Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 393 :

    trước sau   
60393.Đivypiệdcmwn thoạpyyhi bấegtit giájxfsc rơxryii thẳklrbng xuốpquong đyhstegtit, Cao Lỗklrbi nhưbbwv nghe thấegtiy cóachw mộhmfrt tiếgovnng sébzywt vang lêxzqnn bêxzqnn tai, cảqrry ngưbbwvyhsti nhưbbwv chìewccm vànatro mộhmfrt đyhstyuzpt sóachwng đyhstau đyhstijwdn.

Anh đyhstftchng ngẩpeidn ngưbbwvyhsti mộhmfrt giâlnwky rồpbjei chạpyyhy nhưbbwv đyhstxzqnn ra khỏfvshi cửntrba.

Tấegtit cảqrry mọdcmwi ngưbbwvyhsti thấegtiy cảqrrynh ấegtiy đyhstijwdu ngơxryi ngájxfsc, bởgetai họdcmw chưbbwva bao giờyhst trôebzeng thấegtiy Cao Lỗklrbi lạpyyhi thấegtit thầvpeon đyhstếgovnn thếgovn, nhấegtit thờyhsti khôebzeng hiểpeidu chuyệdcmwn gìewcc đyhstãpyyh xảqrryy ra.

“Susan!” Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin cau mànatry nhìewccn theo hưbbwvijwdng Cao Lỗklrbi vừxryia chạpyyhy đyhsti rồpbjei gọdcmwi têxzqnn củbgmta Susan.

“Cốpquo tổrymkng.” Susan vộhmfri vànatrng đyhsti đyhstếgovnn trưbbwvijwdc mặklxkt Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin.

“Mau đyhsti xem xem Cao Lỗklrbi đyhstãpyyh gặklxkp phảqrryi chuyệdcmwn gìewcc, nếgovnu cầvpeon thìewcc cứftch đyhstiềijwdu đyhsthmfrng hếgovnt nguồpbjen lựdsjkc củbgmta tậcdwnp đyhstnatrn Cốpquo Thịgeta.” Tuy khôebzeng biếgovnt đyhstãpyyh xảqrryy ra chuyệdcmwn gìewcc, nhưbbwvng Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin đyhstãpyyh cảqrrym nhậcdwnn đyhstưbbwvyuzpc tốpquoi nay chắdcmwc chắdcmwn sẽklez khôebzeng bìewccnh lặklxkng.


“Vâlnwkng.” Susan ngẩpeidng đyhstvpeou nhìewccn Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin rồpbjei vộhmfri vànatrng ra ngoànatri.

rvmhc nànatry, Trưbbwvơxrying Hiểpeidn Hy bưbbwvijwdc đyhstếgovnn bêxzqnn cạpyyhnh Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin, đyhstưbbwva tay vỗklrbnatro vai anh rồpbjei nóachwi: “Mấegtiy việdcmwc anh vừxryia dặklxkn dòlnwk Cao Lỗklrbi lànatrm, cứftch đyhstpeid cho tôebzei xửntrbccwe, anh cứftchgeta đyhstâlnwky chờyhst Chu Mộhmfrng Chỉmzcv đyhsti.”

Trưbbwvơxrying Hiểpeidn Hy nóachwi đyhstếgovnn đyhstóachw thìewcc ngừxrying mộhmfrt chúrvmht, rồpbjei phájxfs lệdcmwachwi ra mộhmfrt câlnwku rấegtit tìewccnh nghĩseera, cho dùbdbjachw chỉmzcvachwjxfsc dụmokbng an ủbgmti: “An Đivypiềijwdm sẽklez khôebzeng sao đyhstâlnwku.”

Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin nhìewccn Trưbbwvơxrying Hiểpeidn Hy, khôebzeng nóachwi gìewcc, chỉmzcv quay ngưbbwvyhsti đyhsti nhìewccn mànatrn đyhstêxzqnm củbgmta thànatrnh phốpquo H: An Đivypiềijwdm, em đyhstang ởgeta đyhstâlnwku? Em rốpquot cuộhmfrc đyhstang ởgeta đyhstâlnwku?

Trong khi đyhstóachw

“Chu Hájxfsn Khanh, khốpquon kiếgovnp! Cóachw phảqrryi anh đyhstxzqnn rồpbjei khôebzeng?” Chu Mộhmfrng Chỉmzcv nhìewccn cájxfsi đyhstiệdcmwn thoạpyyhi vỡecfv tan tànatrnh dưbbwvijwdi đyhstegtit mànatrnatro lêxzqnn.

Vừxryia rồpbjei khi côebze ta vừxryia nóachwi sẽklez đyhstếgovnn Cốpquo Thịgetaewccm Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin thìewcc Chu Hájxfsn Khanh đyhsthmfrt nhiêxzqnn khôebzeng biếgovnt từxryi đyhstâlnwku lao ra giậcdwnt lấegtiy cájxfsi đyhstiệdcmwn thoạpyyhi trong tay côebze ta rồpbjei nébzywm xuốpquong đyhstegtit!

Khôebzeng biếgovnt mìewccnh cúrvmhp májxfsy ngang nhưbbwv thếgovnachwnatrm cho Thiêxzqnn Tuấegtin giậcdwnn khôebzeng nữgvsha! Chu Mộhmfrng Chỉmzcv lo lắdcmwng nghĩseer.

“Mộhmfrng Chỉmzcv, bâlnwky giờyhst ngưbbwvyhsti ta cóachw mộhmfrt kĩseer thuậcdwnt gọdcmwi lànatrlnwkewccm đyhstgetanh vịgeta! Anh lo Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin sẽklezbdbjng kĩseer thuậcdwnt nànatry đyhstpeidjxfsc đyhstgetanh vịgeta tríccwe củbgmta chúrvmhng ta! Vậcdwny nêxzqnn em khôebzeng thểpeidachwi chuyệdcmwn quájxfslnwku vớijwdi Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin đyhstưbbwvyuzpc!” Chu Hájxfsn Khanh thởgeta phànatro nhẹkysx nhõterpm, cũterpng may mìewccnh đyhstãpyyh kịgetap thờyhsti ngắdcmwt májxfsy củbgmta Mộhmfrng Chỉmzcv.

ebzei thấegtiy anh chíccwenh lànatrewcc lo Thiêxzqnn Tuấegtin sẽklez vạpyyhch mặklxkt anh cho nêxzqnn mớijwdi sợyuzppyyhi mànatr giậcdwnt đyhstiệdcmwn thoạpyyhi củbgmta tôebzei nhưbbwv vậcdwny! Chu Mộhmfrng Chỉmzcv nhìewccn Chu Hájxfsn Khanh đyhstvpeoy khinh miệdcmwt, nébzywt mặklxkt hiệdcmwn rõterp sựdsjk chájxfsn ghébzywt.

“Mộhmfrng Chỉmzcv, sao em lạpyyhi nhìewccn anh bằegtwng vẻajxb mặklxkt đyhstóachw? Còlnwkn nữgvsha, Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin đyhstãpyyhachwi gìewcc vớijwdi em?” Chu Hájxfsn Khanh thầvpeon sắdcmwc cóachwxryii hốpquot hoảqrryng, anh ta rấegtit lo Mộhmfrng Chỉmzcv sẽklez lạpyyhi bịgeta Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin gạpyyht.

“Em…” Chu Mộhmfrng Chỉmzcv do dựdsjk mộhmfrt lúrvmhc, cuốpquoi cùbdbjng quyếgovnt đyhstgetanh khôebzeng trởgeta mặklxkt vớijwdi Chu Hájxfsn Khanh, vìewcc lỡecfv nhưbbwv anh ta nổrymki đyhstxzqnn lêxzqnn mànatr khôebzeng cho mìewccnh đyhsti thìewcc sẽklez phiềijwdn phứftchc to, “Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin khôebzeng nóachwi gìewcc vớijwdi em cảqrry. Bâlnwky giờyhst em thấegtiy hơxryii mệdcmwt, muốpquon vềijwd nhànatr nghỉmzcv ngơxryii!”

Chu Mộhmfrng Chỉmzcvachwi xong liềijwdn đyhsti ngang qua mặklxkt Chu Hájxfsn Khanh.


“Mộhmfrng Chỉmzcv…” Chu Hájxfsn Khanh nắdcmwm lấegtiy cổrymk tay Chu Mộhmfrng Chỉmzcv, dưbbwvijwdi mànatrn đyhstêxzqnm, vẻajxb biểpeidu cảqrrym trêxzqnn mặklxkt anh ta cóachwxryii khóachw nhậcdwnn ra, “Sao vậcdwny? Em khôebzeng đyhsti trừxrying phạpyyht An Đivypiềijwdm nữgvsha ànatr?”

Nghe đyhstếgovnn cájxfsi têxzqnn củbgmta An Đivypiềijwdm, nébzywt mặklxkt Chu Mộhmfrng Chỉmzcv lậcdwnp tứftchc sắdcmwc lạpyyhi: Khôebzeng trừxrying phạpyyht An Đivypiềijwdm nữgvsha ànatr? Sao cóachw thểpeid chứftch? Tuy Thiêxzqnn Tuấegtin khôebzeng cóachw quan hệdcmwewcc vớijwdi con An Đivypiềijwdm ấegtiy nữgvsha, nhưbbwvng chỉmzcv nộhmfri việdcmwc côebze ta lànatr vợyuzpterp củbgmta Thiêxzqnn Tuấegtin thôebzei thìewccterpng đyhstãpyyh khôebzeng thểpeidnatro tha thứftch đyhstưbbwvyuzpc rồpbjei!

“An Đivypiềijwdm đyhstưbbwvơxrying nhiêxzqnn phảqrryi tiếgovnp tụmokbc bịgeta trừxrying phạpyyht!” Chu Mộhmfrng Chỉmzcv cao giọdcmwng nóachwi, “Bảqrryo đyhstànatrn em củbgmta anh tiếgovnp tụmokbc đyhstájxfsnh nóachw, đyhstájxfsnh đyhstếgovnn khi nànatro nóachw chếgovnt mớijwdi thôebzei!”

“Vậcdwny còlnwkn em?” Chu Hájxfsn Khanh dùbdbjng ájxfsnh mắdcmwt thăflcqm dòlnwk nhìewccn Chu Mộhmfrng Chỉmzcv, “Em đyhstgetanh đyhsti đyhstâlnwku?”

“Khôebzeng phảqrryi em nóachwi vớijwdi anh rồpbjei sao?” Chu Mộhmfrng Chỉmzcv khóachw chịgetau hấegtit tay Chu Hájxfsn Khanh ra, “Em đyhstãpyyhachwi lànatr em mệdcmwt, em muốpquon vềijwd nghỉmzcv ngơxryii!”

“Mộhmfrng Chỉmzcv, em khôebzeng đyhstưbbwvyuzpc đyhsti!” Chu Hájxfsn Khanh ôebzem chặklxkt Chu Mộhmfrng Chỉmzcvnatro lòlnwkng. Anh ta ôebzem côebze ta bằegtwng tấegtit cảqrry sứftchc lựdsjkc củbgmta mìewccnh, giọdcmwng nóachwi cóachwxryii run rẩpeidy, “Cóachw phảqrryi Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin đyhstãpyyhachwi gìewcc vớijwdi em khôebzeng? Em đyhstang muốpquon đyhsti tìewccm anh ta đyhstúrvmhng khôebzeng?”

“Chu Hájxfsn Khanh!” Chu Mộhmfrng Chỉmzcv đyhstpeidy Chu Hájxfsn Khanh ra, lùbdbji lạpyyhi mộhmfrt bưbbwvijwdc, sa sầvpeom nébzywt mặklxkt, “Nếgovnu anh đyhstãpyyh biếgovnt rồpbjei thìewccebzei nóachwi thậcdwnt cho anh biếgovnt, tôebzei đyhstúrvmhng lànatr muốpquon vềijwd vớijwdi anh ấegtiy!”

“Mộhmfrng Chỉmzcv, anh phảqrryi nóachwi bao nhiêxzqnu lầvpeon thìewcc em mớijwdi hiểpeidu? Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin khôebzeng còlnwkn yêxzqnu em nữgvsha!” Chu Hájxfsn Khanh kíccwech đyhsthmfrng lắdcmwc vai Chu Mộhmfrng Chỉmzcv, “Em đyhstxrying cóachw u mêxzqn khôebzeng tỉmzcvnh nhưbbwv vậcdwny nữgvsha!”

“Bốpquop” mộhmfrt tiếgovnng, Chu Mộhmfrng Chỉmzcv vung tay tájxfst vànatro mặklxkt Chu Hájxfsn Khanh.

Chu Hájxfsn Hanh đyhstưbbwva tay sờyhstxzqnn cájxfsi májxfsbbwvng vùbdbj củbgmta mìewccnh, khôebzeng tin đyhstưbbwvyuzpc mànatr nhìewccn Chu Mộhmfrng Chỉmzcv: Mộhmfrng Chỉmzcv… sao cóachw thểpeid dễijwdnatrng ra tay vớijwdi mìewccnh nhưbbwv vậcdwny?

lnwkn Chu Mộhmfrng Chỉmzcv thìewcc hoànatrn toànatrn khôebzeng vìewcc vẻajxb mặklxkt thấegtit thầvpeon củbgmta Chu Hájxfsn Khanh mànatr tỏfvsh ra ájxfsy nájxfsy, côebze ta trừxrying mắdcmwt quájxfst: “Chu Hájxfsn Khanh, nểpeidewccnh trưbbwvijwdc đyhstâlnwky anh đyhstãpyyh từxrying lànatrm rấegtit nhiềijwdu việdcmwc cho tôebzei, tôebzei sẽklez khôebzeng tíccwenh sổrymk chuyệdcmwn anh phájxfs hoạpyyhi tìewccnh cảqrrym củbgmta tôebzei vànatr Thiêxzqnn Tuấegtin, nhưbbwvng anh cũterpng đyhstxrying vìewcc thếgovnnatr lấegtin tớijwdi!”

“Mộhmfrng Chỉmzcv! Em đyhstang nóachwi gìewcc vậcdwny?” Chu Hájxfsn Khanh ngơxryi ngájxfsc nhìewccn Chu Mộhmfrng Chỉmzcv, “Anh phájxfs hoạpyyhi tìewccnh cảqrrym củbgmta em vànatr Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin? Sao em lạpyyhi nóachwi nhưbbwv vậcdwny?”

“Chuyệdcmwn anh đyhstãpyyhnatrm thìewcc tựdsjk trong lòlnwkng anh biếgovnt rõterp!” Chu Mộhmfrng Chỉmzcv khôebzeng muốpquon giảqrryi thíccwech nhiềijwdu vớijwdi Chu Hájxfsn Khanh, côebze ta lạpyyhnh lùbdbjng hừxryi mộhmfrt tiếgovnng rồpbjei bưbbwvijwdc thẳklrbng đyhsti, bâlnwky giờyhstebze ta chỉmzcv muốpquon trang đyhstiểpeidm thậcdwnt đyhstkysxp rồpbjei đyhsti tìewccm Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin!


Chu Hájxfsn Khanh nhìewccn theo bóachwng dájxfsng tuyệdcmwt tìewccnh củbgmta Chu Mộhmfrng Chỉmzcv, nỗklrbi đyhstau trong lòlnwkng cànatrng lúrvmhc cànatrng dữgvsh dộhmfri: Tạpyyhi sao? Tạpyyhi sao? Tấegtit cảqrry sựdsjk nhẫgetan nhịgetan vànatr hi sinh mìewccnh bỏfvsh ra bao nhiêxzqnu năflcqm nay lạpyyhi khôebzeng bằegtwng mộhmfrt cúrvmh đyhstiệdcmwn thoạpyyhi củbgmta Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin sao? Mộhmfrng Chỉmzcv, tạpyyhi sao em lạpyyhi u mêxzqn đyhstếgovnn nhưbbwv vậcdwny, tạpyyhi sao?

achwng Chu Mộhmfrng Chỉmzcvnatrng lúrvmhc cànatrng rờyhsti xa, ájxfsnh trăflcqng trêxzqnn cao chiếgovnu rọdcmwi xuốpquong bóachwng dájxfsng yêxzqnu kiềijwdu ấegtiy, cànatrng lànatrm cho nóachw thêxzqnm xa vờyhsti.

Chu Hájxfsn Khanh híccwet mộhmfrt hơxryii thậcdwnt sâlnwku, ájxfsnh mắdcmwt dầvpeon dầvpeon quắdcmwc lạpyyhi: Bâlnwky giờyhst nếgovnu Chu Mộhmfrng Chỉmzcvnatr đyhstếgovnn chỗklrb củbgmta Cốpquo Thiêxzqnn Tuấegtin thìewcc sẽklez nhưbbwvxryii vànatro vựdsjkc sâlnwku vạpyyhn kiếgovnp bấegtit phụmokbc! Vậcdwny nêxzqnn, cho dùbdbjachw bịgeta Mộhmfrng Chỉmzcv hiểpeidu lầvpeom thìewcc anh ta cũterpng tuyệdcmwt đyhstpquoi khôebzeng thểpeid đyhstpeidebze ta phạpyyhm tiếgovnp sai lầvpeom nữgvsha!

Chu Hájxfsn Khanh trừxrying mắdcmwt nhìewccn theo bóachwng Chu Mộhmfrng Chỉmzcv rồpbjei vừxryia yêxzqnu vừxryia hậcdwnn mànatrbbwvijwdc nhanh vềijwd phíccwea trưbbwvijwdc.

“Álnwk!” Chu Mộhmfrng Chỉmzcv vừxryia bưbbwvijwdc đyhstếgovnn cửntrba thìewcc chợyuzpt cảqrrym thấegtiy hai châlnwkn khôebzeng còlnwkn chạpyyhm đyhstegtit nữgvsha, liềijwdn hốpquot hoảqrryng kêxzqnu lêxzqnn, khi phảqrryn ứftchng lạpyyhi thìewcc mớijwdi biếgovnt Chu Hájxfsn Khanh đyhstãpyyh ôebzem côebze ta từxryi phíccwea sau mànatr nhấegtic lêxzqnn.

“Chu Hájxfsn Khanh, cóachw phảqrryi anh bịgeta đyhstxzqnn khôebzeng? Mau thảqrryebzei xuốpquong! Thảqrryebzei xuốpquong!” Chu Mộhmfrng Chỉmzcv vừxryia đyhstájxfsnh vừxryia đyhstájxfs, tóachwc đyhstebzei ngựdsjka sau đyhstvpeou do vùbdbjng vẫgetay quájxfs mạpyyhnh mànatr bung cảqrry ra.

Chu Hájxfsn Khanh vẫgetan lạpyyhnh lùbdbjng ôebzem Chu Mộhmfrng Chỉmzcvnatro phòlnwkng khájxfsch, lưbbwvijwdt mắdcmwt nhìewccn mộhmfrt lưbbwvyuzpt trong phòlnwkng rồpbjei khôebzeng nểpeid nang gìewccnatrbzywm phịgetach Chu Mộhmfrng Chỉmzcvxzqnn ghếgovn sofa!

Chu Mộhmfrng Chỉmzcv vộhmfri vànatrng đyhstftchng dậcdwny, đyhstvpeou tóachwc rũterpbbwvyuzpi, trỏfvsh ngóachwn tay thẳklrbng vànatro mặklxkt Chu Hájxfsn Khanh mànatr quájxfst: “Chu Hájxfsn Khanh, anh dájxfsm đyhstpquoi xửntrb vớijwdi tôebzei nhưbbwv vậcdwny, anh đyhsti chếgovnt đyhsti!”

“Bịgetach” mộhmfrt tiếgovnng, cájxfsnh tay rắdcmwn chắdcmwc củbgmta Chu Hájxfsn Khanh đyhstpeidy Chu Mộhmfrng Chỉmzcv ngãpyyh xuốpquong ghếgovn sofa.

“Anh đyhsti chếgovnt sao?” Trêxzqnn mặklxkt Chu Hájxfsn Khanh hiệdcmwn lêxzqnn nụmokbbbwvyhsti thấegtit vọdcmwng phẫgetan nộhmfr, “Nếgovnu khôebzeng nhờyhst anh liềijwdu mạpyyhng bảqrryo vệdcmw em thìewcc em đyhstãpyyh chếgovnt mấegtiy lầvpeon từxryilnwku rồpbjei!”

“Đivypóachwnatr do anh tựdsjk nguyệdcmwn!” Chu Mộhmfrng Chỉmzcv khôebzeng hềijwd biếgovnt đyhstiềijwdu, “Sao hảqrry? Bâlnwky giờyhst muốpquon kểpeidebzeng vớijwdi tôebzei sao? Tôebzei cho anh biếgovnt, đyhstxrying hòlnwkng!”

“Đivypxrying hòlnwkng?” Chu Hájxfsn Khanh cưbbwvyhsti chua chájxfst, “Anh phảqrryi lấegtiy lạpyyhi hếgovnt từxryi em!”

“Chu Hájxfsn Khanh, anh dájxfsm sao?” Chu Mộhmfrng Chỉmzcv nghiếgovnn răflcqng, khôebzeng tin đyhstưbbwvyuzpc mộhmfrt Chu Hájxfsn Khanh luôebzen nghe lờyhsti mìewccnh bâlnwky giờyhst lạpyyhi dájxfsm đyhstpquoi xửntrb vớijwdi mìewccnh nhưbbwv vậcdwny!

“Em nghĩseer anh cóachwjxfsm khôebzeng?” Chu Hájxfsn Khanh vừxryia dứftcht lờyhsti lậcdwnp tứftchc đyhstưbbwva tay kềijwdm hai tay Chu Mộhmfrng Chỉmzcv lạpyyhi, sau đyhstóachw đyhstưbbwva tay còlnwkn lạpyyhi kébzywo dâlnwky kébzywo ájxfso da củbgmta Chu Mộhmfrng Chỉmzcv.

Chu Mộhmfrng Chỉmzcvflcqm phẫgetan gànatro lêxzqnn: “Chu Hájxfsn Khanh, anh mau dừxrying lạpyyhi, cóachw nghe thấegtiy khôebzeng?”

Nhưbbwvng Chu Hájxfsn Khanh hoànatrn toànatrn khôebzeng đyhstpeidlnwkm đyhstếgovnn lờyhsti uy hiếgovnp củbgmta Chu Mộhmfrng Chỉmzcv.

“Têxzqnn khốpquon kiếgovnp!” Chu Mộhmfrng Chỉmzcv vừxryia mắdcmwng chửntrbi vừxryia kẹkysxp chặklxkt hai châlnwkn giữgvsh tay củbgmta Chu Hájxfsn Khanh lạpyyhi, khôebzeng cho anh ta đyhsthmfrng đyhstcdwny.

Quájxfs đyhstájxfsng, thậcdwnt sựdsjk quájxfs đyhstájxfsng!

Từxryirvmhc quen Chu Hájxfsn Khanh đyhstếgovnn nay, anh ta chưbbwva bao giờyhst to gan thếgovnnatry vớijwdi mìewccnh! Chắdcmwc chắdcmwn lànatr do thájxfsi đyhsthmfr củbgmta mìewccnh vớijwdi anh ta quájxfs tốpquot mớijwdi khiếgovnn anh ta to gan nhưbbwv vậcdwny!

Chu Mộhmfrng Chỉmzcv thởgeta phìewcc phòlnwk rồpbjei giơxryi đyhstôebzei châlnwkn mang giànatry cao góachwt bảqrryy phâlnwkn củbgmta mìewccnh đyhstájxfs thẳklrbng vànatro hạpyyh bộhmfr củbgmta Chu Hájxfsn Khanh!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.