Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 206 : Hung hăng tát một bạt tai

    trước sau   
Mộtofht tiếivuvng kêneihu nàlttey, khiếivuvn cho khôkcking khíquza cảyxac phòevcfng kháyzddch đpsfkubylu trởaiymneihn căltteng thẳadvmng.

Lạueoqc Thàlttenh đpsfkang đpsfkhyhing cạueoqnh ngưhyhiaxybi đpsfkàltten ôkcking kia, quay lưhyhing vềubyl phíquzaa nàltteng, chậtofhm rãaigdi xoay ngưhyhiaxybi, trong đpsfkôkckii mắmystt trong veo củpsfka nàltteng hiệbozwn lêneihn hìkckinh ảyxacnh quen thuộtofhc, mộtofht khuôkckin mặyrvht gójycwc cạueoqnh rõqeiwltteng, cójycw khíquza pháyzddch mịsuck hoặyrvhc lòevcfng ngưhyhiaxybi, nàltteng dừueoqng lạueoqi, giốaiymng nhưhyhi mộtofht đpsfkójycwa hoa báyzddch hợgpjep nởaiym rộtofh, chỉjkhwltte đpsfkhyhing ởaiym rấevcft xa màltte nhìkckin, cũzaicng khôkcking cójycw đpsfki tớmbjbi.

Khuôkckin mặyrvht nhỏlewo nhắmystn vẫohhgn còevcfn táyzddi nhợgpjet, lạueoqi mềubylm mạueoqi nhu thuậtofhn, trong sáyzddng nhưhyhi pha lêneih.

Tầwfkjn Dịsuckch Dưhyhiơaigdng nhấevcfc châuebln hưhyhimbjbng nàltteng đpsfki qua, trong nháyzddy mắmystt kia, cảyxac ngưhyhiaxybi Lâueblm Hi Hi run lêneihn, áyzddnh mắmystt trong veo cójycw mộtofht tia đpsfkubyl phòevcfng, lùbepwi vềubyl phíquzaa sau.

Sắmystc mặyrvht ngưhyhing trọrbwtng củpsfka Tầwfkjn Dịsuckch Dưhyhiơaigdng chùbepwng xuốaiymng mộtofht chúbgwft, con ngưhyhiơaigdi xẹwttqt qua mộtofht tia đpsfkau xójycwt, tiếivuvp tụuudcc đpsfki đpsfkếivuvn trưhyhimbjbc mặyrvht nàltteng.

“Tỉjkhwnh rồbozwi?” Thanh âueblm củpsfka hắmystn khàltten khàltten, giơaigd tay chạueoqm vàltteo mặyrvht nàltteng: “Cójycwevcfn đpsfkau khôkcking?”




ueblm Hi Hi ngâuebly ngưhyhiaxybi khôkcking cójycw phảyxacn ứhyhing lạueoqi, tậtofhn tớmbjbi khi nhiệbozwt đpsfktofhevcfm nójycwng từueoqltten tay hắmystn bao trùbepwm nửaigda khuôkckin mặyrvht nàltteng, thâuebln thểyyjp củpsfka nàltteng tớmbjbi khi đpsfkójycw mớmbjbi đpsfktofht nhiêneihn cójycw phảyxacn ứhyhing, run rẩodssy néneih tráyzddnh, nàltteng chợgpjet nhớmbjb tớmbjbi chuyệbozwn tốaiymi qua, lòevcfng vẫohhgn còevcfn rấevcft sợgpjeaigdi.

ltten tay ưhyhiu nhãaigdaigdi giữlyqia khôkcking trung, khẽdafs nắmystm lạueoqi, buôkcking xuốaiymng.

“Con tôkckii đpsfkâueblu?” Tiếivuvng nójycwi củpsfka nàltteng trởaiymneihn khàltten khàltten, run rẩodssy hưhyhimbjbng hắmystn thốaiymt ra câueblu hỏlewoi đpsfkwfkju tiêneihn.

ltteng khôkcking cójycw quêneihn mụuudcc đpsfkíquzach mìkckinh đpsfkếivuvn tìkckim hắmystn, khôkcking cójycw quêneihn hiệbozwn tạueoqi mốaiymi liêneihn hệbozw duy nhấevcft giữlyqia nàltteng vàltte hắmystn làltteyzddi gìkcki. Đkcanau đpsfkmbjbn hơaigdn mộtofht tháyzddng trưhyhimbjbc, nàltteng chịsucku đpsfkếivuvn bâuebly giờaxyb, rốaiymt cuộtofhc cũzaicng cójycw thểyyjp nhìkckin thấevcfy khuôkckin mặyrvht hắmystn, cójycw thểyyjphyhimbjbng hắmystn đpsfkòevcfi vềubyl cốaiymt nhụuudcc củpsfka nàltteng.

“Đkcanang ởaiymneihn Anh!” trong áyzddnh mắmystt sâueblu thẳadvmm củpsfka Tầwfkjn Dịsuckch Dưhyhiơaigdng toàltten làlttejycwng dáyzddng nàltteng, ôkckin nhu màltte chălttem chúbgwf nhìkckin, mộtofht cáyzddi chớmbjbp mắmystt cũzaicng khôkcking rờaxybi.

Quảyxac nhiêneihn làlttehyhimbjbc Anh.

hyhimbjbc mắmystt Lâueblm Hi Hi tràltten ra, nàltteng càltteo càltteo máyzddi tójycwc, cũzaicng khôkcking tíquzanh hỏlewoi hắmystn xem rốaiymt cụuudcc Anh Quốaiymc cáyzddch nàltteng cójycw xa lắmystm khôkcking? Nàltteng muốaiymn dùbepwng hai châuebln đpsfki đpsfkếivuvn bao giờaxyb mớmbjbi tớmbjbi nơaigdi?

“....... Trảyxac lạueoqi cho tôkckii!” Làltten môkckii anh đpsfkàltteo củpsfka nàltteng run rẩodssy, đpsfkèbmieneihn nưhyhimbjbc mắmystt: “Anh đpsfkem con trảyxac lạueoqi cho tôkckii.”

“Hi Hi......” Hắmystn nhấevcfc châuebln hưhyhimbjbng nàltteng đpsfki đpsfkếivuvn.

“Anh đpsfkhyhing ởaiym đpsfkójycw, đpsfkueoqng cójycw cửaigd đpsfktofhng!” Cảyxac ngưhyhiaxybi Lâueblm Hi Hi đpsfkubylu run rẩodssy, hai mắmystt toàltten lệbozwjycwng hưhyhimbjbng hắmystn héneiht, đpsfkúbgwfng vậtofhy, nàltteng khôkcking nhịsuckn đpsfkưhyhigpjec, cảyxac nửaigda nălttem thốaiymng khổtlxdbepwng giãaigdy giụuudca, kiêneihn nhẫohhgn củpsfka nàltteng đpsfkãaigd muốaiymn mấevcft? “Tầwfkjn Dịsuckch Dưhyhiơaigdng, anh cójycw biếivuvt tôkckii hậtofhn anh đpsfkếivuvn mứhyhic nàltteo khôkcking? Anh cójycw thểyyjp vứhyhit bỏlewokckii, khôkcking cầwfkjn tôkckii, cójycw thểyyjp coi nhưhyhi cảyxac đpsfkaxybi nàlttey chưhyhia từueoqng gặyrvhp qua tôkckii, khôkcking sao cảyxac. Chíquzanh làltte anh dựssska vàltteo cáyzddi gìkckilttehyhimbjbp đpsfki con củpsfka tôkckii? Nójycw vừueoqa mớmbjbi đpsfkưhyhigpjec sinh ra, ngay cảyxac nhìkckin tôkckii cũzaicng chưhyhia kịsuckp, anh dựssska vàltteo đpsfkâueblu màltte mang nójycw đpsfki?”

Ngàlttey đpsfkójycw, trong phòevcfng bệbozwnh, sinh nởaiym đpsfkau đpsfkmbjbn đpsfkãaigdbgwft hếivuvt sứhyhic lựssskc củpsfka nàltteng, nàltteng khôkcking biếivuvt bảyxacn thâuebln mìkckinh chảyxacy bao nhiêneihu máyzddu, chỉjkhw biếivuvt làltte tấevcft cảyxac hộtofhyfml trong phòevcfng sinh đpsfkubylu la hoảyxacng lêneihn, miệbozwng ghéneihltteo bêneihn ngưhyhiaxybi nàltteng hôkcki: ‘côkcki ơaigdi cốaiym gắmystng tỉjkhwnh lạueoqi, xin đpsfkueoqng hôkckin mêneih’, vìkcki vậtofhy nàltteng chỉjkhwjycw thểyyjp tỉjkhwnh lạueoqi, trậtofhn sinh nởaiymlttey nàltteng trảyxaci nghiệbozwm sựsssk bạueoqc bẽdafso củpsfka cuộtofhc đpsfkaxybi, nàltteng nhớmbjbqeiw từueoqng chi tiếivuvt khi hắmystn xoay ngưhyhiaxybi rờaxybi đpsfki, đpsfkau đpsfkếivuvn thấevcfu xưhyhiơaigdng, vàltteo thờaxybi khắmystc cấevcfp cứhyhiu đpsfkójycw, giốaiymng nhưhyhi ai oáyzddn dàlttey vòevcf tráyzddi tim.

Chẳadvmng qua làlttebgwfc nàltteng thanh tỉjkhwnh, con củpsfka nàltteng đpsfkãaigd khôkcking thấevcfy, nàltteng cầwfkjm di đpsfktofhng nghe đpsfkưhyhigpjec rõqeiwltteng phíquzaa bêneihn kia tiếivuvng máyzddy bay cấevcft cáyzddnh gầwfkjm rúbgwf, từueoqng phúbgwft từueoqng phúbgwft mộtofht giốaiymng nhưhyhi đpsfkem máyzddu thịsuckt củpsfka nàltteng cắmystt xéneih.

“Hi Hi...” Hắmystn biếivuvt hiệbozwn tạueoqi tâueblm tìkckinh nàltteng cójycw bao nhiêneihu kíquzach đpsfktofhng, cảyxacm xúbgwfc củpsfka nàltteng khôkcking thểyyjp khốaiymng chếivuv đpsfkếivuvn mứhyhic nàltteo, chỉjkhwjycw thểyyjp nghiêneihm khuôkckin mặyrvht táyzddi nhợgpjet đpsfkèbmieneihn mọrbwti áyzddp lựssskc đpsfkau đpsfkmbjbn trong lòevcfng tiếivuvn lêneihn ôkckim lấevcfy nàltteng. Khôkcking cho phéneihp nàltteng lùbepwi vềubyl phíquzaa sau.




Ôadvmm ấevcfp củpsfka hắmystn làltte cạueoqm bẫohhgy nguy hiểyyjpm nhấevcft.

ueblm Hi Hi theo bảyxacn năltteng lùbepwi vềubyl phíquzaa sau, khôkcking muốaiymn đpsfkuudcng tớmbjbi thâuebln thểyyjp hắmystn, khôkcking muốaiymn nghe đpsfkếivuvn thanh âueblm củpsfka hắmystn. Đkcanãaigd khôkcking íquzat lầwfkjn, nàltteng chíquzanh làltte bịsuck thanh âueblm cùbepwng vớmbjbi sựsssk ôkckin nhu nàlttey mêneih hoặyrvhc, chẳadvmng qua làltte hiệbozwn tạueoqi, mỗhhubi bưhyhimbjbc hắmystn tớmbjbi gầwfkjn, lòevcfng củpsfka nàltteng nhưhyhi bịsuckneihyzddch thàlttenh mảyxacnh vụuudcn.

“Buôkcking.... Tầwfkjn Dịsuckch Dưhyhiơaigdng anh buôkcking tôkckii ra.” Nàltteng héneiht lêneihn têneihyzddi, nghĩyfml muốaiymn đpsfkodssy lồbozwng ngựssskc hắmystn ra.

“Hi Hi...” Tầwfkjn Dịsuckch Dưhyhiơaigdng khàltten giọrbwtng khójycw khăltten nójycwi, áyzddnh mắmystt thâueblm thúbgwfy cụuudcp xuốaiymng khôkcking rõqeiw cảyxacm xúbgwfc, muốaiymn khốaiymng chếivuv đpsfktofhng táyzddc kịsuckch liệbozwt củpsfka nàltteng khôkcking cho nàltteng tựsssk thưhyhiơaigdng tổtlxdn chíquzanh mìkckinh, rồbozwi lạueoqi sợgpjeevcfng tay quáyzdd chặyrvht càltteng khiếivuvn trong lòevcfng nàltteng càltteng hậtofhn..... Trong lòevcfng đpsfkau đpsfkmbjbn xéneihyzddt, hắmystn nhắmystm mắmystt, tiếivuvng nójycwi tựssska nhưhyhi “Hãaigdy nghe anh nójycwi, khôkcking nêneihn nhưhyhi vậtofhy...”

neihn ngoàlttei phòevcfng, Lạueoqc Thàlttenh nghe đpsfkưhyhigpjec đpsfktofhng tĩyfmlnh bêneihn trong, sau mắmystt kíquzanh hiệbozwn lêneihn mộtofht tia phứhyhic tạueoqp, biếivuvt đpsfkiềubylu xoay ngưhyhiaxybi rờaxybi đpsfki.

Kịsuckch liệbozwt giãaigdy giụuudca, căltten bảyxacn nàltteng khôkcking thểyyjp đpsfkhyhing vữlyqing, bịsuck gụuudcc xuốaiymng mộtofht đpsfkaiymng dàlttey đpsfkbozwm trêneihn giưhyhiaxybng, trêneihn thâuebln thểyyjp nhữlyqing vếivuvt thưhyhiơaigdng nhỏlewo vụuudcn bịsuckneihyzddch, nàltteng kêneihu nhỏlewo mộtofht tiếivuvng, cảyxac ngưhyhiaxybi đpsfkau đpsfkếivuvn run rẩodssy.

“Hi Hi!” Tầwfkjn Dịsuckch Dưhyhiơaigdng cúbgwfi ngưhyhiaxybi, đpsfkem đpsfkyxac phíquzaa sau lưhyhing nâueblng nàltteng lêneihn, áyzddnh mắmystt thâueblm thúbgwfy hiệbozwn lêneihn mộtofht tia đpsfkau xójycwt táyzddi nhợgpjet, chălttem chúbgwf nhìkckin nàltteng thậtofht lâueblu.

fenky khuấevcft cùbepwng chua xójycwt trong lòevcfng Lâueblm Hi Hi dâueblng tràltteo, chốaiymng khủpsfki tay đpsfkyxac thâuebln thểyyjp, vung bàltten tay hung hăltteng táyzddt vàltteo mặyrvht hắmystn “Ba!” Mộtofht tiếivuvng giòevcfn vang. Trong đpsfkôkckii mắmystt nàltteng tràltten đpsfkwfkjy nưhyhimbjbc mắmystt đpsfkau đpsfkmbjbn cùbepwng oáyzddn hậtofhn thấevcfu xưhyhiơaigdng, nưhyhimbjbc mắmystt khôkcking ngừueoqng run rẩodssy tuôkckin tràltteo.

Sắmystc mặyrvht Tầwfkjn Dịsuckch Dưhyhiơaigdng méneiho sệbozwch, quay sang mộtofht bêneihn.

Khôkcking khíquzaneihn lặyrvhng lạueoqi bao trùbepwm.

Mộtofht ngọrbwtn giójycw nhẹwttq nhàltteng lay đpsfktofhng rèbmiem cửaigda trắmystng muốaiymt, còevcfn cójycw khuôkckin mặyrvht tuấevcfn lãaigdng củpsfka ngưhyhiaxybi đpsfkàltten ôkcking cùbepwng hai tay vịsuckn bêneihn thàlttenh giưhyhiaxybng, giọrbwtng nójycwi mang theo đpsfkau đpsfkmbjbn nhưhyhing nhẹwttq nhàltteng buôkcking xuốaiymng “Hi Hi, đpsfkueoqng khójycwc... Anh sẽdafs đpsfkem con trảyxac lạueoqi cho em, em muốaiymn gìkcki anh đpsfkubylu cójycw thểyyjp cho.... Làltte anh khôkcking đpsfkúbgwfng, đpsfkueoqng khójycwc, đpsfkưhyhigpjec khôkcking?”

Tạueoqi nơaigdi đpsfkâuebly trong nháyzddy mắmystt, Tầwfkjn Dịsuckch Dưhyhiơaigdng chịsucku đpsfkssskng cáyzddi táyzddt đpsfkau đpsfkmbjbn bỏlewong ráyzddt từueoqltten tay nhỏlewoneih củpsfka nàltteng, đpsfkem nàltteng ôkckim vàltteo trong ngựssskc, giờaxyb phúbgwft nàlttey hắmystn mớmbjbi biếivuvt đpsfkưhyhigpjec đpsfkau lòevcfng cũzaicng cójycw thểyyjphyhigpjet xa tấevcft thảyxacy, nghe nàltteng khójycwc, hắmystn hậtofhn rằpsfkng khôkcking thểyyjp đpsfkem cảyxac thếivuv giớmbjbi nàlttey đpsfkubyln bùbepw cho nàltteng, đpsfktlxdi đpsfkếivuvn cho nàltteng khôkcking còevcfn thưhyhiơaigdng tâueblm.

kckinh yêneihu củpsfka anh, anh thựssskc cójycw lỗhhubi, đpsfkãaigd khiếivuvn em đpsfkau đpsfkmbjbn lâueblu nhưhyhi vậtofhy.

Trong đpsfkêneihm tốaiymi yêneihn tĩyfmlnh, sắmystc mặyrvht táyzddi nhợgpjet củpsfka Tầwfkjn Dịsuckch Dưhyhiơaigdng hiệbozwn lêneihn sựsssk đpsfkèbmieneihn đpsfkau đpsfkmbjbn, đpsfkem thâuebln thểyyjp nhu nhưhyhigpjec củpsfka nàltteng ôkckim vàltteo trong lòevcfng, ởaiym giâuebly phúbgwft sau khi xa cáyzddch nửaigda nălttem, dùbepwng cáyzddnh môkckii bao trùbepwm vàlttenh tai lạueoqnh giáyzdd củpsfka nàltteng, hơaigdi thởaiym mong manh nójycwi: “Hi Hi.... Anh yêneihu em!”

Chỉjkhw ba chữlyqi, áyzddnh mắmystt đpsfkwfkjy tơaigdyzddu củpsfka hắmystn trởaiymneihn ưhyhimbjbt áyzddt.

***

Lily mộtofht mạueoqch đpsfki tớmbjbi, cũzaicng khôkcking đpsfkyyjp ýevcf tớmbjbi nữlyqi hầwfkju hưhyhimbjbng mìkckinh khom ngưhyhiaxybi hàlttenh lễsbuc, lậtofhp tứhyhic hưhyhimbjbng tớmbjbi căltten phòevcfng yêneihn tĩyfmlnh trêneihn cửaigda khắmystc hoa màltteu đpsfklewo đpsfki tớmbjbi, côkcki đpsfkodssy cửaigda ra, khôkcking cójycw nhìkckin thấevcfy thâuebln ảyxacnh màlttekckinh muốaiymn tìkckim, lạueoqi thấevcfy cáyzddi nôkckii kia trong phòevcfng.

“Lily côkcking chúbgwfa, phu nhâuebln khôkcking cójycwaiym đpsfkâuebly, ngưhyhiaxybi cójycw việbozwc gìkcki khôkcking?” Nữlyqi hầwfkju tiếivuvn lêneihn hỏlewoi.

Ámfiknh mắmystt Lily vưhyhiơaigdng vấevcfn chỗhhub đpsfkyrvht cáyzddi nôkckii, khuôkckin mặyrvht xinh đpsfkwttqp cùbepwng biểyyjpu tìkckinh nhanh nhẹwttqn hưhyhimbjbng nơaigdi đpsfkójycw hỏlewoi:

“Đkcanâuebly làltte con trai củpsfka Côkcking Tưhyhimbjbc đpsfkueoqi nhâuebln sao?”

Nữlyqi hầwfkju ngẩodssn ra, giơaigd mộtofht ngójycwn tay lêneihn miệbozwng ởaiymneihn cạueoqnh nôkckii nójycwi: “Suỵwttqt, côkcking chúbgwfa nójycwi nhỏlewo thôkckii, tiểyyjpu vưhyhiơaigdng tửaigd vừueoqa mớmbjbi ngủpsfk thôkckii.”

Lily suýevcft nữlyqia bậtofht cưhyhiaxybi, ngójycwn tay đpsfkùbepwa vỡyxacn mấevcfy lọrbwtn tójycwc quăltten trêneihn gáyzddy, lạueoqnh lùbepwng liếivuvc liếivuvc mộtofht cáyzddi nữlyqi hầwfkju kia; “Cáyzddi gìkcki tiểyyjpu vưhyhiơaigdng tửaigd? Ngưhyhiơaigdi ngu ngốaiymc khôkcking biếivuvt, nếivuvu côkcking tưhyhimbjbc đpsfkueoqi nhâuebln khôkcking cójycwhyhimbjbi mẹwttqjycwlttem Côkcking Tưhyhimbjbc phu nhâuebln, nhưhyhi vậtofhy cáyzddi đpsfkhyhia béneih trong giỏlewo kia cùbepwng lắmystm cũzaicng chỉjkhwltte con riêneihng màltte thôkckii. Ngưhyhiơaigdi ởaiym hoàltteng gia làlttem việbozwc đpsfkưhyhigpjec bao nhiêneihu nălttem? Ngay cảyxac bằpsfkng ấevcfy quy củpsfkzaicng đpsfkubylu khôkcking hiểyyjpu?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.