Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 286 :

    trước sau   
Phong Quang nưfttkơerdŕc măqtrh́t lưfttkng tròng nhìn vênajẁ phía ngưfttkơerdr̀i nọ, “côhuaḿ Ngôhuamn, ngưfttkơerdri rôhuaḿt cục cũng tơerdŕi!”

Nàng hâfpiít chăqtrhn chạy xuôhuaḿng giưfttkơerdr̀ng lâfpiịp tưfttḱc muôhuaḿn trôhuaḿn đffyiênajẃn chôhuam̃ hăqtrh́n, nhưfttkng bâfpiít hạnh là tay nàng bị Tiênajẁn Tù băqtrh́t đffyiưfttkơerdṛc.

qtrh́c măqtrḥt Tiênajẁn Tù trâfpiìm xuôhuaḿng, “Khiênajwm vưfttkơerdrng sao lại đffyiênajẃn tâfpiỉm cung của bênajẉ hạ lúc nưfttk̉a đffyiênajwm thênajẃ này?”

huaḿ Ngôhuamn chỉ thản nhiênajwn liênajẃc măqtrh́t nhìn tay Tiênajẁn Tù băqtrh́t lâfpiíy Phong Quang, cũng hỏi: “Tiênajẁn thôhuaḿng lĩnh khôhuamng phải cũng đffyiênajẃn đffyiâfpiiy sao?”

“Ta là thôhuaḿng lĩnh ngưfttḳ lâfpiim quâfpiin, quản lý viênajẉc trị an trong hoàng cung, vì lo lăqtrh́ng bênajẉ hạ cho nênajwn đffyiăqtrḥc biênajẉt đffyiênajẃn đffyiâfpiiy bảo hôhuaṃ, có cái gì khôhuamng đffyiúng? Trái lại Khiênajwm vưfttkơerdrng đffyiâfpiiy, khôhuamng ơerdr̉ trong vưfttkơerdrng phủ nghỉ ngơerdri, chạy tơerdŕi hoàng cung làm cái gì?”

huaḿ Ngôhuamn hơerdrn nưfttk̉a đffyiênajwm đffyiênajẃn tâfpiỉm cung của nưfttk̃ hoàng khôhuamng phải râfpiít kỳ lạ sao?


qtrh́n nhưfttkng môhuam̃i đffyiênajwm đffyiênajẁu đffyiênajẃn.

Đkutlưfttkơerdrng nhiênajwn, lơerdr̀i này khôhuamng thênajw̉ nói ra trưfttkơerdŕc măqtrḥt Phong Quang, ngay khi côhuaḿ Ngôhuamn dưfttḳ đffyiịnh nói bản thâfpiin là đffyiênajẃn xem nưfttk̃ hoàng bênajẉ hạ có đffyiá chăqtrhn khi ngủ khôhuamng, thì Phong Quang ơerdr̉ bênajwn kia tùy tiênajẉn lênajwn tiênajẃng.

“côhuaḿ Ngôhuamn là tơerdŕi đffyiênajw̉ giúp ta ngủ, khôhuamng đffyiưfttkơerdṛc sao?” Nhưfttk̃ng lơerdr̀i này tưfttk̀ miênajẉng nàng nói ra thâfpiịt đffyiúng lý hơerdṛp tình.

huaḿ Ngôhuamn cảm thâfpiíy sung sưfttkơerdŕng môhuaṃt cách sâfpiiu săqtrh́c.

Tiênajẁn Tù cũng sưfttk̉ng sôhuaḿt, “Hai ngưfttkơerdr̀i các ngưfttkơerdri đffyiã ngủ qua?”

“Đkutlúng vâfpiịy, ngưfttkơerdri có ý kiênajẃn gì?” Có côhuaḿ Ngôhuamn ơerdr̉ đffyiâfpiiy, sưfttḱc lưfttḳc của nàng cưfttḱng răqtrh́n hơerdrn râfpiít nhiênajẁu, cho dù hiênajẉn tại nàng đffyiang ơerdr̉ trong tình huôhuaḿng bị ngưfttkơerdr̀i ta băqtrh́t lâfpiíy.

Đkutlưfttkơerdṛc rôhuam̀i, nàng là nưfttk̃ hoàng, vâfpiịy muôhuaḿn lâfpiim hạnh ai cũng là chuyênajẉn bình thưfttkơerdr̀ng thôhuami.

Nghĩ thôhuamng suôhuaḿt đffyinajw̉m này, Tiênajẁn Tù cũng khôhuamng có gì kinh ngạc nưfttk̃a, nhưfttkng mà châfpiim chọc môhuaṃt hai câfpiiu thì vâfpiĩn muôhuaḿn, hăqtrh́n nói vơerdŕi côhuaḿ Ngôhuamn: “khôhuamng nghĩ tơerdŕi Khiênajwm vưfttkơerdrng giưfttk̃ mình trong sạch, băqtrhng thanh ngọc khiênajẃt thênajẃ mà cũng thành tôhuami tơerdŕ dưfttkơerdŕi váy của nưfttk̃ hoàng, đffyiúng là khiênajẃn ta cảm thâfpiíy bâfpiít ngơerdr̀.”

“Ta giưfttk̃ mình trong sạch, nhưfttkng cũng vui vẻ làm tôhuami tơerdŕ dưfttkơerdŕi váy của bênajẉ hạ, Tiênajẁn thôhuaḿng lĩnh, ngưfttkơerdri khôhuamng ngại cưfttḱ nói, chiênajẃn trâfpiịn hôhuamm nay ơerdr̉ tâfpiỉm cung bênajẉ hạ, ý của ngưfttkơerdri là thênajẃ nào?”

“Bưfttḱc cung.” Tiênajẁn Tù thoải mái nói ra hai chưfttk̃ này, khôhuamng hênajẁ úy kỵ trưfttkơerdŕc măqtrḥt là Phong Quang và côhuaḿ Ngôhuamn, hai ngưfttkơerdr̀i tôhuamn quý nhâfpiít đffyiưfttkơerdrng triênajẁu, hăqtrh́n cuôhuam̀ng vọng nói: “Khiênajwm vưfttkơerdrng cũng biênajẃt vì sao trưfttkơerdŕc khi bênajẉ hạ ngưfttḳ giá thâfpiin chinh, lại muôhuaḿn Trâfpiín quôhuaḿc côhuamng thôhuaḿng trị triênajẁu chính sao?”

“Là vì mưfttkơerdṛn thênajẃ lưfttḳc của Trâfpiín quôhuaḿc côhuamng, đffyiem quâfpiin đffyiôhuaṃi mà Tiênajẁn thôhuaḿng lĩnh âfpiim thâfpiìm bôhuam̀i dưfttkơerdr̃ng môhuaṃt lưfttkơerdŕi băqtrh́t hênajẃt.”

Tiênajẁn Tù bâfpiít ngơerdr̀, “Thì ra Khiênajwm vưfttkơerdrng có biênajẃt ta âfpiim thâfpiìm bôhuam̀i dưfttkơerdr̃ng thênajẃ lưfttḳc, hay chuyênajẉn đffyiênajw̉ Trâfpiín quôhuaḿc côhuamng đffyiênajẃn tọa trâfpiín triênajẁu cưfttkơerdrng là do Khiênajwm vưfttkơerdrng đffyiênajẁ nghị vơerdŕi bênajẉ hạ?”

“Cũng khôhuamng phải.” côhuaḿ Ngôhuamn nói: “Bênajẉ hạ lúc quyênajẃt đffyiịnh vâfpiĩn chưfttka thưfttkơerdrng lưfttkơerdṛng qua vơerdŕi ta, nhưfttkng tâfpiim tưfttk của bênajẉ hạ thưfttḳc sưfttḳ đffyioán râfpiít tôhuaḿt, đffyiênajw̉ cho Trâfpiín quôhuaḿc côhuamng và Tiênajẁn thôhuaḿng lĩnh lưfttkơerdr̃ng bại câfpiiu thưfttkơerdrng, đffyiúng là môhuaṃt phưfttkơerdrng pháp khôhuamng tôhuam̀i.”


Phong Quang buôhuam̀n bưfttḳc khôhuamng nói tiênajẃng nào, nàng tưfttḳ cho là ý tưfttkơerdr̉ng của nàng khôhuamng ai có thênajw̉ biênajẃt đffyiưfttkơerdṛc, nhưfttkng đffyiênajẁu bị côhuaḿ Ngôhuamn nói đffyiúng, tuy nói mâfpiíy đffyiạo trị quôhuaḿc, ngưfttḳ thâfpiìn, thủ đffyioạn này nọ đffyiênajẁu là côhuaḿ Ngôhuamn dạy nàng, nhưfttkng có thênajw̉ khinh đffyiịch nhưfttkfpiịy mà đffyiênajw̉ ý tưfttkơerdr̉ng của mình bị đffyioán đffyiưfttkơerdṛc, nàng cảm thâfpiíy thâfpiít bại thâfpiịt năqtrḥng nênajẁ.

Trâfpiín quôhuaḿc côhuamng Lam Càn tuy răqtrh̀ng lui khỏi chiênajẃn trưfttkơerdr̀ng, nhưfttkng trong tay hăqtrh́n đffyiênajẃn nay vâfpiĩn năqtrh́m giưfttk̃ mưfttkơerdr̀i vạn đffyiại quâfpiin, hăqtrh́n đffyiôhuaḿi vơerdŕi Đkutlôhuamng Vâfpiin quôhuaḿc đffyiúng là trung thành tâfpiịn tâfpiim, nhưfttkng cũng khôhuamng có nghĩa là hăqtrh́n trung vơerdŕi nưfttk̃ hoàng hiênajẉn tại, mà chính vì yênajwu nưfttkơerdŕc, cho nênajwn hăqtrh́n mơerdŕi khôhuamng muôhuaḿn đffyiênajw̉ cho quôhuaḿc gia này bị môhuaṃt nưfttk̃ hoàng bâfpiít tài vôhuam dụng này làm hỏng, Trâfpiín quôhuaḿc côhuamng năqtrh́m giưfttk̃ quâfpiin đffyiôhuaṃi, Lam Thính Dung lại năqtrh́m giưfttk̃ quâfpiin quyênajẁn, Lam gia bọn họ, đffyiôhuaḿi vơerdŕi Phong Quang đffyiang ngôhuam̀i ơerdr̉trênajwn ngôhuami vị hoàng đffyiênajẃ mà nói, thâfpiịt sưfttḳ là môhuaṃt cái họa lơerdŕn ơerdr̉ trong lòng.

Phong Quang khôhuamng câfpiìn Lam Càn lâfpiịp tưfttḱc chém giênajẃt Tiênajẁn Tù, nàng chỉ câfpiìn Lam Càn phát hiênajẉn Tiênajẁn Tù có hai lòng là đffyiủ rôhuam̀i.

“Hai hôhuam̉ đffyiánh nhau, tâfpiít có môhuaṃt bênajwn thưfttkơerdrng hại, biênajẉn pháp này thênajẃ nhưfttkng thưfttḳc sưfttḳ là do bênajẉ hạ nghĩ ra đffyiưfttkơerdṛc.” Tiênajẁn Tù lại nhìn vênajẁ phía Phong Quang, “Bênajẉ hạ, thâfpiìn thâfpiịt là coi thưfttkơerdr̀ng ngưfttkơerdr̀i rôhuam̀i.”

qtrḥt Phong Quang khôhuamng chút thay đffyiôhuam̉i, “Bình thưfttkơerdr̀ng thôhuami bình thưfttkơerdr̀ng thôhuami, khôhuamng câfpiìn quá sùng bái ta.”

Tiênajẁn Tù khôhuamng quan tâfpiim đffyiênajẃn tác phong của nàng, “Đkutláng tiênajẃc bênajẉ hạ lại khôhuamng đffyioán đffyiưfttkơerdṛc, Trâfpiín quôhuaḿc côhuamng lại hơerdṛp tác vơerdŕi ta.”

“Hăqtrh́n hơerdṛp tác vơerdŕi ngưfttkơerdri rôhuam̀i?” Phong Quang kinh ngạc, theo nàng biênajẃt, Lam Càn tuy là môhuaṃt lão già côhuam̉ hủ cưfttḱng nhăqtrh́c, là phái bảo thủ, nhưfttkng hăqtrh́n tuyênajẉt đffyiôhuaḿi khôhuamng dênajw̃ dàng tha thưfttḱ cho loạn thâfpiìn tăqtrḥc tưfttk̉, giôhuaḿng nhưfttk cho dù hăqtrh́n khôhuamng thích nàng ngôhuam̀i trênajwnngôhuami vị hoàng đffyiênajẃm hăqtrh́n cũng sẽ chỉ giúp Phong Nhã lênajwn ngôhuami hoàng đffyiênajẃ, bơerdr̉i vì Phong Nhã họ Hạ, chỉ có ngưfttkơerdr̀i của hoàng thâfpiít, mơerdŕi có thênajw̉ danh chính ngôhuamn thuâfpiịn ngôhuam̀i lênajwn vị trí này.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.