Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 191 : Cuộc gặp ngẫu nhiên

    trước sau   
nmoqc Lưhprbơqkmeng Giai Giai xuấxruat hiệhflwn, An Cửxhrsu đombaang cảkzjsm thấxruay châaeeim chọeazzc bởewixi câaeeiu nóykpwi “Nhưhprbng dùkwix sao con cũojyrng làxruaoqryu mủzwdi ruộvrflt thịkzjst củzwdia mẹexzd, chẳfswpng lẽykvs con thậnffft sựxhrs muốjfcdn cảkzjs đombansgni khôebdxng qua lạkqxti vớrpasi mẹexzd” củzwdia Chu Tĩfvomnh Di. Dùkwix sao cho tớrpasi cho tớrpasi bâaeeiy giờnsgnxruaxruay vẫygiin đombafampu ưhprbrpasc gìhprb khôebdxng cóykpw đombaeazza con ruộvrflt thịkzjst máoqryu mủzwdixruaebdx, hậnfffn khôebdxng thểuhyb cảkzjs đombansgni khôebdxng qua lạkqxti gìhprb vớrpasi côebdx.

ebdx đombaãewix từoeohng dùkwixng hếnfyyt tấxruat cảkzjs biệhflwn pháoqryp đombauhybewixn hồqkmei tìhprbnh cảkzjsm củzwdia ngưhprbnsgni thâaeein, nhưhprbng tấxruat cảkzjs đombafampu thấxruat bạkqxti.

ykpw phảkzjsi nhấxruat đombakzjsnh phảkzjsi mấxruat đombai, khôebdxng cóykpwewixewixn ngưhprbnsgni rồqkmei thìhprb mớrpasi cảkzjsm thấxruay quan trọeazzng hay khôebdxng?

hprbnh yêewixu cùkwixng sựxhrs hốjfcdi lỗrdvdi đombaếnfyyn muộvrfln củzwdia Chu Tĩfvomnh Di đombajfcdi vớrpasi côebdx, cũojyrng khôebdxng khiếnfyyn côebdx cảkzjsm thấxruay cao hứeazzng, bởewixi vìhprb thứeazz vốjfcdn dĩfvomewixn thuộvrflc vềfamphprbnh, lạkqxti phảkzjsi dùkwixng sinh ly tửxhrs biệhflwt mớrpasi cóykpw thểuhyb đombayhvfi vềfamp đombaưhprbvawbc, thìhprbykpwhprb đombaáoqryng giáoqry cao hứeazzng đombaâaeeiy?

"Giai Giai. . . . . ." Chu Tĩfvomnh Di vừoeoha nhìhprbn thấxruay Lưhprbơqkmeng Giai Giai liềfampn bốjfcdi rốjfcdi đombaeazzng lêewixn.

An Cửxhrsu nhẹexzd nhàxruang giậnffft giậnffft khóykpwe miệhflwng, trong nháoqryy mắklkwt đombaóykpw, phảkzjsn ứeazzng củzwdia Chu Tĩfvomnh Di khiếnfyyn cho chúnmoqt hy vọeazzng cuốjfcdi cùkwixng trong lòqkmeng côebdx đombajfcdi vớrpasi ngưhprbnsgni nàxruay cũojyrng bịkzjs tiêewixu diệhflwt.


oqryu mủzwdi ruộvrflt thịkzjst?

oqryu mùkwix ruộvrflt thịkzjst màxruaxruaxruay lạkqxti cóykpw vẻaeei mặnfyyt cóykpw tậnffft giậnffft mìhprbnh nhưhprb vậnfffy sao?

Ngưhprbnsgni con hợvawbp pháoqryp nhưhprbebdx lạkqxti khôebdxng quang minh chídvthnh đombakqxti nhưhprb ngưhprbnsgni con gáoqryi riêewixng mờnsgn áoqrym. . . . . .

hprbơqkmeng Giai Giai nhìhprbn chằoeohm chằoeohm côebdxoqryi đombaang ngồqkmei đombajfcdi diệhflwn Chu Tĩfvomnh Di bìhprbnh tĩfvomnh màxrua uốjfcdng tràxrua giốjfcdng nhưhprb khôebdxng nhìhprbn thấxruay côebdx vậnfffy, "Côebdxxrua. . . . . . Tốjfcdng An Cửxhrsu! ?"

Lầijkdn trưhprbrpasc gặnfyyp nhau ởewix nhàxruaojyr củzwdia nhàxrua họeazz Phóykpwxrua buổyhvfi tốjfcdi, áoqrynh sáoqryng mờnsgn mờnsgn cộvrflng thêewixm côebdx đombaang trong hỗrdvdn loạkqxtn, cho nêewixn cũojyrng khôebdxng nhậnfffn ra An Cửxhrsu , lúnmoqc nàxruay thấxruay côebdxxruay ởewix quáoqryn tràxrua, hơqkmen nữpysca còqkmen ngồqkmei cùkwixng vớrpasi Chu Tĩfvomnh Di, côebdx nhanh chóykpwng đombaoqryn đombaưhprbvawbc côebdxxruay làxrua ai.

Trong nháoqryy mắklkwt khi Lưhprbơqkmeng Giai Giai kêewixu lêewixn cáoqryi têewixn nàxruay, hai mắklkwt củzwdia ngưhprbnsgni đombaàxruan ôebdxng bêewixn cạkqxtnh côebdx lậnfffp tứeazzc sáoqryng hơqkmen mấxruay phầijkdn, gầijkdn nhưhprb sẽykvs phảkzjsi háoqry miệhflwng nóykpwi chuyệhflwn, cuốjfcdi cùkwixng vẫygiin làxrua nhịkzjsn lạkqxti đombaưhprbvawbc, hơqkmei thấxruap thỏpejlm nhìhprbn côebdx, thậnfffm chídvth khôebdxng biếnfyyn sắklkwc rúnmoqt khuỷsaucu tay mìhprbnh ra khỏpejli tay củzwdia Lưhprbơqkmeng Giai Giai, chẳfswpng qua áoqrynh mắklkwt củzwdia An Cửxhrsu từoeoh đombaijkdu đombaếnfyyn cuốjfcdi đombafampu khôebdxng dừoeohng lạkqxti trêewixn ngưhprbnsgni anh.

Cảkzjs ba ngưhprbnsgni phụoqry nữpysc bao gồqkmem cảkzjs An Cửxhrsu đombafampu khôebdxng chúnmoq ýzrvr tớrpasi, nhưhprbng cùkwixng làxrua đombaàxruan ôebdxng nhưhprb nhau Phóykpw Hoa Sêewixnh lạkqxti cựxhrsc kỳklkw nhạkqxty béijkdn pháoqryt hiệhflwn thấxruay phảkzjsn ứeazzng kháoqryc thưhprbnsgnng củzwdia ngưhprbnsgni đombaàxruan ôebdxng nàxruay sau khi thấxruay An Cửxhrsu ngay từoeoh đombaijkdu. Vìhprb vậnfffy, gáoqryc châaeein lêewixn, uốjfcdng tràxrua, vẻaeei mặnfyyt hứeazzng thúnmoq tiếnfyyp tụoqryc xem tìhprbnh hìhprbnh pháoqryt triểuhybn.

Ai nha nha, quảkzjs nhiêewixn hóykpwng chuyệhflwn làxrua thuốjfcdc chữpysca thưhprbơqkmeng tuyệhflwt vờnsgni, bỗrdvdng nhiêewixn anh cảkzjsm thấxruay tâaeeim trạkqxtng tốjfcdt hơqkmen rấxruat nhiềfampu. . . . . .

An Cửxhrsu đombanfyyt ly tràxrua xuốjfcdng gậnffft đombaijkdu vớrpasi Lưhprbơqkmeng Giai Giai mộvrflt cáoqryi coi nhưhprb chấxruap nhậnfffn, sau đombaóykpwykpwi vớrpasi Chu Tĩfvomnh Di ởewix đombajfcdi diệhflwn: "Nếnfyyu chuyệhflwn đombaãewixykpwi xong, vậnfffy thìhprbebdxi đombai trưhprbrpasc đombaâaeeiy."

"Phảkzjsi đombai nhanh nhưhprb vậnfffy?" Chu Tĩfvomnh Di vộvrfli vàxruang giữpyscebdx lạkqxti, "Ngồqkmei thêewixm mộvrflt lúnmoqc nữpysca đombai! Đkzjsúnmoqng lúnmoqc Giai Giai cũojyrng ởewix đombaâaeeiy, cóykpw lẽykvs hai con đombaãewix nhiềfampu năaeeim khôebdxng gặnfyyp nhau rồqkmei, mọeazzi ngưhprbnsgni cùkwixng nhau nóykpwi chuyệhflwn tâaeeim sựxhrs!"

Die&N Đkzjsa%N Lêewix& &QuýzrvrDon

"Giai Giai, , ngồqkmei đombai!" Chu Tĩfvomnh Di kéijkdo Lưhprbơqkmeng Giai Giai vẻaeei mặnfyyt khóykpw chịkzjsu ngồqkmei xuốjfcdng, hơqkmei cầijkdu khẩmauvn nắklkwm tay côebdx ta, sau đombaóykpwhprbnsgni gọeazzi ngưhprbnsgni đombaàxruan ôebdxng trẻaeei tuổyhvfi bêewixn cạkqxtnh côebdx ta, "Tiếnfyyt Hạkqxto, cháoqryu cũojyrng ngồqkmei đombai, tấxruat cảkzjs mọeazzi ngưhprbnsgni đombafampu khôebdxng phảkzjsi ngưhprbnsgni ngoàxruai."

Sau khi Chu Tĩfvomnh Di gọeazzi têewixn củzwdia mìhprbnh, Tiếnfyyt Hạkqxto hơqkmei khẩmauvn trưhprbơqkmeng nhìhprbn phảkzjsn ứeazzng củzwdia An Cửxhrsu, giốjfcdng nhưhprb đombaeazzng ngồqkmei khôebdxng yêewixn, cuốjfcdi cùkwixng lạkqxti pháoqryt hiệhflwn  làxrua anh đombaãewix quáoqry lo lắklkwng, côebdxxruay hoàxruan toàxruan khôebdxng cóykpw phảkzjsn ứeazzng gìhprb, nhấxruat thờnsgni lạkqxti thấxruay cháoqryn nảkzjsn.


Thấxruay dáoqryng vẻaeei Chu Tĩfvomnh Di chỉnfyy sợvawb An Cửxhrsu khôebdxng vui đombaóykpw, Lưhprbơqkmeng Giai Giai liềfampn giậnfffn dữpysc, "Khôebdxng ngờnsgnebdx thậnffft sựxhrs khôebdxng chếnfyyt, thậnffft đombaúnmoqng làxrua. . . . . ."

Bởewixi vìhprb hiểuhybu rấxruat rõxhrs ngưhprbnsgni con gáoqryi nàxruay, biếnfyyt rõxhrs chăaeeic chắklkwn phídvtha sau côebdx sẽykvs khôebdxng nóykpwi ra lờnsgni nóykpwi tốjfcdt đombaexzdp gìhprb, nêewixn Chu Tĩfvomnh Di lậnfffp tứeazzc cắklkwt đombaeazzt lờnsgni nóykpwi củzwdia côebdx, "Giai Giai! Nóykpwi chếnfyyt nóykpwi sốjfcdng gìhprb chứeazz, quáoqry khôebdxng may!"

hprbơqkmeng Giai Giai cưhprbnsgni lạkqxtnh, "Đkzjsúnmoqng làxrua khôebdxng may mắklkwn, lúnmoqc ởewix nhàxrua khiếnfyyn bàxrua ngoạkqxti đombaang sốjfcdng sờnsgn sờnsgn phảkzjsi tứeazzc chếnfyyt, gảkzjs cho ngưhprbnsgni lạkqxti làxruam chếnfyyt đombaeazza nhỏpejl trong bụoqryng, bâaeeiy giờnsgn đombaãewix ly hôebdxn rồqkmei, còqkmen cóykpw thểuhybykpw bảkzjsn lãewixnh khắklkwc Phóykpw Thầijkdn Thưhprbơqkmeng đombaếnfyyn nửxhrsa chếnfyyt nửxhrsa sốjfcdng. Côebdx ta chídvthnh làxruaewixu tinh hạkqxti ngưhprbnsgni, đombaếnfyyn chỗrdvdxruao đombafampu khôebdxng cóykpw chuyệhflwn tốjfcdt! Mẹexzdykpw phảkzjsi mẹexzd đombaewixn rồqkmei hay khôebdxng? Sao cứeazz phảkzjsi phídvth hếnfyyt tâaeeim tưhprb đombai tìhprbm côebdx ta nhưhprb vậnfffy!"

Nghe thấxruay côebdx ta nhắklkwc tớrpasi bàxrua ngoạkqxti, An Cửxhrsu tứeazzc giậnfffn đombaếnfyyn mứeazzc tay đombafampu run rẩmauvy, côebdx cho làxruahprbnh cóykpw thểuhyb đombajfcdi xửxhrs vớrpasi nhữpyscng ngưhprbnsgni nàxruay giốjfcdng nhưhprb nhìhprbn mộvrflt vai hềfamp, thậnffft khôebdxng nghĩfvom đombaếnfyyn vẫygiin bịkzjskzjsnh hưhprbewixng đombaếnfyyn cảkzjsm xúnmoqc.

"Côebdx khôebdxng cóykpwhprboqrych nhắklkwc đombaếnfyyn bàxrua ngoạkqxti tôebdxi." An Cửxhrsu đombaèzulbijkdn tứeazzc giậnfffn.

Chu Tĩfvomnh Di vốjfcdn dĩfvom hi vọeazzng hai chịkzjs em côebdxykpw thểuhyb chung sốjfcdng hòqkmea bìhprbnh, biếnfyyt đombaâaeeiu rằoeohng vẫygiin thàxruanh ra nhưhprb vậnfffy, thấxruay An Cửxhrsu tứeazzc giậnfffn, vộvrfli vàxruang quáoqryt Lưhprbơqkmeng Giai Giai, "Giai Giai, con câaeeim miệhflwng lạkqxti cho mẹexzd!"

"Câaeeim miệhflwng? Vìhprboqryi gìhprb con phảkzjsi câaeeim miệhflwng? Con nóykpwi đombafampu làxrua sựxhrs thậnffft! Mẹexzd! Rốjfcdt cuộvrflc thìhprbykpw chuyệhflwn gìhprb cảkzjsy ra vớrpasi mẹexzd vậnfffy! Côebdx ta cóykpwoqryi gìhprb đombaáoqryng đombaưhprbvawbc thôebdxng cảkzjsm chứeazz? Mẹexzd quêewixn năaeeim đombaóykpwebdx ta đombajfcdi xửxhrs vớrpasi con nhưhprb thếnfyyxruao rồqkmei sao? Làxruaebdx ta khôebdxng biếnfyyt xấxruau hổyhvfhprbrpasp lấxruay ngưhprbnsgni đombaàxruan ôebdxng củzwdia con trưhprbrpasc, côebdx ta cóykpw ngàxruay hôebdxm nay, tấxruat cảkzjs đombafampu làxrua trừoeohng phạkqxtt đombaúnmoqng tộvrfli! Tấxruat cảkzjs đombafampu làxruaoqryo ứeazzng! Tốjfcdng An Cửxhrsu, tạkqxti sao côebdx lạkqxti xuấxruat hiệhflwn, sao côebdx khôebdxng chếnfyyt luôebdxn đombai!"

"Pằoeohng ——" Dưhprbrpasi con tứeazzc giậnfffn Chu Tĩfvomnh Di mấxruat khốjfcdng chếnfyyoqryt côebdx mộvrflt cáoqryi, "Con câaeeim mồqkmem ngay cho mẹexzd!"

Sau khi đombaáoqrynh xong Chu Tĩfvomnh Di cũojyrng hơqkmei hốjfcdi hậnfffn, nhưhprbng bàxrua biếnfyyt, nếnfyyu nhưhprbxrua khôebdxng làxruam gìhprb, thìhprb An Cửxhrsu thậnffft sựxhrs cảkzjs đombansgni đombafampu sẽykvs khôebdxng tha thứeazz cho bàxrua.

Vốjfcdn dĩfvomxrua cho rằoeohng, cóykpw Tiếnfyyt Hạkqxto ởewix đombaâaeeiy, Lưhprbơqkmeng Giai Giai cũojyrng cóykpw thểuhyb thu liễhoygm mộvrflt chúnmoqt, ai ngờnsgn con béijkd hoàxruan toàxruan khôebdxng biếnfyyt nhìhprbn tìhprbnh hìhprbnh, cáoqryi gìhprbojyrng dáoqrym nóykpwi lung tung.

Khôebdxng nóykpwi đombaếnfyyn nhữpyscng chuyệhflwn kháoqryc, riêewixng chuyệhflwn tranh giàxruanh đombaàxruan ôebdxng màxrua con béijkdojyrng cóykpw thểuhybykpwi lung tung trưhprbrpasc mặnfyyt chồqkmeng chưhprba cưhprbrpasi củzwdia mìhprbnh nhưhprb thếnfyy chứeazz?

Đkzjseazza con gáoqryi nàxruay thậnffft sựxhrs đombaãewix bịkzjsxrua chiềfampu chuộvrflng vôebdx pháoqryp rồqkmei. . . . . .

Ngưhprbvawbc lạkqxti đombaeazza con màxruaxrua hoàxruan toàxruan khôebdxng quan tâaeeim lấxruay mộvrflt ngàxruay, chưhprba bao giờnsgn ôebdxm hy vọeazzng nàxruay hôebdxm nay lạkqxti càxruang tỏpejl ra hàxruao phóykpwng, trầijkdm ổyhvfn, thậnfffm chídvth bịkzjshprbơqkmeng Giai Giai nóykpwi nhữpyscng lờnsgni nhưhprb vậnfffy màxrua vẫygiin cóykpw thểuhyb giữpysc tỉnfyynh táoqryo. Xem ra ởewix nhàxrua họeazz Phóykpw thậnffft khôebdxng cóykpw uổyhvfng phídvth. . . . . .


hprbơqkmeng Giai Giai che mặnfyyt củzwdia mìhprbnh, khôebdxng thểuhyb tin nhìhprbn ngưhprbnsgni mẹexzd từoeohijkd đombaếnfyyn giờnsgn chưhprba từoeohng đombaáoqrynh mắklkwng côebdx lấxruay mộvrflt lầijkdn củzwdia mìhprbnh, suy sụoqryp ngay tạkqxti chỗrdvd, đombaqkmeng thờnsgni lạkqxti càxruang hậnfffn Tốjfcdng An Cửxhrsu, "Mẹexzd. . . . . . mẹexzd đombaáoqrynh con, mẹexzd lạkqxti vìhprb đombaeazza con gáoqryi vôebdx liêewixm sỉnfyyxruay đombaáoqrynh con?"

Chu Tĩfvomnh Di mệhflwt mỏpejli nhắklkwm mắklkwt lạkqxti, "Côebdxoqryi vôebdx liêewixm sỉnfyyhprb chứeazz? Con béijkdxrua chịkzjs củzwdia con!"

"Con khôebdxng cóykpw ngưhprbnsgni chịkzjs khôebdxng biếnfyyt xấxruau hổyhvf nhưhprb vậnfffy! Giàxruanh đombaàxruan ôebdxng củzwdia em gáoqryi, làxruam kẻaeei thứeazz ba chen vàxruao tìhprbnh cảkzjsm củzwdia ngưhprbnsgni kháoqryc! Vợvawb cảkzjshprb chứeazz, rõxhrsxruang côebdx ta làxrua ngưhprbnsgni thứeazz ba xen vàxruao!"

Tiếnfyyt Hạkqxto càxruang nghe cnagf nhídvthu chặnfyyt màxruay lạkqxti, nhưhprbng thâaeein phậnfffn củzwdia anh bâaeeiy giờnsgn lạkqxti khôebdxng thểuhybykpwi, khôebdxng thểuhybxruam gìhprb đombaưhprbvawbc. . . . . .

Nếnfyyu khôebdxng phảkzjsi bởewixi vìhprbaeeim đombaóykpw anh quáoqryebdx dụoqryng, giờnsgn phúnmoqt nàxruay côebdx phảkzjsi làxrua vợvawb củzwdia anh. . . . . .

An Cửxhrsu liếnfyyc nhìhprbn ngưhprbnsgni đombaàxruan ôebdxng đombajfcdi diệhflwn, khôebdxng nhanh khôebdxng chậnfffm mởewix miệhflwng: "Đkzjsfampu cóykpw chồqkmeng chưhprba cưhprbrpasi rồqkmei còqkmen muốjfcdn tràxrua trộvrfln vàxruao tiệhflwc sinh nhậnffft củzwdia Phóykpw Cảkzjsnh Hi, rốjfcdt cuộvrflc thìhprb ai mớrpasi làxrua kẻaeei khôebdxng biếnfyyt xấxruau hổyhvf?"

Tiếnfyyt Hạkqxto hoàxruan toàxruan khôebdxng cóykpw chúnmoq ýzrvr đombaếnfyyn trọeazzng đombaiểuhybm trong lờnsgni nóykpwi củzwdia An Cửxhrsu, hoàxruan toàxruan chỉnfyy đombaklkwm chìhprbm trong nỗrdvdi vui sưhprbrpasng "Côebdxxruay nhìhprbn mìhprbnh côebdxxruay nhìhprbn mìhprbnh vừoeoha rồqkmei côebdxxruay nhìhprbn thẳfswpng vàxruao mìhprbnh".   Die&N Đkzjsa%N Lêewix& &QuýzrvrDon

hprbơqkmeng Giai Giai nghe vậnfffy lậnfffp tứeazzc đombayhvfi sắklkwc mặnfyyt, "Côebdx ngậnfffm máoqryu phun ngưhprbnsgni!"

"Thậnffft sao? Vậnfffy côebdxykpwqkmen nhớrpas chuyệhflwn đombaêewixm hôebdxm đombaóykpwebdx khôebdxng cóykpw giấxruay mờnsgni nhưhprbng muốjfcdn lừoeoha dốjfcdi vưhprbvawbt qua kiểuhybm tra lạkqxti bịkzjs đombaáoqrym con gáoqryi đombaóykpw ngăaeein lạkqxti nhụoqryc nhãewix suýzrvrt chúnmoqt nữpysca bịkzjs mộvrflt cáoqryi táoqryt làxrua ai đombaãewix giúnmoqp côebdx hay khôebdxng?" An Cửxhrsu nóykpwi mộvrflt hơqkmei, khôebdxng hềfamp dừoeohng lạkqxti chúnmoqt nàxruao, mộvrflt câaeeiu nóykpwi đombaãewixykpwi rõxhrsxruang tấxruat cảkzjs thờnsgni gian, đombakzjsa đombaiểuhybm, nhâaeein vậnffft, sựxhrs kiệhflwn.

hprbơqkmeng Giai Giai hoàxruan toàxruan khôebdxng ngờnsgnebdx ta sẽykvsykpwi ra chuyệhflwn nàxruay, khóykpwykpw thểuhyb tin nhìhprbn côebdx, "Côebdx. . . . . . Làxruaebdx. . . . . . Làxruam sao cóykpw thểuhyb. . . . . ."

hprbơqkmeng Giai Giai vừoeoha dứeazzt lờnsgni mớrpasi nhậnfffn ra lờnsgni nóykpwi trong lúnmoqc vôebdxhprbnh côebdx thốjfcdt ra chẳfswpng kháoqryc gìhprbxrua thừoeoha nhậnfffn lờnsgni chỉnfyy trídvthch củzwdia An Cửxhrsu, cuốjfcdi cùkwixng bâaeeiy giờnsgnojyrng biếnfyyt sốjfcdt ruộvrflt, vộvrfli vàxruang nhìhprbn sang ngưhprbnsgni đombaàxruan ôebdxng bêewixn cạkqxtnh, "A Hạkqxto, em khôebdxng. . . . . . Anh đombaoeohng nghe côebdx ta nóykpwi bậnfffy."

ykpwi xong nhìhprbn chằoeohm chằoeohm An Cửxhrsu, "Chẳfswpng qua chỉnfyyxrua mộvrflt bữpysca tiệhflwc sinh nhậnffft màxrua thôebdxi, tôebdxi muốjfcdn đombaếnfyyn góykpwp vui cũojyrng khôebdxng đombaưhprbvawbc sao? Khôebdxng phảkzjsi làxruaebdxojyrng đombai sao!"

"Chẳfswpng qua chỉnfyyxrua mộvrflt bữpysca tiệhflwc sinh nhậnffft? Cảkzjs thàxruanh phốjfcdxruay cóykpw ai khôebdxng biếnfyyt bữpysca tiệhflwc sinh nhậnffft củzwdia Phóykpw Cảkzjsnh Hi làxrua đombakqxti hộvrfli kéijkdn dâaeeiu củzwdia nhàxrua họeazz Phóykpw chứeazz? Trưhprbrpasc tiêewixn khôebdxng nóykpwi tôebdxi làxruam ngưhprbnsgni đombakqxti diệhflwn củzwdia Kiềfampu Tang đombaưhprbvawbc mờnsgni, cho dùkwixebdxi cóykpw ôebdxm mụoqryc đombaídvthch gìhprb đombaóykpwxrua đombaếnfyyn thìhprb nhưhprb thếnfyyxruao? Tôebdxi khôebdxng cóykpw mộvrflt ngưhprbnsgni chồqkmeng chưhprba cưhprbrpasi nàxruao!"


"Côebdx . . . . ." Lưhprbơqkmeng Giai Giai bịkzjsykpwi đombaếnfyyn mứeazzc áoqry khẩmauvu khôebdxng trảkzjs lờnsgni đombaưhprbvawbc, dưhprbrpasi tìhprbnh thếnfyy cấxruap báoqrych lạkqxti muốjfcdn đombavrflng thủzwdi.

Nhưhprbng, côebdx vừoeoha giơqkme tay lêewixn, đombaãewix bịkzjs ngưhprbnsgni đombaàxruan ôebdxng vẫygiin khôebdxng nóykpwi lờnsgni nàxruao bêewixn cạkqxtnh ngăaeein lạkqxti giữpysca khôebdxng trung.

hprbơqkmeng Giai Giai tứeazzc giậnfffn: "Tiếnfyyt Hạkqxto, anh làxruam gìhprb đombaxruay?"

"Giai Giai, chúnmoqng ta chia tay đombai." Tiếnfyyt Hạkqxto khôebdxng hềfampoqryo trưhprbrpasc màxruaykpwi ra nhữpyscng lờnsgni nàxruay.

Khôebdxng chỉnfyyykpwhprbơqkmeng Giai Giai vàxrua Phùkwixng Uyểuhybn, ngay cảkzjs An Cửxhrsu đombaeazzng đombajfcdi diệhflwn cũojyrng đombafampu ngẩmauvn ra.

ebdx thừoeoha nhậnfffn vừoeoha rồqkmei côebdxykpwi nhữpyscng lờnsgni nóykpwi đombaóykpwxruaykpw cừoeohu báoqryo cừoeohu, cốjfcd ýzrvr muốjfcdn nóykpwi cho Tiếnfyyt Hạkqxto nghe, nhưhprbng nhiềfampu nhấxruat thìhprbebdxojyrng chỉnfyy muốjfcdn bọeazzn họeazzewixi nhau thôebdxi, chứeazz đombaâaeeiu biếnfyyt phảkzjsn ứeazzng củzwdia anh chàxruang Tiếnfyyt Hạkqxto nàxruay lạkqxti cóykpw thểuhyb vang dộvrfli nhưhprb vậnfffy?

Lạkqxti nóykpwi, cáoqryi têewixn Tiếnfyyt Hạkqxto nàxruay hìhprbnh nhưhprbykpw chúnmoqt quen tai, chẳfswpng qua cũojyrng cóykpw nhiềfampu ngưhprbnsgni cóykpwewixn giốjfcdng nhau, nêewixn côebdxojyrng khôebdxng cóykpw nghĩfvomaeeiu xa.

"Tiếnfyyt Hạkqxto, anh biếnfyyt mìhprbnh đombaang nóykpwi gìhprb sao? Anh khôebdxng tin tưhprbewixng bạkqxtn gáoqryi củzwdia anh làxrua em, lạkqxti đombai tin tưhprbewixng lờnsgni nóykpwi củzwdia mộvrflt kẻaeei khôebdxng quen biếnfyyt?"

Chu Tĩfvomnh Di cũojyrng sốjfcdt ruộvrflt, "Đkzjsúnmoqng vậnfffy, Tiếnfyyt Hạkqxto, chuyệhflwn nàxruay nhấxruat đombakzjsnh làxrua hiểuhybu lầijkdm, cháoqryu cũojyrng đombaoeohng kídvthch đombavrflng. Tháoqryng sau hai đombaeazza phảkzjsi kếnfyyt hôebdxn rồqkmei, cóykpw chuyệhflwn gìhprb khôebdxng thểuhybykpwi rõxhrs vớrpasi nhau chứeazz, đombavrflt nhiêewixn nóykpwi chia tay cũojyrng quáoqry mứeazzc tháoqryi quáoqry rồqkmei."

An Cửxhrsu nhúnmoqn nhúnmoqn vai, thuậnfffn miệhflwng chen vàxruao mộvrflt câaeeiu: "Tôebdxi nóykpwi nàxruay, anh nóykpwi chia tay hìhprbnh nhưhprb thựxhrsc sựxhrsykpw chúnmoqt quáoqry. . . . . . Tùkwixy tiệhflwn đombaxruay?"

hprbơqkmeng Giai Giai nhìhprbn dáoqryng vẻaeei vui sưhprbrpasng khi ngưhprbnsgni gặnfyyp họeazza củzwdia côebdx ta, hậnfffn khôebdxng thểuhyb phun nưhprbrpasc miếnfyyng lêewixn mặnfyyt côebdx ta, côebdx ta cho rằoeohng làxruahprb ai chứeazz!

An Cửxhrsu cũojyrng chỉnfyyykpwi lờnsgni nóykpwi châaeeim chọeazzc, lạkqxti khôebdxng nghĩfvom rằoeohng ngưhprbnsgni trong cuộvrflc lạkqxti hoàxruan toàxruan tưhprbewixng thậnffft, vẻaeei mặnfyyt lúnmoqng túnmoqng nóykpwi: "Àlwkv? Phảkzjsi . . . . . Phảkzjsi khôebdxng? Vậnfffy cứeazz coi nhưhprbebdxi chưhprba nóykpwi. . . . . . Vừoeoha rồqkmei chẳfswpng qua làxruaebdxi nhấxruat thờnsgni lỡcavd lờnsgni. . . . . ."

hprbơqkmeng Giai Giai: ". . . . . ."

Chu Tĩfvomnh Di: ". . . . . ."

An Cửxhrsu: ". . . . . ."

Nhưhprb vậnfffy còqkmen cóykpw vẻaeeikwixy tiệhflwn hơqkmen. . . . . .

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.