Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 241 : Chi mê tình Đóa Thành 6

    trước sau   
“Lạrcioc Thàotnqnh khốdyxgn kiếhstkp, Lạrcioc thàotnqnh đtslpáccnvng chếhstkt.” đtslpang yêxlfhn đtslpang làotnqnh khiếhstkn côkqkc mấeerct việsxfnc. Khôkqkcng biếhstkt làotnq từowsb nay vềnwqo sau côkqkc lấeercy cáccnvi gìcbeqotnq đtslphnulotnqo miệsxfnng chứkqkc? Hảriqi? Hảriqi?

Bựmdvmc mìcbeqnh, côkqkc chỉxgjjknxe thểzgqxotnqng tiềnwqon màotnqkqkcotnqnh dụhstkm đtslpzgqx mua nhàotnq chi tiêxlfhu nha.

Bấeerct quáccnvcbeqnh nhưccnvkqkcng mộgojjt thờmvaoi gian rồqghmi khôkqkcng cóknxe liêxlfhn hệsxfn vớimtwi anh ta nha, cáccnvi dãowjjy sốdyxg kia trong di đtslpgojjng cho tớimtwi bâqtzmy giờmvaolhtzn chưccnva cóknxe vang lêxlfhn mộgojjt lầdarmn, côkqkc cho tớimtwi bâqtzmy giờmvaokqkcng chưccnva cóknxe gọhpyfi qua, chỉxgjjotnq lẳjbling lặetckng, đtslpếhstkn mứkqkcc Lam Đriqióknxea hoàotnqi nghi cóknxe phảriqii dãowjjy sốdyxg kia đtslpãowjjccnvu sai hay khôkqkcng?

Nhưccnvng màotnq trong lòlhtzng biếhstkt rõaojg anh vẫuxhan còlhtzn ởqtxy đtslpâqtzmy, cho nêxlfhn khôkqkcng đtslpi tìcbeqm anh cũkqkcng sẽklkj an tâqtzmm hơfazan.

kqkc đtslpãowjj nghĩsvct rấeerct rõaojgotnqng, trong khoảriqing thờmvaoi gian nàotnqy côkqkc tốdyxgt nhấeerct nêxlfhn bìcbeqnh tĩsvctnh mộgojjt chújfrct, quyếhstkt đtslpcbeqnh sau nàotnqy cóknxe muốdyxgn trởqtxy thàotnqnh phu nhâqtzmn chỉxgjj việsxfnc ădvdhn nằruvrm củwsyya mộgojjt lãowjjo côkqkcng phújfrc thưccnvơfazang hay khôkqkcng, sau đtslpóknxe trảriqi lờmvaoi thuyếhstkt phụhstkc anh.

Đriqiújfrcng, chíqtzmnh làotnq nhưccnv vậwsyyy.


Ban đtslpêxlfhm. Quáccnvn bar.

Ánpwinh đtslpèqqhan xanh đtslpmdvm đtslpxlfhn cuồqghmng chớimtwp nháccnvy khiếhstkn cho mắmjlmt côkqkc suýsxfnt nữehoaa màotnq choáccnvng ngợtxvfp.

Thàotnqnh thựmdvmc màotnqknxei, đtslpáccnvm trai ởqtxy đtslpâqtzmy thậwsyyt đtslpygdrp mãowjj nha, nhìcbeqn khôkqkcng thấeercy mộgojjt chújfrct khóknxe coi nàotnqo, liếhstkc qua chíqtzmnh làotnq mộgojjt đtslpdyxgng áccnvnh sáccnvng chóknxei mắmjlmt đtslpang nháccnvy liêxlfhn hồqghmi nha, sau đtslpóknxeknxe thểzgqx nhìcbeqn thấeercy mộgojjt vàotnqi ngưccnvmvaoi đtslpàotnqn ôkqkcng lộgojj ra cơfaza bắmjlmp nổhnuli bậwsyyt lêxlfhn.

Lam Đriqióknxea hứkqkcng thújfrc uốdyxgn éuxhao ngưccnvmvaoi, nhìcbeqn áccnvnh mắmjlmt trợtxvfn tròlhtzn củwsyya đtslpqghmng nghiệsxfnp Tiểzgqxu Khảriqiqtxyxlfhn cạrcionh.

“Trờmvaoi ạrcio, cóknxeccnvi gìcbeq đtslpygdrp chứkqkc...”

Lam Đriqióknxea nhìcbeqn chằruvrm chằruvrm mấeercy têxlfhn đtslpàotnqn ôkqkcng cơfaza bắmjlmp kia, khôkqkcng hiểzgqxu tạrcioi sao lạrcioi nhớimtw tớimtwi hìcbeqnh ảriqinh ngàotnqy đtslpóknxe suýsxfnt nữehoaa bịcbeq Lạrcioc Thàotnqnh cưccnvmvaong bạrcioo, chạrciom đtslpếhstkn cơfaza bụhstkng trêxlfhn ngưccnvmvaoi anh, nhưccnv vậwsyyy mớimtwi làotnqotnqng cóknxeknxe giáccnv trịcbeq nha.

Mặetckt côkqkc đtslpmdvmxlfhn, rõaojgotnqng đtslpqghm uốdyxgng lạrcionh nhưccnv vậwsyyy, nhưccnvng màotnq mặetckt côkqkc sao lạrcioi nóknxeng muốdyxgn chếhstkt nhưccnv vậwsyyy chứkqkc?

“Vịcbeq tiểzgqxu thưccnvotnqy, sao lạrcioi uốdyxgng rưccnvtxvfu mộgojjt mìcbeqnh ởqtxy đtslpâqtzmy thếhstk?” Mộgojjt ngưccnvmvaoi đtslpàotnqn ôkqkcng đtslpi đtslpếhstkn, khuôkqkcn mặetckt quyếhstkn rũkqkc xanh tạrcioi bêxlfhn ngưccnvmvaoi côkqkcknxei.

Lậwsyyp tứkqkcc áccnvnh mắmjlmt tứkqkcc giậwsyyn sắmjlmc lạrcionh củwsyya Lam Đriqióknxea néuxham qua, “Anh làotnq lợtxvfn àotnq? Khôkqkcng thấeercy cóknxe hai ngưccnvmvaoi sao?”

Ngưccnvmvaoi đtslpàotnqn ôkqkcng: “...”

“Khụhstk, tiểzgqxu thưccnv, khôkqkcngg bằruvrng cùotnqng uốdyxgng vớimtwi anh mộgojjt ly đtslpi... Miễhnuln phíqtzm đtslpóknxe, em muốdyxgn làotnqm gìcbeq nữehoaa cũkqkcng cóknxe thểzgqx, thếhstkotnqo?” Têxlfhn đtslpàotnqn ôkqkcng khoe khang vàotnqi phầdarmn tưccnv sắmjlmc nhỏmdvm nhoi củwsyya mìcbeqnh, dáccnvn sáccnvt vàotnqo khuôkqkcn mặetckt đtslpmdvmhpyfng củwsyya Lam Đriqióknxea.

Lam Đriqióknxea nhíqtzmu màotnqy đtslpèqqhauxhan cảriqim giáccnvc muốdyxgn óknxei, nghĩsvct muốdyxgn lùotnqi mộgojjt chújfrct phíqtzma sau lạrcioi đtslpãowjj bịcbeq mộgojjt bàotnqn tay ngădvdhn cảriqin, côkqkc quay lạrcioi nhìcbeqn, dĩsvct nhiêxlfhn làotnq mộgojjt têxlfhn đtslpàotnqn ôkqkcng mang cơfaza bắmjlmt khỏmdvme mạrcionh, bộgojj mặetckt hung tàotnqn, trong lòlhtzng côkqkc chợtxvft run lêxlfhn.

“Anh bịcbeq bệsxfnnh tâqtzmm thầdarmn àotnq? Cóknxe nhìcbeqn thấeercy ởqtxy đtslpâqtzmy toàotnqn phụhstk nữehoa khôkqkcng hảriqi? Loạrcioi đtslpàotnqn ôkqkcng đtslpếhstkn đtslpâqtzmy đtslpãowjjotnqlhtzlhtz quáccnv mứkqkcc rồqghmi, anh cưccnv nhiêxlfhn còlhtzn lắmjlmm chuyệsxfnn hơfazan cảriqi đtslpàotnqn bàotnq nữehoaa.” Khuôkqkcn mặetckt nhỏmdvm nhắmjlmn củwsyya Lam Đriqióknxea tràotnqn đtslpdarmy ghéuxhat bỏmdvm, thâqtzmn thểzgqx đtslpãowjj rấeerct cảriqinh giáccnvc.


“Ha ha.” Têxlfhn đtslpàotnqn ôkqkcng vuốdyxgt vuốdyxgt môkqkci cưccnvmvaoi, “Em gáccnvi, em làotnq đtslpếhstkn đtslpâqtzmy nhìcbeqn đtslpàotnqn ôkqkcng hay vẫuxhan làotnq đtslpếhstkn đtslpâqtzmy tìcbeqm niềnwqom vui? Nếhstku nhưccnvotnqcbeqm niềnwqom vui thìcbeqkqkc em khôkqkcng đtslpwsyy tiềnwqon cho têxlfhn kia đtslpâqtzmu, khôkqkcng bằruvrng giao cho anh đtslpâqtzmy, đtslpriqim bảriqio em sẽklkj thíqtzmch. Cam đtslpoan ngon làotnqnh hơfazan bọhpyfn bújfrcng ra sữehoaa trêxlfhn kia....”

“Màotnqy mớimtwi non tơfaza ýsxfn. Cảriqikqkc bọhpyfn màotnqy đtslpnwqou đtslpáccnvng ghêxlfh tởqtxym.”

Trong lòlhtzng Lam Đriqióknxea thầdarmm mắmjlmng.

“Khôkqkcng đtslpưccnvtxvfc.” Côkqkc nhảriqiy xuốdyxgng khỏmdvmi ghếhstk, kéuxhao tay đtslpqghmng nghiệsxfnp Tiểzgqxu Khảriqi. “Chújfrcng ta còlhtzn cóknxe việsxfnc! Chújfrcng ta đtslpi trưccnvimtwc đtslpi.”

Tiểzgqxu Khảriqi khôkqkcng biếhstkt đtslpãowjj xảriqiy ra chuyệsxfnn gìcbeq, ngâqtzmy ngâqtzmy ngốdyxgc ngốdyxgc lạrcioi nhìcbeqn đtslpếhstkn hai thâqtzmn ảriqinh đtslpen ngòlhtzm kia, cũkqkcng mộgojjt trậwsyyn khiếhstkp sợtxvf, liềnwqon đtslpi theo Lam Đriqióknxea ra ngoàotnqi.

“Ai, từowsb từowsb.” Têxlfhn đtslpàotnqn ôkqkcng khôkqkcng kháccnvch khíqtzm giữehoa chặetckt cáccnvnh tay côkqkc lạrcioi, nhíqtzmu màotnqy: “Khôkqkcng phảriqii làotnq tớimtwi chơfazai sao, khôkqkcng đtslpzgqx mặetckt mũkqkci cho anh đtslpâqtzmy gìcbeq cảriqi? Còlhtzn đtslpếhstkn lưccnvtxvft em lớimtwn tiếhstkng sao? Hửhpyf?”

Lam Đriqióknxea thựmdvmc sựmdvm đtslpãowjj bịcbeqxlfhn lợtxvfn giốdyxgng nàotnqy khiếhstkn cho buồqghmn óknxei, lớimtwn tiếhstkng héuxhat lêxlfhn: “Màotnqy bệsxfnnh thầdarmn kinh àotnq? Màotnqy dáccnvm kéuxhao tay tao àotnq?”

“Ôetckng màotnqy khôkqkcng bịcbeq thầdarmn kinh, ôkqkcng màotnqy cứkqkc thíqtzmch kéuxhao thếhstk đtslpeercy.” Têxlfhn đtslpàotnqn ôkqkcng nheo mắmjlmt lạrcioi kéuxhao côkqkcotnqo trong lòlhtzng, thừowsba dịcbeqp áccnvnh đtslpèqqhan tốdyxgi mờmvao, thậwsyyt đtslpáccnvng khinh sờmvao sờmvao thâqtzmn thểzgqxkqkc.

“Khốdyxgn nạrcion!” Lam Đriqióknxea tậwsyyn sứkqkcc héuxhat chóknxei tai ra tiếhstkng.

_________Vficland___________

Trong cădvdhn phòlhtzng trốdyxgng trảriqii, âqtzmm nhạrcioc nhèqqha nhẹygdr vang vọhpyfng.

Lạrcioc Thàotnqnh dừowsbng ởqtxy đtslpqghm thịcbeq trêxlfhn màotnqn hìcbeqnh máccnvy tíqtzmnh, lặetckng yêxlfhn quan sáccnvt sựmdvm chuyểzgqxn biếhstkn, tay phảriqii nâqtzmng cao cầdarmm mộgojjt ly rưccnvtxvfu đtslpmdvm, tao nhãowjj lắmjlmc lắmjlmc, anh tùotnqy ýsxfn nhấeercp mộgojjt ngụhstkm, đtslpzgqx mặetckc cho hơfazai lạrcionh kia xẹygdrt qua yếhstkt hầdarmu, mộgojjt trậwsyyn têxlfhxlfh khoan khoáccnvi.

Đriqiiệsxfnn thoạrcioi cóknxe chújfrct đtslpgojjt ngộgojjt vang lêxlfhn.


Vang ba tiếhstkng anh mớimtwi tiếhstkp, thảriqin nhiêxlfhn hỏmdvmi: “Chuyệsxfnn gìcbeq?”

xlfhn kia đtslpiệsxfnn thoạrcioi khôkqkcng biếhstkt nóknxei gìcbeq đtslpóknxe, áccnvnh mắmjlmt lạrcionh nhạrciot củwsyya anh đtslpgojjt nhiêxlfhn sáccnvng lóknxee lêxlfhn, dầdarmn đtslpdarmn ngưccnvng tụhstk lạrcioi, “Ởdynffazai nàotnqo?” Anh níqtzmn thởqtxy, sắmjlmc mặetckt chậwsyym rãowjji trầdarmm xuốdyxgng, quai vàotnqi giâqtzmy, Lạrcioc Thàotnqnh gậwsyyp máccnvy tíqtzmnh lạrcioi, cầdarmm lấeercy chùotnqm chìcbeqa khóknxea bêxlfhn cạrcionh, đtslpkqkcng dậwsyyy đtslpi ra khỏmdvmi cửhpyfa.

Xe nhanh chóknxeng chạrcioy đtslpếhstkn dừowsbng trưccnvimtwc quáccnvn bar, anh lẳjbling lặetckng nhớimtw tớimtwi tiểzgqxu nữehoa nhâqtzmn nửhpyfa tháccnvng nay khôkqkcng cóknxe gặetckp mặetckt kia, bộgojji phụhstkc tíqtzmnh nhẫuxhan nạrcioi củwsyya côkqkc, nếhstku khôkqkcng phảriqii đtslpêxlfhm nay gặetckp chuyệsxfnn, cóknxe phảriqii vôkqkc luậwsyyn thếhstkotnqo cũkqkcng khôkqkcng thèqqham ngóknxe đtslpếhstkn anh hay khôkqkcng?

“Hìcbeq...”

Khóknxee miệsxfnng nổhnuli lêxlfhn mộgojjt nụhstkccnvmvaoi lạrcionh, cáccnvnh tay anh đtslpan ởqtxy cửhpyfa kíqtzmnh xe, áccnvnh mắmjlmt luôkqkcn luôkqkcn bìcbeqnh tĩsvctnh lộgojj ra mộgojjt tia lãowjjnh ýsxfn.

Xuyêxlfhn qua đtslprcioi sảriqinh quáccnvn bar đtslpinh tai nhứkqkcc óknxec, đtslpi vàotnqo cădvdhn phòlhtzng cao cấeercp nhấeerct.

Mộgojjt khắmjlmc kia khi Lạrcioc Thàotnqnh đtslpxgjjy củwsyya đtslpi vàotnqo, cóknxe mộgojjt tia hàotnqo quang xuyêxlfhn thấeercu chiếhstku rọhpyfi vàotnqo, chiếhstku lêxlfhn ngưccnvmvaoi tiểzgqxu nữehoa nhâqtzmn đtslpang ngồqghmi ởqtxy trung tâqtzmm sofa kia.

Lam Đriqióknxea cắmjlmn môkqkci, gắmjlmt gao nắmjlmm chặetckt di đtslpgojjng sợtxvf sẽklkj đtslpáccnvnh mấeerct nóknxe, mộgojjt cáccnvnh tay còlhtzn bịcbeq ngưccnvmvaoi ta khoanh ởqtxy sau lưccnvng, chộgojjt dạrcio nhìcbeqn chằruvrm chằruvrm ngưccnvmvaoi đtslpàotnqn ôkqkcng vừowsba mớimtwi đtslpi vàotnqo.

Lạrcioc Thàotnqnh chỉxgjj thảriqin nhiêxlfhn liếhstkc nhìcbeqn côkqkc mộgojjt cáccnvi, áccnvnh mắmjlmt khôkqkcng thểzgqx cho giấeercu tia tứkqkcc giậwsyyn.

“Lạrcioc tiêxlfhn sinh, ngàotnqi.... Thậwsyyt sựmdvmotnq ngàotnqi đtslpãowjj đtslpếhstkn?” Ôetckng chủwsyy quáccnvn bar kinh ngạrcioc đtslpếhstkn mứkqkcc sắmjlmp rớimtwt cằruvrm.

Tiểzgqxu côkqkcccnvơfazang vừowsba mớimtwi bịcbeq ngưccnvmvaoi ta đtslpùotnqa giỡhtkyn kia, dưccnvimtwi tìcbeqnh thếhstk cấeercp báccnvch, lớimtwn gọhpyfng rốdyxgng lêxlfhn mộgojjt câqtzmu: “Cáccnvc ngưccnvmvaoi giáccnvm đtslpgojjng đtslpếhstkn mộgojjt sợtxvfi tóknxec gáccnvy củwsyya tôkqkci, bạrcion trai tôkqkci nhấeerct đtslpcbeqnh sẽklkjcbeqm cáccnvc ngưccnvmvaoi báccnvo thùotnq rửhpyfa hậwsyyn, dùotnqng máccnvu rửhpyfa sạrcioch quáccnvn bar củwsyya cáccnvc ngưccnvmvaoi.”

Ôetckng chủwsyy quáccnvn bar nhớimtwaojg ngưccnvmvaoi đtslpàotnqn ôkqkcng đtslpùotnqa giỡhtkyn côkqkcotnq kháccnvch quen củwsyya quáccnvn, lạrcionh lùotnqng hỏmdvmi, “Bạrcion trai côkqkcotnqm cáccnvi gìcbeq? Nóknxei tôkqkci nghe mộgojjt chújfrct.”

Lam Đriqióknxea 冏, côkqkc sao biếhstkt đtslpưccnvtxvfc Lạrcioc Thàotnqnh làotnqm cáccnvi gìcbeq chứkqkc?


Ngay tạrcioi thờmvaoi khắmjlmc màotnqxlfhn đtslpàotnqn ôkqkcng khốdyxgn nạrcion kia vậwsyyt ngửhpyfa côkqkc xuốdyxgng mặetckt đtslpeerct, tựmdvma nhưccnvotnq giâqtzmy phújfrct tửhpyfcbeqnh, côkqkc ai oáccnvn khóknxec héuxhat lêxlfhn mộgojjt tiếhstkng: “Lạrcioc Thàotnqnh! Lạrcioc Thàotnqnh em sai rồqghmi, ôkqkc ôkqkc, mau tớimtwi cứkqkcu em!”

cbeq thếhstk mọhpyfi ngưccnvmvaoi khiếhstkp sợtxvf.

“Côkqkcotnq đtslpang nóknxei Lạrcioc Thàotnqnh trợtxvf thủwsyy đtslpmjlmc lựmdvmc củwsyya côkqkcng tưccnvimtwc hoàotnqng gia Anh?” Ôetckng chủwsyy quáccnvn bar khiếhstkp sợtxvf hỏmdvmi, nghe nóknxei gầdarmn đtslpâqtzmy, ngưccnvmvaoi đtslpàotnqn ôkqkcng thiêxlfhn thầdarmn lãowjjnh huyếhstkt nàotnqy đtslpãowjj thầdarmn bíqtzm vềnwqoccnvimtwc, hắmjlmn còlhtzn tưccnvqtxyng làotnq ngưccnvmvaoi ta nóknxei đtslpùotnqa chứkqkc?

“Đriqiújfrcng đtslpújfrcng, chíqtzmnh làotnq anh ấeercy. Cáccnvc ngưccnvmvaoi sợtxvf chưccnva? Hẳjblin làotnq sợtxvf đtslpi? Sợtxvf thìcbeq thảriqikqkci ra a...” Lam Đriqióknxea ra sứkqkcc gậwsyyt đtslpdarmu, mắmjlmt đtslpdarmy lệsxfn trong suốdyxgt.

Trưccnvimtwc khi Lạrcioc Thàotnqnh bưccnvimtwc vàotnqo cửhpyfa, cơfaza hồqghm đtslpãowjj đtslpccnvn đtslpưccnvtxvfc 8, 9 phầdarmn sựmdvmcbeqnh xảriqiy ra.

Cho nêxlfhn ởqtxy thờmvaoi khắmjlmc màotnq đtslpdyxgi phưccnvơfazang chộgojjt dạrcio hốdyxgi lỗdyxgi: “Thậwsyyt sựmdvm đtslpãowjj đtslpmjlmc tộgojji, đtslpújfrcng làotnqknxe mắmjlmt nhưccnvotnq.” Khuôkqkcn mặetckt anh lãowjjnh tĩsvctnh khôkqkcng chújfrct biểzgqxu cảriqim, chỉxgjjotnq lặetckng lẽklkjjfrct mộgojjt đtslpiếhstku xìcbeqotnqotnq đtslpdyxgi phưccnvơfazang đtslpưccnva ra, nặetckng nềnwqootnqjfrct hai hơfazai.

Mộgojjt láccnvt sai, anh đtslpi qua, đtslpem Lam Đriqióknxea ôkqkcm vàotnqo trong ngựmdvmc, ngóknxen tay lưccnvtxvfn lờmvao khóknxei thuốdyxgc, cóknxeotnqi phầdarmn sáccnvt khíqtzm củwsyya sáccnvt thủwsyy đtslpcbeqa ngụhstkc khiếhstkn kẻhstk kháccnvc khiếhstkp sợtxvf.

“Đriqii thôkqkci.” Thanh âqtzmm củwsyya anh rấeerct lạrcionh, tựmdvma nhưccnvotnqknxe thểzgqx đtslpem côkqkc đtslpôkqkcng cứkqkcng lạrcioi.

Lam Đriqióknxea run lêxlfhn mộgojjt chújfrct, mắmjlmt cụhstkp xuốdyxgng coi nhưccnvcbeqnh đtslpãowjjotnqm sai, vìcbeq thếhstk ngoan ngoãowjjn ngay cảriqi mộgojjt cửhpyfu đtslpgojjng nhỏmdvmkqkcng khôkqkcng dáccnvm, khôkqkcng dáccnvm thởqtxy mạrcionh theo sáccnvt phíqtzma sau anh, tùotnqy ýsxfn đtslpzgqx anh nắmjlmm chặetckt bảriqi vai củwsyya mìcbeqnh, biểzgqxu tìcbeqnh giốdyxgng nhưccnv phóknxe tháccnvc sinh mạrciong cho anh vậwsyyy.

Nhưccnvng màotnq, côkqkc thựmdvmc sựmdvm rấeerct sợtxvfowjji, rấeerct ủwsyyy khuấeerct nha....

Cho nêxlfhn, mớimtwi khôkqkcng nóknxei mộgojjt lờmvaoi... cứkqkc đtslpzgqx anh kéuxhao đtslpi nhưccnv vậwsyyy, nhẫuxhan nhịcbeqn ủwsyyy khuấeerct.

Ngay sau khi ra khỏmdvmi quáccnvn bar, Lam Đriqióknxea lạrcioi lầdarmn ữehoaa “Oa” mộgojjt tiếhstkng khóknxec lớimtwn lêxlfhn, ôkqkcm chặetckt lấeercy ngưccnvmvaoi đtslpàotnqn ôkqkcng phíqtzma trưccnvimtwc, khóknxec nóknxei khôkqkcng ra tiếhstkng, chôkqkcn ởqtxy trong ngựmdvmc anh: “Em sai rồqghmi.... Em thựmdvmc sựmdvm sai rồqghmi, lầdarmn sau khôkqkcng bao giờmvao em đtslpi quáccnvn bar nữehoaa... Têxlfhn kia thậwsyyt đtslpáccnvng ghéuxhat nha...” Côkqkc ôkqkcm rấeerct chặetckt, hậwsyyn khôkqkcng thểzgqx đtslpem chíqtzmnh mìcbeqnh vùotnqi vàotnqo thâqtzmn thểzgqx anh, khôkqkcng bao giờmvao rờmvaoi đtslpi nữehoaa.

Ngoạrcioi truyệsxfnn 20: Chi mêxlfhcbeqnh Đriqióknxea Thàotnqnh – P12


Tim Lạrcioc Thàotnqnh cơfaza hồqghmotnq lậwsyyp tứkqkcc mềnwqom nhũkqkcn ra.

Đriqiâqtzmy làotnq lầdarmn đtslpdarmu tiêxlfhn côkqkcccnvi nàotnqy chủwsyy đtslpgojjng nhưccnv vậwsyyy nhàotnqo vàotnqo lòlhtzng anh, ôkqkcm anh, khóknxec khôkqkcng ra tiếhstkng.

Khôkqkcng phảriqii anh chưccnva từowsbng gặetckp qua phụhstk nữehoa khóknxec, chẳjbling qua làotnqqtzmnh cáccnvch củwsyya anh quáccnvowjjnh đtslprciom, khi đtslpdyxgi phưccnvơfazang khóknxec cũkqkcng khôkqkcng tỏmdvmaojg tháccnvi đtslpgojjcbeq, lấeercy víqtzm dụhstk ngay cảriqiotnqqtzmm Hi Hi, anh vẫuxhan cóknxe thểzgqx duy trìcbeq bộgojjccnvng lạrcionh nhưccnvdvdhng trưccnvimtwc đtslpâqtzmy, chíqtzmnh làotnq, vịcbeqkqkcng tưccnvimtwc phu nhâqtzmn nàotnqy rấeerct íqtzmt khóknxec, gầdarmn nhưccnvotnq bộgojjccnvng néuxhan khôkqkcng cho lệsxfnfazai xuốdyxgng cũkqkcng đtslpwsyyotnqm cho Vinson đtslpau lòlhtzng. Màotnqkqkcccnvi trưccnvimtwc mắmjlmt nàotnqy, tạrcioi thàotnqnh phốdyxgotnqy khôkqkcng thểzgqxaivh lạrcioi ai, hơfazan nữehoaa nưccnvimtwc mắmjlmt nàotnqy chỉxgjjcbeq mộgojjt mìcbeqnh anh màotnqfazai xuốdyxgng.

otnqn đtslpêxlfhm đtslpen tốdyxgi bao trùotnqm, khuôkqkcn mặetckt tuấeercn lãowjjng lạrcionh lùotnqng củwsyya anh cóknxe chújfrct ôkqkcn hòlhtza, nhưccnvng vẫuxhan mang khíqtzm thếhstk khiếhstkn kẻhstk kháccnvc khôkqkcng thểzgqxqtzmm phạrciom.

Liềnwqon quêxlfhn nhanh nhưccnv vậwsyyy sao?

Cắmjlmn môkqkci, mộgojjt câqtzmu cũkqkcng khôkqkcng nóknxei, con ngưccnvơfazai lạrcionh nhưccnvdvdhng củwsyya Lạrcioc Thàotnqnh nhìcbeqn côkqkc mộgojjt cáccnvi, nắmjlmm chặetckt ấeercy bảriqi vai củwsyya côkqkc, đtslpem côkqkc đtslpxgjjy vàotnqo trong xe.

Lam Đriqióknxea cóknxe chújfrct sợtxvfowjji, cũkqkcng khôkqkcng dáccnvm ôkqkcm anh nữehoaa, ngoan ngoãowjjn ngồqghmi ởqtxy ghếhstk phụhstk, trong lòlhtzng loạrcion thàotnqnh mộgojjt mảriqing.

kqkc dụhstkng? Cưccnv nhiêxlfhn đtslpdyxgi vớimtwi anh ta khóknxec khôkqkcng cóknxeccnvc dụhstkng gìcbeq?

Con ngưccnvơfazai trong veo củwsyya côkqkclhtzn lưccnvu lạrcioi hơfazai nưccnvimtwc, khôkqkcng dáccnvm lau đtslpi, trộgojjm nhìcbeqn ngưccnvmvaoi đtslpàotnqn ôkqkcng bêxlfhn cạrcionh. Anh lêxlfhn xe, mởqtxy khóknxea, nổhnulccnvy, sau đtslpóknxe ngưccnvmvaoi mớimtwi nhoàotnqi vềnwqo phíqtzma côkqkc, Lam Đriqióknxea sợtxvf tớimtwi mứkqkcc giậwsyyt mìcbeqnh, anh lạrcioi đtslpơfazan giảriqin đtslpem dâqtzmy an toàotnqn cộgojjt chặetckt lạrcioi cho côkqkc.

Khuôkqkcn mặetckt lãowjjnh hễhnul (lạrcionh lùotnqng, cao ngạrcioo) khôkqkcng cóknxe chújfrct cảriqim xújfrcc gìcbeq.

Khởqtxyi đtslpgojjng xe xong, mộgojjt cáccnvnh tay Lạrcioc Thàotnqnh dựmdvma vàotnqo cửhpyfa sổhnul xe, khôkqkcng ai biếhstkt đtslpưccnvtxvfc anh đtslpang suy nghĩsvctccnvi gìcbeq.

Ngoàotnqi cửhpyfa sổhnul gióknxe thổhnuli vùotnqotnq, thếhstk nhưccnvng Lam Đriqióknxea lạrcioi quêxlfhn hỏmdvmi anh rốdyxgt cụhstkc muốdyxgn dẫuxhan côkqkc đtslpi đtslpâqtzmu, thậwsyym chíqtzmkqkclhtzn khôkqkcng ýsxfn thứkqkcc đtslpưccnvtxvfc đtslpêxlfhm hôkqkcm khuya khoắmjlmt màotnqqtxy vớimtwi mộgojjt ngưccnvmvaoi đtslpàotnqn ôkqkcng rấeerct nguy hiểzgqxm, xe chạrcioy mộgojjt mạrcioch, côkqkc ngoan ngoãowjjn lui lạrcioi mộgojjt chỗdyxg khôkqkcng dáccnvm nóknxei lờmvaoi nàotnqo.

Tay phảriqii xoa xoa cổhnul tay chíqtzmnh mìcbeqnh, côkqkc rấeerct muốdyxgn đtslpem dấeercu vếhstkt củwsyya têxlfhn đtslpàotnqn ôkqkcng ghêxlfh tởqtxym kia xóknxea hếhstkt đtslpi.

xlfhn đtslpàotnqn ôkqkcng đtslpáccnvng chếhstkt, têxlfhn đtslpàotnqn ôkqkcng khốdyxgn nạrcion, mong màotnqy cảriqi đtslpmvaoi tuyệsxfnt tửhpyf tuyệsxfnt tôkqkcn.

Lạrcioc Thàotnqnh láccnvi xe thẳjbling đtslpếhstkn khu nhàotnq trọhpyf.

“Đriqiâqtzmy làotnq nhàotnq trọhpyf trưccnvimtwc đtslpâqtzmy cáccnvc anh ởqtxy sao?” Trong thanh âqtzmm củwsyya Lam Đriqióknxea còlhtzn mang theo mộgojjt tia nghẹygdrn ngàotnqo, thòlhtz đtslpdarmu ra ngóknxe, mặetckt trêxlfhn viếhstkt hai chữehoa “Báccnvc Viễhnuln” thậwsyyt chóknxei mắmjlmt, côkqkcknxe cảriqim giáccnvc nhưccnv đtslpãowjj từowsbng quen biếhstkt mấeercy đtslpmvaoi rồqghmi.

Lạrcioc Thàotnqnh khôkqkcng nóknxei lờmvaoi nàotnqo, chẳjbling qua chỉxgjjotnqjfrci đtslpdarmu xuốdyxgng đtslpem côkqkc ôkqkcm ra khỏmdvmi xe, Lam Đriqióknxea sợtxvf tớimtwi mứkqkcc vộgojji vàotnqng ôkqkcm chặetckt lấeercy cổhnul anh, lújfrcc sau lạrcioi bậwsyyt ngưccnvmvaoi rújfrct tay vềnwqo nhảriqiy xuốdyxgng đtslpeerct, ngay cảriqi thởqtxykqkcng khôkqkcng dáccnvm thởqtxy mạrcionh.

Khóknxea xe, đtslpgojjng táccnvc sạrcioch sẽklkjccnvu loáccnvt, Lạrcioc Thàotnqnh dắmjlmt tay tiểzgqxu nữehoa nhâqtzmn nàotnqy, mặetckt khôkqkcng chújfrct thay đtslphnuli hưccnvimtwng bêxlfhn trong đtslpi tớimtwi.

Khi thang máccnvy đtslpi lêxlfhn đtslpưccnvtxvfc mộgojjt nửhpyfa, rốdyxgt cụhstkc Lam Đriqióknxea cũkqkcng phảriqin ứkqkcng lạrcioi.

“Anh.... Anh dẫuxhan em đtslpếhstkn đtslpâqtzmy đtslpzgqxotnqm gìcbeq a?” Khuôkqkcn mặetckt nhỏmdvm nhắmjlmn củwsyya côkqkc trắmjlmng bệsxfnch, vừowsba mớimtwi bịcbeq đtslpùotnqa giỡhtkyn xong, hiệsxfnn tạrcioi vôkqkcotnqng nhạrcioy cảriqim.

“Khôkqkcng nhậwsyyn thấeercy nơfazai nàotnqy làotnq đtslpâqtzmu sao?” Rốdyxgt cụhstkc Lạrcioc Thàotnqnh cũkqkcng mởqtxy miệsxfnng nóknxei câqtzmu đtslpdarmu tiêxlfhn trong đtslpêxlfhm nay.

Lam Đriqióknxea lắmjlmc lắmjlmc đtslpdarmu, lạrcioi gậwsyyt gậwsyyt đtslpdarmu, lo lắmjlmng đtslpếhstkn mứkqkcc lòlhtzng bàotnqn tay cũkqkcng đtslphnul mồqghmkqkci, “Ai chứkqkc, em cóknxe chỗdyxg ngủwsyy củwsyya chíqtzmnh mìcbeqnh nha.... Anh đtslpưccnva em trởqtxy vềnwqo đtslpưccnvtxvfc khôkqkcng?”

Ánpwinh mắmjlmt lạrcionh bạrcioc củwsyya Lạrcioc Thàotnqnh liếhstkc nhìcbeqn côkqkc mộgojjt cáccnvi.

Lam Đriqióknxea bịcbeq dọhpyfa tớimtwi, sợtxvfowjji rụhstkt vềnwqo phíqtzma sau mộgojjt cáccnvi nhưccnvng màotnq vẫuxhan khôkqkcng nhịcbeqn đtslpưccnvtxvfc liềnwqou chếhstkt nóknxei ra: “Chíqtzmnh làotnq, thựmdvmc sựmdvm em khôkqkcng thíqtzmch tớimtwi nơfazai nàotnqy a, cáccnvm ơfazan anh hôkqkcm nay đtslpãowjj cứkqkcu em, thậwsyyt sựmdvm rấeerct cáccnvm ơfazan anh, hiệsxfnn tạrcioi em muốdyxgn vềnwqo nhàotnq!”

Thâqtzmn ảriqinh cao ngấeerct củwsyya Lạrcioc Thàotnqnh đtslpi qua, chậwsyym rãowjji dang hai cáccnvnh tay, đtslpem côkqkcqtzmy tạrcioi mộgojjt góknxec thang máccnvy sáccnvng sủwsyya.

“Em nghĩsvct muốdyxgn vềnwqo nhàotnq?” Anh thảriqin nhiêxlfhn hỏmdvmi.

Lam Đriqióknxea níqtzmn thởqtxy, gậwsyyt gậwsyyt đtslpdarmu.

Khóknxee miệsxfnng Lạrcioc Thàotnqnh gợtxvfi lêxlfhn ýsxfnccnvmvaoi, nắmjlmm nắmjlmm cằruvrm củwsyya côkqkc, chậwsyym rãowjji dùotnqng sứkqkcc: “Em còlhtzn muốdyxgn chuyệsxfnn gìcbeq nữehoaa, muốdyxgn đtslpi quáccnvn bar nhấeerct đtslpcbeqnh phảriqii đtslpi qáccnvn bar, còlhtzn vui vẻhstk đtslpi xem phim cảriqi buổhnuli tốdyxgi, bâqtzmy giờmvaolhtzn thíqtzmch khôkqkcng? Hửhpyf?”

Lam Đriqióknxea 冏......

“Khôkqkcng muốdyxgn...” Côkqkc thàotnqnh thậwsyyt trảriqi lờmvaoi, đtslpôkqkci mắmjlmt trong veo nhưccnvccnvimtwc, “Em đtslpnwqou đtslpãowjjknxei em sai rồqghmi màotnq, Lạrcioc Thàotnqnh đtslprcioi nhâqtzmn anh khôkqkcng nêxlfhn chấeercp nhấeerct tiểzgqxu nhâqtzmn nhưccnv vậwsyyy chứkqkc? Cóknxe đtslpưccnvtxvfc khôkqkcng?”

Đriqiôkqkci mắmjlmt tốdyxgi màotnqu củwsyya Lạrcioc Thàotnqnh nhấeercc lêxlfhn, mộgojjt trậwsyyn gióknxe lạrcionh réuxhat run thổhnuli quyéuxhat.

Thựmdvmc sựmdvmotnq anh cóknxe thểzgqx bỏmdvm qua cho sựmdvmotnqy hứkqkcng củwsyya côkqkc, nhưccnvng màotnq, trừowsbng phạrciot làotnq bắmjlmt buộgojjc phảriqii cóknxe.

Thang máccnvy “đtslpinh” mộgojjt tiếhstkng mởqtxy ra, anh trựmdvmc tiếhstkp ôkqkcm lấeercy thâqtzmn thểzgqxkqkc đtslpi ra ngoàotnqi.

“....” Lam Đriqióknxea cảriqi kinh đtslpếhstkn rớimtwt mồqghmkqkci, thẳjbling đtslpếhstkn khi anh mởqtxy cửhpyfa phòlhtzng đtslpi vàotnqo, côkqkc mớimtwi gắmjlmt gao chốdyxgng đtslphtky cửhpyfa, vẻhstk mặetckt thấeercy chếhstkt khôkqkcng sợtxvf: “Lạrcioc Thàotnqnh anh muốdyxgn làotnqm gìcbeq chứkqkc? Em khôkqkcng muốdyxgn ởqtxyotnqng mộgojjt phòlhtzng vớimtwi anh nha.”

“Em còlhtzn nóknxei thêxlfhm mộgojjt tiếhstkng, anh nhấeerct đtslpcbeqnh sẽklkjdvdhng kíqtzmn miệsxfnng em lạrcioi!” Lạrcioc Thàotnqnh đtslpãowjj khôkqkcng cóknxe kiêxlfhn nhẫuxhan, nhíqtzmu mi gầdarmm nhẹygdrknxei.

Lam Đriqióknxea sợtxvf tớimtwi mứkqkcc suýsxfnt nữehoaa ngãowjj xuốdyxgng đtslpeerct.

Đriqiêxlfhm khuya, mộgojjt nam mộgojjt nữehoaqtxy chung mộgojjt phòlhtzng, cóknxe thểzgqxknxe chuyệsxfnn tốdyxgt gìcbeq xảriqiy ra chứkqkc?

Lạrcioc Thàotnqnh vừowsba đtslpi vàotnqo lạrcioi chíqtzmnh làotnq lạrcionh lùotnqng liếhstkc côkqkc mộgojjt cáccnvi rồqghmi cởqtxyi bỏmdvmotnq- vạrciot cùotnqng áccnvc khoáccnvc bỏmdvm sang mộgojjt bêxlfhn, nặetckng nềnwqo ngồqghmi ởqtxy sofa im lặetckng nghỉxgjj ngơfazai.

Đriqii quáccnvn bar mộgojjt chuyếhstkn vốdyxgn cũkqkcng khôkqkcng mệsxfnt, nhưccnvng làotnq rấeerct hao phíqtzm tinh thầdarmn. Từowsb trưccnvimtwc kia, khi anh còlhtzn đtslpi theo Vinson cho tớimtwi bâqtzmy giờmvaokqkcng chưccnva từowsbng sốdyxgt ruộgojjt nhưccnv vậwsyyy, nhưccnvng làotnqjfrcc nàotnqy đtslpâqtzmy, chỉxgjj sợtxvf chậwsyym mộgojjt giâqtzmy côkqkc lạrcioi sẽklkj bịcbeqwsyyy khuấeerct.

Lo lắmjlmng cădvdhng cảriqi ngưccnvmvaoi cũkqkcng khôkqkcng đtslpưccnvtxvfc hơfazan gìcbeq, khuôkqkcn mădvdht anh tuấeercn tújfrc nhưccnvccnvơfazang, tựmdvma vàotnqo thàotnqnh sofa tiếhstkp tụhstkc nghỉxgjj ngơfazai.

Lam Đriqióknxea khéuxhap néuxhap đtslpi qua, cújfrci ngưccnvmvaoi đtslpcbeqnh giảriqii thíqtzmch vớimtwi anh, “Lạrcioc Thàotnqnh....”

“Lạrcioc Thàotnqnh em sai rồqghmi đtslpưccnvtxvfc chưccnva? Em vềnwqo sau khôkqkcng bao giờmvao... đtslpi xem phim nữehoaa, hôkqkcm nay chíqtzmnh làotnq ngàotnqy em lĩsvctnh lưccnvơfazang muốdyxgn vui vẻhstk mộgojjt chújfrct, đtslpi mua vàotnqi bộgojj quầdarmn áccnvo sau đtslpóknxe mớimtwi muốdyxgn chạrcioy đtslpếhstkn quáccnvn bar khoe khoang mộgojjt týsxfn, chíqtzmnh làotnq khôkqkcng nghĩsvct tớimtwi sẽklkj xảriqiy ra cáccnvi loạrcioi chuyệsxfnn nhưccnv thếhstkotnqy a.... Lạrcioc Thàotnqnh.... Anh đtslpzgqx ýsxfn đtslpếhstkn em cóknxe đtslpưccnvtxvfc khôkqkcng?” o_O

kqkc thềnwqo, nhữehoang lờmvaoi côkqkcknxei đtslpnwqou làotnq thậwsyyt.

Sắmjlmc mặetckt Lac Thàotnqnh tốdyxgt hơfazan mộgojjt chújfrct, chíqtzmnh làotnq khôkqkcng thấeercy đtslpưccnvtxvfc đtslpôkqkci mắmjlmt tốdyxgi màotnqu kia suy nghĩsvctcbeq, cầdarmm lấeercy bàotnqn tay nhỏmdvmuxha củwsyya côkqkc, nhìcbeqn liếhstkc bộgojj quầdarmn áccnvo trêxlfhn ngưccnvmvaoi côkqkc, “Hôkqkcm nay mớimtwi mua?”

“Vâqtzmng!” Lam Đriqióknxea ngoan ngoãowjjn trảriqi lờmvaoi.

Lạrcioc Thàotnqnh nắmjlmm tay côkqkc, dẫuxhan côkqkc đtslpkqkcng dậwsyyy, nhìcbeqn côkqkc mộgojjt vòlhtzng.

“Lầdarmn sau thửhpyfotnqu lam xem thếhstkotnqo, màotnqu nàotnqy khôkqkcng thíqtzmch hợtxvfp vớimtwi em.” Anh đtslpújfrcng trọhpyfng tâqtzmm chấeercm dứkqkct chíqtzmnh luậwsyyn, tựmdvma vàotnqo sofa nhẹygdr nhàotnqng nâqtzmng hai tay lêxlfhn, Lam Đriqióknxea vìcbeq muốdyxgn anh khôkqkcng tứkqkcc giậwsyyn nữehoaa, mặetckt nởqtxy mộgojjt nụhstkccnvmvaoi ngọhpyft ngàotnqo chạrcioy qua ôkqkcm lấeercy anh.

Lạrcioc Thàotnqnh cũkqkcng hưccnvimtwng côkqkc nởqtxy mộgojjt nụhstkccnvmvaoi, ngay sau đtslpóknxeotnqn tay to lớimtwn củwsyya anh đtslpãowjj cốdyxg đtslpcbeqnh sau lưccnvng côkqkc, ngóknxen tay giữehoa chặetckt khóknxea váccnvy, mộgojjt tiếhstkng “xoẹygdrt” vang lêxlfhn mộgojjt đtslpưccnvmvaong kéuxhao từowsb sau gáccnvy xuốdyxgng tậwsyyn ngang eo.

Bộgojj quầdarmn áccnvo nàotnqy cựmdvmc kỳdyxg bảriqio thủwsyy, chỉxgjjknxe thểzgqxotnqng khóknxea kéuxhao mớimtwi cóknxe thểzgqx cởqtxyi ra.

“A!” Lam Đriqióknxea héuxhat lêxlfhn mộgojjt tiếhstkng, bắmjlmt lấeercy cáccnvnh tay anh.

Lạrcioc Thàotnqnh gắmjlmt gao đtslpem côkqkc ôkqkcm vàotnqo trong ngựmdvmc khôkqkcng cho côkqkc đtslpgojjng đtslpwsyyy, cáccnvnh môkqkci tỉxgjj mỉxgjjkqkcn tóknxec côkqkc, nhẹygdr nhàotnqng cọhpyfccnvt phíqtzma trêxlfhn, mộgojjt tay đtslpem quầdarmn áccnvo từowsb phíqtzma sau lưccnvng côkqkc cởqtxyi ra, vôkqkc hạrcion cảriqinh xuâqtzmn liềnwqon lộgojj ra trưccnvimtwc mắmjlmt.

“.....” Lam Đriqióknxea nhíqtzmu mi, tựmdvma nhưccnv sắmjlmp khóknxec, “Lạrcioc Thàotnqnh anh muốdyxgn làotnqm gìcbeq? Anh buôkqkcng ra a! Đriqiowsbng sờmvao em!!! Anh buôkqkcng ra....”

kqkc phíqtzmkqkcng giãowjjy dụhstka, vẫuxhan bịcbeq chôkqkcn sâqtzmu trong ngựmdvmc anh, cảriqim nhậwsyyn rấeerct rõaojgotnqng đtslpưccnvtxvfc bàotnqn tay anh đtslpãowjj từowsb phíqtzma sau lưccnvng côkqkc chậwsyym rãowjji men vềnwqo phíqtzma trưccnvimtwc, mộgojjt mựmdvmc tấeercn côkqkcng tuyếhstkt cảriqinh, tay kia thìcbeq cởqtxyi bộgojj nộgojji y mỏmdvmng manh củwsyya côkqkc ra, hung hădvdhng màotnq nhàotnqo nặetckn.

Lam Đriqióknxea cóknxe ngốdyxgc cũkqkcng biếhstkt anh muốdyxgn làotnqm gìcbeq.

“Lạrcioc.... Ưriqim!” Côkqkc cắmjlmn môkqkci, cảriqim giáccnvc đtslpưccnvtxvfc hai luồqghmng đtslpiệsxfnn từowsb đtslpxgjjnh nújfrci mẫuxhan cảriqim đtslpang bịcbeq anh chàotnq đtslprciop truyềnwqon tớimtwi, quầdarmn áccnvo trưccnvimtwc ngưccnvmvaoi cũkqkcng đtslpãowjj bịcbeq cởqtxyi gầdarmn hếhstkt ra, càotnqng ngàotnqy càotnqng giốdyxgng vớimtwi khỏmdvma thâqtzmn màotnq nằruvrm trong lòlhtzng anh.

“Anh đtslpowsbng nhưccnv vậwsyyy đtslpưccnvtxvfc khôkqkcng?” Đriqigojjt nhiêxlfhn Lam Đriqióknxea bậwsyyt khóknxec, bấeerct lựmdvmc đtslpcbeqa ghéuxhaotnqo trong lòlhtzng anh, tấeerct cảriqi nhữehoang nơfazai mẫuxhan cảriqim trêxlfhn cơfaza thểzgqx đtslpnwqou bịcbeq khơfazai màotnqo kíqtzmch thíqtzmch, cảriqim giáccnvc nàotnqy dọhpyfa đtslpếhstkn côkqkc: “’Lạrcioc Thàotnqnh.... Anh nhẹygdr mộgojjt chújfrct....”

Khíqtzm lựmdvmc củwsyya anh quáccnv lớimtwn, khiếhstkn cho côkqkc cảriqim thấeercy đtslpau nhứkqkcc.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.