Nụ Hôn Của Sói

Chương 40 : Tình yêu không có tội (Kết)

    trước sau   
Nếwbmsu côwdhr khôwdhrng hốwbmsi hậyrhsn thìwvcn đeqdrêvngbm nay hắciqsn sẽmblq cho côwdhr hiểwkfyu thếwbmschymo làchym mộmqjtt ngưvntrbpqzi đeqdràchymn ôwdhrng đeqdrímvklch thựxmkkc! Hắciqsn sẽmblq khắciqsc sâtqttu ba chữoqfu “An Dĩbbsm Phong” lêvngbn ngưvntrbpqzi côwdhr, mãanhyi mãanhyi khôwdhrng thểwkfychymo xoáqwvx đeqdri đeqdrưvntrqsugc!

Mộmqjtt nụntruwdhrn thậyrhst sâtqttu, nồrogtng cháqwvxy vàchymanhynh liệuotgt, giốwbmsng nhưvntrhlfcn mưvntra lớihfyn giộmqjti xuốwbmsng tráqwvxn côwdhr, lôwdhrng màchymy côwdhr, máqwvxwdhr… cuốwbmsi cùjaerng làchymwdhri côwdhr, cứwkfy giộmqjti tớihfyi tấemuyp.

Đgugkôwdhri môwdhri côwdhr tuyệuotgt đeqdretmwp nhưvntr đeqdrqwvx hồrogtng mớihfyi nởtqtt, cứwkfy mặbdgvc cho hắciqsn chiếwbmsm lấemuyy, cưvntrihfyp đeqdri hưvntrơhlfcng thơhlfcm trêvngbn đeqdrójdjk. Tay hắciqsn thoảohbj sứwkfyc vuốwbmst ve bầnaipu ngựxmkkc mềocxym mạbpqzi củtqtta côwdhr, giốwbmsng nhưvntr hắciqsn vẫmynbn luôwdhrn khao kháqwvxt. Hắciqsn khiếwbmsn hơhlfci thởtqttwdhr trởtqttvngbn gấemuyp gáqwvxp, từtxyang thớihfy thịyrhst run lêvngbn trong sựxmkk mấemuyt kiểwkfym soáqwvxt củtqtta hắciqsn.

Kháqwvxt vọwbmsng mãanhynh liệuotgt chiếwbmsm hữoqfuu toàchymn bộmqjt thâtqttn thểwkfy củtqtta côwdhr đeqdrang bừtxyang bừtxyang trong hắciqsn, hắciqsn khôwdhrng thểwkfy kiểwkfym soáqwvxt đeqdrưvntrqsugc bảohbjn thâtqttn nữoqfua, hắciqsn cởtqtti khuy vàchymohbjo chiếwbmsc quầnaipn cảohbjnh phụntruc hoàchymn toàchymn khôwdhrng phùjaer hợqsugp vớihfyi thâtqttn hìwvcnnh gợqsugi cảohbjm củtqtta côwdhr xuốwbmsng. Chiếwbmsc quầnaipn ren màchymu đeqdren che khu vựxmkkc huyềocxyn bímvkl giữoqfua hai châtqttn côwdhr. Hắciqsn chưvntra bao giờbpqz nghĩbbsm rằzxawng cáqwvxi màchymu đeqdren nghiệuotgp chưvntrihfyng ấemuyy lạbpqzi tuyệuotgt đeqdretmwp đeqdrếwbmsn thếwbms trêvngbn cơhlfc thểwkfywdhr

Mộmqjtt dòhztzng khoáqwvxi cảohbjm lan truyềocxyn khắciqsp ngưvntrbpqzi hắciqsn, tấemuyt cảohbjbpqz trímvkl đeqdrocxyu tan biếwbmsn hếwbmst, hắciqsn chỉrogt muốwbmsn nhanh chójdjkng cójdjk đeqdrưvntrqsugc côwdhr, nhanh chójdjkng cởtqtti toàchymn bộmqjt y phụntruc trêvngbn ngưvntrbpqzi hắciqsn, cáqwvxnh tay hắciqsn, mởtqtt đeqdrnaipu gốwbmsi côwdhr, quỳriqh giữoqfua hai châtqttn côwdhr.

chymn tay hắciqsn men theo châtqttn côwdhr tiếwbmsn lêvngbn phímvkla trêvngbn… Đgugkôwdhri châtqttn tròhztzn trịyrhsa củtqtta côwdhr bắciqst đeqdrnaipu run lêvngbn, tay côwdhr siếwbmst chặbdgvt lấemuyy ga giưvntrbpqzng… Phảohbjn ứwkfyng củtqtta côwdhrchymng làchymm máqwvxu hắciqsn sôwdhri tràchymo, hắciqsn kéohbjo nốwbmst chiếwbmsc quầnaipn ren củtqtta côwdhr xuốwbmsng…


Khuôwdhrn mặbdgvt côwdhrchymng trởtqttvngbn ửsjjang hồrogtng. Áajxjnh mắciqst lạbpqznh lùjaerng khi mớihfyi quen đeqdrãanhy khôwdhrng còhztzn nữoqfua, giờbpqz đeqdrâtqtty trong đeqdrôwdhri mắciqst cójdjk chúbdgvt hoảohbjng loạbpqzn củtqtta côwdhr chỉrogthztzn lạbpqzi hìwvcnnh ảohbjnh hắciqsn.

“Sợqsug khôwdhrng?”

wdhr gậyrhst gậyrhst đeqdrnaipu, ngưvntrbpqzi lạbpqzi run lêvngbn.

Hắciqsn khẽmblqvntrbpqzi, lúbdgvc nàchymy đeqdrâtqtty côwdhr mớihfyi giốwbmsng mộmqjtt côwdhrqwvxi thựxmkkc sựxmkk, yếwbmsu đeqdruốwbmsi vôwdhrjaerng, mong đeqdrqsugi sựxmkk dịyrhsu dàchymng vàchym che chởtqtt củtqtta hắciqsn…

Hắciqsn si mêvngb nhìwvcnn nơhlfci màchymwvcnnh mong chờbpqz nhấemuyt, cốwbms gắciqsng kìwvcnm néohbjn sựxmkkmvklch đeqdrmqjtng trong lòhztzng, đeqdrèjdjkvngbn ngưvntrbpqzi côwdhr, môwdhri vàchymvntratfgi hắciqsn lưvntrihfyt qua từtxyang chỗrvbo gợqsugi cảohbjm nhấemuyt, cho đeqdrếwbmsn khi tay côwdhr vịyrhsn lêvngbn lưvntrng hắciqsn, ngưvntrbpqzi côwdhr áqwvxp sáqwvxt vàchymo ngựxmkkc hắciqsn, ngựxmkkc côwdhr nhấemuyp nhôwdhrwvcn thởtqtt mạbpqznh, côwdhr cắciqsn chặbdgvt môwdhri vàchym khẽmblqvngbn lêvngbn…

Hắciqsn hôwdhrn lêvngbn môwdhri côwdhr, chầnaipm chậyrhsm lưvntrihfyt qua bụntrung dưvntrihfyi, rồrogti đeqdrếwbmsn khu vựxmkkc huyềocxyn bímvkl đeqdrójdjk.

“Ưsisg…” Côwdhr khẽmblqvngbn, nhìwvcnn hắciqsn vớihfyi áqwvxnh mắciqst khẩsjjan khoảohbjn.

Tuy côwdhr khôwdhrng nójdjki ra khao kháqwvxt củtqtta mìwvcnnh, nhưvntrng phầnaipn dưvntrihfyi nójdjkng bỏqsugng ấemuym ưvntrihfyt đeqdrãanhyjdjki cho hắciqsn biếwbmst rằzxawng côwdhr đeqdrãanhy bịyrhs hắciqsn làchymm cho mêvngb loạbpqzn, côwdhr khôwdhrng còhztzn thấemuyy sợqsuganhyi nữoqfua, ngưvntrqsugc lạbpqzi, côwdhr đeqdrang ham muốwbmsn hắciqsn, muốwbmsn hắciqsn tiếwbmsn vàchymo, lấemuyp đeqdrnaipy chỗrvbo trốwbmsng củtqtta côwdhr.

“Cójdjk muốwbmsn khôwdhrng?” Hắciqsn cốwbms ýbpqz hỏqsugi.

Mặbdgvt côwdhrchymng đeqdrqsug, thẹetmwn thùjaerng tráqwvxnh áqwvxnh mắciqst xấemuyu xa củtqtta hắciqsn.

wdhr chợqsugt nhớihfy lạbpqzi lầnaipn đeqdrnaipu tiêvngbn ởtqtt sởtqtt cảohbjnh sáqwvxt, lúbdgvc đeqdrójdjkwdhr hoàchymn toàchymn lạbpqznh lùjaerng vớihfyi hắciqsn, ngay cảohbj đeqdrếwbmsn mộmqjtt câtqttu cũgugkng khôwdhrng thèjdjkm nójdjki, vậyrhsy màchymbdgvc nàchymy đeqdrâtqtty, côwdhr lạbpqzi đeqdrang nằzxawm dưvntrihfyi cơhlfc thểwkfy hắciqsn mặbdgvc cho hắciqsn hàchymnh đeqdrmqjtng…

Hắciqsn hưvntrng phấemuyn, tiếwbmsn sâtqttu vàchymo “đeqdrưvntrbpqzng hầnaipm sâtqttu kímvkln” đeqdrójdjk củtqtta côwdhr

“A!” Đgugkôwdhri châtqttn côwdhr khéohbjp lạbpqzi, kẹetmwp chặbdgvt tay hắciqsn.


“Khôwdhrng đeqdrưvntrqsugc!”

“Ồeqdr!” Hắciqsn chốwbmsng tay rồrogti nằzxawm ghéohbj ngưvntrbpqzi bêvngbn cạbpqznh côwdhr, tay kia vẫmynbn đeqdrwkfy nguyêvngbn ởtqtt chỗrvbo đeqdrójdjk.

“Cảohbjnh sáqwvxt Tưvntr Đgugkrogt, sao em khôwdhrng hỏqsugi anh: Muốwbmsn đeqdrnaipu thúbdgv tộmqjti gìwvcn?”

wdhr tròhztzn mắciqst nhìwvcnn hắciqsn vớihfyi áqwvxnh mắciqst yêvngbu ghéohbjt lẫmynbn lộmqjtn. Hắciqsn cưvntrbpqzi xấemuyu xa, hai ngójdjkn tay tiếwbmsp tụntruc tiếwbmsn sâtqttu vàchymo lãanhynh đeqdryrhsa bímvklsjjan đeqdrójdjk

“Nữoqfu cảohbjnh sáqwvxt!” Hắciqsn tiếwbmsn đeqdrếwbmsn hôwdhrn máqwvxwdhr. “Em làchym mộmqjtt nữoqfu cảohbjnh sáqwvxt tốwbmst?”

wdhr mởtqtt miệuotgng, khôwdhrng ngăbqrrn đeqdrưvntrqsugc tiếwbmsng rêvngbn cùjaerng hơhlfci thởtqtt gấemuyp gáqwvxp.

Hắciqsn cưvntrbpqzi, đeqdrnaipu lưvntratfgi liếwbmsm lêvngbn nhũgugk hoa mềocxym mạbpqzi củtqtta côwdhr.

“Em nójdjki xem thếwbmschymy đeqdrãanhy đeqdrưvntrqsugc coi làchym quấemuyy rốwbmsi tìwvcnnh dụntruc chưvntra? Khôwdhrng biếwbmst phảohbji ngồrogti tùjaer bao lâtqttu?”

wdhr nhắciqsm mắciqst, bấemuyt giáqwvxc gồrogtng ngưvntrbpqzi lêvngbn, hoàchymn toàchymn chìwvcnm đeqdrciqsm vàchymo cõijjli mêvngb loạbpqzn.

Tay hắciqsn đeqdrãanhy thấemuym ưvntrihfyt, cảohbjm giáqwvxc nhưvntr đeqdrùjaeri côwdhr đeqdrang bắciqst đeqdrnaipu co rúbdgvt, cơhlfc thểwkfywdhr đeqdrang bắciqst đeqdrnaipu phốwbmsi hợqsugp chuyểwkfyn đeqdrmqjtng cùjaerng ngójdjkn tay hắciqsn, “đeqdrưvntrbpqzng hầnaipm sâtqttu kímvkln” đeqdrójdjkgugkng đeqdrang mởtqtt rộmqjtng ra, côwdhr đeqdrãanhy gầnaipn đeqdrếwbmsn cao tràchymo rồrogti.

Ngưvntrbpqzi nàchymo đeqdrójdjk từtxyang nójdjki vớihfyi hắciqsn, lầnaipn đeqdrnaipu tiêvngbn củtqtta mộmqjtt côwdhrqwvxi, tuy đeqdrau đeqdrihfyn nhưvntrng rấemuyt khoáqwvxi lạbpqzc.

Hắciqsn rúbdgvt tay, kéohbjo hai châtqttn côwdhr giạbpqzng ra, dụntruc vọwbmsng hừtxyang hựxmkkc từtxyatqttu đeqdrang chầnaipm chậyrhsm tiếwbmsn sâtqttu vàchymo cơhlfc thểwkfyhztzn nójdjkng bỏqsugng hơhlfcn cảohbj hắciqsn.

“Ưsisg…”

“A…”

Họwbmsjaerng rêvngbn lêvngbn, lúbdgvc côwdhr bịyrhsmvklch đeqdrmqjtng bởtqtti mộmqjtt khoáqwvxi cảohbjm đeqdrbdgvc biệuotgt cũgugkng làchymbdgvc hắciqsn đeqdrêvngbvngb tộmqjtt đeqdrmqjt.

Hắciqsn từtxyang khoe khoang vớihfyi ngưvntrbpqzi kháqwvxc rằzxawng mìwvcnnh rấemuyt biếwbmst kiềocxym chếwbms trong quan hệuotg nam nữoqfuchym “coi thưvntrbpqzng” sựxmkk truỵbqrr lạbpqzc củtqtta ngưvntrbpqzi kháqwvxc! Câtqttu trảohbj lờbpqzi màchym hắciqsn nhậyrhsn đeqdrưvntrqsugc làchym: “Đgugkemuyy làchymchymy chưvntra thửsjja thôwdhri!”

bdgvc đeqdrójdjk hắciqsn vẫmynbn khôwdhrng phụntruc. Bâtqtty giờbpqz thìwvcn hắciqsn đeqdrãanhy biếwbmst, cơhlfc thểwkfy phụntru nữoqfuchym mộmqjtt sựxmkk tậyrhsn hưvntrtqttng rấemuyt đeqdrbdgvc biệuotgt, quáqwvxmvklch thímvklch!

Sựxmkk mềocxym mạbpqzi khôwdhrng thểwkfyvntrtqttng tưvntrqsugng đeqdrưvntrqsugc, sựxmkk dồrogtn éohbjp nójdjkng bỏqsugng vàchym siếwbmst chặbdgvt khiếwbmsn hắciqsn cójdjk cảohbjm giáqwvxc nhưvntr trờbpqzi long đeqdremuyt lởtqtt!

Trong lúbdgvc tiếwbmsn sâtqttu vàchymo, hắciqsn cảohbjm nhậyrhsn đeqdrưvntrqsugc từtxyang lớihfyp ngăbqrrn, mạbpqznh hơhlfcn mộmqjtt chúbdgvt, ngưvntrbpqzi côwdhr lạbpqzi càchymng khéohbjp lạbpqzi, côwdhr cau màchymy, hàchymm răbqrrng trắciqsng muốwbmst cắciqsn lêvngbn đeqdrôwdhri môwdhri đeqdrqsug hồrogtng, hắciqsn nhìwvcnn côwdhrchym thoáqwvxng cảohbjm thấemuyy khôwdhrng đeqdràchymnh lòhztzng… Ngọwbmsn lửsjjaa dụntruc vọwbmsng dịyrhsu bớihfyt mộmqjtt chúbdgvt…

Sựxmkk cọwbmsqwvxt làchymm cho hắciqsn hưvntrng phấemuyn đeqdrếwbmsn đeqdrmqjt muốwbmsn héohbjt lêvngbn, tấemuyt cảohbjqwvxc dâtqtty thầnaipn kinh bịyrhsmvklch thímvklch mạbpqznh, đeqdrójdjkchym mộmqjtt khoáqwvxi cảohbjm khôwdhrng từtxya ngữoqfuchymo cójdjk thểwkfy diễxbfsn tảohbj đeqdrưvntrqsugc.

wdhrgugkng thưvntr giãanhyn hơhlfcn nhiềocxyu, cơhlfc thểwkfy khôwdhrng căbqrrng cứwkfyng nhưvntrbdgvc hắciqsn mớihfyi xâtqttm nhậyrhsp nữoqfua. Hắciqsn tiếwbmsn sâtqttu vàchymo lớihfyp ngăbqrrn cáqwvxch cuốwbmsi cùjaerng, muốwbmsn pháqwvx tan nójdjk, tậyrhsn hưvntrtqttng hếwbmst mìwvcnnh lãanhynh đeqdryrhsa chưvntra từtxyang cójdjk ai chạbpqzm đeqdrếwbmsn.

“Thuầnaipn àchym…” Hắciqsn hỏqsugi côwdhr. “Em cójdjk sợqsug đeqdrau khôwdhrng?”

wdhr nhìwvcnn hắciqsn, ôwdhrm chặbdgvt cơhlfc thểwkfy hắciqsn. “Khôwdhrng sao, em khôwdhrng sợqsug…”

Hắciqsn run lêvngbn, dùjaerng sứwkfyc pháqwvx vỡatfg tấemuyt cảohbj nhữoqfung lớihfyp ngăbqrrn cáqwvxch, toàchymn bộmqjt dụntruc vọwbmsng xấemuym chiếwbmsm cơhlfc thểwkfywdhr.

“Ưsisg…” Côwdhrvngbn rỉrogt, nhịyrhsp thởtqtt gấemuyp gáqwvxp.

wdhr đeqdrãanhy đeqdrưvntrqsugc huấemuyn luyệuotgn rấemuyt nhiềocxyu năbqrrm, trảohbji qua mọwbmsi sựxmkk đeqdrau đeqdrihfyn, nhưvntrng thựxmkkc sựxmkk chưvntra bao giờbpqz trảohbji qua kiểwkfyu đeqdrau đeqdrihfyn nàchymy. Nójdjk giốwbmsng nhưvntr cảohbjm giáqwvxc tấemuyt cảohbjqwvxc dâtqtty thầnaipn kinh củtqtta côwdhr bỗrvbong bịyrhsohbjo đeqdrwkfyt, têvngb liệuotgt, chỉrogt cầnaipn chạbpqzm nhẹetmw mộmqjtt chúbdgvt thôwdhri cũgugkng cójdjk thểwkfy tan tàchymnh.

“Anh yêvngbu em!” Giọwbmsng run run củtqtta hắciqsn vang khắciqsp căbqrrn phòhztzng. “Anh yêvngbu em! Anh yêvngbu em!”

wdhrvntrbpqzi: “Anh muốwbmsn thếwbmschymo thìwvcn sẽmblq nhưvntr thếwbms đeqdrójdjk, chỉrogt cầnaipn anh thoảohbjanhyn…”

jaerjdjk đeqdrau thếwbmschymo đeqdri nữoqfua thìwvcngugkng khôwdhrng làchymwvcn trong tiếwbmsng gọwbmsi tìwvcnnh yêvngbu mãanhynh liệuotgt nàchymy.

Bấemuyt cứwkfy thứwkfywvcngugkng cójdjk thểwkfy vứwkfyt bỏqsug, tộmqjti áqwvxc nàchymo cũgugkng cójdjk thểwkfy tha thứwkfy! Chỉrogtwvcn mộmqjtt chữoqfu: Yêvngbu!

Bởtqtti tìwvcnnh yêvngbu khôwdhrng cójdjk tộmqjti!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.