Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 226 : Kết thúc - 5

    trước sau   
Trong lòjvchng Lan phu nhâjnmmn nổjqski lêomtun mộtlfgt cỗqmwk cảlkulm xúqvjbc khájvchc thưpehdfgltng, nhấoiast làqfib ájvchnh mắoiast yêomtuu thưpehdơkaayng khắoiasc cốzlgft củebbga Tầqsken Dịbkhjch Dưpehdơkaayng khi hắoiasn ôgzsbm nàqfibng đadmsi vàqfibo, tựjvcpa hồowtd nhưpehdulsp mộtlfgt tia gợijbgn sóulspng sau đadmsóulspulspng triềmmphu liềmmphn ầqskem ầqskem nổjqski lêomtun, biếysbut trêomtun đadmsfglti nàqfiby cóulsp mộtlfgt sốzlgf việoiasc màqfib chung quy làqfibqfib khôgzsbng thểikam ngărzjkn cảlkuln đadmsưpehdijbgc nữmjuka.

Chírisonh làqfib đadmspgqoa bédzbf kia còjvchn cóulsp thểikam sốzlgfng, quảlkulqfib mộtlfgt kỳrisorisoch.

Trong chiếysbuc nôgzsbi, bédzbf con phấoiasn nộtlfgn dụaooki dụaooki hai mắoiast củebbga mìsasfnh, ájvchnh mắoiast mêomtu hoặjnmmc mởjvcp lớimlbn nhìsasfn bốzlgfn phírisoa, tay châjnmmn khôgzsbng an phậemkon cựjvcpa quậemkoy lung tung, đadmsqskeu cốzlgf ngoájvchi sang nhìsasfn bêomtun cạihkanh chírisonh mìsasfnh, nắoiasm tay hồowtdng nhạihkat cọqoqi cọqoqijvchi miệoiasng nhỏulsp nhắoiasn, mộtlfgt bộtlfgjvchng miêomtun man bấoiast đadmsbkhjnh.

ulspng sốzlgft trong thâjnmmn thểikam rốzlgft cụaookc cũunvtng hoàqfibn toàqfibn rúqvjbt đadmsi, lôgzsbng mi thậemkot dàqfibi run rẩzlgfy mộtlfgt chúqvjbt, u nhiêomtun tỉrsjpnh lạihkai.

Trầqsken nhàqfibqfibu trắoiasng vẽivwl nhữmjukng hoa vărzjkn thanh lịbkhjch, trang tríriso bởjvcpi nhữmjukng màqfibu sắoiasc xa hoa, Lâjnmmm Hi Hi cảlkulm đadmsưpehdijbgc sựjvcp mềmmphm mạihkai dưpehdimlbi ngưpehdfglti mìsasfnh, nhưpehdqfib thìsasfnh lìsasfnh bịbkhjdzbfm vàqfibo mộtlfgt chiếysbuc xe chạihkay hồowtdi lâjnmmu trong sưpehdơkaayng mùrmag vậemkoy, májvchqvjbm đadmsowtdng tiềmmphn sâjnmmu rộtlfgng bỗqmwkng giãweumn ra, nàqfibng nâjnmmng tay dụaooki mắoiast chírisonh mìsasfnh, khôgzsbng biếysbut đadmsãweum xảlkuly ra chuyệoiasn gìsasf.

Hấoiasp mộtlfgt ngụaookm khíriso, lồowtdng ngựjvcpc truyềmmphn đadmsếysbun vàqfibi tia đadmsau đadmsimlbn, thấoiasy đadmsưpehdijbgc kim chuyềmmphn đadmsang cắoiasm sâjnmmu vàqfibo tay mìsasfnh.


rzjkng gạihkac màqfibu trắoiasng trêomtun tay vàqfibpehdng lộtlfg ra, tựjvcpa nhưpehdqfib bừdzbfng tỉrsjpnh sau mộtlfgt giấoiasc ngủebbg ngàqfibn thu, đadmsâjnmmy làqfib thếysbuqfibo?

jnmmm Hi Hi dừdzbfng ởjvcp ájvchnh sájvchng sájvchng lạihkang ngoàqfibi cửvrqma sổjqsk, rốzlgft cụaookc cũunvtng giậemkot mìsasfnh nhớimlb lạihkai ngàqfiby mưpehda to kia, nàqfibng bịbkhjpehda nặjnmmng nềmmphjvchp vàqfibo ngưpehdfglti, sắoiasp đadmspgqong khôgzsbng vữmjukng nữmjuka, trêomtun mộtlfgt vájvchch núqvjbi cao cao, lòjvchng củebbga nàqfibng bịbkhj hung hărzjkng xédzbfjvcht thàqfibnh mảlkulnh nhỏulsp, cùrmagng vớimlbi thâjnmmn thểikam đadmsau đadmsimlbn buôgzsbng xuốzlgfng vựjvcpc sâjnmmu.

Trong giâjnmmy phúqvjbt đadmsóulsp mặjnmmt nàqfibng tájvchi nhợijbgt, cảlkulm giájvchc mãweumnh liệoiast sợijbgweumi nổjqsk tung tràqfibn ra.

Thếysbu nhưpehdng bêomtun cạihkanh lạihkai cóulsp đadmstlfgng tĩvrqmnh.

qfibng sửvrqmng sốzlgft mộtlfgt chúqvjbt, nhìsasfn thấoiasy cájvchi nôgzsbi quen thuộtlfgc, đadmsihkai nãweumo từdzbf từdzbf trấoiasn đadmsbkhjnh lạihkai, cảlkulnh tưpehdijbgng trưpehdimlbc mắoiast thậemkot rõvsyjqfibng, bédzbf con phấoiasn nộtlfgn đadmsang nhìsasfn chằemnrm chằemnrm nàqfibng, ájvchnh mắoiast trong veo nhưpehdpehdimlbc mởjvcp lớimlbn, miệoiasng đadmsôgzsb đadmsôgzsb bắoiast đadmsqskeu cưpehdfglti, nắoiasm tay hồowtdng nhạihkat y y ôgzsb ôgzsbqvjba májvchy.

“Cụaookc cưpehdng!”

Trong lòjvchng Lâjnmmm Hi Hi kịbkhjch liệoiast run rẩzlgfy, thấoiast thanh kêomtuu lêomtun: “Cụaookc cưpehdng!”

qfibng xoay ngưpehdfglti xuốzlgfng giưpehdfgltng, khôgzsbng đadmsikam ýiklv đadmsếysbun kim chuyềmmphn còjvchn cắoiasm ởjvcp mu bàqfibn tay, đadmsi đadmsếysbun bêomtun cájvchi nôgzsbi, chậemkom rãweumi ngồowtdi xổjqskm xuốzlgfng, ájvchnh mắoiast chứpgqoa đadmsjvcpng lo lắoiasng cùrmagng tìsasfnh yêomtuu bao la nhìsasfn cụaookc cưpehdng bêomtun trong.

ulsp thựjvcpc nghịbkhjch ngợijbgm, tinh thầqsken cóulsp vẻokuh tốzlgft lắoiasm, vếysbut xưpehdimlbc trêomtun mặjnmmt cóulsp vẻokuh đadmsãweum phai nhạihkat rấoiast nhiềmmphu. Khảlkulrzjkng liềmmphn sẹzlgfo củebbga trẻokuh con luôgzsbn luôgzsbn tốzlgft lắoiasm, dầqsken dầqsken đadmsmmphu đadmsãweum nhìsasfn khôgzsbng thấoiasy.

“....” Trong nhájvchy mắoiast Lâjnmmm Hi Hi cảlkulm đadmstlfgng đadmsếysbun khôgzsbng nóulspi lêomtun lờfglti, bịbkhjt kírison miệoiasng, nàqfibng khôgzsbng biếysbut đadmsãweum xảlkuly ra chuyệoiasn gìsasf, nàqfibng cưpehd nhiêomtun khôgzsbng cóulsp chếysbut. Cụaookc cưpehdng liềmmphn ởjvcpomtun cạihkanh nàqfibng, bêomtun ngoàqfibi làqfib ájvchnh mặjnmmt trờfglti sájvchng lạihkan.

“Ôazsp...... Ôazsp......” Cụaookc cưpehdng vôgzsbrmagng vui mừdzbfng, khóulspulsp thểikampehdjvcpng tưpehdijbgng đadmsưpehdijbgc đadmspgqoa nhỏulsp mớimlbi hơkaayn mộtlfgt thájvchng lạihkai cóulsp thểikamulsp biểikamu cảlkulm đadmsa dạihkang đadmsếysbun vậemkoy, tinh lựjvcpc cũunvtng dồowtdi dàqfibo.

“Cụaookc cưpehdng...” Lòjvchng Lâjnmmm Hi Hi dâjnmmng lêomtun mộtlfgt trậemkon đadmsau đadmsimlbn, giơkaay tay ôgzsbm lấoiasy cụaookc cưpehdng khỏulspi chiếysbuc nôgzsbi, tuy rằemnrng vừdzbfa tỉrsjpnh dậemkoy chưpehda nhiềmmphu khíriso lựjvcpc, nhưpehdng màqfibqfibng ôgzsbm rấoiast cẩzlgfn thậemkon, làqfibm cho cụaookc cưpehdng thảlkul lỏulspng trong lồowtdng ngựjvcpc mạihkai củebbga nàqfibng, thoảlkuli májvchi dựjvcpa vàqfibo bộtlfg ngựjvcpc mềmmphm mạihkai củebbga nàqfibng, tham luyếysbun hưpehdơkaayng thơkaaym trêomtun ngưpehdfglti nàqfibng, nàqfibng nhẹzlgf giọqoqing nỉrsjp non; “Mẹzlgfjvcp đadmsâjnmmy… Mẹzlgf lo lắoiasng con đadmsếysbun chếysbut mấoiast....”

omtun ngoàqfibi hàqfibnh lang, thâjnmmn ảlkulnh cao ngấoiast mang Tâjnmmy trang củebbga Tầqsken Dịbkhjch Dưpehdơkaayng hưpehdimlbng bêomtun nàqfiby đadmsi tớimlbi, phírisoa sau làqfib ngưpehdfglti đadmsàqfibn ôgzsbng tóulspc vàqfibng Colin, tựjvcpa hồowtd cuộtlfgc hộtlfgi nghịbkhj chírisonh thứpgqoc còjvchn chưpehda cóulsp chấoiasm dứpgqot, hai ngưpehdfglti đadmsang nhỏulsp giọqoqing thảlkulo luậemkon cájvchi gìsasf, Tầqsken Dịbkhjch Dưpehdơkaayng khôgzsbng yêomtun lòjvchng bưpehdimlbc càqfibng nhanh, Colin vẫtlfgn theo sájvcht bưpehdimlbc châjnmmn củebbga hắoiasn.


“Hắoiasc hắoiasc, anh trai thâjnmmn yêomtuu củebbga em, khôgzsbng cầqsken gấoiasp gájvchp quájvch nhưpehd vậemkoy chứpgqo? Lâjnmmm luôgzsbn luôgzsbn cóulsp ngưpehdfglti chărzjkm sóulspc 24/24 màqfib.”

“Em đadmsi theo anh làqfibm gìsasf hảlkul?”

“Anh hỏulspi em đadmsi theo làqfibm cájvchi gìsasf?” Thâjnmmn ảlkulnh cao ngấoiast củebbga Tầqsken Dịbkhjch Dưpehdơkaayng dừdzbfng lạihkai, ájvchnh mắoiast thâjnmmm thúqvjby đadmslkulo qua khuôgzsbn mặjnmmt Colin, “Khôgzsbng phảlkuli làqfibgzsbng việoiasc đadmsang còjvchn mộtlfgt đadmszlgfng sao? Em rấoiast nhàqfibm chájvchn đadmsúqvjbng khôgzsbng?”

Biểikamu tìsasfnh trêomtun mặjnmmt Colin thựjvcpc rựjvcpc rỡsasf, gian nan nóulspi: “Anh, anh cóulsp biếysbut làqfib từdzbf khi Lâjnmmm tìsasfm đadmsưpehdijbgc đadmsưpehdfgltng sốzlgfng trong chỗqmwk chếysbut em còjvchn chưpehda cóulsp gặjnmmp côgzsboiasy hay khôgzsbng, bâjnmmy giờfglt lạihkai làqfib cuốzlgfi tuầqsken, em thậemkot sựjvcp muốzlgfn nhìsasfn xem tìsasfnh trạihkang củebbga côgzsboiasy! Còjvchn cóulsp anh khôgzsbng đadmsưpehdijbgc quêomtun nha, ngàqfiby màqfibgzsboiasy gặjnmmp chuyệoiasn khôgzsbng may côgzsboiasy khôgzsbng chỉrsjp gọqoqii đadmsiệoiasn cho anh màqfibjvch gọqoqii cảlkul cho em nữmjuka. Nhữmjukng đadmsiềmmphu nàqfiby cho thấoiasy côgzsboiasy cũunvtng thựjvcpc đadmsikam ýiklv đadmsếysbun em, anh cóulsp biếysbut khôgzsbng hảlkul?”

Tầqsken Dịbkhjch Dưpehdơkaayng nhìsasfn Colin, đadmsèhaakdzbfn ýiklv nghĩvrqm muốzlgfn bóulspp chếysbut hắoiasn xuốzlgfng dưpehdimlbi, ájvchnh mắoiast vôgzsbrmagng lạihkanh nhạihkat.

“Ngàqfiby đadmsóulsp anh đadmsang ởjvcp trong cuộtlfgc họqoqip thưpehdơkaayng mạihkai khôgzsbng cóulsp biệoiasn phájvchp nghe đadmsiệoiasn thoạihkai, còjvchn màqfiby… Anh nhớimlb khôgzsbng nhầqskem hìsasfnh nhưpehd ngàqfiby hôgzsbm đadmsóulsp, màqfiby hẳqvtzn làqfib đadmsang ởjvcp trong khájvchch sạihkan trung tâjnmmm củebbga London thìsasf phảlkuli, hìsasfnh nhưpehdqfib đadmsang ởjvcp trêomtun giưpehdfgltng củebbga mộtlfgt ngưpehdfglti đadmsàqfibn bàqfibqfibo đadmsóulsp, phảlkuli khôgzsbng?”

Colin nghe đadmsưpehdijbgc nhũunvtng lờfglti hắoiasn nóulspi, mặjnmmt xanh đadmsếysbun mứpgqoc nhưpehd ărzjkn phảlkuli càqfib đadmstlfgc dưpehdijbgc.

“Chuyệoiasn nàqfiby... Thậemkot sựjvcp chỉrsjpqfib ngoàqfibi ýiklv muốzlgfn....”

Tầqsken Dịbkhjch Dưpehdơkaayng khôgzsbng thèhaakm nhìsasfn lạihkai hắoiasn, nhấoiasc châjnmmn hưpehdimlbng phírisoa cájvchnh củebbga lớimlbn đadmsi đadmsếysbun, trong lòjvchng hắoiasn hiệoiasn tạihkai tràqfibn ngậemkop hìsasfnh ảlkulnh tiểikamu nữmjuk nhâjnmmn đadmsang sốzlgft mêomtu man kia, bájvchc sĩvrqmulspi trong vòjvchng 2 ngàqfiby nàqfibng sẽivwl hạihka sốzlgft, hiệoiasn tạihkai thìsasf thếysbuqfibo? Hắoiasn khôgzsbng thấoiasy nàqfibng đadmsãweum tốzlgft hơkaayn chúqvjbt nàqfibo cảlkul.

jvchnh cửvrqma “Cạihkach!” mộtlfgt tiếysbung trầqskem trọqoqing mởjvcp ra.

“Anh, em cam đadmsoan, cho em vàqfibo xem xong sẽivwl đadmsi ngay....”

“Màqfiby dájvchm kinh đadmstlfgng đadmsếysbun côgzsboiasy, anh sẽivwl cam đadmsoan nédzbfm màqfiby lêomtun tầqskeng cao nhấoiast củebbga lâjnmmu đadmsàqfibi.”

Trong cărzjkn phòjvchng trốzlgfng trảlkuli tràqfibn ngậemkop hưpehdơkaayng hoa bájvchch hợijbgp, Tầqsken Dịbkhjch Dưpehdơkaayng đadmsi vàqfibo, liếysbuc mắoiast đadmslkulo qua mộtlfgt cájvchi, hôgzsb hấoiasp nhấoiast thờfglti nghẹzlgfn lạihkai, khôgzsbng thểikam nhúqvjbc nhírisoch, sau mộtlfgt lúqvjbc lâjnmmu, sắoiasc mặjnmmt tájvchi nhợijbgt mớimlbi dịbkhju đadmsi mộtlfgt chúqvjbt.


gzsbjvchi xinh đadmszlgfp kia, ájvchnh mắoiast trong veo đadmsang ngâjnmmy dạihkai nhìsasfn cụaookc cưpehdng trong lồowtdng ngựjvcpc, cưpehdfglti yếysbuu ớimlbt, tuy rằemnrng khuôgzsbn mặjnmmt còjvchn chúqvjbt tájvchi nhợijbgt, nhưpehdng nàqfibng đadmsãweum tỉrsjpnh... Nàqfibng thựjvcpc sựjvcp đadmsãweum tỉrsjpnh rồowtdi.

“Hi Hi! ” Tầqsken Dịbkhjch Dưpehdơkaayng khôgzsbng dájvchm tin kêomtuu lêomtun mộtlfgt tiếysbung, nhanh chóulspng đadmsi qua, “Hi Hi...”

Nghe đadmsưpehdijbgc mộtlfgt tiếysbung gọqoqii kia, Lâjnmmm Hi Hi run sợijbg mộtlfgt chúqvjbt, vừdzbfa ngẩzlgfng mắoiast lêomtun đadmsãweum nhìsasfn thấoiasy mộtlfgt thâjnmmn ảlkulnh cao lớimlbn hưpehdimlbng phírisoa mìsasfnh đadmsi đadmsếysbun, nàqfibng nhẹzlgf nhàqfibng mấoiasp májvchy môgzsbi anh đadmsàqfibo, kírisoch đadmstlfgng trong lòjvchng vưpehdijbgt xa tưpehdjvcpng tưpehdijbgng.

“Anh.... Anh nhưpehd thếysbuqfibo?” Nàqfibng ôgzsbm bédzbf con, tay vẫtlfgn còjvchn kim chuyềmmphn, Tầqsken Dịbkhjch Dưpehdơkaayng khôgzsbng dájvchm đadmsi đadmsếysbun ôgzsbm chặjnmmt lấoiasy nàqfibng, chỉrsjpulsp thểikam run nhèhaak nhẹzlgf ôgzsbm lấoiasy thắoiast lưpehdng đadmsemm nàqfibng kédzbfo vàqfibo trong ngựjvcpc, ájvchnh mắoiast thâjnmmm thúqvjby liếysbuc mắoiast nhìsasfn cụaookc cưpehdng trong ngựjvcpc nàqfibng, sau đadmsóulsp ájvchnh mắoiast lưpehdu luyếysbun dừdzbfng trêomtun mặjnmmt nàqfibng, thanh âjnmmm ôgzsbn nhu: “Tỉrsjpnh lúqvjbc nàqfibo? Sao lạihkai khôgzsbng biếysbut đadmsưpehdfgltng gọqoqii ngưpehdfglti lạihkai đadmsâjnmmy?”

jnmmm Hi Hi nóulspi khôgzsbng nêomtun lờfglti, nàqfibng rấoiast kinh ngạihkac, lạihkai nhìsasfn thấoiasy khuôgzsbn mặjnmmt bấoiast đadmstlfgng củebbga hắoiasn.

“Chếysbut tiệoiast!” Tầqsken Dịbkhjch Dưpehdơkaayng đadmstlfgt nhiêomtun nhírisou màqfiby, nắoiasm lấoiasy cổjqsk tay nàqfibng chậemkom rãweumi nâjnmmng lêomtun, “Bảlkulo bốzlgfi, khôgzsbng cầqsken xuốzlgfng giưpehdfgltng, đadmsem con buôgzsbng ra, lêomtun giưpehdfgltng nằemnrm, nghe anh nóulspi khôgzsbng?”

nwerng chuyềmmphn cắoiasm vàqfibo tay nàqfibng kia đadmsãweum bịbkhjjvchu chảlkuly ngưpehdijbgc nhuộtlfgm đadmsulsppehdơkaayi mộtlfgt đadmsoạihkan...

jnmmm Hi Hi buôgzsbng cụaookc cưpehdng ra, sau đadmsóulspjvchn chưpehda kịbkhjp dùrmagng sứpgqoc, cảlkul ngưpehdfglti đadmsãweum bịbkhj ôgzsbm lấoiasy, mộtlfgt tay còjvchn lạihkai củebbga nàqfibng vòjvchng qua cổjqsk hắoiasn, tùrmagy ýiklv đadmsikam hắoiasn yêomtuu thưpehdơkaayng nắoiasm lấoiasy cổjqsk tay củebbga nàqfibng, đadmsem nàqfibng đadmsjnmmt lêomtun giữmjuka giưpehdfgltng.

Trêomtun mặjnmmt Colin khẽivwl hiệoiasn lêomtun tia chấoiasn đadmstlfgng cùrmagng kinh hỉrsjp, đadmsi tớimlbi gầqsken nóulspi: “Hắoiasc, Lâjnmmm, tôgzsbi thựjvcpc rấoiast vui, côgzsb thựjvcpc đadmsãweum tỉrsjpnh! Côgzsbjvchn nhớimlbgzsbi khôgzsbng? Tôgzsbi làqfib Colin a!”

jnmmm Hi Hi lạihkai khẽivwl giậemkot mìsasfnh, nhìsasfn nam nhâjnmmn vui vẻokuh trưpehdimlbc mắoiast, khôgzsbng biếysbut nêomtun trảlkul lờfglti thếysbuqfibo.

qfibng taấoiast cảlkul đadmsmmphu tốzlgft lắoiasm, chẳqvtzng qua làqfibqfibng khôgzsbng biếysbut tộtlfgt cùrmagng đadmsãweum xảlkuly ra chuyệoiasn gìsasf, ai tớimlbi nóulspi cho nàqfibng biếysbut vớimlbi?

“Đqmwki ra ngoàqfibi!” Thanh âjnmmm lạihkanh nhưpehdrzjkng củebbga Tầqsken Dịbkhjch Dưpehdơkaayng vang lêomtun bêomtun tai.

Colin giậemkot mìsasfnh, ngâjnmmy ngưpehdfglti: “Kìsasfa, anh trai!”

“Kêomtuu màqfiby đadmsi ra ngoàqfibi khôgzsbng nghe thấoiasy hảlkul, thậemkot ầqskem ĩvrqm.” Tầqsken Dịbkhjch Dưpehdơkaayng khôgzsbng kiêomtun nhẫtlfgn nhírisou mi nhìsasfn hắoiasn, tay kia khôgzsbng quêomtun hạihka thấoiasp cổjqsk tay củebbga Lâjnmmm Hi Hi xuốzlgfng, đadmsmmph phòjvchng májvchu lạihkai chảlkuly ngưpehdijbgc lêomtun

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.