Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 897 : “Món quà” của Tô thiếu gia (25)

    trước sau   
nwcpc côtlcx quẹhuiho vàdbrdo việvymmn mồkuzetlcxi, lạatfxi thấhuihy trong sâypoan cócjdm mộhghft chiếzaufc quen thuộhghfc xe, Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau cau màdbrdy, liềnbobn đabcxheujy cửefula xe ra, nghe đabcxưgdauimqlc mộhghft hồkuzei tiếzaufng cưgdaunmuti, quay đabcxfztwu nhìucrqn lạatfxi, lạatfxi thấhuihy trong mộhghft đabcxáoipim trẻmcxr quen thuộhghfc vâypoay quanh cócjdm ngưgdaunmuti đabcxàdbrdn ôtlcxng đabcxãjqqmypoau khôtlcxng gặgqujp.

tlcx Thầfztwn.

Trong mắnokkt Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau thoáoiping hiệvymmn vẻmcxr kinh ngạatfxc, liềnbobn lặgqujng lẽbfeu khôtlcxng lêdmipn tiếzaufng đabcxypoang ởyzsrdmipn cạatfxnh xe củvdhfa mìucrqnh, nhìucrqn chằvyrxm chằvyrxm Tôtlcx Thầfztwn cùipslng mộhghft đabcxáoipim trẻmcxr.

Bọnmutn nhỏhghf rấhuiht nghịisfnch ngợimqlm, rấhuiht dễqwvz nhậxphin thấhuihy đabcxãjqqmipslng Tôtlcx Thầfztwn chơbfeui quen, thậxphim chídoxacjdm mộhghft côtlcxvymmimqln bòimqldbrdo trong ngựlfvtc củvdhfa anh, miệvymmng mởyzsr rộhghfng, đabcxiemy cho anh đabcxúnwcpt đabcxkuze ăisfnn, Tôtlcx Thầfztwn mặgqujc đabcxkuzeypoay, núnwcpt áoipio nơbfeui ốzaufng tay áoipio cởyzsri ra, sắnokkn lêdmipn, lộhghf ra mộhghft đabcxoạatfxn cáoipinh tay, quầfztwn áoipio phẳnbobng phiu bịisfn bọnmutn nhỏhghfimqlnwcpm cócjdm chúnwcpt nhăisfnn, tuy nhiêdmipn nócjdm khôtlcxng bịisfnbfeunh hưgdauyzsrng tớvymmi phong cáoipich tôtlcxn quýrnhk củvdhfa anh.

tlcx Thầfztwn đabcxgqujt hếzauft chúnwcp ýrnhkdmipn ngưgdaunmuti bọnmutn nhỏhghf, anh rũhgvj mắnokkt, ởyzsrgdauvymmi áoipinh mặgqujt trờnmuti, cừdyfsng kỳmmyq giốzaufng vớvymmi mộhghft ngưgdaunmuti đabcxàdbrdn ôtlcxng dịisfnu dàdbrdng.

Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau nhìucrqn thấhuihy cócjdm chúnwcpt nhậxphip thầfztwn.

Trong đabcxfztwu củvdhfa côtlcx, di đabcxhghfng bay bổfztwng nhớvymm tớvymmi mìucrqnh vàdbrdtlcx Thầfztwn triềnbobn miêdmipn, bìucrqnh tĩnpsinh nhưgdaugdauvymmc tâypoam hồkuze, lạatfxi bắnokkt đabcxfztwu nhốzaufn nháoipio.

Qua thậxphit lâypoau, ngưgdaunmuti phụdnhb nữkuze A Kim từdyfs trong nhàdbrd đabcxi ra, kêdmipu bọnmutn nhỏhghf ăisfnn cơbfeum, mớvymmi chúnwcp ýrnhk tớvymmi Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau, cáoipich rấhuiht xa, lớvymmn tiếzaufng hôtlcx mộhghft tiếzaufng: “Chịisfn Uyểiemyn Nhưgdau, chịisfn đabcxếzaufn rồkuzei?”

nwcpc nàdbrdy mớvymmi hấhuihp dẫphmqn chúnwcp ýrnhk củvdhfa đabcxáoipim con nídoxat, mọnmuti ngưgdaunmuti rốzaufi rídoxat quay đabcxfztwu, thấhuihy Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau, nụdnhbgdaunmuti trêdmipn khuôtlcxn mặgqujt nhỏhghf nhắnokkn càdbrdng pháoipit sáoiping loáoipi, cócjdm mấhuihy đabcxypoaa bévymm chạatfxy vềnbob phídoxaa Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau, Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau mớvymmi vộhghfi vàdbrdng hồkuzei hồkuzen, nụdnhbgdaunmuti đabcxfztwy mặgqujt ấhuihm áoipip xoa mặgqujt khuôtlcxn mặgqujt nhỏhghf nhắnokkn củvdhfa mấhuihy đabcxypoaa bévymm chạatfxy tớvymmi.

nwcpc nàdbrdy Tôtlcx Thầfztwn đabcxãjqqm ngẩheujng đabcxfztwu lêdmipn, hôtlcxm nay Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau khôtlcxng cócjdmcjdma trang, ra ngoàdbrdi mặgqujc mộhghft chiếzaufc áoipio sơbfeu mi trắnokkng đabcxơbfeun giảbfeun, quầfztwn jean, dưgdauvymmi áoipinh mặgqujt trờnmuti, cựlfvtc kỳmmyq sạatfxch sẽbfeu, côtlcxnwcpi đabcxfztwu, cưgdaunmuti nócjdmi tựlfvt nhiêdmipn, khiếzaufn Tôtlcx Thầfztwn khôtlcxng nhịisfnn đabcxưgdauimqlc cong hàdbrdng mi, lẳnbobng lặgqujng ngồkuzei ởyzsr trêdmipn đabcxzaufng cáoipit, ôtlcxm đabcxypoaa bévymmoipii ngồkuzei trong ngựlfvtc mìucrqnh nhìucrqn.

Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau dắnokkt mộhghft đabcxypoaa bévymm đabcxi tớvymmi bêdmipn Tôtlcx Thầfztwn, côtlcx nhìucrqn cựlfvtc kỳmmyqucrqnh tĩnpsinh, nhàdbrdn nhạatfxt màdbrd nhìucrqn lưgdauvymmt qua Tôtlcx Thầfztwn, hỏhghfi cócjdm chúnwcpt khôtlcxng đabcxiemy ýrnhk: “Làdbrdm sao anh lạatfxi ởyzsr chỗnwcpdbrdy?”

tlcx Thầfztwn cưgdaunmuti khôtlcxng nócjdmi gìucrq, ngưgdaunmuti phụdnhb nữkuze A Kim lạatfxi mởyzsr miệvymmng trưgdauvymmc: “Chịisfn Uyểiemyn Nhưgdau, Tôtlcx thiếzaufu gia sáoiping sớvymmm hôtlcxm nay đabcxãjqqm tớvymmi rồkuzei, còimqln đabcxưgdaua tớvymmi rấhuiht nhiềnbobu đabcxkuze chơbfeui cùipslng đabcxkuze ăisfnn.”

Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau nhìucrqn theo hưgdauvymmng tay côtlcxoipii A Kim chỉzrjs, pháoipit hiệvymmn mộhghft bêdmipn đabcxhuiht trốzaufng củvdhfa việvymmn phúnwcpc lợimqli lạatfxi cócjdm rấhuiht nhiềnbobu thang trưgdauimqlt, giưgdaunmutng nhảbfeuy... Dụdnhbng cụdnhb tròimql chơbfeui, còimqln cócjdm đabcxáoipim thùipslng cáoipich đabcxócjdm khôtlcxng xa, đabcxatfxi kháoipii viếzauft cáoipii gìucrq kẹhuiho báoipinh, chắnokkc hẳnbobn mộhghft vàdbrdi đabcxkuze vặgqujt trẻmcxr con thídoxach ăisfnn.

tlcxvymmipsli ởyzsr trong ngựlfvtc Tôtlcx Thầfztwn mang đabcxôtlcxi mắnokkt to ngậxphip nưgdauvymmc, nhìucrqn Tôtlcx Thầfztwn mộhghft chúnwcpt, lạatfxi nhìucrqn Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau mộhghft chúnwcpt, ngâypoay thơbfeu mởyzsr miệvymmng: “Chịisfn Uyểiemyn Nhưgdau......... Anh Thầfztwn lấhuihy ra rấhuiht nhiềnbobu ăisfnn ngon.........”

tlcxvymmdbrdy làdbrd đabcxypoaa tuổfztwi nhỏhghf nhấhuiht, bộhghf dạatfxng xinh xắnokkn, làdbrdm ngưgdaunmuti ta yêdmipu thídoxach, Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau nghe đabcxưgdauimqlc côtlcxvymmcjdmi chuyệvymmn, liềnbobn cúnwcpi ngưgdaunmuti, giơbfeu tay lêdmipn vévymmo gưgdauơbfeung mặgqujt mềnbobm mạatfxi củvdhfa côtlcxoipii nhỏhghf, nócjdmi: “Vậxphiy cócjdmcjdmi cáoipim ơbfeun khôtlcxng?”

“Cócjdm.” Côtlcxoipii nhỏhghfgdauơbfeun tay, khiếzaufn Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau ôtlcxm, Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau ôtlcxm côtlcxoipii nhỏhghf, côtlcxoipii nhỏhghf khôtlcxng quêdmipn nghiêdmipng đabcxfztwu, ngọnmutt ngàdbrdo cưgdaunmuti mộhghft tiếzaufng vớvymmi Tôtlcx Thầfztwn, nócjdmi: “Anh Thầfztwn, cáoipim ơbfeun anh!”

tlcx Thầfztwn ngồkuzei ởyzsr trêdmipn đabcxzaufng cáoipit, khôtlcxng nócjdmi gìucrq, chỉzrjsdbrd nhìucrqn chằvyrxm chằvyrxm Trầfztwn Uyểiemyn Nhưgdau, khócjdme miệvymmng lộhghf ra mộhghft nụdnhbgdaunmuti.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.