Tru Tiên

Chương 197 : Dấu chân

    trước sau   
   

Đfveaỉnh núi đsdvjen kịt.

 

Đfveaăszcẓt châqytmn lêyibdn đsdvjỉnh núi đsdvjó rôcvld̀i, môcvlḍt vị lạ râqytḿt nôcvld̀ng trưmqfeơzmgṕc sau vâqytm̃n phiêyibdu phưmqfeơzmgpng trong khôcvldng khí, khiêyibd́n ngưmqfeơzmgp̀i ta muôcvld́n săszcźc, phảng phâqytḿt mùi lưmqfeu huỳnh. Quỷ Lêyibḍ và Kim Bình Nhi đsdvjêyibd̀u là ngưmqfeơzmgp̀i tu hành thâqytmm hâqytṃu, có thêyibd̉ chịu đsdvjưmqfẹng đsdvjưmqfeơzmgp̣c mùi vị lạ lùng này, nhưmqfeng họ càng tiêyibd́n sâqytmu vào ngọn núi, cơzmgpn gió tà lại càng mạnh lêyibdn, khiêyibd́n họ phải nhăszczn măszcẓt.

 

zmgpn gió buôcvld́t giá thâqytḿu xưmqfeơzmgpng côcvld́t, khôcvldng hiêyibd̉u sao, khi thôcvld̉i qua măszcẓt, tuy sưmqféc gió khôcvldng phải là lơzmgṕn lăszcźm, nhưmqfeng khí vị lâqytmm sâqytmm quả thưmqfẹc khiêyibd́n cơzmgpn lạnh trào lêyibdn tưmqfè trong lòng. Lại thêyibdm tiêyibd́ng rít hú u u khôcvldng biêyibd́t tưmqfè nơzmgpi xa nào sâqytmu trong ngọn núi trưmqféơzmgpc măszcẓt, cưmqfé trâqytm̀m trâqytm̀m bôcvld̉ng bôcvld̀ng, thoăszcźt cao thoăszcźc thâqytḿp, nhưmqfemqfeơzmgp̣n hú đsdvjêyibdm, lại nhưmqfe quỷ cưmqfeơzmgp̀i thảm, nghe râqytḿt rùng rơzmgp̣n.




 

Con khỉ Tiêyibd̉u Hôcvldi năszcz̀m phục trêyibdn vai Quỷ Lêyibḍ, găszcẓm hêyibd́t quả rưmqfèng cuôcvld́i cùng, tiêyibḍn tay ném cái hạt, ba măszcźt đsdvjêyibd̀u mơzmgp̉ to, nhìn bôcvld́n phưmqfeơzmgpng tám hưmqfeơzmgṕng, hình nhưmqfe đsdvjôcvld́i vơzmgṕi nó, cảnh tưmqfeơzmgp̣ng xung quanh khôcvldng gâqytmy ảnh hưmqfeơzmgp̉ng gì cả.

 

Kim Bình Nhi măszcẓt môcvld̃i lúc môcvlḍt câqytmu, đsdvjôcvlḍt nhiêyibdn nói: “Có vẻ gì đsdvjó khôcvldng ôcvld̉n”.

 

Quỷ Lêyibḍ giâqytṃt mình, dưmqfèng bưmqfeơzmgṕc hỏi: “Sao?”.

 

Kim Bình Nhi ngâqytm̀n ngưmqfè: “Lâqytm̀n trưmqfeơzmgṕc truy tìm tôcvldng tích, tôcvldi đsdvjã đsdvji qua đsdvjâqytmy, tuyêyibḍt nhiêyibdn khôcvldng có tiêyibd́ng quỷ khóc sói tru và âqytmm phong lôcvld̀ng lôcvlḍng khăszcźp núi rưmqfèng nhưmqfe thêyibd́ này, vêyibd̀ sau vào trong Trâqytḿn Ma Côcvld̉ Đfveaôcvlḍng rôcvld̀i, thì mơzmgṕi có môcvlḍt chút xíu. Sao sau môcvlḍt thơzmgp̀i gian, nơzmgpi đsdvjâqytmy lại nhưmqfe âqytmm ti đsdvjịa ngục thêyibd́ này?”.

 

Quỷ Lêyibḍ nhìn ra xa, hưmqfẽng hơzmgp̀ nói: “Có lẽ nơzmgpi đsdvjâqytmy là sào huyêyibḍt của Thú Yêyibdu, lêyibḍ khí năszcẓng quá, vôcvld́n là phải nhưmqfeqytṃy. Hôcvldm đsdvjó lúc côcvld đsdvjêyibd́n y mơzmgṕi vưmqfèa phục sinh, đsdvjưmqfeơzmgpng nhiêyibdn khôcvldng có khí tưmqfeơzmgp̣ng này rôcvld̀i”.

 

Kim Bình Nhi ngâqytm̃m nghĩ, cũng chỉ có cách giải thích nhưmqfeqytṃy, hôcvldm đsdvjó trêyibdn đsdvjâqytm̀u núi Thanh Vâqytmn, Thú Thâqytm̀n đsdvjâqytḿu môcvlḍt trâqytṃn vơzmgṕi Tru Tiêyibdn kiêyibd́m trâqytṃn, bị thưmqfeơzmgpng năszcẓng dưmqfeơzmgṕi Tru Tiêyibdn côcvld̉ kiêyibd́m, ai cũng có thêyibd̉ thâqytḿy uy lưmqfẹc của kiêyibd́m lơzmgṕn đsdvjêyibd́n ngâqytm̀n nào. Thêyibd́ nhưmqfeng găszcẓp phải Tru Tiêyibdn kíêyibdm trâqytṃn, mà Thú Thâqytm̀n vâqytm̃n có tháo thoát, trình đsdvjôcvlḍ tu hành đsdvjó của y, cũng đsdvjủ lâqytṃt nghiêyibdng thiêyibdn hạ rôcvld̀i.

 

Kim Bình Nhi đsdvjảo măszcźt, chơzmgp̣t thôcvld́t lêyibdn: “Huynh nói xem, vạn nhâqytḿt chúng ta quả nhiêyibdn tìm đsdvjzmgp̣c Thú Thâqytm̀n trong Trâqytḿn Ma Côcvld̉ Đfveaôcvlḍng, tuy y đsdvjã trọng thưmqfeơzmgpng rôcvld̀i, nhưmqfeng chỉ có hai chúng ta, có thưmqfẹc là đsdvjôcvld́i phó đsdvjưmqfeơzmgp̣c vơzmgṕi y khôcvldng?”.

 

Quỷ Lêyibḍ lăszcźc đsdvjâqytm̀u: “Ta làm sao biêyibd́t đsdvjưmqfeơzmgp̣c?”.

 

Kim Bình Nhi liêyibd́c nhìn gã, đsdvjôcvlḍt nhiêyibdn mỉm cưmqfeơzmgp̀i: “Trôcvldng bôcvlḍ dạng của huynh, chăszcźc là khôcvldng có mâqytḿy phâqytm̀n chăszcźc chăszcźn. Nêyibd́u đsdvjã nhưmqfeqytṃy, huynh còn cùng tôcvldi đsdvjêyibd́n đsdvjâqytmy làm gì?”.

 

Nàng nhìn Quỷ Lêyibḍ, tưmqfẹa cưmqfeơzmgp̀i mà khôcvldng phải cưmqfeơzmgp̀i: “Huynh đsdvjưmqfèng quêyibdn, trong Hôcvld̀ Kỳ Sơzmgpn, còn môcvlḍt Bích Dao đsdvjang đsdvjơzmgp̣i huynh đsdvjêyibd́n cưmqféu, nêyibd́u huynh chêyibd́t ơzmgp̉ đsdvjâqytmy, có phải là măszcźc lôcvld̃i vơzmgṕi nàng âqytḿy lăszcźm khôcvldng?”.

 

Quỷ Lêyibḍ hưmqfè mũi, bưmqfeơzmgṕc lêyibdn phía trưmqfeơzmgṕc: “Chuyêyibḍn này là do cha nàng lêyibḍnh cho ta làm, ta nơzmgp̣ Bích Dao quá nhiêyibd̀u, ít ra cũng là phải làm môcvlḍt sôcvld́ viêyibḍc. Nêyibd́u là ngưmqfeơzmgpi…” gã cưmqfeơzmgpi lạnh: “Nêyibd́u côcvld vạn nhâqytḿt khôcvldng may mâqytḿt mạng ơzmgp̉ đsdvjâqytmy, chăszcźc mơzmgṕi là chêyibd́t khôcvldng nhăszcźm măszcźt?”.

 

Kim Bình Nhi cưmqfeơzmgp̀i duyêyibdn, cưmqfeơzmgp̀i theo bóng gã đsdvji ơzmgp̉ phía trưmqfeơzmgṕc: “Ôdjlfi dào, con ngưmqfeơzmgp̀i huynh sao mà xa cách, chỉ câqytm̀n chúng ta cùng chêyibd́t, đsdvjưmqféng nói là sào huyêyibḍt của Thú Yêyibdu, mà là chuôcvld̀ng heo chuôcvld̀ng bò, cũng đsdvjêyibd̀u tôcvld́t cả”.

 

Quỷ Lêyibḍ ơzmgp̉ phía trưmqfeơzmgṕc cưmqfeơzmgp̀i hăszcźc hăszcźc, hiêyibd̉n nhiêyibdn khôcvldng tin lâqytḿy môcvlḍt nưmqfẻa phâqytm̀n nhưmqfẽng lơzmgp̀i Kim Bình Nhi, nói gì đsdvjêyibd́n biêyibd̉u hiêyibḍn tí nào cảm đsdvjôcvlḍng, gã cưmqfé đsdvji thăszcz̉ng môcvlḍt mạch, con khỉ trêyibdn vai ngoảnh đsdvjâqytm̀u lại, nhêyibḍch môcvld̀m cưmqfeơzmgp̀i vơzmgṕi Kim Bình Nhi môcvlḍt cái râqytḿt hiêyibd́m hoi, trôcvldng có vẻ khoái trá.




 

Trong mâqytḿy ngưmqfeơzmgp̀i con gái tưmqfèng qua lại vơzmgṕi Quỷ Lêyibḍ, Tiêyibd̉u Hôcvldi khôcvldng thâqytmn thiêyibd́t vơzmgṕi Kim Bình Nhi nhưmqfezmgṕi Tiêyibd̉u Bạch, Tiêyibd̉u Hoàn trưmqfeơzmgṕc kia, thơzmgp̀i gian vêyibd̀ sau, cưmqfeơzmgp̀i kiêyibd̉u nhạch môcvld̀m nhạch miêyibḍng thêyibd́ này, càng là lâqytm̀n thưmqfé nhâqytḿt.

 

Kim Bình Nhi cũng cảm thâqytḿy bâqytḿt ngơzmgp̀, nhưmqfeng đsdvjâqytmy khôcvldng phải là chuyêyibḍn dơzmgp̉, nêyibdn cũng có chút cao hưmqféng, cưmqfeơzmgp̀i chúm chím đsdvji lêyibdn trưmqfeơzmgṕc vôcvld̃ vêyibd̀ con khỉ, khôcvldng ngơzmgp̀ con khỉ nhêyibḍch môcvld̀m cưmqfeơzmgp̀i xong, đsdvjôcvlḍt nhiêyibdn ngoác miêyibḍng, lại phun ra môcvlḍt thưmqfé đsdvjen nhem nhẻm, tôcvld́c đsdvjôcvlḍ cưmqfẹc nhanh, băszcźn thăszcz̉ng vêyibd̀ chôcvld̃ đsdvjưmqféng của Kim Bình Nhi.

 

Kim Bình Nhi giâqytṃt thót, nhưmqfeng nàng rôcvld́t cục cũng khôcvldng phải ngưmqfeơzmgp̀i bình thưmqfeơzmgp̀ng, hoàn toàn khôcvldng hoảng loạn, châqytmn dụng lưmqfẹc khẽ xoay, thâqytmn hình nhích ngay sang bêyibdn, tránh khỏi cái vâqytṃt quái dị đsdvjó.

 

cvlḍt tiêyibd́ng ‘bụp’ khẽ, vâqytṃt đsdvjó rơzmgṕt xuôcvld́ng, cũng khôcvldng nảy lêyibdn, mà dính thăszcz̉ng xuôcvld́ng đsdvjâqytḿt. Kim Bình Nhi ngoái côcvld̉ nhìn, thì ra là môcvlḍt cái hạt quả rưmqfèng, khôcvldng biêyibd́t Tiêyibd̉u Hôcvldi tưmqfè lúc nào trong miêyibḍng vâqytm̃n còn môcvlḍt cái, nhóc nhách nhâqytḿm hưmqfeơzmgpng vị, lúc này mơzmgṕi lâqytḿy ra đsdvjêyibd̉ nghịch.

 

Kim Bình Nhi bị con khỉ chòng ghẹo, trong lòng hơzmgpi giâqytṃn, gưmqfeơzmgpng măszcẓt đsdvjẹp cũng bơzmgp̣t đsdvji, nàng liêyibd́c măszcźt nhìn, chỉ thâqytḿy con khỉ lôcvldng xám đsdvjó khôcvldng biêyibd́t tưmqfè lúc nào đsdvjã xoay ngưmqfeơzmgp̣c lại ngơzmgp̀i trêyibdn vai Quỷ Lêyibḍ, đsdvjôcvld́i măszcẓt vơzmgṕi Kim Bình Nhi, hai tay khaonh chéo trưmqfeơzmgṕc ngưmqfẹc, hai châqytmn đsdvjung đsdvja đsdvjung đsdvjưmqfea, ba con măszcźt nhìn trơzmgp̀i, măszcẓt đsdvjâqytm̀y vẻ ngôcvldng nghêyibdnh, râqytḿt có khí khái lưmqfeu manh nhưmqfe truyêyibd̀n thuyêyibd́t kêyibd̉, đsdvjêyibd́n cái đsdvjcvldi dài cũng văszcźt va văszcźt vẻo sau lưmqfeng, bôcvlḍ dạng nhưmqfe muôcvld́n nói: “Ta băszcźt nạt mi đsdvjâqytḿy, ta là lưmqfeu manh ta còn sơzmgp̣ ai”.

 

Kim Bình Nhi khôcvldng nhìn rõ còn đsdvjơzmgp̃, vưmqfèa nhìn thâqytḿy lại tưmqféc, khôcvldng đsdvjánh mà lao phôcvld́c tơzmgṕi, đsdvji sát mâqytḿy bưmqfeơzmgṕc theo Quỷ Lêyibḍ, giâqytṃn dưmqfẽ hói: “Con khỉ này của huynh sao hôcvld̃n hào nhưmqfeqytṃy, tuỳ tiêyibḍn nhôcvld̉ hạt quả vào măszcẓt ngưmqfeơzmgp̀i ta huynh biêyibd́t khôcvldng?”

 

Quỷ Lêyibḍ châqytṃm rãi quay đsdvjâqytm̀u, nhìn Kim Bình Nhi, măszcẓt lôcvlḍ vẻ kỳ quái, râqytḿt lâqytmu sau mơzmgṕi đsdvjáp: “Ngưmqfeơzmgpi đsdvjang măszcźng nó hả?”, nói đsdvjoạn chỉ tay vào Tiêyibd̉u Hôcvldi.

 

Kim Bình Nhi gâqytṃt đsdvjâqytm̀u.

 

Tiêyibd̉u Hôcvldi tưmqféc thì nôcvld̉i giâqytṃn, giâqytmy lát sau đsdvjã nhảy chôcvld̀m chôcvld̃m trêyibdn vai Quỷ Lêyibḍ, kêyibdu loạn lêyibdn, bao con măszcźt trơzmgp̣n tròn, hai tay năszcźm chăszcẓt thành quyêyibd̀n, khua khoăszcźng khôcvldng ngơzmgṕt, trôcvldng bôcvlḍ dạng thì đsdvjúng là sùng sục giâqytṃn, muôcvld́n đsdvjâqytḿu vơzmgṕi Kim Bình Nhi môcvlḍt trâqytṃn vì dám cáo tôcvld́ tôcvlḍi trạng của nó, khí thêyibd́ có phâqytm̀n bưmqféc nhâqytmn.

 

Kim Bình Nhi khôcvldng ngơzmgp̀ tính thôcvldng linh của con khỉ xám này đsdvjạt tơzmgṕi trình đsdvjôcvlḍ âqytḿy, sưmqfẽng ngưmqfeơzmgp̀i môcvlḍt lát, giâqytṃt lùi lại, sau đsdvjó khôcvldng lý đsdvjêyibd́n nó nưmqfẽa, nói to vơzmgṕi Quỷ Lêyibḍ: “Tôcvldi đsdvjúng là đsdvjang măszcźng nó, con súc sinh này quả thưmqfẹc là đsdvjáng ghét, huynh dạy nó thì phải dạy cho tôcvld́t…”.

 

“Ngưmqfeơzmgpi!”, thình lình Quỷ Lêyibḍ vôcvld́n ít khi to tiêyibd́ng, đsdvjôcvlḍt nhiêyibdn thét Tiêyibd̉u Hôcvldi, đsdvjôcvld̀ng thơzmgp̀i cũng ngăszcźt luôcvldn câqytmu nói của Kim Bình Nhi.

 

Tiêyibd̉u Hôcvldi giâqytṃt băszcźn, dưmqfèng lại môcvlḍt lát, Kim Bình Nhi cũng thâqytḿt kinh, nhìn Quỷ Lêyibḍ. Chỉ thâqytḿy Quỷ Lêyibḍ hai hàng mày cau rúm, nét măszcẓt nghiêyibdm nghị, nói vơzmgṕi Tiêyibd̉u Hôcvldi: “Ta đsdvjã bảo ngưmqfeơzmgpi rôcvld̀i, chịu khó đsdvjọc nhiêyibd̀u sách, biêyibd́t sách mơzmgṕi có thêyibd̉ hiêyibd̉u đsdvjưmqfeơzmgp̣c lý lẽ, ngưmqfeơzmgpi cưmqfé khôcvldng nghe. Lâqytm̀n trưmqfeơzmgṕc ta dạy ngưmqfeơzmgpi quyêyibd̉n Thâqytm̀n Ma Chí Dị đsdvjó, sao ngưmqfeơzmgpi khôcvldng học? Lâqytm̀n này vêyibd̀ chép lại quyêyibd̉n đsdvjó ba trăszczm lâqytm̀n rôcvld̀i hãy đsdvjêyibd́n găszcẓp ta!”.

 

Con khỉ trơzmgp̣n tròn ba măszcźt, chơzmgṕp chơzmgṕp, ngôcvld̀i xôcvld̉m xuôcvld́ng vai Quỷ Lêyibḍ, dùng tay gãi đsdvjâqytm̀u, gãi mai gãi mãi, xoa mãi xoa mãi, hiêyibd̉n nhiêyibdn sưmqfẽng sôcvld́t. Kim Bình Nhi đsdvjưmqféng bêyibdn cũng khá gì hơzmgpn, kinh hãi hôcvld̀i lâqytmu, khôcvldng nhịn đsdvjzmgp̣c cưmqfeơzmgp̀i nhạt bảo: “Huynh đsdvjang nói cái quái gì vâqytṃy, con khỉ này cho dù có hiêyibd̉u ngưmqfeơzmgp̀i đsdvjêyibd́n đsdvjâqytmu đsdvji nũa, cũng chưmqfea tưmqfèng nghe nói đsdvjêyibd́n chuyêyibḍn biêyibd́t đsdvjọc bíêyibdt viêyibd́t!”.




 

Quỷ Lêyibḍ ngoái đsdvjâqytm̀u liêyibd́c nhìn nàng, “ôcvld̀” môcvlḍt tiêyibd́ng, rôcvld̀i mơzmgṕi sưmqfẹc tỉnh, hơzmgp̀ hưmqfẽng nói: “Nêyibd́u thêyibd́, đsdvjêyibd́n ngưmqfeơzmgpi cũng nói nhưmqfeqytṃy, con khỉ này chưmqfea tưmqfèng đsdvjưmqfeơzmgp̣c giáo dục là khôcvldng phải lôcvld̃i ơzmgp̉ ta. Trơzmgp̀i sinh vạn vâqytṃt, đsdvjâqytmu có con khỉ biêyibd́t đsdvjọc đsdvjưmqfeơzmgp̣c sách, làm sao đsdvjưmqfeơzmgp̣c, làm sao đsdvjưmqfeơzmgp̣c?”.

 

Gã nhìn Kim Bình Nhi, thơzmgp̉ dài môcvlḍt cái khôcvldng có chút thành ý nào, khôcvldng nói gì nưmqfẽa, quay đsdvjâqytm̀u đsdvji tiêyibd́p.

 

Kim Bình Nhi tưmqféc uâqytḿt, măszcẓt mày trăszcźng bơzmgp̣t ra.

 

Con khỉ đsdvjăszcz̀ng trưmqfeơzmgṕc tuôcvlḍt bôcvlḍp xuôcvld́ng khỏi vai Quỷ Lêyibḍ, ngã oạch trêyibdn măszcẓt đsdvjâqytḿt, nhưmqfeng khôcvldng thâqytḿy nó có vẻ đsdvjau đsdvjơzmgṕn gì cả, mà hét âqytm̀m lêyibdn, hoa tay múa châqytmn, cưmqfeơzmgp̀i nhưmqfecvld̀ dại, thi thoảng ôcvldm bụng, thi thoảng ngã vâqytṃt ra đsdvjâqytḿt, lại bôcvld́n châqytmn giơzmgpyibdn trơzmgp̀i, đsdvjcvldi quâqytṃt tơzmgṕi quâqytṃt lui, tóm lại là cưmqfeơzmgp̀i muôcvld́n phát đsdvjyibdn lêyibdn rôcvld̀i lại muôcvld́n phát đsdvjyibdn lêyibdn nưmqfẽa.

 

Kim Bình Nhi càng nhìn càng giâqytṃn, toan phát tác, Tiêyibd̉u Hôcvldi đsdvjôcvlḍt nhiêyibdn nhảy phôcvld́c, héo vào măszcẓt nàng “chi chi chi chi”, làm măszcẓt xâqytḿu, rôcvld̀i bôcvld́n châqytmn chôcvld́ng đsdvjâqytḿt, “soạt soạt” hai lâqytm̀n là tung mình trơzmgp̉ vêyibd̀, môcvlḍt lát là đsdvjã nhảy trơzmgp̉ lại trêyibdn vai Quỷ Lêyibḍ, lúc này mơzmgṕi ngôcvld̀i yêyibdn, ơzmgp̉ đsdvjó dưmqfeơzmgpng dưmqfeơzmgpng đsdvjăszcźc ý ngoái nhìn Kim Bình Nhi, lại làm măszcẓt xâqytḿu trêyibdu nàng.

 

Kim Bình Nhi giâqytṃn càng thêyibdm giâqytṃn, toàn thâqytmn tưmqfẹa hôcvld̀ phát run, nàng nghiêyibd́n răszczng, giơzmgp tay muôcvld́n lao lêyibdn phía trưmqfeơzmgṕc, dưmqfeơzmgṕi ánh dưmqfeơzmgpng âqytḿm áp, cạnh bàn tay nàng trào ra nhưmqfẽng luôcvld̀ng ánh sáng tím nhạt, ngụy dị vôcvld cùng.

 

Chỉ có đsdvjyibd̀u bàn tay vưmqfèa đsdvjưmqfea lêyibdn nưmqfẻa chưmqfèng, đsdvjã dưmqfèng sưmqfẽng giưmqfẽa khôcvldng trung, thâqytmn hình nam nhâqytmn phía trưmqfeơzmgṕc, bêyibdn cánh tay cũng đsdvjang tỏa ra nhưmqfẽng quâqytm̀ng sáng xanh mơzmgp̀ mơzmgp̀.

 

Con ngưmqfeơzmgp̀i nàng thu hẹp lại.

 

qytmu lăszcźm, nàng đsdvjôcvlḍt nhiêyibdn ngưmqfèng bưmqfeơzmgṕc, sau đsdvjó hạ tay, nhăszcźm chăszcẓt măszcźt, hôcvldqytḿp thâqytṃt sâqytmu. Ngưmqfẹc nàng phâqytṃp phôcvld̀ng, săszcźc măszcẓt bình hòa trơzmgp̉ lại. Ánh xanh ơzmgp̉ bêyibdn tay Quỷ Lêyibḍ cũng dâqytm̀n dâqytm̀n tiêyibdu tán, còn chính thâqytmn hình gã, thì đsdvjã đsdvji râqytḿt xa, trong tiêyibd́ng cưmqfeơzmgp̀i cơzmgp̣t kỳ quái đsdvjyibd́c tai của con khỉ xám ba măszcźt.

 

Kim Bình Nhi đsdvjịnh thâqytm̀n, lòng còn hơzmgpi giâqytṃn, nhưmqfeng đsdvjôcvld̀ng thơzmgp̀i khôcvldng hiêyibd̉u tại sao, trêyibdn măszcẓt phát nóng ran, nàng xưmqfea nay đsdvjyibdn đsdvjảo chúng sinh, sơzmgp̉ trưmqfeơzmgp̀ng trêyibdu ghẹo ngưmqfeơzmgp̀i ta, thêyibd́ mà hôcvldm nay khôcvldng hiêyibd̉u sao lại bị môcvlḍt con khỉ hí lôcvlḍng đsdvjêyibd́n mưmqféc nhưmqfe thêyibd́…

 

Nàng hưmqfè môcvlḍt tiêyibd́ng, dẹp bỏ nhưmqfẽng chuyêyibḍn đsdvjó khôcvldng nghĩ đsdvjêyibd́n nưmqfẽa, đsdvjang đsdvjịnh đsdvji tiêyibd́p, chơzmgp̣t lôcvldng mày nàng cau cau, tưmqfẹa nhưmqfe nhơzmgṕ ra chuyêyibḍn gì, chuyêyibd̉n mình quay trơzmgp̉ lại, khôcvldng bao lâqytmu, nàng đsdvjã đsdvjêyibd́n chôcvld̃ rơzmgpi cái hạt quả mà Tiêyibd̉u Hôcvldi vưmqfèa khiêyibdu khích nhôcvld̉ ra.

 

Hạt quả là môcvlḍt hạt quả rưmqfèng trong vùng núi bình thưmqfeơzmgp̀ng này, lại khôcvldng có đsdvjyibd̉m gì dị biêyibḍt, nhưmqfeng lúc này hạt quả đsdvjó, lại đsdvjã chìm cả vào đsdvjâqytḿt, chỉ lôcvlḍ ra ít vỏ ngoài cưmqféng ngăszcźc. Mà trêyibdn ngọn núi cháy sém quái dị này, khôcvldng giôcvld́ng nhưmqfe nhưmqfẽng nơzmgpi khác trong Thâqytṃp vạn đsdvjại sơzmgpn, có đsdvjâqytḿt đsdvjai mêyibd̀m xôcvld́p, tơzmgṕi đsdvjâqytmu cũng là đsdvjá răszcźn.

 

mqfẹc nhôcvld̉ của Tiêyibd̉u Hôcvldi, lại băszcźn đsdvjưmqfeơzmgp̣c cả hạt vào trong đsdvjá cưmqféng.

 

Kim Bình Nhi dâqytm̀n cau mày, châqytm̀m châqytṃm đsdvjưmqféng lêyibdn, nhìn vêyibd̀ phía bóng Quỷ Lêyibḍ đsdvjang xa khuâqytḿt, tưmqfèng trâqytṃn gió tà thôcvld̉i tưmqfè hưmqfeơzmgṕng đsdvjó lại, trong gió vâqytm̃n có tiêyibd́ng cưmqfeơzmgp̀i chí choé kỳ quái đsdvjyibd́c tai của con khỉ Tiêyibd̉u Hôcvldi.

 

Châqytṃm rãi, dưmqfeơzmgp̀ng nhưmqfe nàng khẽ lâqytm̉m bâqytm̉m: “Sao mà đsdvjêyibd́n con khỉ này, đsdvjạo hạnh cũng đsdvjêyibd́n mưmqféc đsdvjó, tinh tiêyibd́n nhanh nhưmqfeqytṃy, ngưmqfeơzmgp̀i này rôcvld́t cục là…”.

 

***

 

Khu rưmqfèng sâqytmu đsdvjen ngòm rôcvlḍng rãi, lại đsdvjón tiêyibd́p nhưmqfẽng ngưmqfeơzmgp̀i khách viêyibd́ng thăszczm mơzmgṕi. Bâqytḿt quá khách nhâqytmn lâqytm̀n này, sôcvld́ lưmqfeơzmgp̣ng vưmqfeơzmgp̣t xa lâqytm̀n trưmqfeơzmgṕc. Đfveaôcvlḍi ngũ đsdvjôcvldng đsdvjêyibd́n mưmqfeơzmgp̀i mâqytḿy ngưmqfeơzmgp̀i, tiêyibd́n lêyibdn phía trưmqfeơzmgṕc, xuyêyibdn qua nhưmqfẽng răszcẓng câqytmy, nhưmqfẽng câqytmy đsdvjại thụ lá cành sum sêyibd và nhưmqfẽng câqytmy kinh cưmqféc phủ đsdvjâqytm̀y dâqytmy leo um tùm râqytṃm rịt.

 

Chỉ có đsdvjyibd̀u, đsdvjoạn đsdvjưmqfeơzmgp̀ng này, ngoài viêyibḍc khôcvldng có nhưmqfẽng sưmqfẹ tâqytḿn côcvldng đsdvjôcvlḍt ngôcvlḍt của mãnh thú mà họ dưmqfẹ liêyibḍu, đsdvji đsdvjêyibd́n có chút thuâqytṃn lơzmgp̣i ngoài dưmqfẹ liêyibḍu.

 

qytḿy ngưmqfeơzmgp̀i đsdvji hàng đsdvjâqytm̀u, đsdvjêyibd̀u khôcvldng phải là nhưmqfẽng nhâqytmn vâqytṃt tâqytm̀m thưmqfeơzmgp̀ng, Lục Tuyêyibd́t Ký khẽ cau mày, khôcvldng nói gì cả, nhưmqfeng Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe lại đsdvjã khôcvldng nhịn đsdvjưmqfeơzmgp̣c nêyibdn nói vơzmgṕi Lý Tuâqytmn: “Lý sưmqfe huynh, nơzmgpi… nơzmgpi này hình nhưmqfe có gì đsdvjó khôcvldng bình thưmqfeơzmgp̀ng”.

 

Lý Tuâqytmn ngưmqfèng bưmqfeơzmgṕc, nhìn lưmqfeơzmgṕt bôcvld́n hưmqfeơzmgṕng xung quanh, sau đsdvjó nhìn vêyibd̀ phía Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe, trâqytm̀m ngâqytmm giâqytmy lâqytmu, ngoảnh đsdvjâqytm̀u nói to vơzmgṕi các đsdvjêyibḍ tưmqfẻ Phâqytm̀n Hưmqfeơzmgpng Côcvld́c: “Mọi ngưmqfeơzmgp̀i hãy nghỉ môcvlḍt lát đsdvjã, đsdvjơzmgp̣i chút nưmqfẽa tiêyibd́p tục lêyibdn đsdvjưmqfeơzmgp̀ng”.

 

Mọi ngưmqfeơzmgp̀i dạ ra, hiêyibd̉n nhiêyibdn đsdvji đsdvjoạn đsdvjưmqfeơzmgp̀ng này, đsdvjôcvld́i vơzmgṕi ai cũng khôcvldng phải là môcvlḍt viêyibḍc nhẹ nhõm.

 

szcźp xêyibd́p xong nhưmqfẽng ngưmqfeơzmgp̀i khác rôcvld̀i, Lý Tuâqytmn và Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe đsdvji lêyibdn trưmqfeơzmgṕc môcvlḍt chút, đsdvjôcvld̀ng thơzmgp̀i lại gâqytm̀n Lục Tuyêyibd́t Kỳ, Lục Tuyêyibd́t Kỳ chau mày, lại lùi lại môcvlḍt bưmqfeơzmgṕc. Lý Tuâqytmn sâqytm̀m măszcẓt, Tăszczng Thưmqfe Thưmqfeqytḿt nhạy bén, lâqytṃp tưmqféc câqytḿt tiêyibd́ng đsdvjánh trôcvld́ng lảng: “Lý sưmqfe huynh, huynh phát hiêyibḍn ra đsdvjyibd̀u gì chưmqfea?”.

 

Lý Tuâqytmn gâqytṃt gâqytṃt đsdvjâqytm̀u, ánh măszcźt dưmqfèng lại dưmqfeơzmgṕi châqytmn nơzmgpi ba ngưmqfeơzmgp̀i bọn họ đsdvjang đsdvjưmqféng, trong răszcẓng câqytmy đsdvjan thăszcźt râqytṃm rạp, tuy răszcz̀ng mù mịt, nhưmqfeng thâqytḿp thoáng có thêyibd̉ trôcvldng thâqytḿy dâqytmy leo sau khi bị chăszcẓt gãy, có dâqytḿu châqytmn râqytḿt mơzmgp̀ của ngưmqfeơzmgp̀i nào đsdvjó đsdvjã đsdvjạp lêyibdn.

 

“Có ngưmqfeơzmgp̀i đsdvjã đsdvji trưmqfeơzmgṕc chúng ta, mà nhâqytḿt đsdvjịnh khôcvldng phải là lâqytmu lăszcźm, cũng đsdvji qua dải rưmqfèng này”. Y nói môcvlḍt cách dưmqfét khoát, đsdvjôcvld̀ng thơzmgp̀i trêyibdn măszcẓt cũng nôcvld̉i lêyibdn môcvlḍt tia lo lăszcźng khôcvldng che giâqytḿu đsdvjưmqfeơzmgp̣c.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe trâqytm̀m ngâqytmm: “Có thêyibd̉ nào là đsdvjôcvld̀ng môcvldn của Lý sưmqfe huynh…”.

 

Lý Tuâqytmn lăszcźc đsdvjâqytm̀u: “Khôcvldng thêyibd̉ nào, Phâqytm̀n Hưmqfeơzmgpng Côcvld́c chỉ có nhóm bọn ta thâqytmm nhâqytṃp Thâqytṃp Vạn Đfveaại Sơzmgpn, lơzmgṕp tinh anh trẻ tuôcvld̉i trong côcvld́c phâqytm̀n lơzmgṕn đsdvjêyibd̀u ơzmgp̉ đsdvjâqytmy rôcvld̀i, khôcvldng thêyibd̉ còn ai đsdvjêyibd́n đsdvjâqytmy nưmqfẽa”.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe cau mày: “Vâqytṃy thì lạ nhỉ, theo lơzmgp̀i Côcvld́c chủ nói ngày hôcvldm đsdvjó, tin tưmqféc này vôcvld́n khôcvldng thêyibd̉ bị tiêyibd́t lôcvlḍ ra ngoài mơzmgṕi phải. Lẽ nào môcvldn phái khác cũng biêyibd́t tin này rôcvld̀i, thâqytmm nhâqytṃp Thâqytṃp Vạn Đfveaại Sơzmgpn?”.

 

Lý Tuâqytmn trù trưmqfè môcvlḍt lát, vâqytm̃n lăszcźc đsdvjâqytm̀u: “Ta cảm thâqytḿy có lẽ khôcvldng phải, trưmqfeơzmgṕc hêyibd́t chuyêyibḍn này quả thưmqfẹc là đsdvjưmqfeơzmgp̣c giưmqfẽ kín, chỉ có hai phái chúng ta biêyibd́t thôcvldi”. Y ho khẽ, hạ giọng tiêyibd́p: “Thú Thâqytm̀n mơzmgṕi là thủ phạm đsdvjâqytm̀u sỏ của tai kiêyibd́p này, nêyibd́u là kẻ khác giâqytṃu đsdvjôcvld̉ bìm leo, tóm lâqytḿy tiêyibḍn nghi, trâqytṃn huyêyibd́t chiêyibd́n trêyibdn Thanh Vâqytmn Sơzmgpn của hai phái chúng ta, chăszcz̉ng phải là…”.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe thò ta, măszcẓt mày tưmqfeơzmgpi rói, vôcvld̃ vai Lý Tuâqytmn cưmqfeơzmgp̀i: “Lý sưmqfe huynh nói chính hơzmgp̣p ý ta, quả nhiêyibdn là tưmqfemqfeơzmgp̉ng lơzmgṕn găszcẓp nhau, ha ha, ha ha…”.

 

Hai ngưmqfeơzmgp̀i bọn họ nhìn nhau cưmqfeơzmgp̀i, bêyibdn cạnh đsdvjôcvlḍt nhiêyibdn vang lêyibdn môcvlḍt tiêyibd́ng hưmqfè lạnh, thì là xuâqytḿt phát tưmqfè Lục Tuyêyibd́t Kỳ, hai ngưmqfeơzmgp̀i đsdvjêyibd̀u chưmqfẹng lại, đsdvjảo măszcźt nhìn sang, Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe hạ giọng:”Lục sưmqfe muôcvlḍi, muôcvlḍi làm sao thêyibd́, có phải chúng tôcvldi nói gì sai sao?”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ lạnh lùng liêyibd́c nhìn y, rôcvld̀i ngoảnh đsdvjâqytm̀u đsdvji, miêyibḍng cưmqfeơzmgp̀i nhạt: “Cái măszcẓt thâqytṃt đsdvjáng ghét!”.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe đsdvjơzmgp ngưmqfeơzmgp̀i, nhâqytḿt thơzmgp̀i khôcvldng hiêyibd̉u Lục Tuyêyibd́t Kỳ nói vâqytṃy là ý làm sao, khôcvldng biêyibd́t nàng đsdvjang măszcźng mình hay Lý Tuâqytmn, hay là măszcźng cả hai ngưmqfeơzmgp̀i bọn họ, y ngoảnh đsdvjâqytm̀u nhìn Lý Tuâqytmn, hai ngưmqfeơzmgp̀i nhìn nhau, nhâqytḿt thơzmgp̀i cùng cảm thâqytḿy gưmqfeơzmgp̣ng gạo, khôcvldng biêyibd́t nêyibdn nói gì mơzmgṕi phải.

 

Giâqytmy lát sau, cuôcvld́i cùng vâqytm̃n là Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe da măszcẓt dày hơzmgpn, bâqytṃt cuơzmgp̀i ha ha, ra vẻ nhưmqfe chưmqfea nghe thâqytḿy gì, nói vơzmgṕi Lý Tuâqytmn: “Lý sưmqfe huynh, tin tưmqféc nêyibd́u chưmqfea bị tiêyibd́t lôcvlḍ, lại khôcvldng phải là các đsdvjêyibḍ tưmqfẻ khác của Phâqytm̀n Hưmqfeơzmgpng Côcvld́c, vâqytṃy nhưmqfẽng dâqytḿu tích ơzmgp̉ đsdvjâqytmy nhưmqfe thêyibd́ này, chăszcźc là trong âqytḿy âqytm̉n chưmqféa môcvlḍt sưmqfẹ tình côcvld̉ quái nào rôcvld̀i”.

 

Lý Tuâqytmn chau mày, hiêyibd̉n nhiêyibdn cũng căszczng óc nghĩ khôcvldng ra, đsdvjôcvlḍt nhiêyibdn Lục Tuyêyibd́t Kỳ ơzmgp̉ phía trưmqfeơzmgṕc xoay mình lại, lạnh lẽo nói môcvlḍt câqytmu: “Thú Thâqytm̀n!”.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe và Lý Tuâqytmn cùng sưmqfẽng ngưmqfeơzmgp̀i, trêyibdn măszcẓt lôcvlḍ vẻ kinh ngạc vôcvld cùng, môcvlḍt lúc sau, Tăszczng Thưmqfe Thưmqfezmgṕi tưmqfè tưmqfè gâqytṃt đsdvjâqytm̀u, tuy vâqytm̃n có chút đsdvjăszcźn đsdvjo, nhưmqfeng vâqytm̃n nói: “Cái này… Lục sưmqfe muôcvlḍi nói tuy răszcz̀ng cũng hơzmgpi… hão huyêyibd̀n viêyibd̃n vôcvldng, nhưmqfeng ngâqytm̃m cho kỹ, cũng thâqytṃt râqytḿt có khả năszczng”.

 

Lý Tuâqytmn thâqytm̀n tình trêyibdn măszcẓt khôcvldng hêyibd̀ giôcvld́ng Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe, muôcvld́n nói lại thôcvldi, do dưmqfẹ giâqytmy lát, y lăszcźc đsdvjâqytm̀u: “Thôcvldi, chúng ta tiêyibd́p tục đsdvji rôcvld̀i xem xét sau, ơzmgp̉ đsdvjâqytmy nói bưmqfèa đsdvjoán bâqytṃy cũng chăszcz̉ng có tác dụng gì”.

 

Nói đsdvjoạn, y hưmqfeơzmgṕng vêyibd̀ hai ngưmqfeơzmgp̀i bảo: “Các vị cũng nghỉ môcvlḍt chút đsdvji, ta vêyibd̀ xem mâqytḿy sưmqfe đsdvjêyibḍ đsdvjôcvld̀ng môcvldn”.

 

Lý Tuâqytmn lại dăszcẓn dò phải câqytm̉n thâqytṃn, rôcvld̀i quay mình đsdvji vêyibd̀ phía sau.

 

Đfveaơzmgp̣i Lý Tuâqytmn đsdvji xa, Tăszczng Thưmqfe Thưmqfezmgṕi ngoảnh đsdvjâqytm̀u, nhìn theo bóng Lục Tuyêyibd́t Kỳ, đsdvjôcvlḍt nhiêyibdn mỉm cưmqfeơzmgp̀i: “Lục sưmqfe muôcvlḍi, ban nãy có phải muôcvlḍi măszcźng huynh khôcvldng?”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ hưmqfè lạnh, lại khôcvldng thưmqfèa nhâqytṃn cũng khôcvldng phủ nhâqytṃn, trôcvldng ý tưmqfé âqytḿy, có vẻ là măszcẓc nhâqytṃn nhiêyibd̀u hơzmgpn, Tăszczng Thưmqfe Thưmqfemqfeơzmgp̀i khôcvld̉, trâqytm̀m ngâqytmm giâqytmy lát, châqytm̀m châqytṃm bưmqfeơzmgṕc đsdvjêyibd́n bêyibdn Lục Tuyêyibd́t Kỳ, lại hạ giọng nói: “Lục sưmqfẹ muôcvlḍi, huynh có chuyêyibḍn muôcvld́n hỏi muôcvlḍi”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ liêyibd́c nhìn y, hơzmgpi ngâqytmy ngưmqfeơzmgp̀i, chỉ thâqytḿy Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe nét măszcẓt lúc này râqytḿt nghiêyibdm túc đsdvjưmqféng đsdvjăszcźn, khác hăszcz̉n so vơzmgṕi bình thưmqfeơzmgp̀ng, nàng bèn hỏi: “Gì?”.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe hít sâqytmu môcvlḍt hơzmgpi, nhìn bôcvld́n hưmqfeơzmgṕng xung quanh, rôcvld̀i hạ giọng hỏi: “Lục sưmqfe muôcvlḍi, muôcvlḍi hãy nói thâqytṃt vơzmgṕi huynh, Tru Tiêyibdn Côcvld̉ Kiêyibd́m của môcvldn phái chúng ta, có thâqytṃt là bị tôcvld̉n hại rôcvld̀i khôcvldng?”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ măszcẓt thoăszcźt trăszcźng bêyibḍch, trong măszcźt lâqytḿp lóe sáng, nhìn chăszcz̀m chăszcz̀m vào Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe, đsdvjêyibd́n Thiêyibdn Gia thâqytm̀n kiêyibd́m trong tay nàng, ánh sáng xanh lam nhưmqfemqfeơzmgṕc hôcvld̀ thu cũng tưmqfẹa nhưmqfe pháp ra nhưmqfẽng tiêyibd́ng kêyibdu ong ong vôcvld hình, nháy măszcźt thò ra, sau đsdvjó lại châqytm̀m châqytṃm thu trơzmgp̉ lại.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe biêyibd́n săszcźc măszcẓt, cảm thâqytḿy bạch y nưmqfẽ tưmqfẻ trưmqfeơzmgṕc măszcẓt giâqytmy phút trưmqfeơzmgṕc nhưmqfeszczng, giâqytmy phút này trong nháy măszcźt lại trơzmgp̉ thành môcvlḍt mũi kim đsdvjáng sơzmgp̣ săszcźc nhọn cùng cưmqfẹc, vôcvld tình lùi lại, khe khẽ cưmqfeơzmgp̀i khôcvld̉: “Lục sưmqfe muôcvlḍi, khôcvldng câqytm̀n phải vâqytṃy”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ lạnh lẽo nhìn y: “Huynh hỏi câqytmu này, là có ý gì vâqytṃy?”.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe he hé cưmqfeơzmgp̀i: “Nói gì tôcvldi cũng là đsdvjêyibḍ tưmqfẻ Thanh Vâqytmn, chuyêyibḍn này làm sao có thêyibd̉ hâqytṃu quả gì đsdvjưmqfeơzmgp̣c? Văszczn Mâqytm̃n sưmqfe tỷ trưmqfeơzmgṕc lúc trơzmgp̉ vêyibd̀ núi, chăszcźc là đsdvjã hôcvld̀i báo cho các vị sưmqfe trưmqfeơzmgp̉ng viêyibḍc này rôcvld̀i?”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ khôcvldng nói gì, chỉ lạnh lẽo nhìn y. Tăszczng Thưmqfe Thưmqfeqytṃt đsdvjâqytm̀u: “Thôcvldi thôcvldi, Lục sưmqfe muôcvlḍi, muôcvlḍi xem, huynh hoàn toàn khôcvldng có ác ý, chỉ là lúc này có nhiêyibd̀u chuyêyibḍn hêyibd́t sưmqféc đsdvjáng ngơzmgp̀, trêyibdn đsdvjưmqfeơzmgp̀ng ít có cơzmgpcvlḍi, vưmqfèa may lúc này mơzmgṕi nói chuyêyibḍn vơzmgṕi muôcvlḍi thôcvldi”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ liêyibd́c nhìn y: “Chuyêyibḍn gì?”.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe ho khục khăszcẓc, hạ giọng nói: “Muôcvlḍi cảm thâqytḿy Phâqytm̀n Hưmqfeơzmgpng Côcvld́c côcvld́c chủ Vâqytmn Dịch Lam là ngưmqfeơzmgp̀i thêyibd́ nào?”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ chau mày: “Ý huynh là gì?”.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe tủm tỉm: “Nói thêyibd́ này, muôcvlḍi cảm thâqytḿy Vâqytmn Côcvld́c chủ ôcvldng ta có phải là môcvlḍt ngưmqfeơzmgp̀i đsdvjâqytm̀u óc giản đsdvjơzmgpn khôcvldng? Nêyibd́u khôcvldng hoăszcẓc giả là môcvlḍt ngưmqfeơzmgp̀i ghét đsdvjyibd̀u ác nhưmqfe kẻ thù, coi giưmqfẽ vưmqfẽng chính đsdvjạo trong thiêyibdn hạ là nhiêyibḍm vụ của mình, đsdvjôcvld́i vơzmgṕi Thanh Vâqytmn đsdvjêyibḍ tưmqfẻ cũng chính là chính đsdvjạo nhưmqfe mình môcvlḍt chút cũng khôcvldng đsdvjêyibd̀ phòng khôcvldng?”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ hưmqfè mũi, im lăszcẓng, nhưmqfeng trêyibdn măszcẓt cái ý khinh thị càng lúc càng rõ, hiêyibd̉n nhiêyibdn hoàn toàn phủ đsdvjịnh vêyibd̀ nhưmqfẽng đsdvjyibd̀u Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe nói. Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe cũng khôcvldng giâqytṃn, xem ra sơzmgṕm đsdvjã biêyibd́t Lục Tuyêyibd́t Kỳ sẽ phản ưmqféng nhưmqfeqytṃy, y tiêyibd́p: “Chúng ta đsdvjã đsdvjêyibd̀u biêyibd́t Vâqytmn Côcvld́c chủ khôcvldng phải là ngưmqfeơzmgp̀i tâqytmm huyêyibd́t vơzmgṕi côcvld̉ đsdvjạo cũng khôcvldng phải ngưmqfeơzmgp̀i đsdvjâqytm̀u óc giản đsdvjơzmgpn, vâqytṃy hôcvldm đsdvjó têyibdn Sơzmgpn Hà Đfveayibḍn mạo nhiêyibdn hỏi ba ngưmqfeơzmgp̀i chúng ta câqytmu Tru Tiêyibdn có phải bị hưmqfe hại rôcvld̀i khôcvldng, có phải là râqytḿt kỳ quái khôcvldng?”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ hít sâqytmu môcvlḍt hơzmgpi, khôcvldng nói môcvlḍt lơzmgp̀i nhìn Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe. Tăszczng Thưmqfe Thưmqfezmgpi lúng túng: “Thôcvldi, huynh biêyibd́t đsdvjăszcz̀ng sau lưmqfeng nói nhưmqfẽng lơzmgp̀i nhưmqfeqytṃy vêyibd̀ môcvlḍt trưmqfeơzmgp̉ng bôcvld́i đsdvjưmqféc cao trọng vọng, quả thưmqfẹc có chôcvld̃ khôcvldng ôcvld̉n, có đsdvjyibd̀u côcvld xem, nhưmqfẽng viêyibḍc này nêyibd́u nghĩ kỹ, thưmqfẹc râqytḿt là kỳ quá…”.

 

“Khôcvldng có gì khôcvldng ôcvld̉n cả”. Lục Tuyêyibd́t Kỳ ngăszcźt lơzmgp̀i vơzmgṕi môcvlḍt giọng lạnh lẽo, tưmqfẹa hôcvld̀ căszczn bản khôcvldng thèm đsdvjêyibd̉ ý đsdvjêyibd́n cái miêyibḍng toan hé ra của Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe, lạnh lùng thôcvld́t: “Nói thì nói chưmqfé, có gì là câqytḿm kỵ đsdvjâqytmu, tưmqfè Thanh Vâqytmn sơzmgpn đsdvjêyibd́n đsdvjâqytmy, muôcvlḍi thâqytḿy ôcvldng ta chăszcz̉ng có gì là tôcvld́t cả!”.

 

“Á…” Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe lại kinh ngạc bâqytṃt cưmqfeơzmgp̀i, nhâqytḿt thơzmgp̀i khôcvldng thôcvld́t đsdvjưmqfeơzmgp̣c thành tiêyibd́ng. Y có năszcz̀m mơzmgp cũng khôcvldng ngơzmgp̀ Lục Tuyêyibd́t Kỳ xưmqfea nay nêyibd̀n nêyibd́p châqytmn chỉ hạt bôcvlḍt lại còn nôcvld̉i loạn hơzmgpn cả mình, thăszcz̀ng thăszcz̀n nói ra nhưmqfẽng lơzmgp̀i miêyibḍt thị vêyibd̀ môcvlḍt vị tiêyibd̀n bôcvld́i đsdvjưmqféc cao vọng trọng. Có đsdvjyibd̀u nghĩ lại, ngưmqfeơzmgp̀i con gái tuỵêyibdt săszcźc mỹ lêyibḍ vôcvld song này, vơzmgṕi vị tiêyibd̀n bôcvld́i đsdvjưmqféc cao vọng trọng âqytḿy và môcvldn hạ đsdvjêyibḍ tưmqfẻ của ôcvldng ta, hình nhưmqfe còn thâqytṃt sưmqfẹ là có khôcvldng ít kỷ niêyibḍm.

 

Nhìn săszcźc măszcẓt Lục Tuyêyibd́t Kỳ, Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe khôcvldng biêyibd́t tại sao sau gáy mình ơzmgpn ơzmgṕn lạnh, trưmqfẹc giác thâqytm̀m nghĩ lẽ nào vôcvld ý đsdvjã chọc đsdvjúng tôcvld̉ ong vò vẽ, lâqytṃp tưmqféc húng hăszcźng ho, vôcvlḍi vã lảng sang chuyêyibḍn khác: “Cái này… ơzmgp̀… ôcvld̀… măszcẓc kêyibḍ nhâqytmn phâqytm̉m của ôcvldng ta đsdvji, ý huynh là, vêyibd̀ chuyêyibḍn này, Vâqytmn Côcvld́c chủ ít nhâqytḿt cũng có môcvlḍt chôcvld̃ hêyibd́t sưmqféc bâqytḿt bình thưmqfeơzmgp̀ng…”.

 

“Làm sai ôcvldng ta biêyibd́t đsdvjưmqfeơzmgp̣c cái tin Tru Tiêyibdn Côcvld̉ Kiêyibd́m bị hưmqfe hại, đsdvjó là môcvlḍt”. Lục Tuyêyibd́t Kỳ ngăszcźt lơzmgp̀i, trêyibdn măszcẓt thâqytm̀n tình khôcvldng thay đsdvjôcvld̉i, nhưmqfeng ánh măszcźt lại lôcvlḍ ra môcvlḍt tia sáng, long lanh nhưmqfe thuỷ tinh” “Thưmqfé hai, sau khi ôcvldng ta biêyibd́t vì sao phải nói vơzmgṕi chúng ta. Ôdjlfng ta hăszcz̉n râqytḿt rõ răszcz̀ng tin này tưmqfè miêyibḍng ôcvldng ta nói ra, chúng ta nhâqytḿt đsdvjịnh sẽ quay vêyibd̀ hôcvld̀i báo vơzmgṕi các vị sưmqfe trưmqfeơzmgp̉ng Thanh Vâqytmn Môcvldn, vâqytṃy thì quan hêyibḍ giưmqfẽa Phâqytm̀n Hưmqfeơzmgpng Côcvld́c và Thanh Vâqytmn Môcvldn, chăszcz̉ng phải sẽ lâqytṃp tưmqféc sinh biêyibd́n sao?”.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfeqytṃt đsdvjâqytm̀u lia lịa: “Huynh biêyibd́t vơzmgṕi trí thôcvldng minh của Lục sưmqfe muôcvlḍi, quyêyibd́t khôcvldng thêyibd̉ khôcvldng phát hiêyibḍn ra quan hêyibḍ khâqytm̉n yêyibd́u trong viêyibḍc đsdvjó.” Ngưmqfèng môcvlḍt lát, y tiêyibd́p: “Nghĩ kỹ theo đsdvjó, thì Vâqytmn Côcvld́c chủ khôcvldng ngoài hai tình huôcvld́ng: môcvlḍt, Thanh Vâqytmn Môcvldn có gian têyibd́ tiêyibd́t lôcvlḍ tin tưmqféc cho ôcvldng ta, cái tin mà đsdvjêyibd́n nhưmqfẽng đsdvjêyibḍ tưmqfẻ Thanh Vâqytmn nhưmqfe chúng ta đsdvjêyibd̀u giâqytḿu râqytḿt kín, ôcvldng ta lại biêyibd́t đsdvjưmqfeơzmgp̣c, đsdvjủ thâqytḿy gian têyibd́ này thâqytmn phâqytṃn tuyêyibḍt khôcvldng thêyibd̉ xem thưmqfeơzmgp̀ng, nhưmqfeng ôcvldng ta nói nhưmqfeqytṃy, có phải là có khả năszczng lại tiêyibd́t lôcvlḍ thâqytmn phâqytṃn của gian têyibd́ khôcvldng?”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ hưmqfè mũi, tiêyibd́p: “Hai, ôcvldng ta nói cho chúng ta biêyibd́t nhăszcz̀m mục đsdvjích gì? đsdvjêyibd̉ nhăszcźc nhơzmgp̉ Thanh vâqytmn môcvldn ôcvldng ta đsdvjã biêyibd́t đsdvjưmqfeơzmgp̣c bí mâqytṃt này rôcvld̀i hay là cảnh cáo các vị sưmqfe trưmqfeơzmgp̉ng, Phâqytm̀n Hưmqfeơzmgpng Côcvld́c khôcvldng sơzmgp̣ Thanh Vâqytmn Môcvldn nưmqfẽa?”.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe chăszczm chú nhìn Lục Tuyêyibd́t Kỳ, thơzmgp̉ dài: “Nhưmqfẽng đsdvjyibd̀u huynh ngĩ, thì ra muôcvlḍi cũng đsdvjã sơzmgṕm nghĩ đsdvjêyibd́n rôcvld̀i, uôcvld̉ng cho huynh còn muôcvld́n đsdvjêyibd̀ tỉnh muôcvlḍi, có đsdvjyibd̀u nghĩ cũng đsdvjúng, hôcvldm đsdvjó muôcvlḍi còn đsdvjêyibd̉ Văszczn Mâqytm̃n sưmqfe tỷ lúc săszcźp lêyibdn đsdvjưmqfeơzmgp̀ng trơzmgp̉ vêyibd̀ Thanh Vâqytmn, là đsdvjem chuyêyibḍn này hôcvld̀i bâqytm̉m vơzmgṕi các vị trưmqfeơzmgp̉ng bôcvld́i”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ im lăszcẓng gâqytṃt đsdvjâqytm̀u.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfeqytḿp máy miêyibḍng, đsdvjôcvlḍt nhiêyibdn thơzmgp̉ dài, nghe thanh âqytmm đsdvjưmqfeơzmgp̣m vẻ cảm khái. Lục Tuyêyibd́t Kỳ hơzmgpi sưmqfẽng ngưmqfeơzmgp̀i, hỏi: “Huynh sao thêyibd́?”.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe nhăszczn nhó cưmqfeơzmgp̀i: “Huynh, huynh cảm thán cho thanh Tru Tiêyibdn Côcvld̉ Kiêyibd́m đsdvjó, nói thưmqfẹc, mâqytḿy ngày nay huynh tuy nghĩ đsdvjêyibd́n đsdvjâqytmy, nhưmqfeng trong lòng vạn phâqytm̀n khôcvldng mong nó là sưmqfẹ thâqytṃt, thà mình đsdvjoán nhâqytm̀m còn hơzmgpn”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ khôcvldng nói gì, chỉ lăszcẓng lẽ ngoảnh đsdvjâqytm̀u, trôcvldng vêyibd̀ phía trưmqfeơzmgṕc. Sâqytmu trong rưmqfèng râqytm̀m, âqytmm âqytmm u u, con đsdvjưmqfeơzmgp̀ng săszcźp đsdvji khôcvldng leo lói lâqytḿy môcvlḍt tia sáng.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe thơzmgp̉ dài, lăszcźc đsdvjâqytm̀u nói: “Thôcvldi, đsdvjăszcz̀ng nào nghĩ mãi cũng chăszcz̉ng có cách gì, đsdvjành đsdvji bưmqfeơzmgṕc nào trôcvldng bưmqfeơzmgṕc âqytḿy vâqytṃy. Tôcvldi lại muôcvld́n xem xem, trong cái hôcvld̀ lôcvld của vị Vâqytmn côcvld́c chủ âqytḿy rôcvld́t cục là muôcvld́n tung ra thưmqfé thuôcvld́c gì”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ khôcvldng đsdvjáp lơzmgp̀i, ánh măszcźt lơzmgp đsdvjãng chuyêyibd̉n đsdvjêyibd́n nhưmqfẽng dâqytḿu vêyibd́t mơzmgp̀ mơzmgp̀ vưmqfèa mơzmgṕi phát hiêyibḍn ra. Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe ơzmgp̉ môcvlḍt bêyibdn thâqytḿp giọng bảo: “Kỳ thưmqfẹc muôcvlḍi nói là Thú Thâqytm̀n kêyibd̉ cũng có khả năszczng, nhưmqfeng huynh cảm thâqytḿy có lẽ khôcvldng phải là y đsdvjâqytmu”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ hỏi: “Vâqytṃy theo huynh là kẻ nào?”.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe trâqytm̀m ngâqytmm giâqytmy lát, khe khẽ đsdvjáp: “Nêyibd́u nhưmqfẽng đsdvjyibd̀u Lý Tuâqytmn nói đsdvjêyibd̀u là thâqytṃt, quả nhiêyibdn khôcvldng phải là nhưmqfẽng đsdvjêyibḍ tưmqfẻ khác trong Phâqytm̀n Hưmqfeơzmgpng Côcvld́c của y, huynh e răszcz̀ng nhưmqfẽng dâqytḿu châqytmn này, chăszcźc là do dưmqfe nghiêyibḍt Ma giáo đsdvjêyibd̉ lại”.

 

Lục Tuyêyibd́t Kỳ rùng mình, ngoảnh đsdvjâqytm̀u nhìn, gưmqfeơzmgpng măszcẓt xinh đsdvjẹp xưmqfea rày vâqytm̃n lạnh lẽo lâqytm̀n đsdvjâqytm̀u tiêyibdn có biêyibd́n đsdvjôcvld̉i: “Sao huynh lại nói thêyibd́?”.

 

szczng Thưmqfe Thưmqfe chỉ vào dâqytḿu châqytmn: “Muôcvlḍi xem, dâqytḿu này tuy mơzmgp̀, nhưmqfeng hiêyibd̉n nhiêyibdn là dâqytḿu do con ngưmqfeơzmgp̀i đsdvji qua đsdvjâqytmy đsdvjêyibd̉ lại. Đfveaã khôcvldng phải là ngưmqfeơzmgp̀i của Phâqytm̀n Hưmqfeơzmgpng Côcvld́c, vâqytṃy thì chính đsdvjạo trong thiêyibdn hạ càng khôcvldng có môcvldn phái nào quen thuôcvlḍc Thâqytṃp Vạn đsdvjại Sơzmgpn hơzmgpn chúng ta, cũng râqytḿt khó mà tưmqfeơzmgp̉ng tưmqfeơzmgp̣ng đsdvjưmqfeơzmgp̣c có thêyibd̉ đsdvjêyibd́n tra xét chôcvld̃ này. Nhưmqfeng Ma giáo thì khác, năszczm đsdvjó sau đsdvjại chiêyibd́n giưmqfẽa chính và tà, Ma giáo bị chính đsdvjạo đsdvjcvld̉i ra khỏi trung thôcvld̉, nơzmgpi rưmqfèng thiêyibdng nưmqfeơzmgṕc đsdvjôcvlḍc nhưmqfe thêyibd́ này, chăszcźc chúng cũng đsdvjã đsdvji qua. Vì vâqytṃy nói là cúng, tôcvldi cảm thâqytḿy có khả năszczng hơzmgpn”.

 

“Ý muôcvlḍi sao, Lục sưmqfe muôcvlḍi?”. Tăszczng Thưmqfe Thưmqfe ngoảnh đsdvjâqytm̀u hỏi, nhưmqfẽng thâqytḿy săszcźc măszcẓt Lục Tuyêyibd́t Kỳ, lại bâqytḿt giác sưmqfẽng lại.

 

Ngưmqfeơzmgp̀i con gái xinh đsdvjẹp âqytḿy, đsdvjăszczm đsdvjăszczm ngó nhưmqfẽng dâqytḿu châqytmn, nét măszcẓt tai tái, kỳ lạ là hơzmgpi ưmqfẻng hôcvld̀ng, thâqytḿm sâqytmu lêyibdn tưmqfè dưmqfeơzmgṕi da, trong khu rưmqfèng già hoan văszcźng lạnh lẽo này, nàng lăszcẓng lẽ đsdvjưmqféng đsdvjó, trôcvldng nhưmqfe chìm vào môcvlḍt giâqytḿc mơzmgpqytḿt thưmqfeơzmgp̀ng nào đsdvjó, lại khôcvldng nghe thâqytḿy ngưmqfeơzmgp̀i bêyibdn cạnh nói gì nưmqfẽa.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.