Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 411 :

    trước sau   
60411.“Tạsktii sao?” An Đfuumiềytjbm trợcrlin tròsemhn mắijqut, việbkgfc côlwnc mấbriet tínppmch khôlwncng thểfivsdirfo làdirfm ảchqcnh hưzsnhtnssng đuwnhếtrrcn tiếtrrcn đuwnhtprh củpbuja nhófbjom dựtrrc árzxin đuwnhưzsnhcrlic! Màdirffjtyn nữlmoda mìmfbknh cũhqifng đuwnhãsnco lấbriey línppm do nghỉsqfq phécrlip rồrvzbi cơfjtydirf.

“Bởtnssi vìmfbk dạsktio nàdirfy trong nhófbjom xảchqcy ra rấbriet nhiềytjbu rấbriet nhiềytjbu chuyệbkgfn!” Thẩbhqpm Sởtnssdirffbjoi đuwnhếtrrcn đuwnhâagcxy, sắijquc mặolset trởtnsskejrn nghiêkejrm trọfuumng, “Từqskk sau khi côlwnc xin nghỉsqfq phécrlip thìmfbklwnc tổtprhng đuwnhtprht nhiêkejrn cảchqc ngàdirfy khôlwncng đuwnhếtrrcn côlwncng ty, Lâagcxm tổtprhng cũhqifng bậagcxn rộtprhn khôlwncng thấbriey bófbjong dárzxing, màdirf quan trọfuumng nhấbriet làdirf Doanh Doanh đuwnhãsnco gặolsep phảchqci mộtprht chuyệbkgfn rấbriet đuwnhárzxing sợcrli! Lúvhnnc chúvhnnng tôlwnci nghe đuwnhưzsnhcrlic tin đuwnhófbjohqifng đuwnhãsnco giậagcxt bắijqun mìmfbknh!”

“Vậagcxy Doanh Doanh bâagcxy giờtzld sao rồrvzbi?” An Đfuumiềytjbm lậagcxp tứijquc nắijqum lấbriey tay Thẩbhqpm Sởtnssdirf. Tuy côlwnc đuwnhãsnco từqskkng nghe Chu Mộtprhng Chỉsqfqfbjoi vềytjb chuyệbkgfn củpbuja Khưzsnhu Doanh Doanh, nhưzsnhng An Đfuumiềytjbm khôlwncng muốkzecn tin, vẫzhbvn mong sẽublkfbjomfbknppmch xảchqcy ra, biếtrrct đuwnhâagcxu Chu Mộtprhng Chỉsqfq đuwnhãsncofbjoi dốkzeci, thậagcxt ra Doanh Doanh khôlwncng sao hếtrrct thìmfbk sao?

Nhưzsnhng lờtzldi nófbjoi sau đuwnhófbjo củpbuja Thẩbhqpm Sởtnssdirf đuwnhãsnco khiếtrrcn An Đfuumiềytjbm hoàdirfn toàdirfn sữlmodng ngưzsnhtzldi.

“Doanh Doanh bịpnnm ngưzsnhtzldi ta tấbrien côlwncng, giárzxic mạsktic bịpnnm tổtprhn thưzsnhơfjtyng, bárzxic sĩkzec chẩbhqpn đuwnhrzxin làdirf bịpnnmgktc, hơfjtyn nữlmoda đuwnhasanu cũhqifng bịpnnm đuwnhárzxinh, xuấbriet hiệbkgfn márzxiu bầasanm, đuwnhếtrrcn bâagcxy giờtzld vẫzhbvn chưzsnha tỉsqfqnh lạsktii.” Thẩbhqpm Sởtnssdirf lắijquc đuwnhasanu, giọfuumng nófbjoi đuwnhasany sựtrrc tiếtrrcc nuốkzeci, “Nghe nófbjoi đuwnhárzxim tộtprhi phạsktim đuwnhófbjo đuwnhang bịpnnm truy nãsnco, khôlwncng biếtrrct khi nàdirfo mớvhnni bịpnnm bắijqut.”

Nghe đuwnhếtrrcn đuwnhâagcxy, hai mắijqut An Đfuumiềytjbm lạsktii đuwnhrzcnkejrn lầasann nữlmoda, côlwnc sụbxsct sịpnnmt mũhqifi, nắijqum lấbriey cárzxinh tay Thẩbhqpm Sởtnssdirffbjoi: “Sởtnssdirf, vậagcxy tạsktim thờtzldi khoan đuwnhi đuwnhếtrrcn chỗymjdlwnci vừqskka nófbjoi đuwnhãsnco, bâagcxy giờtzldlwnc đuwnhưzsnha tôlwnci đuwnhi thăgqytm Doanh Doanh trưzsnhvhnnc đuwnhưzsnhcrlic khôlwncng? Tôlwnci muốkzecn đuwnhi thăgqytm con bécrli!”


“Chuyệbkgfn nàdirfy…” Thẩbhqpm Sởtnssdirf thấbriey hơfjtyi khófbjo xửbhqp, nghĩkzec ngợcrlii mộtprht lárzxit bèhymsn nófbjoi, “An Đfuumiềytjbm, thậagcxt ra trong thờtzldi gian Doanh Doanh nằbhqpm việbkgfn, tôlwnci vàdirfrzxic đuwnhrvzbng nghiệbkgfp côlwncng ty đuwnhãsnco từqskkng đuwnhếtrrcn thăgqytm, nhưzsnhng bốkzec mẹnkyndirf bạsktin trai củpbuja Doanh Doanh đuwnhytjbu khôlwncng cho vàdirfo, lấbriey línppm do làdirf Doanh Doanh cầasann phảchqci tịpnnmnh dưzsnhsncong.”

Thẩbhqpm Sởtnssdirf thởtnssdirfi rồrvzbi nófbjoi tiếtrrcp: “An Đfuumiềytjbm, thậagcxt ra, bâagcxy giờtzld đuwnhiềytjbu quan trọfuumng nhấbriet chínppmnh làdirf cảchqcm xúvhnnc củpbuja ngưzsnhtzldi nhàdirf Doanh Doanh, nếtrrcu họfuum đuwnhãsnco khôlwncng muốkzecn ngưzsnhtzldi khárzxic làdirfm phiềytjbn thìmfbk chúvhnnng ta nêkejrn tôlwncn trọfuumng ýlwnc kiếtrrcn củpbuja họfuum.”

Nghe Thẩbhqpm Sởtnssdirffbjoi, An Đfuumiềytjbm mớvhnni từqskk từqskk buôlwncng tay ra, lau nưzsnhvhnnc mắijqut trêkejrn mặolset mìmfbknh rồrvzbi gậagcxt đuwnhasanu vớvhnni Thẩbhqpm Sởtnssdirf: “Thôlwnci đuwnhưzsnhcrlic, vậagcxy chúvhnnng ta đuwnhqskkng đuwnhếtrrcn làdirfm phiềytjbn ngưzsnhtzldi nhàdirf củpbuja Doanh Doanh.”

“An Đfuumiềytjbm, thậagcxt ra tôlwnci cũhqifng nhưzsnhlwnc, đuwnhytjbu rấbriet lo cho Doanh Doanh, nhưzsnhng tìmfbknh hìmfbknh hiệbkgfn giờtzld, chúvhnnng ta thậagcxt sựtrrc lựtrrcc bấbriet tòsemhng tâagcxm, cho nêkejrn côlwnchqifng đuwnhqskkng lo lắijqung quárzxi.” Thẩbhqpm Sởtnssdirffbjoi xong liềytjbn thởtnssdirfi rồrvzbi nófbjoi tiếtrrcp, “Tôlwnci đuwnhưzsnha côlwnc đuwnhếtrrcn đuwnhpnnma chỉsqfq vừqskka rồrvzbi nhécrli?”

“Đfuumưzsnhcrlic.” An Đfuumiềytjbm cắijqun môlwnci, gậagcxt đuwnhasanu vớvhnni Thẩbhqpm Sởtnssdirf, “Cảchqcm ơfjtyn côlwnc nhécrli, Sởtnssdirf.”

“Cófbjomfbk đuwnhâagcxu, chúvhnnng ta làdirf bạsktin thâagcxn màdirf.” Thẩbhqpm Sởtnssdirfzsnhtzldi vớvhnni An Đfuumiềytjbm, sau đuwnhófbjorzxii xe theo đuwnhpnnma chỉsqfq An Đfuumiềytjbm đuwnhưzsnha.

Từqskkvhnnc đuwnhófbjo trởtnss đuwnhi, An Đfuumiềytjbm vàdirf Thẩbhqpm Sởtnssdirf mỗymjdi ngưzsnhtzldi đuwnhytjbu cófbjoagcxm sựtrrc riêkejrng, khôlwncng ai nófbjoi gìmfbk nữlmoda, cho đuwnhếtrrcn khi chiếtrrcc xe đuwnhymjd lạsktii đuwnhúvhnnng đuwnhpnnma chỉsqfqdirf An Đfuumiềytjbm nófbjoi.

“An Đfuumiềytjbm, đuwnhâagcxy làdirffjtyi côlwnc muốkzecn đuwnhếtrrcn đuwnhbriey àdirf?” Thẩbhqpm Sởtnssdirf xuốkzecng xe giúvhnnp An Đfuumiềytjbm mởtnss cửbhqpa rồrvzbi nhìmfbkn quanh quấbriet hỏrzcni, “Chỗymjddirfy trôlwncng thìmfbkfbjo vẻurxbmfbknh thưzsnhtzldng, nhưzsnhng hìmfbknh nhưzsnh rấbriet gầasann khu biệbkgft thựtrrc sang trọfuumng củpbuja thàdirfnh phốkzec H! An Đfuumiềytjbm, nhàdirflwnctnss đuwnhâagcxy àdirf?”

“Tôlwnci đuwnhếtrrcn tìmfbkm mộtprht ngưzsnhtzldi bạsktin thôlwnci.” An Đfuumiềytjbm ôlwncm ba lôlwnczsnhvhnnc xuốkzecng xe rồrvzbi mau chófbjong đuwnhuổtprhi Thẩbhqpm Sởtnssdirf đuwnhi, “Sởtnssdirf, côlwnc đuwnhưzsnha tôlwnci đuwnhếtrrcn đuwnhâagcxy làdirf đuwnhưzsnhcrlic rồrvzbi, cảchqcm ơfjtyn côlwnc nhiềytjbu.”

“Thôlwnci đuwnhưzsnhcrlic rồrvzbi.” Thẩbhqpm Sởtnssdirfhqifng rấbriet phốkzeci hợcrlip màdirf khôlwncng hỏrzcni gìmfbk thêkejrm, chỉsqfq mỉsqfqm cưzsnhtzldi lịpnnmch sựtrrc vớvhnni An Đfuumiềytjbm, “Vậagcxy tôlwnci đuwnhi trưzsnhvhnnc đuwnhâagcxy, nếtrrcu côlwncfbjo việbkgfc gìmfbk cầasann tôlwnci giúvhnnp thìmfbk cứijqu gọfuumi đuwnhiệbkgfn cho tôlwnci nhécrli.”

“Ừsemh, cảchqcm ơfjtyn côlwnc, Sởtnssdirf.” An Đfuumiềytjbm gậagcxt đuwnhasanu vớvhnni Thẩbhqpm Sởtnssdirf, nhìmfbkn côlwnczsnhvhnnc vàdirfo trong xe rồrvzbi rờtzldi đuwnhi.

An Đfuumiềytjbm lúvhnnc nàdirfy mớvhnni thởtnssdirfi, nhìmfbkn căgqytn biệbkgft thựtrrctnss phínppma xa, cảchqcm thấbriey hốkzeci hậagcxn, đuwnhárzxing lẽublkvhnnc nãsncoy phảchqci bảchqco Thẩbhqpm Sởtnssdirf chởtnss đuwnhếtrrcn gầasann hơfjtyn mộtprht chúvhnnt chứijqu.

Nhưzsnhng bâagcxy giờtzld chỉsqfqsemhn cárzxich đuwnhi bộtprh thôlwnci!


An Đfuumiềytjbm bấbriet lựtrrcc várzxic ba lôlwnckejrn rồrvzbi quay ngưzsnhtzldi đuwnhi vềytjb phínppma biệbkgft thựtrrc.

Đfuumãsncodirf đuwnhasanu hạskti, giờtzld lạsktii còsemhn làdirf giữlmoda trưzsnha, árzxinh nắijqung chófbjoi chang trêkejrn đuwnhasanu, An Đfuumiềytjbm vừqskka mớvhnni khỏrzcni bệbkgfnh, chưzsnha đuwnhi đuwnhưzsnhcrlic mấbriey bưzsnhvhnnc thìmfbk mồrvzblwnci đuwnhãsnco tuôlwncn ra đuwnhasanm đuwnhìmfbka.

Mấbriey giọfuumt mồrvzblwnci ấbriey tụbxsc lạsktii rồrvzbi lăgqytn xuốkzecng chỗymjd vếtrrct thưzsnhơfjtyng vừqskka mớvhnni làdirfnh củpbuja An Đfuumiềytjbm, khiếtrrcn côlwnc thấbriey buốkzect rárzxit đuwnhếtrrcn mứijquc cau màdirfy. Sứijquc khỏrzcne củpbuja côlwnc vốkzecn đuwnhãsnco rấbriet yếtrrcu, vừqskka rồrvzbi nghe chuyệbkgfn củpbuja Khưzsnhu Doanh Doanh đuwnhãsnco bịpnnmnppmch đuwnhtprhng, bâagcxy giờtzld lạsktii còsemhn phảchqci đuwnhi bộtprh xa, thếtrrckejrn An Đfuumiềytjbm lúvhnnc nàdirfy cảchqcm thấbriey đuwnhasanu củpbuja mìmfbknh càdirfng lúvhnnc càdirfng nặolseng.

An Đfuumiềytjbm lắijquc đuwnhasanu rồrvzbi cắijqun răgqytng tiếtrrcp tụbxscc várzxic ba lôlwnc đuwnhi vềytjb phínppma trưzsnhvhnnc.

Mồrvzblwnci trêkejrn ngưzsnhtzldi An Đfuumiềytjbm chảchqcy càdirfng lúvhnnc càdirfng nhiềytjbu, khi đuwnhếtrrcn cổtprhng biệbkgft thựtrrc thìmfbk cảchqcnh vậagcxt trưzsnhvhnnc mắijqut đuwnhãsnco bắijqut đuwnhasanu hoa đuwnhi.

“Cófbjo ai khôlwncng? Mau giúvhnnp tôlwnci vớvhnni, tôlwnci thấbriey mìmfbknh sắijqup ngấbriet đuwnhi rồrvzbi đuwnhâagcxy nàdirfy.” An Đfuumiềytjbm ra sứijquc đuwnhagcxp vàdirfo cárzxii cổtprhng to củpbuja biệbkgft thựtrrc, cốkzec gắijqung gọfuumi to.

Từqskk sau khi An Đfuumiềytjbm bịpnnm bắijqut cófbjoc thìmfbk biệbkgft thựtrrcdirfy đuwnhãsnco đuwnhưzsnhcrlic Cốkzec Thiêkejrn Tuấbrien sắijqup xếtrrcp rấbriet nhiềytjbu vệbkgfkzec canh gárzxic trong ngoàdirfi, bởtnssi vìmfbk ngưzsnhtzldi đuwnhang ởtnss trong đuwnhâagcxy làdirfrzxiu vậagcxt củpbuja An Đfuumiềytjbm: An An!

Mấbriey vệbkgfkzec mặolsec árzxio đuwnhen nhìmfbkn qua camera an ninh, trôlwncng thấbriey mộtprht ngưzsnhtzldi phụbxsc nữlmod quầasann árzxio xộtprhc xệbkgfch đuwnhang ra sứijquc đuwnhagcxp cửbhqpa thìmfbk liềytjbn thấbriey cảchqcnh giárzxic.

Thếtrrcdirf mộtprht sốkzectnss lạsktii bảchqco vệbkgf An An, sốkzecsemhn lạsktii xárzxich súvhnnng mau chófbjong chạsktiy ra cổtprhng biệbkgft thựtrrc.

vhnnc nàdirfy, An Đfuumiềytjbm đuwnhãsnco khôlwncng còsemhn hơfjtyi sứijquc nàdirfo nữlmoda rồrvzbi, côlwnc đuwnhijqung tựtrrca vàdirfo cárzxinh cổtprhng biệbkgft thựtrrcdirflwnc to: “Cófbjo ai khôlwncng? Tôlwnci thậagcxt sựtrrc sắijqup ngấbriet đuwnhi rồrvzbi đuwnhâagcxy nàdirfy!”

Do trêkejrn ngưzsnhtzldi An Đfuumiềytjbm toàdirfn làdirf vếtrrct thưzsnhơfjtyng, vậagcxy nêkejrn dìmfbkzsnhơfjtyng đuwnhãsnco cho côlwnc mặolsec nhữlmodng bộtprh quầasann árzxio rộtprhng rãsncoi. Bâagcxy giờtzld cảchqc ngưzsnhtzldi côlwnc toàdirfn làdirf mồrvzblwnci, đuwnhasanu tófbjoc rũhqifzsnhcrlii, quầasann árzxio xộtprhc xệbkgfch, lạsktii còsemhn đuwnhijqung đuwnhagcxp cửbhqpa rầasanm rầasanm, thếtrrckejrn đuwnhárzxim vệbkgfkzec árzxio đuwnhen chạsktiy đuwnhếtrrcn đuwnhâagcxy khôlwncng thểfivsdirfo nhậagcxn ra côlwncdirf An Đfuumiềytjbm.

Nhưzsnhng An Đfuumiềytjbm đuwnhâagcxu cófbjo biếtrrct chuyệbkgfn đuwnhófbjo, thấbriey họfuum chạsktiy đuwnhếtrrcn thìmfbk liềytjbn ra sứijquc vẫzhbvy tay.

“Giơfjty tay lêkejrn!” Mộtprht vệbkgfkzec vừqskka chĩkzeca súvhnnng vềytjb phínppma An Đfuumiềytjbm vừqskka dẫzhbvn đuwnhárzxim vệbkgfkzecsemhn lạsktii từqskk từqskk árzxip sárzxit côlwnc.

“Giơfjty tay cárzxii khỉsqfqmfbk chứijqu?” An Đfuumiềytjbm bâagcxy giờtzld cảchqcm thấbriey toàdirfn thâagcxn đuwnhau buốkzect, thếtrrckejrn tâagcxm trạskting cũhqifng khófbjo chịpnnmu, “Tôlwnci làdirf An Đfuumiềytjbm đuwnhâagcxy nàdirfy!”

“An Đfuumiềytjbm?” Đfuumárzxim vệbkgfkzec árzxio đuwnhen đuwnhytjbu ngơfjty ngárzxic: Côlwncrzxii nàdirfy làdirflwnc An đuwnhófbjo sao? Sao cófbjo thểfivs chứijqu? Cốkzec tổtprhng đuwnhãsnco đuwnhi khắijqup nơfjtyi tìmfbkm tung tínppmch côlwnc An màdirf khôlwncng cófbjo chúvhnnt manh mốkzeci nàdirfo, côlwncbriey sao cófbjo thểfivs tựtrrc xuấbriet hiệbkgfn đuwnhưzsnhcrlic?

“Đfuumúvhnnng rồrvzbi! An Đfuumiềytjbm! Tôlwnci làdirf An Đfuumiềytjbm!” An Đfuumiềytjbm lầasanm bầasanm, cảchqcm thấbriey càdirfng đuwnhau hơfjtyn, phảchqci cốkzec nghiếtrrcn răgqytng đuwnhijqung thẳobtmng nófbjoi, “Tôlwnci thậagcxt sựtrrcdirf An Đfuumiềytjbm đuwnhâagcxy! Tôlwnci bịpnnm thưzsnhơfjtyng rồrvzbi, bâagcxy giờtzldlwnci sắijqup ngấbriet đuwnhi rồrvzbi đuwnhâagcxy nàdirfy, cárzxic ngưzsnhtzldi…”

Quảchqc nhiêkejrn, An Đfuumiềytjbm vừqskka nófbjoi mìmfbknh sắijqup ngấbriet đuwnhi thìmfbk liềytjbn tựtrrca ngưzsnhtzldi vàdirfo cổtprhng rồrvzbi từqskk từqskk trưzsnhcrlit ngồrvzbi xuốkzecng đuwnhbriet, sau đuwnhófbjo ngấbriet đuwnhi thậagcxt.

Đfuumárzxim vệbkgfkzec trôlwncng thấbriey cảchqcnh ấbriey thìmfbk ngơfjty ngárzxic nhìmfbkn nhau, khôlwncng hiểfivsu gìmfbk cảchqc.

vhnnc nàdirfy, mộtprht vệbkgfkzecvhnnc trưzsnhvhnnc từqskkng thấbriey mặolset An Đfuumiềytjbm mớvhnni cảchqcnh giárzxic tiếtrrcn lạsktii gầasann côlwnc, trưzsnhvhnnc tiêkejrn nhìmfbkn dárzxing vófbjoc củpbuja côlwnc, sau đuwnhófbjo lấbriey súvhnnng gạsktit márzxii tófbjoc đuwnhang che mặolset củpbuja côlwnc ra.

Khi nhìmfbkn thấbriey rõrzcn mặolset An Đfuumiềytjbm ởtnss cựtrrc li gầasann rồrvzbi, ngưzsnhtzldi đuwnhófbjo mớvhnni giậagcxt mìmfbknh đuwnhếtrrcn mứijquc suýlwnct đuwnhárzxinh rơfjtyi cảchqcvhnnng, anh ta nhìmfbkn An Đfuumiềytjbm đuwnhang nằbhqpm dưzsnhvhnni đuwnhbriet, cảchqcm thấbriey tay châagcxn lúvhnnng túvhnnng: Đfuumúvhnnng làdirflwnc An Đfuumiềytjbm rồrvzbi!

agcxy giờtzld phảchqci làdirfm sao đuwnhâagcxy? Cứijqu đuwnhfivslwnc An Đfuumiềytjbm nằbhqpm thếtrrcdirfy chắijquc chắijqun làdirf khôlwncng đuwnhưzsnhcrlic, nhưzsnhng nếtrrcu bếtrrclwncbriey lêkejrn thìmfbk Cốkzec tổtprhng sau khi biếtrrct chuyệbkgfn liệbkgfu cófbjo bẻurxb tay mìmfbknh khôlwncng?

Trong lúvhnnc nguy cấbriep, vệbkgfkzec nọfuum đuwnhàdirfnh phảchqci quay sang gàdirfo lêkejrn vớvhnni đuwnhrvzbng nghiệbkgfp củpbuja mìmfbknh: “Mau! Mau đuwnhếtrrcn đuwnhâagcxy! Đfuumúvhnnng… đuwnhúvhnnng làdirflwnc An Đfuumiềytjbm rồrvzbi!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.