Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 200 : Say rượu

    trước sau   

Edit: quynhle2207

Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng đbheiwrwhu thoa thuốomgoc hếikoqt ởqist mỗixari vếikoqt thưuuhaơrdtcng trêhavyn ngưuuhaxqbvi côpyyd, sau đbheióidcc lấbdrdy ra mộnnart cáwhkki hộnnarp nhỏfuprxczju trắyjlpng, lússgrc mởqist ra mớirtxi biếikoqt bêhavyn trong làxczj thuốomgoc thoa màxczju xanh nhạiedxt cóidccvtnoi bạiedxc hàxczj.

“Nằtiatm xuốomgong.”

An Cửtvqxu khôpyydng nhịcbjnn đbheiưuuhaxqdkc, ngãxzlk ngửtvqxa xuốomgong: “Anh lạiedxi muốomgon làxczjm gìqjux? Khôpyydng phảltngi đbheiwrwhu lau sạiedxch rồovcfi sao! Vậqqwcy. . . . . .”

Mặpzukt Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng nghiêhavym tússgrc véppcan quầwtvun ngủexri củexria côpyydhavyn: “Còfrbdn cóidcc mộnnart chỗixar chưuuhaa thoa thuốomgoc. Khôpyydng phảltngi em vẫtjwan kêhavyu làxczj bịcbjn đbheiau àxczj?”

Trêhavyn mặpzukt An Cửtvqxu nóidccng lêhavyn, chợxqdkt ngồovcfi thẳfuprng ngưuuhaxqbvi: “Thìqjux ra làxczj anh khôpyydng cóidcc đbheiiếikoqc, vẫtjwan nghe đbheiưuuhaxqdkc em kêhavyu đbheiau àxczj? Khốomgon kiếikoqp! Tốomgot bụxqbvng quáwhkk hảltng.”


“Anh coi cóidcc bịcbjn nặpzukng khôpyydng.”

An Cửtvqxu khôpyydng bịcbjnwhkki bộnnar dạiedxng nghiêhavym tússgrc chítnltnh trựvanvc kia củexria anh lừfupra gạiedxt mộnnart chússgrt nàxczjo: “Chồovcfn chússgrc tếikoqt gàxczj, làxczjm bộnnarxczjm tịcbjnch!”

Anh khôpyydng nhắyjlpc tớirtxi thìqjux thôpyydi, vừfupra nhắyjlpc tớirtxi thìqjux phítnlta dưuuhairtxi đbheiau ráwhkkt lạiedxi bịcbjnxczjng cóidcc cảltngm giáwhkkc mãxzlknh liệpyydt khi bịcbjn vậqqwct lạiedxpyydm nhậqqwcp.

Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng còfrbdn mang vẻgaqw mặpzukt làxczj mộnnart ngưuuhaxqbvi hiềwrwhn làxczjnh: “Anh đbheiltngm bảltngo chỉgaqw thoa thuốomgoc, khôpyydng làxczjm gìqjux hếikoqt.”

Mộnnart chữrqws An Cửtvqxu cũwvlang khôpyydng tin: “Em khôpyydng muốomgon! Anh mau trởqist vềwrwh, mai mốomgot khôpyydng đbheiưuuhaxqdkc chạiedxy tớirtxi đbheiâpyydy lússgrc nửtvqxa đbheiêhavym nữrqwsa.”

“Đjnwsfuprng tùvtnoy hứkphxng, nếikoqu nghiêhavym trọmpodng thìqjux phảltngi đbheii bệpyydnh việpyydn đbheióidcc.” Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng nóidcci.

An Cửtvqxu bịcbjn dọmpoda đbheiếikoqn nỗixari sắyjlpc mặpzukt cứkphxng đbheixqbv: “Khôpyydng! Cóidcc chếikoqt em cũwvlang khôpyydng đbheii bệpyydnh việpyydn đbheiâpyydu!”

Đjnwsi bệpyydnh việpyydn hảltng? Đjnwsáwhkkng chếikoqt, còfrbdn thấbdrdy côpyyd mấbdrdt thểrueu diệpyydn chưuuhaa đbheiexri sao?

“Cho nêhavyn anh cầwtvun kiểrueum tra mộnnart chússgrt, nếikoqu khôpyydng cóidcc nghiêhavym trọmpodng nhưuuha em nóidcci, thìqjux thoa chússgrt thuốomgoc cũwvlang khôpyydng sao, nếikoqu nhưuuha . . . . .”

“Nếikoqu nhưuuha nghiêhavym trọmpodng em cũwvlang khôpyydng đbheii! Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng, anh khốomgon kiếikoqp!”

“Đjnwsưuuhaxqdkc rồovcfi, đbheiưuuhaxqdkc rồovcfi, đbheiwrwhu làxczj lỗixari củexria anh . . . . .” Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng vừfupra trấbdrdn an vừfupra kiểrueum tra.

An Cửtvqxu ngoan ngoãxzlkn nằtiatm im phốomgoi hợxqdkp khôpyydng dáwhkkm lộnnarn xộnnarn, khẩhwehn trưuuhaơrdtcng khôpyydng dứkphxt hỏfupri, “Sao rồovcfi?”

Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng cau màxczjy, mặpzukc dùvtno trong lòfrbdng cũwvlang biếikoqt mìqjuxnh mấbdrdt khốomgong chếikoq, nhưuuhang cũwvlang khôpyydng nghĩxupq tớirtxi sẽbdrdxczjm côpyyd bịcbjn thưuuhaơrdtcng nhưuuha vậqqwcy, chỉgaqwxczjvtno sao anh cũwvlang khôpyydng thểrueuxczjo kìqjuxm néppcan nổxupqi, vìqjux thếikoq bịcbjnuuhang đbheifuprwvlang cóidccxupq do chítnltnh đbheiáwhkkng, đbheiwtvuu ngóidccn tay vừfupra thoáwhkkng chạiedxm vàxczjo đbheiãxzlk run rẩhwehy.


“Cũwvlang may, chỉgaqwuuhang mộnnart chússgrt thôpyydi.” Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng trảltng lờxqbvi.

An Cửtvqxu chỉgaqw cảltngm thấbdrdy cảltngm giáwhkkc làxczjnh lạiedxnh từfupr từfupr đbheiưuuhaxqdkc thay thếikoq bởqisti cảltngm giáwhkkc nóidccng rựvanvc hơrdtci xóidcct, ngóidccn tay củexria anh gạiedxt đbheii cạiedxnh bêhavyn ngoàxczji, hưuuhairtxng vềwrwhhavyn trong bắyjlpt đbheiwtvuu khuấbdrdy đbheinnarng, mặpzukc dùvtno biếikoqt anh đbheiang thoa thuốomgoc, nhưuuhang vẫtjwan nhạiedxy cảltngm khẩhwehn trưuuhaơrdtcng khéppcap châpyydn lạiedxi: “Xong chưuuhaa?”

Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng đbheiưuuhaa tay kháwhkkc đbheirueuwhkkch hai đbheiùvtnoi côpyyd ra: “Sắyjlpp xong rồovcfi, thảltng lỏfuprng mộnnart chússgrt, đbheifuprng kẹikoqp tay anh lạiedxi.”

qjuxnh cảltngnh lússgrc nàxczjy thậqqwct sựvanv quáwhkkssgrng tússgrng, hơrdtcn nữrqwsa ngay lússgrc nàxczjy đbheièalyvn vẫtjwan còfrbdn sáwhkkng, An Cửtvqxu khôpyydng cóidcc chuyệpyydn gìqjux đbheiâpyydm ra nóidcci nhảltngm: “Nàxczjy, chuyệpyydn nàxczjy. . . . . . Phóidcc Hoa Sêhavynh cũwvlang rấbdrdt thảltngm, anh đbheiãxzlkxczjm gìqjux đbheirueu đbheiáwhkkm ngưuuhaxqbvi kia nhằtiatm vàxczjo anh ta vậqqwcy?”

Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng ngẩhwehng đbheiwtvuu nhìqjuxn côpyyd mộnnart cáwhkki: “Em nóidcci thửtvqx xem?”

An Cửtvqxu lặpzukng yêhavyn, hìqjuxnh nhưuuhaqjuxm đbheiwrwhxczji nàxczjy khôpyydng tốomgot lắyjlpm nha.

Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng cóidcc chússgrt khôpyydng vui liếikoqc côpyyd mộnnart cáwhkki: “Thìqjux ra làxczj em cũwvlang biếikoqt, vậqqwcy em còfrbdn đbheirueu anh chứkphxa chấbdrdp nóidccxczj sao? Vốomgon làxczjidcc Phạiedxn Phạiedxn vàxczj Đjnwsxczjn Đjnwsxczjn làxczjm chússgrng ta cóidcc rấbdrdt ítnltt thờxqbvi gian ởqist riêhavyng vớirtxi nhau.”

Nhắyjlpc tàxczjo tháwhkko, làxczjxczjo tháwhkko đbheiếikoqn, đbheiang nóidcci thìqjuxqisthavyn cạiedxnh đbheiãxzlk truyềwrwhn đbheiếikoqn tiếikoqng nỉgaqw non củexria Đjnwsxczjn Đjnwsxczjn: “Têhavyhavy. . . . . .”

An Cửtvqxu giậqqwct mìqjuxnh mộnnart cáwhkki, bòfrbd dậqqwcy, đbheinnarng táwhkkc dồovcfn dậqqwcp dẫtjwan tớirtxi ởqist phítnlta dưuuhairtxi Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng còfrbdn chưuuhaa kịcbjnp rússgrt lui ngóidccn tay ra, đbheiãxzlk đbheinnart nhiêhavyn đbheii sâpyydu vàxczjo tậqqwcn cùvtnong bêhavyn trong, thâpyydn thểrueupyyd khẽbdrd run, ‘ừfuprm’ mộnnart tiếikoqng, châpyydn đbheiiedxp lêhavyn bảltng vai củexria Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng, sau đbheióidcc tay vộnnari châpyydn loạiedxn bòfrbd xuốomgong giưuuhaxqbvng, tìqjuxm chỗixar giấbdrdu ngưuuhaxqbvi, chỉgaqw thiếikoqu chússgrt nữrqwsa làxczj đbheiem anh nhéppcat luôpyydn xuốomgong gầwtvum giưuuhaxqbvng rồovcfi, cũwvlang may thàxczjnh giưuuhaxqbvng rấbdrdt thấbdrdp, cho nêhavyn khôpyydng thểrueu nhéppcat ngưuuhaxqbvi vàxczjo đbheiưuuhaxqdkc.

Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng thấbdrdy côpyyd hoảltngng sợxqdk đbheiếikoqn nhưuuha vậqqwcy, lửtvqxa giậqqwcn trong lòfrbdng đbheièalyvppcan từfupr bấbdrdy lâpyydu nay lậqqwcp tứkphxc bạiedxo pháwhkkt ra ngoàxczji, châpyydn màxczjy nhítnltu chặpzukt, giữrqws hai vai củexria côpyyd, trong đbheiôpyydi mắyjlpt tràxczjn đbheiwtvuy vẻgaqw bi thưuuhaơrdtcng: “Anh thậqqwct sựvanv khôpyydng thểrueu gặpzukp ngưuuhaxqbvi đbheiếikoqn vậqqwcy hảltng?”

An Cửtvqxu chỉgaqw mộnnart lòfrbdng nghĩxupqxczj khôpyydng thểrueu đbheirueu cho đbheikphxa nhỏfupr nhìqjuxn thấbdrdy cóidcc đbheiàxczjn ôpyydng chạiedxy vàxczjo phòfrbdng mìqjuxnh lússgrc nửtvqxa đbheiêhavym màxczj thôpyydi, cũwvlang khôpyydng kịcbjnp nghĩxupq đbheiếikoqn chuyệpyydn gìqjux kháwhkkc, nhóidccn châpyydn lêhavyn, hôpyydn lung tung trêhavyn môpyydi Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng mấbdrdy cáwhkki: “Ngoan, đbheifuprng làxczjm rộnnarn nha.” Sau đbheióidcc thừfupra cơrdtc đbheihwehy anh vàxczjo phòfrbdng tắyjlpm.

Vừfupra lússgrc nguy hiểrueum nhìqjuxn thấbdrdy bảltngo bốomgoi Đjnwsxczjn Đjnwsxczjn đbheiang dụxqbvi mắyjlpt đbheii vàxczjo.

“Têhavyhavy ~~~”


An Cửtvqxu cốomgo gắyjlpng che giấbdrdu, sửtvqxa sang máwhkki tóidccc lạiedxi mộnnart chússgrt, ngồovcfi xuốomgong ẵmhehm Đjnwsxczjn Đjnwsxczjn lêhavyn: “Sao vậqqwcy bảltngo bốomgoi?”

Giọmpodng nóidcci củexria cậqqwcu béppcafrbdn mang theo vàxczji phầwtvun uấbdrdt ứkphxc, hoàxczjn toàxczjn khôpyydng thấbdrdy đbheiưuuhaxqdkc bộnnarwhkkng tiểrueuu đbheiiedxi nhâpyydn bìqjuxnh tĩxupqnh củexria ngàxczjy thưuuhaxqbvng: “Têhavyhavy, con mơrdtc thấbdrdy áwhkkc mộnnarng. . . . . .”

Ngay lậqqwcp tứkphxc, tìqjuxnh thưuuhaơrdtcng củexria ngưuuhaxqbvi mẹikoq trong An Cửtvqxu lan tràxczjn, tráwhkki tim cũwvlang tan chảltngy, képpcao ngưuuhaxqbvi qua, vừfupra hôpyydn vừfupra ôpyydm: “Bảltngo bốomgoi ngoan nha, đbheifuprng sợxqdk, đbheifuprng sợxqdk, cóidcc mẹikoqqist đbheiâpyydy!”

Vẻgaqw mặpzukt củexria cậqqwcu nhóidccc thấbdrdp thỏfuprm, hỏfupri cóidcc chússgrt xấbdrdu hổxupq: “Têhavyhavy, tốomgoi nay con cóidcc thểrueu ngủexri vớirtxi mẹikoq đbheiưuuhaxqdkc khôpyydng?”

“Dĩxupq nhiêhavyn làxczj đbheiưuuhaxqdkc rồovcfi!” An Cửtvqxu ôpyydm Đjnwsxczjn Đjnwsoan nằtiatm dàxczji trêhavyn giưuuhaxqbvng, đbheirueu con trai nằtiatm ởqisthavyn cạiedxnh mìqjuxnh.

Cậqqwcu nhóidccc ôpyydm côpyyd thậqqwct chặpzukt, bàxczjn tay nhỏfupr nắyjlpm chặpzukt vạiedxt áwhkko củexria côpyyd, đbheiôpyydi mắyjlpt sợxqdkxzlki khôpyydng dáwhkkm nhắyjlpm lạiedxi, chớirtxp mắyjlpt nhìqjuxn côpyyd.

An Cửtvqxu từfupr từfupr vuốomgot ve ởqist sau lưuuhang cậqqwcu, pháwhkkt hiệpyydn sau lưuuhang cậqqwcu béppca mồovcfpyydi ưuuhairtxt sủexring, đbheiau lòfrbdng khôpyydng thôpyydi: “Nằtiatm mơrdtc thấbdrdy gìqjuxxczj sợxqdk nhưuuha vậqqwcy?”

Đjnwsxczjn đbheixczjn dítnltnh vàxczjo côpyydxczjng chặpzukt hơrdtcn, ngưuuhairtxc đbheiwtvuu nhỏfupr khẩhwehn trưuuhaơrdtcng nhìqjuxn côpyyd: “Têhavyhavy, cóidcc phảltngi mẹikoq giậqqwcn Bạiedxt Bạiedxt hay khôpyydng? Mẹikoq sẽbdrd kếikoqt hôpyydn vớirtxi Bạiedxt Bạiedxt chứkphx?”

“Àhavy, chuyệpyydn nàxczjy. . . . . .” An Cửtvqxu theo bảltngn năwvlang đbheiưuuhaa mắyjlpt nhìqjuxn vềwrwhwhkknh cửtvqxa phítnlta sau.

“Têhavyhavy, con nằtiatm mơrdtc thấbdrdy mẹikoqxczj Bạiedxt Bạiedxt cóidcc em béppca kháwhkkc nữrqwsa, mẹikoq chỉgaqw thítnltch Bạiedxt Bạiedxt vàxczj em béppca kia thôpyydi, sau đbheióidcc khôpyydng cầwtvun con vàxczj Phạiedxn Phạiedxn nữrqwsa. . . . . .” Cậqqwcu nhóidccc nóidcci xong cũwvlang muốomgon khóidccc, cóidcc lẽbdrdxczj nhớirtx lạiedxi cơrdtcn áwhkkc mộnnarng kia.

An Cửtvqxu tháwhkko mồovcfpyydi, vộnnari vàxczjng dịcbjnu dàxczjng dụxqbv dỗixar: “Giấbdrdc mơrdtcxczj giảltng nha! Làxczjm sao mẹikoqidcc thểrueu khôpyydng thưuuhaơrdtcng con vàxczj Phạiedxn Phạiedxn đbheiưuuhaxqdkc, cáwhkkc con làxczj bảltngo bốomgoi quan trọmpodng nhấbdrdt củexria mẹikoqxczj!”

“So vớirtxi Bạiedxt Bạiedxt còfrbdn quan trọmpodng hơrdtcn sao?” Cậqqwcu nhóidccc cốomgo lấbdrdy dũwvlang khítnlt đbheirueu hỏfupri, đbheiôpyydi mắyjlpt đbheipzukc biệpyydt nghiêhavym tússgrc, hìqjuxnh nhưuuha rấbdrdt đbheirueu ýxupq đbheiếikoqn vấbdrdn đbheiwrwhxczjy.

“Đjnwsưuuhaơrdtcng nhiêhavyn rồovcfi! Khôpyydng cóidccqjux quan trọmpodng hơrdtcn cáwhkkc con đbheiưuuhaxqdkc.” An Cửtvqxu trảltng lờxqbvi khôpyydng chússgrt do dựvanv.


Bảltngo bốomgoi Đjnwsxczjn Đjnwsxczjn thởqist phàxczjo nhẹikoq nhõtnltm, cuốomgoi cùvtnong cũwvlang yêhavyn tâpyydm khôpyydng ítnltt, chỉgaqwidcc đbheiiềwrwhu tráwhkki tim sắyjlpt théppcap củexria ngưuuhaxqbvi nàxczjo đbheióidcc đbheiang trốomgon ởqist phítnlta sau cáwhkknh cửtvqxa đbheiãxzlk sắyjlpp bểrueuwhkkt thàxczjnh đbheiomgong đbheiáwhkk vụxqbvn rồovcfi. . . . . .

Đjnwsxczjn Đjnwsxczjn mítnltm mítnltm môpyydi, lạiedxi hỏfupri: “Vậqqwcy bảltngo bốomgoi kháwhkkc thìqjux sao?”

“Sẽbdrd khôpyydng cóidcc bảltngo bốomgoi nàxczjo kháwhkkc, mẹikoq chỉgaqw cầwtvun hai con làxczj đbheiexri rồovcfi.” An Cửtvqxu hôpyydn lêhavyn tráwhkkn củexria Đjnwsxczjn Đjnwsxczjn mộnnart cáwhkki: “Khôpyydng đbheiưuuhaxqdkc suy nghĩxupq lung tung, còfrbdn vẫtjwan còfrbdn nhỏfupr, ăwvlan đbheiưuuhaxqdkc ngủexri đbheiưuuhaxqdkc cho mau lớirtxn làxczj tốomgot rồovcfi..., tạiedxi sao lạiedxi suy nghĩxupq nhiềwrwhu chuyệpyydn nhưuuha vậqqwcy, vềwrwh đbheiiểrueum nàxczjy con phảltngi nêhavyn họmpodc theo em gáwhkki củexria con đbheii!”

“Dạiedx.” Đjnwsxczjn Đjnwsxczjn cũwvlang thuậqqwcn theo, khôpyydng mộnnart chússgrt phảltngn báwhkkc nàxczjo, rấbdrdt ngoan ngoãxzlkn.

“Yêhavyn tâpyydm màxczj ngủexri đbheii.” An Cửtvqxu ôpyydm Đjnwsxczjn Đjnwsxczjn nhẹikoq nhàxczjng háwhkkt lêhavyn mộnnart khússgrc háwhkkt ru: “Ngủexri đbheii, ngủexri đbheii, con yêhavyu củexria mẹikoq. . . . . .”

Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng qua khóidcce mắyjlpt nhìqjuxn thấbdrdy cảltngnh tưuuhaxqdkng vôpyydvtnong ấbdrdm áwhkkp trưuuhairtxc mặpzukt, ngưuuhaxqbvi phụxqbv nữrqwsxczj anh yêhavyu thưuuhaơrdtcng đbheiang ôpyydm con trai dễalyv thưuuhaơrdtcng củexria anh trong lòfrbdng, dịcbjnu dàxczjng háwhkkt khússgrc háwhkkt ru, ngưuuhaxqbvi thiếikoqu nữrqws ngang bưuuhairtxng kia hôpyydm nay đbheiãxzlk trởqisthavyn xinh đbheiikoqp làxczjm ngưuuhaxqbvi ta đbheinnarng lòfrbdng khôpyydng thôpyydi, nhưuuhang tạiedxi sao, anh lạiedxi cảltngm thấbdrdy bảltngn thâpyydn mìqjuxnh thêhavyuuhaơrdtcng đbheiếikoqn vậqqwcy. . . . . .

Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng róidccn réppcan đbheii ra từfupr phítnlta sau cửtvqxa, An Cửtvqxu nhìqjuxn thấbdrdy anh đbheiãxzlk vộnnari vàxczjng hốomgoi thússgrc anh trởqist vềwrwh, vìqjux vậqqwcy trong tiếikoqng háwhkkt ru dịcbjnu dàxczjng củexria côpyyd, Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng đbheiãxzlk rờxqbvi đbheii màxczj trong lòfrbdng vôpyydvtnong ai oáwhkkn. . . . . .

Anh cũwvlang rấbdrdt muốomgon đbheiưuuhaxqdkc vợxqdkqjuxnh dỗixar cho ngủexrixczj, càxczjng muốomgon trởqist thàxczjnh ngưuuhaxqbvi đbheiàxczjn ôpyydng quan trọmpodng nhấbdrdt củexria côpyyd, nhưuuhang bâpyydy giờxqbv thìqjux thếikoqxczjo, tuyệpyydt đbheiomgoi khôpyydng phảltngi làxczj ngưuuhaxqbvi đbheikphxng đbheiwtvuu nữrqwsa rồovcfi. . . . . .

Vềwrwh phầwtvun kếikoq hoạiedxch ‘Tấbdrdt Sáwhkkt Kỹltng’ đbheiãxzlk dựvanvtnltnh trong lòfrbdng lússgrc trưuuhairtxc cũwvlang vìqjuxpyydu nóidcci cuốomgoi cùvtnong kia củexria An Cửtvqxu: ‘sẽbdrd khôpyydng cóidcc bảltngo bốomgoi kháwhkkc nữrqwsa’ màxczj khôpyydng thểrueuxczjo sửtvqx dụxqbvng đbheiưuuhaxqdkc nữrqwsa, chỉgaqw đbheiàxczjnh phảltngi tựvanvidcci vớirtxi mìqjuxnh làxczj đbheifuprng suy nghĩxupq. . . . . . Thấbdrdy Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng trởqist vềwrwh, Phóidcc Hoa Sêhavynh kinh ngạiedxc nhítnltu màxczjy: “A! Sao nhanh vậqqwcy?”

Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng khôpyydng đbheirueu ýxupq anh ta, vàxczjo phòfrbdng, từfupr trong ngăwvlan tủexri lấbdrdy ra mấbdrdy chai rưuuhaxqdku.

Mộnnart láwhkkt sau, Phóidcc Hoa Sêhavynh khịcbjnt khịcbjnt mũwvlai, ngửtvqxi đbheiưuuhaxqdkc mùvtnoi rưuuhaxqdku, vèalyvo mộnnart tiếikoqng, xôpyydng vàxczjo phòfrbdng ngủexri Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng: “Đjnwsovcf tốomgot đbheióidcc! Đjnwsfuprng nóidcci làxczj anh muốomgon uốomgong mộnnart mìqjuxnh nha!”

Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng néppcam mộnnart ly rưuuhaxqdku cho anh ta.

Phóidcc Hoa Sêhavynh tựvanvidcct cho mìqjuxnh ly rưuuhaxqdku đbheifupr, lắyjlpc lưuuha ly rưuuhaxqdku mấbdrdy vòfrbdng, sau đbheióidcc ngồovcfi tựvanva vàxczjo méppcap giưuuhaxqbvng sóidccng vai vớirtxi Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng, liếikoqc mắyjlpt nhìqjuxn anh: “Chàxczj, hơrdtcn nửtvqxa đbheiêhavym màxczjuuhaxqdkn rưuuhaxqdku giảltngi sầwtvuu. . . . . . Sao vậqqwcy? Vui quáwhkkidcca buồovcfn rồovcfi hảltng?”

Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng đbheikphxng lêhavyn, đbheii tớirtxi trưuuhairtxc cửtvqxa sổxupq, sau đbheióidcc đbheiưuuhaa tay képpcao màxczjn cửtvqxa sổxupq ra, khuôpyydn mặpzukt lạiedxnh lẽbdrdo nhìqjuxn khôpyydng chớirtxp mắyjlpt xuốomgong dưuuhairtxi lầwtvuu.

Phóidcc Hoa Sêhavynh tòfrbdfrbduuhairtxc tớirtxi nhìqjuxn, áwhkknh mắyjlpt cũwvlang kịcbjnp nhìqjuxn thấbdrdy bóidccng lưuuhang củexria mộnnart côpyydwhkki nhỏfupr chạiedxy vàxczjo cửtvqxa hàxczjng thuốomgoc nhưuuha mộnnart làxczjn khóidcci, nhítnltu màxczjy tỏfupr vẻgaqw ngoàxczji ýxupq muốomgon, nóidcci: “A, khôpyydng phảltngi làxczj chịcbjnpyydu sao? Hơrdtcn nửtvqxa đbheiêhavym tớirtxi tiệpyydm thuốomgoc mua cáwhkki gìqjux vậqqwcy? Theo kinh nghiệpyydm củexria em nhậqqwcn thấbdrdy, khôpyydng lẽbdrdxczj tráwhkknh. . . . . .”

Lờxqbvi còfrbdn chưuuhaa dứkphxt, Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng đbheiqqwcp mạiedxnh ly rưuuhaxqdku trong tay.

Phóidcc Hoa Sêhavynhbcưuuhaxqbvi khan, lùvtnoi lạiedxi mấbdrdy bưuuhairtxc cáwhkkch xa anh mộnnart chússgrt, sau đbheióidcc nhỏfupr giọmpodng lầwtvum bầwtvum: “Khôpyydng phảltngi chỉgaqwxczj mua thuốomgoc tráwhkknh thai sao? Cóidccqjuxxczj tứkphxc giậqqwcn, ngay cảltngrdtc hộnnari đbheirueu mua thuốomgoc tráwhkknh thai, tiểrueuu gia đbheiâpyydy cũwvlang khôpyydng cóidcc. . . . . . Còfrbdn khôpyydng biếikoqt đbheiexri, quảltng thậqqwct đbheiàxczjn ôpyydng no nêhavy khôpyydng biếikoqt đbheiếikoqn nỗixari khổxupq củexria đbheiàxczjn ôpyydng chếikoqt đbheióidcci. . . . . .”

whkkng hôpyydm sau, lússgrc Phạiedxn Phạiedxn chạiedxy đbheii gõtnlt cửtvqxa ăwvlan chựvanvc thìqjux hai anh em uốomgong nhiềwrwhu đbheiếikoqn nổxupqi vẫtjwan chưuuhaa tỉgaqwnh dậqqwcy.

Cuốomgoi cùvtnong Phạiedxn Phạiedxn tìqjuxm đbheiưuuhaxqdkc An Cửtvqxu, An Cửtvqxu khôpyydng yêhavyn lòfrbdng nêhavyn lấbdrdy chìqjuxa khóidcca dựvanv phòfrbdng màxczj Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng cho côpyyd, đbheiưuuhaa cho Phạiedxn Phạiedxn mởqist cửtvqxa.

frbdn chưuuhaa kịcbjnp bưuuhairtxc vàxczjo cửtvqxa đbheiãxzlk bịcbjnvtnoi rưuuhaxqdku nồovcfng nặpzukc làxczjm ngộnnarp đbheiếikoqn nỗixari lùvtnoi vềwrwh sao mộnnart chússgrt.

xczjo trong nhàxczj, vốomgon nghĩxupq rằtiatng làxczj Phóidcc Hoa Sêhavynh mưuuhaxqdkn rưuuhaxqdku giảltngi sầwtvuu nêhavyn uốomgong say, ai ngờxqbv đbheiâpyydu cảltng hai ngưuuhaxqbvi đbheiwrwhu nằtiatm thẳfuprng cẳfuprng trong phòfrbdng, cảltng Phóidcc Thầwtvun Thưuuhaơrdtcng cũwvlang uốomgong say đbheiếikoqn mơrdtc hồovcf, thấbdrdy côpyyd đbheiếikoqn liềwrwhn vôpyyd lạiedxi xáwhkkp tớirtxi gầwtvun, ôpyydm hôpyydng củexria côpyyd: “Vợxqdk àxczj. . . . . .”

An Cửtvqxu tứkphxc giậqqwcn ngússgrt trờxqbvi, đbheiưuuhaa tay đbheiáwhkknh mộnnart cáwhkki, đbheihwehy anh ra: “Tạiedxi sao anh khôpyydng uốomgong cho chếikoqt luôpyydn đbheii! Biếikoqt rõtnltqjuxnh vừfupra khỏfupri bệpyydnh còfrbdn uốomgong nhiềwrwhu rưuuhaxqdku nhưuuha vậqqwcy, anh. . . . . .”

Đjnwsang nóidcci, hìqjuxnh nhưuuhaxczj đbheiiệpyydn thoạiedxi củexria ngưuuhaxqbvi nàxczjo đbheióidcc vang lêhavyn, Phóidcc Hoa Sêhavynh gãxzlki đbheiwtvuu, thầwtvun trítnltfrbdn chưuuhaa rõtnltxczjng: “Làxczj ai vậqqwcy? Cóidcc chuyệpyydn gìqjux? Tôpyydi làxczj ai hảltng? Tiểrueuu gia làxczj Phóidcc Tam! Hảltng? Ai xảltngy ra chuyệpyydn? Tôpyyd Hộnnari Lêhavy. . . . . . Tựvanv, tựvanvwhkkt hảltng?”




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.