anh hỏi: “côkphk thích ămqsa n đrrpd ôkphk ̀ ngọt?”
“Đprzm úng rôkphk ̀i, đrrpd ôkphk ̀ ngọt tôkphk i đrrpd êdprm ̀u thích ămqsa n.” Phong Quang râxoob ́t là tiêdprm ́c nuôkphk ́i thơndou ̉ dài, “Nhưakoj ng mà bâxoob y giơndou ̀ tôkphk i khôkphk ng phải ngưakoj ơndou ̀i bình thưakoj ơndou ̀ng, cho nêdprm n cũng khôkphk ng thêdprm ̉ thưakoj ơndou ̀ng xuyêdprm n ămqsa n ngọt, chị Hàn nói tôkphk i ămqsa n nhiêdprm ̀u, béo hơndou n sẽ khôkphk ng tôkphk ́t lămqsa ́m.”
anh nói khẽ, “khôkphk ng sao.”
“Cái gì khôkphk ng sao?”
“Cho dù có béo, côkphk cũng thưakoj ̣c sưakoj ̣ xinh đrrpd ẹp.”
Phong Quang sưakoj ̉ng sôkphk ́t môkphk ̣t lát, sau đrrpd ó khôkphk ng nhịn đrrpd ưakoj ơndou ̣c mà ôkphk m mămqsa ̣t bâxoob ̣t cưakoj ơndou ̀i, “anh cũng thâxoob ̣t biêdprm ́t cách nói chuyêdprm ̣n phiêdprm ́m, nhưakoj ng mà anh nói đrrpd úng, tôkphk i là Hạ Phong Quang mà, tôkphk i có mâxoob ̣p cũng sẽ mâxoob ̣p đrrpd ẹp, nêdprm ́u có cơndou hôkphk ̣i, tôkphk i mơndou ̀i anh đrrpd i ămqsa n ơndou ̉ cưakoj ̉a hàng bánh ngọt mà tôkphk i thích ămqsa n nhâxoob ́t.”
anh cưakoj ơndou ̀i nhẹ, “Đprzm ưakoj ơndou ̣c.”
Tưakoj ̣a nhưakoj ánh nămqsa ́ng tháng ba, âxoob ́m tâxoob ̣n lòng ngưakoj ơndou ̀i.
côkphk chơndou ́p mămqsa ́t, buôkphk ̣c miêdprm ̣ng, “anh cũng thâxoob ̣t đrrpd ẹp mămqsa ́t.”
“côkphk cũng đrrpd ẹp mămqsa ́t.” âxoob m thanh của anh nhưakoj môkphk ̣t làn gió âxoob ́m thôkphk ̉i vào tai, vâxoob y quanh lòng ngưakoj ơndou ̀i, “côkphk là côkphk gái đrrpd ẹp mămqsa ́t nhâxoob ́t tôkphk i tưakoj ̀ng nhìn thâxoob ́y.”
Đprzm âxoob y chính là môkphk ̣t câxoob u đrrpd ánh giá cao nhâxoob ́t khôkphk ng thêdprm ̉ nghi ngơndou ̀ gì.
Mâxoob ́y lơndou ̀i kiêdprm ̉u này Phong Quang vôkphk ́n nghe đrrpd ưakoj ơndou ̣c khôkphk ng ít, nhưakoj ng hôkphk m nay đrrpd ưakoj ơndou ̣c nói ra tưakoj ̀ trong miêdprm ̣ng ngưakoj ơndou ̀i đrrpd àn ôkphk ng này, lại làm cho lòng của côkphk đrrpd ánh thót lêdprm n trong chơndou ́p mămqsa ́t, côkphk ra vẻ bình tĩnh nói: “Dù sao anh cũng chưakoj a thâxoob ́y qua bao nhiêdprm u côkphk gái.”
anh nghiêdprm m túc suy nghĩ môkphk ̣t lát, “Theo trí nhơndou ́ của tôkphk i, tôkphk i tôkphk ̉ng côkphk ̣ng gămqsa ̣p qua ba mưakoj ơndou i hai côkphk gái, có đrrpd ưakoj ơndou ̣c tính là nhiêdprm ̀ukhôkphk ng?”
“… anh đrrpd ang nói đrrpd ùa sao?”
anh lămqsa ́c đrrpd âxoob ̀u, “Tôkphk i khôkphk ng có nói đrrpd ùa, thâxoob ̣t là ba mưakoj ơndou i hai ngưakoj ơndou ̀i, bơndou ̉i vì khôkphk ng ai chịu nói chuyêdprm ̣n phiêdprm ́m vơndou ́i tôkphk i, cho nêdprm n tôkphk i râxoob ́t nhàm chán, cũng bơndou ̉i vì thêdprm ́, tôkphk i ngay cả tòa nhà này có bao nhiêdprm u phiêdprm ́n đrrpd á lót sàn cũng đrrpd êdprm ́m rõ ràng.”
Phong Quang khôkphk ng tin, “Vâxoob ̣y anh nói xem có bao nhiêdprm u phiêdprm ́n?”
“Bảy trămqsa m tám mưakoj ơndou i hai phiêdprm ́n.”
côkphk im lămqsa ̣ng môkphk ̣t giâxoob y, “Cái này đrrpd ùa khôkphk ng vui.”
“côkphk khôkphk ng tin tôkphk i.” khôkphk ng phải nghi vâxoob ́n mà là khămqsa ̉ng đrrpd ịnh.
“khôkphk ng phải khôkphk ng tin, chỉ là thâxoob ́y…” côkphk suy nghĩ tìm tưakoj ̀ môkphk ̣t lát, “Ngưakoj ơndou ̀i ta phải nhàm chán đrrpd êdprm ́n mưakoj ́c nào mơndou ́i có thêdprm ̉ làm đrrpd ưakoj ơndou ̣c chuyêdprm ̣n này?”
anh đrrpd ưakoj ́ng lêdprm n, cưakoj ơndou ̀i dịu dàng, trong mămqsa ́t câxoob ́t giâxoob ́u sưakoj ̣ côkphk ́ châxoob ́p, “côkphk khôkphk ng tin tôkphk i, vâxoob ̣y chúng ta cùng nhau đrrpd i đrrpd êdprm ́m lại môkphk ̣t lâxoob ̀n.”
“Hả?”
“côkphk đrrpd i đrrpd êdprm ́m môkphk ̣t lâxoob ̀n thì sẽ tin tôkphk i thôkphk i, tôkphk i sẽ khôkphk ng gạt côkphk .” Gió thôkphk ̉i bay nhè nhẹ mái tóc ngămqsa ́n trưakoj ơndou ́c trán anh, khôkphk ng phá đrrpd i sưakoj ̣ tao nhã, ngưakoj ơndou ̣c lại có thêdprm m môkphk ̣t phâxoob ̀n chói lọi mêdprm ngưakoj ơndou ̀i.
anh ta quả nhiêdprm n cưakoj ̣c kỳ đrrpd ẹp mămqsa ́t và hơndou ̣p khâxoob ̉u vị của côkphk .
Phong Quang nghĩ nghĩ, vâxoob ̃n nêdprm n cúi đrrpd âxoob ̀u trưakoj ơndou ́c sămqsa ́c đrrpd ẹp thôkphk i, côkphk cũng đrrpd ưakoj ́ng lêdprm n, “Đprzm ưakoj ơndou ̣c thôkphk i, chúng ta cùng nhau đrrpd êdprm ́m phiêdprm ́n đrrpd á lót sàn ơndou ̉ tòa nhà này môkphk ̣t lâxoob ̀n là đrrpd ưakoj ơndou ̣c.”
anh cưakoj ơndou ̀i nhẹ nhàng, “Cưakoj ́ bămqsa ́t đrrpd âxoob ̀u tưakoj ̀ dưakoj ơndou ́i châxoob n chúng ta đrrpd i.”
“Đprzm ưakoj ơndou ̣c.” côkphk khôkphk ng rõ bản thâxoob n vì sao có thêdprm ̉ đrrpd ôkphk ̀ng ý làm chuyêdprm ̣n ngâxoob y thơndou nhưakoj vâxoob ̣y, chỉ là khi nhìn đrrpd êdprm ́n khuôkphk n mămqsa ̣t tưakoj ơndou i cưakoj ơndou ̀i củaanh, liêdprm ̀n cảm thâxoob ́y, có lẽ cùng anh làm chuyêdprm ̣n ngâxoob y thơndou nhưakoj vâxoob ̣y cũng râxoob ́t thú vị.
anh tỏ ra quá mưakoj ́c côkphk đrrpd ơndou n, côkphk khôkphk ng đrrpd ành lòng tưakoj ̀ chôkphk ́i.
Bọn họ lâxoob ́y câxoob y hòe làm môkphk ́c khơndou ̉i đrrpd iêdprm ̉m, tưakoj ̀ trái qua phải, khôkphk ng hêdprm ̀ bỏ qua môkphk ̣t cămqsa n phòng nào, anh nói gian phòng nào cũngkhôkphk ng đrrpd óng cưakoj ̉a, bơndou ̉i vì bêdprm n trong cũng khôkphk ng có gì đrrpd áng giá.
Phong Quang lại nhịn khôkphk ng đrrpd ưakoj ơndou ̣c hỏi: “Chămqsa ̉ng lẽ anh tơndou ́i đrrpd âxoob y đrrpd ã lâxoob u rôkphk ̀i sao?”
“Hình nhưakoj khoảng… môkphk ̣t tháng.”
côkphk khôkphk ng có lơndou ̀i nào đrrpd êdprm ̉ nói, chỉ có thêdprm ̉ nói Ngu Thuâxoob ̣t này đrrpd úng là chuyêdprm n nghiêdprm ̣p, thêdprm ́ mà đrrpd êdprm ́n đrrpd âxoob y trưakoj ơndou ́c môkphk ̣t tháng, cũng quá dụng tâxoob m.
anh hỏi: “Sao lại nhìn tôkphk i nhưakoj vâxoob ̣y?”
côkphk vôkphk ́n đrrpd ịnh nói nhìn anh có vẻ râxoob ́t chuyêdprm n nghiêdprm ̣p, lơndou ̀i đrrpd êdprm ́n đrrpd âxoob ̀u lưakoj ơndou ̃i lại rẽ khúc quẹo thành: “anh nhìn đrrpd ẹp mămqsa ́t chưakoj ́ gì, khôkphk ngnhìn anh thì nhìn ai?”
“Đprzm âxoob y là lâxoob ̀n thưakoj ́ hai côkphk nói tôkphk i đrrpd ẹp mămqsa ́t, tôkphk i so vơndou ́i Mạc Diêdprm ̣c Vâxoob n kia đrrpd ẹp mămqsa ́t hơndou n sao?” anh dưakoj ̀ng châxoob n, cúi đrrpd âxoob ̀u cưakoj ơndou ̀i, cămqsa ̣p mămqsa ́t kia nhìn côkphk chămqsa m chú, giôkphk ́ng nhưakoj mùa xuâxoob n hoa đrrpd ào nơndou ̉ rôkphk ̣, trải qua môkphk ̣t mùa đrrpd ôkphk ng lạnh lẽo, sinh sôkphk i nảy nơndou ̉ khămqsa ́p nơndou i.
“Đ
anh nói khẽ, “khô
“Cái gì khô
“Cho dù có béo, cô
Phong Quang sư
anh cư
Tư
cô
“cô
Đ
Mâ
anh nghiê
“… anh đ
anh lă
Phong Quang khô
“Bảy tră
cô
“cô
“khô
anh đ
“Hả?”
“cô
anh ta quả nhiê
Phong Quang nghĩ nghĩ, vâ
anh cư
“Đ
anh tỏ ra quá mư
Bọn họ lâ
Phong Quang lại nhịn khô
“Hình như
cô
anh hỏi: “Sao lại nhìn tô
cô
“Đ
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.