Editor: May
Côqhzi chỉtrqb ngủegej trêhqto n ghếcmxh sofa hai đlwid êhqto m, nhưjuoy ng anh rõpohr ràtpfz ng nhớxaqn đlwid ưjuoy ợhmmt c, bộcmxh dádggb ng côqhzi cuộcmxh n tròuiuh n thàtpfz nh mộcmxh t đlwid oàtpfz n tộcmxh i nghiệcmxh p ởsiac trêhqto n ghếcmxh sofa, che mộcmxh t tấapep m mềnrnq n mỏfxsd ng manh, thânorx n thểfxgb nhỏfxsd gầsehg y, run rẩekyc y ởsiac biêhqto n đlwid ộcmxh rấapep t nhỏfxsd béquih .
Theo Tầsehg n Dĩikby Nam tưjuoy ởsiac ng tưjuoy ợhmmt ng hiểfxgb n ra trong đlwid ầsehg u, anh giốqfqk ng nhưjuoy mơohji hồpohr nhìdggb n thấapep y hìdggb nh ảlhix nh Trìdggb nh Thanh Thôqhzi ng co rúhtjj t thàtpfz nh mộcmxh t đlwid oàtpfz n nằqdua m trêhqto n ghếcmxh salon.
Vàtpfz o dưjuoy ớxaqn i tìdggb nh huốqfqk ng chíkptk nh anh cũlxch ng khôqhzi ng cóxpsi phádggb t hiệcmxh n đlwid ưjuoy ợhmmt c, anh chậylqn m rãkgik i đlwid i đlwid ếcmxh n trưjuoy ớxaqn c sôqhzi pha, ngồpohr i xổuiuh m ởsiac trêhqto n sàtpfz n nhàtpfz lạbgiz nh buốqfqk t, đlwid ưjuoy a tay ra, chạbgiz m lêhqto n trêhqto n ghếcmxh sofa.
Đfccn ầsehg u ngóxpsi n tay củegej a anh rơohji i vàtpfz o khoảlhix ng khôqhzi ng.
Tầsehg n Dĩikby Nam nhănrnq n đlwid ộcmxh ng mi tânorx m mộcmxh t chúhtjj t, mớxaqn i phảlhix n ứwcnc ng đlwid ưjuoy ợhmmt c, trêhqto n ghếcmxh sofa vắozil ng vẻlxch trốqfqk ng khôqhzi ng, hoàtpfz n toàtpfz n khôqhzi ng cóxpsi ngưjuoy ờjgck i, vừkgik a rồpohr i chỉtrqb làtpfz ảlhix o giádggb c củegej a anh.
Tầsehg n Dĩikby Nam giốqfqk ng nhưjuoy bịqfqk ngưjuoy ờjgck i đlwid iểfxgb m huyệcmxh t, chợhmmt t hóxpsi a đlwid ádggb ởsiac chỗwfou cũlxch , thẳlbjp ng đlwid ếcmxh n khi đlwid ầsehg u ngóxpsi n tay củegej a anh truyềnrnq n tớxaqn i đlwid au đlwid ớxaqn n nóxpsi ng bỏfxsd ng, anh mớxaqn i hoàtpfz n hồpohr n, nhấapep n diệcmxh t đlwid iếcmxh u thuốqfqk c đlwid ãkgik chádggb y hếcmxh t vàtpfz o trong gạbgiz t tàtpfz n thuốqfqk c, chậylqn m rãkgik i đlwid ứwcnc ng lêhqto n, di chuyểfxgb n chânorx n bởsiac i vìdggb ngồpohr i xổuiuh m quádggb lânorx u nêhqto n cóxpsi chúhtjj t chua xóxpsi t, đlwid i đlwid ếcmxh n trêhqto n ban côqhzi ng.
Cádggb ch trờjgck i sádggb ng còuiuh n sớxaqn m, Tầsehg n Dĩikby Nam lạbgiz i khôqhzi ng cóxpsi chúhtjj t buồpohr n ngủegej , anh giốqfqk ng nhưjuoy làtpfz mộcmxh t pho tưjuoy ợhmmt ng, đlwid ứwcnc ng ởsiac trêhqto n sânorx n thưjuoy ợhmmt ng từkgik ban đlwid êhqto m đlwid en nhádggb nh đlwid ếcmxh n phíkptk a đlwid ôqhzi ng bầsehg u trờjgck i nổuiuh i lêhqto n vầsehg ng sádggb ng trắozil ng.
-
“Thanh Thôqhzi ng! Thanh Thôqhzi ng!”
Tầsehg n Dĩikby Nam đlwid ộcmxh t nhiêhqto n ngồpohr i dậylqn y từkgik trêhqto n giưjuoy ờjgck ng, sắozil c mặikxm t trắozil ng bệcmxh ch nắozil m đlwid ệcmxh m chănrnq n, thởsiac hổuiuh n hểfxgb n từkgik ng ngụegej m từkgik ng ngụegej m khíkptk mộcmxh t lúhtjj c lânorx u, mớxaqn i véquih n chănrnq n lêhqto n xuốqfqk ng giưjuoy ờjgck ng, vàtpfz o phòuiuh ng tắozil m.
Anh mởsiac vòuiuh i nưjuoy ớxaqn c ra, bưjuoy ng mộcmxh t vốqfqk c nưjuoy ớxaqn c lạbgiz nh, vỗwfou lêhqto n trêhqto n mặikxm t, lạbgiz nh buốqfqk t khiếcmxh n trádggb i tim nhanh chóxpsi ng nhảlhix y lêhqto n củegej a anh hơohji i bìdggb nh ổuiuh n lạbgiz i.
Đfccn ânorx y đlwid ãkgik làtpfz đlwid êhqto m thứwcnc ba.
Sau khi mẹmapv Trìdggb nh rờjgck i đlwid i, ngàtpfz y hôqhzi m đlwid óxpsi Trìdggb nh Thanh Thôqhzi ng cũlxch ng rờjgck i đlwid i, bắozil t đlwid ầsehg u từkgik mộcmxh t đlwid êhqto m kia, mộcmxh t cânorx u “Anh cóxpsi thểfxgb tha thứwcnc cho em khôqhzi ng?” đlwid óxpsi liềnrnq n giốqfqk ng nhưjuoy làtpfz mộcmxh t ma chúhtjj , anh gầsehg n nhưjuoy tốqfqk i nàtpfz o cũlxch ng mơohji đlwid ếcmxh n tiếcmxh ng côqhzi khóxpsi c lóxpsi c nhắozil c tớxaqn i cânorx u nóxpsi i nàtpfz y bêhqto n lỗwfou tai anh.
Buổuiuh i tốqfqk i ngàtpfz y thứwcnc nhấapep t, sau khi anh bịqfqk đlwid ádggb nh thứwcnc c, đlwid ứwcnc ng ởsiac trêhqto n sânorx n thưjuoy ợhmmt ng hơohji n nửccgj a đlwid êhqto m.
Đfccn êhqto m qua, sau khi anh bịqfqk đlwid ádggb nh thứwcnc c, đlwid i Kim Bíkptk ch Huy Hoàtpfz ng đlwid ádggb nh bàtpfz i mộcmxh t đlwid êhqto m vớxaqn i bạbgiz n bèekyc .
Đfccn êhqto m nay... anh đlwid ãkgik liêhqto n tụegej c vàtpfz i ngàtpfz y khôqhzi ng cóxpsi nghỉtrqb ngơohji i tốqfqk t, trêhqto n dưjuoy ớxaqn i toàtpfz n thânorx n thậylqn t cựopow c kỳjgck mỏfxsd i mệcmxh t, nhưjuoy ng lạbgiz i bịqfqk côqhzi đlwid àtpfz y đlwid ọbcqw a hoàtpfz n toàtpfz n khôqhzi ng cóxpsi cádggb ch gìdggb ngủegej mộcmxh t giấapep c an ổuiuh n.
Tầsehg n Dĩikby Nam thởsiac ra mộcmxh t hơohji i, tắozil t vòuiuh i nưjuoy ớxaqn c đlwid i, đlwid i phòuiuh ng sádggb ch.
Anh mởsiac vănrnq n kiệcmxh n ra, tậylqn p trung vàtpfz o trong côqhzi ng việcmxh c, trong khi đlwid ầsehg u óxpsi c anh tiếcmxh p tụegej c chuyểfxgb n đlwid ộcmxh ng, sẽkgwt khôqhzi ng bịqfqk ảlhix nh hưjuoy ởsiac ng bởsiac i côqhzi .
Thờjgck i gian chảlhix y xuôqhzi i qua từkgik ng chúhtjj t mộcmxh t, trong phòuiuh ng ngoạbgiz i trừkgik ânorx m thanh Tầsehg n Dĩikby Nam gõpohr đlwid ádggb nh mádggb y vàtpfz lậylqn t xem vănrnq n kiệcmxh n, cũlxch ng khôqhzi ng còuiuh n tiếcmxh ng vang nàtpfz o khádggb c.
Khôqhzi ng biếcmxh t qua bao lânorx u, Tầsehg n Dĩikby Nam ởsiac trong mộcmxh t mảlhix nh luốqfqk ng cuốqfqk ng tay chânorx n, thàtpfz nh thóxpsi i quen mởsiac miệcmxh ng: “Thanh Thôqhzi ng? Thanh Thôqhzi ng?”
“Em cóxpsi bậylqn n hay khôqhzi ng? Nếcmxh u khôqhzi ng bậylqn n, giúhtjj p anh chỉtrqb nh sửccgj a phầsehg n vănrnq n kiệcmxh n nàtpfz y đlwid i... Thanh Thôqhzi ng...”
Tầsehg n Dĩikby Nam vừkgik a cấapep t cao giọbcqw ng, gọbcqw i đlwid ếcmxh n đlwid ânorx y, bỗwfou ng nhiêhqto n liềnrnq n ngừkgik ng lạbgiz i, tay nắozil m vănrnq n kiệcmxh n củegej a anh, bỗwfou ng dưjuoy ng liềnrnq n gia tănrnq ng sứwcnc c lựopow c.
Thanh Thôqhzi ng, anh gọbcqw i Trìdggb nh Thanh Thôqhzi ng sao?
Ngưjuoy ờjgck i phụegej nữphll đlwid óxpsi , đlwid ãkgik sớxaqn m khôqhzi ng còuiuh n ởsiac nhàtpfz anh, khôqhzi ng phảlhix i sao?
Tầsehg n Dĩikby Nam chậylqn m rãkgik i néquih m vănrnq n kiệcmxh n ởsiac trêhqto n bàtpfz n, dựopow a vàtpfz o ghếcmxh dựopow a, tầsehg m mắozil t khôqhzi ng tựopow chủegej đlwid ưjuoy ợhmmt c chuyểfxgb n vềnrnq phíkptk a trêhqto n ghếcmxh sofa tròuiuh n khôqhzi ng xa, đlwid èekyc n đlwid ặikxm t dưjuoy ớxaqn i đlwid ấapep t yêhqto n tĩikby nh bậylqn t lêhqto n, trêhqto n ghếcmxh sofa trốqfqk ng vắozil ng, mặikxm c kệcmxh anh nhìdggb n thếcmxh nàtpfz o, côqhzi gádggb i rúhtjj c vàtpfz o trêhqto n ghếcmxh sofa, vẻlxch mặikxm t thàtpfz nh thậylqn t xem vănrnq n kiệcmxh n, cũlxch ng khôqhzi ng thểfxgb nàtpfz o xuấapep t hiệcmxh n lạbgiz i nữphll a.
Chờjgck đlwid ếcmxh n khi Tầsehg n Dĩikby Nam rúhtjj t tầsehg m mắozil t từkgik trêhqto n ghếcmxh sofa tròuiuh n trởsiac vềnrnq , hốqfqk c mắozil t củegej a anh đlwid ặikxm c biệcmxh t hồpohr ng, anh cúhtjj i đlwid ầsehg u, nhìdggb n chằqdua m chằqdua m mặikxm t bàtpfz n tĩikby nh mộcmxh t ládggb t, liềnrnq n đlwid ứwcnc ng dậylqn y, trởsiac vềnrnq phòuiuh ng ngủegej , thay quầsehg n ádggb o, lấapep y vănrnq n kiệcmxh n, đlwid ếcmxh n côqhzi ng ty đlwid i làtpfz m.
Cô
Theo Tầ
Và
Đ
Tầ
Tầ
Cá
-
“Thanh Thô
Tầ
Anh mở
Đ
Sau khi mẹ
Buổ
Đ
Đ
Tầ
Anh mở
Thờ
Khô
“Em có
Tầ
Thanh Thô
Ngư
Tầ
Chờ
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.