Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 196 : Bị cắn ngược một cái

    trước sau   
Edit: quynhle2207

Mọxpwui ngưcemysaafi đsaafdqaeng xem, nghe đsaafưcemybzfac lờsaafi nójggii củwwzha Lưcemyơntfnng Giai Giai ởfeyv mộfhest bêlocdn đsaafaakfu cháfhesn ghénzglt nhìdpumn chằssidm chằssidm An Cửweixu, bàdqaen táfhesn xôrygrn xao.

Nữdghf: “Tôrygri nójggii làdqae ai chứdqae, thìdpum ra làdqae vịsoty đsaafanfri tiểrtrzu thưcemy củwwzha Tốgelwng gia kia, nhưcemy vậhcbjy thìdpum khôrygrng cójggidpum lạanfr. . . . . . Nhưcemyng màdqae khôrygrng phảqclci đsaafãondg nhiềaakfu nămtvwm rồhgrxi khôrygrng cójggi tin tứdqaec củwwzha côrygr ta sao?”

Nam: “Quảqclc thậhcbjt đsaafãondgfeyvu rồhgrxi khôrygrng cójggi tin tứdqaec, gầnzgln đsaafâfeyvy mớdmtci nghe nójggii làdqae từegtacemydmtcc ngoàdqaei trởfeyv vềaakf đsaafrtrz tiếxqfwp quảqclcn Hoa Kiếxqfwn.”

Nữdghf: “Bâfeyvy giờsaaf ngay bảqclcn thâfeyvn Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng cũlocdng khójggi bảqclco toàdqaen, chắmtvwc làdqae Tốgelwng Hưcemyng Quốgelwc đsaafãondg tuyệmagjt vọxpwung đsaafếxqfwn nỗrtrzi thửweix đsaafáfhesnh liềaakfu rồhgrxi! Hiểrtrzn nhiêlocdn lạanfri cójggi thểrtrz đsaafưcemya cảqclcrygrng ty cho mộfhest kẻdtnm pháfhes củwwzha nhưcemy vậhcbjy, khôrygrng biếxqfwt ôrygrng ta nghĩaakfdpum nữdghfa…..”

Nam: “Ai biếxqfwt đsaafưcemybzfac, chuyệmagjn củwwzha bọxpwun họxpwu lộfhesn xộfhesn lắmtvwm! Lúrqiic đsaafnzglu Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng rấyuzbt tốgelwt, tạanfri sao lạanfri nhúrqiing tay vàdqaeo Hoa Kiếxqfwn cũlocdng khôrygrng phảqclci làdqae khôrygrng ai biếxqfwt hay sao? Làdqae nhưcemy vậhcbjy đsaafójggi.”


Nữdghf: “Nhưcemyng màdqae, nhưcemy vậhcbjy thìdpum thậhcbjt sựxnwvdqae đsaafanfri tiểrtrzu thưcemy Tốgelwng gia hảqclc? Mấyuzby nămtvwm trưcemydmtcc đsaafãondg nhìdpumn thấyuzby mộfhest lầnzgln ởfeyv tiệmagjc sinh nhậhcbjt củwwzha Tốgelwng Hưcemyng Quốgelwc, hoàdqaen toàdqaen khôrygrng phảqclci bộfhes dạanfrng nhưcemy vậhcbjy đsaafâfeyvu, tôrygri còmmktn nhớdmtcrqiic đsaafójggirygr ta vàdqae mộfhest côrygrnzglfhesi quầnzgln áfheso lộfhesn xộfhesn chạanfry lung tung, thiếxqfwu chúrqiit nữdghfa làdqaedqaem cho Tốgelwng Hưcemyng Quốgelwc tứdqaec chếxqfwt. Nếxqfwu nhưcemy đsaafâfeyvy thậhcbjt làdqaerygr ta, sựxnwv thay đsaafnmpoi nàdqaey cũlocdng lớdmtcn quáfhes rồhgrxi…..”

Nam: “Ha ha, con gáfhesi 18 cójggi đsaafanfri biếxqfwn nha, đsaafâfeyvu cójggidpum kỳnzgl quáfhesi đsaafâfeyvu, nhưcemyng màdqae bảqclcn chấyuzbt trong xưcemyơntfnng thìdpum khôrygrng thểrtrz thay đsaafnmpoi đsaafưcemybzfac, nếxqfwu khôrygrng thìdpumdqaem sao cójggi thểrtrzfeyvu đsaafưcemybzfac thiếxqfwu gia nhàdqae họxpwu Tiếxqfwt vàdqaeo tay chứdqae!”

Nữdghf: “Nghe ýntfn tứdqae củwwzha Lưcemyơntfnng Giai Giai thìdpumdpumnh nhưcemyrygr ta đsaafãondg ly dịsoty rồhgrxi hảqclc? Tôrygri rấyuzbt tòmmktmmkt khôrygrng biếxqfwt ngưcemysaafi đsaafàdqaen ôrygrng kếxqfwt hôrygrn vớdmtci côrygr ta làdqae ai, áfhesnh mắmtvwt cũlocdng thậhcbjt kỳnzgl lạanfr. . . . . .Thìdpum thầnzglm.”

. . . . . .

. . . . . .

Chu Tĩaakfnh Di nhìdpumn khójggie mắmtvwt củwwzha Lưcemyơntfnng Giai Giai đsaafnzgly ắmtvwp nưcemydmtcc mắmtvwt, quảqclc thậhcbjt vẫzjuzn rấyuzbt yêlocdu thưcemyơntfnng côrygr ta: “An Cửweixu, mặhfcsc kệmagj cho đsaafếxqfwn cùtzqtng làdqae con vàdqae Tiếxqfwt Hạanfro cójggi phảqclci thậhcbjt sựxnwv thímagjch nhau hay khôrygrng, nhưcemyng dùtzqt sao thìdpum cậhcbju ta cũlocdng đsaafãondg trởfeyv thàdqaenh em rểrtrz củwwzha con rồhgrxi, khôrygrng biếxqfwt cójggintfn do gìdpum, bâfeyvy giờsaaf con cũlocdng khôrygrng thểrtrzfhesp lạanfri gầnzgln cậhcbju ta đsaafâfeyvu!”

Nghe đsaafếxqfwn đsaafójggi, rốgelwt cuộfhesc thìdpum An Cửweixu cũlocdng đsaafhcbjp xuốgelwng bàdqaen mộfhest cáfhesi, làdqaem gãondgy cáfhesi ly nhỏegta cổnmpo cao: “Đcemyãondgjggii đsaafwwzh chưcemya? Tôrygri dụqizf dỗrtrz anh ta? Bàdqae nhìdpumn thấyuzby tôrygri cưcemydfabng hôrygrn anh ta hay làdqae ôrygrm chặhfcst anh ta hảqclc? Cójggi bảqclcn lãondgnh thìdpum bắmtvwt gian tạanfri giưcemysaafng rồhgrxi hãondgy chấyuzbt vấyuzbn tôrygri!”

“An Cửweixu, con đsaafegtang nhưcemy vậhcbjy cójggi đsaafưcemybzfac khôrygrng? Mẹvrzc biếxqfwt mẹvrzc thựxnwvc sựxnwvjggi lỗrtrzi vớdmtci con, nhưcemyng màdqae Giai Giai vôrygr tộfhesi, mẹvrzc đsaafãondgjggii sẽvsfk giớdmtci thiệmagju giúrqiip con mộfhest ngưcemysaafi đsaafàdqaen ôrygrng tốgelwt. . . . . .”

cemyơntfnng Giai Giai vàdqae Chu Tĩaakfnh Di, mộfhest ngưcemysaafi thìdpumfheso loạanfrn, mộfhest ngưcemysaafi thìdpum đsaafrtrz cho An Cửweixu giữdghf vữdghfng tộfhesi danh nàdqaey, hoàdqaen toàdqaen khôrygrng đsaafrtrz cho ngưcemysaafi ta cơntfn hộfhesi nójggii chuyệmagjn. Tiếxqfwt Hạanfro khôrygrng ngờsaaf tớdmtci mọxpwui chuyệmagjn sẽvsfk biếxqfwn thàdqaenh nhưcemy vậhcbjy, gấyuzbp gáfhesp đsaafếxqfwn nỗrtrzi xoay vòmmktng vòmmktng, đsaafang muốgelwn cốgelw gắmtvwng giảqclci thímagjch rõlfzqdqaeng, thìdpum nghe đsaafưcemybzfac mộfhest giọxpwung nójggii đsaafàdqaen ôrygrng trầnzglm thấyuzbp từegta phímagja trưcemydmtcc truyềaakfn đsaafếxqfwn——.

“Khôrygrng phiềaakfn lo lắmtvwng.”

Trong mộfhest nhàdqaedqaeng cao cấyuzbp nhưcemy vậhcbjy, toàdqaen thâfeyvn Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng lạanfri mặhfcsc mộfhest bộfhes quầnzgln áfheso thoảqclci máfhesi ởfeyv nhàdqae, nhưcemyng vẫzjuzn cao quýntfn ưcemyu nhãondg giốgelwng nhưcemy mộfhest vịsoty vua đsaafang đsaafi tra xénzglt lãondgnh đsaafsotya củwwzha mìdpumnh, thong thảqclc ung dung bưcemydmtcc tớdmtci, từegta phímagja sau khoáfhesc tay lêlocdn vai An Cửweixu, cúrqiii ngưcemysaafi sáfhest tớdmtci gầnzgln: “Thậhcbjt làdqaefheso nhiệmagjt, đsaafang nójggii chuyệmagjn gìdpumdqae vui vậhcbjy?”

“Con mắmtvwt nàdqaeo củwwzha anh nhìdpumn thấyuzby tôrygri vui vẻdtnm vậhcbjy?” An Cửweixu trợbzfan trắmtvwng mắmtvwt: “Sao anh lạanfri tớdmtci đsaafâfeyvy?”

“Khôrygrng phảqclci đsaafãondgjggii làdqae tan việmagjc đsaafếxqfwn đsaafójggin em sao? Chuyệmagjn buổnmpoi sáfhesng làdqae do anh khôrygrng đsaafúrqiing, anh khôrygrng nêlocdn cốgelwdpumnh gâfeyvy sựxnwv, đsaafegtang cójggi tứdqaec giậhcbjn nữdghfa cójggi đsaafưcemybzfac khôrygrng? Anh nấyuzbu mójggin ămtvwn màdqae em thímagjch. . . . . .”


Mộfhest nam mộfhest nữdghffeyvdqaen bêlocdn cạanfrnh đsaafaakfu nghẹvrzcn họxpwung, chỉnmpojggi thểrtrz nhìdpumn trâfeyvn trốgelwi Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng đsaaffhest nhiêlocdn xuấyuzbt hiệmagjn, còmmktn lấyuzby mộfhest bộfhesfhesng hếxqfwt sứdqaec thâfeyvn mậhcbjt khoáfhesc tay lêlocdn vai củwwzha An Cửweixu.

Ngưcemysaafi đsaafàdqaen ôrygrng trợbzfan to đsaafôrygri mắmtvwt đsaafnzgly kinh ngạanfrc: “Đcemyâfeyvy khôrygrng phảqclci làdqae Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng sao?”

“Hìdpumnh nhưcemydqae. . . . . . Gặhfcsp quỷwiak rồhgrxi, nhưcemyng khôrygrng phảqclci anh ta đsaafang ởfeyv trong bệmagjnh việmagjn sao? Tạanfri sao lạanfri xuấyuzbt hiệmagjn ởfeyv đsaafâfeyvy? Còmmktn cójggi quan hệmagj vớdmtci Tốgelwng An Cửweixu nữdghfa hảqclc?”

Hai ngưcemysaafi thìdpum đsaafang hoảqclcng hốgelwt lo lắmtvwng, còmmktn Lưcemyơntfnng Giai Giai ởfeyv mộfhest bêlocdn sau khi nhìdpumn thấyuzby Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng  thìdpum cảqclc ngưcemysaafi cũlocdng bịsoty hấyuzbp dẫzjuzn, áfhesnh mắmtvwt hoàdqaen toàdqaen đsaafhfcst trêlocdn ngưcemysaafi củwwzha anh, trừegtang mắmtvwt nhìdpumn An Cửweixu đsaafnzgly cămtvwm ghénzglt, sau đsaafójggi vộfhesi vàdqaeng âfeyvn cầnzgln bưcemydmtcc vềaakf phímagja trưcemydmtcc: “Phójggi đsaafanfri ca, Phójggi đsaafanfri ca, châfeyvn củwwzha anh khôrygrng sao chứdqae? Làdqaem em lo lắmtvwng muốgelwn chếxqfwt!”

Tiếxqfwng ‘Phójggi đsaafanfri ca’ nàdqaey khôrygrng thểrtrz nghi ngờsaaf đsaafãondgjggi thểrtrzfhesc đsaafsotynh cho nhữdghfng ngưcemysaafi vẫzjuzn còmmktn đsaafang mơntfn hồhgrx suy đsaaffhesn vềaakf thâfeyvn phậhcbjn củwwzha Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng.

Mặhfcst Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng khôrygrng đsaafnmpoi sắmtvwc tráfhesnh đsaafưcemybzfac bàdqaen tay củwwzha Lưcemyơntfnng Giai Giai kímagjch đsaaffhesng đsaafưcemya qua khoáfhesc tay mìdpumnh: “Côrygrcemyơntfnng, xin tựxnwv trọxpwung, nămtvwm nămtvwm trưcemydmtcc tôrygri đsaafãondg từegtang nójggii rồhgrxi, tôrygri chỉnmpolocdu mộfhest mìdpumnh vợbzfarygri thôrygri, chỉnmpo mộfhest mìdpumnh chịsoty củwwzha côrygrdqae thôrygri, mặhfcsc dùtzqtfeyvy giờsaaf chúrqiing tôrygri đsaafãondg ly hôrygrn, nhưcemyng câfeyvu nójggii kia vẫzjuzn cójggi giáfhes trịsoty nhưcemylocd. Sau nàdqaey, hy vọxpwung côrygrlocdng đsaafegtang gửweixi cho tôrygri nhữdghfng tin nhắmtvwn giốgelwng nhưcemy vậhcbjy nữdghfa, cho dùtzqtdqae đsaafưcemya đsaafhgrx tớdmtci cũlocdng làdqaem phiềaakfn đsaafếxqfwn chỗrtrz trợbzfantfn củwwzha tôrygri đsaafrtrzfhesc nhậhcbjn. Tôrygri khôrygrng muốgelwn dẫzjuzn tớdmtci nhữdghfng hiểrtrzu lầnzglm khôrygrng cầnzgln thiếxqfwt.”

Nhữdghfng ngưcemysaafi đsaafang xem náfheso nhiệmagjt xung quanh đsaafaakfu lộfhes ra mộfhest áfhesnh mắmtvwt bừegtang tỉnmponh, hiểrtrzu đsaafưcemybzfac rõlfzqdqaeng, ngưcemybzfac lạanfri chỉnmpo chỏegta nhìdpumn vềaakf phímagja Lưcemyơntfnng Giai Giai.

Cho dùtzqt thếxqfwdqaeo thìdpumcemyơntfnng Giai Giai cũlocdng khôrygrng thểrtrz ngờsaaf sẽvsfk bịsoty Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng cắmtvwn ngưcemybzfac lạanfri mộfhest cáfhesi, nhưcemyng cốgelwdpumnh tấyuzbt cảqclc nhữdghfng chuyệmagjn anh ta vừegtaa mớdmtci nójggii đsaafaakfu làdqae sựxnwv thậhcbjt, khuôrygrn mặhfcst phảqclci kìdpumm nénzgln dữdghf dộfhesi đsaafếxqfwn nỗrtrzi xáfhesm nhưcemy gan heo chỉnmpo trong thờsaafi gian ngắmtvwn.

Sau khi Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng xuấyuzbt hiệmagjn Chu Tĩaakfnh Di vừegtaa sợbzfa lạanfri vừegtaa mừegtang, khi nghe đsaafếxqfwn đsaafójggi châfeyvn màdqaey nhímagju chặhfcst, dùtzqt sao quan hệmagjdqaey dímagjnh tớdmtci danh dựxnwv củwwzha Lưcemyơntfnng Giai Giai, ýntfn tứdqae trong mấyuzby lờsaafi vừegtaa rồhgrxi củwwzha Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng làdqae đsaafang muốgelwn nójggii côrygr ta dụqizf dỗrtrz anh rểrtrz củwwzha mìdpumnh hay sao?

Chu Tĩaakfnh Di còmmktn chưcemya kịsotyp mởfeyv miệmagjng nójggii chuyệmagjn, Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng mởfeyv miệmagjng nójggii trưcemydmtcc: “Bàdqaecemyơntfnng, tôrygri vàdqae An Cửweixu đsaafãondg ly hôrygrn, khôrygrng cójggicemyfhesch gìdpum đsaafrtrz ngămtvwn cảqclcn côrygryuzby qua lạanfri cùtzqtng vớdmtci ngưcemysaafi đsaafàdqaen ôrygrng kháfhesc, nhưcemyng mặhfcsc dùtzqtdqaedqae mẹvrzc ruộfhest củwwzha côrygryuzby, nhưcemyng nămtvwm đsaafójggidqae đsaafãondg bỏegtarygryuzby lạanfri đsaafrtrz đsaafi lấyuzby ngưcemysaafi kháfhesc, cũlocdng khôrygrng cójggi nuôrygri dưcemydfabng côrygryuzby mộfhest ngàdqaey nàdqaeo, hìdpumnh nhưcemylocdng khôrygrng cójggicemyfhesch đsaafrtrz nhúrqiing tay vàdqaeo chuyệmagjn hôrygrn nhâfeyvn củwwzha côrygryuzby đsaafâfeyvu.”

Cuốgelwi cùtzqtng, anh nhìdpumn sang Tiếxqfwt Hạanfro vẫzjuzn luôrygrn đsaafaakf phòmmktng vàdqae khẩyuzbn trưcemyơntfnng nhìdpumn chằssidm chằssidm từegtang cửweix đsaaffhesng củwwzha mìdpumnh, nhếxqfwch môrygri cưcemysaafi, nójggii rấyuzbt thoảqclci máfhesi: “Vềaakf phầnzgln Tiếxqfwt tổnmpong, chúrqiing ta vẫzjuzn cạanfrnh tranh côrygrng bằssidng.”

Mọxpwui ngưcemysaafi nghe đsaafưcemybzfac câfeyvu nójggii nàdqaey thìdpum hắmtvwc tuyếxqfwn đsaafnzgly đsaafnzglu, khôrygrng ngờsaaf Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng lạanfri cójggi thểrtrzjggii vớdmtci ngưcemysaafi ta làdqae muốgelwn cạanfrnh tranh côrygrng bằssidng, cho dùtzqt anh khôrygrng hềaakfdqaem gìdpum, chỉnmpo đsaafdqaeng im ởfeyv đsaafójggi thìdpumlocdng đsaafãondgdqae mộfhest sựxnwv chứdqaeng minh hùtzqtng hồhgrxn nhấyuzbt cho sựxnwv bấyuzbt côrygrng củwwzha tạanfro hójggia rồhgrxi cójggi đsaafưcemybzfac khôrygrng.

Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng muốgelwn cójggi đsaafưcemybzfac mộfhest ngưcemysaafi phụqizf nữdghfmmktn cầnzgln phảqclci cạanfrnh tranh àdqae?


Khôrygrng còmmktn ai truy cứdqaeu mộfhest màdqaen màdqaecemyơntfnng Giai Giai mớdmtci vừegtaa gâfeyvy ra rốgelwt cuộfhesc làdqae chuyệmagjn gìdpum xảqclcy ra nữdghfa cảqclc, châfeyvn tưcemydmtcng mọxpwui chuyệmagjn đsaafãondg rấyuzbt rõlfzqdqaeng rồhgrxi.

Chồhgrxng trưcemydmtcc củwwzha Tốgelwng An Cửweixu chímagjnh làdqae Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng mộfhest tay che trờsaafi ởfeyv thàdqaenh phốgelw A nàdqaey, màdqaefhesch đsaafâfeyvy khôrygrng lâfeyvu lắmtvwm, anh mớdmtci vừegtaa thổnmpo lộfhesrygrng khai rằssidng, khôrygrng phảqclci côrygr khôrygrng cưcemydmtci, hôrygrm nay Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng xuấyuzbt hiệmagjn ôrygrn hòmmkta nhưcemy vậhcbjy cũlocdng làdqaem cho nhữdghfng bằssidng chứdqaeng lúrqiic trưcemydmtcc đsaafaakfu vứdqaet đsaafi, cáfhesi gìdpumdqae ngưcemysaafi sốgelwng thựxnwvc vậhcbjt? Tấyuzbt cảqclc chỉnmpodqae tin đsaafhgrxn, còmmktn cójggintfn do gìdpumdqaerygr khôrygrng cầnzgln đsaafếxqfwn mộfhest ngưcemysaafi đsaafàdqaen ôrygrng nhưcemy vậhcbjy, lạanfri chạanfry đsaafi dụqizf dỗrtrz đsaafàdqaen ôrygrng củwwzha Lưcemyơntfnng Giai Giai?

Ngưcemysaafi phụqizf nữdghf mớdmtci vừegtaa rồhgrxi còmmktn bàdqaen táfhesn bâfeyvy giờsaaf chỉnmpo biếxqfwt ngơntfn ngáfhesc nhìdpumn Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng kénzglo An Cửweixu rờsaafi khỏegtai đsaafójggi, chỉnmpo sợbzfadqae đsaafáfhesnh chếxqfwt côrygr ta cũlocdng khôrygrng ngờsaaf đsaafưcemybzfac cáfhesi ngưcemysaafi cójggi áfhesnh mắmtvwt kỳnzgl lạanfrdqaerygr ta mớdmtci vừegtaa nójggii đsaafếxqfwn vừegtaa rồhgrxi lạanfri chímagjnh làdqae ngưcemysaafi đsaafàdqaen ôrygrng trong mộfhesng củwwzha tấyuzbt cảqclc phụqizf nữdghf. Nhưcemyng màdqae, nếxqfwu nhưcemy vậhcbjy thìdpumjggi thểrtrz giảqclci thímagjch đsaafưcemybzfac tạanfri sao từegta đsaafnzglu Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng đsaafãondg cho Hoa Kiếxqfwn chỗrtrz dựxnwva. . . . . .

Quảqclc thậhcbjt bữdghfa cơntfnm hôrygrm nay cũlocdng khôrygrng phảqclci ămtvwn khôrygrng, tựxnwv nhiêlocdn đsaafáfhesnh bậhcbjy đsaafáfhesnh bạanfr lạanfri biếxqfwt đsaafưcemybzfac thâfeyvn phậhcbjn ngưcemysaafi vợbzfa trưcemydmtcc thầnzgln bímagj củwwzha Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng.

Tiếxqfwt Hạanfro thu hồhgrxi áfhesnh mắmtvwt đsaafnzgly khổnmpo sởfeyv, nójggii lẩyuzbm bẩyuzbm: “Tôrygri đsaafãondgjggii rồhgrxi màdqae, chẳhgrxng qua chỉnmpodqae tựxnwvdpumnh đsaafơntfnn phưcemyơntfnng. . . . . .”

cemyơntfnng Giai Giai khôrygrng thểrtrz tiếxqfwp tụqizfc chịsotyu đsaafxnwvng nổnmpoi nhữdghfng ngưcemysaafi chung quanh bàdqaen táfhesn, đsaafãondg chạanfry nhanh khỏegtai đsaafójggi.

“Giai Giai –.” Chu Tĩaakfnh Di vộfhesi vàdqaeng đsaafuổnmpoi theo.

cemyơntfnng Giai Giai đsaafãondg chạanfry thậhcbjt xa mớdmtci dừegtang bưcemydmtcc, khuôrygrn mặhfcst đsaafnzgly vẻdtnm ghen ghénzglt: “Tốgelwng An Cửweixu, côrygr cho rằssidng cójggi đsaafưcemybzfac Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng thìdpum mọxpwui chuyệmagjn đsaafaakfu thuậhcbjn lợbzfai sao? Hiệmagjn giờsaaf tuy rằssidng Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng làdqae ngưcemysaafi nắmtvwm quyềaakfn cảqclc Phójggi thịsoty, nhưcemyng Phùtzqtng Uyểrtrzn sẽvsfk khôrygrng dễegtadqaeng đsaafrtrz cho loạanfri ngưcemysaafi nhưcemyrygrdqaeo cửweixa đsaafưcemybzfac đsaafâfeyvu. Tiệmagjn nhâfeyvn đsaafáfhesng chếxqfwt, cójggi thểrtrzdqaem hạanfri tôrygri mấyuzbt thểrtrz diệmagjn trưcemydmtcc mặhfcst bao nhiêlocdu ngưcemysaafi nhưcemy vậhcbjy, tôrygri khôrygrng dễegtadqaeng bỏegta qua cho côrygr nhưcemy vậhcbjy đsaafâfeyvu!”

Chu Tĩaakfnh Di nhứdqaec đsaafnzglu lưcemysaafm côrygr ta mộfhest cáfhesi: “Ai kêlocdu con cứdqae phảqclci đsaafi trêlocdu chọxpwuc nójggidqaem gìdpum, mẹvrzc đsaafãondg cảqclcnh cáfheso con bao nhiêlocdu lầnzgln rồhgrxi, khôrygrng đsaafưcemybzfac chốgelwng đsaafgelwi lạanfri vớdmtci nójggi. Dầnzglu gìdpum thìdpumjggilocdng làdqae tổnmpong giáfhesm đsaafgelwc củwwzha Hoa Kiếxqfwn, huốgelwng chi bâfeyvy giờsaafmmktn cójggi chỗrtrz dựxnwva Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng. Con lạanfri khôrygrng chịsotyu nghe lờsaafi củwwzha mẹvrzc! Bâfeyvy giờsaaf thìdpum thếxqfwdqaeo hảqclc?” Lưcemyơntfnng Giai Giai tứdqaec giậhcbjn nójggii: “Mẹvrzc! Khôrygrng phảqclci làdqae con nójggii mẹvrzc chứdqae, mẹvrzc đsaafâfeyvy làdqae hếxqfwt cáfhesch cho nêlocdn cáfhesi gìdpumlocdng phảqclci thửweix hảqclc? Mẹvrzc chọxpwun ai khôrygrng chọxpwun, lạanfri đsaafi trôrygrng cậhcbjy vàdqaeo côrygr ta? Nếxqfwu côrygr ta đsaafưcemybzfac thếxqfw, thìdpum chuyệmagjn xấyuzbu màdqae chúrqiing ta làdqaem coi nhưcemy xong, còmmktn cójggi thểrtrz cho mẹvrzc chỗrtrz dựxnwva sao?”

Vẻdtnm mặhfcst củwwzha Chu Tĩaakfnh Di mệmagjt mỏegtai, cưcemysaafi lạanfrnh, tràdqaeo phúrqiing mộfhest tiếxqfwng: “Vậhcbjy con kêlocdu mẹvrzc phảqclci làdqaem thếxqfwdqaeo? Con nghĩaakf mẹvrzclocdn trôrygrng cậhcbjy vàdqaeo ai bâfeyvy giờsaaf? Trôrygrng cậhcbjy vàdqaeo con hảqclc? Nếxqfwu khôrygrng phảqclci đsaafúrqiing lúrqiic mẹvrzc bắmtvwt gặhfcsp ôrygrng ta đsaafang ởfeyvtzqtng vớdmtci con nhỏegta đsaafêlocd tiệmagjn kia, cójggi phảqclci con đsaafinh giúrqiip ba con lừegtaa gạanfrt mẹvrzc cảqclc đsaafsaafi hảqclc?”

. . . . . .

--- ------ ------ -----

Cảqclc mộfhest đsaafưcemysaafng Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng đsaafaakfu thâfeyvn mậhcbjt ôrygrm bảqclc vai củwwzha An Cửweixu, khójggie môrygri hơntfni nhếxqfwch lêlocdn, nởfeyv ra mộfhest nụqizfcemysaafi cưcemyng chìdpumu vàdqae dịsotyu dàdqaeng, ngưcemysaafi kháfhesc nhìdpumn thấyuzby thìdpumlocdu mếxqfwn vàdqae ngưcemydfabng mộfhes khôrygrng thôrygri, nhưcemyng An Cửweixu chỉnmpo cảqclcm thấyuzby rợbzfan cảqclcjggic gáfhesy, theo bảqclcn nămtvwng muốgelwn cáfhesch anh xa mộfhest chúrqiit.

Rốgelwt cuộfhesc cũlocdng vềaakf đsaafếxqfwn nhàdqae trong nơntfnm nớdmtcp lo sợbzfa, An Cửweixu đsaafyuzby cửweixa đsaafi vàdqaeo, lúrqiic nàdqaey mớdmtci cójggi thểrtrz thởfeyv phàdqaeo nhẹvrzc nhõlfzqm.

“Phạanfrn Phạanfrn, Đcemydqaen Đcemydqaen, mẹvrzc đsaafãondg vềaakf rồhgrxi!” An Cửweixu vừegtaa đsaafnmpoi giàdqaey vừegtaa lêlocdn tiếxqfwng.

An Cửweixu vừegtaa dứdqaet lờsaafi, dénzglp trêlocdn châfeyvn mớdmtci vừegtaa đsaafnmpoi xong. Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng  cũlocdng đsaafi theo vàdqaeo, khôrygrng nhanh khôrygrng chậhcbjm, sau đsaafójggi mộfhest tiếxqfwng ‘phịsotych’, đsaafãondgyuzbn côrygrfeyv phímagja sau cửweixa: “Khôrygrng cầnzgln kêlocdu, cáfhesc con đsaafaakfu ởfeyv chỗrtrz anh rồhgrxi……”

Trong lòmmktng củwwzha An Cửweixu hồhgrxi hộfhesp, lo lắmtvwng, xong đsaafsaafi rồhgrxi. . . . . .

“Dáfhesm cúrqiip đsaafiệmagjn thoạanfri củwwzha anh hảqclc?” Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng vuốgelwt ve khuôrygrn mặhfcst cốgelwdpumnh trang đsaafiểrtrzm củwwzha côrygr.

". . . . . ."

Từegta đsaafnzglu tớdmtci cuốgelwi, ngưcemysaafi nàdqaey ởfeyv trưcemydmtcc mặhfcst ngưcemysaafi kháfhesc đsaafaakfu mang bộfhesfhesng dịsotyu dàdqaeng, ga lămtvwng, hòmmkta nhãondg, mộfhest ngưcemysaafi đsaafàdqaen ôrygrng cójggimagjnh tìdpumnh thậhcbjt tốgelwt, vừegtaa chủwwzh đsaaffhesng xin lỗrtrzi, vừegtaa nójggii muốgelwn làdqaem cơntfnm cho côrygr, nhưcemyng quay ngưcemysaafi lạanfri làdqae mộfhest bộfhesfhesng ma quỷwiak hung áfhesc nhưcemy vậhcbjy.

“Khôrygrng phảqclci nójggii đsaafãondg nhiềaakfu nămtvwm khôrygrng liêlocdn lạanfrc tuyệmagjt đsaafgelwi khôrygrng cójggi khảqclcmtvwng sao? Khôrygrng phảqclci nójggii chỉnmpodqaen chuyệmagjn côrygrng việmagjc thôrygri sao?” Sau khi vuốgelwt ve cảqclc khuôrygrn mặhfcst xong, lạanfri bắmtvwt đsaafnzglu dùtzqtng đsaafnzglu ngójggin tay pháfhesc họxpwua đsaafôrygri môrygri củwwzha côrygr hếxqfwt sứdqaec mậhcbjp mờsaaf.

“. . . . . .” An Cửweixu cảqclcm thấyuzby trong nhữdghfng lúrqiic nhưcemy vậhcbjy vẫzjuzn khôrygrng nêlocdn cãondgi lạanfri lờsaafi nójggii củwwzha anh thìdpum tốgelwt hơntfnn, cho nêlocdn, tiếxqfwp tụqizfc giữdghflocdn lặhfcsng.

ntfn hồhgrx Phójggi Thầnzgln Thưcemyơntfnng đsaafãondgfhesn lêlocdn môrygri củwwzha côrygrdqaejggii chuyệmagjn rồhgrxi: “Lạanfri còmmktn đsaafrtrz cho Chu Tĩaakfnh Di giúrqiip em giớdmtci thiệmagju đsaafàdqaen ôrygrng hảqclc? An Cửweixu, anh nójggii rồhgrxi, anh khôrygrng trójggii buộfhesc em, cho em thờsaafi gian, nhưcemyng em lạanfri khinh ngưcemysaafi quáfhes đsaafáfhesng!”

“Tôrygri khi dễegta anh lúrqiic nàdqaeo?” Cuốgelwi cùtzqtng thìdpum An Cửweixu vẫzjuzn khôrygrng thểrtrz nhịsotyn đsaafưcemybzfac, đsaafyuzby anh, nhưcemyng đsaafyuzby khôrygrng ra, khôrygrng thểrtrzdqaem gìdpum kháfhesc hơntfnn làdqae duy trìdpumfhesi tưcemy thếxqfw đsaafáfhesng chếxqfwt nàdqaey nójggii chuyệmagjn vớdmtci anh.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.