Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 897 : “Món quà” của Tô thiếu gia (25)

    trước sau   
kvkqc côtupp quẹitzso vàwgopo việeumtn mồitzstuppi, lạctcvi thấobzzy trong sâdumjn cócrbs mộwgght chiếcpxtc quen thuộwgghc xe, Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt cau màwgopy, liềphcmn đichdcrbsy cửvckga xe ra, nghe đichdưqtytcmkbc mộwgght hồitzsi tiếcpxtng cưqtyttzuhi, quay đichdsaycu nhìneiln lạctcvi, lạctcvi thấobzzy trong mộwgght đichdáwkctm trẻttvs quen thuộwgghc vâdumjy quanh cócrbs ngưqtyttzuhi đichdàwgopn ôtuppng đichdãzypqdumju khôtuppng gặzypqp.

tupp Thầsaycn.

Trong mắbuatt Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt thoáwkctng hiệeumtn vẻttvs kinh ngạctcvc, liềphcmn lặzypqng lẽdmju khôtuppng lêmuqln tiếcpxtng đichdatqong ởtfnmmuqln cạctcvnh xe củwbkba mìneilnh, nhìneiln chằvdxim chằvdxim Tôtupp Thầsaycn cùcjhfng mộwgght đichdáwkctm trẻttvs.

Bọswafn nhỏmycq rấobzzt nghịmzbich ngợcmkbm, rấobzzt dễuqba nhậctcvn thấobzzy đichdãzypqcjhfng Tôtupp Thầsaycn chơeijri quen, thậctcvm chíwofvcrbs mộwgght côtupptdscdhhjn bòdhhjwgopo trong ngựknmhc củwbkba anh, miệeumtng mởtfnm rộwgghng, đichdjytm cho anh đichdúkvkqt đichditzs ălqhwn, Tôtupp Thầsaycn mặzypqc đichditzsdumjy, núkvkqt áwkcto nơeijri ốttvsng tay áwkcto cởtfnmi ra, sắbuatn lêmuqln, lộwggh ra mộwgght đichdoạctcvn cáwkctnh tay, quầsaycn áwkcto phẳcfwkng phiu bịmzbi bọswafn nhỏmycqdhhjkvkqm cócrbs chúkvkqt nhălqhwn, tuy nhiêmuqln nócrbs khôtuppng bịmzbivdxinh hưqtyttfnmng tớiyvmi phong cáwkctch tôtuppn quýnmrs củwbkba anh.

tupp Thầsaycn đichdzypqt hếcpxtt chúkvkq ýnmrsmuqln ngưqtyttzuhi bọswafn nhỏmycq, anh rũsayc mắbuatt, ởtfnmqtytiyvmi áwkctnh mặzypqt trờtzuhi, cừawmlng kỳvugo giốttvsng vớiyvmi mộwgght ngưqtyttzuhi đichdàwgopn ôtuppng dịmzbiu dàwgopng.

Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt nhìneiln thấobzzy cócrbs chúkvkqt nhậctcvp thầsaycn.

Trong đichdsaycu củwbkba côtupp, di đichdwgghng bay bổwgghng nhớiyvm tớiyvmi mìneilnh vàwgoptupp Thầsaycn triềphcmn miêmuqln, bìneilnh tĩswafnh nhưqtytqtytiyvmc tâdumjm hồitzs, lạctcvi bắbuatt đichdsaycu nhốttvsn nháwkcto.

Qua thậctcvt lâdumju, ngưqtyttzuhi phụswaf nữwcmv A Kim từawml trong nhàwgop đichdi ra, kêmuqlu bọswafn nhỏmycq ălqhwn cơeijrm, mớiyvmi chúkvkq ýnmrs tớiyvmi Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt, cáwkctch rấobzzt xa, lớiyvmn tiếcpxtng hôtupp mộwgght tiếcpxtng: “Chịmzbi Uyểjytmn Nhưqtyt, chịmzbi đichdếcpxtn rồitzsi?”

kvkqc nàwgopy mớiyvmi hấobzzp dẫttvsn chúkvkq ýnmrs củwbkba đichdáwkctm con níwofvt, mọswafi ngưqtyttzuhi rốttvsi ríwofvt quay đichdsaycu, thấobzzy Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt, nụswafqtyttzuhi trêmuqln khuôtuppn mặzypqt nhỏmycq nhắbuatn càwgopng pháwkctt sáwkctng loáwkct, cócrbs mấobzzy đichdatqoa bétdsc chạctcvy vềphcm phíwofva Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt, Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt mớiyvmi vộwgghi vàwgopng hồitzsi hồitzsn, nụswafqtyttzuhi đichdsaycy mặzypqt ấobzzm áwkctp xoa mặzypqt khuôtuppn mặzypqt nhỏmycq nhắbuatn củwbkba mấobzzy đichdatqoa bétdsc chạctcvy tớiyvmi.

kvkqc nàwgopy Tôtupp Thầsaycn đichdãzypq ngẩcrbsng đichdsaycu lêmuqln, hôtuppm nay Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt khôtuppng cócrbscrbsa trang, ra ngoàwgopi mặzypqc mộwgght chiếcpxtc áwkcto sơeijr mi trắbuatng đichdơeijrn giảvdxin, quầsaycn jean, dưqtytiyvmi áwkctnh mặzypqt trờtzuhi, cựknmhc kỳvugo sạctcvch sẽdmju, côtuppkvkqi đichdsaycu, cưqtyttzuhi nócrbsi tựknmh nhiêmuqln, khiếcpxtn Tôtupp Thầsaycn khôtuppng nhịmzbin đichdưqtytcmkbc cong hàwgopng mi, lẳcfwkng lặzypqng ngồitzsi ởtfnm trêmuqln đichdttvsng cáwkctt, ôtuppm đichdatqoa bétdscwkcti ngồitzsi trong ngựknmhc mìneilnh nhìneiln.

Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt dắbuatt mộwgght đichdatqoa bétdsc đichdi tớiyvmi bêmuqln Tôtupp Thầsaycn, côtupp nhìneiln cựknmhc kỳvugoneilnh tĩswafnh, nhàwgopn nhạctcvt màwgop nhìneiln lưqtytiyvmt qua Tôtupp Thầsaycn, hỏmycqi cócrbs chúkvkqt khôtuppng đichdjytm ýnmrs: “Làwgopm sao anh lạctcvi ởtfnm chỗmuqlwgopy?”

tupp Thầsaycn cưqtyttzuhi khôtuppng nócrbsi gìneil, ngưqtyttzuhi phụswaf nữwcmv A Kim lạctcvi mởtfnm miệeumtng trưqtytiyvmc: “Chịmzbi Uyểjytmn Nhưqtyt, Tôtupp thiếcpxtu gia sáwkctng sớiyvmm hôtuppm nay đichdãzypq tớiyvmi rồitzsi, còdhhjn đichdưqtyta tớiyvmi rấobzzt nhiềphcmu đichditzs chơeijri cùcjhfng đichditzs ălqhwn.”

Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt nhìneiln theo hưqtytiyvmng tay côtuppwkcti A Kim chỉqtxt, pháwkctt hiệeumtn mộwgght bêmuqln đichdobzzt trốttvsng củwbkba việeumtn phúkvkqc lợcmkbi lạctcvi cócrbs rấobzzt nhiềphcmu thang trưqtytcmkbt, giưqtyttzuhng nhảvdxiy... Dụswafng cụswaf tròdhhj chơeijri, còdhhjn cócrbs đichdáwkctm thùcjhfng cáwkctch đichdócrbs khôtuppng xa, đichdctcvi kháwkcti viếcpxtt cáwkcti gìneil kẹitzso báwkctnh, chắbuatc hẳcfwkn mộwgght vàwgopi đichditzs vặzypqt trẻttvs con thíwofvch ălqhwn.

tupptdsccjhfi ởtfnm trong ngựknmhc Tôtupp Thầsaycn mang đichdôtuppi mắbuatt to ngậctcvp nưqtytiyvmc, nhìneiln Tôtupp Thầsaycn mộwgght chúkvkqt, lạctcvi nhìneiln Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt mộwgght chúkvkqt, ngâdumjy thơeijr mởtfnm miệeumtng: “Chịmzbi Uyểjytmn Nhưqtyt......... Anh Thầsaycn lấobzzy ra rấobzzt nhiềphcmu ălqhwn ngon.........”

tupptdscwgopy làwgop đichdatqoa tuổwgghi nhỏmycq nhấobzzt, bộwggh dạctcvng xinh xắbuatn, làwgopm ngưqtyttzuhi ta yêmuqlu thíwofvch, Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt nghe đichdưqtytcmkbc côtupptdsccrbsi chuyệeumtn, liềphcmn cúkvkqi ngưqtyttzuhi, giơeijr tay lêmuqln vétdsco gưqtytơeijrng mặzypqt mềphcmm mạctcvi củwbkba côtuppwkcti nhỏmycq, nócrbsi: “Vậctcvy cócrbscrbsi cáwkctm ơeijrn khôtuppng?”

“Cócrbs.” Côtuppwkcti nhỏmycqqtytơeijrn tay, khiếcpxtn Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt ôtuppm, Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt ôtuppm côtuppwkcti nhỏmycq, côtuppwkcti nhỏmycq khôtuppng quêmuqln nghiêmuqlng đichdsaycu, ngọswaft ngàwgopo cưqtyttzuhi mộwgght tiếcpxtng vớiyvmi Tôtupp Thầsaycn, nócrbsi: “Anh Thầsaycn, cáwkctm ơeijrn anh!”

tupp Thầsaycn ngồitzsi ởtfnm trêmuqln đichdttvsng cáwkctt, khôtuppng nócrbsi gìneil, chỉqtxtwgop nhìneiln chằvdxim chằvdxim Trầsaycn Uyểjytmn Nhưqtyt, khócrbse miệeumtng lộwggh ra mộwgght nụswafqtyttzuhi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.