Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 142-3 : Lời thề 3

    trước sau   
Edit: Mẹamov tớpceehxhf Tháahbsi Hậjtawu.

Thựsculc chấoftxt Ninh Thụcqkac phi trưfpmzpceec mặkgvet  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng chíkunrnh làhxhf Thanh Linh giảzvab dạjtawng. Vậjtawy nêmrrkn lãklsoo ni côdpqcahbsm bấoftxt kíkunrnh vớpceei Nhấoftxt phẩxhmvm Thụcqkac phi đcjnzưfpmzơmrrkng triềwnbhu kia tấoftxt nhiêmrrkn cũrznvng làhxhf do nhậjtawn đcjnzưfpmzrwxyc chỗaqnh tốkunrt từrpha Thanh Linh nêmrrkn mớpceei theo nàhxhfng làhxhfm việzvabc. 

Thanh Linh đcjnzãklso sớpceem pháahbst hiệzvabn ra  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng, chỉlrvohxhf khôdpqcng biếtvutt vìqlcp sao ôdpqcng ta trốkunrn tráahbsnh khôdpqcng chịtltfu đcjnzi ra. Nàhxhfng vai gáahbsnh nưfpmzpceec, đcjnzrphau óqfabc lạjtawi suy tưfpmz, bỗaqnhng nhiêmrrkn câdrnru môdpqci khẽqyqyfpmzxkkgi.  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng, ta cóqfab chếtvutt cũrznvng phảzvabi bứourwc ôdpqcng đcjnzi ra.

Đzxski vềwnbh phíkunra trưfpmzpceec vàhxhfi bưfpmzpceec, nàhxhfng làhxhfm ra vẻrpha vấoftxp châdrnrn màhxhf chậjtawt vậjtawt ngãklso trêmrrkn mặkgvet đcjnzoftxt. Hai thùppakng nưfpmzpceec gáahbsnh trêmrrkn vai trong nháahbsy mắyolgt đcjnzqlcp đcjnzrphay ra đcjnzoftxt, khôdpqcng nhữnxcpng thếtvut mộuhcst chiếtvutc thùppakng còajbdn lăonpkn xuốkunrng sưfpmzxkkgn dốkunrc.

Khôdpqcng ổqlcpn rồoedsi, đcjnztltf tạjtawo hìqlcpnh ảzvabnh kiềwnbhu nhưfpmzrwxyc, nàhxhfng ngãklso mạjtawnh quáahbs đcjnzcqkang trúzytong đcjnzrphau gốkunri rồoedsi.

klsoo ni côdpqc đcjnzi phíkunra sau lậjtawp tứourwc chanh chua nóqfabi: “Thậjtawt sựsculhxhf phếtvut vậjtawt, ngưfpmzơmrrki nóqfabi ngưfpmzơmrrki cóqfab thểtltfhxhfm cáahbsi gìqlcp hảzvab? Múzytoc nửbpcwa thùppakng nưfpmzpceec cũrznvng cóqfab thểtltf vấoftxp ngãklso, còajbdn làhxhfm mấoftxt mộuhcst thùppakng, đcjnzrwxyi đcjnzếtvutn khi trởrjkj vềwnbh thìqlcp ngoan ngoãklson chịtltfu phạjtawt đcjnzi.”


klsoo ni côdpqc ra vẻrpha ghégbxit bỏrwxy dậjtawm dậjtawm châdrnrn xuốkunrng đcjnzoftxt: “Chao ôdpqci! Chao ôdpqci! Đzxskourwng lêmrrkn! Mau đcjnzourwng lêmrrkn! Đzxskrphang cóqfab cảzvabn đcjnzưfpmzxkkgng!”

Thanh Linh cắyolgn răonpkng, quỳltjs rạjtawp trêmrrkn đcjnzoftxt khôdpqcng nhúzytoc nhíkunrch. Nàhxhfng khôdpqcng tin  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng nhìqlcpn thấoftxy ai nhâdrnrn bịtltffvtry khuấoftxt còajbdn cóqfab thểtltf chịtltfu đcjnzsculng màhxhf trốkunrn tráahbsnh khôdpqcng xuấoftxt hiệzvabn.

“Đzxskrphang cóqfabfpmzxkkgi biếtvutng! Đzxskourwng lêmrrkn cho ta! Nhanh lêmrrkn!....Ui da!” Lãklsoo ni côdpqc lạjtawi muôdpqcn mắyolgng to, cáahbsi châdrnrn vừrphaa dậjtawm dậjtawm trêmrrkn đcjnzoftxt đcjnzuhcst nhiêmrrkn bịtltf thứourwqlcp đcjnzóqfab đcjnzjtawp trúzytong.

Thâdrnrn thểtltfhxhf ta lung lay, trưfpmzpceec mắyolgt đcjnzuhcst nhiêmrrkn tốkunri sầrpham lạjtawi, cóqfab mộuhcst lựsculc rấoftxt mạjtawnh đcjnzxhmvy bàhxhf ngãklso xuốkunrng sưfpmzxkkgn dốkunrc.

kunrnh Nam vưfpmzơmrrkng xuấoftxt hiệzvabn giảzvabi quyếtvutt lãklsoo ni côdpqc kia xong, xoay ngưfpmzxkkgi lạjtawi lo lắyolgng hỏrwxyi: “Kiểtltfu Kiểtltfu, nàhxhfng cóqfabhxhfm sao khôdpqcng?”

Khuêmrrk danh củfvtra Ninh Thụcqkac phi làhxhf Ninh Kiểtltfu.

Vịtltf “Thụcqkac phi” nhìqlcpn thấoftxy áahbsi nhâdrnrn tâdrnrm tâdrnrm niệzvabm niệzvabm đcjnzuhcst nhiêmrrkn xuấoftxt hiệzvabn, vẻrpha mặkgvet thoáahbsng chúzytot hốkunrt hoảzvabng.

ahbsng ngưfpmzxkkgi  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng thon dàhxhfi, mộuhcst thâdrnrn cẩxhmvm y quýtfbb giáahbs đcjnzamovp đcjnzqyqy, quýtfbb khíkunrfpmzxkkgi phầrphan, nho nhãklso nhẹamov nhàhxhfng. Đzxskôdpqci mắyolgt củfvtra ôdpqcng ta rấoftxt cóqfab thầrphan, khuôdpqcn mặkgvet chíkunrnh trựsculc, cóqfab thểtltf nhìqlcpn ra đcjnzưfpmzrwxyc hồoedsi còajbdn trẻrpha,  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng nhấoftxt đcjnztltfnh làhxhf mộuhcst mỹnlof nam tửbpcw.

kunrnh Nam vưfpmzơmrrkng cúzytoi ngưfpmzxkkgi muốkunrn đcjnzsjwshxhfng dậjtawy, nàhxhfng tựscula nhưfpmz bịtltf kinh hãklsoi, đcjnzxhmvy hắyolgn ra. Sau đcjnzóqfab đcjnzourwng lêmrrkn, nhanh chóqfabng chạjtawy trốkunrn.

Mộuhcst bêmrrkn châdrnrn củfvtra nàhxhfng bịtltf thưfpmzơmrrkng, đcjnzi đcjnzưfpmzxkkgng cóqfab chúzytot khậjtawp khiễiuztng,  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng nhấoftxc châdrnrn dàhxhfi sảzvabi bưfpmzpceec chạjtawy lạjtawi gầrphan nàhxhfng. (MTLTH.dđcjnzlqđcjnz)

“Chàhxhfng đcjnzrphang tớpceei đcjnzâdrnry!!” Bưfpmzpceec châdrnrn chàhxhfng dừrphang lạjtawi, đcjnzrphau khôdpqcng quay lạjtawi, quáahbst to.

kunrnh Nam vưfpmzơmrrkng nhìqlcpn bóqfabng lưfpmzng nàhxhfng, nghe thấoftxy thanh âdrnrm quen thuộuhcsc làhxhfm lòajbdng hắyolgn rung đcjnzuhcsng kia, tâdrnrm khôdpqcng ứourwc chếtvut đcjnzưfpmzrwxyc màhxhf đcjnzau đcjnzpceen.  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng cởrjkji áahbso khoáahbsc trêmrrkn ngưfpmzxkkgi xuốkunrng: “Đzxskưfpmzrwxyc, đcjnzưfpmzrwxyc, đcjnzưfpmzrwxyc, ta khôdpqcng lạjtawi gầrphan, trêmrrkn ngưfpmzxkkgi nàhxhfng vẫsvmen còajbdn ưfpmzpceet, khoáahbsc cáahbsi nàhxhfy vàhxhfo đcjnzưfpmzrwxyc khôdpqcng?”

Đzxskôdpqci vai nàhxhfng cóqfab chúzytot run rẩxhmvy, hắyolgn đcjnzourwng phíkunra sau, đcjnzuhcsng táahbsc đcjnzưfpmza áahbso cho nàhxhfng vẫsvmen khôdpqcng thay đcjnzqlcpi.


zytoc lâdrnru sau đcjnzóqfab, nàhxhfng mớpceei xoay ngưfpmzxkkgi, ngẩxhmvng đcjnzrphau, hốkunrc mắyolgt ửbpcwng hồoedsng. Nàhxhfng chậjtawm rãklsoi vưfpmzơmrrkn tay, nhậjtawn áahbso khoáahbsc củfvtra hắyolgn.

“Sao lạjtawi tựsculahbst? Sao nàhxhfng lạjtawi ngốkunrc nhưfpmz vậjtawy?” Hắyolgn nhìqlcpn đcjnzôdpqci mắyolgt còajbdn vưfpmzơmrrkng nưfpmzpceec mắyolgt củfvtra nàhxhfng.

hxhfng thẳdpqcng lưfpmzng, thanh âdrnrm ngạjtawo nghễiuzt: “Ởxyzb Vạjtawn Phúzytoc am tịtltfch mịtltfch chếtvutt giàhxhfajbdn khôdpqcng bằfvtrng liềwnbhu mạjtawng đcjnzáahbsnh cuộuhcsc bảzvabn thâdrnrn. Chỉlrvohxhf bảzvabn cung lạjtawi khôdpqcng ngờxkkg rằfvtrng Hoàhxhfng Thưfpmzrwxyng lạjtawi cóqfab thểtltf tuyệzvabt tìqlcpnh đcjnzếtvutn thếtvut. Bảzvabn cung tựsculahbst, Ngưfpmzxkkgi mộuhcst chúzytot cũrznvng khôdpqcng quan tâdrnrm.

hxhf thôdpqci, màhxhf thôdpqci, Vạjtawn Phúzytoc am tịtltfch mịtltfch, trong cung lạjtawi khôdpqcng tịtltfch mịtltfch sao? Ởxyzb Vạjtawn Phúzytoc am còajbdn cóqfab chúzytot tựscul do, nhưfpmzng…nhưfpmzng bảzvabn cung khôdpqcng muốkunrn phíkunr hoàhxhfi thờxkkgi gian ởrjkj Vạjtawn Phúzytoc am, bêmrrkn trong cung cấoftxm lạjtawi quáahbs lạjtawnh lẽqyqyo, bảzvabn cung cũrznvng khôdpqcng muốkunrn trởrjkj vềwnbh.” Nàhxhfng nóqfabi, đcjnzuhcst nhiêmrrkn hốkunrc mắyolgt ưfpmzpceet áahbst, thanh âdrnrm theo đcjnzóqfabhxhfrznvng nghẹamovn ngàhxhfo.

“Tiêmrrku ca ca.”

Đzxskuhcst nhiêmrrkn nghe thấoftxy tiếtvutng gọunmyi quen thuộuhcsc,  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng toàhxhfn thâdrnrn chấoftxn đcjnzuhcsng. Hơmrrkn hai mưfpmzơmrrki năonpkm, hơmrrkn hai mưfpmzơmrrki năonpkm, hắyolgn đcjnzãklso khôdpqcng còajbdn làhxhf vịtltfdpqcng tửbpcwhxhfo hoa phong nhãklso ngàhxhfy đcjnzóqfab, nàhxhfng cũrznvng khôdpqcng còajbdn làhxhf vịtltf tiểtltfu thưfpmz trong sáahbsng thơmrrk ngâdrnry củfvtra ngàhxhfy đcjnzóqfab nữnxcpa.

Từrpha ngàhxhfy nàhxhfng tiếtvutn cung, hắyolgn liềwnbhn khôdpqcng nghe thấoftxy tiếtvutng gọunmyi nàhxhfy nữnxcpa.

ahbsch hơmrrkn hai mưfpmzơmrrki năonpkm, nàhxhfng cuốkunri cùppakng cũrznvng chịtltfu gọunmyi hắyolgn mộuhcst tiếtvutng ‘Tiêmrrku ca ca’: “Kiểtltfu Kiểtltfu.”

“Chàhxhfng nghĩklso biệzvabn pháahbsp đcjnzãklso ta đcjnzi đcjnzưfpmzrwxyc khôdpqcng? Ta khôdpqcng muốkunrn đcjnzrwxyi ởrjkj Vạjtawn Phúzytoc am, cũrznvng khôdpqcng muốkunrn quay lạjtawi cung cấoftxm lạjtawnh légbxio đcjnzóqfab, khôdpqcng muốkunrn vìqlcp Ninh gia nữnxcpa, khôdpqcng muỗaqnhn bỏrwxy qua mộuhcst ngưfpmzxkkgi yêmrrku ta đcjnzếtvutn xưfpmzơmrrkng tủfvtry nữnxcpa.”

Dấoftxu vếtvutt củfvtra năonpkm tháahbsng đcjnztltf lạjtawi trêmrrkn gưfpmzơmrrkng mặkgvet nàhxhfng nhữnxcpng nếtvutp nhăonpkn rấoftxt nhỏrwxy, nhưfpmzng nàhxhfng vẫsvmen cứourw rựsculc rỡsjws xinh đcjnzamovp nhưfpmz hai mưfpmzơmrrki năonpkm trưfpmzpceec, tiếtvutng nứourwc nởrjkj nghẹamovn ngàhxhfo củfvtra nàhxhfng vẫsvmen làhxhfm lòajbdng hắyolgn đcjnzau đcjnzếtvutn vậjtawy. (MTLTH.dđcjnzlqđcjnz)

“Kiểtltfu Kiểtltfu, nàhxhfng thựsculc sựscul nguyệzvabn ýtfbb đcjnzi theo ta?” Thanh âdrnrm  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng vẫsvmen còajbdn cóqfab chúzytot khôdpqcng xáahbsc đcjnztltfnh.

“Phảzvabi.” Nàhxhfng nặkgveng nềwnbh gậjtawt đcjnzrphau.

Hắyolgn mừrphang rỡsjws đcjnzếtvutn mứourwc khôdpqcng biếtvutt phảzvabi làhxhfm thếtvuthxhfo, giơmrrk tay muốkunrn thay nàhxhfng lau đcjnzi nhữnxcpng giọunmyt nưfpmzpceec mắyolgt: “Nhưfpmzng…”


hxhfng quay mặkgvet, lui vềwnbh sau mộuhcst bưfpmzpceec: “Tiêmrrku ca ca, chẳdpqcng lẽqyqy chàhxhfng khôdpqcng muốkunrn dẫsvmen ta đcjnzi?” Thanh âdrnrm làhxhfm hắyolgn đcjnzau lòajbdng lạjtawi vưfpmzơmrrkng chúzytot hoảzvabng sợrwxy.

“Khôdpqcng phảzvabi.” Hắyolgn nóqfabi, chậjtawm rãklsoi cưfpmzxkkgi: “Ta vẫsvmen muốkunrn cùppakng nàhxhfng sốkunrng đcjnzếtvutn báahbsch niêmrrkn giai lãklsoo, dẫsvmen nàhxhfng đcjnzi, làhxhfm sao ta lạjtawi khôdpqcng muốkunrn làhxhfm đcjnziềwnbhu đcjnzóqfab chứourw?”

Hắyolgn cưfpmzxkkgi mộuhcst tiếtvutng, nhìqlcpn nàhxhfng: “Cảzvab đcjnzxkkgi bêmrrkn nhau, mãklsoi mãklsoi khôdpqcng rờxkkgi, cùppakng ngưfpmzxkkgi nhìqlcpn thếtvut gian phồoedsn thịtltfnh cùppakng thêmrrkfpmzơmrrkng.”

ajbdng Thanh Linh chậjtawm rãklsoi siếtvutt lạjtawi, nhữnxcpng lờxkkgi nàhxhfy củfvtra  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng hẳdpqcn làhxhf nhữnxcpng lờxkkgi đcjnzíkunrnh ưfpmzpceec năonpkm đcjnzóqfab ôdpqcng ta vớpceei Ninh Kiểtltfu nóqfabi vớpceei nhau, cũrznvng làhxhf lờxkkgi thềwnbhhxhfnh cho Ninh Kiểtltfu, nhấoftxt đcjnztltfnh ôdpqcng ta sẽqyqy nhớpcee rấoftxt kỹnlof.

Thanh Linh khôdpqcng biếtvutt việzvabc  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng nóqfabi ra lờxkkgi thềwnbhonpkm đcjnzóqfabhxhfdpqc ýtfbb hay cốkunr ýtfbb nhưfpmzng nếtvutu nàhxhfng đcjnzáahbsp lạjtawi khôdpqcng thíkunrch đcjnzáahbsng, khóqfab tráahbsnh khỏrwxyi sựscul hoàhxhfi nghi củfvtra  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng.

“Đzxskưfpmzrwxyc, báahbsch niêmrrkn giai lãklsoo, bêmrrkn nhau khôdpqcng rờxkkgi.” Thanh Linh nóqfabi ra lờxkkgi năonpkm đcjnzóqfab Ninh Kiểtltfu nóqfabi vớpceei  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng, nàhxhfng khôdpqcng thểtltf khôdpqcng bộuhcsi phụcqkac têmrrkn bàhxhfahbsm Thưfpmz Nghiễiuztn, đcjnzếtvutn cảzvab lờxkkgi thềwnbhqlcpnh yêmrrku kiểtltfu nàhxhfy hắyolgn cũrznvng cóqfab thểtltf đcjnzàhxhfo đcjnzưfpmzrwxyc lêmrrkn.

kunrnh Nam vưfpmzơmrrkng nghe vậjtawy, kíkunrch đcjnzuhcsng đcjnzếtvutn đcjnzôdpqci môdpqci cũrznvng run rẩxhmvy, hắyolgn giang hai tay muốkunrn ôdpqcm nàhxhfng vàhxhfo lòajbdng.

Nghĩklso đcjnzếtvutn ởrjkj nhàhxhfajbdn cóqfabqlcpnh dấoftxm chua, da đcjnzrphau nàhxhfng lậjtawp tứourwc têmrrk dạjtawi, hơmrrki chúzytot négbxi tráahbsnh ôdpqcm ấoftxp củfvtra  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng, cốkunr ýtfbb nghiêmrrkm sắyolgc mặkgvet quáahbst: “Ai?! Mau ra đcjnzâdrnry!”

Đzxskuhcsng táahbsc củfvtra  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng cứourwng ngắyolg, thu tay lạjtawi, ngưfpmzng tai lắyolgng nghe: “Kiểtltfu Kiểtltfu, phụcqka cậjtawn cóqfab ngưfpmzxkkgi sao?”

Thanh Linh đcjnzưfpmzơmrrkng nhiêmrrkn biếtvutt phụcqka cậjtawn khôdpqcng hềwnbhqfab ai, vừrphaa mớpceei rồoedsi khôdpqcng nhanh tríkunrdpqcmrrkn, chẳdpqcng lẽqyqy lạjtawi đcjnzourwng im đcjnztltf ôdpqcng ta ôdpqcm? Nàhxhfng giảzvab dạjtawng Ninh Thụcqkac phi làhxhf chuyệzvabn nhỏrwxy, nếtvutu đcjnztltfqlcpnh dấoftxm chua kia biếtvutt nàhxhfng bịtltf  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng ôdpqcm mớpceei làhxhf chuyệzvabn lớpceen.

“Tiêmrrku ca ca, khi nàhxhfo chàhxhfng dẫsvmen ta đcjnzi?” Thanh Linh gắyolgng sứourwc nặkgven ra hai giọunmyt nưfpmzpceec mắyolgt.

“Cho ta thờxkkgi gian chuẩxhmvn bịtltf.”  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng nóqfabi, thâdrnrn phậjtawn Thụcqkac phi nưfpmzơmrrkng nưfpmzơmrrkng củfvtra Ninh Kiểtltfu vẫsvmen còajbdn đcjnzóqfab, hắyolgn tựscul ýtfbb mang nàhxhfng đcjnzi làhxhf phạjtawm phảzvabi tửbpcw tộuhcsi, thếtvutmrrkn nhấoftxt đcjnztltfnh phảzvabi trùppakkunrnh hoàhxhfn hảzvabo.

“Ta còajbdn phảzvabi đcjnzrwxyi bao lâdrnru?” Thanh Linh truy vấoftxn.

“Cho ta năonpkm ngàhxhfy, ta nhấoftxt đcjnztltfnh sẽqyqy an bàhxhfi thỏrwxya đcjnzáahbsng.”  Kíkunrnh Nam vưfpmzơmrrkng khẳdpqcng đcjnztltfnh nóqfabi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.