Khế Ước Hào Môn

Chương 279 :

    trước sau   
“Ôkqsbng nóajxpi cáokmei gìhvzq?” Bàhsqv Giang hốvlojt hoảfygong hédxfmt lêpsnun mộytcut tiếeagzng, phảfygoi báokmem vàhsqvo mặyvqmt tưfgdemgurng.

hsqv Giang khôivtzng thểqeep tin vàhsqvo tai mìhvzqnh, nhìhvzqn chằajzkm chằajzkm vịwgpookmec sĩajrb, ngay lậjxybp tứpoeac trởxrlppsnun mấlsbtt kiểqeepm soáokmet, lắvytjc đhmcwwgpou: “Khôivtzng thểqeep nhưfgde vậjxyby đhmcwưfgdetncbc… Đatfkiềntzqu đhmcwóajxp khôivtzng thểqeephsqvo xảfygoy ra đhmcwưfgdetncbc! Khôivtzng phảfygoi cáokmec ngưfgdemguri đhmcwãpoeaajxpi làhsqvajxp thểqeephvzqnh phụstxlc hoàhsqvn toàhsqvn sao? Khôivtzng phảfygoi đhmcwãpoea quan sáokmet vàhsqv khẳezalng đhmcwwgponh cáokmei châclffn bịwgpopoeay dậjxybp củalwma con bédxfm sau nàhsqvy sẽsxqh khôivtzng ảfygonh hưfgdexrlpng gìhvzq đhmcwếeagzn việoxcyc đhmcwi lạhngri sao?! Sao cóajxp thểqeep lạhngri nóajxpi nhưfgde vậjxyby? Sao cóajxp thểqeep chắvytjc chắvytjn nhưfgde vậjxyby!!”

Sắvytjc mặyvqmt bàhsqv Giang đhmcwopnjpsnun, đhmcwôivtzi mắvytjt tràhsqvo ra hàhsqvng nưfgdefygoc mắvytjt trong suốvlojt, ra sứpoeac lay lay ngưfgdemguri vịwgpookmec sĩajrb kia!

“Sorry, I’m sorry but…” Báokmec sĩajrb cốvloj gắvytjng giảfygoi thífjozch mặyvqmc cho bàhsqv Giang đhmcwang la hédxfmt đhmcwếeagzn giàhsqvy vòocqaclffm can, cóajxp chúhzlit bấlsbtt lựzlzic vàhsqv yếeagzu ớfygot.

“Ôkqsbng khôivtzng cầwgpon phảfygoi nóajxpi lờmguri xin lỗqybli tôivtzi!” Bàhsqvn tay run rẩoxcyy củalwma Bàhsqv Giang chỉggkkhsqvo phòocqang bệoxcynh, “Con gáokmei tôivtzi còocqan trẻvloj nhưfgde vậjxyby, thậjxybm chífjozajxpocqan chưfgdea đhmcwếeagzn tuổxrlpi ba mưfgdeơuuuci, ngay cảfygo kếeagzt hôivtzn cũpzkxng chưfgdea! Vậjxyby màhsqv ôivtzng lạhngri nóajxpi cảfygo đhmcwmguri nàhsqvy con bédxfm sẽsxqh đhmcwi tậjxybp tễxfmnnh! Bệoxcynh việoxcyn cáokmec ngưfgdemguri phảfygoi cho tôivtzi mộytcut lýopnj do, tạhngri sao lạhngri biếeagzn thàhsqvnh nhưfgde vậjxyby?!!”

Vừaoyta bưfgdefygoc vàhsqvo bệoxcynh việoxcyn đhmcwãpoea nghe thấlsbty tiếeagzng la hédxfmt đhmcwwgpoy đhmcwau đhmcwfygon nhưfgde vậjxyby, bóajxpng lưfgdeng Thưfgdetncbng Quan Hạhngro từaoyt từaoyt trởxrlppsnun cứpoeang đhmcwmgur.


Áaovwnh mắvytjt anh lạhngrnh lùcrwbng, chậjxybm rãpoeai chăalwmm chúhzli nhìhvzqn chuyệoxcyn đhmcwang xảfygoy ra ởxrlphsqvnh lang phífjoza trưfgdefygoc.

hsqvn tay côivtzocqan đhmcwang bịwgpo anh nắvytjm lấlsbty, khuôivtzn mặyvqmt nhỏopnj củalwma Tâclff̀n Môivtẓc Ngưfgdẽ cũpzkxng hơuuuci táokmei nhợtncbt, cũpzkxng nghe rõntzq tiếeagzng la hédxfmt củalwma bàhsqv Giang, hàhsqvng mi dàhsqvi nâclffng lêpsnun, liếeagzc nhìhvzqn ngưfgdemguri đhmcwàhsqvn ôivtzng bêpsnun cạhngrnh mộytcut cáokmei.

Nhiềntzqu lúhzlic, cóajxp rấlsbtt nhiềntzqu chuyệoxcyn, trưfgdefygoc khi chúhzling ta kịwgpop chuẩoxcyn bịwgpo đhmcwóajxpn nhậjxybn, thìhvzqajxp đhmcwãpoeawgpom ầwgpom kédxfmo đhmcwếeagzn.

ajxp mộytcut nỗqybli đhmcwau buồztken sâclffu nặyvqmng đhmcwèmgurpsnun tráokmei tim côivtz, nhẹthwh giọsfivng nóajxpi: “Anh nêpsnun qua đhmcwóajxp xem tìhvzqnh hìhvzqnh đhmcwi, hoặyvqmc làhsqv đhmcwtncbi mộytcut lúhzlic nữhzlia đhmcwqeep cảfygom xúhzlic củalwma mẹthwh Giang Dĩajrbnh bìhvzqnh tĩajrbnh hơuuucn mộytcut chúhzlit rồztkei anh hãpoeay qua đhmcwóajxp. Cho dùcrwb Giang Dĩnh khôivtzng phảfygoi bạhngrn gáokmei anh, nhưfgdeng côivtzlsbty làhsqv ngưfgdemguri bịwgpo anh đhmcwâclffm vàhsqvo, anh khôivtzng thểqeep trốvlojn tráokmenh tráokmech nhiệoxcym, đhmcwúhzling khôivtzng?”

ajxpi xong, Tâclff̀n Môivtẓc Ngưfgdẽ từaoyt từaoythzlit tay ra khỏopnji lòocqang bàhsqvn tay anh, đhmcwi vềntzqfgdefygong kháokmec.

Mặyvqmc dùcrwbivtzhsqv Giang Dĩnh cóajxp mẫwgpou thuẫwgpon vớfygoi nhau, cũpzkxng khôivtzng thểqeepajxpi rõntzqhvzq sao lạhngri xảfygoy ra mâclffu thuẫwgpon, nhưfgdeng đhmcwytcut nhiêpsnun côivtz ta lạhngri xảfygoy ra tai nạhngrn giao thôivtzng ngoàhsqvi ýopnj muốvlojn nhưfgde vậjxyby, ngưfgdemguri gâclffy ra chuyệoxcyn lạhngri làhsqv ngưfgdemguri đhmcwàhsqvn ôivtzng kia, côivtzocqan cảfygom thấlsbty mìhvzqnh khôivtzng chấlsbtp nhậjxybn đhmcwưfgdetncbc, chỉggkk muốvlojn trốvlojn tráokmenh.

Đatfkôivtzi mắvytjt lạhngrnh lùcrwbng củalwma Thưfgdeơuuuc̣ng Quan Hạo sáokmeng lêpsnun, mộytcut lầwgpon nữhzlia nắvytjm chặyvqmt lấlsbty tay côivtz, nhìhvzqn bóajxpng lưfgdeng củalwma côivtz, thảfygon nhiêpsnun nóajxpi: “Anh sẽsxqh chịwgpou tráokmech nhiệoxcym, nhưfgdeng Tầwgpon Mộytcuc Ngữhzli em khôivtzng cầwgpon phảfygoi hiểqeepu lầwgpom, tráokmech nhiệoxcym củalwma anh sẽsxqh khôivtzng phảfygoi làhsqv việoxcyc chăalwmm sóajxpc côivtz ta cảfygo đhmcwmguri, việoxcyc nàhsqvy vĩajrbnh viễxfmnn khôivtzng thểqeep xảfygoy ra.”

hsqvng lôivtzng màhsqvy thanh túhzli nhífjozu lạhngri, côivtz quay đhmcwwgpou: “Thưfgdeơuuuc̣ng Quan Hạo anh thậjxybt làhsqv kỳhziq quáokmei, cảfygo đhmcwmguri củalwma anh cũpzkxng khôivtzng phảfygoi củalwma tôivtzi, vìhvzq sao anh  phảfygoi giảfygoi thífjozch vớfygoi tôivtzi?”

Anh còocqan nhưfgde vậjxyby, ngay cảfygoivtzpzkxng hiểqeepu lầwgpom rằajzkng bọsfivn họsfiv hiệoxcyn tạhngri đhmcwang cóajxp mốvloji quan hệoxcy mờmgur áokmem nàhsqvo đhmcwóajxp.

Thưfgdeơuuuc̣ng Quan Hạo chậjxybm rãpoeai tao nhãpoea tớfygoi gầwgpon, từaoyt phífjoza sau ôivtzm lấlsbty thắvytjt lưfgdeng côivtz, đhmcwôivtzi mắvytjt sâclffu thẳezalm hiệoxcyn lêpsnun sựzlzi sắvytjc bédxfmn, nhẹthwh nhàhsqvng nâclffng cằajzkm côivtzpsnun đhmcwyvqmt lêpsnun đhmcwôivtzi môivtzi côivtz mộytcut nụstxlivtzn, thìhvzq thầwgpom nóajxpi: “Mặyvqmc kệoxcy em muốvlojn hay khôivtzng, cảfygo đhmcwmguri nàhsqvy củalwma anh cũpzkxng chỉggkkajxp em vàhsqv con trai, anh sẽsxqh khôivtzng dâclffy dưfgdea vớfygoi bấlsbtt kìhvzq ngưfgdemguri nàhsqvo kháokmec, đhmcwyvqmc biệoxcyt làhsqv phụstxl nữhzli lạhngri càhsqvng khôivtzng, hiểqeepu khôivtzng?”

Chóajxpp mũpzkxi Tâclff̀n Môivtẓc Ngưfgdẽ toáokmet ra mộytcut tầwgpong mồztkeivtzi mỏopnjng, đhmcwoxcyy anh ra: “Đatfkztke thầwgpon kinh, cúhzlit đhmcwếeagzn chỗqybl bạhngrn gáokmei anh!”

Thưfgdeơuuuc̣ng Quan Hạo nhìhvzqn chằajzkm chằajzkm côivtzokmei nhỏopnj đhmcwang cốvloj thoáokmet ra khỏopnji vòocqang tay anh, nhífjozu màhsqvy: “Em nóajxpi lạhngri mộytcut lầwgpon nữhzlia.”

clff̀n Môivtẓc Ngưfgdẽ cắvytjn môivtzi, quảfygo thựzlzic khôivtzng dáokmem nóajxpi lạhngri, chỉggkkajxp thểqeephzlit tay ra khỏopnji lòocqang bàhsqvn tay anh, đhmcwpoeang thẳezalng ngưfgdemguri lêpsnun ra vẻvloj kiêpsnun cưfgdemgurng đhmcwi vềntzq phífjoza phòocqang bệoxcynh củalwma Tiêpsnủu Măalwṃc. Bóajxpng lưfgdeng côivtzivtzcrwbng nhỏopnjdxfm gầwgpoy gòocqa, dưfgdemgurng nhưfgde rấlsbtt kiêpsnun cưfgdemgurng, kiêpsnun cưfgdemgurng đhmcwếeagzn mứpoeac khôivtzng cầwgpon bấlsbtt kỳhziq ai chăalwmm sóajxpc.


okmech đhmcwóajxphsqvi médxfmt, tiếeagzng la hédxfmt tan náokmet cõntzqi lòocqang củalwma bàhsqv Giang lạhngri vang lêpsnun.

Thưfgdeơuuuc̣ng Quan Hạo lạhngrnh lùcrwbng nhífjozu màhsqvy, đhmcwèmgurdxfmn sựzlzi phiềntzqn muộytcun trong lòocqang, đhmcwi vềntzq phífjoza đhmcwóajxp.

…….

Nửfygoa đhmcwêpsnum.

Y táokme kiểqeepm tra lạhngri lầwgpon cuốvloji xong xuôivtzi, đhmcwóajxpng lạhngri hồztkeuuuc bệoxcynh áokmen, thựzlzic ra sau đhmcwóajxpajxp thểqeep đhmcwi ra ngoàhsqvi.

Nhìhvzqn thấlsbty côivtzokmei nằajzkm trêpsnun giưfgdemgurng bệoxcynh lạhngri cóajxp chúhzlit khôivtzng đhmcwàhsqvnh lòocqang, bưfgdefygoc đhmcwếeagzn, cúhzlii ngưfgdemguri xuốvlojng, nhỏopnj giọsfivng nóajxpi bằajzkng tiếeagzng Anh: “Côivtzokmei nàhsqvy, côivtz khôivtzng nêpsnun bi quan nhưfgde vậjxyby. Thậjxybt ra thìhvzq châclffn bịwgpo thọsfivt chẳezalng qua cũpzkxng chỉggkkhsqvhzlic đhmcwi lạhngri cóajxp chúhzlit xấlsbtu màhsqv thôivtzi, nếeagzu nhưfgde kiêpsnun trìhvzq luyệoxcyn tậjxybp phụstxlc hồztkei chứpoeac năalwmng thìhvzq việoxcyc đhmcwi lạhngri sẽsxqh dễxfmnhsqvng hơuuucn rấlsbtt nhiềntzqu, nhiềntzqu lắvytjm thìhvzqpzkxng chỉggkkhsqv khôivtzng thểqeep đhmcwi giàhsqvy cao góajxpt nữhzlia, àhsqv....Thựzlzic ra giàhsqvy cao góajxpt cũpzkxng rấlsbtt khóajxp đhmcwi đhmcwúhzling khôivtzng, rấlsbtt nhiềntzqu côivtzokmei bìhvzqnh thưfgdemgurng cũpzkxng khôivtzng biếeagzt đhmcwi…”

ivtz y táokme mỉggkkm cưfgdemguri, nhữhzling vẫwgpon khôivtzng thểqeephsqvm gưfgdeơuuucng mặyvqmt táokmei nhợtncbt trắvytjng bệoxcych củalwma côivtzokmei trêpsnun giưfgdemgurng trởxrlppsnun kháokmeuuucn.

Giang Dĩnh ngẩoxcyng đhmcwwgpou, nhìhvzqn côivtz y táokmefgdemguri khẩoxcyy mộytcut cáokmei, trong mắvytjt ngấlsbtn lệoxcy: “Côivtzhzlit ra ngoàhsqvi cho tôivtzi, côivtzajxp giỏopnji thìhvzq cảfygo đhmcwmguri đhmcwaoytng cóajxp đhmcwi giàhsqvy cao góajxpt nữhzlia, côivtz thìhvzq biếeagzt cáokmei gìhvzq?”

ivtz y táokme nghe khôivtzng hiểqeepu tiếeagzng Trung, cau màhsqvy nóajxpi: “What?”

Giang Dĩnh kìhvzqm nédxfmn ngọsfivn lửfygoa đhmcwang bùcrwbng cháokmey trong tráokmei tim lạhngrnh nhưfgdealwmng, lạhngri nởxrlp mộytcut nụstxlfgdemguri khẩoxcyy, khôivtzng đhmcwqeep ýopnj tớfygoi côivtz y táokme nữhzlia.

Đatfktncbi đhmcwếeagzn khi côivtz y táokme ra khỏopnji phòocqang bệoxcynh, sắvytjc mặyvqmt Giang Dĩajrbnh mớfygoi trởxrlppsnun bìhvzqnh thưfgdemgurng hơuuucn mộytcut chúhzlit, nhìhvzqn đhmcwztkeng hồztke, côivtz ta xoay ngưfgdemguri xuốvlojng giưfgdemgurng, xỏopnj châclffn vàhsqvo đhmcwôivtzi dédxfmp lêpsnu, chốvlojng mộytcut câclffy nạhngrng đhmcwi ra ngoàhsqvi.

Đatfkãpoeahsqv nửfygoa đhmcwêpsnum trêpsnun hàhsqvnh lang vôivtzcrwbng trốvlojng trảfygoi. Áaovwnh mắvytjt côivtz ta lạhngrnh lẽsxqho đhmcwáokmeng sợtncb, cứpoea cốvloj chấlsbtp đhmcwi vềntzq mộytcut hưfgdefygong.

Cuốvloji cùcrwbng cũpzkxng đhmcwếeagzn phòocqang bệoxcynh đhmcwóajxp.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.