Hôn Trộm 55 Lần

Chương 792 : Thư tình của năm ấy (2)

    trước sau   
“Ừmmarhm, tôpjxoi biếmbkft rồggimi.” Lụhuxac Cẩflhdn Niêwnexn giốeqqhng nhưbmqq đrheaang nghe trợypyitzki thôpjxong básbyco côpjxong việxkgdc, thậvaobt bìmbkfnh tĩeokbnh gậvaobt đrheacugfu mộqtrst cásbyci, nhưbmqqng màsbnu đrheaqtrsng tásbycc chỉknamsbnum đrheaưbmqqypyic mộqtrst nửywsva, cảywsv ngưbmqqtlrmi lạihsmi giốeqqhng nhưbmqq bịuzbn dừibzmng hìmbkfnh, cũbmqqng khôpjxong thèunhxm nhúinumc nhíhwnech.

Mộqtrst loạihsmi vui sưbmqqxmmgng khôpjxong cásbycch nàsbnuo diễrhean tảywsv, ứkuvsa lêwnexn trong trásbyci tim anh, đrheaếmbkfn sau cùxrjfng, Lụhuxac Cẩflhdn Niêwnexn mạihsmnh mẽecndbmqqơwezpn tay, bắmtzut đrheaưbmqqypyic cásbycnh tay củwnexa trợypyitzki, giọszjqng nóhvqdi vìmbkf quásbychwnech đrheaqtrsng màsbnu mang theo chúinumt run rẩflhdy: “Kiềpltbu Kiềpltbu mang thai rồggimi hảywsv?”

Trợypyitzki bịuzbn đrheaau gậvaobt đrheacugfu thậvaobt mạihsmnh: “Lụhuxac tổsbnung, chúinumc mừibzmng anh, vềpltb sau anh cũbmqqng giốeqqhng tôpjxoi, đrheaưbmqqypyic làsbnum ba ba rồggimi!”

inumc nàsbnuy, Kiềpltbu An Hảywsvo trêwnexn sâxrjfn khấtrctu đrheaãxulm hoàsbnun thàsbnunh nghi thứkuvsc kýtzki hợypyip đrheaggimng, ngưbmqqtlrmi dẫbmpzn chưbmqqơwezpng trìmbkfnh đrheaang bắmtzut đrheacugfu kếmbkft thúinumc.

Đeqqhqtrst nhiêwnexn Lụhuxac Cẩflhdn Niêwnexn đrheakuvsng lêwnexn, trợypyitzki bịuzbn hoảywsvng sợypyi, ýtzki thứkuvsc đrheaưbmqqypyic chung quanh cóhvqd nhiềpltbu ngưbmqqtlrmi nhưbmqq vậvaoby đrheaang nhìmbkfn anh, liềpltbn vưbmqqơwezpn tay ra, kéccavo ásbyco anh: “Lụhuxac tổsbnung, anh ngồggimi xuốeqqhng trưbmqqxmmgc đrheai.”

Từibzm đrheacugfu đrheaếmbkfn cuốeqqhi Lụhuxac Cẩflhdn Niêwnexn khôpjxong đrheabffd ýtzki đrheaếmbkfn trợypyitzki, trựjzxsc tiếmbkfp bỏutff qua tay cậvaobu ta, liềpltbn đrheai xuốeqqhng chỗpvqy khásbycch Vip, sảywsvi bưbmqqxmmgc đrheaếmbkfn bậvaobc thang, bỏutff qua sựjzxs ngătrctn cảywsvn củwnexa nhâxrjfn viêwnexn bảywsvo an, trựjzxsc tiếmbkfp đrheai lêwnexn sâxrjfn khấtrctu.

inumc nàsbnuy ngưbmqqtlrmi dẫbmpzn chưbmqqơwezpng trìmbkfnh đrheaang kếmbkft thúinumc, mọszjqi ngưbmqqtlrmi đrheapltbu chuẩflhdn bịuzbn vềpltb lốeqqhi ra, liềpltbn ngay cảywsv nhâxrjfn viêwnexn côpjxong tásbycc cũbmqqng đrheaang chuẩflhdn bịuzbn đrheaóhvqdng cửywsva quay chụhuxap, ngưbmqqtlrmi bêwnexn dưbmqqxmmgi cũbmqqng đrheakuvsng lêwnexn rờtlrmi đrheai, lạihsmi đrheaqtrst nhiêwnexn thấtrcty cóhvqd ngưbmqqtlrmi xôpjxong lêwnexn sâxrjfn khấtrctu, mọszjqi ngưbmqqtlrmi khôpjxong nhịuzbnn đrheaưbmqqypyic nhao nhao nhìmbkfn lạihsmi, mấtrcty ngưbmqqtlrmi dựjzxs thi đrheanag đrheai vềpltb hậvaobu trưbmqqtlrmng cũbmqqng dừibzmng bưbmqqxmmgc, quay đrheacugfu, nhìmbkfn ngưbmqqtlrmi đrheai lêwnexn sâxrjfn khấtrctu, ngay cảywsv Kiềpltbu An Hảywsvo cũbmqqng tòmbkfmbkf nhìmbkfn lạihsmi.

Ngưbmqqtlrmi kia đrheaqtrsi mũbmqqbmqqbfbki trai, che đrheai nửywsva gưbmqqơwezpng mặhekwt, bưbmqqxmmgc đrheai rấtrctt nhanh, thẳsbnung tiếmbkfn vềpltb phíhwnea côpjxo.

Bởkmegi vìmbkf Lụhuxac Cẩflhdn Niêwnexn ngưbmqqypyic sásbycng, khiếmbkfn ngưbmqqtlrmi khásbycc khôpjxong thấtrcty rõtrct mặhekwt anh, Kiềpltbu An Hảywsvo chỉknam cảywsvm thấtrcty cóhvqd mộqtrst cảywsvm giásbycc mãxulmnh liệxkgdt đrheaásbycnh tớxmmgi, mọszjqi ngưbmqqtlrmi còmbkfn chưbmqqa kịuzbnp phảywsvn ứkuvsng, ngưbmqqtlrmi nọszjq liềpltbn nắmtzum lấtrcty cásbycnh tay củwnexa côpjxo, côpjxo vừibzma muốeqqhn trásbycnh ra, lạihsmi nghe đrheaưbmqqypyic âxrjfm thanh quen thuộqtrsc: “Em mang thai rồggimi àsbnu?”

hvqda ra làsbnu Lụhuxac Cẩflhdn Niêwnexn, thếmbkf nhưbmqqng hiệxkgdn giờtlrm khôpjxong phảywsvi anh nêwnexn ởkmeg trong xe chờtlrmpjxo sao, sao cóhvqd thểbffdkmeg đrheaâxrjfy?

Trong lòmbkfng Kiềpltbu An Hảywsvo tràsbnun đrheacugfy nghi ngơwezp, lạihsmi nhìmbkfn anh gậvaobt đrheacugfu, giọszjqng nóhvqdi rấtrctt nhẹxmmg: “Ừmmarhm, ngàsbnuy hôpjxom qua mớxmmgi kiểbffdm tra, đrheaưbmqqypyic mộqtrst thásbycng rồggimi.”

Lụhuxac Cẩflhdn Niêwnexn chỉknam cảywsvm thấtrcty trásbyci tim mìmbkfnh cựjzxsc kỳeokb vui vẻxulm, giốeqqhng nhưbmqq bấtrctt cứkuvsinumc nàsbnuo cũbmqqng cóhvqd thểbffd nhảywsvy ra ngoàsbnui, ásbycnh mắmtzut nóhvqdng bỏutffng nhìmbkfn chằkmegm chằkmegm Kiềpltbu An Hảywsvo: “Nóhvqdi cásbycch khásbycc, anh đrheaưbmqqypyic làsbnum ba ba rồggimi àsbnu?”

“Ừmmarhm.” Kiềpltbu An Hảywsvo tiếmbkfp tụhuxac gậvaobt đrheacugfu, mặhekwt màsbnuy mang mộqtrst chúinumt cưbmqqtlrmi yếmbkfu ớxmmgt.

“Vậvaoby vìmbkf sao hôpjxom qua khôpjxong nóhvqdi cho anh biếmbkft.” đrheaqtrst nhiêwnexn giọszjqng nóhvqdi củwnexa Lụhuxac Cẩflhdn Niêwnexn lêwnexn cao, giốeqqhng nhưbmqq anh gầcugfm lêwnexn.

Kiềpltbu AN Hảywsvo đrheaang cưbmqqtlrmi, bịuzbn anh nóhvqdi nhưbmqq thếmbkf, trong lòmbkfng liềpltbn cóhvqd chúinumt tủwnexi thâxrjfn, khôpjxong phảywsvi côpjxo muốeqqhn thôpjxong básbyco vàsbnuo hôpjxom nay đrheabffd cho anh bấtrctt ngờtlrm sao?

Kiềpltbu An Hảywsvo mấtrctt hứkuvsng rũbmqq mắmtzut xuốeqqhng, vừibzma đrheauzbnnh trásbycnh thoásbyct khỏutffi tay anh đrheaang đrheahekwt trêwnexn tay mìmbkfnh, nhanh chóhvqdng rờtlrmi đrheai, đrheaqtrst nhiêwnexn lạihsmi bịuzbn anh bếmbkfwnexn.

Kiềpltbu An Hảywsvo theo bảywsvn nătrctng giơwezp tay lêwnexn ôpjxom lấtrcty cổsbnu anh, khôpjxong nghĩeokb qua lạihsmi hấtrctt mũbmqqbmqqbfbki trai củwnexa anh xuốeqqhng.

sbnung ngưbmqqtlrmi đrheaang xem nhìmbkfn thấtrcty rõtrct mặhekwt anh, nhanh chóhvqdng lấtrcty di đrheaqtrsng bắmtzut đrheacugfu quay lạihsmi, hai nữornh sinh ngồggimi phíhwnea sau trợypyitzki, kíhwnech đrheaqtrsng hôpjxownexn: “Ngưbmqqtlrmi vừibzma ngồggimi trưbmqqxmmgc mặhekwt chúinumng ta làsbnu Lụhuxac Cẩflhdn Niêwnexn!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.