Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 392 :

    trước sau   
Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln nhắghhzm mắghhzt, hídpzmt mộhvctt hơtrlfi thậcuaot sâxmlqu rồresli lạpuqgi đoulaưziuna đoulaiệgducn thoạpuqgi lêohrln tai.

Nếbibhu làooeqrcywc trưziunhhkoc thìjsdd Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln nhấdaclt đoulajsddnh sẽlorafbdc thểomnc tiếbibhp tụohrlc bìjsddnh tĩewspnh nófbdci chuyệgducn vớhhkoi Chu Mộhvctng Chỉresl, nhưziunng bâxmlqy giờfdmu ngưziunfdmui đoulaang chưziuna rõamyp sốhhkong chếbibht kia lạpuqgi làooeq An Đnoloiềiobxm, ngưziunfdmui phụohrl nữxmlqooeq anh yêohrlu nhấdaclt.

Thếbibhohrln, bấdaclt giázvmfc, giọgqcing củnoloa Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln chợcejlt trởrwfeohrln run rẩbnbvy, anh nhắghhzm mắghhzt suy nghĩewsp mộhvctt lázvmft rồresli mớhhkoi trảfnnx lờfdmui: “Chuyệgducn nàooeqy đoulaúrcywng làooeq quázvmf nhảfnnxm nhídpzmooeq! Mấdacly ngàooeqy nay, anh luôdpzmn tădpzmng ca ởrwfedpzmn phòvrmzng, vừfjuta xong việgducc làooeq liềiobxn gọgqcii đoulaiệgducn cho em ngay, sao cófbdc thểomncrwfe vớhhkoi An Đnoloiềiobxm, bảfnnxo vệgducdpzm ta đoulaưziuncejlc?”

“Anh nófbdci dốhhkoi!” Chu Mộhvctng Chỉresl phẫqgixn nộhvctooeqo lêohrln, “Anh rõamypooeqng đoulaãjheaooeqm nhưziun thếbibh, bâxmlqy giờfdmu lạpuqgi còvrmzn gạpuqgt tôdpzmi!”

“Mộhvctng Chỉresl, em tậcuaon mắghhzt nhìjsddn thấdacly sao?”

“Tôdpzmi…” Chu Mộhvctng Chỉresl ngẩbnbvn ngưziunfdmui: Hìjsddnh nhưziunjsddnh khôdpzmng hềiobx tậcuaon mắghhzt nhìjsddn thấdacly gìjsdd cảfnnx, nhữxmlqng đoulaiềiobxu đoulaófbdc đoulaiobxu làooeq do Chu Házvmfn Khanh đoulaãjheafbdci vớhhkoi mìjsddnh! Nếbibhu Chu Házvmfn Khanh đoulaãjhea bịjsdda chuyệgducn gạpuqgt mìjsddnh, vậcuaoy thìjsdd…”


“Mộhvctng Chỉresl, nhữxmlqng chuyệgducn nhảfnnxm nhídpzmooeqy làooeq do ai nófbdci vớhhkoi em vậcuaoy? Ngưziunfdmui đoulaófbdc chắghhzc chắghhzn đoulaang muốhhkon pházvmf hoạpuqgi tìjsddnh cảfnnxm củnoloa chúrcywng ta!” Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln khựlwwcng lạpuqgi mộhvctt chúrcywt, sau đoulaófbdc hỏuxkfi, “Làooeq Chu Házvmfn Khanh đoulaãjheafbdci vớhhkoi em đoulaúrcywng khôdpzmng? Vệgducewsp trong biệgduct thựlwwcfbdci, chídpzmnh anh ta đoulaãjhea đoulaưziuna em đoulaếbibhn bệgducnh việgducn, khôdpzmng phảfnnxi anh ta đoulaãjhea vềiobx quêohrl rồresli sao? Sao đoulahvctt nhiêohrln lạpuqgi xuấdaclt hiệgducn ởrwfe biệgduct thựlwwc?”

“Lúrcywc đoulafbdcu, anh nểomncjsddnh anh ta đoulaãjhea giúrcywp đoulaưziuna em đoulaếbibhn bệgducnh việgducn nêohrln khôdpzmng muốhhkon truy cứvrmzu chuyệgducn anh ta đoulahvctt nhiêohrln xuấdaclt hiệgducn ởrwfe bệgducnh việgducn. Nhưziunng màooeqxmlqy giờfdmu nghĩewsp lạpuqgi, xem ra anh đoulaãjhea hoàooeqn toàooeqn nhìjsddn lầfbdcm anh ta rồresli!” Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln bắghhzt đoulafbdcu dầfbdcn dầfbdcn dẫqgixn dắghhzt Chu Mộhvctng Chỉresl nghi ngờfdmu Chu Házvmfn Khanh, “Anh còvrmzn tưziunrwfeng làooeq, Chu Házvmfn Khanh chỉresl muốhhkon âxmlqm thầfbdcm yêohrlu em thôdpzmi, nhưziunng khôdpzmng ngờfdmu, anh ta vìjsdd muốhhkon cófbdc đoulaưziuncejlc em màooeq lạpuqgi khôdpzmng từfjut thủnolo đoulaoạpuqgn vu khốhhkong anh nhưziun vậcuaoy!”

Chu Mộhvctng Chỉreslrcywc nàooeqy mớhhkoi hoàooeqn toàooeqn giậcuaot mìjsddnh. Thậcuaot ra, lúrcywc đoulafbdcu, khi Chu Házvmfn Khanh nófbdci vớhhkoi côdpzm ta rằpafing Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln đoulaãjhea ngoạpuqgi tìjsddnh, Chu Mộhvctng Chỉresl đoulaãjheafbdctrlfi nghi ngờfdmu đoulahvctng cơtrlf củnoloa Chu Házvmfn Khanh rồresli, lúrcywc đoulaófbdc thậcuaom chídpzmvrmzn hỏuxkfi thẳzksqng, nhưziunng sau đoulaófbdc, Chu Mộhvctng Chỉresl lạpuqgi bịjsddzvmfng vẻbymx đoulaau lòvrmzng củnoloa Chu Házvmfn Khanh làooeqm cho cảfnnxm đoulahvctng, thếbibhohrln mớhhkoi tin anh ta!

Song bâxmlqy giờfdmu nghĩewspewsp lạpuqgi, cũeizmng khôdpzmng loạpuqgi trừfjut chuyệgducn khảfnnxdpzmng đoulaófbdcng kịjsddch củnoloa Chu Házvmfn Khanh quázvmf tốhhkot! Vìjsddsvmujsdd anh ta cũeizmng đoulaãjhea đoulaófbdcng vai anh họgqci củnoloa côdpzm ta trưziunhhkoc mặijbft Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln suốhhkot bốhhkon nădpzmm qua kia màooeq!

Chu Mộhvctng Chỉresl nhìjsddn sang Chu Házvmfn Khanh, bấdaclt giázvmfc lùsvmui lạpuqgi mộhvctt bưziunhhkoc, ázvmfnh mắghhzt tràooeqn ngậcuaop sựlwwc nghi hoặijbfc.

Chu Házvmfn Khanh đoulavrmzng đoulahhkoi diệgducn lậcuaop tứvrmzc pházvmft giázvmfc ra vẻbymx bấdaclt thưziunfdmung củnoloa Chu Mộhvctng Chỉresl, liềiobxn bưziunhhkoc lêohrln hỏuxkfi: “Mộhvctng Chỉresl, em sao vậcuaoy? Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln đoulaãjheafbdci gìjsdd vớhhkoi em?”

“Khôdpzmng cófbdcjsdd, Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln khôdpzmng nófbdci gìjsdd vớhhkoi em cảfnnx!” Chu Mộhvctng Chỉresl vộhvcti vàooeqng đoulajsddnh thầfbdcn lạpuqgi, lắghhzc đoulafbdcu phủnolo nhậcuaon.

“Nhưziunng màooeq…”

“Házvmfn Khanh, anh ởrwfe đoulaâxmlqy trôdpzmng chừfjutng bọgqcin chúrcywng, em ra ngoàooeqi mộhvctt chúrcywt sẽlora quay lạpuqgi ngay.” Chu Mộhvctng Chỉreslvrmzn chưziuna đoulacejli Chu Házvmfn Khanh nófbdci hếbibht đoulaãjhea cầfbdcm đoulaiệgducn thoạpuqgi chạpuqgy ra khỏuxkfi tầfbdcng hầfbdcm.

Giófbdc đoulaêohrlm thổvvxli qua tófbdcc Chu Mộhvctng Chỉresl, khiếbibhn tófbdcc lấdaclt phấdaclt đoulacuaop vàooeqo đoulaôdpzmi môdpzmi đoulauxkf chófbdct củnoloa côdpzm ta: “Thiêohrln Tuấdacln, em hỏuxkfi lạpuqgi anh mộhvctt lầfbdcn cuốhhkoi, anh thậcuaot sựlwwc khôdpzmng gạpuqgt em chứvrmz?”

“Mộhvctng Chỉresl, bao nhiêohrlu nădpzmm qua anh đoulahhkoi xửomnc vớhhkoi em ra sao, em còvrmzn chưziuna rõamyp sao?” Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln hỏuxkfi lạpuqgi.

Chu Mộhvctng Chỉresl nuốhhkot nưziunhhkoc bọgqcit, nhữxmlqng kỉresl niệgducm tốhhkot đoulabibhp vềiobx Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln chợcejlt ùsvmua vềiobx trong đoulafbdcu côdpzm ta, nhữxmlqng mófbdcn trang sứvrmzc vàooeqrcywi xázvmfch hàooeqng hiệgducu đoulaghhzt tiềiobxn, nhữxmlqng lờfdmui nófbdci dịjsddu dàooeqng ngọgqcit ngàooeqo, Chu Mộhvctng Chỉresl đoulaiobxu vôdpzmsvmung trâxmlqn quýsjmv.

Đnoloúrcywng vậcuaoy, Thiêohrln Tuấdacln khôdpzmng thểomncooeqo gạpuqgt mìjsddnh đoulaưziuncejlc! Chu Mộhvctng Chỉresl nhìjsddn chằpafim chằpafim vàooeqo chiếbibhc đoulaiệgducn thoạpuqgi trong tay, đoulahvctt nhiêohrln bậcuaot cưziunfdmui: Tấdaclt cảfnnx chuyệgducn nàooeqy đoulaiobxu làooeq do Chu Házvmfn Khanh đoulaãjhea lừfjuta mìjsddnh!


Thiêohrln Tuấdacln trưziunhhkoc nay khôdpzmng bao giờfdmu gạpuqgt mìjsddnh! Mìjsddnh vẫqgixn làooeq ngưziunfdmui vợcejlooeq anh ấdacly yêohrlu nhấdaclt! Mìjsddnh vẫqgixn làooeq Cốhhko phu nhâxmlqn dưziunhhkoi mộhvctt ngưziunfdmui màooeq trêohrln vạpuqgn ngưziunfdmui!

“Mộhvctng Chỉresl? Mộhvctng Chỉresl? Em nófbdci gìjsdd đoulai! Em đoulaang ởrwfe đoulaâxmlqu? Anh đoulai đoulaófbdcn em!” Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln ởrwfe đoulafbdcu dâxmlqy bêohrln kia lo lắghhzng hỏuxkfi han, “Em đoulafjutng khôdpzmng nófbdci lờfdmui nàooeqo màooeq mấdaclt tídpzmch nhưziun vậcuaoy, làooeqm anh lo lắghhzng quázvmf!”

“Thiêohrln Tuấdacln, em sẽlora vềiobx ngay, bâxmlqy giờfdmu em sẽlora đoulaếbibhn Cốhhko Thịjsddjsddm anh!” Chu Mộhvctng Chỉresldpzmch đoulahvctng rơtrlfm rớhhkom nưziunhhkoc mắghhzt, “Dạpuqgo gầfbdcn đoulaâxmlqy xảfnnxy ra quázvmf nhiềiobxu chuyệgducn, khiếbibhn em hiểomncu lầfbdcm anh, em sẽlora đoulaếbibhn xin lỗhvcti anh.”

Nghe Chu Mộhvctng Chỉreslfbdci sẽlora đoulaếbibhn đoulaâxmlqy, Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln khẽlora cau màooeqy, sau đoulaófbdc tiếbibhp tụohrlc dịjsddu dàooeqng nófbdci: “Anh khôdpzmng cầfbdcn lờfdmui xin lỗhvcti, Mộhvctng Chỉresl, chỉresl cầfbdcn em vềiobxohrln cạpuqgnh anh làooeq đoulaưziuncejlc rồresli.”

rcywc nàooeqy, ázvmfnh mắghhzt củnoloa Cao Lỗhvcti vàooeq Trưziunơtrlfng Hiểomncn Hy cũeizmng dầfbdcn dầfbdcn sázvmfng lêohrln: Chỉresl cầfbdcn cốhhko thêohrlm mộhvctt phúrcywt nữxmlqa, chỉresl mộhvctt phúrcywt nữxmlqa thôdpzmi thìjsddzvmfc cao thủnolozvmfy tídpzmnh sẽlora tra ra đoulaưziuncejlc vịjsdd trídpzm cụohrl thểomnc củnoloa Chu Mộhvctng Chỉresl!

dpzmn hiệgducu trêohrln màooeqn hìjsddnh mázvmfy tídpzmnh đoulaang nhấdaclp nházvmfy, tấdaclt cảfnnx mọgqcii ngưziunfdmui đoulaiobxu tậcuaop trung nhìjsddn vàooeqo màooeqn hìjsddnh đoulaomnc chờfdmu kếbibht quảfnnx, ai nấdacly cũeizmng đoulaiobxu chuẩbnbvn bịjsdd tinh thầfbdcn đoulaomncohrln đoulaưziunfdmung giảfnnxi cứvrmzu.

Sắghhzp cófbdc kếbibht quảfnnx rồresli!

vrmzn 30 giâxmlqy nữxmlqa…

vrmzn 20 giâxmlqy nữxmlqa…

vrmzn 10 giâxmlqy nữxmlqa…

Nhưziunng đoulahvctt nhiêohrln, tídpzmn hiệgducu trêohrln màooeqn hìjsddnh chợcejlt tắghhzt ngófbdcm! Đnoloiềiobxu nàooeqy cófbdc nghĩewspa làooeq, vịjsdd trídpzm cụohrl thểomnc củnoloa An Đnoloiềiobxm cuốhhkoi cùsvmung đoulaãjhea khôdpzmng tra ra đoulaưziuncejlc, tấdaclt cảfnnx nhữxmlqng cốhhko gắghhzng từfjutjheay đoulaếbibhn giờfdmu đoulaiobxu thàooeqnh côdpzmng cốhhkoc!

Mọgqcii ngưziunfdmui ngay lậcuaop tứvrmzc cảfnnxm thấdacly mázvmfu củnoloa mìjsddnh nhưziun đoulaôdpzmng cứvrmzng lạpuqgi, tấdaclt cảfnnx ázvmfnh mắghhzt đoulaang đoulafbdcy kìjsdd vọgqcing đoulaiobxu chuyểomncn thàooeqnh sửomncng sốhhkot: Sao lạpuqgi thếbibhooeqy chứvrmz? Chu Mộhvctng Chỉresl sao đoulahvctt nhiêohrln lạpuqgi cúrcywp mázvmfy?

rcywc nàooeqy, bêohrln cửomnca sổvvxl vang lêohrln tiếbibhng nófbdci hốhhkot hoảfnnxng củnoloa Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln: “A lôdpzm? A lôdpzm? Mộhvctng Chỉresl! Mộhvctng Chỉresl! Em cófbdc đoulaang nghe khôdpzmng? Trảfnnx lờfdmui anh đoulai!”


Nhưziunng cho dùsvmu Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln cófbdcfbdci gìjsdd thìjsdd đoulafbdcu dâxmlqy bêohrln kia cũeizmng chỉresl vang lêohrln nhữxmlqng tiếbibhng túrcywt túrcywt.

Mọgqcii việgducc vốhhkon đoulaang tiếbibhn triểomncn thuậcuaon lợcejli, Chu Mộhvctng Chỉresl sao đoulahvctt nhiêohrln lạpuqgi ngắghhzt liêohrln lạpuqgc vớhhkoi mìjsddnh?

Áccixnh mắghhzt Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln lạpuqgnh lùsvmung nhìjsddn vàooeqo đoulaiệgducn thoạpuqgi, gâxmlqn xanh trêohrln bàooeqn tay nổvvxli lêohrln rõamyp rệgduct, anh nhắghhzm mắghhzt lạpuqgi hídpzmt mộhvctt hơtrlfi, cuốhhkoi cùsvmung khôdpzmng nhịjsddn nổvvxli nữxmlqa.

“Rắghhzc” mộhvctt tiếbibhng, chiếbibhc đoulaiệgducn thoạpuqgi bịjsddpnixm mạpuqgnh xuốhhkong đouladaclt, vỡcdqr tan tàooeqnh.

Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln cúrcywi đoulafbdcu, đouladaclm tay vàooeqo tưziunfdmung, khôdpzmng nófbdci tiếbibhng nàooeqo, lúrcywc nàooeqy đoulaâxmlqy anh cảfnnxm thấdacly tim đoulaau nhưziun bịjsdd ai xépnixzvmft ra vậcuaoy, trưziunhhkoc nay chưziuna bao giờfdmu cảfnnxm thấdacly bấdaclt lựlwwcc thếbibhooeqy.

Cảfnnxm giázvmfc mấdaclt đoulai ngưziunfdmui mìjsddnh yêohrlu màooeq lạpuqgi khôdpzmng làooeqm đoulaưziuncejlc gìjsdddacly giốhhkong hệgduct nhưziun mộhvctt tấdaclm lưziunhhkoi vôdpzmjsddnh quấdacln chặijbft lấdacly Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln, khiếbibhn anh thấdacly mìjsddnh lúrcywc nàooeqy chỉresl giốhhkong nhưziun mộhvctt cázvmfi xázvmfc tuy vỏuxkf ngoàooeqi hoàooeqn chỉreslnh, nhưziunng mázvmfu thịjsddt bêohrln trong thìjsdd đoulaãjhea tan názvmft vìjsdd đoulaázvmfnh mấdaclt An Đnoloiềiobxm rồresli.

Tấdaclt cảfnnx mọgqcii ngưziunfdmui sau khi ngẩbnbvn ngưziunfdmui mấdaclt mấdacly giâxmlqy thìjsdd đoulaiobxu cảfnnxm thấdacly vôdpzmsvmung tiếbibhc nuốhhkoi, chỉresl cầfbdcn nófbdci chuyệgducn thêohrlm mưziunfdmui giâxmlqy nữxmlqa thôdpzmi làooeq đoulaãjheafbdc thểomncjsddm ra vịjsdd trídpzm củnoloa An Đnoloiềiobxm rồresli!

Nhưziunng thậcuaot tiếbibhc, bâxmlqy giờfdmu chỉreslvrmzn cázvmfch giădpzmng lưziunhhkoi trêohrln mộhvctt diệgducn tídpzmch lớhhkon ởrwfe phídpzma nam khu Cao Tâxmlqn thàooeqnh phốhhko H, mong làooeq An Đnoloiềiobxm sẽlora khôdpzmng bịjsdd đoulaưziuna đoulai nơtrlfi kházvmfc, cũeizmng mong An Đnoloiềiobxm cófbdc thểomnc cầfbdcm cựlwwc đoulaưziuncejlc đoulaếbibhn lúrcywc họgqcijsddm đoulaưziuncejlc côdpzm.

Cao Lỗhvcti vàooeq Trưziunơtrlfng Hiểomncn Hy đoulaưziuna mắghhzt nhìjsddn nhau, sau đoulaófbdc đoulaàooeqnh phảfnnxi lặijbfng lẽloraziunhhkoc đoulaếbibhn sau lưziunng Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln, chờfdmu chỉresl thịjsdd củnoloa anh.

Cốhhko Thiêohrln Tuấdacln nuốhhkot nưziunhhkoc bọgqcit rồresli quay ngưziunfdmui lạpuqgi, mặijbft khôdpzmng cảfnnxm xúrcywc nófbdci vớhhkoi Cao Lỗhvcti: “Bâxmlqy giờfdmu tậcuaop trung tấdaclt cảfnnx mọgqcii ngưziunfdmui lạpuqgi, đoulaếbibhn phídpzma nam khu Cao Tâxmlqn thàooeqnh phốhhko H, tiếbibhn hàooeqnh tìjsddm kiếbibhm diệgducn rộhvctng. Vừfjuta rồresli Chu Mộhvctng Chỉreslfbdcfbdci, cófbdc thểomnczvmfng mai côdpzm ta sẽlora đoulaếbibhn Cốhhko Thịjsdd, anh mau đoulai bázvmfo vớhhkoi cảfnnxnh sázvmft, còvrmzn tôdpzmi sẽlorarwfe đoulaâxmlqy đoulacejli côdpzm ta!”

“Vâxmlqng.” Cao Lỗhvcti gậcuaot đoulafbdcu, nhưziunng vừfjuta đoulajsddnh quay ngưziunfdmui đoulai làooeqm nhiệgducm vụohrl thìjsdd đoulaiệgducn thoạpuqgi củnoloa anh chợcejlt vang lêohrln.

ooeq Doanh Doanh gọgqcii đoulaếbibhn…

Cao Lỗhvcti do dựlwwc mộhvctt lúrcywc rồresli đoulai sang mộhvctt gófbdcc nghe mázvmfy: “Doanh Doanh, giờfdmu anh đoulaang ởrwfedpzmng ty, em…”

“A lôdpzm? Anh làooeq ngưziunfdmui nhàooeq củnoloa Khưziunu Doanh Doanh đoulaúrcywng khôdpzmng? Chúrcywng tôdpzmi gọgqcii từfjut bệgducnh việgducn, Khưziunu Doanh Doanh hai tiếbibhng trưziunhhkoc bịjsdd mộhvctt ngưziunfdmui lạpuqg tấdacln côdpzmng, phầfbdcn đoulafbdcu bịjsdd ngoạpuqgi thưziunơtrlfng, hai mắghhzt tổvvxln thưziunơtrlfng nghiêohrlm trọgqcing. Chúrcywng tôdpzmi tìjsddm thấdacly đoulaiệgducn thoạpuqgi trong túrcywi củnoloa côdpzmdacly, ngưziunfdmui đoulaưziuncejlc liêohrln lạpuqgc gầfbdcn nhấdaclt làooeq anh, bâxmlqy giờfdmudpzmdacly đoulaang đoulaưziuncejlc phẫqgixu thuậcuaot, anh vui lòvrmzng đoulaếbibhn bệgducnh việgducn XX ngay.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.