Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 809 : Bạo lực gia đình (9)

    trước sau   
Editor: May

Hốpaesc mắlbemt củefnxa Tốpaesng Thanh Xuâdxsbn, khôrsjtng khắlbemc chếqwis nổrdozi liềmpqmn đexxfylpnrktzn, côrsjt mởetzx miệzsxong, âdxsbm đexxfiệzsxou khôrsjtng quậwfspt cưlyscdtdzng giốpaesng nhưlysc trưlyscpsodc, cũefwwng khôrsjtng tùoovzy hứmcksng giốpaesng nhưlysc trưlyscpsodc, cóetzx chỉfzaujlth mềmpqmm mạdexji ôrsjtn nhu vàjlthefnxy khuấbdqkt nhàjlthn nhạdexjt: “Vậwfspy cònovzn anh? Anh cóetzx biếqwist hay khôrsjtng, hai ngàjlthy nàjlthy, anh luôrsjtn đexxfang tổrdozn thưlyscơupvyng em...”

“Anh biếqwist em pháslert đexxffjiing bao nhiêrktzu dũefwwng khíguai, mớpsodi làjlthm ra quyếqwist đexxfkjwunh ởetzxoovzng vớpsodi anh khôrsjtng?”

“Em phấbdqkn đexxfbdqku quêrktzn mìdmgbnh dùoovzng dũefwwng khíguai toàjlthn thâdxsbn nóetzxi vớpsodi anh, em đexxfếqwisn đexxfkjwua ngụnovzc cũefwwng anh đexxfưlyscifdzc khôrsjtng?”

“Nhưlyscng anh lạdexji khôrsjtng nóetzxi mộfjiit tiếqwisng xoay ngưlyscdtdzi khóetzxa em ởetzx trong biệzsxot thựfogh, mặpuzrc cho em phẫyzhan nộfjii, pháslert đexxfrktzn, gàjltho théyzhat, từzxse đexxfgzazu đexxfếqwisn cuốpaesi đexxfmpqmu khôrsjtng cóetzx cho em chúxejft phảsyivn ứmcksng nàjltho.”

Đmbqgáslery mắlbemt củefnxa Tốpaesng Thanh Xuâdxsbn dâdxsbng đexxfgzazy sưlyscơupvyng mùoovz.




rsjt Chi Niệzsxom ôrsjtm chặpuzrt côrsjt, cúxejfi khéyzhap míguai mắlbemt, che lạdexji thầgzazn thásleri xin lỗeurhi nơupvyi đexxfáslery mắlbemt, trầgzazm mặpuzrc khôrsjtng tiếqwisng đexxffjiing tùoovzy ýoaidrsjt chỉfzau tríguaich.

“Suy nghĩeurh đexxfgzazu tiêrktzn khi em ra khỏylpni biệzsxot thựfogh củefnxa anh, chíguainh làjlth muốpaesn đexxfi tìdmgbm anh, thửhuup đexxfi thuyếqwist phụnovzc anh, nhưlyscng anh lạdexji khôrsjtng cho em bấbdqkt kỳzsxoupvy hộfjiii mởetzx miệzsxong nàjltho, mặpuzrc kệzsxo em vàjlth anh đexxfếqwisn nơupvyi nàjltho, đexxfmpqmu muốpaesn kéyzhao ba theo bêrktzn cạdexjnh anh, thậwfspm chíguai cuốpaesi cùoovzng cònovzn nóetzxi muốpaesn cưlyscpsodi ngưlyscdtdzi kháslerc...”

lyscpsodc mắlbemt theo gònovzsler Tốpaesng Thanh Xuâdxsbn, chậwfspm rãyhfmi chảsyivy xuôrsjti xuốpaesng, ngữpuzr khíguairsjt vốpaesn mềmpqmm mạdexji, liềmpqmn trởetzxrktzn cóetzx chúxejft phẫyzhan hậwfspn: “... Tôrsjt Chi Niệzsxom, anh cóetzx biếqwist khôrsjtng, cho dùoovz em khôrsjtng thểguai gảsyiv cho anh, em cũefwwng khôrsjtng bằriilng lònovzng nhìdmgbn ngưlyscdtdzi phụnovz nữpuzr kháslerc gảsyiv cho anh, em khôrsjtng làjlthm đexxfưlyscifdzc giốpaesng nhưlysc anh, nhìdmgbn ngưlyscdtdzi mìdmgbnh thíguaich kếqwist hôrsjtn, dùoovz bứmcksc đexxfrktzn chíguainh mìdmgbnh, cũefwwng hờdtdz hữpuzrng lạdexjnh nhạdexjt.”

“Anh biếqwist.” Tôrsjt Chi Niệzsxom lãyhfmnh đexxfdexjm mởetzx miệzsxong.

Anh luôrsjt biếqwist anh đexxfang tổrdozn thưlyscơupvyng em, nhưlyscng màjlth, đexxfmbqgng thờdtdzi lúxejfc anh tổrdozn thưlyscơupvyng em, em đexxfau bao nhiêrktzu, anh liềmpqmn đexxfau hơupvyn em gấbdqkp mưlyscdtdzi lầgzazn.

Thờdtdzi khắlbemc đexxfen tốpaesi nhấbdqkt trong cuộfjiic đexxfdtdzi củefnxa anh, gặpuzrp gỡkjbf em - áslernh sáslerng rựfoghc rỡkjbf nhấbdqkt, cho tớpsodi hôrsjtm nay, đexxfãyhfm qua hai mưlyscơupvyi năpyidm, em vẫyzhan làjlth tồmbqgn tạdexji tinh khiếqwist nhấbdqkt ởetzx trong thếqwis giớpsodi củefnxa anh, anh thậwfspt khôrsjtng muốpaesn nhuộfjiim đexxfen em, cho dùoovz đexxfáslery lònovzng anh giấbdqku mộfjiit ýoaid nghĩeurh đexxfrktzn cuồmbqgng, rấbdqkt muốpaesn nhuộfjiim đexxfen em, đexxfguai cho em ởetzx lạdexji trong đexxfkjwua ngụnovzc, hoàjlthn hoàjlthn toàjlthn toàjlthn thuộfjiic vềmpqm anh.

Đmbqgìdmgbnh Đmbqgìdmgbnh, em xem, anh rấbdqkt tàjlthn nhẫyzhan, rấbdqkt hắlbemc áslerm?

Trêrktzn mặpuzrt lạdexjnh nhạdexjt củefnxa Tôrsjt Chi Niệzsxom, cóetzx bi ai nhàjlthn nhạdexjt dâdxsbng lêrktzn: “... Anh luôrsjtn biếqwist, từzxse nhiềmpqmu năpyidm trưlyscpsodc, vàjltho thờdtdzi khắlbemc anh biếqwist em làjlth em gásleri ruộfjiit củefnxa anh đexxfóetzx, anh liềmpqmn đexxfãyhfm tổrdozn thưlyscơupvyng em.”

“Hiệzsxon tạdexji thìdmgb sao? Hiệzsxon tạdexji anh vẫyzhan muốpaesn tiếqwisp tụnovzc tổrdozn thưlyscơupvyng em sao?” Tốpaesng Thanh Xuâdxsbn nhìdmgbn Tôrsjt Chi Niệzsxom chăpyidm chúxejf, đexxfáslery mắlbemt mang theo nưlyscpsodc mắlbemt, nổrdozi lêrktzn từzxseng sợifdzi khẩlsrun trưlyscơupvyng.

Anh ôrsjtm côrsjt, biếqwist rõrnew sợifdzyhfmi.

Sợifdz anh lạdexji cựfogh tuyệzsxot lầgzazn nữpuzra.

Anh cònovzn đexxflbemc đexxfưlyscifdzc từzxse trong đexxfáslery lònovzng côrsjt, côrsjt đexxfang tíguainh toáslern nếqwisu anh cựfogh tuyệzsxot, tiếqwisp theo côrsjtrktzn dùoovzng phưlyscơupvyng pháslerp nhưlysc thếqwisjltho.

rsjt đexxfâdxsby làjlth mặpuzrc cho anh cựfogh tuyệzsxot nhưlysc thếqwisjltho, cũefwwng quyếqwist tâdxsbm muốpaesn theo tiếqwist tấbdqku vớpsodi anh sao?

Kiêrktzn trìdmgb củefnxa côrsjt, cốpaes chấbdqkp củefnxa côrsjt, quấbdqkn quýoaidt làjlthm phiềmpqmn củefnxa côrsjt...

slerc loạdexji cảsyivm xúxejfc mãyhfmnh liệzsxot, cấbdqkp tốpaesc va chạdexjm ởetzx trong lồmbqgng ngựfoghc củefnxa anh, liêrktzn tụnovzc khuấbdqky đexxffjiing, đexxfgzazu ngóetzxn tay Tôrsjt Chi Niệzsxom vuốpaest ve Tốpaesng Thanh Xuâdxsbn đexxfmpqmu run rẩlsruy lêrktzn theo, anh nhìdmgbn mắlbemt côrsjt chăpyidm chúxejf, gằriiln từzxseng chữpuzr hỏylpni: “Tốpaesng Thanh Xuâdxsbn, em biếqwist hiệzsxon tạdexji em đexxfang nóetzxi cásleri gìdmgb khôrsjtng?”

Áaobsnh mắlbemt Tốpaesng Thanh Xuâdxsbn nhìdmgbn lạdexji anh, trong suốpaest sáslerng ngờdtdzi, khôrsjtng cóetzx chúxejft xíguaiu chầgzazn chờdtdz: “Em biếqwist.”

Anh dựfogha vàjltho thâdxsbn thểguai tiếqwisp xúxejfc củefnxa côrsjt, cóetzx thểguai đexxflbemc đexxfưlyscifdzc ràjlthnh mạdexjch rõrnewjlthng ýoaidlyscetzxng châdxsbn thậwfspt nhấbdqkt ởetzx trong đexxfáslery lònovzng côrsjt, cho đexxfáslerp áslern giốpaesng nhưlysc trêrktzn miệzsxong côrsjt.

Nhưlyscxejfc mớpsodi quen biếqwist, côrsjt cho anh tíguain nhiệzsxom sạdexjch sẽpaes thuầgzazn túxejfy khôrsjtng cóetzx bấbdqkt kỳzsxo tạdexjp chấbdqkt nàjltho, anh trai nóetzxi chúxejfjlth ngưlyscdtdzi xấbdqku, chúxejf chíguainh làjlth ngưlyscdtdzi xấbdqku.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.