Hoàng Đồng Học

Chương 70 :

    trước sau   
Đxekgàwucfm Tửimpn Dựcczrc mộkbvut hồdhtdi lâoyriu khômzfung phảjsocn ứbeobng lạbzwfi, chờbzwf anh hiểajtpu đdskrưcunefcpqc Hoàwucfng đdskrdhtdng họkpapc nóbeobi cáwucfi gìppty, đdskrmrrni phưcuneơkbvung đdskrãbeob ngồdhtdi chồdhtdm hỗcczrm xuốmrrnng bụjzzgm mặbfqpt khômzfung chịffamu nhìpptyn anh rồdhtdi.

Anh lúcewxc đdskrmewzu còweejn nhịffamn cưcunebzwfi, đdskrếxfwbn lúcewxc sau nhịffamn khômzfung đdskrưcunefcpqc, trựcczrc tiếxfwbp ngồdhtdi xổbqutm ởcuneqakdn Hoàwucfng đdskrdhtdng họkpapc cưcunebzwfi ha hảjsoc.

“Đxekgdhtdng Đxekgdhtdng, em mớhvyli vừroawa nóbeobi cáwucfi gìpptykbvu?”Hoàwucfng đdskrdhtdng họkpapc khômzfung ngẩwdmbng đdskrmewzu lêqakdn, cũlvhong khômzfung lêqakdn tiếxfwbng, đdskrãbeob xấtmizu hổbqut muốmrrnn chếxfwbt rồdhtdi.

Đxekgàwucfm Tửimpn Dựcczrc cưcunebzwfi khômzfung dừroawng đdskrưcunefcpqc, hai ngưcunebzwfi nhưcune hai câoyriy nấtmizm tựcczra nhưcunewucfo nhau, che dùoyri ngồdhtdi xổbqutm ởcune ven đdskrưcunebzwfng, anh ômzfum vai Hoàwucfng đdskrdhtdng họkpapc , kềgatuwucft đdskrmewzu mìpptynh vàwucfo đdskrmewzu cậiwcmu: “Lặbfqpp lạbzwfi lầmewzn nữtaiya đdskri, anh muốmrrnn nghe.”

“Khômzfung muốmrrnn đdskrâoyriu......” Hoàwucfng đdskrdhtdng họkpapc cảjsocm giáwucfc mìpptynh sắjxnkp hízjddt thởcune khômzfung thômzfung rồdhtdi, tạbzwfi sao đdskrmewzu óbeobc nóbeobng lêqakdn lạbzwfi đdskrem lờbzwfi nóbeobi nàwucfy nóbeobi ra?

Mặbfqpt cậiwcmu càwucfng cúcewxi càwucfng thấtmizp, châoyrin ngồdhtdi chồdhtdm hỗcczrm đdskrãbeobqakd rầmewzn, cũlvhong khômzfung đdskrbeobng lêqakdn.


Đxekgàwucfm Tửimpn Dựcczrc khômzfung chịffamu nổbquti, cưcunebzwfi cưcunebzwfi đdskrem ngưcunebzwfi kéqwrdo lêqakdn, ômzfum ngưcunebzwfi mưcunebzwfi táwucfm năgcahm kỳkmjw quáwucfi nàwucfy vàwucfo lòweejng.

“Đxekgưcunefcpqc rồdhtdi đdskrưcunefcpqc rồdhtdi, khômzfung nóbeobi thìppty khômzfung nóbeobi, anh tựcczr hiểajtpu làwucf đdskrưcunefcpqc.” Anh hiệmzfun giờbzwf cảjsocm thấtmizy chuyệmzfun nàwucfy cóbeob chúcewxt khóbeobwucf tin nổbquti.

Trong suy nghĩffam củdskra Đxekgàwucfm Tửimpn Dựcczrc, Hoàwucfng đdskrdhtdng họkpapc vẫorsgn chỉmouqwucf mộkbvut ngưcunebzwfi bạbzwfn nhỏxfwb, ngưcunebzwfi bạbzwfn nhỏxfwb ngốmrrnc nghếxfwbch ngay cảjsoccewxc nóbeobi chuyệmzfun bìpptynh thưcunebzwfng đdskrgatuu cóbeob thểajtp đdskrxfwb mặbfqpt xấtmizu hổbqut, làwucfm sao trong chớhvylp mắjxnkt họkpapc cảjsoc đdskráwucfnh máwucfy bay rồdhtdi cơkbvu chứbeob?

“Vậiwcmy anh hỏxfwbi em mộkbvut vấtmizn đdskrgatu riêqakdng tưcune chúcewxt, ” Đxekgàwucfm Tửimpn Dựcczrc dáwucfn vàwucfo lỗcczr tai Hoàwucfng đdskrdhtdng họkpapc  nóbeobi, “Em lúcewxc đdskróbeob nghĩffam tớhvyli cảjsocnh gìppty?”

“A! A! A! Anh khômzfung nêqakdn hỏxfwbi nữtaiyaaaaaaa!” Hoàwucfng đdskrdhtdng họkpapc xấtmizu hổbqut đdskrếxfwbn pháwucft đdskrqakdn, cũlvhong khômzfung quảjsocn cóbeob phảjsoci còweejn mưcunea hay khômzfung, trựcczrc tiếxfwbp chạbzwfy đdskri.

Đxekgàwucfm Tửimpn Dựcczrc cưcunebzwfi ởcune phízjdda sau đdskrem ngưcunebzwfi ômzfum vềgatu, nóbeobi: “Đxekgưcunefcpqc, khômzfung hỏxfwbi, coi nhưcune em thừroawa nhậiwcmn.”

Hoàwucfng đdskrdhtdng họkpapc đdskrem mặbfqpt chômzfun ởcune trong lồdhtdng ngựcczrc họkpapc trưcunecuneng, qua mộkbvut hồdhtdi lâoyriu, trầmewzm giọkpapng hỏxfwbi: “Ngưcunebzwfi qua đdskrưcunebzwfng cóbeob phảjsoci đdskrang nhìpptyn chúcewxng ta ạbzwf?”

Hai nam sinh trẻfxcn tuổbquti ởcune ven đdskrưcunebzwfng đdskrbeobng ômzfum nhau, quảjsoc thậiwcmt rấtmizt thu húcewxt chúcewx ýlvho.

Đxekgàwucfm Tửimpn Dựcczrc sợfcpq cậiwcmu xấtmizu hổbqut, nóbeobi:”Khômzfung cóbeob, trờbzwfi đdskrang mưcunea, mọkpapi ngưcunebzwfi đdskrgatuu vộkbvui vãbeob vềgatu nhàwucf, ai rảjsocnh xem chúcewxng ta đdskrâoyriu?”

Hoàwucfng đdskrdhtdng họkpapc khẽfxcn ngẩwdmbng đdskrmewzu, liếxfwbc xung quanh mộkbvut cáwucfi, pháwucft hiệmzfun xáwucfc thựcczrc khômzfung ai, sau đdskróbeob mớhvyli bỏxfwb họkpapc trưcunecuneng ra, đdskrbeobng ngay ngắjxnkn.

Cậiwcmu còweejn chưcunea hếxfwbt ngạbzwfi ngùoyring, khômzfung dáwucfm nhìpptyn đdskrmrrni phưcuneơkbvung, chỉmouqbeob thểajtp nhìpptyn chằqakdm chằqakdm hầmewzu kếxfwbt củdskra anh ấtmizy.

“Giờbzwf thìppty, chúcewxng ta sẽfxcn ăgcahn cáwucfi gìpptybzwf?”

Đxekgàwucfm Tửimpn Dựcczrc nàwucfo cóbeoboyrim tưcune ăgcahn cơkbvum, anh hiệmzfun tạbzwfi chỉmouq muốmrrnn đdskrem ngưcunebzwfi bạbzwfn nhỏxfwbwucfy  ăgcahn vàwucfo bụjzzgng.


Nhưcuneng vẫorsgn phảjsoci khốmrrnng chếxfwb, anh sợfcpq dọkpapa sợfcpq ngưcunebzwfi kia.

“Em muốmrrnn ăgcahn cáwucfi gìppty?” Đxekgàwucfm Tửimpn Dựcczrc dắjxnkt tay cậiwcmu, mang ngưcunebzwfi đdskri vềgatu phízjdda trưcunehvylc, “Ngàwucfy hômzfum nay cho em quyếxfwbt đdskrffamnh.”

Hoàwucfng đdskrdhtdng họkpapc liếxfwbm liếxfwbm mômzfui, nghĩffam mộkbvut hồdhtdi, nóbeobi: “Vậiwcmy thìppty, hay làwucf anh nấtmizu cho em ăgcahn đdskri, em muốmrrnn vềgatu nhàwucf.”

“Vềgatu nhàwucf?” Đxekgàwucfm Tửimpn Dựcczrc cưcunebzwfi nhìpptyn cậiwcmu, “Vềgatu nhàwucf anh àwucf?”

Hoàwucfng đdskrdhtdng họkpapc gậiwcmt gậiwcmt đdskrmewzu.

“Đxekgưcunefcpqc.” Đxekgàwucfm Tửimpn Dựcczrc ômzfum cậiwcmu đdskrếxfwbn ven đdskrưcunebzwfng gọkpapi xe, “Ngàwucfy hômzfum nay cáwucfi gìpptylvhong nghe em, nhưcuneng cóbeob mộkbvut chuyệmzfun em phảjsoci nghe lờbzwfi anh.”

“Hảjsoc? Chuyệmzfun gìpptybzwf?”

Đxekgàwucfm Tửimpn Dựcczrc nóbeobi: “Nóbeobi em thízjddch anh đdskri, anh hơkbvui bịffam thízjddch nghe rồdhtdi đdskrtmizy.”

Hoàwucfng đdskrdhtdng họkpapc giơkbvu tay sờbzwf sờbzwflvhoi củdskra mìpptynh, xáwucfc nhậiwcmn khômzfung chảjsocy máwucfu mũlvhoi.

Cậiwcmu kéqwrdo góbeobc áwucfo họkpapc trưcunecuneng, đdskrajtp đdskrmrrni phưcuneơkbvung đdskrưcunea lỗcczr tai lạbzwfi gầmewzn.

“….Àqrum thìppty ” Hoàwucfng đdskrdhtdng họkpapc nuốmrrnt mộkbvut ngụjzzgm nưcunehvylc bọkpapt, “Em chỉmouq thízjddch mìpptynh anh thômzfui.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.