Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 7-Chương 28 : Đông Phương Vân Tường phúc hắc

    trước sau   
ciiin Khêlsjy nhìn Nam Cung Dưtghḍc tưtghd̀ng bưtghdơehpx́c đzussêlsjýn gâciiìn rưtghd̀ng trúc, nàng khôynxwng có lâciiịp tưtghd́c xuâciiít thủ, nhiêlsjỳu lâciiìn đzussmrpuu đzussêlsjỷ Nam Cung Dưtghḍc may măyirún chạy thoát, lâciiìn này nói gì cũng khôynxwng thêlsjỷ đzussêlsjỷ hăyirún chạy thoát lâciiìn nưtghd̃a.

ynxẉt bưtghdơehpx́c, hai bưtghdơehpx́c, ba bưtghdơehpx́c...... Nam Cung Dưtghḍc môynxw̃i môynxẉt bưtghdơehpx́c đzussi đzussêlsjỳu câciiỉn thâciiịn tưtghd̀ng li tưtghd̀ng tí.

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng đzussã âciiim thâciiìm chú ý, trong nôynxẉi tâciiim còkhhcn khẩluann trưtghdơehpxng hơehpxn Nam Cung Dưtghḍc, bơehpx̉i vì hăyirún căyirun bản khôynxwng rõ thâciiịt sưtghḍ có cao thủ đzussang giúp hăyirún hay khôynxwng.

“Hoàqwswng Thưtghdcrring, ngài đzussi trưtghdơehpx́c, ta tơehpx́i ngăyirun cản ơehpx̉ phía sau!” Vâciiin Thanh lén truyêlsjyn âciiim cho Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng, dịch bưtghdơehpx́c, che ơehpx̉ trưtghdơehpx́c ngưtghdơehpx̀i Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng.

“Hoàqwswng Thưtghdcrring, ngài đzussi nhanh đzussi! Nơehpxi này có chúng ta ngăyirun cản.” Tiêlsjỷu Mạn lo lăyirúng kéo kéo xiêlsjym y Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng.

“Trâciiĩm khôynxwng thêlsjỷ đzussi, trâciiĩm vưtghd̀a đzussi, các ngưtghdơehpxi hăyirún phải chêlsjýt khôynxwng thêlsjỷ nghi ngơehpx̀!” Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng kiêlsjyn quyêlsjýt nói, bơehpx̉i vì hăyirún môynxẉt khi đzussi, đzussôynxẃi phưtghdơehpxng sẽ thâciiíy khôynxwng côynxẃ kỵ, nhâciiịn đzussịnh xung quanh khôynxwng có cao thủ cùng phục binh, bọn họ tâciiít nhiêlsjyn là muôynxẃn ra tay giêlsjýt ngưtghdơehpx̀i, “Hêlsjýt thảy, xem thiêlsjyn ý sao!”


Thơehpx̀i đzusslsjỷm nói nhưtghd̃ng lơehpx̀i này, ánh măyirút của hăyirún lại hưtghdơehpx́ng phưtghdơehpxng hưtghdơehpx́ng chôynxw̃ Vâciiin Khêlsjy nhìn môynxẉt cái, chăyirủng biêlsjýt tại sao, nôynxẉi tâciiim của hăyirún có cảm giác, nơehpxi đzussó thâciiịt sưtghḍ có ngưtghdơehpx̀i tôynxẁn tại, hơehpxn nưtghd̃a ngưtghdơehpx̀i này, cùng hăyirún có liêlsjyn lạc nào đzussí, nêlsjýu khôynxwng hăyirún cũng sẽ khôynxwng có cảm giác mãnh liêlsjỵt nhưtghdciiịy.

Nam Cung Dưtghḍc thâciiíy nhưtghd̃ng biêlsjỷu hiêlsjỵn này của đzussôynxẃi phưtghdơehpxng, tâciiim tình cảnh giác tưtghd̀ tưtghd̀ hạ xuôynxẃng, hăyirún lạnh giọng nơehpx̉ nụ cưtghdơehpx̀i: “Các ngưtghdơehpxi khôynxwng câciiìn tiêlsjýp tục phôynxw trưtghdơehpxng thanh thêlsjý nưtghd̃a, bôynxw̉n vưtghdơehpxng đzussã sơehpx́m nhìn ra, hôynxwm nay ai cũng khôynxwng cưtghd́u đzussưtghdơehpx̣c các ngưtghdơehpxi!”

Bàn tay đzussâciiỉy vêlsjỳ phía trưtghdơehpx́c, huyêlsjỳn khí màqwswu tíjpqvm u ám vụt ra bay qua rưtghd̀ng trúc, hưtghdơehpx́ng thăyirủng đzussêlsjýn côynxw̉ Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng.

Chỉ môynxẉt thoáng, khăyirúp rưtghd̀ng trúc áoqrlnh sáoqrlng châciiịp chơehpx̀n, tiêlsjýng gió thôynxw̉i lá trúc xào xạc, giôynxẃng nhưtghd ác ma phủ xuôynxẃng.

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng hai tay mơehpx̉ ra, lôynxẉn môynxẉt vòng, hai chưtghdơehpx̉ng lưtghḍc đzussôynxẁng thơehpx̀i đzussâciiỉy ra, song thưtghḍc lưtghḍc giưtghd̃a hai ngưtghdơehpx̀i đzussã phâciiin cao thâciiíp.

ciiít cả tưtghdơehpx́ng sĩ rôynxẃi rít dàn trâciiịn phía trưtghdơehpx́c, lâciiíy thâciiin mìdycdnh ngăyirun chăyirụn.

Trong khi tình thêlsjý đzussang lúc chỉ mành treo chuôynxwng, huyêlsjỳn khí màqwswu tíjpqvm săyirúp tâciiín côynxwng các tưtghdơehpx́ng sĩ đzussưtghd́ng đzussâciiìu, đzussôynxẉt nhiêlsjyn môynxẉt luồpmklng ánh sáng màu trăyirúng đzussánh tơehpx́i, giốgkihng nhưtghd tạo thành môynxẉt bưtghd́c tưtghdơehpx̀ng trăyirúng, rơehpxi vào trưtghdơehpx́c ngưtghdơehpx̀i Nam Cung Dưtghḍc.

Ánh sáng trăyirúng nôynxw̉ tung khiếdycdn Nam Cung Dưtghḍc chói măyirút, hăyirún mau chóng lui lại hai bưtghdơehpx́c, lôynxẉ ra kinh ngạc.

“Ngưtghdơehpx̀i nào? Ngưtghdơehpx̀i nào ơehpx̉ nơehpxi đzussâciiiu?”

“Ngưtghdơehpxi nói là ai?” Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng lôynxẉ ra săyirúc măyirụt vui mưtghd̀ng, trong lòng lại lo lăyirúng hơehpxn, “Cõi đzussơehpx̀i này còn có ai là khăyirúc tinh của Nam Cung Dưtghḍc ngưtghdơehpxi?”

Nam Cung Dưtghḍc song đzussôynxẁng co rụt lại, lòng nghi ngơehpx̀ cao hơehpxn, chăyirủng lẽ thâciiịt sưtghḍ là đzussoàn ngưtghdơehpx̀i Vâciiin Khêlsjy đzussêlsjýn am Từxgvwciiin? Sao bọluann họluandbrf thểkmsn đzussêlsjýn nhanh nhưtghdciiịy? Mình cũng phảfizmi trải qua môynxẉt phen trăyirúc trơehpx̉ mơehpx́i đzussiềmrpuu tra đzussưtghdơehpx̣c Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng cùng đzussám quâciiìn thâciiìn đzussang ởvlfc am Từxgvwciiin, cho nêlsjyn mơehpx́i tơehpx́i ám sát Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng, đzussoàn ngưtghdơehpx̀i Vâciiin Khêlsjy lại nhanh hơehpxn hăyirún chạy tơehpx́i nơehpxi này trưtghdơehpx́c môynxẉt bưtghdơehpx́c?

tghdơehpx́i châciiin khôynxwng tưtghḍ chủ lui vêlsjỳ phía sau, cơehpxynxẉi đzussã mâciiít, nêlsjýu lại tiêlsjýp tục đzussi tơehpx́i thìdycdyirún sẽmugl gặnexyp bâciiít lơehpx̣i. Hăyirún thâciiịt vâciiít vả mớmabti trơehpx̉ lại Ngạo Thiêlsjyn đzussại lục mộngsbt lầkmsnn nữehpxa, chính là thơehpx̀i đzusslsjỷm ý chí hăyirung hái, hăyirún tuyêlsjỵt khôynxwng thêlsjỷ chêlsjýt non ơehpx̉ nơehpxi này.

“Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng, coi nhưtghd ngưtghdơehpxi mạng lơehpx́n, hãy đzussơehpx̣i đzussâciiíy, cái giang sơehpxn này, bôynxw̉n vưtghdơehpxng sơehpx́m muôynxẉn gì cũng sẽ lâciiíy đzussưtghdơehpx̣c!” Nói xong hăyirún liêlsjỳn xoay ngưtghdơehpx̀i muôynxẃn đzussi.


ciiin Khêlsjy nào chịu đzussêlsjỷ cho hăyirún có cơehpxynxẉi chạy thoát lâciiìn nưtghd̃a? Trong lòng bàn tay huyêlsjỳn khí tưtghd̀ng đzussạo đzussánh ra, đzussan vào thành lưtghdơehpx́i, ngăyirun đzussưtghdơehpx̀ng đzussi của Nam Cung Dưtghḍc.

Nam Cung Dưtghḍc măyirút thâciiíy tình thêlsjý khôynxwng ôynxw̉n, hăyirún triêlsjỵu hôynxẁi ra Kim Sưtghd thâciiìn thú, khôynxwng chêlsjý nó, bay đzussêlsjýn hưtghdơehpx́ng Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng.

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng cả kinh, theo bản năyirung đzussịnh né tránh, hăyirún môynxẉt khi tránh đzussi nhưtghdciiịy, sẽ đzussem Tiêlsjỷu Mạn lôynxẉ ra trưtghdơehpx́c măyirụt Kim Sưtghd thâciiìn thú.

Nam Cung Dưtghḍc chôynxẃng đzussơehpx̃ ơehpx̉ bêlsjyn trong, nảy sinh ác đzussôynxẉc lêlsjyn tiêlsjýng nói: “Xôynxwng qua! Ăfppjn nàng!” Hăyirún biêlsjýt, mình khôynxwng có lưtghḍa chọn khác, chỉ câciiìn đzussôynxẃi phưtghdơehpxng vưtghd̀a đzussôynxẉng lòng trăyirúc âciiỉn, muôynxẃn xoay ngưtghdơehpx̀i lại cưtghd́u ngưtghdơehpx̀i, thì hăyirún thăyirúng. Cho nêlsjyn, bâciiít kêlsjỷ là Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng cũng tôynxẃt, Tiêlsjỷu Mạn cũng tôynxẃt, hăyirún chỉ câciiìn môynxẉt cơehpxynxẉi chạy thoát.

ciiin Khêlsjy châciiin mày căyirung thăyirủng, măyirút thâciiíy Kim Sưtghd thâciiìn thú hưtghdơehpx́ng trêlsjyn ngưtghdơehpx̀i Tiêlsjỷu Mạn đzussánh tơehpx́i, nàng khôynxwng xuâciiít thủ khôynxwng cưtghd́u đzussưtghdơehpx̣c, bơehpx̉i vì nàng khôynxwng hi vọng phụ thâciiin, mâciiĩu thâciiin cùng gia gia, nãi nãi mâciiít đzussi thâciiin nhâciiin của họ, nàng dưtghdơehpx́i đzussáy lòng nguyêlsjỳn rủa môynxẉt hôynxẁi, thu hôynxẁi huyêlsjỳn khí ngăyirun cản Nam Cung Dưtghḍc, xoay ngưtghdơehpx̀i lại đzussi cưtghd́u Tiêlsjỷu Mạn.

Nam Cung Dưtghḍc trêlsjyn măyirụt lôynxẉ ra ý cưtghdơehpx̀i, năyirúm chăyirúc cơehpxynxẉi, hăyirún phi thâciiin nhảy lêlsjyn lưtghdng Hạc Tiêlsjyn thâciiìn thú, nhanh chóng thoát đzussi.

Phía sau hăyirún, có hai gã cao thủ lưtghdu lại, cản trơehpx̉ phía sau.

ciiin Khêlsjy ngăyirun lại Kim Sưtghd thâciiìn thú tâciiịp kích, lâciiìn nưtghd̃a xoay ngưtghdơehpx̀i lại, muôynxẃn đzussynxw̉i theo Nam Cung Dưtghḍc, hai vị cao thủ lâciiíy thâciiin mình ngăyirun nàng lại.

“Muôynxẃn làm chủ nhâciiin chúng ta bị tôynxw̉n thưtghdơehpxng, trưtghdơehpx́c hêlsjýt giêlsjýt chúng ta!” Hai gã cao thủ trăyirum miêlsjỵng môynxẉt lơehpx̀i.

Còn lại nhưtghd̃ng cao thủ thánh cung, cũng rôynxẃi rít mà xôynxwng lêlsjyn, vì tranh thủ thơehpx̀i gian cho Nam Cung Dưtghḍc chạy trôynxẃn.

ciiin Khêlsjytghd́c giâciiịn đzussánh ra môynxẉt chưtghdơehpx̉ng, đzussâciiìu tiêlsjyn đzussem hai gã cao thủ đzussánh trọng thưtghdơehpxng, tiêlsjýp tục đzussánh ngã nhưtghd̃ng cao thủ Thánh cung. Ngâciiỉng đzussâciiìu lêlsjyn, Nam Cung Dưtghḍc đzussã sơehpx́m chạy trôynxẃn khôynxẁn còn hình bóng, nàng khôynxwng nhịn đzussưtghdơehpx̣c măyirúng: “Tiêlsjỷu nhâciiin hèn hạ, chạy trôynxẃn so vơehpx́i ai khác đzussêlsjỳu nhanh hơehpxn!”

Bạch Hạc vôynxẃn là loài chim bay, mà Bạch Hạc lại là môynxẉt trong nhưtghd̃ng thâciiìn thú, tôynxẃc đzussôynxẉ chạy trôynxẃn của nó thì lại càng khôynxwng thêlsjỷ đzussoán đzussưtghdơehpx̣c. Đngsbáng tiêlsjýc tình huôynxẃng trưtghdơehpx́c măyirút nàng khôynxwng có cách nào triêlsjỵu hôynxẁi ra thú cưtghdng, nêlsjýu khôynxwng chuyêlsjỵn gì cũng đzussêlsjỳu dêlsjỹ dàng hơehpxn.

Thôynxwi đzussưtghdơehpx̣c, tính mêlsjỵnh của Nam Cung Dưtghḍc còn chưtghda có tuyêlsjỵt đzussưtghdơehpx̀ng, nàng luôynxwn luôynxwn có cơehpxynxẉi lâciiìn nưtghd̃a băyirút đzussưtghdơehpx̣c hăyirún, trưtghd̀ phi hăyirún thâciiịt bỏ qua lòng tranh bá.


tghdu lại nhưtghd̃ng cao thủ Thánh cung, thâciiíy chủ nhâciiin đzussã đzussi xa, bọn họ khôynxwng có tiêlsjýp tục lưtghdu lại, lâciiịp tưtghd́c giải tán.

Bọn họ cũng thoát đzussưtghdơehpx̣c mau, bọn họ vưtghd̀a chạy trưtghdơehpx́c môynxẉt bưtghdơehpx́c, thì viêlsjỵn binh của Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng đzussã đzussêlsjýn.

“Hoàqwswng Thưtghdcrring, bọn thuôynxẉc hạ cưtghd́u giá châciiịm trêlsjỹ, xin Hoàqwswng Thưtghdcrring thưtghd́ tôynxẉi!”

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng phâciiít phâciiít tay, ý bảo mọi ngưtghdơehpx̀i miêlsjỹn lêlsjỹ, hăyirún khôynxwng có lâciiịp tưtghd́c hạ lêlsjỵnh cho các tưtghdơehpx́ng sĩ đzussynxw̉i theo thích khách, mà là quay đzussâciiìu ngưtghdng măyirút nhìn nơehpxi Vâciiin Khêlsjy đzussưtghd́ng, hai tay ôynxwm quyêlsjỳn: “Vị cao nhâciiin này, đzussa tạ ngưtghdơehpxi đzussã ra tay cưtghd́u giúp. Tại hạ Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng, hi vọng có thêlsjỷ may măyirún đzussưtghdơehpx̣c thâciiíy măyirụt cao nhâciiin.”

Tiêlsjỷu Mạn nghe vâciiịy, râciiít khâciiỉn trưtghdơehpxng, nhìn chăyirùm chăyirùm Vâciiin Khêlsjy, dùng ánh măyirút câciiìu xin nàng.

Trong gió truyêlsjỳn tơehpx́i tiêlsjýng lá trúc xào xạc, nhưtghdng khôynxwng có bâciiít kỳ hôynxẁi âciiim.

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng cảm thâciiíy thâciiít vọng.

Tiêlsjỷu Mạn thì thơehpx̉ phào nhẹ nhõm, nàng đzussôynxẉt nhiêlsjyn thâciiíy râciiít may măyirún, trưtghd̀ nàng ra, Vâciiin Khêlsjyyirun bản khôynxwng có biêlsjỵn pháp cùng nhưtghd̃ng ngưtghdơehpx̀i khác trao đzussôynxw̉i, cũng khôynxwng có biêlsjỵn pháp khiêlsjýn ngưtghdơehpx̀i khác nhìn thâciiíy nàng. Song, sau môynxẉt khăyirúc nàng thả lỏng tâciiim tình, lại lâciiịp tưtghd́c trơehpx̉ lêlsjyn căyirung thăyirủng.

Chỉ nghe tiêlsjýng ‘khách khách’, môynxẉt câciiiy trúc bị nhôynxw̉ tâciiịn gôynxẃc, bay đzussêlsjýn giưtghd̃a khôynxwng trung.

Mọi ngưtghdơehpx̀i đzussêlsjỳu kinh ngạc, trơehpxyirút nhìn câciiiy trúc treo lơehpxtghd̉ng trêlsjyn khôynxwng, trêlsjyn khôynxwng trung phiêlsjyu đzussôynxẉng, bọn họ đzussêlsjỳu cho là mình găyirụp quỷ.

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng là ngưtghdơehpx̀i thôynxwng minh, thâciiíy môynxẉt màn nhưtghdciiịy, hăyirún bôynxw̃ng nhiêlsjyn lĩnh ngôynxẉ đzussưtghdơehpx̣c: “Cao nhâciiin, xin lưtghdu lại têlsjyn của ngài, âciiin cưtghd́u mạng, ta Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng suôynxẃt đzussơehpx̀i khó quêlsjyn!”

Tiêlsjỷu Mạn khâciiỉn trưtghdơehpxng nhìn nhìn câciiiy trúc kia, nhìn nó môynxẉt măyirụt tưtghd̀ tưtghd̀ rơehpxi xuôynxẃng, băyirút đzussâciiìu viêlsjýt trêlsjyn măyirụt đzussâciiít, môynxw̃i lâciiìn vẽ môynxẉt cái, chưtghd̃ thưtghd́ nhâciiít tưtghd̀ tưtghd̀ hình thành.

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng nhìn đzussâciiìu bút kia, sau khi thâciiíy rõ ràng chưtghd̃ thưtghd́ nhâciiít kia là gì, cả ngưtghdơehpx̀i hăyirún tinh thâciiìn phâciiín châciiín, khâciiỉn trưtghdơehpxng nhìn đzussâciiìu bút kia, nhìn đzussôynxẃi phưtghdơehpxng tiêlsjýp tục viêlsjýt chưtghd̃ thưtghd́ hai.


“Vâciiin......Khêlsjy, cái gì, Vâciiin Khêlsjy? Là Khêlsjy Nhi?” Vâciiin Thanh kích đzussôynxẉng kêlsjyu lêlsjyn.

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng thâciiịt lâciiiu nhìn chăyirum chú vào hai chưtghd̃ trêlsjyn măyirụt đzussâciiít, tâciiim tình khó mà ưtghd́c chêlsjý đzussưtghdơehpx̣c: “Vâciiin Khêlsjyynxwtghdơehpxng, thâciiịt sưtghḍ là ngưtghdơehpxi sao? Ngưtghdơehpxi trơehpx̉ lại?”

ciiin Khêlsjy khôynxwng có trả lơehpx̀i, mà là thăyirủng tăyirúp nhìn vêlsjỳ phía Tiêlsjỷu Mạn, nói: “Tiêlsjỷu Mạn, mọluani chuyêlsjỵn tớmabti tậqknhn bâciiiy giơehpx̀ ngưtghdơehpxi còn muôynxẃn tiêlsjýp tục giả ngu sao? Ngưtghdơehpxi hi vọng mình thăyirủng thăyirún, hay là muốgkihn ta vạch trâciiìn ngưtghdơehpxi, đzussêlsjỷ hình tưtghdơehpx̣ng trưtghdơehpx́c măyirụt Hoàqwswng Thưtghdcrring tan biêlsjýn? Ngưtghdơehpxi tưtghḍ lưtghḍa chọn đzussi!”

Tiêlsjỷu Mạn căyirún môynxwi, tưtghd̀ng bưtghdơehpx́c rút lui, ánh măyirút hoảng loạn.

“Nhìn ơehpx̉ quan hêlsjỵ ngưtghdơehpxi cùng Vâciiin gia, ta khôynxwng muôynxẃn quá đzussoạn tuyêlsjỵt, dù sao, ngưtghdơehpxi cũng tưtghd̀ng dôynxẃc lòng chăyirum sódbrfc Tiêlsjỷu Măyirục, Vâciiin Khêlsjy ta khôynxwng phải là ngưtghdơehpx̀i lâciiíy oán báo âciiin. Ta hiêlsjỵn tại cho ngưtghdơehpxi môynxẉt cơehpxynxẉi cuôynxẃi cùng, ngưtghdơehpxi rôynxẃt cuôynxẉc có chịu giúp ta hay khôynxwng?” Vâciiin Khêlsjy nói.

Tiêlsjỷu Mạn hôynxw̉n hêlsjyn thơehpx̉ sâciiiu mâciiíy hơehpxi, trâciiín đzussịnh tâciiim thâciiìn, nàng tưtghd̀ tưtghd̀ ngâciiỉng đzussâciiìu lêlsjyn nói: “Nàng là Vâciiin Khêlsjy, ta có thêlsjỷ găyirụp đzussưtghdơehpx̣c nàng, nghe đzussưtghdơehpx̣c nàng nói chuyêlsjỵn!”

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng cùng Vâciiin Thanh hai ngưtghdơehpx̀i nghe vâciiịy, nhâciiít tềmrpu quay đzussâciiìu nhìn vêlsjỳ phía nàng, nghe nàng tiêlsjýp tục nói: “Thâciiịt xin lôynxw̃i, là ta ích kỷ, ta có tưtghdciiim, ta khôynxwng có đzussáp ưtghd́ng giúp nàng nhăyirún nhủ tin tưtghd́c cho các  ngưtghdơehpxi, bơehpx̉i vì...... Ta sơehpx̣ nàng sẽ cưtghdơehpx́p đzussi sựfizm chú ý của Hoàqwswng Thưtghdcrring, cưtghdơehpx́p đzussi sựfizmlsjyu thưtghdơehpxng của Thanh ca ca. Ta mơehpx́i thâciiịt sưtghḍ là Vâciiin Khêlsjy, làqwsw đzussại tiêlsjỷu thưtghdciiin gia, nhưtghdng các ngưtghdơehpxi đzussêlsjỳu thích nàng, ta râciiít khôynxwng cam tâciiim! Ta cũng chán ghét mình nhưtghdciiịy, nhưtghdng ta khôynxwng có cách nào khôynxẃng chêlsjý mình...... Thâciiịt xin lôynxw̃i, thâciiịt xin lôynxw̃i!”

Nói xong mâciiíy câciiiu, Tiêlsjỷu Mạn lêlsjỵ rơehpxi đzussâciiìy măyirụt.

ciiin Thanh nhìn muôynxẉi muôynxẉi, trong khoảng thơehpx̀i gian ngăyirún khôynxwng biêlsjýt nêlsjyn nói cái gì, mộngsbt bêlsjyn là đzussưtghdơehpx̀ng muôynxẉi ruôynxẉt của mình, tưtghd̀ nhỏ bị ngưtghdơehpx̀i nhà vưtghd́t bỏ bêlsjyn ngoài, nhâciiịn hêlsjýt khổcdwd sởvlfc, mộngsbt bêlsjyn lại là âciiin nhâciiin của Vâciiin gia, măyirục dù khôynxwng phải là đzussưtghdơehpx̀ng muôynxẉi ruôynxẉt, nhưtghdng khôynxwng kháoqrlc gìdycd đzussưtghdblbmng muộngsbi ruộngsbt...... Hăyirún bị kẹt ơehpx̉ giữehpxa, thâciiịt khôynxwng biêlsjýt nêlsjyn quyêlsjýt đzussịnh nhưtghd thêlsjý nào.

“Tiêlsjỷu Mạn, làm sao muôynxẉi có thêlsjỷ làm nhưtghdciiịy? Khêlsjy Nhi nàng đzussêlsjỷ muôynxẉi nhăyirún nhủ tin tưtghd́c, tâciiít nhiêlsjyn là có nôynxw̃i khôynxw̉ tâciiim bâciiít đzussăyirúc dĩ, muôynxẉi làm nhưtghd thêlsjý khôynxwng phải là làm trêlsjỹ nảfizmi đzussại sưtghḍ sao?” Vâciiin Thanh nói.

“Muôynxẉi mau hỏi Vâciiin Khêlsjyynxwtghdơehpxng, nàng đzussêlsjýn tôynxẉt cùng là làm sao? Tại sao khôynxwng thêlsjỷ hiêlsjỵn thâciiin ơehpx̉ trưtghdơehpx́c măyirụt chúng ta?” Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng khôynxwng có hưtghd́ng thú đzussi chú ý Tiêlsjỷu Mạn có nói dôynxẃi hay khôynxwng, hăyirún hiêlsjỵn tại chỉ quan tâciiim Vâciiin Khêlsjy đzussêlsjýn tôynxẉt cùng găyirụp phải phiêlsjỳn toái gì.

Nhìn Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng tâciiim tình khâciiỉn câciiíp nhưtghd thêlsjý, Tiêlsjỷu Mạn lòng chua xót mà bi thưtghdơehpxng, nàng nêlsjyn là ngưtghdơehpx̀i ơehpx̉ giưtghd̃a truyêlsjỳn lơehpx̀i cho Vâciiin Khêlsjy cùng Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng, đzussêlsjỷ cho bọn họ có thêlsjỷ thuâciiịn lơehpx̣i nói chuyêlsjỵn vơehpx́i nhau.

Nghe xong Vâciiin Khêlsjy trâciiìn thuâciiịt, Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng trong lòng cảm khái vôynxw cùng, hăyirún nhìn chăyirum chú khôynxwng khí, nói: “Vâciiin Khêlsjyynxwtghdơehpxng, nàqwswng yêlsjyn tâciiim đzussi, trâciiĩm sẽ đzussem hêlsjýt toàn lưtghḍc giúp nàqwswng tìm đzussưtghdơehpx̣c Long tôynxwn chủ cùng Tiêlsjỷu Măyirục. Bâciiiy giơehpx̀ nàqwswng đzussi theo trâciiĩm vêlsjỳ hoàng cung trưtghdơehpx́c, đzussơehpx̣i có tin tưtghd́c nàqwswng có thêlsjỷ làqwsw ngưtghdblbmi biêlsjýt trưtghdơehpx́c tiêlsjyn, đzussưtghdơehpx̣c khôynxwng?”


ciiin Khêlsjy suy tưtghd, gâciiịt đzussâciiìu: “Vâciiịy cũng đzussưtghdơehpx̣c, ta theo ngưtghdơehpxi vêlsjỳ hoàng cung.”

Nghe xong Tiêlsjỷu Mạn thuâciiịt lại, Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng nét vui mưtghd̀ng hiêlsjỵn rõ trêlsjyn măyirụt: “Thâciiịt tôynxẃt quá! Vâciiịy chúng ta lêlsjyn đzussưtghdơehpx̀ng ngay đzussi. Đngsbúng rôynxẁi, làm sao ta xác đzussịnh đzussưtghdcrric đzussêlsjýn tôynxẉt cùng nàqwswng đzussang ơehpx̉ chôynxw̃ nào?”

ciiin Khêlsjy suy nghĩ môynxẉt chút, cho hăyirún môynxẉt lơehpx̀i bí hiêlsjỷm: “Sau này, nơehpxi nào có gió thì đzussó là chôynxw̃ của ta.”

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng yêlsjyn lăyirụng, chơehpx̣t bâciiít đzussăyirúc dĩ mà cưtghdơehpx̀i.

ehpxi nào gió thôynxw̉i, thì nàng ởvlfc đzussódbrf......

ynxẃt, hăyirún nhơehpx́ kĩcfxm!

Sau này, nơehpxi nàqwswo gió thôynxw̉i thì đzussó là nàng.

Tiêlsjỷu Mạn tâciiim tìdycdnh mâciiít mát đzussi ơehpx̉ phía sau đzussôynxẉi ngũ, măyirụt ủ mày chau, Vâciiin Thanh tiêlsjýn lêlsjyn an ủi: “Tiêlsjỷu Mạn, muôynxẉi tranh thủ hạnh phúc của mình khôynxwng sai, nhưtghdng khôynxwng thêlsjỷ dựfizmng hạnh phúc của mình trêlsjyn sưtghḍ thôynxẃng khôynxw̉ của ngưtghdblbmi khác. Muôynxẉi tưtghḍ hỏi lòng, lưtghdơehpxng tâciiim của muôynxẉi có thêlsjỷ an ôynxw̉n sao?”

Tiêlsjỷu Mạn đzussỏ măyirút, cúi đzussâciiìu nói: “Thanh ca ca, có phải ngay cả huynh cũng chán ghét muôynxẉi khôynxwng?”

ciiin Thanh trong lòng mềmrpum nhũn, tiêlsjýn lêlsjyn, ôynxwm nàqwswng vào lòng: “Thanh ca ca làm sao códbrf thểkmsn ghét muôynxẉi chứyiru? Vôynxw luâciiịn muôynxẉi làm sai cái gì, muôynxẉi cũng là muôynxẉi muôynxẉi của ta, đzussâciiiy là sưtghḍ thâciiịt khôynxwng có cách nào thay đzussôynxw̉i đzussưtghdơehpx̣c. Ta sơehpx̉ dĩ nói muôynxẉi là hi vọng muôynxẉi có thêlsjỷ đzussủ nhâciiịn rõ mình, nhâciiịn rõ thưtghḍc têlsjý, khôynxwng nêlsjyn vì ham muôynxẃn của bản thâciiin mình mà thưtghdơehpxng tôynxw̉n đzussêlsjýn ngưtghdơehpx̀i khác.”

“Nhưtghdng là, muôynxẉi đzussã làm sai rôynxẁi, làqwswm thưtghdơehpxng tôynxw̉n Vâciiin tỷ tỷ. Muôynxẉi nêlsjyn làm gì bâciiiy giơehpx̀? Hoàqwswng Thưtghdcrring có phải cũng băyirút đzussâciiìu chán ghét muộngsbi, khôynxwng muôynxẃn găyirụp muôynxẉi nưtghd̃a phảfizmi khôynxwng?” Tiêlsjỷu Mạn uêlsjỷ oải nói.

“Khôynxwng đzussâciiiu! Khêlsjy Nhi nàng hào phóng, hiêlsjỷu chuyêlsjỵn nhưtghdciiịy, chỉ câciiìn muôynxẉi thành tâciiim thành ý theo sát nàng nói xin lôynxw̃i, nàng sẽmugl tha thưtghd́ cho muôynxẉi. Vêlsjỳ phâciiìn Hoàqwswng Thưtghdcrring, muôynxẉi muôynxẃn nhâciiịn đzussưtghdơehpx̣c tâciiim ngưtghdơehpx̀i, sẽ phải thâciiịt lòng giao ra tâciiim của mình, lâciiíy tâciiim đzussôynxw̉i tâciiim, nhưtghdng nêlsjýu nhưtghd thêlsjý mà vâciiĩn khôynxwng cách nào làm cho đzussôynxẃi phưtghdơehpxng yêlsjyu muôynxẉi, vâciiịy cũng chỉ có thêlsjỷ nói rõ giưtghd̃a các ngưtghdơehpx̀i khôynxwng có duyêlsjyn phâciiịn.”

“Hình ảnh Vâciiin tỷ tỷ đzussã thâciiịt sâciiiu năyirùm trong lòng Hoàqwswng Thưtghdcrring, dù muôynxẉi làm thêlsjý nào thìdycdciafng sẽmugl chẳspelng làqwswm đzussưtghdcrric gìdycd. Nêlsjýu nhưtghd là muôynxẉi biêlsjýt Hoàqwswng Thưtghdcrring trưtghdơehpx́c thìdycd thâciiịt tôynxẃt biêlsjýt bao. Nêlsjýu nhưtghd muôynxẉi vâciiĩn lớmabtn lêlsjyn ơehpx̉ Vâciiin gia, muôynxẉi nhâciiít đzussịnh sẽ gặnexyp chàqwswng sớmabtm hơehpxn, có lẽ chàqwswng cũng sẽ khôynxwng thích Vâciiin tỷ tỷ......” Tiêlsjỷu Mạn ánh măyirút tưtghd̀ tưtghd̀ tôynxẃi đzussi, nàng căyirún môynxwi, lâciiim vào trâciiìm tưtghd.

ciiin Thanh nghe nói, trong lòng khôynxwng khỏi sinh ra áy náy, thơehpx̉ dài nói: “Tiêlsjỷu Mạn, là Vâciiin gia chúng ta có lôynxw̃i vơehpx́i muôynxẉi, đzussêlsjỷ muôynxẉi chịu ủy khuâciiít.”

ynxẉt nhóm xe ngưtghḍa tưtghd̀ tưtghd̀ hưtghdơehpx́ng hoàng cung đzussi tơehpx́i.

tghd̀ sau khi Đngsbôynxwng Lăyirung quôynxẃc thôynxẃng nhâciiít thiêlsjyn hạ, hoàng cung Đngsbôynxwng Lăyirung quôynxẃc đzussã dơehpx̀i đzussếdycdn nơehpxi chính giưtghd̃a Ngạbeffo Thiêlsjyn đzussbeffi lụrfrjc. cũng chính là hoàng cung Ngạo Thiêlsjyn quôynxẃc lúqlibc trưtghdmabtc.

ehpxi này là nơehpxi giao nhau giưtghd̃a bôynxẃn nưtghdmabtc, con đzussưtghdơehpx̀ng bôynxẃn phưtghdơehpxng thôynxwng suôynxẃt, buôynxwn bán phôynxẁn hoa, ngưtghdơehpx̀i đzussêlsjýn ngưtghdơehpx̀i đzussi, chính là nơehpxi tâciiịp trung quyêlsjỳn lưtghḍc tôynxẃt nhâciiít.

qlibc dờblbmi đzusso, trọluanng thầkmsnn củwysba cáoqrlc quốgkihc gia đzussmrpuu nhậqknhn đzussưtghdcrric lệoqrlnh dờblbmi đzussếdycdn Ngạo Thiêlsjyn quôynxẃc, cũng chính là Hoàng Thành hiêlsjỵn tại, chỉ có nhưtghd̃ng lão thâciiìn đzussưtghdơehpx̣c đzussăyirục biêlsjỵt cho phép cáo lão hôynxẁi hưtghdơehpxng, trơehpx̉ lại cuôynxẉc sôynxẃng củwysba mình, trong đzussó Vâciiin gia Vâciiin Môynxẉng cùng Vâciiin Dâciiịt chính là đzussưtghdơehpx̣c liêlsjỵt vào nhóm lão thâciiìn đzussăyirục biêlsjỵt.

Nam Hi quôynxẃc diêlsjỵt, hai phụ tưtghd̉ Vâciiin Môynxẉng cùng Vâciiin Dâciiịt đzussêlsjỳu thôynxwi đzussảm nhâciiịn trọng trách, thưtghd́ nhâciiít họ đzussêlsjỷ cho đzussơehpx̀i sau Vâciiin Thanh có nhiêlsjỳu đzussâciiít dụng võ hơehpxn, thưtghd́ hai đzussmrpuu làqwsw nhữehpxng trung thầkmsnn nêlsjyn hai phụ tưtghd̉ thâciiịt sơehpx́m cáo lão vêlsjỳ quêlsjy, an hưtghdơehpx̉ng tuôynxw̉i thọ. (tứyiruc làqwsw hai ngưtghdblbmi đzussmrpuu làqwsw trung thầkmsnn nêlsjyn sẽmugl khôynxwng phụrfrjc vụrfrj hai đzussblbmi vua)

Trơehpx̉ lại hoàng cung, Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng sai cung nhâciiin chuâciiỉn bị dạ tiêlsjỵc thịnh soạn, đzussơehpx̣i dạ tiêlsjỵc chuâciiỉn bị đzussưtghdơehpx̣c môynxẉt nưtghd̉a, hăyirún mơehpx́i nhơehpx́ tơehpx́i, hiêlsjỵn tại Vâciiin Khêlsjyyirun bản khôynxwng hưtghdơehpx̉ng thụ đzussưtghdơehpx̣c dạ tiêlsjỵc, hăyirún lại bâciiịn rôynxẉn môynxẉt trâciiịn.

Trái lo phải nghĩ, hăyirún thâciiịt sưtghḍ nghĩ khôynxwng ra mình có thêlsjỷ làm nhưtghd̃ng thưtghd́ gì mơehpx́i có thêlsjỷ khiêlsjýn cho Vâciiin Khêlsjy vui lòng, cuôynxẃi cùng, hăyirún vâciiĩn phâciiin phó xuôynxẃng, đzussêlsjỷ cho mọi ngưtghdơehpx̀i tâciiịp trung tinh thâciiìn, mau sơehpx́m tìm đzussưtghdơehpx̣c nhóm ngưtghdơehpx̀i Long Thiêlsjyn Tuyêlsjỵt.

Có lẽ, chỉ có nhưtghd̃ng thưtghd́ này hăyirún có thêlsjỷ làm vì nàng.

“Vâciiin Khêlsjyynxwtghdơehpxng, ngưtghdơehpxi còn đzussang ơehpx̉ đzussâciiiy sao?” Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng nhìn khăyirúp toàn cung đzusslsjỵn, xung quanh cung đzusslsjỵn, hăyirún côynxẃ ý sai ngưtghdơehpx̀i trang trí hai tâciiím tơehpx lụa cao gâciiìn hai trưtghdơehpx̣ng, bêlsjyn trong cung đzusslsjỵn hơehpxi có gió nôynxw̉i lêlsjyn, tâciiím lụa sẽ theo gió mà bay lêlsjyn.

ciiin Khêlsjyyirụng yêlsjyn ngôynxẁi ơehpx̉ chôynxw̃ tâciiin khách ngôynxẁi, buôynxẁn cưtghdơehpx̀i nhìn hăyirún tìm kiêlsjým thâciiin ảnh của mình khăyirúp nơehpxi, khôynxwng nhịn đzussưtghdơehpx̣c chuyêlsjỷn đzussôynxẉng ngón tay, môynxẉt côynxw̉ gió nhẹ nôynxw̉i lêlsjyn.

ehpx lụa bêlsjyn trái cung đzusslsjỵn nhẹ nhàng lay đzussôynxẉng, Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng trong lòng vui mưtghd̀ng, ngưtghdng măyirút nhìn vị trí phưtghdơehpxng hưtghdơehpx́ng, mơehpx̉ miêlsjỵng nói: “Nơehpxi này vôynxẃn là hoàng cung Ngạo Thiêlsjyn quôynxẃc, trâciiĩm khôynxwng đzussêlsjỷ cho mọi ngưtghdơehpx̀i đzussôynxẉng vàqwswo, tâciiịn lưtghḍc bảo trì nguyêlsjyn trạng. Hoàng đzussêlsjý Ngạo Thiêlsjyn quôynxẃc bêlsjỵnh nặnexyng, qua đzussơehpx̀i môynxẉt năyirum trưtghdơehpx́c. Trưtghdơehpx́c khi chêlsjýt, hăyirún đzussã phái ngưtghdơehpx̀i đzussưtghda thưtghd đzussâciiìu hàng vôynxw đzusslsjỳu kiêlsjỵn, đzussem trọn Ngạo Thiêlsjyn quôynxẃc đzussưtghda cho trâciiĩm, yêlsjyu câciiìu duy nhâciiít chíjpqvnh là nhờblbm trâciiĩm đzussôynxẃi xưtghd̉ tưtghd̉ têlsjý vơehpx́i nưtghd̃ nhi của hăyirún, cũng chính là côynxwng chúa duy nhâciiít Ngạo Thiêlsjyn quôynxẃc – Hiêlsjyn Viêlsjyn Nghêlsjỹ Nhi.”

Biêlsjýt rõ khôynxwng cách nào nhâciiịn đzussưtghdơehpx̣c đzussáp lại của đzussôynxẃi phưtghdơehpxng, hăyirún vâciiĩn hăyirung hái mưtghdơehpx̀i phâciiìn nódbrfi: “Đngsbyirua nhỏjpqv Nghêlsjỹ Nhi này códbrftghḍ ái râciiít cao, nàng tưtghd̀ nhỏ đzussã đzussưtghdcrric ngưtghdơehpx̀i nâciiing niu trong lòng bàn tay, tiêlsjýp nhâciiịn giáo dục củwysba nưtghd̃ hoàng. Ơvvrỷ đzussáy lòng nàng, nàng nhâciiịn đzussịnh tưtghdơehpxng lai mình sẽ trơehpx̉ thành nưtghd̃ hoàng đzussưtghd́ng đzussâciiìu Ngạo Thiêlsjyn quôynxẃc, cho nêlsjyn khi phụ hoàng nàng đzussưtghda thưtghd đzussâciiìu hàng, trong lòng nàqwswng vẫxcqcn có ngăyirun cách vớmabti, nàng thâciiịm chí khôynxwng cách nào tha thưtghd́ cho phụ hoàng của nàng. Đngsbôynxẃi vơehpx́i nàng, trâciiĩm khôynxwng biếdycdt phảfizmi làqwswm gìdycd...... Có môynxẉt sôynxẃ viêlsjỵc có lẽ phảfizmi chờblbm nàng lơehpx́n lêlsjyn, nàng mơehpx́i có thêlsjỷ hiêlsjỷu, phụ hoàng nàng làm nhưtghdciiịy thuâciiìn túy là vì bảo vêlsjỵ nàng.”

“Còn có Vâciiin lão tưtghdơehpx́ng quâciiin cùng Vâciiin Dâciiịt tưtghdơehpx́ng quâciiin, cũng chính là gia gia cùng phụ thâciiin của nàqwswng, tại thơehpx̀i đzusslsjỷm Nam Hi quôynxẃc bị phá, bọn họ vâciiĩn tưtghd̉ chiêlsjýn đzussêlsjýn cuôynxẃi cùng, vì Nam Hi quôynxẃc tâciiịn trung. Hoàng đzussêlsjý Nam Hi quôynxẃc mơehpx̉ thành đzussâciiìu hàng, Vâciiin lão tưtghdơehpx́ng quâciiin cùng Vâciiin Dâciiịt tưtghdơehpx́ng quâciiin trưtghdơehpx́c măyirụt thâciiìn dâciiin Nam Hi quôynxẃc cùng các đzussại thâciiìn, tuyêlsjyn bôynxẃ cáo lão hôynxẁi hưtghdơehpxng.”

“Làm trâciiĩm thâciiịt khó xưtghd̉, nhưtghdng trâciiĩm có thêlsjỷ nhâciiịn thưtghd́c tâciiim tình của bọn họ. Bọn họ thủ hôynxẉ Nam Hi quôynxẃc hơehpxn phâciiin nưtghd̉a cuôynxẉc đzussơehpx̀i, quôynxẃc gia đzussôynxw̉i chủ, bọn họ khôynxwng muôynxẃn lưtghdng đzusseo vêlsjýt nhơehpx bán chủ câciiìu vinh. Vâciiin gia cùng quâciiin đzussngsbi củwysba Vâciiin gia tưtghd̀ trưtghdơehpx́c đzussêlsjýn nay danh châciiín thiêlsjyn hạ, nêlsjýu nhưtghd lúc đzussó đzussêlsjỷ cho Quâciiin đzussngsbi Vâciiin gia xuôynxẃng dôynxẃc, thâciiịt sưtghḍ râciiít đzussáng tiêlsjýc. Trâciiĩm thỉnh câciiìu Vâciiin lão gia rơehpx̀i núi, nhiêlsjỳu lâciiìn bị cưtghḍ tuyêlsjỵt, nhưtghdng trâciiĩm vâciiĩn khôynxwng nản chí, tìdycdm tớmabti cửzqxqa rồpmkli bịgkih cựfizm tuyệoqrlt rồpmkli lạbeffi vẫxcqcn tìdycdm tớmabti cửzqxqa. Cuôynxẃi cùng, thành ý của trâciiĩm đzussãcfxm cảm đzussôynxẉng đzussưtghdcrric Vâciiin lão tưtghdơehpx́ng quâciiin, ôynxwng đzusspmklng ýnajk đzussêlsjỷ Vâciiin Thanh tưtghdơehpx́ng quâciiin thay thêlsjý mìdycdnh, tơehpx́i thôynxẃng lĩnh Quâciiin đzussngsbi Vâciiin gia, vì tâciiin triêlsjỳu phục vụ.”

yirún dưtghd̀ng môynxẉt chút, ánh măyirút thâciiim sâciiiu: “Tâciiít cả mọi ngưtghdơehpx̀i cho là trâciiĩm trọng dụng Vâciiin gia là bởvlfci vì nàqwswng, nhưtghdng khôynxwng hoàqwswn toàqwswn làqwsw nhưtghd thếdycd. Danh tiêlsjýng Quâciiin đzussngsbi Vâciiin gia, các quôynxẃc gia đzussêlsjỳu đzussêlsjỷ ý tơehpx́i, khôynxwng có môynxẉt quâciiin đzussôynxẉi nào có thêlsjỷ so sánh đzussưtghdơehpx̣c, nhưtghdng tại sao Quâciiin đzussngsbi Vâciiin gia sẽ bại bơehpx̉i quâciiin đzussôynxẉi Đngsbôynxwng Lăyirung quôynxẃc? Nói cho cùng, vâciiĩn là bơehpx̉i vì hoàng đzussêlsjý đzussưtghdơehpxng triêlsjỳu khôynxwng biêlsjýt tính châciiít đzussăyirục biêlsjỵt của quâciiin đzussôynxẉi, lúc trưtghdơehpx́c quâciiin tình khâciiỉn câciiíp, hăyirún dao đzussôynxẉng khôynxwng ra chính lêlsjỵnh, khiếdycdn Quâciiin đzussngsbi Vâciiin gia bại vọng.”

Nghe hăyirún nói tơehpx́i đzussâciiiy, Vâciiin Khêlsjy khôynxwng khỏi cảm thán, hoàng đzussêlsjý Nam Hi quôynxẃc cũng chính là Lục vưtghdơehpxng gia, ngưtghdblbmi nàqwswy códbrfciafng mộngsbt chúqlibt mưtghdu đzusspmkl, năyirum đzussódbrf vẫxcqcn giấcfxmu tàqwswi, cuốgkihi cùwulsng bấcfxmt ngờblbm đzussưtghdcrric nàqwswng vàqwswciiin gia ủwysbng hộngsbqwsw đzussoạbefft gian sơehpxn. Nhưtghdng dùwuls sao ôynxwng ta cũciafng khôynxwng phảfizmi làqwsw ngưtghdblbmi trảfizmi qua chiếdycdn tranh, lạbeffi khôynxwng tin tưtghdvlfcng Vâciiin gia lắhvqem nêlsjyn mớmabti thấcfxmt bạbeffi. Ngưtghdcrric lạbeffi, Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdblbmng códbrf thểkmsn trong thờblbmi gian hai năyirum ngắhvqen ngủwysbi thồpmklng nhấcfxmt thiêlsjyn hạbeff, đzussúqlibng làqwsw ngưtghdblbmi quyếdycdt đzussoqrln kháoqrlc thưtghdblbmng, tríjpqvtghdu siêlsjyu quầkmsnn, phong phạbeffm vưtghdơehpxng giảfizm, lòkhhcng trảfizmi thiêlsjyn hạbeff.

“Sau khi chiếdycdm đzussưtghdơehpx̣c Nam Hi quôynxẃc, trâciiĩm lêlsjỵnh Vâciiin Thanh tưtghdơehpx́ng quâciiin mang binh tâciiín côynxwng Tâciiiy Môynxẉ quôynxẃc, Vâciiin Thanh tưtghdơehpx́ng quâciiin làqwsw châciiin truyềmrpun củwysba Vâciiin Đngsbăyirùng đzussại tưtghdơehpx́ng quâciiin, trong môynxẉt ngày liêlsjỳn chiêlsjým đzussưtghdơehpx̣c ba thành, nhâciiít chiêlsjýn thành danh. Tâciiiy Môynxẉ đzussại loạn, đzussại quâciiin liêlsjyn tiêlsjýp bại trâciiịn, trong Hoàng thâciiít nôynxw̉i lêlsjyn phâciiin tranh, cuôynxẃi cùng cả Hoàng thành bị vâciiiy hãm. Vâciiin Thanh tưtghdơehpx́ng quâciiin thay trâciiĩm dẹp xong Tâciiiy Môynxẉ quôynxẃc, khôynxwng thêlsjỷ bỏ qua côynxwng lao, trâciiĩm phong hăyirún là Hôynxẉ quôynxẃc Đngsbại tưtghdơehpx́ng quâciiin, dưtghdơehpx́i môynxẉt ngưtghdơehpx̀i trêlsjyn vạn ngưtghdơehpx̀i.”

“Trong triêlsjỳu đzussình, có khôynxwng ít ngưtghdơehpx̀i đzussôynxẃi vơehpx́i chuyêlsjỵn này sinh ra lơehpx̀i đzussôynxẁn nhảm, nhưtghdng trâciiĩm măyirục kêlsjỵ, trâciiĩm chính là muôynxẃn đzussêlsjỷ cho ngưtghdơehpx̀i trong thiêlsjyn hạ đzussêlsjỳu biêlsjýt, trâciiĩm nguyêlsjỵn ý cùng Vâciiin gia hưtghdơehpx̉ng thiêlsjyn hạ! Ai dám đzussôynxẉng đzussêlsjýn Vâciiin gia, chính là đzussôynxẉng đzussêlsjýn trâciiĩm, trâciiĩm tuyêlsjỵt khôynxwng tha thưtghd́!”

ehpx̀i của hăyirún, đzussêlsjỷ cho đzussáy lòng Vâciiin Khêlsjylsjýt sưtghd́c châciiín đzussôynxẉng.

yirún duy trì Vâciiin gia nhưtghd thêlsjý, cùng nàng có liêlsjyn quan bao nhiêlsjyu, tình nghĩa sâciiiu đzussâciiịm thăyirúm thiêlsjýt nhưtghdciiịy, nàng nêlsjyn hôynxẁi báo hăyirún nhưtghd thêlsjý nào?

ehpx lụa châciiịp chơehpx̀n, ơehpx̉ trong tâciiìm măyirút Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng, tơehpx lụa lay đzussôynxẉng mãnh liêlsjỵt, trêlsjyn khôynxwng trung vẽ mâciiíy chưtghd̃. Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng mơehpx́i đzussâciiìu khôynxwng phát hiêlsjỵn dụng ý của nàng, đzussơehpx̣i khi kịp phản ưtghd́ng, hăyirún băyirút đzussâciiìu bưtghd̀ng tỉnh, chỉ thâciiíy nàng viêlsjýt: “Ngưtghdơehpxi cùng Vâciiin gia thâciiin mâciiịt nhưtghdciiịy, sao khôynxwng đzussêlsjỷ cho quan hêlsjỵ hai bêlsjyn gâciiìn hơehpxn môynxẉt tâciiìng?”

“Đngsbêlsjỷ cho quan hêlsjỵ hai bêlsjyn gâciiìn hơehpxn môynxẉt tâciiìng?” Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng kinh ngạc nhíu mi, “Ý của ngưtghdơehpxi là?”

“Cưtghdơehpx́i hỏi.” Tơehpx lụa múa ra hai chưtghd̃ ngăyirún gọn, Vâciiin Khêlsjy thâciiịt sâciiiu nhìn Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng, chơehpx̀ đzussơehpx̣i phản ưtghd́ng của hăyirún.

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng ngôynxw̉i thăyirủng lưtghdng, nhẹ nhàng rung đzussôynxẉng, ánh măyirút trơehpx̉ nêlsjyn thâciiim trâciiìm.

Thâciiịt lâciiiu, hăyirún khôynxwng có nói thêlsjym câciiiu nào nưtghd̃a.

Cả đzussại đzusslsjỵn trơehpx̉ nêlsjyn yêlsjyn tính khôynxwng tiêlsjýng đzussôynxẉng.

Là nàng nói sai cái gì sao? Măyirục dù nàng khôynxwng tán thành cách làm của Tiêlsjỷu Mạn, nhưtghdng tình cảm Tiêlsjỷu Mạn đzussôynxẃi vơehpx́i Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin tưtghdơehpx̀ng là thâciiịt lòng, nêlsjýu Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng khôynxwng có cách nào đzussáp lại nàng, đzussêlsjỷ cho hăyirún toàn tâciiim toàn ý tiêlsjýp nhâciiịn môynxẉt nưtghd̃ nhâciiin thưtghdơehpxng hăyirún, cũng khôynxwng có sai a.

“Nàqwswng thâciiịt hi vọng trâciiĩm cưtghdơehpx́i Tiêlsjỷu Mạn?” Cũng khôynxwng biêlsjýt trải qua bao lâciiiu, Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng đzussôynxẉt nhiêlsjyn lêlsjyn tiêlsjýng nói.

ciiin Khêlsjyehpxi sưtghd̃ng sơehpx̀, nhìn hăyirún ánh măyirút u buôynxẁn bi thưtghdơehpxng, tâciiim tình của nàng cũng trơehpx̉ nêlsjyn bị đzussè nén.

“Bài hát kia là nàqwswng dạy cho Tiêlsjỷu Mạn sao?” Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng nói.

ciiin Khêlsjy ngâciiỉn ngơehpx, sao hăyirún đzussoán đzussưtghdơehpx̣c?

Nhưtghdng nghe Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng tiêlsjýp tục nói: “Tiêlsjỷu Mạn tưtghd̀ nhỏ sinh trưtghdơehpx̉ng ơehpx̉ Am Từxgvwciiin, khôynxwng có trải qua bâciiít kỳ môynxẉt tình yêlsjyu châciiin chính nào, nàng khôynxwng thêlsjỷ nào sáng tác ra môynxẉt bài hát làm say lòng ngưtghdơehpx̀i nhưtghd thêlsjý, thâciiịm chí lơehpx̀i ca nhơehpx́ thưtghdơehpxng, hơehpxn nưtghd̃a lơehpx̀i bài hát này cùng nhưtghd̃ng lơehpx̀i ca chúng ta nghe đzussưtghdơehpx̣c râciiít khôynxwng giôynxẃng nhau. Lâciiìn này lơehpx̀i ca thăyirủng thăyirún chính trưtghḍc, nhưtghdng ý nhị mưtghdơehpx̀i phâciiìn, cũng là cùng phong cách nói chuyêlsjỵn thưtghdơehpx̀ng ngày tưtghdơehpxng đzussôynxẃi tưtghdơehpxng tưtghḍ, đzussâciiiy là chôynxw̃ đzussêlsjỷ cho trâciiĩm sinh ra hoài nghi.”

Thì ra là nhưtghdciiịy, Vâciiin Khêlsjy phải bôynxẉi phục Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng quan sát tỉ mỉ, cái gì cũng khôynxwng lưtghd̀a đzussưtghdơehpx̣c hăyirún.

“Ngưtghdơehpxi vì đzussêlsjỷ cho nàng hâciiíp dâciiĩn lưtghḍc chú ý của trâciiĩm, cho nêlsjyn mơehpx́i dạy nàng học bài hát này sao? Cũng đzussưtghdơehpx̣c, nêlsjýu nhưtghd ngưtghdơehpxi thâciiịt cho là trâciiĩm cưtghdơehpx́i Tiêlsjỷu Mạn, đzussôynxẃi vơehpx́i trâciiĩm đzussôynxẃi vơehpx́i Vâciiin gia cũng là môynxẉt chuyêlsjỵn tôynxẃt, nhưtghdciiịy trâciiĩm thuâciiịn theo tâciiim ý của ngưtghdơehpxi. Hiêlsjỵn tại, trâciiĩm đzussem quyêlsjỳn quyêlsjýt đzussịnh giao cho ngưtghdơehpxi, chỉ câciiìn ngưtghdơehpxi gâciiịt đzussâciiìu, trâciiĩm sẽ cưtghdơehpx́i Tiêlsjỷu Mạn.” Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng hai măyirút nhìn chăyirùm chăyirùm cái tơehpx lụa kia, chỉ câciiìn tơehpx lụa lay đzussôynxẉng, hăyirún nêlsjyn đzussáp ưtghd́ng hôynxwn sưtghḍ này, dưtghdơehpx́i đzussáy lòng tưtghḍ nói đzussôynxẃi vơehpx́i mình.

ciiìn này, đzussôynxw̉i lại là Vâciiin Khêlsjyciiim vào trâciiìm măyirục.

Đngsbâciiiy vôynxẃn là chuyêlsjỵn giưtghd̃a hăyirún và Tiêlsjỷu Mạbeffn, nay lại ném quyêlsjỳn quyêlsjýt đzussịnh vào trong tay nàng, này coi là chuyêlsjỵn gì?

yirục dù trong nôynxẉi tâciiim, nàng cảm thâciiíy Tiêlsjỷu Mạn râciiít thích hơehpx̣p vơehpx́i Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng, nhưtghdng nàng cũng lo lăyirúng, vơehpx́i tính cách hay ghen tị của Tiêlsjỷu Mạn nhưtghd thêlsjý, vạn nhâciiít sau này bêlsjyn ngưtghdơehpx̀i Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng xuâciiít hiêlsjỵn nhưtghd̃ng côynxw gái khác, nàng có thêlsjỷ khôynxwng ngưtghd̀ng làm ra nhưtghd̃ng thủ đzussoạn tàn nhâciiĩn, trưtghd̀ đzussi phiêlsjỳn toái đzussâciiiy?

Chuyêlsjỵn hâciiịu cung, nàng cũng chưtghda tưtghd̀ng thâciiíy tâciiịn măyirút, nhưtghdng là có thêlsjỷ nghĩ đzussêlsjýn.

Ơvvrỷ trong hâciiịu cung, cho dù là ngưtghdơehpx̀i thiêlsjỵn lưtghdơehpxng đzussơehpxn thuâciiìn hơehpxn nưtghd̃a, cũng có thêlsjỷ trơehpx̉ nêlsjyn lòng dạ đzussôynxẉc ác.

Nàng đzussêlsjỷ cho Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng cưtghdơehpx́i Tiêlsjỷu Mạn, có lẽ là thành toàn tình cảm Tiêlsjỷu Mạn, nhưtghdng có thêlsjỷ hay khôynxwng vôynxw tình đzussem Tiêlsjỷu Mạn đzussâciiỉy vào hôynxẃ lưtghd̉a đzussâciiiy?

ynxwm nay là nàng, đzussôynxẃi vơehpx́i Tiêlsjỷu Mạn mà nói, khôynxwng có thưtghḍc châciiít thưtghdơehpxng tôynxw̉n ngưtghdơehpx̀i, Tiêlsjỷu Mạn cũng đzussã căyirum thù nàng nhưtghd thêlsjý, nêlsjýu đzussôynxw̉i lại là ngưtghdơehpx̀i khác? Nàqwswng sẽ đzussôynxẃi đzussãi nhưtghd thêlsjý nào?

ehpx lụa ơehpx̉ giưtghd̃a khôynxwng trung châciiịm chạp vâciiĩn khôynxwng có nhúc nhích, Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng tâciiim tình ngưtghdơehpx̣c lại tưtghd̀ tưtghd̀ vui vẻ lêlsjyn, khóe môynxwi khẽ giơehpxlsjyn. Lúc này, tưtghd̀ ngoài cưtghd̉a truyêlsjỳn đzussêlsjýn thôynxwng báo: “Hoàqwswng Thưtghdcrring, Vâciiin lão tưtghdơehpx́ng quâciiin cùng Vâciiin Dâciiịt tưtghdơehpx́ng quâciiin đzussêlsjýn đzussâciiiy bái kiêlsjýn.”

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng nói: “Tuyêlsjyn!”

Là gia gia cùng phụ thâciiin đzussêlsjýn a.

ciiin Khêlsjy buôynxwng lỏng lưtghḍc đzussạo trêlsjyn tay, tơehpx lụa thuâciiịn thêlsjý rơehpxi xuôynxẃng, Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng thâciiíy thêlsjý, nhêlsjých nhẹ khóe môynxwi, nói: “Trâciiĩm đzussã đzussem quyêlsjỳn tuyêlsjỵt đzussôynxẃi giao cho ngưtghdơehpxi, sau này ngưtghdơehpxi thâciiíy ngưtghdơehpx̀i ầkmsnn giốgkihng ngưtghdblbmi, hoăyirục là hơehpxn, ngưtghdơehpxi hãcfxmy giơehpx́i thiêlsjỵu cho trâciiĩm. Kéfizmm ngưtghdblbmi mộngsbt chúqlibt hoăyirục là gâciiìn băyirùng, trâciiĩm cũng ưtghdng thuâciiịn. Trâciiĩm đzussem chung thâciiin đzussại sưtghḍ phó thác cho ngưtghdơehpxi rôynxẁi, ngưtghdơehpxi nhâciiít đzussịnh phảfizmi chịu trách nhiêlsjỵm đzussôynxẃi vơehpx́i trâciiĩm, khôynxwng thêlsjỷ tùy tùy tiêlsjỵn tiêlsjỵn đzussem ngưtghdơehpx̀i cho trâciiĩm, hại chung thâciiin trâciiĩm.”

ciiin Khêlsjy nghe vâciiịy, suýt nưtghd̃a tưtghd̀ chôynxw̃ ngôynxẁi nhảy lêlsjyn, hăyirúc tuyêlsjýn rơehpx́t xuôynxẃng mâciiíy cái.

Chung thâciiin đzussại sưtghḍ của hăyirún, nàng quản cái răyirúm? Đngsbâciiiy khôynxwng phải là nói rõ là gài bâciiĩy nàng sao?

ehpx lụa cả đzussại đzusslsjỵn kịch liêlsjỵt lay đzussôynxwng, tỏ vẻ kháng nghị.

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng mưtghd̀ng thâciiìm cưtghdơehpx̀i môynxẉt tiêlsjýng, làm nhưtghd cái gì cũng khôynxwng có thâciiíy, chôynxẃng căyirùm nhìn đzussại môynxwn, lâciiỉm bâciiỉm tưtghḍ nói: “Hôynxwm nay gió làm sao lại lơehpx́n nhưtghd thêlsjý? Đngsbúng rôynxẁi, Vâciiin lão tưtghdơehpx́ng quâciiin cùng Vâciiin Dâciiịt tưtghdơehpx́ng quâciiin cũng nêlsjyn đzussêlsjýn rôynxẁi, làm sao còn chưtghda tơehpx́i?”

ciiin Khêlsjy nhìn chăyirùm chăyirùm hăyirún, nghiêlsjýn răyirung nghiêlsjýn lơehpx̣i, ai nói Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng ôynxwn thuâciiìn thiêlsjỵn lưtghdơehpxng? Rõ ràng chính là môynxẉt sói đzussôynxẉt lôynxẃt cưtghd̀u, râciiít phúc hăyirúc.

Lúc hai phụ tưtghd̉ Vâciiin lão tưtghdơehpx́ng quâciiin cùng Vâciiin Dâciiịt tưtghdơehpx́ng quâciiin đzussi vào đzussại đzusslsjỵn, trong đzussại đzusslsjỵn tiêlsjýng cưtghdơehpx̀i bay bôynxw̉ng, nhìn qua là thâciiíy Hoàqwswng Thưtghdcrring khó có đzussưtghdơehpx̣c tâciiim thình thâciiịt tôynxẃt, nụ cưtghdơehpx̀i sáng lạng.

“Hoàqwswng Thưtghdcrring, chuyêlsjỵn gì đzussêlsjỷ cho ngài vui vẻ nhưtghd thêlsjý?” Vâciiin lão tưtghdơehpx́ng quâciiin vưtghd̀a tiêlsjýn lêlsjyn, vưtghd̀a nói. Chung đzussụng lâciiiu ngày, quâciiin thâciiìn cũng là khôynxwng có xa lạ nhưtghdciiịy, đzussơehpxn giản làm lêlsjỹ, liêlsjỳn tán gâciiĩu.

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng dưtghd̀ng lại tiêlsjýng cưtghdơehpx̀i, thanh âciiim ôynxwn nhuâciiịn nói: “Hai vị tưtghdơehpx́ng quâciiin tơehpx́i đzussúng lúc, trâciiĩm đzussang cùng Vâciiin Khêlsjyynxwtghdơehpxng nói đzussùa đzussâciiiy.”

Phụ tưtghd̉ Vâciiin Môynxẉng vưtghd̀a nghe, khôynxwng khỏi lôynxẉ ra vẻ măyirụt găyirụp quỷ. Cả đzussại đzusslsjỵn rõ ràng chỉ có môynxẉt mình Hoàqwswng Thưtghdcrring, hăyirún lại nói cùng Khêlsjy Nhi nói chuyêlsjỵn, Hoàqwswng Thưtghdcrring sẽ khôynxwng phải là bị nóng đzussâciiìu đzussi?

Thâciiíy bọn họ khôynxwng tin, Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng chỉ môynxẉt vị trí trêlsjyn đzussại đzusslsjỵn, nói: “Vâciiin Khêlsjyynxwtghdơehpxng đzussang an vị ơehpx̉ đzussâciiiy, nàng giơehpx̀ phút này đzussang nhìn hai vị đzussâciiíy.”

Hai phụ tưtghd̉ Vâciiin Môynxẉng nhâciiít têlsjỳ run run lêlsjyn, lui vêlsjỳ phía sau mâciiíy bưtghdơehpx́c, Vâciiin Môynxẉng đzussánh bạo hỏi: “Hoàqwswng Thưtghdcrring, ngài là côynxẃ ý cùng thâciiìn nói giơehpx̃n, hay là ngài...... Ngài quêlsjyn khôynxwng uôynxẃng thuôynxẃc sao?”

Đngsbôynxwng Phưtghdơehpxng Vâciiin Tưtghdơehpx̀ng bâciiít đzussăyirúc dĩ cưtghdơehpx̀i khôynxwt, biêlsjýt mình nhâciiít thơehpx̀i giải thích khôynxwng rõ, khôynxwng thêlsjỷ làm gì khác hơehpxn là đzussem sưtghḍ tình châciiin tưtghdơehpx́ng nói lại môynxẉt lâciiìn nưtghd̃a.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.