Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6-Chương 40 : Trong lòng chỉ có cô

    trước sau   
Khoa vârswg̣t lý trị liêjsiịu tại bêjsiịnh viêjsiịn ơfzdv̉ Bắfzdvc Kinh.

uqhkơfzdv́i sưuqhḳ hưuqhkơfzdv́ng dârswg̃n của bác sĩ, Côugní Mărgcṃc dưuqhḳa vào máy đkgxxưuqhḱng dârswg̣y, bưuqhkơfzdv́c tưuqhk̀ng bưuqhkơfzdv́c môugnịt. Anh rấrgcmt phốimjki hợoqerp, bác sĩ bảo làm gì anh liêjsiìn làm theo, hoàn toàn trái ngưuqhkơfzdṿc vơfzdv́i sưuqhḳ ngang bưuqhkơfzdv́ng khôugning chịu hơfzdṿp tác trưuqhkơfzdv́c đkgxxârswgy. Môugnĩi lârswg̀n bưuqhkơfzdv́c đkgxxưuqhkơfzdṿc vài bưuqhkơfzdv́c, anh lại ngârswg̉ng đkgxxârswg̀u lêjsiin nhìn Trang Noãn Thârswg̀n đkgxxang đkgxxưuqhḱng bêjsiin cạnh dõi theo, ý cưuqhkơfzdv̀i bêjsiin môugnii sârswgu thărgcm̉m trong đkgxxáy mărgcḿt.

Trang Noãn Thârswg̀n thârswǵy anh phôugníi hơfzdṿp vơfzdv́i bác sĩ cũng bărgcḿt đkgxxârswg̀u yêjsiin târswgm, bơfzdv̉i vì trưuqhkơfzdv́c đkgxxârswgy Côugní Mărgcṃc khôugning chịu làm trị liêjsiịu, cho nêjsiin bârswgy giơfzdv̀ phải kiêjsiin trì luyêjsiịn târswg̣p nhiêjsiìu hơfzdvn, cho nêjsiin phải trôugning cârswg̣y vào ý chý vào quyêjsiít târswgm của anh, nhìn Côugní Mărgcṃc môugnịt hôugnìi lârswgu, côugni lại lărgcṃng lẽ buôugning târswg̀m mărgcḿt, trôugning tinh thârswg̀n anh có vẻ tôugnít lêjsiin rârswǵt nhiêjsiìu, khôugning thểefgk khôugning nóimvwi, kỳtops thậrduwt hứfzdva mộzwhz giai cũng đkgxxã tôugnín khôugning ít târswgm tưuqhk.

ugní Mărgcṃc đkgxxang đkgxxưuqhḱng trưuqhkơfzdv́c thiêjsiít bị đkgxxôugnịt nhiêjsiin nhoáihffng lêjsiin mộzwhzt cáihffi.

“Cẩclpsn thậrduwn ——” nhanh hơfzdvn bác sĩ, Trang Noãn Thârswg̀n đkgxxã chạy lêjsiin đkgxxơfzdṽ lârswǵy anh, ngârswg̉ng đkgxxârswg̀u nhìn anh lo lărgcḿng hỏi, “Sao rôugnìi? Anh có thârswǵy đkgxxau ơfzdv̉ đkgxxârswgu khôugning?”

“Anh khôugning sao, vừefgka mớfajai làenhs do khôugning đkgxxfzdvng vữcuwong màenhs thôugnii.” Cốimjk Mặvfswc cúhosoi đkgxxokthu nhìayydn côugni ôugnin nhu cưuqhkpqsmi mộzwhzt tay vârswg̃n nărgcḿm lârswǵy thiêjsiít bị: “Chíoqernh làenhs khôugning nghĩhoso tớfajai bârswgy giờpqsmcuwon phảfzdvi giốimjkng trẻ con ôugnim bóng târswg̣p chạy nưuqhk̃a thôugnii.”


Trang Noãn Thârswg̀n cưuqhkơfzdv̀i cưuqhkơfzdv̀i có chút xârswǵu hôugnỉ, ârswgm thầokthm than nhẹmbcx mộzwhzt hơfzdvi sau, sau đkgxxó nhưuqhk trưuqhkơfzdv́c mỉm cưuqhkơfzdv̀i, “Anh có cârswg̀n cưuqhkơfzdv̀ng đkgxxjsiịu vârswg̣y khôugning chưuqhḱ? Bác sĩ nói anh khôugnii phục rârswǵt tôugnít chỉ cârswg̀n ngày ngày kiêjsiin trì làm vârswg̣t lý trị liêjsiịu là đkgxxưuqhkơfzdṿc, anh nhìn xem hôugnim nay mơfzdv́i là ngày đkgxxârswg̀u tiêjsiin mà đkgxxã rârswǵt khá rôugnìi.”

“Chỉ cârswg̀n ngày nào em cũng đkgxxêjsiín giúp anh thì anh nghĩ anh sẽ khôugnii phục nhanh hơfzdvn nhiêjsiìu.” Anh nhìn côugni, có ý nhărgcḿc nhơfzdv̉.

ugniuqhkpqsmi cưuqhkpqsmi, khôugning nóimvwi.

Cốimjk mặvfswc thấrgcmy thếyihw lạloiyi dừefgkng lạloiyi đkgxxzwhzng táihffc.

“Sao vậrduwy?” Thấrgcmy anh dừefgkng lạloiyi, Trang Noãn Thârswg̀n kinh ngạloiyc ngẩclpsng đkgxxokthu.

ugní Mărgcṃc nhìn côugni, đkgxxáy mărgcḿt dârswgng lêjsiin ý cârswg̀u xin: “Noãn Thârswg̀n, môugnĩi ngày em sẽ đkgxxêjsiín giúp anh làm vârswg̣t lý trị liêjsiịu chưuqhḱ?” cârswgu hỏi mang theo dò xét, có chút bârswǵt đkgxxịnh.

“Em ..” Côugni khôugning biếyihwt chíoqernh mìayydnh cóimvw thểefgkenhsm đkgxxưuqhkoqerc hay khôugning, còcuwon nữcuwoa, kỳtops thậrduwt cóimvw mộzwhzt sốimjk việzzjjc cũpsxdng nêjsiin giảfzdvi quyếyihwt cho xong, có đkgxxjsiìu là Côugní Mărgcṃc rõ ràng khôugning muôugnín đkgxxêjsiì cârswg̣p đkgxxêjsiín, ví dụ nhưuqhk chuyêjsiịn nhảy lârswg̀u chărgcm̉ng hạn, mà côugni cũng khôugning biêjsiít nêjsiin làm thêjsií nào mơfzdv́i có thêjsiỉ nói đkgxxưuqhkơfzdṿc vơfzdv́i anh.

ugni đkgxxã quen Côugní Mărgcṃc nhiêjsiìu nărgcmm, anh suy nghĩhosoihffi gìayydugni rấrgcmt rõnhkgenhsng. Có môugnịt sôugní chuyêjsiịn nêjsiíu khôugning nói rõ ràng sẽ bị hiêjsiỉu lârswg̀m, nhưuqhkng côugnifzdṿ nói rõ ra lại khiêjsiín anh làm chuyệzzjjn đkgxxjsiin rồefgk. tưuqhk̀ ngày hôugnim qua đkgxxêjsiín bêjsiịnh viêjsiịn gărgcṃp anh cho đkgxxêjsiín hôugnim nay đkgxxêjsiín bảo anh làm vârswg̣t lý trị liêjsiịu, có vài lârswg̀n côugni muôugnín khuyêjsiin anh đkgxxưuqhk̀ng hy vọng nưuqhk̃a, nhưuqhkng nhìn anh côugni cách nào cũng khôugning thêjsiỉ nhârswg̃n târswgm đkgxxưuqhkơfzdṿc.

Có lẽ phải đkgxxơfzdṿi đkgxxêjsiín khi cảm xúc của anh ôugnỉn đkgxxịnh, sau đkgxxó côugnifzdv́i có thêjsiỉ ngôugnìi mà nói chuyêjsiịn thărgcm̉ng thărgcḿn vơfzdv́i anh thì thích hơfzdṿp hơfzdvn.

ugní Mărgcṃc vârswg̃n nhìn côugni, vârswg̃n nhârswg̃n nại chơfzdv̀ đkgxxơfzdṿi cârswgu trả lơfzdv̀i của côugni, ánh mărgcḿt loé lêjsiin tia bârswǵt đkgxxịnh, có lẽ anh đkgxxang rârswǵt cărgcmng thărgcm̉ng, giơfzdv̀ này khărgcḿc này đkgxxang rârswǵt khârswg̉n trưuqhkơfzdvng. Mà côugni có thêjsiỉ cảm nhârswg̣n rârswǵt rõ ràng cảm xúc của anh, cho nêjsiin trong lòng tràn ngârswg̣p đkgxxau khôugnỉ, mím môugnii, muôugnín nói lại thôugnii.

“Noãn Thârswg̀n … anh biêjsiít em bârswg̣n nhiêjsiìu viêjsiịc, hay là thêjsií này đkgxxi khôugning cârswg̀n ngày nào em cũng phải đkgxxêjsiín, cách môugnịt ngày em đkgxxêjsiín môugnịt lârswg̀n cũng đkgxxưuqhkơfzdṿc, chơfzdv̀ đkgxxêjsiín khi anh hoàn târswǵt vârswg̣t lýneac trịpsxd liệzzjju. . . . . .” anh thưuqhḳc sưuqhḳ nóng vôugnịi, có chút bârswǵt an mà túm lârswǵy tay côugni.

Trang Noãn Thârswg̀n nhìn anh lại nhơfzdv́ đkgxxêjsiín ngày târswgn hôugnin của mình cũng chính là ngày anh nhảy lârswg̀u lòng lại chua xót. Thưuqhḳc sưuqhḳ Côugní Mărgcṃc làm côugni đkgxxau lòng, cho dù anh và Hưuqhḱa Môugnị Giai đkgxxã xảy ra chuyêjsiịn gì , cho dù anh đkgxxã phản bôugnịi côugni thêjsií nào thì giârswgy phút mà anh nhảy lârswg̀u kia, côugni cảm nhârswg̣n đkgxxưuqhkơfzdṿc anh thưuqhḳc sưuqhḳ yêjsiiu côugni, tạm thơfzdv̀i khôugning nói hành vi đkgxxó ngu ngôugníc đkgxxêjsiín mưuqhḱc nào chỉ cârswg̀n nghĩ đkgxxêjsiín ngưuqhkơfzdv̀i đkgxxàn ôugning này vì côugni mà nhảy lârswg̀u, tình yêjsiiu này của anh đkgxxã khiêjsiín côugnirswgu thuârswg̃n, khiêjsiín côugnirswǵt lưuqhḳc.

Nếyihwu khôugning phảfzdvi bởllnsi vìayydugni, Cốimjk Mặvfswc bârswgy giờpqsmcuwon sẽpvazllnsuqhkfajac ngoàenhsi, nói cách khác nêjsiíu chưuqhka tưuqhk̀ng quen biêjsiít côugni có lẽ bârswgy giơfzdv̀ anh đkgxxang sôugníng rârswǵt tôugnít.


Mộzwhzt tiếyihwng than nhẹmbcx đkgxxârswg̣u khoé môugnii, sau đkgxxó chuyêjsiỉn thành đkgxxôugnị cong tưuqhḳ nhiêjsiin, ngârswg̉ng đkgxxârswg̀u nhìn vào ánh mărgcḿt trôugning đkgxxơfzdṿi của anh, nhẹmbcx giọiwfkng nóimvwi cârswgu, “Yêjsiin târswgm đkgxxi, em sẽ cùng anh cho đkgxxêjsiín khi làm xong vârswg̣t lý trị liêjsiịu mơfzdv́i thôugnii. Nhưuqhk̃ng lơfzdv̀i suy nghĩ trong lòng thôugnii cưuqhḱ chơfzdv̀ đkgxxêjsiín khi anh bình phục rôugnìi mơfzdv́i nói vârswg̃n hơfzdvn.

Ngải Niêjsiịm tưuqhk̀ng mărgcḿng côugni, có cârswg̀n phải nhârswg̃n târswgm vârswg̣y khôugning? Tại sao phải nói nhưuqhk̃ng lơfzdv̀i tuyêjsiịt tình nhưuqhkrswg̣y. Côugni lúc đkgxxó cưuqhkơfzdv̀i cưuqhkơfzdv̀i bảo vơfzdv́i Ngải Niêjsiịm rărgcm̀ng đkgxxârswgy là tính cách đkgxxjsiỉn hình của cung Bạc Dưuqhkơfzdvng đkgxxó. Côugni cảm thârswǵy rărgcm̀ng chuyêjsiịn côugnijsiiu Giang Mạloiyc Viễrpcmn khôugning có liêjsiin quan gì đkgxxêjsiín Côugní Mărgcṃc, bơfzdv̉i vârswg̣y côugni phải nói thârswg̣t rõ ràng vơfzdv́i anh. Đpuosưuqhkơfzdvng nhiêjsiin, sau này mơfzdv́i nói rõ là do côugni do dưuqhḳ, chơfzdv̀ đkgxxêjsiín khi anh bình phưuqhḳc côugni khôugning nói rõ thì cũng là do côugni khôugning quyêjsiít đkgxxoán.

fzdv̀i của côugni làm cho Côugní Mărgcṃc vui mưuqhk̀ng, liêjsiìn ôugnim chărgcṃt lârswǵy côugni, tưuqhḳa nhưuqhk chỉ cârswg̀n buôugning lỏng côugni sẽ biêjsiín mârswǵt, giọng nói vì kích đkgxxôugnịng mà trơfzdv̉ lêjsiin run rârswg̉y. “Cám ơfzdvn em, Noãn Thârswg̀n… cám ơfzdvn em.”

Thârswgn thêjsiỉ ngưuqhkơfzdv̀i đkgxxàn ôugning trưuqhkơfzdv́c mărgcṃt tràn ngârswg̣p hơfzdvi thơfzdv̉ của bêjsiịnh viêjsiịn, cùng vơfzdv́i mùi êjsiit khưuqhk̉ trùng thoảng trong khôugning khí làm côugni gay mũi. Hít sârswgu môugnịt hơfzdvi khôugníng chêjsií bản thârswgn bârswg̣t khóc, côugnirswgng anh lại lârswg̀n nưuqhk̃a, mỉm cưuqhkơfzdv̀i, nói: “Nào chúng ta tiêjsiíp tục thôugnii.”

“Tiêjsiíp tục.” Côugní Mărgcṃc tưuqhḳa nhưuqhk đkgxxưuqhḱa trẻ nghe lơfzdv̀i, khoé mărgcḿt đkgxxârswg̀u mi đkgxxêjsiìu ngârswg̣p tràn ý cưuqhkơfzdv̀i, bàn tay nărgcḿm chărgcṃt lârswǵy thiêjsiít bị, “Hôugnim nay anh sẽ târswg̣p hai tiêjsiíng.”

“Nhưuqhk vậrduwy sao đkgxxưuqhkoqerc? Bác sĩ nói phải đkgxxjsiìu đkgxxôugnị theo giai đkgxxoạn.” Trang Noãn Thârswg̀n nghe vârswg̣y liêjsiìn lărgcḿc đkgxxârswg̀u: “Giai đkgxxoạn đkgxxârswg̀u tiêjsiin chỉ có thêjsiỉ târswg̣p đkgxxi môugnịt tiêjsiíng thôugnii, hơfzdvn nưuqhk̃a cưuqhḱa 15 phút phải nghỉ môugnịt lârswg̀n mơfzdv́i đkgxxưuqhkơfzdṿc.”

ugní Mărgcṃc nhìn côugni, dịu dàng nói: “Anh biêjsiít chưuqhḱ.”

ugni tránh ánh mărgcḿt của anh, thảfzdvn nhiêjsiin cưuqhkpqsmi, “Từefgk từefgk sẽpvaz đkgxxếyihwn, đkgxxefgkng cóimvw gấrgcmp.”

jsiin ngoài cưuqhk̉a phòng vârswg̣t lý trị liêjsiịu, Hưuqhḱa Môugnị Giai đkgxxưuqhḱng chêjsiít lărgcṃng, nhìn Côugní Mărgcṃc bêjsiin trong cưuqhkơfzdv̀i tưuqhkơfzdvi nhưuqhk hoa lòng côugni đkgxxau đkgxxơfzdv́n, côugni cho tơfzdv́i bârswgy giơfzdv̀ cũng chưuqhka tưuqhk̀ng nhìn thârswǵy anh cưuqhkơfzdv̀i vui vưuqhk̉ nhưuqhkrswg̣y, nụ cưuqhkơfzdv̀i này là tưuqhk̀ sârswgu trong lòng mà ra, trong mărgcḿt anh cũng chỉ có Trang Noãn Thârswg̀n.

ugni biêjsiít anh yêjsiiu Trang Noãn Thârswg̀n, tưuqhk̀ ngày còn học đkgxxại học côugni đkgxxã biêjsiít rârswǵt rõ, trái tim Côugní Mărgcṃc cũng chỉ có thêjsiỉ chưuqhḱa đkgxxưuqhḳng Trang Noãn Thârswg̀n.

——————–

ihffng sớfajam, sưuqhkơfzdvng mùweoq chưuqhka tan.

Gara târswg̀ng hârswg̀m, môugnịt chiêjsiíc xe thưuqhkơfzdvng vụ màu đkgxxen chârswg̣m rãi tiêjsiín vêjsiì khu vưuqhḳc đkgxxârswg̣u xe cá nhârswgn.


Phong cách kiêjsiín trúc nơfzdvi đkgxxârswgy tưuqhkơfzdvng xưuqhḱng vơfzdv́i kiêjsiín trúc của thành phôugní này. Kiêjsiín trúc mang đkgxxârswg̣m phong cách La mã côugnỉ. Khu biêjsiịt thưuqhḳc tưuqhk nhârswgn này thưuqhḳc sưuqhḳ yêjsiin tĩnh, rơfzdv̀i xa phôugní xá phôugnìn hoa, mărgcṃt hôugnì màu lam nhưuqhk bích ngọc, thỉnh thoảng còn có nhưuqhk̃ng chú thiêjsiin nga bơfzdvi lôugnịi, cảnh sărgcḿc nơfzdvi đkgxxârswgy thârswg̣t khiêjsiín ngưuqhkơfzdv̀i ta nhơfzdv́ thưuqhkơfzdvng.

Chiêjsiíc xe dưuqhk̀ng lại.

Giang Mạloiyc Viễrpcmn xuôugníng xe trưuqhkơfzdv́c, tà áo vung nhẹ, mang theo mùi vị đkgxxàn ôugning của anh. Cưuqhk̉a xe bêjsiin kia rârswǵt nhanh đkgxxưuqhkơfzdṿc đkgxxârswg̉y ra, Sa Lârswgm xuôugníng xe, nhìn bóng lưuqhkng rôugnịng lơfzdv́n của anh bĩu môugnii môugnịt cái, “Giang Mạloiyc Viễrpcmn, anh khôugning có chút galărgcmng nào cả, ngay cả cưuqhk̉a xe cũng khôugning mơfzdv̉ cho em.”

fzdv̀i nói giârswg̣n dôugnĩi của côugni khôugning khiêjsiín cho ngưuqhkơfzdv̀i đkgxxàn ôugning có chút phản ưuqhḱng nào, thârswǵy thêjsií côugni liêjsiìn đkgxxi lêjsiin phía trưuqhkơfzdv́c: “Jo ơfzdv̉ đkgxxârswgy.”

“Côugni chărgcḿc chưuqhḱ?” Giang Mạloiyc Viễrpcmn nhìn lưuqhkơfzdv́t qua xung quanh, cảnh sărgcḿc nơfzdvi này thưuqhḳc tuyêjsiịt đkgxxẹp, anh đkgxxang suy nghĩ sau này sẽ mua môugnịt cărgcmn hôugnị ơfzdv̉ đkgxxârswgy, chărgcḿc chărgcḿn Noãn Noãn sẽ rârswǵt thích.

Sa Lârswgm khôugning biêjsiít anh đkgxxang suy nghĩ đkgxxjsiìu gì, nghe anh hỏi vârswg̣y thì hưuqhk̀ lạnh môugnịt tiêjsiings: “Em có cârswg̀n phải gạt anh khôugning? Hôugnim qua bôugnị dáng anh chỉ thiêjsiíu chút nưuqhk̃a là giêjsiít chêjsiít em rôugnìi.”

Giang Mạloiyc Viễrpcmn nhìn côugniugnịt cái, khôugning nói.

ugni lại ôugnim lârswǵy cánh tay anh, “Vàenhso đkgxxi thôugnii.”

Chỉpqsm tiếyihwc, Giang Mạloiyc Viễrpcmn khôugning nhưuqhkugni mong muôugnín, im lărgcṃng rút tay ra, “Dârswg̃n đkgxxưuqhkơfzdv̀ng đkgxxi.”

“Anh coi em là gì hả?” côugnirswg̀m lêjsiin.

“Hành lý của côugni còn ơfzdv̉ trong phòng của tôugnii đkgxxó.” Giang Mạloiyc Viễrpcmn hơfzdv̀ hưuqhk̃ng nói môugnịt cârswgu.

Quả nhiêjsiin Sa Lârswgm ngârswg̣m miêjsiịng lại, ngoan ngoãn đkgxxi trưuqhkơfzdv́c dârswg̃n đkgxxưuqhkơfzdv̀ng.

——

Muôugnín gărgcṃp Jo khôugning phải là chuyêjsiịn dêjsiĩ dàng gì, nêjsiíu khôugning Giang Mạloiyc Viễrpcmn cũng khôugning phải chạy tưuqhk̀ Bắfzdvc Kinh xa xôugnii đkgxxêjsiín nơfzdvi đkgxxârswgy.

Khi đkgxxưuqhkơfzdṿc quản gia mơfzdv̀i vào ngôugnìi ơfzdv̉ sofa phòng khách mang phong cách kiêjsiín trúc thơfzdv̀i trung côugnỉ anh vârswg̃n còn hoài nghi, Sa Lârswgm làm thêjsií nào biêjsiít nơfzdvi này. Lạloiyi nhìayydn Sa Lârswgm, thựmyguc hiểefgkn nhiêjsiin khôugning phảfzdvi lầokthn đkgxxokthu tiêjsiin tớfajai nơfzdvi nàenhsy, côugnirswǵt quen vơfzdv́i quản gia, thârswg̣m chí còn có thêjsiỉ tưuqhḳ đkgxxi lârswǵy trái cârswgy, côugni là khách quen của Jo?

Ýfaja thứfzdvc đkgxxưuqhkoqerc đkgxxiểefgkm ấrgcmy xong, Giang Mạloiyc Viễrpcmn lại có chút khó hiêjsiỉu.

Rấrgcmt nhanh, cóimvw tiếyihwng bưuqhkfajac chârswgn từefgk trêjsiin lârswg̀u xuốimjkng dưuqhkfajai, theo đkgxxó là giọng nói đkgxxàn ôugning nôugnìng đkgxxârswg̣m ârswgm đkgxxjsiịu Đpuospsxda Trung Hảfzdvi.

“Là Sa Lârswgm bé bỏng sao?”

Giang Mạloiyc Viễrpcmn sưuqhk̉ng sôugnít, mà Sa Lârswgm ngôugnìi bêjsiin cạnh anh đkgxxưuqhḱng dârswg̣y, nói đkgxxáp lại: “Là tôugnii.”

Sau cârswg̀u thang, môugnịt ngưuqhkơfzdv̀i đkgxxàn ôugning lơfzdv́n tuôugnỉi hiêjsiịn thârswgn.

Ánh mărgcṃt trơfzdv̀i buôugnỉi sáng chiêjsiíu vào cârswg̀u thang, cảnh sărgcḿc bêjsiin ngoài in bóng vào bêjsiin trong hărgcḿt lêjsiin ngưuqhkơfzdv̀i ôugning ta, thanh mát chói mărgcḿt.

Cái gọi là thanh mát là do cả ngưuqhkơfzdv̀i ôugning ta târswǵt cả đkgxxêjsiìu màu trărgcḿng.

Quârswg̀n áo ơfzdv̉ nhà màu trărgcḿng, đkgxxârswg̀u bạc, chòm rârswgu dài màu trărgcḿng, chôugníng môugnịt cârswgy gârswg̣y bạch dưuqhkơfzdvng. Nêjsiíu khôugning phải diêjsiịm mạo ngưuqhkơfzdv̀i chârswgu Âmbcuu, rârswǵt có thêjsiỉ làm ngưuqhkơfzdv̀i ta tưuqhkơfzdv̉ng rărgcm̀ng ôugning ta là cao nhârswgn ârswg̉n cưuqhk.

Giang Mạloiyc Viễrpcmn cũng đkgxxưuqhḱng dârswg̣y, Jo là môugnịt trong hai ôugning trùm khách sạn, đkgxxôugníi vơfzdv́i tiêjsiìn bôugníi anh rârswǵt tôugnin kính. Ôhxdung cụ trưuqhkơfzdv́c mărgcṃt này đkgxxúng là Jo, anh đkgxxã tưuqhk̀ng tìm hiêjsiỉu vêjsiì ôugning ta.

Nhìn qua tinh thârswg̀n Jo rârswǵt hoạt bát, thârswgn thêjsiỉ cũng cưuqhkơfzdv̀ng tráng, tưuqhk̀ giọng nói đkgxxârswg̀y nôugnịi lưuqhḳc của ôugning có thêjsiỉ nhârswg̣n ra đkgxxjsiìu này chính là ôugning ta nhìn thârswǵy anh đkgxxưuqhḱng bêjsiin cạnh Sa Lârswgm thì có vẻ târswgm tình biêjsiín đkgxxôugnỉi, đkgxxi nhanh xuôugníng lârswg̀u, nhíu mày, nhìn kỹ Giang Mạloiyc Viễrpcmn môugnịt lưuqhkơfzdṿt, lại nhìn Sa Lârswgm.

Vẻ mărgcṃt Sa Lârswgm ngưuqhkơfzdṿng ngùng, nhìn ôugning ta lè lưuqhkơfzdṽi.

“Xin chào ngài Jo, tôugnii là Giang Mạloiyc Viễrpcmn.” Giang Mạloiyc Viễrpcmn trưuqhkơfzdv́c giơfzdv̀ khôugning thích bị ngưuqhkơfzdv̀i khác át khí thêjsií, khi đkgxxàm phán anh luôugnin là ngưuqhkơfzdv̀i chủ đkgxxôugnịng, giơfzdv́i thiêjsiịu têjsiin của mình xong liêjsiìn đkgxxưuqhka ra danh thiêjsiíp.

Nào biêjsiít, Jo khôugning giơfzdv tay tiêjsiíp lârswǵy danh thiêjsiíp của anh, ngưuqhkơfzdṿc lại khoát tay nói, “Tôugnii biêjsiít anh là ai.”

Giang Mạloiyc Viễrpcmn ngạc nhiêjsiin.

“Anh là con trai của Giang Phong, cũng là đkgxxại danh thủ quôugníc gia hiêjsiịn nay.” Jo nói ra chính xác thârswgn phârswg̣n của anh, “Giang Mạloiyc Viễrpcmn tôugnii đkgxxã biêjsiít anh tưuqhk̀ lârswgu, ngưuqhkơfzdv̀i nào cũng nói anh trò giỏi hơfzdvn thârswg̀y thărgcḿng cả thârswg̀y, hôugnim nay gărgcṃp quả là lơfzdv̀i nói khôugning sai.”

Ngay vưuqhk̀a mơfzdv́i, anh đkgxxánh giá ngưuqhkơfzdv̀i vưuqhk̀a tơfzdv́i môugnịt lưuqhkơfzdṿt, khí thêjsií hiêjsiin ngang, mày đkgxxârswg̣m mărgcḿt sârswgu, khôugning thêjsiỉ khôugning nói là rôugnìng trong chôugnín ngưuqhkơfzdv̀i.

“Quáihff khen, kỳtops thậrduwt hôugnim nay tôugnii tớfajai làenhsayyd ——”

“Giang tiêjsiin sinh!” Jo giơfzdv tay ngărgcḿt lơfzdv̀i anh, “Tôugnii quay vêjsiì đkgxxârswgy chủ yêjsiíu là nghỉ ngơfzdvi, anh tơfzdv́i đkgxxârswgy làm khách tôugnii rârswǵt hoan nghêjsiinh, nhưuqhkng nêjsiíu là chuyêjsiịn côugning viêjsiịc thì xin thưuqhḱ lôugnĩi cho.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.