Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6-Chương 45 : Hiến kế

    trước sau   
Giang Mạpmdrc Viễsypfn đapnri vào phòng khách, liếkulfc mắzocit mộinuot cáukozi liềjknjn nhìjtvsn thâujyt́y Trang Noãn Thâujyt̀n đapnrang ngôoqrj̀i thu lu ơghxh̉ góc sofa, có chút côoqrj đapnrơghxhn, trong lòng nhịn khôoqrjng đapnrưlvboơghxḥc có chút khâujyt̉n trưlvboơghxhng.Vộinuoi vàyzzlng tiếkulfn lêkhuln, ởtnwzkhuln ngưlvbolvboi côoqrj ngôoqrj̀i xuôoqrj́ng, thâujyt́p giọng hỏi: “Sao thêkhuĺ?”

Ý niêkhuḷm đapnrâujyt̀u tiêkhuln hiêkhuḷn lêkhuln trong đapnrâujyt̀u là có phải côoqrj đapnrã biêkhuĺt chuyêkhuḷn Sa Lâujytm rôoqrj̀i hay khôoqrjng?

Trang Noãn Thâujyt̀n ngâujyt̉ng măolxịt nhìn anh, thơghxh̉ dài, “Ngải Niêkhuḷm có vẻ khôoqrjng đapnrưlvboơghxḥc tôoqrj́t lăolxím.”

Thơghxh̉ phào, Giang Mạpmdrc Viễsypfn ôoqrjm lâujyt́y côoqrj, “Sao lại khôoqrjng ôoqrj̉n chưlvbó? Khôoqrjng thích cái túi kia à?” kỳ thâujyṭt anh khôoqrjng quan tâujytm đapnrêkhuĺn Ngải Niêkhuḷm làm gì, chỉ câujyt̀n côoqrj ôoqrj̉n là đapnrưlvboơghxḥc tôoqrj̀i. Bâujyt́t quá Trang Noãn Thâujyt̀n là ngưlvboơghxh̀i coi trọng tình bạn bè, Ngải Niêkhuḷm khôoqrjng vui côoqrj sẽ lo lăolxíng, cho nêkhuln thâujytn làm chôoqrj̀ng nhưlvbo anh cũng phải chia sẻ chút đapnri.

Nghe vâujyṭy Trang Noãn Thâujyt̀n khẽ lăolxíc đapnrâujyt̀u, “Câujyṭu âujyt́y nói câujyṭu âujyt́y cãi nhau vơghxh́i Lục Quâujytn, hình nhưlvbo dạo này Lục Quâujytn ngày nào cũng vêkhul̀ muôoqrj̣n, có khi tâujyṭn sáng mơghxh́i vêkhul̀.”

Giang Mạpmdrc Viễsypfn nghĩ nghĩ, “Khôoqrjng phải Lục Quâujytn thăolxing chưlvbóc à? Bâujyṭn là đapnrúng thôoqrji.”


“Nhưlvbong anh ta cũng chỉ là môoqrj̣t viêkhuln chưlvbóc bình thưlvboơghxh̀ng, lâujyt́y đapnrâujytu ra ngày nào cũng tiêkhuĺp khách chưlvbó? Khôoqrjng phải ngưlvboơghxh̀i làm chuyêkhuḷn buôoqrjn bán nhưlvbo anh đapnrâujytu.” Trang Noãn Thâujyt̀n tưlvbọ giác dưlvbọa vào lòng anh, tay nghịch nghịc áo choàng tăolxím của anh, “Trưlvbò khi đapnri côoqrjng tác, còn khôoqrjng chưlvboa bao giơghxh̀ mà anh đapnri qua đapnrêkhulm đapnrêkhuĺn sáng mơghxh́i vêkhul̀.”

“Chuyêkhuḷn này em nói vơghxh́i Ngải Niêkhuḷm sao?” thâujyt́y côoqrjlvbọa dâujyt̃m vào mình, lòng anh ngưlvbóa ngáy, giơghxh tay túm lâujyt́y tay côoqrj khẽ thưlvboơghxh̉ng thưlvbóc.

“Em đapnrâujytu phải trẻ con ba tuôoqrj̉i đapnrâujytu, em biêkhuĺt chuyêkhuḷn gì nêkhuln chuyêkhuḷn gì khôoqrjng nêkhuln nói mà, em sẽ khôoqrjng làm cho câujyṭu âujyt́y hiêkhul̉u lâujyt̀m mình đapnrang khoe khoang đapnrâujytu.”

Giang Mạpmdrc Viễsypfn cưlvboơghxh̀i, “Vâujyṭy chưlvbóng tỏ em đapnrã gả đapnrưlvboơghxḥc cho môoqrj̣t ngưlvboơghxh̀i chôoqrj̀ng tôoqrj́t rôoqrj̀i.”

“Đwyqqưlvbòng có giát vàng lêkhuln măolxịt đapnri.” Trang Noãn Thâujyt̀n véo hai má của anh, nhịn khôoqrjng đapnrưlvboơghxḥc cưlvboơghxh̀i ha ha.

Ánh măolxít Giang Mạpmdrc Viễsypfn càng trơghxh̉ lêkhuln dịu dàng, anh phát hiêkhuḷn lâujyt̀n này anh trơghxh̉ vêkhul̀, côoqrj gái nhỏ này thâujytn thiêkhuĺt vơghxh́i anh hơghxhn nhiêkhul̀u, đapnrâujyty là chuyêkhuḷn vôoqrj cùng tôoqrj́t, anh khôoqrjng dám trêkhulu chọc nưlvbõa, cơghxḥ côoqrjujyt́u hôoqrj̉ mà lại nôoqrj̉i giâujyṭn.

“Thôoqrji nói chuyêkhuḷn nghiêkhulm túc nào.” Côoqrj trơghxh̉ lại chuyêkhuḷn chính, bôoqrj̣ dáng vôoqrj cùng nghiêkhulm túc, “Cũng là đapnràn ôoqrjng anh phâujytn tích môoqrj̣t chút đapnri, có môoqrj̣t hôoqrjm Ngải Niêkhuḷm nhìn thâujyt́y trêkhuln côoqrj̉ áo Lục Quâujytn có dâujyt́u son đapnró.”

Giang Mạpmdrc Viễsypfn nhíu mày.

“Ngải Niêkhuḷm nghi ngơghxh̀ Lục Quâujytn có bôoqrj̀, em vưlvbòa mơghxh́i khuyêkhuln bảo câujyṭu âujyt́y, anh nghĩ coi Lục Quâujytn có thêkhul̉ ngoại tình khôoqrjng?”

Giang Mạpmdrc Viễsypfn có chút khó xưlvbỏa, “Anh có quen biêkhuĺt Lục Quâujytn đapnrâujytu?”

“Vâujyṭy chuyêkhuḷn dâujyt́u son thì sao?”

“Lục Quâujytn nói thêkhuĺ nào?”

“Nói là ơghxh̉ hôoqrj̣p đapnrêkhulm nhiêkhul̀u ngưlvboơghxh̀i khôoqrjng biêkhuĺt ai cọ vào cả.” Trang Noãn Thâujyt̀n hưlvbò lạnh môoqrj̣t tiêkhuĺng, “Lơghxh̀i nói dôoqrj́i ngu ngôoqrj́c thêkhuĺ mà cũng nói ra đapnrưlvboơghxḥc.”


Giang Mạpmdrc Viễsypfn nghe mà nôoqrj̉i hêkhuĺt da gà, giâujyṭt mình hỏi, “Vâujyṭy em cho răolxìng nói thêkhuĺ nào mơghxh́i gọi là cao minh?”

Trang Noãn Thâujyt̀n nghĩ nghĩ, đapnrôoqrj̣t nhiêkhuln ngâujyt̉ng đapnrâujyt̀u nhìn anh, nhìn kỹ thăolxin dò, ánh măolxít này khiêkhuĺn Giang Mạpmdrc Viễsypfn sơghxḥ dưlvbọng cả tóc gáy, trong lòng có chút khôoqrjng yêkhuln. Sau lúc lâujytu mơghxh́i thâujyt́y côoqrj khẽ nói, “Em cảm thâujyt́y nêkhuĺu anh nói dôoqrj́i em thì sẽ râujyt́t cao minh.”

“Sao lại thêkhuĺ?” anh cảm thâujyt́y nhưlvbo bị nêkhuḷn môoqrj̣t gâujyṭy vào gáy, măolxít quay mòng mòng nhưlvbong vâujyt̃n côoqrj́ găolxíng trâujyt́n đapnrịnh mà cưlvboơghxh̀i.

Trang Noãn Thâujyt̀n hạ măolxít, nhẹqsjr giọxoajng nóocpgi, “Bởtnwzi vìjtvs, nêkhuĺu anh gạt em, cho tơghxh́i bâujyty giơghxh̀ em cũng chưlvboa tưlvbòng tìm đapnrưlvboơghxḥc căolxin cưlvbó nào cả …” chính nhưlvbo chuyêkhuḷn Sa Lâujytm, lâujyt̀n đapnró ôoqrjm hôoqrjn khiêkhuĺn côoqrj bị doạ muôoqrj́n chêkhuĺt, nếkulfu đapnrcesai làyzzlm hiệxdqln tạpmdri, cóocpg thểgonf liềjknjn xôoqrjng lêkhuln băolxít gian, quan trọng là, côoqrj có thêkhul̉ làm thêkhuĺ sao?

Kỳ thâujyṭt côoqrj cũng râujyt́t mâujytu thuâujyt̃n.

oqrjm đapnró ngay sau khi côoqrj trâujyt́n tĩnh lại, cũng có lẽ chính hôoqrjm đapnró côoqrj đapnrã nghĩ là mình hiêkhul̉u lâujyt̀m, cho răolxìng Sa Lâujytm măolxịt dâujyt̀y mà quâujyt́n lâujyt́y anh, bơghxh̉i vì anh đapnrã tưlvbòng cam đapnroan vơghxh́i côoqrj, cho dù Sa Lâujytm thưlvbọc sưlvbọ ơghxh̉ trưlvboơghxh́c măolxịt anh, hai ngưlvboơghxh̀i họ cũng khôoqrjng thêkhul̉ trơghxh̉ lại nhưlvbo trưlvboơghxh́c đapnrưlvboơghxḥc.

oqrj thưlvbỏ tin tưlvboơghxh̉ng lơghxh̀i anh, măolxịc dù đapnràn bà nói chung đapnrôoqrji khi bị ghen tị nhâujyt́m chìm.

Đwyqqôoqrji khi, côoqrjlvbong mong muôoqrj́n nói vơghxh́i Giang Mạpmdrc Viễsypfn có thêkhul̉ đapnrem mọi chuyêkhuḷn vêkhul̀ Sa Lâujytm thăolxỉng thăolxín nói vơghxh́i côoqrj, chính là côoqrj lại khôoqrjng dám đapnrôoqrj́i măolxịt, côoqrj khôoqrjng biêkhuĺt Giang Mạpmdrc Viễsypfn sẽ nói thêkhuĺ nào vơghxh́i côoqrj. Anh hiêkhuḷn tại tôoqrj́t tôoqrj́t lăolxím, tôoqrj́t đapnrêkhuĺn mưlvbóc có thêkhul̉ làm côoqrj quêkhuln sưlvbọ hiêkhuḷn diêkhuḷn của Sa Lâujytm, côoqrj cũng ghen, thâujyṭm chí cũng khôoqrjng muôoqrj́n nghe hai chưlvbõ Sa Lâujytm tưlvbò miêkhuḷng anh nói ra.

“Khôoqrjng phải chúng ta đapnrang nói chuyêkhuḷn Ngải Niêkhuḷm và Lục Quâujytn sao? Sao lại nhảy sang anh rôoqrj̀i?” anh cưlvboơghxh̀i, tay nhéo mũi côoqrj.

“Đwyqqúng rôoqrj̀i, anh nói xem chuyêkhuḷn dâujyt́u son kia là sao nào?” Trang Noãn Thâujyt̀n khôoqrjng phải là ngưlvboơghxh̀i dài dòng có chút chuyêkhuḷn cũng chỉ nói qua miêkhuḷng mà thôoqrji.

Giang Mạpmdrc Viễsypfn nghĩ nghĩ rôoqrj̀i ôoqrjm chăolxịt lâujyt́y côoqrj, “Là bạn tôoqrj́t của Ngải Niêkhuḷm, anh cho răolxìng em nêkhuln nhăolxíc nhơghxh̉ côoqrj âujyt́y môoqrj̣t chút.”

“A? anh cũng nghĩ là Lục quâujytn có vâujyt́n đapnrêkhul̀ sao?” Côoqrj kinh ngạpmdrc.

Giang Mạpmdrc Viễsypfn khẽ nhún vai, bấpyfet đapnrzocic dĩoomy lắzocic đapnrgkqgu, “Kỳkulf thậnssnt bọxoajn họxoaj thêkhuĺ nào chúng ta khôoqrjng có quyêkhul̀n bàn luâujyṭn.” Thâujyt́y măolxịt côoqrj khẽ đapnrôoqrj̉i săolxíc lâujyṭp tưlvbóc chuyêkhul̉n lơghxh̀i, “Nhưlvbong, em là bạn tôoqrj́t của côoqrj âujyt́y, quản là chuyêkhuḷn thưlvboơghxh̀ng. Ý của anh là dâujyt́u son môoqrji kia khôoqrjng nói lêkhuln gì cả. Em nghĩ coi ơghxh̉ hôoqrj̣p đapnrêkhulm nhiêkhul̀u ngưlvboơghxh̀i nhưlvbo thêkhuĺ, Lục Quâujytn có thêkhul̉ làm ra chuyêkhuḷn gì chưlvbó? Nhưlvbong ơghxh̉ nơghxhi côoqrjng côoqrj̣ng mà anh ta có thêkhul̉ thoải mái ôoqrjm ôoqrjm âujyt́p âujyt́p vơghxh́i đapnràn bà, có thêkhul̉ nhâujyṭn ra, hành vi của anh ta cũng khôoqrjng phải đapnrúng đapnrăolxín gì, hiêkhuḷn tại chưlvboa chăolxíc là có chuyêkhuḷn nhưlvbong sau này chưlvboa chăolxíc. Nói tóm lại anh khôoqrjng có cảm tình vơghxh́i hành vi của Lục Quâujytn vơghxh́i tưlvbo cách là môoqrj̣t ngưlvboơghxh̀i đapnràn ôoqrjng bình thưlvboơghxh̀ng.”


“Lơghxh̀i của anh thâujyṭt là ác đapnrôoqrj̣c đapnri.” Trang Noãn Thâujyt̀n lưlvboơghxh̀m anh môoqrj̣t cái.

“Anh đapnrang phâujytn tích mà.”

oqrj có chút đapnrăolxim chiêkhulu gâujyṭt gâujyṭt đapnrâujyt̀u, lại nhìn anh suy nghĩ, “Có phải đapnràn ôoqrjng các anh đapnrêkhul̀u khôoqrjng thêkhul̉ kháng cưlvbọ đapnrưlvboơghxḥc sưlvbọ lôoqrji kéo của phụ nưlvbõ khôoqrjng? Vì sao thơghxh̀i nay nhiêkhul̀u ngưlvboơghxh̀i đapnràn ôoqrjng … ngoại tình thêkhuĺ chưlvbó?”

Giang Mạpmdrc Viễsypfn giơghxh tay ngăolxin lại lơghxh̀i côoqrj, “Em đapnrưlvbòng vơghxh đapnrũa cả năolxím thêkhuĺ chưlvbó, đapnràn ôoqrjng khôoqrjng phải nhưlvbo em nghĩ đapnrâujytu, chỉ câujyt̀n đapnràn bà khiêkhulu khích môoqrj̣t cái liêkhul̀n đapnrôoqrj̉, em coi bọn anh là gì thêkhuĺ?”

“Nêkhuĺu nhưlvbo đapnrôoqrj́i phưlvboơghxhng côoqrj́ ý quyêkhuĺn rũ thì sao? Ví dụ nhưlvboghxh̉i sạch ra chăolxỉng còn gì đapnrưlvbóng trưlvboơghxh́c măolxịt anh ý.”Côoqrj nhíumahu màyzzly.

Nhữqsjrng lờlvboi nàyzzly bậnssnt thốmbuet lêkhuln, khiêkhuĺn cho Giang Mạpmdrc Viễsypfn sơghxḥ tơghxh́i mưlvbóc toàn thâujytn toát môoqrj̀ hôoqrji.

“Trêkhuln đapnrlvboi nàyzzly vẫkulfn cóocpg rấpyfet nhiềjknju ngưlvboơghxh̀i đapnràn ôoqrjng phâujyt̉m hạnh.” Anh ôoqrjm chăolxịt côoqrj, cúi đapnrâujyt̀u hôoqrjn lêkhuln tóc côoqrj, “Trong chuyêkhuḷn hôoqrjn nhâujytn, ngưlvboơghxh̀i đapnràn ôoqrjng học đapnrưlvboơghxḥc bài học đapnrâujyt̀u tiêkhuln chính là trách nhiêkhuḷm, ngưlvboơghxh̀i đapnràn ôoqrjng có trách nhiêkhuḷm sẽ khôoqrjng làm nhưlvboujyṭy. . Đwyqqưlvboơghxhng nhiêkhuln, cũlvbong khôoqrjng bàyzzli trừhlfiocpg ngưlvboơghxh̀i cốmbue ýahgz chịu kích thích, nhưlvbong em phải xem đapnrôoqrj́i tưlvboơghxḥng là ai mơghxh́i đapnrưlvboơghxḥc.”

“Sao nghe nhưlvbo đapnrang giải vâujyty cho đapnrám đapnràn ôoqrjng các anh thêkhuĺ?”

Giang Mạpmdrc Viễsypfn cưlvboơghxh̀i, “Anh là đapnràn ôoqrjng đapnrưlvboơghxhng nhiêkhuln sẽ thiêkhuln vị cho đapnràn ôoqrjng rôoqrj̀i.”

“Anh đapnrưlvbòng khoe khoang bản thâujytn đapnri.” Trang Noãn Thâujyt̀n lưlvboơghxh̀i biêkhuĺng nhìn anh, nín cưlvboơghxh̀i, “Chúng ta kêkhuĺt hôoqrjn còn chưlvboa đapnrêkhuĺn 1 năolxim hiêkhuḷn tại anh thêkhul̉ hiêkhuḷn sạch sẽ nhưlvbo thêkhuĺ, nhơghxh̃ đapnrâujytu sau này anh nhúng chàm thì làm sao đapnrêkhul̉ trơghxh̉ vêkhul̀ đapnrưlvboơghxḥc.”

“Trưlvbò phi anh muôoqrj́n ly hôoqrjn vơghxh́i em, nêkhuĺu khôoqrjng anh sẽ khôoqrjng nhúng chàm.” Lơghxh̀i nói thâujytm sâujytu, Giang Mạpmdrc Viễsypfn ôoqrjm sát côoqrj, nhưlvbõng lơghxh̀i này là anh nói thưlvbọc lòng.

Trang Noãn Thâujyt̀n nghiêkhulng đapnrâujyt̀u nhìn anh, “Anh đapnrúng là chả nói đapnrưlvboơghxḥc lơghxh̀i nào dêkhul̃ nghe.”

“Làyzzlm sao vậnssny?”


“Anh khôoqrjng thêkhul̉ nói lơghxh̀i thêkhul̀ non hẹn biêkhul̉n sao?” côoqrjlvboơghxh̀m anh, “Vưlvbòa nói là ly hôoqrjn, nào có ngưlvboơghxh̀i đapnràn ôoqrjng nào đapnrem chuyêkhuḷn ly hôoqrjn ra nói nhưlvbo đapnrùa đapnrâujytu?”

“Anh sai rôoqrj̀i.” Anh thành thưlvbọc nhâujyṭn lôoqrj̃i, cúi đapnrâujyt̀u hôoqrjn lêkhuln chóp mũi của côoqrj, cưlvboơghxh̀i vôoqrj cùng hạnh phúc “Chính em phải biêkhuĺt đapnrưlvboơghxḥc răolxìng, ngưlvboơghxh̀i đapnràn ôoqrjng làm nhiêkhul̀u hơghxhn nói mơghxh́i đapnráng tin, đapnràn ôoqrjng mà dẻo miêkhuḷng khôoqrjng phải chuyêkhuḷn tôoqrj́t gì.”

“Nhưlvboujyṭy…” Trang Noãn Thâujyt̀n làyzzlm bộinuo nhưlvboocpg chúkwmzt đapnrăolxim chiêkhulu, “Kỳkulf thậnssnt em cảyzzlm thấpyfey anh râujyt́t dẻo miêkhuḷng mà.”

Phảyzzli khôoqrjng?” Giang Mạpmdrc Viễsypfn nhìn côoqrj, đapnráy măolxít có chút lưlvbou manh, dán miêkhuḷng đapnrêkhuĺn côoqrj, “Em nêkhuĺm thưlvbỏ coi xem sao?”

“Đwyqqhlfing náukozo loạpmdrn. . . . . .” Côoqrjlvbolvboi trốmbuen tráukoznh, lạpmdri bịhdlb anh trưlvbọc tiêkhuĺp đapnrè xuôoqrj́ng sofa.

Nụ hôoqrjn bâujyt́t chơghxḥt ùa tơghxh́i của anh , thâujytn thêkhul̉ cao lơghxh́n đapnrè năolxịng khiêkhuĺn côoqrjujyt́t đapnrôoqrj̣ng. Côoqrj chỉ cảm thâujyt́y hơghxhi thơghxh̉ nóng bỏng của anh phả bêkhuln tai, râujyt́t ngưlvbóa, nghiêkhulng đapnrâujyt̀u trôoqrj́n tránh lại bị anh túm đapnrưlvboơghxḥc, môoqrji của anh dọc theo mang tai của côoqrj đapnri xuôoqrj́ng, xuôoqrj́ng đapnrêkhuĺn xưlvboơghxhng quai xanh, nhẹ nhàng căolxíng, bàn tay cũng khôoqrjng an phâujyṭn.

“Mạc Viêkhul̃n, Mạc Viêkhul̃n …” Trang Noãn Thâujyt̀n bị hơghxhi thơghxh̉ của anh bao phủ, nhịhdlbn khôoqrjng đapnrưlvbotmblc đapnrbkhh mặcvcot kêkhulu têkhuln củigega anh, “Đwyqqưlvbòng đapnrè năolxịng em, anh làm em đapnrau đapnrâujyt́y.” Nóocpgi xong, khuôoqrjn mặcvcot nhỏbkhh nhắzocin càyzzlng hồwvgmng.

Ngưlvboơghxh̀i đapnràn ôoqrjng phía trêkhuln nhịn khôoqrjng đapnrưlvboơghxḥc cưlvboơghxh̀i mêkhul hoăolxịc …

“Làm đapnrau em?” Cưlvbolvboi xấpyfeu xa nhưlvbo gợtmbln sóocpgng đapnránh tơghxh́i đapnroqrji măolxít anh, đapnrè thâujyt́p môoqrji ơghxh̉ chóp mũi của côoqrj, vôoqrj cùng ám muôoqrj̣i, “Cái gì làm em đapnrau?”

Trang Noãn Thâujyt̀n hâujyṭn bản thâujytn nói ra khiêkhuĺn anh chiêkhuĺm lơghxḥi thêkhuĺ, ưlvboơghxh́c gì có cái hôoqrj́ mà chui xuôoqrj́ng, thâujyt́y anh cưlvboơghxh̀i vôoqrj cùng hưlvbo hỏng, nhịn khôoqrjng đapnrưlvboơghxḥc giơghxh tay che măolxịt, “Anh đapnrưlvbòng có cưlvboơghxh̀i, ghét anh quá.”

“Anh đapnráng ghét sao? Anh đapnrang quan tâujytm em mà.” Giang Mạpmdrc Viễsypfn côoqrj́c ý đapnrùa côoqrj, côoqrj đapnrêkhulm nay vôoqrj cùng dịu dàng khiêkhuĺn anh hỏng mâujyt́t, lúc này anh càng muôoqrj́n côoqrj vui vẻ hơghxhn.

Giưlvbõ tay côoqrj, tưlvbò tưlvbò dơghxh̀i xuôoqrj́ng.

“Là nó làm em bị đapnrau sao?” Tay của anh đapnrkhul̀u khiêkhul̉n tay côoqrj.


oqrj bị bàn tay nóng bỏng của anh túm phát đapnrau, muôoqrj́n rút lui lại bị anh túm chăolxịt lâujyt́y, ánh măolxít anh thâujytm thuý doạ ngưlvboơghxh̀i, trong đapnró khát vọng quay cuôoqrj̀ng.

“Mạc Viêkhul̃n…” trái tim côoqrj đapnrạp theo nhịp đapnrâujyṭp của anh, theo bản năolxing gọi têkhuln của anh, tiêkhuĺng gọi tưlvbò đapnráy lòng. Côoqrj nghĩ râujyt́t rõ ràng, cho dù Sa Lâujytm thưlvbọc sưlvbọ muôoqrj́n đapnroạt lâujyt́y Giang Mạpmdrc Viễsypfn, chỉ câujyt̀n trong lòng anh có côoqrj, côoqrj sẽ dùng chính trí tuêkhuḷ của mình đapnrêkhul̉ thăolxíng Sa Lâujytm, cho dù Giang Mạpmdrc Viễsypfn chỉ là nhâujyt́t thơghxh̀i mêkhul luyêkhuĺn côoqrj thì côoqrj cũng can tâujytm tình nguyêkhuḷn dùng chính sưlvbọ dịu dàng của mình đapnrôoqrj̉i lại môoqrj̣t đapnroạn tình yêkhulu khó quêkhuln.

Có thêkhul̉ Sa Lâujytm thưlvbọc sưlvbọ mạnh hơghxhn côoqrj nhiêkhul̀u, côoqrj chỉ nhưlvboujyty cỏ, chỉ câujytn Giang Mạpmdrc Viễsypfn ơghxh̉ bêkhuln côoqrj, côoqrj nhâujyt́t đapnrịnh cũng côoqrj́ hêkhuĺt sưlvbóc gành lâujyt́y anh. Cho dù sau này có thâujyt́t bại, côoqrj cũng coi nhưlvbo khôoqrjng hôoqrj́i hâujyṭn vì đapnrã côoqrj́ găolxíng hêkhuĺt sưlvbóc.

Tiêkhuĺng gọi dịu dàng của côoqrj khiêkhuĺn Giang Mạpmdrc Viễsypfn hoàn toàn đapnrâujyt̀u hàng, côoqrj trong lòng anh tan chảy nhưlvbolvboơghxh́c, anh khẽ nâujytng măolxịt côoqrjkhuln, thâujytm tình hôoqrjn, giơghxh̀ khăolxíc này mơghxh́i mơghxh́i nhâujyṭn ra, mơghxh́i khăolxỉng đapnrịnh ngưlvboơghxh̀i trong lòng mình chính là Trang Noãn Thâujyt̀n, khôoqrjng phải là giả, hạnh phúc chan hoà, anh chưlvboa bao giơghxh̀ có loại cảm giác nhưlvbo thêkhuĺ này, vôoqrj cùng tôoqrj́t đapnrẹp.

Anh khôoqrjng vôoqrj̣i vàng nhưlvbo lang hôoqrj̉, áp chêkhuĺ tâujyt́t cả mà ngưlvboơghxḥc lại, dịu dàng triêkhul̀n miêkhuln.

Càng khiêkhuĺn cho ngưlvboơghxh̀i phụ nưlvbõ run râujyt̉y mạnh hơghxhn…

Ánh đapnrèn bao phủ bóng hai ngưlvboơghxh̀i, ngưlvboơghxh̀i đapnràn ôoqrjng cao lơghxh́n, ngưlvboơghxh̀i phụ nưlvbõ mêkhul̀m mại, quả là sưlvbọ kêkhuĺt hơghxḥp hoàn mỹ.

Trang Noãn Thâujyt̀n bị nhâujyt́n chìn trong sưlvbọ dịu dàng của anh, khôoqrjng kiêkhul̀m nôoqrj̉i môoqrj̣t giọt nưlvboơghxh́c măolxít lăolxin xuôoqrj́ng, lại làm cho đapnrôoqrj̣ng tác của anh châujyt́n đapnrôoqrj̣ng, đapnró là nưlvboơghxh́c măolxít hạnh phục, côoqrj ôoqrjm lâujyt́y bả vai răolxín chăolxíc của anh, trong lòng khẽ nói vơghxh́i anh, Mạc Viêkhul̃n, em yêkhulu anh …. Yêkhulu anh…

——

Đwyqqêkhulm tôoqrj́i, môoqrj̣t nơghxhi khác của thành phôoqrj́.

“Đwyqqmbuei rưlvbotmblu đapnrưlvboơghxhng ca, nhâujytn sinh bao nhiêkhulu?” Trêkhuln sofa, Hạ Lưlvbõ tay câujyt̀m bình rưlvboơghxḥu, uôoqrjng smootj ngụm sau đapnró hưlvboơghxh́ng vêkhul̀ phía Mạnh Khiêkhuĺu khoát tay, “Này, đapnrêkhuĺn lưlvboơghxḥt anh, đapnrôoqrj́i đapnri, câujytu tiêkhuĺp theo là gì?”

Mạnh Khiêkhuĺu làm gì có tâujytm tưlvbo mà đapnrôoqrj́i thơghxh, nhìn côoqrj vẻ măolxịt bâujyt́t đapnrăolxíc dĩ, tiêkhuĺn lêkhuln đapnroạt lâujyt́y bình rưlvboơghxḥu của côoqrj, “Em uôoqrj́n nhiêkhul̀u quá rôoqrj̀i.”

Hạpmdr lữqsjrjtvsjtvslvbolvboi, đapnrvmwnng dậnssny ôoqrjm lâujyt́y côoqrj̉ anh, ngưlvbỏa đapnrâujyt̀u, “Sao anh lại quan tâujytm tôoqrji nhưlvboujyṭy?”

Mạnh Khiêkhuĺu cúi đapnrâujyt̀u nhìn côoqrj, hai tay ôoqrjm lâujyt́y vòng eo của của côoqrj, “Anh cũng râujyt́t muôoqrj́n khôoqrjng quan tâujytm đapnrêkhuĺn em.” Đwyqqáng tiêkhuĺc anh khôoqrjng làm đapnrưlvboơghxḥc anh thưlvbọc sưlvbọ đapnráng khinh mà.

“Tôoqrji khôoqrjng đapnráng cho mọi ngưlvboơghxh̀i quan tâujytm đapnrâujytu, thưlvbọc sưlvbọ đapnrâujyt́y …” Hạ Lưlvbõ môoqrj̣t tay đapnrâujyt̉y anh ra, lao đapnrâujyt̀u xuôoqrj́ng sofa, tóc dài rũ rưlvboơghxḥi xinh đapnrẹp nhưlvbokhulu tinh, côoqrj cau mày, chăolxíc là đapnrau đapnrâujyt̀u.

Mạnh Khiêkhuĺu đapnrau lòng, ngôoqrj̀i xuôoqrj́ng, vuôoqrj́t tóc côoqrj, lôoqrj̣ ra khuôoqrjn măolxịt xinh đapnrẹp, ngón tay nhẹ nhàng vuôoqrj́t ve, “Đwyqqêkhuĺn tôoqrj̣t cùng đapnrã xảy ra chuyêkhuḷn gì mà khiêkhuĺn em hành hạ bản thâujytn đapnrêkhuĺn vâujyṭy? Chăolxỉng lẽ ngay cả anh em cũng khôoqrjng thêkhul̉ nói sao?”

“Tôoqrji sơghxḥ …” Hạ Lưlvbõ nhưlvbo là nghe đapnrưlvboơghxḥc câujytu hỏi của anh, kéo tay anh qua đapnrôoqrj̣t nhiêkhuln tưlvbọa nhưlvbooqrj̣t đapnrưlvbóa bé mâujyt́t đapnri cảm giác an toàn, tưlvbò tưlvbò nhăolxím hai măolxít khẽ nói, “Tôoqrji thưlvbọc sưlvbọ râujyt́t sơghxḥ …”

oqrj nói râujyt́t khẽ nhưlvbong anh lại nghe râujyt́t rõ ràng, cúi thâujyt́p ngưlvboơghxh̀i, dán sát vào tai côoqrj, nói nhỏ: “Em đapnrang sơghxḥ gì chưlvbó?”

“Sợtmbl. . . . . .” Hạpmdr Lữqsjr hốmbuet hoảyzzlng, nưlvbojtvsc mắzocit lạpmdri theo mũlvboi trưlvbotmblt xuốmbueng dưlvbojtvsi, “Sợtmbl mấpyfet đapnri. . . . . . Sợtmbl. . . . . . thưlvboơghxhng tổcesan côoqrj âujyt́y, khiêkhuĺn côoqrj âujyt́y hoàyzzln toàyzzln thấpyfet vọxoajng. . . . . .”

“Côoqrj nào? Hạ Lưlvbõ em đapnrang nói ai?” hán ngưlvbõ khôoqrjng nghe rõ, chỉ dưlvbọa vào khâujyt̉u ngưlvbõ mà lại khôoqrjng thêkhul̉ phâujytn biêkhuḷt đapnrưlvboơghxḥc là nam hay nưlvbõ, nhâujyt́t thơghxh̀i Mạnh Khiêkhuĺu khó hiêkhul̉u, khôoqrjng biêkhuĺt tóm lại côoqrj đapnrang muôoqrj́n nói gì, đapnrành theo lơghxh̀i côoqrj mà dôoqrj̃ dành côoqrj âujyt́y, “Em yêkhuln tâujytm đapnri, em sẽ khôoqrjng khiêkhuĺn côoqrj âujyt́y thâujyt́t vọng đapnrâujytu.”

Hạ Lưlvbõ năolxịng nêkhul̀ ngủ.

Anh than nhẹ môoqrj̣t câujytu lau nưlvboơghxh́c măolxít cho côoqrj.

Giờlvbo khắzocic nàyzzly, thêkhuĺ nhưlvbong anh cảm thâujyt́y râujyt́t giâujyṭn, bâujyt́t lưlvbọc, côoqrj đapnrau lòng nhưlvbo thêkhuĺ mà anh khôoqrjng thêkhul̉ giúp đapnrưlvboơghxḥc gì.

—-

Thơghxh̀i tiêkhuĺt âujyt́m áp.

lvbò trêkhuln Tưlvbỏ Câujyt́m Thành nhìn ra xa đapnrêkhul̀u là hoa ngọc lan trăolxíng, nhưlvbõng đapnroá hoa nơghxh̉ rôoqrj̣ xinh đapnrẹp đapnrôoqrj̣ng lòng ngưlvboơghxh̀i.

Tại môoqrj̣t ngõ nhiỏ phía Nam, Sa Lâujytm đapnrang ăolxin mưlvbót quả, ánh măolxít hêkhuĺt ngó đapnrôoqrjng lại nhìn tâujyty, môoqrj̣t chiêkhuĺc xe thưlvboơghxhng vụ màu xám dưlvbòng lại sát côoqrj, khiêkhuĺn côoqrj sút thì nuôoqrj́t chưlvbỏng miêkhuĺng mưlvbót quả, nhìn thâujyt́y biêkhul̉n sôoqrj́ xe Băolxíc Kinh, côoqrj quay lại muôoqrj́n măolxíng chủ xe, ai ngơghxh̀ vưlvbòa nhìn thâujyt́y chủ nhâujytn của chiêkhuĺc xe mọi lơghxh̀i măolxíng chưlvbỏi tan biêkhuĺn, nhanh châujytn bỏ chạy.

Trìjtvsnh Thiếkulfu Thiêkhuln xuôoqrj́ng xe, “Âavtẁm” môoqrj̣t tiêkhuĺng đapnróng cưlvbỏa xe, nhìn côoqrj gái đapnrang chạy trôoqrj́n kia nhíu mày, quay đapnrâujyt̀u nhìn thoáng qua Cát Na đapnrang theo anh xuôoqrj́ng xe, Cát Na nhìn ánh măolxít anh, giơghxh tay chào kiêkhul̉u nhà binh, “Tuâujytn lệxdqlnh.”

khuĺt quả là dưlvboơghxh́i châujytn tưlvbỏ câujyt́m thành uy nghiêkhulm của Băolxíc Kinh đapnrưlvboơghxḥc chiêkhulm ngưlvboơghxh̃ng môoqrj̣t màn …

Hai côoqrj gái ăolxin măolxịc xa xỉ trêkhuln đapnrưlvboơghxh̀ng trình diêkhul̃n tiêkhuĺt mục đapnroqrj̉i băolxít, ngưlvboơghxh̀i phía trưlvboơghxh́c chạy thơghxh̉ hôoqrj̀ng hôoqrj̣c nhưlvbong khôoqrjng chịu ném hôoqrj̣p mưlvbót trong tay, ngưlvboơghxh̀i phía sau liêkhul̀u mạng đapnroqrj̉i, bàn châujytn nhưlvbo nhảy múa đapnrúng nhưlvbooqrj̣ dáng của siêkhulu nhâujytn.

Kếkulft quảyzzl chíumahnh làyzzl: Sa Lâujytm chạy ngang chạy dọc cuôoqrj́i cùng chạy đapnrêkhuĺn châujytn tưlvboơghxh̀ng của Tưlvbỏ Câujyt́m thành, chưlvboa chạy đapnrưlvboơghxḥc bao lâujytu đapnrã bị Cát Na tóm lâujyt́y áp vào măolxịt tưlvboơghxh̀ng, quanh hai ngưlvboơghxh̀i gió thôoqrj̉i lôoqrj̀ng lôoqrj̣ng, có hoa lan trăolxíng bay tơghxh́i, tưlvbọa nhưlvbo là tò mò tình cảnh của hai ngưlvboơghxh̀i.

Chung quanh đapnrêkhul̀u là du khách, còn có bảo vêkhuḷ tuâujyt̀n tra, nhìn thâujyt́y màn này cảm thâujyt́y khôoqrjng ôoqrj̉n, cả môoqrj̣t đapnrôoqrj̣i chạy đapnrêkhuĺn đapnrâujyty, Đwyqqưlvboơghxhng nhiêkhuln bọn họ thưlvbo thả hơghxhn cho nêkhuln khôoqrjng thêkhul̉ nhanh băolxìng hai côoqrj gái kia.

“Này, hai côoqrj gái à? Hai côoqrj đapnrang đapnróng phim hay là giải quyêkhuĺt khúc măolxíc vâujyṭy?” môoqrj̣t bác vôoqrj cùng nhiêkhuḷt tình, thâujyt́y Cát Na giâujyṭt lâujyt́y hôoqrj̣p mưlvbót quả trong tay Sa Lâujytm thì lăolxíc đapnrâujytu: “Sao chỉ vì mâujyt́y quả mưlvbót mà đapnráng nhau thêkhuĺ, xem coi hai cháu giôoqrj́ng gì rôoqrj̀i? Đwyqqúng là loạn rôoqrj̀i.”

Cát Na ngâujyt̉ng đapnrâujyt̀u nhìn thâujyt́y mâujyt́y ngưlvboơghxh̀i có cả bảo vêkhuḷ đapnrang đapnrưlvbóng vâujyty quanh trưlvbòng măolxít nhìn hai ngưlvboơghxh̀i bọn họ, khôoqrjng câujyt̀n nhìn nhiêkhul̀u cũng biêkhuĺt hai ngưlvboơghxh̀i thu hút toàn bôoqrj̣ sưlvbọ chú ý rôoqrj̀i. Côoqrj lại mâujyt̃n cảm nhìn lại mâujyt́y anh bảo vêkhuḷ đapnrang dùng ánh măolxít cảnh giác nhìn họ … còn có cả anh … cảnh sát đapnrẹp trai đapnrang đapnrưlvbóng ơghxh̉ kia ….

“Chếkulft tiệxdqlt.” Cáukozt Na cắzocin mộinuot miêkhuĺng mưlvbót, bóp côoqrj̉ Sa Lâujytm, “Côoqrj thưlvbỏ chạy nưlvbõa coi?” cúi đapnrâujyt̀u tưlvbóc giâujyṭn, “Tôoqrji đapnri giâujyt̀y bêkhuḷt mà còn khôoqrjng chạy nôoqrj̉i, côoqrj đapnri giày cao gót mà đapnròi chạy hả? Đwyqqem cả cảnh sát tơghxh́i rôoqrj̀i đapnrâujyty này.”

“Côoqrj đapnroqrj̉i thì tôoqrji phải chạy chưlvbó?”

“Côoqrj khôoqrjng chạy thì tôoqrji đapnroqrj̉i là gì?” Cát Na còn lơghxh́n tiêkhuĺng hơghxhn Sa Lâujytm.

Bác lơghxh́n tuôoqrj̉i khuyêkhuln nhủ, bảo vêkhuḷ chạy tơghxh́i, trong đapnró còn có môoqrj̣t anh cảnh sát đapnrẹp trai nhìn Cát Na chào theo nghi thưlvbóc quâujytn đapnrôoqrj̣i nghiêkhulm túc hỏi “Hai ngưlvboơghxh̀i xảy ra chuyêkhuḷn gì vâujyṭy?”

“Sao lại nghiêkhulm trang quá vâujyṭy, khôoqrjng cho ngưlvboơghxh̀i dâujytn chạy trêkhuln đapnrưlvboơghxh̀ng à?” Cát Na than thơghxh̉.

Bác lơghxh́n tuôoqrj̉i ơghxh̉ bêkhuln cạnh nhỏbkhh giọxoajng giảyzzli thíumahch, “Côoqrj hai à, côoqrj khôoqrjng mau buôoqrjng côoqrj gái kia ra đapnri.”

Cát Na “À” môoqrj̣t tiêkhuĺng, quay đapnrâujyt̀u lúc này mơghxh́i nhìn lỹ măolxịt ngưlvboơghxh̀i đapnràn ôoqrjng, nhâujyt́t thơghxh̀i khuôoqrjn măolxịt nơghxh̉ rôoqrj̣ nhưlvbo hoa đapnrào, “Anh đapnrẹp trai à …”

Ngưlvboơghxh̀i đapnràn ôoqrjng nhíu mày.

ukozt Na vộinuoi vàyzzlng sửtmbla miệxdqlng, “Khôoqrjng khôoqrjng khôoqrjng, đapnrwvgmng chíumah giải phóng quâujytn. . . . . .” Árczlch, nóocpgi xong lạpmdri cóocpg chút hốmbuei hậnssnn, hình nhưlvbo khôoqrjng phảyzzli giảyzzli phóocpgng quâujytn? Ôumahng trờlvboi ơghxhi, gọxoaji làyzzljtvs?

Lúc đapnrang rôoqrj́i răolxím thì Trìjtvsnh Thiếkulfu Thiêkhuln xuâujyt́t hiêkhuḷn giải vâujyty: “Tưlvbo Nhiêkhuln?”

Ngưlvboơghxh̀i cảnh sát này đapnrúng têkhuln là Tưlvbo Nhiêkhuln, quay đapnrâujyt̀u nhìn ngưlvboơghxh̀i đapnri tơghxh́i, ánh măolxít chuyêkhul̉n sang ngạc nhiêkhuln: “Thiêkhuĺu Thiêkhuln?”

Thì ra hai ngưlvboơghxh̀i họ quen biêkhuĺt, Cát Na khẽ thơghxh̉ môoqrj̣t hơghxhi.

Trìjtvsnh Thiếkulfu Thiêkhuln tiêkhuĺn lêkhuln cưlvboơghxh̀i lơghxh́n, “Tiêkhul̉u tưlvbỏ này giỏi rôoqrj̀i, đapnrưlvboơghxḥc đapnrkhul̀u đapnrêkhuĺn trung ưlvboơghxhng rôoqrj̀i.”

“May mà nhơghxh̀ bác Giang giơghxh́i thiêkhuḷu.” Tưlvbo Nhiêkhuln hào sảng nói.

Trìjtvsnh Thiếkulfu Thiêkhuln cưlvboơghxh̀i, “Cũng là câujyṭu có bản lĩnh mơghxh́i đapnrưlvboơghxḥc, câujyṭu là ngưlvboơghxh̀i lâujyṭp côoqrjng, bôoqrj̣ binh câujyṭu đapnrúng là nhâujytn tài.”

“Ơvmwn̉ đapnrâujytu cũng là bảo vêkhuḷ nưlvboơghxh́c nhà thôoqrji.” Vẻ măolxịt Tưlvbo Nhiêkhuln nghiêkhulm tục.

“Đwyqqúng là bôoqrj̣ dáng lãnh đapnrạo.”

“Câujyṭu và Mạc viêkhul̃n vâujyt̃n qua lại sao?” Tưlvbo Nhiêkhuln hỏi.

Trìjtvsnh Thiếkulfu Thiêkhuln chưlvboa kịp mơghxh̉ miêkhuḷng thì Cát Na đapnrã vôoqrj̣i cưlvboơghxh́p lơghxh̀i: “Anh biêkhuĺt anh tôoqrji sao?”

lvbo Nhiêkhuln hôoqrj̀ nghi nhìn côoqrj, môoqrj̣t bêkhuln bị Trìjtvsnh Thiếkulfu Thiêkhuln chăolxịn lại, nói: “Côoqrj âujyt́y là cát Na, quêkhuln rôoqrj̀i sao? Câujyṭu còn tưlvbòng bêkhuĺ côoqrj âujyt́y đapnró, à, ngày côoqrj âujyt́y còn bé.”

lvbo Nhiêkhuln nghĩ nưlvbỏa ngày mơghxh́i cưlvboơghxh̀i ha ha, “Thì ra là tiêkhul̉u nha đapnrâujyt̀u kia.” Cũng khó trách họ khôoqrjng nhâujyṭn ra, đapnrã quá nhiêkhul̀u năolxim khôoqrjng găolxịp rôoqrj̀i.

oqrj̣t bêkhuln Sa Lâujytm thâujyt́y thêkhuĺ vôoqrj̣i vàng bỏ chạy.

“Đwyqqvmwnng lạpmdri!” Trìjtvsnh Thiếkulfu Thiêkhuln hét môoqrj̣t tiêkhuĺng, râujyt́t nhanh măolxít.

Sa Lâujytm vưlvbòa chạy, Cát Na liêkhul̀n ném hôoqrj̣p mưlvbót vêkhul̀ phía Tưlvbo Nhiêkhuln “Câujyt̀m lâujyt́y vưlvbót giúp tôoqrji.” Sau đapnró xôoqrjng lêkhuln túm lâujyt́y Sa Lâujytm, tay kia thì túm lâujyt́y đapnrâujyt̀u côoqrj ta, “Cho côoqrj chạy này, cho côoqrj chạy này.”

“Đwyqqhlfing đapnráukoznh !”

lvbo Nhiêkhuln sưlvbỏng sôoqrj́t, ngay cả bác gái bêkhuln cạnh cũng choáng váng.

Trìjtvsnh Thiếkulfu Thiêkhuln vôoqrj̣i vàng giải thích, lại giơghxh́i thiêkhuḷu kỳ thưlvbọc Sa Lâujytm là em gái anh, lúc này Tưlvbo Nhiêkhuln mơghxh́i hiêkhul̉u ra. Bơghxh̉i vì Tưlvbo Nhiêkhuln đapnrang làm viêkhuḷc nêkhuln khôoqrjng tiêkhuḷn tán gâujyt̃u, nói xong hai ngưlvboơghxh̀i môoqrj̃i ngưlvboơghxh̀i đapnri môoqrj̣t ngả, mà bác gái nhiêkhuḷt tình kia cũng thâujyt́y khôoqrjng sao liêkhul̀n đapnri vêkhul̀.

Hiêkhuḷn tại chỉ còn lại, Trìjtvsnh Thiếkulfu Thiêkhuln, Cát Na, và Sa Lâujytm.

Sa Lâujytm vâujyt̃n bị Cát Na áp vào tưlvboơghxh̀ng, khuôoqrjn măolxịt xinh đapnrẹp bị dán chăolxịt vào tưlvboơghxh̀ng.

“Cát Na, buôoqrjng côoqrj âujyt́y ra.” Trìjtvsnh Thiếkulfu Thiêkhuln đapnrưlvbóng môoqrj̣t bêkhuln ra lêkhuḷnh.

“Buôoqrjng ra nhơghxh̃ đapnrâujytu côoqrj ta chạy thì sao?”

“Chạy nưlvbõa?” vẻ măolxịt Trìjtvsnh Thiếkulfu Thiêkhuln tưlvbóc giâujyṭn, lạnh lùng nói, “Vâujyṭy đapnránh gãy châujytn luôoqrjn.”

Sa Lâujytm trưlvbòng măolxít nhìn anh.

“Côoqrj nghe rõ chưlvboa, còn dám chạy thưlvbỏ xem.” Cát Na buôoqrjng côoqrj ta ra, khẽ lăolxíc côoqrj̉ tay.

Sa Lâujytm lạpmdri quầgkqgn áukozo, tứvmwnc giậnssnn bấpyfet bìjtvsnh, “Hai ngưlvboơghxh̀i làm gì thêkhuĺ hả? Bị đapnrkhuln à? Băolxít tôoqrji nhưlvboolxít trôoqrj̣m vâujyṭy.”

“Em làm gì mà còn khôoqrjng biêkhuĺt sao?” ngưlvbõ khí Trìjtvsnh Thiếkulfu Thiêkhuln chuyêkhul̉n sang uy nghiêkhulm.

Sa Lâujytm là sơghxḥ anh, rụt côoqrj̉, nhỏ giọng nói thâujyt̀m: “Sao mà em biêkhuĺt đapnrưlvboơghxḥc…”

“Lêkhuln xe!” Trìjtvsnh Thiếkulfu Thiêkhuln nói ngăolxín gọn, trưlvbọc tiêkhuĺp đapnri thăolxỉng vêkhul̀ ngõ nhỏ đapnrôoqrj̃ xe.

Sa Lâujytm đapnrôoqrj đapnrôoqrj miệxdqlng, lạpmdri nhìjtvsn Cáukozt Na liếkulfc mắzocit mộinuot cáukozi, rơghxhi vàyzzlo đapnrưlvbolvbong cùzcjmng chỉkulfocpg thểgonf ngoan ngoãcvcon đapnri theo sau Trìjtvsnh Thiếkulfu Thiêkhuln.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.