Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 259 :

    trước sau   
edit: Nhi Huỳnh

“Tại hạ Kha Hoài, khôcmfung biêtugd́t tiêtugd̉u thưjwqq đppxxânnpyy là?”

“Đxavvânnpyy là…”

“Tiêtugd̉u Ngã.” Phong Quang liêtugd́c măijgĺt nhìn Tiêtugd̉u Ngã, ý bảo nàng im lăijgḷng là đppxxưjwqqơsniẉc rôcmfùi, Tiêtugd̉u Ngã lui ra sau môcmfụt bưjwqqơsniẃc, cúi đppxxânnpỳu khôcmfung dám hé răijglng, Phong Quang thêtugd́ này mơsniẃi nói: “Trong têtugdn của ta có môcmfụt chưjwqq̃ Hà, mọi ngưjwqqơsniẁi đppxxêtugd̀u gọi ta là Hà côcmfu nưjwqqơsniwng.”

cmfung tưjwqq̉ kia cưjwqqơsniẁi nhơsniẉt nhạt, “Hà côcmfu nưjwqqơsniwng.”

“Thânnpyn phânnpỵn của côcmfung tưjwqq̉ ra sao, sao lại thôcmfủi tiêtugdu ơsniw̉ nơsniwi này?”


“Ta là đppxxại côcmfung tưjwqq̉ phủ huyêtugḍn lêtugḍnh, nhânnpyn ánh trăijglng đppxxẹp đppxxẽ, nhịn khôcmfung đppxxưjwqqơsniẉc mơsniẃi thôcmfủi tiêtugdu vào lúc này, nêtugd́u quânnpýy rânnpỳy côcmfu nưjwqqơsniwng nghỉ ngơsniwi, ta thânnpỵt sưjwqq̣ có lôcmfũi, ta sẽ rơsniẁi đppxxi.”

“Đxavvơsniẉi chút.” Phong Quang gọi lại nam nhânnpyn muôcmfún rơsniẁi đppxxi, nàng nghi ngơsniẁ nói: “Theo ta đppxxưjwqqơsniẉc biêtugd́t, Kha huyêtugḍn lêtugḍnh chỉ có môcmfụt nhi tưjwqq̉ gọi là Kha Táp, côcmfung tưjwqq̉ cũng là nhi tưjwqq̉ của Kha đppxxại nhânnpyn, sao tơsniẃi bânnpyy giơsniẁ lại chưjwqqa tưjwqq̀ng nghe qua?’

ijgḷt Kha Hoài hiêtugḍn vẻ bi ai, “côcmfu nưjwqqơsniwng có đppxxtugd̀u khôcmfung biêtugd́t, mẹ ta là nguyêtugdn phôcmfúi phu nhânnpyn của phụ thânnpyn, sau khi bà qua đppxxơsniẁi, phụ thânnpyn lại cưjwqqơsniẃi thêtugdjwqq̉, nói là thiêtugd́u gia, thânnpỵt ra ơsniw̉ trong phủ ta cũng giôcmfúng hêtugḍt hạ nhânnpyn mà thôcmfui.”

“Hưjwqq̉m? Kha đppxxại nhânnpyn sao lại hôcmfù đppxxôcmfù nhưjwqqnnpỵy, măijgḷc kêtugḍ nói nhưjwqq thêtugd́ nào, ngưjwqqơsniwi cũng là trưjwqqơsniw̉ng tưjwqq̉, thânnpyn phânnpỵn tưjwqq̣ nhiêtugdn phải sang quý chút mơsniẃi đppxxúng.”

“Ta còn có thêtugd̉ ơsniw̉ trong phủ, miêtugḍng có cơsniwm ăijgln đppxxã rânnpýt tôcmfút rôcmfùi, còn cái khác, ta khôcmfung dám nghĩ nhiêtugd̀u.”

“Aiz, miêtugḍng có cơsniwm ăijgln, yêtugdu cânnpỳu đppxxơsniwn giản nhưjwqqnnpỵy, khôcmfung băijgl̀ng ngưjwqqơsniwi đppxxi theo ta, ta bảo đppxxảm ngưjwqqơsniwi môcmfũi ngày đppxxêtugd̀u ăijgln sơsniwn hào hải vị, nhưjwqq thêtugd́ nào?”

“Sơsniwn hào hải vị ăijgln nhiêtugd̀u, sẽ ngânnpýy.” côcmfú Ngôcmfun môcmfụt thânnpyn bạch y khôcmfung biêtugd́t nhảy ra tưjwqq̀ góc nào, giọng đppxxtugḍu thản nhiêtugdn, lại lôcmfụ ra sưjwqq̣ hào hoa phú quý, hăijgĺn nhìn Phong Quang, “Hay là ngưjwqqơsniwi đppxxã quêtugdn nhưjwqq̃ng ngày năijgl̀m ơsniw̉ trêtugdngiưjwqqơsniẁng hôcmfu khôcmfung thoải mái rôcmfùi?”

ijgĺc măijgḷt Phong Quang tưjwqq́c thì khó mà tả đppxxưjwqqơsniẉc, đppxxoạn cuôcmfục sôcmfúng đppxxó khiêtugd́n nàng có biêtugd́t bao nhiêtugdu là ghêtugdsniw̉m, nêtugd́u khôcmfung phải nàng còn chưjwqqa lêtugdn giưjwqqơsniẁng vơsniẃi côcmfú Ngôcmfun, khôcmfung chưjwqq̀ng nàng còn phải hoài nghi chính mình có phải nôcmfun nghén rôcmfùi khôcmfung.

Kha Hoài nói: “Vị côcmfung tưjwqq̉ này là?”

“Kẻ hèn họ côcmfú.”

“côcmfú côcmfung tưjwqq̉.”

“Kha côcmfung tưjwqq̉, nưjwqq̉a đppxxêtugdm sưjwqqơsniwng giá, xin thưjwqq́ cho chúng ta trưjwqqơsniẃc phải cáo tưjwqq̀ nghỉ ngơsniwi.”

Kha Hoài gânnpỵt gânnpỵt đppxxânnpỳu, thong dong có lêtugd̃, “Mânnpýy vị đppxxi thong thả.”


jwqqơsniẃi ánh măijgĺt của côcmfú Ngôcmfun, Phong Quang có chút xânnpýu hôcmfủ khép quạt lại, xoay ngưjwqqơsniẁi đppxxi theo hăijgĺn.

Đxavvơsniẉi đppxxêtugd́n lúc đppxxã đppxxi xa, côcmfú Ngôcmfun nói, “Bêtugḍ hạ, ngưjwqqơsniẁi khôcmfung nêtugdn nói ra nhưjwqq̃ng lơsniẁi qua loa nhưjwqqnnpỵy.”

“Vì sao khôcmfung nêtugdn? Đxavvôcmfùng tình vơsniẃi ngưjwqqơsniẁi yêtugd́u khôcmfung phải là do vưjwqqơsniwng thúc dạy ta sao?”

“Chỉ dưjwqq̣a vào lơsniẁi nói môcmfụt phía của hăijgĺn, khôcmfung thêtugd̉ xác đppxxịnh lai lịch bôcmfúi cảnh của hăijgĺn đppxxưjwqqơsniẉc, nêtugd́u nhưjwqqijgĺn muôcmfún mưjwqqơsniẉn nguyêtugdn cơsniẃ này tiêtugd́p cânnpỵn bêtugḍ hạ, vânnpỵy đppxxêtugd́n lúc ânnpýy hôcmfúi hânnpỵn đppxxã muôcmfụn.”

“Ta xem bôcmfụ dạng hăijgĺn rânnpýt đppxxẹp măijgĺt, khôcmfung giôcmfúng ngưjwqqơsniẁi xânnpýu.”

“Bêtugḍ hạ dùng bêtugd̀ ngoài đppxxêtugd̉ đppxxánh giá ngưjwqqơsniẁi khác sao?”

“khôcmfung thì sao?” Măijgĺt thu nânnpyng lêtugdn, ý cưjwqqơsniẁi khẽ cong, “Chăijgl̉ng lẽ vưjwqqơsniwng thúc dưjwqq̣a vào tânnpym đppxxêtugd̉ đppxxánh giá con ngưjwqqơsniẁi?”

“Bêtugḍ hạ…”

Nàng ngăijgĺt lơsniẁi hăijgĺn, “Tânnpym giânnpýu ơsniw̉ dưjwqqơsniẃi da, vưjwqqơsniwng thúc có biêtugḍn pháp xuyêtugdn thânnpýu qua da ngưjwqqơsniẁi nhìn đppxxêtugd́n đppxxưjwqqơsniẉc trái tim sao?”

cmfú Ngôcmfun nói: “khôcmfung thêtugd̉.”

“Vânnpỵy thì khôcmfung thêtugd̉ kêtugd́t luânnpỵn, đppxxôcmfúi măijgḷt vơsniẃi môcmfụt ngưjwqqơsniẁi xânnpýu bôcmfụ dạng khó coi, ta sao lại khôcmfung đppxxi đppxxôcmfúi măijgḷt vơsniẃi môcmfụt ngưjwqqơsniẁi xânnpýu đppxxẹp măijgĺt chưjwqq́?”

Nàng nói đppxxạo lý rõ ràng, côcmfú Ngôcmfun khôcmfung nói gì mà chịu đppxxưjwqq̣ng.

Phong Quang cưjwqqơsniẁi môcmfụt tiêtugd́ng, “Vưjwqqơsniwng thúc khôcmfung thânnpýy vị Kha côcmfung tưjwqq̉ kia, rânnpýt giôcmfúng vơsniẃi ngưjwqqơsniwi sao?”

ijgĺt sáng của côcmfú Ngôcmfun khẽ đppxxôcmfụng, “Ý bêtugḍ hạ là gì?”

“Ý nào cũng thêtugd́, nêtugd́u nhưjwqq có thêtugd̉ ngânnpỹu nhiêtugdn đppxxùa giơsniw̃n nam nhânnpyn kia…” Nàng xòe quạt ra, che miêtugḍng cưjwqqơsniẁi khẽ,ânnpym đppxxtugḍu trơsniẁi sinh, kỳ ảo mơsniẁ mịt, “Cũng là môcmfụt chuyêtugḍn rânnpýt thú vị.”

Nàng khôcmfung chút nào che giânnpýu ânnpỷn ý của mình, lơsniẁi ít ý nhiêtugd̀u, côcmfú Ngôcmfun khôcmfung đppxxưjwqqơsniẉc tưjwqq̣ nhiêtugdn nghiêtugdng đppxxânnpỳu né tránh ánh măijgĺt nàng, năijgĺm tay đppxxêtugd̉ bêtugdn môcmfui, ho nhẹ môcmfụt tiêtugd́ng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.