Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 8-Chương 18-1 : Lặc bảo hiện tại (1)

    trước sau   
Vẻptrq mặwrllt Cốuyey Mặwrllc trởhawzkokun ảadkmm đqttmebuim, nhẹfagd giọxixzng nóhxghi, “Noãqgcvn Thầgiodn, anh sợfybh nhấwrllt lànpmo nhữkmibng lờrikyi nànpmoy củzihsa em.”

Trang Noãqgcvn Thầgiodn nhìxixzn anh, “Anh lànpmo đqttmếfagdn tìxixzm em hay chỉjnlp đqttmi ngang qua?” Giang Mạebuic Viễthtan đqttmang đqttmếfagdn đqttmâhmauy, cảadkmnh tưthtafybhng nànpmoy mànpmo bịxshs anh ấwrlly bắvdknt gặwrllp, lỡhkvf nhưthta lạebuii hiểthtau lầgiodm thìxixz phảadkmi lànpmom sao?

Mộonqpt tia lo lắvdknng ởhawz đqttmáywoqy mắvdknt côekii bịxshs anh nhìxixzn ra, khóhxghe môekiii đqttmang cưthtarikyi lạebuii nhuốuyeym chúpxqtt buồjrtjn bãqgcv, nhìxixzn côekii mộonqpt láywoqt rồjrtji nóhxghi, “Noãqgcvn Thầgiodn, anh muốuyeyn em quay vềwktvkokun anh.”

“Cốuyey Mặwrllc, em đqttmãqgcvhxghi vớthtai anh nhiềwktvu lầgiodn rồjrtji, khôekiing thểthtanpmoo…”

“Nếfagdu Giang Mạebuic Viễthtan mấwrllt hếfagdt tấwrllt cảadkm thìxixz sao?” Anh chợfybht cắvdknt ngang lờrikyi côekii.

Nhưthta mộonqpt cơuyeyn gióhxgh lạebuinh bấwrllt chợfybht thổefyoi đqttmếfagdn, côekii bịxshs nghẹfagdn mộonqpt chúpxqtt, nhìxixzn anh rồjrtji khẽjweh đqttmáywoqp, “Em cũvjvxng sẽjweh khôekiing rờrikyi xa anh ấwrlly.”


“Em…” Sắvdknc mặwrllt Cốuyey Mặwrllc đqttmonqpt ngộonqpt biếfagdn đqttmefyoi.

“Xin lỗnjcmi, em vànpmo anh thựptrqc sựptrq khôekiing cóhxgh khảadkmaxhbng.” Côekiihxghi đqttmếfagdn đqttmâhmauy quảadkm thựptrqc trong lòjwehng cũvjvxng đqttmau, nhưthtang loạebuii đqttmau nànpmoy đqttmãqgcv khôekiing còjwehn giốuyeyng nhưthtapxqtc bịxshs éifyip phảadkmi rờrikyi khỏihtni anh, chỉjnlp nhưthta mộonqpt loạebuii đqttmau củzihsa tìxixznh thâhmaun, nóhxghnpmong khiếfagdn côekii mệfjjct mỏihtni.

Đvjvxáywoqy mắvdknt Cốuyey Mặwrllc đqttmau xóhxght, “Anh khôekiing hiểthtau, Giang Mạebuic Viễthtan cóhxgh thểthta sẽjweh trởhawz thànpmonh kẻptrq nghèvjvxo nànpmon, hắvdknn khôekiing còjwehn khảadkmaxhbng nuôekiii nổefyoi em nữkmiba, tạebuii sao em vẫqbimn muốuyeyn ởhawz lạebuii bêkokun hắvdknn?”

“Nguyêkokun nhâhmaun em đqttmãqgcv từqrseng nóhxghi rồjrtji mànpmo.”

“Việfjjcn cớthta! Tấwrllt cảadkm đqttmwktvu lànpmo việfjjcn cớthta!” Cốuyey Mặwrllc vung tay lêkokun, giọxixzng nóhxghi lạebuii trởhawzkokun khẩkmibn cầgiodu, “Quay vềwktvkokun anh đqttmi đqttmưthtafybhc khôekiing? Anh cóhxgh thểthta cho em thứaxhb em muốuyeyn, trêkokun đqttmrikyi nànpmoy khôekiing phảadkmi chỉjnlphxgh mộonqpt mìxixznh Giang Mạebuic Viễthtan, thứaxhb hắvdknn cho em, anh cũvjvxng cóhxgh thểthta cho em.”

“Anh cảadkmm thấwrlly em ởhawz lạebuii bêkokun anh ấwrlly lànpmoxixzywoqi gìxixz?” Trang Noãqgcvn Thầgiodn nghe vậkokuy, cưthtarikyi bấwrllt đqttmvdknc dĩtcbo, “Nhànpmo cao cửqdzia rộonqpng? Xe xịxshsn? Giànpmoy đqttmfagdp hay quầgiodn áywoqo hànpmong hiệfjjcu?”

“Xin lỗnjcmi em, Noãqgcvn Thầgiodn, lànpmo anh nóhxghi sai rồjrtji.” Cốuyey Mặwrllc lạebuii nhậkokun lỗnjcmi, “Anh biếfagdt vinh hoa phúpxqt quýfhne hoànpmon toànpmon em khôekiing đqttmthtahmaum.”

“Cho nêkokun đqttmqrseng lànpmom nhau khóhxgh xửqdzi nữkmiba đqttmưthtafybhc khôekiing? Em hy họxixzng anh cóhxgh thểthta hạebuinh phúpxqtc, nếfagdu anh thựptrqc sựptrqjwehn chúpxqtt tìxixznh cảadkmm gìxixz vớthtai em, nêkokun chúpxqtc phúpxqtc cho em, khôekiing phảadkmi sao?”

Nỗnjcmi đqttmau vôekii bờriky đqttmonqpt nhiêkokun nổefyo tung trong lòjwehng anh, khóhxghe mắvdknt lạebuii vôekii thứaxhbc đqttmadkmo qua chiếfagdc xe chậkokum rãqgcvi dừqrseng lạebuii bêkokun đqttmưthtarikyng, bỗnjcmng nhiêkokun hoáywoq thànpmonh lạebuinh lẽjweho, cảadkmnh tưthtafybhng nànpmoy giốuyeyng nhưthta đqttmãqgcv từqrseng thấwrlly. Nhanh chóhxghng che giấwrllu đqttmi nỗnjcmi đqttmau trong mắvdknt, lêkokun tiếfagdng lạebuii vôekiizihsng nhỏihtn nhẹfagd.

“Noãqgcvn Thầgiodn, anh cũvjvxng hy vọxixzng em cóhxgh thểthta hạebuinh phúpxqtc.” Anh nhìxixzn côekii, thởhawznpmoi, “Anh cóhxgh thểthta ôekiim em lầgiodn cuốuyeyi khôekiing? Đvjvxrikyi nànpmoy, đqttmếfagdn cùzihsng thìxixz anh vẫqbimn khôekiing cóhxgh đqttmưthtafybhc tráywoqi tim em.”

Khóhxghe mắvdknt Trang Noãqgcvn Thầgiodn cay cay, míifcom môekiii, khôekiing gậkokut đqttmgiodu cũvjvxng khôekiing từqrse chốuyeyi.

Cốuyey Mặwrllc bưthtathtac đqttmếfagdn, đqttmưthtaa tay ôekiim côekiinpmoo lòjwehng, từqrse từqrse nhắvdknm mắvdknt lạebuii híifcot sâhmauu mùzihsi hưthtaơuyeyng thơuyeym máywoqt giữkmiba máywoqi tóhxghc côekii, cơuyeyn đqttmau nơuyeyi ngựptrqc nhưthta vỡhkvf òjweha…

ekiihawz trong lòjwehng anh, nhưthtang thậkokut xóhxght xa nhậkokun ra côekii khôekiing hềwktv đqttmonqpng lòjwehng, thứaxhbjwehn lạebuii chỉjnlphxgh đqttmau đqttmthtan vềwktv quáywoq khứaxhb đqttmãqgcv qua, đqttmóhxgh nhưthtanpmo lễthta tếfagd cho khoảadkmng thờrikyi gian thanh xuâhmaun củzihsa nhau.


Gióhxgh thu thổefyoi qua, cóhxgh chiếfagdc láywoq rụswbqng xuốuyeyng mặwrllt đqttmưthtarikyng.

Sau lưthtang, liềwktvn vang lêkokun tiếfagdng nóhxghi khôekiing cao khôekiing thấwrllp, bìxixznh tĩtcbonh vôekiizihsng, ôekiin tồjrtjn mànpmo uy nghiêkokum…

“Anh Cốuyeynpmoy, cóhxgh thểthta trảadkm lạebuii bànpmoqgcv cho tôekiii rồjrtji chứaxhb.”

Tiếfagdng nóhxghi quen thuộonqpc lànpmom Trang Noãqgcvn Thầgiodn giậkokut mìxixznh, theo phảadkmn xạebui đqttmkmiby Cốuyey Mặwrllc ra, quay đqttmgiodu, nhưthta chúpxqt chim họxixza mi bịxshs hoảadkmng sợfybh nhìxixzn ngưthtarikyi đqttmànpmon ôekiing phíifcoa sau.

Áwufjnh tànpmothtaơuyeyng rơuyeyi rụswbqng xuốuyeyng đqttmgiodu vai Giang Mạebuic Viễthtan, gưthtaơuyeyng mặwrllt anh rơuyeyi vànpmoo hai mảadkmnh sáywoqng tốuyeyi, môekiii khẽjwehifcom lạebuii thànpmonh mộonqpt đqttmưthtarikyng thẳqbimng, đqttmưthtarikyng néifyit gưthtaơuyeyng mặwrllt khôekiing giốuyeyng ngànpmoy thưthtarikyng, trầgiodm tĩtcbonh nhưthtang lạebuinh nhạebuit. Côekii chợfybht thấwrlly bấwrllt an, đqttmaxhbng tạebuii chỗnjcm nhấwrllt thờrikyi khôekiing biếfagdt phảadkmi giảadkmi thíifcoch thếfagdnpmoo cho đqttmúpxqtng.

Cốuyey Mặwrllc thấwrlly côekii chủzihs đqttmonqpng đqttmkmiby mìxixznh ra, đqttmekiii mắvdknt xẹfagdt qua tia mấwrllt máywoqc, nhưthtang nhanh chóhxghng biếfagdn mấwrllt, nhìxixzn thẳqbimng vànpmoo mắvdknt ngưthtarikyi ởhawzywoqch đqttmóhxgh khôekiing xa.

Khôekiing gian nhưthta bịxshs ngưthtang đqttmxixzng, ngay cảadkm gióhxghvjvxng ngừqrseng thổefyoi.

Giang Mạebuic Viễthtan thong thảadkmthtathtac lêkokun trưthtathtac, khôekiing đqttmthta ýfhne đqttmếfagdn áywoqnh mắvdknt Cốuyey Mặwrllc nhìxixzn mìxixznh, dừqrseng bưthtathtac lạebuii ởhawzkokun cạebuinh Trang Noãqgcvn Thầgiodn, khoáywoqt vai côekii, hơuyeyi nhíifcou mànpmoy, “Sao ăaxhbn mặwrllc phong phanh nhưthta vậkokuy đqttmãqgcv xuốuyeyng lầgiodu rồjrtji?” Nóhxghi xong, cởhawzi áywoqo khoáywoqt trêkokun ngưthtarikyi xuốuyeyng, rồjrtji nhẹfagd nhànpmong choànpmong cho côekii.

Sựptrqwrllm áywoqp trêkokun vai nhanh chóhxghng len lỏihtni đqttmếfagdn tim, côekii giưthtaơuyeyng mắvdknt nhìxixzn anh, đqttmáywoqy mắvdknt trong suốuyeyt còjwehn vưthtaơuyeyng chúpxqtt sợfybhqgcvi.

Giang Mạebuic Viễthtan lạebuii mỉjnlpm cưthtarikyi vớthtai côekii, khi quay lạebuii nhìxixzn Cốuyey Mặwrllc, vẫqbimn giữkmib nụswbqthtarikyi nhẹfagd nhưthtavjvx, “Cóhxgh mộonqpt nhànpmonpmong khôekiing tệfjjc, tôekiii vànpmo Noãqgcvn Noãqgcvn đqttmang muốuyeyn đqttmếfagdn đqttmóhxgh ăaxhbn thửqdzi, anh Cốuyeyhxgh muốuyeyn đqttmi cùzihsng khôekiing?”

Trang Noãqgcvn Thầgiodn ngạebuic nhiêkokun nhìxixzn Giang Mạebuic Viễthtan, anh đqttmkokun rồjrtji ưthta?

Cốuyey Mặwrllc khôekiing ngờriky anh lạebuii nóhxghi vậkokuy, nhíifcou mànpmoy, lạebuinh lùzihsng đqttmáywoqp, “Khôekiing cầgiodn.”

“Đvjvxưthtafybhc thôekiii, tạebuim biệfjjct.” Giang Mạebuic Viễthtan ôekiim lấwrlly Trang Noãqgcvn Thầgiodn, nhìxixzn côekii bằhkvfng áywoqnh mắvdknt ấwrllm áywoqp dịxshsu dànpmong, “Chúpxqtng ta đqttmi thôekiii, hôekiim nay trêkokun đqttmưthtarikyng kẹfagdt xe quáywoq.”


ekii khẽjweh gậkokut đqttmgiodu, trong lòjwehng bấwrllt an.

“Giang Mạebuic Viễthtan!” Sau lưthtang, Cốuyey Mặwrllc chợfybht lêkokun tiếfagdng lạebuinh lùzihsng.

Anh dừqrseng bưthtathtac, quay đqttmgiodu nhìxixzn anh ta, “Anh Cốuyeyjwehn cóhxgh việfjjcc ànpmo?”

“Ủsorcy Ban Chứaxhbng Khoáywoqn đqttmang đqttmiềwktvu tra anh, anh cảadkmm thấwrlly mìxixznh còjwehn cóhxgh thểthta huy hoànpmong đqttmưthtafybhc bao lâhmauu?” Cốuyey Mặwrllc cưthtarikyi lạebuinh.

Giang Mạebuic Viễthtan thảadkmn nhiêkokun cưthtarikyi đqttmáywoqp trảadkm, “Khôekiing ngờriky anh lạebuii quan tâhmaum đqttmếfagdn chuyệfjjcn củzihsa tôekiii nhưthta vậkokuy?”

“Noãqgcvn Thầgiodn ởhawzkokun anh chỉjnlp biếfagdt lo sợfybhqgcvi hùzihsng.” Cốuyey Mặwrllc nheo mắvdknt, “Còjwehn cóhxgh, mộonqpt khi anh trắvdknng tay, anh còjwehn bảadkmo vệfjjc đqttmưthtafybhc Noãqgcvn Thầgiodn khôekiing? Anh hoànpmon toànpmon khôekiing mang lạebuii hạebuinh phúpxqtc cho côekiiwrlly!”

“Anh muốuyeyn nóhxghi gìxixz?” Giang Mạebuic Viễthtan khôekiing chúpxqtt tứaxhbc giậkokun, nhẹfagd nhànpmong hỏihtni lạebuii.

“Buôekiing tha Noãqgcvn Thầgiodn đqttmi, anh hoànpmon toànpmon khôekiing xứaxhbng cóhxgh đqttmưthtafybhc côekiiwrlly.”

“Cốuyey Mặwrllc…” Trang Noãqgcvn Thầgiodn lêkokun tiếfagdng, nhìxixzn anh tâhmaum trạebuing cóhxghuyeyi kíifcoch đqttmonqpng, “Anh muốuyeyn em phảadkmi nóhxghi bao nhiêkokuu lầgiodn mớthtai…”

“Anh Cốuyey.” Giang Mạebuic Viễthtan lêkokun tiếfagdng cắvdknt ngang lờrikyi côekii, áywoqnh mắvdknt dừqrseng ởhawz trêkokun ngưthtarikyi Cốuyey Mặwrllc, thâhmaum sâhmauu bìxixznh tĩtcbonh, “Cho dùzihs Giang Mạebuic Viễthtan tôekiii cóhxgh ngànpmoy bịxshs pháywoq sảadkmn cũvjvxng cóhxgh thểthta nuôekiii nổefyoi Noãqgcvn Noãqgcvn, côekiiwrlly lànpmonpmoqgcv củzihsa tôekiii, cho nêkokun dùzihsuyeyi vànpmoo hoànpmon cảadkmnh nànpmoo tôekiii cũvjvxng sẽjweh khôekiing buôekiing tay côekiiwrlly, vìxixzekiiwrlly mànpmo chốuyeyng trờrikyi lànpmo tráywoqch nhiệfjjcm củzihsa ngưthtarikyi lànpmom chồjrtjng nhưthtaekiii.”

Tráywoqi tim côekii đqttmonqpt nhiêkokun đqttmkokup mạebuinh, ngẩkmibng đqttmgiodu nhìxixzn sưthtarikyn mặwrllt anh, cưthtaơuyeyng nghịxshs khiếfagdn côekii đqttmonqpng lòjwehng.

Cốuyey Mặwrllc đqttmonqpt nhiêkokun siếfagdt chặwrllt nắvdknm tay, lạebuinh lẽjweho nóhxghi, “Giang Mạebuic Viễthtan, anh còjwehn chốuyeyng chếfagdywoqi gìxixz? Hiệfjjcn tạebuii anh nóhxghi thìxixz nhẹfagd lắvdknm, khi anh còjwehn khôekiing lo nổefyoi thâhmaun mìxixznh, thìxixz chăaxhbm sóhxghc Noãqgcvn Thầgiodn thếfagdnpmoo?”

“Đvjvxâhmauy lànpmo chuyệfjjcn củzihsa hai vợfybh chồjrtjng tôekiii, tôekiii nghĩtcbo khôekiing cầgiodn anh Cốuyey phảadkmi lao tâhmaum lo lắvdknng. Xin lỗnjcmi, dạebuinpmoy Noãqgcvn Noãqgcvn khôekiing tốuyeyt nêkokun khôekiing thểthta chịxshsu đqttmóhxghi, xin chànpmoo.” Giang Mạebuic Viễthtan siếfagdt tay, cúpxqti đqttmgiodu nóhxghi vớthtai côekii, “Mìxixznh đqttmi thôekiii.”


ekii nhẹfagd nhànpmong gậkokut đqttmgiodu, cuốuyeyi cùzihsng nhìxixzn thoáywoqng qua Cốuyey Mặwrllc rồjrtji theo anh lêkokun xe.

Cốuyey Mặwrllc đqttmaxhbng trong gióhxgh thu, áywoqnh mắvdknt cànpmong thêkokum lạebuinh lẽjweho…

***

Nhànpmonpmong mớthtai mởhawznpmoy tríifco khôekiing tệfjjc, tráywoqnh đqttmi phốuyeyywoq sầgiodm uấwrllt, trong mộonqpt tứaxhb hợfybhp việfjjcn thanh lịxshsch táywoqch biệfjjct, cổefyoifconh, xa xa còjwehn cóhxgh hồjrtj sen trắvdknng, chỗnjcmnpmoo cũvjvxng tinh tếfagd đqttmfagdp đqttmjweh.

Thứaxhbc ăaxhbn ngon, móhxghn ăaxhbn cho quan chứaxhbc đqttmiểthtan hìxixznh.

Nhưthtang Trang Noãqgcvn Thầgiodn khôekiing cóhxgh khẩkmibu vịxshs, ngồjrtji xuốuyeyng cùzihsng Giang Mạebuic Viễthtan, hoa sen bêkokun ngoànpmoi khôekiing thểthtanpmom côekiitcbonh tâhmaum đqttmưthtafybhc, gắvdknp vànpmoi miếfagdng lạebuii giưthtaơuyeyng mắvdknt nhìxixzn anh, lặwrllng lẽjweh nghiềwktvn ngẫqbimm biểthtau hiệfjjcn củzihsa anh. Sau khi lêkokun xe, côekii cốuyey gắvdknng néifyi tráywoqnh nhữkmibng lờrikyi Cốuyey Mặwrllc nóhxghi, hiệfjjcn giờriky anh đqttmang phiềwktvn lòjwehng, hơuyeyn nữkmiba chuyệfjjcn Cốuyey Mặwrllc khóhxgh đqttmadkmm bảadkmo anh sẽjweh khôekiing nghĩtcbo lung tung, nhưthtang hìxixznh nhưthta anh khôekiing muốuyeyn đqttmwktv cậkokup đqttmếfagdn chuyệfjjcn vừqrsea rồjrtji, thànpmonh ra trong lòjwehng côekiivjvxng khôekiing yêkokun.

Cảadkmnh tưthtafybhng mớthtai nãqgcvy thậkokut quen thuộonqpc.

ekii bỗnjcmng dưthtang nhớthta lạebuii, ởhawz thờrikyi đqttmiểthtam Cốuyey Mặwrllc khóhxgh khăaxhbn nhấwrllt, tuyếfagdt rơuyeyi lầgiodn đqttmóhxghvjvxng từqrseng diễthtan ra cảadkmnh tưthtafybhng nhưthta vậkokuy, hiệfjjcn giờriky vậkokut đqttmefyoi sao dờrikyi, Cốuyey Mặwrllc vànpmo Giang Mạebuic Viễthtan lạebuii hoáywoqn đqttmefyoi vai diễthtan, chỉjnlpnpmoekii khôekiing dáywoqm xáywoqc đqttmxshsnh Giang Mạebuic Viễthtan sẽjweh đqttmuyeyi vớthtai côekii thếfagdnpmoo.

Tuy mấwrlly lờrikyi vừqrsea nãqgcvy củzihsa anh lànpmom côekii cảadkmm đqttmonqpng, nhưthtang mỗnjcmi khi nhớthta đqttmếfagdn anh từqrseng đqttmuyeyi xửqdzi thôekii bạebuio vớthtai mìxixznh, côekii liềwktvn thấwrlly sợfybh, khóhxgh khăaxhbn lắvdknm mớthtai đqttmưthtafybhc bìxixznh yêkokun, côekii thựptrqc sựptrq khôekiing muốuyeyn pháywoq vỡhkvf.

Thấwrlly côekii cầgiodm đqttmũvjvxa bấwrllt đqttmonqpng, Giang Mạebuic Viễthtan gắvdknp mộonqpt miếfagdng đqttmưthtaa đqttmếfagdn trưthtathtac mặwrllt côekii, trêkokuu chọxixzc, “Em lànpmo ngắvdknm cảadkmnh ngâhmauy ngưthtarikyi hay lànpmo ngắvdknm anh ngắvdknm đqttmếfagdn ngâhmauy ngưthtarikyi?”

“Àqdzi…” Lúpxqtc nànpmoy Trang Noãqgcvn Thầgiodn mớthtai nhậkokun ra mìxixznh đqttmãqgcv ngẩkmibn ngơuyey rấwrllt lâhmauu.

Giang Mạebuic Viễthtan nhúpxqtn vai, uốuyeyng chúpxqtt  nưthtathtac chanh thìxixzthtarikyi cưthtarikyi, “Tuy rằhkvfng chồjrtjng em đqttmfagdp trai hơuyeyn ngưthtarikyi bìxixznh thưthtarikyng mộonqpt chúpxqtt, nhưthtang em cũvjvxng khôekiing cầgiodn ngắvdknm anh đqttmếfagdn ngẩkmibn ngơuyey nhưthta vậkokuy nhỉjnlp?”

Mộonqpt câhmauu, đqttmkokup tan hoảadkmng loạebuin trong lòjwehng côekii, côekii bấwrllt giáywoqc mỉjnlpm cưthtarikyi, nhẹfagd giọxixzng nóhxghi, “Sao anh cóhxgh thểthta tựptrq kỷobtt nhưthta vậkokuy, đqttmfagdp trai hơuyeyn anh cóhxgh khốuyeyi ngưthtarikyi.”


“Trưthtathtac mắvdknt trong nhànpmonpmong nànpmoy, chẳqbimng phảadkmi khôekiing cóhxgh ai sao.” Anh lạebuii gắvdknp thứaxhbc ăaxhbn cho côekii, bêkokun môekiii luôekiin giữkmib nụswbqthtarikyi.

ekii ăaxhbn chậkokum rãqgcvi, than thởhawz, “Tựptrq đqttmebuii cuồjrtjng mànpmo.”

“Cưthtarikyi lànpmo tốuyeyt rồjrtji, từqrsepxqtc lêkokun xe đqttmếfagdn ngồjrtji xuốuyeyng ăaxhbn cơuyeym, thấwrlly em nhưthtathtafybhng gỗnjcm vậkokuy.”

ekii rung đqttmonqpng, tìxixznh trạebuing khóhxgh khăaxhbn hiệfjjcn giờriky củzihsa anh, lúpxqtc nànpmoy vẫqbimn chỉjnlp lo tâhmaum trạebuing củzihsa côekii, nghĩtcbo vậkokuy lòjwehng côekiinpmong băaxhbn khoăaxhbn, liếfagdm môekiii nóhxghi thẳqbimng ra tâhmaum tưthta củzihsa mìxixznh, “Em luôekiin lo lắvdknng anh sẽjweh nổefyoi giậkokun, lạebuii khôekiing biếfagdt nêkokun mởhawz miệfjjcng giảadkmi thíifcoch vớthtai anh thếfagdnpmoo.”

“Anh tạebuii sao phảadkmi nổefyoi giậkokun?” Anh cưthtarikyi nhẹfagd.

“Bởhawzi vìxixz Cốuyey Mặwrllc đqttmóhxgh, anh cũvjvxng từqrseng nổefyoi giậkokun vớthtai em vìxixz anh ấwrlly…” Thấwrlly anh nhìxixzn mìxixznh khôekiing chớthtap mắvdknt, giọxixzng Trang Noãqgcvn Thầgiodn cànpmong lúpxqtc cànpmong nhỏihtn.

“Lúpxqtc trưthtathtac anh nổefyoi giậkokun vớthtai em, lànpmo bởhawzi vìxixz em chưthtaa bao giờriky chịxshsu giảadkmi thíifcoch vớthtai anh.”

“Em cóhxgh từqrseng giảadkmi thíifcoch vớthtai anh…”

Giang Mạebuic Viễthtan khẽjweh lắvdknc đqttmgiodu, “Thứaxhb anh quan tâhmaum chíifconh lànpmohmaum tưthta củzihsa em đqttmuyeyi vớthtai anh ta, khi em chíifconh miệfjjcng nóhxghi vớthtai anh, em khôekiing còjwehn thưthtaơuyeyng anh ta nữkmiba, từqrse khoảadkmnh khắvdknc đqttmóhxgh anh liềwktvn tin tưthtahawzng em, cho nêkokun hôekiim nay khôekiing cầgiodn phảadkmi nổefyoi giậkokun.”

ekiii côekiiuyeyi run run,vẫqbimn nhìxixzn anh.

“Nhưthtang mànpmo…” Giang Mạebuic Viễthtan vừqrsea chuyểthtan lờrikyi nóhxghi, đqttmáywoqy mắvdknt trởhawzkokun nghiêkokum túpxqtc.

Trang Noãqgcvn Thầgiodn căaxhbng thẳqbimng, đqttmáywoqy mắvdknt lạebuii cóhxgh chúpxqtt bốuyeyi rốuyeyi.

Thấwrlly thếfagd, anh bậkokut cưthtarikyi, bấwrllt đqttmvdknc dĩtcbo lắvdknc đqttmgiodu, kéifyio lấwrlly tay côekii, ngắvdknm nghíifcoa, “Đvjvxqrseng căaxhbng thẳqbimng, anh chỉjnlp muốuyeyn hỏihtni em mộonqpt câhmauu, em cóhxgh thểthta tin tưthtahawzng anh khôekiing?”

ekii khôekiing hiểthtau.

“Tin tưthtahawzng anh, cho dùzihs thựptrqc sựptrqhxgh mộonqpt ngànpmoy anh bịxshs pháywoq sảadkmn, cũvjvxng cóhxgh thểthta mang lạebuii hạebuinh phúpxqtc cho em.” Giọxixzng nóhxghi anh trởhawzkokun trịxshsnh trọxixzng.

Trang Noãqgcvn Thầgiodn gậkokut đqttmgiodu, “Em tin anh cóhxgh thểthtanpmom đqttmưthtafybhc.”

Đvjvxáywoqy mắvdknt Giang Mạebuic Viễthtan lộonqp vẻptrqpxqtc đqttmonqpng, đqttmwrllt tay côekiikokun môekiii, hôekiin nhẹfagd, “Yêkokun tâhmaum, em đqttmãqgcv quyếfagdt đqttmxshsnh giao hạebuinh phúpxqtc cảadkm đqttmrikyi mìxixznh cho anh, anh tuyệfjjct đqttmuyeyi sẽjweh khôekiing phụswbqjwehng em.”

Tráywoqi tim côekii theo nhữkmibng lờrikyi nànpmoy mànpmo nhảadkmy nhóhxght, sốuyeyng mũvjvxi khoéifyi mắvdknt đqttmwktvu cay cay, cóhxgh mộonqpt niềwktvm hạebuinh phúpxqtc khóhxghhxgh từqrse ngữkmibnpmoo diễthtan tảadkm đqttmưthtafybhc, nhẹfagd nhànpmong “ừqrse” mộonqpt tiếfagdng.

“Ăwktvn nhanh đqttmi, nguộonqpi rồjrtji sẽjweh khôekiing tốuyeyt cho dạebuinpmoy củzihsa em đqttmâhmauu.” Anh mỉjnlpm cưthtarikyi, chăaxhbm sóhxghc côekii.

ekii khôekiing còjwehn lo lắvdknng nữkmiba, cầgiodm đqttmũvjvxa lêkokun, do dựptrq gắvdknp mộonqpt miếfagdng cáywoq cho anh, “Em cảadkmm thấwrlly móhxghn nànpmoy ngon nhấwrllt.”

“Đvjvxưthtafybhc, nếfagdu thíifcoch thìxixz sau nànpmoy thưthtarikyng xuyêkokun dẫqbimn em đqttmếfagdn ăaxhbn.” Giang Mạebuic Viễthtan gắvdknp miếfagdng cáywoq bỏihtnnpmoo miệfjjcng, vịxshs ngọxixzt thanh thanh lan ra.

Trang Noãqgcvn Thầgiodn cốuyey ýfhne đqttmùzihsa anh, “Vậkokuy sau nànpmoy cóhxgh phảadkmi lànpmo em thanh toáywoqn khôekiing?”

Giang Mạebuic Viễthtan ra vẻptrq trầgiodm tưthta, nhíifcou mànpmoy, “Vậkokuy em phảadkmi nghĩtcbo ra mộonqpt biệfjjcn pháywoqp vẹfagdn toànpmon, tứaxhbc lànpmo em thanh toáywoqn nhưthtang khôekiing thểthta đqttmthta ngưthtarikyi lànpmom chồjrtjng nhưthta anh mấwrllt mặwrllt.”

“Dễthtanpmo, em đqttmem tiềwktvn bỏihtnnpmoo trong bóhxghp củzihsa anh, nhưthta vậkokuy vừqrsea bảadkmo vệfjjc đqttmưthtafybhc thểthta diệfjjcn củzihsa anh vừqrsea lànpmo em trảadkm tiềwktvn.” Trang Noãqgcvn Thầgiodn nghĩtcbo đqttmếfagdn cảadkmnh đqttmóhxgh, cảadkmm thấwrlly rấwrllt khôekiii hànpmoi, “Nhưthtang mànpmo phảadkmi nóhxghi rõpicz trưthtathtac, tiềwktvn lãqgcvi phảadkmi trừqrsenpmoo tiềwktvn anh cho em thuêkoku xe.”

“Khôekiing hổefyonpmonpmo Giang nhỉjnlp, tíifconh toànpmon chi li thậkokut.” Giang Mạebuic Viễthtan cưthtarikyi đqttmkokum, “Quyếfagdt đqttmxshsnh vậkokuy đqttmi.”

Ngoànpmoi cửqdzia sổefyo, đqttmihtnthtaơuyeyi mộonqpt khoảadkmng, khôekiing biếfagdt lànpmo do láywoq phong hay do hoànpmong hôekiin sắvdknp buôekiing xuốuyeyng, trong nhànpmonpmong, ấwrllm áywoqp lan trànpmon…

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.