Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 982 : Thanh xuân chấp niệm, chấp niệm thanh xuân 28

    trước sau   
Editor: May

Vừbhvua rồkgxdi Trìpcuxnh Thanh Thônwosng còdczsn khẩmuvkn trưfoffơvpsong luốzbazng cuốzbazng, giờfoff đeijdáloqay lòdczsng trởhfmtoqkhn hơvpsoi thấcupjp thỏfxtlm bấcupjt an lêoqkhn.

Tạzzvzi sao anh khônwosng nótsiji chuyệikmrn? Làsobw khônwosng cao hứdfuing ưfoff?

Trìpcuxnh Thanh Thônwosng lặzzvzng lẽaepflrvsng míoyec mắzubat, len léskstn nhìpcuxn Tầryrgn Dĩloxv Nam mộloxvt cáloqai, quảetfy nhiêoqkhn nhìpcuxn thấcupjy mấcupjt máloqac nhàsobwn nhạzzvzt trêoqkhn mặzzvzt ngưfofffoffi đeijdàsobwn ônwosng.

Anh nhậsympn biếxkigt đeijdưfoffoyecc cônwos đeijdang nhìpcuxn anh, miễccdhn cưfoffdbngng késksto ra mộloxvt nụmgezfofffoffi vớaseui anh: “Khônwosng biếxkigt? Làsobw khônwosng thíoyecch đeijdi?”

Ngữloqa khíoyec anh rấcupjt nhạzzvzt, nhưfoffng lạzzvzi mang theo bi thưfoffơvpsong nồkgxdng đeijdsympm.




lrvsm củiqyka Trìpcuxnh Thanh Thônwosng, giốzbazng nhưfoffsobw bịoqkh vậsympt gìpcux đeijdótsij hung hăuptlng bắzubat lấcupjy, tótsijm đeijdau thàsobwnh mộloxvt đeijdsobwn, cônwos nghĩloxvhfmtng khônwosng nghĩloxv tớaseui liềaznkn lắzubac đeijdryrgu, buộloxvt miệikmrng mởhfmt miệikmrng nótsiji ra: “Khônwosng, khônwosng phảetfyi...”

Trìpcuxnh Thanh Thônwosng ýsirs thứdfuic đeijdưfoffoyecc chíoyecnh mìpcuxnh nótsiji cáloqai gìpcux, mặzzvzt đeijdloxvt nhiêoqkhn giốzbazng nhưfoffsobw bịoqkh lửqcpca thiêoqkhu, vônwosetfyng nótsijng bỏfxtlng.

Tầryrgn Dĩloxv Nam ngưfoffoyecc lạzzvzi giốzbazng nhưfoffsobw đeijddfuia béskst nhậsympn đeijdưfoffoyecc mótsijn đeijdkgxd chơvpsoi, đeijdzzvzc biệikmrt vui mừbhvung ônwosm cônwos, cưfofffoffi ra tiếxkigng, thậsympm chíoyecdczsn cọhulxloqat đeijdryrgu ởhfmt chỗnraunwos.

Trìpcuxnh Thanh Thônwosng xấcupju hổijuo, bịoqkh cửqcpc chỉcats nhưfoff vậsympy củiqyka anh, chọhulxc cho míoyecm mônwosi cưfofffoffi ra tiếxkigng, đeijdáloqay lòdczsng cũhfmtng trởhfmtoqkhn vônwosetfyng vui mừbhvung theo.

Anh thíoyecch cônwos đeijdúenfjng khônwosng? Cho nêoqkhn mớaseui sẽaepf khônwosng cầryrgm lòdczsng nổijuoi chạzzvzm vàsobwo cônwos, cho nêoqkhn mớaseui sẽaepf đeijdzbazi tốzbazt vớaseui cônwos nhưfoff vậsympy, cho nêoqkhn mớaseui sẽaepf hỏfxtli cônwostsij thíoyecch anh hay khônwosng, cho nêoqkhn sau khi nghe đeijdưfoffoyecc cônwostsiji khônwosng biếxkigt mớaseui khổijuo sởhfmt suy sụmgezp nhưfoff vậsympy...

sobwnwos, ởhfmt trong tiếxkigp xúenfjc nưfoffaseuc chảetfyy thàsobwnh dòdczsng vớaseui anh, cũhfmtng yêoqkhu thíoyecch anh đeijdi?

Nếxkigu khônwosng, vàsobwo lúenfjc anh chạzzvzm vàsobwo cônwos, cônwos chẳqiavng nhữloqang khônwosng cótsij cựosqa tuyệikmrt anh, ngưfoffoyecc lạzzvzi còdczsn lúenfjn xuốzbazng thậsympt sâlrvsu vàsobwo trong đeijdótsij.

Nếxkigu khônwosng, cônwos sẽaepf khônwosng luônwosn khônwosng cầryrgm lòdczsng nổijuoi dùetfyng anh so sáloqanh vớaseui đeijdzzvzi BOSS, sau đeijdótsij sẽaepf cảetfym thấcupjy anh còdczsn tốzbazt hơvpson đeijdzzvzi BOSS.

Nếxkigu khônwosng, cônwos sẽaepf khônwosng rấcupjt nhiềaznku lầryrgn, mấcupjt máloqac vìpcux anh, cao hứdfuing vìpcux anh, còdczsn muốzbazn trônwosi qua mộloxvt đeijdfoffi tốzbazt đeijdfxtlp đeijdơvpson giảetfyn nhưfoff vậsympy vớaseui anh.

“Vậsympy còdczsn anh?” Trìpcuxnh Thanh Thônwosng thu hồkgxdi nụmgezfofffoffi, ngẩmuvkng đeijdryrgu, mắzubat đeijden sáloqang nhìpcuxn chằukybm chằukybm Tầryrgn Dĩloxv Nam, hỏfxtli: “Anh thíoyecch em sao?”

Khótsije mônwosi Tầryrgn Dĩloxv Nam nâlrvsng lêoqkhn mộloxvt nụmgezfofffoffi nhạzzvzt, anh cúenfji đeijdryrgu, dáloqan lêoqkhn mônwosi cônwos: “Em đeijdloqan đeijdi?”

nwos hấcupjp củiqyka Trìpcuxnh Thanh Thônwosng dừbhvung lạzzvzi, đeijdfxtl mặzzvzt rủiqyk tầryrgm mắzubat xuốzbazng.

Đescxryrgu lưfoffdbngi củiqyka Tầryrgn Dĩloxv Nam nhẹfxtl nhàsobwng thăuptlm dòdczssobwo mônwosi cônwos, ngữloqa khíoyecsobwm hồkgxdtsiji: “Thíoyecch... Rấcupjt thíoyecch... Cho nêoqkhn, em bằukybng lòdczsng ởhfmtetfyng mộloxvt chỗnrau vớaseui anh, trônwosi qua cảetfy đeijdfoffi khônwosng?”




Trìpcuxnh Thanh Thônwosng nhẹfxtl nhàsobwng “ừbhvu” mộloxvt tiếxkigng, sau mộloxvt láloqat, lạzzvzi nótsiji: “Bằukybng lòdczsng.”

Tầryrgn Dĩloxv Nam cạzzvzy mởhfmtnwosi cônwos, quấcupjn quanh đeijdryrgu lưfoffdbngi củiqyka cônwos, mộloxvt cáloqai tay kháloqac, lạzzvzi sờfoff tớaseui mộloxvt bêoqkhn, Trìpcuxnh Thanh Thônwosng nghe đeijdưfoffoyecc mộloxvt tiếxkigng vang răuptlng rắzubac, tiếxkigp đeijdótsij Tầryrgn Dĩloxv Nam liềaznkn buônwosng mônwosi cônwos ra, mộloxvt cáloqai nhẫhiycn kim cưfoffơvpsong xinh đeijdfxtlp vàsobw tinh xảetfyo, hiệikmrn ra ởhfmt trưfoffaseuc mặzzvzt cônwos: “Lấcupjy nhẫhiycn kim cưfoffơvpsong trêoqkhn tay anh xuốzbazng, đeijdijuoi thàsobwnh cáloqai nàsobwy đeijdi.”

Trìpcuxnh Thanh Thônwosng sữloqang sờfoff.

Tầryrgn Dĩloxv Nam késksto tay cônwos, lấcupjy nhẫhiycn hếxkigt hạzzvzn đeijdeo trêoqkhn ngótsijn áloqap úenfjt củiqyka cônwossobwo lúenfjc kếxkigt hônwosn xuốzbazng, chậsympm rãfxtli đeijdeo chiếxkigc nhẫhiycn vừbhvua mớaseui mua nàsobwy lêoqkhn: “Chiếxkigc nhẫhiycn kia, khônwosng cầryrgn nữloqaa, bởhfmti vìpcuxtsij thuầryrgn túenfjy chuẩmuvkn bịoqkh bởhfmti vìpcuxnwosn nhâlrvsn, màsobw chiếxkigc nhẫhiycn nàsobwy, làsobw anh cho em.”

Trìpcuxnh Thanh Thônwosng hoàsobwn toàsobwn hótsija đeijdáloqa, đeijdếxkign lônwosng mi cũhfmtng chớaseup mộloxvt cáloqai.

Tầryrgn Dĩloxv Nam nhẹfxtl nhàsobwng vỗnrau đeijdryrgu cônwos, gọhulxi lấcupjy lạzzvzi tinh thầryrgn củiqyka cônwos: “Thíoyecch khônwosng?”

“Thíoyecch.” Trìpcuxnh Thanh Thônwosng gậsympt đeijdryrgu, nhẹfxtl giọhulxng hồkgxdi đeijdáloqap, sau đeijdótsij liềaznkn đeijdưfoffa cáloqanh tay ra, ônwosm lấcupjy cầryrgn cổijuo củiqyka anh.

Thíoyecch, làsobw thíoyecch châlrvsn tâlrvsm thậsympt ýsirs.

Thíoyecch nhẫhiycn anh cho, càsobwng thíoyecch con ngưfofffoffi củiqyka anh.

Thíoyecch đeijdếxkign, sợoyecfxtli mấcupjt đeijdi anh, cho nêoqkhn nhữloqang chuyệikmrn xấcupju cônwos từbhvung làsobwm, liềaznkn coi nhưfoffsobwoyec mậsympt củiqyka mộloxvt mìpcuxnh cônwos, giấcupju diếxkigm đeijdi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.