Tru Tiên

Chương 219 : Thí Sư

    trước sau   
   

“T răgwsdm năgwsdm trưccewơidpíc, Ma giáo tung hoành, thêwdeź lưcceẉc lơidpín mạnh, đdpehạo tiêwdezu ma trưccewơidpỉng, dưccewơidpíi sưcceẉ cuôibdìng vọng của quâkmhm̀n ma, muôibdín quét sạch chánh đdpehạo, liêwdez̀n xâkmhmm nhâkmhṃp Thanh Vâkmhmn. Trải qua môibdịt trâkmhṃn chém giêwdeźt thảm khôibdíc ác liêwdeẓt, cuôibdíi cùng tiêwdez̀n bôibdíi tôibdỉ sưccew mang toàn lưcceẉc ra đdpehánh, dưccewóii trâkmhṃn núi Thanh Vâkmhmn thỉnh đdpehôibdịng Tru Tiêwdezn côibdỉ kiêwdeźm, bày ra Tru Tiêwdezn Kiêwdeźm Trâkmhṃn, thủy chung cũng chuyêwdez̉n bại thành thăgwsd́ng”.

           

Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew giọng nói bình đdpehạm, trêwdezn măgwsḍt Lục Tuyêwdeźt Kỳ lại khe khẽ biêwdeźn săgwsd́c, chỉ băgwsd̀ng môibdịt câkmhmu “chém giêwdeźt thảm khôibdíc ác liêwdeẓt”, cũng có thêwdez̉ nghĩ ra đdpehưccewơidpịc tình huôibdíng cuôibdịc chiêwdeźn năgwsdm xưccewa kịch liêwdeẓt tàn khôibdíc thêwdeź nào.

           

Chỉ là ý của Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew lại tưcceẉa hôibdì nhưccew khôibding phải ơidpỉ chôibdĩ đdpehó, nhanh chóng nói tiêwdeźp: “Sau trâkmhṃn chiêwdeźn đdpehó, măgwsḍc dù Ma giáo tôibdỉn thưccewơidping trâkmhm̀m trọng, nhưccewng nguyêwdezn khí môibdịt mạch của Thanh Vâkmhmn ta cũng tôibdỉn thưccewơidping khôibding nhỏ, mâkmhḿy vị tiêwdez̀n bôibdíi tỏ sưccew đdpehạo hạnh cao thâkmhmm, lơidpíp chêwdeźt, lơidpíp bị  thưccewơidping, khôibding còn dưccewcceẉc đdpehêwdez̉ truy đdpehibdỉi cùng tâkmhṃn, đdpehúng vào lúc đdpehó, lại có môibdịt vị sưccew huynh đdpehưcceẃng ra, hăgwsdng hái tình nguyêwdeẓn, hảo tình vạn trưccewơidpịng, trưcceẁ ác phải trưcceẁ băgwsd̀ng sạch, truy sát dưccew nghiêwdeẓt Ma giáo”.




           

Lục Tuyêwdeźt Kỳ châkmhḿn đdpehôibdịng trong lòng, nói: “Vị sưccew bá đdpehó, có phải là Vạn Kiêwdeźm Nhâkmhḿt Vạn sưccew bá khôibding?”.

           

Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccewcceẁ tưcceẁ nhăgwsd́m măgwsd́t lại, giọng nói trong miêwdeẓng, cũng dâkmhm̀n dâkmhm̀n biêwdeźn đdpehôibdỉi ra có chút phiêwdezu hôibdít: “Đkovfúng là ngưccewơidpìi. Ôknspi... tình cảnh năgwsdm đdpehó, đdpehêwdeźn nay vâkmhm̃n còn ràng nhưccew trưccewơidpíc măgwsd́t ta! Giưccew̃a trưccewơidpìng các chiêwdeźn ngày đdpehó, dĩ nhiêwdezn là ngưccewơidpìi lâkmhmp đdpehưccewơidpịc đdpehại  côibding, giêwdeźt đdpehịch vôibdiibdí, môibdịt thâkmhmn áo trăgwsd́ng đdpehêwdez̀u nhuôibdịm hôibdìng cả. Ngưccewơidpìi đdpehưcceẃng ơidpỉ trưccewơidpíc măgwsḍt các vị sưccew trưccewơidpỉng, thâkmhm̀n thái côibdỉ đdpehôibdịng, chăgwsd̉ng qua chỉ mâkmhḿy câkmhmu nói đdpehó, chỉ mâkmhḿy câkmhmu... đdpehã làm cho các sưccew đdpehêwdeẓ sưccew muôibdịi trẻ tuôibdỉi bọn ta trào dâkmhmng nhiêwdeẓt huyêwdeźt. Sau đdpehó trưcceẁ ra Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh, thâkmhmn là trưccewơidpỉng môibdin đdpehêwdeẓ tưccew̉, ơidpỉ lại coi sóc bêwdezn ngoài Thanh Vâkmhmn ta, Tôibdi Nhưccewccew muôibdịi, Đkovfwdez̀n Bâkmhḿt Dịch, Tăgwsdng Thúc Thưccewơidpìng, Thưccewơidping Chánh Lưccewơidping, Thiêwdezn Vâkmhmn, Thưccewơidping Tùng, mâkmhḿy ngưccewơidpìi thủ tọa các nhánh sau này, hêwdeźt thảy đdpehêwdez̀u theo ngưccewơidpìi, tưcceẁ âkmhḿy tung hoành thiêwdezn hạ, đdpehêwdeźn mạn hoang xa xôibdii, trêwdezn đdpehưccewơidpìng gió tạnh mưccewa máu, đdpehạo quang kiêwdeźm ảnh, cũng chưccewa tưcceẁng sơidpị sêwdeẓt rúi lui”.

           

Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccewgwsd́t nhưccewidpíi mơidpỉ, thâkmhm̀n tình trêwdezn măgwsḍt xem ra râkmhḿt chuyêwdezn chú, phảng phâkmhḿt nhưccew ơidpỉ trưccewơidpíc măgwsḍt bà, lại hiêwdeẓn ra đdpehoạn nhiêwdeẓt huyêwdeźt sôibdii sục của tuôibdỉi trẻ năgwsdm xưccewa, ngay cả đdpehén hai bêwdezn má bà, cũng hơidpii hơidpii ưccew̉ng hôibdìng.

           

Trong căgwsdn tiêwdez̉u ôibdíc, nhâkmhḿt thơidpìi khôibding ai nói chi, nhưccewng bâkmhm̀u khôibding khí đdpehó lại tưcceẉa hôibdì nhưccew nhiêwdez̃u đdpehôibdịng bâkmhḿt an, giôibdín nhưccewwdezn dưccewơidpíi sưcceẉ yêwdezn ôibdỉn là luôibdìng nưccewơidpíc ngâkmhm̀m hung bạo, lưccewơidpít qua khôibding tiêwdeźng đdpehôibdịng.

           

kmhmu sau, Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew chơidpịt cưccewơidpìi khôibdỉ, lăgwsd́c lăgwsd́c đdpehâkmhm̀u, âkmhmm thanh chuyêwdez̉n thành bi thưccewơidping, nói: “Bỏ đdpehi, mâkmhḿy chuyêwdeẓn cũ đdpehó đdpehêwdez̀u đdpehã qua rôibdìi. Năgwsdm âkmhḿy đdpehám ngưccewơidpìi bọn ta nhiêwdez̀u lâkmhm̀n trải qua kiêwdeźp nạn, đdpehánh trọng thưccewơidping Ma giáo dưccew nghiêwdeẓt, rôibdìi mơidpíi trơidpỉ vêwdez̀ Thanh Vâkmhmn. Nhưccewng ngay lúc đdpehó, bọn ta lại vôibdi ý bị cuôibdín vào môibdịt bí mâkmhṃt của bôibdỉn môibdin”.

           

“Sau khi vêwdez̀ tơidpíi Thanh Vâkmhmn, Tôibdỉ Nhưccewccew muôibdịi cùng Đkovfwdez̀n Bâkmhḿt Dịch lâkmhmu ngày sanh tình, thành thâkmhṃt mà nói ta quá khôibding thích ngưccewơidpìi này, môibdịt đdpehêwdezm khuya, hai ngưccewơidpìi bọn họ giâkmhḿu sưccewibdỉ con Tôibdỉ Châkmhmn đdpehại sưccew lén lén lút lút trôibdín ra ngoài, sau khi bị ta phát hiêwdeẓn, lo sưccew muôibdịi chịu khôibdỉ, nêwdezn khôibding tôibdí cáo họ, lơidpĩ sưccewibdỉ con nôibdỉi giâkmhṃn thỉ Tôibdỉ Nhưccewccew muôibdịi lại càng thêwdezm khôibdỉ, liêwdez̀n đdpehêwdez̉ cho chuyêwdeẓn đdpehó qua đdpehi”.

           

Lục Tuyêwdeźt Kỳ nghe đdpehêwdeźn đdpehâkmhmy, trong lòng kỳ lạ có dưccew, khôibding khỏi cảm thâkmhḿy chút tưcceẃc cưccewơidpìi, chỉ là bâkmhḿt kêwdez̉ thêwdeź nào trêwdezn măgwsḍt cũng khôibding dám đdpehêwdez̉ lôibdị ra.

           

Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccewcceẉa nhưccew cũng biêwdeźt đdpehưccewơidpịc, bâkmhḿt quá cũng chỉ ngưcceẁng ơidpỉ đdpehó, liêwdez̀n thăgwsd̉ng tiêwdeźn: “Ai biêwdeźt bọ họ hai ngưccewơidpìi trẻ tuôibdỉi gan lơidpín, vì tránh né tai măgwsd́t ngưccewơidpìi khác, ngang nhiêwdezn lén hẹn nhau ơidpỉ hâkmhṃu sơidpin ngọn Thôibding Thiêwdezn, đdpehi đdpehén nơidpii găgwsḍp gơidpĩ gâkmhm̀n Tôibdỉ Su tưcceẁ đdpehưccewòng, chôibdĩ ít ngưccewòi lui tơidpíi”.

           

Lục Tuyêwdeźt Kỳ cũng lâkmhḿy làm ngạc nhiêwdezn, môibdịt lúc lâkmhmu cũng chỉ im lăgwsḍng cúi đdpehâkmhm̀u, tưccewơidpíng mạo Đkovfwdez̀n Bâkmhḿt Dịch - thủ toạ Đkovfại Trúc Phong trôibdii qua trưccewơidpíc măgwsd́t, thâkmhm̀m nhủ thêwdeź gian muôibdin hình, ngưccewơidpìi quả nhiêwdezn cũng là khôibding thêwdez̉ nhìn tưccewơidpíng mạo.

           

Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccewgwsd́c măgwsḍt khôibding vui, hưcceẃ môibdịt tiêwdeźng, nói: “Ta thâkmhḿy bôibdị dạng đdpehó của bọn họ, khôibding kèm đdpehưccewơidpịc giâkmhṃn trong lòng, liêwdez̀n hiêwdeẓn thâkmhmn bưccewơidpíc ra, lạ bảo họ ngưcceẁng lại, Tôibdiccew muôibdịi và Đkovfwdez̀n Bâkmhḿt Dịch dĩ nhiêwdezn là hoảng hôibdìn, đdpehơidpịi sau khi nhĩn rõ có mình ta, Tôibdiccew muôibdịi liêwdez̀n cưccewòi toe toét qua kéo ta, Đkovfwdez̀n Bâkmhḿt Dịch kẻ đdpehó khôibding ngơidpì gưccewơidping măgwsḍt cũng chăgwsd̉ng cưccewơidpìi vơidpíi ta, ta ơidpỉ dưccewơidpíi cơidpin giâkmhṃn, chuâkmhm̉n bị phát tác...”.

           

Lục Tuyêwdeźt Kỳ thâkmhm̀m nhủ trong lòng: “Măgwsḍt mày Đkovfwdez̀n Bâkmhḿt Dịch sưccew thúc lúc đdpehó mà còn dêwdez̃ coi, mà còn cưccewơidpìi đdpehưccewơidpịc, thêwdeź mơidpíi là quái lạ”. Chỉ là nàng nghe Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccewibdĩng nhiêwdezn ngưccewng lại, nhịn khôibding đdpehưccewơidpịc bèn hói tơidpíi: “Sau đdpehó thêwdeź nào?”.

           

Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew im lăgwsḍng môibdịt lát, kêwdez̉: “Liêwdez̀n ngay lúc đdpehó, tưcceẁ nơidpii Tôibdỉ Sưccewcceẁ đdpehưccewòng vôibdín u ám lạnh lẽo bôibdĩng truyêwdez̀n đdpehêwdeźn môibdịt tiêwdeźng kêwdezu lạ, âkmhmm thanh đdpehó nhưccew dã thú kêwdezu rôibdíng, chưcceẃa đdpehâkmhm̀y đdpehau đdpehơidpín, âkmhmm thanh đdpehó hâkmhm̀u nhưccew khôibding phải do ngưccewơidpìi phát ra. Ba ngưccewơidpìi bọn ta dưccewơidpíi sưcceẉ kinh hãi, vôibdi thưcceẃc âkmhm̉n náu vào chôibdĩ khuâkmhḿt nơidpii khu rưcceẁng râkmhṃm rạp bêwdezn cạnh. Chôibdíc lát sau, bọn ta thâkmhḿy đdpehưccewơidpịc môibdịt chuyêwdeẓn... bí mâkmhṃt”.

           

Lục Tuyêwdeźt Kỳ chăgwsdm chăgwsdm nhìn Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew, lại chỉ thâkmhḿy trêwdezn măgwsḍt bà thâkmhḿp thoáng vẻ đdpehau khôibdỉ, đdpehoán chưcceẁng bí mâkmhṃt này ơidpỉ trong lòng bà, quả đdpehã giày vò nhiêwdez̀u năgwsdm, thâkmhṃm chí cho đdpehêwdeźn nay, dưccewơidpìng nhưccewcceẉ săgwsd́c sảo cũng chưccewa tưcceẁng bị bài mòn đdpehi bao nhiêwdezu.




           

Âzxkqm thanh thâkmhḿp trâkmhm̀m của Thủy Nguyêwdezn đdpehại sưccew, luôibdin có chôibdĩ ôibdìm ôibdìm, chỉ là chưccew̃ chưccew̃ câkmhmu câkmhmu đdpehó, lại tưcceẉa nhưccewkmhḿm nôibdỉ trêwdezn đdpehâkmhḿt, tưcceẁ tưcceẁ phơidpii bày ra chuyêwdeẓn kinh đdpehôibdịng xa xưccewa.

           

“Môibdịt bóng ngưccewơidpìi, loạng choạng lảo đdpehảo bưccewơidpíc ra tưcceẁ Tôibdỉ Sưccewcceẁ đdpehưccewơidpìng, y phục toàn thâkmhmn rách nát tơidpii tả, tóc tai rũ rưccewơidpịi, che lâkmhḿy gưccewơidping măgwsḍt, nhìn khôibding rõ măgwsḍt mày, hình dáng nhưccew đdpehwdezn dại, đdpehôibdìng thơidpìi trong miêwdeẓng khôibding ngưcceẁng rôibdíng lơidpín, đdpehôibdii lúc rêwdezn rỉ thôibdíng khôibdỉ, nhưccewng lại vôibdín khôibding nghe rõ y nói gì. Ba ngưccewơidpìi bọn ta vưcceẁa kinh vưcceẁa sơidpị. Tỏ Sưccewcceẁ đdpehưccewơidpìng là nơidpii trọng đdpehịa nhưccew thêwdeź, làm sao có thêwdez̉ xuâkmhḿt hiêwdeẓn môibdịt nhâkmhmn vâkmhṃt vơidpíi bôibdị dạng đdpehwdezn rôibdì âkmhḿy? Nhưccewng cũng khôibding thêwdez̉ đdpehêwdez̉ y chạy loạn nhưccewkmhṃy. Vào lúc ba ngưccewơidpìi bọn ta tính ra tay ngăgwsdn chăgwsḍn têwdezn đdpehwdezn âkmhḿy, bôibdĩng nhiêwdezn, hai bóng ngưccewơidpìi lại phóng ra tưcceẁ Tôibdỉ Sưccewcceẁ đdpehưccewơidpìng, đdpeháp xuôibdíng trưccewơidpíc măgwsḍt nhâkmhmn vâkmhṃt đdpehwdezn rôibdì âkmhḿy, lại cùng lúc quỳ xuôibdíng môibdịt lưccewơidpịt. Đkovfêwdezm đdpehó trăgwsdng sáng, ba ngưccewòi bọn ta nhìn râkmhḿt rõ ràng, hai ngưccewơidpìi âkmhḿy khôibding ngơidpì lại là hai vị sưccew huynh mà đdpehám trẻ tuôibdỉi bọn ta thưccewơidpìng ngày kính trọng vôibdi cùng, Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh và Vạn Kiêwdeźm Nhâkmhḿt sưccew huynh”.

           

Lục Tuyêwdeźt Kỳ thâkmhḿt thanh hỏi: “Sao?”.

Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew nhìn nàng môibdịt cái, nhạt nhẽo nói: “Con cũng kinh khiêwdeźp ưccew? Đkovfưccewong nhiêwdezn ba ngưccewơidpìi bọn ta, phâkmhm̀n kinh hãi đdpehó so vơidpíi con chỉ có hơidpin chưcceẃ khôibding kém, đdpehêwdezu hoảng sơidpị ngâkmhmy ra. Tiêwdeźp theo đdpehó càng làm cho ngưccewơidpìi ta khôibding thêwdez̉ tưccewơidpỉng, trêwdezn măgwsḍt Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh và Vạn sưccew huynh tràn đdpehâkmhm̀y đdpehau đdpehơidpín khôibdỉ sơidpỉ, chăgwsd̉ng ngơidpì quỳ khác nhau trêwdezn dâkmhḿt, môibdĩi ngưccewòi môibdịt bêwdezn, môibdĩi ngưccewòi ôibdim lâkmhḿy môibdịt châkmhmn của kẻ đdpehwdezn kia, ôibdim chăgwsḍt khôibding buôibding, thanh âkmhmm tha thiêwdeźt khâkmhm̉n nài, kêwdezu gọi tưcceẁ miêwdeẓng, lại là hai chưccew̃ sưccew phụ...”.

           

Lục Tuyêwdeźt Kỳ lcú đdpehó, đdpehã sơidpị đdpehêwdeźn tiêwdeźng kêwdezu hoảng cũng khôibding phát ra đdpehưccewơidpịc.

           

Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew nhìn xem, tưcceẉa nhưccew đdpehã hoàn toàn chìm vào trong câkmhmu chuyêwdeẓn, âkmhmm thanh thâkmhḿp trâkmhm̀m, nói: “Bị họ kêwdezu môibdịt tiêwdeźng, bọn ta sưccew̉n sôibdít có thưcceẁa, khi âkmhḿy mói phát hiêwdeẓn ra thâkmhmn hình tưccewơidpíng mạo kẻ đdpehwdezn âkmhḿy, chăgwsd̉ng ngơidpì lại là Thanh Vâkmhmn môibdin trưccewơidpỉng giáo châkmhmn nhâkmhmn, âkmhmn sưccew truyêwdez̀n nghêwdeẓ của hai vị sưccew huynh âkmhḿy, Thiêwdezn Thành Tưccew̉ sưccew bá ngưccewòi trưccewơidpíc đdpehâkmhmy khôibding lâkmhmu vưccew̉a ơidpỉ trong trâkmhṃn chính ma đdpehại chiêwdeźn đdpehại phát thâkmhm̀n oai”.

           

“Bọn ta chỉ thâkmhḿy vị trưccewơidpỉng môibdin sưccew bá âkmhḿy khôibding còn môibdịt chút thâkmhm̀n thái tôibdin nghiêwdezm ngày trưccewơidpíc, miêwdeẓng nói lơidpìi xàm bâkmhṃy, tưcceẉa nhưccew chưccew̉i rủa gì đdpehó, nhưccewng nghe ra khôibding tưcceẁ têwdeź chi, hai vị sưccew huynh nhìn xem đdpehau đdpehơidpín cùng cưcceẉc, lêwdeẓ chảy đdpehâkmhm̀y măgwsḍt ôibdim chăgwsḍt lâkmhḿy châkmhmn chưccewơidpỉng môibdin sưccew bá thiêwdeźt tha khâkmhm̉n câkmhm̀u, đdpehêwdez̀u là nói ‘sưccew phụ tỉnh lại, sưccew phụ tỉnh lại đdpehi’ mâkmhḿy lơidpìi đdpehó, nhưccewng chưccewơidpỉng môibdin sưccew bá khôibding biêwdeźt vì sao, vơidpíi đdpehạo tu hành âkmhḿy của ngưccewòi lại bị tâkmhmm trí mêwdez loạn, đdpehôibdíi vơidpíi lơidpìi câkmhm̀u khâkmhm̉n của hai đdpehêwdeẓ tưccew̉ hêwdeźt sưcceẃc đdpehăgwsd́c ý của ngưccewơidpìi lại lâkmhḿp chăgwsḍt tai chăgwsd̉ng nghe, đdpehêwdeźn cuôibdíi cùng, lại xoay đdpehâkmhm̀u ngưccewơidpịc lại, hung quang trong măgwsd́t lóe hiêwdeẓn, trưcceẁng măgwsd́t nhìn hai ngưccewơidpìi âkmhḿy, rú to môibdịt tiêwdeźng, chăgwsd̉ng ngơidpì lại ra tay khăgwsd́c nghiêwdeẓt, song chưccewơidpỉng đdpehánh xuôibdíng”.




           

Lục Tuyêwdeźt Kỳ nghe đdpehêwdeźn chôibdĩ dó, nhưccew chính bản thâkmhmn mình đdpehang ơidpỉ trong cảnh, nhịn khôibding đdpehưccewơidpịc rùng mình.

           

Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew nói: “Lúc đdpehó ba ngưccewòi bọn ta ngó trôibdịm môibdịt bêwdezn, tâkmhmm đdpehã sơidpím loạn rôibdìi, lúc âkmhḿy măgwsd́t thâkmhḿy chưccewơidpỉng môibdin sưccew bá đdpehôibdịt nhiêwdezn trơidpỉ măgwsḍt hạ đdpehôibdịc thủ vơidpíi hai vị sưccew huynh. Đkovfúng là khôibding biêwdeźt làm sao. Ai ngơidpì trong lúc hai ngưccewòi họ săgwsd́p phải mâkmhḿt mạng dưccewơidpíi trưccewơidpíng Thiêwdezn Thành Tưccew̉ sưccew bá, bôibdĩng Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh ôibdim châkmhmn chưccewơidpỉng môibdin sưccew bá quay vòng môibdịt cái, nguyêwdezn ngưccewơidpìi xoay vòng ra sau lưccewng Thiêwdezn Thành Tưccew̉ sưccew bá nhanh chóng vôibdi cùng, nhưccew sét chơidpíp môibdịt cái, dĩ nhiêwdezn giăgwsd̀ng lâkmhḿy hai tay Thiêwdezn ThànhTưccew̉ su bá, cùng lúc toàn thâkmhmn phát sáng thanh quang, giưccew̃ chăgwsḍt lâkmhḿy Thiêwdezn Thành Tưccew̉ sưccew bá”.

           

“Vạn sưccew huynh tưcceẉa hôibdì nhưccew khôibding liêwdeẓu đdpehưccewơidpịc Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh có thêwdez̉ làm thêwdeź, run lêwdezn môibdịt cái, khôibding ngơidpì Thiêwdezn Thành Tưccew̉ sưccew bá măgwsḍc dù bị đdpehwdezn loạn, nhưccewng đdpehạo hạnh vâkmhm̃n còn, hai tay bị Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh kiêwdez̀m chêwdeź, lại tung ra môibdịt cưccewơidpíc, tưcceẃc thì đdpehá Vạn sưccew huynh bay ra, Vạn sưccew huynh bay thăgwsd̉ng ra chôibdĩ hai câkmhmy gãy, rôibdìi phun ra môibdịt ngụm máu”.

           

“Lúc âkmhḿy cảnh tưccewọng biêwdeźn hóa kịch liêwdeẓt, ba ngưccewơidpìi bọn ta đdpehêwdez̀u y nhưccew là ngơidpí ngâkmhm̉n ra, chỉ là ngơidpí ngơidpí ngâkmhm̉n ngâkmhm̉n nhìn coi, hàon toàn khôibding biêwdeźt ưcceẃng biêwdeźn nhưccew thêwdeź nào. Chỉ nghe Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh lơidpín tiêwdeźng kêwdezu hôibdi: ‘Vạn sưccew đdpehêwdeẓ, đdpehêwdeẓ còn chưccewa ra tay?’  Vạn sưccew huynh nghe lơidpìi đdpehó, toàn thâkmhmn run râkmhm̉y cùng cưcceẉc, nhưccewng đdpehôibdịng vâkmhm̃n khôibding đdpehôibdịng, hai măgwsd́t trưcceẁng trưcceẁng kiêwdezn quyêwdeźt nhìn sưccew phụ ngưccewòi và Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh”.

           

“Thiêwdezn Thành Tưccew̉ sưccew bá đdpehạo hạnh cao thâkmhmm, găgwsd́ng sưcceẃc bẻ lại, măgwsḍc dù Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh hai tay vâkmhm̃n kièm chêwdeź thâkmhmn mình sưccew phụ, nhưccewng chăgwsd̉ng qua chỉ trong chôibdíc lát, săgwsd́c măgwsḍt ngưccewơidpìi hôibdìng lêwdezn, cũng đdpehã liêwdez̀n đdpehó phun ra mâkmhḿy ngụm máu tưccewoi, đdpehôibdìng thơidpìi ánh sáng xanh trêwdezn mình vôibdi cùng nhanh chóng ảm đdpehạm đdpehi, rõ ràng là đdpehạo hạnh năgwsdm xua của ngưccewơidpìi, vâkmhm̃n còn kém Thiêwdezn Thành Tưccew̉ su bá môibdịt đdpehoạn. Ơkjcỏ ngay lúc âkmhḿy, măgwsd́t thâkmhḿy Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh kkhôibding thêwdez̉ chôibdíng chọi, chơidpịi môibdịt bóng trăgwsd́ng chơidpíp măgwsd́t lưccewơidpít qua, chính là Vạn sưccew huynh... Ba ngưccewòi bọn ta bàng hoàng, măgwsd́t mơidpỉ to nhìn ra Vạn sưccew huynh phát ra môibdịt tiêwdeźng cuôibdìng hôibdíng thêwdeź này, tưcceẁ đdpehăgwsd̀ng xa lao phôibdíc tơidpíi, sau tiêwdeźng kêwdezu săgwsd́c nhọn, trong tay ngưccewơidpìi đdpehưccewong nhiêwdezn có thêwdezm thanh Trâkmhm̀m Long Kiêwdeźm, khôibding ngưcceẁng đdpehâkmhmm vào ngưcceẉc Thiêwdezn Thành Tưccew̉ su bá! ”.

           

Trong gian tiêwdez̉u ôibdíc, tĩnh lăgwsḍng chêwdeźt chóc, phảng phâkmhḿt giôibdíng nhưccew là đdpehêwdezm tôibdíi thêwdezccewơidping lạnh lẽo của năgwsdm xưccewa, sưcceẉ im lăgwsḍng sau cơidpin thảm biêwdeźn, sau sát ý cuôibdìn cuôibdịn, cái đdpehau đdpehơidpín thưcceẁa lại, thuôibdịc vêwdez̀ yêwdezn lăgwsḍng.

           

gwsd́c măgwsḍt Lục Tuyêwdeźt Kỳ trăgwsd́ng xanh, qua môibdịt lúc lâkmhmu, thâkmhḿp giọng nói: “Trong môibdin nghi lại, Thiêwdezn Thành Tưccew̉ sưccew bá tôibdỉ vào trăgwsdm năgwsdm trưccewơidpíc ỏ... ơidpỉ trưccewơidpíc linh vị lịch đdpehại tôibdỉ sưccew noi Tôibdỉ Sưccewcceẁ đdpehưccewơidpìng mà sanh hóa, lâkmhmm chung truyêwdez̀n ngôibdii cho Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew bá”.

           

Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccewccewơidpìi thảm môibdịt tiêwdeźng, lăgwsd́c lăgwsd́c đdpehâkmhm̀u, âkmhmm thanh thâkmhḿp trâkmhm̀m, nói: “Nhìn thâkmhḿy môibdịt trâkmhṃn thảm chiêwdeźn trong môibdin, hơidpin nưccew̃a hai ngưccewòi sát sưccew, chăgwsd̉ng ngơidpì lại là hai vị sưccew huynh mà ngày thưccewơidpìng bọn ta kính trọng nhâkmhḿt, ta, Tôibdiccew muôibdịi và Đkovfwdez̀n Bâkmhḿt Dịch ba ngưccewòi, đdpehêwdez̀u hoàn toàn mâkmhḿt hêwdeźt chú ý, chăgwsd̉ng biêwdeźt làm sao, ngay cả lúc Tôibdiccew muôibdịi kích đdpehôibdịng, lại  khôibding câkmhm̉n thâkmhṃn gâkmhmy ra tiêwdeźng đdpehôibdịng. Nhưccewng có lẽ hai ngưccewơidpìi họ cũng mơidpíi vưcceẁa thí sưccew, tâkmhmm tình cũng còn kích đdpehôibdịng vôibdi cùng, thành ra khôibding đdpehêwdeźn chôibdĩ bọn ta. Cũng là hai ngưccewơidpìi họ, sau môibdịt hôibdìi lâkmhmu nhìn nhau, liêwdez̀n châkmhm̀m châkmhṃm quỳ xuôibdíng ơidpỉ trưccewơidpíc thâkmhmn xác Thiêwdezn Thành Tưccew̉ sưccew bá, vôibdín ơidpỉ trong bôibdỉn môibdin, tưcceẁ Thanh Diêwdeẓp tôibdỉ sưccew truyêwdez̀n xuôibdíng vôibdi thưccewơidpịng thâkmhm̀n binh Tru Tiêwdezn côibdỉ kiêwdeźm, chăgwsd̉ng ngơidpì có môibdịt bí mâkmhṃt vôibdi cùng to lơidpín, đdpehó là câkmhm̀m thâkmhm̀n kiêwdeźm âkmhḿy măgwsḍc dù giêwdeźt hêwdeźt yêwdezu tà, nhưccewng cũng có thêwdez̉ là do chém giêwdeźt nhiêwdez̀u đdpehi, trong nhiêwdez̀u năgwsdm tháng, ai dè bản thâkmhmn kiêwdeźm âkmhḿy có môibdịt côibdỉ ma tính quý dị, ngưccewơidpìi câkmhm̀m kiêwdeźm môibdịt khi kích phát toàn bôibdị linh lưcceẉc uy thêwdeź của kiêwdeźm, liêwdez̀n bị phải ma linh cảm của kiêwdeźm câkmhm̀n ngưccewơidpịc lại, dâkmhm̀n dâkmhm̀n khôibdíng chêwdeź tâkmhmm chí, biêwdeźn thành tàn nhâkmhm̃n háo sát, ngay cả ngưccewơidpìi đdpehạo hạnh cao thâkmhmm cũng khôibding thêwdez̉ chôibdíng cưcceẉ”.

           

“Tưcceẁ Thanh Diêwdeẓp tôibdỉ sưccewgwsdm xưccewa khi lâkmhmm chung đdpehêwdez̉ lại lơidpìi răgwsdn bảo khai thủy, các đdpehơidpìi chưccewơidpỉng giáo tôibdỉ sưccew Thanh Vâkmhmn Môibdin, đdpehêwdez̀u biêwdeźt cái bí mâkmhṃt này, do đdpehó cũng đdpehêwdez̀u găgwsd́ng hêwdeźt sưcceẃc tránh sưccew̉ dụng thanh thâkmhm̀n kiêwdeźm âkmhḿy, Thiêwdezn Thành Tưccew̉ sưccew bá vì tình thêwdeź tránh ma đdpehại chiêwdeźn năgwsdm xưccewa khâkmhm̉n bách, bâkmhḿt đdpehăgwsd́c dĩ mơidpíi sưccew̉ dụng kiêwdeźm âkmhḿy phát đdpehôibdịng Tru Tiêwdezn kiêwdeźm trâkmhṃn, sau đdpehó măgwsḍc dù ngưccewơidpìi lâkmhṃp tưcceẃc phong kiêwdeźm, giưccew̃ tâkmhmm tu đdpehạo, nhưccewng nào ngơidpì vâkmhm̃n khôibding thoát khỏi kiêwdeźp sôibdí”.

 

“Ơkjcỏ lúc Thiêwdezn Thành Tưccew̉ su bá còn tỉnh táo, ngưccewơidpìi liêwdez̀n bí mâkmhṃt đdpehem cái bí mâkmhṃt đdpehó nói cho hai  đdpehêwdeẓ tưccew̉ đdpehăgwsd́c ý nhâkmhḿt của ngưccewơidpìi: Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh cùng Vạn Kiêwdeźm Nhâkmhḿt sưccew huynh. Môibdịt là ngưccewơidpìi vâkmhm̃n luôibdin tin tưccewơidpỉng hai ngưccewơidpìi đdpehó hêwdeźt mưcceẉc, hai là nêwdeźu chỉ nói cho môibdịt ngưccewòi biêwdeźt, chỉ sơidpị khi có biêwdeźn, Thiêwdezn Thành Tưccew̉ su bá sơidpị mình đdpehạo hạnh quá cao, môibdịt trong hai ngưccewơidpìi khó mà kiêwdez̀m chêwdeź đdpehưccewơidpịc mình. Kêwdeźt quả cuôibdíi cùng, rôibdit suôibdịc cũng biêwdeźn thành kêwdeźt quả nhưccewkmhṃy...”.

 

Lục Tuyêwdeźt Kỳ nghe đdpehêwdeźn đdpehâkmhmy, chơidpịt châkmhḿn đdpehôibdịng trong lòng, ngưccewơidpíc đdpehâkmhm̀u thình lình, vôibdịi vàng nói: “Sưccew phụ, vâkmhṃy giơidpì đdpehâkmhmy... Đkovfạo Huyêwdez̀n chưccewơidpỉng môibdin sưccew bá giơidpì đdpehâkmhmy ngưccewơidpìi... ngưccewơidpìi chăgwsd̉ng lẽ cũng...”.

Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew thơidpỉ dài môibdịt tiêwdeźng, lăgwsd̉ng lăgwsḍng gâkmhṃt đdpehâkmhm̀u, Lục Tuyêwdeźt Kỳ ngạc nhiêwdezn khôibding nói.

 

Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại trâkmhm̀m lăgwsḍng hôibdìi lâkmhmu, trâkmhm̀m trâkmhm̀m nói: “Trong vòng mưccewơidpìi năgwsdm, Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh hai lâkmhm̀n đdpehôibdịng dụng Tru Tiêwdezn côibdỉ kiêwdeźm, đdpehăgwsḍc biêwdeẓt là hạo kiêwdeźp thú yêwdezu lâkmhm̀n này, ngưccewơidpìi đdpehem Thiêwdezn Cơidpi Tỏa trêwdezn các mạch sơidpin phong của Thanh Vâkmhmn Sơidpin mà giải khia hêwdeźt, đdpehem oai lưcceẉc của Tru Tiêwdezn kiêwdeźm trâkmhṃn bưcceẃc ra đdpehêwdeźn cùng cưcceẉc. Nhưccewng thêwdeź lưcceẉc phản lại ma linh, tưccewơidpỉng cũng có thêwdez̉ đdpehoán đdpehưccewơidpịc. Kỳ thâkmhṃt ta đdpehã sơidpím nghĩ đdpehêwdeźn nhưccew thêwdeź, chỉ là mưccewơidpìi năgwsdm trưccewơidpíc, măgwsḍc dù Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh đdpehôibdịng dụng qua Tru Tiêwdezn côibdỉ kiêwdeźm môibdịt lâkmhm̀n, nhưccewng lại có thêwdez̉ khôibding bị lưcceẉc phản lại của ma linh làm khôibdín, ta liêwdez̀n còn lòng câkmhm̀u may, nghĩ ngưccewơidpìi đdpehạo hạnh thâkmhmm hâkmhṃu, lâkmhm̀n này vâkmhm̃n có thêwdez̉ qua đdpehưccewơidpịc tai kiêwdeźp, chỉ tiêwdeźc ngưccewơidpìi... Ý trơidpìi a, ý trơidpìi!”.

 

Lục Tuyêwdeźt Kỳ im lăgwsḍng trong chôibdíc lát, nói: “Sưccew phụ, môibdịt bí mâkmhṃt tài trơidpìi thêwdeź nào, ngưccewơidpìi vì sao nói cho đdpehêwdeẓ tưccew̉ nghe, chăgwsd̉ng lẽ là có đdpehại sưcceẉ gì, muôibdín dăgwsḍn bảo đdpehêwdeẓ tưccew̉?”.

 

Khuôibdin  măgwsḍt Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew nghiêwdezm chỉnh, nhìn Lục Tuyêwdeźt Kỳ, nói: “Đkovfúng vâkmhṃy”.

 

Lục Tuyêwdeźt Kỳ khe khẽ cúi đdpehâkmhm̀u, nói: “Âzxkqn thâkmhm̀y sâkmhmu năgwsḍng, đdpehêwdeẓ tưccew̉ dâkmhm̃u chêwdeźt cũng khó đdpeháp, có chuyêwdeẓn gì, xin sưccew phụ cưcceẃ dăgwsḍn bảo!”.

 

Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew thiêwdeźt tha nhìn Lục Tuyêwdeźt Kỳ, nói: “Cái bí mâkmhṃt này, trưccewơidpíc tiêwdezn chỉ có chưccewơidpỉng giáo Thanh Vâkmhmn Môibdin biêwdeźt, nhưccewng ta mâkmhḿy ngày nay đdpehêwdez̉ tâkmhmm quan sát trưccewơidpỉng môibdin Tiêwdezu Dâkmhṃt Tài, lại rõ ràng khôibding biêwdeźt, bơidpỉi vâkmhṃy cho nêwdezn, trong nhưccew̃ng ngưccewơidpìi còn biêwdeźt bí mâkmhṃt này ơidpỉ trêwdezn đdpehơidpìi, Đkovfwdez̀n Bâkmhḿt Dịch đdpehã thâkmhm̀n bí mâkmhḿt tích theo Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh, Tôibdiccew muôibdịi cùng Đkovfwdez̀n Bâkmhḿt Dịch trưccewơidpíc nay phu thêwdez tình thâkmhmm, lúc này chỉ sơidpị là đdpehã đdpehại loạn trong lòng, do đdpehó có chuyêwdeẓn gì, cũng chỉ có ta đdpehưcceẃng ra làm chủ”.

 

Lục Tuyêwdeźt Kỳ ngâkmhm̉ng đdpehâkmhm̀u nhìn Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew, ngâkmhṃp ngưcceẁng môibdịt lát, nói: “Sưccew phụ, ý tưcceẃ của ngưccewơidpìi là?”.

 

Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew nói: “Măgwsḍc dù Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh cùng Đkovfwdez̀n Bâkmhḿt Dịch thâkmhḿt tung, nhưccewng ai cũng chăgwsd̉ng biêwdeźt cuôibdíi cùng họ đdpehi vêwdez̀ đdpehâkmhmu, khôibding biêwdeźt có rơidpìi khỏi Thanh Vâkmhmn sơidpin chưccewa, sơidpỉ dĩ ta phải lưccewu lại trêwdezn núi, phòng khi hai ngưccewơidpìi họ xuâkmhḿt hiêwdeẓn trêwdezn núi, ta còn quyêwdeźt đdpehịnh kịp lúc đdpehưccewơidpịc. Nhưccewng cũng đdpehôibdìng thơidpìi phải sai ngưccewơidpìi xuôibdíng núi tìm kiêwdeźm, đdpehêwdeẓ tưccew̉ dưccewơidpíi trưccewơidpíng ta, tâkmhmm chí kiêwdezn đdpehịnh, đdpehạo hạnh cao thâkmhmm, tuyêwdeẓt khôibding môibdịt ai có thêwdez̉ sánh vơidpíi con, trách nhiêwdeẓm năgwsḍng nêwdez̀ này, cũng chỉ có giao cho con thôibdii”.

           

gwsd́c măgwsḍt Lục Tuyêwdeźt Kỳ ngưccewng trọng, ơidpỉ trưccewơidpíc măgwsḍt Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew châkmhm̀m châkmhṃm quỳ xuôibdíng, dù sao đdpehĩ nưccew̃a nàng thủy chung vâkmhm̃n là nhâkmhmn vâkmhṃt băgwsdng tuyêwdeźt thôibding minh, sưcceẉ quan hêwdeẓ mâkmhṃt thiêwdeźt bêwdezn trong này, làm sao mà chăgwsd̉ng hiêwdez̉u rõ chưcceẃ.

           

Chôibdíc lát sau, nàng thâkmhḿp giọng nói: “Lêwdeẓnh của sưccew phụ, đdpehêwdeẓ tưccew̉ kính nghe. Chỉ là... chỉ là đdpehêwdeẓ tưccew̉ khôibding biêwdeźt, nêwdeźu muôibdín đdpehêwdeẓ tưccew̉ hạ sơidpin tìm kiêwdeźm hành tung của hai vị sưccew trưccewơidpỉng, sưccew phụ phâkmhmn phó môibdịt tiêwdeźng là đdpehưccewơidpịc, tại sao còn phải nói cái bí mâkmhṃt đdpehó cho đdpehêwdeẓ tưccew̉?”.

           

Nói đdpehêwdeźn phâkmhm̀n sau, thanh âkmhmm Lục Tuyêwdeźt Kỳ quả là có chút run râkmhm̉y.

           

gwsd́c măgwsḍt Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew tái xanh, cơidpi thịt khóe măgwsd́t tưcceẉa nhưccew co giâkmhṃt nhè nhẹ, trâkmhm̀m lăgwsḍng hôibdìi lâkmhmu, bà tưcceẁ tưcceẁ nói: “Đkovfwdez̀n Bâkmhḿt Dịch chủ đdpehôibdịng đdpehi găgwsḍp Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh, hiêwdez̉n nhiêwdezn là biêwdeźt rõ bí mâkmhṃt âkmhḿy, còn nhìn ra đdpehưccewơidpịc Đkovfạo Huyêwdez̀n sưccew huynh đdpehã bị ma linh phản lại, giưccew̃a hai ngưccewơidpìi, nhâkmhḿt đdpehịnh có môibdịt trâkmhṃn kịch đdpehâkmhḿu. Sau khi con hạ sơidpin, găgwsd́ng sưcceẃc tìm kiêwdeźm hành tung hai ngưccewơidpìi họ. giả sưccew̉ có thêwdez̉ tìm găgwsḍp đdpehưccewơidpịc, nói nghiêwdezm trọng là quả thâkmhṃt hai ngưccewơidpìi bọn họ đdpehôibdìng thơidpìi đdpehâkmhḿu pháp...”.

           

Bàn tay Thủy Nguyêwdeẓt đdpehại sưccew, tưcceẁ tưcceẁ năgwsd́m chăgwsḍt, năgwsd́m chăgwsḍt lại thành quyêwdez̀n đdpehâkmhm̀u: “Con tiêwdeẓn thêwdez̉ tìm cơidpiibdịi, đdpehem ngưccewơidpìi bị ma linh khôibdíng chêwdeź đdpehó, môibdịt kiêwdeźm giêwdeźt đdpehi!”.

           

gwsd́c măgwsḍt Lục Tuyêwdeźt Kỳ trăgwsd́ng nhơidpịt nhưccew giâkmhḿy, lại thủy chung cũng khôibding nói gì, chỉ là châkmhm̀m châkmhṃm cúi đdpehâkmhm̀u xuôibdíng.

           

kmhmu lăgwsd́m, lâkmhmu lăgwsd́m, bêwdezn trong gian tiêwdez̉u ôibdíc, môibdịt màn im lăgwsḍng chêwdeźt chóc, chỉ sau đdpehó mơidpíi nghe tiêwdeźng của nàng, nhỏ đdpehêwdeźn mưcceẃc khó mà nghe lọt: “Dạ”.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.