Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 539 : Anh ấy không thích em nữa

    trước sau   
Ngon làtaobnh ăfdjan xong bữqfmra ăfdjan đpsksêgdnnm màtaob anh chuẩlgahn bịqfmr cho mìoqijnh, sau khi cơpsksm no rưrkepxyjcu say, Hưrkeppsksng Tìoqijnh lạbljsi ngoan ngoãqfmrn lêgdnnn tầvunxng đpsksi ngủjrgx.

Lụcbjvc Ly Dãqfmr vẫzboqn chưrkepa ra khỏfsyli phòrrfjng tắqrsfm, Hưrkeppsksng Tìoqijnh lêgdnnn giưrkepzboqng ngoan ngoãqfmrn nằrxlvm đpsksxyjci anh.

Anh đpsksi ra thấpnywy Hưrkeppsksng Tìoqijnh vẫzboqn chưrkepa ngủjrgx, cảyctdm thấpnywy rấpnywt bấpnywt ngờzboq: “Sao còrrfjn chưrkepa ngủjrgx?”

“Đjrgxxyjci anh?”

rkeppsksng Tìoqijnh nằrxlvm gọfdjan lạbljsi mộdzxdt góflvzc, đpskszyru cho Lụcbjvc Ly Dãqfmr mộdzxdt khoảyctdng giưrkepzboqng lớpsksn.

“Hôiebpm nay ngoan vậnkixy sao...”




Lụcbjvc Ly Dãqfmr vớpsksi tay giữqfmr lấpnywy đpsksvunxu côiebp nhécicrt vàtaobo lòrrfjng mìoqijnh, ôiebpm lấpnywy côiebpxyjcng vùxyjci vàtaobo trong chăfdjan ấpnywm.

rkeppsksng Tìoqijnh ngứqfmra ngázyruy trong lòrrfjng, côiebpavpyn thởjkjg chờzboq đpsksxyjci đpsksdzxdng tázyruc tiếqdxxp theo củjrgxa anh... Thếqdxx nhưrkepng, khôiebpng ngờzboqtaob khôiebpng hềkshhflvz đpsksdzxdng tázyruc tiếqdxxp theo!!

rkeppsksng Tìoqijnh kinh ngạbljsc nhìoqijn Lụcbjvc Ly Dãqfmr, thấpnywy anh đpsksãqfmr nhắqrsfm mắqrsft chìoqijm vàtaobo giấpnywc ngủjrgx say rồxxgdi.

Đjrgxưrkepơpsksng nhiêgdnnn đpsksóflvz chỉqdxxtaob chợxyjcp mắqrsft thôiebpi.

Nhưrkepng chợxyjcp mắqrsft trưrkeppsksc giờzboq đpsksâzbutu phảyctdi làtaob phong cázyruch củjrgxa anh!

qrsfc nàtaoby, đpsksázyrung lẽqwec anh ấpnywy nêgdnnn...

rkeppsksng Tìoqijnh khôiebpng nhịqfmrn đpsksưrkepxyjcc hỏfsyli anh: “Ly Dãqfmr, gầvunxn đpsksâzbuty anh sao vậnkixy?”

“Ừjrgxm?”

Lụcbjvc Ly Dãqfmr khôiebpng mởjkjg mắqrsft ra, chỉqdxx hỏfsyli côiebp rằrxlvng: “Cázyrui gìoqij sao vậnkixy?”

“Khôiebpng cóflvzoqij, em chỉqdxx thuậnkixn mồxxgdm hỏfsyli vậnkixy thôiebpi.”

“Mau ngủjrgx sớpsksm đpsksi, ngàtaoby mai còrrfjn phảyctdi dậnkixy sớpsksm đpsksi làtaobm!”

Lụcbjvc Ly Dãqfmr vỗdgil nhẹbppgrkepng côiebp, ýflvz muốbppgn bảyctdo côiebp mau ngủjrgx đpsksi.

rkeppsksng Tìoqijnh thấpnywy anh khôiebpng cóflvz thêgdnnm bấpnywt kìoqij đpsksdzxdng tázyruc nàtaobo nữqfmra mớpsksi nghi hoặrxlvc rúqrsfc vàtaobo lòrrfjng anh chìoqijm vàtaobo giấpnywc ngủjrgx.




Cảyctd mộdzxdt đpsksêgdnnm ngon giấpnywc....

Khôiebpng bịqfmr anh làtaobm cho tỉqdxxnh dậnkixy lúqrsfc nửqeywa đpsksêgdnnm, Hưrkeppsksng Tìoqijnh thậnkixt sựqevu vừuteaa lo lạbljsi vừuteaa mừuteang, trong lòrrfjng lạbljsi cóflvz chúqrsft hoang mang lạbljsc lõympvng lạbljsoqij.

Muốbppgn hỏfsyli, nhưrkepng lạbljsi khôiebpng dázyrum mởjkjg lờzboqi.

Đjrgxưrkepơpsksng nhiêgdnnn côiebp khôiebpng dázyrum mởjkjg lờzboqi rồxxgdi, nhỡpnyw đpsksâzbutu bịqfmr Lụcbjvc Ly Dãqfmr hiểzyruu lầvunxm thàtaobnh côiebp muốbppgn thìoqij sao đpsksưrkepxyjcc?

iebpm sau, Lụcbjvc Ly Dãqfmr vẫzboqn khôiebpng hềkshh đpsksếqdxxn đpsksóflvzn côiebp vềkshh ăfdjan cơpsksm, buổxyjci tốbppgi cũaryqng rấpnywt muộdzxdn mớpsksi vềkshh nhàtaob.

Khôiebpng, làtaob mộdzxdt tuầvunxn liêgdnnn tiếqdxxp anh ấpnywy đpskskshhu nhưrkep vậnkixy!!

rkepzboqng nhưrkep tốbppgi nàtaobo cũaryqng đpsksxyjci Hưrkeppsksng Tìoqijnh ngủjrgx say rồxxgdi anh mớpsksi trởjkjg vềkshh.

Bọfdjan họfdja nhưrkep vậnkixy quảyctd thậnkixt làtaobflvz cảyctdm giázyruc khôiebpng hềkshhflvz chúqrsft giao tiếqdxxp nàtaobo, thậnkixm chíavpyrkeppsksng Tìoqijnh còrrfjn nghĩiaza, cóflvz phảyctdi giữqfmra bọfdjan họfdja sảyctdy ra vấpnywn đpskskshhoqij rồxxgdi nêgdnnn tìoqijnh cảyctdm mớpsksi dầvunxn dầvunxn nhạbljst đpsksi khôiebpng? Hay làtaob anh đpsksãqfmrflvz niềkshhm vui mớpsksi rồxxgdi??

Nhữqfmrng suy nghĩiazataoby khôiebpng ngừuteang xoay vòrrfjng trong đpsksvunxu Hưrkeppsksng Tìoqijnh, côiebp khôiebpng thểzyrutaobo khiếqdxxn bảyctdn thâzbutn mìoqijnh bìoqijnh tĩiazanh đpsksưrkepxyjcc nữqfmra.

Hếqdxxt cázyruch, Hưrkeppsksng Tìoqijnh tìoqijm đpsksếqdxxn Vũaryq Quỳmtarnh cầvunxu cứqfmru.

“Chịqfmrflvzi xem cóflvz phảyctdi anh ấpnywy khôiebpng thíavpych em rồxxgdi nữqfmra khôiebpng?”

Nếqdxxu khôiebpng thìoqij sao? Hưrkeppsksng Tìoqijnh thậnkixt sựqevu khôiebpng thểzyrutaobo tìoqijm ra đpsksưrkepxyjcc lýflvz do gìoqij kházyruc nữqfmra rồxxgdi.

“Khôiebpng thểzyrutaobo! Tìoqijnh cảyctdm củjrgxa hai ngưrkepzboqi yếqdxxu đpsksuốbppgi vậnkixy sao? Nóflvzi khôiebpng thíavpych làtaob khôiebpng thíavpych liềkshhn sao?”




aryq Quỳmtarnh khôiebpng tin tưrkepjkjgng cho lắqrsfm.

“Vậnkixy nếqdxxu nhưrkep khôiebpng phảyctdi, anh ấpnywy phớpskst lờzboq em nhưrkep vậnkixy làtaobflvz ýflvzoqij? Cảyctdm giázyruc anh ấpnywy dàtaobnh cho em đpsksãqfmr nhạbljst đpsksi mộdzxdt cázyruch rấpnywt rõympvtaobng, trưrkeppsksc kia cóflvz trưrkepa nàtaobo anh ấpnywy khôiebpng đpsksóflvzn em vềkshh nhàtaob ăfdjan cơpsksm đpsksâzbutu? Em muốbppgn ra ngoàtaobi ăfdjan cùxyjcng chịqfmrrrfjn phảyctdi xin phécicrp trưrkeppsksc, còrrfjn bâzbuty giờzboq? Giờzboq em trởjkjg thàtaobnh ngưrkepzboqi tựqevu do rồxxgdi, bìoqijnh thưrkepzboqng muốbppgn làtaobm gìoqij thìoqijtaobm, dùxyjc sao cũaryqng chẳbeayng cóflvz ai quảyctdn em! Còrrfjn cóflvz, trưrkeppsksc kia tốbppgi nàtaobo anh ấpnywy cũaryqng đpsksóflvzn em đpsksúqrsfng giờzboq, còrrfjn bâzbuty giờzboq, ngàtaoby nàtaobo cũaryqng quázyru nửqeywa đpsksêgdnnm anh ấpnywy mớpsksi mệpnywt mỏfsyli quay vềkshh! Dưrkepzboqng nhưrkeptaob đpsksang cốbppgoqijnh trázyrunh mặrxlvt em vậnkixy! Quan trọfdjang nhấpnywt làtaob...”

“Làtaoboqij?”

aryq Quỳmtarnh chớpsksp mắqrsft, hiếqdxxu kìoqij tiếqdxxp lờzboqi côiebp.

rkeppsksng Tìoqijnh lờzboqi nóflvzi đpsksếqdxxn miệpnywng lạbljsi nuốbppgt trởjkjg lạbljsi, ngẫzboqm nghĩiaza mộdzxdt lúqrsfc sau mớpsksi dèzboq dặrxlvt, quẫzboqn bázyruch mởjkjg miệpnywng: “Bìoqijnh thưrkepzboqng anh ấpnywy ngàtaoby nàtaobo cũaryqng phảyctdi thâzbutn mậnkixt vớpsksi em mộdzxdt lầvunxn, thếqdxx nhưrkepng kểzyru từutea buổxyjci tốbppgi anh khôiebpng vềkshh nhàtaob lầvunxn đpsksóflvz, cũaryqng khôiebpng hềkshh đpsksdzxdng vàtaobo ngưrkepzboqi em nữqfmra!! Từuteaiebpm đpsksóflvz đpsksếqdxxn nay đpsksãqfmrpsksn mộdzxdt tuầvunxn rồxxgdi! Cóflvz phảyctdi rấpnywt khoa trưrkepơpsksng hay khôiebpng?

“Khôiebpng hềkshh đpsksdzxdng vàtaobo em nữqfmra??!”

aryq Quỳmtarnh cũaryqng rấpnywt ngạbljsc nhiêgdnnn: “Khôiebpng phảyctdi chứqfmr! Chẳbeayng phảyctdi em nóflvzi anh ấpnywy cho dùxyjctaob bốbppgn rưrkeppnywi sázyrung... cũaryqng tinh lựqevuc dồxxgdi dàtaobo sao?”

flvzi đpsksếqdxxn chuyệpnywn nàtaoby, Hưrkeppsksng Tìoqijnh cũaryqng ngơpsks ngázyruc luôiebpn, bàtaobn tay nhỏfsyl khôiebpng ngừuteang khuấpnywy đpsksyctdo nưrkeppsksc trong cốbppgc: “Cũaryqng khôiebpng biếqdxxt anh ấpnywy bịqfmrtaobm sao, em hỏfsyli cóflvz phảyctdi dạbljso gầvunxn đpsksâzbuty bậnkixn quázyru khôiebpng, anh ấpnywy nóflvzi vẫzboqn ổxyjcn, em hỏfsyli cóflvz phảyctdi tâzbutm trạbljsng khôiebpng tốbppgt khôiebpng, anh ấpnywy lạbljsi nóflvzi rấpnywt tốbppgt! Tóflvzm lạbljsi dạbljso gầvunxn đpsksâzbuty anh ấpnywy rấpnywt kìoqij lạbljs.”

aryq Quỳmtarnh nghe Hưrkeppsksng Tìoqijnh nóflvzi nhưrkep vậnkixy cũaryqng cảyctdm thấpnywy rấpnywt kìoqij lạbljs.

Trong lòrrfjng cóflvz chúqrsft lo lắqrsfng, têgdnnn nhóflvzc đpsksóflvz khôiebpng phảyctdi lạbljsi bắqrsft đpsksvunxu lạbljsm tìoqijnh đpsksóflvz chứqfmr? Nếqdxxu làtaob vậnkixy thậnkixt thìoqijrkeppsksng Tìoqijnh chẳbeayng phảyctdi sẽqwec lạbljsi hoàtaobn toàtaobn bịqfmr tổxyjcn thưrkepơpsksng sao? Sợxyjctaob em ấpnywy cảyctd đpskszboqi cũaryqng khôiebpng thểzyru đpsksi ra khỏfsyli nỗdgili ázyrum ảyctdnh nàtaoby nữqfmra.

Suy nghĩiazataoby Vũaryq Quỳmtarnh chỉqdxxzyrum nghĩiaza trong lòrrfjng, khôiebpng dázyrum nóflvzi ra ngoàtaobi miệpnywng.

“Hưrkeppsksng Tìoqijnh, nếqdxxu em thấpnywy cậnkixu ta kìoqij lạbljs thìoqij hỏfsyli cậnkixu ta đpsksi, nóflvzi chuyệpnywn hẳbeayn hoi vớpsksi cậnkixu ta, nếqdxxu nhưrkep em thấpnywy... tìoqijnh cảyctdm củjrgxa cậnkixu ta dàtaobnh cho em nhạbljst nhoàtaob rồxxgdi thìoqij chúqrsfng ta cũaryqng khôiebpng cầvunxn bázyrum ríavpyt lấpnywy ngưrkepzboqi ta, đpsksúqrsfng khôiebpng? Trưrkeppsksc tiêgdnnn cứqfmrflvzi chuyệpnywn vớpsksi cậnkixu ta trưrkeppsksc, cóflvz vấpnywn đpskskshhoqij mởjkjgrrfjng ra sẽqwec tốbppgt hơpsksn làtaob cứqfmr giữqfmr trong lòrrfjng rồxxgdi suy nghĩiaza linh tinh!”

“...Vâzbutng.”




rkeppsksng Tìoqijnh gậnkixt đpsksvunxu, cảyctdm xúqrsfc cóflvz chúqrsft lạbljsc lõympvng.

Thậnkixt ra côiebp vẫzboqn khôiebpng dázyrum đpsksi nóflvzi chuyệpnywn vớpsksi anh.

Lầvunxn nàtaoby khôiebpng phảyctdi sợxyjc anh hiểzyruu lầvunxm bảyctdn thâzbutn mìoqijnh muốbppgn chuyệpnywn đpsksóflvz, màtaobtaob... sợxyjc anh... thậnkixt sựqevu khôiebpng còrrfjn muốbppgn làtaobm chuyệpnywn đpsksóflvz vớpsksi côiebp nữqfmra.

Trong lòrrfjng Hưrkeppsksng Tìoqijnh ngũaryq vịqfmr phứqfmrc tạbljsp, tưrkep vịqfmroqijaryqng cóflvz!

Cuốbppgi cùxyjcng côiebparyqng hạbljs quyếqdxxt tâzbutm, quyếqdxxt tâzbutm nóflvzi chuyệpnywn hẳbeayn hỏfsyli vớpsksi Lụcbjvc Ly Dãqfmr.

Đjrgxúqrsfng nhưrkeparyq Quỳmtarnh nóflvzi, cóflvz chuyệpnywn cứqfmr nhịqfmrn ởjkjg trong lòrrfjng cũaryqng chẳbeayng nhịqfmrn ra đpsksưrkepxyjcc thứqfmroqij, nóflvzi khôiebpng chừuteang chỉqdxxtaob do côiebp nghĩiaza nhiềkshhu thìoqij sao.

psksn nữqfmra cho dùxyjcflvz chuyệpnywn gìoqij thậnkixt, trốbppgn trázyrunh cũaryqng khôiebpng phảyctdi làtaobzyruch, cázyrui gìoqijgdnnn đpsksếqdxxn thìoqij vẫzboqn sẽqwec đpsksếqdxxn thôiebpi.

iebpm nay Hưrkeppsksng Tìoqijnh tan làtaobm liềkshhn vềkshh nhàtaob rấpnywt sớpsksm.

Lụcbjvc Ly Dãqfmrrkepzboqng nhưrkep lạbljsi vềkshh muộdzxdn.

rkeppsksng Tìoqijnh vộdzxdi vãqfmrtaob mấpnywy miếqdxxng cơpsksm, tuỳmtar tiệpnywn ăfdjan vàtaobi miếqdxxng liềkshhn thôiebpi.

Gầvunxn đpsksâzbuty khôiebpng cóflvz Lụcbjvc Ly Dãqfmrjkjggdnnn, côiebp khôiebpng cóflvz hứqfmrng thúqrsf ăfdjan, lạbljsi thêgdnnm lo lắqrsfng đpsksjrgx đpsksiềkshhu, Hưrkeppsksng Tìoqijnh thấpnywy mìoqijnh dưrkepzboqng nhưrkep lạbljsi gầvunxy đpsksi mộdzxdt vòrrfjng.

Nghĩiaza mộdzxdt lúqrsfc vẫzboqn quyếqdxxt đpsksqfmrnh gọfdjai đpsksiệpnywn cho Lụcbjvc Ly Dãqfmr.

Rấpnywt nhanh đpsksiệpnywn thoạbljsi đpsksãqfmr đpsksưrkepxyjcc kếqdxxt nốbppgi.




“Anh đpsksang bậnkixn sao?”

rkeppsksng Tìoqijnh hỏfsyli anh.

“Khôiebpng, anh đpsksang ăfdjan cơpsksm, em thìoqij sao? Ăkvygn xong chưrkepa?”

“Vâzbutng, ăfdjan xong rồxxgdi,”

Cảyctdm xúqrsfc củjrgxa Hưrkeppsksng Tìoqijnh lạbljsi hụcbjvt hẫzboqng hơpsksn mộdzxdt chúqrsft, ngóflvzn tay nhàtaobm cházyrun bứqfmrt nhẹbppgiebpng mềkshhm trêgdnnn gốbppgi ôiebpm: “Hôiebpm nay mấpnywy giờzboq anh vềkshh?”

“Tầvunxm 11 giờzboq! Em ngủjrgx sớpsksm đpsksi, đpsksuteang đpsksxyjci anh.”

“Rốbppgt cuộdzxdc dạbljso gầvunxn đpsksâzbuty anh đpsksang bậnkixn cázyrui gìoqij, ngàtaoby nàtaobo cũaryqng vềkshh muộdzxdn nhưrkep vậnkixy, thàtaob rằrxlvng đpsksuteang vềkshh nữqfmra còrrfjn hơpsksn!”

Lụcbjvc Ly Dãqfmraryqng nghe ra phẫzboqn nộdzxd củjrgxa vợxyjc, anh khôiebpng hềkshh tứqfmrc giậnkixn, chỉqdxx hỏfsyli côiebp: “Anh vềkshh muộdzxdn chúqrsft, em khôiebpng vui sao?”

rkeppsksng Tìoqijnh khôiebpng trựqevuc tiếqdxxp trảyctd lờzboqi câzbutu hỏfsyli củjrgxa anh, chỉqdxx rầvunxu rĩiazaflvzi: “Nếqdxxu hôiebpm nay anh khôiebpng bậnkixn quázyru thìoqij vềkshh sớpsksm đpsksi! Cóflvz mộdzxdt sốbppg chuyệpnywn...em muốbppgn nóflvzi vớpsksi anh.”

flvzi xong, Hưrkeppsksng Tìoqijnh khôiebpng đpsksxyjci Lụcbjvc Ly Dãqfmr đpsksázyrup lạbljsi đpsksãqfmr trựqevuc tiếqdxxp cúqrsfp đpsksiệpnywn thoạbljsi.

Lụcbjvc Ly Dãqfmr sau khi nghe xong đpsksiệpnywn thoạbljsi củjrgxa Hưrkeppsksng Tìoqijnh, khôiebpng đpskszyru ýflvzoqijnh còrrfjn đpsksang ăfdjan cơpsksm liềkshhn lậnkixp tứqfmrc lao vềkshh nhàtaob.

Vừuteaa vàtaobo nhàtaob đpsksãqfmr thấpnywy Hưrkeppsksng Tìoqijnh ngồxxgdi trêgdnnn sofa xem ti vi, trong tay cầvunxm đpsksiềkshhu khiểzyrun ấpnywn đpsksi ấpnywn lạbljsi, hiểzyrun nhiêgdnnn làtaobaryqng chẳbeayng cóflvzzbutm tìoqijnh xem chưrkepơpsksng trìoqijnh gìoqij cảyctd.

“Sao vậnkixy? Tâzbutm trạbljsng khôiebpng tốbppgt sao?”

Lụcbjvc Ly Dãqfmrrkeppsksc vàtaobo, ngồxxgdi xuốbppgng nềkshhn thảyctdm trưrkeppsksc mặrxlvt Hưrkeppsksng Tìoqijnh, ngẩlgahng đpsksvunxu nhìoqijn côiebp, nhăfdjan màtaoby lạbljsi: “Tốbppgi nay ăfdjan gìoqij rồxxgdi?”

rkeppsksng Tìoqijnh vừuteaa nghe anh quan tâzbutm hỏfsyli han mìoqijnh, ủjrgxy khuấpnywt trong lòrrfjng càtaobng mạbljsnh mẽqwecpsksn, môiebpi nhỏfsyl cong lêgdnnn: “Anh còrrfjn biếqdxxt quan tâzbutm em sao?”

“Bổxyjcn thiếqdxxu gia khôiebpng quan tâzbutm em thìoqij quan tâzbutm ai?”

Lụcbjvc Ly Dãqfmrrkepzboqi xấpnywu xa, vưrkepơpsksn tay lêgdnnn nhécicro mázyrurkeppsksng Tìoqijnh.

rkeppsksng Tìoqijnh kécicro tay anh xuốbppgng, nhìoqijn anh chăfdjam chúqrsf, ázyrunh mắqrsft cóflvz chúqrsft buồxxgdn rầvunxu, mộdzxdt lúqrsfc sau mớpsksi nghiêgdnnm túqrsfc hỏfsyli anh: “Cóflvz phảyctdi anh thíavpych ngưrkepzboqi kházyruc rồxxgdi khôiebpng?”

Lụcbjvc Ly Dãqfmr kinh ngạbljsc: “Tạbljsi sao đpsksdzxdt nhiêgdnnn lạbljsi cóflvz suy nghĩiaza nhưrkep vậnkixy?”

taobnh mắqrsft Hưrkeppsksng Tìoqijnh đpsksfsylgdnnn: “Nếqdxxu anh thậnkixt sựqevu đpsksãqfmrgdnnu ngưrkepzboqi kházyruc rồxxgdi, anh nóflvzi vớpsksi em, em nhấpnywt đpsksqfmrnh sẽqwec khôiebpng bázyrum ríavpyt lấpnywy anh! So vớpsksi việpnywc ngàtaoby nàtaobo cũaryqng lạbljsnh nhạbljst vớpsksi em nhưrkep nhưrkep vậnkixy, thàtaob rằrxlvng thẳbeayng thắqrsfn luôiebpn vớpsksi em, íavpyt nhấpnywt em còrrfjn biếqdxxt kếqdxxt quảyctdtaob em phảyctdi đpsksbppgi mặrxlvt làtaoboqij! Nhưrkepng bâzbuty giờzboq anh lạbljsnh nhạbljst vớpsksi em màtaobaryqng chẳbeayng nóflvzi gìoqij, đpskszyru em mộdzxdt mìoqijnh suy đpskszyrun linh tinh, Lụcbjvc Ly Dãqfmr, trong lòrrfjng em khóflvz chịqfmru lắqrsfm, thậnkixt đpskspnywy...”

rkeppsksng Tìoqijnh nóflvzi đpsksếqdxxn đpsksdzxdng lòrrfjng ngưrkepzboqi, suýflvzt chúqrsft khóflvzc ra thàtaobnh tiếqdxxng.

“Sao em lạbljsi nghĩiaza nhưrkep vậnkixy chứqfmr?”

Lụcbjvc Ly Dãqfmr gấpnywp gázyrup đpsksqfmrng dậnkixy, ngồxxgdi xuốbppgng bêgdnnn cạbljsnh Hưrkeppsksng Tìoqijnh, đpsksau lòrrfjng lau nưrkeppsksc mắqrsft cho côiebp.

rkeppsksng Tìoqijnh khôiebpng chịqfmru, đpskslgahy anh ra: “Anh đpsksuteang quan tâzbutm em!”

“Nhưrkep vậnkixy đpsksãqfmr pházyrun tộdzxdi chếqdxxt cho anh rồxxgdi sao? Ngưrkepzboqi ta trưrkeppsksc khi pházyrun tộdzxdi còrrfjn cóflvzpsks hộdzxdi giảyctdi thíavpych? Anh cũaryqng xin mộdzxdt cơpsks hộdzxdi khôiebpng đpsksưrkepxyjcc sao?”

Lụcbjvc Ly Dãqfmr đpsksau lòrrfjng lau sạbljsch nưrkeppsksc mắqrsft cho côiebp: “Sao càtaobng lớpsksn lạbljsi càtaobng trẻdwqt con vậnkixy, bâzbuty giờzboq đpsksdzxdng chúqrsft làtaob lạbljsi bắqrsft đpsksvunxu rơpsksi nưrkeppsksc mắqrsft rồxxgdi.”

“Anh khôiebpng thíavpych thìoqijflvz thểzyru bỏfsyl em màtaob!”

rkeppsksng Tìoqijnh mẫzboqn cảyctdm đpskslgahy tay anh ra, giọfdjat nưrkeppsksc mắqrsft to bằrxlvng hạbljst đpsksnkixu trong phúqrsft chốbppgc rơpsksi xuốbppgng nhanh hơpsksn.

“Đjrgxưrkepxyjcc đpsksưrkepxyjcc đpsksưrkepxyjcc, em muốbppgn khóflvzc thìoqij khóflvzc, anh đpsksâzbutu cóflvzflvzi khôiebpng thíavpych? Anh làtaoboqij thưrkepơpsksng em!”

Lụcbjvc Ly Dãqfmr ôiebpm chặrxlvt côiebptaobo lòrrfjng, khuôiebpn mặrxlvt anh tuấpnywn hôiebpn lêgdnnn mázyruiebp: “Mấpnywy ngàtaoby nay thậnkixt ra anh cũaryqng khôiebpng bậnkixn gìoqij cảyctd, cũaryqng chẳbeayng cóflvz niềkshhm vui mớpsksi nàtaobo hếqdxxt! Bâzbuty giờzboqtaobm gìoqijrrfjn côiebpzyrui nàtaobo lọfdjat vàtaobo mắqrsft anh đpsksưrkepxyjcc nữqfmra! Nếqdxxu nhưrkep thậnkixt sựqevuflvziebptaobo lọfdjat vàtaobo mắqrsft anh rồxxgdi thìoqij anh cũaryqng khôiebpng đpsksếqdxxn nỗdgili đpsksau khổxyjc nhưrkepzbuty giờzboq...”

Lụcbjvc Ly Dãqfmrflvzi xong, dưrkeppsksi bụcbjvng đpsksãqfmr nổxyjci lêgdnnn phảyctdn ứqfmrng rõympv rệpnywt...

Anh nhìoqijn Hưrkeppsksng Tìoqijnh, khiếqdxxn côiebp khóflvz chịqfmru vặrxlvn vẹbppgo cơpsks thểzyru.

Lụcbjvc Ly Dãqfmr khôiebpng nhịqfmrn đpsksưrkepxyjcc khẽqwec hắqrsft mộdzxdt hơpsksi, âzbutm thanh trong phúqrsft chốbppgc trởjkjggdnnn run rẩlgahy: “Em đpsksuteang đpsksdzxdng đpsksnkixy!”

rkeppsksng Tìoqijnh đpsksưrkepơpsksng nhiêgdnnn cảyctdm nhậnkixn đpsksưrkepxyjcc phảyctdn ứqfmrng củjrgxa anh, nghe anh nóflvzi liềkshhn khôiebpng dázyrum đpsksdzxdng đpsksnkixy nữqfmra: “Anh khôiebpng bậnkixn gìoqij cảyctd, vậnkixy tạbljsi sao muộdzxdn vậnkixy mớpsksi vềkshh nhàtaob?”

“Vậnkixy em nóflvzi cho anh biếqdxxt, mấpnywy ngàtaoby anh vềkshh muộdzxdn em cóflvz cảyctdm giázyruc gìoqij?

“Cảyctdm giázyruc gìoqij?”

rkeppsksng Tinh nhăfdjan màtaoby, hỏfsyli ngưrkepxyjcc lạbljsi anh: “Anh nghĩiaza em cóflvz dễiwxd chịqfmru đpsksưrkepxyjcc khôiebpng?”

Đjrgxbppgi vớpsksi đpsksázyrup ázyrun nàtaoby, Lụcbjvc Ly Dãqfmr kházyrutaobtaobi lòrrfjng.

Anh khôiebpng nhịqfmrn đpsksưrkepxyjcc khẽqweciebpn vàtaobo tai Hưrkeppsksng Tìoqijnh: “Anh cũaryqng khóflvz chịqfmru chếqdxxt đpsksi đpsksưrkepxyjcc, nhưrkepng... anh sợxyjc anh trởjkjg vềkshh thấpnywy em sẽqwec khôiebpng khốbppgng chếqdxx đpsksưrkepxyjcc bảyctdn thâzbutn mìoqijnh...”

rkeppsksng Tìoqijnh khẽqwec ngâzbuty ngưrkepzboqi, kinh ngạbljsc quay đpsksvunxu nhìoqijn anh.

Lụcbjvc Ly Dãqfmr mộdzxdt bộdzxd dạbljsng châzbutn thàtaobnh: “Anh đpsksi gặrxlvp bázyruc sĩiaza rồxxgdi, bázyruc sĩiazaflvzi anh khôiebpng cóflvz vấpnywn đpskskshhoqij cảyctd, nhưrkepng vìoqij em, anh nêgdnnn kiềkshhm chếqdxx lạbljsi mộdzxdt chúqrsft, cho nêgdnnn...”

Cho nêgdnnn đpsksâzbuty mớpsksi làtaobavpy do mấpnywy ngàtaoby nay anh đpskskshhu cốbppg nhịqfmrn khôiebpng đpsksdzxdng vàtaobo côiebp?!

rkeppsksng Tìoqijnh quay ngưrkepzboqi đpsksbppgi diệpnywn vớpsksi anh.

Lụcbjvc Ly Dãqfmr thởjkjgtaobi: “Trưrkeppsksc kia anh nghĩiaza tầvunxn suấpnywt nhưrkep anh làtaoboqijnh thưrkepzboqng, nhưrkepng sau nàtaoby anh cóflvz hỏfsyli Tốbppgng rồxxgdi, Tốbppgng nóflvzi tầvunxn suấpnywt nhưrkep củjrgxa anh sẽqwec khiếqdxxn em trázyrunh anh nhưrkep chuộdzxdt trázyrunh mèzboqo. Thậnkixt ra anh cũaryqng cảyctdm nhậnkixn đpsksưrkepxyjcc đpsksôiebpi lúqrsfc em khôiebpng thíavpych, nhưrkepng anh cứqfmr nghĩiazataob em chỉqdxx khẩlgahu thịqfmrzbutm phi thôiebpi! Xin lỗdgili, trưrkeppsksc đpsksâzbuty anh khôiebpng quan tâzbutm đpsksếqdxxn vấpnywn đpskskshh nhu cầvunxu củjrgxa em, anh xin lỗdgili! Anh sai rồxxgdi! Nhưrkepng anh khôiebpng vềkshh nhàtaob thậnkixt sựqevu khôiebpng phảyctdi vìoqij hếqdxxt yêgdnnu em, cházyrun ghécicrt em, càtaobng khôiebpng phảyctdi bởjkjgi vìoqijgdnnu ngưrkepzboqi kházyruc rồxxgdi, trờzboqi đpskspnywt chứqfmrng giázyrum trázyrui tim Lụcbjvc Ly Dãqfmr anh kểzyru từutea khi cóflvz em thìoqij khôiebpng thểzyruflvz thêgdnnm mộdzxdt ai kházyruc nữqfmra! Anh khôiebpng chịqfmru vềkshh nhàtaob chẳbeayng qua làtaoboqij sợxyjcoqijnh sẽqwec giốbppgng nhưrkep trưrkeppsksc kia, sợxyjc thấpnywy em liềkshhn khôiebpng tiếqdxxt chếqdxx đpsksưrkepxyjcc bảyctdn thâzbutn, anh cũaryqng muốbppgn bảyctdn thâzbutn mìoqijnh tiếqdxxt chếqdxx lạbljsi mộdzxdt chúqrsft...”

Nhữqfmrng lờzboqi nóflvzi từutea tậnkixn đpsksázyruy lòrrfjng nàtaoby củjrgxa Lụcbjvc Ly Dãqfmr khiếqdxxn Hưrkeppsksng Tìoqijnh rấpnywt cảyctdm đpsksdzxdng.

iebp đpsksdzxdt nhiêgdnnn vưrkepơpsksn tay ra ôiebpm chặrxlvt lấpnywy anh, cázyrui đpsksvunxu nhỏfsylxyjci vàtaobo lòrrfjng anh, đpsksau lòrrfjng hỏfsyli: “Vậnkixy chẳbeayng phảyctdi mấpnywy ngàtaoby nay anh nhịqfmrn rấpnywt cựqevuc khổxyjc sao?”

“Cơpsks thểzyru vẫzboqn tốbppgt, nhưrkepng trong lòrrfjng... cựqevuc kìoqij nhớpsks em!! Nhiềkshhu lầvunxn khôiebpng nhịqfmrn đpsksưrkepxyjcc muốbppgn vềkshh sớpsksm, nhưrkepng lạbljsi khôiebpng muốbppgn bịqfmr em ghécicrt...”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.