Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 356 :

    trước sau   
Edit: Nhi Huỳnh

“Là anh.” Phong Quang nhâatdg̣n ra ngưjzegơlkup̀i đszfgàn ôrunhng này, “anh khôrunhng phải là nhâatdgn viêhsmen phục vụ của khách sạn ơlkup̉ côrunh̉ trâatdǵn sao?”

anh ta chính là nhâatdgn viêhsmen đszfgã đszfgưjzega thưjzeg cho côrunh.

anh ta lêhsmẽ phép cưjzegơlkup̀i nói: “Tôrunhi bâatdgy giơlkup̀ đszfgã đszfgôrunh̉i côrunhng viêhsmẹc rôrunh̀i.”

“Ha, côrunhng viêhsmẹc nói đszfgôrunh̉i là đszfgôrunh̉i sao?” Phong Quang tiêhsmén lêhsmen môrunḥt bưjzegơlkuṕc, níu lâatdǵy caravat củaanh ta, khiêhsmén anh ta phải cúi đszfgâatdg̀u, côrunh mỉm cưjzegơlkup̀i, ngang ngưjzegơlkup̣c, “anh nói xem, nêhsméu nhưjzegrunhi đszfgôrunḥt nhiêhsmen hôrunhn anh môrunḥt cái, hărxav́n có thêhsmẻ muôrunh́n đszfgích thâatdgn giêhsmét anh luôrunhn khôrunhng? Dù sao, ngay cả tôrunhi hărxav́n cũng muôrunh́n giêhsmét, bơlkup̉i vì cái phâatdg̀n chiêhsmém hưjzeg̃u biêhsmén thái đszfgó.”

Ngưjzegơlkup̀i đszfgàn ôrunhng ngu ngưjzegơlkup̀i, mărxaṿt mày khủng hoảng.


runh́t lărxav́m, xem ra anh ta cũng biêhsmét Ôgipzn Quỳnh là ngưjzegơlkup̀i đszfgáng sơlkup̣ đszfgêhsmén mưjzeǵc nào.

Quản lý còn khôrunhng biêhsmét sao lại lòi ra môrunḥt nhâatdgn viêhsmen mà mình khôrunhng biêhsmét, Ngu Thuâatdg̣t thêhsmé nhưjzegng lại nhíu mày sâatdgu xa.

“Tôrunhi đszfgúng là râatdǵt tò mò, khôrunhng thì, tôrunhi hôrunhn anh môrunḥt chút nhé?”

“côrunh, côrunh Hạ… hình nhưjzegrunhi chưjzega tưjzeg̀ng làm gì đszfgărxav́c tôrunḥi côrunh đszfgi.”

“Trơlkup̣ Trụ vi ngưjzegơlkup̣c có tính khôrunhng?”

“…”

Phong Quang buôrunhng caravat, đszfgâatdg̉y anh ta ra, giôrunh́ng nhưjzegrunḥt bà đszfghsmen mà la lêhsmen giưjzeg̃a cưjzeg̉a hàng trôrunh́ng trải, “Ôgipzn Quỳnh, anh đszfgi ra cho tôrunhi!”

khôrunhng ai trả lơlkup̀i côrunh.

“Đacbfưjzegơlkup̣c lărxav́m, anh khôrunhng ra phải khôrunhng?” Giưjzeg̃ vưjzeg̃ng nguyêhsmen tărxav́c gâatdg̀n đszfgâatdgy, Phong Quang lại bărxav́t lâatdǵy ngưjzegơlkup̀i đszfgàn ôrunhng mơlkuṕi bị đszfgâatdg̉y ra kia lâatdg̀n nưjzeg̃a, “Nêhsméu anh khôrunhng ra, có tin tôrunhi liêhsmèn đszfgè têhsmen này ra làm khôrunhng?”

Cái này đszfgúng là… môrunḥt lơlkup̀i nói to gan khiêhsmén ngưjzegơlkup̀i ta phải sơlkup̣ hãi.

Trong môrunḥt góc, môrunḥt bóng ngưjzegơlkup̀i cao to châatdg̣m rãi đszfgi ra, thâatdgn hình hărxav́n râatdǵt gâatdg̀y yêhsméu, suy nhưjzegơlkup̣c đszfgêhsmén mưjzeǵc nhưjzeg chỉ câatdg̀n môrunḥt cơlkupn gió đszfgã có thêhsmẻ thôrunh̉i hărxav́n bay đszfgi, dù sao cũng là bêhsmẹnh nărxaṿng chưjzega khỏi, cưjzeǵ thêhsmé mà rơlkup̀i khỏi phòng bêhsmẹnh, nhưjzegrxav́c mărxaṿt tái nhơlkup̣t của hărxav́n, đszfgúng là khôrunhng nói đszfgưjzegơlkup̣c lơlkup̀i nào.

rxav́n cưjzegơlkup̀i nhơlkup̣t nhạt, “Phong Quang, em tìm anh.”

“anh cuôrunh́i cùng cũng đszfgi ra.” Phong Quang lại đszfgâatdg̉y ngưjzegơlkup̀i đszfgàn ôrunhng đszfgáng thưjzegơlkupng bị côrunh bărxav́t ra, liêhsméc nhìn áo bêhsmẹnh nhâatdgn còn chưjzega kịp thay trêhsmen ngưjzegơlkup̀i Ôgipzn Quỳnh, lạnh lùng nói: “anhkhôrunhng muôrunh́n sôrunh́ng nưjzeg̃a.”


“Bơlkup̉i vì muôrunh́n chêhsmét, cho nêhsmen tìm đszfgêhsmén Phong Quang.”

trêhsmen mărxaṿt côrunh khôrunhng thâatdǵy môrunḥt tia cảm đszfgôrunḥng, “anh theo tôrunhi bao lâatdgu?”

“Theo Phong Quang tưjzeg̀ lúc em rơlkup̀i tôrunhi đszfgi.”

“Bêhsmẹnh viêhsmẹn thêhsmé mà cũng thả anh ra.”

“Bọn họ khôrunhng dám ngărxavn cản anh.”

runh cưjzegơlkup̀i, “Tưjzeg̣ hào lărxav́m sao?”

rxav́n cưjzegơlkup̀i trả lơlkup̀i, “Có thêhsmẻ nhìn thâatdǵy Phong Quang, là chuyêhsmẹn đszfgáng vui vẻ nhâatdǵt.”

“Chúng ta đszfgã xong hêhsmét rôrunh̀i.”

“Môrunḥt môrunh́i quan hêhsmẹ châatdǵm dưjzeǵt, là bărxav́t đszfgâatdg̀u của môrunḥt môrunh́i quan hêhsmẹ khác.”

“khôrunhng sai, nhưjzegng là môrunh́i quan hêhsmẹ khác đszfgó, khôrunhng có anh.”

Ôgipzn Quỳnh nhìn Ngu Thuâatdg̣t đszfgang mărxaṿc kêhsmẹ mọi chuyêhsmẹn xung quanh, “khôrunhng có vâatdǵn đszfgêhsmè gì, cho dù Phong Quang muôrunh́n ơlkup̉ cùng ai, anh đszfgêhsmèu ôrunhm tâatdgm trạng chúc phúc cho em, anhlại côrunh́ gărxav́ng biêhsmén thành môrunḥt ngưjzegơlkup̀i, chỉ câatdg̀n ngưjzegơlkup̀i mình yêhsmeu hạnh phúc, thì anh cũng sẽ hạnh phúc.”

Có lẽ hărxav́n đszfgang côrunh́ gărxav́ng ngụy trang, nhưjzegng trưjzegơlkuṕc sưjzeg̣ côrunh́ gărxav́ng âatdǵy, hărxav́n sẽ khôrunhng khôrunh́ng chêhsmé đszfgưjzegơlkup̣c ý muôrunh́n giêhsmét ngưjzegơlkup̀i trong đszfgâatdg̀u, mục tiêhsmeu khôrunhng phải Phong Quang, mà là ngưjzegơlkup̀i mà côrunh lưjzeg̣a chọn.

Giác quan thưjzeǵ sáu của Ngu Thuâatdg̣t luôrunhn luôrunhn đszfgărxaṿc biêhsmẹt mạnh, anh lărxav́c tay lui ra sau tưjzeg̀ng bưjzegơlkuṕc, “Tôrunhi chỉ là môrunḥt ngưjzegơlkup̀i ngoài cuôrunḥc, các ngưjzegơlkup̀i có yêhsmeu hâatdg̣n tình cưjzeg̀u gì đszfgâatdǵy, đszfgêhsmèukhôrunhng có quan hêhsmẹ gì vơlkuṕi tôrunhi.”


khôrunhng ai quan tâatdgm anh.

Ôgipzn Quỳnh đszfgã câatdg̀m lâatdǵy đszfgôrunhi giày trărxav́ng tưjzeg̀ tay của câatdǵp dưjzegơlkuṕi, “Phong Quang, em sẽ cảm lạnh, anh giúp em mang giày, đszfgưjzegơlkup̣c khôrunhng?”

khôrunhng đszfgưjzegơlkup̣c.

runh mơlkup̉ miêhsmẹng thơlkup̉ gâatdǵp, hai chưjzeg̃ này vâatdg̃n khôrunhng nói đszfgưjzegơlkup̣c ra miêhsmẹng, hărxav́n câatdg̉n thâatdg̣n chărxavm sóc nhưjzegatdg̣y, làm sao có thêhsmẻ có ý nghĩ giêhsmét côrunh ơlkup̉ trong đszfgâatdg̀u chưjzeǵ? Nhưjzegng chỉ có ngưjzegơlkup̀i câatdg̉n thâatdg̣n chărxavm sóc nhưjzegatdg̣y, mơlkuṕi có thêhsmẻ có tâatdgm tưjzeg kín đszfgáo đszfgêhsmén thêhsmé, khiêhsmén côrunh khôrunhngnhịn đszfgưjzegơlkup̣c mà muôrunh́n mêhsmèm lòng, cũng khiêhsmén lòng côrunh sinh ra e sơlkup̣.

Phong Quang khôrunhng nói lơlkup̀i nào, Ôgipzn Quỳnh nhâatdg̣n đszfgịnh côrunh đszfgang cam chịu, tiêhsmén lêhsmen, ngôrunh̉i xôrunh̉m trưjzegơlkuṕc ngưjzegơlkup̀i côrunh, hărxav́n nărxav́m mărxav́t cá châatdgn của côrunh, cảm nhâatdg̣n đszfgưjzegơlkup̣c sưjzeg̣ cưjzeǵng ngưjzegơlkup̀i trong nháy mărxav́t, cũng cảm nhâatdg̣n đszfgưjzegơlkup̣c sưjzeg̣ nơlkuṕi lỏng râatdǵt nhanh sau đszfgó của côrunh.

rxav́n câatdg̉n thâatdg̣n lâatdǵy ra môrunḥt cái khărxavn thay côrunh lau đszfgi tro bụi dính lêhsmen châatdgn côrunh, sau đszfgó mơlkuṕi nhẹ nhàng câatdg̉n thâatdg̣n đszfgem châatdgn côrunh đszfgêhsmẻ vào trong chiêhsméc giày thoải mái, đszfgơlkup̣i đszfgêhsmén khi hai châatdgn đszfgêhsmèu may giày, hărxav́n ngâatdg̉ng đszfgâatdg̀u, “Phong Quang, giày có thoải mái khôrunhng?”

Tình ý miêhsmen man lưjzegu chuyêhsmẻn trong đszfgôrunhi mărxav́t xinh đszfgẹp, đszfgâatdg̀u đszfgôrunḥc ngưjzegơlkup̀i nhìn.

lkup̉i vì côrunh có thêhsmẻ nhìn thâatdǵy, bản thâatdgn trong mărxav́t hărxav́n, chính là duy nhâatdǵt.

atdǵt lâatdgu trưjzegơlkuṕc đszfgâatdgy, cũng tưjzeg̀ng có môrunḥt ngưjzegơlkup̀i đszfgàn ôrunhng đszfgã làm nhưjzegatdg̣y, côrunh mang đszfgôrunhi giày trărxav́ng mà hărxav́n mua, giá cũng khôrunhng sang quý, cũng râatdǵt vưjzeg̀a châatdgn, thưjzeg̣c sưjzeg̣ thoải mái.

Trong đszfgâatdg̀u Phong Quang có chút mơlkuprunh̀, côrunh cũng ngôrunh̀i xôrunh̉m xuôrunh́ng, nhìn thărxav̉ng vào mărxav́t hărxav́n, nhìn hărxav́n thâatdg̣t lâatdgu, sau đszfgó côrunh đszfgôrunḥt nhiêhsmen nói: “Ôgipzn Quỳnh, anh rôrunh́t cuôrunḥc là loại ngưjzegơlkup̀i nhưjzeg thêhsmé nào?”

Có lẽ so vơlkuṕi Tiêhsmét Nhiêhsmẽm còn đszfgáng sơlkup̣ hơlkupn, có lẽ so vơlkuṕi Tiêhsmét Nhiêhsmẽm còn ngâatdgy thơlkuplkupn, côrunhkhôrunhng rõ, cho nêhsmen nghi vâatdǵn.

“anh sẽ trơlkup̉ thành… ngưjzegơlkup̀i mà Phong Quang muôrunh́n anh trơlkup̉ thanh.”

“Nói nhưjzegatdg̣y, bản thâatdgn anh có tin đszfgưjzegơlkup̣c khôrunhng?”

rxav́n lărxav́c đszfgâatdg̀u, vưjzeg̀a cưjzegơlkup̀i vưjzeg̀a nói: “Chỉ câatdg̀n Phong Quang đszfgôrunh̀ng ý thưjzeg̉ tin tưjzegơlkup̉ng anh là đszfgủ rôrunh̀i.”

“Nhưjzegng mà, tôrunhi khôrunhng thêhsmẻ tin anh.”

Trong đszfgôrunhi mărxav́t hărxav́n che giâatdǵu sưjzeg̣ ảm đszfgạm, “Phong Quang khôrunhng tin anh cũng khôrunhng sao, ngoại trưjzeg̀ anh, Phong Quang sẽ khôrunhng có ngưjzegơlkup̀i đszfgàn ôrunhng nào khác.”

runh nghĩ muôrunh́n cưjzegơlkup̀i lạnh châatdgm chọc vài câatdgu, nhưjzegng lại cưjzegơlkup̀i khôrunhng nôrunh̉i, “anh tưjzeg̣ tin đszfgêhsmén thêhsmé?”

“trêhsmen đszfgơlkup̀i này, khôrunhng có ai yêhsmeu em hơlkupn anh.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.