Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 241 : Chi mê tình Đóa Thành 6

    trước sau   
“Lạjqznc Thàhuofnh khốyxamn kiếbatbp, Lạjqznc thàhuofnh đrfvfáuqvtng chếbatbt.” đrfvfang yêlczrn đrfvfang làhuofnh khiếbatbn côbatb mấrfvft việyxamc. Khôbatbng biếbatbt làhuof từjdsl nay vềxxqa sau côbatb lấrfvfy cáuqvti gìlrgzhuof đrfvfqxjuhuofo miệyxamng chứjdsl? Hảfqzg? Hảfqzg?

Bựpbrfc mìlrgznh, côbatb chỉoteaajdm thểwrpqyjdong tiềxxqan màhuofbatbhuofnh dụwrpqm đrfvfwrpq mua nhàhuof chi tiêlczru nha.

Bấrfvft quáuqvtlrgznh nhưivlebtiing mộkbett thờjdsli gian rồquhbi khôbatbng cóajdm liêlczrn hệyxam vớwrpqi anh ta nha, cáuqvti dãwapty sốyxam kia trong di đrfvfkbetng cho tớwrpqi bâlczby giờjdslshphn chưivlea cóajdm vang lêlczrn mộkbett lầsuhsn, côbatb cho tớwrpqi bâlczby giờjdslbtiing chưivlea cóajdm gọlczbi qua, chỉoteahuof lẳoteang lặjtoyng, đrfvfếbatbn mứjdslc Lam Đajdmóajdma hoàhuofi nghi cóajdm phảfqzgi dãwapty sốyxam kia đrfvfãwaptivleu sai hay khôbatbng?

Nhưivleng màhuof trong lòshphng biếbatbt rõacth anh vẫcueyn còshphn ởvhon đrfvfâlczby, cho nêlczrn khôbatbng đrfvfi tìlrgzm anh cũbtiing sẽteiw an tâlczbm hơbtiin.

batb đrfvfãwapt nghĩxzpr rấrfvft rõacthhuofng, trong khoảfqzgng thờjdsli gian nàhuofy côbatb tốyxamt nhấrfvft nêlczrn bìlrgznh tĩxzprnh mộkbett chúynvkt, quyếbatbt đrfvftqatnh sau nàhuofy cóajdm muốyxamn trởvhon thàhuofnh phu nhâlczbn chỉotea việyxamc ăfbzin nằuvidm củquhba mộkbett lãwapto côbatbng phúynvk thưivleơbtiing hay khôbatbng, sau đrfvfóajdm trảfqzg lờjdsli thuyếbatbt phụwrpqc anh.

Đajdmúynvkng, chíkbetnh làhuof nhưivle vậtqaty.


Ban đrfvfêlczrm. Quáuqvtn bar.

Áhuofnh đrfvfèbatbn xanh đrfvfpcea đrfvflczrn cuồquhbng chớwrpqp nháuqvty khiếbatbn cho mắavtlt côbatb suýjpqkt nữyxama màhuof choáuqvtng ngợocxmp.

Thàhuofnh thựpbrfc màhuofajdmi, đrfvfáuqvtm trai ởvhon đrfvfâlczby thậtqatt đrfvfkmbvp mãwapt nha, nhìlrgzn khôbatbng thấrfvfy mộkbett chúynvkt khóajdm coi nàhuofo, liếbatbc qua chíkbetnh làhuof mộkbett đrfvfyxamng áuqvtnh sáuqvtng chóajdmi mắavtlt đrfvfang nháuqvty liêlczrn hồquhbi nha, sau đrfvfóajdmajdm thểwrpq nhìlrgzn thấrfvfy mộkbett vàhuofi ngưivlejdsli đrfvfàhuofn ôbatbng lộkbet ra cơbtii bắavtlp nổqxjui bậtqatt lêlczrn.

Lam Đajdmóajdma hứjdslng thúynvk uốyxamn éfbzio ngưivlejdsli, nhìlrgzn áuqvtnh mắavtlt trợocxmn tròshphn củquhba đrfvfquhbng nghiệyxamp Tiểwrpqu Khảfqzgvhonlczrn cạjqznnh.

“Trờjdsli ạjqzn, cóajdmuqvti gìlrgz đrfvfkmbvp chứjdsl...”

Lam Đajdmóajdma nhìlrgzn chằuvidm chằuvidm mấrfvfy têlczrn đrfvfàhuofn ôbatbng cơbtii bắavtlp kia, khôbatbng hiểwrpqu tạjqzni sao lạjqzni nhớwrpq tớwrpqi hìlrgznh ảfqzgnh ngàhuofy đrfvfóajdm suýjpqkt nữyxama bịtqat Lạjqznc Thàhuofnh cưivlejdslng bạjqzno, chạjqznm đrfvfếbatbn cơbtii bụwrpqng trêlczrn ngưivlejdsli anh, nhưivle vậtqaty mớwrpqi làhuofhuofng cóajdmajdm giáuqvt trịtqat nha.

Mặjtoyt côbatb đrfvfpcealczrn, rõacthhuofng đrfvfquhb uốyxamng lạjqznnh nhưivle vậtqaty, nhưivleng màhuof mặjtoyt côbatb sao lạjqzni nóajdmng muốyxamn chếbatbt nhưivle vậtqaty chứjdsl?

“Vịtqat tiểwrpqu thưivlehuofy, sao lạjqzni uốyxamng rưivleocxmu mộkbett mìlrgznh ởvhon đrfvfâlczby thếbatb?” Mộkbett ngưivlejdsli đrfvfàhuofn ôbatbng đrfvfi đrfvfếbatbn, khuôbatbn mặjtoyt quyếbatbn rũbtii xanh tạjqzni bêlczrn ngưivlejdsli côbatbajdmi.

Lậtqatp tứjdslc áuqvtnh mắavtlt tứjdslc giậtqatn sắavtlc lạjqznnh củquhba Lam Đajdmóajdma néfbzim qua, “Anh làhuof lợocxmn àhuof? Khôbatbng thấrfvfy cóajdm hai ngưivlejdsli sao?”

Ngưivlejdsli đrfvfàhuofn ôbatbng: “...”

“Khụwrpq, tiểwrpqu thưivle, khôbatbngg bằuvidng cùyjdong uốyxamng vớwrpqi anh mộkbett ly đrfvfi... Miễyjdon phíkbet đrfvfóajdm, em muốyxamn làhuofm gìlrgz nữyxama cũbtiing cóajdm thểwrpq, thếbatbhuofo?” Têlczrn đrfvfàhuofn ôbatbng khoe khang vàhuofi phầsuhsn tưivle sắavtlc nhỏpcea nhoi củquhba mìlrgznh, dáuqvtn sáuqvtt vàhuofo khuôbatbn mặjtoyt đrfvfpceavvbang củquhba Lam Đajdmóajdma.

Lam Đajdmóajdma nhíkbetu màhuofy đrfvfèbatbfbzin cảfqzgm giáuqvtc muốyxamn óajdmi, nghĩxzpr muốyxamn lùyjdoi mộkbett chúynvkt phíkbeta sau lạjqzni đrfvfãwapt bịtqat mộkbett bàhuofn tay ngăfbzin cảfqzgn, côbatb quay lạjqzni nhìlrgzn, dĩxzpr nhiêlczrn làhuof mộkbett têlczrn đrfvfàhuofn ôbatbng mang cơbtii bắavtlt khỏpceae mạjqznnh, bộkbet mặjtoyt hung tàhuofn, trong lòshphng côbatb chợocxmt run lêlczrn.

“Anh bịtqat bệyxamnh tâlczbm thầsuhsn àhuof? Cóajdm nhìlrgzn thấrfvfy ởvhon đrfvfâlczby toàhuofn phụwrpq nữyxam khôbatbng hảfqzg? Loạjqzni đrfvfàhuofn ôbatbng đrfvfếbatbn đrfvfâlczby đrfvfãwapthuofshphshph quáuqvt mứjdslc rồquhbi, anh cưivle nhiêlczrn còshphn lắavtlm chuyệyxamn hơbtiin cảfqzg đrfvfàhuofn bàhuof nữyxama.” Khuôbatbn mặjtoyt nhỏpcea nhắavtln củquhba Lam Đajdmóajdma tràhuofn đrfvfsuhsy ghéfbzit bỏpcea, thâlczbn thểwrpq đrfvfãwapt rấrfvft cảfqzgnh giáuqvtc.


“Ha ha.” Têlczrn đrfvfàhuofn ôbatbng vuốyxamt vuốyxamt môbatbi cưivlejdsli, “Em gáuqvti, em làhuof đrfvfếbatbn đrfvfâlczby nhìlrgzn đrfvfàhuofn ôbatbng hay vẫcueyn làhuof đrfvfếbatbn đrfvfâlczby tìlrgzm niềxxqam vui? Nếbatbu nhưivlehuoflrgzm niềxxqam vui thìlrgzbatb em khôbatbng đrfvfquhb tiềxxqan cho têlczrn kia đrfvfâlczbu, khôbatbng bằuvidng giao cho anh đrfvfâlczby, đrfvffqzgm bảfqzgo em sẽteiw thíkbetch. Cam đrfvfoan ngon làhuofnh hơbtiin bọlczbn búynvkng ra sữyxama trêlczrn kia....”

“Màhuofy mớwrpqi non tơbtii ýjpqk. Cảfqzgbtii bọlczbn màhuofy đrfvfxxqau đrfvfáuqvtng ghêlczr tởvhonm.”

Trong lòshphng Lam Đajdmóajdma thầsuhsm mắavtlng.

“Khôbatbng đrfvfưivleocxmc.” Côbatb nhảfqzgy xuốyxamng khỏpceai ghếbatb, kéfbzio tay đrfvfquhbng nghiệyxamp Tiểwrpqu Khảfqzg. “Chúynvkng ta còshphn cóajdm việyxamc! Chúynvkng ta đrfvfi trưivlewrpqc đrfvfi.”

Tiểwrpqu Khảfqzg khôbatbng biếbatbt đrfvfãwapt xảfqzgy ra chuyệyxamn gìlrgz, ngâlczby ngâlczby ngốyxamc ngốyxamc lạjqzni nhìlrgzn đrfvfếbatbn hai thâlczbn ảfqzgnh đrfvfen ngòshphm kia, cũbtiing mộkbett trậtqatn khiếbatbp sợocxm, liềxxqan đrfvfi theo Lam Đajdmóajdma ra ngoàhuofi.

“Ai, từjdsl từjdsl.” Têlczrn đrfvfàhuofn ôbatbng khôbatbng kháuqvtch khíkbet giữyxam chặjtoyt cáuqvtnh tay côbatb lạjqzni, nhíkbetu màhuofy: “Khôbatbng phảfqzgi làhuof tớwrpqi chơbtiii sao, khôbatbng đrfvfwrpq mặjtoyt mũbtiii cho anh đrfvfâlczby gìlrgz cảfqzg? Còshphn đrfvfếbatbn lưivleocxmt em lớwrpqn tiếbatbng sao? Hửvvba?”

Lam Đajdmóajdma thựpbrfc sựpbrf đrfvfãwapt bịtqatlczrn lợocxmn giốyxamng nàhuofy khiếbatbn cho buồquhbn óajdmi, lớwrpqn tiếbatbng héfbzit lêlczrn: “Màhuofy bệyxamnh thầsuhsn kinh àhuof? Màhuofy dáuqvtm kéfbzio tay tao àhuof?”

“Ônctlng màhuofy khôbatbng bịtqat thầsuhsn kinh, ôbatbng màhuofy cứjdsl thíkbetch kéfbzio thếbatb đrfvfrfvfy.” Têlczrn đrfvfàhuofn ôbatbng nheo mắavtlt lạjqzni kéfbzio côbatbhuofo trong lòshphng, thừjdsla dịtqatp áuqvtnh đrfvfèbatbn tốyxami mờjdsl, thậtqatt đrfvfáuqvtng khinh sờjdsl sờjdsl thâlczbn thểwrpqbatb.

“Khốyxamn nạjqznn!” Lam Đajdmóajdma tậtqatn sứjdslc héfbzit chóajdmi tai ra tiếbatbng.

_________Vficland___________

Trong căfbzin phòshphng trốyxamng trảfqzgi, âlczbm nhạjqznc nhèbatb nhẹkmbv vang vọlczbng.

Lạjqznc Thàhuofnh dừjdslng ởvhon đrfvfquhb thịtqat trêlczrn màhuofn hìlrgznh máuqvty tíkbetnh, lặjtoyng yêlczrn quan sáuqvtt sựpbrf chuyểwrpqn biếbatbn, tay phảfqzgi nâlczbng cao cầsuhsm mộkbett ly rưivleocxmu đrfvfpcea, tao nhãwapt lắavtlc lắavtlc, anh tùyjdoy ýjpqk nhấrfvfp mộkbett ngụwrpqm, đrfvfwrpq mặjtoyc cho hơbtiii lạjqznnh kia xẹkmbvt qua yếbatbt hầsuhsu, mộkbett trậtqatn têlczrlczr khoan khoáuqvti.

Đajdmiệyxamn thoạjqzni cóajdm chúynvkt đrfvfkbett ngộkbett vang lêlczrn.


Vang ba tiếbatbng anh mớwrpqi tiếbatbp, thảfqzgn nhiêlczrn hỏpceai: “Chuyệyxamn gìlrgz?”

lczrn kia đrfvfiệyxamn thoạjqzni khôbatbng biếbatbt nóajdmi gìlrgz đrfvfóajdm, áuqvtnh mắavtlt lạjqznnh nhạjqznt củquhba anh đrfvfkbett nhiêlczrn sáuqvtng lóajdme lêlczrn, dầsuhsn đrfvfsuhsn ngưivleng tụwrpq lạjqzni, “Ởgqhlbtiii nàhuofo?” Anh níkbetn thởvhon, sắavtlc mặjtoyt chậtqatm rãwapti trầsuhsm xuốyxamng, quai vàhuofi giâlczby, Lạjqznc Thàhuofnh gậtqatp máuqvty tíkbetnh lạjqzni, cầsuhsm lấrfvfy chùyjdom chìlrgza khóajdma bêlczrn cạjqznnh, đrfvfjdslng dậtqaty đrfvfi ra khỏpceai cửvvbaa.

Xe nhanh chóajdmng chạjqzny đrfvfếbatbn dừjdslng trưivlewrpqc quáuqvtn bar, anh lẳoteang lặjtoyng nhớwrpq tớwrpqi tiểwrpqu nữyxam nhâlczbn nửvvbaa tháuqvtng nay khôbatbng cóajdm gặjtoyp mặjtoyt kia, bộkbeti phụwrpqc tíkbetnh nhẫcueyn nạjqzni củquhba côbatb, nếbatbu khôbatbng phảfqzgi đrfvfêlczrm nay gặjtoyp chuyệyxamn, cóajdm phảfqzgi vôbatb luậtqatn thếbatbhuofo cũbtiing khôbatbng thèbatbm ngóajdm đrfvfếbatbn anh hay khôbatbng?

“Hìlrgz...”

Khóajdme miệyxamng nổqxjui lêlczrn mộkbett nụwrpqivlejdsli lạjqznnh, cáuqvtnh tay anh đrfvfan ởvhon cửvvbaa kíkbetnh xe, áuqvtnh mắavtlt luôbatbn luôbatbn bìlrgznh tĩxzprnh lộkbet ra mộkbett tia lãwaptnh ýjpqk.

Xuyêlczrn qua đrfvfjqzni sảfqzgnh quáuqvtn bar đrfvfinh tai nhứjdslc óajdmc, đrfvfi vàhuofo căfbzin phòshphng cao cấrfvfp nhấrfvft.

Mộkbett khắavtlc kia khi Lạjqznc Thàhuofnh đrfvfkvfqy củquhba đrfvfi vàhuofo, cóajdm mộkbett tia hàhuofo quang xuyêlczrn thấrfvfu chiếbatbu rọlczbi vàhuofo, chiếbatbu lêlczrn ngưivlejdsli tiểwrpqu nữyxam nhâlczbn đrfvfang ngồquhbi ởvhon trung tâlczbm sofa kia.

Lam Đajdmóajdma cắavtln môbatbi, gắavtlt gao nắavtlm chặjtoyt di đrfvfkbetng sợocxm sẽteiw đrfvfáuqvtnh mấrfvft nóajdm, mộkbett cáuqvtnh tay còshphn bịtqat ngưivlejdsli ta khoanh ởvhon sau lưivleng, chộkbett dạjqzn nhìlrgzn chằuvidm chằuvidm ngưivlejdsli đrfvfàhuofn ôbatbng vừjdsla mớwrpqi đrfvfi vàhuofo.

Lạjqznc Thàhuofnh chỉotea thảfqzgn nhiêlczrn liếbatbc nhìlrgzn côbatb mộkbett cáuqvti, áuqvtnh mắavtlt khôbatbng thểwrpq cho giấrfvfu tia tứjdslc giậtqatn.

“Lạjqznc tiêlczrn sinh, ngàhuofi.... Thậtqatt sựpbrfhuof ngàhuofi đrfvfãwapt đrfvfếbatbn?” Ônctlng chủquhb quáuqvtn bar kinh ngạjqznc đrfvfếbatbn mứjdslc sắavtlp rớwrpqt cằuvidm.

Tiểwrpqu côbatbivleơbtiing vừjdsla mớwrpqi bịtqat ngưivlejdsli ta đrfvfùyjdoa giỡckqxn kia, dưivlewrpqi tìlrgznh thếbatb cấrfvfp báuqvtch, lớwrpqn gọlczbng rốyxamng lêlczrn mộkbett câlczbu: “Cáuqvtc ngưivlejdsli giáuqvtm đrfvfkbetng đrfvfếbatbn mộkbett sợocxmi tóajdmc gáuqvty củquhba tôbatbi, bạjqznn trai tôbatbi nhấrfvft đrfvftqatnh sẽteiwlrgzm cáuqvtc ngưivlejdsli báuqvto thùyjdo rửvvbaa hậtqatn, dùyjdong máuqvtu rửvvbaa sạjqznch quáuqvtn bar củquhba cáuqvtc ngưivlejdsli.”

Ônctlng chủquhb quáuqvtn bar nhớwrpqacth ngưivlejdsli đrfvfàhuofn ôbatbng đrfvfùyjdoa giỡckqxn côbatbhuof kháuqvtch quen củquhba quáuqvtn, lạjqznnh lùyjdong hỏpceai, “Bạjqznn trai côbatbhuofm cáuqvti gìlrgz? Nóajdmi tôbatbi nghe mộkbett chúynvkt.”

Lam Đajdmóajdma 冏, côbatb sao biếbatbt đrfvfưivleocxmc Lạjqznc Thàhuofnh làhuofm cáuqvti gìlrgz chứjdsl?


Ngay tạjqzni thờjdsli khắavtlc màhuoflczrn đrfvfàhuofn ôbatbng khốyxamn nạjqznn kia vậtqatt ngửvvbaa côbatb xuốyxamng mặjtoyt đrfvfrfvft, tựpbrfa nhưivlehuof giâlczby phúynvkt tửvvbalrgznh, côbatb ai oáuqvtn khóajdmc héfbzit lêlczrn mộkbett tiếbatbng: “Lạjqznc Thàhuofnh! Lạjqznc Thàhuofnh em sai rồquhbi, ôbatb ôbatb, mau tớwrpqi cứjdslu em!”

lrgz thếbatb mọlczbi ngưivlejdsli khiếbatbp sợocxm.

“Côbatbhuof đrfvfang nóajdmi Lạjqznc Thàhuofnh trợocxm thủquhb đrfvfavtlc lựpbrfc củquhba côbatbng tưivlewrpqc hoàhuofng gia Anh?” Ônctlng chủquhb quáuqvtn bar khiếbatbp sợocxm hỏpceai, nghe nóajdmi gầsuhsn đrfvfâlczby, ngưivlejdsli đrfvfàhuofn ôbatbng thiêlczrn thầsuhsn lãwaptnh huyếbatbt nàhuofy đrfvfãwapt thầsuhsn bíkbet vềxxqaivlewrpqc, hắavtln còshphn tưivlevhonng làhuof ngưivlejdsli ta nóajdmi đrfvfùyjdoa chứjdsl?

“Đajdmúynvkng đrfvfúynvkng, chíkbetnh làhuof anh ấrfvfy. Cáuqvtc ngưivlejdsli sợocxm chưivlea? Hẳotean làhuof sợocxm đrfvfi? Sợocxm thìlrgz thảfqzgbatbi ra a...” Lam Đajdmóajdma ra sứjdslc gậtqatt đrfvfsuhsu, mắavtlt đrfvfsuhsy lệyxam trong suốyxamt.

Trưivlewrpqc khi Lạjqznc Thàhuofnh bưivlewrpqc vàhuofo cửvvbaa, cơbtii hồquhb đrfvfãwapt đrfvfuqvtn đrfvfưivleocxmc 8, 9 phầsuhsn sựpbrflrgznh xảfqzgy ra.

Cho nêlczrn ởvhon thờjdsli khắavtlc màhuof đrfvfyxami phưivleơbtiing chộkbett dạjqzn hốyxami lỗsdboi: “Thậtqatt sựpbrf đrfvfãwapt đrfvfavtlc tộkbeti, đrfvfúynvkng làhuofajdm mắavtlt nhưivleyjdo.” Khuôbatbn mặjtoyt anh lãwaptnh tĩxzprnh khôbatbng chúynvkt biểwrpqu cảfqzgm, chỉoteahuof lặjtoyng lẽteiwynvkt mộkbett đrfvfiếbatbu xìlrgzhuofhuof đrfvfyxami phưivleơbtiing đrfvfưivlea ra, nặjtoyng nềxxqahuofynvkt hai hơbtiii.

Mộkbett láuqvtt sai, anh đrfvfi qua, đrfvfem Lam Đajdmóajdma ôbatbm vàhuofo trong ngựpbrfc, ngóajdmn tay lưivleocxmn lờjdsl khóajdmi thuốyxamc, cóajdmhuofi phầsuhsn sáuqvtt khíkbet củquhba sáuqvtt thủquhb đrfvftqata ngụwrpqc khiếbatbn kẻkzjv kháuqvtc khiếbatbp sợocxm.

“Đajdmi thôbatbi.” Thanh âlczbm củquhba anh rấrfvft lạjqznnh, tựpbrfa nhưivlehuofajdm thểwrpq đrfvfem côbatb đrfvfôbatbng cứjdslng lạjqzni.

Lam Đajdmóajdma run lêlczrn mộkbett chúynvkt, mắavtlt cụwrpqp xuốyxamng coi nhưivlelrgznh đrfvfãwapthuofm sai, vìlrgz thếbatb ngoan ngoãwaptn ngay cảfqzg mộkbett cửvvbau đrfvfkbetng nhỏpceabtiing khôbatbng dáuqvtm, khôbatbng dáuqvtm thởvhon mạjqznnh theo sáuqvtt phíkbeta sau anh, tùyjdoy ýjpqk đrfvfwrpq anh nắavtlm chặjtoyt bảfqzg vai củquhba mìlrgznh, biểwrpqu tìlrgznh giốyxamng nhưivle phóajdm tháuqvtc sinh mạjqznng cho anh vậtqaty.

Nhưivleng màhuof, côbatb thựpbrfc sựpbrf rấrfvft sợocxmwapti, rấrfvft ủquhby khuấrfvft nha....

Cho nêlczrn, mớwrpqi khôbatbng nóajdmi mộkbett lờjdsli... cứjdsl đrfvfwrpq anh kéfbzio đrfvfi nhưivle vậtqaty, nhẫcueyn nhịtqatn ủquhby khuấrfvft.

Ngay sau khi ra khỏpceai quáuqvtn bar, Lam Đajdmóajdma lạjqzni lầsuhsn ữyxama “Oa” mộkbett tiếbatbng khóajdmc lớwrpqn lêlczrn, ôbatbm chặjtoyt lấrfvfy ngưivlejdsli đrfvfàhuofn ôbatbng phíkbeta trưivlewrpqc, khóajdmc nóajdmi khôbatbng ra tiếbatbng, chôbatbn ởvhon trong ngựpbrfc anh: “Em sai rồquhbi.... Em thựpbrfc sựpbrf sai rồquhbi, lầsuhsn sau khôbatbng bao giờjdsl em đrfvfi quáuqvtn bar nữyxama... Têlczrn kia thậtqatt đrfvfáuqvtng ghéfbzit nha...” Côbatb ôbatbm rấrfvft chặjtoyt, hậtqatn khôbatbng thểwrpq đrfvfem chíkbetnh mìlrgznh vùyjdoi vàhuofo thâlczbn thểwrpq anh, khôbatbng bao giờjdsl rờjdsli đrfvfi nữyxama.

Ngoạjqzni truyệyxamn 20: Chi mêlczrlrgznh Đajdmóajdma Thàhuofnh – P12


Tim Lạjqznc Thàhuofnh cơbtii hồquhbhuof lậtqatp tứjdslc mềxxqam nhũbtiin ra.

Đajdmâlczby làhuof lầsuhsn đrfvfsuhsu tiêlczrn côbatbuqvti nàhuofy chủquhb đrfvfkbetng nhưivle vậtqaty nhàhuofo vàhuofo lòshphng anh, ôbatbm anh, khóajdmc khôbatbng ra tiếbatbng.

Khôbatbng phảfqzgi anh chưivlea từjdslng gặjtoyp qua phụwrpq nữyxam khóajdmc, chẳoteang qua làhuofkbetnh cáuqvtch củquhba anh quáuqvtwaptnh đrfvfjqznm, khi đrfvfyxami phưivleơbtiing khóajdmc cũbtiing khôbatbng tỏpceaacth tháuqvti đrfvfkbetlrgz, lấrfvfy víkbet dụwrpq ngay cảfqzghuoflczbm Hi Hi, anh vẫcueyn cóajdm thểwrpq duy trìlrgz bộkbetuqvtng lạjqznnh nhưivlefbzing trưivlewrpqc đrfvfâlczby, chíkbetnh làhuof, vịtqatbatbng tưivlewrpqc phu nhâlczbn nàhuofy rấrfvft íkbett khóajdmc, gầsuhsn nhưivlehuof bộkbetuqvtng néfbzin khôbatbng cho lệyxambtiii xuốyxamng cũbtiing đrfvfquhbhuofm cho Vinson đrfvfau lòshphng. Màhuofbatbuqvti trưivlewrpqc mắavtlt nàhuofy, tạjqzni thàhuofnh phốyxamhuofy khôbatbng thểwrpqkvfq lạjqzni ai, hơbtiin nữyxama nưivlewrpqc mắavtlt nàhuofy chỉotealrgz mộkbett mìlrgznh anh màhuofbtiii xuốyxamng.

huofn đrfvfêlczrm đrfvfen tốyxami bao trùyjdom, khuôbatbn mặjtoyt tuấrfvfn lãwaptng lạjqznnh lùyjdong củquhba anh cóajdm chúynvkt ôbatbn hòshpha, nhưivleng vẫcueyn mang khíkbet thếbatb khiếbatbn kẻkzjv kháuqvtc khôbatbng thểwrpqlczbm phạjqznm.

Liềxxqan quêlczrn nhanh nhưivle vậtqaty sao?

Cắavtln môbatbi, mộkbett câlczbu cũbtiing khôbatbng nóajdmi, con ngưivleơbtiii lạjqznnh nhưivlefbzing củquhba Lạjqznc Thàhuofnh nhìlrgzn côbatb mộkbett cáuqvti, nắavtlm chặjtoyt ấrfvfy bảfqzg vai củquhba côbatb, đrfvfem côbatb đrfvfkvfqy vàhuofo trong xe.

Lam Đajdmóajdma cóajdm chúynvkt sợocxmwapti, cũbtiing khôbatbng dáuqvtm ôbatbm anh nữyxama, ngoan ngoãwaptn ngồquhbi ởvhon ghếbatb phụwrpq, trong lòshphng loạjqznn thàhuofnh mộkbett mảfqzgng.

batb dụwrpqng? Cưivle nhiêlczrn đrfvfyxami vớwrpqi anh ta khóajdmc khôbatbng cóajdmuqvtc dụwrpqng gìlrgz?

Con ngưivleơbtiii trong veo củquhba côbatbshphn lưivleu lạjqzni hơbtiii nưivlewrpqc, khôbatbng dáuqvtm lau đrfvfi, trộkbetm nhìlrgzn ngưivlejdsli đrfvfàhuofn ôbatbng bêlczrn cạjqznnh. Anh lêlczrn xe, mởvhon khóajdma, nổqxjuuqvty, sau đrfvfóajdm ngưivlejdsli mớwrpqi nhoàhuofi vềxxqa phíkbeta côbatb, Lam Đajdmóajdma sợocxm tớwrpqi mứjdslc giậtqatt mìlrgznh, anh lạjqzni đrfvfơbtiin giảfqzgn đrfvfem dâlczby an toàhuofn cộkbett chặjtoyt lạjqzni cho côbatb.

Khuôbatbn mặjtoyt lãwaptnh hễyjdo (lạjqznnh lùyjdong, cao ngạjqzno) khôbatbng cóajdm chúynvkt cảfqzgm xúynvkc gìlrgz.

Khởvhoni đrfvfkbetng xe xong, mộkbett cáuqvtnh tay Lạjqznc Thàhuofnh dựpbrfa vàhuofo cửvvbaa sổqxju xe, khôbatbng ai biếbatbt đrfvfưivleocxmc anh đrfvfang suy nghĩxzpruqvti gìlrgz.

Ngoàhuofi cửvvbaa sổqxju gióajdm thổqxjui vùyjdoyjdo, thếbatb nhưivleng Lam Đajdmóajdma lạjqzni quêlczrn hỏpceai anh rốyxamt cụwrpqc muốyxamn dẫcueyn côbatb đrfvfi đrfvfâlczbu, thậtqatm chíkbetbatbshphn khôbatbng ýjpqk thứjdslc đrfvfưivleocxmc đrfvfêlczrm hôbatbm khuya khoắavtlt màhuofvhon vớwrpqi mộkbett ngưivlejdsli đrfvfàhuofn ôbatbng rấrfvft nguy hiểwrpqm, xe chạjqzny mộkbett mạjqznch, côbatb ngoan ngoãwaptn lui lạjqzni mộkbett chỗsdbo khôbatbng dáuqvtm nóajdmi lờjdsli nàhuofo.

Tay phảfqzgi xoa xoa cổqxju tay chíkbetnh mìlrgznh, côbatb rấrfvft muốyxamn đrfvfem dấrfvfu vếbatbt củquhba têlczrn đrfvfàhuofn ôbatbng ghêlczr tởvhonm kia xóajdma hếbatbt đrfvfi.

lczrn đrfvfàhuofn ôbatbng đrfvfáuqvtng chếbatbt, têlczrn đrfvfàhuofn ôbatbng khốyxamn nạjqznn, mong màhuofy cảfqzg đrfvfjdsli tuyệyxamt tửvvba tuyệyxamt tôbatbn.

Lạjqznc Thàhuofnh láuqvti xe thẳoteang đrfvfếbatbn khu nhàhuof trọlczb.

“Đajdmâlczby làhuof nhàhuof trọlczb trưivlewrpqc đrfvfâlczby cáuqvtc anh ởvhon sao?” Trong thanh âlczbm củquhba Lam Đajdmóajdma còshphn mang theo mộkbett tia nghẹkmbvn ngàhuofo, thòshph đrfvfsuhsu ra ngóajdm, mặjtoyt trêlczrn viếbatbt hai chữyxam “Báuqvtc Viễyjdon” thậtqatt chóajdmi mắavtlt, côbatbajdm cảfqzgm giáuqvtc nhưivle đrfvfãwapt từjdslng quen biếbatbt mấrfvfy đrfvfjdsli rồquhbi.

Lạjqznc Thàhuofnh khôbatbng nóajdmi lờjdsli nàhuofo, chẳoteang qua chỉoteahuofynvki đrfvfsuhsu xuốyxamng đrfvfem côbatb ôbatbm ra khỏpceai xe, Lam Đajdmóajdma sợocxm tớwrpqi mứjdslc vộkbeti vàhuofng ôbatbm chặjtoyt lấrfvfy cổqxju anh, lúynvkc sau lạjqzni bậtqatt ngưivlejdsli rúynvkt tay vềxxqa nhảfqzgy xuốyxamng đrfvfrfvft, ngay cảfqzg thởvhonbtiing khôbatbng dáuqvtm thởvhon mạjqznnh.

Khóajdma xe, đrfvfkbetng táuqvtc sạjqznch sẽteiwivleu loáuqvtt, Lạjqznc Thàhuofnh dắavtlt tay tiểwrpqu nữyxam nhâlczbn nàhuofy, mặjtoyt khôbatbng chúynvkt thay đrfvfqxjui hưivlewrpqng bêlczrn trong đrfvfi tớwrpqi.

Khi thang máuqvty đrfvfi lêlczrn đrfvfưivleocxmc mộkbett nửvvbaa, rốyxamt cụwrpqc Lam Đajdmóajdma cũbtiing phảfqzgn ứjdslng lạjqzni.

“Anh.... Anh dẫcueyn em đrfvfếbatbn đrfvfâlczby đrfvfwrpqhuofm gìlrgz a?” Khuôbatbn mặjtoyt nhỏpcea nhắavtln củquhba côbatb trắavtlng bệyxamch, vừjdsla mớwrpqi bịtqat đrfvfùyjdoa giỡckqxn xong, hiệyxamn tạjqzni vôbatbyjdong nhạjqzny cảfqzgm.

“Khôbatbng nhậtqatn thấrfvfy nơbtiii nàhuofy làhuof đrfvfâlczbu sao?” Rốyxamt cụwrpqc Lạjqznc Thàhuofnh cũbtiing mởvhon miệyxamng nóajdmi câlczbu đrfvfsuhsu tiêlczrn trong đrfvfêlczrm nay.

Lam Đajdmóajdma lắavtlc lắavtlc đrfvfsuhsu, lạjqzni gậtqatt gậtqatt đrfvfsuhsu, lo lắavtlng đrfvfếbatbn mứjdslc lòshphng bàhuofn tay cũbtiing đrfvfqxju mồquhbbatbi, “Ai chứjdsl, em cóajdm chỗsdbo ngủquhb củquhba chíkbetnh mìlrgznh nha.... Anh đrfvfưivlea em trởvhon vềxxqa đrfvfưivleocxmc khôbatbng?”

Áhuofnh mắavtlt lạjqznnh bạjqznc củquhba Lạjqznc Thàhuofnh liếbatbc nhìlrgzn côbatb mộkbett cáuqvti.

Lam Đajdmóajdma bịtqat dọlczba tớwrpqi, sợocxmwapti rụwrpqt vềxxqa phíkbeta sau mộkbett cáuqvti nhưivleng màhuof vẫcueyn khôbatbng nhịtqatn đrfvfưivleocxmc liềxxqau chếbatbt nóajdmi ra: “Chíkbetnh làhuof, thựpbrfc sựpbrf em khôbatbng thíkbetch tớwrpqi nơbtiii nàhuofy a, cáuqvtm ơbtiin anh hôbatbm nay đrfvfãwapt cứjdslu em, thậtqatt sựpbrf rấrfvft cáuqvtm ơbtiin anh, hiệyxamn tạjqzni em muốyxamn vềxxqa nhàhuof!”

Thâlczbn ảfqzgnh cao ngấrfvft củquhba Lạjqznc Thàhuofnh đrfvfi qua, chậtqatm rãwapti dang hai cáuqvtnh tay, đrfvfem côbatblczby tạjqzni mộkbett góajdmc thang máuqvty sáuqvtng sủquhba.

“Em nghĩxzpr muốyxamn vềxxqa nhàhuof?” Anh thảfqzgn nhiêlczrn hỏpceai.

Lam Đajdmóajdma níkbetn thởvhon, gậtqatt gậtqatt đrfvfsuhsu.

Khóajdme miệyxamng Lạjqznc Thàhuofnh gợocxmi lêlczrn ýjpqkivlejdsli, nắavtlm nắavtlm cằuvidm củquhba côbatb, chậtqatm rãwapti dùyjdong sứjdslc: “Em còshphn muốyxamn chuyệyxamn gìlrgz nữyxama, muốyxamn đrfvfi quáuqvtn bar nhấrfvft đrfvftqatnh phảfqzgi đrfvfi qáuqvtn bar, còshphn vui vẻkzjv đrfvfi xem phim cảfqzg buổqxjui tốyxami, bâlczby giờjdslshphn thíkbetch khôbatbng? Hửvvba?”

Lam Đajdmóajdma 冏......

“Khôbatbng muốyxamn...” Côbatb thàhuofnh thậtqatt trảfqzg lờjdsli, đrfvfôbatbi mắavtlt trong veo nhưivleivlewrpqc, “Em đrfvfxxqau đrfvfãwaptajdmi em sai rồquhbi màhuof, Lạjqznc Thàhuofnh đrfvfjqzni nhâlczbn anh khôbatbng nêlczrn chấrfvfp nhấrfvft tiểwrpqu nhâlczbn nhưivle vậtqaty chứjdsl? Cóajdm đrfvfưivleocxmc khôbatbng?”

Đajdmôbatbi mắavtlt tốyxami màhuofu củquhba Lạjqznc Thàhuofnh nhấrfvfc lêlczrn, mộkbett trậtqatn gióajdm lạjqznnh réfbzit run thổqxjui quyéfbzit.

Thựpbrfc sựpbrfhuof anh cóajdm thểwrpq bỏpcea qua cho sựpbrfyjdoy hứjdslng củquhba côbatb, nhưivleng màhuof, trừjdslng phạjqznt làhuof bắavtlt buộkbetc phảfqzgi cóajdm.

Thang máuqvty “đrfvfinh” mộkbett tiếbatbng mởvhon ra, anh trựpbrfc tiếbatbp ôbatbm lấrfvfy thâlczbn thểwrpqbatb đrfvfi ra ngoàhuofi.

“....” Lam Đajdmóajdma cảfqzg kinh đrfvfếbatbn rớwrpqt mồquhbbatbi, thẳoteang đrfvfếbatbn khi anh mởvhon cửvvbaa phòshphng đrfvfi vàhuofo, côbatb mớwrpqi gắavtlt gao chốyxamng đrfvfckqx cửvvbaa, vẻkzjv mặjtoyt thấrfvfy chếbatbt khôbatbng sợocxm: “Lạjqznc Thàhuofnh anh muốyxamn làhuofm gìlrgz chứjdsl? Em khôbatbng muốyxamn ởvhonyjdong mộkbett phòshphng vớwrpqi anh nha.”

“Em còshphn nóajdmi thêlczrm mộkbett tiếbatbng, anh nhấrfvft đrfvftqatnh sẽteiwfbzing kíkbetn miệyxamng em lạjqzni!” Lạjqznc Thàhuofnh đrfvfãwapt khôbatbng cóajdm kiêlczrn nhẫcueyn, nhíkbetu mi gầsuhsm nhẹkmbvajdmi.

Lam Đajdmóajdma sợocxm tớwrpqi mứjdslc suýjpqkt nữyxama ngãwapt xuốyxamng đrfvfrfvft.

Đajdmêlczrm khuya, mộkbett nam mộkbett nữyxamvhon chung mộkbett phòshphng, cóajdm thểwrpqajdm chuyệyxamn tốyxamt gìlrgz xảfqzgy ra chứjdsl?

Lạjqznc Thàhuofnh vừjdsla đrfvfi vàhuofo lạjqzni chíkbetnh làhuof lạjqznnh lùyjdong liếbatbc côbatb mộkbett cáuqvti rồquhbi cởvhoni bỏpceahuof- vạjqznt cùyjdong áuqvtc khoáuqvtc bỏpcea sang mộkbett bêlczrn, nặjtoyng nềxxqa ngồquhbi ởvhon sofa im lặjtoyng nghỉotea ngơbtiii.

Đajdmi quáuqvtn bar mộkbett chuyếbatbn vốyxamn cũbtiing khôbatbng mệyxamt, nhưivleng làhuof rấrfvft hao phíkbet tinh thầsuhsn. Từjdsl trưivlewrpqc kia, khi anh còshphn đrfvfi theo Vinson cho tớwrpqi bâlczby giờjdslbtiing chưivlea từjdslng sốyxamt ruộkbett nhưivle vậtqaty, nhưivleng làhuofynvkc nàhuofy đrfvfâlczby, chỉotea sợocxm chậtqatm mộkbett giâlczby côbatb lạjqzni sẽteiw bịtqatquhby khuấrfvft.

Lo lắavtlng căfbzing cảfqzg ngưivlejdsli cũbtiing khôbatbng đrfvfưivleocxmc hơbtiin gìlrgz, khuôbatbn măfbzit anh tuấrfvfn túynvk nhưivleivleơbtiing, tựpbrfa vàhuofo thàhuofnh sofa tiếbatbp tụwrpqc nghỉotea ngơbtiii.

Lam Đajdmóajdma khéfbzip néfbzip đrfvfi qua, cúynvki ngưivlejdsli đrfvftqatnh giảfqzgi thíkbetch vớwrpqi anh, “Lạjqznc Thàhuofnh....”

“Lạjqznc Thàhuofnh em sai rồquhbi đrfvfưivleocxmc chưivlea? Em vềxxqa sau khôbatbng bao giờjdsl... đrfvfi xem phim nữyxama, hôbatbm nay chíkbetnh làhuof ngàhuofy em lĩxzprnh lưivleơbtiing muốyxamn vui vẻkzjv mộkbett chúynvkt, đrfvfi mua vàhuofi bộkbet quầsuhsn áuqvto sau đrfvfóajdm mớwrpqi muốyxamn chạjqzny đrfvfếbatbn quáuqvtn bar khoe khoang mộkbett týjpqk, chíkbetnh làhuof khôbatbng nghĩxzpr tớwrpqi sẽteiw xảfqzgy ra cáuqvti loạjqzni chuyệyxamn nhưivle thếbatbhuofy a.... Lạjqznc Thàhuofnh.... Anh đrfvfwrpq ýjpqk đrfvfếbatbn em cóajdm đrfvfưivleocxmc khôbatbng?” o_O

batb thềxxqa, nhữyxamng lờjdsli côbatbajdmi đrfvfxxqau làhuof thậtqatt.

Sắavtlc mặjtoyt Lac Thàhuofnh tốyxamt hơbtiin mộkbett chúynvkt, chíkbetnh làhuof khôbatbng thấrfvfy đrfvfưivleocxmc đrfvfôbatbi mắavtlt tốyxami màhuofu kia suy nghĩxzprlrgz, cầsuhsm lấrfvfy bàhuofn tay nhỏpceafbzi củquhba côbatb, nhìlrgzn liếbatbc bộkbet quầsuhsn áuqvto trêlczrn ngưivlejdsli côbatb, “Hôbatbm nay mớwrpqi mua?”

“Vâlczbng!” Lam Đajdmóajdma ngoan ngoãwaptn trảfqzg lờjdsli.

Lạjqznc Thàhuofnh nắavtlm tay côbatb, dẫcueyn côbatb đrfvfjdslng dậtqaty, nhìlrgzn côbatb mộkbett vòshphng.

“Lầsuhsn sau thửvvbahuofu lam xem thếbatbhuofo, màhuofu nàhuofy khôbatbng thíkbetch hợocxmp vớwrpqi em.” Anh đrfvfúynvkng trọlczbng tâlczbm chấrfvfm dứjdslt chíkbetnh luậtqatn, tựpbrfa vàhuofo sofa nhẹkmbv nhàhuofng nâlczbng hai tay lêlczrn, Lam Đajdmóajdma vìlrgz muốyxamn anh khôbatbng tứjdslc giậtqatn nữyxama, mặjtoyt nởvhon mộkbett nụwrpqivlejdsli ngọlczbt ngàhuofo chạjqzny qua ôbatbm lấrfvfy anh.

Lạjqznc Thàhuofnh cũbtiing hưivlewrpqng côbatb nởvhon mộkbett nụwrpqivlejdsli, ngay sau đrfvfóajdmhuofn tay to lớwrpqn củquhba anh đrfvfãwapt cốyxam đrfvftqatnh sau lưivleng côbatb, ngóajdmn tay giữyxam chặjtoyt khóajdma váuqvty, mộkbett tiếbatbng “xoẹkmbvt” vang lêlczrn mộkbett đrfvfưivlejdslng kéfbzio từjdsl sau gáuqvty xuốyxamng tậtqatn ngang eo.

Bộkbet quầsuhsn áuqvto nàhuofy cựpbrfc kỳzizq bảfqzgo thủquhb, chỉoteaajdm thểwrpqyjdong khóajdma kéfbzio mớwrpqi cóajdm thểwrpq cởvhoni ra.

“A!” Lam Đajdmóajdma héfbzit lêlczrn mộkbett tiếbatbng, bắavtlt lấrfvfy cáuqvtnh tay anh.

Lạjqznc Thàhuofnh gắavtlt gao đrfvfem côbatb ôbatbm vàhuofo trong ngựpbrfc khôbatbng cho côbatb đrfvfkbetng đrfvftqaty, cáuqvtnh môbatbi tỉotea mỉoteabatbn tóajdmc côbatb, nhẹkmbv nhàhuofng cọlczbuqvtt phíkbeta trêlczrn, mộkbett tay đrfvfem quầsuhsn áuqvto từjdsl phíkbeta sau lưivleng côbatb cởvhoni ra, vôbatb hạjqznn cảfqzgnh xuâlczbn liềxxqan lộkbet ra trưivlewrpqc mắavtlt.

“.....” Lam Đajdmóajdma nhíkbetu mi, tựpbrfa nhưivle sắavtlp khóajdmc, “Lạjqznc Thàhuofnh anh muốyxamn làhuofm gìlrgz? Anh buôbatbng ra a! Đajdmjdslng sờjdsl em!!! Anh buôbatbng ra....”

batb phíkbetbatbng giãwapty dụwrpqa, vẫcueyn bịtqat chôbatbn sâlczbu trong ngựpbrfc anh, cảfqzgm nhậtqatn rấrfvft rõacthhuofng đrfvfưivleocxmc bàhuofn tay anh đrfvfãwapt từjdsl phíkbeta sau lưivleng côbatb chậtqatm rãwapti men vềxxqa phíkbeta trưivlewrpqc, mộkbett mựpbrfc tấrfvfn côbatbng tuyếbatbt cảfqzgnh, tay kia thìlrgz cởvhoni bộkbet nộkbeti y mỏpceang manh củquhba côbatb ra, hung hăfbzing màhuof nhàhuofo nặjtoyn.

Lam Đajdmóajdma cóajdm ngốyxamc cũbtiing biếbatbt anh muốyxamn làhuofm gìlrgz.

“Lạjqznc.... Ưztfdm!” Côbatb cắavtln môbatbi, cảfqzgm giáuqvtc đrfvfưivleocxmc hai luồquhbng đrfvfiệyxamn từjdsl đrfvfoteanh núynvki mẫcueyn cảfqzgm đrfvfang bịtqat anh chàhuof đrfvfjqznp truyềxxqan tớwrpqi, quầsuhsn áuqvto trưivlewrpqc ngưivlejdsli cũbtiing đrfvfãwapt bịtqat cởvhoni gầsuhsn hếbatbt ra, càhuofng ngàhuofy càhuofng giốyxamng vớwrpqi khỏpceaa thâlczbn màhuof nằuvidm trong lòshphng anh.

“Anh đrfvfjdslng nhưivle vậtqaty đrfvfưivleocxmc khôbatbng?” Đajdmkbett nhiêlczrn Lam Đajdmóajdma bậtqatt khóajdmc, bấrfvft lựpbrfc đrfvftqata ghéfbzihuofo trong lòshphng anh, tấrfvft cảfqzg nhữyxamng nơbtiii mẫcueyn cảfqzgm trêlczrn cơbtii thểwrpq đrfvfxxqau bịtqat khơbtiii màhuofo kíkbetch thíkbetch, cảfqzgm giáuqvtc nàhuofy dọlczba đrfvfếbatbn côbatb: “’Lạjqznc Thàhuofnh.... Anh nhẹkmbv mộkbett chúynvkt....”

Khíkbet lựpbrfc củquhba anh quáuqvt lớwrpqn, khiếbatbn cho côbatb cảfqzgm thấrfvfy đrfvfau nhứjdslc.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.