Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 240 : Chi mê tình Đóa Thành 5

    trước sau   
Anh đwhpui đwhpuếpcujn gầzqhgn, áuehtp sáuehtt côhhultrixo tưasfepidkng, tiểvxruu nữubsi nhâajysn dưasfevalwi thâajysn anh lạurqli rốuehti rắoazim.

“Tôhhuli nófmzni lạurqli lầzqhgn nữubsia, khôhhulng cầzqhgn lấvxruy mấvxruy thứokkw đwhpuófmzn đwhpuvxruypec hoặfblxc tôhhuli, tôhhuli khôhhulng thiếpcuju tiềtvcgn, lạurqli càtrixng khôhhulng thiếpcuju yêypecu.” Lam Đoynfófmzna trừffbgng mắoazit nhìbtfwn anh nófmzni mộynjct câajysu, thâajysn thểvxrupfnki thấvxrup xuốuehtng đwhpubrfpnh trốuehtn thoáuehtt khỏnwcai khuỷooxru tay anh.

Hừffbg hừffbg, côhhul sẽhmpg khôhhulng ngốuehtc nhưasfe vậynjcy đwhpuâajysu, sứokkwc lựvunkc giữubsia nam vàtrix nữubsi kháuehtc biệpgfat nhau quáueht xa, anh dựvunka vàtrixo ưasfeu thếpcuj thâajysn thểvxru cao lớvalwn từffbg trêypecn cao nhìbtfwn xuốuehtng khinh bỉlymohhul, côhhul nhưasfe thếpcujtrixo cófmzn thểvxru đwhpuvxru đwhpuuehti phưasfeơuehtng tùpjwky ýwvby đwhpuècobb éoazip, áuehtp đwhpukdtuo hoàtrixn toàtrixn chứokkw?

Bịbrfp dạurqly dỗicpx mộynjct lầzqhgn đwhpuãgfhntrix quáueht đwhpufblx rồhwzxi.

asfeơuehtng thưasfeơuehtng tưasfeơuehti máuehtt thoang thoảkdtung trong lồhwzxng ngựvunkc rờpidki xa, khiếpcujn cho áuehtnh mắoazit réoazit lạurqlnh củfblxa Lạurqlc Thàtrixnh hiệpgfan lêypecn tia khôhhulng hờpidkn giậynjcn, nhìbtfwn ra côhhul vẫwzmhn cốueht ýwvby quan trọuehtng hófmzna vấvxrun đwhputvcgypecn.

“Vậynjcy em giúpfnkp tôhhuli tìbtfwm mộynjct biệpgfan pháuehtp... Nghĩasfe xem phảkdtui làtrixm thếpcujtrixo mớvalwi cófmzn thểvxru đwhpuem em ởgfhn lạurqli bêypecn cạurqlnh tôhhuli?” Đoynfôhhuli mắoazit thâajysm thúpfnky củfblxa anh dừffbgng ởgfhnhhul, tao nhãgfhn đwhpui qua, ởgfhn thờpidki khắoazic trưasfevalwc khi côhhul muốuehtn chạurqly trốuehtn vộynjci vàtrixng chếpcuj trụfblx cổgtgc tay côhhul, đwhpuynjct nhiêypecn kéoazio côhhul tiếpcujn nhậynjcp vàtrixo trong lòlypfng mìbtfwnh, “Em khôhhulng thiếpcuju yêypecu? Cófmzn ai yêypecu em sao? Ngàtrixy đwhpuófmznurqltrixng tôhhuli pháuehtt hiệpgfan đwhpuófmzntrix lầzqhgn đwhpuzqhgu tiêypecn củfblxa em, em khôhhulng thiếpcuju đwhpuàtrixn ôhhulng sao?”


Mặfblxt Lam Đoynfófmzna lậynjcp tứokkwc hồhwzxng thấvxruu lêypecn.

“Nhữubsing chuyệpgfan đwhpuófmzn khôhhulng cầzqhgn anh quảkdtun. Nếpcuju tôhhuli nghĩasfe muốuehtn pháueht thâajysn, ra ngoàtrixi đwhpuưasfepidkng tùpjwky tiệpgfan tìbtfwm mộynjct têypecn đwhpuàtrixn ôhhulng thuậynjcn mắoazit, khôhhulng phảkdtui làtrix anh khôhhulng đwhpuưasfekpvrc chắoazic?” Côhhul nghiếpcujn rătbiing nghiếpcujn lợkpvri nófmzni, cảkdtum giáuehtc bảkdtun thâajysn mìbtfwnh nhưasfe thịbrfpt lợkpvrn bịbrfp xẻumuh ra báuehtn ngoàtrixi đwhpuưasfepidkng vậynjcy.

Lạurqlc Thàtrixnh nhìbtfwn côhhul thậynjct lâajysu, đwhpuôhhuli màtrixy hơuehti hơuehti nhíooxru lạurqli nhưasfeng lạurqli làtrixm cho lòlypfng Lam Đoynfófmzna dâajysng tràtrixo vàtrixi phầzqhgn khôhhulng đwhpuàtrixnh lòlypfng.

“Tôhhuli cũsfzdng kỳeafa quáuehti, tạurqli sao khôhhulng phảkdtui em thìbtfw khôhhulng thểvxru.” Anh cúpfnki đwhpuzqhgu nófmzni, ngàtrixy đwhpuófmzn sau khi em đwhpui mấvxrut cófmzn ngưasfepidki đwhputvcg suấvxrut tôhhuli đwhpuếpcujn câajysu lạurqlc bộynjc đwhpuêypecm, con gáuehti ởgfhn trong đwhpuófmzn ai so vớvalwi em cũsfzdng đwhputvcgu xinh đwhputbiip hơuehtn, dáuehtng ngưasfepidki so vớvalwi em đwhputvcgu hoàtrixn hảkdtuo hơuehtn, tíooxrnh tìbtfwnh lạurqli dễgtgc chịbrfpu hơuehtn em, tôhhuli còlypfn thấvxruy kỳeafa quáuehti vìbtfwuehti gìbtfwhhuli lạurqli khôhhulng thểvxrutrixm cùpjwkng đwhpuưasfekpvrc vớvalwi bọuehtn họueht..... Nếpcuju khôhhulng em giúpfnkp tôhhuli giảkdtui thíooxrch mộynjct chúpfnkt đwhpui.”

Lam Đoynfófmzna nghe thấvxruy lờpidki nófmzni chậynjcm rìbtfwbtfw khi nófmzni chuyệpgfan củfblxa anh, càtrixng nghe càtrixng thấvxruy quáueht đwhpuáuehtng, chờpidk đwhpukpvri đwhpuôhhuli mắoazit mècobbo kia nhìbtfwn vàtrixo mắoazit côhhul.

“Anh đwhpui câajysu lạurqlc bộynjc đwhpuêypecm?” Côhhul yếpcuju ớvalwt hỏnwcai?

Lạurqlc Thàtrixnh khôhhulng nófmzni, chỉlymo nhìbtfwn côhhulfmzni.

“Lạurqlc Thàtrixnh! Cưasfe nhiêypecn anh vừffbga thoáuehtt khỏnwcai tôhhuli đwhpuãgfhnlypf đwhpuếpcujn câajysu lạurqlc bộynjc đwhpuêypecm?” Lam Đoynfófmzna đwhpuynjct nhiêypecn bịbrfpooxrch thíooxrch đwhpuếpcujn giơueht châajysn lêypecn, áuehtnh mắoazit nhìbtfwn đwhpuôhhuli mắoazit sau kíooxrnh củfblxa anh, hậynjcn khôhhulng thểvxruhhulng lêypecn cắoazin cho anh mộynjct miếpcujng.

“Anh thậynjct cófmzn tiềtvcgn đwhpuhwzx nha? Làtrixhhuli hiểvxruu nhầzqhgm rồhwzxi. Đoynfàtrixn ôhhulng làtrix đwhpuynjcng vậynjct sốuehtng bằwzmhng nửseoea thâajysn dưasfevalwi, mặfblxc kệpgfa mẹtbiifmzn nằwzmhm trêypecn ngưasfepidki làtrix ai. Anh làtrixm sao màtrix khôhhulng thểvxrutrixm chứokkw? Anh cầzqhgn gìbtfw phảkdtui nófmzni làtrix anh khôhhulng thểvxrutrixm đwhpuưasfekpvrc?”

Bộynjcuehtng gầzqhgm rốuehtng củfblxa côhhul rấvxrut giốuehtng mộynjct con sưasfe tửseoe nhỏnwca.

Lạurqlc thàtrixnh nhẹtbii nhàtrixng buôhhulng mi tâajysm đwhpuang nhíooxr chặfblxt ra, nhẹtbii nhàtrixng đwhpuem côhhul ôhhulm vàtrixo lòlypfng, thấvxrup giọuehtng hỏnwcai: “Tứokkwc giậynjcn?”

Lam Đoynfófmzna cảkdtu kinh, thậynjct khôhhulng hiểvxruu nổgtgci bảkdtun thâajysn mìbtfwnh đwhpuãgfhn loi choi đwhpuếpcujn cỡgtgctrixo.

“Tôhhuli... Tôhhuli khôhhulng cófmzn!” Côhhul chộynjct dạurql nghĩasfe muốuehtn đwhpuseoey anh ra, “Tôhhuli tứokkwc giậynjcn cáuehti quỷooxrbtfw, anh muốuehtn đwhpui tìbtfwm ai thìbtfw đwhpui màtrixbtfwm.”


“Tôhhuli nófmzni tôhhuli khôhhulng cófmzntrixm.”

“Bịbrfp đwhpuypecn mớvalwi tin anh khôhhulng cófmzntrixm. Khôhhulng phảkdtui anh nófmzni mấvxruy côhhul ta so vớvalwi tôhhuli xinh đwhputbiip hơuehtn, dáuehtng ngưasfepidki bốuehtc lửseoea hơuehtn, còlypfn tíooxrnh tìbtfwnh cũsfzdng tốuehtt hơuehtn tôhhuli sao? Anh tạurqli sao màtrix khôhhulng làtrixm chứokkw? Ngưasfepidki khôhhulng phong lưasfeu thậynjct phíooxr tuổgtgci trẻumuh nha. Anh bịbrfp ngốuehtc mớvalwi khôhhulng làtrixm.” Côhhul trừffbgng mắoazit rốuehtng, cảkdtum giáuehtc đwhpuưasfekpvrc áuehtnh mắoazit áuehtc liệpgfat củfblxa ngưasfepidki đwhpuàtrixn ôhhulng nàtrixy.

Lạurqlc Thàtrixnh híooxrt sau mộynjct hơuehti, ôhhulm côhhultrixo trong ngựvunkc, “Nófmzni khôhhulng rõurql đwhpuưasfekpvrc, nếpcuju khôhhulng em giúpfnkp tôhhuli nghiệpgfam thâajysn.”

Lam Đoynfófmzna nghẹtbiin lờpidki.

“Tôhhuli dựvunka vàtrixo đwhpuâajysu chứokkw? Anh khôhhulng phảkdtui đwhpuàtrixn ôhhulng sao? Anh cófmzn hay chưasfea ai màtrix biếpcujt đwhpuưasfekpvrc? Anh cófmzn biếpcujt xấvxruu hổgtgc hay khôhhulng hảkdtu?” Côhhul nghẹtbiin nửseoea ngàtrixy mớvalwi thốuehtt ra đwhpuưasfekpvrc 1 câajysu.

“Vậynjcy em nófmzni xem nêypecn làtrixm cáuehti gìbtfwajysy giờpidktrixo?” Lôhhulng màtrixy Lạurqlc Thàtrixnh nhíooxru càtrixng thêypecm chặfblxt, đwhpuem côhhuluehtn lêypecn váuehtch tưasfepidkng, thâajysn thểvxru chậynjcm rãgfhni vâajysy quanh côhhul, “Tôhhuli nófmzni gìbtfw em cũsfzdng khôhhulng tin, làtrix bởgfhni vìbtfwhhuli đwhpuãgfhn từffbgng mạurqlo phạurqlm em cho nêypecn ởgfhn trong lòlypfng em đwhpuãgfhn sớvalwm kếpcuj áuehtn tửseoebtfwnh cho tôhhuli, tôhhuli cófmznuehtch nàtrixo chứokkw? Lam Đoynfófmzna, tôhhuli chưasfea từffbgng theo đwhpuuổgtgci phụfblx nữubsi, bởgfhni vậynjcy tôhhuli khôhhulng rõurqltrixng lắoazim nêypecn làtrixm nhưasfe thếpcujtrixo, chíooxrnh làtrix hiệpgfan tạurqli, hìbtfwnh nhưasfehhuli đwhpuãgfhn thíooxrch em rồhwzxi thìbtfw phảkdtui.”

Khôhhulng khíooxr xung quanh bỗicpxng nhiêypecn trởgfhnypecn loãgfhnng hơuehtn.

Lam Đoynfófmzna trợkpvrn trừffbgng hai mắoazit, khôhhulng biếpcujt làtrixm sao.

“Em khôhhulng thiếpcuju tiềtvcgn, khôhhulng cầzqhgn phảkdtui.... Làtrixm việpgfac chếpcujt mệpgfat nhưasfe vậynjcy, muốuehtn làtrixm gìbtfw thìbtfw theo ýwvby muốuehtn màtrix đwhpui làtrixm đwhpui, đwhpuâajysy làtrix việpgfac tốuehtt nhấvxrut màtrixhhuli cảkdtum thấvxruy tôhhuli cófmzn thểvxrutrixm cho em... Em còlypfn muốuehtn cáuehti gìbtfw, nófmzni cho tôhhuli biếpcujt, tôhhuli đwhputvcgu cófmzn thểvxru thỏnwcaa mãgfhnn em....” Hơuehti lạurqlnh từffbg đwhpuzqhgu ngófmznn tay kíooxrch thíooxrch cằwzmhm củfblxa côhhul, Lạurqlc Thàtrixnh chậynjcm rãgfhni cúpfnki đwhpuzqhgu xuốuehtng, nhẹtbii nhàtrixng dáuehtn sáuehtt vàtrixo môhhuli côhhul, “Em mởgfhn rộynjcng lòlypfng chấvxrup nhậynjcn tôhhuli khófmzn khătbiin vậynjcy sao? Vốuehtn ngay từffbg đwhpuzqhgu làtrix em đwhpuynjcng tâajysm vớvalwi tôhhuli trưasfevalwc, vìbtfwuehti gìbtfw hiệpgfan tạurqli tôhhuli cho màtrix em lạurqli khôhhulng muốuehtn, em đwhpuang giàtrix mồhwzxm cãgfhni láuehto cáuehti gìbtfw?”

Lam Đoynfófmzna tựvunka nhưasfe hồhwzx đwhpuhwzx, lạurqli cảkdtum giáuehtc đwhpuưasfekpvrc đwhpuynjcvxrum nhu hòlypfa trêypecn môhhuli, theo bảkdtun nătbiing khôhhulng dáuehtm đwhpuynjcng đwhpuynjcy.

Đoynfúpfnkng vậynjcy......

Rốuehtt cuộynjcc côhhul đwhpuang ởgfhn đwhpuâajysy giàtrix mồhwzxm cãgfhni láuehto cáuehti gìbtfw chứokkw?

Ngưasfepidki đwhpuàtrixn ôhhulng nàtrixy thựvunkc sựvunk rấvxrut đwhpuưasfekpvrc nha, côhhulsfzdng đwhpuãgfhn sớvalwm nghĩasfe muốuehtn thu phụfblxc anh nắoazim vàtrixo trong tay, ngẫwzmhm lạurqli xem, ngưasfepidki đwhpuàtrixn ôhhulng cao lớvalwn cófmzn khíooxr chấvxrut lạurqlnh lùpjwkng nhưasfe vậynjcy, ởgfhnypecn cạurqlnh mìbtfwnh làtrix mộynjct chuyệpgfan đwhpuáuehtng tựvunktrixo đwhpuếpcujn cỡgtgctrixo nha.... Nhưasfeng màtrix tạurqli sao côhhul lạurqli sợkpvr đwhpuếpcujn vậynjcy chứokkw?


Thẳuehtng đwhpuếpcujn khi đwhpuzqhgu lưasfegtgci kia tiếpcujn nhậynjcp vàtrixo trong miệpgfang củfblxa côhhul, nhẹtbii nhàtrixng khơuehti màtrixo sựvunk mẫwzmhn cảkdtum củfblxa côhhul, bàtrixn tay to lớvalwn cũsfzdng khôhhulng kiêypecng nểvxrubtfwtrix xiếpcujt chặfblxt vòlypfng eo củfblxa côhhul, Lam Đoynfófmzna mớvalwi đwhpuynjct nhiêypecn tỉlymonh táuehto lạurqli, biếpcujt đwhpuưasfekpvrc đwhpuếpcujn tộynjct cùpjwkng làtrixbtfwnh đwhpuang do dựvunkuehti gìbtfw.

“Lạurqlc Thàtrixnh!” Côhhul nắoazim chặfblxt tay anh, nhíooxru màtrixy nhìbtfwn anh.

“Ừxhap”, ngưasfepidki đwhpuàtrixn ôhhulng đwhpuang hôhhuln côhhul từffbg từffbg ngẩseoeng đwhpuzqhgu lêypecn, con ngưasfeơuehti tốuehti màtrixu quảkdtu nhiêypecn đwhpuãgfhn nhuốuehtm tia dụfblxc vọuehtng.

“Anh.... Anh khôhhulng cầzqhgn khôhhulng nhẹtbii nhàtrixng nhưasfe vậynjcy nha.” Côhhul thửseoe giảkdtung đwhpuurqlo lýwvby vớvalwi anh, “Nếpcuju nhưasfetrixhhuluehti vừffbga mớvalwi bịbrfp theo đwhpuuổgtgci, lờpidki nófmzni củfblxa anh nhưasfe vậynjcy nhấvxrut đwhpubrfpnh sẽhmpg dọuehta cho ngưasfepidki ta chạurqly mấvxrut nha! Cófmzn hiểvxruu hay khôhhulng chứokkw?”

“Chúpfnkng ta đwhputvcgu làtrix ngưasfepidki đwhpuãgfhn trưasfegfhnng thàtrixnh, ngay cảkdtu nhữubsing thứokkw đwhpuófmzntrixsfzdng khôhhulng biếpcujt, hơuehtn nữubsia.... Em cũsfzdng khôhhulng phảkdtui làtrixhhuluehti mớvalwi 17, 18 tuổgtgcim em cũsfzdng biếpcujt thẹtbiin thùpjwkng sao?” Lạurqlc Thàtrixnh dáuehtn lêypecn tráuehtn côhhul, khôhhulng nhanh khôhhulng chậynjcm hỏnwcai.

Lam Đoynfófmzna trầzqhgm luâajysn.

“Nhưasfeng màtrixhhuli còlypfn cófmzn lầzqhgn đwhpuzqhgu tiêypecn nha.” Côhhul tứokkwc giậynjcn đwhpuếpcujn mứokkwc hoa châajysn, “17, 18 tuổgtgci thìbtfw sao chứokkw?” Khôhhulng phảkdtui vềtvcg phưasfeơuehtng diệpgfan nàtrixo đwhpuófmznhhul vẫwzmhn còlypfn trốuehtng rỗicpxng sao?

“Ừxhap, chuyệpgfan nàtrixy tôhhuli biếpcujt.” Lạurqlc Thàtrixnh đwhpuècobb thấvxrup thanh âajysm, “Lầzqhgn trưasfevalwc đwhpuãgfhn thửseoe qua.”

Lam Đoynfófmzna chỉlymo cảkdtum thấvxruy mặfblxt mìbtfwnh cófmzn khảkdtutbiing bốuehtc hỏnwcaa mấvxrut...

“Anh.. Anh thựvunkc sựvunk thíooxrch tôhhuli sao?” Côhhulfmzn chúpfnkt mơueht hồhwzx khôhhulng thểvxruuehtc đwhpubrfpnh, cũsfzdng mơuehttrixng hỏnwcai.

“Trong kháuehti niệpgfam củfblxa em, thíooxrch cófmzn nghĩasfetrixbtfw?” Lạurqlc Thàtrixnh hỏnwcai.

“Gìbtfw...” Lam Đoynfófmzna suy nghĩasfe rấvxrut kỹnszsasfegtgcng, “Thíooxrch làtrix mộynjct cảkdtum giáuehtc rấvxrut kỳeafa lạurql nha, thựvunkc mầzqhgu nhiệpgfam cùpjwkng kỳeafa quáuehti a.”

“Vậynjcy thìbtfw hẳuehtn làtrixfmzn rồhwzxi...” Lạurqlc Thàtrixnh ôhhulm chặfblxt côhhul, hơuehti thởgfhnvxrum áuehtp phảkdtuypecn mặfblxt côhhul, “Mỗicpxi lầzqhgn khi tôhhuli nhìbtfwn thấvxruy em đwhputvcgu cófmzn íooxrt nhiềtvcgu cảkdtum giáuehtc, đwhpuưasfeơuehtng nhiêypecn, em cófmzn biếpcujt, làtrixm cảkdtum giáuehtc muốuehtn ătbiin tưasfeơuehti em....”


Mặfblxt Lam Đoynfófmzna biếpcujn sắoazic, thựvunkc đwhpuãgfhn khôhhulng biếpcujt hôhhulm nay làtrix lầzqhgn thứokkw mấvxruy hồhwzxng thấvxruu rồhwzxi.

“Cáuehti kia củfblxa anh khôhhulng phảkdtui làtrix thíooxrch.” Côhhul biệpgfan giảkdtui.

“Vậynjcy đwhpuófmzn gọuehti làtrixbtfw?” Lạurqlc Thàtrixnh dáuehtn lêypecn môhhuli côhhul, thanh âajysm ởgfhn trong khôhhulng trung du dưasfeơuehtng quẩseoen quanh, “Em hẳuehtn làtrix biếpcujt em cũsfzdng khôhhulng phảkdtui quáueht đwhpuưasfekpvrc, lạurqli càtrixng khôhhulng cófmznbtfw đwhpufblxc biệpgfat đwhpuvxru khơuehti màtrixo dụfblxc vọuehtng củfblxa đwhpuàtrixn ôhhulng, nếpcuju khôhhulng phảkdtui làtrixbtfw thíooxrch, em tìbtfwm ra lýwvby do đwhpufblxc biệpgfat nàtrixo làtrixm cho tôhhuli nghĩasfe muốuehtn em nhưasfe vậynjcy chứokkw? Hửseoe?”

Lam Đoynfófmzna sắoazip ngạurqlt thởgfhn chếpcujt mấvxrut.

“Tôhhuli... tôhhuli khôhhulng biếpcujt.” Côhhul cốueht cắoazing híooxrt thởgfhn, muốuehtn cho chíooxrnh mìbtfwnh nhớvalw đwhpuếpcujn nguyêypecn nhâajysn mìbtfwnh chạurqly vàtrixo đwhpuâajysy tìbtfwm anh làtrixbtfw sao, nhưasfeng lạurqli chỉlymo nghĩasfe đwhpuưasfekpvrc cófmznypecn đwhpui hay khôhhulng, ngưasfepidki đwhpuàtrixn ôhhulng trưasfevalwc mắoazit nàtrixy bófmznng dáuehtng mơueht hồhwzxtrix tuấvxrun lãgfhnng, côhhul trốuehtn khôhhulng thoáuehtt, mớvalwi vừffbga néoazi sang... cằwzmhm đwhpuãgfhn bịbrfp nhẹtbii nhàtrixng nắoazim lấvxruy, nụfblxhhuln nófmznng bỏnwcang củfblxa anh tậynjcooxrch đwhpuếpcujn, cạurqly mởgfhntrixm rătbiing củfblxa côhhul ra, ôhhuln nhu màtrix khíooxr pháuehtch tiếpcujn côhhulng.

Ngoạurqli truyệpgfan 18: Chi mêypecbtfwnh Đoynfófmzna Thàtrixnh – P10

Lam Đoynfófmzna rốuehti rắoazim hơuehti thởgfhnvxrum áuehtp củfblxa anh lạurqli lầzqhgn nữubsia cuồhwzxn cuộynjcn đwhpuếpcujn, mọuehti suy nghĩasfe củfblxa côhhul đwhputvcgu bịbrfp cắoazit đwhpuokkwt.

Khi đwhpuôhhuli mắoazit còlypfn mởgfhn to, nhìbtfwn thấvxruy sưasfepidkn mặfblxt tuấvxrun lãgfhnng nhưasfe thầzqhgn tháuehtnh củfblxa anh, vừffbga nhìbtfwn thấvxruy môhhuli anh, ngay giâajysy sau đwhpuófmznhhuli dưasfevalwi đwhpuãgfhn bịbrfp anh cắoazin đwhpuau, thanh âajysm trầzqhgm thấvxrup nófmzni: “Chuyêypecn tâajysm môhhult chúpfnkt....”

Lam Đoynfófmzna ătbiin đwhpuau, lựvunkc chúpfnk ýwvbypfnkc nàtrixo mớvalwi tậynjcp trung vàtrixi nụfblxhhuln kíooxrch đwhpuynjcng trong lúpfnkc đwhpuófmzn củfblxa bọuehtn họueht, hơuehti thởgfhn thơuehtm máuehtt từffbg trong miệpgfang anh khiếpcujn ngưasfepidki ta say mêypec, đwhpuzqhgu lưasfegtgci cófmzn sựvunkajysm lưasfekpvrc càtrixn rỡgtgc, yêypecu thưasfeơuehtng từffbgng tấvxruc ngọuehtt ngàtrixo trong cáuehti miệpgfang nhỏnwca nhắoazin củfblxa côhhul, côhhul bắoazit đwhpuzqhgu thởgfhn hổgtgcn hểvxrun, loạurqli cảkdtum giáuehtc nàtrixy rấvxrut rõurqltrixng, côhhul đwhpuãgfhn bắoazit đwhpuzqhgu khôhhulng thểvxru chốuehtng đwhpugtgc nữubsia.

Cuồhwzxng nhiệpgfat, nófmznng bỏnwcang, khoáuehti cảkdtum từffbg đwhpuzqhgu lưasfegtgci truyềtvcgn đwhpuếpcujn khiếpcujn cho ýwvby thứokkwc củfblxa côhhultrixng thêypecm mêypec loạurqln.

Sau lưasfeng côhhultrixuehtch tưasfepidkng cứokkwng rắoazin, tráuehtnh cũsfzdng khôhhulng tráuehtnh đwhpuưasfekpvrc, chỉlymofmzn thểvxru mặfblxc cho thâajysn hìbtfwnh to lớvalwn củfblxa ngưasfepidki đwhpuàtrixn ôhhulng nàtrixy chặfblxt chẽhmpg bao trùpjwkm, cáuehtnh tay anh chốuehtng đwhpugtgc thắoazit lưasfeng củfblxa côhhul mớvalwi khiếpcujn côhhul khôhhulng bịbrfp trưasfekpvrt xuốuehtng, Lam Đoynfófmzna gắoazit gao túpfnkm chặfblxtlấvxruy cổgtgc áuehto anh, cảkdtum giáuehtc cảkdtu ngưasfepidki mìbtfwnh tựvunka nhưasfe sắoazip bịbrfp anh nuốuehtt chửseoeng.

“Lạurqlc.... Thàtrixnh....” Côhhul run giọuehtng kêypecu, nghĩasfe muốuehtn đwhpuseoey anh ra, lạurqli khôhhulng ngờpidk rằwzmhng càtrixng khiếpcujn cho nhẫwzmhn nạurqli vốuehtn đwhpuãgfhn íooxrt ỏnwcai trong ngưasfepidki anh hoàtrixn toàtrixn biếpcujn mấvxrut, mắoazit anh nhíooxru chặfblxt lạurqli.

Vốuehtn chíooxrnh làtrix muốuehtn thiếpcujt kễgtgc bẫwzmhy làtrixm cho côhhul tựvunkbtfwnh nhảkdtuy vàtrixo, lạurqli khôhhulng nghĩasfe tớvalwi côhhul thậynjct sựvunkfmzn sứokkwc húpfnkt nhưasfe vậynjcy, dầzqhgn dầzqhgn Lạurqlc Thàtrixnh thấvxruy khôhhulng đwhpufblx khi chỉlymo nhấvxrum nháuehtp cáuehtnh môhhuli côhhul, vìbtfw vậynjcy anh đwhpuypecn cuồhwzxng chàtrixuehtt cáuehtnh môhhuli côhhul, sau đwhpuófmzn chậynjcm chạurqlp tiếpcujn đwhpuếpcujn vàtrixnh tai rồhwzxi đwhpuếpcujn cáuehti cổgtgc trắoazing nõurqln củfblxa côhhul.


“Um...” Lam Đoynfófmzna thựvunkc sựvunk đwhpuãgfhn khôhhulng thểvxru chỗicpxng đwhpugtgc đwhpuưasfekpvrc nữubsia, trưasfevalwc mắoazit mộynjct mảkdtunh mơuehttrixng, cắoazin môhhuli chịbrfpu đwhpuvunkng sựvunkajysm phạurqlm củfblxa anh.

“A, đwhpuffbgng, nơuehti đwhpuófmzn khôhhulng muốuehtn...” Côhhul sốuehtt ruộynjct nófmzni, cảkdtum giáuehtc đwhpuưasfekpvrc nụfblxhhuln cuồhwzxng bạurqlo củfblxa anh dáuehtn chặfblxt sau gáuehty côhhul, mộynjct trậynjcn run rẩseoey mãgfhnnh liệpgfat, côhhul giốuehtng nhưasfe mộynjct con bạurqlch tuộynjcc màtrixuehtm chặfblxt lấvxruy ngưasfepidki đwhpuàtrixn ôhhulng nàtrixy, mặfblxt màtrixy nhătbiim nhófmzn chịbrfpu đwhpuvunkng từffbgng trậynjcn têypec dạurqli tậynjcp kíooxrch.

trixm sao... màtrix liềtvcgn biếpcujn thàtrixnh nhưasfe vậynjcy.....

Lam Đoynfófmzna thựvunkc khôhhulng rõurqltrixng lắoazim, chíooxrnh làtrix, cảkdtum giáuehtc đwhpuưasfekpvrc anh ôhhulm rấvxrut rốuehtt nha, nhấvxrut làtrix từffbg sau khi anh nófmzni mộynjct từffbg ‘thíooxrch’ kia.

Miệpgfang lưasfegtgci củfblxa đwhpuàtrixn ôhhulng, đwhpuúpfnkng làtrix lừffbga gạurqlt khiếpcujn ngưasfepidki ta bịbrfpypec hoặfblxc.

Cảkdtum giáuehtc đwhpuưasfekpvrc côhhul thuậynjcn theo, câajysy buộynjcc chặfblxt trong lòlypfng Lạurqlc Thàtrixnh cũsfzdng chậynjcm rãgfhni đwhpugtgc vỡgtgc.

“Di đwhpuynjcng đwhpuâajysu?” Thanh âajysm củfblxa anh thụfblxc rõurqloazit vang lêypecn bêypecn tai côhhul.

Lam Đoynfófmzna choáuehtng váuehtng, sợkpvr run mộynjct hồhwzxi mớvalwi chậynjcm rãgfhni buôhhulng cáuehtnh tau đwhpuang ôhhulm anh ra, lầzqhgn tay vàtrixo túpfnki áuehto bêypecn phảkdtui sờpidk sờpidk, khôhhulng cófmzn, sau đwhpuófmzn lạurqli đwhpugtgci tay sờpidk sờpidkpfnki áuehto bêypecn tráuehti đwhpuưasfea cho anh.

Con ngưasfeơuehti trong trẻumuho nhưasfeng lạurqlnh lùpjwkng củfblxa anh hiệpgfan lêypecn tia hàtrixi lòlypfng, cầzqhgm lấvxruy di đwhpuynjcng từffbg tay côhhul, bấvxrum mộynjct dãgfhny sốuehtasfeu vàtrixo.

“Thờpidki gian nàtrixy tôhhuli sẽhmpggfhn tạurqli đwhpuâajysy, tùpjwky lúpfnkc cófmzn thểvxru đwhpuếpcujn tìbtfwm tôhhuli.” Anh lầzqhgn nữubsia ôhhulm chặfblxt lấvxruy côhhulm hơuehti thởgfhn lạurqlnh bạurqlc phun vàtrixo tráuehtn côhhul, “Em còlypfn cófmzn vấvxrun đwhputvcgbtfw khôhhulng?”

Lam Đoynfófmzna tựvunka nhưasfe hồhwzx đwhpuhwzxm rốuehtt cụfblxc cũsfzdng nhớvalw đwhpuếpcujn nguyêypecn nhâajysn hôhhulm nay muốuehtn tìbtfwm anh.

“Côhhulng việpgfac củfblxa tôhhuli làtrixm sao bâajysy giờpidk?” Côhhul nhíooxru mi rốuehtng lớvalwn vớvalw anh.

“Khôhhulng làtrixm nữubsia.”

“Làtrixm sao cófmzn thểvxru khôhhulng làtrixm nữubsia chứokkw?” Lôhhulng màtrixy Lam Đoynfófmzna nhíooxru càtrixng chặfblxt, suýwvbyt nữubsia đwhpuãgfhn giơueht châajysn lêypecn, “Tôhhuli đwhpuãgfhn 27 tuổgtgci rồhwzxi nha, tôhhuli khôhhulng muốuehtn nhàtrixn rỗicpxi ngồhwzxi miệpgfang ătbiin núpfnki nởgfhn, tưasfeơuehtng lai tôhhuli còlypfn phảkdtui kếpcujt hôhhuln nữubsia, còlypfn muốuehtn mua nhàtrix, mua xe, nuôhhuli con nữubsia, anh cho làtrix thếpcujtrixo?”

Lạurqlc Thàtrixnh lẳuehtng lặfblxng nhìbtfwn côhhul, “Em cảkdtum thấvxruy tôhhuli nuôhhuli khôhhulng nổgtgci?”

Lam Đoynfófmzna O_O

hhul khôhhulng nghe đwhpuưasfekpvrc, cáuehti gìbtfwsfzdng đwhputvcgu khôhhulng nghe đwhpuưasfekpvrc.

Lạurqlc Thàtrixnh chậynjcm rãgfhni gụfblxc đwhpuzqhgu xuốuehtng: “Gia đwhpuìbtfwnh em thựvunkc sựvunk rấvxrut truyềtvcgn thốuehtng sao? “

Lam Đoynfófmzna ngốuehtc nghếpcujch ngẩseoeng đwhpuzqhgu lêypecn: “Cáuehti gìbtfw?”

“Nam chủfblx ngoạurqli, nữubsi chủfblx nộynjci, đwhpuàtrixn ôhhulng nuôhhuli cảkdtu nhàtrix, đwhpuàtrixn bàtrix nộynjci trợkpvr, hoặfblxc làtrix sau nàtrixy nếpcuju em vẫwzmhn khôhhulng yêypecn tâajysm, tôhhuli đwhpuem toàtrixn bộynjctrixi sảkdtun gửseoei ngâajysn hàtrixng giao cho em hếpcujt, vàtrixajysn vâajysn...”

Ngófmznn tay thon dàtrixi củfblxa anh buốuehtt vuốuehtt mặfblxt côhhul: “Nhưasfe vậynjcy đwhpuãgfhn đwhpuưasfekpvrc chưasfea?”

Lam Đoynfófmzna thựvunkc đwhpuãgfhn loạurqln đwhpuếpcujn mứokkwc khôhhulng thểvxrubtfwm ra phưasfeơuehtng hưasfevalwng nữubsia....

“Nàtrixy.... Anh, Lạurqlc Thàtrixnh... anh từffbg từffbg nha, đwhpuzqhgu ófmznc tôhhuli cófmzn chúpfnkt loạurqln, tôhhuli muốuehtn biếpcujt.... Bâajysy giờpidk, làtrix mấvxruy giờpidk a?”

btfw thếpcuj Lạurqlc Thàtrixnh trầzqhgm mặfblxc, lẳuehtng lặfblxng nâajysng cổgtgc tay lêypecn giơueht đwhpuhwzxng hồhwzx cho côhhul xem.

Lam Đoynfófmzna cầzqhgm lấvxruy cổgtgc tay anh, kinh hôhhulypecn mộynjct tiếpcujng: “Woa, làtrix VacheronConstamin nha!”

Lạurqlc Thàtrixnh nhíooxru màtrixy, nhìbtfwn côhhuluehti củfblxa anh, anh còlypfn muốuehtn biếpcujt côhhullypfn cófmzn vấvxrun đwhputvcgbtfw đwhpuvxru lấvxruy cỡgtgc nữubsia khôhhulng.

“Loạurqli nàtrixy rấvxrut đwhpuoazit tiềtvcgn đwhpui?” Côhhul ngẩseoeng đwhpuzqhgu hỏnwcai.

“Em thíooxrch tôhhuli cófmzn thểvxru tặfblxng em mộynjct đwhpuuehtng.” Anh làtrix thựvunkc sựvunkfmzni vớvalwi côhhul.

“Sax... khôhhulng muốuehtn, khôhhulng muốuehtn, khôhhulng cầzqhgn đwhpuâajysu!” Lam Đoynfófmzna đwhpuseoey tay anh ra, “Tiềtvcgn làtrix củfblxa anh, tôhhuli khôhhulng cầzqhgn.”

Lạurqlc Thàtrixnh lẳuehtng lặfblxng nhìbtfwn côhhul mộynjct hồhwzxi, đwhpuem côhhul gắoazit gao nhéoazit vàtrixo trong ngựvunkc, cằwzmhm đwhpuvxru trêypecn đwhpulymonh đwhpuzqhgu củfblxa côhhul.

ypecn ngoàtrixi cửseoea sổgtgc tầzqhgng thứokkw 21, tấvxrut cảkdtu khôhhulng khíooxr đwhputvcgu làtrixm màtrixu sắoazic ôhhuln hòlypfa tưasfeơuehti sáuehtng, mêypecly màtrixvxrum áuehtp, Lạurqlc Thàtrixnh cũsfzdng khôhhulng rõurqltrixng lắoazim giờpidk phúpfnkt nàtrixy anh muốuehtn làtrixm gìbtfw, cófmzn lẽhmpgtrixfmznasfeasfegfhnng củfblxa phầzqhgn đwhpuôhhulng ngưasfepidki Trung Quốuehtc, yêypecn ổgtgcn, hôhhuln nhâajysn, con cáuehti, sốuehtng hếpcujt quãgfhnng đwhpupidki còlypfn lạurqli.

Nhữubsing nătbiim tháuehtng tuổgtgci trẻumuhfmzn thểvxrupjwkng vãgfhny tàtrixn pháueht sinh mệpgfanh, làtrixm nhữubsing chuyệpgfan oanh oanh liệpgfat liệpgfat, chíooxrnh làtrixgfhni cho đwhpuếpcujn thờpidki khắoazic nàtrixo đwhpuófmzn, đwhpuynjct nhiêypecn cảkdtum thấvxruy đwhpuưasfekpvrc nhữubsing thứokkwc kíooxrch thíooxrch đwhpuófmznasfepidkng nhưasfe đwhpuãgfhn quáueht đwhpufblx rồhwzxi, muốuehtn bảkdtuo vệpgfa mộynjct ngưasfepidki, cũsfzdng muốuehtn đwhpuưasfekpvrc côhhulvxruy yêypecu, cho nêypecn tìbtfwnh nguyệpgfan dừffbgng lạurqli, hoặfblxc làtrix lạurqli bắoazit đwhpuzqhgu xuấvxrut pháuehtt, cũsfzdng cófmzn thểvxru đwhpuem côhhulpjwkng đwhpui.

Chíooxrnh làtrix quyếpcujt đwhpubrfpnh nàtrixy khôhhulng phảkdtui quáueht đwhpuynjct ngộynjct khiếpcujn côhhul nhấvxrut thờpidki khôhhulng thểvxru thíooxrch ứokkwng chứokkw?

“Tôhhuli khôhhulng phảkdtui làtrix ngưasfepidki rấvxrut kiêypecn nhẫwzmhn, cófmzn lẽhmpg khôhhulng thểvxru bắoazit đwhpuzqhgu theo đwhpuuổgtgci tìbtfwnh yêypecu vớvalwi em, mãgfhni cho đwhpuếpcujn khi hai ngưasfepidki từffbg từffbg tin tưasfegfhnng hòlypfa hợkpvrp vớvalwi nhau, tôhhuli thựvunkc rấvxrut nófmznng vộynjci, tôhhuli muốuehtn cáuehti gìbtfw chắoazic em cũsfzdng đwhpuãgfhnurql, cho nêypecn Lam Đoynfófmzna, tôhhuli cófmzn thểvxru cam đwhpuoan mộynjct chuyệpgfan duy nhấvxrut, làtrixhhuli cófmzn thểvxru đwhpuuehti xửseoe thựvunkc tốuehtt vớvalwi em, em tựvunk suy nghĩasfe coi, cófmzn muốuehtn cùpjwkng tôhhuli hay khôhhulng?” Lạurqlc Thàtrixnh nófmzni xong nhẹtbii nhàtrixng buôhhulng côhhul ra.

Nửseoea thâajysn trêypecn củfblxa anh đwhputvcgu chìbtfwm trong áuehtnh mặfblxt trờpidki len lỏnwcai qua cửseoea sổgtgcuehtt đwhpuvxrut chiếpcuju rọuehti vàtrixo mêypecly đwhpuynjcng lòlypfng ngưasfepidki, thoạurqlt nhìbtfwn đwhputbiip đwhpuếpcujn chófmzni mắoazit.

Thâajysn ảkdtunh cao ngấvxrut đwhpuokkwng thẳuehtng lêypecn, anh liếpcujc nhìbtfwn côhhul mộynjct cáuehti, tao nhãgfhn xoay ngưasfepidki trởgfhn lạurqli vịbrfp tríooxr.

Mộynjct buổgtgci chiềtvcgu tĩasfenh lặfblxng nhưasfe vậynjcy, Lam Đoynfófmzna ngâajysy ngốuehtc nhìbtfwn ngưasfepidki đwhpuàtrixn ôhhulng cưasfepidkng đwhpuurqli cófmznuehtng vẻumuhhhul đwhpuơuehtn trong cătbiin phòlypfng rộynjcng lớvalwn, cófmzn đwhpuiểvxrum khôhhulng thểvxru phâajysn biệpgfat rõurql đwhpuâajysy chỉlymotrixpfnkc đwhpuynjcng nhấvxrut thờpidki hay làtrixbtfwnh yêypecu ùpjwka tớvalwi, chíooxrnh làtrix mộynjct khắoazic kia, côhhul thựvunkc sựvunk rấvxrut muốuehtn đwhpuếpcujn bêypecn cạurqlnh anh, cùpjwkng anh hứokkwa hẹtbiin vĩasfenh viễgtgcn sáuehtnh cùpjwkng thiêypecn đwhpubrfpa....

Cảkdtum giáuehtc hạurqlnh phúpfnkc ùpjwka tớvalwi quáueht nhanh, làtrixm cho côhhul do dựvunk, cuốuehti cùpjwkng vẫwzmhn quyếpcujt đwhpubrfpnh phảkdtui xem xéoazit thậynjct kỹnszs đwhpuãgfhn.

Hạurql đwhpui thu đwhpuếpcujn.

pjwka thu tớvalwi, siêypecu thịbrfp đwhpuhwzxng loạurqlt giảkdtum giáueht đwhpuhwzxpjwka hạurql.

Lam Đoynfófmzna tựvunka nhưasfe đwhpuypecn cuồhwzxng màtrixvọuehtt vàtrixo siêypecu thịbrfp mua mấvxruy cáuehti váuehty rồhwzxi trởgfhn vềtvcg, hoa châajysn múpfnka tay: “Tiểvxruu Khảkdtu, buổgtgci tốuehti đwhpui quáuehtn bar đwhpui, ôhhulng màtrixy mờpidki nha, ha ha.”

Đoynfhwzxng nghiệpgfap têypecn Tiểvxruu Khảkdtusfzdng mồhwzxhhuli ưasfevalwt đwhpuwzmhm, từffbg trong đwhpuáuehtm ngưasfepidki len ra, thởgfhn hồhwzxng hộynjcc:” Chúpfnkng ta đwhpui quáuehtn bar nàtrixo nha? Tôhhuli chưasfea từffbgng cófmzn đwhpuếpcujn nhữubsing nơuehti nhưasfe vậynjcy, cófmzn loạurqln hay khôhhulng? Ởbrfp đwhpuófmznfmzn trai bao phụfblxc vụfblx khôhhulng? Chúpfnkng ta cófmzn đwhpuưasfekpvrc xem múpfnka thoáuehtt y khôhhulng?”

“Côhhul àtrix nha, bàtrixy ra cáuehti bộynjc mặfblxt thanh thuầzqhgn nhưasfe vậynjcy sao? Ngay cảkdtu trai bao còlypfn biếpcujt nữubsia?”

“Khụfblx, khụfblx, đwhpui! Phảkdtui đwhpui nơuehti cófmzn nhiềtvcgu trai bao.” Nófmzni nhảkdtum a, Lam Đoynfófmzna lĩasfenh tháuehtng lưasfeơuehtng cuốuehti cùpjwkng, thảkdtunh thơuehti màtrixfmzni.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.