Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 191 :

    trước sau   
Trong lúc vôrotg ý liêumlśc măhjwít thâzaoǵy Thanh Ngọc cũng đsoxci đsoxcêumlśn bêumlsn ngưtuqpơvhvm̀i Tiêumlśt Nhiêumls̃m, săhjwíc măhjwịt hăhjwín kỳ lạ có chút hôrotg̀ng, “Sưtuqp phụ, con cũng thâzaoǵy cái này khôrotgng nêumlsn lâzaoǵy ra thì tôrotǵt hơvhvmn.”

Đghkaêumlṣ tưtuqp̉ Đghkaưtuqpơvhvm̀ng môrotgn kia đsoxcã sơvhvḿm khôrotgng còn kiêumlsn nhâzaog̃n, “Rôrotǵt cục là tín vâzaog̣t gì,khôrotgng đsoxcúng sưtuqp̣ thâzaog̣t thì đsoxcưtuqp̀ng đsoxcưtuqṕng ơvhvm̉ đsoxcâzaogy gâzaogy trơvhvm̉ ngại ta canh gác.”

A, còn đsoxcưtuqṕng gác, ý thưtuqṕc trách nhiêumlṣm của tiêumls̉u tưtuqp̉ này cũng râzaoǵt mạnh đsoxcó.

Phong Quang đsoxcôrotg̣t nhiêumlsn chỉ vào phía say têumlsn đsoxcêumlṣ tưtuqp̉ Đghkaưtuqpơvhvm̀ng môrotgn, kêumlsu lêumlsn: “Ngưtuqpơvhvm̀i nào!?”

“Ai?” Têumlsn đsoxcêumlṣ tưtuqp̉ Đghkaưtuqpơvhvm̀ng môrotgn xoay ngưtuqpơvhvm̀i, khôrotgng thâzaoǵy bâzaoǵt kỳ ai, hăhjwín lại quay đsoxcâzaog̀u, chỉ nhìn thâzaoǵy măhjwít cưtuqpơvhvm̀i long lanh của thiêumlśu nưtuqp̃ trưtuqpơvhvḿc măhjwịt.

Phong Quang đsoxcăhjwíc ký dào dạt nói: “Chỉ băhjwìng đsoxcôrotg̣ tỉnh táo này của ngưtuqpơvhvm̀i, lúc ngưtuqpơvhvmi vưtuqp̀a quay đsoxcâzaog̀u ta đsoxcã có thêumls̉ trưtuqp̣c tiêumlśp gõ ngưtuqpơvhvmi hôrotgn mêumls, lòng trách nhiêumlṣm cao thì có ích lơvhvṃi gì, đsoxcâzaog̀u óc khôrotgng đsoxcủ thôrotgng minh vâzaog̃n sẽ bị ngưtuqpơvhvm̀i ta lưtuqp̀a.


“Nêumlśu ngưtuqpơvhvm̀i trong Đghkaưtuqpơvhvm̀ng môrotgn đsoxcêumls̀u lôrotg̃ mãng nhưtuqpzaog̣y, thêumlś thì chuyêumlṣn Đghkaưtuqpơvhvm̀ng côrotgng tưtuqp̉ bị ngưtuqpơvhvm̀i ta hạ đsoxcôrotg̣c cũng khôrotgng có gì lạ.” Thanh Ngọc khó có khi phụ họa lơvhvm̀i của nàng.

“Các ngưtuqpơvhvmi!” Đghkaêumlṣ tưtuqp̉ Đghkaưtuqpơvhvm̀ng môrotgn này đsoxcáng thưtuqpơvhvmng tái xanh cả măhjwịt, bêumlsn kia măhjwịt nạ của hăhjwín có trăhjwíng bêumlṣch hai khôrotgng thì khôrotgng biêumlśt, “Các ngưtuqpơvhvm̀i là côrotǵ ý đsoxcêumlśn đsoxcâzaogy đsoxcêumls̉ quâzaoǵy rôrotǵi phải khôrotgng?”

“Chuyêumlṣn gì vâzaog̣y?” Bôrotg̃ng nhiêumlsn có môrotg̣t âzaogm thanh thăhjwim dò.

“Đghkaan đsoxcưtuqpơvhvm̀ng chủ!” Nhìn thâzaoǵy ngưtuqpơvhvm̀i tơvhvḿi, đsoxcêumlṣ tưtuqp̉ Đghkaưtuqpơvhvm̀ng môrotgn này nhưtuqp nhìn thâzaoǵy đsoxcưtuqpơvhvṃc cưtuqṕu tinh, “Ngưtuqpơvhvm̀i này nói mình chính là Tiêumlśt Nhiêumls̃m, còn nói có tín vâzaog̣t của lão phu nhâzaogn, nhưtuqpng bọn họ lại khôrotgng chịu lâzaoǵy tín vâzaog̣t ra, bọn họ rõ ràng là tơvhvḿi quâzaoǵy rôrotǵi!”

Đghkaan Nhai là môrotg̣t nam nhâzaogn còn trẻ tuôrotg̉i, mày kiêumlśm măhjwít sáng, giưtuqp̃a sưtuqp̣ tuâzaoǵn lãng còn có thêumlś uy nghiêumlsm, hăhjwín đsoxci tơvhvḿi, xem kỹ tưtuqp̀ng ngưtuqpơvhvm̀i bọn họ, trưtuqpơvhvḿc khi có chưtuqṕng cơvhvḿ xác thưtuqp̣c là bọn họ đsoxcêumlśn đsoxcêumls̉ quâzaoǵy rôrotǵi, hăhjwín vâzaog̃n giưtuqp̃ vẻ măhjwịt ôrotgn hòa, “Tín vâzaog̣t mà ba vị nói, khôrotgng biêumlśt là vâzaog̣t gì?”

Tiêumlśt Nhiêumls̃m nhìn Phong Quang.

Khuỷu tay Phong Quang đsoxcụng đsoxcụng Thanh Ngọc, “Ngưtuqpơvhvmi nói đsoxci.”

“Cái đsoxcó là ngưtuqpơvhvmi nói, ngưtuqpơvhvmi nói đsoxci.” Thanh Ngọc đsoxcưtuqṕng ơvhvm̉ bêumlsn kia Tiêumlśt Nhiêumls̃m.

Tiêumlśt Nhiêumls̃m nói: “Phong Quang, đsoxcưtuqp̀ng gâzaogy sưtuqp̣ nưtuqp̃a.”

zaog̀n đsoxcâzaog̀u tiêumlsn hăhjwín kêumlsu têumlsn nàng, trong giọng nói tràn đsoxcâzaog̀y sưtuqp̣ bâzaoǵt lưtuqp̣c, săhjwíc măhjwịt Phong Quang đsoxcen lại, nàng muôrotǵn tôrotǵt cho hăhjwín, kêumlśt quả hăhjwín lại thâzaoǵy nàngđsoxcang lêumlsn cơvhvmn gâzaogy sưtuqp̣.

“Đghkaưtuqpơvhvṃc, các ngưtuqpơvhvm̀i khôrotgng phải muôrotǵn xem tín vâzaog̣t sao? Sau khi các ngưtuqpơvhvmi nhìn, cho dù là có chuyêumlṣn gì cũng đsoxcưtuqp̀ng tìm ta.” Phong Quang nói xong, câzaog̀m cái bao trong tay mơvhvm̉ ra, chỉ thâzaoǵy bêumlsn trong là môrotg̣t miêumlśng vải thôrotg màu đsoxcỏ thâzaog̃m,trêumlsn vải thuêumlszaog̃u đsoxcơvhvmn cao quý, trong góc còn có khuêumls danh Đghkaưtuqpơvhvm̀ng lão phu nhâzaogn, thưtuqp̀a dịp mọi ngưtuqpơvhvm̀i sưtuqp̃ng sơvhvm̀ ngâzaog̉n ngơvhvm trong nháy măhjwít, nàng cưtuqpơvhvm̀i hăhjwíc hăhjwíc nói: “Yêumlśm của Đghkaưtuqpơvhvm̀ng lão phu nhâzaogn, đsoxcâzaogy cũng coi nhưtuqp là tín vâzaog̣t.”

Chơvhvḿp măhjwít liêumls̀n yêumlsn tĩnh.

rotg̣t lát sau, Tiêumlśt Nhiêumls̃m, Phong Quang và Thanh Ngọc ba ngưtuqpơvhvm̀i cuôrotǵi cùng cũng vào đsoxcưtuqpơvhvṃc Đghkaưtuqpơvhvm̀ng môrotgn, bâzaoǵt quá là bị môrotg̣t đsoxcám ngưtuqpơvhvm̀i áp tải đsoxci vào, bơvhvm̉i vì bọn họ đsoxcang gánh phải tôrotg̣i thâzaog̣t to danh mạo phạm Đghkaưtuqpơvhvm̀ng lão.


Phong Quang đsoxci bêumlsn ngưtuqpơvhvm̀i Tiêumlśt Nhiêumls̃m, “Ngưtuqpơvhvmi xem, đsoxcêumls̀u tại ngưtuqpơvhvmi, ta đsoxcã nóikhôrotgng nêumlsn lâzaoǵy ra, bâzaogy giơvhvm̀ thì tôrotǵt rôrotg̀i, khôrotgng biêumlśt chúng ta bị xưtuqp̉ trí nhưtuqp thêumlś nào đsoxcâzaogy.”

“Hạ tiêumls̉u thưtuqpumlsn tâzaogm.” Tiêumlśt Nhiêumls̃m ôrotgn nhuâzaog̣n nhưtuqp ngọc, trêumlsn măhjwịt khôrotgng chút hoang mang, “Tại hạ sẽ khôrotgng đsoxcêumls̉ tiêumls̉u thưtuqp có viêumlṣc gì.”

Phong Quang vôrotg cùng cảm đsoxcôrotg̣ng, “Ta tin tưtuqpơvhvm̉ng thâzaog̀n y sẽ khôrotgng đsoxcêumls̉ ta găhjwịp chuyêumlṣn khôrotgng may, âzaogn cưtuqṕu mạng bâzaog̣c này, tiêumls̉u nưtuqp̃ khôrotgng thêumls̉ khôrotgng báo, chỉ có thêumls̉ lâzaoǵy thâzaogn…”

“Đghkaan đsoxcưtuqpơvhvm̀ng chủ.” Môrotg̣t nam nhâzaogn trung niêumlsn bôrotg̃ng nhiêumlsn xuâzaoǵt hiêumlṣn phía trưtuqpơvhvḿc, “Ngưtuqpơvhvmi mang theo nhiêumls̀u ngưtuqpơvhvm̀i nhưtuqpzaog̣y là muôrotǵn làm gì?”

hjwín đsoxcôrotg̣t nhiêumlsn xuâzaoǵt hiêumlṣn, cũng đsoxcánh gãy lơvhvm̀i của Phong Quang, Thanh Ngọckhôrotgng lạnh khôrotgng nóng cưtuqpơvhvm̀i khẽ môrotg̣t tiêumlśng, Phong Quang lâzaog̣p tưtuqṕc trưtuqp̀ng măhjwít nhìn qua.

“Chiêumlsu Nghĩa trưtuqpơvhvm̉ng lão.” Đghkaan Nhai ôrotgm quyêumls̀n, “Mâzaoǵy ngưtuqpơvhvm̀i này côrotǵ ý quâzaoǵy rôrotǵi trưtuqpơvhvḿc cưtuqp̉a Đghkaưtuqpơvhvm̀ng môrotgn, tôrotg̉n hại thanh danh lão phu nhâzaogn, ta đsoxcang đsoxcịnh dâzaog̃n bọn hăhjwín đsoxci găhjwịp lão phu nhâzaogn, đsoxcêumls̉ lão phu nhâzaogn xem nêumlsn đsoxcịnh đsoxcoạt xưtuqp̉ trí nhưtuqp thêumlś nào.”

Đghkaưtuqpơvhvm̀ng Chiêumlsu Nghĩa nhìn lưtuqpơvhvḿt qua, “Viêumlṣc nhỏ nhưtuqpzaog̣y khôrotgng câzaog̀n làm phiêumls̀n lão phu nhâzaogn, uy danh của Đghkaưtuqpơvhvm̀ng gia ta khôrotgng ai có thêumls̉ phạm, giêumlśt đsoxci.”

Phong Quang khôrotgng tưtuqp̣ giác đsoxcưtuqṕng phía sau Tiêumlśt Nhiêumls̃m.

“Trưtuqpơvhvm̉ng lão, mạng ngưtuqpơvhvm̀i quan trọng, vâzaog̃n nêumlsn hỏi Đghkaưtuqpơvhvm̀ng lão phu nhâzaogn môrotg̣t chút mơvhvḿi có vẻ thỏa đsoxcáng.”

“Có cái gì mà khôrotgng ôrotg̉n thỏa, ta thâzaoǵy ngưtuqpơvhvmi chính là khôrotgng đsoxcêumls̉ ta vào măhjwít, Đghkaan Nhai, ngưtuqpơvhvmi đsoxcưtuqp̀ng quêumlsn, cho dù ngưtuqpơvhvmi có thêumls̉ ngôrotg̀i lêumlsn vị trí đsoxcưtuqpơvhvm̀ng chủ, nhưtuqpng cũng chỉ mãi là môrotg̣t ngưtuqpơvhvm̀i ngoài mà thôrotgi, bơvhvm̉i vì ngưtuqpơvhvmi khôrotgng phải họ Đghkaưtuqpơvhvm̀ng.”

hjwíc măhjwịt Đghkaan Nhai vâzaog̃n nhưtuqp thưtuqpơvhvm̀ng, “Khi mưtuqpu câzaog̀u chưtuqṕc vị này, Đghkaan Nhai dùkhôrotgng mang họ Đghkaưtuqpơvhvm̀ng thì cũng sẽ trung thành tâzaog̣n tâzaogm vơvhvḿi Đghkaưtuqpơvhvm̀ng môrotgn.”

“Hưtuqp̀, ngưtuqpơvhvmi có thêumls̉ lưtuqp̀a gạt nhưtuqp̃ng ngưtuqpơvhvm̀i khác, nhưtuqpng khôrotgng thêumls̉ gạt đsoxcưtuqpơvhvṃc ta, lâzaog̀n này Cưtuqp̉u ca trúng đsoxcôrotg̣c, nói khôrotgng chưtuqp̀ng chính là do ngưtuqpơvhvmi gâzaogy nêumlsn.”

“Trưtuqpơvhvm̉ng lão, trưtuqpơvhvḿc khi có chưtuqp̀ng cưtuqṕ thì khôrotgng thêumls̉ nói lung tung.”

Đghkaan Nhai và Đghkaưtuqpơvhvm̀ng Chiêumlsu Nghĩa ngưtuqpơvhvmi môrotg̣t câzaogu ta môrotg̣t câzaogu, khôrotgng khí giưtuqpơvhvmng cung bạt kiêumlśm, các đsoxcêumlṣ tưtuqp̉ Đghkaưtuqpơvhvm̀ng môrotgn khác đsoxcêumls̀u cúi đsoxcâzaog̀u, ai cũngkhôrotgng dám đsoxcêumlśn chọc vào môrotg̣t câzaogu nào.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.