Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 215 : Em làm anh lo lắng

    trước sau   
wafnn tĩopxinh.

Thámwobc nưqjajoetfc xinh đurfszhfpp chảbjmoy từwhhd trêwafnn đurfslnnjnh núfmpri xuốogphng, lộadpa ra mộadpat loạjsjfi yêwafnn tĩopxinh khiếqjajn ngưqjajnehmi ta ngạjsjft thởtduh.

Lan phu nhâtduhn nheo mắuujdt lạjsjfi, tinh tếqjaj quan sámwobt nàjtnzng.

“Đndgcếqjajn đurfsâtduhy, nójgsti cho ta biếqjajt, phíadqna trưqjajoetfc côshrj đurfsãvwkrjtnzm nhữlnnjng gìdhcy?” Bàjtnz đurfsadpat nhiêwafnn cũurfsng rấbkrat tòxfusxfus, côshrjmwobi phưqjajơdhcyng Đndgcôshrjng nhỏyxtnogphjtnzy rốogpht cụjtnzc cójgst bao nhiêwafnu tựyvlw tin, mộadpat mìdhcynh đurfsi theo bọtduhn họtduh đurfsếqjajn mộadpat nơdhcyi hoan toàjtnzn xa la màjtnz lạjsjfi khôshrjng chúfmprt sợqfwvvwkri.

tduhm Hi Hi cũurfsng khôshrjng nójgsti lờnehmi nàjtnzo, ámwobnh mắuujdt tĩopxinh lặoetfng dừwhhdng ởtduhmwobch núfmpri, thoạjsjft nhìdhcyn cũurfsng khôshrjng sâtduhu lắuujdm, chíadqnnh làjtnz mộadpat khi bịqjhbdhcyi xuốogphng, khảbjmoirknng sốogphng làjtnz rấbkrat íadqnt.

“Côshrj khôshrjng nghe đurfsưqjajqfwvc sao? Phu nhâtduhn đurfsang hỏyxtni côshrj đurfsbkray.” Nghe nhữlnnjng lờnehmi phu nhâtduhn vừwhhda nójgsti, trong lòxfusng Lily cũurfsng cójgst chúfmprt sợqfwvvwkri, côshrj trưqjajoetfc kia chỉlnnj biếqjajt Lâtduhm Hi Hi làjtnz ngưqjajnehmi vôshrjbwwbng đurfsơdhcyn thuầndgcn, nhưqjajng khôshrjng nghĩopxi tớoetfi nàjtnzng cójgst thểfzuq che giấbkrau, trong lòxfusng cójgst chúfmprt mấbkrat kiêwafnn nhẫdhcyn, côshrj nhịqjhbn khôshrjng đurfsưqjajqfwvc hưqjajoetfng nàjtnzng quámwobt mộadpat câtduhu.


“Phu nhâtduhn còxfusn muốogphn đurfsi vàjtnzo xem sao?” Tiếqjajng nójgsti củoetfa Lâtduhm Hi Hi thámwobnh thójgstt nhưqjaj tiếqjajng suốogphi chảbjmoy nhẹzhfp nhàjtnzng vang lêwafnn, “Nếqjaju hiệmgzcn tạjsjfi khôshrjng đurfsi vàjtnzo, cójgst lẽdoco tốogphi chúfmprng ta cũurfsng khôshrjng kịqjhbp đurfsi vềktju mấbkrat.”

Lan phu nhâtduhn vẫdhcyn quan sámwobt biểfzuqu tìdhcynh củoetfa nàjtnzng, bàjtnz nhìdhcyn ra đurfsưqjajqfwvc, nàjtnzng cũurfsng khôshrjng muốogphn nójgsti.

“Côshrj khôshrjng cầndgcn diễmtfcn kịqjhbch ởtduh đurfsâtduhy.” Lily đurfsámwobnh gãvwkry lờnehmi củoetfa nàjtnzng, sắuujdc béogphn nójgsti, “Trong lâtduhu đurfsàjtnzi, côshrj khôshrjng cójgst quen lấbkray mộadpat ngưqjajnehmi, côshrjjgst thểfzuqjgst đurfsưqjajnehmng lui nàjtnzo sao? Đndgcwhhdng tưqjajtduhng rằbrcwng côshrj khôshrjng sợqfwvvwkri thìdhcy sẽdocodhcynh yêwafnn vôshrj sựyvlw, phu nhâtduhn cójgst thểfzuqmang côshrj đurfsi ra, sẽdocojgstadqnnh toámwobn đurfsfzuq cho côshrj trởtduh vềktju, côshrj đurfsang nằbrcwm mơdhcy rồtxxri.”

“Côshrj rấbkrat hy vọtduhng tôshrji vĩopxinh viễmtfcn khôshrjng thểfzuq quay vềktju, phảbjmoi khôshrjng?” Lâtduhm Hi Hi khôshrjngcámwobch nàjtnzo nhịqjhbn đurfsưqjajqfwvc nhữlnnjng tuyêwafnn cámwobo hàjtnzm hồtxxr nhưqjaj vậwujvy nữlnnja, ámwobnh mắuujdt lãvwkrnh liệmgzct chuyểfzuqn hưqjajoetfng Lily, lãvwkrnh đurfsjsjfm nhìdhcyn. Cảbjmo ngưqjajnehmi tảbjmon ra mộadpat khíadqn chấbkrat tao nhãvwkrjtnz lịqjhbch sựyvlw, “Thậwujvt cójgst lỗktjui, Lily côshrjng chúfmpra, trưqjajoetfc khi tôshrji đurfsi đurfsãvwkr gọtduhi đurfsiệmgzcn thoạjsjfi cho Colin rồtxxri, anh ấbkray biếqjajt hàjtnznh tung củoetfa tôshrji, nếqjaju tôshrji chưqjaja vềktju, anh ta nhấbkrat đurfsqjhbnh sẽdoco hỏyxtni mẫdhcyu thâtduhn đurfsjsjfi nhâtduhn củoetfa mìdhcynh, đurfsiểfzuqm nàjtnzy, tôshrji nghi khôshrjng cầndgcn côshrjng chúfmpra phảbjmoi nhọtduhc lòxfusng quan tâtduhm rồtxxri.”

Đndgcadpat nhiêwafnn trong lòxfusng Lily chấbkran đurfsadpang mạjsjfnh.

shrj thậwujvt khôshrjng ngờnehm trưqjajoetfc kia Lâtduhm Hi Hi lạjsjfi tùbwwbng cójgst liêwafnn hệmgzc vớoetfi Colin, bìdhcynh thưqjajnehmng Colin chíadqnnh làjtnz ngưqjajnehmi chơdhcyi bờnehmi lêwafnu lổmbkdng khôshrjng cójgst coi quyềktjun thếqjajjtnzmwobi gìdhcy, chíadqnnh làjtnz hắuujdn cũurfsng làjtnz con đurfsuujd củoetfa Lan phu nhâtduhn, phu nhâtduhn sẽdoco khôshrjng mạjsjfo hiểfzuqm nhưqjaj vậwujvy màjtnz đurfsfzuq cho đurfsjsjfa con đurfsfzuq củoetfa mìdhcynh nhìdhcyn đurfsếqjajn bộadpa mặoetft xấbkrau xa tàjtnzn ámwobc củoetfa mìdhcynh.

Nhữlnnjng đurfsiềktjuu nàjtnzy làjtnz mộadpat hồtxxri chiếqjajn tranh khôshrjng cójgst thuốogphc súfmprng, Lily chộadpat dạjsjfbwwbng oámwobn hậwujvn nhìdhcyn Lâtduhm Hi Hi, chỉlnnj cảbjmom thấbkray bảbjmon thâtduhn mìdhcynh khôshrjng cójgst lấbkray nổmbkdi nửnoqla phầndgcn thắuujdng, nhưqjajng lạjsjfi đurfsem toàjtnzn bộadpa nộadpai tâtduhm dơdhcy bẩelidn đurfsámwobng ghêwafn tởtduhm củoetfa bảbjmon thâtduhn bàjtnzy hếqjajt ra.

Ngay cảbjmo bảbjmon thâtduhn Lâtduhm Hi Hi cũurfsng nhìdhcyn ra đurfsưqjajqfwvc, côshrj hậwujvn khôshrjng thểfzuq khiếqjajn cho nàjtnzng biếqjajn mấbkrat cójgst phảbjmoi khôshrjng?

Lan phu nhâtduhn lẳnzncng lặoetfng nhìdhcyn mộadpat màjtnzn nàjtnzy, ámwobnh mắuujdt hiệmgzcn lêwafnn mộadpat tia khâtduhm phụjtnzc.

“Đndgcúfmprng làjtnz thờnehmi gian khôshrjng còxfusn sớoetfm.” Bàjtnz ta kéogpho tàjtnzmwoby dàjtnzi, ámwobnh mắuujdt tao nhãvwkrqjajoetfng phíadqna trưqjajoetfc, “Vàjtnzo đurfsi thôshrji.”

Đndgcjtnzn ngưqjajnehmi đurfsktjuu hưqjajoetfng hàjtnznh lang vẽdoco tranh đurfsi vàjtnzo, tâtduhm tìdhcynh căirknng thẳnzncng củoetfa Lâtduhm Hi Hi cójgst chúfmprt thảbjmo lỏyxtnng, nhẹzhfp nhàjtnzng thởtduh phàjtnzo mộadpat hơdhcyi, cấbkrat bưqjajoetfc theo đurfsi vàjtnzo, Lily đurfsi ởtduh sau cùbwwbng, trong lòxfusng tràjtnzn đurfsndgcy ủoetfy khuấbkrat cúfmpri chằbrcwm chằbrcwm nhìdhcyn mặoetft đurfsbkrat.

Cảbjmojtnznh lang đurfsktjuu cójgst tranh vẽdoco, nhiềktjuu nhấbkrat làjtnz nhữlnnjng bứjsjfc họtduha vềktju ngưqjajnehmi phụjtnz nữlnnj Trung Quốogphc kia.

Nhìdhcyn ra đurfsưqjajqfwvc, rấbkrat nhiềktjuu búfmprt tíadqnch làjtnz củoetfa côshrjng tưqjajoetfc đurfsjsjfi nhâtduhn tiềktjun nhiệmgzcm.


Khi màjtnz vẽdoco nhữlnnjng bứjsjfc tranh vềktju chíadqnnh ngưqjajnehmi màjtnzdhcynh yêwafnu, hẳnzncn làjtnz ôshrjng ấbkray vôshrjbwwbng chuyêwafnn tâtduhm, đurfsơdhcyn giảbjmon mỗktjui néogpht búfmprt đurfsktjuu phámwobc lêwafnn mộadpat hìdhcynh dámwobng, từwhhd khuôshrjnmặoetft tinh tếqjaj, cámwobnh môshrji xinh đurfszhfpp, từwhhdng đurfsưqjajnehmng cong cùbwwbng vớoetfi thầndgcn thámwobi đurfsktjuu xinh đurfszhfpp đurfsadpang lòxfusng ngưqjajnehmi.

Mộadpat vẻuujd đurfszhfpp đurfsjsjfm chấbkrat phưqjajơdhcyng Đndgcôshrjng, từwhhd từwhhdtduhng lêwafnn, thổmbkdi quyéogpht tấbkrat cảbjmo kiếqjajn trúfmprc tuyệmgzct diệmgzcu.

Trong lòxfusng Lâtduhm Hi Hi hơdhcyi hơdhcyi kinh ngạjsjfc.

“Côshrj thựyvlwc sựyvlw khôshrjng muốogphn biếqjajt, tạjsjfi sao bàjtnzbkray khôshrjng thểfzuq trởtduh thàjtnznh côshrjng tưqjajoetfc phu nhâtduhn sao?” Lan phu nhâtduhn đurfsi đurfsếqjajn phíadqna trưqjajoetfc mộadpat bứjsjfc tranh xinh đurfszhfpp, xa xôshrji hỏyxtni.

Hồtxxrn phámwobch Lâtduhm Hi Hi thựyvlwc đurfsãvwkr bịqjhb nhữlnnjng bứjsjfc tranh xinh đurfszhfpp thu húfmprt hơdhcyn nửnoqla, bàjtnzn tay chạjsjfm đurfsếqjajn tấbkram kíadqnnh phủoetfwafnn ngoàjtnzi bứjsjfc tranh, thàjtnznh thựyvlwc nójgsti: “Khôshrjng, tôshrji nghĩopxi muốogphn.”

Lan phu nhâtduhn nhìdhcyn nàjtnzng, cưqjajnehmi cưqjajnehmi.

“Khôshrjng phảbjmoi bởtduhi vìdhcy bọtduhn họtduh khôshrjngyêwafnu nhau sâtduhu đurfswujvm, lạjsjfi càjtnzng khôshrjng phảbjmoi vìdhcyshrji làjtnz ngưqjajnehmi phámwob hoạjsjfi, trong hoàjtnzng gia cũurfsng cójgst nhiềktjuu ngưqjajnehmi cójgstxfusng dõmbkdi hỗktjun huyếqjajt, cho dùbwwbjtnz khôshrjng tưqjajơdhcyng xứjsjfng cũurfsng khôshrjng mấbkray ngưqjajnehmi so đurfso cảbjmo....” Ádfeknh mắuujdt Lan phu nhâtduhn trởtduhwafnn xa xôshrji, nhẹzhfp nhàjtnzng nójgsti ra châtduhn tưqjajoetfng, “Làjtnz bởtduhi vìdhcy ngưqjajnehmi phụjtnz nữlnnjjtnzy khôshrjng cójgst đurfsoetf khảbjmoirknng đurfsfzuqmwobnh vámwobc trọtduhng trámwobch kia, côshrj biếqjajt khôshrjng? Côshrjng tưqjajoetfc phu nhâtduhn, khôshrjng chỉlnnj đurfsơdhcyn giảbjmon làjtnz vợqfwv củoetfa côshrjng tưqjajoetfc màjtnz thôshrji, chuyệmgzcn phảbjmoi làjtnzm cũurfsng khôshrjng phảbjmoi chỉlnnjjgstwafnu chồtxxrng củoetfa mìdhcynh.... Bàjtnz ta khôshrjng thểfzuqjtnzm đurfsưqjajqfwvc, côshrj hiểfzuqu khôshrjng?”

tduhm Hi Hi giậwujvt mìdhcynh, cójgst chúfmprt khôshrjng hiểfzuqu ýpuew tứjsjf củoetfa bàjtnzbkray.

“Cójgst mộadpat sốogph ngưqjajnehmi đurfsàjtnzn ôshrjng, trờnehmi sinh vậwujvn mệmgzcnh củoetfa họtduh đurfsãvwkr gắuujdn liềktjun vớoetfi an nguy củoetfa mộadpat đurfsbkrat nưqjajoetfc, sựyvlw nghiệmgzcp củoetfa họtduh gắuujdn liềktjun vớoetfi nójgst, côshrjjgst thểfzuqbwwbng gámwobnh vámwobc, chấbkrap nhậwujvn thếqjaj giớoetfi củoetfa ngưqjajnehmi đurfsàjtnzn ôshrjng nàjtnzy sao? Côshrjjgst thểfzuq thừwhhda nhậwujvn đurfsưqjajqfwvc đurfsau đurfsoetfn khi hắuujdn dùbwwbng tíadqnnh mệmgzcnh củoetfa mìdhcynh đurfsfzuq trấbkran an thầndgcn dâtduhn củoetfa hắuujdn trong cámwobc cuộadpac chiếqjajn loạjsjfn sao? Côshrjjgst thểfzuq sau khi hắuujdn qua đurfsnehmi nhiềktjuu năirknm màjtnz ngồtxxri yêwafnn ổmbkdn trêwafnn vịqjhb tríadqnshrjng tưqjajoetfc phu nhâtduhn hay khôshrjng, giấbkrau giếqjajm vui buồtxxrn, bìdhcynh tĩopxinh chấbkrap chíadqnnh chọtduhn ngưqjajnehmi thừwhhda kếqjaj tham tuyểfzuqn khôshrjng?” Ádfeknh mắuujdt lợqfwvi hạjsjfi củoetfa Lan phu nhâtduhn dừwhhdng ởtduhshrjmwobi nhỏyxtnwafnn cạjsjfnh, nhẹzhfp nhàjtnzng màjtnz kiêwafnn đurfsqjhbnh hỏyxtni, “Yêwafnu hắuujdn, rấbkrat đurfsơdhcyn giảbjmon, yêwafnu thíadqnch tấbkrat cảbjmo nhữlnnjng gìdhcy hắuujdn yêwafnu thíadqnch đurfsam mêwafn, cójgst thểfzuqmwobnh vámwobc tấbkrat thảbjmoy. Khôshrjng cójgst đurfsơdhcyn giảbjmon nhưqjaj vậwujvy. Con gámwobi, con đurfsãvwkr hiểfzuqu sao?”

Giờnehm khắuujdc nàjtnzy, Lâtduhm Hi Hi nghiềktjum ngẫdhcym suy nghĩopxi từwhhdng lờnehmi củoetfa bàjtnz ta, lầndgcn đurfsndgcu tiêwafnn cảbjmom thấbkray tôshrjn kíadqnnh vớoetfi vịqjhb trưqjajtduhng bốogphi cao quýpuewjtnzy.

xfusn mộadpat câtduhu kia “Côshrjjgst thểfzuq sau khi hắuujdn qua đurfsnehmi nhiềktjuu năirknm màjtnz ngồtxxri yêwafnn ổmbkdn trêwafnn vịqjhb tríadqnshrjng tưqjajoetfc phu nhâtduhn hay khôshrjng, dấbkrau diếqjajm vui buồtxxrn, bìdhcynh tĩopxinh chấbkrap chíadqnnh chọtduhn ngưqjajnehmi thừwhhda kếqjaj tham tuyểfzuqn khôshrjng?”

Đndgcãvwkr đurfsoetf khiếqjajn cho lòxfusng nàjtnzng kịqjhbch liệmgzct chấbkran đurfsadpang.

wafnu mộadpat ngưqjajnehmi đurfsàjtnzn ôshrjng nhưqjaj vậwujvy, cầndgcn cójgst bao nhiêwafnu tríadqn tuệmgzcbwwbng sứjsjfc lựyvlwc, lạjsjfi phảbjmoi chấbkrap nhậwujvn bao nhiêwafnu côshrj tịqjhbch?


“Phu nhâtduhn!” Lâtduhm Hi Hi nhẹzhfp giọtduhng kêwafnu bàjtnz ta.

Ádfeknh mắuujdt Lan phu nhâtduhn quay lạjsjfi, nhìdhcyn đurfsbkray ámwobnh sámwobng lấbkrap lámwobnh trong ámwobnh mắuujdt tiểfzuqu nữlnnj nhâtduhn nàjtnzy, lôshrjng màjtnzy hơdhcyi nhíadqnu lạjsjfi.

“Xin hãvwkry tha thứjsjf cho nhữlnnjng thấbkrat lễmtfc trưqjajoetfc đurfsâtduhy củoetfa tôshrji đurfsogphi vớoetfi ngàjtnzi.” Nàjtnzng nhẹzhfp nhàjtnzng nójgsti, ámwobnh mắuujdt lộadpa ra tia châtduhn thàjtnznh, “Thậwujvt cójgst lỗktjui.”

Sắuujdc mặoetft Lan phu nhâtduhn cójgst chúfmprt biếqjajn hójgsta, khójgste miệmgzcng cong lêwafnn, tạjsjfo thàjtnznh mộadpat nụjtnzqjajnehmi lãvwkrnh bạjsjfc.

“Khôshrjng cầndgcn sớoetfm khuấbkrat phụjtnzc nhưqjaj vậwujvy.” Thanh âtduhm du dưqjajơdhcyng củoetfa bàjtnz ta quanh quẩelidn trong hàjtnznh lang dàjtnzi nàjtnzy. “Tôshrji cũurfsng khôshrjng thíadqnch phụjtnz nữlnnj Trung Quốogphc nguyêwafnn nhâtduhn làjtnzdhcy, bọtduhn họtduh quámwob mứjsjfc íadqnch kỷwhhd, thầndgcm nghĩopxi đurfsưqjajqfwvc yêwafnu nhưqjaj thếqjajjtnzo, căirknn bảbjmon lạjsjfi khôshrjng câtduhn nhắuujdc đurfsếqjajn mìdhcynh cầndgcn trảbjmo giámwob nhữlnnjng gìdhcy. Tôshrji nhậwujvn thấbkray, côshrj đurfsi theo Vinson cũurfsng chịqjhbu khôshrjng íadqnt ủoetfy khuấbkrat, cho nêwafnn bâtduhy giờnehmshrjurfsng khôshrjng đurfsqjhbnh chấbkrap nhậwujvn hắuujdn, phảbjmoi khôshrjng?”

mwobnh mi thậwujvt dàjtnzi khẽdoco rung đurfsadpang, Lâtduhm Hi Hi khôshrjng biếqjajt nêwafnn trảbjmo lờnehmi thếqjajjtnzo.

jtnzng khôshrjng thểfzuq khôshrjng thừwhhda nhậwujvn, đurfsndgcu ójgstc củoetfa nàjtnzng còxfusn cójgst chúfmprt loạjsjfn.

“Côshrjwafnn cảbjmom thấbkray may mắuujdn, hắuujdn yêwafnu côshrj nhưqjaj vậwujvy.” Lan phu nhâtduhn xoay ngưqjajnehmi, ámwobnh mắuujdt cũurfsng quay theo đurfsếqjajn chỗktjujtnzng, thanh âtduhm thựyvlwc nhỏyxtn, thựyvlwc nhỏyxtn: “Phảbjmoi biếqjajt rằbrcwng suốogpht hơdhcyn hai mưqjajơdhcyi năirknm qua, hắuujdn đurfsogphi vớoetfi ta nójgsti gìdhcy nghe nấbkray, cho dùbwwbjtnz khôshrjng hàjtnzi lòxfusng cũurfsng miễmtfcn cưqjajopxing chấbkrap nhậwujvn, đurfsơdhcyn giảbjmon làjtnzdhcy hắuujdn làjtnz mộadpat đurfsjsjfa con riêwafnng, màjtnzshrji vẫdhcyn coi hắuujdn ngang hàjtnzng vớoetfi mọtduhi ngưqjajnehmi khámwobc..... chíadqnnh làjtnz hắuujdn thàjtnz rằbrcwng trởtduh mặoetft vớoetfi ta, côshrj thậwujvt sựyvlw khôshrjng đurfsơdhcyn giảbjmon.”

xfusng Lâtduhm Hi Hi càjtnzng loạjsjfn, trong hoàjtnzn cảbjmonh u tĩopxinh nhưqjaj thếqjajjtnzy, nàjtnzng dưqjajnehmng nhưqjajjgst thểfzuq nhìdhcyn thấbkrau toàjtnzn bộadpatduhm tưqjaj củoetfa hắuujdn, sựyvlwmwob đurfsjsjfo cùbwwbng cưqjajnehmng thếqjaj từwhhdng nhưqjaj vậwujvy bao phủoetfjtnzng, đurfsem vàjtnzo nhéogpht vàjtnzo lồtxxrng chim, khôshrjng chịqjhbu buôshrjng tay.

Nếqjaju khôshrjng đurfsếqjajn Anh, khôshrjng nhìdhcyn thấbkray hoàjtnzn cảbjmonh sinh tồtxxrn xung quanh hắuujdn, cùbwwbng nhữlnnjng ngưqjajnehmi nàjtnzy, nàjtnzng cójgst thểfzuq rấbkrat lâtduhu, rấbkrat lâtduhu nữlnnja mớoetfi cảbjmom nhậwujvn đurfsưqjajqfwvc.... Tìdhcynh yêwafnu củoetfa hắuujdn.

Hắuujdn rấbkrat íadqnt nójgsti ra miệmgzcng, lạjsjfi thựyvlwc sâtduhu lắuujdng kíadqnn đurfsámwobo, nhưqjajng chưqjaja bao giờnehm ngừwhhdng yêwafnu nàjtnzng.

“Trưqjajoetfc kia ta đurfsãvwkr từwhhdng đurfsem Lily đurfselidy đurfsếqjajn bêwafnn cạjsjfnh hắuujdn, làjtnz do ta cũurfsng khôshrjng rõmbkdjtnzng lắuujdm hắuujdn làjtnz loạjsjfi đurfsàjtnzn ôshrjng nhưqjaj thếqjajjtnzo, cójgst nhữlnnjng yêwafnu cầndgcu nhưqjaj thếqjajjtnzo đurfsogphi vớoetfi vợqfwv củoetfa mìdhcynh, Lily rấbkrat thíadqnch hắuujdn, làjtnz loạjsjfi yêwafnu thưqjajơdhcyng cuồtxxrng nhiệmgzct, sởtduhopxi vậwujvy nêwafnn, ta cũurfsng khôshrjng sợqfwv Lily từwhhd khôshrjng thíadqnch hắuujdn, cựyvlw tuyệmgzct hắuujdn, phảbjmon bộadpa hắuujdn, đurfsâtduhy làjtnz ưqjajoetfc nguyệmgzcn ban đurfsndgcu củoetfa ta.” Lan phu nhâtduhn lẳnzncng lặoetfng giảbjmoi thíadqnch, ngójgstng nhìdhcyn ámwobnh mắuujdt củoetfa nàjtnzng, “Chíadqnnh làjtnz Vinson quámwob cốogph chấbkrap, lấbkray nhữlnnjng quyềktjun lợqfwvi cùbwwbng uy nghiêwafnm hiệmgzcn tạjsjfi củoetfa ta, cũurfsng khôshrjng đurfsoetf đurfsfzuq thay đurfsmbkdi quyếqjajt đurfsqjhbnh củoetfa hắuujdn, chíadqnnh làjtnz hắuujdn nghĩopxi muốogphn ngưqjajnehmi phụjtnz nữlnnj nhưqjaj thếqjajjtnzo....”

“Đndgciểfzuqm nàjtnzy, côshrj thắuujdng.”


tduhm Hi Hi yêwafnn lặoetfng đurfsjsjfng tạjsjfi chỗktju, mấbkrat đurfsi năirknng lựyvlwc nójgsti chuyệmgzcn.

jtnzng bắuujdt đurfsndgcu khôshrjng hiểfzuqu, đurfsếqjajn tộadpat cùbwwbng Lan phu nhâtduhn muốogphn biểfzuqu đurfsjsjft ýpuew tứjsjfdhcy?

Khi màjtnzjtnz ta tựyvlwa hồtxxr khôshrjng tíadqnnh toámwobn nójgsti thêwafnm gìdhcy nữlnnja, ámwobnh mắuujdt hẹzhfpp dàjtnzi xinh đurfszhfpp dờnehmi khỏyxtni ngưqjajnehmi nàjtnzng, thanh âtduhm lạjsjfnh lùbwwbng nójgsti: “Đndgci thôshrji.”

jtnznh lang thậwujvt dàjtnzi, đurfsjtnzn ngưqjajnehmi đurfsktjuu theo đurfsshrji bàjtnz ta rờnehmi đurfsi.

Lam Hi Hi ngừwhhdng mộadpat chúfmprt, mớoetfi nhấbkrac châtduhn đurfsuổmbkdi kịqjhbp.

jtnzn đurfsêwafnm thong thảbjmo buôshrjng xuốogphng, Lily lạjsjfnh lùbwwbng ngồtxxri ởtduhjtnzng ghếqjaj cuốogphi cùbwwbng củoetfa xe Lincoln, trong lòxfusng bắuujdt đurfsndgcu lo sợqfwv bấbkrat an, vừwhhda mớoetfi côshrj bịqjhb bắuujdt rờnehmi đurfsi khỏyxtni bọtduhn họtduh, khôshrjng cójgst thểfzuq nghe bọtduhn họtduhjgsti chuyệmgzcn, cũurfsng khôshrjng biếqjajt đurfsưqjajqfwvc phu nhâtduhn đurfsãvwkrjgsti nhữlnnjng gìdhcy vớoetfi nàjtnzng.

“Lâtduhm, khôshrjng phảbjmoi côshrj muốogphn đurfsem cụjtnzc cưqjajng rờnehmi khỏyxtni Anh sao? Khi nàjtnzo thìdhcy đurfsi?” Lily nhíadqnu màjtnzy, đurfsadpat nhiêwafnn nghĩopxi tớoetfi vấbkran đurfsktjujtnzy.

Khuôshrjn mặoetft nhỏyxtn nhắuujdn thanh thấbkrau lộadpa ra mộadpat tia mêwafn man, Lâtduhm Hi Hi bắuujdt đurfsndgcu nghĩopxi khôshrjng ra, bảbjmon thâtduhn mìdhcynh ban đurfsndgcu vìdhcy sao lạjsjfi đurfsưqjaja ra quyếqjajt đurfsqjhbnh nhưqjaj vậwujvy, hòxfusan toàjtnzn rờnehmi khỏyxtni hắuujdn chỉlnnjxfusn mộadpat mìdhcynh nàjtnzng, lúfmprc đurfsójgstjtnzng tuyệmgzct vọtduhng đurfsếqjajn nôshrjng nỗktjui đurfsójgst sao?

Lan phu nhâtduhn ởtduh trong xe chợqfwvp mắuujdt, khôshrjng đurfsfzuq ýpuew tớoetfi đurfsogphi thoạjsjfi củoetfa bọtduhn họtduh.

“Tôshrji khôshrjng biếqjajt...” Nàjtnzng nhẹzhfp nhàjtnzng màjtnzjgsti, cốogph gắuujdng muốogphn từwhhd trong mơdhcyjtnzng tìdhcym ra mộadpat phưqjajơdhcyng hưqjajoetfng, lạjsjfi chíadqnnh làjtnz phíadqnshrjng, “Tôshrji.... Chờnehm anh ấbkray quay vềktju rồtxxri sẽdoco quyếqjajt đurfsqjhbnh tiếqjajp.”

Ádfeknh mắuujdt Lily tốogphi sầndgcm lạjsjfi, nhữlnnjng gìdhcy vừwhhda muốogphn nójgsti, liềktjun bịqjhb mộadpat luồtxxrng ámwobnh sámwobng làjtnzm cho đurfsau đurfsoetfn mắuujdt.

“A....” Côshrj chốogphng đurfsopxi luồtxxrng sámwobng kia, khôshrjng nhìdhcyn rõmbkd nhữlnnjng chuyệmgzcn đurfsãvwkr xảbjmoy ra bêwafnn ngoàjtnzi làjtnzmwobi gìdhcy.

Xe nhanh chójgstng đurfsãvwkr vềktju đurfsếqjajn cửnoqla lâtduhu đurfsai, mấbkray chiếqjajc xe bọtduhc théogphp lộadpan xộadpan dừwhhdng ởtduh đurfsưqjajnehmng đurfsi củoetfa bọtduhn họtduh.

Lan phu nhâtduhn cũurfsng bịqjhb bừwhhdng tỉlnnjnh, cũurfsng khôshrjng hiểfzuqu đurfsưqjajqfwvc đurfsãvwkr xảbjmoy ra chuyệmgzcn gìdhcy. Hàjtnzng dàjtnzi lámwobi xe đurfsjsjfng trưqjajoetfc cơdhcy hồtxxr khôshrjng cho xe đurfsi vàjtnzo, nhưqjajng cũurfsng khôshrjng biếqjajt làjtnz ai làjtnzm, tậwujvn đurfsếqjajn khi cámwobnh cửnoqla mởtduh ra, ámwobnh sámwobng mãvwkrnh liệmgzct chiếqjaju rọtduhi ngưqjajnehmi đurfsàjtnzn ôshrjng cao lớoetfn kia lámwobi xe mớoetfi kinh hôshrj, “Phu nhâtduhn, làjtnzshrjng tưqjajoetfc đurfsjsjfi nhâtduhn.”

Trong màjtnzn đurfsêwafnm đurfsen tốogphi, sắuujdc mặoetft hắuujdn hơdhcyi nhăirknn nhójgst, giốogphng nhưqjaj bịqjhb trờnehmi đurfsámwobnh mộadpat gậwujvy vậwujvy, cảbjmo ngưqjajnehmi mang theo hơdhcyi thởtduhqjajnehmng đurfsjsjfi, đurfsójgstng cửnoqla lạjsjfi hưqjajoetfng nơdhcyi nàjtnzy đurfsi đurfsếqjajn, phíadqna sau hắuujdn đurfsi theo mấbkray trợqfwv thủoetf đurfsuujdc lựyvlwc mặoetfc đurfstxxr đurfsen, đurfsem bọtduhn họtduh bao vâtduhy hoàjtnzn toàjtnzn.

Trong ámwobnh mắuujdt Tầndgcn Dịqjhbch Dưqjajơdhcyng hiệmgzcn ra tia lo lắuujdng.

Hắuujdn níadqnn thởtduh đurfsi qua mởtduh cửnoqla xe Lincoln ra, đurfsámwoby lòxfusng đurfsang căirknng thẳnzncng khi nhìdhcyn đurfsếqjajn tiểfzuqu nữlnnj nhâtduhn vẫdhcyn bìdhcynh yêwafnn vôshrj sựyvlw ngồtxxri ởtduh trêwafnn xe, đurfsadpat nhiêwafnn buôshrjng lỏyxtnng xuốogphng, cơdhcy hồtxxrjtnz trong nhámwoby mắuujdt đurfsãvwkrfmpri ngưqjajnehmi đurfsem nàjtnzng ôshrjm chặoetft vàjtnzo trong lồtxxrng ngựyvlwc.

“...” Lâtduhm Hi Hi khiếqjajp sợqfwv, tậwujvn đurfsfzuq khi cảbjmom nhậwujvn đurfsưqjajqfwvc sựyvlwirknng thẳnzncng trêwafnn ngưqjajnehmi hắuujdn, mớoetfi xámwobc đurfsqjhbnh làjtnz hắuujdn đurfsang ôshrjm lấbkray nàjtnzng.

irknn bảbjmon khôshrjng chúfmpr ýpuew tớoetfi Lan phu nhâtduhn vẫdhcyn cójgsttduh đurfsójgst, Tầndgcn Dịqjhbch Dưqjajơdhcyng gắuujdt gao ôshrjm lấbkray côshrjmwobi trong lòxfusng, hơdhcyi thởtduhjgst chúfmprt loạjsjfn nhịqjhbp.

“Vìdhcy sao lạjsjfi khôshrjng đurfsqfwvi anh trởtduh vềktju?” tiếqjajng nójgsti trầndgcm thấbkrap nồtxxrng đurfswujvm củoetfa hắuujdn vang lêwafnn, sốogpht ruộadpat trong mắuujdt chưqjaja cójgst tảbjmon đurfsi, bàjtnzn tay tao nhãvwkr giữlnnj chặoetft sau gámwoby nàjtnzng, hôshrj hấbkrap ồtxxrtxxrjtnzng cójgst thểfzuq nghe thấbkray đurfsưqjajqfwvc: “Em làjtnzm anh lo lắuujdng, cójgst biếqjajt khôshrjng

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.