Khế Ước Hào Môn

Chương 280 :

    trước sau   
Giang Dĩfhfnnh càpwhtng ngàpwhty càpwhtng cảqaexm thấfmppy khóhjjv hiểxfmyu.

Giang Dĩfhfnnh nhìzcnsn chăajtsm chújjfc mộxrxvt nửodcda bêlvjyn mặfcyyt củqdmsa Tầodcdn Mộxrxvc Ngữohoo, đsgvnxrxvt nhiêlvjyn rấfmppt muốrwlun xésobi toạnverc lồmihrng ngựrowjc củqdmsa côfhfn ra đsgvnxfmy nhìzcnsn xem trárowji tim côfhfn rốrwlut cuộxrxvc cóhjjvzcnsnh dạnverng gìzcns!

Giang Dĩnh cưfcyyơfkvb̀i nhạo môfhfṇt tiêlvjýng: “Tâveaàn Môfhfṇc Ngưfcyỹ, côfhfn đsgvnxhglng cóhjjvpwht đsgvnưfcyysobic lợsobii rồmihri lạnveri còyzapn khoa mẽitke, Hạo đsgvnôfhfńi xưfcyỷ vơfkvb́i côfhfn nhưfcyyveaạy, côfhfnhjjvrowjm khăajts̉ng đsgvnịnh mìzcnsnh khôfhfnng hêlvjỳ cóhjjv chújjfct cảm đsgvnôfhfṇng nàpwhto khôfhfnng?! Trưfcyyơfkvb́c đsgvnâveaay Lụngmdc Sâveaam đsgvnãtupylvjỷ vơfkvb́i tôfhfni vêlvjỳ chuyêlvjỵn của cárowjc ngưfcyyơfkvb̀i, nhưfcyyng nhưfcyyveaạy thìzcns đsgvnãtupy sao? Bâveaay giờirrw anh âveaáy hêlvjýt lòyzapng quan tâveaam hầodcdu hạ côfhfn, sôfhfńng chêlvjýt gìzcns cũng phải đsgvnêlvjỷ ýpfyvfkvb́i côfhfn, côfhfnyzapn nóhjjvi khôfhfnng thílkxcch anh âveaáy? Vâveaạy tại sao côfhfnveaãn ngầodcdm thừxhgla nhậbjbkn côfhfnpwht vị hôfhfnn thêlvjy của anh âveaáy? Côfhfnhjjv cảqaexm thấfmppy mìzcnsnh rấfmppt ti tiệnmqfn khôfhfnng?!”

Đajtsôfhfni măajtśt Giang Dĩnh đsgvnỏ ngầodcdu, vôfhfnjuding sắqaexc bésobin.

Đajtsôfhfni mắqaext Tầodcdn Mộxrxvc Ngữohoobsngng trởmuqflvjyn lạnvernh lùjuding. Côfhfn khôfhfnng nóhjjvi gìzcns, chỉ làpwht đsgvnôfhfṇt nhiêlvjyn buôfhfnng tay ra, Giang Dĩnh đsgvnưfcyýng khôfhfnng vưfcyỹng, mắqaext trợsobin trừxhglng lêlvjyn, thấfmppy mìzcnsnh sắqaexp ngãtupy xuốrwlung đsgvnfmppt!

jjfcc nàpwhty Tầodcdn Mộxrxvc Ngữohoo mớggjdi lạnvernh lùjuding vưfcyyơfkvbn tay ra késobio côfhfn ta lạnveri, khôfhfnng đsgvnêlvjỷ cho côfhfn ta ngãtupy xuôfhfńng!


“…” ngay lậbjbkp tứopldc Giang Dĩnh năajtśm chăajtṣt lâveaáy tay côfhfn, trong măajtśt đsgvnodcdy hậbjbkn ýpfyv, “Tâveaàn Môfhfṇc Ngưfcyỹ, côfhfn muôfhfńn hại chêlvjýt tôfhfni đsgvnújjfcng khôfhfnng?!”

fcyyơfkvbng măajtṣt nhỏxrxv củqdmsa Tâveaàn Môfhfṇc Ngưfcyỹ vôfhfnjuding lạnvernh lùjuding, mơfkvb̉ miêlvjỵng nóhjjvi: “Hại chêlvjýt côfhfn? Hại chêlvjýt côfhfn thìzcnsfhfni đsgvnưfcyysobic lợsobii gìzcns? Côfhfnyzapn nóhjjvi nưfcyỹa tôfhfni sẽ thâveaạt sưfcyỵ hại chêlvjýt côfhfn!”

“…Giang Dĩnh, đsgvnxhglng cóhjjvqaexo tưfcyymuqfng tôfhfni làpwhtzcnsnh đsgvnawvxch củqdmsa côfhfn nữohooa, tìzcnsnh đsgvnịch thâveaạt sưfcyỵ của côfhfn chílkxcnh làpwht ngưfcyyơfkvb̀i chị gárowji đsgvnãtupy chêlvjýt của tôfhfni, đsgvnóhjjvfkvb́i làpwht ngưfcyyơfkvb̀i duy nhâveaát anh ta yêlvjyu, khôfhfnng phải làpwhtfhfni! Còyzapn nưfcyỹa, đsgvnưfcyỳng cóhjjvjudiy tiêlvjỵn nóhjjvi ra hai chữohoo “ti tiêlvjỵn”. Thưfcyý gìzcns khôfhfnng phải của tôfhfni, thìzcnsfhfni sẽ khôfhfnng câveaàn. Côfhfn khôfhfnng giưfcyỹ đsgvnưfcyyơfkvḅc, cũng đsgvnưfcyỳng đsgvnêlvjýn trárowjch móhjjvc tôfhfni!”

fcyỷa giâveaạn trong lòyzapng Giang Dĩfhfnnh đsgvnãtupy lui bớggjdt đsgvni, nhưfcyyng vẫjudin nhìzcnsn Tầodcdn Mộxrxvc Ngữohoo chằrqdym chằrqdym bằrqdyng árowjnh mắqaext đsgvnodcdy oárowjn hậbjbkn. Chỉohoopwht Giang Dĩfhfnnh khôfhfnng hiểxfmyu nổjndji, ngưfcyyirrwi phụngmd nữohoopwhty thậbjbkt sựrowj khôfhfnng biếsxryt Hạnvero yêlvjyu côfhfn ta mộxrxvt cárowjch sâveaau đsgvnbjbkm, hay làpwhtfhfn ta biếsxryt nhưfcyyng vẫjudin giởmuqf vờirrw hồmihr đsgvnmihr trưfcyyggjdc mặfcyyt Giang Dĩfhfnnh côfhfn!

fhfṇt âveaam thanh băajtśt tai tưfcyỳ trong tújjfci vang lêlvjyn.

Trong khoảng thơfkvb̀i gian ngăajtśn, Tâveaàn Môfhfṇc Ngưfcyỹ vâveaãn chưfcyya quen vơfkvb́i tiêlvjýng chuôfhfnng di đsgvnxrxvng củqdmsa mìzcnsnh, đsgvnơfkvḅi đsgvnêlvjýn lújjfcc côfhfn nhậbjbkn ra cũng làpwhtjjfcc tiêlvjýng chuôfhfnng đsgvnãtupy vang đsgvnưfcyyơfkvḅc môfhfṇt hôfhfǹi lâveaau. Khuôfhfnn mặfcyyt nhỏxrxv lạnh lùjuding hơfkvbi đsgvnxrxvlvjyn. Tâveaàn Môfhfṇc Ngưfcyỹ đsgvnưfcyya đsgvniệnmqfn thoạnveri lêlvjyn tai: “Alo, cho hỏi ai đsgvnâveaáy?”

fhfn tứopldc giậbjbkn đsgvnếsxryn mứopldc đsgvnodcdu óhjjvc chậbjbkp mạnverch rồmihri, thếsxrypwht lạnveri quêlvjyn mấfmppt ngưfcyyirrwi biếsxryt sốrwlu đsgvniệnmqfn thoạnveri nàpwhty củqdmsa côfhfn chỉohoohjjv mộxrxvt mìzcnsnh Thưfcyysobing Quan Hạnvero.

“Tiêlvjỷu Măajtṣc đsgvnang nghỉ ngơfkvbi sao? Anh vưfcyỳa mua chárowjo lưfcyyơfkvbn màpwht thằrqdyng bésobi thílkxcch, muôfhfńn hỏi xem con cóhjjv đsgvnóhjjvi bụng khôfhfnng.” Giọng nóhjjvi trâveaàm tĩnh bêlvjyn tai thâveaạt dêlvjỹ nghe, Thưfcyyơfkvḅng Quan Hạo dịawvxu dàpwhtng nóhjjvi.

“…” Tầodcdn Mộxrxvc Ngữohoo kinh ngạc nhìzcnsn lại màpwhtn hìzcnsnh đsgvniệnmqfn thoạnveri, mơfkvb́i nhơfkvb́ lújjfcc nãtupyy ởmuqf trong phòyzapng bệnmqfnh anh đsgvnãtupy tựrowjfcyyu têlvjyn “Hạnvero” vàpwhto danh bạnver, trêlvjyn khuôfhfnn mặfcyyt nhỏxrxv nhắqaexn lạnvernh nhưfcyyajtsng ngay lậbjbkp tứopldc đsgvnxrxvlvjyn vìzcns giậbjbkn dữohoopwht xấfmppu hổjndj, nắqaexm chặfcyyt đsgvniệnmqfn thoạnveri di đsgvnxrxvng nóhjjvi, “Anh… Hai mẹjudi con tôfhfni rấfmppt ổjndjn, muốrwlun nghỉ ngơfkvbi. Anh đsgvnưfcyỳng đsgvnêlvjýn đsgvnâveaay!”

Giôfhfńng nhưfcyy bị măajtśc nghẹn nưfcyỷa ngàpwhty, côfhfn chỉ nóhjjvi đsgvnưfcyyơfkvḅc vàpwhti câveaau nàpwhty.

Ápfyvnh mắqaext Giang Dĩfhfnnh từxhgl từxhgl lạnvernh đsgvni, đsgvnôfhfni mắqaext chiếsxryc đsgvnèjhlpn pha nhìzcnsn chằrqdym chằrqdym chiếsxryc đsgvniệnmqfn thoạnveri đsgvnóhjjv.

Giang Dĩnh nhìzcnsn thấfmppy rõvzjdpwhtng đsgvnâveaay chiếsxryc đsgvniệnmqfn thoạnveri nàpwhty làpwht mẫjudiu đsgvniệnmqfn thoạnveri phiêlvjyn bảqaexn giớggjdi hạnvern mớggjdi phárowjt hàpwhtnh trêlvjyn toàpwhtn thếsxry giớggjdi, của Tâveaàn Môfhfṇc Ngưfcyỹ làpwhtpwhtu tílkxcm nhạt, của Hạo làpwhtpwhtu xanh biêlvjýc của biêlvjỷn… đsgvnóhjjvpwhtfhfṇt căajtṣp dàpwhtnh cho tìzcnsnh nhâveaan.

Thưfcyyơfkvḅng Quan Hạo đsgvnang ơfkvb̉ ngãtupyfcyy, đsgvnôfhfni môfhfni mỏxrxvng árowjp sárowjt vàpwhto đsgvniệnmqfn thoạnveri: “Em tưfcyýc giâveaạn sao? Hôfhfnm nay anh khôfhfnng đsgvnêlvjýn chăajtsm sóhjjvc Tiêlvjỷu Măajtṣc cùjuding em?”


veaàn Môfhfṇc Ngưfcyỹ bịawvx sựrowj lạnvernh lẽitkeo trong hàpwhtnh lang ngấfmppm vàpwhto ngưfcyyirrwi, giọirrwng nóhjjvi cưfcyýng răajtśn: “Tôfhfni khôfhfnng tưfcyýc giâveaạn, nhưfcyyng tôfhfni muốrwlun nhờirrw anh mộxrxvt chuyệnmqfn, anh đsgvnxhglng cóhjjv gắqaexn cárowji quan hệnmqfpwhtzcnsnh cảqaexm yêlvjyu đsgvnưfcyyơfkvbng củqdmsa anh lêlvjyn ngưfcyyirrwi tôfhfni, tôfhfni khôfhfnng hềrowjhjjv ýpfyvzcns đsgvnrwlui vớggjdi anh. Anh làpwhtm nhưfcyyveaạy sẽ ảnh hưfcyyơfkvb̉ng đsgvnêlvjýn suy nghĩ của tôfhfni, khiếsxryn cho tôfhfni nẩvtvty sinh ảqaexo giárowjc! Anh đsgvnưfcyỳng nhưfcyyveaạy cóhjjv đsgvnưfcyyơfkvḅc khôfhfnng?”

hjjvi xong côfhfn liêlvjỳn tăajtśt đsgvnlvjỵn thoại, nhìzcnsn thâveaáy phílkxca trưfcyyơfkvb́c cóhjjvfhfṇt cárowji thùjuding rárowjc, muôfhfńn nésobim vàpwhto, nhưfcyyng lạnveri khôfhfnng dárowjm.

Chiếsxryc đsgvniệnmqfn thoạnveri nàpwhty giốrwlung nhưfcyy mộxrxvt củqdms khoai nóhjjvng hổjndji, cầodcdm trêlvjyn tay khiếsxryn côfhfn khôfhfnng thấfmppy thoảqaexi márowji. Nhưfcyyng nếsxryu nhưfcyyfhfnsobim đsgvni thìzcns khôfhfnng biếsxryt ngưfcyyirrwi đsgvnàpwhtn ôfhfnng đsgvnóhjjv lạnveri làpwhtm nhữohoong gìzcns?

Giang Dĩnh cưfcyyơfkvb̀i lạnh, nhìzcnsn chiếsxryc đsgvniệnmqfn thoạnveri màpwhtu tílkxcm, ngóhjjvn tay thon dàpwhti hung hăajtsng năajtśm chăajtṣt vàpwhto lòyzapng bàpwhtn tay đsgvnang rỉohoorowju!

Nhẹjudi nhàpwhtng hílkxct mộxrxvt hơfkvbi, Giang Dĩnh nhẹjudi giọirrwng hỏi: “Đajtsújjfcng rôfhfǹi, Tâveaàn Môfhfṇc Ngưfcyỹ, tôfhfni quêlvjyn hỏi, con trai côfhfn bị bêlvjỵnh gìzcnsveaạy?”

veaàn Môfhfṇc Ngưfcyỹ khôfhfnng cóhjjvfcyýng thújjfc trả lơfkvb̀i Giang Dĩnh, quay đsgvnâveaàu nhìzcnsn lưfcyyơfkvb́t qua côfhfn ta, lạnvernh nhạnvert nóhjjvi “Bêlvjỵnh tim.” rôfhfǹi lại châveaạm rãtupyi bổjndj sung thêlvjym mộxrxvt câveaau “Đajtsãtupy khuya lắqaexm rồmihri, côfhfnlvjyn quay vêlvjỳ phòyzapng bêlvjỵnh nghỉ ngơfkvbi đsgvni. Tôfhfni cũng đsgvni đsgvnâveaay.” Côfhfn muôfhfńn quay vêlvjỳ nghỉ ngơfkvbi.

“Tâveaàn Môfhfṇc Ngưfcyỹ!” Đajtsôfhfni măajtśt Giang Dĩnh tiêlvjyu đsgvnlvjỳu, gọi têlvjyn côfhfn mộxrxvt cárowjch sắqaexc bésobin.

veaàn Môfhfṇc Ngưfcyỹ từxhgl từxhgl dừxhglng lạnveri.

ajtśc măajtṣt Giang Dĩnh tárowji nhơfkvḅt, hơfkvbi xárowjm lạnveri, lạnh lùjuding nóhjjvi: “Tâveaàn Môfhfṇc Ngưfcyỹ tôfhfńt nhâveaát côfhfnlvjyn nhơfkvb́ kĩ, nhơfkvb́ kĩ nhữohoong lờirrwi côfhfn đsgvnãtupyhjjvi ngàpwhty hôfhfnm nay, côfhfnhjjvi côfhfn khôfhfnng thílkxcch Hạnvero, Hạo đsgvnôfhfńi vơfkvb́i côfhfn chăajts̉ng làpwhtzcns, tôfhfni khôfhfnng cóhjjv đsgvnưfcyysobic anh ấfmppy tuyệnmqft đsgvnrwlui khôfhfnng trárowjch côfhfn!! Nhưfcyyng côfhfn phải nhơfkvb́ răajts̀ng… đsgvnưfcyỳng đsgvnêlvjỷ tôfhfni phárowjt hiệnmqfn ra côfhfnhjjvi dôfhfńi, nêlvjýu khôfhfnng tôfhfni sẽ khiêlvjýn côfhfn phải trả giárowjfcyỵc lơfkvb́n!”

veaàn Môfhfṇc Ngưfcyỹ đsgvnôfhfṇt nhiêlvjyn thâveaáy lạnh sôfhfńng lưfcyyng, trong đsgvnôfhfni mắqaext hiệnmqfn lêlvjyn tia sárowjng, lạnvernh lùjuding, thờirrw ơfkvb, thâveaáp giọng nóhjjvi mộxrxvt câveaau “Nhàpwhtm chárowjn!” rôfhfǹi quay lưfcyyng đsgvni vêlvjỳ phòyzapng bêlvjỵnh của Tiêlvjỷu Măajtṣc.

Chỉ làpwhtfhfn khôfhfnng ngơfkvb̀ răajts̀ng, cárowji gọi làpwht trả giárowj, lại tơfkvb́i nhanh nhưfcyyveaạy.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.