Ngủ Cùng Sói

Chương 19 :

    trước sau   
bduei vàfktp Tiểgxvju Cảiqnlnh rấcohat hòmeeoa hợvuxpp. Hằaagnng ngàfktpy chúufzbng tôbduei cùggmtng ăuhnon sáucqkng, tôbduei tan họzvqgc rồyawji cùggmtng ăuhnon tốpzkai, nóbgmni vềsbuq cuộelchc sốpzkang táucqkm năuhnom đrenpãmqiu qua củwovda cảiqnl hai, nóbgmni vềsbuqbdueng việcohac hiệcohan tạfhkei củwovda anh.

sphcbduen anh làfktpm gìzmkngorbng thoảiqnli máucqki, cóbgmn thểgxvjbgmni chuyệcohan khôbdueng cầgorbn phảiqnli kiêbdueng nểgxvj, nhưilehng tôbduei đrenpãmqiubgmni nhữfnoang gìzmkn, tôbduei khôbdueng nhớvyrt nữfnoaa vàfktp anh đrenpãmqiubgmni gìzmknbduei cũgorbng khôbdueng nhớvyrt.

Tiểgxvju Cảiqnlnh vềsbuq rồyawji, đrenpãmqiubgmn ngưilehricei lo liệcohau việcohac kinh doanh cho Hàfktpn Trạfhkec Thầgorbn, hắxvgsn bỗgxvjng trởfhxubduen nhàfktpn hạfhke, tốpzkai vềsbuqbduei đrenpsbuqu thấcohay hắxvgsn ởfhxu nhàfktp, lúufzbc thìzmkn đrenpzvqgc báucqko, lúufzbc húufzbt thuốpzkac, cóbgmnufzbc lạfhkei ngồyawji ngâucqky ra. Tôbduei đrenpucqkn tìzmknnh nhâucqkn mớvyrti củwovda hắxvgsn chắxvgsc hẳqycbn lạfhkei bịtvvl hắxvgsn vứbgxqt bỏuwut. Nhưilehng chuyệcohan đrenpóbgmn thìzmknbgmn can hệcohazmkn đrenpếfdpin tôbduei?

bduem nay, cũgorbng nhưileh mọzvqgi ngàfktpy, chưileha đrenpếfdpin táucqkm giờrice Tiểgxvju Cảiqnlnh đrenpãmqiu đrenpưileha tôbduei vềsbuq đrenpếfdpin trưilehvyrtc cửbreqa nhàfktp. Lúufzbc bưilehvyrtc đrenpếfdpin trưilehvyrtc cửbreqa, tôbduei kéjmaro tay anh nóbgmni: “Em khôbdueng muốpzkan vềsbuq nhàfktp.”

“Sao thếfdpi? Em khôbdueng vui àfktp?”

“Tạfhkei sao chúufzbcohay nóbgmni hằaagnng ngàfktpy táucqkm giờrice phảiqnli đrenpưileha em vềsbuq, anh khôbdueng hềsbuq chậeznxm trễawjk mộelcht phúufzbt nàfktpo, anh cứbgxq nhấcohat đrenptvvlnh phảiqnli làfktpm theo ýjqof củwovda chúufzbcohay sao?”


“Anh đrenpãmqiu nhậeznxn lờricei thìzmkn anh phảiqnli làfktpm đrenpưilehvuxpc.”

“Em cũgorbng phảiqnli cóbgmn tựrenp do củwovda em chứbgxq! Em cóbgmn quyềsbuqn quyếfdpit đrenptvvlnh mấcohay giờrice vềsbuq nhàfktp, em khôbdueng muốpzkan ngưilehricei kháucqkc quyếfdpit đrenptvvlnh cuộelchc sốpzkang củwovda em.”

bduei khôbdueng ngoan cốpzka đrenpếfdpin mứbgxqc làfktpm khóbgmn Tiểgxvju Cảiqnlnh, chỉltmxfktpbduei khôbdueng muốpzkan trởfhxu vềsbuquhnon phòmeeong chậeznxt chộelchi, ngộelcht ngạfhket, buồyawjn cháucqkn, ngồyawji trong phòmeeong nghe tiếfdping hắxvgsn mởfhxu cửbreqa, đrenpóbgmnng cửbreqa hoặgocgc tiếfdping bưilehvyrtc châucqkn củwovda hắxvgsn ngoàfktpi hàfktpnh lang màfktp thôbduei.

bduei rấcohat muốpzkan rờricei khỏuwuti đrenpâucqky, đrenpếfdpin mộelcht nơrwcbi khôbdueng cóbgmn hắxvgsn vàfktp sốpzkang cuộelchc sốpzkang củwovda tôbduei, nhưilehng tôbduei cũgorbng khôbdueng muốpzkan vứbgxqt bỏuwut nỗgxvj lựrenpc nhiềsbuqu năuhnom qua. Hơrwcbn nữfnoaa, tôbduei căuhnom ghéjmart kiểgxvju hắxvgsn chi phốpzkai cuộelchc sốpzkang củwovda tôbduei vàfktp Tiểgxvju Cảiqnlnh, đrenpgocgc biệcohat làfktp tháucqki đrenpelch sai gìzmknfktpm nấcohay củwovda anh.

“Thiêbduen Thiêbduen!” Tiểgxvju Cảiqnlnh rấcohat tựrenp nhiêbduen đrenpgocgt hai tay lêbduen vai tôbduei, trong kýjqofbgxqc củwovda tôbduei, tay củwovda anh trai cũgorbng ấcoham áucqkp nhưileh vậeznxy. “Em khôbdueng nêbduen tỏuwut tháucqki đrenpelch nhưileh vậeznxy vớvyrti ôbdueng ấcohay, thựrenpc ra ôbdueng ấcohay đrenppzkai vớvyrti em cũgorbng khôbdueng tệcoha. Lúufzbc ởfhxu Mỹbreq, anh từjhpxng nghe thuộelchc hạfhke củwovda ôbdueng ấcohay nóbgmni ôbdueng ấcohay đrenppzkai xửbreq vớvyrti em nhưileh vớvyrti con gáucqki ruộelcht.”

Con gáucqki ruộelcht?! Thậeznxt quáucqk nựrenpc cưilehricei!

“Lúufzbc anh vềsbuq, ôbdueng ấcohay còmeeon nóbgmni vớvyrti anh rằaagnng em khôbdueng đrenpưilehvuxpc vui, bảiqnlo anh đrenpưileha em đrenpi chơrwcbi nhiềsbuqu hơrwcbn, dùggmt bậeznxn thếfdpifktpo cũgorbng khôbdueng đrenpưilehvuxpc lạfhkenh nhạfhket vớvyrti em... Anh nghĩffsn giữfnoaa em vàfktp ôbdueng ấcohay cóbgmn thểgxvjbgmn hiểgxvju lầgorbm gìzmkn đrenpóbgmnbduen...”

bduei nghe màfktp ùggmt cảiqnl tai, lòmeeong dạfhke rốpzkai bờricei, cốpzka gắxvgsng kìzmknm néjmarn cảiqnlm xúufzbc: “Anh cóbgmn thểgxvj đrenpjhpxng nóbgmni tớvyrti Hàfktpn Trạfhkec Thầgorbn đrenpưilehvuxpc khôbdueng, em khôbdueng muốpzkan nghe chuyệcohan vềsbuq chúufzbcohay.”

“Đigmrưilehvuxpc thôbduei!”

fktpn tay Tiểgxvju Cảiqnlnh từjhpx từjhpx đrenpưileha lêbduen mặgocgt tôbduei, tay củwovda anh thậeznxt ấcoham áucqkp vàfktp dễawjk chịtvvlu. Bàfktpn tay nàfktpy khôbdueng đrenpáucqkng ghéjmart nhưilehfktpn tay củwovda Hàfktpn Trạfhkec Thầgorbn đrenpgocgt ởfhxu đrenpâucqku cũgorbng làfktpm tôbduei cảiqnlm thấcohay toàfktpn thâucqkn têbdue dạfhkei, khóbgmn chịtvvlu.

Nhìzmknn áucqknh mắxvgst mơrwcbfktpng củwovda Tiểgxvju Cảiqnlnh, tôbduei đrenpãmqiu nhanh chóbgmnng cảiqnlm nhậeznxn đrenpưilehvuxpc anh đrenptvvlnh làfktpm gìzmkn, tôbduei liềsbuqn cúufzbi gằaagnm mặgocgt, néjmar tráucqknh nụmrnjbduen củwovda anh. Anh cảiqnlm nhậeznxn đrenpưilehvuxpc sựrenp khưilehvyrtc từjhpx củwovda tôbduei nêbduen khôbdueng cưilehbqcjng éjmarp, chỉltmxbduen nhẹyawjbduen tráucqkn tôbduei mộelcht cáucqki, nhèhybw nhẹyawj ôbduem tôbduei vàfktpo lòmeeong, nóbgmni: “Anh biếfdpit em khôbdueng quêbduen đrenpưilehvuxpc ngưilehricei ấcohay, anh cóbgmn thểgxvj đrenpvuxpi, đrenpvuxpi em dầgorbn quêbduen đrenpi...”

bgmn lẽrrbt đrenpâucqky làfktpucqkch suy nghĩffsn kháucqkc nhau giữfnoaa hoàfktpng tửbreqfktp áucqkc quỷfdpi.

Nếfdpiu làfktp hắxvgsn, chắxvgsc chắxvgsn hắxvgsn sẽrrbt ôbduem chặgocgt lấcohay eo tôbduei, mộelcht tay giữfnoa chặgocgt đrenpgorbu tôbduei hôbduen tớvyrti tấcohap, hôbduen đrenpếfdpin khi nàfktpo tôbduei chịtvvlu khuấcohat phụmrnjc, hôbduen đrenpếfdpin khi nàfktpo tôbduei đrenpáucqkp trảiqnl...


Nếfdpiu làfktp hắxvgsn, chắxvgsc chắxvgsn hắxvgsn sẽrrbtbgmni: “Con chỉltmx đrenpưilehvuxpc nhớvyrt ta, khôbdueng đrenpưilehvuxpc nghĩffsn đrenpếfdpin bấcohat kỳrenp ngưilehricei đrenpàfktpn ôbdueng nàfktpo kháucqkc”, rồyawji ngang ngưilehvuxpc xâucqkm chiếfdpim nhữfnoang suy nghĩffsn củwovda tôbduei, khiếfdpin tôbduei khôbdueng còmeeon rảiqnlnh rỗgxvji đrenpgxvj nghĩffsn đrenpếfdpin nhữfnoang thứbgxq kháucqkc, cũgorbng khôbdueng nghĩffsn đrenpếfdpin cảiqnl thùggmt hậeznxn.

bduei lắxvgsc đrenpgorbu thậeznxt mạfhkenh đrenpgxvj giũgorb bỏuwut nhữfnoang suy nghĩffsn viểgxvjn vôbdueng, đrenpgxvj con tim hoang mang củwovda tôbduei bìzmknnh tĩffsnnh trởfhxu lạfhkei.

“Vậeznxy em vàfktpo nhàfktp trưilehvyrtc đrenpâucqky, mai gặgocgp lạfhkei.” Tôbduei rờricei khỏuwuti vòmeeong tay Tiểgxvju Cảiqnlnh, vẫelchy tay chàfktpo tạfhkem biệcohat.

Anh cũgorbng mỉltmxm cưilehricei, vẫelchy tay chàfktpo tạfhkem biệcohat, áucqknh mắxvgst sáucqkng lấcohap láucqknh nhưileh trăuhnong sao trêbduen bầgorbu trờricei, khôbdueng giốpzkang mắxvgst hắxvgsn sâucqku thẳqycbm nhưilehilehvyrtc biểgxvjn mêbduenh môbdueng.

bduei vàfktpo nhàfktp, đrenpang lêbduen tầgorbng thìzmkn hắxvgsn đrenpi xuốpzkang.

“Con vềsbuq rồyawji.”

bduei cúufzbi mặgocgt đrenpi lưilehvyrtt qua hắxvgsn, chỉltmx nghe thấcohay giọzvqgng nóbgmni lạfhkenh lùggmtng củwovda hắxvgsn: “Hai ngưilehricei muốpzkan thâucqkn mậeznxt thìzmkn đrenpưileha nhau vàfktpo kháucqkch sạfhken thuêbdue mộelcht phòmeeong, đrenpjhpxng cóbgmn đrenpbgxqng ởfhxu trưilehvyrtc cửbreqa nhàfktpfktp thâucqkn mậeznxt vớvyrti nhau nhưileh thếfdpi.”

“Con biếfdpit rồyawji, lầgorbn sau sẽrrbtfktpm nhưileh vậeznxy...”

“Côbdue...” Hắxvgsn bỗgxvjng nắxvgsm chặgocgt lấcohay cáucqknh tay củwovda tôbduei, tôbduei càfktpng vùggmtng vẫelchy thìzmkn hắxvgsn càfktpng nắxvgsm chặgocgt.

Cuốpzkai cùggmtng hắxvgsn giữfnoa chặgocgt tay tôbduei sau lưilehng, kìzmknm kẹyawjp tôbduei trong vòmeeong tay hắxvgsn, khôbdueng cho tôbduei vùggmtng vẫelchy. Tôbduei chỉltmxbgmn thểgxvj nhìzmknn hắxvgsn vớvyrti áucqknh mắxvgst oáucqkn hậeznxn, nhìzmknn thấcohay lồyawjng ngựrenpc củwovda hắxvgsn đrenpang căuhnong lêbduen, sựrenp giằaagnng co vàfktp lửbreqa giậeznxn trong mắxvgst hắxvgsn. Khi bắxvgst gặgocgp áucqknh mắxvgst hắxvgsn nhìzmknn vàfktpo môbduei tôbduei thìzmkn con tim tôbduei nhưileh ngừjhpxng đrenpeznxp, mấcohat đrenpi cảiqnlm giáucqkc.

Giâucqky phúufzbt môbduei kềsbuqbduei, tôbduei quay ngoắxvgst đrenpgorbu đrenpi đrenpgxvjjmar tráucqknh nụmrnjbduen củwovda hắxvgsn, nhưilehng hàfktpnh đrenpelchng củwovda hắxvgsn khôbdueng hềsbuq thay đrenpdgywi. Cho dùggmtbduei cóbgmnjmar tráucqknh thếfdpifktpo, hắxvgsn vẫelchn chiếfdpim giữfnoa đrenpưilehvuxpc môbduei tôbduei, hôbduen đrenpbduen cuồyawjng, ngang ngưilehvuxpc.

bduei cứbgxq nhưilehrwcbi vàfktpo ảiqnlo mộelchng, khôbdueng rõfnoa đrenpâucqku làfktpfnoai mộelchng, đrenpâucqku làfktp đrenpricei thựrenpc. Khôbdueng nhớvyrt nổdgywi đrenpóbgmnfktp giấcohac mộelchng hắxvgsn vứbgxqt bỏuwutbduei hay làfktpucqki hôbduen. Tìzmknnh cảiqnlm còmeeon cóbgmn thểgxvj đrenpùggmta cợvuxpt kiểgxvju nàfktpy khôbdueng? Chúufzbng tôbduei đrenpãmqiu đrenpếfdpin nưilehvyrtc nàfktpy rồyawji màfktp hắxvgsn còmeeon cóbgmn thểgxvjbduen tôbduei sao?

May màfktp nụmrnjbduen nàfktpy cũgorbng chấcoham dứbgxqt vàfktpbgmn mộelcht đrenpiềsbuqu bấcohat ngờrice. Hắxvgsn đrenpseusy tôbduei ra, cóbgmn chúufzbt hoang mang, lùggmti hai bưilehvyrtc. Tôbduei vuốpzkat vuốpzkat máucqki tóbgmnc bịtvvl hắxvgsn làfktpm rốpzkai, càfktpi lạfhkei hai chiếfdpic cúufzbc áucqko đrenpãmqiu bịtvvl hắxvgsn làfktpm tuộelcht trong lúufzbc giằaagnng co, lấcohay lạfhkei bìzmknnh tĩffsnnh. “Con cóbgmn thểgxvj hỏuwuti chúufzb rốpzkat cuộelchc chúufzb muốpzkan thếfdpifktpo khôbdueng?”


Hắxvgsn nóbgmni mộelcht câucqku màfktp cảiqnl đrenpêbduem tôbduei khôbdueng hiểgxvju ýjqof hắxvgsn muốpzkan gìzmkn.

“Ta muốpzkan con ởfhxubduen cạfhkenh ta, cho dùggmt con hậeznxn ta, cảiqnl đrenpricei khôbdueng tha thứbgxq cho ta, ta sẽrrbtmqiui đrenpgxvj con giữfnoa ưilehvyrtc nguyệcohan khôbdueng bao giờrice thựrenpc hiệcohan đrenpưilehvuxpc, con ởfhxubduen cạfhkenh ta... Íricet nhấcohat mỗgxvji ngàfktpy mởfhxu mắxvgst ra ta biếfdpit ta cóbgmn thểgxvj nhìzmknn thấcohay con...”

Đigmrâucqky chắxvgsc chắxvgsn làfktp do tôbduei dốpzkat môbduen văuhnon, hắxvgsn nóbgmni màfktpbduei khôbdueng hiểgxvju. Tôbduei ngâucqky ngưilehricei nhưileh quêbduen cảiqnlbgxqt thởfhxu.

ucqky giờricebduei bắxvgst đrenpgorbu ngưilehbqcjng mộelch thầgorbn Hoa vàfktp thầgorbn Láucqk, tuy khôbdueng bao giờrice gặgocgp nhau nhưilehng chíbgxq íbgxqt đrenpưilehvuxpc sinh cùggmtng càfktpnh, tâucqkm đrenpgorbu ýjqof hợvuxpp... Còmeeon chúufzbng tôbduei thìzmkn sớvyrtm tốpzkai gặgocgp nhau, ngàfktpy nàfktpo cũgorbng đrenppzkai mặgocgt vớvyrti ngưilehricei mìzmknnh yêbdueu nhưilehng luôbduen phảiqnli nhắxvgsc nhởfhxuzmknnh khôbdueng đrenpưilehvuxpc yêbdueu.

ucqkng sớvyrtm thứbgxqc dậeznxy, tôbduei soi gưilehơrwcbng, thấcohay đrenpôbduei môbduei sưilehng đrenpuwut liềsbuqn vứbgxqt bỏuwut ýjqof nghĩffsn đrenpi họzvqgc.

bduei xuốpzkang dưilehvyrti nhàfktp gọzvqgi cho Tiểgxvju Cảiqnlnh nóbgmni hôbduem nay tôbduei cóbgmn việcohac nêbduen khôbdueng đrenpi họzvqgc. Anh chỉltmx “Ừjxsj”, cũgorbng khôbdueng hỏuwuti đrenpãmqiu xảiqnly ra chuyệcohan gìzmkn.

bduei thấcohay hơrwcbi hụmrnjt hẫelchng, dậeznxp máucqky, cóbgmn lẽrrbt đrenpóbgmnfktp kiểgxvju suy nghĩffsnbduen trọzvqgng ngưilehricei kháucqkc củwovda phưilehơrwcbng Tâucqky, còmeeon tôbduei hìzmknnh nhưileh chỉltmx quen vớvyrti kiểgxvju quan tâucqkm mộelcht cáucqkch ngang ngưilehvuxpc.

Khi tôbduei ngồyawji vàfktpo bàfktpn ăuhnon đrenpvuxpi bữfnoaa sáucqkng, côbduejqofbgmni: “Tiểgxvju thưileh, côbdue biếfdpit khôbdueng? Lúufzbc trưilehvyrtc côbduefhxu nhàfktp ăuhnon sáucqkng, ôbdueng chủwovdbgmn dậeznxy sớvyrtm đrenpếfdpin mấcohay cũgorbng ngồyawji ởfhxu đrenpâucqky đrenpvuxpi côbdue, đrenpvuxpi đrenpếfdpin khi côbdue ăuhnon xong, đrenpi họzvqgc rồyawji ôbdueng ấcohay mớvyrti đrenpi. Dạfhkeo nàfktpy côbdue khôbdueng ăuhnon cơrwcbm ởfhxu nhàfktp, ôbdueng ấcohay cũgorbng chẳqycbng ăuhnon gìzmkn, xuốpzkang dưilehvyrti nhàfktpfktp đrenpếfdpin côbdueng ty luôbduen...”

“Thếfdpifhke?”

Chúufzbng tôbduei đrenpang nóbgmni chuyệcohan thìzmknfktpn Trạfhkec Thầgorbn từjhpx tầgorbng trêbduen đrenpi xuốpzkang, ăuhnon mặgocgc chỉltmxnh tềsbuq, hìzmknnh nhưileh đrenptvvlnh đrenpi luôbduen. Khi nhìzmknn thấcohay tôbduei ngồyawji bêbduen bàfktpn ăuhnon, hắxvgsn do dựrenp mộelcht lúufzbc rồyawji cởfhxui áucqko khoáucqkc, ngồyawji đrenppzkai diệcohan tôbduei.

Bấcohat ngờricerwcbn nữfnoaa làfktp hắxvgsn mởfhxu miệcohang nóbgmni chuyệcohan vớvyrti tôbduei: “Hôbduem nay khôbdueng ra ngoàfktpi ăuhnon àfktp?”

bduei liếfdpim liếfdpim đrenpôbduei môbduei vẫelchn còmeeon sưilehng đrenpuwut: “Khôbdueng còmeeon mặgocgt mũgorbi nàfktpo gặgocgp ngưilehricei kháucqkc.”

Hắxvgsn nhìzmknn môbduei tôbduei mộelcht lúufzbc, hơrwcbi nhếfdpich khóbgmne miệcohang tưilehơrwcbi cưilehricei. Phảiqnli nóbgmni thậeznxt rằaagnng đrenpãmqiuucqku tôbduei khôbdueng thấcohay hắxvgsn cưilehricei nêbduen gầgorbn nhưileh quêbduen mấcohat nụmrnjilehricei hiềsbuqn từjhpx củwovda hắxvgsn nhưileh thếfdpifktpo. Bỗgxvjng hôbduem nay nhìzmknn thấcohay, tim nhưileh đrenpeznxp nhanh hơrwcbn, hồyawji lâucqku mớvyrti bìzmknnh thưilehriceng trởfhxu lạfhkei.


“Con khôbdueng đrenpi họzvqgc thìzmkn buổdgywi trưileha ởfhxu nhàfktp ăuhnon cơrwcbm phảiqnli khôbdueng?”

“Vâucqkng.”

“Ta đrenpếfdpin côbdueng ty mộelcht lúufzbc rồyawji vềsbuq ngay, con đrenpvuxpi ta vềsbuqggmtng ăuhnon trưileha.”

“Vâucqkng.”

Khôbdueng hềsbuq thờrice ơrwcb, khôbdueng yêbdueu, khôbdueng hậeznxn, đrenpơrwcbn giảiqnln chỉltmxfktp mộelcht bữfnoaa cơrwcbm, sao thấcohay xa vờricei đrenpếfdpin vậeznxy. Táucqkm năuhnom sớvyrtm tốpzkai bêbduen nhau bỗgxvjng trởfhxubduen xa cáucqkch nhưileh đrenpãmqiu mấcohay đrenpricei rồyawji!

Hắxvgsn vừjhpxa đrenpi khỏuwuti, tôbduei liềsbuqn gọzvqgi đrenpiệcohan hỏuwuti chịtvvl Thu cóbgmn rảiqnlnh khôbdueng. Chịtvvlbgmni mưilehricei mộelcht giờrice mớvyrti phảiqnli làfktpm, bảiqnlo tôbduei đrenpếfdpin quáucqkn, chịtvvl sẽrrbt đrenpếfdpin đrenpóbgmn sớvyrtm hơrwcbn.

bduem đrenpóbgmnfktp thứbgxq Ba, vẫelchn còmeeon sớvyrtm nêbduen quáucqkn rấcohat vắxvgsng kháucqkch. Vừjhpxa bưilehvyrtc vàfktpo tôbduei đrenpãmqiu thấcohay ngưilehricei yêbdueu mớvyrti củwovda Hàfktpn Trạfhkec Thầgorbn đrenpang mắxvgsng mộelcht nữfnoa nhâucqkn viêbduen phụmrnjc vụmrnj. Nhâucqkn viêbduen đrenpóbgmn khóbgmnc sưilehvyrtt mưilehvyrtt, bộelch dạfhkeng khúufzbm núufzbm, viêbduen quảiqnln lýjqoffhxu cạfhkenh đrenpóbgmnfktp chẳqycbng dáucqkm nóbgmni câucqku nàfktpo.

bdue ta khoanh tay trưilehvyrtc ngựrenpc, vẻfhke ngang ngưilehvuxpc, tựrenp cao tựrenp đrenpfhkei, ngôbdueng cuồyawjng vôbdue lốpzkai, mắxvgsng nhiếfdpic nhữfnoang lờricei khóbgmn nghe. Nếfdpiu cóbgmn thểgxvj đrenpưilehvuxpc, tôbduei thựrenpc sựrenp muốpzkan kéjmaro Hàfktpn Trạfhkec Thầgorbn đrenpếfdpin xem ngưilehricei yêbdueu mớvyrti củwovda hắxvgsn “ngâucqky thơrwcb” đrenpếfdpin mứbgxqc nàfktpo.

bduei ngồyawji đrenpưilehvuxpc mộelcht lúufzbc thìzmkn chịtvvl Thu tớvyrti, tôbduei vẫelchy tay gọzvqgi: “Ởsphc đrenpâucqky.”

bdueucqki kia liếfdpic nhìzmknn tôbduei mộelcht cáucqki rồyawji tiếfdpip tụmrnjc mắxvgsng côbdue nhâucqkn viêbduen.

Chịtvvl Thu bưilehvyrtc đrenpếfdpin rồyawji ngồyawji xuốpzkang, hấcohat hàfktpm vềsbuq phíbgxqa côbdue ta, ra vẻfhke khóbgmn chịtvvlu nóbgmni: “Loạfhkei con gáucqki nhưileh vậeznxy cậeznxy đrenpưilehvuxpc ôbdueng chủwovdbdueu mếfdpin, lúufzbc nàfktpo cũgorbng tỏuwut vẻfhke nhưilehfktp chủwovd, thậeznxt hếfdpit chịtvvlu nổdgywi.”

“Côbdue nhâucqkn viêbduen ấcohay phạfhkem lỗgxvji gìzmknfktp bịtvvl mắxvgsng nhưileh vậeznxy?!”

“Tâucqkm trạfhkeng nóbgmn khôbdueng tốpzkat”, chịtvvl Thu cứbgxqfktpm vẻfhke huyềsbuqn bíbgxq, ghéjmarucqkt tai tôbduei nóbgmni. “Từjhpxbduem em mặgocgc chiếfdpic váucqky củwovda chịtvvlbdueng vàfktpo đrenpóbgmnfktpm loạfhken thìzmkn ôbdueng bốpzka củwovda em khôbdueng đrenpếfdpin đrenpâucqky nữfnoaa...”


Ôufnung bốpzka củwovda tôbduei?!

bduei cúufzbi đrenpgorbu uốpzkang nưilehvyrtc chanh.

“Em coi, nóbgmn chỉltmxfktp mộelcht con đrenpiếfdpim, còmeeon tựrenp cho mìzmknnh làfktp phưilehvuxpng hoàfktpng.”

“Tạfhkei sao mọzvqgi ngưilehricei lạfhkei sợvuxpbdue ta?”

“Loạfhkei tiểgxvju nhâucqkn nhưileh vậeznxy khôbdueng nêbduen đrenpxvgsc tộelchi, nhỡbqcj ngàfktpy nàfktpo đrenpcohay nóbgmnbgmni xấcohau mìzmknnh trưilehvyrtc mặgocgt ôbdueng chủwovd thìzmkn e rằaagnng mìzmknnh phảiqnli cuốpzkan góbgmni ra đrenpi.”

“Cứbgxq phảiqnli làfktpm việcohac ởfhxu đrenpâucqky sao? Đigmrếfdpin nơrwcbi kháucqkc khôbdueng đrenpưilehvuxpc àfktp?”

“Nơrwcbi kháucqkc đrenpâucqku đrenpưilehvuxpc nhưilehfhxu đrenpâucqky. Chịtvvlbgmn mộelcht đrenpbgxqa bạfhken cũgorbng đrenpi nhảiqnly ởfhxu hộelchp đrenpêbduem, kháucqkch cóbgmn đrenpwovd loạfhkei, nhiềsbuqu khi yêbdueu cầgorbu quáucqk đrenpáucqkng, nóbgmni khiêbdueu vũgorb thoáucqkt y cũgorbng phảiqnli làfktpm... Em đrenpúufzbng làfktp... sốpzkang trong nhung lụmrnja đrenpâucqku thểgxvj biếfdpit đrenpưilehvuxpc mặgocgt tráucqki củwovda xãmqiu hộelchi nàfktpy.”

bgmn lẽrrbtfktp nhưileh vậeznxy, Hàfktpn Trạfhkec Thầgorbn đrenpãmqiu chăuhnom sóbgmnc, bảiqnlo vệcohabduei quáucqk tốpzkat, nhữfnoang việcohac tôbduei khôbdueng muốpzkan làfktpm hắxvgsn cũgorbng khôbdueng hềsbuq éjmarp, tôbduei cầgorbn thứbgxqzmkn hắxvgsn cũgorbng khôbdueng bao giờrice từjhpx chốpzkai, còmeeon chọzvqgn loạfhkei tốpzkat nhấcohat cho tôbduei.

bduei lớvyrtn lêbduen trong tìzmknnh thưilehơrwcbng yêbdueu củwovda hắxvgsn, hưilehfhxung thụmrnj sựrenp bảiqnlo vệcoha củwovda hắxvgsn khôbdueng chúufzbt áucqky náucqky nhưilehng chưileha bao giờrice cảiqnlm kíbgxqch trưilehvyrtc nhữfnoang việcohac hắxvgsn làfktpm. Bâucqky giờrice nghĩffsn lạfhkei mớvyrti thấcohay hắxvgsn vẫelchn chưileha đrenpếfdpin mứbgxqc cạfhken tàfktpu ráucqko máucqkng.

“Ấdgywy?” Chịtvvl Thu bắxvgst đrenpgorbu chúufzb ýjqof đrenpếfdpin môbduei tôbduei, cưilehricei nhưileh nắxvgsc nẻfhke trôbdueng thậeznxt xấcohau, còmeeon nháucqky nháucqky mắxvgst nóbgmni: “Môbduei em làfktpm sao thếfdpi? Ngưilehricei yêbdueu đrenpyawjp trai cuồyawjng nhiệcohat quáucqk nhỉltmx?”

“Chịtvvl Thu, em thấcohay thầgorbn kinh củwovda Hàfktpn Trạfhkec Thầgorbn cóbgmn vấcohan đrenpsbuq.”

Chịtvvl Thu suýjqoft nữfnoaa thìzmkn ngãmqiu khỏuwuti ghếfdpi, ngồyawji vữfnoang rồyawji chịtvvl mớvyrti nghiêbduem túufzbc nóbgmni: “Chịtvvl nghĩffsn thầgorbn kinh củwovda em cóbgmn vấcohan đrenpsbuq thìzmkn đrenpúufzbng hơrwcbn.”

“Hôbduem qua tựrenp nhiêbduen hắxvgsn lạfhkei hôbduen em, còmeeon nóbgmni vớvyrti em rằaagnng cho dùggmt em hậeznxn hắxvgsn, hắxvgsn vẫelchn muốpzkan em ởfhxubduen cạfhkenh hắxvgsn, thếfdpifktpbgmn ýjqofzmkn?”

“Ájmar!” Chịtvvl mởfhxu to mắxvgst nhìzmknn tôbduei nóbgmni. “Cóbgmn phảiqnli nốpzkai lạfhkei “tìzmknnh cũgorb” rồyawji khôbdueng?”

“Cáucqki gìzmkn? Nốpzkai lạfhkei “tìzmknnh cũgorb”!!!”

bgmn đrenpùggmta thìzmkn đrenpjhpxng đrenpùggmta kiểgxvju đrenpóbgmn chứbgxq! Khóbgmn khăuhnon lắxvgsm tôbduei mớvyrti bưilehvyrtc ra khỏuwuti đrenpau khổdgyw từjhpx vụmrnj thấcohat tìzmknnh.

Nhưilehng nghĩffsn lạfhkei néjmart biểgxvju cảiqnlm vàfktp áucqknh mắxvgst củwovda hắxvgsn hôbduem qua, tôbduei lạfhkei thấcohay đrenpáucqkng nghi ngờrice. Lẽrrbtfktpo Tiểgxvju Cảiqnlnh đrenpãmqiubgxqch đrenpelchng đrenpếfdpin bảiqnln năuhnong chiếfdpim hữfnoau củwovda hắxvgsn, khiếfdpin hắxvgsn pháucqkt hiệcohan đrenpiểgxvjm đrenpáucqkng đrenpgxvjbdueu củwovda tôbduei chăuhnong?!

Tim tôbduei loạfhken nhịtvvlp hồyawji lâucqku rồyawji trởfhxu lạfhkei bìzmknnh thưilehriceng. Tôbduei sai lầgorbm mộelcht lầgorbn làfktpzmkn ngâucqky thơrwcb, lạfhkei phạfhkem sai lầgorbm nhưileh thếfdpi thìzmkn thậeznxt ngu ngốpzkac. Tôbduei quyếfdpit khôbdueng tiếfdpip tụmrnjc thứbgxqzmknnh yêbdueu chắxvgsc chắxvgsn chỉltmxfktp bi kịtvvlch ấcohay, cóbgmn chếfdpit cũgorbng khôbdueng chịtvvlu.

Ngưilehricei yêbdueu mớvyrti củwovda hắxvgsn hìzmknnh nhưileh đrenpãmqiu nghe thấcohay tiếfdping tôbduei, bưilehvyrtc tớvyrti lưilehricem chịtvvl Thu mộelcht cáucqki: “Thu, hôbduem nay khôbdueng phảiqnli đrenpếfdpin ca củwovda côbdue sao?”

“Chịtvvl Ngảiqnli”, chịtvvl Thu đrenpbgxqng dậeznxy rấcohat lễawjk phéjmarp chàfktpo côbdue ta, “ca củwovda em bắxvgst đrenpgorbu từjhpxilehricei mộelcht giờrice, còmeeon hai tiếfdping nữfnoaa.”

“Hai tiếfdping nữfnoaa màfktp khôbdueng vàfktpo trong trang đrenpiểgxvjm đrenpi, còmeeon ởfhxu đrenpâucqky buôbduen chuyệcohan hảiqnl?”

“Vâucqkng... vâucqkng!”

Gầgorbn hai tiếfdping nữfnoaa màfktp phảiqnli vàfktpo phòmeeong trang đrenpiểgxvjm? Đigmrcohay làfktp nguyêbduen tắxvgsc gìzmkn thếfdpi!

bduei giơrwcb tay kéjmaro chịtvvl Thu: “Còmeeon hai tiếfdping nữfnoaa, chịtvvl vộelchi cáucqki gìzmkn!”

bdue ta lạfhkenh lùggmtng nhìzmknn tôbduei từjhpx đrenpgorbu đrenpếfdpin châucqkn mộelcht lưilehvuxpt rồyawji tỏuwut tháucqki đrenpelch khinh bỉltmx, nhếfdpich méjmarp: “Màfktpy tưilehfhxung màfktpy làfktp ai chứbgxq! Chẳqycbng qua chỉltmxfktp đrenpyawj tiệcohan nhâucqkn bịtvvl Thầgorbn vứbgxqt bỏuwutfktp thôbduei!”

bduei nhấcohap mộelcht ngụmrnjm nưilehvyrtc chanh đrenpgxvj lấcohay giọzvqgng: “Côbdueilehfhxung ôbdueng ta yêbdueu côbdue ưileh? Ôufnung ta chỉltmx chơrwcbi đrenpùggmta vớvyrti côbdue thôbduei, sớvyrtm muộelchn gìzmkngorbng sẽrrbt vứbgxqt bỏuwutbdue.”

bdue ta nhẫelchn nhịtvvln, cốpzka tỏuwut ra vẻfhke hạfhkenh phúufzbc: “Màfktpy làfktpm sao biếfdpit đrenpưilehvuxpc anh ấcohay yêbdueu tao đrenpếfdpin nhưilehriceng nàfktpo!”

“Tôbduei đrenpưilehơrwcbng nhiêbduen làfktp biếfdpit rồyawji! ôbdueng ta chắxvgsc chắxvgsn nóbgmni vàfktpo tai côbdue rằaagnng côbduefktp củwovda ôbdueng ta. Ôufnung ta vuốpzkat ve tóbgmnc côbdue, nhìzmknn vàfktpo mắxvgst côbduefktpbgmni rằaagnng côbdue tháucqknh thiệcohan, thuầgorbn khiếfdpit nhưileh mộelcht thiêbduen thầgorbn... Đigmrúufzbng rồyawji, khi ôbduem côbdue, ôbdueng ta nhẹyawj nhàfktpng gọzvqgi “Thiêbduen Thiêbduen”, đrenpúufzbng khôbdueng?”

bduei vốpzkan cốpzka ýjqofbgmni ra nhữfnoang lờricei đrenpóbgmn đrenpgxvj chọzvqgc giậeznxn côbdue ta, khôbdueng ngờrice mặgocgt côbdue ta bỗgxvjng táucqki méjmart, môbduei run lêbduen.

Chẳqycbng lẽrrbtbduei nóbgmni đrenpúufzbng?

“Ôufnung ta thựrenpc sựrenp...”

bduei vẫelchn chưileha nóbgmni hếfdpit câucqku thìzmknbdue ta táucqkt cho tôbduei mộelcht cáucqki. Tôbduei ngãmqiu khỏuwuti ghếfdpi, lòmeeong tựrenp trọzvqgng bịtvvl tổdgywn thưilehơrwcbng. Tôbduei đrenpbgxqng dậeznxy đrenptvvlnh đrenpáucqknh trảiqnl thìzmkn bịtvvlbdue ta nắxvgsm lấcohay cáucqknh tay táucqkt cáucqki nữfnoaa. Càfktpng đrenpáucqkng ghéjmart làfktpbdue ta đrenpáucqknh vàfktpo mộelcht bêbduen nêbduen càfktpng đrenpau.

Chịtvvl Thu nhìzmknn thấcohay côbdue ta còmeeon đrenptvvlnh đrenpáucqknh tiếfdpip, vộelchi kéjmaro tôbduei sang mộelcht bêbduen nóbgmni: “Chịtvvl Ngảiqnli, côbduecohay làfktp con gáucqki củwovda ôbdueng chủwovd...”

“Tao biếfdpit, con nuôbduei củwovda Thầgorbn chứbgxqzmkn!” Từjhpx “con nuôbduei” buộelcht ra khỏuwuti miệcohang côbdue ta, sao màfktp khinh bỉltmxfktp coi thưilehriceng. “Bảiqnln thâucqkn màfktpy bịtvvl vứbgxqt bỏuwutfktpucqkm chạfhkey đrenpếfdpin nóbgmni tao làfktp đrenpyawj thay thếfdpi, nóbgmni Thầgorbn chơrwcbi đrenpùggmta tao...”

“Côbduebgmn phảiqnli làfktp đrenpyawj thay thếfdpi hay khôbdueng tựrenpbduefnoa nhấcohat...”

Chịtvvl Thu vộelchi lôbduei tôbduei, ngăuhnon tôbduei nóbgmni tiếfdpip: “Chịtvvl Ngảiqnli, xin lỗgxvji, em ấcohay còmeeon nhỏuwut chưileha hiểgxvju biếfdpit.”

“Màfktpy cóbgmnilehucqkch gìzmknfktpbgmni?!”

Chịtvvl Thu vộelchi nóbgmni: “Em sai rồyawji! Chịtvvl Ngảiqnli, xin chịtvvl đrenpelchilehvuxpng... Em lậeznxp tứbgxqc đrenpi chuẩseusn bịtvvl...”

“Khôbdueng cầgorbn, màfktpy mau thu dọzvqgn đrenpyawj rồyawji cúufzbt đrenpi cho tao!”

“Côbdue dựrenpa vàfktpo cáucqki gìzmknfktp đrenpuổdgywi chịtvvlcohay.” Tôbduei chưileha bao giờrice gặgocgp ngưilehricei con gáucqki nàfktpo đrenpáucqkng ghéjmart nhưilehbdue ta. Tôbduei nhìzmknn vềsbuq phíbgxqa quảiqnln lýjqof thìzmkn khôbdueng thấcohay bóbgmnng dáucqkng anh ta đrenpâucqku cảiqnl, mọzvqgi ngưilehricei đrenpsbuqu bậeznxn việcohac củwovda mìzmknnh.

Đigmrâucqky làfktp thếfdpi giớvyrti kiểgxvju gìzmkn vậeznxy!

Chịtvvl Thu hằaagnn họzvqgc nhìzmknn côbdue ta, lớvyrtn tiếfdping: “Đigmrưilehvuxpc, tôbduei đrenpi. Loạfhkei đrenpàfktpn bàfktp nhưilehbdue sớvyrtm muộelchn cũgorbng sẽrrbt bịtvvl quảiqnlucqko...”

“Cúufzbt ngay!”

Lầgorbn đrenpgorbu tiêbduen tôbduei thấcohay mìzmknnh vôbdue dụmrnjng đrenpếfdpin thếfdpi, hốpzkai hậeznxn nhìzmknn chịtvvl Thu: “Chịtvvl Thu, đrenpgxvj em đrenpi nóbgmni vớvyrti Hàfktpn Trạfhkec Thầgorbn...”

“Khôbdueng cầgorbn đrenpâucqku, chịtvvl khôbdueng đrenpi thìzmknbgmngorbng chẳqycbng đrenpgxvj chịtvvlbduen.”

“Đigmrsbuqu tạfhkei em đrenpãmqiufktpm liêbduen lụmrnjy đrenpếfdpin chịtvvl.”

“Loạfhkei ngưilehricei nhưileh thếfdpi khôbdueng ai chịtvvlu nổdgywi, nếfdpiu nóbgmn khôbdueng phảiqnli làfktpucqki củwovda Hàfktpn Trạfhkec Thầgorbn thìzmkn đrenpãmqiu sớvyrtm bịtvvl ngưilehricei ta lôbduei ra cưilehbqcjng hiếfdpip rồyawji!” Chịtvvl nhìzmknn tôbduei nóbgmni: “Thiêbduen Thiêbduen, mặgocgt em bịtvvlilehng rồyawji, mau vềsbuq đrenpi, sau nàfktpy đrenpjhpxng đrenpếfdpin đrenpâucqky nữfnoaa... Em cốpzka gắxvgsng màfktp giàfktpnh lấcohay anh ta rồyawji hoàfktpn trảiqnl hai cáucqki táucqkt thậeznxt đrenpau vàfktpo!”

Chịtvvl Thu đrenpi vàfktpo phòmeeong, nhìzmknn bóbgmnng lưilehng bơrwcbrwcb khôbdueng nơrwcbi nưilehơrwcbng tựrenpa củwovda chịtvvlfktp lồyawjng ngựrenpc tôbduei nhưileh muốpzkan nổdgyw tung. Tôbduei bịtvvl đrenpáucqknh cũgorbng chẳqycbng sao nhưilehng chịtvvl Thu vìzmknbduei màfktp mấcohat việcohac, nỗgxvji giậeznxn nàfktpy tôbduei khôbdueng sao nuốpzkat nổdgywi. Tôbduei cắxvgsn răuhnong, đrenpuổdgywi theo kéjmaro chịtvvl.

“Em khôbdueng thểgxvj đrenpgxvj nhưileh vậeznxy đrenpưilehvuxpc!”

bduei ngồyawji xuốpzkang ghếfdpi, lôbduei chiếfdpic đrenpiệcohan thoạfhkei trong túufzbi ra gọzvqgi cho Hàfktpn Trạfhkec Thầgorbn.

“Thiêbduen Thiêbduen, cóbgmn việcohac gìzmkn khôbdueng?” Giọzvqgng hắxvgsn rấcohat nghiêbduem túufzbc, xa lạfhke.

bduei vốpzkan muốpzkan hắxvgsn giúufzbp tôbduei nhưilehng mớvyrti nghe khẩseusu khíbgxq củwovda hắxvgsn tôbduei hậeznxm hựrenpc nóbgmni: “Rốpzkat cuộelchc chúufzbfktp chủwovd hay côbdueucqki đrenpóbgmnfktp chủwovd, côbdue ta dựrenpa vàfktpo cáucqki gìzmknfktp đrenpuổdgywi bạfhken củwovda con?”

“Con làfktp chủwovd, con nóbgmni thếfdpifktpo thìzmknfktp thếfdpicohay!” Hắxvgsn ngừjhpxng mộelcht lúufzbc rồyawji lạfhkei nóbgmni: “Khôbdueng cóbgmn việcohac gìzmkn thìzmkn đrenpjhpxng lúufzbc nàfktpo cũgorbng đrenpếfdpin đrenpóbgmn... Đigmrvuxpi láucqkt nữfnoaa ta đrenpếfdpin đrenpóbgmnn con.”

“Vâucqkng. Vậeznxy đrenpưilehvuxpc ạfhke.”

bduei gáucqkc máucqky.

bduei liếfdpic mắxvgst tìzmknm kiếfdpim viêbduen quảiqnln lýjqof đrenpãmqiu mấcohat tăuhnom, côbdueucqki mặgocgt mũgorbi chẳqycbng ra gìzmkncohay cũgorbng đrenpãmqiu đrenpi vàfktpo trong.

bduei nóbgmni làfktp đrenpưilehvuxpc thìzmkngorbng phảiqnli cóbgmn ngưilehricei nghe tôbduei chứbgxq!

bduei gọzvqgi đrenpiệcohan cho Tiểgxvju Cảiqnlnh, giọzvqgng anh dịtvvlu dàfktpng hơrwcbn Hàfktpn Trạfhkec Thầgorbn rấcohat nhiềsbuqu nhưilehng rấcohat nhỏuwut: “Thiêbduen Thiêbduen, anh đrenpang họzvqgp.”

“Lúufzbc nàfktpo anh họzvqgp xong?” Nóbgmni chuyệcohan thìzmkn mặgocgt tôbduei càfktpng đrenpau hơrwcbn. “Cóbgmn mộelcht côbdueucqki đrenpáucqknh em nhưilehng em khôbdueng đrenpáucqknh đrenpưilehvuxpc côbdue ta...”

“Đigmráucqknh em?” Tôbduei nghe thấcohay tiếfdping ồyawjn àfktpo trong đrenpiệcohan thoạfhkei rồyawji nghe thấcohay Tiểgxvju Cảiqnlnh nóbgmni: “Đigmrvuxpi mộelcht láucqkt, bọzvqgn anh sẽrrbt đrenpếfdpin ngay!”

Đigmrgorbu bêbduen kia gáucqkc máucqky.

Bọzvqgn anh?! Khôbdueng phảiqnli dẫelchn nhiềsbuqu ngưilehricei đrenpếfdpin đrenpgxvjucqko thùggmt cho tôbduei đrenpcohay chứbgxq?

Nhìzmknn thấcohay chịtvvl Thu cũgorbng đrenpang vôbdueggmtng mong ngóbgmnng, tôbduei nóbgmni: “Anh Tiểgxvju Cảiqnlnh củwovda em sẽrrbt đrenpếfdpin ngay, em sẽrrbt bảiqnlo anh ấcohay đrenpuổdgywi côbdue ta đrenpi!”

bduei ngồyawji trêbduen ghếfdpi, tiếfdpip tụmrnjc uốpzkang nưilehvyrtc chanh.

ufzbc múufzbt ốpzkang húufzbt, máucqkbduei rấcohat đrenpau, tôbduei ôbduem máucqk cốpzka nghĩffsnucqkch trảiqnl thùggmt, tôbduei phảiqnli táucqkt cho côbdue ta hai cáucqki thậeznxt mạfhkenh. Khôbdueng, tôbduei phảiqnli táucqkt nhiềsbuqu hơrwcbn, táucqkt đrenpếfdpin khi nàfktpo côbdue ta xin tôbduei tha thứbgxq rồyawji đrenpuổdgywi côbdue ta đrenpi, dùggmt sao thìzmknfktpn Trạfhkec Thầgorbn cũgorbng nóbgmni tôbduei làfktp chủwovd.

bduei đrenpang chìzmknm trong nhữfnoang suy nghĩffsn trảiqnl thùggmt “đrenpelchc áucqkc” củwovda mìzmknnh thìzmkn ngoàfktpi cửbreqa cóbgmn tiếfdping đrenpelchng, tôbduei cứbgxq ngỡbqcjfktp Tiểgxvju Cảiqnlnh, lòmeeong nhưileh mởfhxu cờrice, vộelchi chạfhkey đrenpếfdpin nghêbduenh đrenpóbgmnn, khôbdueng ngờrice ngưilehricei vàfktpo trưilehvyrtc lạfhkei làfktpfktpn Trạfhkec Thầgorbn.

bduei đrenpang đrenptvvlnh mởfhxu miệcohang nóbgmni thìzmkn hắxvgsn đrenpưileha tay nâucqkng cằaagnm tôbduei lêbduen, áucqknh mắxvgst lạfhkenh lùggmtng đrenpếfdpin lạfhkenh cảiqnl sốpzkang lưilehng. Ngưilehricei vàfktpo sau làfktp Tiểgxvju Cảiqnlnh, anh hiềsbuqn dịtvvlu hơrwcbn hắxvgsn, ôbduem lấcohay vai tôbduei, âucqkn cầgorbn hỏuwuti han: “Cóbgmn đrenpau khôbdueng?”

“Đigmrbqcjrwcbn rồyawji!”

“Ai dáucqkm đrenpáucqknh con?...”

“Ôufnung chủwovd...” Viêbduen quảiqnln lýjqof cung kíbgxqnh nghêbduenh tiếfdpip.

Anh ta khom ngưilehricei léjmarn nhìzmknn tôbduei. Nhìzmknn thấcohay tháucqki đrenpelch củwovda anh ta, tôbduei mớvyrti hiểgxvju tạfhkei sao lúufzbc tôbduei bịtvvl đrenpáucqknh khôbdueng ai thèhybwm quan tâucqkm, khôbdueng phảiqnli họzvqg sợvuxpbdueucqki đrenpóbgmn. Họzvqg đrenpvuxpi xem tôbduei sẽrrbtucqko thùggmt nhưileh thếfdpifktpo.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.