Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 811 : Không phải coi như, mà là đúng như vậy (1)

    trước sau   
Editor: May

Anh rơhehqi lệurrj, còpcwtn nóxmtdi hếcmjzt cáltukch vớcvvbi côoopu, đhxcrâhehqy xem nhưofsx đhxcrdpfrng ýmddf àrkmk?

Thậrkmkt ra Tốyrpbng Thanh Xuâhehqn chưofsxa từpgwdng cảpcwtm thấanzmy chíkfrynh mìzuqanh quáltuk đhxcrpoein, nhưofsxng Tôoopu Chi Niệurrjm luôoopun cựotxt tuyệurrjt côoopu, cựotxt tuyệurrjt côoopu đhxcrếcmjzn cóxmtd chúwwuxt khôoopung mòpcwt ra ýmddf nghĩouvk giờyrpb phúwwuxt nàrkmky củltuka anh.

oopu ngẫltukm nghĩouvk, còpcwtn nóxmtdi cóxmtd chúwwuxt khôoopung xáltukc đhxcruzcbnh lêtobzn tiếcmjzng hỏkrjdi: “Vậrkmky, anh đhxcrâhehqy cóxmtdkfrynh làrkmk đhxcrdpfrng ýmddf khôoopung

Anh đhxcroobxc đhxcrưofsxghacc nhấanzmt thanh nhịuzcb sởfqcn suy nghĩouvkhehqi đhxcráltuky lòpcwtng côoopu, đhxcrãkqyg đhxcrếcmjzn lúwwuxc nàrkmky, anh cũxroeng đhxcrãkqyghehqy côoopufqcn trong đhxcruzcba ngụfwujc hắfblic áltukm bẩemgrn thỉxroeu, cảpcwt đhxcryrpbi đhxcrwxhru khôoopung buôoopung tay, côoopu khôoopung phảpcwti nghĩouvk sợghac hay khôoopung, khôoopung phảpcwti do dựotxtrkmkxlkfi bưofsxcvvbc, màrkmk lạuvjoi nghĩouvk rốyrpbt cuộfklmc làrkmk anh cóxmtd đhxcráltukp ứzuqang côoopu hay khôoopung?

oopu Chi Niệurrjm tràrkmkn ngậrkmkp cảpcwtm đhxcrfklmng lạuvjoi dùxlkfng lựotxtc ôoopum Tốyrpbng Thanh Xuâhehqn, anh hôoopun tóxmtdc côoopu mộfklmt chúwwuxt, ngữcpki đhxcriệurrju trầpoeim thấanzmp mởfqcn miệurrjng nóxmtdi: “Khôoopung phảpcwti coi nhưofsx, màrkmkrkmk đhxcrúwwuxng nhưofsx vậrkmky.”




Cuốyrpbi cùxlkfng anh vẫltukn bạuvjoi bởfqcni côoopu... Cuốyrpbi cùxlkfng bọoobxn họoobx vẫltukn làrkmk lựotxta chọoobxn con đhxcrưofsxyrpbng đhxcri xấanzmu nhấanzmt.

Tuy rằrsegng tráltuki ngưofsxghacc vớcvvbi ưofsxcvvbc nguyệurrjn ban đhxcrpoeiu củltuka anh, nhưofsxng anh thậrkmkt khôoopung cựotxt tuyệurrjt nổayjbi côoopu, anh cũxroeng muốyrpbn cho côoopu trôoopui qua tốyrpbt, nhưofsxng khi anh thấanzmy côoopu giốyrpbng nhưofsxrkmk tiểzblku cưofsxyrpbng đhxcráltuknh khôoopung chếcmjzt, quấanzmn quýmddft đhxcrltuk loạuvjoi cáltukch muốyrpbn ởfqcntobzn bêtobzn cạuvjonh anh, tâhehqm củltuka anh liềwxhrn dao đhxcrfklmng, dao đhxcrfklmng...

Khôoopung cóxmtd ai biếcmjzt, tưofsxơhehqng lai sẽcpki nhưofsx thếcmjzrkmko, nhưofsxng, Tôoopu Chi Niệurrjm lạuvjoi rấanzmt rõxocjrkmkng, mặuwmyc kệurrjofsxơhehqng lai sẽcpki pháltukt sinh bao nhiêtobzu chuyệurrjn đhxcráltukng sợghac, anh tuyệurrjt đhxcryrpbi sẽcpkixlkfng hếcmjzt tấanzmt cảpcwt, bao gồdpfrm cảpcwt sinh mệurrjnh, bảpcwto hộfklmoopuzuqanh an.

Khôoopung phảpcwti coi nhưofsx, màrkmkrkmk đhxcrúwwuxng nhưofsx vậrkmky? Khôoopung phảpcwti coi nhưofsx, màrkmkrkmk đhxcrúwwuxng nhưofsx vậrkmky?

hehqu nóxmtdi nàrkmky quanh quẩemgrn ởfqcn trong đhxcrpoeiu Tốyrpbng Thanh Xuâhehqn rấanzmt lâhehqu, côoopu mớcvvbi đhxcrfklmt nhiêtobzn tráltuknh ra từpgwd trong lòpcwtng Tôoopu Chi Niệurrjm, ngẩemgrng đhxcrpoeiu, nhìzuqan mắfblit anh, tìzuqam kiếcmjzm khẳzoojng đhxcruzcbnh hỏkrjdi mộfklmt lầpoein nữcpkia: “Tôoopu Chi Niệurrjm, anh đhxcrâhehqy làrkmk đhxcrdpfrng ýmddf? Cuốyrpbi cùxlkfng anh cũxroeng nghĩouvk thôoopung suốyrpbt, quyếcmjzt đhxcruzcbnh muốyrpbn ởfqcnxlkfng vớcvvbi em?”

“Ừawmp.” Ngưofsxyrpbi đhxcràrkmkn ôoopung dưofsxcvvbi đhxcrèwahnn đhxcrưofsxyrpbng, tuấanzmn mỹdvjf đhxcrếcmjzn rốyrpbi tinh rốyrpbi mùxlkf, mặuwmyt màrkmky xinh đhxcrertap giốyrpbng nhưofsx vẽcpki kinh thếcmjzkqygi tụfwujc, anh mởfqcn miệurrjng, giọoobxng nóxmtdi lãkqygnh đhxcruvjom, lạuvjoi tìzuqanh sâhehqu nhưofsx biểzblkn: “Chúwwuxng ta ởfqcnxlkfng mộfklmt chỗkkrn, ởfqcnxlkfng mộfklmt chỗkkrn cảpcwt đhxcryrpbi, anh khôoopung cưofsxcvvbi, em khôoopung gảpcwt.”

Tốyrpbng Thanh Xuâhehqn kíkfrych đhxcrfklmng đhxcrưofsxa tay ra, ôoopum chặuwmyt lấanzmy Tôoopu Chi Niệurrjm.

Anh xuyêtobzn qua thâhehqn thểzblk đhxcrfwujng chạuvjom củltuka bọoobxn họoobx, cảpcwtm giáltukc đhxcrưofsxghacc nhảpcwty nhóxmtdt vàrkmk hoan hôoopuhehqi đhxcráltuky lòpcwtng côoopu.

oopultuki ngốyrpbc, xuốyrpbng đhxcruzcba ngụfwujc, còpcwtn cao hứzuqang nhưofsx thếcmjz?

Bạuvjon nóxmtdi, côoopultuki nhưofsx vậrkmky... Sao cóxmtd thểzblk khiếcmjzn cho anh khôoopung yêtobzu? Khôoopung yêtobzu tha thiếcmjzt chứzuqa?

oopu Chi Niệurrjm giơhehq tay lêtobzn, vừpgwda đhxcruzcbnh ôoopum lạuvjoi Tốyrpbng Thanh Xuâhehqn, Tốyrpbng Thanh Xuâhehqn bỗkkrnng nhiêtobzn liềwxhrn kíkfrych đhxcrfklmng nhảpcwty nhóxmtdt lêtobzn trong lòpcwtng anh, tay côoopu khôoopung cẩemgrn thậrkmkn nắfblim lấanzmy cáltuknh tay anh, anh bịuzcbxmtdng tay củltuka côoopu nắfblim vàrkmko chỗkkrn bịuzcboopu đhxcráltuknh tổayjbn thưofsxơhehqng, nổayjbi lêtobzn mộfklmt trậrkmkn đhxcrau đhxcrcvvbn, anh nhịuzcbn khôoopung đhxcrưofsxghacc, rùxlkfng mìzuqanh mộfklmt cáltuki, rêtobzn khẽcpki mộfklmt tiếcmjzng.

Tốyrpbng Thanh Xuâhehqn bỗkkrnng nhiêtobzn liềwxhrn ngừpgwdng lạuvjoi, khuôoopun mặuwmyt vôoopu tộfklmi chớcvvbp mắfblit hai cáltuki vớcvvbi anh, sau đhxcróxmtd tầpoeim mắfblit liềwxhrn rơhehqi vềwxhr phíkfrya cáltuknh tay bịuzcbrkmkn tay mìzuqanh nắfblim lấanzmy củltuka anh, côoopu nhìzuqan chăoobxm chúwwux mộfklmt láltukt, mớcvvbi hậrkmku tri hậrkmku giáltukc phảpcwtn ứzuqang lạuvjoi, vộfklmi vàrkmkng vung tay ra, lui vềwxhr sau mộfklmt bưofsxcvvbc, cáltukch anh xa mộfklmt chúwwuxt.

Đboawóxmtdrkmk bịuzcboopu đhxcráltuknh nha... Tốyrpbng Thanh Xuâhehqn cắfblin cắfblin môoopui, nghĩouvk muốyrpbn xin lỗkkrni, nhưofsxng nghĩouvk nghĩouvk, rồdpfri lạuvjoi cảpcwtm thấanzmy làrkmkoopu Chi Niệurrjm đhxcráltukng đhxcryrpbi, cuốyrpbi cùxlkfng liềwxhrn lựotxta chọoobxn mộfklmt phưofsxơhehqng pháltukp dung hòpcwta, làrkmkm ra vẻcpki trấanzmn đhxcruzcbnh lạuvjonh giọoobxng, hỏkrjdi mộfklmt câhehqu: “Khôoopung cóxmtd việurrjc gìzuqa chứzuqa?”

xmtd thểzblkxmtd chuyệurrjn lớcvvbn gìzuqa sao, côoopurkmk mộfklmt côoopultuki nhỏkrjd, dùxlkfng hếcmjzt sứzuqac, cũxroeng chỉxroe khiếcmjzn cho anh đhxcrau mộfklmt lúwwuxc liềwxhrn hếcmjzt, chẳzoojng qua đhxcrwxhru làrkmk mộfklmt chúwwuxt bịuzcb thưofsxơhehqng ngoàrkmki da.

Nhưofsxng Tôoopu Chi Niệurrjm thấanzmy côoopuxocjrkmkng áltuky náltuky, lạuvjoi khưofsx khưofsx kiêtobzu ngạuvjoo khôoopung chịuzcbu biểzblku hiệurrjn bộfklmltukng nhỏkrjd ra ngoàrkmki, nhịuzcbn khôoopung đhxcrưofsxghacc thấanzmp giọoobxng trảpcwt lờyrpbi mộfklmt câhehqu: “Em cảpcwtm thấanzmy sao?”

Tốyrpbng Thanh Xuâhehqn bĩouvku môoopui, quay đhxcrpoeiu, nhìzuqan đhxcrèwahnn đhxcrưofsxyrpbng ởfqcn mộfklmt bêtobzn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.