Khế Ước Hào Môn

Chương 318 :

    trước sau   
Giang Dĩolmxnh chỉhqeuyyeam đgrkayynkng nhìbflfn chiếgrkac xe MPV màamtou bạc, cả ngưlrbdơbflf̀i đgrkaêvpgr̀u run râgbif̉y, cũng khôgcrwng dáyyeam đgrkai lêvpgrn.

grxuamtoi ngưlrbdơbflf̀i vêvpgṛ sĩ vưlrbd̀a ra khỏi phòcwkeng hòcwkea giải láyyeai xe qua đgrkaógrxu, khôgcrwng pháyyeat ra bấpgrot cứyynk tiếgrkang súmuafng nàamtoo từvusdvpgrn trong, khôgcrwng biêvpgŕt làamtogrxu phải làamto do dùcyqrng súmuafng giảgetum thanh hay khôgcrwng, nhữgkgfng giọjmlmt mồgetugcrwi thấpgrom ưlrbdxcsjt đgrkaeddom hàamtong lôgcrwng mi củmuafa Giang Dĩolmxnh, châgbifn lại bịfbpk tậbgjrp tễhqeunh, đgrkaưlrbd́ng còcwken khôgcrwng vữgkgfng.

lrbd̉a xe bêvpgrn ghêvpgŕ láyyeai mơbflf̉ ra.

Thâgbifn hìbflfnh cao lớxcsjn của Thưlrbdơbflf̣ng Quan Hạo túmuafc sáyyeat, đgrkaôgcrwi măsvab́t thâgbifm trầowrwm hiệlrsln lêvpgrn sựpxpm lạvclenh lẽxqrwo, lạnh giọng nógrxui: “Lêvpgrn xe.”

muafc nàamtoy Giang Dĩolmxnh mớxcsji bừvusdng tỉhqeunh trong dòcwkeng hồgetui ứyynkc vềxzzf cảgetunh tưlrbddgmnng đgrkaáyyeang sợwdmx đgrkaógrxu.

gcrw lảo đgrkaảo nghiêvpgrng ngả bưlrbdơbflf́c lêvpgrn xe, cưlrbd̉a xe vưlrbd̀a đgrkaógrxung lại thìbflf liêvpgr̀n nhìbflfn thâgbif́y ơbflf̉ xa xa phíxljxa sau cógrxu xe của cảnh sáyyeat đgrkaang đgrkagcrw̉i đgrkaêvpgŕn đgrkaâgbify, lúmuafc đgrkai ra khỏi cổxljxng tòcwkea áyyean đgrkai lưlrbdxcsjt qua bọjmlmn họjmlm, tiêvpgŕng còcwkei xe cảnh sáyyeat lúmuafc gầowrwn lúmuafc xa, gầowrwn nhưlrbdamtom tráyyeai tim côgcrw ta trởdgmnvpgrn run rẩkfzuy.


“…” cả ngưlrbdơbflf̀i Giang Dĩolmxnh đgrkaôgcrw̉ môgcrẁ hôgcrwi lạnh, co rúmuafm lạvclei ngồgetui trêvpgrn ghếgrka, mộhqmst chưlrbd̃ cũng khôgcrwng dáyyeam nógrxui.

Lạvclei càamtong khôgcrwng dáyyeam hỏvusdi anh, vưlrbd̀a rôgcrẁi, làamto… giêvpgŕt ngưlrbdơbflf̀i diêvpgṛt khâgbif̉u sao?

Ádrhcnh sáyyeang lạvclenh lẽxqrwo từvusd cửhqmsa kíxljxnh xe hắxcsjt vàamtoo sưlrbdmbymn mặamtot tuấpgron dậbgjrt củmuafa anh, xưlrbdơbflfng hàamtom gógrxuc cạvclenh rõmuafamtong, khiếgrkan ngưlrbdmbymi kháyyeac sợwdmxcyqri, ngưlrbdmbymi lạvclei quyếgrkan rũbeds khiếgrkan lòcwkeng ngưlrbdmbymi rung đgrkahqmsng.

Ngógrxun tay thon dàamtoi tao nhãcyqr chôgcrẃng đgrkaơbflf̃ tráyyean, nhăsvab́m măsvab́t trâgbif̀m măsvaḅc, trêvpgrn ngưlrbdơbflf̀i vẫeddon còcwken lưlrbdu lạvclei mùcyqri máyyeau nhàamton nhạvclet.

Giang Dĩolmxnh khôgcrwng biếgrkat anh đgrkafbpknh đgrkaưlrbda mìbflfnh đgrkai đgrkaâgbifu.

Nhưlrbdng khi nhìbflfn thấpgroy nhữgkgfng biểmuafn báyyeao trêvpgrn đgrkaưlrbdmbymng thìbflf hiểmuafu ra ngay lậbgjrp tứyynkc.

… Đhqmsâgbify làamto đgrkaưlrbdơbflf̀ng vêvpgr̀ nhàamtogcrw ta.

“… Hạo…” Giang Dĩnh run giọng gọi môgcrẉt tiếgrkang, tay đgrkaăsvaḅt trêvpgrn ghêvpgŕ ngôgcrẁi run rẩkfzuy khôgcrwng ngừvusdng.

Sau môgcrẉt lúmuafc lâgbifu Thưlrbdơbflf̣ng Quan Hạo mơbflf́i mơbflf̉ miêvpgṛng nógrxui chuyêvpgṛn.

“Giưlrbd̃ lại tiêvpgr̀n tiêvpgŕt kiêvpgṛm của côgcrwamtogcrw̉ phâgbif̀n của báyyeac trai đgrkai… Chuyêvpgṛn nàamtoy côgcrw khôgcrwng cầowrwn côgcrw nhúmuafng tay vàamtoo. Chắxcsjn hẳshebn côgcrw cũng biêvpgŕt rõmuaf, tôgcrwi đgrkaãcyqrgrxui khôgcrwng câgbif̀n, thìbflfgrxu ýbshe nghĩa gìbflf.” Giọng nógrxui trầowrwm thấpgrop vang vọjmlmng quanh quẩkfzun trong xe, cógrxu chúmuaft lạvclenh lùcyqrng.

Đhqmsôgcrwi mắxcsjt Giang Dĩolmxnh trởdgmnvpgrn đgrkavusd hoe.

“Hạo… Thưlrbḍc xin lôgcrw̃i… Em thâgbif̣t sưlrbḍ khôgcrwng biêvpgŕt Rolls lại dùcyqrng tíxljxnh mạng của Tiêvpgr̉u Măsvaḅc đgrkaêvpgr̉ uy hiêvpgŕp anh…” Mắxcsjt Giang Dĩolmxnh ngậbgjrp nưlrbdxcsjc, run giọng nógrxui, “Thậbgjrt sựpxpm em khôgcrwng nêvpgrn tưlrbḍ ýbsheamtom theo suy nghĩolmx củmuafa mìbflfnh, nhưlrbdng em hi vọng anh hiểmuafu đgrkaưlrbdơbflf̣c, từvusdgcrwm anh gặamtop chuyệlrsln khôgcrwng may cho đgrkaếgrkan bâgbify giờmbym em luôgcrwn ăsvabn khôgcrwng ngon ngủmuaf khôgcrwng yêvpgrn! Em sắxcsjp pháyyeat đgrkavpgrn rồgetui!”

“Em chỉ muôgcrẃn giúmuafp anh… Em cũbedsng chẳshebng thừvusda hơbflfi đgrkamuaf quan tâgbifm đgrkaếgrkan chuyệlrsln củmuafa ngưlrbdmbymi kháyyeac nhưlrbdng em khôgcrwng thểmuaf ngăsvabn đgrkaưlrbdwdmxc tìbflfnh yêvpgru đgrkabskoi vớxcsji anh! Em khôgcrwng dừvusdng lạvclei đgrkaưlrbdwdmxc....” Bàamton tay nắxcsjm chặamtot tógrxuc, thốbskong khổxljx gụlcezc đgrkaowrwu xuốbskong, tùcyqrng giọjmlmt nưlrbdxcsjc mắxcsjt rơbflfi xuốbskong.


Mộhqmst hìbflfnh bógrxung mang theo cảgetum giáyyeac bứyynkc báyyeach mãcyqrnh liệlrslt bao phủmuaf xuốbskong.

Giang Dĩolmxnh ngưlrbdxcsjc đgrkaôgcrwi mắxcsjt mơbflf hồgetu đgrkaeddom lệlrslvpgrn, chỉhqeu cảgetum thấpgroy bógrxung củmuafa anh đgrkaang bao trùcyqrm cảgetu ngưlrbdmbymi côgcrw ta, đgrkaôgcrwi mắxcsjt sâgbifu thẳshebm khiếgrkan ngưlrbdmbymi kháyyeac chìbflfm đgrkaxcsjm say mêvpgr đgrkaang nhìbflfn chằqchcm chằqchcm côgcrw ta, hiệlrsln lêvpgrn sựpxpm lạvclenh lẽxqrwo, cáyyeanh tay đgrkaowrwy nguy hiểmuafm màamto ưlrbdu nhãcyqr chốbskong lêvpgrn lưlrbdng ghếgrka, lạvclenh lẽxqrwo đgrkaếgrkan mứyynkc gầowrwn nhưlrbd khiếgrkan toàamton bộhqmslrbdơbflfng cốbskot củmuafa Giang Dĩolmxnh cứyynkng đgrkambym lạvclei.

“Giang Dĩnh, tôgcrwi khôgcrwng biêvpgŕt trưlrbdxcsjc đgrkaâgbify lúmuafc ơbflf̉ Manchester, tôgcrwi đgrkaãcyqr đgrkaiềxzzfu gìbflf khiếgrkan côgcrw hiểmuafu lầowrwm làamtogcrwi cógrxubflfnh cảgetum gìbflf đgrkaógrxu vớxcsji côgcrw. Nhưlrbdng chuyệlrsln đgrkaógrxubedsng khôgcrwng quan trọjmlmng, nếgrkau nhưlrbdgcrw đgrkaãcyqr muốbskon biếgrkat vậbgjry thìbflfgcrwi cũbedsng khôgcrwng ngạvclei nógrxui cho côgcrw biếgrkat rốbskot cuộhqmsc tôgcrwi cógrxu cảgetum giáyyeac gìbflf vớxcsji côgcrw....” áyyeanh mắxcsjt Thưlrbdwdmxng Quan Hạvcleo lạvclenh lùcyqrng, giọjmlmng nógrxui trầowrwm thấpgrop từvusd từvusd nhấpgron mạvclenh từvusdng chữgkgf, vôgcrwcyqrng rõmuafamtong: “Hai gia đgrkaìbflfnh đgrkaãcyqrgrxu quan hệlrsl thâgbifn thiếgrkat nhiềxzzfu năsvabm, luôgcrwn lấpgroy lễhqeu nghĩolmxa đgrkamuaf đgrkabskoi xửhqms vớxcsji nhau... nhữgkgfng cũbedsng chỉhqeu trong giớxcsji hạvclen đgrkaógrxu thôgcrwi. Khôgcrwng phảgetui tôgcrwi khôgcrwng biếgrkat yêvpgru, trưlrbdxcsjc đgrkaâgbify  vớxcsji Cẩkfzun Lan, tôgcrwi cũbedsng khôgcrwng biếgrkat đgrkaógrxugrxu phảgetui làamtobflfnh yêvpgru khôgcrwng, nhưlrbdng bâgbify giờmbym thìbflfgcrwi chắxcsjc chắxcsjn, tôgcrwi yêvpgru Tầowrwn Mộhqmsc Ngữgkgf, cũbedsng yêvpgru con củmuafa tôgcrwi..... Ngoàamtoi ra khôgcrwng còcwken ai kháyyeac,”

Khuôgcrwn mặamtot nhỏvusd đgrkaowrwy nưlrbdxcsjc mắxcsjt củmuafa Giang Dĩolmxnh trởdgmnvpgrn trắxcsjng bệlrslch.

Ádrhcnh mắxcsjt Thưlrbdwdmxng Quan Hạvcleo càamtong lạvclenh lùcyqrng hơbflfn, lộhqms ra sáyyeat khíxljx, tiêvpgŕp tục nógrxui: “Côgcrw khôgcrwng câgbif̀n quan tâgbifm nhưlrbd̃ng loại chuyêvpgṛn nàamtoy, hơbflfn nưlrbd̃a châgbifn côgcrw đgrkaang bị thưlrbdơbflfng… thựpxpmc sựpxpmgcrwi đgrkaang cảgetum thấpgroy khógrxu chịfbpku giốbskong nhưlrbd bịfbpkgrxu chặamtot tay châgbifn, khôgcrwng đgrkaàamtonh lòcwkeng ra tay làamtom gìbflfgcrw, nhưlrbdng côgcrw phải nhơbflf́ kĩ đgrkavpgr̉m mâgbif́u chôgcrẃt nàamtoy… tôgcrwi dung túmuafng côgcrw, khôgcrwng cógrxu nghĩa làamtogcrwgrxu quyêvpgr̀n qua măsvaḅt tôgcrwi nógrxui lung tung trưlrbdxcsjc mặamtot Tầowrwn Mộhqmsc Ngữgkgf… Nêvpgŕu còcwken cógrxugbif̀n sau, côgcrwlrbḍ mìbflfnh suy nghĩ hâgbif̣u quả.”

Thưlrbdwdmxng Quan Hạvcleo lạvclenh lùcyqrng quay mặamtot sang, đgrkaôgcrwi môgcrwi mỏvusdng gầowrwn sáyyeat tai Giang Dĩolmxnh, giọjmlmng nógrxui lạvclenh lẽxqrwo: “Tôgcrwi khôgcrwng phảgetui loạvclei ngưlrbdmbymi lưlrbdơbflfng thiệlrsln gìbflf, chuyệlrsln giếgrkat ngưlrbdmbymi khôgcrwng thấpgroy máyyeau tôgcrwi chẳshebng nhớxcsj nổxljxi mìbflfnh đgrkaãcyqramtom bao nhiêvpgru lầowrwn rồgetui.... Nhưlrbdng đgrkavusdng éuojlp tôgcrwi làamtom nhưlrbd̃ng viêvpgṛc nhưlrbdgbif̣y vơbflf́i côgcrw, nhơbflf́ kĩ chưlrbda?”

cyqri máyyeau tưlrbdơbflfi kíxljxch thíxljxch khứyynku giáyyeac nhạvcley cảgetum củmuafa Giang Dĩolmxnh!

Giang Dĩolmxnh chìbflfm trong bógrxung tốbskoi, mắxcsjt mởdgmn lớxcsjn, run rẩkfzuy, khôgcrwng thêvpgr̉ tưlrbdơbflf̉ng tưlrbdơbflf̣ng nôgcrw̉i nhìbflfn vêvpgr̀ phíxljxa anh.

Anh đgrkaang uy hiêvpgŕp côgcrw

Chỉ vìbflfgcrw đgrkaãcyqrgrxui vàamtoi câgbifu khôgcrwng nêvpgrn nógrxui vơbflf́i Tâgbif̀n Môgcrẉc Ngưlrbd̃, vậbgjry màamto anh lạvclei lấpgroy cáyyeai chếgrkat ra đgrkaêvpgr̉ uy hiêvpgŕp côgcrw?!

Giang Dĩnh căsvab́n chăsvaḅt môgcrwi, đgrkaau đgrkaêvpgŕn têvpgr liêvpgṛt, đgrkaôgcrwi mắxcsjt đgrkavusd nhưlrbdyyeau!

“Kíxljxt…!” Xe từvusd từvusd dừvusdng lại.

“Tiêvpgrn sinh, đgrkaãcyqr đgrkaêvpgŕn nơbflfi rôgcrẁi.” Ngưlrbdơbflf̀i vêvpgṛ sĩ ơbflf̉ phíxljxa trưlrbdơbflf́c dưlrbdơbflf̀ng nhưlrbd khôgcrwng hêvpgr̀ nghe thâgbif́y cuộhqmsc nógrxui chuyệlrsln củmuafa hai ngưlrbdmbymi họjmlm, khôgcrwng cảm xúmuafc nógrxui.


lrbd̉a xe mơbflf̉ ra.

Giang Dĩnh đgrkai xuốbskong nhưlrbd mấpgroy hồgetun, nhâgbif́t thơbflf̀i đgrkaưlrbd́ng khôgcrwng vưlrbd̃ng, téuojl ngãcyqr ơbflf̉ ven đgrkaưlrbdơbflf̀ng.

Thâgbifn hìbflfnh cao lớxcsjn củmuafa Thưlrbdơbflf̣ng Quan Hạo bưlrbdơbflf́c xuôgcrẃng xe, cúmuafi ngưlrbdơbflf̀i kéuojlo Giang Dĩnh lêvpgrn, khôgcrwng chúmuaft dịfbpku dàamtong, hơbflfi thởdgmn từvusd trong đgrkaôgcrwi môgcrwi mỏvusdng phảgetu ra gặamtop khôgcrwng khíxljx lạvclenh đgrkajmlmng lạvclei thàamtonh giọjmlmt sưlrbdơbflfng, lạnh lùcyqrng nógrxui: “Câgbif̉n thâgbif̣n môgcrẉt chúmuaft… Chuyêvpgṛn hôgcrwm nay tôgcrwi khôgcrwng hi vọng cógrxu ngưlrbdơbflf̀i kháyyeac biêvpgŕt, cho nêvpgrn côgcrw cũng câgbifm miêvpgṛng lại, nêvpgŕu khôgcrwng khôgcrwng muôgcrẃn mâgbif́t mạng vìbflfbflf̀i nógrxui.”

Giang Dĩnh ngưlrbdxcsjc măsvab́t lêvpgrn, vưlrbd̀a sơbflf̣ hãcyqri lại vưlrbd̀a yêvpgru say đgrkaăsvab́m, khôgcrwng cam lòcwkeng, áyyeanh măsvab́t vẫeddon khôgcrwng rờmbymi khỏvusdi Thưlrbdơbflf̣ng Quan Hạo!

…….

“Côgcrẃc côgcrẃc côgcrẃc” ba tiêvpgŕng gõmuaflrbd̉a vang lêvpgrn.

Tiêvpgr̉u Măsvaḅc đgrkaang ơbflf̉ trong phòcwkeng kháyyeach xem tậbgjrp tranh, nhìbflfn vàamtoo phòcwkeng bêvpgŕp, lại nhìbflfn ra cáyyeanh cưlrbd̉a, hôgcrwvpgrn môgcrẉt tiêvpgŕng: “Mẹ, cógrxu ngưlrbdơbflf̀i đgrkaêvpgŕn!”

gbif̀n Môgcrẉc Ngưlrbd̃ đgrkaang xàamtoo thưlrbd́c ăsvabn, hàamtong lôgcrwng màamtoy thanh túmuafbflfi nhíxljxu lạvclei, khôgcrwng dưlrbd̀ng tay đgrkaưlrbdơbflf̣c.

“Khụ…” Côgcrw bị híxljxt phải môgcrẉt íxljxt khógrxui dâgbif̀u, nhìbflfn bâgbif̀u trơbflf̀i còcwken chưlrbda tôgcrẃi hẳshebn, nógrxui môgcrẉt câgbifu, “Tiêvpgr̉u Măsvaḅc đgrkai mơbflf̉ cưlrbd̉a đgrkai!

“Vâgbifng!” Tiêvpgr̉u Măsvaḅc leo xuốbskong ghếgrkagcrw pha, chạy tơbflf́i mơbflf̉ cưlrbd̉a.

yyeanh cưlrbd̉a mơbflf̉ ra, Tiêvpgr̉u Măsvaḅc ngưlrbd̉a đgrkaâgbif̀u nhìbflfn ngưlrbdơbflf̀i đgrkaàamton ôgcrwng trưlrbdơbflf́c măsvab́t, vôgcrwcyqrng kinh ngạc.

gbif̣u béuojlbflfi đgrkakfzuy cáyyeanh cửhqmsa ra mộhqmst đgrkaưlrbdmbymng nhỏvusd, chỉhqeu đgrkamuaf lộhqmsgcrẉt con măsvab́t to tròcwken nhìbflfn anh, phâgbifn vâgbifn khôgcrwng biêvpgŕt cógrxuvpgrn cho anh vàamtoo nhàamto hay khôgcrwng. Hàamtonh lang yêvpgrn lăsvaḅng thâgbif̣t đgrkaôgcrẃi lâgbif̣p vơbflf́i âgbifm thanh đgrkaang xàamtoo rau trong phòcwkeng bêvpgŕp, cáyyeai miêvpgṛng nhỏ nhăsvab́n đgrkavusd bừvusdng củmuafa Tiểmuafu Mặamtoc nógrxui ra môgcrẉt câgbifu: “Chúmuaf, mẹ cháyyeau đgrkaang nâgbif́u cơbflfm…”

Đhqmsôgcrwi măsvab́t to vàamto trong trẻo kia hiêvpgṛn ra môgcrẉt ýbshelrbd́ thâgbif̣t rõmuafamtong…


Chúmuaf, ngưlrbdơbflf̀i tơbflf́i đgrkaúmuafng lúmuafc nhưlrbdgbif̣y, cógrxu phải làamto đgrkaêvpgŕn ăsvabn chưlrbḍc khôgcrwng?

yyeang ngưlrbdơbflf̀i mạvclenh mẽxqrw cao lớxcsjn củmuafa Thưlrbdơbflf̣ng Quan Hạo bịfbpk áyyeanh đgrkaèhkofn trong phòcwkeng hắxcsjt vàamtoo, áyyeao vest đgrkaen phăsvab̉ng phiu, tản ra hơbflfi thơbflf̉ lãcyqrnh đgrkaạm, đgrkaôgcrwi măsvab́t sâgbifu thẳshebm của anh liêvpgŕc vàamtoo phòcwkeng bêvpgŕp môgcrẉt cáyyeai, cả ngưlrbdơbflf̀i giảm bơbflf́t đgrkai sưlrbḍ lạnh lùcyqrng, trơbflf̉ nêvpgrn dịfbpku dàamtong.

“Thâgbif̣t khôgcrwng?” Đhqmsôgcrwi môgcrwi mỏvusdng của anh nhẹ nhàamtong hỏi hai chưlrbd̃, châgbif̣m rãcyqri cúmuafi đgrkaowrwu nhìbflfn cậbgjru béuojl đgrkaáyyeang yêvpgru đgrkaưlrbd́ng trưlrbdơbflf́c măsvaḅt, “Chúmuafgrxu mang báyyeanh ngọt đgrkaêvpgŕn, cógrxu thêvpgr̉ trao đgrkaôgcrw̉i khôgcrwng?”

Tiêvpgr̉u Măsvaḅc lại môgcrẉt lâgbif̀n nưlrbd̃a mơbflf̉ to hai măsvab́t nhìbflfn.

Cậbgjru béuojl mởdgmn cửhqmsa to hơbflfn mộhqmst chúmuaft nữgkgfa, nhìbflfn Thưlrbdơbflf̣ng Quan Hạo rôgcrẁi lại nhìbflfn đgrkaêvpgŕn tay anh, quả nhiêvpgrn nhìbflfn thấpgroy mộhqmst chiếgrkac hộhqmsp đgrkaưlrbdwdmxc trang tríxljxgbif́t đgrkaẹp.

‘Đhqmsógrxuamto vị gìbflf?” Tiêvpgr̉u Măsvaḅc còcwken muôgcrẃn nógrxui đgrkavpgr̀u kiêvpgṛn.

Ádrhcnh măsvab́t Thưlrbdơbflf̣ng Quan Hạo sâgbifu thẳshebm, mang theo sựpxpm dịfbpku dàamtong, “Việlrslt quấpgrot.”

Ádrhcnh măsvab́t Tiêvpgr̉u Măsvaḅc khôgcrwng thêvpgr̉ kiêvpgr̀m chêvpgŕ đgrkaưlrbdơbflf̣c, sáyyeang rưlrbḍc lêvpgrn.

Ngay lúmuafc nàamtoy cậbgjru béuojl đgrkaãcyqr cho ngưlrbdmbymi lạvcleamtoo nhàamto, quêvpgrn luôgcrwn cảgetu lờmbymi dặamton dòcwkeamto hỏvusdi ýbshe kiếgrkan củmuafa mẹnzie, nắxcsjm chặamtot bàamton tay đgrkaang cầowrwm hộhqmsp báyyeanh củmuafa Thưlrbdwdmxng Quan Hạvcleo: “Chúmuaf, vàamtoo đgrkai… Chúmuafamtoo nhàamto đgrkai…”

muafc nàamtoy Thưlrbdwdmxng Quan Hạvcleo mơbflf́i bưlrbdxcsjc vàamtoo trong.

Lại môgcrẉt lâgbif̀n nưlrbd̃a đgrkai vàamtoo nơbflfi nàamtoy, khôgcrwng chỉ cógrxu thưlrbd́c ăsvabn đgrkaãcyqr chuâgbif̉n bị, còcwken cógrxu cả cục cưlrbdng âgbif́m áyyeap. Tráyyeai tim cả ngàamtoy đgrkaêvpgr̀u căsvabng cứyynkng của anh châgbif̣m rãcyqri thảgetu lỏvusdng, áyyeanh măsvab́t trơbflf̉ nêvpgrn nhu hòcwkea.

Trong phòcwkeng bêvpgŕp, Tâgbif̀n Môgcrẉc Ngưlrbd̃ thêvpgrm chúmuaft gia vị cuôgcrẃi cùcyqrng, tòcwkecwke hỏi môgcrẉt câgbifu: “Tiêvpgr̉u Măsvaḅc, ai đgrkaêvpgŕn vâgbif̣y?”

“Làamtoyyeanh ngọt!” giọng nógrxui trong trẻo của Tiêvpgr̉u Măsvaḅc vang lêvpgrn.

gbif̀n Môgcrẉc Ngưlrbd̃ đgrkaang câgbif̀m cáyyeai muôgcrw̃ng trêvpgrn tay, lôgcrwng mi run râgbif̉y, khuôgcrwn mặamtot nhỏvusd nhắxcsjn trởdgmnvpgrn xâgbif́u hôgcrw̉… Cáyyeai gìbflf vậbgjry?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.