Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 226 : Kết thúc - 5

    trước sau   
Trong lòxhivng Lan phu nhâddhzn nổkhadi lêlvegn mộvpobt cỗxixk cảrtptm xúoildc khámplic thưnnbscvming, nhấvmgqt làrvmt ámplinh mắernjt yêlvegu thưnnbsơihupng khắernjc cốcvmit củfhxza Tầvrlcn Dịexkwch Dưnnbsơihupng khi hắernjn ôqviem nàrvmtng đxhivi vàrvmto, tựlfuda hồqvch nhưnnbsisvm mộvpobt tia gợwmhdn sóisvmng sau đxhivóisvmisvmng triềyfjvu liềyfjvn ầvrlcm ầvrlcm nổkhadi lêlvegn, biếaamwt trêlvegn đxhivcvmii nàrvmty cóisvm mộvpobt sốcvmi việepvzc màrvmt chung quy làrvmtrvmt khôqvieng thểcvff ngăvmgqn cảrtptn đxhivưnnbswmhdc nữddhza.

Chízfisnh làrvmt đxhivodvta bébnwh kia còxhivn cóisvm thểcvff sốcvming, quảrtptrvmt mộvpobt kỳssyyzfisch.

Trong chiếaamwc nôqviei, bébnwh con phấvmgqn nộvpobn dụaffyi dụaffyi hai mắernjt củfhxza mìihupnh, ámplinh mắernjt mêlveg hoặspguc mởaamw lớibpcn nhìihupn bốcvmin phízfisa, tay châddhzn khôqvieng an phậuvrdn cựlfuda quậuvrdy lung tung, đxhivvrlcu cốcvmi ngoámplii sang nhìihupn bêlvegn cạxixknh chízfisnh mìihupnh, nắernjm tay hồqvchng nhạxixkt cọbgnn cọbgnnmplii miệepvzng nhỏfovc nhắernjn, mộvpobt bộvpobmpling miêlvegn man bấvmgqt đxhivexkwnh.

isvmng sốcvmit trong thâddhzn thểcvff rốcvmit cụaffyc cũvmgqng hoàrvmtn toàrvmtn rúoildt đxhivi, lôqvieng mi thậuvrdt dàrvmti run rẩwusfy mộvpobt chúoildt, u nhiêlvegn tỉbsuwnh lạxixki.

Trầvrlcn nhàrvmtrvmtu trắernjng vẽvvef nhữddhzng hoa văvmgqn thanh lịexkwch, trang trízfis bởaamwi nhữddhzng màrvmtu sắernjc xa hoa, Lâddhzm Hi Hi cảrtptm đxhivưnnbswmhdc sựlfud mềyfjvm mạxixki dưnnbsibpci ngưnnbscvmii mìihupnh, nhưnnbsrvmt thìihupnh lìihupnh bịexkwbnwhm vàrvmto mộvpobt chiếaamwc xe chạxixky hồqvchi lâddhzu trong sưnnbsơihupng mùlveg vậuvrdy, mámplioildm đxhivqvchng tiềyfjvn sâddhzu rộvpobng bỗxixkng giãxqvwn ra, nàrvmtng nâddhzng tay dụaffyi mắernjt chízfisnh mìihupnh, khôqvieng biếaamwt đxhivãxqvw xảrtpty ra chuyệepvzn gìihup.

Hấvmgqp mộvpobt ngụaffym khízfis, lồqvchng ngựlfudc truyềyfjvn đxhivếaamwn vàrvmti tia đxhivau đxhivibpcn, thấvmgqy đxhivưnnbswmhdc kim chuyềyfjvn đxhivang cắernjm sâddhzu vàrvmto tay mìihupnh.


vmgqng gạxixkc màrvmtu trắernjng trêlvegn tay vàrvmtnnbsng lộvpob ra, tựlfuda nhưnnbsrvmt bừzbhkng tỉbsuwnh sau mộvpobt giấvmgqc ngủfhxz ngàrvmtn thu, đxhivâddhzy làrvmt thếaamwrvmto?

ddhzm Hi Hi dừzbhkng ởaamw ámplinh sámpling sámpling lạxixkng ngoàrvmti cửgalxa sổkhad, rốcvmit cụaffyc cũvmgqng giậuvrdt mìihupnh nhớibpc lạxixki ngàrvmty mưnnbsa to kia, nàrvmtng bịexkwnnbsa nặspgung nềyfjvmplip vàrvmto ngưnnbscvmii, sắernjp đxhivodvtng khôqvieng vữddhzng nữddhza, trêlvegn mộvpobt vámplich núoildi cao cao, lòxhivng củfhxza nàrvmtng bịexkw hung hăvmgqng xébnwhmplit thàrvmtnh mảrtptnh nhỏfovc, cùlvegng vớibpci thâddhzn thểcvff đxhivau đxhivibpcn buôqvieng xuốcvming vựlfudc sâddhzu.

Trong giâddhzy phúoildt đxhivóisvm mặspgut nàrvmtng támplii nhợwmhdt, cảrtptm giámplic mãxqvwnh liệepvzt sợwmhdxqvwi nổkhad tung tràrvmtn ra.

Thếaamw nhưnnbsng bêlvegn cạxixknh lạxixki cóisvm đxhivvpobng tĩfovcnh.

rvmtng sửgalxng sốcvmit mộvpobt chúoildt, nhìihupn thấvmgqy cámplii nôqviei quen thuộvpobc, đxhivxixki nãxqvwo từzbhk từzbhk trấvmgqn đxhivexkwnh lạxixki, cảrtptnh tưnnbswmhdng trưnnbsibpcc mắernjt thậuvrdt rõbgnnrvmtng, bébnwh con phấvmgqn nộvpobn đxhivang nhìihupn chằwwskm chằwwskm nàrvmtng, ámplinh mắernjt trong veo nhưnnbsnnbsibpcc mởaamw lớibpcn, miệepvzng đxhivôqvie đxhivôqvie bắernjt đxhivvrlcu cưnnbscvmii, nắernjm tay hồqvchng nhạxixkt y y ôqvie ôqvieoilda mámpliy.

“Cụaffyc cưnnbsng!”

Trong lòxhivng Lâddhzm Hi Hi kịexkwch liệepvzt run rẩwusfy, thấvmgqt thanh kêlvegu lêlvegn: “Cụaffyc cưnnbsng!”

rvmtng xoay ngưnnbscvmii xuốcvming giưnnbscvming, khôqvieng đxhivcvff ývwkr đxhivếaamwn kim chuyềyfjvn còxhivn cắernjm ởaamw mu bàrvmtn tay, đxhivi đxhivếaamwn bêlvegn cámplii nôqviei, chậuvrdm rãxqvwi ngồqvchi xổkhadm xuốcvming, ámplinh mắernjt chứodvta đxhivlfudng lo lắernjng cùlvegng tìihupnh yêlvegu bao la nhìihupn cụaffyc cưnnbsng bêlvegn trong.

isvm thựlfudc nghịexkwch ngợwmhdm, tinh thầvrlcn cóisvm vẻzbhk tốcvmit lắernjm, vếaamwt xưnnbsibpcc trêlvegn mặspgut cóisvm vẻzbhk đxhivãxqvw phai nhạxixkt rấvmgqt nhiềyfjvu. Khảrtptvmgqng liềyfjvn sẹfovco củfhxza trẻzbhk con luôqvien luôqvien tốcvmit lắernjm, dầvrlcn dầvrlcn đxhivyfjvu đxhivãxqvw nhìihupn khôqvieng thấvmgqy.

“....” Trong nhámpliy mắernjt Lâddhzm Hi Hi cảrtptm đxhivvpobng đxhivếaamwn khôqvieng nóisvmi lêlvegn lờcvmii, bịexkwt kízfisn miệepvzng, nàrvmtng khôqvieng biếaamwt đxhivãxqvw xảrtpty ra chuyệepvzn gìihup, nàrvmtng cưnnbs nhiêlvegn khôqvieng cóisvm chếaamwt. Cụaffyc cưnnbsng liềyfjvn ởaamwlvegn cạxixknh nàrvmtng, bêlvegn ngoàrvmti làrvmt ámplinh mặspgut trờcvmii sámpling lạxixkn.

“Ôbnwh...... Ôbnwh......” Cụaffyc cưnnbsng vôqvielvegng vui mừzbhkng, khóisvmisvm thểcvffnnbsaamwng tưnnbswmhdng đxhivưnnbswmhdc đxhivodvta nhỏfovc mớibpci hơihupn mộvpobt thámpling lạxixki cóisvm thểcvffisvm biểcvffu cảrtptm đxhiva dạxixkng đxhivếaamwn vậuvrdy, tinh lựlfudc cũvmgqng dồqvchi dàrvmto.

“Cụaffyc cưnnbsng...” Lòxhivng Lâddhzm Hi Hi dâddhzng lêlvegn mộvpobt trậuvrdn đxhivau đxhivibpcn, giơihup tay ôqviem lấvmgqy cụaffyc cưnnbsng khỏfovci chiếaamwc nôqviei, tuy rằwwskng vừzbhka tỉbsuwnh dậuvrdy chưnnbsa nhiềyfjvu khízfis lựlfudc, nhưnnbsng màrvmtrvmtng ôqviem rấvmgqt cẩwusfn thậuvrdn, làrvmtm cho cụaffyc cưnnbsng thảrtpt lỏfovcng trong lồqvchng ngựlfudc mạxixki củfhxza nàrvmtng, thoảrtpti mámplii dựlfuda vàrvmto bộvpob ngựlfudc mềyfjvm mạxixki củfhxza nàrvmtng, tham luyếaamwn hưnnbsơihupng thơihupm trêlvegn ngưnnbscvmii nàrvmtng, nàrvmtng nhẹfovc giọbgnnng nỉbsuw non; “Mẹfovcaamw đxhivâddhzy… Mẹfovc lo lắernjng con đxhivếaamwn chếaamwt mấvmgqt....”

lvegn ngoàrvmti hàrvmtnh lang, thâddhzn ảrtptnh cao ngấvmgqt mang Tâddhzy trang củfhxza Tầvrlcn Dịexkwch Dưnnbsơihupng hưnnbsibpcng bêlvegn nàrvmty đxhivi tớibpci, phízfisa sau làrvmt ngưnnbscvmii đxhivàrvmtn ôqvieng tóisvmc vàrvmtng Colin, tựlfuda hồqvch cuộvpobc hộvpobi nghịexkw chízfisnh thứodvtc còxhivn chưnnbsa cóisvm chấvmgqm dứodvtt, hai ngưnnbscvmii đxhivang nhỏfovc giọbgnnng thảrtpto luậuvrdn cámplii gìihup, Tầvrlcn Dịexkwch Dưnnbsơihupng khôqvieng yêlvegn lòxhivng bưnnbsibpcc càrvmtng nhanh, Colin vẫmwbwn theo sámplit bưnnbsibpcc châddhzn củfhxza hắernjn.


“Hắernjc hắernjc, anh trai thâddhzn yêlvegu củfhxza em, khôqvieng cầvrlcn gấvmgqp gámplip quámpli nhưnnbs vậuvrdy chứodvt? Lâddhzm luôqvien luôqvien cóisvm ngưnnbscvmii chăvmgqm sóisvmc 24/24 màrvmt.”

“Em đxhivi theo anh làrvmtm gìihup hảrtpt?”

“Anh hỏfovci em đxhivi theo làrvmtm cámplii gìihup?” Thâddhzn ảrtptnh cao ngấvmgqt củfhxza Tầvrlcn Dịexkwch Dưnnbsơihupng dừzbhkng lạxixki, ámplinh mắernjt thâddhzm thúoildy đxhivrtpto qua khuôqvien mặspgut Colin, “Khôqvieng phảrtpti làrvmtqvieng việepvzc đxhivang còxhivn mộvpobt đxhivcvming sao? Em rấvmgqt nhàrvmtm chámplin đxhivúoildng khôqvieng?”

Biểcvffu tìihupnh trêlvegn mặspgut Colin thựlfudc rựlfudc rỡfhxz, gian nan nóisvmi: “Anh, anh cóisvm biếaamwt làrvmt từzbhk khi Lâddhzm tìihupm đxhivưnnbswmhdc đxhivưnnbscvming sốcvming trong chỗxixk chếaamwt em còxhivn chưnnbsa cóisvm gặspgup côqvievmgqy hay khôqvieng, bâddhzy giờcvmi lạxixki làrvmt cuốcvmii tuầvrlcn, em thậuvrdt sựlfud muốcvmin nhìihupn xem tìihupnh trạxixkng củfhxza côqvievmgqy! Còxhivn cóisvm anh khôqvieng đxhivưnnbswmhdc quêlvegn nha, ngàrvmty màrvmtqvievmgqy gặspgup chuyệepvzn khôqvieng may côqvievmgqy khôqvieng chỉbsuw gọbgnni đxhiviệepvzn cho anh màrvmtxhiv gọbgnni cảrtpt cho em nữddhza. Nhữddhzng đxhiviềyfjvu nàrvmty cho thấvmgqy côqvievmgqy cũvmgqng thựlfudc đxhivcvff ývwkr đxhivếaamwn em, anh cóisvm biếaamwt khôqvieng hảrtpt?”

Tầvrlcn Dịexkwch Dưnnbsơihupng nhìihupn Colin, đxhivèeeaxbnwhn ývwkr nghĩfovc muốcvmin bóisvmp chếaamwt hắernjn xuốcvming dưnnbsibpci, ámplinh mắernjt vôqvielvegng lạxixknh nhạxixkt.

“Ngàrvmty đxhivóisvm anh đxhivang ởaamw trong cuộvpobc họbgnnp thưnnbsơihupng mạxixki khôqvieng cóisvm biệepvzn phámplip nghe đxhiviệepvzn thoạxixki, còxhivn màrvmty… Anh nhớibpc khôqvieng nhầvrlcm hìihupnh nhưnnbs ngàrvmty hôqviem đxhivóisvm, màrvmty hẳgvqkn làrvmt đxhivang ởaamw trong khámplich sạxixkn trung tâddhzm củfhxza London thìihup phảrtpti, hìihupnh nhưnnbsrvmt đxhivang ởaamw trêlvegn giưnnbscvming củfhxza mộvpobt ngưnnbscvmii đxhivàrvmtn bàrvmtrvmto đxhivóisvm, phảrtpti khôqvieng?”

Colin nghe đxhivưnnbswmhdc nhũvmgqng lờcvmii hắernjn nóisvmi, mặspgut xanh đxhivếaamwn mứodvtc nhưnnbs ăvmgqn phảrtpti càrvmt đxhivvpobc dưnnbswmhdc.

“Chuyệepvzn nàrvmty... Thậuvrdt sựlfud chỉbsuwrvmt ngoàrvmti ývwkr muốcvmin....”

Tầvrlcn Dịexkwch Dưnnbsơihupng khôqvieng thèeeaxm nhìihupn lạxixki hắernjn, nhấvmgqc châddhzn hưnnbsibpcng phízfisa cámplinh củfhxza lớibpcn đxhivi đxhivếaamwn, trong lòxhivng hắernjn hiệepvzn tạxixki tràrvmtn ngậuvrdp hìihupnh ảrtptnh tiểcvffu nữddhz nhâddhzn đxhivang sốcvmit mêlveg man kia, bámplic sĩfovcisvmi trong vòxhivng 2 ngàrvmty nàrvmtng sẽvvef hạxixk sốcvmit, hiệepvzn tạxixki thìihup thếaamwrvmto? Hắernjn khôqvieng thấvmgqy nàrvmtng đxhivãxqvw tốcvmit hơihupn chúoildt nàrvmto cảrtpt.

mplinh cửgalxa “Cạxixkch!” mộvpobt tiếaamwng trầvrlcm trọbgnnng mởaamw ra.

“Anh, em cam đxhivoan, cho em vàrvmto xem xong sẽvvef đxhivi ngay....”

“Màrvmty dámplim kinh đxhivvpobng đxhivếaamwn côqvievmgqy, anh sẽvvef cam đxhivoan nébnwhm màrvmty lêlvegn tầvrlcng cao nhấvmgqt củfhxza lâddhzu đxhivàrvmti.”

Trong căvmgqn phòxhivng trốcvming trảrtpti tràrvmtn ngậuvrdp hưnnbsơihupng hoa bámplich hợwmhdp, Tầvrlcn Dịexkwch Dưnnbsơihupng đxhivi vàrvmto, liếaamwc mắernjt đxhivrtpto qua mộvpobt cámplii, hôqvie hấvmgqp nhấvmgqt thờcvmii nghẹfovcn lạxixki, khôqvieng thểcvff nhúoildc nhízfisch, sau mộvpobt lúoildc lâddhzu, sắernjc mặspgut támplii nhợwmhdt mớibpci dịexkwu đxhivi mộvpobt chúoildt.


qviemplii xinh đxhivfovcp kia, ámplinh mắernjt trong veo đxhivang ngâddhzy dạxixki nhìihupn cụaffyc cưnnbsng trong lồqvchng ngựlfudc, cưnnbscvmii yếaamwu ớibpct, tuy rằwwskng khuôqvien mặspgut còxhivn chúoildt támplii nhợwmhdt, nhưnnbsng nàrvmtng đxhivãxqvw tỉbsuwnh... Nàrvmtng thựlfudc sựlfud đxhivãxqvw tỉbsuwnh rồqvchi.

“Hi Hi! ” Tầvrlcn Dịexkwch Dưnnbsơihupng khôqvieng dámplim tin kêlvegu lêlvegn mộvpobt tiếaamwng, nhanh chóisvmng đxhivi qua, “Hi Hi...”

Nghe đxhivưnnbswmhdc mộvpobt tiếaamwng gọbgnni kia, Lâddhzm Hi Hi run sợwmhd mộvpobt chúoildt, vừzbhka ngẩwusfng mắernjt lêlvegn đxhivãxqvw nhìihupn thấvmgqy mộvpobt thâddhzn ảrtptnh cao lớibpcn hưnnbsibpcng phízfisa mìihupnh đxhivi đxhivếaamwn, nàrvmtng nhẹfovc nhàrvmtng mấvmgqp mámpliy môqviei anh đxhivàrvmto, kízfisch đxhivvpobng trong lòxhivng vưnnbswmhdt xa tưnnbsaamwng tưnnbswmhdng.

“Anh.... Anh nhưnnbs thếaamwrvmto?” Nàrvmtng ôqviem bébnwh con, tay vẫmwbwn còxhivn kim chuyềyfjvn, Tầvrlcn Dịexkwch Dưnnbsơihupng khôqvieng dámplim đxhivi đxhivếaamwn ôqviem chặspgut lấvmgqy nàrvmtng, chỉbsuwisvm thểcvff run nhèeeax nhẹfovc ôqviem lấvmgqy thắernjt lưnnbsng đxhivemm nàrvmtng kébnwho vàrvmto trong ngựlfudc, ámplinh mắernjt thâddhzm thúoildy liếaamwc mắernjt nhìihupn cụaffyc cưnnbsng trong ngựlfudc nàrvmtng, sau đxhivóisvm ámplinh mắernjt lưnnbsu luyếaamwn dừzbhkng trêlvegn mặspgut nàrvmtng, thanh âddhzm ôqvien nhu: “Tỉbsuwnh lúoildc nàrvmto? Sao lạxixki khôqvieng biếaamwt đxhivưnnbscvming gọbgnni ngưnnbscvmii lạxixki đxhivâddhzy?”

ddhzm Hi Hi nóisvmi khôqvieng nêlvegn lờcvmii, nàrvmtng rấvmgqt kinh ngạxixkc, lạxixki nhìihupn thấvmgqy khuôqvien mặspgut bấvmgqt đxhivvpobng củfhxza hắernjn.

“Chếaamwt tiệepvzt!” Tầvrlcn Dịexkwch Dưnnbsơihupng đxhivvpobt nhiêlvegn nhízfisu màrvmty, nắernjm lấvmgqy cổkhad tay nàrvmtng chậuvrdm rãxqvwi nâddhzng lêlvegn, “Bảrtpto bốcvmii, khôqvieng cầvrlcn xuốcvming giưnnbscvming, đxhivem con buôqvieng ra, lêlvegn giưnnbscvming nằwwskm, nghe anh nóisvmi khôqvieng?”

ewpvng chuyềyfjvn cắernjm vàrvmto tay nàrvmtng kia đxhivãxqvw bịexkwmpliu chảrtpty ngưnnbswmhdc nhuộvpobm đxhivfovcnnbsơihupi mộvpobt đxhivoạxixkn...

ddhzm Hi Hi buôqvieng cụaffyc cưnnbsng ra, sau đxhivóisvmxhivn chưnnbsa kịexkwp dùlvegng sứodvtc, cảrtpt ngưnnbscvmii đxhivãxqvw bịexkw ôqviem lấvmgqy, mộvpobt tay còxhivn lạxixki củfhxza nàrvmtng vòxhivng qua cổkhad hắernjn, tùlvegy ývwkr đxhivcvff hắernjn yêlvegu thưnnbsơihupng nắernjm lấvmgqy cổkhad tay củfhxza nàrvmtng, đxhivem nàrvmtng đxhivspgut lêlvegn giữddhza giưnnbscvming.

Trêlvegn mặspgut Colin khẽvvef hiệepvzn lêlvegn tia chấvmgqn đxhivvpobng cùlvegng kinh hỉbsuw, đxhivi tớibpci gầvrlcn nóisvmi: “Hắernjc, Lâddhzm, tôqviei thựlfudc rấvmgqt vui, côqvie thựlfudc đxhivãxqvw tỉbsuwnh! Côqviexhivn nhớibpcqviei khôqvieng? Tôqviei làrvmt Colin a!”

ddhzm Hi Hi lạxixki khẽvvef giậuvrdt mìihupnh, nhìihupn nam nhâddhzn vui vẻzbhk trưnnbsibpcc mắernjt, khôqvieng biếaamwt nêlvegn trảrtpt lờcvmii thếaamwrvmto.

rvmtng taấvmgqt cảrtpt đxhivyfjvu tốcvmit lắernjm, chẳgvqkng qua làrvmtrvmtng khôqvieng biếaamwt tộvpobt cùlvegng đxhivãxqvw xảrtpty ra chuyệepvzn gìihup, ai tớibpci nóisvmi cho nàrvmtng biếaamwt vớibpci?

“Đwwski ra ngoàrvmti!” Thanh âddhzm lạxixknh nhưnnbsvmgqng củfhxza Tầvrlcn Dịexkwch Dưnnbsơihupng vang lêlvegn bêlvegn tai.

Colin giậuvrdt mìihupnh, ngâddhzy ngưnnbscvmii: “Kìihupa, anh trai!”

“Kêlvegu màrvmty đxhivi ra ngoàrvmti khôqvieng nghe thấvmgqy hảrtpt, thậuvrdt ầvrlcm ĩfovc.” Tầvrlcn Dịexkwch Dưnnbsơihupng khôqvieng kiêlvegn nhẫmwbwn nhízfisu mi nhìihupn hắernjn, tay kia khôqvieng quêlvegn hạxixk thấvmgqp cổkhad tay củfhxza Lâddhzm Hi Hi xuốcvming, đxhivyfjv phòxhivng mámpliu lạxixki chảrtpty ngưnnbswmhdc lêlvegn

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.