Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 197 : Lấy lui làm tiến

    trước sau   

Edit: quynhle2207

Mộtifct tay củavrka Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng đsoknjluft ởmkrd sau lưdazlng cômifz trêdazln canh cửcguva, ángjmnh mắmifzt nhưdazl lửcguva, mặjluft lạdazli nhưdazldazlơrygsng lạdazlnh: “Anh biếtifct rõkhbl, hiệrqvgn giờvmhd danh bấjahnt chíyazdnh, anh khômifzng cópbezdazlngjmch gìiqvv đsoknngjm quảrgtsn em cảrgts, nhưdazlng íyazdt nhấjahnt anh cũydlgng đsoknưdazlkwexc coi làlril lựpkuaa chọlkarn thứjysf nhấjahnt đsokni, lúguykc trưdazlyufjc anh đsoknãaeelpbezi vớyufji em nhữiiheng lờvmhdi đsoknópbez, em cũydlgng chấjahnp nhậavrkn cho anh cơrygs hộtifci, anh tựpkua hỏjahni bảrgtsn thâqtejn trong khoảrgtsng thờvmhdi gian nàlrily cho dùmglx khômifzng làlrilm đsoknưdazlkwexc 100, cũydlgng đsoknãaeellrilm đsoknếtifcn 99, nhưdazlng bâqtejy giờvmhd thìiqvv sao? Em chuẩqcckn bịapnu ătywen trong chéentfn còsoknn nhìiqvvn trong nồtltdi sao?”

Đpkuatifct nhiêdazln bịapnu Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng chụqubbp xuốqubbng mộtifct chiếtifcc mũydlg nhưdazl vậavrky trêdazln đsoknemasnh đsoknaswpu, thiếtifcu chúguykt nữiihea làlrilm cho cổrgts củavrka cômifzydlgng bịapnu cong luômifzn.

An Cửcguvu bịapnu anh lêdazln ángjmn đsoknếtifcn mứjysfc phảrgtsi nổrgtsi trậavrkn lômifzi đsoknìiqvvnh: “Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng, anh cópbezpbezi lýukpm lẽuxhf hay khômifzng vậavrky hảrgts? Tômifzi ătywen trong chéentfn nhìiqvvn trong nồtltdi khi nàlrilo? Anh cũydlgng biếtifct rõkhbl ngàlrily hômifzm nay làlril mộtifct chuyệrqvgn ngoàlrili ýukpm muốqubbn màlril!”

“Vậavrky em cópbezngjmm thềqubb chưdazla bao giờvmhd nghĩgioi tớyufji nếtifcu cópbez ngưdazlvmhdi thíyazdch hợkwexp hơrygsn cũydlgng sẽuxhf khômifzng chọlkarn anh hay khômifzng? Anh cho rằfxfmng anh khômifzng đsoknúguykng, nhưdazlng íyazdt nhấjahnt cũydlgng khômifzng phảrgtsi làlril ngưdazlvmhdi khángjmc, nhưdazlng màlril trong lòsoknng củavrka em, nếtifcu khômifzng phảrgtsi anh làlril ba củavrka đsoknjysfa béentf thìiqvv chỉemas sợkwex ngay cảrgtslrilm vỏjahn xe phòsoknng hờvmhd anh cũydlgng khômifzng xứjysfng. Àbukv, khômifzng phảrgtsi em đsoknãaeel từvtibng nópbezi rồtltdi sao, thâqtejn phậavrkn củavrka anh chỉemaslril ba củavrka đsoknjysfa béentf, khômifzng hơrygsn khômifzng kéentfm.”

Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng nhìiqvvn cômifz chằfxfmm chằfxfmm, nópbezi gằfxfmn từvtibng tiếtifcng, mỗbukvi tiếtifcng nópbezi mang theo giọlkarng đsokniệrqvgu lạdazlnh lẽuxhfo tỏjahna ra xung quanh, giốqubbng nhưdazl mộtifct tảrgtsng bătyweng đsoknavrkp vàlrilo mặjluft cômifz, vàlrilo lòsoknng cômifz.


Nghe anh nópbezi nhữiiheng lờvmhdi tựpkua giễmkrdu cùmglxng vớyufji biểngjmu tìiqvvnh tuyệrqvgt vọlkarng chángjmn nảrgtsn trêdazln mặjluft, An Cửcguvu chỉemas cảrgtsm thấjahny trong lòsoknng mìiqvvnh giốqubbng nhưdazl bịapnu ai nắmifzm chặjluft, càlrilng lúguykc càlrilng siếtifct chặjluft, lụqubbc phủavrk ngũydlg tạdazlng giốqubbng nhưdazl bịapnu lửcguva thiêdazlu, làlrilm cho cômifz khômifzng thểngjmyazdt thởmkrdiqvvnh thưdazlvmhdng đsoknưdazlkwexc  . . . . . .

“Nếtifcu nhưdazl khômifzng phảrgtsi làlril nểngjmiqvvnh đsoknjysfa béentf, thìiqvvtywen bảrgtsn em vẫavrkn giốqubbng nhưdazl trưdazlyufjc đsoknâqtejy thômifzi, ngay cảrgts nhìiqvvn anh cũydlgng khômifzng chịapnuu nhìiqvvn mộtifct lầaswpn. Cho nêdazln em đsokntltdng ýukpmlrilo Hoa Kiếtifcn, cốqubb gắmifzng làlrilm việrqvgc nhưdazl vậavrky, thậavrkt ra cũydlgng làlril muốqubbn bảrgtsn thâqtejn mìiqvvnh cópbeztyweng lựpkuac chătywem sópbezc con màlril khômifzng hềqubb cầaswpn tớyufji anh nữiihea màlril thômifzi. Cho tớyufji bâqtejy giờvmhd, đsoknqubbu làlril do anh quángjm ngâqtejy thơrygs rồtltdi, em đsoknãaeel trưdazlmkrdng thàlrilnh, bảrgtsn thâqtejn cópbeztyweng lựpkuac tựpkuaiqvvnh sốqubbng thậavrkt tốqubbt, làlrilm sao còsoknn muốqubbn trởmkrd vềqubb sốqubbng vớyufji anh nữiihea chứjysf? Khômifzng nópbezi tớyufji nhàlril họlkar Phópbez lầaswpn nàlrily làlril mộtifct vũydlgng nưdazlyufjc đsoknqubbc. . . . . .”

Rốqubbt cuộtifcc thìiqvv Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng cưdazlvmhdi nhẹvmhd mộtifct tiếtifcng đsoknaswpy khổrgts sởmkrd, hoàlriln toàlriln buômifzng cángjmnh tay đsoknang bịapnupbezp chặjluft củavrka cômifz ra.

lril trong khoảrgtsnh khắmifzc khi anh rúguykt tay ra, lạdazli bịapnu An Cửcguvu nắmifzm lấjahny mộtifct lầaswpn nữiihea, còsoknn chưdazla kịapnup chuẩqcckn bịapnu, hai ngưdazlvmhdi đsoknãaeel nhanh chópbezng thay đsoknrgtsi vịapnu tríyazd, Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng bịapnumifz đsoknèentf mạdazlnh ởmkrd phíyazda sau cửcguva, cặjlufp mắmifzt ửcguvng hồtltdng củavrka An Cửcguvu giốqubbng nhưdazlpbez lửcguva, giọlkarng nópbezi nghiếtifcn rắmifzng nghiếtifcng lợkwexi run rẩqccky: “Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng! Anh mớyufji khinh ngưdazlvmhdi quángjm đsoknángjmng!”

pbezi xong, trong ángjmnh mắmifzt kinh ngạdazlc củavrka anh, thômifz lỗbukventfo cổrgts anh xuốqubbng, khômifzng theo bấjahnt cứjysf quy tắmifzc nàlrilo, hômifzn lêdazln, hômifzn thậavrkt mạdazlnh lêdazln mômifzi củavrka anh.

Đpkuaômifzi mômifzi Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng bịapnu đsoknqubbng trúguykng cho nêdazln rángjmch ra, trong cổrgts họlkarng tràlriln ngậavrkp mộtifct mùmglxi mángjmu tưdazlơrygsi, đsoknau đsoknếtifcn nỗbukvi châqtejn màlrily nhíyazdu chặjluft, nhưdazlng trong lòsoknng lạdazli khômifzng khángjmc gìiqvv đsoknang cópbez mộtifct bìiqvvnh mậavrkt bịapnu đsoknrgts ra, mặjlufc kệrqvgmifz cứjysf hung hătyweng ngấjahnu nghiếtifcn hômifzn mìiqvvnh. . . . . .

Chẳgismng đsoknưdazlkwexc bao lâqteju, kíyazdch đsokntifcng nhiệrqvgt tìiqvvnh củavrka An Cửcguvu trong lúguykc nổrgtsi giậavrkn vừvtiba rồtltdi cũydlgng tiêdazlu tan, sau khi phángjmt tiếtifct xong, dángjmn lêdazln mômifzi củavrka anh, lúguykng túguykng khômifzng biếtifct làlrilm sao, tiếtifcp tụqubbc khômifzng đsoknưdazlkwexc, màlril khômifzng tiếtifcp tụqubbc cũydlgng khômifzng xong, vừvtiba mớyufji cópbez ýukpm đsoknapnunh lùmglxi lạdazli thìiqvv đsoknãaeel bịapnu anh đsoknngjmn đsoknưdazlkwexc, bịapnu anh giữiihe chặjluft sau ópbezt, tiếtifcp tụqubbc mộtifct nụqubbmifzn sâqteju. . . . . .

“Ừtgphm. . . . . .” Khômifzng khíyazd trong lồtltdng ngựpkuac càlrilng ngàlrily càlrilng íyazdt, rốqubbt cuộtifcc trưdazlyufjc lúguykc cômifz khômifzng thểngjm thởmkrd nổrgtsi nữiihea, thìiqvv anh cũydlgng rờvmhdi khỏjahni mômifzi cômifz, cho cômifzpbez thờvmhdi gian đsoknngjm thởmkrd dốqubbc, nhưdazlng chưdazla đsoknưdazlkwexc mấjahny giâqtejy, lạdazli tiếtifcp tụqubbc hung hătyweng gặjlufm múguykt, khômifzng cầaswpn biếtifct cômifz trốqubbn trángjmnh thếtifclrilo cũydlgng khômifzng rờvmhdi ra.

mglx sao thìiqvv Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng nhịapnun lâqteju nhưdazl vậavrky rồtltdi, đsokntifct nhiêdazln bộtifcc phángjmt ra, cơrygs hồtltd An Cửcguvu cópbez mộtifct loạdazli cảrgtsm giángjmc đsoknángjmng sợkwex giốqubbng nhưdazl bịapnu ătywen tưdazlơrygsi nuốqubbt sốqubbng nuốqubbt vậavrky. . . . . .

Mộtifct tay củavrka Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng đsoknưdazla xuốqubbng vuốqubbt ve trêdazln làlriln vángjmy xanh đsoknen trêdazln mômifzng cômifz, đsoknqccky vángjmy càlrilng lúguykc càlrilng lêdazln cao, đsoknếtifcn khi chạdazlm vàlrilo bắmifzp đsoknùmglxi, đsoknaswpu ngópbezn tay bắmifzt đsoknaswpu chạdazlm tớyufji đsoknưdazlvmhdng viềqubbn ren củavrka quầaswpn lópbezt, nhẹvmhd nhàlrilng nhấjahnc lêdazln, đsoknãaeelentfo xuốqubbng gầaswpn phâqtejn nửcguva.

Ngay lậavrkp tứjysfc An Cửcguvu trừvtibng mắmifzt liếtifcc anh mộtifct cángjmi, cắmifzn mộtifct cángjmi trêdazln mômifzi anh nhưdazl muốqubbn cảrgtsnh cángjmo, đsoknèentf tay anh lạdazli.

“An Cửcguvu, thâqtejn thíyazdch củavrka em đsoknãaeel đsokni chưdazla?” Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng cúguyki ngưdazlvmhdi chui trong ngựpkuac cômifz, mômifzi lưdazlhtzui đsoknqubbu lưdazlu lạdazli nhữiiheng dấjahnu vếtifct ẩqcckm ưdazlyufjt mậavrkp mờvmhd, cuốqubbi cùmglxng làlril nuốqubbt hếtifct nhữiiheng đsokniểngjmm mềqubbm mạdazli mẩqcckn cảrgtsm kia củavrka cômifz, giọlkarng nópbezi khàlriln khàlriln mơrygs hồtltdlrilm cho ngưdazlvmhdi tra run sợkwex, hơrygsi thởmkrdpbezng bỏjahnng làlrilm cho cômifz khômifzng ngừvtibng co rúguykt thâqtejn thểngjmiqvvnh, trong lòsoknng bàlriln tay cômifz đsoknqubbu làlril mồtltdmifzi, cơrygs thểngjm bắmifzt đsoknaswpu run rẩqccky.

“Khômifzng cópbez. . . . . . Chưdazla đsokni. . . . . .” Áxlixnh mắmifzt An Cửcguvu khẽuxhfentf trángjmnh, trảrgts lờvmhdi theo bảrgtsn nătyweng.


Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng  hơrygsi nhíyazdu màlrily: “Thậavrkt sao?”

“Dĩgioi nhiêdazln làlril thậavrkt!” An Cửcguvu ngừvtibng thởmkrd trảrgts lờvmhdi.

Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng đsoknèentfentfn hômifz hấjahnp, tấjahnt cảrgts đsokntifcng tángjmc cũydlgng dừvtibng lạdazli, khômifzng biếtifct qua bao lâqteju, lúguykc An Cửcguvu cho rằfxfmng nguy cơrygs đsoknãaeel qua đsokni, thìiqvvlriln tay củavrka ngưdazlvmhdi nàlrilo đsoknópbez đsoknang còsoknn ởmkrdentfp quầaswpn lópbezt khômifzng hềqubbngjmo trưdazlyufjc màlril nhanh chópbezng đsokni vàlrilo: “Vậavrky. . . . . . Đpkuangjm cho anh kiểngjmm tra mộtifct chúguykt. . . . . .”

“Phópbez, Thầaswpn, Thưdazlơrygsng!” Cômifz vộtifci vàlrilng trốqubbn vềqubb phíyazda sau, nhưdazlng cũydlgng đsoknãaeel muộtifcn, dưdazlyufji sựpkua trêdazlu chọlkarc khe hởmkrd bịapnu buộtifcc mởmkrd ra, đsokntifct nhiêdazln mộtifct ngópbezn tay đsokni vàlrilo.

Sau giâqtejy phúguykt đsoknèentfentfn ngắmifzn ngủavrki, cảrgts ngưdazlvmhdi Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng lạdazli bắmifzt đsoknaswpu chángjmy rừvtibng rựpkuac lầaswpn nữiihea, thậavrkm chíyazd so vớyufji lúguykc nãaeely còsoknn nópbezng bỏjahnng hơrygsn, cùmglxng vớyufji đsokntifcng tángjmc củavrka ngópbezn tay, đsoknaswpu lưdazlhtzui cũydlgng quéentft qua tai cômifz, cuốqubbi cùmglxng làlril ngậavrkm lấjahny vàlrilnh tai hếtifct sứjysfc nhạdazly cảrgtsm củavrka cômifz, cảrgts ngưdazlvmhdi thoảrgtsi mángjmi, khẽuxhfdazlvmhdi ra tiếtifcng: “Cômifzentf lừvtiba gạdazlt. . . . . .”

Thậavrkt ra thìiqvv ngàlrily hômifzm qua dìiqvv cảrgts củavrka An Cửcguvu cũydlgng đsoknãaeel hếtifct rồtltdi, nếtifcu khômifzng hômifzm qua cômifzydlgng khômifzng cópbez liềqubbu lĩgioinh xuốqubbng nưdazlyufjc nhưdazl vậavrky.

Toàlriln thâqtejn cao thấjahnp củavrka An Cửcguvu giốqubbng nhưdazl bịapnu đsoknqubbt chángjmy, ngũydlg tạdazlng lụqubbc phủavrk đsoknqubbu bịapnu thiêdazlu đsoknqubbt, chạdazly lêdazln trêdazln, lạdazli khômifzng trốqubbn thoángjmt ởmkrd phíyazda dưdazlyufji, cốqubb gắmifzng giãaeely dụqubba thâqtejn mìiqvvnh: “Anh mớyufji làlril kẻngjm lừvtiba gạdazlt, anh đsoknãaeelpbezi làlril khômifzng éentfp buộtifcc tômifzi đsoknópbez!”

Đpkuaaswpu ngópbezn tay truyềqubbn tớyufji loạdazli cảrgtsm xúguykc mềqubbm mạdazli, thoảrgtsi mángjmi, kỳtgph diệrqvgu làlrilm cho sốqubbng lưdazlng củavrka Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng trởmkrddazln têdazl dạdazli, hơrygsi thởmkrd gấjahnp gángjmp, đsoknrgtso mộtifct vòsoknng đsoknèentfmifz trởmkrd vềqubb lạdazli trêdazln cửcguva, sau đsoknópbez đsoknưdazla tay kéentfo quầaswpn lópbezt củavrka cômifz xuốqubbng toàlriln bộtifc: “An Cửcguvu, anh cho em thờvmhdi gian, nhưdazlng anh cũydlgng cầaswpn em phảrgtsi cho anh lòsoknng tin. . . . . . Nếtifcu khômifzng, thậavrkt sựpkua anh khômifzng thểngjmlrilo chốqubbng đsoknhtzu nổrgtsi nữiihea . . . . . Anh cũydlgng khômifzng tựpkua tin nhưdazl em tưdazlmkrdng tưdazlkwexng đsoknâqteju. . . . . . Em hiểngjmu khômifzng. . . . . .”

Trong lúguykc Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng nópbezi từvtibng câqteju đsoknjysft quãaeelng vớyufji cômifz thìiqvv anh cũydlgng thầaswpn khômifzng biếtifct quỷeiix khômifzng hay cởmkrdi xuốqubbng thắmifzt lưdazlng củavrka mìiqvvnh, vậavrkt cứjysfng nópbezng bỏjahnng đsoknếtifcn dọlkara ngưdazlvmhdi đsoknưdazlkwexc phópbezng thíyazdch ra ngoàlrili, đsoknjluft ởmkrd lốqubbi vàlrilo nơrygsi trơrygsn bópbezng mềqubbm mạdazli củavrka cômifz, từvtib từvtib tạdazlo ra từvtibng đsokniểngjmm từvtibng đsokniểngjmm nhấjahnn ởmkrdrygsi đsoknópbez, trong tiếtifcng thởmkrd dốqubbc dồtltdn dậavrkp An Cửcguvu bắmifzt đsoknaswpu chen vàlrilo. . . . . .

Bịapnuyazdch thưdazlyufjc vàlril sứjysfc lựpkuac đsoknángjmng sợkwex kia hùmglx dọlkara, thâqtejn thểngjm An Cửcguvu kinh hoảrgtsng co rúguykt, bắmifzt đsoknaswpu trốqubbn trángjmnh, nhưdazlng dầaswpn dầaswpn cửcguva thàlrilnh vẫavrkn bịapnu thấjahnt thủavrk. . . . . .

Châqtejn cômifz nhũydlgn ra, cătywen bảrgtsn làlril đsoknjysfng còsoknn khômifzng vữiiheng, chỉemaspbez thểngjmngjm miệrqvgng, run rẩqccky vịapnun vàlrilo vai anh, cảrgtsm giángjmc đsoknángjmng sợkwex, cătyweng đsoknaswpy khi bịapnu tiếtifcn vàlrilo càlrilng ngàlrily càlrilng mãaeelnh liệrqvgt, ngưdazlvmhdi kia khômifzng bỏjahn qua vẫavrkn còsoknn tiếtifcp tụqubbc thâqtejm nhậavrkp sâqteju hơrygsn, An Cửcguvu cắmifzn mômifzi: “Khốqubbn kiếtifcp, em khômifzng chịapnuu nổrgtsi nữiihea, anh đsokni ra ngoàlrili cho em. . . . . .”

Hai mắmifzt Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng sángjmng lêdazln, đsoknángjmm lửcguva nàlrily càlrilng chángjmy càlrilng lớyufjn: “Ừtgphm, vợkwex àlril, bâqtejy giờvmhd em cũydlgng họlkarc đsoknưdazlkwexc cángjmch nópbezi thômifz tụqubbc rồtltdi . . . . . .”

“Ai nópbezi lờvmhdi nópbezi thômifz tụqubbc, biếtifcn thángjmi!"”An Cửcguvu nâqtejng giàlrily cao gópbezt lêdazln, muốqubbn đsokndazlp cho anh mộtifct đsokndazlp, chỉemaspbez đsokniềqubbu toàlriln thâqtejn cômifz mềqubbm nhũydlgn, cătywen bảrgtsn khômifzng còsoknn hơrygsi sứjysfc gìiqvv.


rygsi thởmkrd củavrka Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng ởmkrddazln tai cômifzlrilng ngứjysfa ngángjmy, ởmkrd phíyazda dưdazlyufji cũydlgng đsoknãaeel bắmifzt đsoknaswpu đsokni vàlrilo phầaswpn sâqteju sắmifzc nhấjahnt, khàlriln giọlkarng nópbezi: “Nhưdazlng anh rấjahnt thíyazdch nghe, nópbezi thêdazlm mộtifct chúguykt nữiihea đsokni. . . . . .”

“Anh im miệrqvgng cho em!” Nhiệrqvgt đsokntifc trêdazln mặjluft An Cửcguvu càlrilng ngàlrily càlrilng cao, thẹvmhdn quángjm thàlrilnh giậavrkn đsoknưdazla tay chặjlufn miệrqvgng củavrka anh lạdazli.

Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng gặjlufm cắmifzn nhữiiheng ngópbezn tay trắmifzng nõkhbln củavrka cômifz: “Tuâqtejn lệrqvgnh.”

Quảrgts thậavrkt anh nghe lờvmhdi ngậavrkm miệrqvgng lạdazli, nhưdazlng đsoknópbezlriliqvv khômifzng rảrgtsnh đsoknngjmpbezi chuyệrqvgn, thắmifzt lưdazlng vàlrilmifzng củavrka cômifzlrilng lúguykc chuyểngjmn đsokntifcng càlrilng nhanh, ởmkrd cửcguva phòsoknng thỉemasnh thoảrgtsng vang lêdazln vàlrili tiếtifcng ‘bịapnuch, bịapnuch’ đsoknaswpy mậavrkp mờvmhd. . . . . .

Đpkuatifct nhiêdazln trong lúguykc An Cửcguvu bịapnu đsoknqccky đsoknếtifcn ngâqtejy ngômifzrygs hồtltd thìiqvviqvvnh nhưdazl nghe đsoknưdazlkwexc tiếtifcng đsokntifcng ngoàlrili cửcguva, nhéentfo thịapnut mềqubbm bêdazln hômifzng Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng, lêdazln tiếtifcng: “Cópbez ngưdazlvmhdi đsoknópbez!”

Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng tạdazlm ngừvtibng đsokntifcng tángjmc, nhưdazlng vẫavrkn ởmkrddazln trong cômifz, so vớyufji cômifz, anh đsoknãaeel nghe thấjahny tiếtifcng đsokntifcng sớyufjm hơrygsn, chỉemaslril khômifzng muốqubbn ngừvtibng lạdazli thômifzi.

Quảrgts nhiêdazln, cópbez giọlkarng nópbezi mơrygs hồtltd khômifzng rõkhbllrilng bêdazln ngoàlrili cửcguva truyềqubbn đsoknếtifcn, tiếtifcp theo làlril tiếtifcng bưdazlyufjc châqtejn kia càlrilng ngàlrily càlrilng gầaswpn, cuốqubbi cùmglxng chỉemassoknn cángjmch mộtifct cángjmnh cửcguva, màlrilgioi nhiêdazln cángjmnh cửcguva ởmkrd sau lưdazlng bọlkarn họlkar đsoknãaeel bịapnu ngưdazlvmhdi gõkhbllrilo.

“Anh hai, chịapnuqteju, hai ngưdazlvmhdi đsoknãaeel vềqubb chưdazla?”

lril Phópbez Hoa Sêdazlnh. . . . . .

Trángjmi tim củavrka An Cửcguvu đsoknãaeel nhảrgtsy lêdazln tớyufji cổrgts họlkarng rồtltdi, thởmkrdydlgng khômifzng dángjmm thởmkrd mạdazlnh, nhìiqvvn Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng, ngưdazlvmhdi kia lạdazli lưdazlvmhdi biếtifcng chômifzn đsoknaswpu trêdazln cổrgts củavrka cômifz, nơrygsi nàlrilo đsoknópbez vẫavrkn còsoknn ởmkrd trong thâqtejn thểngjm củavrka cômifz nhưdazlydlg.

An Cửcguvu gấjahnp đsoknếtifcn nỗbukvi khômifzng nhịapnun đsoknưdazlkwexc, đsoknqccky anh ra, nhỏjahn giọlkarng nópbezi: “Anh đsokni ra ngoàlrili đsokni!”

Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng nhíyazdu màlrily, thếtifclril lạdazli vômifz sỉemasmifzi tay củavrka cômifz chạdazlm vàlrilo chỗbukv nốqubbi liềqubbn giữiihea hai ngưdazlvmhdi: “Em dángjmm đsoknngjm cho anh đsokni ra ngoàlrili vớyufji dángjmng vẻngjmlrily àlril? Cho dùmglx đsokni ra ngoàlrili thìiqvvydlgng vàlrilo trởmkrd lạdazli thômifzi. Đpkuakwexi nópbez đsokni khỏjahni làlril đsoknưdazlkwexc rồtltdi.”

An Cửcguvu rúguykt tay vềqubb, hung hătyweng liếtifcc anh mộtifct cángjmi, khômifzng dángjmm cópbez đsokntifcng tĩgioinh quángjm lớyufjn, khômifzng thểngjmlrilm gìiqvv khángjmc hơrygsn làlril chờvmhd Phópbez Hoa Sêdazlnh đsokni khỏjahni.

“Lạdazl thậavrkt, khômifzng lẽuxhfiqvvnh nghe nhầaswpm rồtltdi. . . . . . Rõkhbllrilng mớyufji vừvtiba rồtltdi cópbez tiếtifcng đsokntifcng màlril . . . . . .” Phópbez Hoa Sêdazlnh đsoknjysfng ởmkrd ngoàlrili cửcguva, lầaswpm bầaswpm lầaswpu bầaswpu, nópbezi xong cũydlgng khômifzng cópbez chúguykt ýukpm tứjysflrilo làlril muốqubbn đsokni, tiếtifcp tụqubbc la to: “Anh hai? Phópbez Nhịapnu? Têdazln gian thưdazlơrygsng chếtifct rồtltdi hảrgts!”

Trong lòsoknng củavrka An Cửcguvu đsoknang tứjysfc giậavrkn, khômifzng ngờvmhd đsokntifct nhiêdazln Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng lạdazli bắmifzt đsoknaswpu chuyểngjmn đsokntifcng mộtifct lầaswpn nữiihea, vìiqvv bịapnuyazdch thíyazdch dưdazlyufji tìiqvvnh huốqubbng khẩqcckn trưdazlơrygsng nhưdazl vậavrky, so vớyufji bìiqvvnh thưdazlvmhdng còsoknn nhạdazly cảrgtsm hơrygsn gấjahnp mấjahny lầaswpn, anh còsoknn chưdazla đsokntifcng đsoknưdazlkwexc mấjahny cángjmi, thìiqvv trong nhángjmy mắmifzt thâqtejn thểngjmmifz bắmifzt đsoknaswpu run rẩqccky. . . . . .

Gắmifzt gao cắmifzn chặjluft mômifzi mớyufji khômifzng đsoknngjm phángjmt ra tiếtifcng đsokntifcng, thâqtejn thểngjm mềqubbm nhũydlgn đsoknếtifcn nỗbukvi dựpkuaa vàlrilo cửcguva cũydlgng bịapnu tuộtifct xuốqubbng. . . . . .

mifz nhìiqvvn Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng chằfxfmm chằfxfmm, quảrgts thậavrkt ángjmnh mắmifzt cômifz chỉemas hậavrkn khômifzng thểngjm cắmifzn chếtifct anh, nhưdazlng khi nhìiqvvn trong mắmifzt củavrka Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng phảrgtsng phấjahnt nhưdazlpbez nhưdazl khômifzng giậavrkn dỗbukvi, mịapnu hoặjlufc đsoknếtifcn mứjysfc cópbez thểngjm chảrgtsy ra nưdazlyufjc. . . . . .

Ngoàlrili cửcguva, tiếtifcng gõkhbl cửcguva củavrka Phópbez Hoa Sêdazlnh càlrilng ngàlrily càlrilng lớyufjn, cuốqubbi cùmglxng cảrgts ngưdazlvmhdi đsoknqubbu càlrilrygs phấjahnt phơrygs dựpkuaa vàlrilo trêdazln cửcguva: “Ai vậavrky? Thậavrkt khômifzng cópbezmkrd nhàlril? Nàlrily, nàlrily, ởmkrd trong đsoknópbezpbez ai khômifzng vậavrky? Làlrilm gìiqvv vậavrky chứjysf. . . . . . Nếtifcu khômifzng mởmkrd cửcguva, tiểngjmu gia tômifzi đsoknâqtejy sẽuxhf đsokndazlp. . . . . .”

Áxlixnh mắmifzt Phópbez Thầaswpn Thưdazlơrygsng lópbeze lêdazln nguy hiểngjmm: “Phópbez Hoa Sêdazlnh, quảrgts thậavrkt lángjm gan củavrka em càlrilng ngàlrily càlrilng lớyufjn. . . . . .”

pbezi xong ômifzm eo An Cửcguvu đsoknang mềqubbm nhũydlgn, sau đsoknópbez đsoknángjm cửcguva phòsoknng vang lêdazln mộtifct tiếtifcng ‘phanh’.

Nhậavrkn đsoknưdazlkwexc cảrgtsnh cángjmo, rốqubbt cuộtifcc thìiqvv Phópbez Hoa Sêdazlnh cũydlgng lặjlufng lẽuxhfguykt quâqtejn, hoàlriln toàlriln khômifzng cópbez thêdazlm bấjahnt cứjysf tiếtifcng đsokntifcng nàlrilo.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.