Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 982 : Thanh xuân chấp niệm, chấp niệm thanh xuân 28

    trước sau   
Editor: May

Vừigrla rồkjyji Trìxybxnh Thanh Thôbhfsng còpbivn khẩfyqrn trưonlsơcghdng luốnltmng cuốnltmng, giờaxan đodtwásbxby lòpbivng trởhtjqtzbdn hơcghdi thấwqbtp thỏcghdm bấwqbtt an lêtzbdn.

Tạsbxbi sao anh khôbhfsng nóbzmoi chuyệiburn? Làrsox khôbhfsng cao hứkgkxng ưonls?

Trìxybxnh Thanh Thôbhfsng lặluqmng lẽnltmlxpfng míhaad mắepvmt, len léplxan nhìxybxn Tầpubon Dĩipej Nam mộsnpmt cásbxbi, quảxybx nhiêtzbdn nhìxybxn thấwqbty mấwqbtt másbxbc nhàrsoxn nhạsbxbt trêtzbdn mặluqmt ngưonlsaxani đodtwàrsoxn ôbhfsng.

Anh nhậhtjqn biếurqft đodtwưonlskjyjc côbhfs đodtwang nhìxybxn anh, miễttron cưonlsaxanng képlxao ra mộsnpmt nụwndconlsaxani vớnymdi anh: “Khôbhfsng biếurqft? Làrsox khôbhfsng thíhaadch đodtwi?”

Ngữphwr khíhaad anh rấwqbtt nhạsbxbt, nhưonlsng lạsbxbi mang theo bi thưonlsơcghdng nồkjyjng đodtwhtjqm.




lxpfm củodtwa Trìxybxnh Thanh Thôbhfsng, giốnltmng nhưonlsrsox bịjtuh vậhtjqt gìxybx đodtwóbzmo hung hăcghdng bắepvmt lấwqbty, tóbzmom đodtwau thàrsoxnh mộsnpmt đodtwrsoxn, côbhfs nghĩipejrdtnng khôbhfsng nghĩipej tớnymdi liềzbrrn lắepvmc đodtwpubou, buộsnpmt miệiburng mởhtjq miệiburng nóbzmoi ra: “Khôbhfsng, khôbhfsng phảxybxi...”

Trìxybxnh Thanh Thôbhfsng ývesu thứkgkxc đodtwưonlskjyjc chíhaadnh mìxybxnh nóbzmoi cásbxbi gìxybx, mặluqmt đodtwsnpmt nhiêtzbdn giốnltmng nhưonlsrsox bịjtuh lửvfjma thiêtzbdu, vôbhfsneqpng nóbzmong bỏcghdng.

Tầpubon Dĩipej Nam ngưonlskjyjc lạsbxbi giốnltmng nhưonlsrsox đodtwkgkxa béplxa nhậhtjqn đodtwưonlskjyjc móbzmon đodtwkjyj chơcghdi, đodtwluqmc biệiburt vui mừigrlng ôbhfsm côbhfs, cưonlsaxani ra tiếurqfng, thậhtjqm chíhaadpbivn cọuzkesbxbt đodtwpubou ởhtjq chỗkkbgbhfs.

Trìxybxnh Thanh Thôbhfsng xấwqbtu hổuzke, bịjtuh cửvfjm chỉkpcq nhưonls vậhtjqy củodtwa anh, chọuzkec cho míhaadm môbhfsi cưonlsaxani ra tiếurqfng, đodtwásbxby lòpbivng cũrdtnng trởhtjqtzbdn vôbhfsneqpng vui mừigrlng theo.

Anh thíhaadch côbhfs đodtwúkwppng khôbhfsng? Cho nêtzbdn mớnymdi sẽnltm khôbhfsng cầpubom lòpbivng nổuzkei chạsbxbm vàrsoxo côbhfs, cho nêtzbdn mớnymdi sẽnltm đodtwnltmi tốnltmt vớnymdi côbhfs nhưonls vậhtjqy, cho nêtzbdn mớnymdi sẽnltm hỏcghdi côbhfsbzmo thíhaadch anh hay khôbhfsng, cho nêtzbdn sau khi nghe đodtwưonlskjyjc côbhfsbzmoi khôbhfsng biếurqft mớnymdi khổuzke sởhtjq suy sụwndcp nhưonls vậhtjqy...

rsoxbhfs, ởhtjq trong tiếurqfp xúkwppc nưonlsnymdc chảxybxy thàrsoxnh dòpbivng vớnymdi anh, cũrdtnng yêtzbdu thíhaadch anh đodtwi?

Nếurqfu khôbhfsng, vàrsoxo lúkwppc anh chạsbxbm vàrsoxo côbhfs, côbhfs chẳsnpmng nhữphwrng khôbhfsng cóbzmo cựkldj tuyệiburt anh, ngưonlskjyjc lạsbxbi còpbivn lúkwppn xuốnltmng thậhtjqt sâlxpfu vàrsoxo trong đodtwóbzmo.

Nếurqfu khôbhfsng, côbhfs sẽnltm khôbhfsng luôbhfsn khôbhfsng cầpubom lòpbivng nổuzkei dùneqpng anh so sásbxbnh vớnymdi đodtwsbxbi BOSS, sau đodtwóbzmo sẽnltm cảxybxm thấwqbty anh còpbivn tốnltmt hơcghdn đodtwsbxbi BOSS.

Nếurqfu khôbhfsng, côbhfs sẽnltm khôbhfsng rấwqbtt nhiềzbrru lầpubon, mấwqbtt másbxbc vìxybx anh, cao hứkgkxng vìxybx anh, còpbivn muốnltmn trôbhfsi qua mộsnpmt đodtwaxani tốnltmt đodtwtawep đodtwơcghdn giảxybxn nhưonls vậhtjqy vớnymdi anh.

“Vậhtjqy còpbivn anh?” Trìxybxnh Thanh Thôbhfsng thu hồkjyji nụwndconlsaxani, ngẩfyqrng đodtwpubou, mắepvmt đodtwen sásbxbng nhìxybxn chằneqpm chằneqpm Tầpubon Dĩipej Nam, hỏcghdi: “Anh thíhaadch em sao?”

Khóbzmoe môbhfsi Tầpubon Dĩipej Nam nâlxpfng lêtzbdn mộsnpmt nụwndconlsaxani nhạsbxbt, anh cúkwppi đodtwpubou, dásbxbn lêtzbdn môbhfsi côbhfs: “Em đodtwsbxbn đodtwi?”

bhfs hấwqbtp củodtwa Trìxybxnh Thanh Thôbhfsng dừigrlng lạsbxbi, đodtwcghd mặluqmt rủodtw tầpubom mắepvmt xuốnltmng.

Đkdaipubou lưonlsaxani củodtwa Tầpubon Dĩipej Nam nhẹtawe nhàrsoxng thăcghdm dòpbivrsoxo môbhfsi côbhfs, ngữphwr khíhaadrsoxm hồkjyjbzmoi: “Thíhaadch... Rấwqbtt thíhaadch... Cho nêtzbdn, em bằneqpng lòpbivng ởhtjqneqpng mộsnpmt chỗkkbg vớnymdi anh, trôbhfsi qua cảxybx đodtwaxani khôbhfsng?”




Trìxybxnh Thanh Thôbhfsng nhẹtawe nhàrsoxng “ừigrl” mộsnpmt tiếurqfng, sau mộsnpmt lásbxbt, lạsbxbi nóbzmoi: “Bằneqpng lòpbivng.”

Tầpubon Dĩipej Nam cạsbxby mởhtjqbhfsi côbhfs, quấwqbtn quanh đodtwpubou lưonlsaxani củodtwa côbhfs, mộsnpmt cásbxbi tay khásbxbc, lạsbxbi sờaxan tớnymdi mộsnpmt bêtzbdn, Trìxybxnh Thanh Thôbhfsng nghe đodtwưonlskjyjc mộsnpmt tiếurqfng vang răcghdng rắepvmc, tiếurqfp đodtwóbzmo Tầpubon Dĩipej Nam liềzbrrn buôbhfsng môbhfsi côbhfs ra, mộsnpmt cásbxbi nhẫbzfbn kim cưonlsơcghdng xinh đodtwtawep vàrsox tinh xảxybxo, hiệiburn ra ởhtjq trưonlsnymdc mặluqmt côbhfs: “Lấwqbty nhẫbzfbn kim cưonlsơcghdng trêtzbdn tay anh xuốnltmng, đodtwuzkei thàrsoxnh cásbxbi nàrsoxy đodtwi.”

Trìxybxnh Thanh Thôbhfsng sữphwrng sờaxan.

Tầpubon Dĩipej Nam képlxao tay côbhfs, lấwqbty nhẫbzfbn hếurqft hạsbxbn đodtweo trêtzbdn ngóbzmon ásbxbp úkwppt củodtwa côbhfsrsoxo lúkwppc kếurqft hôbhfsn xuốnltmng, chậhtjqm rãhaadi đodtweo chiếurqfc nhẫbzfbn vừigrla mớnymdi mua nàrsoxy lêtzbdn: “Chiếurqfc nhẫbzfbn kia, khôbhfsng cầpubon nữphwra, bởhtjqi vìxybxbzmo thuầpubon túkwppy chuẩfyqrn bịjtuh bởhtjqi vìxybxbhfsn nhâlxpfn, màrsox chiếurqfc nhẫbzfbn nàrsoxy, làrsox anh cho em.”

Trìxybxnh Thanh Thôbhfsng hoàrsoxn toàrsoxn hóbzmoa đodtwásbxb, đodtwếurqfn lôbhfsng mi cũrdtnng chớnymdp mộsnpmt cásbxbi.

Tầpubon Dĩipej Nam nhẹtawe nhàrsoxng vỗkkbg đodtwpubou côbhfs, gọuzkei lấwqbty lạsbxbi tinh thầpubon củodtwa côbhfs: “Thíhaadch khôbhfsng?”

“Thíhaadch.” Trìxybxnh Thanh Thôbhfsng gậhtjqt đodtwpubou, nhẹtawe giọuzkeng hồkjyji đodtwásbxbp, sau đodtwóbzmo liềzbrrn đodtwưonlsa cásbxbnh tay ra, ôbhfsm lấwqbty cầpubon cổuzke củodtwa anh.

Thíhaadch, làrsox thíhaadch châlxpfn tâlxpfm thậhtjqt ývesu.

Thíhaadch nhẫbzfbn anh cho, càrsoxng thíhaadch con ngưonlsaxani củodtwa anh.

Thíhaadch đodtwếurqfn, sợkjyjhaadi mấwqbtt đodtwi anh, cho nêtzbdn nhữphwrng chuyệiburn xấwqbtu côbhfs từigrlng làrsoxm, liềzbrrn coi nhưonlsrsoxhaad mậhtjqt củodtwa mộsnpmt mìxybxnh côbhfs, giấwqbtu diếurqfm đodtwi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.