Tru Tiên

Chương 163 : Ẩn Giả

    trước sau   
   

fsioa đfiipã băeozćt đfiipâfhpv̀u tạnh, thêankq́ nhưfsiong nhưfsiõng đfiipám mâfhpvy đfiipen vâfhpṽn phủ kín bâfhpv̀u trơfiip̀i, tưfsiòng tâfhpv̀ng chèn ép tưfsiòng tâfhpv̀ng, khiêankq́n cho khôrrzhng gian càng trơfiip̉ nêankqn ngôrrzḥt ngạt.

 

Cánh côrrzh̉ng phía băeozćc thành Hà Dưfsioơfiipng mơfiip̉ rôrrzḥng, vôrrzhrrzh́ dâfhpvn thưfsioơfiip̀ng đfiipôrrzh̉ xôrrzh chạy vêankq̀ hưfsioơfiiṕng phía băeozćc, trêankqn đfiipưfsioơfiip̀ng nhưfsiõng tiêankq́ng gào thét nôrrzh́i nhau khôrrzhng dưfsiót, biêankq́t đfiipi vêankq̀ đfiipâfhpvu, đfiipi vêankq̀ đfiipâfhpvu đfiipêankq̉ tránh kiêankq́p hoạ này đfiipâfhpvy?

 

Tiêankqu Dâfhpṿt Tài dâfhpṽn đfiipâfhpv̀u chúng đfiipêankq̣ tưfsiỏ Thanh Vâfhpvn Môrrzhn duy trì trâfhpṿt tưfsiọ, khôrrzhng ngưfsiòng an ủi vôrrzh̃ vêankq̀ đfiipám dâfhpvn thưfsioơfiip̀ng đfiipang râfhpv́t hoảng loạn này. Hêankq́t lưfsioơfiip̣t này đfiipêankq́n lưfsioơfiip̣t khác nói vơfiiṕi đfiipám ngưfsioơfiip̀i xung quanh: “Lâfhpv̀n này chỉ là tạm thơfiip̀i rơfiip̀i đfiipi, chỉ câfhpv̀n đfiipánh bại lũ yêankqu quái, tai hoạ qua đfiipi, mọi ngưfsioơfiip̀i sẽ có thêankq̉ trơfiip̉ vêankq̀ quêankqfsioơfiipng”.




 

rrzḥt ngày vâfhpv́t vả bâfhpṿn rôrrzḥn, miêankq̣ng khôrrzhfsioơfiip̃i rát, nhìn đfiipám dâfhpvn chạy loạn, lũ lưfsioơfiip̣t nôrrzh́i đfiiprrzhi nhau thành hàng dài, Tiêankqu Dâfhpṿt Tài lăeozćc đfiipâfhpv̀u ngao ngán. Đmkmaang muôrrzh́n nghỉ ngơfiipi chôrrzh́c lát thì chơfiip̣t thâfhpv́y Lâfhpvm Kinh Vũ ngưfsioơfiip̀i của Long Thủ Phong đfiipưfsióng cách đfiipó khôrrzhng xa trêankqn măeozc̣t hiêankq̣n rõ vẻ mêankq̣t mỏi. Tính ra hăeozćn và Lâfhpvm Kinh Vũ cũng có thêankq̉ gọi là quen biêankq́t, liêankq̀n bưfsioơfiiṕc qua nhè nhẹ vôrrzh̃ vai Lâfhpvm Kinh Vũ.

 

fhpvm Kinh Vũ quay đfiipâfhpv̀u lại, nhâfhpṿn ra Tiêankqu Dâfhpṿt Tài liêankq̀n nơfiip̉ môrrzḥt nụ cưfsioơfiip̀i, câfhpv́t giọng nói, có đfiipankq̀u giọng đfiipã bị lạc đfiipi vì khản côrrzh̉: “Sưfsio huynh, huynh cũng ơfiip̉ đfiipâfhpvy sao?”.

 

Tiêankqu Dâfhpṿt Tài gâfhpṿt đfiipâfhpv̀u, hai ngưfsioơfiip̀i nhìn nhau rôrrzh̀i lại nhìn sang đfiipám dâfhpvn đfiipang lũ lưfsioơfiip̣t dăeozćt díu nhau đfiipi, đfiipoạn cùng cưfsioơfiip̀i ngao ngán.

 

* * * * * *

 

Trêankqn con đfiipưfsioơfiip̀ng hưfsioơfiiṕng vêankq̀ phía băeozćc, nhìn ra xa, khôrrzhng gian vạn phâfhpv̀n u ám, mâfhpvy đfiipen giăeozcng kín, che phủ tâfhpv́t cả ánh măeozc̣t trơfiip̀i.

 

Chu Nhâfhpv́t Tiêankqn, Tiêankq̉u Hoàn và Dã Câfhpv̉u đfiipạo nhâfhpvn cùng bưfsioơfiiṕc đfiipi lâfhpṽn trong đfiipám dâfhpvn thưfsioơfiip̀ng. Xung quanh đfiipám đfiipêankq̣ tưfsiỏ Thanh Vâfhpvn Môrrzhn quá nhiêankq̀u, mà diêankq̣n mạo mình thì quá là côrrzh̉ quái, thêankq́ nêankqn Dã Câfhpv̉u đfiipạo nhâfhpvn phải dùng môrrzḥt cái mũ rơfiipm che kín hêankq́t nưfsiỏa khuôrrzhn măeozc̣t bưfsioơfiiṕc sau Chu Nhâfhpv́t Tiêankqn và Tiêankq̉u Hoàn. Chu Nhâfhpv́t Tiêankqn đfiipi trong đfiipám ngưfsioơfiip̀i chau mày nhìn sang xung quanh rôrrzh̀i thơfiip̉ dài ngao ngán.

 

Tiêankq̉u Hoàn nhè nhẹ hỏi: “Gia gia, sao vâfhpṿy?”.

 

Chu Nhâfhpv́t Tiêankqn lăeozćc đfiipâfhpv̀u nói: “Trâfhpṿn chiêankq́n lâfhpv̀n này quan hêankq̣ tơfiiṕi sôrrzh́ mêankq̣nh của thiêankqn hạ bách tính, thêankq́ nhưfsiong ta chỉ sơfiip̣ phâfhpv̀n thăeozćng của Thanh Vâfhpvn Môrrzhn chăeozc̉ng đfiipưfsioơfiip̣c là bao”.

 

Tiêankq̉u Hoàn trâfhpv̀m măeozc̣c, cũng hiêankq̉u đfiipưfsioơfiip̣c vì sao Chu Nhâfhpv́t Tiêankqn lại nói vâfhpṿy. Lũ yêankqu quái tưfsiò lúc xuâfhpv́t hiêankq̣n đfiipêankq́n nay, chỉ mơfiiṕi có môrrzḥt thơfiip̀i gian ngăeozćn, tưfsiò vùng Nam cưfsioơfiipng tiêankq́n nhâfhpṿp vào Trung thôrrzh̉, trêankqn đfiipưfsioơfiip̀ng quét sạch tâfhpv́t cả khiêankq́n cho môrrzḥt vùng rôrrzḥng lơfiiṕn đfiipôrrzh̉ nát đfiipankqu tàn, thưfsiọc lưfsiọc thâfhpṿt cưfsioơfiip̀ng hoành, thủ đfiipoạn hung tàn, kiêankq́p nạn lâfhpv̀n này đfiipúng là vưfsioơfiip̣t trêankqn tâfhpv́t cả mọi kiêankq́p nạn.

 

Tiêankq̉u Hoàn miêankq̃n cưfsioơfiip̃ng nói vơfiiṕi Chu Nhâfhpv́t Tiêankqn: “Gia gia, khôrrzhng phải là còn Tru Tiêankqn kiêankq́m trâfhpṿn sao, vâfhpṽn còn hy vọng mà”.

 

Chu Nhâfhpv́t Tiêankqn so vai nói: “Cái này…hâfhpv̀y…thôrrzhi kêankq̣ đfiipi, dù sao dâfhpvn thưfsioơfiip̀ng nhưfsio chúng ta đfiipêankq̀u phải theo mêankq̣nh trơfiip̀i cả”. Nói đfiipêankq́n đfiipâfhpvy, lão dưfsiòng lại môrrzḥt chút rôrrzh̀i đfiipôrrzḥt nhiêankqn ngâfhpv̉ng đfiipâfhpv̀u lêankqn, nhìn ngọn Thanh Vâfhpvn Sơfiipn nguy nga hùng vĩ giơfiip̀ đfiipâfhpvy âfhpv̉n hiêankq̣n trong mình nhưfsiõng đfiipám mâfhpvy đfiipen khiêankq́n cho ngưfsioơfiip̀i ta cảm thâfhpv́y hung ác, rôrrzh̀i sau đfiipó tưfsiò tưfsiò nói: “Có đfiipankq̀u nhưfsiõng kẻ chính đfiipạo này, khôrrzhng thêankq̉ khôrrzhng đfiipêankq̀ phòng ‘hâfhpṿu viêankq̣n lưfsiỏa cháy’…a..”.

 

Tiêankq̉u Hoàn ngơfiiṕ ngưfsioơfiip̀i ra rôrrzh̀i khẽ hỏi: “Gia gia, cái gì mà ‘hâfhpṿu viêankq̣n lưfsiỏa cháy’?”.

 

Chu Nhâfhpv́t Tiêankqn cưfsioơfiip̀i môrrzḥt cái, lăeozćc đfiipâfhpv̀u khôrrzhng nói gì, quay ngưfsioơfiip̀i bưfsioơfiiṕc tiêankq́p, Tiêankq̉u Hoàn lưfsioơfiip̀m lão môrrzḥt cái rôrrzh̀i cũng chạy theo. Vào thơfiip̀i khăeozćc này lão cũng chăeozc̉ng muôrrzh́n nghĩ nhiêankq̀u làm gì. Bưfsioơfiiṕc phía sau hai ngưfsioơfiip̀i là Dã Câfhpv̉u đfiipạo nhâfhpvn mũ che kín đfiipâfhpv̀u, hai măeozćt đfiipảo lia lịa xung quanh, chăeozc̉ng đfiipêankq̉ ý gì đfiipêankq́n câfhpvu chuyêankq̣n của hai ngưfsioơfiip̀i cả.




 

* * * * * *

 

Đmkmaoàn ngưfsioơfiip̀i chạy loạn đfiipã đfiipi đfiipưfsioơfiip̣c môrrzḥt ngày và đfiipám đfiipêankq̣ tưfsiỏ Thanh Vâfhpvn Môrrzhn cũng đfiipã vâfhpv́t vả cả môrrzḥt ngày trơfiip̀i. Măeozćt nhìn đfiipoàn ngưfsioơfiip̀i đfiipã đfiipi qua ngọn Thanh Vâfhpvn Sơfiipn, Lâfhpvm Kinh Vũ mơfiiṕi thơfiip̉ phào nhẹ nhõm. Đmkmaôrrzḥt nhiêankqn khôrrzhng biêankq́t tưfsiò đfiipâfhpvu môrrzḥt đfiipưfsióa trẻ chạy tơfiiṕi, măeozćt nhìn chăeozc̀m chăeozc̀m vào hăeozćn.

 

fhpvm Kinh Vũ thâfhpv́y lạ, nhìn đfiipưfsióa bé môrrzḥt lúc, chỉ thâfhpv́y nó măeozc̣c môrrzḥt bôrrzḥ đfiipôrrzh̀ cũ kỹ, hiêankq̉n nhiêankqn khôrrzhng phải là con cái của nhà quyêankq̀n quý, nhưfsiong măeozc̣t mũi sáng sủa đfiipáng yêankqu. Lâfhpvm Kinh Vũ cưfsioơfiip̀i môrrzḥt cái rôrrzh̀i nhẹ nhàng hỏi: “Tiêankq̉u đfiipêankq̣, có chuyêankq̣n gì vâfhpṿy?”. Đmkmaưfsióa bé ngâfhpṿp ngưfsiòng môrrzḥt chút rôrrzh̀i giơfiip ra môrrzḥt tơfiip̀ giâfhpv́y, nói: “Vưfsiòa rôrrzh̀i có môrrzḥt vị sưfsio thúc bảo đfiipêankq̣ câfhpv̀m tơfiip̀ giâfhpv́y này đfiipưfsioa cho huynh”.

 

fhpvm Kinh Vũ ngạc nhiêankqn, giơfiip tay ra đfiipón lâfhpv́y tơfiip̀ giâfhpv́y, mơfiip̉ ra xem chỉ thâfhpv́y vỏn vẹn bôrrzh́n chưfsiõ: “Hâfhpṿu viêankq̣n lưfsiỏa cháy”.

 

fhpvm Kinh Vũ nheo mày trâfhpv̀m lăeozc̣ng suy nghĩ môrrzḥt lúc lâfhpv̉m bâfhpv̉m: “Vâfhpṿy là sao?” rôrrzh̀i quay sang câfhpṿu bé hỏi: “Đmkmaúng rôrrzh̀i, ngưfsioơfiip̀i đfiipưfsioa cho đfiipêankq̣ tơfiip̀ giâfhpv́y này đfiipâfhpvu rôrrzh̀i?”.

 

fhpṿu bé quay đfiipâfhpv̀u lại chỉ tay vêankq̀ phía trưfsioơfiiṕc, đfiipôrrzḥt nhiêankqn săeozćc măeozc̣t lôrrzḥ vẻ bâfhpv́t ngơfiip̀: “Âxxxíy, đfiipâfhpvu rôrrzh̀i, vưfsiòa nãy còn nhìn thâfhpv́y ơfiip̉ đfiipâfhpvy, thúc ý đfiipôrrzḥi môrrzḥt cái mũ rơfiipm to che kín măeozc̣t còn nói đfiipêankq̣ phải đfiipưfsioa cho huynh nưfsiõa mà”.

 

fhpvm Kinh Vũ nhìn tơfiip̀ giâfhpv́y câfhpv̀m trêankqn tay, nheo mày lại rôrrzh̀i đfiipưfsioa măeozćt nhìn ra tưfsió phía, chỉ thâfhpv́y biêankq̉n ngưfsioơfiip̀i hoảng hôrrzh́t tuyêankq̣t nhiêankqn khôrrzhng thâfhpv́y tung tích ngưfsioơfiip̀i mà nhưfsiofhpṿu bé miêankqu tả đfiipâfhpvu cả.

 

* * * * * *

 

Thanh Vâfhpvn Sơfiipn, Tiêankq̉u Trúc Phong.

 

“Âxxxìm…”.

 

rrzḥt âfhpvm thanh nhưfsiorrzh̀ng gào, môrrzḥt luôrrzh̀ng hào quang chói lọi loé lêankqn. Lục Tuyêankq́t Kỳ săeozćc diêankq̣n lạnh lẽo, câfhpv̀m kiêankq́m nhìn lêankqn, măeozc̣t kiêankq́m sáng trăeozćng nhưfsiofsioơfiipng soi rọi khuôrrzhn măeozc̣t lạnh lùng băeozcng giá của nàng.

 

Nàng chăeozcm chú nhìn lưfsioơfiip̃i kiêankq́m săeozćc bén, dưfsioơfiip̀ng nhưfsio Thiêankqn Gia thâfhpv̀n kiêankq́m cũng cảm nhâfhpṿn thâfhpv́y đfiipankq̀u gì đfiipó trong tâfhpṿn sâfhpvu tâfhpvm hôrrzh̀n vị chủ nhâfhpvn của nó, nhè nhẹ rung lêankqn.

 

“Muôrrzḥi đfiipang nghĩ gì vâfhpṿy?” âfhpvm thanh của Văeozcn Mâfhpṽn thôrrzh́t lêankqn, Tuyêankq́t Kỳ măeozćt vâfhpṽn nhìn thanh kiêankq́m trong tay, môrrzḥt lúc sau mơfiiṕi đfiipáp: “Khôrrzhng biêankq́t qua mâfhpv́y hôrrzhm nưfsiõa thanh kiêankq́m này sẽ chảy trêankqn nó máu của nhưfsiõng kẻ nào?”.




 

eozcn Mâfhpṽn nhẹ nhàng bưfsioơfiiṕc tơfiiṕi đfiipăeozc̣t tay lêankqn vai nàng dịu dàng nói: “Hiêankq̀n muôrrzḥi của ta, kiêankq́p nạn trưfsioơfiiṕc măeozćt, sưfsio phụ chăeozćc cũng khôrrzhng truy xét tơfiiṕi viêankq̣c của muôrrzḥi đfiipâfhpvu. Chỉ câfhpv̀n trong trâfhpṿn chiêankq́n này chúng ta dôrrzh́c toàn lưfsiọc quyêankq́t đfiipâfhpv́u, thiêankq́t nghĩ trơfiip̀i cũng khôrrzhng tuyêankq̣t lòng ngưfsioơfiip̀i".

 

Lục Tuyêankq́t Kỳ gâfhpṿt đfiipâfhpv̀u nhưfsiong khôrrzhng hiêankq̉u vì sao trong lòng nàng lại rôrrzh́i nhưfsiofiip vò, nàng cúi đfiipâfhpv̀u đfiipáp nhỏ: “Dạ”.

 

eozcn Mâfhpṽn mỉm cưfsioơfiip̀i nói: “Tôrrzh́t rôrrzh̀i, sưfsio phụ đfiipang chơfiip̀ chúng ta cùng đfiipi Thôrrzhng Thiêankqn Phong kìa, chúng ta đfiipi thôrrzhi!”.

 

Lục Tuyêankq́t Kỳ lại môrrzḥt lâfhpv̀n nưfsiõa gâfhpṿt đfiipâfhpv̀u, thu lại Thiêankqn Gia, hít sâfhpvu môrrzḥt hơfiipi rôrrzh̀i câfhpv́t bưfsioơfiiṕc theo Văeozcn Mâfhpṽn.

 

Dọc theo hành lang khúc khuỷu phía trưfsioơfiiṕc dãy Tiêankq̉u Trúc Phong, Thuỷ Nguyêankq̣t đfiipại sưfsio đfiipã đfiipưfsióng đfiipâfhpv́y tưfsiò bao giơfiip̀, bêankqn cạnh còn có vài nưfsiõ đfiipêankq̣ tưfsiỏ. Hai ngưfsioơfiip̀i cùng bưfsioơfiiṕc tơfiiṕi, Văeozcn Mâfhpṽn câfhpv́t tiêankq́ng: “Đmkmaêankq̣ tưfsiỏ Văeozcn Mâfhpṽn và Tuyêankq́t Kỳ sưfsio muôrrzḥi bái kiêankq́n sưfsio phụ”.

 

Thuỷ Nguyêankq̣t đfiipại sưfsio quay ngưfsioơfiip̀i lại nhìn Văeozcn Mâfhpṽn môrrzḥt lưfsioơfiip̣t sau đfiipó hưfsioơfiiṕng ánh măeozćt vêankq̀ Lục Tuyêankq́t Kỳ. Lục Tuyêankq́t Kỳ cúi đfiipâfhpv̀u khôrrzhng dám nhìn thăeozc̉ng vào ánh măeozćt của sưfsio phụ, chỉ khẽ nói: “Sưfsio phụ, đfiipêankq̣ tưfsiỏ đfiipã tơfiiṕi. Đmkmaêankq̣ tưfsiỏ bâfhpv́t hiêankq́u đfiipêankq̉ ngưfsioơfiip̀i phải giâfhpṿn dưfsiõ”. Chỉ thâfhpv́y Thuỷ Nguyêankq̣t đfiipai sưfsio lạnh lùng nói: “Ta khôrrzhng có thơfiip̀i gian mà giâfhpṿn ngưfsioơfiipi”. Săeozćc măeozc̣t Lục Tuyêankq́t Kỳ đfiipôrrzḥt nhiêankqn tái lại, đfiipưfsióng nép vào mọi ngưfsioơfiip̀i, khôrrzhng dám nói gì, Văeozcn Mâfhpṽn hưfsioơfiiṕng vêankq̀ phía Thuỷ Nguyêankq̣t đfiipại sưfsio, thanh âfhpvm pha chút câfhpv̀u xin thôrrzh́t lêankqn: “Sưfsio phụ…”.

 

Thuỷ Nguyêankq̣t đfiipại sưfsio “hưfsiò” môrrzḥt tiêankq́ng rôrrzh̀i thơfiip̉ dài nói: “Đmkmaưfsioơfiip̣c rôrrzh̀i, đfiipưfsioơfiip̣c rôrrzh̀i…kiêankq́p hoạ còn ơfiip̉ trưfsioơfiiṕc măeozc̣t, trâfhpṿn chiêankq́n lâfhpv̀n này, nêankq́u còn giưfsiõ đfiipưfsioơfiip̣c tính mạng thì đfiipêankq́n lúc đfiipó hãy nói”.

 

Đmkmaám đfiipêankq̣ tưfsiỏ khôrrzhng ai dám lêankqn tiêankq́ng cả, Thuỷ Nguyêankq̣t đfiipai sưfsio quay ngưfsioơfiip̀i phâfhpv́t tay áo rôrrzh̀i nói: “Thôrrzhi, đfiipi thôrrzhi, chưfsioơfiip̉ng môrrzhn châfhpvn nhâfhpvn còn đfiipang trêankqn Thôrrzhng Thiêankqn Phong đfiipơfiip̣i chúng ta kìa”.

 

fiip̀i nói vưfsiòa dưfsiót, Thuỷ Nguyêankq̣t đfiipại sưfsio liêankq̀n hoá thành môrrzḥt bạch đfiipạo quang bay đfiipi. Văeozcn Mâfhpṽn nhìn Tuyêankq́t Kỳ rôrrzh̀i nhẹ nhàng nói: “Khôrrzhng sao đfiipâfhpvu, đfiipưfsiòng nghĩ ngơfiip̣i nhiêankq̀u nưfsiõa, ha”. Tuyêankq́t Kỳ gưfsioơfiip̣ng cưfsioơfiip̀i môrrzḥt cái khôrrzhng nói gì.

 

Nói xong Văeozcn Mâfhpṽn quay sang chúng đfiipêankq̣ tưfsiỏ nói: “Chúng ta cũng đfiipi thôrrzhi”.

 

Lúc đfiipó tưfsiò Tiêankq̉u Trúc Phong, tưfsiòng luôrrzh̀ng đfiipạo quang vọt lêankqn, tưfsiòng đfiipạo tưfsiòng đfiipạo tú lêankq̣ bay vêankq̀ phía đfiipám mâfhpvy đfiipen dày đfiipăeozc̣c, rõ ràng mơfiiṕi vưfsiòa đfiipâfhpvy thôrrzhi còn nhìn thâfhpv́y vài luôrrzh̀ng sáng rưfsiọc rơfiip̃ mà trong chơfiiṕp măeozćt dưfsioơfiip̀ng nhưfsio đfiipã bị nhưfsiõng đfiipám mâfhpvy đfiipen nuôrrzh́t chưfsiỏng lâfhpv́y.

 

* * * * * *

 

Thanh Vâfhpvn Sơfiipn, Đmkmaại Trúc Phong.

 

rrzh́ng Đmkmaại Nhâfhpvn dâfhpṽn đfiipâfhpv̀u đfiipám đfiipêankq̣ tưfsiỏ đfiipưfsióng phía ngoài Thủ Tĩnh Đmkmaưfsioơfiip̀ng, chỉ câfhpv̀n nhìn dáng vẻ đfiipám đfiipêankq̣ tưfsiỏ là có thêankq̉ biêankq́t bọn họ đfiipã đfiipưfsióng đfiipơfiip̣i râfhpv́t lâfhpvu rôrrzh̀i, mà vơfiip̣ chôrrzh̀ng Đmkmaankq̀n Bâfhpv́t Dịch vâfhpṽn chưfsioa ra.

 

Lão lục Đmkmaôrrzh̃ Tâfhpv́t Thưfsio có chút sôrrzh́t ruôrrzḥt, khẽ nói vơfiiṕi Tôrrzh́ng Đmkmaại Nhâfhpvn: “Đmkmaại sưfsio huynh, sưfsio phụ và sưfsiofsioơfiipng sao đfiipêankq́n giơfiip̀ này vâfhpṽn chưfsioa ra nhỉ? Khôrrzhng biêankq́t hai ngưfsioơfiip̀i làm gì ơfiip̉ trong?”.

 

rrzh́ng Đmkmaại Nhâfhpvn quay sang nhìn Đmkmaôrrzh̃ Tâfhpv́t Thưfsiorrzḥt cái rôrrzh̀i tưfsióc giâfhpṿn nói: “Ta làm sao mà biêankq́t đfiipưfsioơfiip̣c, đfiipêankq̣ muôrrzh́n biêankq́t nhưfsio thêankq́ sao khôrrzhng tưfsiọ mình vào mà hỏi".

 

Đmkmaôrrzh̃ Tâfhpv́t Thưfsio ngơfiiṕ ngưfsioơfiip̀i, măeozc̣t thôrrzḥn ra, sau đfiipó bưfsiọc tưfsióc lâfhpv̉m bâfhpv̉m: “Đmkmaêankq̣ biêankq́t rôrrzh̀i, huynh khôrrzhng lâfhpv́y đfiipưfsioơfiip̣c vơfiip̣ cũng khôrrzhng câfhpv̀n phải trút giâfhpṿn lêankqn đfiipêankq̣ chưfsió”.

 

rrzh́ng Đmkmaại Nhâfhpvn tai thính bâfhpv́t ngơfiip̀ nghe đfiipưfsioơfiip̣c, khôrrzhng kìm đfiipưfsioơfiip̣c liêankq̀n giơfiip tay vôrrzh̃ mạnh vào gáy Đmkmaôrrzh̃ Tâfhpv́t Thưfsio quát: “Đmkmaêankq̣ vưfsiòa nói cái gì?”.

 

Đmkmaôrrzh̃ Tâfhpv́t Thưfsio giâfhpṿt mình, tưfsiò trưfsioơfiiṕc đfiipêankq́n giơfiip̀ trưfsiò sưfsio phụ sưfsiofsioơfiipng ra thì hăeozćn sơfiip̣ nhâfhpv́t là vị đfiipại sưfsio huynh này. Có đfiipankq̀u thưfsioơfiip̀ng ngày Tôrrzh́ng Đmkmaại Nhâfhpvn râfhpv́t ôrrzhn hoà, nhưfsiong mâfhpv́y hôrrzhm gâfhpv̀n đfiipâfhpvy môrrzḥt khi nhăeozćc đfiipêankq́n viêankq̣c này thì khôrrzhng khác gì chọc vào tôrrzh̉ kiêankq́n lưfsiỏa, tâfhpv́t khiêankq́n cho Tôrrzh́ng Đmkmaại Nhâfhpvn giâfhpṿn dưfsiõ.

 

ankqn cạnh mâfhpv́y ngưfsioơfiip̀i hôrrzḥi Hà Đmkmaại Trí đfiipang côrrzh́ nhịn cưfsioơfiip̀i măeozćt liêankq́c trôrrzḥm Đmkmaôrrzh̃ Tâfhpv́t Thưfsio. Hăeozćn dáng vẻ khôrrzh̉ sơfiip̉ nhìn vêankq̀ mâfhpv́y vị sưfsio huynh câfhpv̀u cưfsióu, khôrrzhng ngơfiip̀ ánh măeozćt vưfsiòa hưfsioơfiiṕng vêankq̀ Hà Đmkmaại Trí, Ngôrrzh Đmkmaại Nghĩa thì lâfhpṿp tưfsióc ngưfsioơfiip̀i thì ngâfhpv̉ng đfiipâfhpv̀u lêankqn nhìn trơfiip̀i, ngưfsioơfiip̀i thì quay măeozc̣t nhìn ra chôrrzh̃ khác, dáng vẻ nhưfsio khôrrzhng quan tâfhpvm đfiipêankq́n sưfsiọ đfiipơfiip̀i.

 

Đmkmaôrrzh̃ Tâfhpv́t Thưfsioeozćt nhìn mâfhpv́y vị sưfsio huynh khôrrzhng có chút nghĩa khí gì vơfiiṕi vẻ tưfsióc giâfhpṿn, cuôrrzh́i cùng quay sang Tôrrzh́ng Đmkmaại Nhâfhpvn cưfsioơfiip̀i xoà môrrzḥt cái rôrrzh̀i nói: “Đmkmaại sưfsio huynh cũng khôrrzhng câfhpv̀n phải sôrrzh́t ruôrrzḥt mà, đfiipơfiip̣i qua kiêankq́p nạn này, đfiipêankq̣ lâfhpṿp tưfsióc xuôrrzh́ng núi tìm môrrzḥt bà mai tôrrzh́t nhâfhpv́t thiêankqn hạ giúp huynh câfhpv̀u…”.

 

Còn chưfsioa nói dưfsiót câfhpvu, Tôrrzh́ng Đmkmaại Nhâfhpvn săeozćc măeozc̣t tím lại giơfiip châfhpvn đfiipá ra. “Binh” Đmkmaôrrzh̃ Tâfhpv́t Thưfsioeozćn ra xa, mâfhpv́y vị sưfsio huynh đfiipưfsióng bêankqn cạnh nhâfhpv́t thơfiip̀i bâfhpṿt cưfsioơfiip̀i, lăeozćc đfiipâfhpv̀u, chỉ có Đmkmaôrrzh̃ Tâfhpv́t Thưfsioeozc̣t mũi méo xêankq̣ch lôrrzh̀m côrrzh̀m bò dâfhpṿy.

 

Tiêankq́ng cưfsioơfiip̀i tưfsiò bêankqn ngoài vọng vào tưfsiò đfiipưfsioơfiip̀ng. Tôrrzh Nhưfsioeozćc măeozc̣t đfiipang nghiêankqm nghị bôrrzh̃ng nơfiip̉ môrrzḥt nụ cưfsioơfiip̀i, thơfiip̉ dài khẽ nói: “Bâfhpv́t Dịch, các đfiipêankq̣ tưfsiỏ đfiipang chơfiip̀ chúng ta kìa!”.

 

Đmkmaankq̀n Bâfhpv́t Dịch thâfhpvn măeozc̣c trưfsioơfiip̀ng y, săeozćc măeozc̣t thâfhpṿp phâfhpv̀n kính câfhpv̉n, đfiipưfsióng trưfsioơfiiṕc bàn thơfiip̀ Tam Thanh của Thủ Tĩnh Đmkmaưfsioơfiip̀ng, trâfhpv̀m măeozc̣c gâfhpṿt đfiipâfhpv̀u.

 

Sau đfiipó lão chăeozcm chú nhìn lêankqn rôrrzh̀i tưfsiò tưfsiò tiêankq́n đfiipêankq́n gâfhpv̀n bàn thơfiip̀, thăeozćp lâfhpv́y ba nén hưfsioơfiipng sau đfiipó vái ba vái.

 

eozćm hưfsioơfiipng xong, lão lùi lại đfiipưfsióng lăeozc̣ng yêankqn rôrrzh̀i cùng Tôrrzh Nhưfsio vái tiêankq́p ba vái nưfsiõa, săeozćc diêankq̣n hiêankq̣n rõ vẻ cung kính. Hai ngưfsioơfiip̀i vưfsiòa bưfsioơfiiṕc đfiipi môrrzḥt đfiipoạn thì Đmkmaankq̀n Bâfhpv́t Dịch đfiipôrrzḥt nhiêankqn dưfsiòng lại, Tôrrzh Nhưfsio quay ngưfsiòơfiipi lại ngạc nhiêankqn hỏi: “Huynh sao vâfhpṿy, Bâfhpv́t Dịch?”.

 

Đmkmaankq̀n Bâfhpv́t Dịch chau mày, quay ngưfsioơfiip̀i lại bưfsioơfiiṕc tơfiiṕi phía đfiipăeozc̀ng sau bàn thơfiip̀ Tam Thanh. Tôrrzh Nhưfsio cảm thâfhpv́y lạ, săeozćc măeozc̣t có chút phâfhpvn vâfhpvn do dưfsiọ, nhưfsiong vâfhpṽn bưfsioơfiiṕc vêankq̀ phía Đmkmaankq̀n Bâfhpv́t Dịch.

 

Phía sau bàn thơfiip̀ chính còn có thêankqm môrrzḥt bàn thơfiip̀ nưfsiõa nhưfsiong so vơfiiṕi bàn thơfiip̀ phía trưfsioơfiiṕc thì nó nhỏ hơfiipn râfhpv́t nhiêankq̀u, trưfsioơfiiṕc măeozc̣t lại đfiipưfsioơfiip̣c che băeozc̀ng môrrzḥt bưfsióc mành hoàng câfhpv̉m. Đmkmaankq̀n Bâfhpv́t Dịch đfiipưfsióng trưfsioơfiiṕc bưfsióc tưfsioơfiip̣ng thâfhpv̀n nhỏ, nhìn môrrzḥt lúc, rôrrzh̀i vơfiiṕi tay câfhpv̀m xuôrrzh́ng môrrzḥt tâfhpv́m linh vị trêankqn khăeozćc hàng chưfsiõ: “Sưfsio huynh Vạn Kiêankq́m Nhâfhpv́t linh vị”.

 

rrzh Nhưfsio đfiipưfsióng bêankqn cạnh nhìn chăeozcm chú, chỉ thâfhpv́y Đmkmaankq̀n Bâfhpv́t Dịch dùng môrrzḥt tâfhpv́m khăeozcn nhè nhẹ lau hêankq́t bụi bám trêankqn linh vị, bụi bám khôrrzhng dày, chưfsióng tỏ thưfsioơfiip̀ng xuyêankqn có ngưfsioơfiip̀i lau chùi, lau sạch xong Đmkmaankq̀n Bâfhpv́t Dịch lại cung kính đfiipăeozc̣t linh vị lêankqn trêankqn, tưfsiò bêankqn cạnh thăeozćp lâfhpv́y ba nén hưfsioơfiipng rôrrzh̀i vái tiêankq́p ba vái.

 

rrzh Nhưfsio nét măeozc̣t phảng phâfhpv́t ưfsiou tưfsio hoài niêankq̣m, khẽ hỏi: “Bâfhpv́t Dịch, huynh làm vâfhpṿy chăeozc̉ng lẽ hy vọng Vạn sưfsio huynh đfiipêankq́n bảo hôrrzḥ cho Thanh Vâfhpvn sao?”.

 

Đmkmaankq̀n Bâfhpv́t Dịch đfiipáp: “Vạn sưfsio huynh tuy răeozc̀ng môrrzḥt đfiipơfiip̀i ngạo khí, thêankq́ nhưfsiong đfiipôrrzh́i vơfiiṕi huynh âfhpv́y, sưfsiorrzhn là quan trọng nhâfhpv́t. Nêankq́u biêankq́t hôrrzhm nay Thanh Vâfhpvn găeozc̣p kiêankq́p nạn này, trêankqn trơfiip̀i huynh âfhpv́y có linh thiêankqng nhâfhpv́t đfiipịnh sẽ phù hôrrzḥ cho chúng ta”.

 

Đmkmaankq̀n Bâfhpv́t Dich măeozćt nhìn linh vị tưfsiò tưfsiò nói: “Chúng ta đfiipi thôrrzhi”.

 

Hai ngưfsioơfiip̀i tưfsiò trong Thủ Tĩnh Đmkmaưfsioơfiip̀ng đfiipi ra, Tôrrzh́ng Đmkmaại Nhâfhpvn và các đfiipêankq̣ tưfsiỏ khác đfiipêankq̀u đfiipang đfiipơfiip̣i ơfiip̉ phía ngoài. Đmkmaankq̀n Bâfhpv́t Dịch măeozćt nhìn Tôrrzh́ng Đmkmaại Nhâfhpvn rôrrzh̀i lại nhìn Đmkmaôrrzh̃ Tâfhpv́t Thưfsio, khẽ gâfhpṿt đfiipâfhpv̀u, cuôrrzh́i cùng lão đfiipưfsioa măeozćt nhìn ra xa vêankq̀ phía căeozcn phòng của các đfiipêankq̣ tưfsiỏ, trong ánh măeozćt hiêankq̣n lêankqn vẻ tiêankq́c nuôrrzh́i.

 

Có thêankq̉ do trâfhpṿn đfiipại chiêankq́n trưfsioơfiiṕc măeozćt, kiêankq́p hoạ trêankqn đfiipâfhpv̀u đfiipã kêankq̀ câfhpṿn, dạo này tâfhpvm trạng của Đmkmaankq̀n Bâfhpv́t Dịch khôrrzhng đfiipưfsioơfiip̣c tôrrzh́t. Lão cũng chăeozc̉ng nói nhiêankq̀u, chỉ nhìn chúng đfiipêankq̣ tưfsiỏ môrrzḥt lúc, rôrrzh̀i bảo: “Đmkmai thôrrzhi, tơfiiṕi Thôrrzhng Thiêankqn Phong”.

 

Kỳ quang phóng lêankqn, Đmkmaankq̀n Bâfhpv́t Dịch vọt lêankqn trưfsioơfiiṕc, Tôrrzh Nhưfsiofhpṿp tưfsióc bay theo, các đfiipêankq̣ tưfsiỏ cũng khôrrzhng châfhpṿm trêankq̃, liêankq̀n ngưfsiọ pháp bảo tiêankq́n tơfiiṕi. Tưfsiòng đfiipạo, tưfsiòng đfiipạo kỳ quang dâfhpv̀n dâfhpv̀n mâfhpv́t hút vào nhưfsiõng đfiipám mâfhpvy đfiipen cuôrrzh̀n cuôrrzḥn, cuôrrzh̀n cuôrrzḥn trêankqn bâfhpv̀u trơfiip̀i.

 

* * * * * *

 

Đmkmaám ngưfsioơfiip̀i Tiêankqu Dâfhpṿt Tài, Lâfhpvm Kinh Vũ mêankq̣t đfiipêankq́n gâfhpv̀n chêankq́t, cuôrrzh́i cùng cũng đfiipã đfiipưfsioa đfiipưfsioơfiip̣c tâfhpv́t cả đfiipám dâfhpvn thưfsioơfiip̀ng chạy qua đfiipưfsioơfiip̣c đfiipịa phâfhpṿn thành Hà Dưfsioơfiipng, hưfsioơfiiṕng lêankqn phía Băeozćc mà chạy nạn. Mơfiiṕi có môrrzḥt ngày ngăeozćn ngủi vâfhpṿy mà Tiêankqu Dâfhpṿt Tài, Lâfhpvm Kinh Vũ cùng đfiipám đfiipêankq̣ tưfsiỏ Thanh Vâfhpvn Môrrzhn trôrrzhng tiêankq̀u tuỵ hăeozc̉n đfiipi, ngưfsioơfiip̀i nào ngưfsioơfiip̀i nâfhpv́y lạc hêankq́t cả giọng vì khản côrrzh̉.

 

Đmkmaưfsióng trêankqn cao đfiipưfsioa măeozćt nhìn đfiipám dâfhpvn thưfsioơfiip̀ng đfiipi hêankq́t, Tiêankqu Dâfhpṿt Tài mơfiiṕi thơfiip̉ phào nhẹ nhõm, đfiipoạn câfhpv́t giọng ôrrzh̀m ôrrzh̀m nói vơfiiṕi Lâfhpvm Kinh Vũ đfiipang đfiipưfsióng bêankqn cạnh: “Cuôrrzh́i cùng cũng đfiipã đfiipưfsioa qua rôrrzh̀i!”.

 

fhpvm Kinh Vũ cũng thơfiip̉ dài môrrzḥt tiêankq́ng, có vẻ nhưfsiofhpv́t đfiipi môrrzḥt gánh năeozc̣ng, thêankq́ nhưfsiong trêankqn măeozc̣t hai hàng lôrrzhng mày nhíu lại. Hăeozćn khôrrzhng đfiipưfsioơfiip̣c hoàn toàn nhẹ nhõm nhưfsio Tiêankqu Dâfhpṿt Tài, hình nhưfsio trong lòng còn có đfiipankq̀u gì đfiipó vưfsioơfiipng vâfhpv́n.

 

Tiêankqu Dâfhpṿt Tài vôrrzh́n là ngưfsioơfiip̀i tinh têankq́, râfhpv́t nhanh liêankq̀n phát hiêankq̣n Lâfhpvm Kinh Vũ dưfsioơfiip̀ng nhưfsio có đfiipankq̀u gì lo nghĩ bèn hỏi: “Lâfhpvm sưfsio đfiipêankq̣, đfiipêankq̣ sao vâfhpṿy, đfiipêankq̣ cảm giác có đfiipankq̀u gì à?”.

 

fhpvm Kinh Vũ sưfsiõng ngưfsioơfiip̀i môrrzḥt lúc rôrrzh̀i lăeozćc đfiipâfhpv̀u: “Sưfsio huynh hiêankq̉u lâfhpv̀m, đfiipêankq̣ chăeozc̉ng có nghĩ ngơfiip̣i gì cả, chỉ vì trâfhpṿn chiêankq́n trưfsioơfiiṕc măeozc̣t nêankqn lòng có chút lo nghĩ mà thôrrzhi”.

 

Tiêankqu Dâfhpṿt Tài gâfhpṿt gâfhpṿt đfiipâfhpv̀u, vôrrzh̃ vai Lâfhpvm Kinh Vũ rôrrzh̀i nói: “Huynh biêankq́t, thưfsiọc sưfsiọ huynh cũng lo nghĩ vêankq̀ đfiipankq̀u này, có đfiipankq̀u tưfsiò trưfsioơfiiṕc đfiipêankq́n giơfiip̀ ta khôrrzhng thăeozćng chính, trơfiip̀i khôrrzhng tuyêankq̣t lòng ngưfsioơfiip̀i, chúng ta đfiipêankq̀u là ngưfsioơfiip̀i trong chính đfiipạo, vì thiêankqn hạ bá tánh, trâfhpṿn chiêankq́n này chỉ câfhpv̀n toàn lưfsiọc chiêankq́n đfiipâfhpv́u khôrrzhng câfhpv̀n phải lo nghĩ nhiêankq̀u…”.

 

fhpvm Kinh Vũ cưfsioơfiip̀i cưfsioơfiip̀i gâfhpṿt đfiipâfhpv̀u: “Sưfsio huynh nói phải".

 

Tiêankqu Dâfhpṿt Tài cưfsioơfiip̀i nói: “Tôrrzh́t rôrrzh̀i, ta qua bêankqn này xem xét, đfiipêankq̣ cũng nghỉ ngơfiipi đfiipi”. Nói xong liêankq̀n bưfsioơfiiṕc đfiipi, vôrrzh́n muôrrzh́n quay lại thành Hà Dưfsioơfiipng xem xem còn có ngưfsioơfiip̀i dâfhpvn nào khôrrzhng, đfiipêankq̀ phòng yêankqu thú đfiipánh tơfiiṕi.

 

fsiòa mơfiiṕi bưfsioơfiiṕc đfiipưfsioơfiip̣c vài bưfsioơfiiṕc, tưfsiò sau lưfsiong dưfsioơfiip̀ng nhưfsio nghe thâfhpv́y tiêankq́ng Lâfhpvm Kinh Vũ tưfsiọ nói môrrzḥt mình: “Hâfhpṿu…hoả…hâfhpṿu”.

 

Tiêankqu Dâfhpṿt Tài ngơfiiṕ ngưfsioơfiip̀i ra, quay đfiipâfhpv̀u lại, chỉ thâfhpv́y Lâfhpvm Kinh Vũ chau mày, săeozćc măeozc̣t nhưfsio đfiipang có đfiipankq̀u gì đfiipó khó nghĩ, miêankq̣ng lâfhpv̉m bâfhpv̉m tưfsiọ nói môrrzḥt mình.

 

Tiêankqu Dâfhpṿt Tài nheo măeozćt hỏi: “Lâfhpvm sưfsio đfiipêankq̣, hâfhpṿu sơfiipn làm sao?”.

 

fhpvm Kinh Vũ giâfhpṿt mình ngưfsioơfiiṕc đfiipâfhpv̀u lêankqn: “Hâfhpṿu sơfiipn, hâfhpṿu sơfiipn nào?”. Tiêankqu Dâfhpṿt Tài bị hỏi lại ngơfiiṕ ngưfsioơfiip̀i ra: “Huynh vưfsiòa nghe đfiipêankq̣ nói cái gì mà hâfhpṿu sơfiipn viêankq̣n lưfsiỏa liêankq́c gì đfiipó mà. Huynh nghĩ mâfhpv́y năeozcm gâfhpv̀n đfiipâfhpvy đfiipêankq̣ thưfsioơfiip̀ng xuyêankqn đfiipêankq́n Tôrrzh̉ Sưfsiofsiò Đmkmaưfsioơfiip̀ng đfiipăeozc̀ng sau Thôrrzhng Thiêankqn Phong, còn tưfsioơfiip̉ng răeozc̀ng hâfhpṿu sơfiipn xảy ra chuyêankq̣n gì rôrrzh̀i!”.

fhpvm Kinh Vũ săeozćc măeozc̣t hiêankq̣n chút lúng túng liêankq̀n thưfsioa: “Khôrrzhng có, khôrrzhng có, đfiipêankq̣ chỉ nói linh tinh vu vơfiip thôrrzhi, khiêankq́n sưfsio huynh phải lo lăeozćng rôrrzh̀i".

 

Tiêankqu Dâfhpṿt Tài cưfsioơfiip̀i nói: “Khôrrzhng có viêankq̣c gì thì tôrrzh́t. Lâfhpvm sưfsio đfiipêankq̣, đfiipại chiêankq́n săeozćp diêankq̃n ra, đfiipêankq̣ nêankqn tĩnh dưfsioơfiip̃ng tinh thâfhpv̀n nhé!”.

 

fhpvm Kinh Vũ gâfhpṿt đfiipâfhpv̀u cưfsioơfiip̀i, đfiipang đfiipịnh nói gì thì đfiipôrrzḥt nhiêankqn tưfsiò đfiipăeozc̀ng xa truyêankq̀n lại âfhpvm thanh kinh hãi. Tiêankqu Dâfhpṿt Tài và Lâfhpvm Kinh Vũ kinh ngạc cùng lúc bay vêankq̀ hưfsioơfiiṕng phát ra âfhpvm thanh đfiipó.

 

Âxxxim thanh đfiipó phát ra tưfsiò côrrzh̉ng Nam thành Hà Dưfsioơfiipng, nơfiipi có vài đfiipêankq̣ tưfsiỏ Thanh Vâfhpvn Môrrzhn đfiipang đfiipi tuâfhpv̀n sát, tưfsiòng ngưfsioơfiip̀i nhưfsioeozc̣p đfiipại đfiipịch, pháp bảo bay lêankqn, thâfhpv̀n săeozćc khâfhpv̉n trưfsioơfiipng. Chỉ thâfhpv́y trêankqn tưfsioơfiip̀ng thành, môrrzḥt con yêankqu thú thâfhpvn sói đfiipâfhpv̀u sưfsiofsiỏ, hai măeozćt to đfiipỏ hỏn nhưfsio hai cục máu ánh lêankqn nhưfsiõng cái nhìn hung dưfsiõ, miêankq̣ng đfiipang gâfhpv̀m thét nhìn đfiipám đfiipêankq̣ tưfsiỏ Thanh Vâfhpvn Môrrzhn. Nhưfsiong dưfsioơfiip̀ng nhưfsio nó cũng biêankq́t đfiipám ngưfsioơfiip̀i này khôrrzhng giôrrzh́ng nhưfsio đfiipám thưfsioơfiip̀ng dâfhpvn cho nêankqn nhâfhpv́t thơfiip̀i chưfsioa có đfiipôrrzḥng tĩnh gì cả. Tiêankqu Dâfhpṿt Tài cùng Lâfhpvm Kinh Vũ đfiipáp xuôrrzh́ng, lúc đfiipó đfiipám đfiipêankq̣ tưfsiỏ Thanh Vâfhpvn Môrrzhn mơfiiṕi dâfhpv̀n dâfhpv̀n tiêankq́n lại. Mọi ngưfsioơfiip̀i chăeozcm chú nhìn con quái vâfhpṿt môrrzḥt hôrrzh̀i, Tiêankqu Dâfhpṿt Tài mơfiiṕi thơfiip̉ hăeozćt ra nói nhỏ: “Là yêankqu thú”.

 

Đmkmaôrrzḥt nhiêankqn bêankqn cạnh Lâfhpvm Kinh Vũ môrrzḥt đfiipêankq̣ tưfsiỏ Thanh Vâfhpvn Môrrzhn hét lêankqn: “Bêankqn kia, bêankqn kia…”. Thanh âfhpvm pha lâfhpṽn sưfsiọ kinh hãi, đfiipám ngưfsioơfiip̀i trong lòng giâfhpṿt mình, dưfsioơfiip̀ng nhưfsio cùng lúc ngưfsioơfiiṕc nhìn lêankqn hưfsioơfiiṕng vêankq̀ phía mà ngưfsioơfiip̀i kia chỉ. Chỉ thâfhpv́y mâfhpvy đfiipen tâfhpv̀ng tâfhpv̀ng lơfiiṕp lơfiiṕp, tiêankq́ng sâfhpv́m âfhpv̀m âfhpv̀m rêankq̀n vang, sét chơfiiṕp dọc ngang xé nát bâfhpv̀u trơfiip̀i, măeozc̣t đfiipâfhpv́t nhưfsio muôrrzh́n rung chuyêankq̉n, lâfhpṽn vào trong đfiipó là âfhpvm thanh ghêankqfiip̣n nhưfsiofsiò cưfsiỏu u thâfhpvm sâfhpvu vọng lêankqn, len lỏi vào sâfhpvu tâfhpṿn hôrrzh̀n phách môrrzh̃i ngưfsioơfiip̀i liêankqn miêankqn bâfhpv́t tuyêankq̣t. Vôrrzhrrzh́ yêankqu thú ào ào nhưfsio thác lũ đfiipen kín tưfsiò xa kéo tơfiiṕi, gào thét âfhpv̀m âfhpv̀m nhưfsio muôrrzh́n lâfhpṿt nhào cả trơfiip̀i đfiipâfhpv́t, khôrrzhng gian tràn ngâfhpṿp khôrrzhng khí đfiipankqu tàn ngôrrzḥt ngạt khiêankq́n lòng ngưfsioơfiip̀i sơfiip̣ hãi.

 

Đmkmaám đfiipêankq̣ tưfsiỏ Thanh Vâfhpvn Môrrzhn ai nâfhpv́y măeozc̣t mũi đfiipêankq̀u biêankq́n săeozćc, Tiêankqu Dâfhpṿt Tài hàm răeozcng căeozćn chăeozc̣t lại rôrrzh̀i hét to: “Chạy, chạy mau, lâfhpṿp tưfsióc vêankq̀ Thanh Vâfhpvn Sơfiipn”. Thanh âfhpvm vưfsiòa dưfsiót, đfiipám đfiipêankq̣ tưfsiỏ khôrrzhng chút châfhpṿm trêankq̃, tưfsiòng ngưfsioơfiip̀i tưfsiòng ngưfsioơfiip̀i ngưfsiọ pháp bảo bay lêankqn, trêankqn tưfsioơfiip̀ng thành con quái vâfhpṿt gâfhpv̀m lêankqn môrrzḥt tiêankq́ng, dáng vẻ cưfsiọc kỳ hùng dũng.

 

fhpvm Kinh Vũ bay ơfiip̉ cuôrrzh́i cùng, quay đfiipâfhpv̀u lại nhìn, chỉ thâfhpv́y vôrrzhrrzh́ yêankqu quái đfiipang đfiipankqn cuôrrzh̀ng tràn tơfiiṕi nhưfsio thác lũ, cả môrrzḥt vùng rôrrzḥng lơfiiṕn dưfsioơfiip̀ng nhưfsio đfiipã biêankq́n thành môrrzḥt biêankq̉n trơfiip̀i ác thú, khôrrzhng còn môrrzḥt chút sinh khí.

 

Kiêankq́p hoạ…cuôrrzh́i cùng cũng đfiipã tơfiiṕi!

 

* * * * * *

 

Ngọc Thanh Đmkmaankq̣n.

 

Cả môrrzḥt bâfhpv̀u khôrrzhng khí khủng bôrrzh́ bao trùm lâfhpv́y toà đfiipại đfiipankq̣n to lơfiiṕn nguy nga này, tâfhpv́t thảy mọi ngưfsioơfiip̀i trong chính đfiipạo đfiipang ngôrrzh̀i đfiipâfhpvy tuyêankq̣t nhiêankqn khôrrzhng ai nói lâfhpv́y môrrzḥt lơfiip̀i. Đmkmaankq̀u đfiipáng sơfiip̣ nhâfhpv́t cuôrrzh́i cùng cũng đfiipã đfiipêankq́n.

 

Đmkmaạo Huyêankq̀n châfhpvn nhâfhpvn tưfsiò tưfsiò đfiipưfsióng dâfhpṿy, nét măeozc̣t đfiipâfhpv̀y vẻ nghiêankqm trọng nói: “Các vị, vâfhpṿn sôrrzh́ thiêankqn ha bá tánh đfiipưfsioơfiip̣c quyêankq́t đfiipịnh vào thơfiip̀i khăeozćc này, hiêankq̣n giơfiip̀ yêankqu thú đfiipã chiêankq́m đfiipưfsioơfiip̣c Hà Dưfsioơfiipng thành, khôrrzhng lâfhpvu nưfsiõa cũng sẽ tâfhpv́n côrrzhng lêankqn Thanh Vâfhpvn Sơfiipn, lúc này tại hạ cũng khôrrzhng có lơfiip̀i gì đfiipêankq̉ nói, kính mơfiip̀i các vị vêankq̀ nghỉ ngơfiipi, chơfiip̀ ngày quyêankq́t chiêankq́n vơfiiṕi quái vâfhpṿt”.

 

Mọi ngưfsioơfiip̀i nhìn nhau rôrrzh̀i cũng tưfsiò tưfsiò đfiipưfsióng lêankqn, Ngọc Thanh Đmkmaankq̣n cũng dâfhpv̀n dâfhpv̀n rôrrzḥn lêankqn nhưfsiõng tiêankq́ng bàn tán, đfiipám ngưfsioơfiip̀i trong chính đfiipạo cũng tưfsiò tưfsiò bưfsioơfiiṕc đfiipi trong nhưfsiõng tiêankq́ng bàn tán ôrrzh̀n ào đfiipó.

 

Đmkmaạo Huyêankq̀n châfhpvn nhâfhpvn quay ngưfsioơfiip̀i ngôrrzh̀i xuôrrzh́ng rôrrzh̀i hưfsioơfiiṕng vêankq̀ phía Phôrrzh̉ Hoăeozc̀ng thưfsioơfiip̣ng nhâfhpvn và Vâfhpvn Dich Lam nói: “Hai vị cũng nghỉ ngơfiipi vâfhpṿy, tại hạ có chút viêankq̣c muôrrzh́n cùng các thủ toạ khác trong Thanh Vâfhpvn Môrrzhn thưfsioơfiipng nghị môrrzḥt chút”.

 

Phôrrzh̉ Hoăeozc̀ng thưfsioơfiip̣ng nhâfhpvn và Vâfhpvn Dịch Lam cùng đfiipưfsióng dâfhpṿy, hôrrzh̀i lêankq̃ đfiipáp: “Xin châfhpvn nhâfhpvn tưfsiọ nhiêankqn”. Nói rôrrzh̀i cùng quay ngưfsioơfiip̀i đfiipi.

 

Đmkmaạo Huyêankq̀n châfhpvn nhâfhpvn quay sang Tiêankqu Dâfhpṿt Tài nói: “Con vào cùng ta”, rôrrzh̀i bưfsioơfiiṕc vào hâfhpṿu đfiipưfsioơfiip̀ng. Trong đfiipó các thủ toạ cùng các vị trưfsioơfiip̉ng lão đfiipã đfiipơfiip̣i hai ngưfsioơfiip̀i tưfsiò bao giơfiip̀ rôrrzh̀i.

 

fhpvm Kinh Vũ măeozćt nhìn hai ngưfsioơfiip̀i Phôrrzh̉ Hoăeozc̀ng thưfsioơfiip̣ng nhâfhpvn và Vâfhpvn Dịch Lam đfiipi khuâfhpv́t, chơfiip̣t ngưfsioơfiiṕc măeozćt nhìn lêankqn, chỉ thâfhpv́y trơfiip̀i đfiipâfhpv́t tôrrzh́i đfiipen nhưfsiofsiọc, mâfhpvy đfiipen vâfhpv̀n vũ cuôrrzh̀n cuôrrzḥn khôrrzhng môrrzḥt ánh sáng nào có thêankq̉ lọt qua. Sơfiipn phong nhưfsio đfiipao thôrrzh̉i ào ào cưfsióa vào trái tim chàng trai. Lâfhpvm Kinh Vũ đfiipưfsióng trâfhpv̀m măeozc̣c, trong đfiipâfhpv̀u đfiipôrrzḥt nhiêankqn nhơfiiṕ tơfiiṕi tơfiip̀ giâfhpv́y trêankqn đfiipó viêankq́t bôrrzh́n chưfsiõ: “Hâfhpṿu viêankqn lưfsiỏa cháy”.

 

fhpṿu viêankqn lưfsiỏa cháy, hâfhpṿu viêankqn lưfsiỏa cháy! Thêankq́ nào là hâfhpṿu viêankqn lưfsiỏa cháy? Trong đfiipâfhpv̀u hăeozćn nôrrzh̉i lêankqn vôrrzhrrzh́ nhưfsiõng suy nghĩ, cuôrrzh́i cùng chơfiip̣t hiêankq̣n lêankqn lơfiip̀i nói của Tiêankqu Dâfhpṿt Tài: “Hâfhpṿu sơfiipn sao vâfhpṿy, sưfsio đfiipêankq̣”.

 

fhpṿu sơfiipn?

 

fhpvm Kinh Vũ chau mày, măeozćt đfiipôrrzḥt nhiêankqn sáng lêankqn, nhưfsiong rôrrzh̀i lại lăeozćc đfiipâfhpv̀u, nét măeozc̣t hiêankq̣n lêankqn vẻ suy nghĩ mơfiiprrzh̀. Rôrrzh̀i hăeozćn lại trâfhpv̀m măeozc̣c khôrrzhng biêankq́t bao lâfhpvu. Đmkmaêankq́n lúc giâfhpṿt mình lại thì xung quanh mọi ngưfsioơfiip̀i đfiipã vêankq̀ hêankq́t. Hăeozćn thơfiip̉ dài môrrzḥt tiêankq́ng rôrrzh̀i cũng câfhpv́t bưfsioơfiiṕc đfiipi.

 

* * * * * *

 

fsiò lúc yêankqu thú xuâfhpv́t hiêankq̣n, Thanh Vâfhpvn Môrrzhn canh phòng càng thêankqm phâfhpv̀n câfhpv̉n mâfhpṿt, nhâfhpv́t là phía trưfsioơfiiṕc Thanh Vâfhpvn Sơfiipn, ai cũng khôrrzhng nói trưfsioơfiiṕc đfiipưfsioơfiip̣c răeozc̀ng lũ yêankqu thú hung ác cùng cưfsiọc kia khi nào thì sẽ bâfhpv́t ngơfiip̀ tâfhpv́n côrrzhng lêankqn. Có đfiipankq̀u dãy Thanh Vâfhpvn Sơfiipn đfiipịa thêankq́ hiêankq̉m ác, nhâfhpv́t là Thôrrzhng Thiêankqn Phong càng thâfhpṿp phâfhpv̀n hiêankq̉m trơfiip̉, dêankq̃ thủ khó côrrzhng, đfiipôrrzh́i vơfiiṕi ngưfsioơfiip̀i tu đfiipạo mà nói đfiipankq̀u này thâfhpṿt chăeozc̉ng phải là trơfiip̉ ngại gì cả, nhưfsiong đfiipôrrzh́i vơfiiṕi quái vâfhpṿt khôrrzhng biêankq́t bay, đfiipịa thêankq́ đfiipó thâfhpṿt nhưfsiorrzḥt bưfsióc bình phong vâfhpṿy.

 

Chỉ có đfiipankq̀u nhưfsiõng nơfiipi nào mà yêankqu thú đfiipi qua, tâfhpv́t cả đfiipêankq̀u trơfiip̉ nêankqn tan tác, càng ngày càng có nhiêankq̀u tin tưfsióc xâfhpv́u truyêankq̀n tơfiiṕi, khôrrzhng ai biêankq́t làm cách nào đfiipêankq̉ mà tâfhpv́n côrrzhng đfiipưfsioơfiip̣c đfiipám quái vâfhpṿt này. Hơfiipn nưfsiõa Thú Thâfhpv̀n, kẻ câfhpv̀m đfiipâfhpv̀u lũ quái vâfhpṿt đfiipêankq́n giơfiip̀ vâfhpṽn chưfsioa xuâfhpv́t hiêankq̣n mà cũng chưfsioa ai biêankq́t đfiipưfsioơfiip̣c căeozcn nguyêankqn của hăeozćn, vì thêankq́ càng làm tăeozcng thêankqm sưfsiọ nghi ngơfiip̀ vêankq̀ nhâfhpvn vâfhpṿt này.

 

Nhìn ngọn Thanh Vâfhpvn Sơfiipn mà nói, phía hâfhpṿu sơfiipn của Thanh Vâfhpvn Môrrzhn hoàn toàn là vách núi cao dưfsiọng đfiipưfsióng, chính vì thêankq́ mà Thanh Vâfhpvn Môrrzhn săeozćp đfiipăeozc̣t khôrrzhng ít đfiipêankq̣ tưfsiỏ ngưfsiọ kiêankq́m đfiipi tuâfhpv̀n tra đfiipêankq̀ phòng vạn nhâfhpv́t, thêankq́ nhưfsiong lại bôrrzh́ trí râfhpv́t ít đfiipêankq̣ tưfsiỏ tại câfhpv́m đfiipịa Ảo Nguyêankq̣t Đmkmaôrrzḥng Phủ và vùng đfiipâfhpv́t câfhpv́m năeozc̀m bêankqn cạnh Tôrrzh̉ Sưfsiofsiò Đmkmaưfsioơfiip̀ng, dưfsioơfiip̀ng nhưfsio Thanh Vâfhpvn Môrrzhn khôrrzhng hêankq̀ có chút lo lăeozćng đfiipêankq́n hai nơfiipi này.

 

Đmkmaêankqm dâfhpv̀n trôrrzhi qua, trơfiip̀i băeozćt đfiipâfhpv̀u đfiipã le lói môrrzḥt vài tia sáng. Ngọn Thôrrzhng Thiêankqn Phong âfhpv̉n hiêankq̣n trong mâfhpvy, con đfiipưfsioơfiip̀ng nhỏ dâfhpṽn đfiipêankq́n Tôrrzh̉ Sưfsiofsiò Đmkmaưfsioơfiip̀ng và Ảo Nguyêankq̣t Đmkmaôrrzḥng Phủ đfiipưfsioơfiip̣c bao phủ bơfiip̉i nhưfsiõng đfiipám sưfsioơfiipng mù dày đfiipăeozc̣c cuôrrzh́n theo chiêankq̀u gió bôrrzh̀ng bôrrzh̀ng bêankq̀nh bêankq̀nh trôrrzhi, hai bêankqn đfiipưfsioơfiip̀ng là hàng câfhpvy tùng bách cành lá dào dạc du dưfsioơfiipng.

 

Thơfiip̀i khăeozćc đfiipó, khôrrzhng gian yêankqn ăeozćng khôrrzhng môrrzḥt tiêankq́ng chim, hơfiipi nưfsioơfiiṕc trong khôrrzhng khí dâfhpv̀n dâfhpv̀n ngưfsiong tụ trêankqn nhưfsiõng chiêankq́c lá câfhpvy trôrrzhng nhưfsio nhưfsiõng giọt lêankq̣ châfhpvu, tưfsiò tưfsiò nhỏ xuôrrzh́ng nhưfsiõng hòn đfiipá già nua phủ đfiipâfhpv̀y rêankqu phong của thơfiip̀i gian.

 

Bóng hình môrrzḥt ngưfsioơfiip̀i thâfhpv́p thoáng trêankqn con đfiipưfsioơfiip̀ng nhỏ, đfiipó chính là Quỷ Lêankq̣.

 

eozćc măeozc̣t trâfhpv̀m măeozc̣c, cả hình bóng đfiipó bình thản khôrrzhng môrrzḥt chút thù đfiipịch cũng khôrrzhng môrrzḥt chút vôrrzḥi vàng. Chỉ có khuôrrzhn măeozc̣t vôrrzh cảm châfhpv̀m châfhpṿm bưfsioơfiiṕc đfiipi.

 

Cũng con đfiipưfsioơfiip̀ng này, mưfsioơfiip̀i năeozcm trưfsioơfiiṕc hăeozćn đfiipã tưfsiòng bưfsioơfiiṕc đfiipi…

 

fsioơfiip̀i năeozcm sau, cảnh vâfhpṿt vâfhpṽn nhưfsio cũ, khôrrzhng có gì thay đfiipôrrzh̉i, tùng bách vâfhpṽn xanh, câfhpvy cỏ vâfhpṽn um tùm, đfiipêankq́n cả con đfiipưfsioơfiip̀ng hăeozćn đfiipi cũng vâfhpṽn âfhpv̉m ưfsioơfiiṕt mêankq̀m mại nhưfsiofsioơfiip̀i năeozcm trưfsioơfiiṕc đfiipâfhpvy.

 

Chỉ có…hăeozćn…đfiipã đfiipôrrzh̉i thay.

 

Gió vâfhpṽn thôrrzh̉i, vạt áo hăeozćn phâfhpv́t phơfiip, tóc theo gió, rôrrzh́i cuôrrzh́n trêankqn lưfsiong hăeozćn. Tiêankq̉u Hôrrzhi vâfhpṽn còn đfiipang say ngủ, đfiiprrzhi thỉnh thoảng lại khẽ ve vâfhpv̉y.

 

Con đfiipưfsioơfiip̀ng này ngoăeozc̀n ngoèo trải dài vêankq́ phía thâfhpvm sơfiipn. Sưfsioơfiipng mù lúc hơfiip̣p lúc tan cuôrrzh́n theo tưfsiòng bưfsioơfiiṕc đfiipi. Hăeozćn vâfhpṽn mơfiip màng bưfsioơfiiṕc, tiêankq́n lêankqn phía trưfsioơfiiṕc, khôrrzhng môrrzḥt lâfhpv̀n ngoái lại đfiipăeozc̀ng sau.

 

Con đfiipưfsioơfiip̀ng chạy dài rôrrzh̀i rẽ thành hai hưfsioơfiiṕng, bêankqn trái con đfiipưfsioơfiip̀ng nhỏ vâfhpṽn u thâfhpvm trải dài, bêankqn phải thâfhpv́p thoáng sau răeozc̣ng tùng bách âfhpv̉n hiêankq̣n môrrzḥt ngôrrzhi tưfsiò đfiipưfsioơfiip̀ng.

 

Đmkmaó chăeozćc là Tôrrzh̉ Sưfsiofsiò Đmkmaưfsioơfiip̀ng, Quỷ Lêankq̣ tưfsiọ nhủ trong lòng. Mưfsioơfiip̀i năeozcm trưfsioơfiiṕc tại nơfiipi này hăeozćn đfiipã tưfsiòng cùng Lâfhpvm Kinh Vũ chôrrzh́ng lại Ma Giáo, cũng tại nơfiipi này hăeozćn và Lục Tuyêankq́t Kỳ đfiipưfsióng đfiipôrrzh́i măeozc̣t nhìn nhau.

 

Mà giơfiip̀ đfiipâfhpvy, hăeozćn vơfiiṕi nhưfsiõng ngưfsioơfiip̀i cũ đfiipó đfiipã trơfiip̉ nêankqn xa lạ.

 

“Soạt…soạt…soạt”.

Âxxxim thanh nho nhỏ tưfsiò xa truyêankq̀n lại, dưfsioơfiip̀ng nhưfsio có ai đfiipó dâfhpṿy sơfiiṕm quét lá, nhè nhẹ du dưfsioơfiipng, Quỷ Lêankq̣ trâfhpv̀m măeozc̣c lăeozćng nghe. Trong lòng hăeozćn bôrrzh̃ng trôrrzh̃i dâfhpṿy nhưfsiõng hoài niêankq̣m, nhưfsiõng năeozcm tháng bình lăeozc̣ng hoá ra đfiipêankq̀u trong nhưfsiõng tiêankq́ng “soạt, soạt” nhẹ nhàng vọng tơfiiṕi nơfiipi này âfhpvm thâfhpv̀m trôrrzhi đfiipi.

 

eozćn đfiipôrrzḥt nhiêankqn nhưfsio tỉnh giâfhpv́c môrrzḥng, đfiipôrrzḥt ngôrrzḥt quay đfiipâfhpv̀u lại, cả khôrrzhng gian yêankqn tĩnh trong chơfiiṕp măeozćt nhưfsio ngưfsiong đfiipọng, ngay cả tiêankq́ng “soạt…soạt” tưfsiò xa dưfsioơfiip̀ng nhưfsio cũng dưfsiòng lại, tĩnh mịch khôrrzhng môrrzḥt tiêankq́ng đfiipôrrzḥng.

 

Quỷ Lêankq̣ nét măeozc̣t hơfiipi đfiipanh lại, trâfhpv̀m giọng nói: “Tiêankqn sinh cũng đfiipêankq́n rôrrzh̀i sao?”.

 

Quỷ Tiêankqn Sinh nhẹ đfiipáp: “Ưcksv̀”.

 

“Tiêankqn sinh đfiipêankq́n đfiipâfhpvy vì viêankq̣c gì vâfhpṿy?”.

 

“Ta đfiipêankq́n giúp côrrzhng tưfsiỏ môrrzḥt tay”.

 

Quỷ Lêankq̣ cưfsioơfiip̀i lạnh rôrrzh̀i nói: “Tiêankqn sinh nói vâfhpṿy là có ý gì?”.

 

“Côrrzhng tưfsiỏ khôrrzhng câfhpv̀n phải đfiipa nghi, có môrrzḥt vài viêankq̣c côrrzhng tưfsiỏ khôrrzhng đfiipưfsioơfiip̣c rõ nêankqn ta đfiipêankq́n đfiipêankq̉ nói cho côrrzhng tưfsiỏ biêankq́t. Ảo Nguyêankq̣t Đmkmaôrrzḥng Phủ bêankqn ngoài khôrrzhng có cơfiip quan nào cả, thêankq́ nhưfsiong bêankqn trong lại có môrrzḥt trâfhpṿn pháp kỳ ảo, là linh hôrrzh̀n đfiipêankq̉ bảo vêankq̣ Côrrzh̉ Kiêankq́m Tru Tiêankqn, vôrrzh́n dĩ cũng khôrrzhng tách rơfiip̀i vơfiiṕi Tru Tiêankqn Kiêankq́m Trâfhpṿn. Nêankq́u có kẻ lạ măeozc̣t xôrrzhng vào kích đfiipôrrzḥng trâfhpṿ pháp thì cũng làm kinh đfiipôrrzḥng đfiipêankq́n Tru Tiêankqn Kiêankq́m Trâfhpṿn. Hâfhpṿu quả chỉ có thêankq̉ là chêankq́t, còn nêankq́u côrrzhng tưfsiỏ dám đfiipưfsioơfiipng đfiipâfhpv̀u vơfiiṕi trâfhpṿn pháp đfiipó, ta cũng chăeozc̉ng có lơfiip̀i gì đfiipêankq̉ nói cả”.

 

Quỷ Lêankq̣ nét măeozc̣t đfiipanh lại, mà tưfsiò xa trong đfiipám sưfsioơfiipng mù dưfsioơfiip̀ng nhưfsio có nhưfsiõng âfhpvm thanh châfhpv́n đfiipôrrzḥng nhè nhẹ truyêankq̀n tơfiiṕi.

 

Quỷ Tiêankqn Sinh nhìn Quỷ Lêankq̣ môrrzḥt cái rôrrzh̀i nói: “Vôrrzh́n dĩ ngưfsioơfiip̀i trong Ma giáo chúng ta muôrrzh́n tiêankq́n vào Ảo Nguyêankq̣t Đmkmaôrrzḥng Phủ thưfsiọc sưfsiọ ngàn khó vạn khó, có đfiipankq̀u côrrzhng tưfsiỏ lại là ngoại lêankq̣, nhìn khăeozćp thiêankqn hạ, trưfsiò chưfsioơfiip̉ng môrrzhn Thanh Vâfhpvn Môrrzhn thì chỉ có côrrzhng tưfsiỏ mơfiiṕi có thêankq̉ vào đfiipưfsioơfiip̣c”.

 

Quỷ Lêankq̣ trâfhpv̀m măeozc̣c lạnh lùng nói: “Tiêankqn sinh nói vâfhpṿy là sao?”.

 

Quỷ Tiêankqn Sinh đfiipáp: “Trâfhpṿn pháp này băeozćt buôrrzḥc phải dùng đfiipạo pháp châfhpvn truyêankq̀n Thái Cưfsiọc Huyêankq̀n Thanh Đmkmaạo của Thanh Vâfhpvn Môrrzhn Thưfsioơfiip̣ng Thanh cảnh giơfiiṕi làm chìa khoá đfiipêankq̉ năeozćm giưfsiõ mâfhpv́u chôrrzht của trâfhpṿn pháp mơfiiṕi có thêankq̉ tiêankq́n vào. Mà tiêankq́n vào xong, tâfhpvm trí phải kiêankqn đfiipịnh đfiipêankq̉ vưfsioơfiip̣t qua vôrrzhrrzh́ sưfsiọ hoang tưfsioơfiip̉ng tâfhpv́n côrrzhng. Đmkmaankq̀u này càng phải dưfsiọa vào côrrzhng tưfsiỏ rôrrzh̀i".

 

Quỷ Lêankq̣ chăeozcm chú nhìn Quỷ Tiêankqn Sinh trâfhpv̀m măeozc̣c hôrrzh̀i lâfhpvu rôrrzh̀i hỏi: “Tiêankqn sinh vì sao lại nói cho ta nhưfsiõng đfiipankq̀u này?”.

 

Quỷ Tiêankqn Sinh cưfsioơfiip̀i nhẹ, bóng dáng hăeozćc ám hoà quyêankq̣n vơfiiṕi sưfsioơfiipng mù, có vẻ mơfiiprrzh̀ đfiipáp: “Côrrzhng tưfsiỏ khôrrzhng câfhpv̀n phải nghĩ nhiêankq̀u, dù sao ta đfiipã nói hêankq́t rôrrzh̀i, tin hay khôrrzhng là tuỳ côrrzhng tưfsiỏ”.

 

* * * * * *

 

Thôrrzhng Thiêankqn Phong

 

rrzḥt tiêankq̉u đfiipôrrzh̀ng vưfsiòa quét lá xong, đfiipang đfiipịnh nghỉ ngơfiipi chôrrzh́c lát thì tưfsiò xa môrrzḥt bóng nhâfhpvn ảnh măeozc̣c môrrzḥt chiêankq́c áo màu xanh da trơfiip̀i đfiipi tơfiiṕi. Măeozc̣c dù đfiipêankq̣ tưfsiỏ Thanh Vâfhpvn Môrrzhn đfiipêankq́n đfiipâfhpvy khôrrzhng phải là ít, thêankq́ nhưfsiong ngưfsioơfiip̀i này mưfsioơfiip̀i năeozcm qua khôrrzhng biêankq́t đfiipã đfiipêankq́n đfiipâfhpvy bao nhiêankqu lâfhpv̀n, bọn họ cũng đfiipã quá quen rôrrzh̀i.

 

“Lâfhpvm sưfsio huynh”. Tiêankq̉u đfiipôrrzh̀ng nọ mỉm cưfsioơfiip̀i, giọng nói pha chút ngâfhpvy thơfiipfsioơfiiṕng vêankq̀ phía Lâfhpvm Kinh Vũ nói: “Huynh đfiipêankq́n sơfiiṕm vâfhpṿy? Lại đfiipêankq́n Tôrrzh̉ Sưfsiofsiò Đmkmaưfsioơfiip̀ng sao?”.

 

fhpvm Kinh Vũ mỉm cưfsioơfiip̀i, gâfhpṿt đfiipâfhpv̀u: “Đmkmaúng vâfhpṿy! Tôrrzh́i qua cả đfiipêankqm huynh khôrrzhng ngủ đfiipưfsioơfiip̣c, chỉ thâfhpv́y trong lòng phiêankq̀n muôrrzḥn nhưfsio là có chuyêankq̣n gì đfiipó, vì thêankq́ muôrrzh́n đfiipêankq́n tưfsiò đfiipưfsioơfiip̀ng sơfiiṕm môrrzḥt chút”.

 

Xung quanh đfiipó, mâfhpv́y tiêankq̉u đfiipôrrzh̀ng cũng tưfsiò tưfsiò chạy tơfiiṕi quâfhpvy lại vơfiiṕi nhau, môrrzḥt têankqn câfhpv́t tiêankq́ng hỏi: “Lâfhpvm sưfsio huynh, nghe nói yêankqu thú đfiipã tiêankq́n đfiipêankq́n thành Hà Dưfsioơfiipng, bọn chúng liêankq̣u có tâfhpv́n côrrzhng lêankqn đfiipâfhpvy khôrrzhng?”.

 

fhpv́y tiêankq̉u đfiipôrrzh̀ng bêankqn cạnh môrrzh̀m năeozcm miêankq̣ng mưfsioơfiip̀i bàn tán xôrrzhn xao. Có đfiipankq̀u bọn họ vâfhpṽn còn trẻ, khôrrzhng nhưfsiofhpv́y nhâfhpvn vâfhpṿt đfiipã thành danh, măeozc̣c dù có chút lo ngại vêankq̀ đfiipám quái vâfhpṿt nhưfsiong vâfhpṽn râfhpv́t lạc quan.

 

Thâfhpv́y bọn họ nhưfsiofhpṿy, trong lòng Lâfhpvm Kinh Vũ cũng nhẹ bơfiiṕt phâfhpv̀n nào, cưfsioơfiip̀i nói: “Yêankqu quái hung ác nhâfhpv́t đfiipịnh sẽ đfiipánh lêankqn Thanh Vâfhpvn Môrrzhn”.

 

“Cái gì?”. Đmkmaám tiêankq̉u đfiipôrrzh̀ng nhôrrzh́n nháo cả lêankqn.

 

fhpvm Kinh Vũ cưfsioơfiip̀i an ủi bọn chúng: “Có đfiipankq̀u chăeozc̉ng phải là các vị tiêankq̀n bôrrzh́i Thanh Vâfhpvn Môrrzhn đfiipêankq̀u ơfiip̉ đfiipâfhpvy sao. Pháp lưfsiọc của họ cao cưfsioơfiip̀ng, đfiipạo hạnh cũng cao thâfhpvm, tuyêankq̣t nhiêankqn khôrrzhng phải sơfiip̣ yêankqu quái, lại nưfsiõa…”. Săeozćc măeozc̣t Lâfhpvm Kinh Vũ lôrrzḥ ra môrrzḥt nụ cưfsioơfiip̀i thâfhpv̀n bí nói tiêankq́p: “Chúng ta còn có Tru Tiêankqn kiêankq́m trâfhpṿn vôrrzh đfiipịch thiêankqn hạ, chăeozc̉ng lẽ các đfiipêankq̣ quêankqn rôrrzh̀i sao?”.

 

Đmkmaám tiêankq̉u đfiipôrrzh̀ng vui vẻ cùng nói: “Đmkmaúng, đfiipúng, chúng ta còn có Tru Tiêankqn kiêankq́m trâfhpṿn nhâfhpv́t đfiipịnh sẽ chiêankq́n thăeozćng”.

 

“Đmkmaúng vâfhpṿy, đfiipơfiip̣i lũ quái vâfhpṿt lêankqn đfiipêankq́n đfiipâfhpvy, chúng ta sẽ cho chúng chêankq́t sạch dưfsioơfiiṕi kiêankq́m trâfhpṿn của tôrrzh̉ tiêankqn, vì thiêankqn hạ bách tính mà báo thù”.

 

fhpvm Kinh Vũ cưfsioơfiip̀i cưfsioơfiip̀i, nét măeozc̣t đfiipã có đfiipôrrzhi phâfhpv̀n rạng rơfiip̃, cuôrrzh́i cùng nói thêankqm vơfiiṕi đfiipám tiêankq̉u đfiipôrrzh̀ng vài câfhpvu rôrrzh̀i tiêankq́p tục hưfsioơfiiṕng vêankq̀ phía hâfhpṿu sơfiipn. Rơfiip̀i khỏi đfiipám tiêankq̉u đfiipôrrzh̀ng khôrrzhng lo khôrrzhng nghĩ, săeozćc măeozc̣t hăeozćn lại trơfiip̉ nêankqn nghiêankqm trọng, trâfhpv̀m măeozc̣c bưfsioơfiiṕc đfiipi, môrrzḥt lúc sau hăeozćn thơfiip̉ dài lăeozćc đfiipâfhpv̀u tưfsiọ mình lâfhpv̉m bâfhpv̉m: “Thôrrzhi đfiipêankq́n hâfhpṿu sơfiipn thỉnh giáo tiêankq̀n bôrrzh́i vâfhpṿy”.

 

Nghĩ xong, hăeozćn bưfsioơfiiṕc nhanh vêankq̀ phía ngôrrzhi tưfsiò đfiipưfsioơfiip̀ng phía sau ngọn Thôrrzhng Thiêankqn Phong.

 

* * * * * *

 

Ơshod̉ ngã ba con đfiipưfsioơfiip̀ng nhỏ, Quỷ Lêankq̣ nhìn Quỷ Tiêankqn Sinh đfiipã lâfhpvu, trong măeozćt hiêankq̣n lêankqn nhưfsiõng cái nhìn kỳ lạ, Quỷ Tiêankqn Sinh cũng vâfhpṽn đfiipưfsióng đfiipó nhìn hăeozćn.

 

rrzḥt lúc sau, Quỷ Lêankq̣ khôrrzhng nói môrrzḥt tiêankq́ng nào đfiipôrrzḥt nhiêankqn quay ngưfsioơfiip̀i lại, hưfsioơfiiṕng vêankq̀ phía con đfiipưfsioơfiip̀ng nhỏ âfhpvm u mà bưfsioơfiiṕc đfiipi, Quỷ Tiêankqn Sinh bâfhpv́t đfiipôrrzḥng, măeozćt nhìn theo Quỷ Lêankq̣.

 

Đmkmaúng lúc đfiipó, đfiipôrrzḥt nhiêankqn môrrzḥt thanh âfhpvm tưfsiò phía con đfiipưfsioơfiip̀ng nhỏ dâfhpṽn tơfiiṕi tưfsiò đfiipưfsioơfiip̀ng câfhpv́t lêankqn: “Hai vị muôrrzh́n đfiipi đfiipâfhpvu vâfhpṿy?”.

 

Quỷ Lêankq̣ và Quỷ Tiêankqn Sinh giâfhpṿt mình quay lại nhìn, chỉ thâfhpv́y trong đfiipám sưfsioơfiipng dâfhpv̀y đfiipăeozc̣c, môrrzḥt bóng ngưfsioơfiip̀i tưfsiò tưfsiò bưfsioơfiiṕc ra. Dưfsioơfiip̀ng nhưfsio thơfiip̀i gian đfiipã đfiipè năeozc̣ng lêankqn vai khiêankq́n tâfhpv́m lưfsiong ngưfsioơfiip̀i đfiipó còng xuôrrzh́ng, tưfsiòng hàng nêankq́p nhăeozcn nhưfsioankq́t đfiipao của thơfiip̀i gian khăeozćc sâfhpvu trêankqn khuôrrzhn măeozc̣t già nua, đfiipêankq́n cả chiêankq́c chôrrzh̉i trêankqn tay ngưfsioơfiip̀i đfiipó cũng cũ kỹ nhưfsio chính chủ nhâfhpvn của nó vâfhpṿy.

 

Lão nhâfhpvn châfhpv̀m châfhpṿm bưfsioơfiiṕc tơfiiṕi cách Quỷ Lêankq̣ và Quỷ Tiêankqn Sinh đfiipôrrzḥ chưfsiòng sáu thưfsioơfiiṕc rôrrzh̀i tưfsiò tưfsiò ngưfsioơfiiṕc lêankqn, đfiipôrrzhi măeozćt sáng lạ nhìn hai ngưfsioơfiip̀i.

 

“Sáng sơfiiṕm đfiipôrrzhng lạnh, hai vị có nhã ý cùng lão uôrrzh́ng môrrzḥt chén trà nóng khôrrzhng?”.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.