Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 388 : Hắn là nam nhân sau lưng nàng (3)
Editor: Sam Sam - DĐblzl LQĐblzl
“Dừwzgj ng tay!”
Đblzl ộqqrm t nhiêimep n, mộqqrm t tiếmhge ng tiếmhge ng quápiqy t truyềwhjv n đtcsl ếmhge n từwzgj phímvtz a sau, mang theo khímvtz thếmhge cưmhge ờyunh ng đtcsl ạhzmg i nhằujms m vềwhjv phímvtz a Vâfvhg n Lạhzmg c Phong.
Đblzl ang trong khoảefwn nh khắqqrm c khímvtz thếmhge kia sắqqrm p tiếmhge p cậygmx n Vâfvhg n Lạhzmg c Phong, mộqqrm t hơfqut i thởfbjp thậygmx t sâfvhg u chốvmis ng lạhzmg i nóujyk , đtcsl ápiqy nh tan khímvtz thếmhge trong khôdppt ng khímvtz .
Vâfvhg n Tiêimep u đtcsl em thu khímvtz thếmhge trêimep n ngưmhge ờyunh i trởfbjp vềwhjv , con ngưmhge ơfqut i lãrfcv nh khốvmis c dầapeh n dầapeh n nhìeemg n mọarbk i ngưmhge ờyunh i phímvtz a ngoàblzl i sâfvhg n.
Cùlvsb ng lúojbq c đtcsl óujyk , châfvhg n Vâfvhg n Lạhzmg c Phong cũjdhw ng bỏyvnq ra khỏyvnq i ngựtcsl c Lâfvhg m Duyệvpsp t, ápiqy nh mắqqrm t chậygmx m rãrfcv i quétjml t vềwhjv phímvtz a đtcsl ápiqy m ngưmhge ờyunh i đtcsl ang bưmhge ớvxkg c nhanh đtcsl ếmhge n, tròdvoe ng mắqqrm t đtcsl en nhápiqy nh hơfqut i co lạhzmg i, xôdppt ng ra mộqqrm t tia sápiqy ng tàblzl khímvtz .
“Duyệvpsp t nhi!”
Sắqqrm c mặfvhg t Tiêimep u Thầapeh n biếmhge n đtcsl ổbvvj i, bưmhge ớvxkg c nhanh đtcsl ếmhge n bêimep n ngưmhge ờyunh i Lâfvhg m Duyệvpsp t, nôdppt n nóujyk ng hỏyvnq i: “Nàblzl ng khôdppt ng sao chứquam ?”
“Khụurlf khụurlf .”
Lâfvhg m Duyệvpsp t ho khan hai tiếmhge ng, suy yếmhge u lắqqrm c lắqqrm c đtcsl ầapeh u: “Ta khôdppt ng sao.”
“Ngưmhge ơfqut i thậygmx t to gan!”
Thấlmrq y nữfvhg nhâfvhg n mìeemg nh âfvhg u yếmhge m khôdppt ng cóujyk gìeemg đtcsl ápiqy ng ngạhzmg i, Tiêimep u Thầapeh n chuyểncrz n ápiqy nh mắqqrm t vềwhjv phímvtz a Vâfvhg n Lạhzmg c Phong, phẫmaiy n nộqqrm nóujyk i: “Ngưmhge ơfqut i dápiqy m đtcsl ảefwn thưmhge ơfqut ng ngưmhge ờyunh i ởfbjp Tiêimep u gia ta, vôdppt phápiqy p vôdppt thiêimep n! Tiêimep u Tiêimep u, đtcsl âfvhg y làblzl nữfvhg nhâfvhg n ngưmhge ơfqut i mang vềwhjv sao?”
Khi nóujyk i câfvhg u cuốvmis i cùlvsb ng, tầapeh m mắqqrm t hắqqrm n lạhzmg i hưmhge ớvxkg ng vềwhjv Vâfvhg n Tiêimep u.
Vâfvhg n Tiêimep u nhímvtz u màblzl y, lãrfcv nh khốvmis c nóujyk i: “Ta têimep n Vâfvhg n Tiêimep u.”
Nghiễqqrm m nhiêimep n, Tiêimep u Thầapeh n gọarbk i nhưmhge vậygmx y khiếmhge n hắqqrm n bấlmrq t mãrfcv n.
Hiệvpsp n giờyunh hắqqrm n khôdppt ng phảefwn i ngưmhge ờyunh i củjdhw a Tiêimep u gia, hắqqrm n làblzl Vâfvhg n Tiêimep u củjdhw a Vâfvhg n gia màblzl thôdppt i.
“Nghịnaui ch tửapeh !” Sắqqrm c mặfvhg t Tiêimep u Thầapeh n biếmhge n đtcsl ổbvvj i, phẫmaiy n nộqqrm quápiqy t, “Ngưmhge ơfqut i làblzl loạhzmg i bạhzmg ch nhãrfcv n lang vong âfvhg n phụurlf nghĩrfcv a, chẳsskr ng lẽmuev quêimep n làblzl ai nuôdppt i lớvxkg n ngưmhge ơfqut i? Hiệvpsp n tạhzmg i dápiqy m sửapeh a lạhzmg i họarbk ! Quảefwn thựtcsl c chímvtz nh làblzl nétjml m hếmhge t mặfvhg t mũjdhw i củjdhw a Tiêimep u gia!”
Trong cápiqy ch nhìeemg n củjdhw a Tiêimep u Thầapeh n, chỉtmxp cóujyk Tiêimep u gia bọarbk n họarbk xoápiqy têimep n Vâfvhg n Tiêimep u khỏyvnq i từwzgj đtcsl ưmhge ờyunh ng, tuyệvpsp t đtcsl ốvmis i khôdppt ng thểncrz đtcsl ểncrz hắqqrm n tựtcsl mìeemg nh sửapeh a họarbk !
Mặfvhg c dùlvsb hiệvpsp n tạhzmg i từwzgj đtcsl ưmhge ờyunh ng Tiêimep u gia khôdppt ng cóujyk têimep n củjdhw a hắqqrm n, nhưmhge ng hắqqrm n cũjdhw ng khôdppt ng cóujyk tưmhge cápiqy ch trởfbjp thàblzl nh ngưmhge ờyunh i củjdhw a gia tộqqrm c khápiqy c!
Mặfvhg t Vâfvhg n Tiêimep u khôdppt ng thay đtcsl ổbvvj i, ápiqy nh mắqqrm t vẫmaiy n luôdppt n lãrfcv nh khốvmis c: “Bảefwn y tuổbvvj i tađtcsl ãrfcv bịnaui trụurlf c xuấlmrq t khỏyvnq i gia tộqqrm c.”
Ngụurlf ýrtsd , bảefwn y tuổbvvj i hắqqrm n đtcsl ãrfcv bịnaui trụurlf c xuấlmrq t cho nêimep n khôdppt ng tímvtz nh Tiêimep u gia dưmhge ỡmrlt ng dụurlf c hắqqrm n.
“Ngưmhge ơfqut i……” Tiêimep u Thầapeh n bịnaui chọarbk c tứquam c thiếmhge u chúojbq t nữfvhg a nóujyk i khôdppt ng ra lờyunh i, “May mắqqrm n nghịnaui ch tửapeh ngưmhge ơfqut i đtcsl ãrfcv khôdppt ng còdvoe n làblzl ngưmhge ờyunh i củjdhw a Tiêimep u gia, nếmhge u khôdppt ng, ta thậygmx t sựtcsl sẽmuev bịnaui ngưmhge ơfqut i làblzl m cho tứquam c chếmhge t! Nếmhge u ngưmhge ơfqut i ưmhge u túojbq giốvmis ng Ngọarbk c Thanh, ta cũjdhw ng sẽmuev khôdppt ng bựtcsl c tứquam c nhưmhge vậygmx y!”
Tiêimep u Thầapeh n liếmhge c mắqqrm t tứquam c giậygmx n, Tiêimep u Lâfvhg m chuyểncrz n ápiqy nh mắqqrm t hưmhge ớvxkg ng vềwhjv phímvtz a Vâfvhg n Tiêimep u: “Tiêimep u nhi, chuyệvpsp n nàblzl y xápiqy c thậygmx t làblzl ngưmhge ơfqut i sai rồjcmm i, cho dùlvsb ngưmhge ơfqut i khôdppt ng còdvoe n làblzl ngưmhge ờyunh i củjdhw a Tiêimep u gia, cũjdhw ng khôdppt ng thểncrz tùlvsb y tiệvpsp n tựtcsl ýrtsd ghétjml p mộqqrm t cápiqy i họarbk cho mìeemg nh, hơfqut n nữfvhg a, thâfvhg n thểncrz củjdhw a ngưmhge ơfqut i còdvoe n cóujyk mápiqy u củjdhw a Tiêimep u gia chảefwn y bêimep n trong, nếmhge u lầapeh n nàblzl y ngưmhge ơfqut i dùlvsb ng lựtcsl c huyếmhge t mạhzmg ch trợxywe giúojbq p Ngọarbk c Thanh mởfbjp bímvtz cảefwn nh ra, ta sẽmuev bỏyvnq qua mộqqrm t lầapeh n, cho phétjml p ngưmhge ơfqut i trởfbjp vềwhjv gia tộqqrm c mộqqrm t lầapeh n nữfvhg a, lúojbq c đtcsl óujyk , ngưmhge ơfqut i sẽmuev đtcsl ưmhge ợxywe c sửapeh a lạhzmg i họarbk nhưmhge cũjdhw .”
Đblzl ốvmis i vớvxkg i Tiêimep u gia màblzl nóujyk i, đtcsl ểncrz huyếmhge t mạhzmg ch nhàblzl mìeemg nh theo họarbk ngưmhge ờyunh i khápiqy c làblzl mộqqrm t việvpsp c thựtcsl c mấlmrq t mặfvhg t! Mặfvhg c dùlvsb kẻodml nàblzl y cóujyk đtcsl ưmhge ợxywe c huyếmhge t mạhzmg ch Tiêimep u gia nhưmhge ng khôdppt ng cóujyk tưmhge cápiqy ch mang họarbk Tiêimep u!
Vâfvhg n Lạhzmg c Phong vẫmaiy n luôdppt n đtcsl ứquam ng yêimep n mộqqrm t bêimep n, mắqqrm t lạhzmg nh nhìeemg n nhữfvhg ng ngưmhge ờyunh i trưmhge ớvxkg c mắqqrm t.
Nhữfvhg ng ngưmhge ờyunh i kia, nhữfvhg ng kẻodml đtcsl ưmhge ợxywe c gọarbk i làblzl thâfvhg n nhâfvhg n củjdhw a Vâfvhg n Tiêimep u……
Luôdppt n mồjcmm m nhụurlf c nhãrfcv hắqqrm n làblzl phếmhge vậygmx t, chẳsskr ng nhữfvhg ng khôdppt ng cho phétjml p hắqqrm n mang họarbk Tiêimep u, cũjdhw ng khôdppt ng cho phétjml p hắqqrm n sửapeh a họarbk ! Chỉtmxp cóujyk thểncrz khiếmhge n hắqqrm n khôdppt ng cóujyk bấlmrq t kỳlkyo họarbk nàblzl o!
Mộqqrm t khắqqrm c kia, Vâfvhg n Lạhzmg c Phong lạhzmg i đtcsl au lòdvoe ng, nàblzl ng cảefwn m thấlmrq y bi ai vìeemg Vâfvhg n Tiêimep u.
Thậygmx t sựtcsl khôdppt ng cóujyk cápiqy ch nàblzl o tưmhge ởfbjp ng tưmhge ợxywe ng, trưmhge ớvxkg c lúojbq c hắqqrm n bảefwn y tuổbvvj i, hắqqrm n chịnaui u bao nhiêimep u nhụurlf c nhãrfcv cùlvsb ng lạhzmg nh nhạhzmg t? Màblzl nhữfvhg ng kẻodml nhụurlf c nhãrfcv lạhzmg i chímvtz nh làblzl ngưmhge ờyunh i thâfvhg n củjdhw a hắqqrm n! Cũjdhw ng khóujyk trápiqy ch tạhzmg o ra hắqqrm n vớvxkg i tímvtz nh cápiqy ch lạhzmg nh nhạhzmg t nhưmhge thếmhge ……
“Vâfvhg n Tiêimep u!” Vâfvhg n Lạhzmg c Phong nắqqrm m chặfvhg t tay Vâfvhg n Tiêimep u, sau khi cảefwn m nhậygmx n đtcsl ưmhge ợxywe c lòdvoe ng bàblzl n tay lạhzmg nh bălkyo ng củjdhw a nam nhâfvhg n, nàblzl ng châfvhg n thàblzl nh nóujyk i, “Ngưmhge ơfqut i còdvoe n cóujyk ta, còdvoe n cóujyk Vâfvhg n gia!”
“Dừ
Đ
Đ
Vâ
Cù
“Duyệ
Sắ
“Khụ
Lâ
“Ngư
Thấ
Khi nó
Vâ
Nghiễ
Hiệ
“Nghị
Trong cá
Mặ
Mặ
Ngụ
“Ngư
Tiê
Đ
Vâ
Nhữ
Luô
Mộ
Thậ
“Vâ
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.