Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 200 : Say rượu

    trước sau   

Edit: quynhle2207

Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong đfaekgxecu thoa thuốewgyc hếyrwpt ởreok mỗgecxi vếyrwpt thưfptlơzcoong trêbnthn ngưfptlxelmi côewgy, sau đfaekóncio lấgecxy ra mộsolit cásckzi hộsolip nhỏfptlsckzu trắhutong, lúkudqc mởreok ra mớsfbri biếyrwpt bêbnthn trong làsckz thuốewgyc thoa màsckzu xanh nhạmvwtt cónciodnmli bạmvwtc hàsckz.

“Nằygfum xuốewgyng.”

An Cửldyzu khôewgyng nhịrxidn đfaekưfptllhdvc, ngãbqfj ngửldyza xuốewgyng: “Anh lạmvwti muốewgyn làsckzm gìncio? Khôewgyng phảewgyi đfaekgxecu lau sạmvwtch rồuelki sao! Vậgupiy. . . . . .”

Mặadzwt Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong nghiêbnthm túkudqc vézlmrn quầvrzdn ngủsckz củsckza côewgybnthn: “Còygfun cóncio mộsolit chỗgecx chưfptla thoa thuốewgyc. Khôewgyng phảewgyi em vẫxelmn kêbnthu làsckz bịrxid đfaekau àsckz?”

Trêbnthn mặadzwt An Cửldyzu nónciong lêbnthn, chợlhdvt ngồuelki thẳtyiing ngưfptlxelmi: “Thìncio ra làsckz anh khôewgyng cóncio đfaekiếyrwpc, vẫxelmn nghe đfaekưfptllhdvc em kêbnthu đfaekau àsckz? Khốewgyn kiếyrwpp! Tốewgyt bụgxecng quásckz hảewgy.”


“Anh coi cóncio bịrxid nặadzwng khôewgyng.”

An Cửldyzu khôewgyng bịrxidsckzi bộsoli dạmvwtng nghiêbnthm túkudqc chísfbrnh trựmshpc kia củsckza anh lừxrvda gạmvwtt mộsolit chúkudqt nàsckzo: “Chồuelkn chúkudqc tếyrwpt gàsckz, làsckzm bộsolisckzm tịrxidch!”

Anh khôewgyng nhắhutoc tớsfbri thìncio thôewgyi, vừxrvda nhắhutoc tớsfbri thìncio phísfbra dưfptlsfbri đfaekau rásckzt lạmvwti bịrxidsckzng cóncio cảewgym giásckzc mãbqfjnh liệvcsgt khi bịrxid vậgupit lạmvwtkudqm nhậgupip.

Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong còygfun mang vẻzlmr mặadzwt làsckz mộsolit ngưfptlxelmi hiềgxecn làsckznh: “Anh đfaekewgym bảewgyo chỉhlps thoa thuốewgyc, khôewgyng làsckzm gìncio hếyrwpt.”

Mộsolit chữvrzd An Cửldyzu cũdnmlng khôewgyng tin: “Em khôewgyng muốewgyn! Anh mau trởreok vềgxec, mai mốewgyt khôewgyng đfaekưfptllhdvc chạmvwty tớsfbri đfaekâkudqy lúkudqc nửldyza đfaekêbnthm nữvrzda.”

“Điihzxrvdng tùdnmly hứsqjsng, nếyrwpu nghiêbnthm trọmjglng thìncio phảewgyi đfaeki bệvcsgnh việvcsgn đfaekóncio.” Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong nóncioi.

An Cửldyzu bịrxid dọmjgla đfaekếyrwpn nỗgecxi sắhutoc mặadzwt cứsqjsng đfaekxelm: “Khôewgyng! Cóncio chếyrwpt em cũdnmlng khôewgyng đfaeki bệvcsgnh việvcsgn đfaekâkudqu!”

Điihzi bệvcsgnh việvcsgn hảewgy? Điihzásckzng chếyrwpt, còygfun thấgecxy côewgy mấgecxt thểflxm diệvcsgn chưfptla đfaeksckz sao?

“Cho nêbnthn anh cầvrzdn kiểflxmm tra mộsolit chúkudqt, nếyrwpu khôewgyng cóncio nghiêbnthm trọmjglng nhưfptl em nóncioi, thìncio thoa chúkudqt thuốewgyc cũdnmlng khôewgyng sao, nếyrwpu nhưfptl . . . . .”

“Nếyrwpu nhưfptl nghiêbnthm trọmjglng em cũdnmlng khôewgyng đfaeki! Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong, anh khốewgyn kiếyrwpp!”

“Điihzưfptllhdvc rồuelki, đfaekưfptllhdvc rồuelki, đfaekgxecu làsckz lỗgecxi củsckza anh . . . . .” Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong vừxrvda trấgecxn an vừxrvda kiểflxmm tra.

An Cửldyzu ngoan ngoãbqfjn nằygfum im phốewgyi hợlhdvp khôewgyng dásckzm lộsolin xộsolin, khẩvcsgn trưfptlơzcoong khôewgyng dứsqjst hỏfptli, “Sao rồuelki?”

Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong cau màsckzy, mặadzwc dùdnml trong lòygfung cũdnmlng biếyrwpt mìncionh mấgecxt khốewgyng chếyrwp, nhưfptlng cũdnmlng khôewgyng nghĩwggd tớsfbri sẽiwvasckzm côewgy bịrxid thưfptlơzcoong nhưfptl vậgupiy, chỉhlpssckzdnml sao anh cũdnmlng khôewgyng thểflxmsckzo kìnciom nézlmrn nổfaeki, vìncio thếyrwp bịrxidfptlng đfaekfptldnmlng cónciogxec do chísfbrnh đfaekásckzng, đfaekvrzdu ngóncion tay vừxrvda thoásckzng chạmvwtm vàsckzo đfaekãbqfj run rẩvcsgy.


“Cũdnmlng may, chỉhlpsfptlng mộsolit chúkudqt thôewgyi.” Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong trảewgy lờxelmi.

An Cửldyzu chỉhlps cảewgym thấgecxy cảewgym giásckzc làsckznh lạmvwtnh từxrvd từxrvd đfaekưfptllhdvc thay thếyrwp bởreoki cảewgym giásckzc nónciong rựmshpc hơzcooi xónciot, ngóncion tay củsckza anh gạmvwtt đfaeki cạmvwtnh bêbnthn ngoàsckzi, hưfptlsfbrng vềgxecbnthn trong bắhutot đfaekvrzdu khuấgecxy đfaeksoling, mặadzwc dùdnml biếyrwpt anh đfaekang thoa thuốewgyc, nhưfptlng vẫxelmn nhạmvwty cảewgym khẩvcsgn trưfptlơzcoong khézlmrp châkudqn lạmvwti: “Xong chưfptla?”

Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong đfaekưfptla tay khásckzc đfaekflxmsckzch hai đfaekùdnmli côewgy ra: “Sắhutop xong rồuelki, thảewgy lỏfptlng mộsolit chúkudqt, đfaekxrvdng kẹewgyp tay anh lạmvwti.”

ncionh cảewgynh lúkudqc nàsckzy thậgupit sựmshp quásckzkudqng túkudqng, hơzcoon nữvrzda ngay lúkudqc nàsckzy đfaekèuzsan vẫxelmn còygfun sásckzng, An Cửldyzu khôewgyng cóncio chuyệvcsgn gìncio đfaekâkudqm ra nóncioi nhảewgym: “Nàsckzy, chuyệvcsgn nàsckzy. . . . . . Phóncio Hoa Sêbnthnh cũdnmlng rấgecxt thảewgym, anh đfaekãbqfjsckzm gìncio đfaekflxm đfaekásckzm ngưfptlxelmi kia nhằygfum vàsckzo anh ta vậgupiy?”

Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong ngẩvcsgng đfaekvrzdu nhìncion côewgy mộsolit cásckzi: “Em nóncioi thửldyz xem?”

An Cửldyzu lặadzwng yêbnthn, hìncionh nhưfptlnciom đfaekgxecsckzi nàsckzy khôewgyng tốewgyt lắhutom nha.

Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong cóncio chúkudqt khôewgyng vui liếyrwpc côewgy mộsolit cásckzi: “Thìncio ra làsckz em cũdnmlng biếyrwpt, vậgupiy em còygfun đfaekflxm anh chứsqjsa chấgecxp nónciosckz sao? Vốewgyn làsckzncio Phạmvwtn Phạmvwtn vàsckz Điihzsckzn Điihzsckzn làsckzm chúkudqng ta cóncio rấgecxt ísfbrt thờxelmi gian ởreok riêbnthng vớsfbri nhau.”

Nhắhutoc tàsckzo thásckzo, làsckzsckzo thásckzo đfaekếyrwpn, đfaekang nóncioi thìncioreokbnthn cạmvwtnh đfaekãbqfj truyềgxecn đfaekếyrwpn tiếyrwpng nỉhlps non củsckza Điihzsckzn Điihzsckzn: “Têbnthbnth. . . . . .”

An Cửldyzu giậgupit mìncionh mộsolit cásckzi, bòygfu dậgupiy, đfaeksoling tásckzc dồuelkn dậgupip dẫxelmn tớsfbri ởreok phísfbra dưfptlsfbri Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong còygfun chưfptla kịrxidp rúkudqt lui ngóncion tay ra, đfaekãbqfj đfaeksolit nhiêbnthn đfaeki sâkudqu vàsckzo tậgupin cùdnmlng bêbnthn trong, thâkudqn thểflxmewgy khẽiwva run, ‘ừxrvdm’ mộsolit tiếyrwpng, châkudqn đfaekmvwtp lêbnthn bảewgy vai củsckza Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong, sau đfaekóncio tay vộsolii châkudqn loạmvwtn bòygfu xuốewgyng giưfptlxelmng, tìnciom chỗgecx giấgecxu ngưfptlxelmi, chỉhlps thiếyrwpu chúkudqt nữvrzda làsckz đfaekem anh nhézlmrt luôewgyn xuốewgyng gầvrzdm giưfptlxelmng rồuelki, cũdnmlng may thàsckznh giưfptlxelmng rấgecxt thấgecxp, cho nêbnthn khôewgyng thểflxm nhézlmrt ngưfptlxelmi vàsckzo đfaekưfptllhdvc.

Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong thấgecxy côewgy hoảewgyng sợlhdv đfaekếyrwpn nhưfptl vậgupiy, lửldyza giậgupin trong lòygfung đfaekèuzsazlmrn từxrvd bấgecxy lâkudqu nay lậgupip tứsqjsc bạmvwto phásckzt ra ngoàsckzi, châkudqn màsckzy nhísfbru chặadzwt, giữvrzd hai vai củsckza côewgy, trong đfaekôewgyi mắhutot tràsckzn đfaekvrzdy vẻzlmr bi thưfptlơzcoong: “Anh thậgupit sựmshp khôewgyng thểflxm gặadzwp ngưfptlxelmi đfaekếyrwpn vậgupiy hảewgy?”

An Cửldyzu chỉhlps mộsolit lòygfung nghĩwggdsckz khôewgyng thểflxm đfaekflxm cho đfaeksqjsa nhỏfptl nhìncion thấgecxy cóncio đfaekàsckzn ôewgyng chạmvwty vàsckzo phòygfung mìncionh lúkudqc nửldyza đfaekêbnthm màsckz thôewgyi, cũdnmlng khôewgyng kịrxidp nghĩwggd đfaekếyrwpn chuyệvcsgn gìncio khásckzc, nhóncion châkudqn lêbnthn, hôewgyn lung tung trêbnthn môewgyi Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong mấgecxy cásckzi: “Ngoan, đfaekxrvdng làsckzm rộsolin nha.” Sau đfaekóncio thừxrvda cơzcoo đfaekvcsgy anh vàsckzo phòygfung tắhutom.

Vừxrvda lúkudqc nguy hiểflxmm nhìncion thấgecxy bảewgyo bốewgyi Điihzsckzn Điihzsckzn đfaekang dụgxeci mắhutot đfaeki vàsckzo.

“Têbnthbnth ~~~”


An Cửldyzu cốewgy gắhutong che giấgecxu, sửldyza sang másckzi tóncioc lạmvwti mộsolit chúkudqt, ngồuelki xuốewgyng ẵflxmm Điihzsckzn Điihzsckzn lêbnthn: “Sao vậgupiy bảewgyo bốewgyi?”

Giọmjglng nóncioi củsckza cậgupiu bézlmrygfun mang theo vàsckzi phầvrzdn uấgecxt ứsqjsc, hoàsckzn toàsckzn khôewgyng thấgecxy đfaekưfptllhdvc bộsolisckzng tiểflxmu đfaekmvwti nhâkudqn bìncionh tĩwggdnh củsckza ngàsckzy thưfptlxelmng: “Têbnthbnth, con mơzcoo thấgecxy ásckzc mộsoling. . . . . .”

Ngay lậgupip tứsqjsc, tìncionh thưfptlơzcoong củsckza ngưfptlxelmi mẹewgy trong An Cửldyzu lan tràsckzn, trásckzi tim cũdnmlng tan chảewgyy, kézlmro ngưfptlxelmi qua, vừxrvda hôewgyn vừxrvda ôewgym: “Bảewgyo bốewgyi ngoan nha, đfaekxrvdng sợlhdv, đfaekxrvdng sợlhdv, cóncio mẹewgyreok đfaekâkudqy!”

Vẻzlmr mặadzwt củsckza cậgupiu nhóncioc thấgecxp thỏfptlm, hỏfptli cóncio chúkudqt xấgecxu hổfaek: “Têbnthbnth, tốewgyi nay con cóncio thểflxm ngủsckz vớsfbri mẹewgy đfaekưfptllhdvc khôewgyng?”

“Dĩwggd nhiêbnthn làsckz đfaekưfptllhdvc rồuelki!” An Cửldyzu ôewgym Điihzsckzn Điihzoan nằygfum dàsckzi trêbnthn giưfptlxelmng, đfaekflxm con trai nằygfum ởreokbnthn cạmvwtnh mìncionh.

Cậgupiu nhóncioc ôewgym côewgy thậgupit chặadzwt, bàsckzn tay nhỏfptl nắhutom chặadzwt vạmvwtt ásckzo củsckza côewgy, đfaekôewgyi mắhutot sợlhdvbqfji khôewgyng dásckzm nhắhutom lạmvwti, chớsfbrp mắhutot nhìncion côewgy.

An Cửldyzu từxrvd từxrvd vuốewgyt ve ởreok sau lưfptlng cậgupiu, phásckzt hiệvcsgn sau lưfptlng cậgupiu bézlmr mồuelkewgyi ưfptlsfbrt sủsckzng, đfaekau lòygfung khôewgyng thôewgyi: “Nằygfum mơzcoo thấgecxy gìnciosckz sợlhdv nhưfptl vậgupiy?”

Điihzsckzn đfaeksckzn dísfbrnh vàsckzo côewgysckzng chặadzwt hơzcoon, ngưfptlsfbrc đfaekvrzdu nhỏfptl khẩvcsgn trưfptlơzcoong nhìncion côewgy: “Têbnthbnth, cóncio phảewgyi mẹewgy giậgupin Bạmvwtt Bạmvwtt hay khôewgyng? Mẹewgy sẽiwva kếyrwpt hôewgyn vớsfbri Bạmvwtt Bạmvwtt chứsqjs?”

“Àtyii, chuyệvcsgn nàsckzy. . . . . .” An Cửldyzu theo bảewgyn năuelkng đfaekưfptla mắhutot nhìncion vềgxecsckznh cửldyza phísfbra sau.

“Têbnthbnth, con nằygfum mơzcoo thấgecxy mẹewgysckz Bạmvwtt Bạmvwtt cóncio em bézlmr khásckzc nữvrzda, mẹewgy chỉhlps thísfbrch Bạmvwtt Bạmvwtt vàsckz em bézlmr kia thôewgyi, sau đfaekóncio khôewgyng cầvrzdn con vàsckz Phạmvwtn Phạmvwtn nữvrzda. . . . . .” Cậgupiu nhóncioc nóncioi xong cũdnmlng muốewgyn khóncioc, cóncio lẽiwvasckz nhớsfbr lạmvwti cơzcoon ásckzc mộsoling kia.

An Cửldyzu thásckzo mồuelkewgyi, vộsolii vàsckzng dịrxidu dàsckzng dụgxec dỗgecx: “Giấgecxc mơzcoosckz giảewgy nha! Làsckzm sao mẹewgyncio thểflxm khôewgyng thưfptlơzcoong con vàsckz Phạmvwtn Phạmvwtn đfaekưfptllhdvc, cásckzc con làsckz bảewgyo bốewgyi quan trọmjglng nhấgecxt củsckza mẹewgysckz!”

“So vớsfbri Bạmvwtt Bạmvwtt còygfun quan trọmjglng hơzcoon sao?” Cậgupiu nhóncioc cốewgy lấgecxy dũdnmlng khísfbr đfaekflxm hỏfptli, đfaekôewgyi mắhutot đfaekadzwc biệvcsgt nghiêbnthm túkudqc, hìncionh nhưfptl rấgecxt đfaekflxm ýgxec đfaekếyrwpn vấgecxn đfaekgxecsckzy.

“Điihzưfptlơzcoong nhiêbnthn rồuelki! Khôewgyng cóncioncio quan trọmjglng hơzcoon cásckzc con đfaekưfptllhdvc.” An Cửldyzu trảewgy lờxelmi khôewgyng chúkudqt do dựmshp.


Bảewgyo bốewgyi Điihzsckzn Điihzsckzn thởreok phàsckzo nhẹewgy nhõmyidm, cuốewgyi cùdnmlng cũdnmlng yêbnthn tâkudqm khôewgyng ísfbrt, chỉhlpsncio đfaekiềgxecu trásckzi tim sắhutot thézlmrp củsckza ngưfptlxelmi nàsckzo đfaekóncio đfaekang trốewgyn ởreok phísfbra sau cásckznh cửldyza đfaekãbqfj sắhutop bểflxmsckzt thàsckznh đfaekewgyng đfaekásckz vụgxecn rồuelki. . . . . .

Điihzsckzn Điihzsckzn mísfbrm mísfbrm môewgyi, lạmvwti hỏfptli: “Vậgupiy bảewgyo bốewgyi khásckzc thìncio sao?”

“Sẽiwva khôewgyng cóncio bảewgyo bốewgyi nàsckzo khásckzc, mẹewgy chỉhlps cầvrzdn hai con làsckz đfaeksckz rồuelki.” An Cửldyzu hôewgyn lêbnthn trásckzn củsckza Điihzsckzn Điihzsckzn mộsolit cásckzi: “Khôewgyng đfaekưfptllhdvc suy nghĩwggd lung tung, còygfun vẫxelmn còygfun nhỏfptl, ăuelkn đfaekưfptllhdvc ngủsckz đfaekưfptllhdvc cho mau lớsfbrn làsckz tốewgyt rồuelki..., tạmvwti sao lạmvwti suy nghĩwggd nhiềgxecu chuyệvcsgn nhưfptl vậgupiy, vềgxec đfaekiểflxmm nàsckzy con phảewgyi nêbnthn họmjglc theo em gásckzi củsckza con đfaeki!”

“Dạmvwt.” Điihzsckzn Điihzsckzn cũdnmlng thuậgupin theo, khôewgyng mộsolit chúkudqt phảewgyn básckzc nàsckzo, rấgecxt ngoan ngoãbqfjn.

“Yêbnthn tâkudqm màsckz ngủsckz đfaeki.” An Cửldyzu ôewgym Điihzsckzn Điihzsckzn nhẹewgy nhàsckzng hásckzt lêbnthn mộsolit khúkudqc hásckzt ru: “Ngủsckz đfaeki, ngủsckz đfaeki, con yêbnthu củsckza mẹewgy. . . . . .”

Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong qua khóncioe mắhutot nhìncion thấgecxy cảewgynh tưfptllhdvng vôewgydnmlng ấgecxm ásckzp trưfptlsfbrc mặadzwt, ngưfptlxelmi phụgxec nữvrzdsckz anh yêbnthu thưfptlơzcoong đfaekang ôewgym con trai dễzxwh thưfptlơzcoong củsckza anh trong lòygfung, dịrxidu dàsckzng hásckzt khúkudqc hásckzt ru, ngưfptlxelmi thiếyrwpu nữvrzd ngang bưfptlsfbrng kia hôewgym nay đfaekãbqfj trởreokbnthn xinh đfaekewgyp làsckzm ngưfptlxelmi ta đfaeksoling lòygfung khôewgyng thôewgyi, nhưfptlng tạmvwti sao, anh lạmvwti cảewgym thấgecxy bảewgyn thâkudqn mìncionh thêbnthfptlơzcoong đfaekếyrwpn vậgupiy. . . . . .

Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong róncion rézlmrn đfaeki ra từxrvd phísfbra sau cửldyza, An Cửldyzu nhìncion thấgecxy anh đfaekãbqfj vộsolii vàsckzng hốewgyi thúkudqc anh trởreok vềgxec, vìncio vậgupiy trong tiếyrwpng hásckzt ru dịrxidu dàsckzng củsckza côewgy, Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong đfaekãbqfj rờxelmi đfaeki màsckz trong lòygfung vôewgydnmlng ai oásckzn. . . . . .

Anh cũdnmlng rấgecxt muốewgyn đfaekưfptllhdvc vợlhdvncionh dỗgecx cho ngủsckzsckz, càsckzng muốewgyn trởreok thàsckznh ngưfptlxelmi đfaekàsckzn ôewgyng quan trọmjglng nhấgecxt củsckza côewgy, nhưfptlng bâkudqy giờxelm thìncio thếyrwpsckzo, tuyệvcsgt đfaekewgyi khôewgyng phảewgyi làsckz ngưfptlxelmi đfaeksqjsng đfaekvrzdu nữvrzda rồuelki. . . . . .

Vềgxec phầvrzdn kếyrwp hoạmvwtch ‘Tấgecxt Sásckzt Kỹihip’ đfaekãbqfj dựmshpsfbrnh trong lòygfung lúkudqc trưfptlsfbrc cũdnmlng vìnciokudqu nóncioi cuốewgyi cùdnmlng kia củsckza An Cửldyzu: ‘sẽiwva khôewgyng cóncio bảewgyo bốewgyi khásckzc nữvrzda’ màsckz khôewgyng thểflxmsckzo sửldyz dụgxecng đfaekưfptllhdvc nữvrzda, chỉhlps đfaekàsckznh phảewgyi tựmshpncioi vớsfbri mìncionh làsckz đfaekxrvdng suy nghĩwggd. . . . . . Thấgecxy Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong trởreok vềgxec, Phóncio Hoa Sêbnthnh kinh ngạmvwtc nhísfbru màsckzy: “A! Sao nhanh vậgupiy?”

Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong khôewgyng đfaekflxm ýgxec anh ta, vàsckzo phòygfung, từxrvd trong ngăuelkn tủsckz lấgecxy ra mấgecxy chai rưfptllhdvu.

Mộsolit lásckzt sau, Phóncio Hoa Sêbnthnh khịrxidt khịrxidt mũdnmli, ngửldyzi đfaekưfptllhdvc mùdnmli rưfptllhdvu, vèuzsao mộsolit tiếyrwpng, xôewgyng vàsckzo phòygfung ngủsckz Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong: “Điihzuelk tốewgyt đfaekóncio! Điihzxrvdng nóncioi làsckz anh muốewgyn uốewgyng mộsolit mìncionh nha!”

Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong nézlmrm mộsolit ly rưfptllhdvu cho anh ta.

Phóncio Hoa Sêbnthnh tựmshpnciot cho mìncionh ly rưfptllhdvu đfaekfptl, lắhutoc lưfptl ly rưfptllhdvu mấgecxy vòygfung, sau đfaekóncio ngồuelki tựmshpa vàsckzo mézlmrp giưfptlxelmng sónciong vai vớsfbri Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong, liếyrwpc mắhutot nhìncion anh: “Chàsckz, hơzcoon nửldyza đfaekêbnthm màsckzfptllhdvn rưfptllhdvu giảewgyi sầvrzdu. . . . . . Sao vậgupiy? Vui quásckzncioa buồuelkn rồuelki hảewgy?”

Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong đfaeksqjsng lêbnthn, đfaeki tớsfbri trưfptlsfbrc cửldyza sổfaek, sau đfaekóncio đfaekưfptla tay kézlmro màsckzn cửldyza sổfaek ra, khuôewgyn mặadzwt lạmvwtnh lẽiwvao nhìncion khôewgyng chớsfbrp mắhutot xuốewgyng dưfptlsfbri lầvrzdu.

Phóncio Hoa Sêbnthnh tòygfuygfufptlsfbrc tớsfbri nhìncion, ásckznh mắhutot cũdnmlng kịrxidp nhìncion thấgecxy bónciong lưfptlng củsckza mộsolit côewgysckzi nhỏfptl chạmvwty vàsckzo cửldyza hàsckzng thuốewgyc nhưfptl mộsolit làsckzn khóncioi, nhísfbru màsckzy tỏfptl vẻzlmr ngoàsckzi ýgxec muốewgyn, nóncioi: “A, khôewgyng phảewgyi làsckz chịrxidkudqu sao? Hơzcoon nửldyza đfaekêbnthm tớsfbri tiệvcsgm thuốewgyc mua cásckzi gìncio vậgupiy? Theo kinh nghiệvcsgm củsckza em nhậgupin thấgecxy, khôewgyng lẽiwvasckz trásckznh. . . . . .”

Lờxelmi còygfun chưfptla dứsqjst, Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong đfaekgupip mạmvwtnh ly rưfptllhdvu trong tay.

Phóncio Hoa Sêbnthnhbcưfptlxelmi khan, lùdnmli lạmvwti mấgecxy bưfptlsfbrc cásckzch xa anh mộsolit chúkudqt, sau đfaekóncio nhỏfptl giọmjglng lầvrzdm bầvrzdm: “Khôewgyng phảewgyi chỉhlpssckz mua thuốewgyc trásckznh thai sao? Cóncionciosckz tứsqjsc giậgupin, ngay cảewgyzcoo hộsolii đfaekflxm mua thuốewgyc trásckznh thai, tiểflxmu gia đfaekâkudqy cũdnmlng khôewgyng cóncio. . . . . . Còygfun khôewgyng biếyrwpt đfaeksckz, quảewgy thậgupit đfaekàsckzn ôewgyng no nêbnth khôewgyng biếyrwpt đfaekếyrwpn nỗgecxi khổfaek củsckza đfaekàsckzn ôewgyng chếyrwpt đfaekóncioi. . . . . .”

sckzng hôewgym sau, lúkudqc Phạmvwtn Phạmvwtn chạmvwty đfaeki gõmyid cửldyza ăuelkn chựmshpc thìncio hai anh em uốewgyng nhiềgxecu đfaekếyrwpn nổfaeki vẫxelmn chưfptla tỉhlpsnh dậgupiy.

Cuốewgyi cùdnmlng Phạmvwtn Phạmvwtn tìnciom đfaekưfptllhdvc An Cửldyzu, An Cửldyzu khôewgyng yêbnthn lòygfung nêbnthn lấgecxy chìncioa khóncioa dựmshp phòygfung màsckz Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong cho côewgy, đfaekưfptla cho Phạmvwtn Phạmvwtn mởreok cửldyza.

ygfun chưfptla kịrxidp bưfptlsfbrc vàsckzo cửldyza đfaekãbqfj bịrxiddnmli rưfptllhdvu nồuelkng nặadzwc làsckzm ngộsolip đfaekếyrwpn nỗgecxi lùdnmli vềgxec sao mộsolit chúkudqt.

sckzo trong nhàsckz, vốewgyn nghĩwggd rằygfung làsckz Phóncio Hoa Sêbnthnh mưfptllhdvn rưfptllhdvu giảewgyi sầvrzdu nêbnthn uốewgyng say, ai ngờxelm đfaekâkudqu cảewgy hai ngưfptlxelmi đfaekgxecu nằygfum thẳtyiing cẳtyiing trong phòygfung, cảewgy Phóncio Thầvrzdn Thưfptlơzcoong cũdnmlng uốewgyng say đfaekếyrwpn mơzcoo hồuelk, thấgecxy côewgy đfaekếyrwpn liềgxecn vôewgy lạmvwti xásckzp tớsfbri gầvrzdn, ôewgym hôewgyng củsckza côewgy: “Vợlhdv àsckz. . . . . .”

An Cửldyzu tứsqjsc giậgupin ngúkudqt trờxelmi, đfaekưfptla tay đfaekásckznh mộsolit cásckzi, đfaekvcsgy anh ra: “Tạmvwti sao anh khôewgyng uốewgyng cho chếyrwpt luôewgyn đfaeki! Biếyrwpt rõmyidncionh vừxrvda khỏfptli bệvcsgnh còygfun uốewgyng nhiềgxecu rưfptllhdvu nhưfptl vậgupiy, anh. . . . . .”

Điihzang nóncioi, hìncionh nhưfptlsckz đfaekiệvcsgn thoạmvwti củsckza ngưfptlxelmi nàsckzo đfaekóncio vang lêbnthn, Phóncio Hoa Sêbnthnh gãbqfji đfaekvrzdu, thầvrzdn trísfbrygfun chưfptla rõmyidsckzng: “Làsckz ai vậgupiy? Cóncio chuyệvcsgn gìncio? Tôewgyi làsckz ai hảewgy? Tiểflxmu gia làsckz Phóncio Tam! Hảewgy? Ai xảewgyy ra chuyệvcsgn? Tôewgy Hộsolii Lêbnth. . . . . . Tựmshp, tựmshpsckzt hảewgy?”




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.