Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4-Chương 293 : Đột nhiên kết hôn sao

    trước sau   
Editor: Dếgzmrnhnhn

cdirm sau.

Ngoàcnyri phòiqxeng ngủvzeb truyềausqn đefhmếgzmrn tiếgzmrng gõxntu cửqpcya, cálkwki nàcnyry nốlkwki tiếgzmrp cálkwki kia, Tôcdir Thầuiumn xoay mìtilnnh tỉaoqnnh dậuiumy. Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn cũhddkng tỉaoqnnh, chỉaoqncnyr mắzwtzt cũhddkng khôcdirng mởrhcr, giọalybng hắzwtzn khôcdirng tốlkwkt, hỏxijsi: “Ai đefhmóoimm?”

“Mụeiiac tiêsxqzn sinh, sếgzmrp Mụeiiac vềausqkpoh, nóoimmi làcnyroimm chuyệdvcdn gấxnfnp tìtilnm cậuiumu.”

cnyrn tay Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn khẽfigs xoa trêsxqzn bụeiiang Tôcdir Thầuiumn, “Bảjkawo nóoimm chờvyzs, tôcdiri còiqxen ngủvzeb.”

“Tốlkwki hôcdirm qua cậuiumu ấxnfny mớuiumi cứauqdu anh, nhưhddk vậuiumy khôcdirng hay lắzwtzm?” Tôcdir Thầuiumn đefhmcnyry tay hắzwtzn ra, “Anh cũhddkng khôcdirng sợsxqz ngưhddkvyzsi khálkwkc kêsxqzu mìtilnnh làcnyroimmi mắzwtzt trắzwtzng*.”


*sóoimmi mắzwtzt trắzwtzng: thứauqd phảjkawn bộvdtki

“Sóoimmi mắzwtzt trắzwtzng gìtiln?” Tay Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn lầuiumn thứauqd hai phủvzebsxqzn bụeiiang Tôcdir Thầuiumn.

cdiruekpi đefhmuiumu nhìtilnn, muốlkwkn đefhmcnyry bàcnyrn tay hắzwtzn ra, lạkpohi bịgzmr Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn nắzwtzm lấxnfny tay, “Tốlkwki qua chíltwinh em nóoimmi bụeiiang em chịgzmru khôcdirng nổdxpyi, bảjkawo tôcdiri dừldogng, giờvyzs xoa cho em, em lạkpohi nóoimmi khôcdirng cầuiumn.”

cdir Thầuiumn khôcdirng cálkwkch nàcnyro làcnyrm hắzwtzn câhafxm miệdvcdng dưhddksxqzc, bènhnhn đefhmálkwknh vàcnyro tay hắzwtzn. Côcdir đefhmauqdng thẳefhmng dậuiumy, Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn muốlkwkn ấxnfnn côcdir xuốlkwkng lạkpohi, Tôcdir Thầuiumn hưhddkuiumng vềausq phíltwia cửqpcya, trảjkaw lờvyzsi: “Chúuekpng tôcdiri xuốlkwkng ngay.”

“Dạkpoh.”

Ngưhddkvyzsi đefhmàcnyrn ôcdirng nằuegbm trêsxqzn giưhddkvyzsng khôcdirng nhúuekpc nhíltwich, mộvdtkt tay chốlkwkng đefhmuiumu, cảjkaw ngưhddkvyzsi bàcnyry ra mộvdtkt bộvdtk dạkpohng lưhddkvyzsi biếgzmrng.

“Em gấxnfnp nhưhddk vậuiumy làcnyrm gìtiln?”

cdir Thầuiumn xem giờvyzs, “Giờvyzshddkng sắzwtzp 9 giờvyzs, anh ngủvzeb quêsxqzn rồkpohi.”

“Tìtilnnh huốlkwkng đefhmyrlac biệdvcdt, xửqpcyhlwf đefhmyrlac biệdvcdt.”

cdir Thầuiumn khôcdirng đefhmagzw ýhlwf hắzwtzn nữiqxea, côcdir rửqpcya mặyrlat xong thìtiln mặyrlac quầuiumn álkwko đefhmi ra. Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn còiqxen nằuegbm trêsxqzn giưhddkvyzsng lớuiumn, Tôcdir Thầuiumn bưhddkuiumc tớuiumi, “Anh còiqxen chưhddka đefhmauqdng dậuiumy?”

“Mệdvcdt quálkwk, khôcdirng muốlkwkn dậuiumy.”

“Tôcdiri xuốlkwkng lầuiumu trưhddkuiumc.”

Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn cưhddkvyzsi cưhddkvyzsi vớuiumi côcdir, “Tôcdiri khuyêsxqzn em hãltwiy xuốlkwkng cùyqmzng tôcdiri.”


“Mìtilnnh anh ởrhcr đefhmâhafxy nằuegbm đefhmi.” Tôcdir Thầuiumn nóoimmi xong, xoay ngưhddkvyzsi đefhmi ra ngoàcnyri.

Đnhnhi xuốlkwkng lầuiumu, Mụeiiac Kíltwinh Sâhafxm vàcnyrcnyr Mụeiiac ngồkpohi trong phòiqxeng khálkwkch. Thấxnfny Tôcdir Thầuiumn xuốlkwkng dưhddkuiumi, bàcnyr Mụeiiac đefhmauqdng dậuiumy trưhddkuiumc tiêsxqzn, “Thầuiumn Thầuiumn, đefhmóoimmi lảjkaw rồkpohi phảjkawi khôcdirng? Mau ăausqn sálkwkng.”

“Vẫrjzdn ổdxpyn ạkpoh.” Tôcdir Thầuiumn đefhmi vềausq phíltwia Mụeiiac Kíltwinh Sâhafxm, tớuiumi trưhddkuiumc mặyrlat ngưhddkvyzsi đefhmàcnyrn ôcdirng, khóoimme miệdvcdng côcdir giãltwin ra, nóoimmi: “Chuyệdvcdn tốlkwki qua thậuiumt nhờvyzs sựhann cậuiumu, nếgzmru khôcdirng chúuekpng tôcdiri đefhmausqu sẽfigs bịgzmr nguy hiểagzwm rồkpohi, cálkwkm ơdktdn cậuiumu.”

cnyr Mụeiiac kéirneo Tôcdir Thầuiumn ngồkpohi xuốlkwkng, “Đnhnhausqu làcnyr ngưhddkvyzsi mộvdtkt nhàcnyr, khálkwkch khíltwilkwki gìtiln.”

“Đnhnhúuekpng vậuiumy, chịgzmrhafxu, ngưhddkvyzsi mộvdtkt nhàcnyr khôcdirng cầuiumn khálkwkch khíltwi nhưhddk vậuiumy.”

“Thàcnyrnh Quâhafxn đefhmâhafxu, còiqxen chưhddka dậuiumy sao?”

cdir Thầuiumn gậuiumt đefhmuiumu, “Dạkpoh, anh ấxnfny nóoimmi còiqxen muốlkwkn ngủvzeb.”

“Trêsxqzn ngưhddkvyzsi nhấxnfnt đefhmgzmrnh bịgzmr thưhddkơdktdng khôcdirng íltwit đefhmúuekpng khôcdirng? Khôcdirng phảjkawi nóoimmi sẽfigs đefhmi bệdvcdnh việdvcdn làcnyrm kiểagzwm tra sao?”

cdir Thầuiumn nhìtilnn bàcnyr Mụeiiac, “Con cũhddkng bảjkawo anh ấxnfny đefhmi, vậuiumy màcnyrirneo qua mộvdtkt đefhmêsxqzm, anh ấxnfny lạkpohi nóoimmi khôcdirng đefhmi, nóoimmi cơdktd thểagzwtilnnh mìtilnnh rõxntu nhấxnfnt.”

“Anh cảjkaw con, con ngưhddkvyzsi nàcnyry quan niệdvcdm vềausq thờvyzsi gian luôcdirn luôcdirn rấxnfnt xem trọalybng, hôcdirm nay xem ra ngủvzeb quêsxqzn rồkpohi.” Mụeiiac Kíltwinh Sâhafxm khôcdirng chúuekpt đefhmagzw ýhlwf, nhìtilnn đefhmkpohng hồkpoh. “Chịgzmrhafxu, tốlkwki qua em gọalybi cho anh ấxnfny khôcdirng dưhddkuiumi mưhddkvyzsi cuộvdtkc đefhmiệdvcdn thoạkpohi, chỉaoqncnyr toàcnyrn khôcdirng ai nghe, hai ngưhddkvyzsi ngủvzeb ưhddk?”

“Hảjkaw?” Tôcdir Thầuiumn nhớuiumxntucnyrng từldogng tràcnyrng tiếgzmrng chuôcdirng di đefhmvdtkng, Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn cũhddkng nghe thấxnfny, nhưhddkng thálkwki đefhmvdtk hoàcnyrn toàcnyrn làcnyr mặyrlac kệdvcd khôcdirng quan tâhafxm.

“Àalyb… Chắzwtzc làcnyr ngủvzeb rồkpohi.”

“Tốlkwki qua ra chuyệdvcdn lớuiumn nhưhddk vậuiumy, chịgzmrhafxu nhấxnfnt đefhmgzmrnh bịgzmr sợsxqz đefhmúuekpng khôcdirng? Khôcdirng ngờvyzsiqxen cóoimm thểagzw ngủvzeb say nhưhddk vậuiumy.”


Sắzwtzc mặyrlat Tôcdir Thầuiumn ửqpcyng đefhmxijs. Cuốlkwki cùyqmzng côcdir đefhmãltwi hiểagzwu Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn bảjkawo côcdirltwiy xuốlkwkng cùyqmzng hắzwtzn làcnyroimm ýhlwftiln, côcdirausqn bảjkawn khôcdirng phảjkawi đefhmlkwki thủvzeb củvzeba Mụeiiac Kíltwinh Sâhafxm, hai ba câhafxu làcnyroimm thểagzw bịgzmr anh chặyrlan đefhmếgzmrn khôcdirng cóoimm lờvyzsi gìtiln đefhmagzwoimmi.

Mụeiiac Kíltwinh Sâhafxm vừldoga nhìtilnn bộvdtklkwkng củvzeba côcdir thìtilnlkwki gìtilnhddkng rõxntu.

Anh liềausqn nóoimmi vớuiumi bàcnyr Mụeiiac: “Mẹjtdi, con nóoimmi khôcdirng sai thấxnfny chưhddka? Mẹjtdi xem xem, cóoimm phảjkawi ýhlwf con nóoimmi tốlkwki qua?”

cnyr Mụeiiac sầuiumm mặyrlat, cálkwki đefhmausqcnyri nàcnyry đefhmưhddkơdktdng nhiêsxqzn khôcdirng tiệdvcdn nóoimmi hếgzmrt ra ngoàcnyri. “Lãltwio Đnhnhkpohi bịgzmr thưhddkơdktdng, khôcdirng nghe đefhmưhddksxqzc đefhmiệdvcdn thoạkpohi củvzeba con cũhddkng làcnyrtilnnh thưhddkvyzsng. Con mộvdtkt ngưhddkvyzsi đefhmàcnyrn ôcdirng lớuiumn rồkpohi sao lạkpohi nhớuium dai vậuiumy?”

“Khôcdirng phảjkawi, giờvyzs sao lạkpohi thàcnyrnh con nhớuium dai vậuiumy?”

“Đnhnhưhddksxqzc rồkpohi, vẫrjzdn nêsxqzn nóoimmi chuyệdvcdn nhàcnyr họalybhafxn đefhmi.” Mộvdtkt câhafxu củvzeba bàcnyr Mụeiiac đefhmãltwi lấxnfnp đefhmưhddksxqzc chuyệdvcdn nàcnyry. Bàcnyr vỗvzeb nhẹjtdi mu bàcnyrn tay Tôcdir Thầuiumn, “Thầuiumn Thầuiumn, con ăausqn chúuekpt gìtiln đefhmi, đefhmldogng đefhmagzwtilnnh đefhmóoimmi.”

“Đnhnhưhddksxqzc ạkpoh.”

Trong mắzwtzt bàcnyr Mụeiiac, Tôcdir Thầuiumn tựhanna nhưhddk chỉaoqncnyr chúuekp thỏxijs nhỏxijs, cóoimm mộvdtkt sốlkwk việdvcdc cũhddkng khôcdirng thíltwich hợsxqzp đefhmagzwcdir biếgzmrt.

cdir Thầuiumn ăausqn sálkwkng đefhmưhddksxqzc mộvdtkt nửqpcya, Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn đefhmãltwi xuốlkwkng dưhddkuiumi. Ngưhddkvyzsi đefhmàcnyrn ôcdirng cầuiumm hai mẩcnyru bálkwknh mìtiln trêsxqzn bàcnyrn cơdktdm, hắzwtzn nhấxnfnc châhafxn dàcnyri đefhmi vàcnyro phòiqxeng khálkwkch.

Ngưhddkvyzsi làcnyrm bưhddkng khay đefhmkpoh ăausqn tớuiumi, đefhmagzwsxqzn bàcnyrn tràcnyr. Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn cầuiumm mộvdtkt mẩcnyru bálkwknh mìtiln trong đefhmóoimmsxqzn. Bàcnyr Mụeiiac nhìtilnn, khẽfigs lắzwtzc đefhmuiumu, “Thậuiumt làcnyrcnyrng ngàcnyry càcnyrng khôcdirng cóoimm quy củvzeb.”

“Mẹjtdi, trong nhàcnyrtilnnh, chúuekp ýhlwf nhiềausqu nhưhddk vậuiumy làcnyrm gìtiln?”

“Anh cảjkaw, chừldogng nàcnyro thìtiln kếgzmrt hôcdirn vậuiumy?”

Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn xéirne mộvdtkt góoimmc bálkwknh mìtiln bỏxijscnyro miệdvcdng, “Liêsxqzn quan gìtiln chuyệdvcdn củvzeba cậuiumu?”


“Em tốlkwkt xấxnfnu đefhmãltwi cứauqdu anh mộvdtkt mạkpohng màcnyr? Mẹjtdi khôcdirng phảjkawi nóoimmi, trưhddkuiumc hếgzmrt cầuiumn phảjkawi bảjkawo anh lậuiump gia đefhmìtilnnh.” Nghĩfhyo đefhmếgzmrn quy củvzebcnyry, trong lòiqxeng Mụeiiac Kíltwinh Sâhafxm thậuiumt khôcdirng thoảjkawi málkwki, hậuiumn khôcdirng thểagzw đefhmưhddka Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn đefhmi ngay bâhafxy giờvyzs.

Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn nhai nuốlkwkt, álkwknh mắzwtzt khôcdirng khỏxijsi quan sálkwkt Tôcdir Thầuiumn, “Cuốlkwki năausqm đefhmi, nhanh nhấxnfnt cũhddkng phảjkawi cuốlkwki năausqm.”

cnyr Mụeiiac vàcnyr Mụeiiac Kíltwinh Sâhafxm nhìtilnn nhau, bàcnyr Mụeiiac vui mừldogng ra mặyrlat, “Cuốlkwki năausqm kếgzmrt hôcdirn, cóoimm phảjkawi khôcdirng?”

“Gầuiumn gầuiumn vậuiumy.”

Mụeiiac Kíltwinh Sâhafxm bậuiumt cưhddkvyzsi, đefhmxnfnm cálkwknh tay Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn mộvdtkt cálkwki, “Em khôcdirng nghe lầuiumm chứauqd?”

Ngưhddkvyzsi đefhmàcnyrn ôcdirng liếgzmrc xéirneo anh mộvdtkt cálkwki, “Vậuiumy sang cuốlkwki năausqm sau kếgzmrt hôcdirn, cậuiumu cứauqd ngoan ngoãltwin xếgzmrp hàcnyrng sau đefhmi.”

“Khôcdirng phảjkawi, khôcdirng phảjkawi em đefhmang ngạkpohc nhiêsxqzn sao?” Việdvcdc nàcnyry cũhddkng quan hệdvcd đefhmếgzmrn đefhmkpohi sựhann củvzeba Mụeiiac Kíltwinh Sâhafxm, anh tựhann nhiêsxqzn hăausqng say, “Xem ra chuyệdvcdn tốlkwki qua kíltwich đefhmvdtkng anh rấxnfnt lớuiumn, nhìtilnn xem, cũhddkng đefhmãltwi nghĩfhyo đefhmếgzmrn muốlkwkn kếgzmrt hôcdirn.”

Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn cốlkwktilnnh thíltwich mạkpohnh miệdvcdng, “Khôcdirng liêsxqzn quan tớuiumi tốlkwki qua, nếgzmru khôcdirng phảjkawi thấxnfny côcdirxnfny làcnyr mẹjtdi Tiểagzwu Khoai Tâhafxy Nhỏxijs, anh cưhddkuiumi côcdirxnfny làcnyrm gìtiln?”

“Phảjkawi khôcdirng? Hay em đefhmem lờvyzsi nàcnyry nóoimmi cho chịgzmrhafxu nghe?”

“Cậuiumu nóoimmi cứauqdoimmi.”

Khóoimme miệdvcdng Mụeiiac Kíltwinh Sâhafxm cong lêsxqzn, nhìtilnn vềausqcdir Thầuiumn đefhmang ăausqn sálkwkng cálkwkch đefhmóoimm khôcdirng xa, vẫrjzdy vẫrjzdy tay, “Chịgzmrhafxu!”

Nửqpcya câhafxu sau củvzeba anh còiqxen chưhddka nóoimmi ra, Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn đefhmãltwi mặyrlat khôcdirng cóoimm thầuiumn sắzwtzc, nhấxnfnc châhafxn đefhmálkwkcnyro bắzwtzp châhafxn anh. Tôcdir Thầuiumn ngẩcnyrng đefhmuiumu ngóoimm lạkpohi đefhmâhafxy, bàcnyr Mụeiiac cưhddkvyzsi tủvzebm tỉaoqnm nóoimmi vớuiumi côcdir: “Khôcdirng cóoimm việdvcdc gìtiln, vốlkwkn đefhmgzmrnh bảjkawo con vớuiumi Âzaokm Âzaokm hẹjtdin thờvyzsi gian đefhmi dạkpoho phốlkwk, mẹjtdi bảjkawo con hai ngàcnyry nàcnyry bậuiumn, bálkwko tin thay con.”

“Mẹjtdi!” Mụeiiac Kíltwinh Sâhafxm đefhmènhnh thấxnfnp giọalybng, nóoimmi: “Mẹjtdiiqxen nóoimmi mẹjtdi khôcdirng bấxnfnt côcdirng, mẹjtdi thiêsxqzn vịgzmrltwio Đnhnhkpohi chỉaoqniqxen thiếgzmru viếgzmrt lêsxqzn mặyrlat.”


“Cóoimm sao?” Bàcnyr Mụeiiac nóoimmi, làcnyrm nhưhddk thậuiumt màcnyr sờvyzs sờvyzs mặyrlat mìtilnnh.

Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn lắzwtzc đefhmuiumu cưhddkvyzsi nhạkpoht, “Khôcdirng cóoimm.”

Mộvdtkt giâhafxy nàcnyry, Mụeiiac Kíltwinh Sâhafxm thậuiumt hoàcnyri nghi mìtilnnh làcnyr đefhmưhddksxqzc nhậuiumn nuôcdiri.



Khuôcdirn mặyrlat nàcnyry củvzeba Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn, gầuiumn nhưhddk chỉaoqnoimm thểagzwrhcr nhàcnyr, nhưhddkng côcdirng ty cóoimm chúuekpt việdvcdc gấxnfnp cầuiumn hắzwtzn xửqpcyhlwf, cứauqdirneo dàcnyri khôcdirng đefhmưhddksxqzc. Mụeiiac Kíltwinh Sâhafxm lạkpohi chưhddka bao giờvyzs lo chuyệdvcdn nàcnyry. Cóoimm íltwit văausqn kiệdvcdn vàcnyrcnyri liệdvcdu đefhmausqu ởrhcr trong málkwky tíltwinh văausqn phòiqxeng, chỉaoqnoimm hắzwtzn mớuiumi cóoimm thểagzw nhậuiump mậuiumt mãltwi. Hôcdirm sau, lúuekpc ra ngoàcnyri, Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn soi soi trưhddkuiumc gưhddkơdktdng. Vếgzmrt thưhddkơdktdng trêsxqzn mặyrlat rấxnfnt rõxntu, đefhmyrlac biệdvcdt chỗvzeb khóoimme mắzwtzt, hắzwtzn cầuiumm kíltwinh râhafxm bêsxqzn cạkpohnh đefhmeo lêsxqzn, nhưhddk vậuiumy nhìtilnn thuậuiumn mắzwtzt hơdktdn nhiềausqu.

cdir Thầuiumn bếgzmr Khoai Tâhafxy Nhỏxijsrhcr trong phòiqxeng ngủvzeb đefhmi tớuiumi. Thấxnfny hắzwtzn muốlkwkn ra ngoàcnyri, côcdir ngẩcnyrng đefhmuiumu hỏxijsi: “Anh tớuiumi côcdirng ty?”

“Ừdyufm.”

“Thếgzmrhddkng tộvdtki gìtiln phảjkawi sớuiumm nhưhddk vậuiumy chứauqd?”

“Khôcdirng chọalybn đefhmi ngay lúuekpc nàcnyry, chẳefhmng lẽfigscdiri phảjkawi chờvyzs tớuiumi giờvyzs đefhmi làcnyrm rồkpohi nghêsxqznh ngang vàcnyro cho ngưhddkvyzsi ta dòiqxem ngóoimm sao?”

cnyrn tay Tôcdir Thầuiumn vỗvzeb nhẹjtdi trêsxqzn ngưhddkvyzsi Khoai Tâhafxy Nhỏxijs, “Vậuiumy chúuekpc anh dọalybc đefhmưhddkvyzsng đefhmi đefhmldogng gặyrlap ngưhddkvyzsi quen nàcnyro.”

uekpc Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn tớuiumi côcdirng ty, côcdirng ty gầuiumn nhưhddk khôcdirng cóoimm ngưhddkvyzsi nàcnyro. Hắzwtzn đefhmi thẳefhmng vàcnyro văausqn phòiqxeng mìtilnnh, khóoimma cửqpcya văausqn phòiqxeng lạkpohi, khôcdirng muốlkwkn bịgzmr ai quấxnfny rầuiumy, rènhnhm trong phòiqxeng thảjkaw xuốlkwkng nhưhddkhddkdktdn nữiqxea hắzwtzn đefhmãltwi mấxnfny ngàcnyry khôcdirng tớuiumi côcdirng ty, đefhmếgzmrn giờvyzscnyrm việdvcdc, thưhddkhlwfhddkng khôcdirng đefhmagzw ýhlwf hắzwtzn cóoimm trong văausqn phòiqxeng hay khôcdirng, chỉaoqn cho rằuegbng hắzwtzn còiqxen ởrhcr nhàcnyr nghỉaoqn phéirnep.



cnyr Mụeiiac vàcnyrcdir Thầuiumn ăausqn sálkwkng ởrhcr nhàcnyr xong, bàcnyr gọalybi bảjkawo mẫrjzdu tớuiumi. “Tôcdiri vàcnyrcdir Thầuiumn sắzwtzp ra ngoàcnyri, côcdirrhcr nhàcnyr chăausqm Khoai Tâhafxy Nhỏxijs cho tốlkwkt.”

“Vâhafxng ạkpoh.”

cdir Thầuiumn mộvdtkt lòiqxeng nghĩfhyo tớuiumi chuyệdvcdn trong nhàcnyr, đefhmi đefhmâhafxu cũhddkng khôcdirng cóoimmhafxm tưhddk. Côcdir vẻzaok mặyrlat khóoimm xửqpcy, hỏxijsi: “Mẹjtdi, chúuekpng ta đefhmi đefhmâhafxu?”

“Ba mẹjtdi con còiqxen ởrhcr khálkwkch sạkpohn, chắzwtzc chắzwtzn con muốlkwkn qua gặyrlap rồkpohi. Chuyệdvcdn nhàcnyrrhcr Thàcnyrnh Quâhafxn sẽfigs giảjkawi quyếgzmrt, nhưhddkng mẹjtdihddkng khôcdirng thểagzw ngồkpohi nhìtilnn mặyrlac kệdvcd.”

Chóoimmp mũhddki Tôcdir Thầuiumn hơdktdi cay, khóoimme miệdvcdng dâhafxng lêsxqzn nụeiiahddkvyzsi, “Cálkwkm ơdktdn mẹjtdi.”

“Đnhnhldogng khálkwkch khíltwi, vảjkaw lạkpohi lầuiumn nàcnyry liêsxqzn luỵtiln đefhmếgzmrn ba mẹjtdi con, mẹjtdi sợsxqz họalyb sẽfigsoimm suy nghĩfhyo, con cùyqmzng đefhmi vớuiumi mẹjtdi, mẹjtdi sẽfigs giảjkawi thíltwich xong xuôcdiri vớuiumi họalyb.”

cnyr Mụeiiac làcnyr ngưhddkvyzsi hiểagzwu lýhlwf lẽfigs, cũhddkng vậuiumy, ôcdirng bàcnyrcdirhddkng làcnyr ngưhddkvyzsi hiềausqn làcnyrnh, gặyrlap nhau nóoimmi vàcnyri lờvyzsi khálkwkch khíltwi, chuyệdvcdn nàcnyry cũhddkng liềausqn qua.

cnyr Mụeiiac mờvyzsi mộvdtkt bữiqxea cơdktdm tạkpohi khálkwkch sạkpohn, sau khi ăausqn xong, bàcnyr dẫrjzdn Tôcdir Thầuiumn đefhmi.

sxqzn xe xong, bàcnyr Mụeiiac nóoimmi vớuiumi tàcnyri xếgzmr: “Tớuiumi côcdirng ty Thàcnyrnh Quâhafxn.”

cdir Thầuiumn hơdktdi kinh ngạkpohc, “Tớuiumi côcdirng ty làcnyrm gìtilnkpoh?”

“Mẹjtdi qua đefhmóoimmtilnm mộvdtkt ngưhddkvyzsi, con đefhmi cùyqmzng mẹjtdi đefhmi. Trong côcdirng ty nóoimmoimm đefhmauqda nhỏxijscnyrcnyr con xa thâhafxn thíltwich củvzeba mẹjtdi, lúuekpc trưhddkuiumc nóoimmi hơdktdn nóoimmi thiệdvcdt Thàcnyrnh Quâhafxn mớuiumi cho mẹjtdi thu xếgzmrp đefhmưhddka vàcnyro; vừldoga lúuekpc cóoimm việdvcdc tìtilnm thằuegbng béirne, hơdktdn nữiqxea trong đefhmiệdvcdn thoạkpohi khôcdirng nóoimmi rõxntu đefhmưhddksxqzc.”

cdir Thầuiumn mấxnfnt tựhann nhiêsxqzn màcnyr nhìtilnn bàcnyr Mụeiiac, “Con khỏxijsi đefhmi đefhmi ạkpoh?”

“Cálkwki nàcnyry cóoimmtiln phảjkawi kiêsxqzng dènhnh ưhddk? Chuyệdvcdn con vớuiumi Thàcnyrnh Quâhafxn toàcnyrn côcdirng ty lậuiump tứauqdc sẽfigs biếgzmrt cảjkaw thôcdiri.”

“Nhưhddkng màcnyr…”

cnyr Mụeiiac cưhddkvyzsi khẽfigs, tỏxijs ra an ủvzebi: “Con sắzwtzp làcnyr phu nhâhafxn củvzeba Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn rồkpohi, rõxntu chưhddka? Mọalybi hoàcnyrn cảjkawnh đefhmausqu phảjkawi thíltwich ứauqdng.”

“Mẹjtdi, chuyệdvcdn củvzeba con vớuiumi anh ấxnfny sau nàcnyry rồkpohi nóoimmi.”

“Cálkwki gìtilncnyr sau nàcnyry lạkpohi rồkpohi nóoimmi?” Bàcnyr Mụeiiac cưhddkvyzsi tủvzebm tỉaoqnm, nhìtilnn Tôcdir Thầuiumn chăausqm chúuekp. “Thàcnyrnh Quâhafxn cũhddkng đefhmãltwi đefhmgzmrnh thờvyzsi gian kếgzmrt hôcdirn rồkpohi, hếgzmrt năausqm sẽfigs kếgzmrt hôcdirn, nóoimmi làcnyr khôcdirng thểagzw quálkwk hấxnfnp tấxnfnp.”

“Mẹjtdi đefhmldogng nóoimmi giỡphxxn.” Tôcdir Thầuiumn cảjkawm thấxnfny đefhmâhafxy quảjkaw thựhannc làcnyr chuyệdvcdn khôcdirng cóoimm khảjkawausqng nhấxnfnt.

cnyr Mụeiiac nhìtilnn ra ngoàcnyri cửqpcya sổdxpy, sau đefhmóoimm thu hồkpohi tầuiumm mắzwtzt lạkpohi, “Hôcdirm qua Lãltwio Đnhnhkpohi chíltwinh miệdvcdng nóoimmi, lúuekpc ấxnfny Lãltwio Nhịgzmrhddkng ởrhcr đefhmóoimm, chuyệdvcdn nàcnyry đefhmưhddkơdktdng nhiêsxqzn khôcdirng thểagzwcnyro làcnyr đefhmùyqmza vui. Chờvyzs mấxnfny ngàcnyry nữiqxea ba mẹjtdi con ổdxpyn đefhmgzmrnh xong, nhàcnyr họalyb Mụeiiac sẽfigs dựhanna theo quy củvzeb đefhmagzw qua bàcnyrn chuyệdvcdn đefhmálkwkm cưhddkuiumi.”

cdir Thầuiumn hálkwk miệdvcdng thởrhcr dốlkwkc, bỗvzebng chốlkwkc khôcdirng biếgzmrt phảjkawi nóoimmi gìtiln. Côcdirdktdi nóoimmi năausqng lộvdtkn xộvdtkn: “Khôcdirng… Khôcdirng thểagzwcnyro chứauqd!”

“Thầuiumn Thầuiumn, sao con cảjkawm thấxnfny khôcdirng thểagzwcnyro vậuiumy? Con vớuiumi Lãltwio Đnhnhkpohi đefhmausqu đefhmãltwi vậuiumy, vậuiumy con đefhmưhddkvyzsng phảjkawi đefhmi tiếgzmrp theo chíltwinh làcnyr kếgzmrt hôcdirn rồkpohi.”

cdir Thầuiumn còiqxen muốlkwkn nóoimmi gìtiln đefhmóoimm, bàcnyr Mụeiiac đefhmãltwi phâhafxn phóoimm cho tàcnyri xếgzmr mộvdtkt tiếgzmrng: “Tớuiumi Hoa Bíltwinh Ốzaokc, tôcdiri đefhmãltwi đefhmyrlat mua đefhmkpoh rồkpohi.”

“Dạkpoh.”

cnyri xếgzmr chạkpohy xe đefhmếgzmrn Hoa Bíltwinh Ốzaokc, ngưhddkvyzsi bêsxqzn trong đefhmãltwi chuẩcnyrn bịgzmr đefhmkpoh xong. Tôcdir Thầuiumn thấxnfny ngưhddkvyzsi phụeiiac vụeiia giúuekpp đefhmem bálkwknh ngọalybt vàcnyr tràcnyroimmi sẵzaokn lêsxqzn xe.

Chạkpohy thẳefhmng tớuiumi côcdirng ty Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn, bàcnyr Mụeiiac mang theo Tôcdir Thầuiumn xuốlkwkng xe, bàcnyr phâhafxn phóoimmcnyri xếgzmr cầuiumm đefhmkpoh theo sau.

cnyro thang málkwky, bêsxqzn trong cóoimm ba, bốlkwkn nhâhafxn viêsxqzn côcdirng ty, trong đefhmóoimmoimm ngưhddkvyzsi nhậuiumn ra bàcnyr Mụeiiac, vộvdtki kíltwinh cẩcnyrn lễirne phéirnep chàcnyro hỏxijsi: “Mụeiiac phu nhâhafxn, chàcnyro bàcnyrkpoh!”

Khóoimme miệdvcdng bàcnyr Mụeiiac hơdktdi giãltwin ra, “Chàcnyro anh chịgzmr, cứauqd tựhann nhiêsxqzn đefhmi, tôcdiri chỉaoqncnyr thuậuiumn tiệdvcdn tớuiumi đefhmâhafxy xem.”

Đnhnhi tớuiumi tầuiumng cóoimmausqn phòiqxeng Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn, trong thang málkwky cũhddkng chỉaoqniqxen lạkpohi ba ngưhddkvyzsi, bàcnyr Mụeiiac nóoimmi vớuiumi Tôcdir Thầuiumn: “Đnhnhi đefhmi, ởrhcrausqn phòiqxeng củvzeba Thàcnyrnh Quâhafxn chờvyzs mẹjtdi. Nhâhafxn viêsxqzn tầuiumng nàcnyry tưhddkơdktdng đefhmlkwki nhiềausqu, cóoimm đefhmiềausqu đefhmkpoh mẹjtdi đefhmyrlat chắzwtzc đefhmãltwi đefhmvzeb rồkpohi, con chia cho mọalybi ngưhddkvyzsi đefhmi.”

cnyr Mụeiiac ýhlwf bảjkawo Tôcdir Thầuiumn vàcnyrcnyri xếgzmr ra ngoàcnyri. Đnhnhsxqzi bọalybn họalybhddkuiumc ra mộvdtkt bưhddkuiumc, bàcnyr Mụeiiac bấxnfnm thang málkwky lạkpohi, “Mẹjtdi đefhmi gặyrlap ngưhddkvyzsi quen, sau đefhmóoimm sẽfigs tớuiumi liềausqn.”

cdir Thầuiumn hơdktdi cóoimm chúuekpt xấxnfnu hổdxpycnyr đefhmauqdng tạkpohi chỗvzeb. Trong khu vựhannc làcnyrm việdvcdc, tớuiumi tớuiumi lui lui đefhmausqu làcnyr ngưhddkvyzsi.

cnyri xếgzmr tay mang theo đefhmuiumy đefhmkpoh đefhmkpohc, “Mởrhcr cảjkaw, chúuekpng ta đefhmi thôcdiri?”

cdir Thầuiumn nhấxnfnc bưhddkuiumc châhafxn nặyrlang nềausqcnyr đefhmi, ngưhddksxqzc lạkpohi, tàcnyri xếgzmr đefhmang dẫrjzdn đefhmưhddkvyzsng phíltwia trưhddkuiumc. Đnhnhi vàcnyro khu vựhannc làcnyrm việdvcdc trung tâhafxm, Tôcdir Thầuiumn thấxnfny khoảjkawng làcnyrm việdvcdc trưhddkuiumc kia củvzeba mìtilnnh.

Chiếgzmrc bàcnyrn làcnyrm việdvcdc kia trốlkwkng khôcdirng, hẳefhmn làcnyr chưhddka cóoimm nhâhafxn viêsxqzn móoimmi đefhmếgzmrn.

Khôcdirng íltwit ngưhddkvyzsi nhìtilnn thấxnfny côcdir, sôcdiri nổdxpyi ngẩcnyrng đefhmuiumu lêsxqzn. Tàcnyri xếgzmr cầuiumm đefhmkpoh đefhmi tớuiumi, “Nàcnyro nàcnyro nàcnyro, đefhmâhafxy làcnyr mợsxqz cảjkaw chúuekpng tôcdiri khao mọalybi ngưhddkvyzsi.”

Khuôcdirn mặyrlat Tôcdir Thầuiumn trong nhálkwky mắzwtzt nóoimmng lêsxqzn. Mọalybi ngưhddkvyzsi álkwknh mắzwtzt sôcdiri nổdxpyi ngóoimm lạkpohi đefhmâhafxy, trong mắzwtzt tràcnyrn ngậuiump khóoimm tin, “Mợsxqz cảjkaw?”

“Mợsxqz cảjkawrhcr đefhmâhafxu chứauqd?”

“Chẳefhmng lẽfigscnyroimmi ngàcnyri Mụeiiac…”

cdir Thầuiumn khôcdirng nóoimmi gìtiln, côcdir xoay ngưhddkvyzsi tớuiumi trưhddkuiumc văausqn phòiqxeng Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn, côcdir khôcdirng muốlkwkn bịgzmr ngưhddkvyzsi nhìtilnn chăausqm chúuekp nhưhddk vậuiumy, Tôcdir Thầuiumn vặyrlan cửqpcya muốlkwkn trốlkwkn vàcnyro, nhưhddkng cửqpcya khóoimma, căausqn bảjkawn vàcnyro khôcdirng đefhmưhddksxqzc.

Chẳefhmng lẽfigs Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn khôcdirng ởrhcrausqn phòiqxeng sao?

“Nàcnyry, anh Mụeiiac đefhmang nghỉaoqn phéirnep, mấxnfny ngàcnyry nay cũhddkng khôcdirng tớuiumi côcdirng ty.”

cdir Thầuiumn buôcdirng tay ra. Mộvdtkt côcdir thưhddkhlwfhddkuiumc nhanh tớuiumi, đefhmálkwknh giálkwkcdir Thầuiumn mấxnfny lầuiumn. “Côcdir khôcdirng phảjkawi trưhddkuiumc kia từldogng làcnyrm việdvcdc ởrhcr đefhmâhafxy sao? Côcdir tớuiumi làcnyrm gìtiln?”

“Côcdirxnfny làcnyr mợsxqz cảjkaw nhàcnyr họalyb Mụeiiac.” Tàcnyri xếgzmr tiệdvcdn tay đefhmagzw đefhmkpohsxqzn bàcnyrn. “Tớuiumi đefhmâhafxy, dĩfhyo nhiêsxqzn làcnyrtilnm Mụeiiac tiêsxqzn sinh.”

“Mắzwtzc cưhddkvyzsi, côcdirxnfny làcnyr mợsxqz cảjkaw?” Côcdir thưhddkhlwf kia nhịgzmrn khôcdirng đefhmưhddksxqzc khẽfigs mỉaoqna mai ra tiếgzmrng: “Diễirnen đefhmúuekpng làcnyr nhiềausqu đefhmxnfny! Vậuiumy thìtiln anh làcnyr ai? Đnhnhldogng nóoimmi vớuiumi tôcdiri anh làcnyrcnyri xếgzmr nhàcnyr họalyb Mụeiiac đefhmxnfny.”

“Tôcdiri quảjkaw thậuiumt làcnyrcnyri xếgzmr củvzeba Mụeiiac tiêsxqzn sinh.”

“Đnhnhi nhanh đefhmi, anh Mụeiiac phiềausqn nhấxnfnt mấxnfny côcdir khôcdirng biếgzmrt nặyrlang nhẹjtdicnyry nọalyb. Côcdir muốlkwkn chếgzmrt cũhddkng đefhmldogng tìtilnm tớuiumi ngưhddkvyzsi nàcnyry, mộvdtkt lálkwkt nữiqxea côcdir chờvyzs xem.”

cdir Thầuiumn đefhmauqdng ởrhcr cửqpcya văausqn phòiqxeng, khôcdirng biếgzmrt làcnyrm sao vìtiln khôcdirng vàcnyro đefhmưhddksxqzc. Từldogng đefhmôcdiri mắzwtzt đefhmausqu rơdktdi xuốlkwkng trêsxqzn ngưhddkvyzsi côcdir, côcdiruekpc nàcnyry mớuiumi biếgzmrt đefhmưhddksxqzc mộvdtkt câhafxu khẳefhmng đefhmgzmrnh vàcnyr thừldoga nhậuiumn củvzeba Mụeiiac Thàcnyrnh Quâhafxn cóoimm bao nhiêsxqzu quan trọalybng. Néirnet mặyrlat Tôcdir Thầuiumn khôcdirng chúuekpt gợsxqzn sóoimmng, nóoimmi: “Tôcdiri khôcdirng phảjkawi tớuiumi tìtilnm việdvcdc, nhưhddkng côcdirhddkng khôcdirng cầuiumn đefhmuổdxpyi tôcdiri đefhmi.”

“Côcdiriqxen khôcdirng phảjkawi vịgzmr tríltwi thưhddkhlwf kia sao? Cóoimm phảjkawi thùyqmz lao còiqxen chưhddka đefhmvzeb? Côcdir xem chúuekpng tôcdiri nhữiqxeng ngưhddkvyzsi đefhmauqdng ởrhcr đefhmâhafxy, cóoimm ai khôcdirng phảjkawi cựhannc cựhannc khổdxpy khổdxpy dựhanna vàcnyro chíltwinh mìtilnnh lấxnfny tiềausqn lưhddkơdktdng? Cho nêsxqzn… Đnhnhkpoh củvzeba côcdir, chúuekpng tôcdiri khôcdirng ăausqn nổdxpyi. Hiệdvcdn tạkpohi Mụeiiac tiêsxqzn sinh chưhddka cầuiumn tuyểagzwn mấxnfny em thưhddkhlwf đefhmyrlac biệdvcdt, côcdir đefhmi nhanh đefhmi.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.