Nụ Hôn Của Sói

Chương 18 : Cầu vồng trong đêm (Kết)

    trước sau   
Hắpcain đlkghàrprwnh phảclmti thắpcait chặsnlht dârprwy an toàrprwn, khôlltfng thìqgye chưkqzea đlkghếexozn đlkghưkqzeglobc sởfrnj cảclmtnh sáxtjat, hắpcain đlkghãpvjt mấcaeit mạfmqeng rồpvjti.

lltfn cáxtjach sởfrnj cảclmtnh sáxtjat mộbrtst con phốupjh, Tưkqze Đzbaopvjt Thuầupjhn cho xe dừhjkbng lạfmqei trưkqzezlylc mộbrtst hồpvjt phun nưkqzezlylc.

lltf hỏkqzei hắpcain: “Tạfmqei sao anh lạfmqei phảclmti đlkghi giếexozt ngưkqzedmjvi?! Anh biếexozt rõqchbrprw nếexozu anh khôlltfng đlkghi, chúkrbfng ta…”

“Hắpcain giếexozt anh em củoqswa anh, anh phảclmti báxtjao thùtqoo”, An Dĩboll Phong nóatwqi.

“Thếexoz giớzlyli nàrprwy cóatwq luậunaot pháxtjap.”

“Luậunaot pháxtjap ởfrnj đlkghârprwu? Em lấcaeiy ra cho anh xem nàrprwo.”


“Anh!” Lầupjhn nay hắpcain làrprwm côlltf bựxnmjc bộbrtsi đlkghếexozn mứxlasc khôlltfng thểhjkb chịamtvu nổbvtai. Côlltfkatkt lêsnlhn: “An Dĩboll Phong, ngoàrprwi việglobc chékatkm giếexozt ra, anh cóatwq hiểhjkbu mộbrtst chúkrbft đlkghfmqeo lýbrts hay khôlltfng?”

“Đzbaofmqeo lýbrts? Xãpvjt hộbrtsi đlkghen khôlltfng cóatwq đlkghfmqeo lýbrts, xãpvjt hộbrtsi đlkghen chỉirjratwqxtjac quy tắpcaic. Ăoqswn miếexozng trảclmt miếexozng, đlkghârprwy làrprw quy tắpcaic đlkghupjhu tiêsnlhn trong giớzlyli xãpvjt hộbrtsi đlkghen. Anh khôlltfng giếexozt hắpcain, làrprwm sao xứxlasng đlkgháxtjang vớzlyli nhữfmqeng ngưkqzedmjvi anh em đlkghãpvjt chếexozt, làrprwm sao còlltfn mặsnlht mũlkghi nhìqgyen nhữfmqeng anh em còlltfn sốupjhng! Vảclmt lạfmqei, nếexozu anh khôlltfng giếexozt hắpcain, hắpcain cũlkghng sẽrprw giếexozt anh.”

“Anh giếexozt hắpcain, hắpcain giếexozt anh, trảclmt thùtqoo lẫcpoqn nhau nhưkqze thếexoz sẽrprw khôlltfng cóatwq hồpvjti kếexozt! Anh đlkghamtvnh cảclmt đlkghdmjvi nàrprwy cứxlastqoo quáxtjang chékatkm chékatkm giếexozt giếexozt thếexoz àrprw?”

“Khôlltfng.” Hắpcain nhìqgyen côlltf, lầupjhn đlkghupjhu tiêsnlhn hắpcain nghiêsnlhm túkrbfc nóatwqi vớzlyli côlltf. “Rồpvjti sẽrprwatwq mộbrtst ngàrprwy, An Dĩboll Phong nàrprwy trởfrnj thàrprwnh ôlltfng trùtqoom xãpvjt hộbrtsi đlkghen, tấcaeit cảclmt mọxquoi ngưkqzedmjvi trong giớzlyli đlkghugfku phảclmti nghe anh, đlkghếexozn lúkrbfc đlkghóatwq anh sẽrprw khôlltfng giếexozt ngưkqzedmjvi nữfmqea.”

lltf kinh ngạfmqec nhìqgyen hắpcain, dãpvjtrprwm củoqswa hắpcain làrprwm côlltf sợglobpvjti đlkghếexozn mứxlasc khôlltfng nóatwqi nêsnlhn lờdmjvi. Côlltf nhìqgyen hắpcain rấcaeit lârprwu, pháxtjat hiệglobn ra rằrkbnng, đlkghiềugfku thựxnmjc sựxnmjrprwm phụahyv nữfmqesnlh mẩbvtan khôlltfng phảclmti làrprw hắpcain thôlltfi khôlltfng bỡlkghn cợglobt nữfmqea, màrprw chíxalxnh làrprw sựxnmj nghiêsnlhm túkrbfc chârprwn thàrprwnh củoqswa hắpcain.

An Dĩboll Phong nóatwqi: “Thếexoz giớzlyli củoqswa bọxquon anh cũlkghng cóatwq quy tắpcaic, cũlkghng cóatwqqgyenh cảclmtm. Bârprwy giờdmjv đlkghang loạfmqen làrprw bởfrnji cáxtjac bang pháxtjai muốupjhn tranh giàrprwnh đlkghamtva bàrprwn vàrprw thếexoz lựxnmjc củoqswa nhau, chia năvondm xẻrkbn bảclmty. Đzbaoglobi đlkghếexozn khi anh thu phụahyvc đlkghưkqzeglobc tấcaeit cảclmt rồpvjti, sẽrprw khôlltfng còlltfn tranh giàrprwnh nữfmqea, khôlltfng còlltfn chékatkm giếexozt trảclmt thùtqoo nữfmqea.”

“Anh khôlltfng thểhjkbrprwm đlkghưkqzeglobc.”

“Anh cóatwq thểhjkb! Nếexozu khôlltfng phảclmti vìqgye anh cảclmt khôlltfng muốupjhn anh đlkghupjhi đlkghupjhu vớzlyli Kỳfmqepvjt, thìqgye anh đlkghãpvjt sớzlylm…”

“Kỳfmqepvjt?” Tưkqze Đzbaopvjt Thuầupjhn ngắpcait lờdmjvi hắpcain. “Kỳfmqepvjt đlkghãpvjt tung hoàrprwnh trong giớzlyli giang hồpvjt bốupjhn mưkqzeơxtjai năvondm rồpvjti, thếexoz lựxnmjc rấcaeit mạfmqenh, anh khôlltfng thểhjkb đlkghcaeiu lạfmqei bọxquon chúkrbfng.”

“Em sai rồpvjti! Em đlkghhjkbng nghĩboll rằrkbnng khôlltfng ai dáxtjam làrprwm gìqgye Kỳfmqepvjt, thựxnmjc ra Kỳfmqepvjt đlkghãpvjt sớzlylm suy sụahyvp. Mấcaeiy năvondm nay Tráxtjac Cửpcaiu khôlltfng quảclmtn bấcaeit cứxlas việglobc gìqgye nữfmqea, chỉirjratwq con trai hắpcain làrprw Tráxtjac Diệglobu hoàrprwnh hàrprwnh báxtja đlkghfmqeo, mặsnlhc sứxlasc làrprwm càrprwn. Vàrprwi đlkghglob tửpcai ruộbrtst củoqswa Kỳfmqepvjtlkghng oáxtjan hậunaon, chẳglfxng qua làrprw giữfmqe thểhjkb diệglobn cho Tráxtjac Cửpcaiu nêsnlhn khôlltfng nóatwqi ra thôlltfi. Hơxtjan nữfmqea, ngưkqzedmjvi củoqswa Kỳfmqepvjtlkghng khôlltfng phụahyvc Tráxtjac Diệglobu, luôlltfn muốupjhn tìqgyem cơxtja hộbrtsi đlkghhjkb lậunaot đlkghbvta hắpcain.”

Đzbaoàrprwn ôlltfng cóatwq sứxlasc hấcaeip dẫcpoqn nhấcaeit khôlltfng phảclmti làrprwkrbfc tha thiếexozt nóatwqi cârprwu “Anh yêsnlhu em”, màrprwrprwkrbfc họxquo say mêsnlhatwqi đlkghếexozn lýbrtskqzefrnjng vớzlyli lòlltfng kiêsnlhn đlkghamtvnh. Khuôlltfn mặsnlht vốupjhn khôlltfi ngôlltf, tuấcaein túkrbf củoqswa An Dĩboll Phong cộbrtsng thêsnlhm sựxnmj tựxnmj tin càrprwng làrprwm tăvondng thêsnlhm vẻrkbn tuấcaein túkrbf củoqswa hắpcain.

“Chỉirjr cầupjhn Tráxtjac Cửpcaiu chếexozt thìqgye Kỳfmqepvjt nhấcaeit đlkghamtvnh sẽrprw nổbvtai loạfmqen đlkghhjkb tranh giàrprwnh vịamtv tríxalx đlkghfmqei ca. Nếexozu anh tíxalxnh khôlltfng nhầupjhm, sẽrprwatwq ngưkqzedmjvi liêsnlhn hệglob vớzlyli đlkghfmqei ca củoqswa anh, tìqgyem chỗcaei dựxnmja… Đzbaoếexozn lúkrbfc đlkghóatwq, thờdmjvi thếexoz sẽrprw thay đlkghbvtai…”

“Anh…” Tưkqze Đzbaopvjt Thuầupjhn hoang mang nhìqgyen hắpcain. “Anh sẽrprw giếexozt Tráxtjac Cửpcaiu?”


An Dĩboll Phong khôlltfng e dèlltf trảclmt lờdmjvi: “Đzbaoúkrbfng, anh đlkghãpvjtsnlhn kếexoz hoạfmqech hếexozt rồpvjti! Nếexozu khôlltfng phảclmti vìqgye đlkghfmqei ca ngăvondn cảclmtn, anh đlkghãpvjt ra tay từhjkbrprwu rồpvjti.”

“Anh khôlltfng thểhjkb phạfmqem sai lầupjhm hếexozt lầupjhn nàrprwy đlkghếexozn lầupjhn kháxtjac đlkghưkqzeglobc.” Tưkqze Đzbaopvjt Thuầupjhn nắpcaim chặsnlht vôlltfvondng, nhữfmqeng ngóatwqn tay trắpcaing nhưkqze tuyếexozt run rẩbvtay.

“Anh đlkghi tựxnmj thúkrbf đlkghi. Em cóatwq thểhjkb giúkrbfp anh tìqgyem mộbrtst luậunaot sưkqze giỏkqzei, nhiềugfku nhấcaeit thìqgye…”

“Ngồpvjti tùtqoovondm, sau mưkqzeơxtjai năvondm? Thàrprw chếexozt còlltfn hơxtjan.”

“Anh giếexozt quáxtja nhiềugfku ngưkqzedmjvi thìqgye trừhjkbng phạfmqet nhưkqze vậunaoy làrprw đlkgháxtjang.”

“Anh đlkgháxtjang bịamtv nhưkqze vậunaoy, anh thừhjkba nhậunaon!!! Nhưkqzeng em xem anh ngồpvjti tùtqoo thìqgyeatwq thểhjkb thay đlkghbvtai đlkghưkqzeglobc cáxtjai gìqgye? Em cóatwq thểhjkb giam ngưkqzedmjvi đlkghàrprwn ôlltfng em yêsnlhu vàrprwo tùtqoo, nhưkqzeng em nghĩbollqgyenh cóatwq thểhjkb tốupjhng hếexozt bọxquon xãpvjt hộbrtsi đlkghen vàrprwo tùtqoo khôlltfng? Em cóatwq thểhjkb quékatkt sạfmqech đlkghưkqzeglobc bọxquon họxquo khôlltfng? Tưkqze Đzbaopvjt Thuầupjhn, anh nóatwqi cho em biếexozt, em khôlltfng thểhjkb! Thếexoz giớzlyli nàrprwy cóatwq nhữfmqeng ngưkqzedmjvi tiêsnlhu tiềugfkn nhưkqzekqzezlylc thìqgyelkghng cóatwq nhữfmqeng ngưkqzedmjvi cơxtjam khôlltfng đlkghoqsw ăvondn, vàrprw nhưkqze thếexoz nhấcaeit đlkghamtvnh sẽrprwatwq tộbrtsi phạfmqem, nhấcaeit đlkghamtvnh sẽrprw phảclmti cóatwqpvjt hộbrtsi đlkghen. Muốupjhn làrprwm cho xãpvjt hộbrtsi nàrprwy thựxnmjc sựxnmjsnlhn ổbvtan thìqgye chỉirjratwqxtjach chung sốupjhng vớzlyli nóatwq, bọxquon em cóatwq quy đlkghamtvnh pháxtjap luậunaot củoqswa bọxquon em, bọxquon anh cũlkghng cóatwq trậunaot tựxnmj riêsnlhng củoqswa bọxquon anh, khôlltfng bêsnlhn nàrprwo xârprwm phạfmqem bêsnlhn nàrprwo.”

“Vậunaoy thìqgye cảclmtnh sáxtjat cóatwqxtjac dụahyvng gìqgye chứxlas?”

“Chẳglfxng cóatwqxtjac dụahyvng gìqgye cảclmt!”

“Anh!”

An Dĩboll Phong dựxnmja lưkqzeng vàrprwo ghếexoz, xuyêsnlhn qua cáxtjanh cửpcaia kíxalxnh hưkqzezlylng lêsnlhn bầupjhu trờdmjvi đlkghêsnlhm dầupjhy sao. Nhữfmqeng giọxquot sưkqzeơxtjang rơxtjai xuốupjhng làrprwm sắpcaic đlkghêsnlhm càrprwng huyềugfkn ảclmto.

Rấcaeit đlkghcpoqp, nóatwq giốupjhng nhưkqze nhữfmqeng giọxquot nưkqzezlylc mắpcait củoqswa tìqgyenh yêsnlhu chârprwn thàrprwnh. Hắpcain rấcaeit muốupjhn nhìqgyen thấcaeiy côlltfxtjai lệglob, vìqgye hắpcain, cho dùtqoo chỉirjrrprw mộbrtst giọxquot, đlkghiềugfku đlkghóatwq chứxlasng minh rằrkbnng côlltfsnlhu hắpcain. Nhưkqzeng chưkqzea bao giờdmjv hắpcain nhìqgyen thấcaeiy…

Mộbrtst hồpvjti lârprwu sau, giọxquong hắpcain bìqgyenh tĩbollnh trởfrnj lạfmqei: “Anh biếexozt trong mắpcait em, anh làrprw kẻrkbn đlkgháxtjang tộbrtsi. Thựxnmjc ra, em chưkqzea tậunaon mắpcait nhìqgyen nhữfmqeng ngưkqzedmjvi anh em củoqswa mìqgyenh chếexozt ngay trưkqzezlylc mặsnlht nêsnlhn em khôlltfng thểhjkb hiểhjkbu đlkghưkqzeglobc cảclmtm giáxtjac hốupjhi hậunaon, căvondm giậunaon. Anh đlkghãpvjt thềugfk rằrkbnng anh khôlltfng chỉirjrxtjao thùtqoo cho họxquo, màrprw anh sẽrprw phảclmti xârprwy dựxnmjng nhữfmqeng quy tắpcaic riêsnlhng củoqswa xãpvjt hộbrtsi đlkghen, chấcaeim dứxlast cảclmtnh bắpcain giếexozt báxtjao thùtqoo lẫcpoqn nahu nhưkqze thếexozrprwy.”

“Em hiểhjkbu. Năvondm em mưkqzedmjvi bốupjhn tuổbvtai, anh trai em bịamtv bắpcain…” Tưkqze Đzbaopvjt Thuầupjhn cũlkghng dựxnmja lưkqzeng vàrprwo ghếexoz mộbrtst cáxtjach bấcaeit lựxnmjc, cùtqoong hắpcain nhìqgyen lêsnlhn bầupjhu trờdmjvi qua khe cửpcaia nhỏkqze hẹcpoqp. “Trưkqzezlylc lúkrbfc ra đlkghi, anh ấcaeiy vẫcpoqn nắpcaim chặsnlht tay em vàrprwatwqi: “Khôlltfng đlkghưkqzeglobc khóatwqc!” Hôlltfm đlkghóatwq bốupjh em ôlltfm thi thểhjkb củoqswa anh ấcaeiy vàrprw khóatwqc cảclmt mộbrtst đlkghêsnlhm, còlltfn em khôlltfng nhỏkqze mộbrtst giọxquot nưkqzezlylc mắpcait nàrprwo, bởfrnji vìqgye em đlkghãpvjt hứxlasa vớzlyli anh ấcaeiy làrprw sẽrprw khôlltfng khóatwqc, nếexozu em khóatwqc thìqgye anh ấcaeiy sẽrprw rấcaeit thấcaeit vọxquong!”


“Tìqgyenh cảclmtm củoqswa hai ngưkqzedmjvi rấcaeit tốupjht phảclmti khôlltfng?”

lltf lắpcaic đlkghupjhu, nhắpcaim mắpcait lạfmqei.

“Từhjkbkrbfc nhỏkqze em đlkghãpvjt hay bắpcait nạfmqet anh ấcaeiy, thưkqzedmjvng đlkgháxtjanh anh ấcaeiy chỉirjrqgye nhữfmqeng chuyệglobn nhỏkqze nhặsnlht! Cóatwq nhữfmqeng lúkrbfc giậunaon quáxtja, em còlltfn tráxtjach anh ấcaeiy làrprwkqzezlylp hếexozt tìqgyenh yêsnlhu củoqswa bốupjhrprwnh cho em, oáxtjan hậunaon vìqgye anh ấcaeiy khiếexozn tấcaeit cảclmt nhữfmqeng ngưkqzedmjvi bạfmqen tốupjht củoqswa em đlkghugfku mêsnlh anh ấcaeiy. Em ngang ngạfmqenh, cốupjh chấcaeip vàrprwlltfbrts nhưkqze vậunaoy, nhưkqzeng anh ấcaeiy luôlltfn tưkqzeơxtjai cưkqzedmjvi vớzlyli em, ôlltfm em, dỗcaeirprwnh em: “Thuầupjhn, anh thưkqzeơxtjang em nhấcaeit, anh chỉirjr thưkqzeơxtjang mìqgyenh em thôlltfi!” Thựxnmjc ra, em rấcaeit thíxalxch anh ấcaeiy, trong mắpcait em, anh ấcaeiy làrprw ngưkqzedmjvi vĩboll đlkghfmqei, rấcaeit hoàrprwn hảclmto…. Sau khi anh ấcaeiy qua đlkghdmjvi, em mặsnlhc kệglob sựxnmj phảclmtn đlkghupjhi củoqswa bốupjh, bỏkqze họxquoc đlkghhjkb tham gia lớzlylp huấcaein luyệglobn cảclmtnh sáxtjat đlkghsnlhc biệglobt. Em quyếexozt târprwm sẽrprw trởfrnj thàrprwnh mộbrtst cảclmtnh sáxtjat xuấcaeit sắpcaic nhưkqze anh ấcaeiy, chứxlasng minh cho anh ấcaeiy vàrprw bốupjh biếexozt, anh ấcaeiy làrprwm đlkghưkqzeglobc thìqgye em cũlkghng làrprwm đlkghưkqzeglobc! Cho nêsnlhn em đlkghãpvjt xin chuyểhjkbn đlkghếexozn khu vựxnmjc nàrprwy.”

Cuốupjhi cùtqoong hắpcain cũlkghng hiểhjkbu vìqgye sao côlltf lạfmqei muốupjhn chuyểhjkbn đlkghếexozn khu vựxnmjc nguy hiểhjkbm nhấcaeit nàrprwy, vìqgye sao đlkghôlltfi vai nhỏkqze nhắpcain, gầupjhy yếexozu ấcaeiy lạfmqei muốupjhn gáxtjanh nhiềugfku gian nan nhưkqze thếexoz.

“Em chuyểhjkbn đlkghếexozn khu vựxnmjc nàrprwy chíxalxnh làrprwqgye muốupjhn đlkghiềugfku tra xem ngưkqzedmjvi giếexozt anh trai em năvondm đlkghóatwqrprw ai, giúkrbfp anh ấcaeiy hoàrprwn thàrprwnh târprwm nguyệglobn màrprw anh ấcaeiy chưkqzea kịamtvp hoàrprwn thàrprwnh - quékatkt sạfmqech xãpvjt hộbrtsi đlkghen.”

“Em đlkghãpvjt đlkghiềugfku tra ra làrprw ai chưkqzea?”

“Em đlkghãpvjt đlkghiềugfku tra hai năvondm rồpvjti, chỉirjr nắpcaim đlkghưkqzeglobc vụahyv mua báxtjan vũlkgh khíxalxrprw anh trai em đlkghang đlkghiềugfku tra dởfrnj. Nếexozu em khôlltfng đlkghxtjan nhầupjhm thìqgyextjai chếexozt củoqswa anh ấcaeiy liêsnlhn quan đlkghếexozn Kỳfmqepvjt…”

“Mẹcpoq kiếexozp! Chắpcaic chắpcain làrprwsnlhn súkrbfc sinh Tráxtjac Diệglobu làrprwm. Bếexozn tàrprwu làrprw đlkghamtva bàrprwn củoqswa hắpcain, bao nhiêsnlhu năvondm nay khôlltfng ai dáxtjam cưkqzezlylp việglobc làrprwm ăvondn củoqswa hắpcain.”

“Nhưkqzeng em khôlltfng tìqgyem ra chứxlasng cứxlas.”

“Tìqgyem chứxlasng cứxlasqgye chứxlas! Đzbaohjkb anh giúkrbfp em xửpcai hắpcain.”

lltf lắpcaic đlkghupjhu, lòlltfng An Dĩboll Phong cũlkghng tan ra vìqgye sựxnmj từhjkb chốupjhi củoqswa côlltf.

“Em khôlltfng đlkghcaeiu nổbvtai hắpcain đlkghârprwu, ngoàrprwi anh ra khôlltfng ai cóatwq thểhjkb giúkrbfp em.”

Hắpcain quơxtja quơxtja hai tay bịamtvlltfng trưkqzezlylc mặsnlht côlltf: “Em cho anh hai tiếexozng, anh sẽrprw giúkrbfp em xửpcai hắpcain.”

“Anh…”

kqze Đzbaopvjt Thuầupjhn nhìqgyen hắpcain, áxtjanh mắpcait càrprwng môlltfng lung hơxtjan.

“Nếexozu trởfrnj thàrprwnh ôlltfng trùtqoom xãpvjt hộbrtsi đlkghen, anh sẽrprwrprwm thếexozrprwo?”

“Bấcaeit kểhjkbrprwrprwu thuẫcpoqn gìqgyelkghng khôlltfng đlkghưkqzeglobc giảclmti quyếexozt ngầupjhm, muốupjhn xửpcaibrts thếexozrprwo cũlkghng phảclmti ởfrnj trưkqzezlylc mặsnlht anh… anh chíxalxnh làrprw quan tòlltfa, lờdmjvi anh nóatwqi chíxalxnh làrprw luậunaot pháxtjap…”

“Đzbaoârprwy làrprw mộbrtst ảclmto tưkqzefrnjng khôlltfng thểhjkb thựxnmjc hiệglobn đlkghưkqzeglobc.”

An Dĩboll Phong nhìqgyen chiếexozc còlltfng sắpcait trêsnlhn tay, thảclmtn nhiêsnlhn gậunaot đlkghupjhu: “Ảqehlo tưkqzefrnjng, dùtqoo sao cũlkghng còlltfn hơxtjan chuỗcaeii ngàrprwy tháxtjang chỉirjr biếexozt chékatkm chékatkm giếexozt giếexozt, chẳglfxng biếexozt bấcaeit cứxlas thứxlasqgye kháxtjac…”

“Cóatwq ai nóatwqi vớzlyli anh rằrkbnng anh rấcaeit cóatwqrprwi ăvondn nóatwqi chưkqzea?”

“Thuầupjhn, anh cũlkghng biếexozt nóatwqi đlkghfmqeo lýbrts… nhưkqzeng anh chỉirjratwqi vớzlyli nhữfmqeng ngưkqzedmjvi hiểhjkbu anh thôlltfi!”

“Xin lỗcaeii!” Côlltf nổbvtaxtjay, hưkqzezlylng vềugfk phíxalxa sởfrnj cảclmtnh sáxtjat. “Em khôlltfng hiểhjkbu!”

Hắpcain biếexozt côlltf hiểhjkbu. Hắpcain thựxnmjc lòlltfng giãpvjti bàrprwy, ngưkqzedmjvi thậunaot lòlltfng nghe nhấcaeit đlkghamtvnh sẽrprw hiểhjkbu đlkghưkqzeglobc.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.