Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1186 : Nam cung thức tỉnh (1)

    trước sau   
Chính lúc Tôrsmh Lạc đbwuiang thưajdjơnawzng tâuovpm muôrsmh́n chêtubót, đbwuitubọn chủ đbwuitubọn Cưajdj̉u Trùng thong thả ung dung bưajdjơnawźc đbwuiêtubón sau lưajdjng Tôrsmh Lạc.

Ârfavm thanh trâuovp̀m ôrsmh̉n vang lêtubon tưajdj̀ phía sau lưajdjng nàng.

“Ngưajdjơnawzi muôrsmh́n cưajdj́u hăyeut́n?” Thanh âuovpm của đbwuiiệiatqn chủoyxv đbwuiiệiatqn Cửpinku Trùqttjng thâuovp̀n bí khó lưajdjơnawz̀ng vang lêtubon trong đbwuiại sảnh yêtubon tĩnh khiêtubón ngưajdjơnawz̀i có cảm giác quỷ dị lạ thưajdjơnawz̀ng. 

rsmh Lạc lâuovp̣p tưajdj́c quay đbwuiâuovp̀u lại, níu lâuovṕy ôrsmh́ng tay áo của đbwuiiệiatqn chủoyxv đbwuiiệiatqn Cửpinku Trùqttjng, kích đbwuiôrsmḥng lơnawźn tiêtubóng hỏi: “Ngưajdjơnawzi có thêtubỏ cưajdj́u hăyeut́n?”

Đimdeiệiatqn chủoyxv đbwuiiệiatqn Cửpinku Trùqttjng nhìykyun nha đbwuiqttju khóctzhc lóctzhc nhưajdj con mètuboo mưajdjaxmnp trưajdjaxmnc mặrqupt hắnawzn, đbwuiôrsmhi tay vẫjwyrn chắnawzp ởrfav phípcsva sau, khẽlhas nhưajdjaxmnng màwpuqy kiếaxgfm, đbwuinawzc ýzlsi hấfopot cằsfsfm: “Đimdeóctzhwpuq đbwuiưajdjơnawzng nhiêtubon.”

“Mau nóctzhi cho ta biếaxgft, phảyuvki làwpuqm sao mớaxmni cóctzh thểmsob cứyuvku hắnawzn!” Tai nghe đbwuiiệiatqn chủoyxv đbwuiiệiatqn Cửpinku Trùqttjng cóctzh biệiatqn pháhhapp, Tôrsmh Lạhzrmc ngay lậzzfcp tứyuvkc kinh ngạhzrmc cùqttjng vui mừjwyrng đbwuian xen lẫjwyrn lộtubon, đbwuiôrsmhi mắnawzt sưajdjng đbwuivguw nhưajdj hai hạhzrmt đbwuiàwpuqo lấfopop láhhapnh áhhapnh sáhhapng. 


Đimdeiệiatqn chủoyxv đbwuiiệiatqn Cửpinku Trùqttjng liếaxgfc nhìykyun Tôrsmh Lạhzrmc mộtubot cáhhapi, lạhzrmi chậzzfcm rìykyuykyuwpuq thu hồrqupi tầqttjm mắnawzt, tựlhasa nhưajdj chưajdja hạhzrm quyếaxgft tâuovpm.

rsmh Lạhzrmc làwpuq ngưajdjsfsfi thôrsmhng minh, tựlhas nhiêtubon vừjwyra nhìykyun thấfopoy liềgzxhn hiểmsobu.

Thầqttjn sắnawzc củoyxva nàwpuqng vộtuboi vàwpuqng màwpuqpcsvch đbwuitubong: “Ngưajdjơnawzi muốyuvkn cáhhapi gìykyu trao đbwuiigwfi? Chỉptkx cầqttjn làwpuq chuyệiatqn ta cóctzh thểmsobwpuqm, ta đbwuigzxhu sẽlhas đbwuiáhhapp ứyuvkng ngưajdjơnawzi!” 

Đimdeiệiatqn chủoyxv đbwuiiệiatqn Cửpinku Trùqttjng rõzbqbwpuqng làwpuq muốyuvkn lợvopoi dụwkoeng cháhhapy nhàwpuqwpuq đbwuiếaxgfn hôrsmhi củoyxva, Tôrsmh Lạhzrmc làwpuqm sao màwpuq khôrsmhng nhìykyun ra cơnawz chứyuvk?

Đimdejwyrng tưajdjrfavng linh hồrqupn hắnawzc áhhapm củoyxva vịhzrm đbwuiiệiatqn chủoyxv đbwuiiệiatqn Cửpinku Trùqttjng nàwpuqy cao thưajdjvopong hay từjwyr bi, hắnawzn đbwuiưajdjvopoc Thấfopot côrsmhng tửpink thu thậzzfcp, đbwuiưajdjơnawzng nhiêtubon làwpuq ngưajdjsfsfi khôrsmhng tầqttjm thưajdjsfsfng.

“Cáhhapi nàwpuqy sao…” Đimdeiệiatqn chủoyxv đbwuiiệiatqn Cửpinku Trùqttjng dưajdjsfsfng nhưajdjctzh chúqttjt khóctzh mởrfav miệiatqng, hắnawzn chầqttjm chậzzfcm vuốyuvkt cằsfsfm, tiếaxgfp tụwkoec thảyuvkuovpy câuovpu. 

“Ngưajdjơnawzi rốyuvkt cuộtuboc muốyuvkn cáhhapi gìykyu? Nóctzhi ra rõzbqbwpuqng đbwuii!” Tôrsmh Lạhzrmc nắnawzm lấfopoy ốyuvkng tay áhhapo củoyxva hắnawzn, hậzzfcn khôrsmhng thểmsobhhapt cho hắnawzn mộtubot cáhhapi.

Thậzzfct ra Tôrsmh Lạhzrmc luôrsmhn luôrsmhn bìykyunh tĩgzxhnh, hàwpuqnh đbwuitubong cửpink chỉptkx hay lờsfsfi nóctzhi ngàwpuqy thưajdjsfsfng cũcuafng đbwuigzxhu thong thảyuvk ung dung, chưajdja bao giờsfsf trảyuvki qua nhữxtneng thờsfsfi khắnawzc vôrsmhqttjng lo lắnawzng nhưajdj thếaxgfwpuqy. Nhưajdjng hiệiatqn tạhzrmi liêtubon quan đbwuiếaxgfn sốyuvkng chếaxgft củoyxva Nam Cung Lưajdju Vâuovpn, nàwpuqng khôrsmhng thểmsob khôrsmhng nôrsmhn nóctzhng.

Khuôrsmhn mặrqupt Nam Cung Lưajdju Vâuovpn lúqttjc nàwpuqy tiềgzxhu tuỵnawz nhưajdj ôrsmhng giàwpuqhhapm mưajdjơnawzi tuổigwfi. Mộtubot dung nhan vốyuvkn tuấfopon mỹiatqrsmh song màwpuq giờsfsf đbwuiâuovpy lốyuvkm đbwuiyuvkm đbwuiqttjy vếaxgft đbwuirqupi mồrqupi, gầqttjy đbwuiếaxgfn mứyuvkc xưajdjơnawzng bọfgjbc da, cảyuvk ngưajdjsfsfi khôrsmhng đbwuiưajdjvopoc hai câuovpn thịhzrmt, gầqttjy yếaxgfu đbwuiếaxgfn mứyuvkc gióctzh thổigwfi nhẹuovp qua liềgzxhn sẽlhas bay đbwuii mấfopot. 

Nghiêtubom trọfgjbng nhấfopot chípcsvnh làwpuqnawzi thởrfav mỏvguwng manh, đbwuiyuvkt quãvopong củoyxva hắnawzn. Hắnawzn nhưajdj vậzzfcy, thoạhzrmt nhìykyun nhưajdj mộtubot xáhhapc ưajdjaxmnp đbwuiưajdjvopoc hong gióctzh.

rsmh Lạhzrmc chỉptkx nhìykyun mộtubot cáhhapi, nưajdjaxmnc mắnawzt lạhzrmi lậzzfcp tứyuvkc tuôrsmhn ra nhưajdj suốyuvki chảyuvky.

“Mau nóctzhi cho ta biếaxgft, ngưajdjơnawzi muốyuvkn thếaxgfwpuqo mớaxmni chịhzrmu chữxtnea khỏvguwi cho hắnawzn? Mặrqupc kệiatq phảyuvki trảyuvk giáhhap lớaxmnn thếaxgfwpuqo, ta đbwuigzxhu nguyệiatqn ýzlsi!” Giọfgjbng nóctzhi củoyxva Tôrsmh Lạhzrmc kiêtubon đbwuihzrmnh chưajdja từjwyrng cóctzh

Đimdeiệiatqn chủoyxv đbwuiiệiatqn Cửpinku Trùqttjng nhìykyun Nam Cung Lưajdju Vâuovpn hơnawzn nửpinka ngàwpuqy mớaxmni thởrfav mộtubot lầqttjn, lạhzrmi nhìykyun đbwuiôrsmhi mắnawzt khóctzhc đbwuiếaxgfn sưajdjng to nhưajdj hạhzrmt đbwuiàwpuqo củoyxva Tôrsmh Lạhzrmc, lúqttjc nàwpuqy mớaxmni thong thảyuvk ung dung màwpuq nhìykyun Tôrsmh Lạhzrmc mộtubot cáhhapi: “Nếaxgfu ngưajdjơnawzi muốyuvkn cứyuvku hắnawzn cũcuafng đbwuiưajdjvopoc, đbwuiem linh hồrqupn củoyxva ngưajdjơnawzi báhhapn cho bổigwfn đbwuiiệiatqn chủoyxv.”


hhapi gìykyu?

rsmh Lạhzrmc còbrran chưajdja kịhzrmp phảyuvkn ứyuvkng, Tửpink Nghiêtubon lậzzfcp tứyuvkc bạhzrmo pháhhapt. 

“Khôrsmhng đbwuiưajdjvopoc! Khôrsmhng cóctzh linh hồrqupn, ngưajdjơnawzi bảyuvko Lạhzrmc Lạhzrmc làwpuqm sao màwpuq sốyuvkng? Ngưajdjơnawzi màwpuqwpuq đbwuiiệiatqn chủoyxv đbwuiiệiatqn Cửpinku Trùqttjng gìykyu chứyuvk, căyeutn bảyuvkn làwpuq nhâuovpn lúqttjc ngưajdjsfsfi kháhhapc cháhhapy nhàwpuqwpuq đbwuii hôrsmhi củoyxva!” Tửpink Nghiêtubon nắnawzm chặrqupt hai tay, thởrfav phìykyu phìykyuwpuq trừjwyrng mắnawzt nhìykyun đbwuiiệiatqn chủoyxv đbwuiiệiatqn Cửpinku Trùqttjng.

Bắnawzc Thầqttjn Ảldlvnh kéfopoo Tôrsmh Lạhzrmc ra phípcsva sau hắnawzn, áhhapnh mắnawzt phẫjwyrn nộtubo nhưajdj phun lửpinka bắnawzn vềgzxh phípcsva đbwuiiệiatqn chủoyxv đbwuiiệiatqn Cửpinku Trùqttjng: “Chúqttjng ta khôrsmhng bàwpuqn đbwuiiềgzxhu kiệiatqn nữxtnea!”

Đimdeiệiatqn chủoyxv đbwuiiệiatqn Cửpinku Trùqttjng bấfopot đbwuinawzc dĩgzxhwpuq thởrfavwpuqi mộtubot tiếaxgfng: “Hai ngưajdjsfsfi cáhhapc ngưajdjơnawzi đbwuijwyrng nóctzhng vộtuboi! Báhhapn linh hồrqupn rồrqupi khôrsmhng phảyuvki làwpuq khôrsmhng thểmsob sốyuvkng đbwuiưajdjvopoc.” 

Đimdeôrsmhi măyeut́t Băyeut́c Thâuovp̀n Ảnh lạnh băyeutng, xụ măyeuṭt hỏi: “Ngưajdjơnawzi nói cho rõ ràng!”

Đimdetubọn chủ đbwuitubọn Cưajdj̉u Trùng hảo tâuovpm hảo ý nhìn Tôrsmh Lạc, câuovp̉n thâuovp̣n giải thích: “Bôrsmh̉n đbwuitubọn chủ bảo ngưajdjơnawzi bán linh hôrsmh̀n cho ta, khôrsmhng phải bảo ngưajdjơnawzi tách linh hôrsmh̀n ra khỏi thêtubỏ xác. Chăyeut̉ng qua là khi bôrsmh̉n đbwuitubọn chủ có nhiêtubọm vụ câuovp̀n đbwuiêtubón ngưajdjơnawzi, ngưajdjơnawzi phải đbwuiêtubón hôrsmh̃ trơnawẓ, khôrsmhng hơnawzn khôrsmhng kém.”

“Đimdeơnawzn giản nhưajdjuovp̣y sao?” Đimdeáy măyeut́t Tôrsmh Lạc xuâuovṕt hiêtubọn môrsmḥt tia ánh sáng lạnh lùng. 

“Ưghef̀m, chỉ đbwuiơnawzn giản nhưajdjuovp̣y.” Đimdetubọn chủ đbwuitubọn Cưajdj̉u Trùng tủm tỉm cưajdjơnawz̀i, thái đbwuiôrsmḥ hiêtubòn lành nhưajdj Phâuovp̣t Di Lăyeuṭc.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.