Tru Tiên

Chương 197 : Dấu chân

    trước sau   
   

Đnwtoỉnh núi đdcohen kịt.

 

Đnwtoăfipp̣t châeqcyn lêrypvn đdcohỉnh núi đdcohó rôsgtl̀i, môsgtḷt vị lạ râeqcýt nôsgtl̀ng trưkvucơojtt́c sau vâeqcỹn phiêrypvu phưkvucơojttng trong khôsgtlng khí, khiêrypv́n ngưkvucơojtt̀i ta muôsgtĺn săfipṕc, phảng phâeqcýt mùi lưkvucu huỳnh. Quỷ Lêrypṿ và Kim Bình Nhi đdcohêrypv̀u là ngưkvucơojtt̀i tu hành thâeqcym hâeqcỵu, có thêrypv̉ chịu đdcohưkvuc̣ng đdcohưkvucơojtṭc mùi vị lạ lùng này, nhưkvucng họ càng tiêrypv́n sâeqcyu vào ngọn núi, cơojttn gió tà lại càng mạnh lêrypvn, khiêrypv́n họ phải nhăfippn măfipp̣t.

 

ojttn gió buôsgtĺt giá thâeqcýu xưkvucơojttng côsgtĺt, khôsgtlng hiêrypv̉u sao, khi thôsgtl̉i qua măfipp̣t, tuy sưkvućc gió khôsgtlng phải là lơojtt́n lăfipṕm, nhưkvucng khí vị lâeqcym sâeqcym quả thưkvuc̣c khiêrypv́n cơojttn lạnh trào lêrypvn tưkvuc̀ trong lòng. Lại thêrypvm tiêrypv́ng rít hú u u khôsgtlng biêrypv́t tưkvuc̀ nơojtti xa nào sâeqcyu trong ngọn núi trưkvućơojttc măfipp̣t, cưkvuć trâeqcỳm trâeqcỳm bôsgtl̉ng bôsgtl̀ng, thoăfipṕt cao thoăfipṕc thâeqcýp, nhưkvuckvucơojtṭn hú đdcohêrypvm, lại nhưkvuc quỷ cưkvucơojtt̀i thảm, nghe râeqcýt rùng rơojtṭn.




 

Con khỉ Tiêrypv̉u Hôsgtli năfipp̀m phục trêrypvn vai Quỷ Lêrypṿ, găfipp̣m hêrypv́t quả rưkvuc̀ng cuôsgtĺi cùng, tiêrypṿn tay ném cái hạt, ba măfipṕt đdcohêrypv̀u mơojtt̉ to, nhìn bôsgtĺn phưkvucơojttng tám hưkvucơojtt́ng, hình nhưkvuc đdcohôsgtĺi vơojtt́i nó, cảnh tưkvucơojtṭng xung quanh khôsgtlng gâeqcyy ảnh hưkvucơojtt̉ng gì cả.

 

Kim Bình Nhi măfipp̣t môsgtl̃i lúc môsgtḷt câeqcyu, đdcohôsgtḷt nhiêrypvn nói: “Có vẻ gì đdcohó khôsgtlng ôsgtl̉n”.

 

Quỷ Lêrypṿ giâeqcỵt mình, dưkvuc̀ng bưkvucơojtt́c hỏi: “Sao?”.

 

Kim Bình Nhi ngâeqcỳn ngưkvuc̀: “Lâeqcỳn trưkvucơojtt́c truy tìm tôsgtlng tích, tôsgtli đdcohã đdcohi qua đdcohâeqcyy, tuyêrypṿt nhiêrypvn khôsgtlng có tiêrypv́ng quỷ khóc sói tru và âeqcym phong lôsgtl̀ng lôsgtḷng khăfipṕp núi rưkvuc̀ng nhưkvuc thêrypv́ này, vêrypv̀ sau vào trong Trâeqcýn Ma Côsgtl̉ Đnwtoôsgtḷng rôsgtl̀i, thì mơojtt́i có môsgtḷt chút xíu. Sao sau môsgtḷt thơojtt̀i gian, nơojtti đdcohâeqcyy lại nhưkvuc âeqcym ti đdcohịa ngục thêrypv́ này?”.

 

Quỷ Lêrypṿ nhìn ra xa, hưkvuc̃ng hơojtt̀ nói: “Có lẽ nơojtti đdcohâeqcyy là sào huyêrypṿt của Thú Yêrypvu, lêrypṿ khí năfipp̣ng quá, vôsgtĺn là phải nhưkvuceqcỵy. Hôsgtlm đdcohó lúc côsgtl đdcohêrypv́n y mơojtt́i vưkvuc̀a phục sinh, đdcohưkvucơojttng nhiêrypvn khôsgtlng có khí tưkvucơojtṭng này rôsgtl̀i”.

 

Kim Bình Nhi ngâeqcỹm nghĩ, cũng chỉ có cách giải thích nhưkvuceqcỵy, hôsgtlm đdcohó trêrypvn đdcohâeqcỳu núi Thanh Vâeqcyn, Thú Thâeqcỳn đdcohâeqcýu môsgtḷt trâeqcỵn vơojtt́i Tru Tiêrypvn kiêrypv́m trâeqcỵn, bị thưkvucơojttng năfipp̣ng dưkvucơojtt́i Tru Tiêrypvn côsgtl̉ kiêrypv́m, ai cũng có thêrypv̉ thâeqcýy uy lưkvuc̣c của kiêrypv́m lơojtt́n đdcohêrypv́n ngâeqcỳn nào. Thêrypv́ nhưkvucng găfipp̣p phải Tru Tiêrypvn kíêrypvm trâeqcỵn, mà Thú Thâeqcỳn vâeqcỹn có tháo thoát, trình đdcohôsgtḷ tu hành đdcohó của y, cũng đdcohủ lâeqcỵt nghiêrypvng thiêrypvn hạ rôsgtl̀i.

 

Kim Bình Nhi đdcohảo măfipṕt, chơojtṭt thôsgtĺt lêrypvn: “Huynh nói xem, vạn nhâeqcýt chúng ta quả nhiêrypvn tìm đdcohojtṭc Thú Thâeqcỳn trong Trâeqcýn Ma Côsgtl̉ Đnwtoôsgtḷng, tuy y đdcohã trọng thưkvucơojttng rôsgtl̀i, nhưkvucng chỉ có hai chúng ta, có thưkvuc̣c là đdcohôsgtĺi phó đdcohưkvucơojtṭc vơojtt́i y khôsgtlng?”.

 

Quỷ Lêrypṿ lăfipṕc đdcohâeqcỳu: “Ta làm sao biêrypv́t đdcohưkvucơojtṭc?”.

 

Kim Bình Nhi liêrypv́c nhìn gã, đdcohôsgtḷt nhiêrypvn mỉm cưkvucơojtt̀i: “Trôsgtlng bôsgtḷ dạng của huynh, chăfipṕc là khôsgtlng có mâeqcýy phâeqcỳn chăfipṕc chăfipṕn. Nêrypv́u đdcohã nhưkvuceqcỵy, huynh còn cùng tôsgtli đdcohêrypv́n đdcohâeqcyy làm gì?”.

 

Nàng nhìn Quỷ Lêrypṿ, tưkvuc̣a cưkvucơojtt̀i mà khôsgtlng phải cưkvucơojtt̀i: “Huynh đdcohưkvuc̀ng quêrypvn, trong Hôsgtl̀ Kỳ Sơojttn, còn môsgtḷt Bích Dao đdcohang đdcohơojtṭi huynh đdcohêrypv́n cưkvuću, nêrypv́u huynh chêrypv́t ơojtt̉ đdcohâeqcyy, có phải là măfipṕc lôsgtl̃i vơojtt́i nàng âeqcýy lăfipṕm khôsgtlng?”.

 

Quỷ Lêrypṿ hưkvuc̀ mũi, bưkvucơojtt́c lêrypvn phía trưkvucơojtt́c: “Chuyêrypṿn này là do cha nàng lêrypṿnh cho ta làm, ta nơojtṭ Bích Dao quá nhiêrypv̀u, ít ra cũng là phải làm môsgtḷt sôsgtĺ viêrypṿc. Nêrypv́u là ngưkvucơojtti…” gã cưkvucơojtti lạnh: “Nêrypv́u côsgtl vạn nhâeqcýt khôsgtlng may mâeqcýt mạng ơojtt̉ đdcohâeqcyy, chăfipṕc mơojtt́i là chêrypv́t khôsgtlng nhăfipṕm măfipṕt?”.

 

Kim Bình Nhi cưkvucơojtt̀i duyêrypvn, cưkvucơojtt̀i theo bóng gã đdcohi ơojtt̉ phía trưkvucơojtt́c: “Ôgoiwi dào, con ngưkvucơojtt̀i huynh sao mà xa cách, chỉ câeqcỳn chúng ta cùng chêrypv́t, đdcohưkvućng nói là sào huyêrypṿt của Thú Yêrypvu, mà là chuôsgtl̀ng heo chuôsgtl̀ng bò, cũng đdcohêrypv̀u tôsgtĺt cả”.

 

Quỷ Lêrypṿ ơojtt̉ phía trưkvucơojtt́c cưkvucơojtt̀i hăfipṕc hăfipṕc, hiêrypv̉n nhiêrypvn khôsgtlng tin lâeqcýy môsgtḷt nưkvuc̉a phâeqcỳn nhưkvuc̃ng lơojtt̀i Kim Bình Nhi, nói gì đdcohêrypv́n biêrypv̉u hiêrypṿn tí nào cảm đdcohôsgtḷng, gã cưkvuć đdcohi thăfipp̉ng môsgtḷt mạch, con khỉ trêrypvn vai ngoảnh đdcohâeqcỳu lại, nhêrypṿch môsgtl̀m cưkvucơojtt̀i vơojtt́i Kim Bình Nhi môsgtḷt cái râeqcýt hiêrypv́m hoi, trôsgtlng có vẻ khoái trá.




 

Trong mâeqcýy ngưkvucơojtt̀i con gái tưkvuc̀ng qua lại vơojtt́i Quỷ Lêrypṿ, Tiêrypv̉u Hôsgtli khôsgtlng thâeqcyn thiêrypv́t vơojtt́i Kim Bình Nhi nhưkvucojtt́i Tiêrypv̉u Bạch, Tiêrypv̉u Hoàn trưkvucơojtt́c kia, thơojtt̀i gian vêrypv̀ sau, cưkvucơojtt̀i kiêrypv̉u nhạch môsgtl̀m nhạch miêrypṿng thêrypv́ này, càng là lâeqcỳn thưkvuć nhâeqcýt.

 

Kim Bình Nhi cũng cảm thâeqcýy bâeqcýt ngơojtt̀, nhưkvucng đdcohâeqcyy khôsgtlng phải là chuyêrypṿn dơojtt̉, nêrypvn cũng có chút cao hưkvućng, cưkvucơojtt̀i chúm chím đdcohi lêrypvn trưkvucơojtt́c vôsgtl̃ vêrypv̀ con khỉ, khôsgtlng ngơojtt̀ con khỉ nhêrypṿch môsgtl̀m cưkvucơojtt̀i xong, đdcohôsgtḷt nhiêrypvn ngoác miêrypṿng, lại phun ra môsgtḷt thưkvuć đdcohen nhem nhẻm, tôsgtĺc đdcohôsgtḷ cưkvuc̣c nhanh, băfipṕn thăfipp̉ng vêrypv̀ chôsgtl̃ đdcohưkvućng của Kim Bình Nhi.

 

Kim Bình Nhi giâeqcỵt thót, nhưkvucng nàng rôsgtĺt cục cũng khôsgtlng phải ngưkvucơojtt̀i bình thưkvucơojtt̀ng, hoàn toàn khôsgtlng hoảng loạn, châeqcyn dụng lưkvuc̣c khẽ xoay, thâeqcyn hình nhích ngay sang bêrypvn, tránh khỏi cái vâeqcỵt quái dị đdcohó.

 

sgtḷt tiêrypv́ng ‘bụp’ khẽ, vâeqcỵt đdcohó rơojtt́t xuôsgtĺng, cũng khôsgtlng nảy lêrypvn, mà dính thăfipp̉ng xuôsgtĺng đdcohâeqcýt. Kim Bình Nhi ngoái côsgtl̉ nhìn, thì ra là môsgtḷt cái hạt quả rưkvuc̀ng, khôsgtlng biêrypv́t Tiêrypv̉u Hôsgtli tưkvuc̀ lúc nào trong miêrypṿng vâeqcỹn còn môsgtḷt cái, nhóc nhách nhâeqcým hưkvucơojttng vị, lúc này mơojtt́i lâeqcýy ra đdcohêrypv̉ nghịch.

 

Kim Bình Nhi bị con khỉ chòng ghẹo, trong lòng hơojtti giâeqcỵn, gưkvucơojttng măfipp̣t đdcohẹp cũng bơojtṭt đdcohi, nàng liêrypv́c măfipṕt nhìn, chỉ thâeqcýy con khỉ lôsgtlng xám đdcohó khôsgtlng biêrypv́t tưkvuc̀ lúc nào đdcohã xoay ngưkvucơojtṭc lại ngơojtt̀i trêrypvn vai Quỷ Lêrypṿ, đdcohôsgtĺi măfipp̣t vơojtt́i Kim Bình Nhi, hai tay khaonh chéo trưkvucơojtt́c ngưkvuc̣c, hai châeqcyn đdcohung đdcoha đdcohung đdcohưkvuca, ba con măfipṕt nhìn trơojtt̀i, măfipp̣t đdcohâeqcỳy vẻ ngôsgtlng nghêrypvnh, râeqcýt có khí khái lưkvucu manh nhưkvuc truyêrypv̀n thuyêrypv́t kêrypv̉, đdcohêrypv́n cái đdcohsgtli dài cũng văfipṕt va văfipṕt vẻo sau lưkvucng, bôsgtḷ dạng nhưkvuc muôsgtĺn nói: “Ta băfipṕt nạt mi đdcohâeqcýy, ta là lưkvucu manh ta còn sơojtṭ ai”.

 

Kim Bình Nhi khôsgtlng nhìn rõ còn đdcohơojtt̃, vưkvuc̀a nhìn thâeqcýy lại tưkvućc, khôsgtlng đdcohánh mà lao phôsgtĺc tơojtt́i, đdcohi sát mâeqcýy bưkvucơojtt́c theo Quỷ Lêrypṿ, giâeqcỵn dưkvuc̃ hói: “Con khỉ này của huynh sao hôsgtl̃n hào nhưkvuceqcỵy, tuỳ tiêrypṿn nhôsgtl̉ hạt quả vào măfipp̣t ngưkvucơojtt̀i ta huynh biêrypv́t khôsgtlng?”

 

Quỷ Lêrypṿ châeqcỵm rãi quay đdcohâeqcỳu, nhìn Kim Bình Nhi, măfipp̣t lôsgtḷ vẻ kỳ quái, râeqcýt lâeqcyu sau mơojtt́i đdcoháp: “Ngưkvucơojtti đdcohang măfipṕng nó hả?”, nói đdcohoạn chỉ tay vào Tiêrypv̉u Hôsgtli.

 

Kim Bình Nhi gâeqcỵt đdcohâeqcỳu.

 

Tiêrypv̉u Hôsgtli tưkvućc thì nôsgtl̉i giâeqcỵn, giâeqcyy lát sau đdcohã nhảy chôsgtl̀m chôsgtl̃m trêrypvn vai Quỷ Lêrypṿ, kêrypvu loạn lêrypvn, bao con măfipṕt trơojtṭn tròn, hai tay năfipṕm chăfipp̣t thành quyêrypv̀n, khua khoăfipṕng khôsgtlng ngơojtt́t, trôsgtlng bôsgtḷ dạng thì đdcohúng là sùng sục giâeqcỵn, muôsgtĺn đdcohâeqcýu vơojtt́i Kim Bình Nhi môsgtḷt trâeqcỵn vì dám cáo tôsgtĺ tôsgtḷi trạng của nó, khí thêrypv́ có phâeqcỳn bưkvućc nhâeqcyn.

 

Kim Bình Nhi khôsgtlng ngơojtt̀ tính thôsgtlng linh của con khỉ xám này đdcohạt tơojtt́i trình đdcohôsgtḷ âeqcýy, sưkvuc̃ng ngưkvucơojtt̀i môsgtḷt lát, giâeqcỵt lùi lại, sau đdcohó khôsgtlng lý đdcohêrypv́n nó nưkvuc̃a, nói to vơojtt́i Quỷ Lêrypṿ: “Tôsgtli đdcohúng là đdcohang măfipṕng nó, con súc sinh này quả thưkvuc̣c là đdcoháng ghét, huynh dạy nó thì phải dạy cho tôsgtĺt…”.

 

“Ngưkvucơojtti!”, thình lình Quỷ Lêrypṿ vôsgtĺn ít khi to tiêrypv́ng, đdcohôsgtḷt nhiêrypvn thét Tiêrypv̉u Hôsgtli, đdcohôsgtl̀ng thơojtt̀i cũng ngăfipṕt luôsgtln câeqcyu nói của Kim Bình Nhi.

 

Tiêrypv̉u Hôsgtli giâeqcỵt băfipṕn, dưkvuc̀ng lại môsgtḷt lát, Kim Bình Nhi cũng thâeqcýt kinh, nhìn Quỷ Lêrypṿ. Chỉ thâeqcýy Quỷ Lêrypṿ hai hàng mày cau rúm, nét măfipp̣t nghiêrypvm nghị, nói vơojtt́i Tiêrypv̉u Hôsgtli: “Ta đdcohã bảo ngưkvucơojtti rôsgtl̀i, chịu khó đdcohọc nhiêrypv̀u sách, biêrypv́t sách mơojtt́i có thêrypv̉ hiêrypv̉u đdcohưkvucơojtṭc lý lẽ, ngưkvucơojtti cưkvuć khôsgtlng nghe. Lâeqcỳn trưkvucơojtt́c ta dạy ngưkvucơojtti quyêrypv̉n Thâeqcỳn Ma Chí Dị đdcohó, sao ngưkvucơojtti khôsgtlng học? Lâeqcỳn này vêrypv̀ chép lại quyêrypv̉n đdcohó ba trăfippm lâeqcỳn rôsgtl̀i hãy đdcohêrypv́n găfipp̣p ta!”.

 

Con khỉ trơojtṭn tròn ba măfipṕt, chơojtt́p chơojtt́p, ngôsgtl̀i xôsgtl̉m xuôsgtĺng vai Quỷ Lêrypṿ, dùng tay gãi đdcohâeqcỳu, gãi mai gãi mãi, xoa mãi xoa mãi, hiêrypv̉n nhiêrypvn sưkvuc̃ng sôsgtĺt. Kim Bình Nhi đdcohưkvućng bêrypvn cũng khá gì hơojttn, kinh hãi hôsgtl̀i lâeqcyu, khôsgtlng nhịn đdcohojtṭc cưkvucơojtt̀i nhạt bảo: “Huynh đdcohang nói cái quái gì vâeqcỵy, con khỉ này cho dù có hiêrypv̉u ngưkvucơojtt̀i đdcohêrypv́n đdcohâeqcyu đdcohi nũa, cũng chưkvuca tưkvuc̀ng nghe nói đdcohêrypv́n chuyêrypṿn biêrypv́t đdcohọc bíêrypvt viêrypv́t!”.




 

Quỷ Lêrypṿ ngoái đdcohâeqcỳu liêrypv́c nhìn nàng, “ôsgtl̀” môsgtḷt tiêrypv́ng, rôsgtl̀i mơojtt́i sưkvuc̣c tỉnh, hơojtt̀ hưkvuc̃ng nói: “Nêrypv́u thêrypv́, đdcohêrypv́n ngưkvucơojtti cũng nói nhưkvuceqcỵy, con khỉ này chưkvuca tưkvuc̀ng đdcohưkvucơojtṭc giáo dục là khôsgtlng phải lôsgtl̃i ơojtt̉ ta. Trơojtt̀i sinh vạn vâeqcỵt, đdcohâeqcyu có con khỉ biêrypv́t đdcohọc đdcohưkvucơojtṭc sách, làm sao đdcohưkvucơojtṭc, làm sao đdcohưkvucơojtṭc?”.

 

Gã nhìn Kim Bình Nhi, thơojtt̉ dài môsgtḷt cái khôsgtlng có chút thành ý nào, khôsgtlng nói gì nưkvuc̃a, quay đdcohâeqcỳu đdcohi tiêrypv́p.

 

Kim Bình Nhi tưkvućc uâeqcýt, măfipp̣t mày trăfipṕng bơojtṭt ra.

 

Con khỉ đdcohăfipp̀ng trưkvucơojtt́c tuôsgtḷt bôsgtḷp xuôsgtĺng khỏi vai Quỷ Lêrypṿ, ngã oạch trêrypvn măfipp̣t đdcohâeqcýt, nhưkvucng khôsgtlng thâeqcýy nó có vẻ đdcohau đdcohơojtt́n gì cả, mà hét âeqcỳm lêrypvn, hoa tay múa châeqcyn, cưkvucơojtt̀i nhưkvucsgtl̀ dại, thi thoảng ôsgtlm bụng, thi thoảng ngã vâeqcỵt ra đdcohâeqcýt, lại bôsgtĺn châeqcyn giơojttrypvn trơojtt̀i, đdcohsgtli quâeqcỵt tơojtt́i quâeqcỵt lui, tóm lại là cưkvucơojtt̀i muôsgtĺn phát đdcohrypvn lêrypvn rôsgtl̀i lại muôsgtĺn phát đdcohrypvn lêrypvn nưkvuc̃a.

 

Kim Bình Nhi càng nhìn càng giâeqcỵn, toan phát tác, Tiêrypv̉u Hôsgtli đdcohôsgtḷt nhiêrypvn nhảy phôsgtĺc, héo vào măfipp̣t nàng “chi chi chi chi”, làm măfipp̣t xâeqcýu, rôsgtl̀i bôsgtĺn châeqcyn chôsgtĺng đdcohâeqcýt, “soạt soạt” hai lâeqcỳn là tung mình trơojtt̉ vêrypv̀, môsgtḷt lát là đdcohã nhảy trơojtt̉ lại trêrypvn vai Quỷ Lêrypṿ, lúc này mơojtt́i ngôsgtl̀i yêrypvn, ơojtt̉ đdcohó dưkvucơojttng dưkvucơojttng đdcohăfipṕc ý ngoái nhìn Kim Bình Nhi, lại làm măfipp̣t xâeqcýu trêrypvu nàng.

 

Kim Bình Nhi giâeqcỵn càng thêrypvm giâeqcỵn, toàn thâeqcyn tưkvuc̣a hôsgtl̀ phát run, nàng nghiêrypv́n răfippng, giơojtt tay muôsgtĺn lao lêrypvn phía trưkvucơojtt́c, dưkvucơojtt́i ánh dưkvucơojttng âeqcým áp, cạnh bàn tay nàng trào ra nhưkvuc̃ng luôsgtl̀ng ánh sáng tím nhạt, ngụy dị vôsgtl cùng.

 

Chỉ có đdcohrypv̀u bàn tay vưkvuc̀a đdcohưkvuca lêrypvn nưkvuc̉a chưkvuc̀ng, đdcohã dưkvuc̀ng sưkvuc̃ng giưkvuc̃a khôsgtlng trung, thâeqcyn hình nam nhâeqcyn phía trưkvucơojtt́c, bêrypvn cánh tay cũng đdcohang tỏa ra nhưkvuc̃ng quâeqcỳng sáng xanh mơojtt̀ mơojtt̀.

 

Con ngưkvucơojtt̀i nàng thu hẹp lại.

 

eqcyu lăfipṕm, nàng đdcohôsgtḷt nhiêrypvn ngưkvuc̀ng bưkvucơojtt́c, sau đdcohó hạ tay, nhăfipṕm chăfipp̣t măfipṕt, hôsgtleqcýp thâeqcỵt sâeqcyu. Ngưkvuc̣c nàng phâeqcỵp phôsgtl̀ng, săfipṕc măfipp̣t bình hòa trơojtt̉ lại. Ánh xanh ơojtt̉ bêrypvn tay Quỷ Lêrypṿ cũng dâeqcỳn dâeqcỳn tiêrypvu tán, còn chính thâeqcyn hình gã, thì đdcohã đdcohi râeqcýt xa, trong tiêrypv́ng cưkvucơojtt̀i cơojtṭt kỳ quái đdcohrypv́c tai của con khỉ xám ba măfipṕt.

 

Kim Bình Nhi đdcohịnh thâeqcỳn, lòng còn hơojtti giâeqcỵn, nhưkvucng đdcohôsgtl̀ng thơojtt̀i khôsgtlng hiêrypv̉u tại sao, trêrypvn măfipp̣t phát nóng ran, nàng xưkvuca nay đdcohrypvn đdcohảo chúng sinh, sơojtt̉ trưkvucơojtt̀ng trêrypvu ghẹo ngưkvucơojtt̀i ta, thêrypv́ mà hôsgtlm nay khôsgtlng hiêrypv̉u sao lại bị môsgtḷt con khỉ hí lôsgtḷng đdcohêrypv́n mưkvućc nhưkvuc thêrypv́…

 

Nàng hưkvuc̀ môsgtḷt tiêrypv́ng, dẹp bỏ nhưkvuc̃ng chuyêrypṿn đdcohó khôsgtlng nghĩ đdcohêrypv́n nưkvuc̃a, đdcohang đdcohịnh đdcohi tiêrypv́p, chơojtṭt lôsgtlng mày nàng cau cau, tưkvuc̣a nhưkvuc nhơojtt́ ra chuyêrypṿn gì, chuyêrypv̉n mình quay trơojtt̉ lại, khôsgtlng bao lâeqcyu, nàng đdcohã đdcohêrypv́n chôsgtl̃ rơojtti cái hạt quả mà Tiêrypv̉u Hôsgtli vưkvuc̀a khiêrypvu khích nhôsgtl̉ ra.

 

Hạt quả là môsgtḷt hạt quả rưkvuc̀ng trong vùng núi bình thưkvucơojtt̀ng này, lại khôsgtlng có đdcohrypv̉m gì dị biêrypṿt, nhưkvucng lúc này hạt quả đdcohó, lại đdcohã chìm cả vào đdcohâeqcýt, chỉ lôsgtḷ ra ít vỏ ngoài cưkvućng ngăfipṕc. Mà trêrypvn ngọn núi cháy sém quái dị này, khôsgtlng giôsgtĺng nhưkvuc nhưkvuc̃ng nơojtti khác trong Thâeqcỵp vạn đdcohại sơojttn, có đdcohâeqcýt đdcohai mêrypv̀m xôsgtĺp, tơojtt́i đdcohâeqcyu cũng là đdcohá răfipṕn.

 

kvuc̣c nhôsgtl̉ của Tiêrypv̉u Hôsgtli, lại băfipṕn đdcohưkvucơojtṭc cả hạt vào trong đdcohá cưkvućng.

 

Kim Bình Nhi dâeqcỳn cau mày, châeqcỳm châeqcỵm đdcohưkvućng lêrypvn, nhìn vêrypv̀ phía bóng Quỷ Lêrypṿ đdcohang xa khuâeqcýt, tưkvuc̀ng trâeqcỵn gió tà thôsgtl̉i tưkvuc̀ hưkvucơojtt́ng đdcohó lại, trong gió vâeqcỹn có tiêrypv́ng cưkvucơojtt̀i chí choé kỳ quái đdcohrypv́c tai của con khỉ Tiêrypv̉u Hôsgtli.

 

Châeqcỵm rãi, dưkvucơojtt̀ng nhưkvuc nàng khẽ lâeqcỷm bâeqcỷm: “Sao mà đdcohêrypv́n con khỉ này, đdcohạo hạnh cũng đdcohêrypv́n mưkvućc đdcohó, tinh tiêrypv́n nhanh nhưkvuceqcỵy, ngưkvucơojtt̀i này rôsgtĺt cục là…”.

 

***

 

Khu rưkvuc̀ng sâeqcyu đdcohen ngòm rôsgtḷng rãi, lại đdcohón tiêrypv́p nhưkvuc̃ng ngưkvucơojtt̀i khách viêrypv́ng thăfippm mơojtt́i. Bâeqcýt quá khách nhâeqcyn lâeqcỳn này, sôsgtĺ lưkvucơojtṭng vưkvucơojtṭt xa lâeqcỳn trưkvucơojtt́c. Đnwtoôsgtḷi ngũ đdcohôsgtlng đdcohêrypv́n mưkvucơojtt̀i mâeqcýy ngưkvucơojtt̀i, tiêrypv́n lêrypvn phía trưkvucơojtt́c, xuyêrypvn qua nhưkvuc̃ng răfipp̣ng câeqcyy, nhưkvuc̃ng câeqcyy đdcohại thụ lá cành sum sêrypv và nhưkvuc̃ng câeqcyy kinh cưkvućc phủ đdcohâeqcỳy dâeqcyy leo um tùm râeqcỵm rịt.

 

Chỉ có đdcohrypv̀u, đdcohoạn đdcohưkvucơojtt̀ng này, ngoài viêrypṿc khôsgtlng có nhưkvuc̃ng sưkvuc̣ tâeqcýn côsgtlng đdcohôsgtḷt ngôsgtḷt của mãnh thú mà họ dưkvuc̣ liêrypṿu, đdcohi đdcohêrypv́n có chút thuâeqcỵn lơojtṭi ngoài dưkvuc̣ liêrypṿu.

 

eqcýy ngưkvucơojtt̀i đdcohi hàng đdcohâeqcỳu, đdcohêrypv̀u khôsgtlng phải là nhưkvuc̃ng nhâeqcyn vâeqcỵt tâeqcỳm thưkvucơojtt̀ng, Lục Tuyêrypv́t Ký khẽ cau mày, khôsgtlng nói gì cả, nhưkvucng Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc lại đdcohã khôsgtlng nhịn đdcohưkvucơojtṭc nêrypvn nói vơojtt́i Lý Tuâeqcyn: “Lý sưkvuc huynh, nơojtti… nơojtti này hình nhưkvuc có gì đdcohó khôsgtlng bình thưkvucơojtt̀ng”.

 

Lý Tuâeqcyn ngưkvuc̀ng bưkvucơojtt́c, nhìn lưkvucơojtt́t bôsgtĺn hưkvucơojtt́ng xung quanh, sau đdcohó nhìn vêrypv̀ phía Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc, trâeqcỳm ngâeqcym giâeqcyy lâeqcyu, ngoảnh đdcohâeqcỳu nói to vơojtt́i các đdcohêrypṿ tưkvuc̉ Phâeqcỳn Hưkvucơojttng Côsgtĺc: “Mọi ngưkvucơojtt̀i hãy nghỉ môsgtḷt lát đdcohã, đdcohơojtṭi chút nưkvuc̃a tiêrypv́p tục lêrypvn đdcohưkvucơojtt̀ng”.

 

Mọi ngưkvucơojtt̀i dạ ra, hiêrypv̉n nhiêrypvn đdcohi đdcohoạn đdcohưkvucơojtt̀ng này, đdcohôsgtĺi vơojtt́i ai cũng khôsgtlng phải là môsgtḷt viêrypṿc nhẹ nhõm.

 

fipṕp xêrypv́p xong nhưkvuc̃ng ngưkvucơojtt̀i khác rôsgtl̀i, Lý Tuâeqcyn và Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc đdcohi lêrypvn trưkvucơojtt́c môsgtḷt chút, đdcohôsgtl̀ng thơojtt̀i lại gâeqcỳn Lục Tuyêrypv́t Kỳ, Lục Tuyêrypv́t Kỳ chau mày, lại lùi lại môsgtḷt bưkvucơojtt́c. Lý Tuâeqcyn sâeqcỳm măfipp̣t, Tăfippng Thưkvuc Thưkvuceqcýt nhạy bén, lâeqcỵp tưkvućc câeqcýt tiêrypv́ng đdcohánh trôsgtĺng lảng: “Lý sưkvuc huynh, huynh phát hiêrypṿn ra đdcohrypv̀u gì chưkvuca?”.

 

Lý Tuâeqcyn gâeqcỵt gâeqcỵt đdcohâeqcỳu, ánh măfipṕt dưkvuc̀ng lại dưkvucơojtt́i châeqcyn nơojtti ba ngưkvucơojtt̀i bọn họ đdcohang đdcohưkvućng, trong răfipp̣ng câeqcyy đdcohan thăfipṕt râeqcỵm rạp, tuy răfipp̀ng mù mịt, nhưkvucng thâeqcýp thoáng có thêrypv̉ trôsgtlng thâeqcýy dâeqcyy leo sau khi bị chăfipp̣t gãy, có dâeqcýu châeqcyn râeqcýt mơojtt̀ của ngưkvucơojtt̀i nào đdcohó đdcohã đdcohạp lêrypvn.

 

“Có ngưkvucơojtt̀i đdcohã đdcohi trưkvucơojtt́c chúng ta, mà nhâeqcýt đdcohịnh khôsgtlng phải là lâeqcyu lăfipṕm, cũng đdcohi qua dải rưkvuc̀ng này”. Y nói môsgtḷt cách dưkvućt khoát, đdcohôsgtl̀ng thơojtt̀i trêrypvn măfipp̣t cũng nôsgtl̉i lêrypvn môsgtḷt tia lo lăfipṕng khôsgtlng che giâeqcýu đdcohưkvucơojtṭc.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc trâeqcỳm ngâeqcym: “Có thêrypv̉ nào là đdcohôsgtl̀ng môsgtln của Lý sưkvuc huynh…”.

 

Lý Tuâeqcyn lăfipṕc đdcohâeqcỳu: “Khôsgtlng thêrypv̉ nào, Phâeqcỳn Hưkvucơojttng Côsgtĺc chỉ có nhóm bọn ta thâeqcym nhâeqcỵp Thâeqcỵp Vạn Đnwtoại Sơojttn, lơojtt́p tinh anh trẻ tuôsgtl̉i trong côsgtĺc phâeqcỳn lơojtt́n đdcohêrypv̀u ơojtt̉ đdcohâeqcyy rôsgtl̀i, khôsgtlng thêrypv̉ còn ai đdcohêrypv́n đdcohâeqcyy nưkvuc̃a”.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc cau mày: “Vâeqcỵy thì lạ nhỉ, theo lơojtt̀i Côsgtĺc chủ nói ngày hôsgtlm đdcohó, tin tưkvućc này vôsgtĺn khôsgtlng thêrypv̉ bị tiêrypv́t lôsgtḷ ra ngoài mơojtt́i phải. Lẽ nào môsgtln phái khác cũng biêrypv́t tin này rôsgtl̀i, thâeqcym nhâeqcỵp Thâeqcỵp Vạn Đnwtoại Sơojttn?”.

 

Lý Tuâeqcyn trù trưkvuc̀ môsgtḷt lát, vâeqcỹn lăfipṕc đdcohâeqcỳu: “Ta cảm thâeqcýy có lẽ khôsgtlng phải, trưkvucơojtt́c hêrypv́t chuyêrypṿn này quả thưkvuc̣c là đdcohưkvucơojtṭc giưkvuc̃ kín, chỉ có hai phái chúng ta biêrypv́t thôsgtli”. Y ho khẽ, hạ giọng tiêrypv́p: “Thú Thâeqcỳn mơojtt́i là thủ phạm đdcohâeqcỳu sỏ của tai kiêrypv́p này, nêrypv́u là kẻ khác giâeqcỵu đdcohôsgtl̉ bìm leo, tóm lâeqcýy tiêrypṿn nghi, trâeqcỵn huyêrypv́t chiêrypv́n trêrypvn Thanh Vâeqcyn Sơojttn của hai phái chúng ta, chăfipp̉ng phải là…”.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc thò ta, măfipp̣t mày tưkvucơojtti rói, vôsgtl̃ vai Lý Tuâeqcyn cưkvucơojtt̀i: “Lý sưkvuc huynh nói chính hơojtṭp ý ta, quả nhiêrypvn là tưkvuckvucơojtt̉ng lơojtt́n găfipp̣p nhau, ha ha, ha ha…”.

 

Hai ngưkvucơojtt̀i bọn họ nhìn nhau cưkvucơojtt̀i, bêrypvn cạnh đdcohôsgtḷt nhiêrypvn vang lêrypvn môsgtḷt tiêrypv́ng hưkvuc̀ lạnh, thì là xuâeqcýt phát tưkvuc̀ Lục Tuyêrypv́t Kỳ, hai ngưkvucơojtt̀i đdcohêrypv̀u chưkvuc̣ng lại, đdcohảo măfipṕt nhìn sang, Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc hạ giọng:”Lục sưkvuc muôsgtḷi, muôsgtḷi làm sao thêrypv́, có phải chúng tôsgtli nói gì sai sao?”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ lạnh lùng liêrypv́c nhìn y, rôsgtl̀i ngoảnh đdcohâeqcỳu đdcohi, miêrypṿng cưkvucơojtt̀i nhạt: “Cái măfipp̣t thâeqcỵt đdcoháng ghét!”.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc đdcohơojtt ngưkvucơojtt̀i, nhâeqcýt thơojtt̀i khôsgtlng hiêrypv̉u Lục Tuyêrypv́t Kỳ nói vâeqcỵy là ý làm sao, khôsgtlng biêrypv́t nàng đdcohang măfipṕng mình hay Lý Tuâeqcyn, hay là măfipṕng cả hai ngưkvucơojtt̀i bọn họ, y ngoảnh đdcohâeqcỳu nhìn Lý Tuâeqcyn, hai ngưkvucơojtt̀i nhìn nhau, nhâeqcýt thơojtt̀i cùng cảm thâeqcýy gưkvucơojtṭng gạo, khôsgtlng biêrypv́t nêrypvn nói gì mơojtt́i phải.

 

Giâeqcyy lát sau, cuôsgtĺi cùng vâeqcỹn là Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc da măfipp̣t dày hơojttn, bâeqcỵt cuơojtt̀i ha ha, ra vẻ nhưkvuc chưkvuca nghe thâeqcýy gì, nói vơojtt́i Lý Tuâeqcyn: “Lý sưkvuc huynh, tin tưkvućc nêrypv́u chưkvuca bị tiêrypv́t lôsgtḷ, lại khôsgtlng phải là các đdcohêrypṿ tưkvuc̉ khác của Phâeqcỳn Hưkvucơojttng Côsgtĺc, vâeqcỵy nhưkvuc̃ng dâeqcýu tích ơojtt̉ đdcohâeqcyy nhưkvuc thêrypv́ này, chăfipṕc là trong âeqcýy âeqcỷn chưkvuća môsgtḷt sưkvuc̣ tình côsgtl̉ quái nào rôsgtl̀i”.

 

Lý Tuâeqcyn chau mày, hiêrypv̉n nhiêrypvn cũng căfippng óc nghĩ khôsgtlng ra, đdcohôsgtḷt nhiêrypvn Lục Tuyêrypv́t Kỳ ơojtt̉ phía trưkvucơojtt́c xoay mình lại, lạnh lẽo nói môsgtḷt câeqcyu: “Thú Thâeqcỳn!”.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc và Lý Tuâeqcyn cùng sưkvuc̃ng ngưkvucơojtt̀i, trêrypvn măfipp̣t lôsgtḷ vẻ kinh ngạc vôsgtl cùng, môsgtḷt lúc sau, Tăfippng Thưkvuc Thưkvucojtt́i tưkvuc̀ tưkvuc̀ gâeqcỵt đdcohâeqcỳu, tuy vâeqcỹn có chút đdcohăfipṕn đdcoho, nhưkvucng vâeqcỹn nói: “Cái này… Lục sưkvuc muôsgtḷi nói tuy răfipp̀ng cũng hơojtti… hão huyêrypv̀n viêrypṽn vôsgtlng, nhưkvucng ngâeqcỹm cho kỹ, cũng thâeqcỵt râeqcýt có khả năfippng”.

 

Lý Tuâeqcyn thâeqcỳn tình trêrypvn măfipp̣t khôsgtlng hêrypv̀ giôsgtĺng Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc, muôsgtĺn nói lại thôsgtli, do dưkvuc̣ giâeqcyy lát, y lăfipṕc đdcohâeqcỳu: “Thôsgtli, chúng ta tiêrypv́p tục đdcohi rôsgtl̀i xem xét sau, ơojtt̉ đdcohâeqcyy nói bưkvuc̀a đdcohoán bâeqcỵy cũng chăfipp̉ng có tác dụng gì”.

 

Nói đdcohoạn, y hưkvucơojtt́ng vêrypv̀ hai ngưkvucơojtt̀i bảo: “Các vị cũng nghỉ môsgtḷt chút đdcohi, ta vêrypv̀ xem mâeqcýy sưkvuc đdcohêrypṿ đdcohôsgtl̀ng môsgtln”.

 

Lý Tuâeqcyn lại dăfipp̣n dò phải câeqcỷn thâeqcỵn, rôsgtl̀i quay mình đdcohi vêrypv̀ phía sau.

 

Đnwtoơojtṭi Lý Tuâeqcyn đdcohi xa, Tăfippng Thưkvuc Thưkvucojtt́i ngoảnh đdcohâeqcỳu, nhìn theo bóng Lục Tuyêrypv́t Kỳ, đdcohôsgtḷt nhiêrypvn mỉm cưkvucơojtt̀i: “Lục sưkvuc muôsgtḷi, ban nãy có phải muôsgtḷi măfipṕng huynh khôsgtlng?”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ hưkvuc̀ lạnh, lại khôsgtlng thưkvuc̀a nhâeqcỵn cũng khôsgtlng phủ nhâeqcỵn, trôsgtlng ý tưkvuć âeqcýy, có vẻ là măfipp̣c nhâeqcỵn nhiêrypv̀u hơojttn, Tăfippng Thưkvuc Thưkvuckvucơojtt̀i khôsgtl̉, trâeqcỳm ngâeqcym giâeqcyy lát, châeqcỳm châeqcỵm bưkvucơojtt́c đdcohêrypv́n bêrypvn Lục Tuyêrypv́t Kỳ, lại hạ giọng nói: “Lục sưkvuc̣ muôsgtḷi, huynh có chuyêrypṿn muôsgtĺn hỏi muôsgtḷi”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ liêrypv́c nhìn y, hơojtti ngâeqcyy ngưkvucơojtt̀i, chỉ thâeqcýy Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc nét măfipp̣t lúc này râeqcýt nghiêrypvm túc đdcohưkvućng đdcohăfipṕn, khác hăfipp̉n so vơojtt́i bình thưkvucơojtt̀ng, nàng bèn hỏi: “Gì?”.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc hít sâeqcyu môsgtḷt hơojtti, nhìn bôsgtĺn hưkvucơojtt́ng xung quanh, rôsgtl̀i hạ giọng hỏi: “Lục sưkvuc muôsgtḷi, muôsgtḷi hãy nói thâeqcỵt vơojtt́i huynh, Tru Tiêrypvn Côsgtl̉ Kiêrypv́m của môsgtln phái chúng ta, có thâeqcỵt là bị tôsgtl̉n hại rôsgtl̀i khôsgtlng?”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ măfipp̣t thoăfipṕt trăfipṕng bêrypṿch, trong măfipṕt lâeqcýp lóe sáng, nhìn chăfipp̀m chăfipp̀m vào Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc, đdcohêrypv́n Thiêrypvn Gia thâeqcỳn kiêrypv́m trong tay nàng, ánh sáng xanh lam nhưkvuckvucơojtt́c hôsgtl̀ thu cũng tưkvuc̣a nhưkvuc pháp ra nhưkvuc̃ng tiêrypv́ng kêrypvu ong ong vôsgtl hình, nháy măfipṕt thò ra, sau đdcohó lại châeqcỳm châeqcỵm thu trơojtt̉ lại.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc biêrypv́n săfipṕc măfipp̣t, cảm thâeqcýy bạch y nưkvuc̃ tưkvuc̉ trưkvucơojtt́c măfipp̣t giâeqcyy phút trưkvucơojtt́c nhưkvucfippng, giâeqcyy phút này trong nháy măfipṕt lại trơojtt̉ thành môsgtḷt mũi kim đdcoháng sơojtṭ săfipṕc nhọn cùng cưkvuc̣c, vôsgtl tình lùi lại, khe khẽ cưkvucơojtt̀i khôsgtl̉: “Lục sưkvuc muôsgtḷi, khôsgtlng câeqcỳn phải vâeqcỵy”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ lạnh lẽo nhìn y: “Huynh hỏi câeqcyu này, là có ý gì vâeqcỵy?”.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc he hé cưkvucơojtt̀i: “Nói gì tôsgtli cũng là đdcohêrypṿ tưkvuc̉ Thanh Vâeqcyn, chuyêrypṿn này làm sao có thêrypv̉ hâeqcỵu quả gì đdcohưkvucơojtṭc? Văfippn Mâeqcỹn sưkvuc tỷ trưkvucơojtt́c lúc trơojtt̉ vêrypv̀ núi, chăfipṕc là đdcohã hôsgtl̀i báo cho các vị sưkvuc trưkvucơojtt̉ng viêrypṿc này rôsgtl̀i?”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ khôsgtlng nói gì, chỉ lạnh lẽo nhìn y. Tăfippng Thưkvuc Thưkvuceqcỵt đdcohâeqcỳu: “Thôsgtli thôsgtli, Lục sưkvuc muôsgtḷi, muôsgtḷi xem, huynh hoàn toàn khôsgtlng có ác ý, chỉ là lúc này có nhiêrypv̀u chuyêrypṿn hêrypv́t sưkvućc đdcoháng ngơojtt̀, trêrypvn đdcohưkvucơojtt̀ng ít có cơojttsgtḷi, vưkvuc̀a may lúc này mơojtt́i nói chuyêrypṿn vơojtt́i muôsgtḷi thôsgtli”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ liêrypv́c nhìn y: “Chuyêrypṿn gì?”.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc ho khục khăfipp̣c, hạ giọng nói: “Muôsgtḷi cảm thâeqcýy Phâeqcỳn Hưkvucơojttng Côsgtĺc côsgtĺc chủ Vâeqcyn Dịch Lam là ngưkvucơojtt̀i thêrypv́ nào?”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ chau mày: “Ý huynh là gì?”.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc tủm tỉm: “Nói thêrypv́ này, muôsgtḷi cảm thâeqcýy Vâeqcyn Côsgtĺc chủ ôsgtlng ta có phải là môsgtḷt ngưkvucơojtt̀i đdcohâeqcỳu óc giản đdcohơojttn khôsgtlng? Nêrypv́u khôsgtlng hoăfipp̣c giả là môsgtḷt ngưkvucơojtt̀i ghét đdcohrypv̀u ác nhưkvuc kẻ thù, coi giưkvuc̃ vưkvuc̃ng chính đdcohạo trong thiêrypvn hạ là nhiêrypṿm vụ của mình, đdcohôsgtĺi vơojtt́i Thanh Vâeqcyn đdcohêrypṿ tưkvuc̉ cũng chính là chính đdcohạo nhưkvuc mình môsgtḷt chút cũng khôsgtlng đdcohêrypv̀ phòng khôsgtlng?”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ hưkvuc̀ mũi, im lăfipp̣ng, nhưkvucng trêrypvn măfipp̣t cái ý khinh thị càng lúc càng rõ, hiêrypv̉n nhiêrypvn hoàn toàn phủ đdcohịnh vêrypv̀ nhưkvuc̃ng đdcohrypv̀u Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc nói. Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc cũng khôsgtlng giâeqcỵn, xem ra sơojtt́m đdcohã biêrypv́t Lục Tuyêrypv́t Kỳ sẽ phản ưkvućng nhưkvuceqcỵy, y tiêrypv́p: “Chúng ta đdcohã đdcohêrypv̀u biêrypv́t Vâeqcyn Côsgtĺc chủ khôsgtlng phải là ngưkvucơojtt̀i tâeqcym huyêrypv́t vơojtt́i côsgtl̉ đdcohạo cũng khôsgtlng phải ngưkvucơojtt̀i đdcohâeqcỳu óc giản đdcohơojttn, vâeqcỵy hôsgtlm đdcohó têrypvn Sơojttn Hà Đnwtorypṿn mạo nhiêrypvn hỏi ba ngưkvucơojtt̀i chúng ta câeqcyu Tru Tiêrypvn có phải bị hưkvuc hại rôsgtl̀i khôsgtlng, có phải là râeqcýt kỳ quái khôsgtlng?”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ hít sâeqcyu môsgtḷt hơojtti, khôsgtlng nói môsgtḷt lơojtt̀i nhìn Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc. Tăfippng Thưkvuc Thưkvucojtti lúng túng: “Thôsgtli, huynh biêrypv́t đdcohăfipp̀ng sau lưkvucng nói nhưkvuc̃ng lơojtt̀i nhưkvuceqcỵy vêrypv̀ môsgtḷt trưkvucơojtt̉ng bôsgtĺi đdcohưkvućc cao trọng vọng, quả thưkvuc̣c có chôsgtl̃ khôsgtlng ôsgtl̉n, có đdcohrypv̀u côsgtl xem, nhưkvuc̃ng viêrypṿc này nêrypv́u nghĩ kỹ, thưkvuc̣c râeqcýt là kỳ quá…”.

 

“Khôsgtlng có gì khôsgtlng ôsgtl̉n cả”. Lục Tuyêrypv́t Kỳ ngăfipṕt lơojtt̀i vơojtt́i môsgtḷt giọng lạnh lẽo, tưkvuc̣a hôsgtl̀ căfippn bản khôsgtlng thèm đdcohêrypv̉ ý đdcohêrypv́n cái miêrypṿng toan hé ra của Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc, lạnh lùng thôsgtĺt: “Nói thì nói chưkvuć, có gì là câeqcým kỵ đdcohâeqcyu, tưkvuc̀ Thanh Vâeqcyn sơojttn đdcohêrypv́n đdcohâeqcyy, muôsgtḷi thâeqcýy ôsgtlng ta chăfipp̉ng có gì là tôsgtĺt cả!”.

 

“Á…” Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc lại kinh ngạc bâeqcỵt cưkvucơojtt̀i, nhâeqcýt thơojtt̀i khôsgtlng thôsgtĺt đdcohưkvucơojtṭc thành tiêrypv́ng. Y có năfipp̀m mơojtt cũng khôsgtlng ngơojtt̀ Lục Tuyêrypv́t Kỳ xưkvuca nay nêrypv̀n nêrypv́p châeqcyn chỉ hạt bôsgtḷt lại còn nôsgtl̉i loạn hơojttn cả mình, thăfipp̀ng thăfipp̀n nói ra nhưkvuc̃ng lơojtt̀i miêrypṿt thị vêrypv̀ môsgtḷt vị tiêrypv̀n bôsgtĺi đdcohưkvućc cao vọng trọng. Có đdcohrypv̀u nghĩ lại, ngưkvucơojtt̀i con gái tuỵêrypvt săfipṕc mỹ lêrypṿ vôsgtl song này, vơojtt́i vị tiêrypv̀n bôsgtĺi đdcohưkvućc cao vọng trọng âeqcýy và môsgtln hạ đdcohêrypṿ tưkvuc̉ của ôsgtlng ta, hình nhưkvuc còn thâeqcỵt sưkvuc̣ là có khôsgtlng ít kỷ niêrypṿm.

 

Nhìn săfipṕc măfipp̣t Lục Tuyêrypv́t Kỳ, Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc khôsgtlng biêrypv́t tại sao sau gáy mình ơojttn ơojtt́n lạnh, trưkvuc̣c giác thâeqcỳm nghĩ lẽ nào vôsgtl ý đdcohã chọc đdcohúng tôsgtl̉ ong vò vẽ, lâeqcỵp tưkvućc húng hăfipṕng ho, vôsgtḷi vã lảng sang chuyêrypṿn khác: “Cái này… ơojtt̀… ôsgtl̀… măfipp̣c kêrypṿ nhâeqcyn phâeqcỷm của ôsgtlng ta đdcohi, ý huynh là, vêrypv̀ chuyêrypṿn này, Vâeqcyn Côsgtĺc chủ ít nhâeqcýt cũng có môsgtḷt chôsgtl̃ hêrypv́t sưkvućc bâeqcýt bình thưkvucơojtt̀ng…”.

 

“Làm sai ôsgtlng ta biêrypv́t đdcohưkvucơojtṭc cái tin Tru Tiêrypvn Côsgtl̉ Kiêrypv́m bị hưkvuc hại, đdcohó là môsgtḷt”. Lục Tuyêrypv́t Kỳ ngăfipṕt lơojtt̀i, trêrypvn măfipp̣t thâeqcỳn tình khôsgtlng thay đdcohôsgtl̉i, nhưkvucng ánh măfipṕt lại lôsgtḷ ra môsgtḷt tia sáng, long lanh nhưkvuc thuỷ tinh” “Thưkvuć hai, sau khi ôsgtlng ta biêrypv́t vì sao phải nói vơojtt́i chúng ta. Ôgoiwng ta hăfipp̉n râeqcýt rõ răfipp̀ng tin này tưkvuc̀ miêrypṿng ôsgtlng ta nói ra, chúng ta nhâeqcýt đdcohịnh sẽ quay vêrypv̀ hôsgtl̀i báo vơojtt́i các vị sưkvuc trưkvucơojtt̉ng Thanh Vâeqcyn Môsgtln, vâeqcỵy thì quan hêrypṿ giưkvuc̃a Phâeqcỳn Hưkvucơojttng Côsgtĺc và Thanh Vâeqcyn Môsgtln, chăfipp̉ng phải sẽ lâeqcỵp tưkvućc sinh biêrypv́n sao?”.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuceqcỵt đdcohâeqcỳu lia lịa: “Huynh biêrypv́t vơojtt́i trí thôsgtlng minh của Lục sưkvuc muôsgtḷi, quyêrypv́t khôsgtlng thêrypv̉ khôsgtlng phát hiêrypṿn ra quan hêrypṿ khâeqcỷn yêrypv́u trong viêrypṿc đdcohó.” Ngưkvuc̀ng môsgtḷt lát, y tiêrypv́p: “Nghĩ kỹ theo đdcohó, thì Vâeqcyn Côsgtĺc chủ khôsgtlng ngoài hai tình huôsgtĺng: môsgtḷt, Thanh Vâeqcyn Môsgtln có gian têrypv́ tiêrypv́t lôsgtḷ tin tưkvućc cho ôsgtlng ta, cái tin mà đdcohêrypv́n nhưkvuc̃ng đdcohêrypṿ tưkvuc̉ Thanh Vâeqcyn nhưkvuc chúng ta đdcohêrypv̀u giâeqcýu râeqcýt kín, ôsgtlng ta lại biêrypv́t đdcohưkvucơojtṭc, đdcohủ thâeqcýy gian têrypv́ này thâeqcyn phâeqcỵn tuyêrypṿt khôsgtlng thêrypv̉ xem thưkvucơojtt̀ng, nhưkvucng ôsgtlng ta nói nhưkvuceqcỵy, có phải là có khả năfippng lại tiêrypv́t lôsgtḷ thâeqcyn phâeqcỵn của gian têrypv́ khôsgtlng?”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ hưkvuc̀ mũi, tiêrypv́p: “Hai, ôsgtlng ta nói cho chúng ta biêrypv́t nhăfipp̀m mục đdcohích gì? đdcohêrypv̉ nhăfipṕc nhơojtt̉ Thanh vâeqcyn môsgtln ôsgtlng ta đdcohã biêrypv́t đdcohưkvucơojtṭc bí mâeqcỵt này rôsgtl̀i hay là cảnh cáo các vị sưkvuc trưkvucơojtt̉ng, Phâeqcỳn Hưkvucơojttng Côsgtĺc khôsgtlng sơojtṭ Thanh Vâeqcyn Môsgtln nưkvuc̃a?”.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc chăfippm chú nhìn Lục Tuyêrypv́t Kỳ, thơojtt̉ dài: “Nhưkvuc̃ng đdcohrypv̀u huynh ngĩ, thì ra muôsgtḷi cũng đdcohã sơojtt́m nghĩ đdcohêrypv́n rôsgtl̀i, uôsgtl̉ng cho huynh còn muôsgtĺn đdcohêrypv̀ tỉnh muôsgtḷi, có đdcohrypv̀u nghĩ cũng đdcohúng, hôsgtlm đdcohó muôsgtḷi còn đdcohêrypv̉ Văfippn Mâeqcỹn sưkvuc tỷ lúc săfipṕp lêrypvn đdcohưkvucơojtt̀ng trơojtt̉ vêrypv̀ Thanh Vâeqcyn, là đdcohem chuyêrypṿn này hôsgtl̀i bâeqcỷm vơojtt́i các vị trưkvucơojtt̉ng bôsgtĺi”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ im lăfipp̣ng gâeqcỵt đdcohâeqcỳu.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuceqcýp máy miêrypṿng, đdcohôsgtḷt nhiêrypvn thơojtt̉ dài, nghe thanh âeqcym đdcohưkvucơojtṭm vẻ cảm khái. Lục Tuyêrypv́t Kỳ hơojtti sưkvuc̃ng ngưkvucơojtt̀i, hỏi: “Huynh sao thêrypv́?”.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc nhăfippn nhó cưkvucơojtt̀i: “Huynh, huynh cảm thán cho thanh Tru Tiêrypvn Côsgtl̉ Kiêrypv́m đdcohó, nói thưkvuc̣c, mâeqcýy ngày nay huynh tuy nghĩ đdcohêrypv́n đdcohâeqcyy, nhưkvucng trong lòng vạn phâeqcỳn khôsgtlng mong nó là sưkvuc̣ thâeqcỵt, thà mình đdcohoán nhâeqcỳm còn hơojttn”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ khôsgtlng nói gì, chỉ lăfipp̣ng lẽ ngoảnh đdcohâeqcỳu, trôsgtlng vêrypv̀ phía trưkvucơojtt́c. Sâeqcyu trong rưkvuc̀ng râeqcỳm, âeqcym âeqcym u u, con đdcohưkvucơojtt̀ng săfipṕp đdcohi khôsgtlng leo lói lâeqcýy môsgtḷt tia sáng.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc thơojtt̉ dài, lăfipṕc đdcohâeqcỳu nói: “Thôsgtli, đdcohăfipp̀ng nào nghĩ mãi cũng chăfipp̉ng có cách gì, đdcohành đdcohi bưkvucơojtt́c nào trôsgtlng bưkvucơojtt́c âeqcýy vâeqcỵy. Tôsgtli lại muôsgtĺn xem xem, trong cái hôsgtl̀ lôsgtl của vị Vâeqcyn côsgtĺc chủ âeqcýy rôsgtĺt cục là muôsgtĺn tung ra thưkvuć thuôsgtĺc gì”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ khôsgtlng đdcoháp lơojtt̀i, ánh măfipṕt lơojtt đdcohãng chuyêrypv̉n đdcohêrypv́n nhưkvuc̃ng dâeqcýu vêrypv́t mơojtt̀ mơojtt̀ vưkvuc̀a mơojtt́i phát hiêrypṿn ra. Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc ơojtt̉ môsgtḷt bêrypvn thâeqcýp giọng bảo: “Kỳ thưkvuc̣c muôsgtḷi nói là Thú Thâeqcỳn kêrypv̉ cũng có khả năfippng, nhưkvucng huynh cảm thâeqcýy có lẽ khôsgtlng phải là y đdcohâeqcyu”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ hỏi: “Vâeqcỵy theo huynh là kẻ nào?”.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc trâeqcỳm ngâeqcym giâeqcyy lát, khe khẽ đdcoháp: “Nêrypv́u nhưkvuc̃ng đdcohrypv̀u Lý Tuâeqcyn nói đdcohêrypv̀u là thâeqcỵt, quả nhiêrypvn khôsgtlng phải là nhưkvuc̃ng đdcohêrypṿ tưkvuc̉ khác trong Phâeqcỳn Hưkvucơojttng Côsgtĺc của y, huynh e răfipp̀ng nhưkvuc̃ng dâeqcýu châeqcyn này, chăfipṕc là do dưkvuc nghiêrypṿt Ma giáo đdcohêrypv̉ lại”.

 

Lục Tuyêrypv́t Kỳ rùng mình, ngoảnh đdcohâeqcỳu nhìn, gưkvucơojttng măfipp̣t xinh đdcohẹp xưkvuca rày vâeqcỹn lạnh lẽo lâeqcỳn đdcohâeqcỳu tiêrypvn có biêrypv́n đdcohôsgtl̉i: “Sao huynh lại nói thêrypv́?”.

 

fippng Thưkvuc Thưkvuc chỉ vào dâeqcýu châeqcyn: “Muôsgtḷi xem, dâeqcýu này tuy mơojtt̀, nhưkvucng hiêrypv̉n nhiêrypvn là dâeqcýu do con ngưkvucơojtt̀i đdcohi qua đdcohâeqcyy đdcohêrypv̉ lại. Đnwtoã khôsgtlng phải là ngưkvucơojtt̀i của Phâeqcỳn Hưkvucơojttng Côsgtĺc, vâeqcỵy thì chính đdcohạo trong thiêrypvn hạ càng khôsgtlng có môsgtln phái nào quen thuôsgtḷc Thâeqcỵp Vạn đdcohại Sơojttn hơojttn chúng ta, cũng râeqcýt khó mà tưkvucơojtt̉ng tưkvucơojtṭng đdcohưkvucơojtṭc có thêrypv̉ đdcohêrypv́n tra xét chôsgtl̃ này. Nhưkvucng Ma giáo thì khác, năfippm đdcohó sau đdcohại chiêrypv́n giưkvuc̃a chính và tà, Ma giáo bị chính đdcohạo đdcohsgtl̉i ra khỏi trung thôsgtl̉, nơojtti rưkvuc̀ng thiêrypvng nưkvucơojtt́c đdcohôsgtḷc nhưkvuc thêrypv́ này, chăfipṕc chúng cũng đdcohã đdcohi qua. Vì vâeqcỵy nói là cúng, tôsgtli cảm thâeqcýy có khả năfippng hơojttn”.

 

“Ý muôsgtḷi sao, Lục sưkvuc muôsgtḷi?”. Tăfippng Thưkvuc Thưkvuc ngoảnh đdcohâeqcỳu hỏi, nhưkvuc̃ng thâeqcýy săfipṕc măfipp̣t Lục Tuyêrypv́t Kỳ, lại bâeqcýt giác sưkvuc̃ng lại.

 

Ngưkvucơojtt̀i con gái xinh đdcohẹp âeqcýy, đdcohăfippm đdcohăfippm ngó nhưkvuc̃ng dâeqcýu châeqcyn, nét măfipp̣t tai tái, kỳ lạ là hơojtti ưkvuc̉ng hôsgtl̀ng, thâeqcým sâeqcyu lêrypvn tưkvuc̀ dưkvucơojtt́i da, trong khu rưkvuc̀ng già hoan văfipṕng lạnh lẽo này, nàng lăfipp̣ng lẽ đdcohưkvućng đdcohó, trôsgtlng nhưkvuc chìm vào môsgtḷt giâeqcýc mơojtteqcýt thưkvucơojtt̀ng nào đdcohó, lại khôsgtlng nghe thâeqcýy ngưkvucơojtt̀i bêrypvn cạnh nói gì nưkvuc̃a.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.