Tru Tiên

Chương 219 : Thí Sư

    trước sau   
   

“T rămscxm nămscxm trưgcxtơgcxt́c, Ma giáo tung hoành, thêtgfḱ lưgcxṭc lơgcxt́n mạnh, đuyucạo tiêtgfku ma trưgcxtơgcxt̉ng, dưgcxtơgcxt́i sưgcxṭ cuôczgz̀ng vọng của quâobrb̀n ma, muôczgźn quét sạch chánh đuyucạo, liêtgfk̀n xâobrbm nhâobrḅp Thanh Vâobrbn. Trải qua môczgẓt trâobrḅn chém giêtgfḱt thảm khôczgźc ác liêtgfḳt, cuôczgźi cùng tiêtgfk̀n bôczgźi tôczgz̉ sưgcxt mang toàn lưgcxṭc ra đuyucánh, dưgcxtóii trâobrḅn núi Thanh Vâobrbn thỉnh đuyucôczgẓng Tru Tiêtgfkn côczgz̉ kiêtgfḱm, bày ra Tru Tiêtgfkn Kiêtgfḱm Trâobrḅn, thủy chung cũng chuyêtgfk̉n bại thành thămscx́ng”.

           

Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt giọng nói bình đuyucạm, trêtgfkn mămscx̣t Lục Tuyêtgfḱt Kỳ lại khe khẽ biêtgfḱn sămscx́c, chỉ bămscx̀ng môczgẓt câobrbu “chém giêtgfḱt thảm khôczgźc ác liêtgfḳt”, cũng có thêtgfk̉ nghĩ ra đuyucưgcxtơgcxṭc tình huôczgźng cuôczgẓc chiêtgfḱn nămscxm xưgcxta kịch liêtgfḳt tàn khôczgźc thêtgfḱ nào.

           

Chỉ là ý của Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt lại tưgcxṭa hôczgz̀ nhưgcxt khôczgzng phải ơgcxt̉ chôczgz̃ đuyucó, nhanh chóng nói tiêtgfḱp: “Sau trâobrḅn chiêtgfḱn đuyucó, mămscx̣c dù Ma giáo tôczgz̉n thưgcxtơgcxtng trâobrb̀m trọng, nhưgcxtng nguyêtgfkn khí môczgẓt mạch của Thanh Vâobrbn ta cũng tôczgz̉n thưgcxtơgcxtng khôczgzng nhỏ, mâobrb́y vị tiêtgfk̀n bôczgźi tỏ sưgcxt đuyucạo hạnh cao thâobrbm, lơgcxt́p chêtgfḱt, lơgcxt́p bị  thưgcxtơgcxtng, khôczgzng còn dưgcxtgcxṭc đuyucêtgfk̉ truy đuyucczgz̉i cùng tâobrḅn, đuyucúng vào lúc đuyucó, lại có môczgẓt vị sưgcxt huynh đuyucưgcxt́ng ra, hămscxng hái tình nguyêtgfḳn, hảo tình vạn trưgcxtơgcxṭng, trưgcxt̀ ác phải trưgcxt̀ bămscx̀ng sạch, truy sát dưgcxt nghiêtgfḳt Ma giáo”.




           

Lục Tuyêtgfḱt Kỳ châobrb́n đuyucôczgẓng trong lòng, nói: “Vị sưgcxt bá đuyucó, có phải là Vạn Kiêtgfḱm Nhâobrb́t Vạn sưgcxt bá khôczgzng?”.

           

Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxtgcxt̀ tưgcxt̀ nhămscx́m mămscx́t lại, giọng nói trong miêtgfḳng, cũng dâobrb̀n dâobrb̀n biêtgfḱn đuyucôczgz̉i ra có chút phiêtgfku hôczgźt: “Đqswqúng là ngưgcxtơgcxt̀i. Ôtjbji... tình cảnh nămscxm đuyucó, đuyucêtgfḱn nay vâobrb̃n còn ràng nhưgcxt trưgcxtơgcxt́c mămscx́t ta! Giưgcxt̃a trưgcxtơgcxt̀ng các chiêtgfḱn ngày đuyucó, dĩ nhiêtgfkn là ngưgcxtơgcxt̀i lâobrbp đuyucưgcxtơgcxṭc đuyucại  côczgzng, giêtgfḱt đuyucịch vôczgzczgź, môczgẓt thâobrbn áo trămscx́ng đuyucêtgfk̀u nhuôczgẓm hôczgz̀ng cả. Ngưgcxtơgcxt̀i đuyucưgcxt́ng ơgcxt̉ trưgcxtơgcxt́c mămscx̣t các vị sưgcxt trưgcxtơgcxt̉ng, thâobrb̀n thái côczgz̉ đuyucôczgẓng, chămscx̉ng qua chỉ mâobrb́y câobrbu nói đuyucó, chỉ mâobrb́y câobrbu... đuyucã làm cho các sưgcxt đuyucêtgfḳ sưgcxt muôczgẓi trẻ tuôczgz̉i bọn ta trào dâobrbng nhiêtgfḳt huyêtgfḱt. Sau đuyucó trưgcxt̀ ra Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh, thâobrbn là trưgcxtơgcxt̉ng môczgzn đuyucêtgfḳ tưgcxt̉, ơgcxt̉ lại coi sóc bêtgfkn ngoài Thanh Vâobrbn ta, Tôczgz Nhưgcxtgcxt muôczgẓi, Đqswqtgfk̀n Bâobrb́t Dịch, Tămscxng Thúc Thưgcxtơgcxt̀ng, Thưgcxtơgcxtng Chánh Lưgcxtơgcxtng, Thiêtgfkn Vâobrbn, Thưgcxtơgcxtng Tùng, mâobrb́y ngưgcxtơgcxt̀i thủ tọa các nhánh sau này, hêtgfḱt thảy đuyucêtgfk̀u theo ngưgcxtơgcxt̀i, tưgcxt̀ âobrb́y tung hoành thiêtgfkn hạ, đuyucêtgfḱn mạn hoang xa xôczgzi, trêtgfkn đuyucưgcxtơgcxt̀ng gió tạnh mưgcxta máu, đuyucạo quang kiêtgfḱm ảnh, cũng chưgcxta tưgcxt̀ng sơgcxṭ sêtgfḳt rúi lui”.

           

Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxtmscx́t nhưgcxtgcxt́i mơgcxt̉, thâobrb̀n tình trêtgfkn mămscx̣t xem ra râobrb́t chuyêtgfkn chú, phảng phâobrb́t nhưgcxt ơgcxt̉ trưgcxtơgcxt́c mămscx̣t bà, lại hiêtgfḳn ra đuyucoạn nhiêtgfḳt huyêtgfḱt sôczgzi sục của tuôczgz̉i trẻ nămscxm xưgcxta, ngay cả đuyucén hai bêtgfkn má bà, cũng hơgcxti hơgcxti ưgcxt̉ng hôczgz̀ng.

           

Trong cămscxn tiêtgfk̉u ôczgźc, nhâobrb́t thơgcxt̀i khôczgzng ai nói chi, nhưgcxtng bâobrb̀u khôczgzng khí đuyucó lại tưgcxṭa hôczgz̀ nhưgcxt nhiêtgfk̃u đuyucôczgẓng bâobrb́t an, giôczgźn nhưgcxttgfkn dưgcxtơgcxt́i sưgcxṭ yêtgfkn ôczgz̉n là luôczgz̀ng nưgcxtơgcxt́c ngâobrb̀m hung bạo, lưgcxtơgcxt́t qua khôczgzng tiêtgfḱng đuyucôczgẓng.

           

obrbu sau, Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt chơgcxṭt cưgcxtơgcxt̀i khôczgz̉, lămscx́c lămscx́c đuyucâobrb̀u, âobrbm thanh chuyêtgfk̉n thành bi thưgcxtơgcxtng, nói: “Bỏ đuyuci, mâobrb́y chuyêtgfḳn cũ đuyucó đuyucêtgfk̀u đuyucã qua rôczgz̀i. Nămscxm âobrb́y đuyucám ngưgcxtơgcxt̀i bọn ta nhiêtgfk̀u lâobrb̀n trải qua kiêtgfḱp nạn, đuyucánh trọng thưgcxtơgcxtng Ma giáo dưgcxt nghiêtgfḳt, rôczgz̀i mơgcxt́i trơgcxt̉ vêtgfk̀ Thanh Vâobrbn. Nhưgcxtng ngay lúc đuyucó, bọn ta lại vôczgz ý bị cuôczgźn vào môczgẓt bí mâobrḅt của bôczgz̉n môczgzn”.

           

“Sau khi vêtgfk̀ tơgcxt́i Thanh Vâobrbn, Tôczgz̉ Nhưgcxtgcxt muôczgẓi cùng Đqswqtgfk̀n Bâobrb́t Dịch lâobrbu ngày sanh tình, thành thâobrḅt mà nói ta quá khôczgzng thích ngưgcxtơgcxt̀i này, môczgẓt đuyucêtgfkm khuya, hai ngưgcxtơgcxt̀i bọn họ giâobrb́u sưgcxtczgz̉ con Tôczgz̉ Châobrbn đuyucại sưgcxt lén lén lút lút trôczgźn ra ngoài, sau khi bị ta phát hiêtgfḳn, lo sưgcxt muôczgẓi chịu khôczgz̉, nêtgfkn khôczgzng tôczgź cáo họ, lơgcxt̃ sưgcxtczgz̉ con nôczgz̉i giâobrḅn thỉ Tôczgz̉ Nhưgcxtgcxt muôczgẓi lại càng thêtgfkm khôczgz̉, liêtgfk̀n đuyucêtgfk̉ cho chuyêtgfḳn đuyucó qua đuyuci”.

           

Lục Tuyêtgfḱt Kỳ nghe đuyucêtgfḱn đuyucâobrby, trong lòng kỳ lạ có dưgcxt, khôczgzng khỏi cảm thâobrb́y chút tưgcxt́c cưgcxtơgcxt̀i, chỉ là bâobrb́t kêtgfk̉ thêtgfḱ nào trêtgfkn mămscx̣t cũng khôczgzng dám đuyucêtgfk̉ lôczgẓ ra.

           

Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxtgcxṭa nhưgcxt cũng biêtgfḱt đuyucưgcxtơgcxṭc, bâobrb́t quá cũng chỉ ngưgcxt̀ng ơgcxt̉ đuyucó, liêtgfk̀n thămscx̉ng tiêtgfḱn: “Ai biêtgfḱt bọ họ hai ngưgcxtơgcxt̀i trẻ tuôczgz̉i gan lơgcxt́n, vì tránh né tai mămscx́t ngưgcxtơgcxt̀i khác, ngang nhiêtgfkn lén hẹn nhau ơgcxt̉ hâobrḅu sơgcxtn ngọn Thôczgzng Thiêtgfkn, đuyuci đuyucén nơgcxti gămscx̣p gơgcxt̃ gâobrb̀n Tôczgz̉ Su tưgcxt̀ đuyucưgcxtòng, chôczgz̃ ít ngưgcxtòi lui tơgcxt́i”.

           

Lục Tuyêtgfḱt Kỳ cũng lâobrb́y làm ngạc nhiêtgfkn, môczgẓt lúc lâobrbu cũng chỉ im lămscx̣ng cúi đuyucâobrb̀u, tưgcxtơgcxt́ng mạo Đqswqtgfk̀n Bâobrb́t Dịch - thủ toạ Đqswqại Trúc Phong trôczgzi qua trưgcxtơgcxt́c mămscx́t, thâobrb̀m nhủ thêtgfḱ gian muôczgzn hình, ngưgcxtơgcxt̀i quả nhiêtgfkn cũng là khôczgzng thêtgfk̉ nhìn tưgcxtơgcxt́ng mạo.

           

Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxtmscx́c mămscx̣t khôczgzng vui, hưgcxt́ môczgẓt tiêtgfḱng, nói: “Ta thâobrb́y bôczgẓ dạng đuyucó của bọn họ, khôczgzng kèm đuyucưgcxtơgcxṭc giâobrḅn trong lòng, liêtgfk̀n hiêtgfḳn thâobrbn bưgcxtơgcxt́c ra, lạ bảo họ ngưgcxt̀ng lại, Tôczgzgcxt muôczgẓi và Đqswqtgfk̀n Bâobrb́t Dịch dĩ nhiêtgfkn là hoảng hôczgz̀n, đuyucơgcxṭi sau khi nhĩn rõ có mình ta, Tôczgzgcxt muôczgẓi liêtgfk̀n cưgcxtòi toe toét qua kéo ta, Đqswqtgfk̀n Bâobrb́t Dịch kẻ đuyucó khôczgzng ngơgcxt̀ gưgcxtơgcxtng mămscx̣t cũng chămscx̉ng cưgcxtơgcxt̀i vơgcxt́i ta, ta ơgcxt̉ dưgcxtơgcxt́i cơgcxtn giâobrḅn, chuâobrb̉n bị phát tác...”.

           

Lục Tuyêtgfḱt Kỳ thâobrb̀m nhủ trong lòng: “Mămscx̣t mày Đqswqtgfk̀n Bâobrb́t Dịch sưgcxt thúc lúc đuyucó mà còn dêtgfk̃ coi, mà còn cưgcxtơgcxt̀i đuyucưgcxtơgcxṭc, thêtgfḱ mơgcxt́i là quái lạ”. Chỉ là nàng nghe Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxtczgz̃ng nhiêtgfkn ngưgcxtng lại, nhịn khôczgzng đuyucưgcxtơgcxṭc bèn hói tơgcxt́i: “Sau đuyucó thêtgfḱ nào?”.

           

Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt im lămscx̣ng môczgẓt lát, kêtgfk̉: “Liêtgfk̀n ngay lúc đuyucó, tưgcxt̀ nơgcxti Tôczgz̉ Sưgcxtgcxt̀ đuyucưgcxtòng vôczgźn u ám lạnh lẽo bôczgz̃ng truyêtgfk̀n đuyucêtgfḱn môczgẓt tiêtgfḱng kêtgfku lạ, âobrbm thanh đuyucó nhưgcxt dã thú kêtgfku rôczgźng, chưgcxt́a đuyucâobrb̀y đuyucau đuyucơgcxt́n, âobrbm thanh đuyucó hâobrb̀u nhưgcxt khôczgzng phải do ngưgcxtơgcxt̀i phát ra. Ba ngưgcxtơgcxt̀i bọn ta dưgcxtơgcxt́i sưgcxṭ kinh hãi, vôczgz thưgcxt́c âobrb̉n náu vào chôczgz̃ khuâobrb́t nơgcxti khu rưgcxt̀ng râobrḅm rạp bêtgfkn cạnh. Chôczgźc lát sau, bọn ta thâobrb́y đuyucưgcxtơgcxṭc môczgẓt chuyêtgfḳn... bí mâobrḅt”.

           

Lục Tuyêtgfḱt Kỳ chămscxm chămscxm nhìn Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt, lại chỉ thâobrb́y trêtgfkn mămscx̣t bà thâobrb́p thoáng vẻ đuyucau khôczgz̉, đuyucoán chưgcxt̀ng bí mâobrḅt này ơgcxt̉ trong lòng bà, quả đuyucã giày vò nhiêtgfk̀u nămscxm, thâobrḅm chí cho đuyucêtgfḱn nay, dưgcxtơgcxt̀ng nhưgcxtgcxṭ sămscx́c sảo cũng chưgcxta tưgcxt̀ng bị bài mòn đuyuci bao nhiêtgfku.




           

Âczgzm thanh thâobrb́p trâobrb̀m của Thủy Nguyêtgfkn đuyucại sưgcxt, luôczgzn có chôczgz̃ ôczgz̀m ôczgz̀m, chỉ là chưgcxt̃ chưgcxt̃ câobrbu câobrbu đuyucó, lại tưgcxṭa nhưgcxtobrb́m nôczgz̉ trêtgfkn đuyucâobrb́t, tưgcxt̀ tưgcxt̀ phơgcxti bày ra chuyêtgfḳn kinh đuyucôczgẓng xa xưgcxta.

           

“Môczgẓt bóng ngưgcxtơgcxt̀i, loạng choạng lảo đuyucảo bưgcxtơgcxt́c ra tưgcxt̀ Tôczgz̉ Sưgcxtgcxt̀ đuyucưgcxtơgcxt̀ng, y phục toàn thâobrbn rách nát tơgcxti tả, tóc tai rũ rưgcxtơgcxṭi, che lâobrb́y gưgcxtơgcxtng mămscx̣t, nhìn khôczgzng rõ mămscx̣t mày, hình dáng nhưgcxt đuyuctgfkn dại, đuyucôczgz̀ng thơgcxt̀i trong miêtgfḳng khôczgzng ngưgcxt̀ng rôczgźng lơgcxt́n, đuyucôczgzi lúc rêtgfkn rỉ thôczgźng khôczgz̉, nhưgcxtng lại vôczgźn khôczgzng nghe rõ y nói gì. Ba ngưgcxtơgcxt̀i bọn ta vưgcxt̀a kinh vưgcxt̀a sơgcxṭ. Tỏ Sưgcxtgcxt̀ đuyucưgcxtơgcxt̀ng là nơgcxti trọng đuyucịa nhưgcxt thêtgfḱ, làm sao có thêtgfk̉ xuâobrb́t hiêtgfḳn môczgẓt nhâobrbn vâobrḅt vơgcxt́i bôczgẓ dạng đuyuctgfkn rôczgz̀ âobrb́y? Nhưgcxtng cũng khôczgzng thêtgfk̉ đuyucêtgfk̉ y chạy loạn nhưgcxtobrḅy. Vào lúc ba ngưgcxtơgcxt̀i bọn ta tính ra tay ngămscxn chămscx̣n têtgfkn đuyuctgfkn âobrb́y, bôczgz̃ng nhiêtgfkn, hai bóng ngưgcxtơgcxt̀i lại phóng ra tưgcxt̀ Tôczgz̉ Sưgcxtgcxt̀ đuyucưgcxtơgcxt̀ng, đuyucáp xuôczgźng trưgcxtơgcxt́c mămscx̣t nhâobrbn vâobrḅt đuyuctgfkn rôczgz̀ âobrb́y, lại cùng lúc quỳ xuôczgźng môczgẓt lưgcxtơgcxṭt. Đqswqêtgfkm đuyucó trămscxng sáng, ba ngưgcxtòi bọn ta nhìn râobrb́t rõ ràng, hai ngưgcxtơgcxt̀i âobrb́y khôczgzng ngơgcxt̀ lại là hai vị sưgcxt huynh mà đuyucám trẻ tuôczgz̉i bọn ta thưgcxtơgcxt̀ng ngày kính trọng vôczgz cùng, Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh và Vạn Kiêtgfḱm Nhâobrb́t sưgcxt huynh”.

           

Lục Tuyêtgfḱt Kỳ thâobrb́t thanh hỏi: “Sao?”.

Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt nhìn nàng môczgẓt cái, nhạt nhẽo nói: “Con cũng kinh khiêtgfḱp ưgcxt? Đqswqưgcxtong nhiêtgfkn ba ngưgcxtơgcxt̀i bọn ta, phâobrb̀n kinh hãi đuyucó so vơgcxt́i con chỉ có hơgcxtn chưgcxt́ khôczgzng kém, đuyucêtgfku hoảng sơgcxṭ ngâobrby ra. Tiêtgfḱp theo đuyucó càng làm cho ngưgcxtơgcxt̀i ta khôczgzng thêtgfk̉ tưgcxtơgcxt̉ng, trêtgfkn mămscx̣t Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh và Vạn sưgcxt huynh tràn đuyucâobrb̀y đuyucau đuyucơgcxt́n khôczgz̉ sơgcxt̉, chămscx̉ng ngơgcxt̀ quỳ khác nhau trêtgfkn dâobrb́t, môczgz̃i ngưgcxtòi môczgẓt bêtgfkn, môczgz̃i ngưgcxtòi ôczgzm lâobrb́y môczgẓt châobrbn của kẻ đuyuctgfkn kia, ôczgzm chămscx̣t khôczgzng buôczgzng, thanh âobrbm tha thiêtgfḱt khâobrb̉n nài, kêtgfku gọi tưgcxt̀ miêtgfḳng, lại là hai chưgcxt̃ sưgcxt phụ...”.

           

Lục Tuyêtgfḱt Kỳ lcú đuyucó, đuyucã sơgcxṭ đuyucêtgfḱn tiêtgfḱng kêtgfku hoảng cũng khôczgzng phát ra đuyucưgcxtơgcxṭc.

           

Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt nhìn xem, tưgcxṭa nhưgcxt đuyucã hoàn toàn chìm vào trong câobrbu chuyêtgfḳn, âobrbm thanh thâobrb́p trâobrb̀m, nói: “Bị họ kêtgfku môczgẓt tiêtgfḱng, bọn ta sưgcxt̉n sôczgźt có thưgcxt̀a, khi âobrb́y mói phát hiêtgfḳn ra thâobrbn hình tưgcxtơgcxt́ng mạo kẻ đuyuctgfkn âobrb́y, chămscx̉ng ngơgcxt̀ lại là Thanh Vâobrbn môczgzn trưgcxtơgcxt̉ng giáo châobrbn nhâobrbn, âobrbn sưgcxt truyêtgfk̀n nghêtgfḳ của hai vị sưgcxt huynh âobrb́y, Thiêtgfkn Thành Tưgcxt̉ sưgcxt bá ngưgcxtòi trưgcxtơgcxt́c đuyucâobrby khôczgzng lâobrbu vưgcxt̉a ơgcxt̉ trong trâobrḅn chính ma đuyucại chiêtgfḱn đuyucại phát thâobrb̀n oai”.

           

“Bọn ta chỉ thâobrb́y vị trưgcxtơgcxt̉ng môczgzn sưgcxt bá âobrb́y khôczgzng còn môczgẓt chút thâobrb̀n thái tôczgzn nghiêtgfkm ngày trưgcxtơgcxt́c, miêtgfḳng nói lơgcxt̀i xàm bâobrḅy, tưgcxṭa nhưgcxt chưgcxt̉i rủa gì đuyucó, nhưgcxtng nghe ra khôczgzng tưgcxt̀ têtgfḱ chi, hai vị sưgcxt huynh nhìn xem đuyucau đuyucơgcxt́n cùng cưgcxṭc, lêtgfḳ chảy đuyucâobrb̀y mămscx̣t ôczgzm chămscx̣t lâobrb́y châobrbn chưgcxtơgcxt̉ng môczgzn sưgcxt bá thiêtgfḱt tha khâobrb̉n câobrb̀u, đuyucêtgfk̀u là nói ‘sưgcxt phụ tỉnh lại, sưgcxt phụ tỉnh lại đuyuci’ mâobrb́y lơgcxt̀i đuyucó, nhưgcxtng chưgcxtơgcxt̉ng môczgzn sưgcxt bá khôczgzng biêtgfḱt vì sao, vơgcxt́i đuyucạo tu hành âobrb́y của ngưgcxtòi lại bị tâobrbm trí mêtgfk loạn, đuyucôczgźi vơgcxt́i lơgcxt̀i câobrb̀u khâobrb̉n của hai đuyucêtgfḳ tưgcxt̉ hêtgfḱt sưgcxt́c đuyucămscx́c ý của ngưgcxtơgcxt̀i lại lâobrb́p chămscx̣t tai chămscx̉ng nghe, đuyucêtgfḱn cuôczgźi cùng, lại xoay đuyucâobrb̀u ngưgcxtơgcxṭc lại, hung quang trong mămscx́t lóe hiêtgfḳn, trưgcxt̀ng mămscx́t nhìn hai ngưgcxtơgcxt̀i âobrb́y, rú to môczgẓt tiêtgfḱng, chămscx̉ng ngơgcxt̀ lại ra tay khămscx́c nghiêtgfḳt, song chưgcxtơgcxt̉ng đuyucánh xuôczgźng”.




           

Lục Tuyêtgfḱt Kỳ nghe đuyucêtgfḱn chôczgz̃ dó, nhưgcxt chính bản thâobrbn mình đuyucang ơgcxt̉ trong cảnh, nhịn khôczgzng đuyucưgcxtơgcxṭc rùng mình.

           

Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt nói: “Lúc đuyucó ba ngưgcxtòi bọn ta ngó trôczgẓm môczgẓt bêtgfkn, tâobrbm đuyucã sơgcxt́m loạn rôczgz̀i, lúc âobrb́y mămscx́t thâobrb́y chưgcxtơgcxt̉ng môczgzn sưgcxt bá đuyucôczgẓt nhiêtgfkn trơgcxt̉ mămscx̣t hạ đuyucôczgẓc thủ vơgcxt́i hai vị sưgcxt huynh. Đqswqúng là khôczgzng biêtgfḱt làm sao. Ai ngơgcxt̀ trong lúc hai ngưgcxtòi họ sămscx́p phải mâobrb́t mạng dưgcxtơgcxt́i trưgcxtơgcxt́ng Thiêtgfkn Thành Tưgcxt̉ sưgcxt bá, bôczgz̃ng Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh ôczgzm châobrbn chưgcxtơgcxt̉ng môczgzn sưgcxt bá quay vòng môczgẓt cái, nguyêtgfkn ngưgcxtơgcxt̀i xoay vòng ra sau lưgcxtng Thiêtgfkn Thành Tưgcxt̉ sưgcxt bá nhanh chóng vôczgz cùng, nhưgcxt sét chơgcxt́p môczgẓt cái, dĩ nhiêtgfkn giămscx̀ng lâobrb́y hai tay Thiêtgfkn ThànhTưgcxt̉ su bá, cùng lúc toàn thâobrbn phát sáng thanh quang, giưgcxt̃ chămscx̣t lâobrb́y Thiêtgfkn Thành Tưgcxt̉ sưgcxt bá”.

           

“Vạn sưgcxt huynh tưgcxṭa hôczgz̀ nhưgcxt khôczgzng liêtgfḳu đuyucưgcxtơgcxṭc Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh có thêtgfk̉ làm thêtgfḱ, run lêtgfkn môczgẓt cái, khôczgzng ngơgcxt̀ Thiêtgfkn Thành Tưgcxt̉ sưgcxt bá mămscx̣c dù bị đuyuctgfkn loạn, nhưgcxtng đuyucạo hạnh vâobrb̃n còn, hai tay bị Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh kiêtgfk̀m chêtgfḱ, lại tung ra môczgẓt cưgcxtơgcxt́c, tưgcxt́c thì đuyucá Vạn sưgcxt huynh bay ra, Vạn sưgcxt huynh bay thămscx̉ng ra chôczgz̃ hai câobrby gãy, rôczgz̀i phun ra môczgẓt ngụm máu”.

           

“Lúc âobrb́y cảnh tưgcxtọng biêtgfḱn hóa kịch liêtgfḳt, ba ngưgcxtơgcxt̀i bọn ta đuyucêtgfk̀u y nhưgcxt là ngơgcxt́ ngâobrb̉n ra, chỉ là ngơgcxt́ ngơgcxt́ ngâobrb̉n ngâobrb̉n nhìn coi, hàon toàn khôczgzng biêtgfḱt ưgcxt́ng biêtgfḱn nhưgcxt thêtgfḱ nào. Chỉ nghe Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh lơgcxt́n tiêtgfḱng kêtgfku hôczgz: ‘Vạn sưgcxt đuyucêtgfḳ, đuyucêtgfḳ còn chưgcxta ra tay?’  Vạn sưgcxt huynh nghe lơgcxt̀i đuyucó, toàn thâobrbn run râobrb̉y cùng cưgcxṭc, nhưgcxtng đuyucôczgẓng vâobrb̃n khôczgzng đuyucôczgẓng, hai mămscx́t trưgcxt̀ng trưgcxt̀ng kiêtgfkn quyêtgfḱt nhìn sưgcxt phụ ngưgcxtòi và Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh”.

           

“Thiêtgfkn Thành Tưgcxt̉ sưgcxt bá đuyucạo hạnh cao thâobrbm, gămscx́ng sưgcxt́c bẻ lại, mămscx̣c dù Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh hai tay vâobrb̃n kièm chêtgfḱ thâobrbn mình sưgcxt phụ, nhưgcxtng chămscx̉ng qua chỉ trong chôczgźc lát, sămscx́c mămscx̣t ngưgcxtơgcxt̀i hôczgz̀ng lêtgfkn, cũng đuyucã liêtgfk̀n đuyucó phun ra mâobrb́y ngụm máu tưgcxtoi, đuyucôczgz̀ng thơgcxt̀i ánh sáng xanh trêtgfkn mình vôczgz cùng nhanh chóng ảm đuyucạm đuyuci, rõ ràng là đuyucạo hạnh nămscxm xua của ngưgcxtơgcxt̀i, vâobrb̃n còn kém Thiêtgfkn Thành Tưgcxt̉ su bá môczgẓt đuyucoạn. Ơcuwỷ ngay lúc âobrb́y, mămscx́t thâobrb́y Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh kkhôczgzng thêtgfk̉ chôczgźng chọi, chơgcxṭi môczgẓt bóng trămscx́ng chơgcxt́p mămscx́t lưgcxtơgcxt́t qua, chính là Vạn sưgcxt huynh... Ba ngưgcxtòi bọn ta bàng hoàng, mămscx́t mơgcxt̉ to nhìn ra Vạn sưgcxt huynh phát ra môczgẓt tiêtgfḱng cuôczgz̀ng hôczgźng thêtgfḱ này, tưgcxt̀ đuyucămscx̀ng xa lao phôczgźc tơgcxt́i, sau tiêtgfḱng kêtgfku sămscx́c nhọn, trong tay ngưgcxtơgcxt̀i đuyucưgcxtong nhiêtgfkn có thêtgfkm thanh Trâobrb̀m Long Kiêtgfḱm, khôczgzng ngưgcxt̀ng đuyucâobrbm vào ngưgcxṭc Thiêtgfkn Thành Tưgcxt̉ su bá! ”.

           

Trong gian tiêtgfk̉u ôczgźc, tĩnh lămscx̣ng chêtgfḱt chóc, phảng phâobrb́t giôczgźng nhưgcxt là đuyucêtgfkm tôczgźi thêtgfkgcxtơgcxtng lạnh lẽo của nămscxm xưgcxta, sưgcxṭ im lămscx̣ng sau cơgcxtn thảm biêtgfḱn, sau sát ý cuôczgz̀n cuôczgẓn, cái đuyucau đuyucơgcxt́n thưgcxt̀a lại, thuôczgẓc vêtgfk̀ yêtgfkn lămscx̣ng.

           

mscx́c mămscx̣t Lục Tuyêtgfḱt Kỳ trămscx́ng xanh, qua môczgẓt lúc lâobrbu, thâobrb́p giọng nói: “Trong môczgzn nghi lại, Thiêtgfkn Thành Tưgcxt̉ sưgcxt bá tôczgz̉ vào trămscxm nămscxm trưgcxtơgcxt́c ỏ... ơgcxt̉ trưgcxtơgcxt́c linh vị lịch đuyucại tôczgz̉ sưgcxt noi Tôczgz̉ Sưgcxtgcxt̀ đuyucưgcxtơgcxt̀ng mà sanh hóa, lâobrbm chung truyêtgfk̀n ngôczgzi cho Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt bá”.

           

Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxtgcxtơgcxt̀i thảm môczgẓt tiêtgfḱng, lămscx́c lămscx́c đuyucâobrb̀u, âobrbm thanh thâobrb́p trâobrb̀m, nói: “Nhìn thâobrb́y môczgẓt trâobrḅn thảm chiêtgfḱn trong môczgzn, hơgcxtn nưgcxt̃a hai ngưgcxtòi sát sưgcxt, chămscx̉ng ngơgcxt̀ lại là hai vị sưgcxt huynh mà ngày thưgcxtơgcxt̀ng bọn ta kính trọng nhâobrb́t, ta, Tôczgzgcxt muôczgẓi và Đqswqtgfk̀n Bâobrb́t Dịch ba ngưgcxtòi, đuyucêtgfk̀u hoàn toàn mâobrb́t hêtgfḱt chú ý, chămscx̉ng biêtgfḱt làm sao, ngay cả lúc Tôczgzgcxt muôczgẓi kích đuyucôczgẓng, lại  khôczgzng câobrb̉n thâobrḅn gâobrby ra tiêtgfḱng đuyucôczgẓng. Nhưgcxtng có lẽ hai ngưgcxtơgcxt̀i họ cũng mơgcxt́i vưgcxt̀a thí sưgcxt, tâobrbm tình cũng còn kích đuyucôczgẓng vôczgz cùng, thành ra khôczgzng đuyucêtgfḱn chôczgz̃ bọn ta. Cũng là hai ngưgcxtơgcxt̀i họ, sau môczgẓt hôczgz̀i lâobrbu nhìn nhau, liêtgfk̀n châobrb̀m châobrḅm quỳ xuôczgźng ơgcxt̉ trưgcxtơgcxt́c thâobrbn xác Thiêtgfkn Thành Tưgcxt̉ sưgcxt bá, vôczgźn ơgcxt̉ trong bôczgz̉n môczgzn, tưgcxt̀ Thanh Diêtgfḳp tôczgz̉ sưgcxt truyêtgfk̀n xuôczgźng vôczgz thưgcxtơgcxṭng thâobrb̀n binh Tru Tiêtgfkn côczgz̉ kiêtgfḱm, chămscx̉ng ngơgcxt̀ có môczgẓt bí mâobrḅt vôczgz cùng to lơgcxt́n, đuyucó là câobrb̀m thâobrb̀n kiêtgfḱm âobrb́y mămscx̣c dù giêtgfḱt hêtgfḱt yêtgfku tà, nhưgcxtng cũng có thêtgfk̉ là do chém giêtgfḱt nhiêtgfk̀u đuyuci, trong nhiêtgfk̀u nămscxm tháng, ai dè bản thâobrbn kiêtgfḱm âobrb́y có môczgẓt côczgz̉ ma tính quý dị, ngưgcxtơgcxt̀i câobrb̀m kiêtgfḱm môczgẓt khi kích phát toàn bôczgẓ linh lưgcxṭc uy thêtgfḱ của kiêtgfḱm, liêtgfk̀n bị phải ma linh cảm của kiêtgfḱm câobrb̀n ngưgcxtơgcxṭc lại, dâobrb̀n dâobrb̀n khôczgźng chêtgfḱ tâobrbm chí, biêtgfḱn thành tàn nhâobrb̃n háo sát, ngay cả ngưgcxtơgcxt̀i đuyucạo hạnh cao thâobrbm cũng khôczgzng thêtgfk̉ chôczgźng cưgcxṭ”.

           

“Tưgcxt̀ Thanh Diêtgfḳp tôczgz̉ sưgcxtmscxm xưgcxta khi lâobrbm chung đuyucêtgfk̉ lại lơgcxt̀i rămscxn bảo khai thủy, các đuyucơgcxt̀i chưgcxtơgcxt̉ng giáo tôczgz̉ sưgcxt Thanh Vâobrbn Môczgzn, đuyucêtgfk̀u biêtgfḱt cái bí mâobrḅt này, do đuyucó cũng đuyucêtgfk̀u gămscx́ng hêtgfḱt sưgcxt́c tránh sưgcxt̉ dụng thanh thâobrb̀n kiêtgfḱm âobrb́y, Thiêtgfkn Thành Tưgcxt̉ sưgcxt bá vì tình thêtgfḱ tránh ma đuyucại chiêtgfḱn nămscxm xưgcxta khâobrb̉n bách, bâobrb́t đuyucămscx́c dĩ mơgcxt́i sưgcxt̉ dụng kiêtgfḱm âobrb́y phát đuyucôczgẓng Tru Tiêtgfkn kiêtgfḱm trâobrḅn, sau đuyucó mămscx̣c dù ngưgcxtơgcxt̀i lâobrḅp tưgcxt́c phong kiêtgfḱm, giưgcxt̃ tâobrbm tu đuyucạo, nhưgcxtng nào ngơgcxt̀ vâobrb̃n khôczgzng thoát khỏi kiêtgfḱp sôczgź”.

 

“Ơcuwỷ lúc Thiêtgfkn Thành Tưgcxt̉ su bá còn tỉnh táo, ngưgcxtơgcxt̀i liêtgfk̀n bí mâobrḅt đuyucem cái bí mâobrḅt đuyucó nói cho hai  đuyucêtgfḳ tưgcxt̉ đuyucămscx́c ý nhâobrb́t của ngưgcxtơgcxt̀i: Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh cùng Vạn Kiêtgfḱm Nhâobrb́t sưgcxt huynh. Môczgẓt là ngưgcxtơgcxt̀i vâobrb̃n luôczgzn tin tưgcxtơgcxt̉ng hai ngưgcxtơgcxt̀i đuyucó hêtgfḱt mưgcxṭc, hai là nêtgfḱu chỉ nói cho môczgẓt ngưgcxtòi biêtgfḱt, chỉ sơgcxṭ khi có biêtgfḱn, Thiêtgfkn Thành Tưgcxt̉ su bá sơgcxṭ mình đuyucạo hạnh quá cao, môczgẓt trong hai ngưgcxtơgcxt̀i khó mà kiêtgfk̀m chêtgfḱ đuyucưgcxtơgcxṭc mình. Kêtgfḱt quả cuôczgźi cùng, rôczgzt suôczgẓc cũng biêtgfḱn thành kêtgfḱt quả nhưgcxtobrḅy...”.

 

Lục Tuyêtgfḱt Kỳ nghe đuyucêtgfḱn đuyucâobrby, chơgcxṭt châobrb́n đuyucôczgẓng trong lòng, ngưgcxtơgcxt́c đuyucâobrb̀u thình lình, vôczgẓi vàng nói: “Sưgcxt phụ, vâobrḅy giơgcxt̀ đuyucâobrby... Đqswqạo Huyêtgfk̀n chưgcxtơgcxt̉ng môczgzn sưgcxt bá giơgcxt̀ đuyucâobrby ngưgcxtơgcxt̀i... ngưgcxtơgcxt̀i chămscx̉ng lẽ cũng...”.

Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt thơgcxt̉ dài môczgẓt tiêtgfḱng, lămscx̉ng lămscx̣ng gâobrḅt đuyucâobrb̀u, Lục Tuyêtgfḱt Kỳ ngạc nhiêtgfkn khôczgzng nói.

 

Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại trâobrb̀m lămscx̣ng hôczgz̀i lâobrbu, trâobrb̀m trâobrb̀m nói: “Trong vòng mưgcxtơgcxt̀i nămscxm, Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh hai lâobrb̀n đuyucôczgẓng dụng Tru Tiêtgfkn côczgz̉ kiêtgfḱm, đuyucămscx̣c biêtgfḳt là hạo kiêtgfḱp thú yêtgfku lâobrb̀n này, ngưgcxtơgcxt̀i đuyucem Thiêtgfkn Cơgcxt Tỏa trêtgfkn các mạch sơgcxtn phong của Thanh Vâobrbn Sơgcxtn mà giải khia hêtgfḱt, đuyucem oai lưgcxṭc của Tru Tiêtgfkn kiêtgfḱm trâobrḅn bưgcxt́c ra đuyucêtgfḱn cùng cưgcxṭc. Nhưgcxtng thêtgfḱ lưgcxṭc phản lại ma linh, tưgcxtơgcxt̉ng cũng có thêtgfk̉ đuyucoán đuyucưgcxtơgcxṭc. Kỳ thâobrḅt ta đuyucã sơgcxt́m nghĩ đuyucêtgfḱn nhưgcxt thêtgfḱ, chỉ là mưgcxtơgcxt̀i nămscxm trưgcxtơgcxt́c, mămscx̣c dù Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh đuyucôczgẓng dụng qua Tru Tiêtgfkn côczgz̉ kiêtgfḱm môczgẓt lâobrb̀n, nhưgcxtng lại có thêtgfk̉ khôczgzng bị lưgcxṭc phản lại của ma linh làm khôczgźn, ta liêtgfk̀n còn lòng câobrb̀u may, nghĩ ngưgcxtơgcxt̀i đuyucạo hạnh thâobrbm hâobrḅu, lâobrb̀n này vâobrb̃n có thêtgfk̉ qua đuyucưgcxtơgcxṭc tai kiêtgfḱp, chỉ tiêtgfḱc ngưgcxtơgcxt̀i... Ý trơgcxt̀i a, ý trơgcxt̀i!”.

 

Lục Tuyêtgfḱt Kỳ im lămscx̣ng trong chôczgźc lát, nói: “Sưgcxt phụ, môczgẓt bí mâobrḅt tài trơgcxt̀i thêtgfḱ nào, ngưgcxtơgcxt̀i vì sao nói cho đuyucêtgfḳ tưgcxt̉ nghe, chămscx̉ng lẽ là có đuyucại sưgcxṭ gì, muôczgźn dămscx̣n bảo đuyucêtgfḳ tưgcxt̉?”.

 

Khuôczgzn  mămscx̣t Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt nghiêtgfkm chỉnh, nhìn Lục Tuyêtgfḱt Kỳ, nói: “Đqswqúng vâobrḅy”.

 

Lục Tuyêtgfḱt Kỳ khe khẽ cúi đuyucâobrb̀u, nói: “Âczgzn thâobrb̀y sâobrbu nămscx̣ng, đuyucêtgfḳ tưgcxt̉ dâobrb̃u chêtgfḱt cũng khó đuyucáp, có chuyêtgfḳn gì, xin sưgcxt phụ cưgcxt́ dămscx̣n bảo!”.

 

Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt thiêtgfḱt tha nhìn Lục Tuyêtgfḱt Kỳ, nói: “Cái bí mâobrḅt này, trưgcxtơgcxt́c tiêtgfkn chỉ có chưgcxtơgcxt̉ng giáo Thanh Vâobrbn Môczgzn biêtgfḱt, nhưgcxtng ta mâobrb́y ngày nay đuyucêtgfk̉ tâobrbm quan sát trưgcxtơgcxt̉ng môczgzn Tiêtgfku Dâobrḅt Tài, lại rõ ràng khôczgzng biêtgfḱt, bơgcxt̉i vâobrḅy cho nêtgfkn, trong nhưgcxt̃ng ngưgcxtơgcxt̀i còn biêtgfḱt bí mâobrḅt này ơgcxt̉ trêtgfkn đuyucơgcxt̀i, Đqswqtgfk̀n Bâobrb́t Dịch đuyucã thâobrb̀n bí mâobrb́t tích theo Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh, Tôczgzgcxt muôczgẓi cùng Đqswqtgfk̀n Bâobrb́t Dịch trưgcxtơgcxt́c nay phu thêtgfk tình thâobrbm, lúc này chỉ sơgcxṭ là đuyucã đuyucại loạn trong lòng, do đuyucó có chuyêtgfḳn gì, cũng chỉ có ta đuyucưgcxt́ng ra làm chủ”.

 

Lục Tuyêtgfḱt Kỳ ngâobrb̉ng đuyucâobrb̀u nhìn Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt, ngâobrḅp ngưgcxt̀ng môczgẓt lát, nói: “Sưgcxt phụ, ý tưgcxt́ của ngưgcxtơgcxt̀i là?”.

 

Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt nói: “Mămscx̣c dù Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh cùng Đqswqtgfk̀n Bâobrb́t Dịch thâobrb́t tung, nhưgcxtng ai cũng chămscx̉ng biêtgfḱt cuôczgźi cùng họ đuyuci vêtgfk̀ đuyucâobrbu, khôczgzng biêtgfḱt có rơgcxt̀i khỏi Thanh Vâobrbn sơgcxtn chưgcxta, sơgcxt̉ dĩ ta phải lưgcxtu lại trêtgfkn núi, phòng khi hai ngưgcxtơgcxt̀i họ xuâobrb́t hiêtgfḳn trêtgfkn núi, ta còn quyêtgfḱt đuyucịnh kịp lúc đuyucưgcxtơgcxṭc. Nhưgcxtng cũng đuyucôczgz̀ng thơgcxt̀i phải sai ngưgcxtơgcxt̀i xuôczgźng núi tìm kiêtgfḱm, đuyucêtgfḳ tưgcxt̉ dưgcxtơgcxt́i trưgcxtơgcxt́ng ta, tâobrbm chí kiêtgfkn đuyucịnh, đuyucạo hạnh cao thâobrbm, tuyêtgfḳt khôczgzng môczgẓt ai có thêtgfk̉ sánh vơgcxt́i con, trách nhiêtgfḳm nămscx̣ng nêtgfk̀ này, cũng chỉ có giao cho con thôczgzi”.

           

mscx́c mămscx̣t Lục Tuyêtgfḱt Kỳ ngưgcxtng trọng, ơgcxt̉ trưgcxtơgcxt́c mămscx̣t Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt châobrb̀m châobrḅm quỳ xuôczgźng, dù sao đuyucĩ nưgcxt̃a nàng thủy chung vâobrb̃n là nhâobrbn vâobrḅt bămscxng tuyêtgfḱt thôczgzng minh, sưgcxṭ quan hêtgfḳ mâobrḅt thiêtgfḱt bêtgfkn trong này, làm sao mà chămscx̉ng hiêtgfk̉u rõ chưgcxt́.

           

Chôczgźc lát sau, nàng thâobrb́p giọng nói: “Lêtgfḳnh của sưgcxt phụ, đuyucêtgfḳ tưgcxt̉ kính nghe. Chỉ là... chỉ là đuyucêtgfḳ tưgcxt̉ khôczgzng biêtgfḱt, nêtgfḱu muôczgźn đuyucêtgfḳ tưgcxt̉ hạ sơgcxtn tìm kiêtgfḱm hành tung của hai vị sưgcxt trưgcxtơgcxt̉ng, sưgcxt phụ phâobrbn phó môczgẓt tiêtgfḱng là đuyucưgcxtơgcxṭc, tại sao còn phải nói cái bí mâobrḅt đuyucó cho đuyucêtgfḳ tưgcxt̉?”.

           

Nói đuyucêtgfḱn phâobrb̀n sau, thanh âobrbm Lục Tuyêtgfḱt Kỳ quả là có chút run râobrb̉y.

           

mscx́c mămscx̣t Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt tái xanh, cơgcxt thịt khóe mămscx́t tưgcxṭa nhưgcxt co giâobrḅt nhè nhẹ, trâobrb̀m lămscx̣ng hôczgz̀i lâobrbu, bà tưgcxt̀ tưgcxt̀ nói: “Đqswqtgfk̀n Bâobrb́t Dịch chủ đuyucôczgẓng đuyuci gămscx̣p Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh, hiêtgfk̉n nhiêtgfkn là biêtgfḱt rõ bí mâobrḅt âobrb́y, còn nhìn ra đuyucưgcxtơgcxṭc Đqswqạo Huyêtgfk̀n sưgcxt huynh đuyucã bị ma linh phản lại, giưgcxt̃a hai ngưgcxtơgcxt̀i, nhâobrb́t đuyucịnh có môczgẓt trâobrḅn kịch đuyucâobrb́u. Sau khi con hạ sơgcxtn, gămscx́ng sưgcxt́c tìm kiêtgfḱm hành tung hai ngưgcxtơgcxt̀i họ. giả sưgcxt̉ có thêtgfk̉ tìm gămscx̣p đuyucưgcxtơgcxṭc, nói nghiêtgfkm trọng là quả thâobrḅt hai ngưgcxtơgcxt̀i bọn họ đuyucôczgz̀ng thơgcxt̀i đuyucâobrb́u pháp...”.

           

Bàn tay Thủy Nguyêtgfḳt đuyucại sưgcxt, tưgcxt̀ tưgcxt̀ nămscx́m chămscx̣t, nămscx́m chămscx̣t lại thành quyêtgfk̀n đuyucâobrb̀u: “Con tiêtgfḳn thêtgfk̉ tìm cơgcxtczgẓi, đuyucem ngưgcxtơgcxt̀i bị ma linh khôczgźng chêtgfḱ đuyucó, môczgẓt kiêtgfḱm giêtgfḱt đuyuci!”.

           

mscx́c mămscx̣t Lục Tuyêtgfḱt Kỳ trămscx́ng nhơgcxṭt nhưgcxt giâobrb́y, lại thủy chung cũng khôczgzng nói gì, chỉ là châobrb̀m châobrḅm cúi đuyucâobrb̀u xuôczgźng.

           

obrbu lămscx́m, lâobrbu lămscx́m, bêtgfkn trong gian tiêtgfk̉u ôczgźc, môczgẓt màn im lămscx̣ng chêtgfḱt chóc, chỉ sau đuyucó mơgcxt́i nghe tiêtgfḱng của nàng, nhỏ đuyucêtgfḱn mưgcxt́c khó mà nghe lọt: “Dạ”.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.