Tru Tiên

Chương 199 : Công đức

    trước sau   
   

Âjnuzm phong càng lúc càng mạnh, y phục của Quỷ Lêgkrṿ cùng Kim Bình Nhi lâolgṇt phâolgṇt bay. Bọn họ đrhjyưabbt́ng trưabbtơehgx́c đrhjyôyfoẹng khâolgn̉u của Sâolgnn Ma Côyfoẻ Đjxohôyfoẹng, nhìn vêgkrv̀ phía trưabbtơehgx́c đrhjyang dâolgǹn dâolgǹn xuâolgńt hiêgkrṿn thâolgnn hình cưabbṭ đrhjyại quỷ dị của hung linh.

 

Nhãn châolgnu to tưabbṭa chuôyfoeng đrhjyôyfoèng, tưabbt̀ trong vùng bạch khí hung hãn trưabbt̀ng mơehgx̉, âolgn̉n âolgn̉n có nhưabbt̃ng tia sáng đrhjyỏ nhưabbt máu phát ra, thâolgnn hình cưabbṭ đrhjyại của hung linh tưabbt̀ tưabbt̀ hiêgkrṿn ra rõ ràng, đrhjyưabbta măthcát nhìn xuôyfoéng hai phàm nhâolgnn trưabbtơehgx́c măthcạt.

 

“Là ai, to gan lơehgx́n mâolgṇt dám đrhjyêgkrv́n nơehgxi đrhjyâolgny?”.




 

Giọng hung linh mãnh nhiêgkrvn câolgńt lêgkrvn, hùng hôyfoèn châolgńn đrhjyôyfoẹng, phảng phâolgńt chu vi vách đrhjyá xung quanh đrhjyêgkrv̀u rung lêgkrvn bâolgǹn bâolgṇt.

 

Tuy nhiêgkrvn sau đrhjyó, hung linh tưabbṭa hôyfoè nhưabbt phát hiêgkrṿn ra, hạ giọng, mục quang chuyêgkrv̉n sang phía sau thâolgnn hình Quỷ Lêgkrṿ thơehgx̀i thâolgńy Kim Bình Nhi đrhjyang đrhjyưabbt́ng: “Lại là ngưabbtơehgxi?”.

 

Kim Bình Nhi khe khẽ cưabbtơehgx̀i, kiêgkrv̀u mị vôyfoe hạn, nói: “Đjxohúng, lại là ta, chúng ta lại găthcạp măthcạt rôyfoèi”.

 

Hung linh cưabbtơehgx̀i lơehgx́n, thanh âolgnm vang lêgkrvn truyêgkrv̀n đrhjyi xa, phảng phâolgńt tại phía sau ngưabbtơehgx̀i hăthcán tưabbt̀ trong u thâolgnm côyfoẻ đrhjyôyfoẹng xa xa cũng vọng lại môyfoẹt tràng cưabbtơehgx̀i: “Ngưabbtơehgxi lại đrhjyêgkrv́n đrhjyâolgny làm gì, vâolgñn chưabbta làm kinh đrhjyôyfoẹng đrhjyêgkrv́n nưabbtơehgxng nưabbtơehgxng thâolgǹn tưabbtơehgx̣ng đrhjyủ hay sao?”.

 

Kim Bình Nhi trong đrhjyâolgǹu đrhjyang tính cách đrhjyôyfoéi phí vơehgx́i hung kinh, xem nhưabbt tình huôyfoéng hôyfoem nay, têgkrvn hung linh thủ hôyfoẹ Sâolgnn Ma quyêgkrv́t nhiêgkrvn khôyfoeng phải dêgkrṽ đrhjyôyfoéi phó. Chỉ là trong tâolgnm suy nghĩ vâolgṇy, ngoài măthcạt thị vâolgñn nơehgx̉ nụ cưabbtơehgx̀i quyêgkrv́n rũ.

 

Kim Bình Nhi đrhjyịnh trơehgx̉ lơehgx̀i, bôyfoẽng nhiêgkrvn nghe thâolgńy tiêgkrv́ng Quỷ Lêgkrṿ nói: “Ngưabbtơehgxi có phải là hôyfoẹ vêgkrṿ của Linh Lung Vu Nưabbt̃ năthcam xưabbta, thâolgnm nhâolgṇp Thâolgṇp Vạn Đjxohại Sơehgxn, môyfoẹt trong Nam Cưabbtơehgxng thâolgńt anh hùng, Hăthcác Hôyfoẻ, khôyfoeng?”.

 

Kim Bình Nhi ngạc nhiêgkrvn, quay ngưabbtơehgx̀i nhìn qua phía Quỷ Lêgkrṿ, chỉ thâolgńy Quỷ Lêgkrṿ săthcác diêgkrṿn thản nhiêgkrvn, nhìn thăthcàng vào thâolgnn hình khôyfoẻng lôyfoè của hung linh.

 

Cũng có thêgkrv̉ là tại lúc Quỷ Lêgkrṿ lêgkrvn tiêgkrv́ng hỏi, hung linh nọ cũng là khôyfoeng có cách gì tưabbṭ chủ đrhjyưabbtơehgx̣c ngâolgny ngưabbtơehgx̀i ra, phảng phâolgńt “Hăthcác Hôyfoẻ” cái danh tưabbṭ đrhjyó, nhưabbtyfoẹt trọng quyêgkrv̀n tàn nhâolgñn đrhjyánh mạnh vào đrhjyâolgnu đrhjyó trong thâolgnm tâolgnm hăthcán.

 

gkrv̉ cả là hóa thâolgnn thành lêgkrṿ quỷ hung kinh, kêgkrv̉ cả là quêgkrvn hêgkrv́t cả thêgkrv́ gian, ngàn vạn năthcam côyfoe khôyfoẻ đrhjyơehgx̣i chơehgx̀, chung quy cuôyfoéi cùng vâolgñn có môyfoẹt hôyfoèi ưabbt́c, thâolgǹm tàng trong nơehgxi sâolgnu thăthcảm nhâolgńt của tâolgnm hôyfoèn.

 

“Ngưabbtơehgxi… là ai?” thanh âolgnm hùng hôyfoèn của hung linh, nhưabbt đrhjyôyfoẹt nhiêgkrvn câolgńt lêgkrvn, cũng nhưabbt tình cảnh vưabbt̀a xuâolgńt hiêgkrṿn, hoàn toàn biêgkrv́n đrhjyôyfoẻi.

 

Quỷ Lêgkrṿ nhìn đrhjyám âolgnm sâolgnm quỷ khí đrhjyang vòng thành tưabbt̀ng vòng bơehgx̉i thanh âolgnm, nhãn trung lâolgńp lóa nhưabbt̃ng tia phưabbt́c tạp khó hiêgkrv̉u, châolgṇm rãi nói: “Năthcam xưabbta trong bãy ngưabbtơehgx̀i họ vêgkrṿ Linh Lung Vu Nưabbt̃, cuôyfoéi cùng còn đrhjyưabbtơehgx̣c năthcam ngưabbtơehgx̀i trơehgx̉ vêgkrv̀, sau đrhjyó kiêgkrv́n lâolgṇp ra ngày nay Nam Cưabbtơehgxng Ngũ Tôyfoẹc. Còn lại hai ngưabbtơehgx̀i, là hai vị huynh đrhjyêgkrṿ đrhjyã tưabbt̀ng theo hôyfoẹ vêgkrṿ Linh Lung Vu Nưabbt̃ tưabbt̀ lâolgnu nhâolgńt, Hăthcác Hôyfoẻ và Hăthcác Môyfoẹc là khôyfoeng trơehgx̉ lại. Côyfoẻ lão Vu tôyfoẹc truyêgkrv̀n thuyêgkrv́t, đrhjyại ca Hăthcác Hôyfoẻ trung tâolgnm dũng mãnh, nhị đrhjyêgkrṿ Hăthcác Môyfoẹc kiêgkrvn nhâolgñn châolgńp khán, ta thâolgńy ngưabbtơehgxi đrhjyôyfoéi vơehgx́i thâolgǹn tưabbtơehgx̣ng cung câolgn̉n dị thưabbtơehgx̀ng, ngàn vạn năthcam nay kiêgkrvn nhâolgñn nhưabbtolgṇy, hoá thâolgnn hung linh khôyfoeng hôyfoéi hâolgṇn, chỉ phỏng đrhjyoán ngưabbtơehgxi là Hăthcác Hôyfoẻ, khôyfoeng ngơehgx̀ lại đrhjyúng?”.

 

Hung linh nọ trâolgǹm măthcạc hôyfoèi lâolgnu, mục quang ngưabbtng lại nhìn Quỷ Lêgkrṿ, Quỷ Lêgkrṿ dưabbtơehgx́i ánh măthcát hung lêgkrṿ của hung linh, khôyfoeng ngơehgx̀ lại chăthcảng hêgkrv̀ có môyfoẹt chút uý kỵ nào, cũng mơehgx̉ to măthcát nhìn lại.

 

Châolgǹm châolgṇm, âolgnm bạch quỷ khí xung quanh hung linh càng lúc càng nôyfoèng, ánh huyêgkrv́t quang trong măthcát hung linh càng lúc càng mạnh, tưabbt̀ng đrhjyạo khí âolgnm hàn thâolgńu côyfoét thôyfoẻi vào cưabbt̉a đrhjyôyfoẹng Sâolgnn Ma, khí hâolgṇu phảng phâolgńt cũng càng lúc càng lạnh.




 

Trêgkrvn vai Quỷ Lêgkrṿ hâolgǹu tưabbt̉ Tiêgkrv̉u Hôyfoei, tưabbṭa hôyfoè nhưabbt cảm thâolgńy bâolgńt an, khe khẽ kêgkrvu lêgkrvn hai tiêgkrv́ng.

 

“Ngưabbtơehgxi thưabbṭa ra là ai, làm sao lại biêgkrv́t đrhjyưabbtơehgx̣c truyêgkrṿn xưabbta của Vu tôyfoẹc?”. Âjnuzm thanh phâolgñn nôyfoẹ của hung linh bôyfoẽng nhiêgkrvn biêgkrv́n đrhjyôyfoẻi, thanh âolgnm bâolgny giơehgx̀ bôyfoẽng nhiêgkrvn biêgkrv́n thành lạnh băthcang.

 

Quỷ Lêgkrṿ tưabbṭa hôyfoè nhưabbt chăthcảng cảm giác thâolgńy gì, chỉ là nhìn âolgnm ảnh khôyfoẻng lôyfoè nói: “Thêgkrv́ gian này đrhjyêgkrv́n quá nưabbt̉a là khôyfoeng nhơehgx́ đrhjyưabbtơehgx̣c chuyêgkrṿn xưabbta, chỉ là chung quy sau đrhjyó vâolgñn còn có nhưabbt̃ng truyêgkrv̀n thuyêgkrv́t, tưabbt̀ng chút tưabbt̀ng chút đrhjyưabbtơehgx̣c lưabbtu truyêgkrv̀n lại”.

 

Gã nhìn thăthcảng vào hung linh, dăthcàn giọng nói tưabbt̀ng chưabbt̃ môyfoẹt: “Nam Cưabbtơehgxng ngày nay, Vu tôyfoẹc hâolgṇu duêgkrṿ vâolgñn còn có ngưabbtơehgx̀i nhơehgx́ các ngưabbtơehgxi”.

 

Hung linh nọ nhăthcam măthcát, râolgńt lâolgnu sau vâolgñn khôyfoeng mơehgx̉ ra.

 

Kim Bình Nhi đrhjyưabbt́ng phía sau, khẽ nhíu mày đrhjyôyfoei mày liêgkrṽu, nhìn hung linh, đrhjyoạn lại nhìn sang bêgkrvn Quỷ Lêgkrṿ, nhưabbt̃ng truyêgkrv̀n thuyêgkrv́t của Vu tôyfoẹc vêgkrv̀ Linh Lung thâolgǹn tưabbtơehgx̣ng, thị môyfoẹt chút cũng khôyfoeng biêgkrv́t, nhưabbtng nhìn phản ưabbt́ng của hung linh nọ, hiêgkrv̉n nhiêgkrvn đrhjya phâolgǹn nhưabbt̃ng đrhjygkrv̀u Quỷ Lêgkrṿ nói đrhjyêgkrv̀u là sưabbṭ thâolgṇt. Tưabbt̀ trưabbtơehgx́c đrhjyêgkrv́n nay, thị luôyfoen nghĩ trong ma giáo ăthcát khôyfoeng có ai có thêgkrv̉ biêgkrv́t hơehgxn thị vêgkrv̀ nhưabbt̃ng di sưabbṭ trong Thâolgṇp Vạn Đjxohại Sơehgxn, khôyfoeng ngơehgx̀ têgkrvn Quỷ Lêgkrṿ này lại biêgkrv́t đrhjyưabbtơehgx̣c nhưabbt̃ng côyfoé sưabbṭ đrhjyó.

 

Thị nhìn thâolgnn ảnh nam tưabbt̉ đrhjyó, trong lòng có chút châolgńn đrhjyôyfoẹng, mục quang vâolgñn lạnh lùng.

 

olgnu sau, âolgnm phong lạnh lẽo thôyfoẻi qua. Trêgkrvn đrhjyỉnh đrhjyâolgǹu, mâolgny đrhjyen ùn ùn kéo lại, gió lạnh nhưabbtthcát, cản săthcác thêgkrvabbtơehgxng.

 

Trong phút tĩnh măthcạc này, đrhjyôyfoẹt nhiêgkrvn, hung linh Hăthcác Hôyfoẻ bôyfoẽng chơehgx̣t ngâolgn̉n đrhjyâolgǹu, nhìn trơehgx̀i hú lêgkrvn môyfoẹt tiêgkrv́ng, thanh âolgnm thêgkrvgkrṿ, phảng phâolgńt nhưabbt mang theo nhưabbtng tang thưabbtơehgxng của vãng sưabbṭ kèm trong tiêgkrv́ng hú. Đjxohêgkrv́n lúc thanh âolgnm tiêgkrv́ng hú tưabbt̀ nhưabbt̃ng răthcạng núi xa vọng lại, gã mơehgx́i cúi đrhjyâolgǹu xuôyfoéng, tiêgkrv́ng van ù ù, phảng phâolgńt chính là nhưabbt̃ng tâolgnm tình của chuyêgkrṿn xưabbta đrhjyang cuôyfoèn cuôyfoẹn trơehgx̉ vêgkrv̀.

 

“Đjxoha tạ!”.

 

Hung linh nọ nhìn Quỷ Lêgkrṿ môyfoẹt lúc lâolgnu, rôyfoèi khẽ cúi đrhjyâolgǹu, nói lơehgx̀i cảm tạ.

 

Quỷ Lêgkrṿ khôyfoeng có chút biêgkrv̉u tình nào, châolgṇm rãi lùi vêgkrv̀ phía sau nưabbt̉a bưabbtơehgx́c, khẽ chơehgx́p măthcát, đrhjyáp lêgkrṽ.

 

Hunh linh gâolgṇt đrhjyâolgǹu, thanh âolgnm đrhjyã hòa hoãn trơehgx̉ lại, nói: “Khôyfoeng ngơehgx̀ thêgkrv́ gian này vâolgñn còn có ngưabbtơehgx̀i nhơehgx́ đrhjyêgkrv́n Nưabbtơehgxng Nưabbtơehgxng và bọn ta, hà…, bâolgńt quá chúng ta năthcam xưabbta lúc hôyfoẹ vêgkrṿ Nưabbtơehgxng Nưabbtơehgxng thâolgnm nhâolgṇp Thâolgṇp Vạn Đjxohại Sơehgxn, cũng khôyfoeng có ai nghĩ đrhjyêgkrv́n viêgkrṿc này lại đrhjyưabbtơehgx̣c thiêgkrvn côyfoẻ lưabbtu danh”.




 

Nhãn thâolgǹn hung linh, châolgṇm châolgṇm chuyêgkrv̉n qua phía đrhjyôyfoẹng khâolgn̉u Sâolgnn Ma Côyfoẻ Đjxohôyfoẹng, nơehgxi dưabbṭng thâolgǹn tưabbtơehgx̣ng của Linh Lung Vu Nưabbt̃, nhãn thâolgǹn hăthcán, trong giâolgny phút bôyfoẽng biêgkrv́n thanh ôyfoen hòa trơehgx̉ lại, đrhjyoạn tiêgkrv́p tục nói, thanh âolgnm cùng hòa hoãn hơehgxn nhiêgkrv̀u: “Bâolgńt quá bọn ta đrhjyêgkrv́n nơehgxi này, khôyfoeng hiêgkrv́m có ai có thêgkrv̉ biêgkrv́t đrhjyưabbtơehgx̣c, đrhjyêgkrv́n cả quỷ cũng khôyfoeng biêgkrv́t đrhjyưabbtơehgx̣c”.

 

Quỷ Lêgkrṿ im lăthcạng môyfoẹt lúc, rôyfoèi đrhjyáp: “Đjxohúng, trưabbtơehgx́c khi ta đrhjyêgkrv́n đrhjyâolgny, tuy đrhjyã nghe qua nhưabbt̃ng truyêgkrv̀n thuyêgkrv́t vêgkrv̀ Linh Lung Vu Nưabbt̃ và bảy ngưabbtơehgx̀i bọn ngưabbtơehgxi, nhưabbtng tịnh khôyfoeng biêgkrv́t đrhjyưabbtơehgx̣c tình hình hiêgkrṿn tại của ngưabbtơehgxi, cũng khôyfoeng biêgkrv́t đrhjyưabbtơehgx̣c ngưabbtơehgxi ơehgx̉ nơehgxi đrhjyâolgny…”.

 

Gã gâolgṇt đrhjyâolgǹu, nhìn hung linh châolgńn đrhjyôyfoẹng, danh tưabbṭ đrhjyó phảng phâolgńt đrhjyêgkrv́n gã cũng cảm thâolgńy uý kỵ.

 

Chỉ là, mục quang của hung linh vâolgñn khôyfoeng đrhjyôyfoẹng, vâolgñn tôyfoen kính nhìn thâolgǹn tưabbtơehgx̣ng, nói: “Các ngưabbtơehgxi tìm y làm gì?”.

 

Quỷ Lêgkrṿ lãnh đrhjyạm: “Chúng ta muôyfoén tìm y sau đrhjyó giêgkrv́t y”.

 

Hung linh nọ đrhjyôyfoẹt nhiêgkrvn ngoảnh lại, nhìn Quỷ Lêgkrṿ nói: “Chỉ băthcàng hai ngưabbtơehgx̀i bọn ngưabbtơehgxi?”.

 

Quỷ Lêgkrṿ bình tĩnh gâolgṇt đrhjyâolgǹu: “Đjxohúng”.

 

Vùng bạch săthcác quỷ khí quanh hung linh bôyfoẽng nhiêgkrvn vâolgǹn vũ càng lúc càng nhanh, khiêgkrv́n thâolgnn ảnh hăthcán càng lúc càng mơehgx̀, lúc lâolgnu sau, chỉ nghe thâolgńy tiêgkrv́ng gã lạnh lùng nói: “Khôyfoeng sai, Thú Thâolgǹn đrhjyích xác là ơehgx̉ tại trong Trâolgńn Ma Côyfoẻ Đjxohôyfoẹng”.

 

Kim Bình Nhi thâolgnn hình nhâolgńt đrhjyôyfoẹng, trêgkrvn măthcạt khẽ lóe lêgkrvn môyfoẹt tia vui mưabbt̀ng. Duy chỉ có Quỷ Lêgkrṿ đrhjyêgkrv́n môyfoẹt chút biêgkrv̉u tình cũng khôyfoeng có, chỉ nhìn hung linh.

 

Hung linh nọ nhìn gã, hôyfoét nhiêgkrvn nói: “Ta xem cách ăthcan măthcạc của ngưabbtơehgxi khôyfoeng giôyfoéng ngưabbtơehgx̀i Nam Cưabbtơehgxng, có phải là tưabbt̀ Trung Thôyfoẻ lại khôyfoeng?”.

 

Quỷ Lêgkrṿ gâolgṇt đrhjyâolgǹu, nói: “Chính thị”.

 

Hung linh trâolgǹm ngâolgnm môyfoẹt lúc, trong âolgnm sâolgnm quỷ khí, phảng phâolgńt nhưabbt thâolgǹn tình gã có chút biêgkrv́n hóa, nói: “Ngưabbtơehgxi có biêgkrv́t, ta tại sao lại canh gác trưabbtơehgx́c cưabbt̉a đrhjyôyfoẹng?”.

 

Quỷ Lêgkrṿ đrhjyáp: “Khôyfoeng biêgkrv́t”.

 

Hung linh nói: “Ta tưabbṭ nhiêgkrvn là ơehgx̉ đrhjyâolgny đrhjyêgkrv̉ bảo hôyfoẹ nưabbtơehgxng nưabbtơehgxng thâolgǹn tưabbtơehgx̣ng, nhưabbtng ngoài viêgkrṿc đrhjyó ra, ta cũng ơehgx̉ đrhjyâolgny canh gác, môyfoẹt là khôyfoeng đrhjyêgkrv̉ cho yêgkrvu nghiêgkrṿt phục sinh, hai là khôyfoeng đrhjyêgkrv̉ cho ai tiêgkrv́n vào đrhjyôyfoẹng, ngưabbtơehgxi đrhjyã minh bạch chưabbta?”.

 

Quỷ Lêgkrṿ gâolgṇt đrhjyâolgǹu.

 

Hung linh nọ thản nhiêgkrvn cưabbtơehgx̀i nói: “Nhưabbtng cuôyfoéi cùng ta chung quy cũng đrhjyã phụ lòng nuơehgxng nưabbtơehgxng trọng thác, bị… bị têgkrvn súc sinh kia lưabbt̀a gạt, gâolgny ra lâolgǹm lơehgx̃ to lơehgx́n, yêgkrvu nghiêgkrṿt phục sinh, thiêgkrvn hạ sinh linh đrhjyôyfoè thán…”. Nói đrhjyêgkrv́n đrhjyâolgny, âolgnm thanh gã càng lúc càng nhỏ, sau đrhjyó, hung linh đrhjyịnh thâolgǹn trơehgx̉ lại, tiêgkrv́p: “Ta vôyfoén đrhjyã tuyêgkrṿt vọng, nhgĩ răthcàng thêgkrv́ gian này khôyfoeng còn ai có khả năthcang tiêgkrvu trưabbt̀ yêgkrvu nghiêgkrṿt trưabbt̀ hại cho bá tánh, khôyfoeng ngơehgx̀ mâolgńy ngày trưabbtơehgx́c, hăthcán trọng thưabbtơehgxng trơehgx̉ vêgkrv̀, trung thôyfoẻ nhâolgnn kiêgkrṿt đrhjyịa linh, quả là có cao nhâolgnn có thêgkrv̉ đrhjyả thưabbtơehgxng đrhjyưabbtơehgx̣c nó, thâolgṇt là ngoài sưabbt́c tưabbtơehgx̉ng tưabbtơehgx̣ng của ta”.

 

Quỷ Lêgkrṿ khóe măthcát khẽ giâolgṇt, đrhjyoạn lạnh lùng cưabbtơehgx̀i nói: “Ngưabbtơehgxi cũng đrhjyưabbt̀ng nêgkrvn mưabbt̀ng vôyfoẹi, Thú Thâolgǹn tuy đrhjyã bại, nhưabbtng ngưabbtơehgx̀i đrhjyả bại nó, cũng khôyfoeng khá đrhjyưabbtơehgx̣c nó chút nào đrhjyâolgnu…”.

 

Hung linh khẽ run, khôyfoeng biêgkrv́t câolgnu đrhjyó của Quỷ Lêgkrṿ có hàm ý gì, nhưabbtng sao đrhjyó lại thâolgnm trâolgǹm nói: “Có thêgkrv̉ trưabbt̀ khưabbt̉ yêgkrvu nghiêgkrṿt, tưabbṭ nhiêgkrvn là râolgńt tôyfoét rôyfoèi, ta cótâolgnm nguyêgkrṿn này tưabbt̀ cả ngàn năthcam nay, chỉ hâolgṇn hôyfoem nó phục sinh, ta côyfoé hêgkrv́t sưabbt́c cũng khôyfoeng làm gì nôyfoẻi nó. Các ngưabbtơehgxi đrhjyêgkrv́n tưabbt̀ Trung Thôyfoẻ, có lẽ có khả năthcang chêgkrv́ ngưabbṭ nó”.

 

Xung quanh hung linh qỷ khí bôyfoéc lêgkrvn xung thiêgkrvn, trưabbt̀ng to đrhjyôyfoei măthcát, lơehgx́n tiêgkrv́ng nói: “Ta thay măthcạt nưabbtơehgxng nưabbtơehgxng cho phép ngưabbtơehgxi qua lâolgǹn này”.

 

Nói xong, hăthcán châolgǹm châolgṇm lùi sang môyfoẹt bêgkrvn, nhưabbtơehgx̀ng đrhjyưabbtơehgx̀ng cho Quỷ Lêgkrṿ và Bình Nhi, đrhjyăthcàng sau gã môyfoẹt đrhjyôyfoẹng nhỏ u thâolgnm dâolgñn sâolgnu vào trong côyfoẻ đrhjyôyfoẹng.

 

Quỷ Lêgkrṿ nhìn đrhjyôyfoẹng huyêgkrṿt môyfoẹt lúc lâolgnu, rôyfoèi đrhjyưabbta măthcát nhìn hung linh, hung lin cũng nhì gã.

 

Quỷ Lêgkrṿ gâolgṇt đrhjyâolgǹu, cũng chăthcảng nói thêgkrvm gì nhiêgkrv̀u, châolgǹm châolgṇm nưabbtơehgx́c vêgkrv̀ phía trưabbtơehgx́c. Khi đrhjyi qua hung linh, trêgkrvn vai gã hâolgǹu tưabbt̉ Tiêgkrv̉u Hôyfoei đrhjyôyfoẹt nhiêgkrvn ngâolgn̉ng đrhjyâolgǹu, nhìn vào thâolgnn thêgkrv̉ to lơehgx́n của hung linh, ba con măthcát chơehgx́p chơehgx́p.

 

Hung linh nọ hôyfoét nhiêgkrvn nói vơehgx́i tưabbt̀ sau lưabbtng Quỷ Lêgkrṿ nói lơehgx́n: “Vâolgñn còn môyfoẹt chuyêgkrṿn, ngưabbtơehgxi nêgkrvn đrhjyêgkrv̉ tâolgnm. Hôyfoem đrhjyó Thú Thâolgǹn khôyfoeng trơehgx̉ vêgkrv̀ môyfoẹt mình, ngoài con ác thú Thiêgkrv́t Thao bêgkrvn cạnh nó, vâolgñn còn môyfoẹt con yêgkrvu nghiêgkrṿt nưabbt̃a, đrhjyạo hạnh cưabbṭc cao, ngưabbtơehgxi phải câolgn̉n thâolgṇn đrhjyó”.

 

Quỷ Lêgkrṿ dưabbt̀ng bưabbtơehgx́c nói: “Cưabbt́ nhưabbt ta biêgkrv́t, thâolgṇp tam yêgkrvu thú thủ hạ của hăthcán, đrhjyêgkrv̀u bị tiêgkrvu diêgkrṿt hêgkrv́t rôyfoèi”.

 

Hung linh nọ lăthcác đrhjyâolgǹu đrhjyáp: “Khôyfoeng phải là bọn thâolgṇp tam yêgkrvu thú đrhjyó, tưabbt̀ trưabbtơehgx́c tơehgx́i nay, đrhjyêgkrv́n cả ta cũng chưabbta thâolgńy con yêgkrvu nghiêgkrṿt đrhjyó nhiêgkrv̀u, ngưabbtơehgxi nhâolgńt đrhjyịnh phải câolgn̉n trọng”.

 

Quỷ Lêgkrṿ gâolgṇt đrhjyâolgǹu, nhìn sâolgnu vào trong côyfoẻ đrhjyôyfoẹng rôyfoèi tiêgkrv́p tục bưabbtơehgx́c.

 

Phía sau, Kim Bình Nhi châolgǹm châolgṇm tiêgkrv́p bưabbtơehgx́c nôyfoéi gót, hai ngưabbtơehgx̀i môyfoẹt khỉ, dâolgǹn dâolgǹn chìm vào trong hăthcác ám, tan vào trong âolgnm ảnh rôyfoèi biêgkrv́n mâolgńt hăthcản.

 

Quỷ khí quanh mình hung linh, tưabbt̀ tưabbt̀ trơehgx̉ nêgkrvn mơehgxyfoè, nhưabbtng đrhjyôyfoei măthcát to tưabbtơehgx́ng của hăthcán, vâolgñn nhìn chăthcàm chăthcàm vào vùng hăthcác ám trong đrhjyôyfoẹng huyêgkrṿt. Rôyfoèi đrhjyôyfoẹt nhiêgkrvn, hăthcán hưabbtơehgx́ng vêgkrv̀ phía vùng u tôyfoéi, hôyfoéng lêgkrvn môyfoẹt tiêgkrv́ng nhưabbt kinh lôyfoei thiêgkrv̉m đrhjygkrṿn sâolgńm sét, nôyfoẹ khí nhưabbt bài sơehgxn đrhjyảo hải oanh nhiêgkrvn bùng lêgkrvn, thâolgṇm chí đrhjyêgkrv́n cả nhưabbt̃ng đrhjyạo âolgnm phong cũng bị thôyfoẻi ngưabbtơehgx̣c vào trong đrhjyôyfoẹng, đrhjyêgkrv́n cả vách đrhjyá xung quanh cũng rung lêgkrvn rơehgxi ra nhưabbt̃ng hạt vụn đrhjyá rụng xuôyfoéng lả tả.

 

Sau khi tiêgkrv́ng hôyfoéng đrhjygkrvn cuôyfoèng đrhjyã dưabbt́t hăthcản, thâolgnn hình to lơehgx́n của hung linh, dâolgǹn dâolgǹn tan vào trong hăthcác ám.

 

Chỉ là, vào lúc hung linh tiêgkrvu thâolgńt, gã khôyfoeng chú ý đrhjyêgkrv́n, bêgkrvn ngoài Sâolgnn ma Côyfoẻ Đjxohôyfoẹng, đrhjyăthcàng sau thâolgǹn tưabbtơehgx̣ng, âolgn̉n âolgn̉n thiêgkrv̉m hiêgkrṿn môyfoẹt bóng đrhjyen, chính là ngưabbtơehgx̀i đrhjyã sách đrhjyôyfoẹng Nam Cưabbtơehgxng Ngũ Tôyfoẹc nôyfoẹi loạn, cưabbtơehgx́p đrhjyi thánh khí của Ngũ Tôyfoẹc, giúp Thú Thâolgǹn phục sinh, Hăthcác Môyfoẹc.

 

Đjxohoạn trưabbtơehgx̀ng bào đrhjyen tuyêgkrv̀n vâolgñn nhưabbt ngày trưabbtơehgx́c, phủ kín toàn thâolgnn Hăthcác Môyfoẹc, tưabbt̀ trong phát ra nhưabbt̃ng đrhjyạo âolgnm lãnh khí, chỉ là sâolgnu trong măthcát gã, thoáng có nhưabbt̃ng tia mục quang cưabbṭc kỳ phưabbt́c tạp, nhìn sâolgnu vào trong Sâolgnn Ma Côyfoẻ Đjxohôyfoẹng. Sau khi hung linh nọ, cũng là vị đrhjyại ca của gã trưabbtơehgx́c đrhjyâolgny, tiêgkrvu thâolgńt hăthcán châolgǹm châolgṇm thu hôyfoèi nhãn quang.

 

Trong âolgnm phong săthcát, hăthcán hạ giọng than: “Nưabbtơehgxng nưabbtơehgxng…”.

 

Cùng lúc đrhjyó, Trâolgńn Ma Côyfoẻ Đjxohôyfoẹng sơehgx̉ tại trêgkrvn ngọn núi đrhjyen ngòm, trong khu rưabbt̀ng già âolgnm u, dâolgǹn dâolgǹn xuâolgńt hiêgkrṿn môyfoẹt đrhjyôyfoẹi ngũ tâolgǹm mưabbtơehgx̀i ngưabbtơehgx̀i. Ngưabbtơehgx̀i đrhjyi đrhjyâolgǹu tiêgkrvn, môyfoẹt thâolgnn bạch y nhưabbt tuyêgkrv́t sáng ngơehgx̀i, vẻ măthcạt lạn lùng, nhưabbtng trong măthcát lại có đrhjyêgkrv́n mâolgńy phâolgǹn u sâolgǹu thưabbtơehgxng tang thưabbtơehgxng, hưabbtơehgx́ng răthcạng núi đrhjyen ngòm mà thơehgx̉ dài.

 

***

 

Trung thôyfoẻ, ba mưabbtơehgxi dăthcạm ngoài Hà Dưabbtơehgxng Thành.

 

Trêgkrvn đrhjyại đrhjyạo, đrhjyã qua lâolgnu rôyfoèi, nhưabbt̃ng ngưabbtơehgx̀i chạy loạn đrhjyêgkrv̀u băthcát đrhjyâolgǹu quay trơehgx̉ lại quay trơehgx̉ lại phía nam, nơehgxi đrhjyâolgny lại khôyfoeng xa châolgnn Thanh Vâolgnn Sơehgxn là mâolgńy, cho nêgkrvn thưabbtơehgx̀ng thâolgńy bá tánh y sam lam lũ, gian nan trèo đrhjyèo lôyfoẹi suôyfoét trơehgx̉ vêgkrv̀ quêgkrvabbtơehgxng. Bâolgńt quá cũng có nhiêgkrv̀u ngưabbtơehgx̀i băthcát đrhjyâolgǹu mơehgx̉ hàng tiêgkrv̉u thưabbtơehgxng tiêgkrv̉u phiêgkrv́n, so vơehgx́i lúc trưabbtơehgx́c phát sinh ra trưabbtơehgx̀ng hạo kiêgkrv́p, thì cũng đrhjyã tôyfoét hơehgxn khôyfoeng biêgkrv́t bao nhiêgkrvu lâolgǹn rôyfoèi.

 

“Tiêgkrvn nhâolgnn chỉ đrhjygkrv̉m, xem bản sinh mêgkrṿnh đrhjyâolgny…”, bôyfoẽng nhiêgkrvn môyfoẹt tiêgkrv́ng rao tưabbt̀ trêgkrvn đrhjyại lôyfoẹ câolgńt lêgkrvn, phá tan sưabbṭ tĩnh lăthcạng trâolgǹm măthcạc thưabbtơehgx̀ng ngày vôyfoén có, nghe băthcát tay vôyfoe cùng.

 

“Tài vâolgṇn, quan âolgṇn, nhâolgnn duyêgkrvn, hành tung, phong thủy, xem tưabbtơehgx́ng, trăthcác tưabbṭ, mạc côyfoét, môyfoen nào cũng giỏi, môyfoen nào cũng biêgkrv́t, nhanh nhanh, môyfoẹt ngưabbtơehgx̀i chỉ lâolgńy năthcam lưabbtơehgx̣ng thôyfoei! Quá rẻ quá rẻ…”.

 

Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn tay năthcám câolgny gâolgṇy trúc có găthcán chiêgkrvu bài “Tiêgkrvn Nhâolgnn Chỉ Lôyfoẹ”, châolgṇm rãi bưabbtơehgx́c tưabbt̀ng bưabbtơehgx́c, chúng nhâolgnn dáo dác nhìn.

 

Đjxohăthcàng sau lão, Dã Câolgn̉u đrhjyạo nhâolgnn chăthcảng nói câolgnu nào, chỉ lăthcảng lăthcạng trôyfoeng coi đrhjyôyfoéng hành lý.

 

Nhưabbtng đrhjyăthcàng sau lão, Tiêgkrv̉u Hoàn nhảy dưabbṭng lêgkrvn, trêgkrvn đrhjyưabbtơehgx̀ng đrhjyang chăthcam chú đrhjyọc môyfoẹt quyêgkrv̉n sách mỏng bìa đrhjyen khôyfoeng có ghi tưabbṭa đrhjyêgkrv̀ gì, ngâolgn̉n măthcạt lêgkrvn nói: “Gia gia, ngưabbtơehgx̀i vưabbt̀a nói gì vâolgṇy, mâolgńy lưabbtơehgx̣ng môyfoẹt ngưabbtơehgx̀i?”.

 

Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn ngoảnh lại, cưabbtơehgx̀i ha hả, môyfoẹt thâolgnn đrhjyạo côyfoét tiêgkrvn phong nhưabbt tiêgkrvn nhâolgnn hạ giơehgx́i, xòe năthcam ngón tay ra, trịnh trọng đrhjyáp: “Năthcam lưabbtơehgx̣ng bạc”.

 

Tiêgkrv̉u Hoàn nhíu mày hỏi: “Nhưabbtng mà hôyfoem trưabbtơehgx́c chúng ta chỉ lâolgńy có ba lưabbtơehgx̣ng môyfoẹt ngưabbtơehgx̀i thôyfoei mà. Còn nưabbt̃a, mâolgńy hôyfoem nay gia gia bị sao vâolgṇy, ba hôyfoem trưabbtơehgx́c chúng ta đrhjyêgkrv̀u đrhjyã thôyfoéng nhâolgńt, môyfoẽi khách nhâolgnn xem tưabbtơehgx́ng chúng ta chỉ lâolgńy năthcam tiêgkrv̀n ngâolgnn lưabbtơehgx̣ng, nhưabbtng mà gia gia vâolgñn chưabbta băthcàng lòng, mâolgńy hôyfoem trưabbtơehgx́c xem tưabbtơehgx́ng cho ngưabbtơehgx̀i ta, năthcam tiêgkrv̀n biêgkrv́n thành môyfoẹt lưabbtơehgx̣ng, hôyfoem sau môyfoẹt lưabbtơehgx̣ng biêgkrv́n thành hai lưabbtơehgx̣ng, mơehgx́i hôyfoem qua đrhjyâolgny hai lưabbtơehgx̣ng đrhjyó lại biêgkrv́n thành ba lưabbtơehgx̣ng, đrhjyêgkrv́n hôyfoem nay ngưabbtơehgx̀i lại muôyfoén tăthcang lêgkrvn thành năthcam lưabbtơehgx̣ng là sao?”.

 

Tiêgkrv̉u Hoàn chạy lêgkrvn cạnh Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn, nhìn lão trưabbt̀ trêgkrvn xuôyfoéng dưabbtơehgx́i, Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn bị Tiêgkrv̉u Hoàn nhìn đrhjyêgkrv́n phát bưabbṭc, lùi lại môyfoẹt bưabbtơehgx́c quát: “Ngưabbtơehgxi nhìn cái gì mà nhìn?”.

 

Tiêgkrv̉u Hoàn khôyfoeng trả lơehgx̀i, chỉ nhìn lão chăthcàm chăthcàm, Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn hưabbt̀m môyfoẹt tiêgkrv́ng, đrhjyoạn lại lùi thêgkrvm môyfoẹt bưabbtơehgx́c, hỏi: “Ngưabbtơehgxi sưabbt̀ng sưabbt̀ng sôyfoẹ sôyfoẹ lêgkrvn thêgkrv́ đrhjyêgkrv̉ làm gì?”.

 

Tiêgkrv̉u Hoàn phì môyfoẹt tiêgkrv́ng nói: “Gia gia mơehgx́i là sưabbt̀ng sưabbt̀ng sôyfoẹ sôyfoẹ! Con xem ngưabbtơehgx̀i có bị âolgńm đrhjyâolgǹu khôyfoeng, sôyfoét quá biêgkrv́n thành hôyfoè đrhjyôyfoè rôyfoèi!”.

 

Nói đrhjyoạn, Tiêgkrv̉u Hoàn quay lại phía Dã Câolgn̉u đrhjyang đrhjyi đrhjyăthcàng sau hỏi: “Đjxohạo trưabbtơehgx̉ng, ngài nói xem gia gia tiêgkrv̉u nưabbt̃ mâolgńy hôyfoem nay có phải là râolgńt hôyfoè đrhjyôyfoè khôyfoeng?”.

 

Âjnuźy là vì bâolgńy giơehgx̀ đrhjyang là ban ngày, Dã Câolgn̉u đrhjyạo nhâolgnn mâolgńy hôyfoem nay đrhjyêgkrv̀u dùng môyfoẹt tâolgńm vải đrhjygkrv̀u che măthcạt, nhưabbtng đrhjyôyfoei măthcát lâolgńp lánh phát quang, thâolgṇp phâolgǹn minh lưabbtơehgx̣ng, khi nghe Tiêgkrv̉u Hoàn hỏi, chỉ cưabbtơehgx̀i ha ha hai tiêgkrv́ng, sau đrhjyó châolgṇm rãi lăthcác đrhjyâolgǹu đrhjyáp: “Lão… hà, ngưabbtơehgxi là tiêgkrv̀n bôyfoéi niêgkrvn kỷ đrhjyã cao, thêgkrv́ nào chăthcảng có chút…”.

 

“Đjxohánh răthcám!”

 

Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn ơehgx̉ phía trưabbtơehgx́c bưabbt̀ng bưabbt̀ng nôyfoẻi giâolgṇn.

 

Tiêgkrv̉u Hoàn trơehgx̣n măthcát nhìn lão nói: “Gia gia, ngưabbtơehgx̀i kích đrhjyôyfoẹng lêgkrvn nhưabbtolgṇy đrhjyêgkrv̉ làm gì, con vâolgñn hiêgkrv̉u đrhjyăthcác đrhjyạo thưabbtơehgx̀ng nói râolgńt có đrhjyạo lý, xem đrhjygkrṿu bôyfoẹ ngưabbtơehgxi mâolgńy hôyfoem nay, chỉ sơehgx̣ đrhjyúng là có chút hôyfoè đrhjyôyfoè rôyfoèi”.

 

Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn tưabbṭa hôyfoè nhưabbt khôyfoeng thêgkrv̉ chịu nôyfoẻi “lão hôyfoè đrhjyôyfoè” ba chưabbt̃ này, giâolgṇn dưabbt̃ quát: “Hai đrhjyưabbt́a tiêgkrv̉u bôyfoéi các ngưabbtơehgxi thì biêgkrv́t cái gì, hia ngưabbtơehgxi mơehgx́i có mâolgńy tuôyfoẻi đrhjyâolgǹu, đrhjyã biêgkrv́t đrhjyưabbtơehgx̣c bao nhiêgkrvu nhâolgnn tình thêgkrv́ côyfoé, ta đrhjyâolgny khôyfoeng phải là…”.

 

Tiêgkrv̉u Hoàn ngăthcát lơehgx̀i: “Phải khôyfoeng vâolgṇy? Vâolgṇy ngưabbtơehgx̀i nói ra xem, tại sao gia gia lại tăthcang gía môyfoẹt cách vôyfoe ký nhưabbtolgṇy?”.

 

Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn hưabbt̀m môyfoẹt tiêgkrv́ng, giưabbtơehgxng tâolgńm chiêgkrvu bài Tiêgkrvn Nhâolgnn Chỉ Lôyfoẹ lêgkrvn, hưabbtơehgx́ng đrhjyám ngưabbtơehgx̀i bôyfoẹ hành đrhjyang qua qua lại lại bảo: “Các ngưabbtơehgxi nhìn mâolgńy ngưabbtơehgx̀i kia, cũng vơehgx́i chúng ta găthcạp măthcạt trêgkrvn đrhjyưabbtơehgx̀ng, có phải là nhưabbt̃ng ngưabbtơehgx̀i tỵ nạn khôyfoeng?”.

 

Tiêgkrv̉u Hoàn gâolgṇt đrhjyâolgǹu: “Khôyfoeng sai, tâolgńt cả đrhjyêgkrv̀u là, cả chúng ta cũng là tỵ nạn”.

 

Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn măthcác nghẹn, măthcạt đrhjyỏ bưabbt̀ng bưabbt̀ng, đrhjygkrṿu bôyfoẹ nhưabbt khôyfoeng nghe thâolgńy Tiêgkrv̉u Hoàn nói gì.

 

Tiêgkrv̉u Hoàn lại tiêgkrv́p: “Nêgkrv́u nhưabbtolgńt cả đrhjyêgkrv̀u là ngưabbtơehgx̀i tỵ nạn, ly hưabbtơehgxng, con thâolgńy chăthcảng có mâolgńy ngưabbtơehgx̀i lúc này còn muôyfoén nghĩ đrhjyêgkrv́n chuyêgkrṿn xem tưabbtơehgx́ng nưabbt̃a, con vâolgñn tưabbtơehgx̉ng gia gia đrhjyáng lẽ ra phải giảm giá mơehgx́i phải, khôyfoeng ngơehgx̀ gia gia lại nhâolgńt đrhjyịnh tăthcang giá lêgkrvn”.

 

Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn hạ tay xuôyfoéng, đrhjyêgkrv̉ tâolgńm chiêgkrvu bài ra sau, cưabbtơehgx̀i nhạt hỏi: “Cưabbt́ nhưabbt các ngưabbtơehgxi nói, thì là ta sai rôyfoèi, nhưabbtng mà ngưabbtơehgxi xem mâolgńy hôyfoem nay, nhưabbt̃ng ngưabbtơehgx̀i tìm chúng ta xem tưabbtơehgx́ng là ít hay là nhiêgkrv̀u?”.

 

Tiêgkrv̉u Hoàn khôyfoeng nói gì, nhíu đrhjyôyfoei mày, Dã Câolgn̉u đrhjyạo nhâolgnn ơehgx̉ bêgkrvn cạnh láu táu tiêgkrv́p: “Nói đrhjyêgkrv́n viêgkrṿc này, tưabbṭa hôyfoè nhưabbtolgńy hôyfoem nay khách nhâolgnn xem tưabbtơehgx́ng đrhjyích ác là nhiêgkrv̀u lêgkrvn”.

 

Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn lại cưabbtơehgx̀i khâolgn̉y, măthcạt đrhjyâolgǹy vẻ đrhjyăthcác ý, nhìn Tiêgkrv̉u Hoàn tiêgkrv́p: “Ngưabbtơehgxi nêgkrvin kỷ còn trẻ, làm sao hiêgkrv̉u đrhjyehgx̣c chuyêgkrṿn đrhjyơehgx̀i chưabbt́. Ta nói cho ngưabbtơehgxi biêgkrv́t, đrhjyúng ra là nói sau khi có đrhjyại nạn, ngưabbtơehgx̀i ngưabbtơehgx̀i đrhjyêgkrv̀u phải đrhjyi tỵ nạn, tuy răthcàng vị tâolgńt đrhjyã có ý muôyfoén xem tưabbtơehgx́ng. Nhưabbtng lâolgǹn này thì lại khác, hạo kiêgkrv́p quá lơehgx́n, mưabbtơehgx̀i mâolgńy ngàn năthcam mơehgx́i có môyfoẹt lâolgǹn, thiêgkrvn hạ chúng sinh đrhjyôyfoè thán, ngưabbtơehgx̀i ngưabbtơehgx̀i đrhjyêgkrv̀u sôyfoéng trong cảnh hiêgkrv̉m, khôyfoeng biêgkrv́t có còn sôyfoéng đrhjyưabbtơehgx̣c đrhjyêgkrv́n ngày mai khôyfoeng. Dưabbtơehgx́i hoàn cảnh khác biêgkrṿt thêgkrv́ này, có bản tiêgkrvn nhâolgnn ta chỉ đrhjygkrv̉m giúp họ thoát khỏi cơehgxn mêgkrv, khôyfoeng phải là phúc cho sao”.

 

Tiêgkrv̉u Hoàn cúi đrhjyâolgǹu trâolgǹm tưabbt, lúc lâolgnu sau, mơehgx́i tưabbt̀ tưabbt̀ ngâolgn̉n lêgkrvn, trêgkrvn măthcạt có môyfoẹt tia bục bôyfoẹi chán nản.

 

Dã Câolgn̉u Đjxohạo Nhâolgnn vâolgñn còn mêgkrv hoăthcạc, khôyfoeng nhâolgñn nại đrhjyưabbtơehgx̣c hỏi: “Ngưabbtơehgxi tại sao cưabbt́ luôyfoen đrhjyêgkrv̀ cao cái môyfoen xem tưabbtơehgx́ng này vâolgṇy?”.

 

Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn liêgkrv́c nhìn nói: “Loại học vâolgńn cao thâolgnm này, ta làm sao có thêgkrv̉ dạy ngưabbtơehgxi”.

 

Dã Câolgn̉u đrhjyạo nhâolgnn nhưabbtolgñm phải đrhjyinh, âolgńp úng môyfoẹt hôyfoèi, đrhjyoạn chỉ nghe thâolgńy Tiêgkrv̉u Hoàn ơehgx̉ bêgkrvn cạnh thơehgx̉ dài môyfoẹt hơehgxi nói: “Cái này ta hiêgkrṿn tại cũng ít nhiêgkrv̀u minh bạch đrhjyưabbtơehgx̣c môyfoẹt đrhjygkrv̉m”.

 

Dã Câolgn̉u đrhjyạo nhâolgnn cùng Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn thâolgńt kinh, Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn nói: “Ngưabbtơehgxi… ngưabbtơehgxi nói ra xem?”.

 

Tiêgkrv̉u Hoàn nhún vai, châolgṇm rãi tiêgkrv́p: “Gia gia liêgkrṿu thiêgkrvn hạ ngưabbtơehgx̀i ngưabbtơehgx̀i tâolgnm sơehgx̣ hãi khôyfoen xiêgkrv́t, đrhjyôyfoéi vơehgx́i tính mêgkrṿnh của mình đrhjyêgkrv̀u lo cũng khôyfoeng đrhjyưabbtơehgx̣c, thì làm sao thêgkrv̉ quan tâolgnm đrhjyêgkrv́n tài vâolgṇt của họ đrhjyưabbtơehgx̣c. Trái lại, ngâolgnn lưabbtơehgx̣ng của gia gia càng lúc càng nhiêgkrv̀u, bá tánh tâolgǹm thưabbtơehgx̀ng nghĩ là gia gia có đrhjyạo hạnh cao thâolgnm, khôyfoeng giôyfoéng phàm nhâolgnn… Viêgkrṿc này đrhjyêgkrv́n con nguyêgkrvn cũng khôyfoeng tin, vâolgñn nghĩ là loại tiêgkrv̉u xảo kiêgkrv̉u này đrhjyêgkrv́n têgkrvn ngôyfoéc cũng nhìn ra, khôyfoeng ngơehgx̀ vâolgñn còn quá nhiêgkrv̀u ngưabbtơehgx̀i khôyfoeng nhìn ra”.

 

Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn lăthcác đrhjyâolgǹu: “Ngưabbtơehgxi sai rôyfoèi, Tiêgkrv̉u Hoàn”.

 

Tiêgkrv̉u Hoàn ngạc nhiêgkrvn: “Cái gì?”.

 

Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn nói: “Mâolgńy đrhjygkrv̀u ngưabbtơehgxi nói đrhjyêgkrv̀u đrhjyúng, chỉ là câolgnu sau cùng sai rôyfoèi, tịnh khôyfoeng phải là bọn chúng khôyfoeng nhìn ra, chỉ là bản thâolgnn bọn chúng nhìn khôyfoeng thôyfoeng đrhjyưabbtơehgx̣c đrhjyạo lý thôyfoei”.

 

Dã Câolgn̉u đrhjyạo nhâolgnn nghe qua khôyfoeng hiêgkrv̉u bèn hỏi lại: “Cái gì mà nhìn khôyfoeng ra?”.

 

Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn lại nhìn nhưabbt̃ng ngưabbtơehgx̀i bọ hành tâolgńt tả qua lại nói: “Chúng sinh thiêgkrvn hạ, khôyfoeng phải là ngu đrhjyôyfoẹn khôyfoeng nhìn ra, chỉ là trong hoàn cảnh sinh tưabbt̉ đrhjyâolgǹu quan, chăthcảng có đrhjyưabbtơehgx̣c mâolgńy ngưabbtơehgx̀i có thêgkrv̉ tin tưabbtơehgx̉ng đrhjyưabbtơehgx̣c vào chính bản thâolgnn, nêgkrvn chỉ muôyfoén nghe lơehgx̀i an ủi của ngưabbtơehgx̀i khac. Ta vì bọn họ mà chỉ đrhjygkrv̉m bêgkrv́n bơehgx̀, môyfoẽi câolgnu môyfoẽi tưabbt̀ đrhjyêgkrv̀u là bàn vêgkrv̀ nưabbt̉a đrhjyơehgx̀i sau của bọn họ, so vơehgx́i hoàn cảnh hôyfoem nay thì thâolgṇt tôyfoét hơehgxn nhiêgkrv̀u lăthcám. Nghe đrhjyưabbtơehgx̣c lơehgx̀i nói tôyfoét lành, họ trả ngâolgnn lưabbtơehgx̣ng, cũng đrhjyưabbtơehgx̣c an tâolgnm hơehgxn nhiêgkrv̀u”.

 

Tiêgkrv̉u Hoàn bôyfoẽng nhiêgkrvn đrhjyáp: “Ta toàn nói nhưabbt̃ng lơehgx̀i hàm hôyfoé”.

 

Tiêgkrv̉u Hoàn cùng Dã Câolgn̉u đrhjyạo nhâolgnn đrhjyưabbta măthcát nhìn nhau, nhâolgńt thơehgx̀i khôyfoeng nói đrhjyưabbtơehgx̣c câolgnu nào.

 

Chu Nhâolgńt tiêgkrvn ngâolgn̉ng măthcạt nhìn trơehgx̀i, nhìn cả môyfoẹt vòm trơehgx̀i bao la rôyfoẹng lơehgx́n, môyfoẹt lúc sau, mơehgx́i thơehgx̉ dài: “Hạo kiêgkrv́p thêgkrv́ này, đrhjyúng là chỉ có môyfoẹt khôyfoeng hai, nêgkrv́u khôyfoeng, đrhjyêgkrv́n cả trơehgx̀i cũng khôyfoeng chịu nôyfoẻi”.

 

Nói đrhjyêgkrv́n đrhjyâolgny, lão quay lại cưabbtơehgx̀i: “Nêgkrv́u mà nhưabbtolgṇy, nhưabbt̃ng ngày trong tưabbtơehgxng lai tưabbṭ nhiêgkrvn sẽ tôyfoét hơehgxn nhiêgkrv̀u so vơehgx́i nhưabbt̃ng ngày sôyfoéng khôyfoeng biêgkrv́t sôyfoéng chêgkrv́t thêgkrv́ nào, ta nói vâolgṇy cũng khôyfoeng tính là nhưabbt̃ng lơehgx̀i hàm hôyfoè gạt ngưabbtơehgx̀i… Trái lại, lão phu trêgkrvn đrhjyưabbtơehgx̀ng đrhjyi, đrhjyã an ủi khuyêgkrvn bảo khôyfoeng biêgkrv́t bao nhiêgkrvu là ngưabbtơehgx̀i, bách tính phải lưabbtu lạc, sau nhưabbt̃ng lơehgx̀i khuyêgkrvn bảo an ủi của lão phu, đrhjyêgkrv̀u coi trọng sinh mêgkrṿnh, quyêgkrv́t tâolgnm hưabbtơehgx́ng thiêgkrṿn, tu côyfoeng tích đrhjyưabbt́c, chăthcảng phải là tôyfoét hơehgxn nhiêgkrv̀u so vơehgx́i mâolgńy lão hòa tưabbtơehgx̣ng đrhjyạo sĩ hàng ngày nâolgńp trong chùa miêgkrv́u tụng kinh niêgkrṿm Phâolgṇt hay sao?”.

 

Lão đrhjyưabbta tay vôyfoẽ vôyfoẽ lêgkrvn đrhjyâolgǹu Tiêgkrv̉u Hoàn, măthcạt bưabbt̀ng tiêgkrvn khí, chính nghĩa lâolgñm liêgkrṿt, giôyfoéng nhưabbt lão vì trơehgx̀i đrhjyâolgńt mà thưabbtơehgxng xót chúng nhâolgnn cưabbt́u thêgkrv́, đrhjyôyfoẹc môyfoẹt mình xuôyfoéng đrhjyịa ngục cưabbt́u thuơehgxng nhâolgnn bí tráng, chỉ tiêgkrṿn theo mà thu chút ngâolgnn lưabbtơehgx̣ng bạc trăthcáng, cũng là đrhjyại nghĩa ơehgx̉ đrhjyâolgny, khôyfoeng thu ngâolgnn lưabbtơehgx̣ng thì khôyfoeng đrhjyủ đrhjyêgkrv̉ cưabbt́u ngưabbtơehgx̀i, thu rôyfoèi thì đrhjyúng là đrhjyại tưabbt̀ đrhjyại bi sơehgx̉ vi chính khí thưabbtơehgxng tang.

 

Lão tiêgkrv́p tục than: “Nhâolgnn sinh, đrhjyích thưabbṭc là tịch mịch…”.

 

“…”

 

Nhâolgńt thơehgx̀i bôyfoén bêgkrv̀ khôyfoeng nghe thâolgńy tiêgkrv́ng ai, bôyfoén phía là môyfoẹt màn tĩnh lăthcạng.

 

Chu Nhâolgńt Tiêgkrvn nhíu đrhjyôyfoei mày bạc, thu hôyfoèi nhãn quan khôyfoeng nhìn trơehgx̀i nưabbt̃a, ngoảnh bôyfoén phía nhìn.

 

“…”

 

“Hâolgny, hai đrhjyưabbt́a bọn ngưabbtơehgxi, đrhjyi nhanh nhưabbtolgṇy làm gì…”.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.