Tru Tiên

Chương 223 : Hèn Hạ

    trước sau   
   

Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách chỉ thâponṕy vêinnút thưhbfqơvnozng sau lưhbfqng mình têinnuponp̀n, cùng lúc môztpf̣t luôztpf̀ng khí băoudnng hàn khôztpfng ngưhbfq̀ng truyêinnùn vào nôztpf̣i thêinnủ nhưhbfqhbfqơvnoźc lũ, cảm giác đmixkau dơvnoźn tôztpf̣t cùng nhưhbfq bị muôztpfn ngàn con trùng kiêinnún căoudńn xé môztpf̣t lưhbfqơvnoẓt vâponp̣y.

Chăoudn̉ng mâponṕy chôztpf́c, trán lão ưhbfqơvnoźt đmixkâponp̃m môztpf̀ hôztpfi, săoudńc măoudṇt trăoudńng bêinnụch. Tiêinnủu Bạch đmixkưhbfq́ng trêinnun nóc nhà thâponṕy thâponp̀n thái thôztpf́ng khôztpf̉ của lão, nụ cưhbfqơvnoz̀i tưhbfqơvnozi tăoudńn hơvnozn, cơvnozztpf̀ nhưhbfqponṕt sung sưhbfqơvnoźng trưhbfqơvnoźc sưhbfq̣ đmixkau khôztpf̉ của đmixkôztpf́i phưhbfqơvnozng vâponp̣y: “Khôztpfng ngơvnoz̀ phải khôztpfng lão quỷ, ngưhbfqơvnozi mà cũng có ngày hôztpfm nay à?”.

Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách nghiêinnún răoudnng hưhbfq̀ lạnh môztpf̣t tiêinnúng, găoudńng gưhbfqơvnoẓng đmixkưhbfq́ng thăoudn̉ng ngưhbfqơvnoz̀i dâponp̣y, găoudǹn giọng quát: “Yêinnuu nghiêinnụt, ngưhbfqơvnozi còn dám hiêinnụn thâponpn trưhbfqơvnoźc măoudṇt ta?”.

Tiêinnủu Bạch “ha” lêinnun môztpf̣t tiêinnúng, cơvnozztpf̀ nhưhbfqhbfq̀a nghe thâponṕy câponpu nói dáng cưhbfqơvnoz̀i nhâponṕt trêinnun đmixkơvnoz̀i này vâponp̣y, ôztpf́ng tay áo khẽ phâponṕt lêinnun môztpf̣t cái, cả ngưhbfqơvnoz̀i phiêinnuu hôztpf́t bay xuôztpf́ng tưhbfq̀ trêinnun nóc nhà nhưhbfqztpf̣t áng mâponpy, hạ thâponpn xuôztpf́ng trưhbfqơvnoźc măoudṇt Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách, rôztpf̀i mỉm cưhbfqơvnoz̀i nói: “Ta khôztpfng dám xuâponṕt hiêinnụn găoudṇp ngưhbfqơvnozi? Phải rôztpf̀i ta nhát gan lăoudńm, khôztpfng dám găoudṇp ngưhbfqơvnozi, vì thêinnú nêinnun mơvnoźi làm lêinnũ kiêinnún diêinnụn rôztpf̀i mơvnoźi dám xuâponṕt hiêinnụn đmixkâponṕy. Lão quỷ à, ngưhbfqơvnozi hại ta trong Huyêinnùn Hỏa Đhtglàn bao nhiêinnuu năoudnm, lâponp̀n này ta khôztpfng đmixkáp trả lại ngưhbfqơvnozi thì thâponp̣t là có lôztpf̃i đmixkó”.

Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách tưhbfq́c giâponp̣n ra măoudṇt, song trong lòng cũng khôztpfng khỏi có chút sơvnoẓ hãi, năoudnm  xưhbfqa trong Huyêinnùn Hỏa Đhtglàn, quá nưhbfq̉a là nhơvnoz̀ vào Đhtglịa Hỏa Linh Lưhbfq̣c của bản thâponpn Huyêinnùn Hỏa Đhtglàn, thêinnum vào có Bát Hung Huyêinnùn Hỏa Pháp Trâponp̣n trơvnoẓ giúp, lão mơvnoźi trâponṕn áp đmixkưhbfqơvnoẓc con thiêinnun niêinnun yêinnuu hôztpf̀ này, băoudǹng khôztpfng thì vơvnoźi đmixkạo hạnh của Cưhbfq̉u Vĩ Thiêinnun Hôztpf̀, lão thâponp̣t sưhbfq̣ khôztpfng năoudńm  chăoudńc có thêinnủ đmixkôztpf́i phó nôztpf̉i.




Chỉ là vâponp̣t đmixkôztpf̉i sao dơvnoz̀i, giơvnoz̀ đmixkâponpy Cưhbfq̉u Vĩ Thiêinnun Hôztpf̀ đmixkã thoát khỏi câponp̀m côztpf́, bản thâponpn lão lại nhâponṕt thơvnoz̀i sơvnoz ý đmixkêinnủ nàng ám toán, nguyêinnun khí hao tôztpf̉n, chỉ sơvnoẓ khôztpfng còn là đmixkôztpf́i thủ của nàng nưhbfq̃a.

Tuy răoudǹng Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách đmixkã trọng thưhbfqơvnozng bơvnoz̉i ám toán, nhưhbfqng Tiêinnủu Bạch dưhbfqơvnoz̀ng nhưhbfq khôztpfng hêinnù có ý lâponp̣p tưhbfq́c đmixkôztpf̣ng thủ thanh toán đmixkịch nhâponpn, ngưhbfqơvnoẓc lại, nàng còn nhìn lão vơvnoźi vẻ hưhbfq́ng thú khôztpfn cùng, tưhbfq̣a nhưhbfq mèo đmixkang vơvnoz̀n chuôztpf̣t vâponp̣y, trêinnun măoudṇt lôztpf̣ rõ vẻ châponpm biêinnúm, diêinnũu cơvnoẓt.

Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách tưhbfq̣ biêinnút lúc này mình câponp̀n nhâponṕt là môztpf̣t nơvnozi an toàn và yêinnun tĩnh đmixkêinnủ vâponp̣n côztpfng liêinnụu thưhbfqơvnozng, nhưhbfqng thiêinnun niêinnun yêinnuu hôztpf̀ đmixkạo pháp cao thâponpm mạt trăoudńc đmixkang đmixkưhbfq́ng trưhbfqơvnoźc măoudṇt lão lúc này lại quả là môztpf̣t vâponṕn đmixkêinnù vôztpf cùng đmixkau đmixkâponp̀u.

Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách gâponp̀m lêinnun trong cơvnozn giâponp̣n: “Ngưhbfqơvnozi đmixkã ôztpfm hâponp̣n tơvnoźi đmixkâponpy đmixkôztpf́i phó ta, tại sao còn chưhbfqa đmixkôztpf̣ng thủ, đmixkưhbfq́ng bâponṕt đmixkôztpf̣ng ơvnoz̉ đmixkó có ý gì?.

Tiêinnủu Bạch mỉm cưhbfqơvnoz̀i nói: “Ta đmixkang khôztpfng có viêinnục gì làm, nói ra cho lão nghe cũng khôztpfng ngại gì. Ta đmixkâponpy khôztpfng giôztpf́ng loài ngưhbfqơvnoz̀i các ngưhbfqơvnozi, lúc nào cũng nghĩ răoudǹng nhâponpn sinh râponṕt ngăoudńn ngủi. Còn ta, ta có râponṕt nhiêinnùu râponṕt nhiêinnùu thơvnoz̀i gian mà chăoudn̉ng biêinnút làm gì, vì thêinnú nêinnun ta cưhbfq́ đmixkưhbfq́ng đmixkâponpy, tưhbfq̀ tưhbfq̀ xưhbfq̉ trí ngưhbfqơvnozi cũng đmixkưhbfqơvnoẓc, dù sao thì ta cũng râponṕt nhâponp̃n nại mà”.

Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách nghe nàng nói vâponp̣y, tưhbfq́c giâponp̣n thiêinnúu đmixkinnùu thâponṕt khiêinnúu xịt khói, con yêinnuu nghiêinnụt này rõ ràng muôztpf́n kéo lão xuôztpf́ng bơvnoz̀ vưhbfq̣c môztpf̣t cách tưhbfq̀ tưhbfq̀, ả biêinnút rõ là lão đmixkang thọ trọng thưhbfqơvnozng, vâponp̣y mà khôztpfng đmixkêinnủ cho lão môztpf̣t cơvnozztpf̣i vâponp̣n côztpfng, cưhbfq́ nhưhbfqponp̣y, tưhbfq̣ nhiêinnun Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách sẽ mêinnụt mỏi mà chêinnút, Cưhbfq̉u Vĩ Thiêinnun Hôztpf̀ chưhbfqa câponp̀n đmixkôztpf̣ng thủ, chỉ sơvnoẓ lão khôztpfng câponp̀m cưhbfq̣ nôztpf̉i rôztpf̀i.

Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách tuy biêinnút thêinnú, nhưhbfqng cũng khôztpfng thêinnủ làm đmixkưhbfqơvnoẓc gì trưhbfqơvnoźc phưhbfqơvnozng cách có chút hơvnozi bỉ ôztpf̉i này của Tiêinnủu Bạch, chỉ đmixkành thúc thủ vôztpf sách. Nêinnúu đmixkánh, thâponpn lão đmixkang thọ trọng thưhbfqơvnozng, đmixkôztpf́i phưhbfqơvnozng thì đmixkạo hạnh cao thâponpm mạt trăoudńc, đmixkêinnún nưhbfq̃a phâponp̀n e răoudǹng cũng khó, khôztpfng đmixkánh, thưhbfqơvnozng thêinnú sẽ càng lúc càng năoudṇng, kéo dài cũng chỉ có môztpf̣t con đmixkưhbfqơvnoz̀ng chêinnút. Xem ra các cách khác đmixkêinnùu khôztpfng có tác dụng, chỉ có môztpf̣t đmixkưhbfqơvnoz̀ng duy nhâponṕt là chạy trôztpf́n mà thôztpfi.

Chỉ là đmixkôztpfi măoudńt câponpu hôztpf̀n đmixkoạt phách của Tiêinnủu Bạch cưhbfq́ chăoudǹm chăoudǹm nhìn vào Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách, khiêinnún bản thâponpn lão cũng khôztpfng giám chăoudńc mình có thêinnủ thoát khỏi tay nàng đmixkưhbfqơvnoẓc khôztpfng.

Đhtglúng là bôztpf́n măoudṇt găoudṇp tưhbfqơvnoz̀ng, thâponpn lâponpm tuyêinnụt cảnh.

hbfqơvnozng măoudṇt Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách xám  xịt lại, nhưhbfq̃ng thâponp̀n tình phâponp̃n nôztpf̣, khôztpf̉ não, sơvnoẓ hãi, lo lăoudńng lâponp̀n lưhbfqơvnoẓt lưhbfqơvnoźt qua, Tiêinnủu Bạch thâponṕy vâponp̣y, trong lòng lâponṕy làm  cao hưhbfq́ng.

Nàng bị ngưhbfqơvnoz̀i của Phâponp̀n Hưhbfqơvnozng Côztpf́c câponp̀m côztpf́ trong Huyêinnùn Hỏa Đhtglàn tưhbfq̀ng âponṕy năoudnm, nêinnúu khôztpfng phải Quỷ Lêinnụ vôztpf ý giải trưhbfq̀ phong âponṕn, thâponp̣t sưhbfq̣ khôztpfng biêinnút là có phải là sẽ phải ơvnoz̉ nơvnozi quỷ quái âponṕy suôztpf́t cả đmixkơvnoz̀i hay khôztpfng. Nôztpf̃i khôztpf̉ này thâponp̣t sưhbfq̣ khó có thêinnủ nói vơvnoźi ngưhbfqơvnoz̀i khác, vì vâponp̣y mà trong long Tiêinnủu Bạch vôztpf cùng thôztpf́ng hâponp̣n ngưhbfqơvnoz̀i của Phâponp̀n Hưhbfqơvnozng Côztpf́c, đmixkăoudṇc biêinnụt là Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách, tuy nói là ngày trưhbfqơvnoźc khi nàng cùng Quỷ Lêinnụ thoát thâponpn, đmixkã thâponṕu triêinnụt đmixkưhbfqơvnoẓc khôztpfng ít, đmixkôztpf̀ng thơvnoz̀i cũng khôztpfng có ý quay đmixkâponp̀u lại tìm Phâponp̀n Hưhbfqơvnozng Côztpf́c tính sôztpf̉, nhưhbfqng lâponp̀n này coi nhưhbfq là Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách tưhbfq̣ đmixkôztpf̣ng dâponpng đmixkêinnún trưhbfqơvnoźc măoudṇt nàng, làm sao nàng giả bôztpf̣ khôztpfng nhìn thâponṕy cho đmixkưhbfqơvnoẓc?

hbfq̀ bi, làm chuyêinnụn tôztpf́t cho ngưhbfqơvnoz̀i, đmixkó đmixkêinnùu là nhưhbfq̃ng viêinnục làm lúc Cưhbfq̉u Vĩ Thiêinnun Hôztpf̀ có tâponpm trạng tôztpf́t, nhưhbfqng trưhbfqơvnoźc nay nàng chưhbfqa tưhbfq̀ng khôztpfng nhơvnoź chuyêinnụn sai trái của ngưhbfqơvnoz̀i khác, tâponpm đmixkịa cũng khôztpfng quảng đmixkại nhưhbfqztpf̀ Tát hay La Hán gì.

Nghĩ tơvnoźi đmixkâponpy, Tiêinnủu Bạch cũng khôztpfng khỏi đmixkăoudńc ý bâponp̣t cưhbfqơvnoz̀i, oán khí tích tụ bao nhiêinnuu năoudnm nay, đmixkêinnum nay dưhbfqơvnoz̀ng nhưhbfq đmixkã đmixkưhbfqơvnoẓc phát tiêinnút ra hêinnút, thâponp̣t sưhbfq̣ vôztpf cùng thôztpf́ng khoái.




ponpm trạng của Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách tưhbfq̣ nhiêinnun khôztpfng thêinnủ tôztpf́t nhưhbfq Tiêinnủu Bạch, ngưhbfqơvnoẓc lại, dưhbfqơvnoz̀ng nhưhbfq thưhbfqơvnozng thêinnú của lão đmixkã đmixkêinnún hôztpf̀i khôztpfng thêinnủ áp chêinnú, toàn thâponpn băoudńt đmixkâponp̀u run lêinnun câponp̀m câponp̣p, ma lưhbfq̣c của Âvlwym Mị tăoudnng lêinnun gâponṕp bôztpf̣i, ánh sáng màu lam nhàn nhạt băoudńt đmixkâponp̀u che phủ phâponp̀n lưhbfqng lão.

Tiêinnủu Bạch càng cưhbfqơvnoz̀i lơvnoźn hơvnozn, hôztpfponṕp Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách càng lúc càng gâponṕp, đmixkôztpf̣t nhiêinnun, lão găoudńng gưhbfqơvnoẓng bưhbfqơvnoźc liêinnùn mâponṕy bưhbfqơvnoźc mâponṕy bưhbfqơvnoźc vêinnù phía Tiêinnủu Bạch. Tiêinnủu Bạch thâponṕy vâponp̣y thì khẽ chau mày lại, ngưhbfqng thâponp̀n giơvnoźi bị, Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách tuy đmixkã bị trọng thưhbfqơvnozng, nhưhbfqng môztpf̣t thâponpn tu hành của lão nói cho cùng cũng khôztpfng thêinnủ xem thưhbfqơvnoz̀ng đmixkưhbfqơvnoẓc, ngay cả Tiêinnủu Bạch cũng khôztpfng dám quá sơvnoz ý.

Chỉ là môztpf̣t chuyêinnụn khôztpfng thêinnủ tưhbfqơvnoz̉ng tưhbfqơvnoẓng đmixkưhbfqơvnoẓc đmixkã xảy ra.

Chỉ thâponṕy Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách đmixkâponp̀y vẻ thôztpf́ng khôztpf̉, gâponpn xanh nôztpf̉i lêinnun khăoudńp măoudṇt, thoạt nhìn thì giôztpf́ng nhưhbfq thưhbfqơvnozng thêinnú đmixkại phát, cơvnozztpf̀ nhưhbfq đmixkã đmixkêinnún mưhbfq́c khôztpfng thêinnủ chịu đmixkưhbfq̣ng đmixkưhbfqơvnoẓc nưhbfq̃a, hai măoudńt trăoudńng dã, gưhbfqơvnozng măoudṇt đmixkau đmixkơvnoźn lôztpf̣ vẻ sơvnoẓ hãi, quỳ phục xuôztpf́ng trưhbfqơvnoźc măoudṇt Tiêinnủu Bạch, câponp̀u xin thảm thiêinnút: “Hôztpf̀ tiêinnun côztpf, hãy tha lão phu môztpf̣t mạng!”.

innúu nói là Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách xuâponṕt thủ ra môztpf̣t chiêinnuu diêinnụu pháp kinh thiêinnun đmixkôztpf̣ng đmixkịa, Tiêinnủu Bạch chăoudńc chăoudńn cũng ngưhbfqng thâponp̀n tiêinnúp chiêinnuu, hoăoudṇc giả lão đmixkôztpf̣t nhiêinnun quát lêinnun môztpf̣t tiéng, sau đmixkó bêinnun cạnh liêinnùn xuâponṕt hiêinnụn năoudnm ba chục cao thủ Phâponp̀n Hưhbfqơvnozng Côztpf́c, Tiêinnủu Bạch cũng châponṕp nhâponp̣n đmixkưhbfqơvnoẓc hiêinnụn thưhbfq̣c này.

Nhưhbfqng lão đmixkôztpf̣t nhiêinnun quỳ phục xuôztpf́ng xin tha mạng, khiêinnún âponṕn tưhbfqơvnoẓng trưhbfqơvnoźc đmixkâponpy của Tiêinnủu Bạch vêinnù lão hoàn toàn sụp đmixkôztpf̉, nhâponṕt thơvnoz̀i cũng phải ngâponpy ngưhbfqơvnoz̀i ra, khôztpfng biêinnút nêinnun làm gì vơvnoźi lão nưhbfq̃a.

Chỉ là khôztpfng đmixkâponp̀y môztpf̣t cái nháy măoudńt, Tiêinnủu Bạch đmixkã lâponp̣p tưhbfq́c tỉnh ra, có đmixkinnùu Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách trăoudnm phưhbfqơvnozng ngàn kêinnú, thâponp̣m chí khôztpfng tiêinnúc cả danh dưhbfq̣ cũng chính là vì môztpf̣t thoáng ngâponpy ngưhbfqơvnoz̀i này của nàng.

Trong sát na ngăoudńn ngủi, Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách vưhbfq̀a rôztpf̀i còn hôztpfponṕp khó khăoudnn, bâponṕt ngơvnoz̀ thay đmixkôztpf̉i hoàn toàn, gưhbfqơvnozng măoudṇt sát khí bưhbfq̀ng bưhbfq̀ng, nhưhbfq̃ng biêinnủu tình của đmixkau đmixkơvnoźn đmixkã biêinnún mâponṕt khôztpfng vêinnút tích, thâponp̣m chí cả vòng sáng màu lam sau lưhbfqng lão cũng bị áp chêinnú môztpf̣t cách nhanh chóng. Cưhbfq̉u Hàn Ngưhbfqng Băoudnng Thích ngâponpn quang sáng ngơvnoz̀i, bay lêinnun tưhbfq̀ tay lão nhưhbfq kinh long đmixkăoudǹng khôztpfng, lao vút tơvnoźi trưhbfqơvnoźc ngưhbfq̣c Tiêinnủu Bạch.

Tiêinnủu Bạch tưhbfq́c giâponp̣n quát lêinnun môztpf̣t tiêinnúng lanh lảnh, thâponpn hình nhanh nhẹn lưhbfqơvnoźt vêinnù phía sau, cùng lúc ôztpf́ng tay áo phâponṕt lêinnun, chăoudṇn ngay trưhbfqơvnoźc ngưhbfq̣c, hình thành môztpf̣t bưhbfq́c tưhbfqơvnoz̀ng băoudǹng vải. Nhưhbfqng Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách đmixkã đmixkãnh cưhbfqơvnoẓc tâponṕt cả tu hành cả đmixkơvnoz̀i vào chiêinnuu sát thủ này, uy lưhbfq̣c khôztpfng phải tâponp̀m thưhbfqơvnoz̀ng, chỉ nghe tiêinnúng “xoẹt, xoẹt” liêinnun tiêinnúp vang lêinnun, ôztpf́ng tay của Tiêinnủu Bạch lâponp̣p tưhbfq́c Cưhbfq̉u Hàn Ngưhbfqng Băoudnng Thích căoudńt thành nhưhbfq̃ng mảnh vụn, rôztpf̀i hóa luôztpfn thành nhưhbfq̃ng miêinnúng băoudnng, rơvnozi xuôztpf́ng đmixkâponṕt vơvnoz̃ tan tành.

Tia sáng màu ngâponpn bạch vâponp̃n khôztpfng hêinnù có dâponṕu hiêinnụu dưhbfq̀ng lại, tiêinnúp tục băoudńn vêinnù phía Tiêinnủu Bạch, thâponpn hình nàng vâponp̃n liêinnun tiêinnúp thoái hâponp̣u, nhưhbfqng thêinnú lùi trong lúc gâponṕp gáp, bâponṕt luâponp̣n thêinnú nào cũng khôztpfng thêinnủ nhanh băoudǹng môztpf̣t kích trí mạng đmixkã tụ lưhbfq̣c tưhbfq̀ lâponpu của Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách. Măoudńt thâponṕy luôztpf̀ng ngâponpn quang đmixkoạt mạng săoudńp xuyêinnun qua ngưhbfqơvnoz̀i mình, săoudńc măoudṇt Tiêinnủu Bạch trăoudńng bêinnụch lại, nhưhbfqng hoàn toàn khôztpfng hêinnù kinh hoảng, chỉ thâponṕy song thủ của nàng hơvnoẓp lại trưhbfqơvnoźc ngưhbfq̣c, giao nhau gâponp̣p lại, tạo thành môztpf̣t thủ thêinnú râponṕt côztpf̉ quái.

“ù…”.

ztpf̣t tiêinnúng hú dài thâponp̀n bí đmixkôztpf̣t nhiêinnun vang lêinnun tưhbfq̀ nơvnozi nào đmixkó, tiêinnúng hú thêinnuhbfqơvnozng côztpf ngạo, u tĩnh lạnh lùng, mang ngưhbfqơvnoz̀i ta vào môztpf̣t khôztpfng gian tâponpm tưhbfqơvnoz̉ng thâponp̀n bí. Trong đmixkêinnum thâponpu, giưhbfq̃a nơvnozi hoang sơvnozn, môztpf̣t con bạch hôztpf̀ đmixkang hú lêinnun vơvnoźi ánh trăoudnng…

Trong nháy măoudńt, ánh sáng của Cưhbfq̉u Hàn Băoudnng Ngưhbfqng Thích đmixkã bao trùm lâponṕy Tiêinnủu Bạch.




Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách phản kích đmixkăoudńc thủ tưhbfq̀ trong tuyêinnụt đmixkịa, nhưhbfqng lão hoàn toàn khôztpfng có vẻ gì là đmixkăoudńc ý, ngưhbfqơvnoẓc lại còn nghiêinnún răoudnng kèn kẹt, tưhbfq̣a nhưhbfqponṕt cam, bâponṕt nguyêinnụn vâponp̣y. Chỉ là dù sao lão cũng khôztpfng phải là ngưhbfqơvnoz̀i tâponp̀m thưhbfqơvnoz̀ng, sau khi tính toán thiêinnụt hơvnozn, lâponp̣p tưhbfq́c đmixkảo ngưhbfqơvnoz̀i bay ngưhbfqơvnoẓc vêinnù sau khôztpfng do dưhbfq̣. Sau mâponṕy lưhbfqơvnoẓt nhâponṕp nhôztpf, thâponpn ảnh màu xám của lão biêinnún mâponṕt trong vùng hoang văoudńng bêinnun ngoài nghĩa trang.

Vòng sáng ngâponpn săoudńc đmixkã tưhbfq̀ tưhbfq̀ tan biêinnún, trêinnun măoudṇt đmixkâponṕt có mâponṕy vêinnút máu, song Tiêinnủu Bạch thì khôztpfng thâponṕy đmixkâponpu nưhbfq̃a.

Giưhbfq̃a khôztpfng trung, tiêinnúng hú thâponp̀n bí cao ngạo kia vâponp̃n văoudnng văoudn̉ng, hôztpf̀i lâponpu sau mơvnoźi tan biêinnún vào hưhbfqztpf, cùng lúc đmixkó, thâponpn hình yêinnủu đmixkinnụu của Tiêinnủu Bạch bâponṕt ngơvnoz̀ xuâponṕt hiêinnụn trêinnun khôztpfng, rôztpf̀i tưhbfq̀ tưhbfq̀ hạ xuôztpf́ng.

Nàng cúi đmixkâponp̀u, nhìn vêinnút máu trêinnun măoudṇt đmixkâponṕt, răoudnng ngọc khẽ căoudńn vào môztpfi, trêinnun măoudṇt đmixkâponp̀y vẽ phâponp̃n nôztpf̣. Vưhbfq̀a rôztpf̀i nàng nhâponṕt thơvnoz̀i sơvnoz ý, khôztpfng ngơvnoz̀ Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách vì giưhbfq̃ mạng sôztpf́ng mà cam nguyêinnụn làm kẻ hèn nhát, nghĩ ra phưhbfqơvnozng cách bỉ ôztpf̉i nhưhbfq thêinnú, ngưhbfqơvnoẓc lại còn bị gã ám toán, suýt chút nưhbfq̃a là mâponṕt mạng.

Có đmixkinnùu may là nàng khôztpfng phải ngưhbfqơvnoz̀i thưhbfqơvnoz̀ng, mà là Cưhbfq̉u Vĩ Thiêinnun Hôztpf̀.

hbfq̉u Vĩ Hôztpf̀ Ly!

innun cũng khôztpfng đmixkêinnún nôztpf̃i!

* * * * * *

Làn gió đmixkêinnum âponpm lạnh tưhbfq̀ đmixkâponpu thôztpf̉i tơvnoźi lưhbfqơvnoźt qua măoudṇt Tiêinnủu Bạch đmixkem theo môztpf̣t chút hàn ý.

Tiêinnủu Bạch đmixkưhbfq́ng giưhbfqũa đmixkình viêinnụn, đmixkịnh thâponp̀n, rôztpf̀i châponp̀m châponp̣m quay ngưhbfqơvnoz̀i, nhìn vào trong căoudnn phòng nhỏ tôztpf́i tăoudnm kia.

Nàng tưhbfq̀ tưhbfq̀ đmixki vêinnù phía âponṕy.

oudnn phòng âponṕy vâponp̃n tôztpf́i om và yêinnun lăoudṇng nhưhbfq trưhbfqơvnoźc, cơvnozztpf̀ nhưhbfqztpf̣t trâponp̣n ác đmixkâponṕu kinh tâponpm đmixkôztpf̣ng phách vưhbfq̀a rôztpf̀i chưhbfqa tưhbfq̀ng xảy ra vâponp̣y.

Nàng đmixkưhbfq́ng trưhbfqơvnoźc cưhbfq̉a căoudnn phòng âponṕy, dưhbfqơvnoźi bâponp̀u trơvnoz̀i sao ảm đmixkạm, thâponpn ảnh nàng có vẻ phiêinnuu phiêinnuu hôztpf́t hôztpf́t, có thêinnum mâponṕy phâponp̀n ngụy dị. Có đmixkinnùu hiêinnủn nhiêinnun Tiêinnủu Bạch chăoudn̉ng hêinnù cảm thâponṕy sơvnoẓ hãi khôztpfng khí này nhưhbfq nhưhbfq̃ng ngưhbfqơvnoz̀i bình thưhbfqơvnoz̀ng, nàng vôztpf́n là lão tôztpf̉ tôztpfng của nhưhbfq̃ng thưhbfq́ tà ma yêinnuu đmixkạo này, nêinnúu muôztpf́n giả thâponp̀n giả quỷ, đmixkưhbfq̀ng nói là ngưhbfqơvnoz̀i, cho dù là quỷ ma thưhbfq̣c sưhbfq̣ có đmixkêinnún, cũng vị tâponṕt đmixkã hơvnozn đmixkưhbfqơvnoẓc nàng, kẻ nào bị dọa khiêinnúp bỏ chạy còn chưhbfqa biêinnút là ai?




Lúc này đmixkôztpfi măoudńt trong sáng của Tiêinnủu Bạch đmixkã đmixkảo quanh căoudnn phòng nhỏ môztpf̣t vòng, nàng đmixkăoudṇc biêinnụt chú ý đmixkêinnún mâponṕy chiêinnúc quan tài đmixkăoudṇt giưhbfq̃a phòng, nhìn đmixkêinnún mâponṕy lưhbfqơvnoẓt, trong măoudńt thoáng hiêinnụn lêinnun vẻ nghi hoăoudṇc. Có đmixkinnùu đmixkêinnún cuôztpf́i cùng, ánh măoudńt Tiêinnủu Bạch cũng dưhbfq̀ng lại trêinnun môztpf̣t côztpf̃ quan tài đmixkăoudṇt trong góc.

“Ra đmixki, ta biêinnút ngưhbfqơvnozi ơvnoz̉ trong đmixkó!”.

Tiêinnủu Bạch khôztpfng bưhbfqơvnoźc tơvnoźi, chỉ đmixkưhbfq́ng yêinnun đmixkó, châponp̣m rãi câponṕt tiêinnúng.

Khôztpfng ai trả lơvnoz̀i, khôztpfng gian im lăoudṇng nhưhbfqvnoz̀.

Vu Yêinnuu đmixkang ơvnoz̉ trong quan tài mà khôztpfng thêinnủ cưhbfq̉ đmixkôztpf̣ng, khôztpfng biêinnút là đmixkang có tâponpm trạng gì. Gã tưhbfqơvnoz̉ng răoudǹng mình có thêinnủ dùng kêinnú che trơvnoz̀i qua biêinnủn, âponp̉n náu trong quan tài, khôztpfng ngơvnoz̀ trưhbfqơvnoźc sau bị Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách và Tiêinnủu Bạch phát hiêinnụn, thâponp̣m chí trong quan tài khôztpfng ngơvnoz̀ còn có môztpf̣t ngưhbfqơvnoz̀i sôztpf́ng khác ơvnoz̉ đmixkó tưhbfq̀ trưhbfqơvnoźc, còn gã thì khôztpfng hêinnù phát hiêinnụn. Chăoudńc hăoudn̉n trong lòng gã lúc này phải cảm thâponṕy mình thâponṕt bại lăoudńm…

Tiêinnủu Bạch khẽ chau mày, bưhbfqơvnoźc vêinnù phía trưhbfqơvnoźc môztpf̣t bưhbfqơvnoźc, nhưhbfqng lâponp̣p tưhbfq́c dưhbfq̀ng lại, cùng lúc liêinnúc măoudńt vêinnù phía tôztpf́i tăoudnm nhâponṕt của gian phòng nhỏ, vẻ nghi hoăoudṇc trong đmixkôztpfi măoudńt xinh đmixkẹp càng lôztpf̣ rõ, cơvnozztpf̀ nhưhbfq trong bóng tôztpf́i có thưhbfq́ gì đmixkó, khiêinnún nàng cảm thâponṕy e ngại, khôztpfng giám khinh cưhbfq̃ vọng đmixkôztpf̣ng tiêinnún lêinnun phía trưhbfqơvnoźc.

Tiêinnủu Bạch trâponp̀m măoudṇc hôztpf̀i lâponpu, rôztpf̀i lại nói: “ta biêinnút thâponpn phâponp̣n của ngưhbfqơvnozi, hôztpfm đmixkó trong Sâponpn Ma Côztpf̉ Đhtglôztpf̣ng, chăoudńc hăoudn̉n ngưhbfqơvnozi cũng đmixkã thâponṕy ta rôztpf̀i. Nêinnúu nhưhbfqponp̣y, chúng ta cũng coi nhưhbfq chăoudn̉ng có cưhbfq̀u hâponp̣n gì, ta chỉ muôztpf́n thỉnh giáo ngưhbfqơvnozi môztpf̣t chuyêinnụn mà thôztpfi”.

Thanh âponpm của nàng vang vang trong phòng, âponpm phong bêinnun ngoài vâponp̃n thôztpf̉i vù vù, lôztpf̃ hôztpf̉ng lơvnoźn lúc nãy Thưhbfqơvnoẓng Quan Sách đmixkụng vơvnoz̃, lúc này cơvnozztpf̀ nhưhbfq cũng mang tơvnoźi khôztpfng ít hàn khí.

Giâponpy lát sau, đmixkôztpf̣t nhiêinnun có tiêinnúng Vu Yêinnuu vang lêinnun trong quan tài: “Khôztpfng sai, ta nhâponp̣n ra ngưhbfqơvnozi, ngưhbfqơvnozi muôztpf́n hỏi chuyêinnụn gì?”.

Tiêinnủu Bạch nhưhbfqơvnoźng mày, nhìn chăoudǹm chăoudǹm vào quan tài: “Lẽ nào ngưhbfqơvnozi khôztpfng thêinnủ ra ngoài nói chuyêinnụn sao?”.

Vu Yêinnuu im lăoudṇng giâponpy lát, sau đmixkó châponp̣m rãi đmixkáp: “Ta thích thêinnú này hơvnozn, ngưhbfqơvnozi có gì thì cưhbfq́ hỏi đmixki”.

Tiêinnủu Bạch hưhbfq̀ nhẹ môztpf̣t tiêinnúng: “Đhtglưhbfqơvnoẓc, ta cũng khôztpfng hoang phí thơvnoz̀i gian nưhbfq̃a, ta muôztpf́n hỏi ngưhbfqơvnozi, Thiêinnun Hỏa sinh ra vì cái gì?”.

vnoz̀i này vưhbfq̀a ra khỏi miêinnụng nàng, Vu Yêinnuu lâponp̣p tưhbfq́c giâponp̣t mình kinh ngạc, môztpf̣t lúc lâponpu sau mơvnoźi trâponp̀m giọng hỏi lại: “Ngưhbfqơvnozi hỏi chuyêinnụn này làm gì?”.




Tiêinnủu Bạch nhạt giọng đmixkáp: “Hôztpfm âponṕy chủ nhâponpn của ngưhbfqơvnozi đmixkã đmixkáp ưhbfq́ng ta môztpf̣t chuyêinnụn, nhưhbfqng chưhbfqa làm thì đmixkã chêinnút rôztpf̀i, ta khó khăoudnn lăoudńm mơvnoźi biêinnút đmixkưhbfqơvnoẓc thì ra vâponp̃n còn có môztpf̣t con cá lọt lưhbfqơvnoźi là ngưhbfqơvnozi, tưhbfq̣ nhiêinnun phải hỏi cho rõ ràng rôztpf̀i”.

Vu Yêinnuu hưhbfq̀ nhẹ môztpf̣t tiêinnúng: “Hăoudńn khôztpfng phải chủ nhâponpn của ta, chỉ có Vu Nưhbfq̃ Nưhbfqơvnozng Nưhbfqơvnozng mơvnoźi là chủ nhâponpn của ta thôztpfi”.

Tiêinnủu Bạch bĩu môztpfi nói: “Vâponp̣y nhưhbfq̃ng năoudnm nay ngưhbfqơvnozi làm cái gì?”.

Vu Yêinnuu trâponp̀m măoudṇc khôztpfng đmixkáp, hôztpf̀i lâponpu sau mơvnoźi lêinnun tiêinnúng: “Viêinnục làm của ta, khôztpfng câponp̀n thiêinnunhạ phải hiêinnủu”.

Tiêinnủu Bạch băoudńt đmixkâponp̀u mâponṕt kiêinnun nhâponp̃n: “Thôztpfi đmixkưhbfqơvnoẓc rôztpf̀i, đmixkạo lý của ngưhbfqơvnozi ta cũng chăoudn̉ng muôztpf́n nghe làm gì, cũng chăoudn̉ng muôztpf́n quản làm gì, ta chỉ muôztpf́n biêinnút chuyêinnụn ta hỏi, ngưhbfqơvnozi rôztpf́t cuôztpf̣c có chịu nói khôztpfng?”.

Vu Yêinnuu lại trâponp̀m măoudṇc hôztpf̀i lâponpu, cuôztpf́i cùng mơvnoźi châponp̣m rãi nói: “Nam Cưhbfqơvnozng Ngũ Tôztpf̣c là hâponp̣u nhâponpn của Vu Tôztpf̣c, chuyêinnụn này chăoudńc ngưhbfqơvnozi biêinnút chưhbfq́?”.

Tiêinnủu Bạch chau mày: “Thì sao?”.

Vu Yêinnuu câponṕt giọng đmixkêinnùu đmixkêinnùu: “Bí mâponp̣t của Vu Tôztpf̣c, chỉ có hâponp̣u nhâponpn của Vu tôztpf̣c kêinnú tục. Lơvnoz̀i ta đmixkã tâponp̣n, ngưhbfqơvnozi đmixkưhbfq̀ng hỏi thêinnum làm gì”.

Tiêinnủu Bạch lâponp̉m bâponp̉m đmixkọc lại hai câponpu lạ lùng này của Vu Yêinnuu mâponṕy lưhbfqơvnoẓt, nhưhbfqng săoudńc măoudṇt cũng khôztpfng có gì thay đmixkôztpf̉i, chỉ lãnh đmixkạm hưhbfq̀ nhẹ môztpf̣t tiêinnúng: “Giả thâponp̀n, giả quỷ”.

Nói đmixkoạn, cơvnozztpf̀ nhưhbfq đmixkã hạ quyêinnút tâponpm, sải bưhbfqơvnoźc đmixki tơvnoźi côztpf̃ quan tài mà Vu Yêinnuu đmixkang năoudǹm bêinnun trong, căoudnn phòng này khôztpfng lơvnoźn lăoudńm, mâponṕy côztpf̃ quan tài năoudǹm ngang ngưhbfq̉a, đmixki vài bưhbfqơvnoźc đmixkã găoudṇp môztpf̣t côztpf̃, đmixki thêinnum hai ba bưhbfqơvnoźc nưhbfq̃a là tơvnoźi chôztpf̃ quan tài Vu Yêinnuu đmixkang năoudǹm.

Trong bóng tôztpf́i, cơvnozztpf̀ nhưhbfq có thưhbfq́ gì đmixkó đmixkang nhúc nhích, nhìn chăoudǹm chăoudǹm vào thâponpn ảnh Tiêinnủu Bạch.

Trêinnun măoudṇt Tiêinnủu Bạch khôztpfng chút biêinnủu tình, vâponp̃n châponp̣m rãi tiêinnún vêinnù phía trưhbfqơvnoźc, nhưhbfqng đmixkúng vào lúc nàng nhâponṕc châponpn câponṕt bưhbfqơvnoźc, thì đmixkôztpf̣t nhiêinnun lăoudńc mạnh thâponpn hình môztpf̣t cái, đmixkã lưhbfqơvnoźt đmixki nhưhbfqztpf̣t tia chơvnoźp, hưhbfq̃u thủ bâponṕt ngơvnoz̀ vung lêinnun, năoudnm ngón tay thon dài, chôztpf̣p vào côztpf̃ quan tài lơvnoźn bêinnun cạnh.

“âponp̀m!”. Môztpf̣t tiêinnúng nôztpf̉ lơvnoźn vang lêinnun, côztpf̃ quan tài lơvnoźn gâponṕp mâponṕy lâponp̀n Tiêinnủu Bạch khôztpfng ngơvnoz̀ bị ngón tay nhỏ nhăoudńn của nàng nhâponṕc bôztpf̉ng hăoudn̉n lêinnun.

hbfq̣ viêinnục xảy ra tiêinnúp theo lại càng làm ngưhbfqơvnoz̀i ta kinh hôztpf̀n bạt vía, Tiêinnủu Bạch lâponp̣p tưhbfq́c phóng ra bêinnun ngoài, năoudnm ngón tay vâponp̃n năoudńm chăoudṇt côztpf̃ quan tài, kéo theo nó ra ngoài.

ztpf̃ quan tài lơvnoźn phát ra môztpf̣t tiêinnúng nôztpf̉ “ì ùng” giưhbfq̃a khôztpfng trung, tiêinnúng “kịch kịch” vang lêinnun liêinnun hôztpf̀i, môztpf̣t bóng mơvnoz̀ che phủ toàn bôztpf̣ thâponpn thêinnủ yêinnuu kiêinnùu yêinnủu đmixkinnụu của Tiêinnủu Bạch, nhìn tưhbfq̀ bêinnun ngoài vào thâponp̣t vôztpf cùng ngụy dị.

Thâponp̣m chí cả Vu Yêinnuu năoudǹm trong quan tài ơvnoz̉ góc tưhbfqơvnoz̀ng cũng bị hành đmixkôztpf̣ng bâponṕt ngơvnoz̀ này của Tiêinnủu Bạch làm cho ngâponp̉n ra.

Bóng tôztpf́i trong phòng dưhbfqơvnoz̀ng nhưhbfq cũng bị Tiêinnủu Bạch làm cho kinh đmixkôztpf̣ng, khôztpfng khí lưhbfqu đmixkôztpf̣ng môztpf̣t cách kịch liêinnụt, phat ra nhưhbfq̃ng tiêinnúng sì sì đmixkáng sơvnoẓ.

Chỉ thâponṕy Tiêinnủu Bạch hạ thâponpn xuôztpf́ng giưhbfq̃a đmixkình viêinnụn, khôztpfng chút châponp̀n chưhbfq̀, vâponp̣n côztpfng lưhbfq̣c toàn thâponpn, ngũ chỉ sáng rưhbfq̣c lêinnun môztpf̣t thưhbfq́ ánh sáng trăoudńng nhàn nhạt, cánh tay phải vung lêinnun, côztpf̃ quan tài to lơvnoźn nhưhbfq bị môztpf̣t luôztpf̀ng sưhbfq́c mạnh khôztpf̉ng lôztpf̀ đmixkinnùu khiêinnủn, đmixkâponp̣p bình xuôztpf́ng phiêinnún đmixká.

“Râponp̀m!”. Tiêinnúng nôztpf̉ vang khăoudńp gâponp̀n xa, khiêinnún lơvnoźp bui đmixkâponṕt dày bay lêinnun mù mịt nhưhbfqvnozi nưhbfqơvnoźc, cả côztpf̃ quan tài to lơvnoźn vơvnoz̃ tan thành nhiêinnùu mãnh, khăoudńp nơvnozi đmixkêinnùu là vụn gôztpf̃.

Tiêinnủu Bạch sơvnoźm đmixkã nép mình vào môztpf̣t bêinnun, nàng tưhbfq̣ nhiêinnun khôztpfng thèm coi nhưhbfq̃ng miêinnúng vụn gôztpf̃ săoudńc kia vào đmixkâponpu, nhưhbfqng lại khôztpfng thêinnủ chịu đmixkưhbfq̣ng đmixkưhbfqơvnoẓc đmixkám bụi bâponp̉n mù mịt kia. Đhtglôztpf̣t nhiêinnun, trong màn bụi vang lêinnun môztpf̣t trâponp̣n ho giưhbfq̃ dôztpf̣i, trong chôztpf́c lát, chỉ thâponṕy môztpf̣t bóng ngưhbfqơvnoz̀i lảo đmixkảo lăoudnn ra, toàn thâponpn y phục rách be rách bét, măoudṇt mũi đmixkâponp̀y bùn đmixkâponṕt, dáng vẻ thảm hại vôztpf cùng.

Trong gian phòng nhỏ, Vu Yêinnuu cảm thâponṕy toàn thâponpn lạnh toát, hai măoudńt trơvnoẓn tròn, trong nhưhbfq̃ng quan tài khác, khôztpfng ngơvnoz̀ cũng vâponp̃n còn ngưhbfqơvnoz̀i… nhâponṕt thơvnoz̀i gã chỉ thâponṕy xung quang mình quỷ khí âponpm trâponp̀m, cơvnozztpf̀ nhưhbfqponṕt cưhbfq́ thưhbfq́ gì cũng hêinnút sưhbfq́c đmixkáng nghi vâponp̣y.

Trong lúc vôztpf ý, gã lại phát giác trong ánh măoudńt ngưhbfqơvnoz̀i béo mâponp̣p năoudǹm cùng quan tài vơvnoźi mình cơvnozztpf̀ nhưhbfq có mâponṕy phâponp̀n giêinnũu cơvnoẓt, đmixkôztpf̀ng thơvnoz̀i cũng có cả mâponṕy phâponp̀n an ủi.

innun ngoài đmixkình viêinnụn, bụi đmixkâponṕt tưhbfq̀ tưhbfq̀ lăoudńng xuôztpf́ng, ngưhbfqơvnoz̀i vưhbfq̀a lăoudnn ra tưhbfq̀ trong quan tài lảo đmixkảo bò sang môztpf̣t bêinnun, há miêinnụng hít lâponṕy hít đmixkêinnủ. Tiêinnủu Bạch đmixkưhbfqa tay ra phía trưhbfqơvnoźc, môztpf̣t làn sưhbfqơvnozng vụ đmixkảo chuyêinnủn trưhbfqơvnoźc măoudṇt nàng, cuôztpf́n đmixki nhưhbfq̃ng bụi đmixkâponṕt còn sót lại. Sau đmixkó Tiêinnủu Bạch mơvnoźi châponp̣m rãi đmixki lại gâponp̀n ngưhbfqơvnoz̀i kia.

Chỉ thâponṕy y quay đmixkâponp̀u lại, cưhbfqơvnoz̀i khan môztpf̣t tiêinnúng.

Tiêinnủu Bạch nhìn kỹ lại, đmixkôztpf̣t nhiêinnun ngâponp̃n ngưhbfqơvnoz̀i ra, thâponṕt thanh thôztpf́t lêinnun: “Sao lại là lão?”.

Ngưhbfqơvnoz̀i kia cưhbfqơvnoz̀i khôztpf̉ môztpf̣t tiêinnúng, cơvnozztpf̀ nhưhbfq có chút lúng túng, đmixkưhbfqa tay lau bụi đmixkâponṕt trêinnun măoudṇt, cưhbfqơvnoz̀i khan nói: “Tưhbfq̣ nhiêinnun là bản đmixkại tiêinnun nhâponpn ta rôztpf̀i…”.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.