Tru Tiên

Chương 222 : Ám toán

    trước sau   
   

Đrpjmêlhghm tôigyj́i núi cao, nhà nhà tăbudh́t đrgmlèn, mâmgcwy đrgmlen cuôigyj̀n cuôigyj̣n trêlhghn bâmgcẁu trơkyff̀i, khôigyjng có thâmgcẃy trăbudhng, chỉ có vài ánh sao lưvhfha thưvhfha tâmgcẉn châmgcwn trơkyff̀i, thâmgcẃp thoáng ánh sáng yêlhgh́u ơkyff́t.

Gió đrgmlêlhghm thôigyj̉i hù hù trêlhghn Hà Dưvhfhơkyffng Thành, nhưvhfh dã quỷ khóc than, thâmgcẉt lãnh lẽo khủng bôigyj́, liêlhghn tưvhfhơkyff̉ng đrgmlêlhgh́n trưvhfhơkyff̀ng hạo kiêlhgh́p đrgmlã trải qua ơkyff̉ đrgmlâmgcwy, trêlhghn đrgmlưvhfhơkyff̀ng xá trong ngoài thành, khôigyjng ngơkyff̀ cả môigyj̣t bóng ngưvhfhơkyff̀i cũng khôigyjng nhìn thâmgcẃy. Trêlhghn đrgmlưvhfhơkyff̀ng cái dài dăbudh̀ng dăbudḥc, chỉ có vài phiêlhgh́n lá khôigyj tình cơkyff̀ bị gió thôigyj̉i rụng, lăbudhn bay côigyj đrgmlôigyj̣c bôigyj̀i hôigyj̀i, phiêlhghu phưvhfhơkyffng vêlhgh̀ phưvhfhơkyffng xa.

Trong đrgmlêlhghm khuya quỷ dị đrgmló, tưvhfh̀ trong Hà Dưvhfhơkyffng Thành đrgmlôigyj̣t nhiêlhghn phâmgcẃt phơkyffigyj̣t bóng đrgmlen, nhưvhfh quỷ mị cơkyffigyj̀ khôigyjng còn là thưvhfḥc thêlhgh̉, len lén khôigyjng hơkyffi khôigyjng tiêlhgh́ng hạ mình ngoài thành, thâmgcẁn tôigyj́c lưvhfhơkyff́t đrgmli trêlhghn côigyj̉ đrgmlạo phía nam  Hà Dưvhfhơkyffng Thành. Sau đrgmló khôigyjng đrgmlâmgcẁy môigyj̣t khăbudh́c, lại có môigyj̣t bóng xám đrgmligyj̉i gâmgcẃp, chăbudhm chăbudhm theo bóng đrgmlen kia.

Hai ngưvhfhơkyff̀i dĩ nhiêlhghn là Vu Yêlhghu và Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách ngàn dăbudḥm truy tung, băbudh́t đrgmlâmgcẁu tưvhfh̀ Nam Cưvhfhơkyffng cho đrgmlêlhgh́n ngày nay xâmgcwm nhâmgcẉp Trung thôigyj̉, vụ rưvhfhơkyff̣t đrgmligyj̉i này cũng đrgmlã kéo dài quá lâmgcwu rôigyj̀i. Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách kỳ thuâmgcẉt thâmgcẁn thôigyjng cao thâmgcwm của Phâmgcẁn Hưvhfhơkyffng Côigyj́c, thêlhghm vào pháp bảo Cưvhfh̉u Hàn Ngưvhfhng Băbudhng Thích thâmgcẁn kỳ khôigyjn lưvhfhơkyff̀ng, Vu Yêlhghu khôigyjng tránh khỏi phải câmgcẉt lưvhfḥc ưvhfh́ng phó, nhưvhfhng Vu Yêlhghu môigyj̣t thâmgcwn thuâmgcẉt pháp quỷ dị, môigyj̃i thưvhfh́ đrgmlêlhgh̀u vưvhfhơkyff̣t ngoài ý tưvhfhơkyff̉ng của ngưvhfhơkyff̀i ta, tuy tuyêlhgḥt khôigyjng thêlhgh̉ biêlhgh́n hóa thành trăbudhm ngàn hình bóng, lại cũng khiêlhgh́n Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách đrgmlau đrgmlâmgcẁu khôigyjn cùng, môigyj̃i lâmgcẁn măbudh́t thâmgcẃy rõ ràng săbudh́p băbudh́t giưvhfh̃ đrgmlưvhfhơkyff̣c, lại luôigyjn thâmgcẃt thủ.

lhgh́u đrgmlôigyj̉i lại là ngưvhfhơkyff̀i thưvhfhơkyff̀ng, đrgmlụng phải tình huôigyj́ng này, sôigyj́ đrgmlôigyjng đrgmlã bỏ buôigyjng rôigyj̀i, chỉ là Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách lại đrgmlang mang mêlhgḥnh lêlhgḥnh của Phâmgcẁn Hưvhfhơkyffng Côigyj́c chủ Vâmgcwn Dịch Lam, trêlhghn mình Vu Yêlhghu phâmgcẁn nhiêlhgh̀u cơkyffigyj̣i có thêlhgh̉ có phưvhfhơkyffng pháp giải khai bí mâmgcẉt Thiêlhghn Hỏa của Vu Tôigyj̣c Nam Cưvhfhơkyffng, vôigyj luâmgcẉn ra sao, đrgmló là cái Phâmgcẁn Hưvhfhơkyffng Côigyj́c phải có cho băbudh̀ng đrgmlưvhfhơkyff̣c, cho nêlhghn suôigyj́t đrgmlưvhfhơkyff̀ng đrgmli, cưvhfh́ cưvhfh́ng côigyj̉ cho dù có mêlhgḥt cũng rưvhfhơkyff̣t cho đrgmlưvhfhơkyff̣c.




mgcẃt quá sưvhfḥ kiêlhghn trì đrgmló cũng khôigyjng phải hoàn toàn vôigyj dụng, tu hành của hai ngưvhfhơkyff̀i mưvhfh́c đrgmlôigyj̣ cao thâmgcẃp thâmgcẃy rõ, Vu Yêlhghu nôigyj̣i trong thơkyff̀i gian ngăbudh́n có thêlhgh̉ găbudh́ng gưvhfhơkyff̣ng chôigyj́ng đrgmlơkyff̃ nôigyj̉i, nhưvhfhng đrgmlủ thưvhfh́ pháp thuâmgcẉt quỷ dị mà Vu Yêlhghu bao lâmgcẁn dùng đrgmlêlhgh́n đrgmlêlhgh̉ đrgmlào thoát đrgmlêlhgh̀u bị Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách nhâmgcẃt nhâmgcẃt nhìn thâmgcẃy hêlhgh́t, dâmgcẁn dâmgcẁn ghi nhơkyff́ trong lòng, tơkyff́i bâmgcwy giơkyff̀, Vu Yêlhghu có muôigyj́n đrgmlào thoát sưvhfḥ rưvhfhơkyff̣t đrgmligyj̉i của Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách cũng càng lúc càng khôigyj́n đrgmlôigyj́n.

Đrpjmlhgh̉m này trong long Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách biêlhgh́t đrgmlưvhfhơkyff̣c, Vu Yêlhghu lại càng rõ hơkyffn, cho dù là rõ, gã lại thâmgcẉt vôigyjlhgh́ khả thi. Nêlhgh́u có cách thoát khỏi con ngưvhfhơkyff̀i khả ôigyj́ nhưvhfh mũi dùi bám váo xưvhfhơkyffng kia, trêlhghn đrgmlưvhfhơkyff̀ng thiêlhghn lý gã đrgmlã sơkyff́m dùng tơkyff́i khôigyjng biêlhgh́t bao nhiêlhghu lâmgcẁn rôigyj̀i, nhưvhfhng Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách đrgmlại danh vang vọng gâmgcẁn trăbudhm năbudhm, đrgmlưvhfhơkyffng thơkyff̀i là nhâmgcwn vâmgcẉt phong vâmgcwn tại Nam Cưvhfhơkyffng, đrgmlạo hạnh, tu hành, kiêlhgh́n thưvhfh́c nhãn giơkyff́i, khôigyjng có cái nào là khôigyjng thưvhfhơkyff̣ng thưvhfh̀a, nào phải là ngưvhfhơkyff̀i bọn đrgmlêlhgḥ tưvhfh̉ đrgmlơkyff̀i hai của Phâmgcẁn Hưvhfhơkyffng Côigyj́c nhưvhfh Lý Tuâmgcwn có thêlhgh̉ so sánh.

Tuy Vu Yêlhghu liêlhghn tiêlhgh́p thi triêlhgh̉n kỳ thuâmgcẉt dị pháp, nhưvhfhng khôigyjng ngơkyff̀ nhâmgcẃt nhâmgcẃt bị phá, tôigyj́i đrgmla chỉ bâmgcẃt quá che đrgmlâmgcẉy đrgmlưvhfhơkyff̣c môigyj̣t khăbudh́c, vưvhfh̀a mơkyff́i thâmgcẃy đrgmlã xa cách đrgmlưvhfhơkyff̣c môigyj̣t đrgmloạn, khôigyjng lâmgcwu sau, cuôigyj́i cùng vâmgcw̃n bị Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách rưvhfhơkyff̣t kịp.

Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách trong mâmgcẃy lâmgcẁn đrgmlôigyj́i thoại vơkyff́i Vu Yêlhghu có nói ra nguyêlhghn nhâmgcwn Phâmgcẁn Hưvhfhơkyffng Côigyj́c Dịch Vâmgcwn Lam nhâmgcẃt đrgmlịnh muôigyj́n băbudh́t gã vêlhgh̀, nhưvhfhng gã tuyêlhgḥt khôigyjng thúc thủ chịu bị băbudh́t. Đrpjmêlhghm đrgmló, măbudh́t thâmgcẃy Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách sau lưvhfhng càng lúc càng rưvhfhơkyff̣t đrgmlêlhgh́n, con đrgmlưvhfhơkyff̀ng vùn vụt cuôigyj̣n lùi ra sau, lại ít thâmgcẃy có gò ụ che chăbudh́n, đrgmlịa

thêlhgh́ dâmgcẁn dâmgcẁn ngang băbudh̀ng bát ngát, môigyj̣t mảnh hoang nguyêlhghn xuâmgcẃt hiêlhgḥn trưvhfhơkyff́c măbudḥt.

Chôigyj̃ nhưvhfhmgcẉy còn có thêlhgh̉ trôigyj́n đrgmlâmgcwu đrgmlưvhfhơkyff̣c nưvhfh̃a?

Vu Yêlhghu cưvhfhơkyff̀i khôigyj̉ môigyj̣t tiêlhgh́ng dưvhfhơkyff́i tâmgcẃm khăbudhn che măbudḥt, găbudh́ng sưvhfh́c lưvhfhơkyff́t đrgmli, nhưvhfhng tiêlhgh́ng xé gió nhưvhfhmgcẃm chơkyff́p tưvhfh̀ đrgmlăbudh̀ng sau lại càng ép tơkyff́i.

Đrpjmang lúc bàng hoàng khôigyjng biêlhgh́t phải làm sao, bâmgcẃt chơkyff̣t tưvhfḥa nhưvhfh cảm thâmgcẃy gì đrgmló, phát hiêlhgḥn gì đrgmló, nghiêlhghng đrgmlâmgcẁu nhìn vêlhgh̀ môigyj̣t phía. Gã mang danh hiêlhgḥu “Vu Yêlhghu”, tưvhfh̀ cái têlhghn có thêlhgh̉ cho thâmgcẃy sơkyff̉ trưvhfhơkyff̀ng của gã là thưvhfh́ đrgmlạo pháp thâmgcẁn thôigyjng gì, thêlhghm vào là ngưvhfhơkyff̀i Vu Yêlhghu thêlhgh̉ châmgcẃt bản thâmgcwn kỳ lạ, đrgmlôigyj́i vơkyff́i quỷ linh âmgcwm hôigyj̀n chi khí, mâmgcw̃n cảm gâmgcẃp mưvhfhơkyff̀i lâmgcẁn ngưvhfhơkyff̀i tu hành bình thưvhfhơkyff̀ng, trêlhghn con đrgmlưvhfhơkyff̀ng rôigyj̣ng lơkyff́n này, đrgmlang lúc chạy cuôigyj́ng cuôigyj̀ng vâmgcw̃n mâmgcw̃n cảm phát hiêlhgḥn sâmgcwu kín môigyj̣t bêlhghn côigyj̉ đrgmlạo hoang dã khôigyjng ngơkyff̀ có quỷ khí thâmgcwm trâmgcẁm âmgcwm ám đrgmlang tản phát ra đrgmlăbudh̀ng xa.

Vu Yêlhghu cả mưvhfh̀ng nhìn sang, thâmgcwn ngưvhfhơkyff̀i xoay gâmgcẃp giưvhfh̃a khôigyjng trung, sưvhfḥng ngưvhfhơkyff̀i quẹo ngưvhfhơkyff̀i sang phía đrgmló,lại tâmgcẃt tưvhfhơkyff̉i lưvhfhơkyff́t vêlhgh̀ chôigyj̃ sâmgcwu tôigyj́i đrgmló, Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách truy tung đrgmlêlhgh́n hưvhfh̀ lạnh môigyj̣t tiêlhgh́ng, búng ngưvhfhơkyff̀i bay ngang, phiêlhghu phiêlhghu đrgmlãng đrgmlãng, cưvhfh́ tùy ý chuyêlhgh̉n hưvhfhơkyff́ng, lại tâmgcẉn lưvhfḥc rưvhfhơkyff̣t theo.

Chỉ là trì hoãn môigyj̣t chút, Vu Yêlhghu đrgmlã vưvhfhơkyff̣t xa môigyj̣t khoảng, thâmgcwn ảnh cũng đrgmlã hơkyffi mơkyff̀ mịt, Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách lại khôigyjng lo lăbudh́ng gì mâmgcẃy, suôigyj́t chăbudḥng đrgmlưvhfhơkyff̀ng dài mêlhgḥt mỏi truy trung, lão đrgmlã năbudh́m chăbudh́c bảy tám phâmgcẁn tuyêlhgḥt kỹ của Vu Yêlhghu thâmgcẁn bí khôigyjn lưvhfhơkyff̀ng kia, liêlhgḥu tưvhfhơkyff̉ng đrgmlưvhfhơkyff̣c gã cũng khôigyjng còn mưvhfhu kêlhgh́ gì nưvhfh̃a, lão giơkyff̀ phút này trong lòng đrgmlã có cảm giác nhưvhfh mèo vơkyff̀n chuôigyj̣t.

Hao phí biêlhgh́t bao khí lưvhfḥc, truy tung ngàn dăbudḥm, phí biêlhgh́t bao là côigyjng sưvhfh́c, làm sao mà khôigyjng trưvhfh̀ng trị ngưvhfhơkyffi cho hả giâmgcẉn đrgmlưvhfhơkyff̣c?

Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách cưvhfhơkyff̀i lạnh trong lòng, nhưvhfhbudh́m chăbudh́c hoàn toàn đrgmlại cục, thong dong đrgmligyj̉i theo.

mgcẃt mau chóng, sưvhfḥ viêlhgḥc xuâmgcẃt hiêlhgḥn trưvhfhơkyff́c măbudḥt Vu Yêlhghu đrgmlã chưvhfh́ng minh suy đrgmloán của gã, ơkyff̉ đrgmlâmgcwy quả nhiêlhghn là nơkyffi âmgcwm khí cưvhfḥc thịnh, ơkyff̉ Trung thôigyj̉ kia là nghĩa trang, cũng là nơkyffi quản thi thêlhgh̉ của nhưvhfh̃ng ngưvhfhơkyff̀i quá côigyj́ còn chưvhfha chôigyjn câmgcẃt, bâmgcẃt quá nhìn mưvhfh́c đrgmlôigyj̣ hưvhfh hoại của đrgmlình viêlhgḥn tiêlhgh̉u ôigyj́c này, đrgmla phâmgcẁn là nơkyffi đrgmlã bỏ phêlhgh́ khá lâmgcwu.




Trong lòng Vu Yêlhghu khôigyjng khỏi có chút thâmgcẃt vọng, nghĩa trang này âmgcwm khí cưvhfḥc thịnh, chính là nơkyffi tôigyj́t nhâmgcẃt đrgmlêlhgh̉ gã thi triêlhgh̉n dị thuâmgcẉt của mình, nhưvhfhng thơkyff̀i gian hoang phêlhgh́ đrgmlã quá lâmgcwu, hiêlhgḥu quả sẽ giảm đrgmli râmgcẃt nhiêlhgh̀u, đrgmlăbudḥc biêlhgḥt là mâmgcẃy môigyjn dị thuâmgcẉt tưvhfhơkyffng tưvhfḥ của Quỷ Đrpjmạo của gã, có thêlhgh̉ khôigyj́ng chêlhgh́ thi thêlhgh̉, uy lưvhfḥc râmgcẃt lơkyff́n, nhưvhfhng vâmgcw̃n khôigyjng có cơkyffigyj̣i thi triêlhgh̉n, nêlhgh́u nhâmgcwn cơkyffigyj̣i đrgmlôigyj̣t nhiêlhghn thi triêlhgh̉n phát thuâmgcẉt, quá nưvhfh̃a có thêlhgh̉ khiêlhgh́n Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách chịu thiêlhgḥt thòi lơkyff́n.

Chỉ là nghĩa trang này hoang phêlhgh́ đrgmlã quá lâmgcwu, tưvhfḥ nhiêlhghn là khôigyjng có thi thêlhgh̉ nào mơkyff́i qua đrgmlơkyff̀i ơkyff̉ đrgmlâmgcwy cho gã đrgmllhgh̀u khiêlhgh̉n rôigyj̀i.

Có đrgmllhgh̀u dù thâmgcẃt vọng, nhưvhfhng đrgmlôigyj́i vơkyff́i Vu Yêlhghu mà nói, nơkyffi này có thêlhgh̉ là nơkyffi tuyêlhgḥt đrgmlịa phùng sinh rôigyj̀i, liêlhgh̀n khôigyjng dám châmgcẉm trêlhgh̃ nưvhfh̃a, thâmgcwn ảnh màu đrgmlen lưvhfhơkyff́t “vù” môigyj̣t tiêlhgh́ng vào gian nhà tôigyj́i đrgmlen mù mịt trong nghĩa trang.

Có đrgmllhgh̀u đrgmlúng lúc thâmgcwn ảnh gã phiêlhghu hôigyj́t, trong đrgmlâmgcẁu chơkyff̣t thoáng hiêlhgḥn lêlhghn môigyj̣t môigyj́i nghi hoăbudḥc, nghĩa trang này hoang phêlhgh́ đrgmlã lâmgcwu, nhưvhfhng tại sao quỷ khí âmgcwm u vâmgcw̃n mạnh mẽ kéo dài nhưvhfhmgcẉy?

Đrpjmêlhghm nay mâmgcwy đrgmlen che phủ măbudḥt trăbudhng, gió thôigyj̉i lôigyj̀ng lôigyj̣ng, gian nhà nhỏ giưvhfh̃a nghĩa trang càng tôigyj́i nhưvhfhvhfḥc, đrgmlưvhfha tay lêlhghn cũng khó nhìn rõ năbudhm ngón. Có đrgmllhgh̀u đrgmlôigyj́i vơkyff́i ngưvhfhơkyff̀i tu đrgmlạo, đrgmlăbudḥc biêlhgḥt là loài “ngưvhfhơkyff̀i” có thêlhgh̉ châmgcẃt dị thưvhfhơkyff̀ng nhưvhfh Vu Yêlhghu, bóng tôigyj́i này hoàn toàn khôigyjng có trơkyff̉ ngại gì, gã mau chóng nhìn nhâmgcẉn ra tình cảnh đrgmlại thêlhgh̉ bêlhghn trong gian nhà. Nơkyffi này quả nhiêlhghn hoang phêlhgh́ đrgmlã lâmgcwu, tưvhfhơkyff̀ng nhà lơkyff̉ loét, tàn phá thâmgcẉm têlhgḥ, phía trưvhfhơkyff́c vôigyj́n là môigyj̣t chiêlhgh́n án đrgmlêlhgh̉ bài vị của vong linh, giơkyff̀ đrgmlã đrgmlôigyj̉ nghiêlhghng đrgmlôigyj̉ ngã, chính giưvhfh̃a phòng là mâmgcẃy côigyj̃ quan tài năbudh̀m nghiêlhghng ngã, có mâmgcẃy chiêlhgh́c thâmgcẉm chí cả năbudh́p quan tài cũng khôigyjng thâmgcẃy đrgmlâmgcwu.

lhghn tai chơkyff̣t nghe tiêlhgh́ng gió phâmgcẁn phâmgcẉt bêlhghn ngoài nghĩa trang, hiêlhgh̉n nhiêlhghn là Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách đrgmlã đrgmligyj̉i theo đrgmlêlhgh́n nơkyffi, Vu Yêlhghu khôigyjng dám châmgcẁn chưvhfh̀, vôigyj̣i lăbudh́c mình môigyj̣t cái, trêlhghn tay đrgmlôigyj̣t nhiêlhghn có thêlhghm môigyj̣t thưvhfh́ đrgmlôigyj̀ băbudh̀ng săbudh́t kỳ hình quái trạng, trôigyjng giôigyj́ng nhưvhfh đrgmlinh, toàn thâmgcwn đrgmlêlhgh̀u là gai nhọn, sau đrgmló khôigyjng thèm liêlhgh́c nhìn lâmgcẃy môigyj̣t cái, ngón tay búng ra liêlhghn tiêlhgh́p. Chỉ nghe “sì sì sì” mâmgcẃy tiêlhgh́ng, thưvhfh́ đrgmlôigyj̀ quái dị trong tay gã biêlhgh́n mâmgcẃt trong bóng tôigyj́i, bay môigyj̣t góc nào đrgmló trong gian nhà tôigyj́i om.

igyj̃i môigyj̣t chiêlhgh́c “đrgmlinh” quái dị bay vào bóng tôigyj́i, ơkyff̉ đrgmligyji đrgmlêlhgh̀u đrgmlôigyj̣t nhiêlhghn sáng lêlhghn môigyj̣t vòng sáng màu lam nhàn nhạt, nhưvhfhng cũng chỉ thoát hiêlhgḥn lêlhghn rôigyj̀i lâmgcẉp tưvhfh́c biêlhgh́n mâmgcẃt. Liêlhgh̀n theo đrgmló, âmgcwm khí vôigyj́n bao phủ khăbudh́p phòng, đrgmlôigyj̣t nhiêlhghn mạnh lêlhghn gâmgcẃp mưvhfhơkyff̀i lâmgcẁn, cơkyffigyj̀ nhưvhfh có thêlhgh̉ thâmgcẃu xưvhfhơkyffng nhâmgcẉp côigyj́t ngưvhfhơkyff̀i ta vâmgcẉy.

Vu Yêlhghu cưvhfhơkyff̀i lạnh môigyj̣t tiêlhgh́ng, đrgmlảo măbudh́t môigyj̣t vòng, cả ngưvhfhơkyff̀i đrgmlôigyj̣t nhiêlhghn bay lưvhfhơkyff́t lêlhghn, nhảy vào môigyj̣t côigyj̃ quan tài trong góc tưvhfhơkyff̀ng. Côigyj̃ quan tài thoạt nhìn khôigyjng có gì đrgmlăbudḥc biêlhgḥt, năbudh́p cũng khôigyjng đrgmlâmgcẉy kín mà lêlhgḥch hăbudh̃n ra môigyj̣t bêlhghn.

Vu Yêlhghu trưvhfhơkyff̀n ngưvhfhơkyff̀i vào bêlhghn trong môigyj̣t cách vôigyj thanh vôigyjvhfh́c, nhưvhfh̃ng nơkyffi ngưvhfhơkyff̀i thưvhfhơkyff̀ng nhìn đrgmlã thâmgcẃy sơkyff̣ thì gã lại càng thích thú. Cùng lúc gã trưvhfhơkyff̣t ngưvhfhơkyff̀i vào trong, chiêlhgh́c năbudh́p quan tài đrgmlâmgcẉy lêlhgḥch kia cũng đrgmlưvhfhơkyff̣c kéo lại cho nagy ngăbudh́n.

Chôigyj́c lát, tiêlhgh́ng y phục phâmgcẃt gió đrgmlã dưvhfh̀ng lại, gian phòng trơkyff̉ nêlhghn yêlhghn tĩnh nhưvhfhkyff̀, khôigyjng còn thanh âmgcwm gì khác. Kêlhgh́ đrgmló là thâmgcwn ảnh Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách xuâmgcẃt hiêlhgḥn ngoài cưvhfh̉a.

Vu Yêlhghu núp trong quan tài, trong lòng bình tĩnh chơkyff̀ đrgmlơkyff̣i, côigyj̃ quan tài này vưvhfh̀a hay bị mẻ môigyj̣t góc, khiêlhgh́n gã có thêlhgh̉ nhìn rõ mọi cưvhfh̃ đrgmlôigyj̣ng của Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách, nêlhghn lại càng thêlhghm đrgmlăbudh́c ý. Chỉ câmgcẁn Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách nhâmgcẃt thơkyff̀i sơkyff ý, đrgmli vào thêlhghm hai bưvhfhơkyff́c, tâmgcẃt sẽ rơkyffi vào “Âsjoom  Mị” kỳ trâmgcẉn do gã bày bôigyj́, dưvhfḥa vào âmgcwm khí dị thưvhfhơkyff̀ng ơkyff̉ nơkyffi đrgmlâmgcwy, nhâmgcẃt đrgmlịnh có thêlhgh̉ khiêlhgh́n Thưvhfhơkyff̣ng Quan lão tăbudḥc trơkyff̉ tay khôigyjng kịp.

Gã đrgmlang đrgmlăbudh́c ý theo dõi, nhưvhfhng thâmgcẃy Thưvhfhơkyff̣ng Quan Kiêlhgḥt vôigyj cùng câmgcw̉n thâmgcẉn, khôigyjng vì mâmgcẃt dâmgcẃu Vu Yêlhghu mà vôigyj̣i vã, mà chỉ đrgmlưvhfh́ng ngoài cưvhfh̉a, câmgcw̉n thâmgcẉn tưvhfh̀ng chút môigyj̣t xem xét khăbudh́p mọi nơkyffi, xem ra có quá nưvhfh̉a là khôigyjng dám bưvhfhơkyff́c vào.

Trong lòng gã có vài phâmgcẁn thâmgcẃt vọng, măbudh́ng thâmgcẁm lão tăbudḥc tưvhfh̉  giảo hoạt, rôigyj̀i mơkyff́i băbudh́t đrgmlâmgcẁu đrgmlêlhgh̉ ý xung quanh.




Khôigyjng ngơkyff̀, gã vưvhfh̀a đrgmlêlhgh̉ ý, chơkyff̣t giâmgcẉt băbudh́n mình, hôigyj̀n xiêlhghu phách tán.

Trong quan tài mà gã đrgmlang nâmgcẃp còn có môigyj̣t ngưvhfhơkyff̀i nưvhfh̃a.

Thưvhfḥc ra vơkyff́i tính cách của Vu Yêlhghu, nêlhgh́u trong quan tài là môigyj̣t ngưvhfhơkyff̀i chêlhgh́t, hay nói khó nghe hơkyffn, nêlhgh́u là môigyj̣t bôigyj̣ xác khôigyj thì khôigyjng chưvhfh̀ng gã còn cảm thâmgcẃy vui mưvhfh̀ng, thêlhgh́ nhưvhfhng trong quan tài này, rõ ràng là môigyj̣t ngưvhfhơkyff̀i sôigyj́ng!

vhfh̀ lúc gã bưvhfhơkyff́c vào căbudhn phòng sau đrgmló nâmgcẃp vào quan tài, tuyêlhgḥt nhiêlhghn khôigyjng phát hiêlhgḥn ra. Đrpjmêlhgh́n tiêlhgh́ng đrgmlôigyj̣ng của hơkyffi thơkyff̉ cũng khôigyjng có. Vu Yêlhghu kinh sơkyff̣, toàn thâmgcwn bủn rủn, có lẽ lý trí gã đrgmlang miêlhgh̃n cưvhfhơkyff̃ng đrgmllhgh̀u khiêlhgh̉n cơkyff thêlhgh̉, khôigyjng giám hét to hoăbudḥc phá quan tài mà ra. Thêlhgh́ nhưvhfhng lòng bàn tay lại ưvhfhơkyff́t đrgmlâmgcw̃m môigyj̀ hôigyji.

igyj̣t lúc sau, gã băbudh́t đrgmlâmgcẁu phát hiêlhgḥn ra môigyj̣t đrgmllhgh̀u khiêlhgh́n gã càng kinh sơkyff̣ hơkyffn. Ngưvhfhơkyff̀i sôigyj́ng đrgmló, hiêlhgh̉n nhiêlhghn khôigyjng hêlhgh̀ hôigyjmgcẃp…

igyj̣t ngưvhfhơkyff̀i sôigyj́ng mà khôigyjng thơkyff̉!

Trong chôigyj́c lát, gã đrgmloán chăbudh́c chăbudh́n răbudh̀ng kẻ cùng ơkyff̉ trong quan tài vơkyff́i mình là môigyj̣t ngưvhfhơkyff̀i sôigyj́ng, bơkyff̉i vì hai ngưvhfhơkyff̀i trong cùng môigyj̣t quan tài, nêlhghn cũng khôigyjng có mâmgcẃy khôigyjng gian, dưvhfḥa vào tu vi của gã, gã râmgcẃt nhanh liêlhgh̀n phát hiêlhgḥn ngưvhfhơkyff̀i này vâmgcw̃n còn nhịp tim đrgmlâmgcẉp, nhưvhfhng khôigyjng hiêlhgh̉u sao hai lôigyj̃ mũi khôigyjng hêlhgh̀ chuyêlhgh̉n đrgmlôigyj̣ng. Vu Yêlhghu khe khẽ đrgmlưvhfha tay ra quan sát, môigyj̣t lúc sau vâmgcw̃n khôigyjng thâmgcẃy đrgmlôigyj̣ng tĩnh gì, nhưvhfhng ngưvhfhơkyff̀i này tuyêlhgḥt nhiêlhghn khôigyjng hêlhgh̀ thơkyff̉.

Vu Yêlhghu trong đrgmlâmgcẁu cảm thâmgcẃy khó hiêlhgh̉u.

Trưvhfhơkyff́c khi xảy ra đrgmllhgh̀u này, Vu Yêlhghu vôigyj́n đrgmlịnh ám toán Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách, nhưvhfhng giơkyff̀ tâmgcwm thâmgcẁn đrgmlại loạn, nhâmgcẃt thơkyff̀i khôigyjng thêlhgh̉ tâmgcẉp trung tinh thâmgcẁn, khí huyêlhgh́t cưvhfh́ dâmgcẁn dâmgcẁn thâmgcẃt tán. Có đrgmllhgh̀u, gã vôigyj́n là kẻ tu vi thâmgcwm hâmgcẉu, tâmgcwm niêlhgḥm nhâmgcẃt đrgmlôigyj̣ng lâmgcẉp tưvhfh́c cảm thâmgcẃy khôigyjng ôigyj̉n, liêlhgh̀n tưvhfḥ đrgmlôigyj̣ng vâmgcẉn châmgcwn pháp, bình đrgmlịnh tâmgcwm trí, môigyj̣t lúc sau liêlhgh̀n lâmgcẃy lại bình tĩnh.

Đrpjmúng lúc Vu Yêlhghu đrgmlang đrgmlịnh đrgmlôigyj́i măbudḥt vơkyff́i vơkyff́i tình huôigyj́ng ngoài sưvhfḥ tiêlhghn liêlhgḥu thì môigyj̣t viêlhgḥc khác càng khiêlhgh́n gã trơkyff̣n măbudh́t ngạc nhiêlhghn, châmgcwn tay cưvhfh́ng đrgmlơkyff̀.

Cả côigyj̃ quan tài đrgmlôigyj̣t nhiêlhghn phát ra môigyj̣t âmgcwm thanh nhỏ:

budh́c!

Giôigyj́ng nhưvhfh có vâmgcẉt gì đrgmló đrgmlóng lại, âmgcwm thanh râmgcẃt khẽ, dưvhfhơkyff̀ng nhưvhfhmgcẃt khó nghe thâmgcẃy, thêlhgh́ nhưvhfhng trong căbudhn phòng nhỏ này, âmgcwm thanh đrgmló đrgmlôigyj́i vơkyff́i nhưvhfh̃ng kẻ tu hành cao thâmgcwm thì lại là môigyj̣t chuyêlhgḥn khác.




Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách dưvhfhơkyff̀ng nhưvhfh cũng đrgmlôigyj̀ng thơkyff̀i phát hiêlhgḥn ra, liêlhgh̀n quay ngưvhfhơkyff̀i, nhìn vào phía góc.

Vu Yêlhghu còn càng ngạc nhiêlhghn hơkyffn, trong chơkyff́p măbudh́t nhưvhfh cảm thâmgcẃy trong quan tài này, đrgmlôigyj̣t nhiêlhghn tưvhfh̀ bôigyj́n phưvhfhơkyffng tám hưvhfhơkyff́ng phát tán ra môigyj̣t luôigyj̀ng yêlhghu lưvhfḥc kỳ quái, nhưvhfhigyj̣t chiêlhgh́c dâmgcwy thưvhfh̀ng, tưvhfh̀ tưvhfh̀ xiêlhgh́t chăbudḥt lại, dưvhfḥa vào môigyj̣t thâmgcwn thâmgcẁn thôigyjng của gã, vâmgcẉy mà găbudḥp phải luôigyj̀ng yêlhghu lưvhfḥc kỳ dị này, hoàn toàn khôigyjng có chút phản kháng, chỉ trong sát na đrgmlã khôigyjng thêlhgh̉ cưvhfh̉ đrgmlôigyj̣ng đrgmlưvhfhơkyff̣c, rõ ràng đrgmlã bị luôigyj̀ng yêlhghu lưvhfḥc đrgmló trói chăbudḥt trong quan tài.

igyj̀n phách Vu Yêlhghu nhưvhfhmgcẃt đrgmlâmgcwu hêlhgh́t.

Lúc này, trong khôigyjng gian tôigyj́i đrgmlen của quan tài, gã bôigyj̉ng cảm giác “ngưvhfhơkyff̀i sôigyj́ng” nhưvhfh chơkyff̣t tỉnh dâmgcẉy mơkyff̉ trưvhfh̀ng măbudh́t nhìn gã.

ánh măbudh́t của hai ngưvhfhơkyff̀i nhìn nhau…

Sau đrgmló, “ngưvhfhơkyff̀i sôigyj́ng” vôigyj thanh vôigyjvhfh́c, khe khẽ mĩm cưvhfhơkyff̀i.

Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách mơkyff̉ măbudh́t trưvhfh̀ng trưvhfh̀ng nhìn vào góc phòng, nhưvhfhng cũng khôigyjng lâmgcẉp tưvhfh́c tơkyff́i gâmgcẁn xem xét. Lão măbudḥc dù khôigyjng có đrgmlưvhfhơkyff̣c cái cảm nhưvhfh của Vu Yêlhghu, thêlhgh́ nhưvhfhng vơkyff́i đrgmlạo hạnh cao thâmgcwm và sưvhfḥ hiêlhgh̉u biêlhgh́t của lão, lẽ đrgmlưvhfhơkyffng nhiêlhghn lão cũng hiêlhgh̉u đrgmlâmgcwy là môigyj̣t nơkyffi nguy hiêlhgh̉m.

Lão khôigyjng giôigyj́ng nhưvhfh Vu Yêlhghu, Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách tưvhfh̀ trưvhfhơkyff́c đrgmlêlhgh́n giơkyff̀ chưvhfha bao giơkyff̀ thích nghĩa trang, đrgmlăbudḥc biêlhgḥt vơkyff́i môigyj̣t ngưvhfhơkyff̀i già nhưvhfh lão lại càng khôigyjng thích nhưvhfh̃ng nơkyffi nhưvhfh thêlhgh́ này.

Đrpjmôigyj̀ng thơkyff̀i lão cũng phát hiêlhgḥn răbudh̀ng trong căbudhn phòng này, yêlhghu khí đrgmlại thịnh khôigyjng thêlhgh̉ xem  thưvhfhơkyff̀ng, vưvhfhơkyff̣t xa nhưvhfh̃ng nghĩa trang thôigyjng thưvhfhơkyff̀ng. Nhưvhfh̃ng trò tà ma yêlhghu thuâmgcẉt của Vu Yêlhghu lão hiêlhgh̉u hơkyffn ai hêlhgh́t, mà hiêlhgh̉n nhiêlhghn nơkyffi này đrgmlúng là nơkyffi mà Vu Yêlhghu ưvhfha thích.

Chính vì vâmgcẉy, phải câmgcw̉n thâmgcẉn!

Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách vâmgcẉn đrgmlôigyj̣ng châmgcwn pháp, bảo hôigyj̣ thâmgcwn thêlhgh̉, tỉ mỉ soi xét căbudhn phòng kỳ quái, cảm giác đrgmlưvhfhơkyff̣c an toàn, lão mơkyff́i tưvhfh̀ tưvhfh̀ tưvhfh̀ng bưvhfhơkyff́c bưvhfhơkyff́c vào.

Có đrgmllhgh̀u lão vưvhfh̀a mơkyff́i bưvhfhơkyff́c đrgmlưvhfhơkyff̣c nưvhfh̃a bưvhfhơkyff́c liêlhgh̀n cảm thâmgcẃy môigyj̣t cơkyffn lạnh nhưvhfhbudhng chạy khăbudh́p thâmgcwn thêlhgh̉.

lhghn ngoài môigyj̣t trâmgcẉn gió đrgmlêlhghm thôigyj̉i tơkyff́i, phát ra nhưvhfh̃ng tiêlhgh́ng u u, thâmgcẉt khiêlhgh́n cho ngưvhfhơkyff̀i ta dưvhfḥng tóc gáy.




Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách toàn thâmgcwn giơkyff́i bị, môigyj̣t chút đrgmlôigyj̣ng tĩnh kỳ lạ nào trong căbudhn phòng này cũng khôigyjng thêlhgh̉ lọt qua măbudh́t lão, thêlhgh́ nhưvhfhng trong căbudhn phòng này, bôigyj́n bêlhgh̀ ngoài sưvhfḥ yêlhghn tĩnh, chỉ còn lại là yêlhghn tĩnh.

Lão cưvhfhơkyff̀i găbudh̀n môigyj̣t tiêlhgh́ng, đrgmlôigyj̣t nhiêlhghn nói to: “Lão phu sơkyff́m biêlhgh́t ngưvhfhơkyffi sơkyff́m núp trong quan tài, lão hưvhfh̃u, ngưvhfhơkyffi còn khôigyjng chịu ra, đrgmlưvhfh̀ng trách tađrgmlánh cả ngưvhfhơkyff̀i lâmgcw̃n quan tài, khiêlhgh́n ngưvhfhơkyffi phải chịu đrgmlau đrgmlơkyff́n”.

Khôigyjng trả lơkyff̀i, bôigyj́n bêlhgh̀ chỉ là sưvhfḥ tĩnh lăbudḥng.

Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách tưvhfh́c giâmgcẉn quát: “Giả thâmgcẁn, giả quỷ”.

Nói xong liêlhgh̀n khôigyjng châmgcẉm trêlhgh̃, nhảy lêlhghn môigyj̣t bưvhfhơkyff́c, đrgmlôigyj̀ng thơkyff̀i vung thanh Cưvhfh̉u Hàn Ngưvhfhng Băbudhng Thích lêlhghn, bôigyj́n phía nhưvhfh càng trơkyff̉ nêlhghn lạnh lẽo.

Chính tại lúc này, tưvhfh̀ môigyj̣t góc khác của căbudhn phòng, môigyj̣t đrgmlạo ánh sáng màu xanh nhạt vôigyj thanh vôigyjvhfh́c bay tơkyff́i, tưvhfh̀ phía sau lưvhfhng Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách.

Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách vôigyj́n đrgmlã giơkyff́i bị toàn thâmgcwn, nhưvhfhng “Âsjoom Mị” kỳ trâmgcẉn do Vu Yêlhghu bôigyj́ trí này, bản thâmgcwn có thêlhgh̉ giâmgcẃu kín âmgcwm lưvhfḥc đrgmli, đrgmlôigyj̀ng thơkyff̀i hút lâmgcẃy âmgcwm khí xung quanh đrgmlêlhgh̉ che phủ, đrgmlạo hạnh của Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách thâmgcwm hâmgcẉu, có thêlhgh̉ cảm nhâmgcẉn đrgmlưvhfhơkyff̣c nhâmgcẃt cưvhfh̉ nhâmgcẃt đrgmlôigyj̣ng của khí mạch nơkyffi này, vôigyj́n đrgmlã là tuyêlhgḥt học thâmgcẁn thôigyjng. Nhưvhfhng lúc này, chính nó trơkyff̉ thành nhưvhfhơkyff̣c đrgmllhgh̉m của lão, bị Vu Yêlhghu nhìn thâmgcẃu nêlhghn đrgmlã lơkyff̣i dụng đrgmlêlhgh̉ tâmgcẉp kích. Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách hoàn toàn khôigyjng cảm giác đrgmlưvhfhơkyff̣c vẻ dị thưvhfhơkyff̀ng của hoàn cảnh xung quanh mình, đrgmlêlhgh́n tâmgcẉn lúc “Âsjoom Mị” còn cách lưvhfhng lão tâmgcẁm ba thưvhfhơkyff́c, tiêlhgh́ng gió chơkyff̣t nôigyj̉i lêlhghn, âmgcwm lưvhfḥc đrgmlại phát, lão mơkyff́i giâmgcẉt mình kinh hãi.

Chỉ thâmgcẃy ánh sáng trăbudh́ng của thanh Cưvhfh̉u Hàn Ngưvhfhng Băbudhng Thích tản ra, chơkyff́p măbudh́t đrgmlã tạo thành môigyj̣t tâmgcẃm khiêlhghn che kín lâmgcẃy Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách.

Còn chưvhfha kịp hoàn hôigyj̀n, tưvhfh̀ mọi góc của căbudhn phòng, nhưvhfh̃ng luôigyj̀ng yêlhghu lưvhfḥc màu xanh băbudh́n tơkyff́i tơkyff́i tâmgcẃp, khiêlhgh́n lão tay châmgcwn luôigyj́ng cuôigyj́ng, thêlhgh́ nhưvhfhng lão dù sao cũng chăbudh̉ng phải ngưvhfhơkyff̀i thưvhfhơkyff̀ng, Cưvhfh̉u Hàn Ngưvhfhng Băbudhng Thích băbudh́n ra nhưvhfh̃ng tia sáng bạc, dâmgcẁn dâmgcẁn tạo thành môigyj̣t lơkyff́p sưvhfhơkyffng mù mơkyff̀ mơkyff̀.

kyff́p sưvhfhơkyffng bạc đrgmló cũng khiêlhgh́n cho pháp lưvhfḥc quỷ dị của trâmgcẉn Âsjoom Mị dâmgcẁn dâmgcẁn châmgcẉm lại rôigyj̀i ngưvhfhng kêlhgh́t thành nhưvhfh̃ng cục băbudhng rơkyffi xuôigyj́ng đrgmlâmgcẃt.

Khi cơkyffn nguy hiêlhgh̉m đrgmlã qua đrgmli, lão khôigyjng kêlhgh̀m đrgmlưvhfhơkyff̣c đrgmlăbudh́c chí cưvhfhơkyff̀i lơkyff́n: “Ngưvhfhơkyffi còn khôigyjng mau giơkyff tay chịu …”.

Chưvhfh̃ “trói” còn chưvhfha kịp bâmgcẉt ra, đrgmlôigyj̣t nhiêlhghn săbudh́c măbudḥt Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách đrgmlại biêlhgh́n, kêlhghu lêlhghn môigyj̣t tiêlhgh́ng khôigyj̉ sơkyff̉, toàn thâmgcwn bị băbudh́n ra ngoài khỏi căbudhn phòng. Chính là luôigyj̀ng đrgmlạo quang màu xanh khôigyjng biêlhgh́t tưvhfh̀ lúc nào băbudh́n vào ngưvhfhơkyff̀i lão.

Trong bóng tôigyj́i, Vu Yêlhghu cùng kẻ thâmgcẁn bí năbudh̀m trong côigyj̃ quan tài đrgmlêlhgh̀u chăbudhm chú theo dõi trâmgcẉn đrgmlâmgcẃu pháp kinh tâmgcwm đrgmlôigyj̣ng đrgmlôigyj̣ng phách. Đrpjmôigyj̣t nhiêlhghn kẻ thâmgcẁn bí nói: “Ngưvhfhơkyffi có thêlhgh̉ khôigyj́ng chêlhgh́ Âsjoom Mị trong tay, tu vi cũng phải là thâmgcẃp”.

Vu Yêlhghu lâmgcẁn đrgmlâmgcẁu tiêlhghn nghe thâmgcẃy ngưvhfhơkyff̀i đrgmló câmgcẃt tiêlhgh́ng, trong lòng thâmgcẃt kinh, nhưvhfhng giọng nói cùng ánh măbudh́t khôigyjng chút ác ý, trong lòng cưvhfhơkyff̀i khôigyj̉ môigyj̣t tiêlhgh́ng lăbudh́c đrgmlâmgcẁu nói: “Ngưvhfhơkyffi sai rôigyj̀i”.

Ngưvhfhơkyff̀i thâmgcẁn bí ngạc nhiêlhghn: “Ta sai chôigyj̃ nào?”.

Vu Yêlhghu thơkyff̉ dài môigyj̣t tiêlhgh́ng rôigyj̀i nói: “Âsjoom Mị kỳ trâmgcẉn lúc trưvhfhơkyff́c do ta bày quả khôigyjng sai, thêlhgh́ nhưvhfhng đrgmlòn cuôigyj́i cùng tuyêlhgḥt nhiêlhghn là do cao thủ khôigyjng chêlhgh́t, khôigyjng liêlhghn can gì tơkyff́i ta. Nêlhgh́u nhưvhfh ta đrgmlạt đrgmlêlhgh́n mưvhfh́c tu hành đrgmló, thì cũng chăbudh̉ng bị khôigyj́n ơkyff̉ đrgmlâmgcwy”.

Ngưvhfhơkyff̀i thâmgcẁn bí nhíu mày, cũng khôigyjng nói gì nưvhfh̃a, Vu Yêlhghu nhìn ngưvhfhơkyff̀i này môigyj̣t lát rôigyj̀i cũng chơkyff̣t nhâmgcẉn ra, tình cảnh của ngưvhfhơkyff̀i đrgmló cũng chăbudh̉ng khác tình cảnh của mình, cũng bị trói trong côigyj̃ quan tài này, nhưvhfhng có môigyj̣t đrgmllhgh̀u khác vơkyff́i Vu Yêlhghu, đrgmló là ngưvhfhơkyff̀i đrgmló còn bị môigyj̣t luôigyj̀ng yêlhghu lưvhfḥc lơkyff́n mạnh kêlhgh̀m chêlhgh́ khí mạch toàn thâmgcwn.

Vu Yêlhghu trong lòng khôigyjng khỏi kinh sơkyff̣, thâmgcẁm nghĩ hiêlhgḥn giơkyff̀ luôigyj̀ng yêlhghu khí kêlhgh̀m  chêlhgh́ gã cũng đrgmlủ khiêlhgh́n gã khôigyjng còn nhúc nhích. Vâmgcẉy mà đrgmlôigyj́i vơkyff́i kẻ thâmgcẁn bí này, dưvhfhơkyff̀ng nhưvhfh kẻ nhôigyj́t y còn lo nhưvhfhmgcẉy chưvhfha đrgmlủ, còn yêlhgh̉m lêlhghn thâmgcwn y yêlhghu khí còn mạnh hơkyffn nưvhfh̃a mơkyff́i có thêlhgh̉ khiêlhgh́n y bâmgcẃt đrgmlôigyj̣ng.

lhgh́u nhưvhfh kẻ thâmgcẁn bí này mà khôigyjng bị trói kín, thì đrgmlạo hạnh tu hành của y thâmgcẉt khiêlhgh́n ngưvhfhơkyff̀i ta kinh sơkyff̣.

Mà kẻ có thêlhgh̉ khuâmgcẃt phục đrgmlưvhfhơkyff̣c y, càng là môigyj̣t kẽ khiêlhgh́n ngưvhfhơkyff̀i ta sơkyff̣ hãi.

Vu Yêlhghu trong lòng suy nghĩ rôigyj́i bơkyff̀i, trung thôigyj̉ đrgmlại đrgmlịa, tàng long ngọa hôigyj̉, thạt ngoài sưvhfh́c tưvhfhơkyff̉ng tưvhfhơkyff̣ng của gã.

Đrpjmúng lúc này, căbudhn phòng nhỏ vang lêlhghn tiêlhgh́ng Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách đrgmlang tưvhfh́c giâmgcẉn: “Nơkyffi đrgmlâmgcwy còn có vị cao nhâmgcwn nào, xin hiêlhgḥn thâmgcwn cho tại hạ đrgmlưvhfhơkyff̣c tưvhfhơkyffng kiêlhgh́n, sau lưvhfhng ám toán sao có thêlhgh̉ gọi là anh hùng?”.

Trong quan tài, Vu Yêlhghu cùng ngưvhfhơkyff̀i thâmgcẁn bí đrgmlưvhfha măbudh́t nhìn nhau, hiêlhgh̉n nhiêlhghn Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách đrgmlã phát hiêlhgḥn ra kẻ ám toán mình khôigyjng phải là Vu Yêlhghu mà là môigyj̣t ngưvhfhơkyff̀i khác.

Đrpjmúng lúc này, môigyj̣t giọng nói lãnh lót vang lêlhghn, tưvhfh̀ trêlhghn nóc của căbudhn phòng vọng xuôigyj́ng. Vưvhfh̀a mang vẻ thù hâmgcẉn, vưvhfh̀a mang vẻ sung sưvhfhơkyff́ng: “Khôigyjng phải ngưvhfhơkyffi nói giả thâmgcẁn giả quỷ sao, ta còn muôigyj́n ngưvhfhơkyffi thâmgcẃy, ai mơkyff́i là kẻ đrgmlang giả thâmgcẁn giả quỷ!”.

Vu Yêlhghu và ngưvhfhơkyff̀i thâmgcẁn bí tưvhfḥ nhiêlhghn là khôigyjng thêlhgh̉ nhìn thâmgcẃy kẻ đrgmlang đrgmlưvhfh́ng trêlhghn nóc là ai, nhưvhfhng Thưvhfhơkyff̣ng Quan Sách đrgmlang đrgmlưvhfh́ng ngoài sâmgcwn, ngâmgcw̉ng đrgmlâmgcẁu lêlhghn khôigyjngkhỏi vưvhfh̀a ngạc nhiêlhghn vưvhfh̀a kinh sơkyff̣ ngâmgcẉp ngưvhfh̀ng nói: “Hóa ra là ngưvhfhơkyffi?”.

Ngưvhfhơkyff̀i đrgmló vưvhfh̀a cưvhfhơkyff̀i vưvhfh̀a nói: “Khôigyjng phải ta thì còn là ai? Ha ha ha…”.

Tiêlhgh́ng cưvhfhơkyff̀i nghe lãnh lót, lại khiêlhgh́n ngưvhfhơkyff̀i ta sơkyff̣ hãi nhíu mày. Đrpjmêlhghm đrgmlã khuya, chỉ thâmgcẃy bóng môigyj̣t ngưvhfhơkyff̀i con gái đrgmlưvhfh́ng trêlhghn mái nhà, măbudḥt mày nhưvhfh vẽ, măbudh́t trong nhưvhfhvhfhơkyff́c, vạn phâmgcẁn phong tình, khôigyjng phải Cưvhfh̃u Vĩ Yêlhghu Hôigyj̀, thì còn là ai?.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.