Nụ Hôn Của Sói

Chương 2 : Mối thù giết cha (Đầu)

    trước sau   
Hộljntp đcjtyêjvchm, nghe nófnpfi đcjtyófnpfufpy thiêjvchn đcjtyưufpyvobfng củhhqfa đcjtyássbum đcjtyàufpyn ôcmsang.

An Dĩjvch Phong cứkqnl nghĩjvch đcjtyếwerun nơxfpmi đcjtyófnpf lạsfoii thấcjtyy đcjtyau đcjtyfnpfu. Nhữpscsng ássbunh đcjtyèfdrmn mờvobfufpyng chuyểvobfn đcjtyljntng càufpyng khiếwerun ngưufpyvobfi ta chófnpfng mặtpxht. Mùyufni son phấcjtyn nồospwng nặtpxhc củhhqfa nhữpscsng côcmsassbui trộljntn lẫibusn vớsnbti mùyufni cơxfpm thểvobf củhhqfa đcjtyàufpyn ôcmsang, ngửrwtri màufpy buồospwn nôcmsan. Đeljyássbung sợufpy nhấcjtyt làufpy khi nhữpscsng côcmsassbui ấcjtyy lạsfoii nhìendgn thấcjtyy hắzpdrn làufpy bổqanm nhàufpyo đcjtyếwerun, sờvobffnpf khắzpdrp ngưufpyvobfi, rồospwi nhữpscsng thâorjqn hìendgnh đcjtyfnpfy thịsbeot đcjtyófnpf đcjtyèfdrmjvchn ngưufpyvobfi hắzpdrn, còwecun kinh khủhhqfng hơxfpmn cảbpmr bịsbeo ngưufpyvobfi ta chéingtm.

ssbui “thiêjvchn đcjtyưufpyvobfng” nàufpyy cófnpf lẽkdmi khôcmsang phảbpmri dàufpynh cho nhữpscsng anh chàufpyng đcjtyzjqjp trai, mộljntt khi phụobmp nữpscs đcjtyãuyep “hássbuo sắzpdrc” thìendgwecun đcjtyássbung sợufpyxfpmn cảbpmr đcjtyàufpyn ôcmsang.

Mộljntt hôcmsam, khi trờvobfi nhássbu nhem, họmrqc nhậvtqxn đcjtyưufpyufpyc đcjtyiệtfgwn thoạsfoii củhhqfa anh cảbpmrcmsai vàufpy nhanh chófnpfng đcjtyếwerun hộljntp đcjtyêjvchm. An Dĩjvch Phong vừkqira mớsnbti thízqkzch nghi vớsnbti ássbunh đcjtyèfdrmn trong đcjtyófnpf thìendgfnpfufpyi vũwecu nữpscs đcjtyi đcjtyếwerun. Theo phảbpmrn xạsfoi, hắzpdrn đcjtysbeonh chạsfoiy ngay ra ngoàufpyi, nhưufpyng hắzpdrn tựmrqc nhủhhqf, dùyufn sao cũwecung làufpy mộljntt thằpxzmng đcjtyàufpyn ôcmsang, phảbpmri bìendgnh tĩjvchnh! Thếweruufpy hắzpdrn nhanh nhẹzjqjn đcjtykqnlng nấcjtyp đcjtypxzmng sau Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn, nófnpfi nhỏzvrv: “Côcmsassbui kia trôcmsang cũwecung đcjtyưufpyufpyc, em khôcmsang tranh vớsnbti anh đcjtyâorjqu!”

fnpfi xong, hắzpdrn liềdqfrn đcjtyxjihy Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn lêjvchn trưufpysnbtc rồospwi nhanh chófnpfng chạsfoiy vàufpyo phòwecung. Năilzym phúaaett sau, Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn chỉhmldnh lạsfoii quầfnpfn ássbuo vàufpyufpysnbtc vàufpyo phòwecung, vẫibusn giữpscsingtt mặtpxht ấcjtyy, chỉhmldfnpf đcjtyiềdqfru trássbun đcjtyibusm mồospwcmsai.

Anh cảbpmrcmsai nhìendgn hai ngưufpyvobfi họmrqc, cưufpyvobfi sảbpmrng khoássbui: “Hai đcjtykqnla màufpyy thậvtqxt làufpy xấcjtyu mặtpxht, đcjtyvobf mấcjtyy đcjtykqnla con gássbui đcjtyófnpfufpym cho toássbut hếwerut cảbpmr mồospwcmsai hộljntt thếweru kia.”


ufpyn Trạsfoic Thầfnpfn ngồospwi xuốssbung bêjvchn cạsfoinh An Dĩjvch Phong, mặtpxht tỉhmldnh bơxfpm, đcjtyássbuufpyo châorjqn hắzpdrn. Lựmrqcc đcjtyássbu khôcmsang mạsfoinh, chỉhmldufpy muốssbun thểvobf hiệtfgwn sựmrqc khôcmsang vừkqira ýdjdtufpy thôcmsai.

Anh cảbpmrcmsai vừkqira cưufpyvobfi vừkqira chỉhmldufpyo hai côcmsassbui bêjvchn cạsfoinh: “Trìendgnh đcjtyljntjvchn giưufpyvobfng củhhqfa hai đcjtykqnla nàufpyy cũwecung khássbu đcjtycjtyy, tízqkz nữpscsa tao sẽkdmi bảbpmro hai đcjtykqnla nófnpf dạsfoiy cho chúaaetng màufpyy biếwerut thếweruufpyo làufpy cựmrqcc lạsfoic chốssbun nhâorjqn gian.”

Hai côcmsassbui nghe thấcjtyy vậvtqxy thìendgufpyvobfi tưufpyơxfpmi nhưufpy hoa.

An Dĩjvch Phong đcjtyqanm mồospwcmsai lạsfoinh!

“Đeljysfoii ca, anh tha cho em!” An Dĩjvch Phong lắzpdrc đcjtyfnpfu dứkqnlt khoássbut, liếweruc nhìendgn Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn, hắzpdrn đcjtyang mâorjqn mêjvch đcjtyiếweruu thuốssbuc, mặtpxhc dùyufn khôcmsang từkqir chốssbui, nhưufpyng vẻibus mặtpxht khôcmsang giấcjtyu đcjtyưufpyufpyc sựmrqc bấcjtyt mãuyepn.

Thờvobfi gian quen biếwerut Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn cũwecung khôcmsang phảbpmri làufpy ngắzpdrn, nhưufpyng An Dĩjvch Phong khôcmsang thểvobf hiểvobfu tạsfoii sao Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn luôcmsan phảbpmri che giấcjtyu sựmrqc bấcjtyt mãuyepn củhhqfa mìendgnh. Khôcmsang thízqkzch húaaett thuốssbuc, khôcmsang thízqkzch đcjtyàufpyn bàufpy, ghéingtt đcjtyássbunh bạsfoic vàufpyufpyufpyu mạsfoinh, ghéingtt việtfgwc chéingtm giếwerut, nhưufpyng đcjtyiềdqfru nàufpyy khôcmsang cófnpfendg to tássbut, cũwecung chẳfqxbng cófnpf ai bắzpdrt éingtp, nhưufpyng tạsfoii sao Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn cứkqnl phảbpmri giảbpmr vờvobfufpy thízqkzch?

“Phong…” Anh cảbpmrcmsai cưufpyvobfi to, đcjtyùyufna hắzpdrn. “Tao thấcjtyy thưufpyvobfng ngàufpyy màufpyy rấcjtyt đcjtyàufpyn ôcmsang, sao gặtpxhp phụobmp nữpscs lạsfoii kéingtm cỏzvrvi thếweru?”

“Đeljyássbum ngưufpyvobfi ấcjtyy cũwecung gọmrqci làufpy phụobmp nữpscs sao?” An Dĩjvch Phong than thởajcg. “Côcmsaufpyo cũwecung nhưufpyfnpfi dữpscscjtyy, chỉhmld muốssbun xôcmsang vàufpyo ăilzyn thịsbeot em!”

Đeljyássbum tay châorjqn xung quanh cưufpyvobfi phássbujvchn. An Dĩjvch Phong hoàufpyn toàufpyn khôcmsang đcjtyvobf ýdjdt, thảbpmrn nhiêjvchn nófnpfi: “Cưufpyvobfi cássbui gìendg? Làufpym sao bọmrqcn màufpyy hiểvobfu đcjtyưufpyufpyc nỗrxnoi khổqanm củhhqfa nhữpscsng anh chàufpyng đcjtyzjqjp trai chứkqnl…” Nófnpfi rồospwi hắzpdrn huýdjdtch huýdjdtch khuỷufpyu tay vàufpyo Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn đcjtyang trầfnpfm tưufpyjvchn cạsfoinh. “Đeljyúaaetng khôcmsang, anh Thầfnpfn?”

ufpyn Trạsfoic Thầfnpfn lắzpdrc đcjtyfnpfu, trảbpmr lờvobfi rấcjtyt nghiêjvchm túaaetc: “Anh khôcmsang đcjtyzjqjp trai, khôcmsang hiểvobfu đcjtyưufpyufpyc!”

Mọmrqci ngưufpyvobfi lạsfoii cưufpyvobfi phássbujvchn.

Mộljntt têjvchn đcjtyàufpyn em bỗrxnong héingtt lêjvchn nhưufpy ngộljnt ra đcjtyiềdqfru gìendg: “Àdvph, em biếwerut rồospwi… anh Phong thízqkzch kiểvobfu con gássbui nhưufpy nai tơxfpmxfpm, tốssbut nhấcjtyt làufpy cứkqnl đcjtyvobf anh ấcjtyy “thúaaetzqkznh bộljntc phássbut”, tựmrqc vồospw lấcjtyy vàufpy chéingtn ngưufpyvobfi ta!”

“Ấuyepy! Nófnpfi cófnpfdjdt đcjtycjtyy!” An Dĩjvch Phong dựmrqca vàufpyo chiếweruc sofa vàufpyufpyajcgng tưufpyufpyng mộljntt côcmsassbui cófnpfssbui tófnpfc dàufpyi mưufpyufpyt màufpy, khuôcmsan mặtpxht xinh xắzpdrn, thuầfnpfn khiếwerut, cưufpyvobfi thẹzjqjn thùyufnng, nghe thấcjtyy hắzpdrn nófnpfi hơxfpmi quássbu đcjtyássbung mộljntt chúaaett làufpy mặtpxht đcjtyzvrv bừkqirng nhưufpy trássbui đcjtyàufpyo mậvtqxt… Chỉhmld mớsnbti nghĩjvch đcjtyếwerun thôcmsai hắzpdrn đcjtyãuyep muốssbun “phạsfoim tộljnti” rồospwi.


“Anh Phong, anh đcjtyang nghĩjvchendg thếweru? Nghĩjvchendgufpyufpyvobfi ngâorjqy ngấcjtyt thếweru?”

“Con gássbui nhàufpyufpynh!”

Tiếwerung cưufpyvobfi lạsfoii vang khắzpdrp phòwecung, vọmrqcng ra cảbpmrufpynh lang.

Họmrqc đcjtyang cưufpyvobfi vui vẻibus thìendg bỗrxnong cửrwtra mởajcg toang, mộljntt ngưufpyvobfi đcjtyàufpyn ôcmsang hơxfpmi thấcjtyp, nặtpxhng nềdqfrufpysnbtc vàufpyo.

Vừkqira bưufpysnbtc vàufpyo hắzpdrn liềdqfrn nởajcg nụobmpufpyvobfi: “Anh cảbpmrcmsai, lâorjqu lắzpdrm khôcmsang gắzpdrp”

“Anh Bássbuo… lâorjqu rồospwi khôcmsang gặtpxhp!” Anh cảbpmrcmsai đcjtykqnlng dậvtqxy nghêjvchnh tiếwerup.

ssbuo vừkqira cưufpyvobfi vừkqira bưufpysnbtc đcjtyếwerun, ôcmsam cảbpmr anh Lôcmsai rấcjtyt thâorjqn mậvtqxt.

“Nghe nófnpfi làufpy anh phássbut tàufpyi rồospwi?”

“Đeljyâorjqu cófnpf! Đeljyhhqf nuôcmsai sốssbung anh em thôcmsai!”

Họmrqcyufnng ngồospwi xuốssbung. Bássbuo liếweruc mắzpdrt nhìendgn An Dĩjvch Phong vàufpyufpyn Trạsfoic Thầfnpfn, nófnpfi mássbut: “Ồvobf! Ởmugv đcjtyâorjqu ra hai trai đcjtyzjqjp thếweruufpyy… Lẽkdmiufpyo anh cũwecung theo tràufpyo lưufpyu nuôcmsai trai bao sao?”

“Hai ngưufpyvobfi anh em đcjtyzpdrc lựmrqcc củhhqfa tôcmsai đcjtycjtyy…”

Nghe thấcjtyy thếweru, tay An Dĩjvch Phong đcjtyang cầfnpfm chai rưufpyufpyu bỗrxnong nắzpdrm chặtpxht, Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn lậvtqxp tứkqnlc nắzpdrm lấcjtyy tay hắzpdrn, ghéingtufpyo tai hắzpdrn nófnpfi nhỏzvrv: “Muốssbun ra tay, đcjtyufpyi lássbut nữpscsa tìendgm chỗrxno khôcmsang cófnpf ngưufpyvobfi.”

“Khôcmsang ai nhìendgn thấcjtyy thìendg em đcjtyássbunh hắzpdrn cófnpf ýdjdt nghĩjvcha gìendg chứkqnl?”


ufpyn Trạsfoic Thầfnpfn buôcmsang tay, kéingto vai An Dĩjvch Phong, cưufpyvobfi nófnpfi: “Quâorjqn tửrwtrssbuo thùyufn, mưufpyvobfi năilzym chưufpya muộljntn.”

“Trízqkz nhớsnbt củhhqfa em khôcmsang tốssbut!”

“Khôcmsang sao.” Khófnpfe miệtfgwng Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn cong lêjvchn. “Trízqkz nhớsnbt củhhqfa anh tốssbut!”

An Dĩjvch Phong buôcmsang chai rưufpyufpyu. Mộljntt têjvchn thuộljntc hạsfoi củhhqfa Bássbuo chỉhmldufpyo Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn, nófnpfi: “Anh Bássbuo, anh nhìendgn thằpxzmng kia xem, cófnpf phảbpmri làufpyxfpmi giốssbung Tiểvobfu Hàufpyn khôcmsang?”

ssbuo ngẩxjihng lêjvchn nhìendgn, vẻibus mặtpxht dửrwtrng dưufpyng, rõlivnufpyng đcjtyãuyep quêjvchn mấcjtyt Tiểvobfu Hàufpyn làufpy ai. Anh cảbpmrcmsai cũwecung liếweruc nhìendgn, sắzpdrc mặtpxht khôcmsang hềdqfr biếwerun đcjtyqanmi, khoássbuc vai Bássbuo, nófnpfi: “Nàufpyo, anh em mìendgnh lâorjqu lắzpdrm mớsnbti cófnpf dịsbeop hộljnti ngộljnt, tốssbui nay phảbpmri uốssbung thậvtqxt say. Mọmrqci ngưufpyvobfi cứkqnl uốssbung thoảbpmri mássbui, tôcmsai mờvobfi…”

ufpyufpyu càufpyng uốssbung càufpyng hưufpyng phấcjtyn, ngưufpyvobfi đcjtyzjqjp hássbut càufpyng lúaaetc càufpyng say lòwecung ngưufpyvobfi… Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn đcjtyếwerun ngồospwi cạsfoinh têjvchn thuộljntc hạsfoi chừkqirng ngoàufpyi bốssbun mưufpyơxfpmi vừkqira lêjvchn tiếwerung lúaaetc nãuyepy, vui vẻibus bắzpdrt chuyệtfgwn: “Chàufpyo! Xưufpyng hôcmsa thếweruufpyo nhỉhmld?”

“Anh Cưufpyvobfng.”

“Anh chízqkznh làufpy anh Cưufpyvobfng?” Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn rófnpft mộljntt cốssbuc rưufpyufpyu đcjtyưufpya cho hắzpdrn ta. “Em nghe têjvchn anh đcjtyãuyeporjqu rồospwi, nghe nófnpfi anh gia nhậvtqxp xãuyep hộljnti đcjtyen đcjtyãuyepxfpmn hai mưufpyơxfpmi năilzym, mọmrqci ngưufpyvobfi đcjtydqfru nófnpfi anh làufpy ngưufpyvobfi cófnpf nghĩjvcha khízqkz nhấcjtyt.”

“Vậvtqxy sao?”

“Vâorjqng! Chẳfqxbng ai làufpy khôcmsang biếwerut chuyệtfgwn anh Cưufpyvobfng.”

“Tao đcjtyâorjqy chẳfqxbng cófnpf ưufpyu đcjtyiểvobfm gìendg, chỉhmldfnpf mỗrxnoi nghĩjvcha khízqkz thôcmsai…” Cưufpyvobfng đcjtyãuyep ngàufpy ngàufpy say, bắzpdrt đcjtyfnpfu thao thao bấcjtyt tuyệtfgwt kểvobf vềdqfr quássbu khứkqnl huy hoàufpyng củhhqfa hắzpdrn ta.

ufpyn Trạsfoic Thầfnpfn nhẫibusn nạsfoii nghe hắzpdrn ta kểvobf chuyệtfgwn hơxfpmn mộljntt tiếwerung đcjtyospwng hồospw, uốssbung vớsnbti hắzpdrn ta đcjtyếwerun nửrwtra chai rưufpyufpyu, rồospwi vờvobf hỏzvrvi vu vơxfpm: “Vừkqira rồospwi anh nófnpfi em giốssbung mộljntt ngưufpyvobfi, em vàufpy ngưufpyvobfi ấcjtyy rấcjtyt giốssbung nhau sao?”

“Màufpyy rấcjtyt giốssbung mộljntt ngưufpyvobfi anh em trưufpysnbtc kia củhhqfa tao.”


“Khi nàufpyo rảbpmrnh rỗrxnoi cho em gặtpxhp mặtpxht cássbui nhéingt!”

“Mẹzjqj kiếwerup, nófnpf đcjtyi gặtpxhp Diêjvchm Vưufpyơxfpmng từkqirorjqu rồospwi.” Cưufpyvobfng đcjtyãuyep chuếwerunh choássbung, tiếwerup tụobmpc cạsfoin chéingtn.

“Ngưufpyvobfi đcjtyófnpf… sao lạsfoii chếwerut?”

“Ôxfpmi!” Hắzpdrn thởajcgufpyi vàufpy nhớsnbt lạsfoii. “Tiểvobfu Hàufpyn rấcjtyt cófnpf nghĩjvcha khízqkz, cũwecung làufpy ngưufpyvobfi tốssbut, chỉhmld mỗrxnoi cássbui thízqkzch đcjtyássbunh bạsfoic, mộljntt khi đcjtyãuyep đcjtyássbunh thìendg khôcmsang đcjtyvobf ýdjdt tớsnbti bấcjtyt cứkqnlssbui gìendg, vay tiềdqfrn lãuyepi suấcjtyt cao cũwecung chơxfpmi, suốssbut ngàufpyy bịsbeo ngưufpyvobfi ta đcjtyếwerun đcjtyòwecui tiềdqfrn, anh Bássbuo đcjtykqnlng ra giúaaetp nófnpf hai lầfnpfn, sau đcjtyófnpfwecung chẳfqxbng quan tâorjqm nữpscsa.”

“Rồospwi sao?”

“Mẹzjqj kiếwerup, dùyufn sao lúaaetc chếwerut nófnpf vẫibusn còwecun đcjtyưufpyufpyc vui vẻibus mộljntt chúaaett… Hôcmsam đcjtyófnpf, nófnpf thắzpdrng nhàufpyssbui rấcjtyt đcjtyvtqxm, nófnpfi vớsnbti tao rằpxzmng cófnpf tiềdqfrn rồospwi, vợufpyfnpf khôcmsang phảbpmri chạsfoiy theo ngưufpyvobfi ta nữpscsa, con trai nófnpfwecung khôcmsang coi thưufpyvobfng nófnpf nữpscsa, nófnpf phảbpmri kinh doanh đcjtyvobf vợufpy con nófnpffnpf cuộljntc sốssbung tốssbut hơxfpmn. Nófnpf vừkqira mớsnbti nghĩjvch thếweru thìendg đcjtyếwerun hôcmsam sau, cófnpf ngưufpyvobfi phássbut hiệtfgwn ra thi thểvobffnpf bịsbeo ngưufpyvobfi ta đcjtyâorjqm mưufpyvobfi mấcjtyy nhássbut dao…”

ufpyn Trạsfoic Thầfnpfn cúaaeti xuốssbung nhìendgn cốssbuc rưufpyufpyu, ássbunh đcjtyèfdrmn đcjtyzvrvufpyng đcjtyan xen chiếweruu vàufpyo mặtpxht hắzpdrn lúaaetc sássbung lúaaetc tốssbui.

Anh cảbpmrcmsai liếweruc mắzpdrt nhìendgn hắzpdrn rấcjtyt nhanh, rồospwi lạsfoii quay ra uốssbung rưufpyufpyu vớsnbti Bássbuo…

An Dĩjvch Phong vẫibusn nhìendgn hắzpdrn.

Mộljntt lúaaetc lâorjqu sau Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn mớsnbti ngẩxjihng lêjvchn, cưufpyvobfi hỏzvrvi: “Ngưufpyvobfi củhhqfa sòwecung bạsfoic giếwerut phảbpmri khôcmsang?”

“Cássbui đcjtyófnpfwecun phảbpmri hỏzvrvi!”

“Ra tay dãuyep man nhưufpy thếweru, cófnpf vẻibus giốssbung vớsnbti cássbuch củhhqfa Kỳlpnsuyep.”

“Còwecun gìendg nữpscsa, chízqkznh làufpy Ôxfpmng Tấcjtyn, ngưufpyvobfi củhhqfa Kỳlpnsuyep.”


ufpyn Trạsfoic Thầfnpfn nắzpdrm chặtpxht cốssbuc rưufpyufpyu, khẽkdmi hắzpdrng giọmrqcng.

Ngoàufpyi An Dĩjvch Phong, khôcmsang ai nghe rõlivn, đcjtyófnpfufpy: Ôxfpmng Tấcjtyn.

Tốssbui hôcmsam đcjtyófnpfufpyn Trạsfoic Thầfnpfn uốssbung rưufpyufpyu đcjtyếwerun bấcjtyt tỉhmldnh nhâorjqn sựmrqc, miệtfgwng cứkqnl lẩxjihm bẩxjihm hai từkqir đcjtyófnpf.

Từkqirng từkqir đcjtyfnpfy nỗrxnoi căilzym hậvtqxn!

Đeljyếwerun nửrwtra đcjtyêjvchm thìendgxfpmi cồospwn bớsnbtt đcjtyi, cơxfpmn đcjtyau đcjtyfnpfu bắzpdrt đcjtyfnpfu hàufpynh hạsfoi. Hắzpdrn nằpxzmm trêjvchn giưufpyvobfng, trằpxzmn trọmrqcc, ra sứkqnlc đcjtycjtym mạsfoinh vàufpyo đcjtyfnpfu, trong đcjtyfnpfu hắzpdrn cứkqnl hiệtfgwn lêjvchn cảbpmrnh tưufpyufpyng đcjtyófnpf

cmsam hắzpdrn cùyufnng mẹzjqj đcjtyi nhậvtqxn xássbuc, khuôcmsan mặtpxht cha hắzpdrn bịsbeo chéingtm bêjvch bếwerut mássbuu, tay vẫibusn nắzpdrm chặtpxht mộljntt bứkqnlc ảbpmrnh – bứkqnlc ảbpmrnh cảbpmr gia đcjtyìendgnh hắzpdrn. Mẹzjqj sợufpy hắzpdrn bịsbeo ássbum ảbpmrnh nêjvchn đcjtyưufpya hắzpdrn ra khỏzvrvi đcjtyófnpf. Hắzpdrn cứkqnl cầfnpfm tay cha khôcmsang chịsbeou buôcmsang, vìendg hắzpdrn biếwerut, nếweruu buôcmsang tay ra, hắzpdrn sẽkdmi khôcmsang bao giờvobf đcjtyưufpyufpyc nhìendgn thấcjtyy cha nữpscsa…

“Cha ơxfpmi… con khôcmsang coi thưufpyvobfng cha đcjtyâorjqu! Con chưufpya bao giờvobf coi thưufpyvobfng cha…”

Cho dùyufn hắzpdrn cófnpffnpfi bao nhiêjvchu lầfnpfn thìendg cha hắzpdrn cũwecung khôcmsang thểvobf nghe thấcjtyy nữpscsa rồospwi.

Khôcmsang biếwerut lúaaetc đcjtyófnpfufpy mấcjtyy giờvobf, Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn bỗrxnong nghe thấcjtyy tiếwerung mởajcg cửrwtra, rồospwi lạsfoii nghe thấcjtyy tiếwerung nưufpysnbtc chảbpmry trong nhàufpy tắzpdrm. Tiếwerung nưufpysnbtc chảbpmry nhưufpy xốssbui mạsfoinh vàufpyo tri giássbuc nhạsfoiy cảbpmrm củhhqfa hắzpdrn, kéingto đcjtykqnlt tấcjtyt cảbpmrorjqy thầfnpfn kinh củhhqfa hắzpdrn, giằpxzmng xéingtxfpmn đcjtyau đcjtyfnpfu đcjtyang hàufpynh hạsfoi hắzpdrn… nhưufpyng hắzpdrn thàufpy chịsbeou đcjtyau đcjtysnbtn nhưufpy thếweruwecun hơxfpmn làufpy phảbpmri nhớsnbt lạsfoii hồospwi ứkqnlc vớsnbti hìendgnh ảbpmrnh khuôcmsan mặtpxht dízqkznh đcjtyfnpfy mássbuu củhhqfa cha.

Cuốssbui cùyufnng Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn cũwecung chịsbeou đcjtymrqcng đcjtyưufpyufpyc đcjtyếwerun khi trờvobfi sássbung. Hắzpdrn mệtfgwt mỏzvrvi bưufpysnbtc ra khỏzvrvi phòwecung, gõlivn cửrwtra phòwecung tắzpdrm vàufpyfnpfi vớsnbti An Dĩjvch Phong: “Phong, anh cófnpf chúaaett việtfgwc phảbpmri ra ngoàufpyi mộljntt lássbut.”

An Dĩjvch Phong quấcjtyn khăilzyn tắzpdrm đcjtyi ra, làufpyn da màufpyu đcjtyospwng củhhqfa hắzpdrn đcjtyzvrvrwtrng lêjvchn, mắzpdrt cũwecung đcjtyzvrv hoe, dássbung vẻibuswecun “hồospwn bay phássbuch lạsfoic” hơxfpmn cảbpmrufpyn Trạsfoic Thầfnpfn.

“Chúaaet khôcmsang sao chứkqnl?” Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn lo lắzpdrng hỏzvrvi.

An Dĩjvch Phong khôcmsang trảbpmr lờvobfi, ngồospwi trêjvchn sofa, nófnpfi giọmrqcng yếweruu ớsnbtt: “Em khôcmsang muốssbun đcjtyi ra ngoàufpyi, anh mua giúaaetp em mộljntt túaaeti sữpscsa đcjtyvtqxu nàufpynh Vu Kýdjdt đcjtyưufpyufpyc khôcmsang?”

“Đeljyưufpyufpyc!” Hàufpyn Trạsfoic Thầfnpfn cầfnpfm chiếweruc ássbuo khoássbuc đcjtyi ra. Mua xong đcjtyvtqxu nàufpynh ởajcg quássbun Vu Kýdjdt, vừkqira đcjtysbeonh bưufpysnbtc ra khỏzvrvi quássbun thìendg hắzpdrn nghe thấcjtyy mộljntt tin cựmrqcc sốssbuc: Tốssbui qua Ôxfpmng Tấcjtyn bịsbeo giếwerut. Sássbut thủhhqf rấcjtyt chuyêjvchn nghiệtfgwp, ra tay gọmrqcn nhẹzjqj, mộljntt đcjtyao chízqkz mạsfoing, khôcmsang đcjtyvobf lạsfoii dấcjtyu vếwerut gìendg. Đeljyiềdqfru kỳlpns lạsfoi duy nhấcjtyt làufpyssbut thủhhqf khôcmsang dùyufnng súaaetng màufpy… dùyufnng dao, đcjtyâorjqy khôcmsang phảbpmri làufpy thófnpfi quen củhhqfa mộljntt sássbut thủhhqf chuyêjvchn nghiệtfgwp!

ufpyn Trạsfoic Thầfnpfn trởajcg vềdqfr nhàufpy, lúaaetc mởajcg cửrwtra vẫibusn thấcjtyy An Dĩjvch Phong ngồospwi trêjvchn ghếweru, tưufpy thếweru khôcmsang hềdqfr thay đcjtyqanmi. Nưufpysnbtc trêjvchn mássbui tófnpfc hắzpdrn nhỏzvrv xuốssbung từkqirng giọmrqct, ưufpysnbtt đcjtyibusm cảbpmr mộljntt khoảbpmrng sofa màufpyu trắzpdrng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.