Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 441 : Người Ninh gia tới (1)

    trước sau   
Editor: Sam Sam - DD LQĐtnrz

Y Cáedjtc, trong hậkgpxu đfjwwưxtzbifsing an tĩxpzbnh, Phưxtzbơedjtng Nhãjxtg lau chùkgpxi mồfpvisqiti trêedjtn tráedjtn, chậkgpxm rãjxtgi đfjwwznbsng lêedjtn từzpgpsbbyp giưxtzbifsing, sắlglrc mặreeyt nàoedmng mang theo mệxtzbt mỏzkuli, quay đfjwwebcvu nhìfjwwn Vâknvrn Thanh Nhãjxtg đfjwwang lo lắlglrng ởskei phískeia sau.

“Thếvriioedmo?” Vâknvrn Thanh Nhãjxtgbatpng thẳxydfng, nắlglrm tay siếvriit chặreeyc lạrcjui, trêedjtn khuôsqitn mặreeyt tuấoedmn mỹfjww tràoedmn ngậkgpxp cảduzwm xúedjtc nôsqitn nógnsyng.

Phưxtzbơedjtng Nhãjxtg lắlglrc lắlglrc đfjwwebcvu, vẻotbm mặreeyt bấoedmt đfjwwlglrc dĩxpzb.

Trôsqitng thấoedmy vẻotbm mặreeyt nàoedmy củegnqa nàoedmng ta, Vâknvrn Thanh Nhãjxtg cảduzwm giáedjtc mộilgvt tiếvriing sấoedmm đfjwwáedjtnh xuốreeyng đfjwwebcvu mìfjwwnh, làoedmm bưxtzbtnrzc châknvrn hắlglrn khôsqitng nhịfwgzn đfjwwưxtzbifsic màoedm lui vềdlbt phískeia sau vàoedmi bưxtzbtnrzc.

“Ta đfjwwãjxtg cốreey hếvriit sứznbsc, nhưxtzbng nàoedmng ta bịfwgz thưxtzbơedjtng quáedjt nặreeyng, mộilgvt chưxtzbskeing kia củegnqa Lụrqvxc Dẫfqxnn đfjwwáedjtnh náedjtt ngũtwcq tạrcjung lụrqvxc phủegnq, ta dùkgpxng hếvriit khảduzwbatpng mớtnrzi cógnsy thểsomj giúedjtp nàoedmng ấoedmy sốreeyng thêedjtm mưxtzbifsii ngàoedmy! Nếvriiu mưxtzbifsii ngàoedmy màoedmknvrn Lạrcjuc Phong còsoavn khôsqitng trởskei vềdlbt, chỉasih sợifsi thậkgpxt sựktjtoedmng ấoedmy khôsqitng cứznbsu đfjwwưxtzbifsic……”


xtzbifsii ngàoedmy……

Ápjvjnh mắlglrt Vâknvrn Thanh Nhãjxtg dầebcvn dầebcvn chuyểsomjn hưxtzbtnrzng vềdlbt phískeia thiếvriiu nữfpvi trêedjtn giưxtzbifsing.

Giờifsi phúedjtt nàoedmy, sắlglrc mặreeyt thiếvriiu nữfpviedjti nhợifsit nhưxtzb tờifsi giấoedmy, dưxtzbifsing nhưxtzb chạrcjum vàoedmo thìfjww sẽvjro vỡrqvx vụrqvxn, trêedjtn môsqiti càoedmng khôsqitng cógnsy mộilgvt chúedjtt huyếvriit sắlglrc nàoedmo, châknvrn màoedmy nhískeiu chặreeyt lộilgv ra thốreeyng khổnsgcoedmng ấoedmy đfjwwang phảduzwi chịfwgzu đfjwwktjtng.

“Chuyệxtzbn nàoedmy đfjwwdlbtu do ta, nếvriiu khôsqitng phảduzwi bởskeii vìfjww ta, nàoedmng cũtwcqng sẽvjro khôsqitng chịfwgzu trọlercng thưxtzbơedjtng nhưxtzb vậkgpxy!” Vâknvrn Thanh Nhãjxtg lo lắlglrng, cógnsy thếvriioedmo hắlglrn cũtwcqng khôsqitng nghĩxpzb tớtnrzi, vàoedmo thờifsii đfjwwiểsomjm đfjwwógnsy, Ninh Hâknvrn sẽvjro khôsqitng màoedmng táedjtnh mạrcjung màoedm che chởskei hắlglrn.

fjwwnh nghĩxpzba nhưxtzb vậkgpxy, mặreeyc dùkgpx hắlglrn dùkgpxng hếvriit cảduzw đfjwwifsii cũtwcqng khógnsygnsy thểsomj hồfpvii báedjto.

“Khi nàoedmo Vâknvrn Lạrcjuc Phong trởskei vềdlbt?”

Phưxtzbơedjtng Nhãjxtg nhẹtwcq nhàoedmng nhískeiu màoedmy liễvriiu, trêedjtn khuôsqitn mặreeyt yêedjtu mịfwgz xuấoedmt hiệxtzbn mộilgvt tia lo lắlglrng.

edjtc Ninh lãjxtgo rờifsii khỏzkuli Long Nguyêedjtn Quốreeyc, từzpgpng nhờifsi Y Cáedjtc chăbatpm sógnsyc Ninh Hâknvrn thay ôsqitng, ai biếvriit sẽvjro pháedjtt sinh chuyệxtzbn nàoedmy!

Hai lãjxtgo nhâknvrn mớtnrzi vừzpgpa rờifsii đfjwwi, ngưxtzbifsii Y Thàoedmnh liềdlbtn tớtnrzi rồfpvii!

knvrn Thanh Nhãjxtgxtzbifsii khổnsgc lắlglrc lắlglrc đfjwwebcvu, ngógnsyn tay hắlglrn nhẹtwcq nhàoedmng vỗrriv vềdlbt da thịfwgzt mịfwgzn màoedmng củegnqa thiếvriiu nữfpvi nằbuptm trêedjtn giưxtzbifsing: “Tiểsomju Phong nhi vừzpgpa đfjwwi mớtnrzi mấoedmy tháedjtng thôsqiti, khôsqitng cógnsy ai biếvriit khi nàoedmo nógnsygnsy thểsomj trởskei vềdlbt, cógnsy lẽvjro Tiểsomju Hâknvrn khôsqitng đfjwwifsii đfjwwưxtzbifsic nógnsy trởskei lạrcjui……”

Phưxtzbơedjtng Nhãjxtgedjti hơedjti hésbby miệxtzbng, vừzpgpa muốreeyn nógnsyi cáedjti gìfjww thìfjwwoedmo lúedjtc nàoedmy, mộilgvt gãjxtg sai vặreeyt củegnqa Y Cáedjtc vộilgvi vàoedmng xốreeyc vảduzwi màoedmnh lêedjtn đfjwwi đfjwwếvriin, cung kískeinh nógnsyi: “Phưxtzbơedjtng Nhãjxtgsqitxtzbơedjtng, ngưxtzbifsii củegnqa Ninh gia tớtnrzi.”

“Ninh gia?”

Nghe đfjwwưxtzbifsic lờifsii nàoedmy, Phưxtzbơedjtng Nhãjxtgedjti nhískeiu màoedmy liễvriiu lạrcjui: “Ngưxtzbifsii nàoedmo củegnqa Ninh gia tớtnrzi đfjwwâknvry?”


“Khởskeii bẩuvqem Phưxtzbơedjtng Nhãjxtgsqitxtzbơedjtng, lãjxtgo giảduzw kia tựktjtxtzbng tứznbs trưxtzbskeing lãjxtgo Ninh gia, đfjwwếvriin đfjwwsomj đfjwwưxtzba tiểsomju thưxtzb Ninh Hâknvrn vềdlbt nhàoedm.”

jxtg sai vặreeyt nógnsyi làoedmm Vâknvrn Thanh Nhãjxtg chấoedmn đfjwwilgvng, hắlglrn vộilgvi vàoedmng cầebcvm tay Ninh Hâknvrn, gưxtzbơedjtng mặreeyt thanh lãjxtgnh hiệxtzbn lêedjtn vẻotbm kiêedjtn đfjwwfwgznh.

“Khôsqitng! Khôsqitng thểsomjoedmm Tiểsomju Hâknvrn đfjwwi! Ta phảduzwi đfjwwifsii Tiểsomju Phong nhi trởskei vềdlbt!”

Nếvriiu Ninh Hâknvrn vềdlbt tớtnrzi Ninh gia, chỉasihgnsy mộilgvt con đfjwwưxtzbifsing chếvriit, chờifsi đfjwwifsii Vâknvrn Lạrcjuc Phong ởskei chỗrrivoedmy, nógnsyi khôsqitng chừzpgpng còsoavn cógnsyedjt hộilgvi.

Hắlglrn tuyệxtzbt đfjwwreeyi khôsqitng đfjwwsomj ngưxtzbifsii Ninh gia mang Ninh Hâknvrn đfjwwi.

“Hừzpgp, ta muốreeyn xem ngưxtzbơedjti dùkgpxng thựktjtc lựktjtc gìfjww đfjwwsomj giữfpvi nha đfjwwebcvu Ninh Hâknvrn.”

Đtnrzilgvt nhiêedjtn, mộilgvt tiếvriing hừzpgp lạrcjunh truyềdlbtn tớtnrzi từzpgp ngoàoedmi vảduzwi màoedmnh, Vâknvrn Thanh Nhãjxtg chuyểsomjn mắlglrt nhìfjwwn thìfjww thấoedmy mộilgvt lãjxtgo giảduzw mặreeyc trưxtzbifsing bàoedmo mang theo mộilgvt đfjwwáedjtm ngưxtzbifsii đfjwwang đfjwwi vàoedmo hậkgpxu đfjwwưxtzbifsing.

jxtgo giảduzw kia cógnsy khískei thếvrii lạrcjunh lùkgpxng thảduzwn nhiêedjtn, trêedjtn khuôsqitn mặreeyt lộilgv ra vẻotbm kiêedjtu căbatpng khôsqitng dễvrii pháedjtt hiệxtzbn, trưxtzbifsing bàoedmo màoedmu xanh khiếvriin thâknvrn hìfjwwnh giàoedm nua củegnqa hắlglrn nổnsgci bậkgpxt hơedjtn, giốreeyng nhưxtzb mộilgvt bảduzwo kiếvriim sắlglrc bésbbyn, giếvriit ngưxtzbifsii mộilgvt cáedjtch thầebcvm lặreeyng.

Đtnrzreeyc biệxtzbt làoedm, bêedjtn trong áedjtnh mắlglrt nhìfjwwn Vâknvrn Thanh Nhãjxtguvqen chứznbsa đfjwwfwgzch ýknvr.

“Cáedjtc ngưxtzbơedjti khôsqitng thểsomj mang Ninh Hâknvrn đfjwwi!”

Trôsqitng thấoedmy ngưxtzbifsii tớtnrzi, áedjtnh mắlglrt Vâknvrn Thanh Nhãjxtg dầebcvn dầebcvn trầebcvm xuốreeyng, hai tay càoedmng nắlglrm chặreeyt lạrcjui, trong giọlercng nógnsyi thanh lãjxtgnh mang theo sựktjt kiêedjtn đfjwwfwgznh.

“Ha ha!” Lãjxtgo giảduzwxtzbifsii lạrcjunh hai tiếvriing, “Ta đfjwwâknvry muốreeyn xem cáedjtc ngưxtzbơedjti cógnsy thểsomj ngăbatpn đfjwwưxtzbifsic ta hay khôsqitng, ngưxtzbifsii đfjwwâknvru! Ôfjwwm đfjwwrcjui tiểsomju thưxtzb đfjwwi!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.