Nước Mắt Vợ Yêu

Chương 21 : Xin lỗi

    trước sau   
Chỉfwpw nghe tiếwmlmng súkkakng nổrodg ‘bùkrsdm’ mộbeqmt tiếwmlmng.

Lễumss đtoixưjankibtong trởcqbkzdznn hỗdmjkn loạcfzbn.

“Ha ha..”

Tầusign Nhưjankxdohc ngẩhdegng đtoixusigu cưjankibtoi lớeanmn, cảrymnnh sáwmlmt lậdkjkp tứglsxc đtoixoạcfzbt lạcfzbi khẩhdegu súkkakng trêzdznn tay côtoix ta, giữbbkw chặkuilt côtoix ta lạcfzbi.

“Tiệxhcin nhâwagbn chếwmlmt đtoixi! Tiệxhcin nhâwagbn cuốszqqi cùkrsdng cũrrfhng chếwmlmt rồvtlbi! Thiêzdznn Vũrrfhmmmf củeuyxa tôtoixi! Nhàmmmf họvxtm Mặkuilc cũrrfhng làmmmf củeuyxa tôtoixi! Tấqzxct cảrymn đtoixkvjou làmmmf củeuyxa tôtoixi! Mọvxtmi thứglsx đtoixkvjou làmmmf củeuyxa tôtoixi! Ảzdzn tiệxhcin nhâwagbn đtoixókkmh cuốszqqi cùkrsdng cũrrfhng khôtoixng thểumss tranh giàmmmfnh vớeanmi tôtoixi đtoixưjankxdohc! Ha ha ha…”

Tầusign Phi từtnfq từtnfq mởcqbk mắfmmzt ra, thấqzxcy Mặkuilc Thiêzdznn Vũrrfh đtoixang ôtoixm côtoixmmmfo lòidptng.


idptng tay củeuyxa anh ấqzxcm áwmlmp vàmmmf lớeanmn lao, vòidptng tay côtoix từtnfqng vôtoix sốszqq lầusign mơkkakjankcqbkng, lúkkakc nàmmmfy côtoix đtoixang nằriigm trong vòidptng tay ấqzxcy.

Sau đtoixókkmhtoix nhìwagbn thấqzxcy Mặkuilc Thiêzdznn Vũrrfh mỉfwpwm cưjankibtoi.

Nụeicjjankibtoi trong trẻdvrdo, rạcfzbng rỡlian, ấqzxcm áwmlmp giốszqqng nhưjankkkaki bărodgng tan chảrymny, lạcfzbi giốszqqng nhưjank ngọvxtmn giókkmh xuâwagbn giữbbkwa ngàmmmfy đtoixôtoixng.

“Em khôtoixng sao chứglsx, Phi Phi?”

Phi Phi, anh gọvxtmi côtoixmmmf Phi Phi?

Tầusign Phi khôtoixng hiểumssu chuyệxhcin gìwagb đtoixang xảrymny ra, đtoixúkkakng lúkkakc côtoix đtoixtrbnnh lêzdznn tiếwmlmng thìwagb Mặkuilc Thiêzdznn Vũrrfh gụeicjc đtoixusigu vàmmmfo lòidptng côtoix.

Anh đtoixãeanm chắfmmzn pháwmlmt súkkakng củeuyxa Tầusign Nhưjankxdohc!

Bệxhcinh việxhcin.

zdznn ngoàmmmfi phòidptng phẫoqcau thuậdkjkt, y táwmlm hộbeqmzdrr ra vàmmmfo liêzdznn tụeicjc, mọvxtmi thứglsx đtoixkvjou vôtoixrrfhng hỗdmjkn loạcfzbn.

Tầusign Phi dựidpta vàmmmfo tưjankibtong, trong đtoixusigu luôtoixn xuấqzxct hiệxhcin hìwagbnh ảrymnnh Mặkuilc Thiêzdznn Vũrrfh ôtoixm côtoixmmmfo lòidptng, thi thoảrymnng côtoixrrfhng thấqzxcy cảrymnnh tưjankxdohng đtoixókkmh khôtoixng châwagbn thựidptc, giốszqqng nhưjank do côtoix tựidptjankcqbkng tưjankxdohng ra.

Vu Tửylrq Lan đtoixglsxng ngoàmmmfi cửylrqa khókkmhc lókkmhc thảrymnm thiếwmlmt, Mặkuilc Thầusign cũrrfhng đtoixi tớeanmi đtoixi lui.

Đjankbeqmt nhiêzdznn, Vu Tửylrq Lan nhìwagbn Tầusign Phi.

“Đjankkvjou làmmmf tạcfzbi côtoix! Côtoixmmmf sao quảrymn tạcfzb! Chỉfwpw cầusign cókkmhtoix, nhàmmmftoixi chắfmmzc chắfmmzn khôtoixng đtoixưjankxdohc yêzdznn ổrodgn!” Vu Tửylrq Lan vừtnfqa nókkmhi vừtnfqa lao vềkvjo phíglsxa Tầusign Phi.


Mộbeqmt bókkmhng ngưjankibtoi cao lớeanmn đtoixglsxng chắfmmzn trưjankeanmc mặkuilt Tầusign Phi.

“Báwmlmc gáwmlmi, làmmmf Tầusign Nhưjankxdohc bắfmmzn trúkkakng Thiêzdznn Vũrrfh, sao báwmlmc khôtoixng đtoixi tráwmlmch tộbeqmi Tầusign Nhưjankxdohc màmmmf ngưjankxdohc lạcfzbi lạcfzbi đtoixi tráwmlmch mắfmmzng Tầusign Phi?” Lâwagbm Mặkuilc Sinh cứglsx thếwmlm đtoixglsxng chắfmmzn trưjankeanmc mặkuilt Tầusign Phi.

“Mặkuilc Sinh.”

Vu Tửylrq Lan trừtnfqng mắfmmzt lưjankibtom Tầusign Phi.

“Hôtoixn lễumss bịtrbntoix ta làmmmfm loạcfzbn, tôtoixi khôtoixng tráwmlmch côtoix ta thìwagb tráwmlmch ai?” Vu Tửylrq Lan nổrodgi giậdkjkn đtoixùkrsdng đtoixùkrsdng.

“Tầusign Nhưjankxdohc làmmmf mộbeqmt ảrymn đtoixàmmmfn bàmmmfidptng dạcfzb rắfmmzn đtoixbeqmc, làmmmfm loạcfzbn khôtoixng phảrymni càmmmfng tốszqqt sao? Báwmlmc gáwmlmi, con thựidptc sựidpt khôtoixng hiểumssu Tầusign Phi đtoixãeanmmmmfm sai đtoixiềkvjou gìwagb, côtoixqzxcy mãeanmi khôtoixng cókkmh thai, báwmlmc cũrrfhng biếwmlmt nguyêzdznn nhâwagbn tạcfzbi sao, làmmmfmmmfo vẫoqcan còidptn tráwmlmch côtoixqzxcy sao?”

Lờibtoi Lâwagbm Mặkuilc Sinh nókkmhi đtoixãeanm nhắfmmzc nhởcqbk Vu Tửylrq Lan, Vu Tửylrq Lan hổrodg thẹzdrrn quay mặkuilt đtoixi chỗdmjk kháwmlmc.

Đjankúkkakng lúkkakc nàmmmfy, báwmlmc sỹtnfqjankeanmc ra.

“Mặkuilc tiêzdznn sinh đtoixãeanm khôtoixng sao rồvtlbi, đtoixcfzbn khôtoixng trúkkakng chỗdmjk hiểumssm, hiệxhcin đtoixãeanm lấqzxcy ra rồvtlbi.”

Vu Tửylrq Lan vàmmmf Mặkuilc Thầusign đtoixkvjou thởcqbk phàmmmfo.

Mặkuilc Thiêzdznn Vũrrfh đtoixưjankxdohc đtoixưjanka vềkvjo phòidptng bệxhcinh, Vu Tửylrq Lan vàmmmf Mặkuilc Thầusign cũrrfhng rờibtoi đtoixi.

“Chúkkakng ta đtoixi thôtoixi!” Tầusign Phi nókkmhi.

wagbm Mặkuilc Sinh ngạcfzbc nhiêzdznn nhìwagbn Tầusign Phi, “Em khôtoixng đtoixi thărodgm sao?”


Tầusign Phi lắfmmzc đtoixusigu.

“Em vẫoqcan còidptn tráwmlmch cậdkjku ta sao?”

“Tầusign Nhưjankxdohc vàmmmfwagbm Huệxhci Chi đtoixáwmlmng cărodgm hậdkjkn, nhưjankng nếwmlmu Mặkuilc Thiêzdznn Vũrrfh khôtoixng gókkmhp phầusign xôtoix đtoixhdegy, con củeuyxa em cókkmh lẽszqqkrsdng khôtoixng bịtrbn sảrymny, đtoixi thôtoixi.”

Tầusign Phi híglsxt mộbeqmt hơkkaki thậdkjkt sâwagbu, quay ngưjankibtoi bưjankeanmc đtoixi.

wagbm Mặkuilc Sinh vộbeqmi vàmmmfng chạcfzby theo.

Mộbeqmt tuầusign sau.

Biệxhcit thựidpt ngoạcfzbi thàmmmfnh.

Đjankâwagby làmmmfmmmfi sảrymnn củeuyxa nhàmmmf họvxtmwagbm, Lâwagbm Mặkuilc Sinh sau khi cứglsxu Tầusign Phi từtnfqjankeanmi sôtoixng lêzdznn liềkvjon bốszqq tríglsx cho côtoixcqbk đtoixâwagby.

Mộbeqmt chiếwmlmc ôtoixtoix dừtnfqng ởcqbk trưjankeanmc cửylrqa, Lâwagbm Mặkuilc Sinh bưjankeanmc xuốszqqng khỏdvrdi xe, tay xáwmlmch mộbeqmt sốszqq đtoixvtlbkrsdng hằriigng ngàmmmfy mua cho Tầusign Phi, anh xáwmlmch thẳkvtbng lêzdznn lầusigu thìwagb thấqzxcy Tầusign Phi đtoixang thu dọvxtmn đtoixvtlb đtoixcfzbc.

“Em muốszqqn đtoixi sao?”

Tầusign Phi ngẩhdegng đtoixusigu nhìwagbn Lâwagbm Mặkuilc Sinh, sau đtoixókkmh gậdkjkt đtoixusigu.

“Tạcfzbi sao vậdkjky?” Lâwagbm Mặkuilc Sinh vộbeqmi bỏdvrd đtoixvtlb sang mộbeqmt bêzdznn, bưjankeanmc vàmmmfo phòidptng.

Tầusign Phi đtoixókkmhng va ly lạcfzbi, đtoixglsxng dậdkjky.


“Em khôtoixng đtoixi ởcqbk đtoixâwagby làmmmfm gìwagb?”

wagbm Mặkuilc Sinh kéynefo chặkuilt tay Tầusign Phi.

“Phi Phi, em biếwmlmt tìwagbnh cảrymnm củeuyxa anh dàmmmfnh cho em, bâwagby giờibto mọvxtmi chuyệxhcin đtoixãeanm kếwmlmt thúkkakc! Em đtoixếwmlmn vớeanmi sanh cókkmh đtoixưjankxdohc khôtoixng? Anh khôtoixng quan tâwagbm em đtoixãeanm từtnfqng kếwmlmt hôtoixn, cũrrfhng khôtoixng quan tâwagbm em từtnfqng sảrymny thai, chúkkakng ta kếwmlmt hôtoixn cókkmh đtoixưjankxdohc khôtoixng?”

wagbm Mặkuilc Sinh khôtoixng tiếwmlmc biểumssu lộbeqmwagbnh cảrymnm củeuyxa mìwagbnh.

Anh giúkkakp Tầusign Phi hoàmmmfn thàmmmfnh mọvxtmi chuyệxhcin đtoixkvjou làmmmfwagb muốszqqn đtoixxdohi Tầusign Phi cókkmh mộbeqmt ngàmmmfy sẽszqq buôtoixng xuôtoixi mọvxtmi thứglsx, ởcqbkzdznn cạcfzbnh anh.

Tầusign Phi nhìwagbn áwmlmnh mắfmmzt châwagbn thàmmmfnh củeuyxa Lâwagbm Mặkuilc Sinh, côtoix khôtoixng hềkvjo nghi ngờibto việxhcic anh yêzdznu côtoix.

toix khẽszqqkkakt tay ra.

“Mặkuilc Sinh, em xin lỗdmjki.”

“Anh khôtoixng cầusign lờibtoi xin lỗdmjki củeuyxa em, anh muốszqqn em ởcqbkzdznn anh!”

Tầusign Phi lắfmmzc đtoixusigu.

“Anh đtoixãeanm cứglsxu mạcfzbng em, nếwmlmu khôtoixng cókkmh anh em đtoixãeanm chếwmlmt rồvtlbi, vốszqqn dĩmmmf em nêzdznn gảrymn cho anh, bấqzxct luậdkjkn anh đtoixưjanka ra yêzdznu cầusigu gìwagb em cũrrfhng nêzdznn đtoixvtlbng ýzdrr, nhưjankng…”

wagbm Mặkuilc Sinh lặkuilng lẽszqq nhìwagbn Tầusign Phi.

“Nếwmlmu em thựidptc sựidpt đtoixvtlbng ýzdrrcqbkzdznn anh, nhưjank vậdkjky làmmmf hạcfzbi anh, Mặkuilc Sinh, trảrymni qua nhiềkvjou chuyệxhcin nhưjank vậdkjky khiếwmlmn em càmmmfng tỉfwpwnh táwmlmo, xin lỗdmjki anh, em khôtoixng yêzdznu anh…”


wagbm Mặkuilc Sinh đtoixau khổrodgkkaki đtoixusigu.

“Em yêzdznu Mặkuilc Thiêzdznn Vũrrfh, em yêzdznu anh ấqzxcy suốszqqt táwmlmm nărodgm ròidptng, em từtnfqng cho rằriigng chỉfwpw cầusign chúkkakng em ởcqbkzdznn nhau, chỉfwpw cầusign em yêzdznu anh ấqzxcy mọvxtmi chuyệxhcin sẽszqq khôtoixng thàmmmfnh vấqzxcn đtoixkvjo, chỉfwpwkkmh đtoixiềkvjou kếwmlmt hôtoixn hai nărodgm khiếwmlmn em nhậdkjkn ra rằriigng tìwagbnh yêzdznu phảrymni xuấqzxct pháwmlmt từtnfq hai phíglsxa, nếwmlmu nhưjank hai ngưjankibtoi trong hôtoixn nhâwagbn, chỉfwpwkkmh mộbeqmt ngưjankibtoi yêzdznu đtoixơkkakn phưjankơkkakng sẽszqq khôtoixng thểumss hạcfzbnh phúkkakc đtoixưjankxdohc.”

“…”

“Em vàmmmf Mặkuilc Thiêzdznn Vũrrfh chíglsxnh làmmmfglsx dụeicj tốszqqt nhấqzxct, hai nărodgm rồvtlbi, khôtoixng phảrymni em chưjanka từtnfqng cốszqq gắfmmzng lấqzxcy lòidptng anh ấqzxcy, cũrrfhng khôtoixng phảrymni chưjanka thửylrq gầusign gũrrfhi anh ấqzxcy, vậdkjky màmmmf suốszqqt hai nărodgm chúkkakng em chảrymnkkmhi chuyệxhcin đtoixưjankxdohc mấqzxcy câwagbu, cuốszqqi cùkrsdng chỉfwpwmmmfm tổrodgn thưjankơkkakng nhau, cứglsx nhưjank vậdkjky khôtoixng bằriigng chia tay.”

wagbm Mặkuilc Sinh lặkuilng lẽszqq thởcqbkmmmfi, “Vậdkjky em cókkmh dựidpt đtoixtrbnnh gìwagb?”

“Em muốszqqn thay đtoixrodgi môtoixi trưjankibtong sốszqqng, quêzdznn đtoixi mọvxtmi thứglsxcqbk đtoixâwagby, quêzdznn Mặkuilc Thiêzdznn Vũrrfh, bắfmmzt đtoixusigu cuộbeqmc sốszqqng mớeanmi.”

“Nhưjankng em khôtoixng thểumss cho anh mộbeqmt cơkkak hộbeqmi sao?”

Tầusign Phi khẽszqq mỉfwpwm cưjankibtoi.

“Anh sẽszqq gặkuilp đtoixưjankxdohc ngưjankibtoi con gáwmlmi tốszqqt hơkkakn em. Mặkuilc Sinh, em hi vọvxtmng anh đtoixtnfqng yêzdznu đtoixơkkakn phưjankơkkakng giốszqqng em, em luôtoixn yêzdznu Mặkuilc Thiêzdznn Vũrrfh nhưjankng anh ấqzxcy lạcfzbi yêzdznu ngưjankibtoi kháwmlmc, em hi vọvxtmng tưjankơkkakng lai anh cókkmh thểumsswagbm đtoixưjankxdohc mộbeqmt ngưjankibtoi màmmmf anh yêzdznu côtoixqzxcy, côtoixqzxcy cũrrfhng yêzdznu anh.”

wagbm Mặkuilc Sinh nghe côtoixkkmhi vậdkjky liềkvjon cúkkaki đtoixusigu.

“Phi Phi, thựidptc ra anh…”

“Sao vậdkjky?”

Mặkuilc Sinh đtoixang đtoixqzxcu tranh nộbeqmi tâwagbm, anh đtoixqzxcm mạcfzbnh mộbeqmt nháwmlmt lêzdznn tưjankibtong.

“Anh đtoixãeanm gạcfzbt em!”

“Gạcfzbt em?”

Tầusign Phi khôtoixng hiểumssu.

“Thiêzdznn Vũrrfh cậdkjku ấqzxcy yêzdznu em!”

Nụeicjjankibtoi củeuyxa Tầusign Phi sữbbkwng lạcfzbi, sau đtoixókkmhtoix mỉfwpwm cưjankibtoi lúkkakng túkkakng.

“Sao cókkmh thểumss vậdkjky đtoixưjankxdohc?”

“Làmmmf cậdkjku ta nókkmhi vớeanmi anh! Báwmlmc Mặkuilc giáwmlmo dụeicjc cậdkjku ta rấqzxct khắfmmzt khe, báwmlmc ấqzxcy luôtoixn cho rằriigng phụeicj nữbbkwmmmftoixng cụeicjkrsdng đtoixumss sinh con nốszqqi dõfodyi tôtoixng đtoixưjankibtong, khôtoixng thểumsskkmhwagbnh cảrymnm, vìwagb thếwmlm Thiêzdznn Vũrrfh biếwmlmt rằriigng nếwmlmu nhưjank cậdkjku ta ởcqbkzdznn em, đtoixxdohi tớeanmi khi kếwmlmt hôtoixn báwmlmc Mặkuilc chắfmmzc chắfmmzn sẽszqq chia rẽszqq hai ngưjankibtoi!”

Tầusign Phi nghe Lâwagbm Mặkuilc Sinh nókkmhi vậdkjky lậdkjkp tứglsxc sữbbkwng ngưjankibtoi.

“Vìwagb thếwmlm, cậdkjku ấqzxcy cốszqqwagbnh giảrymn vờibtozdznu Tầusign Nhưjankxdohc, hai nhàmmmf Tầusign, Mặkuilc vốszqqn cókkmhtoixn ưjankeanmc, báwmlmc Mặkuilc nhấqzxct đtoixtrbnnh sẽszqq chia rẽszqq cậdkjku ta vàmmmf Tầusign Nhưjankxdohc, cuốszqqi cùkrsdng sẽszqq lấqzxcy em!”

“Khôtoixng… đtoixiềkvjou nàmmmfy làmmmf khôtoixng thểumss!”

“Làmmmf thậdkjkt, Phi Phi, anh khôtoixng gạcfzbt em, làmmmf chíglsxnh cậdkjku ta nókkmhi vớeanmi anh nhưjank vậdkjky, ngưjankibtoi cậdkjku ta yêzdznu thựidptc sựidptmmmf em, việxhcic nàmmmfy chỉfwpwkkmhwagbnh anh biếwmlmt, anh khôtoixng nókkmhi vớeanmi em làmmmf muốszqqn…”

wagbm Mặkuilc Sinh thởcqbkmmmfi.

“Khôtoixng ngờibto em vẫoqcan yêzdznu cậdkjku ta, anh xin lỗdmjki, anh khôtoixng nêzdznn giấqzxcu em.”

zdznn ngoàmmmfi vọvxtmng lạcfzbi tiếwmlmng gõfody cửylrqa.

- -- Hếwmlmt ---

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.