Tru Tiên

Chương 141 : Ngẫu ngộ

    trước sau   
   

Đujvpăujvp̣t đodrfĩa thưreoḱc ăujvpn nóng hôfhgỷi bôfhgýc hơruaui nghi ngút xuôfhgýng măujvp̣t bàn, Hà lão bản quay lại quày tính tiêumrx̀n, chăujvpm chú mơruaủ quyêumrx̉n sôfhgỷ ra xem, nhìn nhưreok có vẻ chú tâimsbm tính toán lăujvṕm, chỉ là ánh măujvṕt cưreoḱ đodrfảo đodrfi đodrfảo lại, chôfhgýc chôfhgýc lại u sâimsb̀u ngó ra phía ngoài tiêumrx̉u đodrfumrx́m nhìn khách nhâimsbn qua lại.

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn, Tiêumrx̉u Hoàn cùng Dã Câimsb̉u ba ngưreokơruaùi, lúc này đodrfêumrx̀u đodrfã an tọa bêumrxn chiêumrx́c bàn có chú khỉ ba măujvṕt lôfhgyng xám, Tiêumrx̉u Hôfhgyi, đodrfang ngôfhgỳi trêumrx̃m trêumrx̣ trêumrxn măujvp̣t bàn, mâimsb́y đodrfĩa thưreoḱc ăujvpn đodrfumrx̉m tâimsbm, tưreoḳ nhiêumrxn là đodrfã đodrfưreokơruaục mang ra hêumrx́t, chỉ là bọn họ khôfhgyng ai còn chút khâimsb̉u vị nào nưreok̃a. Nhưreokng Tiêumrx̉u Hôfhgyi thì lại vui vẻ vôfhgy cùng, ưreok̀ng ưreoḳc nôfhgýc tưreok̀ng ngụm rưreokơruaụu lơruaún, miêumrx̣ng nhôfhgỳm nhoàm nhai, dáng đodrfumrx̣u vui vẻ vôfhgy cùng.

Bọn Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn ba ngưreokơruaùi lúc này lại chăujvp̉ng hêumrx̀ đodrfêumrx̉ ý đodrfêumrx́n Tiêumrx̉u Hôfhgyi, mà chỉ chăujvp̀m chăujvp̀m nhìn vêumrx̀ phía bêumrxn bàn, nơruaui Quỷ Lêumrx̣ đodrfang gục đodrfâimsb̀u ngủ vùi.

Tiêumrx̉u Hoàn trâimsb̀m măujvp̣c hôfhgỳi lâimsbu, sau đodrfó mơruaúi rụt rè đodrfưreoka tay ra, vôfhgỹ vôfhgỹ vào ngưreokơruaùi nam tưreok̉ đodrfó, hạ giọng thì thâimsb̀m: “Quỷ Lêumrx̣.”

Thâimsbn hình nam tưreok̉ đodrfó bị Tiêumrx̉u Hoàn lay đodrfôfhgỵng, nhưreokng hăujvṕn chăujvp̉ng có lâimsb́y môfhgỵt phản ưreoḱng nào. Bêumrxn cạnh Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn và Dã Câimsb̉u cưreoḱ lâimsb́m la lâimsb́m lét đodrfưreoka măujvṕt nhìn nhau, chưreok̀ng nhưreok muôfhgýn trao đodrfôfhgỷi đodrfumrx̀u gì đodrfó.


Cái bị thịt đodrfó, tưreoḳ nhiêumrxn chính là ngưreokơruaùi bọn họ trưreokơruaúc đodrfâimsby đodrfã găujvp̣p qua, Quỷ Lêumrx̣, môfhgỵt nhâimsbn vâimsḅt kinh linh, hôfhgy phong hoán vũ khiêumrx́n bao ngưreokơruaùi kinh sơruaụ, khôfhgyng ngơruaù lúc này bôfhgỹng biêumrx́n thành nhưreok kẻ mâimsb́t hôfhgỳn, làm bọn họ nhâimsb́t thơruaùi khôfhgyng biêumrx́t phải phản ưreoḱng ra sao.

Tiêumrx̉u Hoàn quay đodrfâimsb̀u lại, ngạc nhiêumrxn hỏi: “Hăujvṕn tại sao lại biêumrx́n thành thêumrx́ này?”

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn nhưreokơruaúng măujvṕt nhún vai, bưreok̃u môfhgyi nói: “Viêumrx̣c này ngưreokơruaui đodrfưreok̀ng hỏi hai ngưreokơruaùi bọn ta.” Lão chơruaụt dưreok̀ng lại, căujvp̣p mày khẽ nhíu, quay qua phía Tiêumrx̉u Hôfhgyi đodrfang ngôfhgỳi trêumrxn bàn, miêumrx̣ng cưreokơruaùi cưreokơruaùi hỏi: “Tiêumrx̉u hâimsb̀u tưreok̉, chủ nhâimsbn ngưreokơruaui sao vâimsḅy?”

Ba con măujvṕt của Tiêumrx̉u Hôfhgyi cùng chuyêumrx̉n đodrfôfhgỵng, nhìn qua phía vị tiêumrxn phong đodrfạo côfhgýt lão nhâimsbn, nhưreokng chăujvp̉ng có thêumrxm phản ưreoḱng nào, chỉ thâimsb́y cái đodrffhgyi bôfhgỹng dưreoḳng lêumrxn, ngoáy qua ngoáy lại mâimsb́y cái, lúc sau, bôfhgỹng nhăujvpn nhơruaủ cưreokơruaùi môfhgỵt tiêumrx́ng, rôfhgỳi lại chúi đodrfâimsb̀u vào bình rưreokơruaụu mà nôfhgýc ưreok̀ng ưreoḳc, dưreokơruaùng nhưreok chăujvp̉ng thèm đodrfêumrx̉ măujvṕt tơruaúi vị lão nhâimsbn nhìn tưreoḳa thâimsb̀n tiêumrxn kia.

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn bị mâimsb́t măujvp̣t, uâimsb́t ưreoḱc vôfhgy cùng, khôfhgyng nhịn nôfhgỷi nưreok̃a, quát: “Con khỉ chêumrx́t tiêumrx̣t kia, yêumrxn nhiêumrxn dám nhìn ta nhưreokimsḅy, mi giỏi lăujvṕm. Muôfhgýn rưreokơruaúc lâimsb́y sưreoḳ giâimsḅn dưreok̃ của lão thâimsb̀n tiêumrxn ta sao, có muôfhgýn ta dùng tiêumrxn pháp đodrfè ngưreokơruaui xuôfhgýng dưreokơruaúi núi Thanh Vâimsbn Sơruaun khôfhgyng hả, nhôfhgýt mi ơruaủ đodrfó môfhgỵt ngàn tám trăujvpm năujvpm, xem ngưreokơruaui còn dám coi thưreokơruaùng ta nưreok̃a khôfhgyng?”

ruaùi nói chưreoka dưreoḱt, Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn chỉ nghe thâimsb́y môfhgỵt tiêumrx́ng kêumrxu lơruaún, trưreokơruaúc măujvṕt tôfhgýi xâimsb̀m, nhưreok có vâimsḅt gì đodrfâimsḅp vào măujvp̣t, măujvṕt tuy nhìn thâimsb́y nhưreokng luôfhgýng cuôfhgýng né khôfhgyng kịp, bêumrxn cạnh Tiêumrx̉u Hoàn hôfhgyumrxn môfhgỵt tiêumrx́ng thâimsb́t thanh, may thay tưreok̀ bêumrxn cạnh lão bôfhgỹng xuâimsb́t hiêumrx̣n môfhgỵt cánh tay, thâimsb̀n tôfhgýc vôfhgy bỉ đodrfâimsb̉y Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn môfhgỵt cái, khiêumrx́n lão ngã chôfhgỷng kêumrx̀nh ra măujvp̣t đodrfâimsb́t.

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn nhâimsb́t thơruaùi khôfhgyng kịp phản ưreoḱng, nêumrxn bị ngã chôfhgỷng cả bôfhgýn châimsbn lêumrxn trơruaùi, vẻ tiêumrxn phong đodrfạo côfhgýt lúc trưreokơruaúc nay mâimsb́t hêumrx́t, thâimsḅt thiêumrx̉u não vôfhgy cùng, bâimsb́t quá vâimsb̃n chưreoka hiêumrx̉u chuyêumrx̣n gì mơruaúi sảy ra. Lúc này lão đodrfưreoḱng dâimsḅy, thì vâimsḅt đodrfó đodrfã bay qua, “bôfhgỵp” môfhgỵt âimsbm thanh vang lêumrxn, rôfhgỳi tưreok̀ vách tưreokơruaùng tưreok̉u đodrfumrx́m rơruaút xuôfhgýng, chính là môfhgỵt cái xưreokơruaung gà.

Chúng nhâimsbn tưreok̀ xa đodrfêumrx̀u xúm lại xem náo nhiêumrx̣t, đodrfêumrx́n cả Hà lão bản cũng nhâimsb́t khơruaủi ngoảnh đodrfâimsb̀u lại xem chuyêumrx̣n lạ, chỉ thâimsb́y chú khỉ ba măujvṕt đodrfang vung vâimsb̉y môfhgỵt cái đodrfùi gà trong tay vẻ đodrfăujvṕc trí vôfhgy cùng, khôfhgyng biêumrx́t là khúc xưreokơruaung này là nó dùng tay xé ra hay dùng miêumrx̣ng nhăujvp̀n ra.

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn tuy ngưreoḱa miêumrx̣ng muôfhgýn chưreok̉i lăujvṕm, nhưreokng lão xem đodrfi xem lại thì đodrfâimsby chỉ là chuyêumrx̣n nhỏ, lại biêumrx́t con khỉ kia chính thị bâimsb́t thêumrx́ xuâimsb́t linh vâimsḅt, hơruaun nưreok̃a xem vẻ ngoài của nó, tưreoḳa hôfhgỳ nhưreok tính khí râimsb́t hung bạo nóng nâimsb̉y, lại nói đodrfăujvp̀ng sau nó còn có chủ nhâimsbn là têumrxn Quỷ Lêumrx̣ nôfhgỷi tiêumrx́ng là khát máu, vạn nhâimsb́t hăujvṕn kia tỉnh lại, thì nhâimsb́t đodrfịnh phiêumrx̀n toái to.

Nhưreokng lão khôfhgyng kìm nôfhgỷi cái môfhgỳm đodrfang ngưreoḱa, đodrfôfhgyi măujvṕt đodrfảo môfhgỵt vòng, nhìn qua bêumrxn Dã Câimsb̉u uâimsb́t ưreoḱc hét: “Ngưreokơruaui, têumrxn nôfhgy dịch khôfhgýn kiêumrx́p muôfhgýn giêumrx́t ta phải khôfhgyng, sao dám đodrfâimsb̉y ta mạnh nhưreokimsḅy?”

Dã Câimsb̉u cưreokơruaùi săujvp̀ng săujvp̣c, bình thưreokơruaùng cưreoḱ nhưreok tính khí của gã, tưreoḳ nhiêumrxn ăujvṕt sẽ chưreok̉i lại Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn môfhgỵt trâimsḅn cho bõ tưreoḱc, chỉ là lúc này Dã Câimsb̉u đodrfang buôfhgỳn cưreokơruaùi đodrfêumrx́n nôfhgyn ruôfhgỵt, đodrfâimsb̀u gục găujvp̣c, khôfhgyng lý tơruaúi Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn.

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn khôfhgyng nhịn nôfhgỷi nưreok̃a, lưreok̉a hâimsḅn bùng lêumrxn, săujvṕp sưreok̉a chưreok̉i bơruaúi tiêumrx́p, thì bôfhgỹng nghe có tiêumrx́ng Tiêumrx̉u Hoàn bêumrxn cạnh gọi: “Gia gia!”

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn mâimsb́y năujvpm trơruaủ lại, đodrfôfhgýi vơruaúi cái miêumrx̣ng săujvṕc bén của tôfhgyn nưreok̃ vôfhgy cùng e dè, nêumrxn lão âimsb́p úp môfhgỵt lúc, nhưreokng miêumrx̣ng vâimsb̃n âimsbm thâimsb̀m lải nhải gì đodrfó, hiêumrx̉n nhiêumrxn là râimsb́t bâimsb́t cam nguyêumrx̣n.


Tiêumrx̉u Hoàn khôfhgyng lý đodrfêumrx́n lão nưreok̃a, quay sang phía Tiêumrx̉u Hôfhgyi, miêumrx̣ng cưreokơruaùi cưreokơruaùi hỏi: “Tiêumrx̉u Hôfhgyi, còn nhơruaú ta khôfhgyng, ta đodrfã tưreok̀ng cho ngưreokơruaui ăujvpn kẹo đodrfưreokơruaùng trưreokơruaúc đodrfâimsb́y.”

Tiêumrx̉u Hôfhgyi đodrfưreoka măujvṕt nhìn Tiêumrx̉u Hoàn, ba con măujvṕt chơruaúp lia lịa, rôfhgỳi gâimsḅt gâimsḅt đodrfâimsb̀u, nhăujvpn nhơruaủ cưreokơruaùi, hơruaun nưreok̃a cái đodrffhgyi còn ngoáy tít, khôfhgyng biêumrx́t có phải là năujvpm trưreokơruaúc ơruaủ Thanh Vâimsbn Sơruaun học con Đujvpại Hoàng hay khôfhgyng.

Tiêumrx̉u Hoàn cưreokơruaùi nói: “Khôfhgyng ngơruaù ngưreokơruaui vâimsb̃n còn nhơruaú ta, lại đodrfâimsby nào.” Nói đodrfoạn dang hai tay đodrfưreoka vêumrx̀ phía hâimsb̀u tưreok̉.

Tiêumrx̉u Hôfhgyi đodrfảo măujvṕt lia lịa, đodrfưreoka tay lêumrxn đodrfâimsb̀u, xem ra bôfhgỵ dạng nó tưreoḳa hôfhgỳ nhưreok có chút bôfhgýi rôfhgýi, rôfhgỳi theo quán tính băujvṕt đodrfâimsb̀u gãi sôfhgỳn sôfhgỵt, chỉ là khôfhgyng nhơruaú hai tay vâimsb̃n còn câimsb̀m đodrfôfhgỳ, môfhgỵt tay câimsb̀m cái đodrfùi gà, môfhgỵt tay mang bình rưreokơruaụu, hai tay đodrfêumrx̀u khôfhgyng rảnh, nêumrxn dùng luôfhgyn cái đodrfùi gà cọ cọ lêumrxn đodrfâimsb̀u, làm lưreoku lại mâimsb́y vêumrx̣t mơruaũ trêumrxn đodrfám lôfhgyng.

Tiêumrx̉u Hoàn che miêumrx̣ng cưreokơruaùi khúc khích, Tiêumrx̉u Hôfhgyi nhìn nàng cưreokơruaùi, cũng nhăujvpn nhơruaủ cưreokơruaùi theo, rôfhgỳi châimsḅm châimsḅm bò qua, đodrfêumrx́n chôfhgỹ bàn trưreokơruaúc măujvp̣t Tiêumrx̉u Hoàn đodrfoạn ngôfhgỳi chôfhgỳm hôfhgỹm luôfhgyn tại đodrfó.

umrxn cạnh Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn, Dã Câimsb̉u cùng vơruaúi cả Hà lã bản ơruaủ phía sau quâimsb̀y đodrfêumrx̀u đodrfăujvpm đodrfăujvpm nhìn.

Tiêumrx̉u Hoàn khẽ vôfhgỹ vôfhgỹ lêumrxn ngưreokơruaùi Tiêumrx̉u Hôfhgyi hai cái, rôfhgỳi lâimsb́y tưreok̀ trong tay ra môfhgỵt chiêumrx́c khăujvpn, nhíu mày nói: “ Vưreoḱt mâimsb́y thưreoḱ trong tay đodrfi.”

Tam nhãn hâimsb̀u tưreok̉ lăujvṕc lăujvṕc đodrfâimsb̀u, kêumrxu “chi chi” hai tiêumrx́ng, hiêumrx̉n nhiêumrxn là râimsb́t khôfhgyng cam tâimsbm, Tiêumrx̉u Hoàn nhẹ vôfhgỹ lêumrxn đodrfâimsb̀u nó môfhgỵt cái, dôfhgỹ dành: “Nhanh!”

Tiêumrx̉u Hôfhgyi chép miêumrx̣ng mâimsb́y cái, rôfhgỳi mơruaúi đodrfêumrx̉ cái đodrfùi gà vào lại mâimsbm thưreoḱc ăujvpn, đodrfoạn nhìn nó tiêumrx́c rẻ, rôfhgỳi mơruaúi chịu đodrfêumrx̉ bình rưreokơruaụu xuôfhgýng, rôfhgỳi lại câimsb̀m bình rưreokơruaụu lêumrxn uôfhgýng lâimsb́y môfhgỵt ngụm lơruaún nưreok̃a, đodrfoạn mơruaúi chịu quay lại phía Tiêumrx̉u Hoàn.

Tiêumrx̉u Hoàn lăujvṕc đodrfâimsb̀u cưreokơruaùi, nói: “Sao ngưreokơruaui lại biêumrx́n thành nêumrxn tham lam thêumrx́ này.” Nói đodrfoạn đodrfưreoka tay ra năujvṕm lâimsb́y hai bàn tay Tiêumrx̉u Hôfhgyi, dùng chiêumrx́c khăujvpn nọ lau qua lau lại cho hêumrx́t nhưreok̃ng vêumrx̣t mơruaũ gà, Tiêumrx̉u Hôfhgyi khôfhgyng ngơruaù lại ngoan ngoãn ngôfhgỳi yêumrxn, đodrfêumrx̉ măujvp̣c Tiêumrx̉u Hoàn xưreok̉ trí.

Nói đodrfêumrx́n đodrfâimsby thì mơruaúi thâimsḅt là lạ, ngoại trưreok̀ chủ nhâimsbn là Quỷ Lêumrx̣, tam nhãn linh hâimsb̀u tưreoḳa hôfhgỳ chỉ đodrfôfhgýi vơruaúi môfhgỵt sôfhgý ít nưreok̃ tưreok̉ là có hảo cảm, còn đodrfôfhgýi vơruaúi nhưreok̃ng ngưreokơruaùi khác nhưreok bọn Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn, hay Dã Câimsb̉u, nó đodrfêumrx̀u coi khôfhgyng thuâimsḅn măujvṕt.

Sau khi lau xong, Tiêumrx̉u Hoàn câimsb́t chiêumrx́c khăujvpn tay đodrfi, mục quang hưreokơruaúng qua phía Quỷ Lêumrx̣, đodrfang ngủ vùi trong hơruaui men, nhìn môfhgỵt chút, đodrfoạn quay qua bêumrxn Tiêumrx̉u Hôfhgyi hỏi: “Hăujvṕn tại sao lại biêumrx́n thành thêumrx́ này?”

Tiêumrx̉u Hôfhgyi đodrfưreoka tay lêumrxn đodrfâimsb̀u gãi lia lịa, rôfhgỳi băujvṕt đodrfâimsb̀u kêumrxu “Chí chí chí chí” âimsb̀m ĩ, đodrfôfhgỳng thơruaùi song thủ vung lêumrxn loạn xạ, chỉ thâimsb́y chúng nhâimsbn xung quanh trơruaụn tròn măujvṕt nhìn, râimsb́t rõ ràng là chăujvp̉ng ai hiêumrx̉u nó đodrfịnh diêumrx̃n tả gì. Tiêumrx̉u Hôfhgyi tưreoḳa hôfhgỳ nhưreok cũng ý thưreoḱc đodrfưreokơruaục đodrfumrx̀u này, nêumrxn dưreok̀ng lại.


Đujvpôfhgỵt nhiêumrxn, Tiêumrx̉u Hôfhgyi đodrfưreoka tay chỉ Tiêumrx̉u Hoàn, đodrfoạn leo tót lêumrxn vai nàng ngôfhgỳi, Tiêumrx̉u Hoàn giâimsḅt mình kêumrxu lêumrxn thâimsb́t thanh, bêumrxn cạnh Dã Câimsb̉u đodrfạo nhâimsbn thâimsbn hình chơruaụt đodrfôfhgỵng, vì sơruaụ hâimsb̀u tưreok̉ này dã tính khó đodrfôfhgỷi, khôfhgyng ngơruaù bị Chu Nhâimsb́t Nhâimsb́t Tiêumrxn đodrfưreoḱng bêumrxn cạnh kéo lại.

Dã Câimsb̉u ngạc nhiêumrxn, quay sang bêumrxn Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn nhìn, chỉ nghe Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn hạ giọng nói: “Xem xem thêumrx́ nào đodrfã.”

Chỉ thâimsb́y Tiêumrx̉u Hôfhgyi lúc này chỉ trỏ vào Tiêumrx̉u Hoàn, sau đodrfó nhảy xuôfhgýng măujvp̣t bàn lôfhgỵn mâimsb́y vòng, ra đodrfêumrx́n giưreok̃a măujvp̣t bàn, miêumrx̣ng kêumrxu “chí chí” loạn xạ, đodrfoạn nhìn Tiêumrx̉u Hoàn làm hiêumrx̣u, đodrfưreoka hai tay tưreok̀ trêumrxn xuôfhgýng dưreokơruaúi ven theo hình dáng Tiêumrx̉u Hoàn mà môfhgy tả.

Tiêumrx̉u Hoàn ngạc nhiêumrxn, bêumrxn cạnh Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn nhưreokơruaúng mày, nói: “Nưreok̃ nhâimsbn?”

Tiêumrx̉u Hôfhgyi gâimsḅt đodrfâimsb̀u liêumrxn tiêumrx́p, tiêumrx́p đodrfêumrx́n lại chỉ tay vào ngưreokơruaùi giúp viêumrx̣c đodrfang ngủ vùi, Quỷ Lêumrx̣, hai tay cong lại thành hình trái tim, miêumrx̣ng kêumrxu “Chi chi nha nha” mâimsb́y tiêumrx́ng, rôfhgỳi toàn thâimsbn ngả vêumrx̀ phía sau, cả môfhgỵt tâimsb́m thâimsbn khỉ thăujvp̉ng đodrfơruau đodrfơruau đodrfôfhgỷ phịc xuôfhgýng.

Tiêumrx̉u Hoàn đodrfôfhgỵt nhiêumrxn kêumrxu: “Câimsb̉n thâimsḅn!”

Âkwiom thanh chưreoka dưreoḱt, chỉ thâimsb́y Tiêumrx̉u Hôfhgyi biêumrx̉u diêumrx̃n thâimsḅt quá nhâimsḅp vai, quêumrxn mâimsb́t là cái bàn này khôfhgyng rôfhgỵng, chính nó vưreok̀a nâimsb̃y khôfhgyng biêumrx́t là mình đodrfã ra gâimsb̀n đodrfêumrx́n mép bàn, vôfhgy ý thả mình xuôfhgýng, chỉ nghe thâimsb́y “huỵch” môfhgỵt tiêumrx́ng, con khỉ ngã dúi dụi xuôfhgýng dưreokơruaúi châimsbn bàn.

Tiêumrx̉u Hoàn vưreok̀a buôfhgỳn cưreokơruaùi vưreok̀a lo, liêumrx̀n nhoài mình ra xem, nhưreokng chỉ nghe “phôfhgýc” môfhgỵt tiêumrx́ng, chú khỉ đodrfã lôfhgỵn ngưreokơruaùi trơruaủ dâimsḅy, hai tay xoa đodrfâimsb̀u, nhăujvpn nhơruaủ nhìn Tiêumrx̉u Hoàn cưreokơruaùi.

Tiêumrx̉u Hoàn nhìn tam nhãn hâimsb̀u tưreok̉ tưreoḳa hôfhgỳ nhưreok khôfhgyng bị thụ thưreokơruaung chút nào, mơruaúi yêumrxn tâimsbm, đodrfưreoka tay ra xoa xoa đodrfâimsb̀u Tiêumrx̉u Hôfhgyi, Tiêumrx̉u Hôfhgyi măujvṕt chơruaúp lia lịa, nhìn Tiêumrx̉u Hoàn.

Tiêumrx̉u Hoàn trâimsb̀m ngâimsbm môfhgỵt lúc, lại khẽ liêumrx́c sang phía Quỷ Lêumrx̣, rôfhgỳi ngoảnh đodrfâimsb̀u qua phía Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn nói: “Gia gia, hăujvṕn ta là…”

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn nhíu mày ngăujvṕt lơruaùi: “Chăujvp̉ng lẽ hăujvṕn bị môfhgỵt nưreok̃ nhâimsbn đodrfả thưreokơruaung? Băujvp̀ng đodrfạo hạnh ngày nay của hăujvṕn cùng vơruaúi thêumrx́ lưreoḳc của Quỷ Vưreokơruaung Tôfhgyng, phóng măujvṕt khăujvṕp thiêumrxn hạ, ít có nưreok̃ nhâimsbn nào có năujvpng lưreoḳc làm viêumrx̣c này. Chỉ có thêumrx̉ là Thuỷ Nguyêumrx̣t sưreok thái ơruaủ Thanh Vâimsbn Môfhgyn, hoăujvp̣c Tam Diêumrx̣u ơruaủ Hơruaụp Hoan Phái trong Ma Giáo?”

Ngôfhgỳi bêumrxn cạnh, Dã Câimsb̉u đodrfôfhgỵt nhiêumrxn nói: “Ta thâimsb́y khôfhgyng phải.”

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn giâimsḅn nói: “Ngưreokơruaui nói cái gì, yêumrxn nhiêumrxn dám nói lão phu, ăujvp̣c, bôfhgỷn tiêumrxn nhâimsbn này nói sai.”


Dã Câimsb̉u đodrfạo nhâimsbn khôfhgyng ngơruaù lại khôfhgyng nhìn Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn, trêumrxn gưreokơruaung măujvp̣t bôfhgỹng hiêumrx̣n lêumrxn môfhgỵt biêumrx̉u tình kỳ quái, chăujvpm chú nhìn thâimsbn ảnh của Quỷ Lêumrx̣, đodrfoạn châimsḅm rãi nói: “Nhưreok ta biêumrx́t, hăujvṕn khôfhgyng phải là ngưreokơruaùi xem trọng vâimsb́n đodrfêumrx̀ thăujvṕng bại, hơruaun nưreok̃a, trêumrxn ngưreokơruaùi hăujvp̀n lại khôfhgyng có thưreokơruaung tích gì…”

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn hưreok̀m môfhgỵt tiêumrx́ng, đodrfưreokơruaung nhiêumrxn là khôfhgyng nghĩ vâimsḅy, diêumrx̃u cơruaụt: “Đujvpó là do ngưreokơruaui đodrfạo hành quá kém so vơruaúi ngưreokơruaùi khác, ngưreokoi chỉ biêumrx́t mâimsb́y ngón đodrfòn mèo ba châimsbn, đodrfánh môfhgỵt trâimsḅn thua môfhgỵt trâimsḅn, tưreoḳ nhiêumrxn là đodrfôfhgýi vơruaúi chuyêumrx̣n thăujvṕng bại khôfhgyng coi ra gì, ngưreokơruaùi ta vâimsb̃n nói: “Thăujvṕng bại là chuyêumrx̣n thưreokơruaùng của binh gia…”

Dã Câimsb̉u đodrfạo nhâimsbn nôfhgỷi giâimsḅn, đodrfang đodrfịnh phản bác, Tiêumrx̉u Hoàn bêumrxn cạnh trưreok̀ng măujvṕt nhìn hai ngưreokơruaùi, cao giọng quát: “Đujvpưreokơruaục rôfhgỳi, đodrfưreok̀ng nói nưreok̃a!”

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn cùng Dã Câimsb̉u đodrfêumrx̀u ngưreok̀ng nói, nhưreokng vâimsb̃n phâimsb̃n nôfhgỵ nhìn nhau chăujvp̀m chăujvp̀m.

Tiêumrx̉u Hoàn nghĩ ngơruaụi môfhgỵt lúc, đodrfoạn gâimsḅt gâimsḅt đodrfâimsb̀u, dưreokơruaùng nhưreok đodrfã quyêumrx́t đodrfịnh đodrfumrx̀u gì đodrfó, lát sau quay sang trưreokơruaúc măujvp̣t Tiêumrx̉u Hôfhgyi hỏi: “Tiêumrx̉u Hôfhgyi, ngưreokơruaui cùng vơruaúi chủ nhâimsbn của ngưreokơruaui đodrfi cùng bọn ta nhé?”

”Cái gì?”

Tiêumrx̉u Hôfhgyi chưreoka kịp phản ưreoḱng, Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn cùng Dã Câimsb̉u đodrfã hét tưreokơruaúng lêumrxn, đodrfêumrx́n cả Hà lão bản đodrfưreoḱng sau quâimsb̀y cũng bị giâimsḅt mình.

Tiêumrx̉u Hoàn liêumrx́c qua phía hai lão dăujvp̀n giọng hỏi: “Có viêumrx̣c gì khôfhgyng?”

Dã Câimsb̉u đodrfạo nhâimsbn nhâimsb́t thơruaùi lúng túng, lăujvṕp băujvṕp nói: “Hăujvṕn…,hăujvṕn có quá nhiêumrx̀u cưreok̀u nhâimsbn, chỉ sơruaụ chúng ta sẽ găujvppn phiêumrx̀n phưreoḱc…”

Tiêumrx̉u Hoàn ngăujvṕt lơruaùi: “Ta còn khôfhgyng sơruaụ, lão sơruaụ cái gì?”

Dã Câimsb̉u đodrfạo nhâimsbn im thin nít, nhưreokng bêumrxn cạnh lão, Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn vâimsb̃n khôfhgyng can lòng, trưreok̀ng măujvṕt nhìn Tiêumrx̉u Hoàn nói: “ Chúng ta đodrfâimsbu có phải là mơruaủ thiêumrx̣n đodrfưreokơruaùng, tại sao ngưreokơruaui suôfhgýt ngày lưreoku giưreok̃ ngưreokơruaùi khác?”

Tiêumrx̉u Hoàn trơruaụn măujvṕt nhìn gia gia nói: “Hăujvṕn khôfhgyng phải ngưreokơruaùi ngoài, lúc ơruaủ Tưreok̉ Trạch hăujvṕn đodrfã cưreoḱu mạng chúng ta môfhgỵt lâimsb̀n! Hơruaun nưreok̃a,…” Tiêumrx̉u Hoàn chơruaụt nơruaủ nụ cưreokơruaùi hàm chưreoḱa nhiêumrx̀u thâimsbm ý rôfhgỳi tiêumrx́p: “Gia gia, mưreokơruaùi năujvpm trưreokơruaúc ngưreokơruaui đodrfã lưreok̀a hăujvṕn môfhgỵt lâimsb̀n dâimsb̃m phải bãi phâimsbn chó, ngưreokơruaùi còn nhơruaú khôfhgyng?”

Dã Câimsb̉u khôfhgyng nhịn đodrfưreokơruaục bụm miêumrx̣ng cưreokơruaùi, Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn măujvp̣t đodrfỏ bưreok̀ng bưreok̀ng, quát: “Chuyêumrx̣n mưreokơruaùi năujvpm trưreokơruaúc ngưreokơruaui nhăujvṕc lại làm gì?”


Tiêumrx̉u Hoàn hăujvṕng giọng, tưreok̀ tưreok̀ nói: “Ngưreokơruaùi nhơruaú là đodrfưreokơruaục rôfhgỳi, dù sao ta khôfhgyng thêumrx̉ thâimsb́y mà khôfhgyng quản đodrfưreokơruaục.” Nói đodrfoạn khôfhgyng lý tơruaúi gia gia nưreok̃a, ngoảnh sang nhìn Quỷ Lêumrx̣.

Lúc nam tưreok̉ này uêumrx̉ oải xoay mình qua môfhgỵt bêumrxn, hơruaui rưreokơruaụu lại bôfhgýc lêumrxn nôfhgỳng năujvp̣c, Tiêumrx̉u Hoàn nhăujvpn mày, chỉ thâimsb́y gưreokơruaung măujvp̣t quen thuôfhgỵc đodrfó, hai măujvṕt nhăujvṕm nghiêumrx̀n, đodrfôfhgyi măujvp̀y xoăujvṕt tít lại sâimsbu hoăujvṕm, khôfhgyng biêumrx́t là do lúc này say rưreokơruaụu, hay trong lòng vâimsb̃n chưreoḱa đodrfâimsb̀y thôfhgýng khôfhgỷ…

Tiêumrx̉u Hoàn trâimsb̀m măujvp̣c nhìn gưreokơruaung măujvp̣t Quỷ Lêumrx̣, trong đodrfâimsb̀u thoáng hiêumrx̣n lại khung cảnh hôfhgym đodrfó ngoài Tưreok̉ Trạch, nam tưreok̉ đodrfó đodrfêumrx́n trưreokơruaúc chôfhgỹ xem tưreokơruaúng của nàng, khẽ nói môfhgỵt câimsbu:

”Ngưreokơruaui đodrfã trưreokơruaủng thành rôfhgỳi…”

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn tưreoḳ nhiêumrxn khôfhgyng biêumrx́t lúc này tôfhgyn nưreok̃ đodrfang hôfhgỳi tưreokơruaủng chuyêumrx̣n cũ, nghĩ ngơruaụi môfhgyng lung, nhưreokng lão biêumrx́t râimsb́t rõ ràng là mình đodrfang mang vào thâimsbn môfhgỵt phiêumrx̀n nhiêumrx̃u lơruaún, sưreoḳ viêumrx̣c nhưreokimsḅy, tâimsbm tình lão làm sao có thêumrx̉ tôfhgýt đodrfưreokơruaục, oán hâimsḅn quay sang, căujvpm tưreoḱc nhìn Quỷ Lêumrx̣, rôfhgỳi lơruaún tiêumrx́ng nói: “Lão bản, tính tiêumrx̀n.”

Hà lão bản vôfhgỵi vàng chạy lại, nơruaủ nụ cưreokơruaùi câimsb̀u tài hỏi: “Khách quan, ngài khôfhgyng ngôfhgỳi thêumrxm chút sao?”

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn chăujvp̀ng hêumrx̀ khách khí nói: “Ngôfhgỳi thêumrxm? Bôfhgỷn tiêumrxn nhâimsbn mơruaúi ngôfhgỳi môfhgỵt chút đodrfã rưreokơruaúc lâimsb́y bao nhiêumrxu phiêumrx̀n nhiêumrx̃u, nêumrx́u ngôfhgỳi thêumrxm môfhgỵt lúc nưreok̃a chăujvṕc khiêumrx́n ta phiêumrx̀n nhiêumrx̃u chêumrx́t thôfhgyi.”

Hà lão bản nhâimsb̃n nhục cưreokơruaùi nói: “Đujvpa tạ khách quan, xin cho bôfhgýn đodrfôfhgỳng ngâimsbn lưreokơruaụng.”

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn lâimsb̀m bâimsb̀m lải nhải mâimsb́y câimsbu, đodrfoạn mơruaúi lâimsb́y ngâimsbn lưreokơruaụng tưreok̀ trong bọc ra, bôfhgỹng nhiêumrxn tưreok̀ bêumrxn cạnh Tiêumrx̉u Hôfhgyi nhảy phôfhgýc qua, vơruauimsb́y túi rưreokơruaụu trêumrxn bàn đodrfưreoka lêumrxn, dí dí vào trưreokơruaúc măujvp̣t Hà lão bản mâimsb́y cái, miêumrx̣ng kêumrxu “Chí chí” khôfhgyng nghỉ.

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn, Tiêumrx̉u Hoàn đodrfêumrx̀u đodrfưreoḱng ngâimsb̉n ngưreokơruaùi, khôfhgyng hiêumrx̉u con khỉ này đodrfang đodrfịnh làm trò quỷ quái gì, nhưreokng Hà lão bản đodrfã có chút thơruaùi gian ơruaủ vơruaúi Tiêumrx̉u Hôfhgyi, nêumrxn ít nhiêumrx̀u cũng hiêumrx̉u đodrfưreokơruaục phâimsb̀n nào nó đodrfịnh nói gì, chỉ thâimsb́y lão nhíu mày trâimsb̀m ngâimsbm nói: “Ngưreokơruaui có phải là muôfhgýn ta đodrfôfhgỷ thêumrxm rưreokơruaụu vào cái đodrfâimsb̃y này?”

Tiêumrx̉u Hôfhgyi vui quá, gâimsḅt đodrfâimsb̀u lia lịa, miêumrx̣ng cưreokơruaùi toe toét.

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn râimsb́t đodrfôfhgỹi ngạc nhiêumrxn, đodrfêumrx́n cả nưreok̉a ngày, Tiêumrx̉u Hoàn mơruaúi lêumrxn tiêumrx́ng, cưreokơruaùi nói: “Chưreokơruaủng quâimsb̀y, ôfhgyng hãy rót…..rót thêumrxm cho nó chút rưreokơruaụu đodrfi.”

Hà lão bản cao hưreoḱng vôfhgy cùng, vôfhgỵi vã “Dạ” môfhgỵt tiêumrx́ng, đodrfoạn quay vào lâimsb́y rưreokơruaụu ra.

Nói đodrfêumrx́n cái túi rưreokơruaụu này thì thưreoḳc là to lơruaún vôfhgy cùng,chỉ thâimsb́y rưreokơruaụu rót vào đodrfã nhiêumrx̀u, cái túi chỉ phôfhgỳng lêumrxn chút ít,Hà lão bản rót đodrfã vào đodrfêumrx́n hai hũ rưreokơruaụu vào, mà vâimsb̃n chưreoka đodrfâimsb̀y túi, Tiêumrx̉u Hôfhgyi đodrfưreoḱng bêumrxn cạnh ánh măujvṕt tràn ngâimsḅp niêumrx̀m vui, chỉ có Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn là khôfhgyng nhâimsb̃n nại nôfhgỷi nưreok̃a, khôfhgyng quản đodrfêumrx́n tiêumrxn nhâimsbn thâimsbn phâimsḅn nưreok̃a, âimsb́m ưreoḱc nói: “Đujvpủ rôfhgỳi, đodrfủ rôfhgỳi.”

“Vù” Môfhgỵt đodrfạo hăujvṕc ảnh phóng vút tơruaúi, Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn lúc này đodrfã có kinh nghiêumrx̣m, mơruaúi nghe thâimsb́y tiêumrx́ng đodrfã vôfhgỵi lánh mình né chánh, quả nhiêumrxn là Tiêumrx̉u Hôfhgyi vưreok̀a câimsb̀m cái đodrfĩa rau ném lại, “Choang” môfhgỵt tiêumrx́ng, cái đodrfĩa va xuôfhgýng sàn vơruaủ thành bôfhgýn năujvpm mảnh.

Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn chưreoka kịp nói gì, “Vèo vèo vèo” hai ba cái đodrfĩa trêumrxn bàn bị Tiêumrx̉u Hôfhgyi vơruaú lâimsb́y ném liêumrxn tiêumrx́p vêumrx̀ phía Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn, lão lách trái né phải, muôfhgýn hụt hơruaui chăujvp̉ng kịp nói lơruaùi nào, chỉ là Hà lão bản nhìn thâimsb́y sôfhgý bát đodrfĩa của mình tưreok̀ng cái tưreok̀ng cái bị con khỉ này ném vơruaũ, trong lòng đodrfau xót vôfhgy cùng, lại thâimsb́y túi rưreokơruaụu đodrfã đodrfưreokơruaục rót đodrfâimsb̀y, liêumrx̀n vôfhgỵi nói: “Đujvpưreokơruaục rôfhgỳi, đodrfưreokơruaục rôfhgỳi, chút rưreokơruaụu trêumrxn bàn lúc nãy coi nhưreok là ta biêumrx́u các ngưreokơruaui. Hâimsb̀u tưreok̉ lão gia, xin ngưreokơruaùi đodrfưreok̀ng có ném bát đodrfĩa nưreok̃a, còn vị…, è, vị tiêumrxn nhâimsbn này, xin ngưreokơruaùi hai đodrfôfhgỳng tiêumrx̀n rưreokơruaụu là đodrfưreokơruaục rôfhgỳi.”

Tiêumrx̉u Hôfhgyi lúc này mơruaúi ngưreok̀ng tay, Chu Nhâimsb́t Tiêumrxn cũng dưreok̀ng lại, đodrfưreoḱng thơruaủ hôfhgỳng hôfhgỵc, miêumrx̣ng lâimsb̀m bâimsb̀m chưreok̉i, nhưreokng khôfhgyng dám đodrfêumrx́n gâimsb̀n con khỉ ba măujvṕt ngôfhgỹ ngưreokơruaục kia nưreok̃a.

Tiêumrx̉u Hoàn cưreokơruaùi cưreokơruaùi, đodrfưreoka măujvṕt lại phía bêumrxn kia, chăujvpm chú nhìn lêumrxn thâimsbn hình Quỷ Lêumrx̣, khôfhgyng đodrfêumrx̉ ý răujvp̀ng bêumrxn cạnh Dã Câimsb̉u Đujvpạo nhâimsbn cũng đodrfang chăujvpm chú nhìn Quỷ Lêumrx̣ dò xét, trong măujvṕt khẽ loé lêumrxn nhưreok̃ng tia sáng kỳ dị.

X X X

Thanh Vâimsbn Sơruaun, Thôfhgyng Thiêumrxn Phong.

Trưreokơruaúc nhưreok̃ng bâimsḅc thang đodrfá dâimsb̃n lêumrxn Ngọc Thanh Đujvpumrx̣n, trong Bích Thuỷ Hàn Đujvpàm, Thanh Vâimsbn Môfhgyn trâimsb́n sơruaun linh thú Thuỷ Kỳ Lâimsbn đodrfang thích chí lăujvpn qua lăujvpn lại trong đodrfâimsb̀m nưreokơruaúc, nhưreok̃ng đodrfơruaụt sóng nhỏ lăujvpn tăujvpn, bị thâimsbn hình to lơruaún của Thuỷ Kỳ Lâimsbn đodrfâimsḅp tan cuôfhgỳn cuôfhgỵn lan đodrfi bôfhgýn phía, tạo thành nhưreok̃ng đodrfơruaụt sóng lơruaún, nhìn râimsb́t đodrfẹp măujvṕt.

Phâimsb̀n Hưreokơruaung Côfhgýc đodrfăujvp̣c phái đodrfêumrx̣ tưreok̉ Lý Tuâimsbn đodrfưreoḱng trêumrxn thêumrx̀m đodrfá chăujvpm chú nhìn xuôfhgýng Bích Thuỷ Hàn Đujvpàm, quay đodrfâimsb̀u khẽ cưreokơruaùi nói: “ Đujvpã sơruaúm nghe nói Thuỷ Kỳ Lâimsbn là thiêumrxn niêumrxn linh thú của Thanh Vâimsbn Môfhgyn, hôfhgym nay mơruaúi găujvp̣p, quả nhiêumrxn là khôfhgyng giôfhgýng phàm vâimsḅt.”

”Lý sưreok huynh quá khen.” Môfhgỵt tràng cưreokơruaùi trong trẻo vọng câimsb́t lêumrxn, tưreok̀ ngay bêumrxn cạnh Lý Tuâimsbn, chính là phát ra tưreok̀ Tiêumrxu Dâimsḅt Tài, đodrfêumrx̣ tưreok̉ xuâimsb́t săujvṕc nhâimsb́t của Thanh Vâimsbn Môfhgyn Thôfhgyng Thiêumrxn Phong trưreokơruaủng môfhgyn nhâimsb́t mạch, chỉ thâimsb́y gã cũng đodrfưreoka măujvṕt nhìn vêumrx̀ phía Thuỷ Kỳ Lâimsbn, cưreokơruaùi nói: “Nói gì chăujvpng nưreok̃a thì dù sao linh tôfhgyn cũng là linh thú do chính Thanh Diêumrx̣p tôfhgỷ sưreok của bản phái thu phục, nghĩ lại năujvpm đodrfó tôfhgỷ sưreok uy phong lâimsb̃m liêumrx̣t, thâimsḅt khiêumrx́n bọn hâimsḅu bôfhgýi chúng đodrfêumrx̣ thâimsḅp phâimsb̀n bôfhgỵi phục.”

Lý Tuâimsbn gâimsḅt đodrfâimsb̀u cưreokơruaùi nhẹ, gã xuâimsb́t thâimsbn là danh môfhgyn chính đodrfạo, vôfhgýn kiêumrxu ngạo vôfhgy cùng, nhưreokng đodrfôfhgýi vơruaúi vị kỳ tài tuyêumrx̣t diêumrx̃m Thanh Diêumrx̣p tôfhgỷ sưreokujvpm đodrfó, thâimsḅt khôfhgyng khỏi khôfhgyng khâimsbm phục.

Tiêumrxu Dâimsḅt Tài đodrfưreoka tay, hưreokơruaúng vêumrx̀ phía đodrfỉnh núi nói: “Lý sưreok huynh, mơruaùi.”

Lý Tuâimsbn khiêumrxm nhưreokơruaụng môfhgỵt chút, rôfhgỳi cùng Tiêumrxu Dâimsḅt Tài đodrfi.

Tiêumrxu Dâimsḅt tài vưreok̀a đodrfi vưreok̀a nói: “Khôfhgyng biêumrx́t Lý sưreok huynh đodrfêumrx́n thăujvpm, là có viêumrx̣c gì khâimsb̉n yêumrx́u khôfhgyng?”

Lý Tuâimsbn cưreokơruaùi nói: “Thưreoḳc ra cũng chăujvp̉ng có gì quan trọng, bâimsb́t quá là gia sưreok có môfhgỵt phong thưreok, muôfhgýn đodrfêumrx̣ mang đodrfêumrx́n cho Đujvpạo Huyêumrx̀n châimsbn nhâimsbn.”

Tiêumrxu Dâimsḅt Tài run ngưreokơruaùi, khôfhgyng nhịn nôfhgỷi hỏi: “Sao?, chăujvp̉ng lẽ quý côfhgýc chủ Vâimsbn lão tiêumrx̀n bôfhgýi đodrfã xuâimsb́t quan rôfhgỳi sao, đodrfêumrx̣ vưreok̀a nghe tưreok̀ Tuyêumrx́t Kỳ tiêumrx̉u muôfhgỵi mơruaúi trơruaủ vêumrx̀ tưreok̀ Nam Cưreokơruaung nói lại, là Vâimsbn lão tiêumrx̀n bôfhgýi vâimsb̃n còn bêumrx́ quan mà.”

Lý Tuâimsbn khẽ cưreokơruaùi nói: “Chăujvp̉ng dâimsb́u gì Tiêumrxu sưreok huynh, gia sưreokruaúi xuâimsb́t quan tưreok̀ cách đodrfâimsby mâimsb́y hôfhgym. Nghe lão nhâimsbn gia ngưreokơruaùi nói, đodrfã lâimsbu năujvpm khôfhgyng găujvp̣p trung thôfhgỷ Đujvpạo Huyêumrx̀n châimsbn nhâimsbn và Phôfhgỷ Hoăujvp̀ng thưreokơruaụng nhâimsbn, thâimsḅt là thâimsḅp phâimsb̀n quan hoài, muôfhgýn đodrfêumrx́n thăujvpm môfhgỵt dịp.”

Tiêumrxu Dâimsḅt Tài khẽ biêumrx́n săujvṕc, lâimsḅp tưreoḱc cưreokơruaùi lơruaún nói: “Nhưreok thêumrx́ thì thâimsḅt quả là vinh dưreoḳ, đodrfưreokơruaục Vâimsbn lão tiêumrx̀n bôfhgýi đodrfại giá quang lâimsbm, chính thị là trung thôfhgỷ chính phái lâimsbu lăujvṕm rôfhgỳi mơruaúi có môfhgỵt đodrfại sưreoḳ thêumrx́ này.”

Lý Tuâimsbn đodrfưreoka măujvṕt nhìn Tiêumrxu Dâimsḅt Tài, Tiêumrxu Dâimsḅt Tài cùng nhìn lại, hai ngưreokơruaùi đodrfôfhgýi măujvṕt môfhgỵt lúc, rôfhgỳi cùng phát ra môfhgỵt tràng cưreokơruaùi lơruaún, dưreokơruaùng nhưreok vui vẻ vôfhgy cùng.

Tiêumrxu Dâimsḅt Tài kéo lâimsb́y tay Lý Tuâimsbn, cưreokơruaùi nói: “Đujvpi đodrfi đodrfi, gia sưreokfhgym nay đodrfang ơruaủ Ngọc Thanh Đujvpumrx̣n cùng các vị sưreok thúc đodrfàm đodrfạo, đodrfêumrx̉ đodrfêumrx̣ đodrfâimsb̃n đodrfưreokơruaùng, đodrfưreoka Lý sưreok huynh đodrfêumrx́n diêumrx̣n kiêumrx́n.”

Lý Tuâimsbn cưreokơruaùi nói: “Nhưreokimsḅy làm phiêumrx̀n Tiêumrxu sưreok huynh rôfhgỳi.” Nói đodrfoạn câimsb́t bưreokơruaúc đodrfi theo Tiêumrxu Dâimsḅt Tài, mơruaúi đodrfi đodrfưreokơruaục vài bưreokơruaúc gã bôfhgỹng nhưreok nhơruaú ra đodrfumrx̀u gì đodrfó, liêumrx̀n quay sang hỏi Tiêumrxu Dâimsḅt Tài: “Phải rôfhgỳi, Tiêumrxu sưreok huynh, có môfhgỵt viêumrx̣c tiêumrx̉u đodrfêumrx̣ muôfhgýn thỉnh giáo.”

Tiêumrxu Dâimsḅt tài cưreokơruaùi nói: “Xin Lý sưreok huynh cưreoḱ hỏi.”

Lý Tuâimsbn nói: “Khi trưreokơruaúc Thanh Vâimsbn Môfhgyn phái Lục Tuyêumrx́t Kỳ sưreok muôfhgỵi đodrfêumrxn Nam Cưreokơruaung tham vâimsb́n gia sưreok…”

Tiêumrxu Dâimsḅt Tài khẽ biêumrx́n săujvṕc, nhưreokng ngay lâimsḅp tưreoḱc khôfhgyi phục lại đodrfưreoḳoc săujvṕc diêumrx̣n, chỉ là Lý Tuâimsbn đodrfã nhìn thâimsb́y đodrfưreokơruaục biêumrx̉u tình đodrfó, trong tâimsbm châimsb́n đodrfôfhgỵng, liêumrx̀n nói tiêumrx́p: “ hôfhgym đodrfó, hình nhưreok Lục sưreok muôfhgỵi có bị môfhgỵt chút thưreokơruaung nhẹ, nói sao thì cũng là do giúp đodrfơruaũ Phâimsb̀n Hưreokơruaung Côfhgýc chúng đodrfêumrx̣, làm tiêumrx̉u đodrfêumrx̣ thâimsḅp phâimsb̀n bâimsb́t an, khôfhgyng biêumrx́t hôfhgym nay đodrfã hôfhgỳi phục chưreoka?”

Tiêumrxu Dâimsḅt tài nghĩ ngơruaụi môfhgỵt lúc rôfhgỳi nói: “Đujvpa tạ Lý sưreok huynh đodrfã quan tâimsbm, Lục sưreok muôfhgỵi vâimsb̃n bình an, tôfhgýt lăujvṕm, hôfhgym nay Thuỷ Nguyêumrx̣t sưreok thúc cùng hai đodrfêumrx̣ tưreok̉ là Văujvpn Mâimsb̃n và Lục Tuyêumrx́t Kỳ cũng đodrfêumrx́n, tiêumrx̣n thêumrx́ sưreok huynh hỏi thăujvpm luôfhgyn.”

Lý Tuâimsbn khôfhgyng dâimsb́u nôfhgỷi môfhgỵt tia vui mưreok̀ng khẽ thoáng qua măujvp̣t, gâimsḅt đodrfâimsb̀u đodrfôfhgỳng ý.

Tiêumrxu Dâimsḅt Tài nhìn biêumrx̉u tình của gã, chăujvp̉ng nói thêumrxm gì nưreok̃a. Hai ngưreokơruaùi cùng nhăujvp̀m phía Ngọc Thanh Đujvpumrx̣n mà đodrfi, trêumrxn đodrfưreokơruaùng chuyêumrx̉n qua đodrfêumrx̀ tài khác mà nói chuyêumrx̣n, khôfhgyng liêumrxn quan gì đodrfêumrx́n nhưreok̃ng đodrfumrx̀u khâimsb̉n yêumrx́u, chăujvp̉ng mâimsb́y chôfhgýc, hai ngưreokơruaui đodrfã đodrfi đodrfêumrx́n thêumrx̀m đodrfá trêumrxn cùng, truơruaúc của Ngọc Thanh Đujvpumrx̣n Thôfhgyng Thiêumrxn Phong.

fhgỵt toà đodrfại đodrfumrx̣n quy môfhgy hoành tráng, khí thêumrx́ khôfhgyi hoàng, kiêumrx́n trúc khôfhgyi vĩ, xuâimsb́t hiêumrx̣n trưreokơruaúc măujvp̣t Lý Tuâimsbn. Lý Tuâimsbn chăujvpm chú nhìn môfhgỵt lúc rôfhgỳi nói: “ Đujvpêumrx̣ trưreokơruaúc đodrfâimsby cưreoḱ nghĩ toà đodrfại đodrfumrx̣n trong Phâimsb̀n Hưreokơruaung Côfhgýc, Huyêumrx̀n Hoả Đujvpàm đodrfã là thêumrx́ gian tuyêumrx̣t xưreokơruaúng, hôfhgym nay mơruaúi đodrfưreokơruaục mơruaủ rôfhgỵng tâimsb̀m nhìn, quả thâimsḅt là nhâimsbn ngoại hưreok̃u nhâimsbn, thiêumrxn ngoại hưreok̃u thiêumrxn.”

Tiêumrxu Dâimsḅt Tài cưreokơruaùi lơruaún nói: “Lý sưreok huynh quá khách khí rôfhgỳi, đodrfi, bêumrxn này, mơruaùi!”

Lý Tuâimsbn cũng cưreokơruaùi lơruaún, rôfhgỳi đodrfi theo Tiêumrxu Dâimsḅt Tài, vào trong Ngọc Thanh Đujvpumrx̣n, hít môfhgỵt hơruaui sâimsbu, chỉnh lại y phục, rôfhgỳi sải bưreokơruaúc dài bưreokơruaúc vào.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.