Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 389 : Kết cục bất ngờ (3)

    trước sau   
‘Nha đykgbctlwu, anh thếupziwfgjo cũfynbng muốjpmun em khôctlwng đykgbcoiy, thậaqpmt muốjpmun mộpwozt ngụbgpom nuốjpmut em vàwfgjo bụbgpong!’ Ngưknroyboqi nàwfgjo đykgbógpjc thõcmoha mãzjbvn cưknroyboqi, trầctlwm giọpwozng nógpjci.

Liêwtmbn Kiềggcju lưknroyboqi nhájzkrc cuộpwozn mìfmeonh trong tay hắzvnqn, “vậaqpmn đykgbpwozng” buổggcji sájzkrng quájzkr kịroiich liệbgpot cộpwozng thêwtmbm dưknro vịroii củcoiya buổggcji tốjpmui khiếupzin côctlw hoàwfgjn toàwfgjn chẳchfbng còhqton chúszhut sứavddc lựavvqc nàwfgjo, chỉtdkuhqton lạpuiui hơyboqi thởsrwd dồfbobn dậaqpmp cùihgsng tiếupzing tim đykgbaqpmp nhưknro đykgbájzkrnh trốjpmung.

‘Ngạpuiun Tưknroszhuc, anh thậaqpmt hưknro!’ Côctlwgpjci nhưknrowtmbn, khôctlwng đykgbpwozng đykgbaqpmy nổggcji dùihgs chỉtdku mộpwozt ngógpjcn tay.

Hoàwfgjng Phủcoiy Ngạpuiun Tưknroszhuc vừpvlha đykgbroiinh nógpjci gìfmeo thìfmeo ngoàwfgji cửihgsa chợnafft vang lêwtmbn tiếupzing gõcmoh, tiếupzing sau lớszhun hơyboqn tiếupzing trưknroszhuc. Ngưknroyboqi gõcmoh cửihgsa cựavvqc kỳsuzn kiêwtmbn nhẫlvlzn lạpuiui dưknroyboqng nhưknrogpjc ýchfb trêwtmbu chọpwozc.

Ai màwfgj to gan thếupzi nhỉtdku??? Hoàwfgjng Phủcoiy Ngạpuiun Tưknroszhuc tựavvq hỏjzkri, cốjpmuiijhn mộpwozt tiếupzing càwfgju nhàwfgju.

‘ Chịroii Phúszhuc , đykgbpvlhng gõcmoh nữfynba, lájzkrt nữfynba tôctlwi vớszhui Liêwtmbn Kiềggcju sẽcwdq xuốjpmung ăzvnqn sájzkrng sau!’


‘Hoàwfgjng Phủcoiy Ngạpuiun Tưknroszhuc, cậaqpmu lạpuiuc vàwfgjo xứavdd thầctlwn tiêwtmbn rồfbobi sao?’

Tiếupzing củcoiya Lãzjbvnh Thiêwtmbn Dụbgpoc chợnafft vang lêwtmbn ngoàwfgji cửihgsa, giọpwozng nógpjci cựavvqc lớszhun nhưknro hậaqpmn khôctlwng thểaote khiếupzin cho mọpwozi ngưknroyboqi trêwtmbn thếupzi giớszhui đykgbggcju nghe đykgbưknronaffc vậaqpmy.

‘Trờyboqi ạpuiu …’ Liêwtmbn Kiềggcju mặdufwt chợnafft đykgbjzkr nhưknrojzkrng chiềggcju, côctlw vộpwozi lấlvlzy chăzvnqn trùihgsm lêwtmbn đykgbctlwu nhưknro muốjpmun tìfmeom chỗurcn trốjpmun.

‘Liêwtmbn Kiềggcju, em cũfynbng nêwtmbn thứavddc dậaqpmy rồfbobi!’ Giọpwozng nógpjci củcoiya Lãzjbvnh Thiêwtmbn Dụbgpoc lạpuiui lớszhun hơyboqn chúszhut nữfynba, lầctlwn nàwfgjy hắzvnqn đykgbggcji mụbgpoc tiêwtmbu sang Liêwtmbn Kiềggcju khiếupzin côctlwwfgjng xấlvlzu hổggcj, luốjpmung cuốjpmung khôctlwng biếupzit nêwtmbn làwfgjm gìfmeoggcjy giờyboq.

‘Thiêwtmbn Dụbgpoc? Sao cậaqpmu lạpuiui đykgbếupzin đykgbâggcjy?’ Nghe tiếupzing củcoiya Lãzjbvnh Thiêwtmbn Dụbgpoc, Hoàwfgjng Phủcoiy Ngạpuiun Tưknroszhuc vộpwozi ngồfbobi dậaqpmy mặdufwc nhanh quầctlwn ájzkro rồfbobi mởsrwd nữfynba, vừpvlha vặdufwn nhìfmeon thấlvlzy Lãzjbvnh Thiêwtmbn Dụbgpoc đykgbang nhàwfgjn nhãzjbv tựavvqa ngưknroyboqi vàwfgjo khung cửihgsa. Thấlvlzy hắzvnqn Hoàwfgjng Phủcoiy Ngạpuiun Tưknroszhuc giậaqpmt mìfmeonh hỏjzkri.

‘Sau nàwfgjy mìfmeonh giảbgpoi thízqnjch cho cậaqpmu sau!’ Lãzjbvnh Thiêwtmbn Dụbgpoc vỗurcn vai hắzvnqn mấlvlzy cájzkri, sau đykgbógpjc nhìfmeon vềggcj phízqnja Liêwtmbn Kiềggcju đykgbang ngưknronaffng ngùihgsng bưknroszhuc tớszhui … ‘Em đykgbi xem côctlwlvlzy đykgbi!’

Liêwtmbn Kiềggcju sửihgsng sốjpmut trưknroszhuc câggcju nógpjci khôctlwng đykgbctlwu khôctlwng đykgbctlwi củcoiya hắzvnqn, mộpwozt lúszhuc lâggcju sau côctlw mớszhui hoàwfgjn hồfbobn lạpuiui: ‘Chịroii?’

zjbvnh Thiêwtmbn Dụbgpoc trầctlwm ngâggcjm gậaqpmt đykgbctlwu.

***

‘Chịroii …’

Khi Liêwtmbn Kiềggcju chạpuiuy đykgbếupzin phòhqtong ngủcoiyihgsng vớszhui Lãzjbvnh Thiêwtmbn Dụbgpoc thìfmeo trong phòhqtong đykgbãzjbvgpjc rấlvlzt nhiềggcju ngưknroyboqi.

Mặdufwc Di Nhiễchfbm Dung, Thưknronaffng Quan Tuyềggcjn, ngưknroyboqi nhàwfgj Hoàwfgjng Phủcoiyhqton cógpjc mộpwozt ngưknroyboqi lớszhun tuổggcji màwfgjctlw khôctlwng quen biếupzit, còhqton mộpwozt ngưknroyboqi màwfgjctlw khôctlwng tưknrosrwdng tưknronaffng đykgbưknronaffc làwfgj sẽcwdq xuấlvlzt hiệbgpon ởsrwd đykgbâggcjy …

‘Ôroiing nộpwozi, sao ôctlwng lạpuiui đykgbếupzin đykgbâggcjy?’


Thoạpuiut nhìfmeon sắzvnqc mặdufwt củcoiya Hoa Đdprtôctlwzjbvo nhâggcjn tiềggcju tụbgpoy đykgbi nhiềggcju, khi ôctlwng nhìfmeon thấlvlzy Liêwtmbn Kiềggcju liềggcjn đykgbưknroa tay vẫlvlzy côctlw.

Liêwtmbn Kiềggcju ngoan ngoãzjbvn đykgbi đykgbếupzin bêwtmbn cạpuiunh ôctlwng.

‘Ta đykgbếupzin thăzvnqm chịroii con.’

‘Chịroii?’

Áeinsnh mắzvnqt Liêwtmbn Kiềggcju dờyboqi vềggcj phízqnja sofa rồfbobi trong khoảbgponh khắzvnqc hiệbgpon lêwtmbn nỗurcni kinh hoàwfgjng khi thấlvlzy Dodo sớszhum chỉtdkuhqton hơyboqi thởsrwd thoi thógpjcp nằroiim nơyboqi đykgbógpjc, gưknroơyboqng mặdufwt trắzvnqng bệbgpoch đykgbếupzin gầctlwn nhưknro trong suốjpmut.

hqtong Liêwtmbn Kiềggcju chợnafft đykgbau nhógpjci, côctlw chầctlwm chậaqpmm đykgbi đykgbếupzin bêwtmbn sofa …

Nhưknro cảbgpom nhậaqpmn đykgbưknronaffc sựavvq xuấlvlzt hiệbgpon củcoiya côctlw, Dodo chậaqpmm rãzjbvi mởsrwd mắzvnqt, trêwtmbn gưknroơyboqng mặdufwt trắzvnqng bệbgpoch gian nan lộpwoz ra mộpwozt nụbgpoknroyboqi, ‘Em cuốjpmui cùihgsng cũfynbng đykgbếupzin rồfbobi, chịroii …’

‘Chịroii …’ Cảbgpom giájzkrc bấlvlzt an trong lòhqtong Liêwtmbn Kiềggcju càwfgjng lúszhuc càwfgjng rõcmoh rệbgpot, ájzkrnh mắzvnqt đykgbctlwy vẻiijh hoảbgpong hốjpmut, côctlw lắzvnqp bắzvnqp hỏjzkri ‘Sao lạpuiui nhưknro thếupzi chứavdd? Sao chịroii lạpuiui trởsrwd thàwfgjnh nhưknro thếupzi?’

‘Côctlwng lựavvqc củcoiya chịroii em hoàwfgjn toàwfgjn đykgbãzjbv mấlvlzt hếupzit, khôctlwng bao lâggcju nữfynba côctlwlvlzy sẽcwdq …’ Mặdufwc Di Nhiễchfbm Dung bưknroszhuc đykgbếupzin bêwtmbn cạpuiunh Liêwtmbn Kiềggcju, vàwfgjnh mắzvnqt củcoiya côctlw đykgbjzkr hồfbobng, nógpjci đykgbếupzin đykgbâggcjy, giọpwozng nógpjci cũfynbng trởsrwdwtmbn nghẹygifn ngàwfgjo.

‘Chịroiilvlzy sẽcwdq thếupziwfgjo?’ Liêwtmbn Kiềggcju buộpwozt miệbgpong hỏjzkri, trong lòhqtong nỗurcni bấlvlzt an càwfgjng lúszhuc càwfgjng đykgbaqpmm đykgbdufwc.

Mặdufwc Di Nhiễchfbm Dung, hízqnjt sâggcju mộpwozt hơyboqi rồfbobi lạpuiui thởsrwdwfgji, ‘Chếupzit!’

ggcju trảbgpo lờyboqi đykgbơyboqn giảbgpon chỉtdkugpjc mộpwozt chữfynb lạpuiui đykgbcoiy mạpuiunh làwfgjm sụbgpop đykgbggcj toàwfgjn bộpwoz sựavvq kiêwtmbn cưknroyboqng củcoiya Liêwtmbn Kiềggcju. Hai châggcjn côctlw nhưknro nhũfynbn ra, khôctlwng chốjpmung đykgbenjo nổggcji thâggcjn ngưknroyboqi nữfynba màwfgj khụbgpoy xuốjpmung thảbgpom.

‘Chịroii, sao lạpuiui nhưknro thếupzi? Sao lạpuiui nhưknro thếupzi chứavdd?’ Côctlw nắzvnqm chặdufwt tay củcoiya Dodo, cảbgpom nhậaqpmn nhữfynbng ngógpjcn tay đykgbang lạpuiunh dầctlwn trong tay mìfmeonh cảbgpo ngưknroyboqi Liêwtmbn Kiềggcju đykgbggcju phájzkrt run.


Dodo khôctlwng trảbgpo lờyboqi Liêwtmbn Kiềggcju chỉtdkufmeonh tĩqucdnh nhìfmeon côctlw, trong đykgbájzkry mắzvnqt vẫlvlzn làwfgj vẻiijhfmeonh đykgbpuium thưknroyboqng ngàwfgjy, khôctlwng cógpjc chúszhut gợnaffn sógpjcng nàwfgjo, chỉtdkugpjc thêwtmbm mộpwozt chúszhut thâggcjm ýchfbggcju xa.

‘Chịroii …’ Liêwtmbn Kiềggcju nắzvnqm thậaqpmt chặdufwt tay côctlw, nghẹygifn ngàwfgjo nógpjci: ‘Chịroii đykgbpvlhng sợnaff, nhấlvlzt đykgbroiinh chịroii sẽcwdq khôctlwng sao đykgbâggcju. Chịroii, chịroii ơyboqi …’ Côctlw nhìfmeon vềggcj phízqnja Mặdufwc Di Nhiễchfbm Dung, ájzkrnh mắzvnqt cầctlwu xin: ‘Nhanh cứavddu chịroii em đykgbi!’

Mặdufwc Di Nhiễchfbm Dung vôctlw lựavvqc lắzvnqc đykgbctlwu …

‘Chịroii hếupzit cájzkrch rồfbobi. Chịroii củcoiya em … côctlwlvlzy hạpuiu Tuyệbgpot Giájzkrng cho chízqnjnh mìfmeonh. Chịroii khôctlwng giảbgpoi đykgbưknronaffc …’

‘Chịroii …’ Liêwtmbn Kiềggcju đykgbau lòhqtong nhìfmeon Dodo, ‘Sao chịroii phảbgpoi làwfgjm nhưknro vậaqpmy? Vìfmeojzkri gìfmeo chứavdd?’

Dodo rốjpmut cuộpwozc cũfynbng lêwtmbn tiếupzing, giọpwozng yếupziu ớszhut, bìfmeonh đykgbpuium nhưknroknroszhuc, ‘Liêwtmbn Kiềggcju, quêwtmbn ngưknroyboqi chịroii nhưknroctlwi đykgbi. Tôctlwi vớszhui côctlw từpvlh đykgbctlwu đykgbếupzin cuốjpmui đykgbggcju khôctlwng phảbgpoi làwfgj ngưknroyboqi củcoiya cùihgsng mộpwozt thếupzi giớszhui. Từpvlh nhỏjzkr đykgbếupzin đykgbggcju nhưknro vậaqpmy!’

‘Khôctlwng, chịroiiwfgj chịroii củcoiya em! Bấlvlzt luậaqpmn chịroiigpjc thừpvlha nhậaqpmn đykgbavdda em nàwfgjy hay khôctlwng thìfmeo đykgbâggcjy cũfynbng làwfgj sựavvq thậaqpmt khôctlwng thểaote thay đykgbggcji đykgbưknronaffc. Chịroii, chịroii tuyệbgpot đykgbjpmui khôctlwng đykgbưknronaffc cógpjc chuyệbgpon gìfmeo nha. Em mớszhui vừpvlha tìfmeom đykgbưknronaffc chịroii thôctlwi!’ Giọpwozng Liêwtmbn Kiềggcju nghẹygifn nơyboqi cổggcj họpwozng, nưknroszhuc mắzvnqt đykgbãzjbv bắzvnqt đykgbctlwu tràwfgjo ra từpvlh đykgbôctlwi mắzvnqt màwfgju tízqnjm.

Trêwtmbn gưknroơyboqng mặdufwt trắzvnqng bệbgpoch củcoiya Dodo lộpwoz ra mộpwozt ýchfbknroyboqi nhàwfgjn nhạpuiut, ‘Đdprtâggcjy làwfgj kếupzit quảbgpowfgjctlwi muốjpmun. Sau khi tôctlwi biếupzit thâggcjn thếupzi củcoiya mìfmeonh thìfmeo đykgbãzjbv bắzvnqt đykgbctlwu lêwtmbn kếupzi hoạpuiuch nàwfgjy, màwfgj kếupzit quảbgpo củcoiya nógpjc chízqnjnh làwfgj nhưknro vậaqpmy.’

Hoa Đdprtôctlwzjbvo nhâggcjn nhịroiin khôctlwng đykgbưknronaffc nữfynba, run run bưknroszhuc đykgbếupzin: ‘Chájzkru … chájzkru gájzkri củcoiya ôctlwng, sao chájzkru lạpuiui cógpjc thểaote ízqnjch kỷctlw nhưknro vậaqpmy chứavdd? Chẳchfbng lẽcwdq chájzkru khôctlwng nghĩqucd đykgbếupzin ngưknroyboqi ôctlwng nàwfgjy sao?’

Dodo ngưknrong thầctlwn nhìfmeon Hoa Đdprtôctlwzjbvo nhâggcjn, ájzkrnh mắzvnqt vốjpmun bìfmeonh đykgbpuium chợnafft xẹygift qua mộpwozt tia ba đykgbpwozng, côctlw nhẹygif giọpwozng nógpjci: ‘Hoa Đdprtôctlwzjbvo nhâggcjn, rốjpmut cuộpwozc hôctlwm nay tôctlwi cũfynbng cógpjc vinh hạpuiunh đykgbưknronaffc gặdufwp ôctlwng rồfbobi. Xin tha thứavddctlwi khôctlwng nhậaqpmn cájzkrc ngưknroyboqi, sốjpmu mệbgponh củcoiya tôctlwi vốjpmun làwfgj nhưknro thếupzi!’

Cảbgpo ngưknroyboqi Hoa Đdprtôctlwzjbvo nhâggcjn run rẩggcjy mãzjbvnh liệbgpot, cho đykgbếupzin khi Hoàwfgjng Phủcoiy Ngạpuiun Tưknroszhuc tiếupzin đykgbếupzin đykgbenjo ôctlwng.

‘Đdprtâggcjy rốjpmut cuộpwozc làwfgj chuyệbgpon gìfmeo? Ngưknroyboqi phụbgpo nữfynbwfgjy sao lạpuiui ởsrwd trong “Hoàwfgjng Phủcoiy”?’ Áeinsnh mắzvnqt sắzvnqc béiijhn củcoiya hắzvnqn lưknroszhut qua Dodo, trầctlwm giọpwozng hỏjzkri.

‘Côctlw ta khôctlwng phảbgpoi làwfgj chịroii củcoiya Liêwtmbn Kiềggcju sao? Nhưknrong côctlw ta vẫlvlzn luôctlwn muốjpmun hạpuiui Liêwtmbn Kiềggcju?’

‘Ngạpuiun Tưknroszhuc …’ Liêwtmbn Kiềggcju kéiijho tay hắzvnqn, ngậaqpmp ngừpvlhng khôctlwng biếupzit nêwtmbn giảbgpoi thízqnjch thếupziwfgjo vớszhui hắzvnqn.

Áeinsnh mắzvnqt bìfmeonh đykgbpuium khôctlwng biểaoteu lộpwoz chúszhut cảbgpom xúszhuc nàwfgjo củcoiya Dodo khi nhìfmeon đykgbếupzin Hoàwfgjng Phủcoiy Ngạpuiun Tưknroszhuc chợnafft trởsrwdwtmbn vôctlwihgsng ôctlwn nhu vàwfgj quyếupzin luyếupzin, hoàwfgjn toàwfgjn khôctlwng đykgbaote ýchfb đykgbếupzin vẻiijh lạpuiunh lùihgsng củcoiya hắzvnqn, yếupziu ớszhut nógpjci: ‘Hoàwfgjng Phủcoiy tiêwtmbn sinh, cájzkrm ơyboqn anh!’

Hoàwfgjng Phủcoiy Ngạpuiun Tưknroszhuc nhízqnju màwfgjy, hắzvnqn nghĩqucdzjbvi cũfynbng khôctlwng ra cógpjc chuyệbgpon gìfmeo xảbgpoy ra.

‘Ngạpuiun Tưknroszhuc …’ Liêwtmbn Kiềggcju kéiijho tay Hoàwfgjng Phủcoiy Ngạpuiun Tưknroszhuc, ‘Chịroiilvlzy làwfgj chịroii em! Chịroiilvlzy làwfgj chịroii em!’

‘Anh biếupzit!’ Giọpwozng nógpjci củcoiya Hoàwfgjng Phủcoiy Ngạpuiun Tưknroszhuc vẫlvlzn khôctlwng mang theo chúszhut cảbgpom xúszhuc nàwfgjo nhưknrong nhìfmeon thấlvlzy côctlw mong manh hơyboqi thởsrwd nhưknro thếupziwfgjy hắzvnqn cũfynbng khôctlwng tiệbgpon nógpjci ra nhữfynbng chuyệbgpon mìfmeonh đykgbang lo lắzvnqng.

ctlwi Dodo câggcju lêwtmbn mộpwozt nụbgpoknroyboqi thỏjzkra mãzjbvn dùihgs ájzkrnh mắzvnqt đykgbãzjbv bắzvnqt đykgbctlwu mơyboq hồfbob nhưknrong côctlw vẫlvlzn miễchfbn cưknroenjong mởsrwd to.

‘Chịroii, chịroii nhấlvlzt đykgbroiinh cógpjcjzkrch tựavvq cứavddu lấlvlzy mìfmeonh đykgbúszhung khôctlwng? Chịroiigpjci cho em biếupzit đykgbi. Bấlvlzt luậaqpmn thếupziwfgjo em cũfynbng khôctlwng đykgbaote chịroii rờyboqi khỏjzkri em đykgbâggcju!’ Nưknroszhuc mắzvnqt Liêwtmbn Kiềggcju đykgbãzjbv ưknroszhut đykgblvlzm hai májzkr, rơyboqi cảbgpowtmbn gưknroơyboqng mặdufwt trắzvnqng bệbgpoch củcoiya Dodo.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.